Mục lục
Siêu cấp đại gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 72


Lần này vì một sơ suất nhất thời, bức tranh thật của Đường Dần đã bị hoán đổi giữa chừng.


“Thằng bé khốn khiếp nhà họ Đỗ, nể nang ta và ông mày có chút thâm tình, thế mà mày lại lừa ta để rửa tiền ư!”


Rửa tiền là thuật ngữ của người chơi đồ cổ, chỉ việc dùng thủ đoạn biến tranh mới thành tranh cổ.


Chỉ vì cả tin mà bị lừa, Tống Tri Viễn tức tới đỏ bừng mặt mày.


Cô cháu gái Tống Từ thì ngây người ra nhìn Thẩm Lãng, trong lòng đầy hoang mang.


Đây là lần đầu tiên Tống Từ khâm phụ tài năng của Thẩm Lãng, chỉ cần nhìn thôi đã biết đó là tranh giả, trình độ chắc chắn hơn hẳn cô ấy.


“Tiểu Thẩm, thật lòng xin lỗi, là ông nông cạn! Cũng trách thủ đoạn của hắn ta quá thông minh, bị lừa mà ông thậm chí còn không nhận ra!”


Thông minh?


Hơ hơ.


Thẩm Lãng cười nhạt.


Theo anh thấy, kiểu nhuộm màu trực tiếp lên tranh thế này quá là kém cỏi ấy chứ, hoàn toàn không có kỹ thuật.


Phải nói là làm giấy trở nên cũ như tranh cổ, hay là phương pháp nhuộm màu quá cao tay.


Nhuộm màu trực tiếp lên giấy gần như là đang tự sỉ nhục thủ đoạn của mình!


“Không sao đâu, ông Tống, không phải lỗi của ông.” Thẩm Lãng trả lời.


“Tiểu Thẩm, nếu chỉ cần mà cháu có thể phát hiện bức tranh này là giả, vậy thì ắt hẳn là một chuyên gia trong lĩnh vực này rồi.” Tống Tri Viễn có chút hơi không hiểu về Thẩm Lãng.


Lúc đầu chỉ nghĩ Thẩm Lãng là người kế thừa của y học cổ đại, không ngờ lại cũng có kinh nghiệm cả về đồ cổ, tới thủ đoạn làm giả mà cũng biết.


“Cháu chỉ biết chút ít mà thôi.” Thẩm Lãng điềm tĩnh nói.


“Khiêm tốn, khiêm tốn rồi, không ngờ bấy lâu này thành phố Bình An này lại có người tài ẩn dật, chính là anh tài uyên bác Tiểu Thẩm đây!” Tống Tri Viễn không ngớt lời khen ngợi.


Thẩm Lãng thật sự không hề khiêm tốn, mà là cảm thấy bản thân mình chỉ là một phần nhỏ trong vô số người tài trên thế giới này thôi.


Khi mức độ của báu vật đã đạt tới mức siêu việt, thì làm sao người ta có thể quan tâm tới một danh tiếng tầm thường.


Thường nói phong cảnh trên núi rất đẹp, lên đó xem rồi mới thấy, hóa ra cũng thật bình thường.


Với trình độ và tâm trạng hiện tại của anh, không cần bất kỳ ai phải khẳng định giùm, tới cả thầy của anh là Thôi Lão Quỷ cũng vậy.


Con hơn cha là nhà có phúc, không sai, chính là như vậy.


Tống Tri Viễn phát hiện, Thẩm Lãng càng ngày càng thần bí, giờ đến cả ông cũng không thể hiểu được.


Có điều, việc này đối với ông lại là một tin tốt.


Thực lực của Thẩm Lãng càng tốt, càng chứng minh mắt nhìn của cậu ta độc đáo.


Nếu thực sự có tình cảm với cháu gái của ông thì nhà họ Tống chắc chắn sẽ có thêm một nhân tài.


Đáng tiếc đứa cháu gái này lại quá kiêu ngạo, còn nhiều lần xúc phạm Thẩm Lãng, phải nghĩ cách tạo thêm cơ hội mới được!


Tống Tri Viễn thầm nghĩ.


“Không được, ông không thể để thằng nhãi Đỗ Thiên Minh yên được, dám lừa lão già này thì nó phải trả giá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK