“Vậy được rồi, bây giờ tôi gọi người đến. Chỉ cần người của tôi đến, tôi có thể đảm bảo nhà họ Chu sẽ không làm khó ông chủ Kim.” Chu Bạch cười nói.
Kim Nam cũng không nói gì mà làm tư thế tay “xin cứ tự nhiên”.
Chu Bạch cũng không hề do dự gì, anh ta cầm điện thoại lên đưa cho mấy tên vệ sĩ của nhà họ Chu.
Chưa đến mười phút sau, đám người đó lần lượt đi vào trong phòng.
“Ông chủ Chu đúng là người cẩn thận, vì để đối phó với một người mà tìm biết bao nhiêu người đến như vậy.” Kim Nam nói.
Vẻ mặt của Chu Bạch hơi xấu hổ, anh ta không nói gì mà dẫn người đi ra khỏi phòng.
vietwriter.vn
Qua lần trước Chu Bạch bết Thẩm Lãng sẽ ra đòn, lần này anh ta không dám khinh thường nữa. Mặc dù làm như vậy hơi mất mặt, nhưng có thể xử ý Thẩm Lãng thì Chu Bạch cũng không để ý gì nhiều những thứ này.
Mục đích của đoàn người này rõ ràng là đi về phía phòng của Thẩm Lãng.
Một nhóm người đến trước phòng, sau khi chắc chắn với Kim Nam là phòng của Thẩm Lãng lần nữa, lúc này Chu Bạch mới vẫy tay tỏ ý ra tay.
Rầm!
Cánh cửa của căn phòng trực tiếp bị người mà Chu Bạch mang đến đá bay ra, cả đoàn người nối đuôi nhau đi vào.
Lúc này trong căn phòng chỉ có một mình Thẩm Lãng ngồi đó.
Chu Bạch hơi ngạc nhiên, ai lại rảnh rỗi đến nỗi một mình đến đây thuê một căn phòng?
Hơn nữa trong căn phòng này cũng không hề có tiếng âm nhạc gì.
Chu Bạch gật đầu rất hài lòng với Kim Nam, cho rằng tất cả những điều này là do Kim Nam sắp xếp.
Chu Bạch đi vào trong văn phòng, trực tiếp đi đến trước mặt Thẩm Lãng và nở nụ cười chế nhạo: “Nhóc con, không ngờ lại gặp mặt nhau ở đây.”
“Các anh cũng chậm quá, tôi sắp không kiên nhẫn chờ đợi được nữa rồi. Nhưng xem qua ngày hôm nay anh lại cẩn thận mạng theo nhiều người như vậy.” Thẩm Lãng cười nói.
vietwriter.vn
Chu Bạch nhíu mày hỏi: “Anh đang đợi chúng tôi?”
“Nếu như anh đã tìm đến tận cửa thì tôi cũng phải cho anh thể diện, đúng không Kim Nam?” Thẩm Lãng ung dung thong thả nói với Kim Nam.
Kim Nam hơi ngẩn ra, không ngờ vào lúc này Thẩm Lãng lại kéo mình ra.
Lúc đầu Kim Nam còn nghĩ nếu như lần này Thẩm Lãng xử lý Chu Bạch thì mình vẫn còn có thể không bị lộ quan hệ với Thẩm Lãng, như vậy sẽ không bị nhà họ Chu báo thù. Nhưng hôm nay xem ra hoàn toàn không thể nữa.
“Cậu Thẩm, anh khách khí rồi.” Kim Nam nói.
Lần này dường như Chu Bạch đã hiểu ra, anh ta quay đầu hỏi Kim Nam: “Ông chủ Kim, anh nói vậy là có ý gì? Anh muốn ra tay với tôi sao?”
Trước mắt có hơn chục tên vệ sĩ của mình đang ở đây nên đương nhiên trong lòng Chu Bạch cũng được tăng thêm sức mạnh, khi đối mặt với Kim Nam cũng không hề sợ hãi gì.
“Một mình tôi cũng đủ để đối phó với đám rác rưởi các anh ròi.” Chưa để Kim Nam lên tiếng, Thẩm Lãng đã trực tiếp nói ra.
“Bản thân anh?” Chu Bạch nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Nhóc con à, có phải mắt anh bị đui hay là bị mù rồi không? Anh xem thử xem tôi mang theo bao nhiêu người đến đây?”
“Bao nhiêu người thì cũng chỉ là con kiến mà thôi, đạp chết một con hay đạp hết hai mươi con cũng chỉ bằng một cước.” Thẩm Lãng nói.
Vẻ mặt Chu Bạch rất lạnh lùng, cười nhạo nói: “Nhóc con, anh cũng điên cuồng lắm, đừng tưởng rằng Mộc Hồng Diệp có thể bảo vệ anh. Ngày hôm nay cho dù tôi có giết chết anh thì cũng không có ai biết cả.”
“Chu Bạch, anh thật sự nên học hỏi Lý Văn. Ít nhất cậu ta còn hông minh hơn anh rất nhiều.” Thẩm Lãng vừa dứt lời, người của Chu Bạch đã lao lên trước mặt anh.
Những trước mặt Thẩm Lãng, những tên vệ sĩ của nhà họ Chu hoàn toàn không khác gì con kiến, bọn họ thay nhau hét lên thảm thiết. Chưa đến một phút sau, mười mấy tên vệ sĩ đã hoàn toàn nằm gục xuống đất.
Chu Bạch ngây ngốc nhìn.
