Cô ấy nói bằng giọng không vui: “Thẩm Lãng suýt chút nữa đã hại chết ông, sao ông còn uống trà với cậu ta, rốt cuộc cậu ta đã cho ông ăn thứ gì vậy!”
“Tiểu Từ, không được ăn nói linh tinh, là tay nghề của chủ nhiệm Lưu kém cỏi, ông chưa có hồ đồ tới mức không biết phân biệt đúng sai!” Tống Tri Viễn tức giận nói.
“Chắc chắn là lúc uống trà, Thẩm Lãng đã dùng những lời ngon ngọt để lừa ông rồi, đúng là lòng dạ mưu mô!” Tống Từ bĩu môi.
“Cháu nhầm rồi, Tiểu Thẩm là người có tài ăn nói, không độc ác như cháu nghĩ đâu. Hôm nay cậu ấy biểu diễn thủ thuật điểm huyệt, thật sự khiến ông phải mở mang tầm mắt, Triệu Thiết Sơn bị cậu ấy điểm cho một huyệt, liền mất hết cảm giác, đứng im tại chỗ, bị rơi vào trạng thái chết giả vờ, thật sự rất kỳ diệu!”
Nhớ lại cảnh tượng kỳ diệu ngày hôm nay, hai mắt của Tống Tri Viễn liền sáng rực lên.
Nhưng có vẻ như Tống Từ lại cảm thấy đây chỉ là một trò lừa bịp, chỉ khi nào được nhìn tận mắt cô ấy mới cho là thật.
“Ông ơi, mấy ngày hôm nay ông toàn nghe lời của cậu ta thôi haizzz, cháu thu dọn đồ đạc tiếp đây, ngày mai chúng ta chuyển tới khi dân cư Vân Thủy Sơn.”
Nói xong, Tống Từ vừa lắc đầu vừa đi vào phòng, gấp những chiếc váy nhỏ nhắn, dễ thương trên giường lại rồi nhét vào vali.
…
Lúc này, Thẩm Lãng đã về tới khu dân cư Vân Thủy Sơn.
Ba căn biệt thự, anh toàn quyền sử dụng.
Nơi đây phong cảnh hữu tình, là một vùng đất quý hiếm.
Hôm nay là mùng 6, bây giờ là khoảng một giờ ba mươi phút chiều, hướng đông của biệt thự số 9 là vị trí đẹp, Thẩm Lãng khoanh chân ngồi xuống.
Anh theo học Kinh Dịch từ một vị thiên sư truyền giảng Đạo giáo tên Trương Thiên Ý, thông thạo Độn giáp, Hoa mai dịch số, Lục nhâm đại độn và tiểu độn, biết cách kiểm soát phong thủy.
Bói đất phong thủy là một môn không hề có hại, kết hợp với kỹ thuật ngồi thiền, sự mệt mỏi cả ngày dài của Thẩm Lãng dần được xua tan đi.
Người thừa kế của gia đình chỉ có tiền thôi thì làm sao được, những khả năng mà anh đang nắm trong tay, sớm đã đá hơn 90% người trên thế giới này tụt lại phía sau lưng rồi.
Ngày hôm sau, Thẩm Lãng thức dậy rất sớm.
Sau khi nghỉ ngơi, anh cảm thấy khỏe khoắn và tràn đầy sức sống.
Ăn sáng xong, liền đi tới cửa khách sạn năm sao Long Thịnh.
Hôm nay khách sạn có một cuộc họp, là một cổ đông lớn nhất, đâu có lý do gì để Thẩm Lãng vắng mặt.
Đã một tuần kể từ khi tiếp quản, nhưng anh vẫn chưa tới kiểm tra lấy một lần, hôm nay là lần đầu tiên.
Trước tiên phải đi xem xét thái độ phục vụ của khách sạn, rốt cuộc người nhà họ Chu có quản lý tốt hay không.
Tới nhà hàng sang trọng của khách sạn, Thẩm Lãng gọi một món salad rau củ đơn giản.
Dù sao thì cũng không đói, cũng không nhất thiết phải gọi quá nhiều đồ ăn, hơn nữa, càng gọi những món ăn đơn giản, càng dễ cho thấy chất lượng phục vụ của khách sạn.
Thẩm Lãng vừa ăn salad vừa lặng lẽ quan sát không gian xung quanh nhà hàng.
Lúc này, một cặp vợ chồng ở bàn kế bên đang thì thầm bàn tán về Thẩm Lãng.
Người đàn ông tên là Hồ Hiểu Đông, người phụ nữ tên Trương Văn Tịnh, hai người họ đều là quản lý ở một công ty nào đó.