“Ha hả, không cần tiền? Tôi nghĩ cậu đây là không muốn để cho người nhà họ Đỗ chúng tôi mặt mũi! Ở thành phố Bình An này, còn chưa từng có người nào dám từ chối tôi!” Trong đôi mắt của ông chủ Đỗ lộ ra vẻ khinh thường.
“Ai nói không có, chẳng phải có tôi đây sao, người khác sợ ông, nhưng tôi thì không.” Thẩm Lãng hai tay ôm khuỷu tay, toát ra một loại khí chất lạnh nhạt nhưng cũng không mất đi khí thế.
Cái này gọi là không ai bì nổi!
“Được! Cậu giỏi! Đừng tưởng rằng cậu trị khỏi vết thương ở mắt cho con trai tôi, tôi liền có thể cho phép cậu vô lễ, cậu vẫn còn quá trẻ, không biết trời cao đất rộng, cậu nhất định sẽ hối hận!” Ông chủ Đỗ buông lời ác độc nói.
Đúng lúc này, Đỗ Thiên Minh được Diệp Lâm Phong đẩy giúp xe lăn đi từ phòng phẫu thuật ra.
Bởi vì phẫu thuật phải gây tê nửa người, thêm nữa là do Thẩm Lãng đã vận dụng chân khí để trị thương, vì vậy Đỗ Thiên Minh mới khôi phục thanh tỉnh nhanh như vậy.
Nhưng khi Đỗ Thiên Minh đối mặt với Thẩm Lãng, không những không nói lời cảm tạ, ngược lại sắc mặt lại trở lên âm trầm.
Chỉ thấy Đỗ Thiên Minh chỉ vào Thẩm Lãng nói: “Cậu ta căn bản không hề chữa khỏi vết thương của tôi, là chủ nhiệm Diệp phẫu thuật cao siêu giúp tôi thoát khỏi đau khổ, cậu ta đang nói dối!”
Hoàn toàn không nghĩ tới, Đỗ Thiên Minh này lại lấy oán báo ơn, vu oan hãm hại Thẩm Lãng.
Dụng tâm hiểm ác!
“Chuyện này là? Thiên Minh, con mau nói cho ba.” Ông chủ Đỗ không hiểu ra sao nói.
“Ba, ban đầu chủ nhiệm Diệp đã muốn lấy mảnh vỡ thủy tinh trong mắt con ra, lúc ấy chảy rất nhiều máu, chủ nhiệm Diệp nghĩ rằng giải phẫu thất bại, thực ra rất thành công, là cậu ta nhặt được tiện nghi mà thôi, ân nhân thực sự là chủ nhiệm Diệp, không phải là cậu ta!”
“Đúng vậy, ông chủ Đỗ, cũng tại tôi quá theo đuổi sự hoàn mỹ, trong lúc giải phẫu xuất hiện một chút sơ xuất nhỏ, tôi đã rất tự trách, không nghĩ tới lại bị tên tiểu nhân này chui vào chỗ trống, chiếm công lao!”
Vừa rồi ở trong phòng phẫu thuật, Đỗ Thiên Minh đã muốn cùng Diệp Lâm Phong thông đồng cấu kết.
Tặng công lao cho Diệp Lâm Phong, mục đích chính là làm cho Thẩm Lãng khó chịu.
Lúc trước khi ở trong phòng phẫu thuật, chính là khi Đỗ Thiên Minh bị gây tê nửa người đã nhận ra Thẩm Lãng, vì thế sinh ra suy nghĩ này.
Để báo thù ngày hôm đó ở khu dân cư Văn Thủy Sơn, hắn quyết định để công lao cho Diệp Lâm Phong, ngược lại vu oan hãm hại Thẩm Lãng.
Uổng phí Thẩm Lãng vận dụng chân khí trị thương cho hắn, không biết tốt xấu, lòng dạ độc ác!
Ông chủ Đỗ nghe thấy lời nói dối của con trai và Diệp Lâm Phong, thật sự tin là thật, lúc này càng thêm tức giận.
“Thì ra là cậu cướp công lao của người khác! Tôi đã nói rồi, cậu cùng lắm mới hai mươi tuổi đầu, có thể có y thuật cao siêu gì, đồ vô liêm sỉ, dám đùa giỡn ông đây, ông đây sẽ khiến cho cậu thân bại danh liệt, tiền đồ bị hủy hoại!”
Ông chủ Đỗ hét ầm lên.
Nhưng, theo Thẩm Lãng thấy, đây mẹ nó là chủ nghĩa hình thức.
Từ giây phút nhận được điện thoại của Mộc Hồng Diệp lần đầu tiên sau bốn năm trời, tên công tử độc ác đã trở về!
Uy hiếp mất sạch tiền đồ gì đó, chẳng còn chút tác dụng!
“Đừng tưởng rằng ông có thể một tay che trời ở thành phố Bình An! Mưu hại tôi, tuyệt không có kết cục tốt!”
Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh lẽo, nhìn Đỗ Hoài Nhân.
“Cần gì phải mưu hại? Thẩm Lãng thứ dối trá như mày, ăn cắp thành quả lao động của chủ nhiệm Diệp, không biết xấu hổ!”
Đỗ Thiên Mình còn rất hăng hái, không hề sợ vết thương vỡ ra.
Thẩm Lãng cũng đoán ra Đỗ Thiên Mình sẽ ghi hân chuyện mua nhà. Mua được nhà là nhờ thực lực, giỏi thì mày cạnh tranh với ông đây đi.
Chẳng phải Đỗ gia nổi tiếng thừa tiền à, trâu bò lắm cơ, đã không có thực lực thì đừng mẹ nó làm màu!
“Đảo lộn phải trái trắng đen, Đỗ Thiên Minh, mày chỉ chút năng lực đấy thôi, tao khinh mày!”