Trước kia Kim Nam đã từng nhìn thấy bản lĩnh của Thẩm Lãng, nhưng lần này khi nhìn thấy Thẩm Lãng ra tay lần nữa anh ta vẫn vô cùng khiếp sợ.
“Anh… Sao anh lại lợi hại như vậy?” Chu Bạch trố mắt đứng nhìn và nói.
“Chỉ còn lại một mình anh, nếu như anh muốn thể hiện thì chi bằng thể hiện một chút đi.” Thẩm Lãng nói.
Nghe thấy lời nói của Thẩm Lãng, Chu Bạch sợ hãi đến nỗi lùi về phía sau mấy bước.
Anh ta không ngờ Thẩm Lãng lại lợi hại như vậy, mình mang theo bao nhiêu người đến cũng cũng không phải là đối thủ của anh.
“Anh đừng qua đây. Kim Nam, Kim Nam mau bảo người của anh đến đây!” Chu Bạch nói với vẻ mặt hốt hoảng.
Kim Nam lắc đầu nói: “Ông chủ Chu, lẽ nào ông đã quên mất những lời tôi vừa nói rồi sao. Tôi sẽ không tham gia vào chuyện ngày hôm nay.”
“Ngày hôm nay chỉ cần anh ra tay thì Chu Bạch tôi đảm bảo anh sẽ là ân nhân của nhà họ Chu tôi.” Chu Bạch nói.
Đối với Kim Nam thì anh ta sẽ vô cùng vui vẻ chấp nhận lời hứa hẹn này, nhưng bây giờ lại không giống như vậy nữa, Thẩm Lãng có thể mang đến cho anh ta nhiều hơn nhà họ Chu.
“Ông chủ Chu, nhát gan thì cũng đừng có dã tâm lớn như vậy. Hai người hãy giải quyết chuyện ngày hôm nay đi.” Nói xong Kim Nam còn gật đầu với Thẩm Lãng.
Sau đó Kim Nam đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Trong căn phòng, khi nhìn thấy Thẩm Lãng đang bước từng bước về phía mình, Chu Bạch sợ hãi đến nỗi mặt mày tái mét.
“Nhóc con, anh đừng tưởng có nhà họ Lý và Mộc Hồng Diệp làm chỗ dựa là anh lợi hại lắm! Anh biết chú của tôi là ai không?” Chu Bạch uy hiếp, muốn dùng thân phận của Chu Cẩn để chèn ép Thẩm Lãng.
Phải biết nếu như Chu Cẩn dùng mạng lưới quan hệ của ông ta, với vị trí trong giới kinh doanh của ông ta hoàn toàn có thể khiến nhà họ Chu liệt vào danh sách mười nhà giàu có nhất, thậm chí có thể nói là cao hơn một bậc so với những nhà giàu có khác.
Mà điều này chính là lợi ích mà địa vị thân phận mang lại.
“Anh cảm thấy tôi sẽ sợ lời uy hiếp của anh sao?” Thẩm Lãng thản nhiên nói, trong đôi mắt không khỏi toát lên vẻ lạnh lẽo.
Chu Bạch sợ hãi đến nỗi hai chân run bần bật.
Anh ta không biết rốt cuộc Thẩm Lãng có biết chú của anh ta là ai hay không mà vốn không hề để tâm đến chú của anh ta.
Bốp!
Thẩm Lãng đá một cuốc lên bụng của Chu Bạch, Chu Bạch ôm bụng lập tức bò trên mặt đất.
Lần đá này khiến ngũ tạng lục phủ của anh ta sắp vỡ ra rồi, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.
“Anh dám đánh tôi, chú tôi sẽ không tha cho anh đâu…” Chu Bạch cố nhịn đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi còn dám giết cả anh đó, anh có tin không?” Thẩm Lãng lạnh lùng nói, sau đó nắm tóc của Chu Bạch đập đầu anh ta lên tường.
Sau vài tiếng bốp bốp, trên trán của Chu Bạch chảy máu ròng ròng, suýt chút nữa thì ngất đi.
“Đừng… Đừng… Xin anh tha cho tôi!’ Chu Bạch sợ hãi, chỉ đành cầu xin Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng vốn không hề có ý dừng tay, anh tóm lấy cổ Chu Bạch rồi trực tiếp nói với anh ta.
“Nếu như ngày hôm nay là anh, anh có buông tha cho tôi không?” Thẩm Lãng cười lạnh nói.
Bây giờ Chu Bạch đã đầu choáng mắt hoa, vốn không nghĩ đến những điều này. Bây giờ anh ta chỉ muốn có thể nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của Thẩm Lãng.
Mà vào lúc này, điện thoại của Thẩm Lãng vang lên.
Là một số điện thoại lạ.
Gọi điện đến vào lúc này thật là không đúng lúc.
Thẩm Lãng ném Chu Bạch xuống đất, sau khi đá vào ngực của Chu Bạch một cước thì mới nghe điện thoại.
“Thẩm Lãng à?” Trong điện thoại vang lên tiếng của một người đàn ông xa lạ.
“Ông là ai?” Thẩm Lãng nói.
“Tôi là Chu Cẩn, cái tên Chu Bạch đó hãy cho tôi thể diện đi.”
Thẩm Lãng kinh ngạc nhìn Chu Bạch, sau đó nở nụ cười lạnh lùng nói chuyện điện thoại: “Tôi không quen ông, tại sao phải cho ông thể diện chứ?”
“Nhà họ Chu có thể rút khỏi giới Y học.” Chu Cẩn đưa ra điều kiện của mình.
“Điều kiện này không thể thành lập được.” Khóe môi Thẩm Lãng nở nụ cười giễu cợt độc ác.