Mục lục
Siêu cấp đại gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Cương nghe vậy thì giật bắn mình, sao Thẩm Lãng lại biết đến vật này được.



“Đây là chuyện nhà tôi, đâu có liên quan quái gì đến anh. Hơn nữa, cuộc so tài hôm nay tôi nhất định sẽ thắng lại anh!”



Ngô Cương nói.



Thẩm Lãng thở dài, nhìn dáng vẻ này của Ngô Cương là hiểu, muốn từ miệng Ngô Cương biết tình trạng của ông Ngô thì cũng hơi khoai đây.



“Lát nữa sau khi so tài xong xuôi, anh phải dẫn tôi đến gặp mặt bố anh đấy.”



Thẩm Lãng đáp lời.



Ngô Cương nghe đến thế lại càng hoang mang hơn.




vietwriter.vn



Muốn gặp bố mình ư? Cho tới tận bây giờ mình cũng chưa hề nghe bố nói qua ông với Thẩm Lãng là bạn bè hay gì cả.



“Được thôi, nếu anh thắng được tôi, tôi dẫn anh đến gặp ông ấy!”



Ngô Cương vừa cười vừa đồng ý.



“Không phải anh ấy thắng cậu, người so tài với cậu là tôi đây. Nếu ngày hôm nay so tài mà cậu thắng, cậu có thể lấy miếng đá này về, nếu cậu thua, phải đưa anh Lãng đi gặp bố cậu ngay lập tức!”



Bấy giờ, Lăng Vũ đang đứng cạnh mới lên tiếng.



Ngô Cương thấy thế thì hơi do dự. Lần trước khi thất bại trước Lăng Vũ đã tỏ rõ mức độ chênh lệch về thực lực của hai người rồi.



Mặc dù bản thân anh ta dạo gần đây đã lao vào luyện tập bất kể ngày đêm, còn bỏ ra một số tiền lớn để tân trang lại chiếc xe của mình, nhưng nếu muốn thắng Lăng Vũ thì thật cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.



“Anh đâu có phải kẻ đòi gặp bố tôi. Còn nữa, chính anh ta mới là người mua miếng đá đó, thế thì phải là anh ta so với tôi chứ. Anh ở đây hô hào đòi so tài với tôi là thế nào?”



Ngô Cương hỏi.



Lăng Vũ sửng sốt. Anh ta không biết chắc Thẩm Lãng có biết đua xe hay không, hơn nữa kỹ thuật của Ngô Cương trong đám người này cũng đã được coi là lợi hại rồi. Nếu để Thẩm Lãng đi tranh tài thì hoàn toàn biến thành bên bị động chịu thua luôn rồi!




vietwriter.vn



“Ngô Cương, có phải cậu nghĩ bình thường Lăng Vũ tôi rất dễ nói chuyện nên…”



Lăng Vũ vừa định cất lời hăm dọa Ngô Cương.



Vẫn còn chưa nói cho hết câu thì đã bị Thẩm Lãng đứng ở bên cạnh gọi lại.



“Được rồi. Nếu thắng thì cậu sẽ có miếng đá này, nếu thua cậu dẫn tôi đến gặp bố cậu.”



Thẩm Lãng cười nhận lời.



“Được!”



Ngô Cương bấy giờ với Lăng Vũ anh ta không có chút lòng tin nào, thì với tên Thẩm Lãng này anh ta cùng lên xe với Thẩm Lãng, bắt đầu khởi động, làm quen với vị trí ghế ngồi lẫn cách dùng các tính năng cơ bản của xe. Bên Ngô Cương cũng bận rộn túi bụi điều chỉnh động cơ xe lần cuối.



Thấy Thẩm Lãng hoàn toàn không thạo các thao tác trên xe, Ngô Cương lại càng đắc thắng hơn nữa. Ở trong mắt anh ta, Thẩm Lãng hoàn toàn là một tên ngoại đạo.



Lúc lên xe, Lăng Vũ mới bắt đầu đua xe.”



