Trương Tịnh Di nghe vậy vui mừng suýt nữa đã nhảy cẫng lên.
Trong hoàn cảnh lạ lẫm, nếu có Chu Nghiêm làm bạn, việc này đối với cô mà nói là không thể tốt hơn.
"Chu Nghiêm cậu chính là của ta chị gái ruột của tớ, tớ yêu cậu chết mất…"
Trương Tịnh Di vui vẻ khoa tay múa chân, ôm gương mặt Chu Nghiêm hôn chụt vào.
"Eo ơi... Cậu là cái đồ chết bầm, buồn nôn chết đi được…" Chu Nghiêm khẽ cười nói.
vietwriter.vn
......
Quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy, trong văn phòng.
Lưu Hổ cầm một phần tư liệu, cung kính đặt ở trên bàn công tác.
"Cậu Thẩm, trước mắt hạng mục giải phóng khu vực Tân Hải có một người tên là Lý Đại Hải rất sôi nổi, mỗi ngày dẫn một đám người đến hiện trường gây sự." Lưu Hổ nói.
Thẩm Lãng nhíu mày, châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: "Chỉ sợ Lý Đại Hải này bị người ta coi như vũ khí sống để sử dụng."
"Cậu chủ, ý của cậu là sau lưng của anh ta có những người khác?" Lưu Hổ nghi ngờ hỏi.
"Nếu người ở sau lưng anh ta còn chưa chịu lộ diện, vậy chúng ta cũng nên chờ một chút."
Nói xong, Thẩm Lãng phân phó cho 9526 ở bên cạnh: "Nói cho bộ phận hạng mục giải phóng vùng Tân Hải, nếu như Lý Đại Hải chỉ muốn tiền, cứ đưa tiền ứng trước cho anh ta, tôi ngược lại muốn xem sau lưng cái đuôi sau lưng của anh ta bai giờ mới xuất hiện."
"Vâng." 9526 nhanh chóng phân phó xuống dưới.
vietwriter.vn
Đối với Lưu Hổ đang có thế lực rất lớn ở thế giới ngầm, đối phó Lý Đại Hải hiển nhiên không phải việc gì khó.
Mà Thẩm Lãng làm như vậy, chỉ là không muốn để cho Lưu Hổ sớm như vậy đã tham dự vào, dù sao người sau lưng của người ta còn chưa lộ mặt, bây giờ để Lưu Hổ tham dự, tương đương phía bên mình bại lộ trước."
Chỉ là kế hoạch của Thẩm Lãng đúng vào lúc này bị phá vỡ, bởi vì giờ phút này Lý Đại Hải chủ động đến tận cửa.
Thuộc hạ của Lưu Hổ, Lưu Hà, hoang mang đi vào văn phòng.
"Cậu chủ Thẩm." Nhìn thấy Thẩm Lãng đứng đằng sau, Lưu Hà ngay lập tức cung kính chào hỏi.
Thẩm Lãng nhẹ gật đầu.
Lưu Hà tiếp tục nói với Lưu Hổ nói: "Đại ca, hôm nay Lý Đại Hải mang theo không ít người đến quán bar, anh có muốn các anh em chuẩn bị một chút không? Em sợ anh ta đến gây chuyện."
Lưu Hổ và Thẩm Lãng nghe vậy đồng loạt sững sờ, Lý Đại Hải còn tìm tới cửa?
Chẳng lẽ chuyện Lưu Hổ tham dự hạng mục ở Tân Hải đã lộ ra sao?
Không có khả năng, Lưu Hổ vẫn luôn không ra tay, mà tin tức tham dự hạng mục ở Tân Hải cũng không nói với người ngoài, tại sao Lý Đại Hải này lại biết?
"Cậu chủ Thẩm, cậu xem..." Lưu Hổ hỏi.
"Nhìn một chút xem tình hình như thế nào, nếu như chỉ là tới chơi thì không liên quan gì, dù sao bây giờ quán bar hot nhất thành phố Giang Nam cũng là chỗ này." Thẩm Lãng nói.
Lưu Hổ nhẹ gật đầu, phân phó Lưu Hà: "Cậu sắp xếp người nhìn chằm chằm bọn họ, đến vui chơi đương nhiên có thể, nếu như đến gây sự, vậy hôm nay Lý Đại Hải coi như đã sống hết thời gian, các cậu có thể đánh chết anh ta.
"Vâng." Lưu Hà cười xấu xa, nhanh chóng sắp xếp xuống dưới.
Cùng lúc đó, Lý Đại Hải trái ôm phải ấp hai người phụ nữ quần áo hở hang, trong đám đàn em chen chúc của mình, đi thuê phòng VIP.
Nơi này, là một trong những nơi tiêu pha xa xỉ nhất của Dạ Sắc Phỉ Thúy, chi phí một đêm ít cũng phải mấy trăm triệu, thậm chí lên đến hàng tỉ đồng.
"Anh Đại Hải, nghe nói gần đây việc làm ăn của anh càng ngày càng tốt, anh đừng quên đã đồng ý mua cho em chiếc xe kia nhé." Người phụ nữ trong ngực Đại Hải uốn éo mông, ánh mắt yêu mị nói.
