Chuyện này là thật sao! Thao tác của Thẩm Lãng thật sự đáng giận, chủ tịch ngân hàng đích thân chuyển khoản? Đây rốt cuộc là đãi ngộ gì?
Đương nhiên, người tức giận nhất lúc này chính là Đỗ Thiên Lượng.
Hắn hét lớn: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
“Đỗ thiếu, chuyện này là thật.” Chủ tiệm mặc dù cũng khó tin, nhưng đôi mắt sẽ không lừa người.
“Vị tiên sinh này, chúng ta lập tức ký hợp đồng chuyển nhượng, à, đây là danh thiếp của tôi.” Chủ tiệm nhanh chóng đưa danh thiếp ra.
Chuyển nhượng lại cửa hàng có thể thu về không ít lợi nhuận, rất có lời, chủ tiệm không giống như đám nhân viên, giống như con chó của Đỗ Thiên Lượng.
Đỗ Thiên Lượng tức giận tới mức muốn tăng xông, tình thế đảo ngược lại trước mắt làm hắn tức giận cực kỳ!
Ở thành phố Bình An, chỉ cần là người nghe qua tên của hắn, đều sẽ không có can đảm dám đối đầu với hắn.
Nhưng thằng nhóc này, không chỉ dám trực tiếp đối đầu, lại còn khiến cho cục diện hoàn toàn thay đổi!
Giờ phút này, Đỗ Thiên Lượng xấu hổ cực kỳ.
Chế nhạo người khác rất thoải mái, rất sảng khoái, thế nhưng khi dính ở trên người mình thì lại khác, nó giống như một cái xương ca mắc ở cổ họng, nuốt không trôi, nhả không ra, cực kỳ khó chịu!
Chuyện tới nước này, Đỗ Thiên Lượng cũng chỉ có thể đen mặt rời đi.
“Muốn đi? Không dễ như vậy!”
Thẩm Lãng quát lớn một tiếng, khiến bước chân đang chuẩn bị rời đi của Đỗ Thiên Lượng khựng lại.
“Cậu muốn làm gì?” Đỗ Thiên Lượng mở miệng chất vấn.
“Khi nãy cậu đối với tôi một câu nhục mạ lại một câu nhục mạ, bây giờ lại còn muốn cứ như vậy rời đi sao?” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cậu dám bắt tôi ở lại?” Đỗ Thiên Lượng khinh thường mở miệng đáp.
“Bắt cậu ở lại như bắt chó, cái này thì có gì mà không dám, mà không chỉ muốn bắt cậu ở lại, tôi còn muốn cho cậu mấy cái ấn ký!”
Nói xong, Thẩm Lãng nâng chân đi tới trước mặt Đỗ Thiên Lượng, đối mặt với hắn.
“Con mẹ nó mày muốn chết đúng không, khoác lác cái gì, ở thành phố Bình An có ai dám động tới ông đây?!” Đỗ Thiên Lượng lớn miệng kêu gào.
Bốp!
Một bàn tay rơi xuống.
Thời điểm mọi người ở đây chỉ coi là Thẩm Lãng mạnh miệng, một tiếng bạt tai vang dội truyền tới.
Mắt Đỗ Thiên Lượng lóe lên, miệng và mũi đều chảy máu, đầu ong ong.
Đau tới mức con hàng Đỗ Thiên Lượng này nhe răng trợn mắt, thậm chí là thần chí cũng có chút mơ hồ.
“Đánh cậu, chỉ cần một quyền! Ký hiệu trên mặt cậu, để lại cho cậu, không tới một năm, cậu nhất định sẽ coi nó là vinh quang cả đời!”
Từng câu từng chữ rơi xuống, chỉ nhìn thấy bên má trái của Đỗ Thiên Lượng, để lại một dấu bàn tay rất rõ ràng.
Mà dấu tay này, có lẽ cường độ đập rất lớn, lõm sâu xuống, coi như sau này mặt hết sưng, cũng sẽ để lại vết lõm.
Đây chính là một vết sẹo rất khó xóa, vấn đề là vết sẹo đó còn là hình dạng bàn tay.
Một màn này, khiến những người đang có mặt ở đây đều vô cùng giật mình!
Rốt cuộc là dùng lực tới cỡ nào, mới có thể đạt được hiệu quả như thế?