Thẩm Lãng thật ra không hề lo nghĩ nhiều như họ vậy. Việc đua xe với anh mà nói chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi, hơn nữa chiếc xe anh lái là của Lăng Vũ, bản thân cũng đã từng lái qua xe thể thao rồi. Và còn thêm hồi anh còn nhỏ có thử chơi trò đua xe này, nên Thẩm Lãng khá có lòng tin với bản thân.



“Chuyện này không làm Lãng, anh yên tâm, nếu thật lát nữa anh có thua, em cũng sẽ có cách để Ngô Cương dẫn anh đến gặp bố cậu ta. Nếu cậu ta mà còn không đồng ý, em sẽ lập tức bẻ gãy chân của cậu ta luôn!”



Lăng Vũ nói xong, lập tức rời khỏi xe.



Khi cuộc đua xe dần đến hồi bắt đầu, Thẩm Lãng và Ngô Cương cùng ngồi vào chiếc xe đang đậu ngay vạch xuất phát.



Xung quanh hai như nêm, hơn nữa, có không ít người giơ banner lên tỏ vẻ ủng hộ Lăng Vũ, chứng tỏ danh vọng của Lăng Vũ trong đám con em nhà giàu này quả thật rất cao.



Mà ngoài trừ những thứ này ra, thứ khiến đám người này bị thu hút nhất có lẽ phải bàn đến cô gái với dáng người bốc lửa đứng trước hai xe.



Cặp chân dài thon thả kia đã đủ khiến người ta trông đã cả mắt, vừa xuất hiện đã biến thành cảnh quang đáng nhìn nhất.



Cô gái đứng để hô hiệu lệnh xuất phát này còn cô ý nháy mắt quyến rũ Thẩm Lãng đang ngồi trong xe. Chỉ tiếc là cô ta ăn mặc quá diêm dúa, chẳng cách nào lọt vào được ánh mắt cao chót vót của Thẩm Lãng đây.



Ngay khi cánh tay cô gái vung thẳng xuống, cuộc đua chính thức khởi động, động cơ hai chiếc xe lập tức gầm rú lên.



Hai chiếc xe đồng loạt lao đi như tên lửa, mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn.



Tiếng động cơ, tiếng hoan hô, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất, tất cả những thứ này cùng hòa hợp lại với nhau đã tạo nên sự đặc trưng đầy cuốn hút của bộ môn đua xe này.



Khiến người ta bất ngờ ấy chính là, hai chiếc xe đua cùng bằng một tốc độ, Thẩm Lãng không hề bị Ngô Cương bỏ rơi lại phía sau.



Mặc dù ngay khi gặp phải những khúc cua hay con đường ngoằn ngoèo thì kinh nghiệm của Ngô Cương đã chiếm lợi thế, nhưng Thẩm Lãng thế mà cũng bám gót phía sau, khi gặp đoạn đường thẳng thì thậm chí tốc độ xe Lăng Vũ còn tăng nhanh hơn, bám ngay sát đuôi xe Ngô Cương nữa, gần như đã có khuynh hướng vượt qua.



“Khốn kiếp, nếu không phải mình có tiền để tân trang bị, xe của mình có khi còn chậm hơn anh ta trên đoạn đường thẳng này!”



Ngô Cương nhìn vào phần gương chiếu hậu, trông thấy Thẩm Lãng, thật sự dấy lên chút không cam tâm.



Cứ như thế, mỗi lần quẹo, rẽ, Thẩm Lãng sẽ bị Ngô Cương bỏ xa một khoảng, khi đến đoạn đường thẳng thì lại tăng tốc bám sát, cuộc đua xe của hai người quả thật rơi vào tình trạng không phân định được ai cao ai thấp.



“Đoạn rẽ cuối cùng rồi, anh có nhanh hơn cũng vô dụng thôi!”



Khóe miệng Ngô Cương giờ phút này không nhịn được cong lên.



Bởi vì chỉ cần qua được khúc cua này, khoảng cách tới đích chỉ chưa đầy một trăm mét, xe của Thẩm Lãng có phóng nhanh hơn nữa cũng không thể nào vượt mặt anh ta chỉ trong vòng một trăm mét này được!