"Ha ha… Yên tâm, Lý Đại Hải anh lúc nào nói không giữ lời. Đêm nay các em hầu hạ anh cho tốt, ngày mai đi mua ngay." Lý Đại Hải nói xong còn bóp hai người phụ nữ trên người một cái, khiến cho sắc mặt của hai người phụ nữ đỏ bừng.
Đi vào phòng thuê, Lý Đại Hải gọi nhân viên phục vụ mấy món ăn đắt nhất và rượu, mà đàn em Chó Đen bên cạnh lại có vẻ thận trọng hơn rất nhiều.
Sau khi người phục vụ rời khỏi, Chó Đen đi tới bên cạnh Lý Đại Hải, nhỏ giọng nói: "Đại ca, chúng ta nhiều người tới đây tới đây như vậy, anh nói xem có thể dẫn đến sự chú ý của anh Ngũ Lưu không, dù sao đây cũng là địa bàn của anh ta.
Thanh danh của Lưu Hổ khiến toàn bộ người của thành phố ngầm của thành phố Giang Nam cực kì kiêng dè.
Lý Đại Hải thấy đàn em nói như vậy, trực tiếp tát một cái lên đầu Chó Đen, mắng: "Mẹ nó sao lá gan của mày lại nhỏ như vậy, về sau làm sao làm chuyện lớn với tao? Lưu Hổ có ba đầu sáu tay à? Hơn nữa chúng ta đến để vui chơi, anh ta chú ý cũng tốt, biết đâu hôm nay còn được giảm giá."
"Vâng vâng, đại ca nói chí phải…" Chó Đen thấy đại ca nói như vậy cũng chỉ đành gãi đầu một cái, cười xấu hổ.
Gần đây Lý Đại Hải từ một tên đầu gấu cho vay tiền, đột nhiên biến hoá thành nhân vật nổi danh trong thế giới ngầm ở thành Bắc.
Nhất là tin tức vùng Tân Hải giải phóng bắt đầu mở ra phát tán ra ngoài, Lý Đại Hải càng kiếm được nhiều hơn.
Việc này khiến Lý Đại Hải đã có lực lượng bây giờ còn bành trướng hơn.
Nếu là ở bình thường, đến địa bàn của Lưu Hổ chơi, anh ta cũng không dám gióng trống khua chiêng như vậy, càng đừng nói dám để Lưu Hổ giảm giá.
Nhưng bây giờ không giống nữa, Lý Đại Hải ỷ vào bây giờ trong tay đang có tiền có người, hơn nữa còn có chỗ dựa sau lưng, đã không phải tên côn đồ năm xưa nữa.
Theo góc nhìn của người ở bên ngoài, hiện tại anh ta đã có tư cách ngồi ngang hàng với Lưu Hổ.
"Anh Hải, việc anh giao phó em đã làm xong, tên nhóc kia đang đi với bạn gái của cậu ta đến chỗ này, nghe nói kia bạn gái của tên nhóc kia là một cực phẩm." Lúc này đi đến trước mặt Lý Đại Hải không phải ai khác mà chính là tên lưu manh đã cho Trần Phương viên thuốc màu xanh nước biển lúc ban ngày ở trong ngõ hẻm.
Lý Đại Hải nghe nói như vậy, ánh mắt lập tức trở nên tham lam.
Nói đến khuôn mặt, Chu Linh là một đại mỹ nữ, chỉ là ngày bình thường không chú ý cách ăn mặc, nếu không đi trên đường chắc chắn hình ảnh rất xinh đẹp.
Nghĩ tới những thứ này, Lý Đại Hải lại nhìn hai người phụ nữ trong lòng mình một chút, từ khuôn mặt cho đến dáng người, hai người phụ nữ này so với loại hình nữ học sinh trong sáng kia của Chu Linh quả thực là khác nhau một trời một vực.
Nhất là khi biết Chu Linh còn chưa trải qua chuyện đời, việc này khiến lòng Lý Đại Hải trong nhất thời mọc đầy cỏ dại, ngứa ngáy rung động.
"Tối nay sau khi mọi chuyện thành công, anh cho mày một cái phong bì dày ha ha ha…" Lý Đại Hải cười lớn nói.
"Cảm ơn anh Hải…" Tên lưu manh nói cảm ơn liên tục.
Lúc này, Trần Phương và Chu Linh đã đi tới cửa quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy.
"Hay là... hay là chúng ta đừng đi nữa, em đột nhiên cảm thấy không muốn đi…"
Chu Linh nhìn cửa quán bar, mỗi thanh niên man nữ ra vào quán bar này đều rất gọn gàng ngăn nắp, trong lòng coi có chút khẩn trương.
"Sợ cái gì, anh đã đặt chỗ trước rồi, nếu không đi sẽ không được trả lại tiền đâu." Trần Phương nói.
Chu Linh có chút khó khăn, do dự một chút rồi nói: "Vậy...Được rồi. Chúng ta chỉ ngồi một chút rồi lập tức rời khỏi nhé."
"Được." Trần Phương sợ Chu Linh đổi ý, nắm tay Chu Linh đi vào trong quán bar.
Đi vào trong quán bar, Chu Linh bị ánh đèn ngợp trong vàng son và âm thanh làm chấn động.