Thế như mà khiến cho Ngô Cương sững sờ chính là ngay khi hai chiếc xe một trước một sau bắt đầu rẽ ngoặt, Thẩm Lãng mới vừa nãy hãy còn rớt ở phía sau đã bẻ ngoặt một cách cực kỳ phô trương chiếc xe của mình, sau đó tăng tốc bám sát gót xe của Ngô Cương lần nữa.



Phải biết để làm được như thế, đẩy xe lên tốc độ cao và rẽ ngoặt ngay khúc cua chính là hành vi cực kỳ liều mạng, chỉ cần hai chiếc xe xảy ra chút va chạm dù là nhỏ nhất cũng đều có thể khiến xe lật người đi.



Ngô Cương giật thót cả mình, vì phản xạ tránh phát sinh nguy hiểm, Ngô Cương theo bản năng đánh tay lái sang một bên.



Cũng đã để ra một lỗ hổng cho Thẩm Lãng thừa nước đục mà tới, đạp mạnh chân ga, xe Thẩm Lãng dẫn lên trước khi đi vào khúc ngoằn ngoèo.



Lần này quyết không để Thẩm Lãng thừa bất kỳ cơ hội nào trong khúc ngoằn ngoèo này, hai xe gần như so kè cùng một tốc độ cho đến tận khi ra khỏi đoạn đường.



Mà lấy tốc độ làm ưu thế khi đi trên đoạn đường phẳng, Thẩm Lãng đã dẫn trước với nửa thân xe, trở thành người cán đích đầu tiên.



Đám người vây xem tức khắc vỡ òa, tiếng hoan hô rền như sấm dậy.



Đối với họ mà nói, ai thắng ai thua không quan trọng, có thể thưởng thức một cuộc ganh đua trên từng mét đất đặc sắc như thế mới đáng quan tâm nhất.



Hơn nữa khoảnh khắc Thẩm Lãng liều mạng bẻ ngoặt tay lái khi vừa vào đoạn đường khúc khuỷu đó đã khiến đám người xem trận này nảy sinh lòng bội phục với anh.



Lấy mạng để đấu thì đám con nhà giàu này hoàn toàn không ham, dẫu sao bọn họ cũng chẳng lấy việc đua xe này làm nghề kiếm cơm ăn, chơi mấy trò như thế này cũng chỉ là để kiếm vui giải sầu mà thôi.



“Ôi chao, anh bạn cũng ghê gớm ta. Không ngờ lại có thể thắng được Ngô Cương cơ đấy!”



“Tôi nói chứ cũng nhờ xe của cậu Lăng Vũ ngon đấy, nếu không đoạn đường phẳng ban nãy Ngô Cương đã đuổi kịp rồi!”



“Nếu cứ đòi phải công bằng tuyệt đối thì miễn chơi đua xe giùm đi, dù sao tiền bỏ ra tân trang thiết bị của xe cũng phải so kè nhau mới được mà!”



Mấy tên cậu ấm này cũng đã quen mắt cả rồi, cũng chẳng thèm kiêng kỵ điều gì, túm tụm nhau tiến lên chúc mừng Thẩm Lãng.



Mà cả một đám người xem đua xe này, Lăng Vũ hẳn là kẻ vui vẻ, kích động nhất. Trong lòng anh ta bấy giờ chính là chỉ còn biết bội phục sát đất với Thẩm Lãng mà thôi.



Vốn anh ta cứ tưởng bản thân mình đua xe coi như rành rọt hơn Thẩm Lãng kha khá, nhưng so với bây giờ chút cảm tưởng ấy đã chẳng còn dám tồn tại trong đầu Lăng Vũ nữa rồi.



Trong mắt Lăng Vũ lúc này Thẩm Lãng đã được tôn lên làm thần! Vô địch muôn năm!



“Anh Lãng, ban nãy anh được Fujiwara Takumi độ cho đấy à!”



Lăng Vũ mang vẻ mặt cực kỳ sùng bái mà hỏi.



Thẩm Lãng phẩy phẩy tay, cười hiền mà đáp: “Là tại xe cậu tốt đấy chứ. Nếu không ngay đoạn đường phẳng đã không thể bám sát nút như vậy, trên đoạn rẽ ngoặt kia cũng chẳng có cơ hội.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK