Mục lục
Siêu cấp đại gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 90


Nếu như chỉ biết nói mà không có kinh nghiệm thực tiễn, Thẩm Lãng làm sao có thể trở thành truyền nhân của đệ nhất nữ thần y, hắn là người thừa kế thế hệ đầu của nhà họ Thẩm, cũng không phải là loại con nhà giàu chỉ biết phá phách.


“Tôi có hiểu hay không, cũng không cần phải giải thích với ông, mục đích của tôi khi tới đây cũng đã đạt được rồi.” Thẩm Lãng cũng đã lấy được câu trả lời mà hắn cần.


Để Triệu Thiết Sơn sắp xếp chuyên gia tới xem bệnh, không chỉ để Lâm Nhuyễn Nhuyễn an tâm, mà còn để mượn cơ hội này nghe các phương án từ các chuyên gia, dù sao y hải vô nhai, học vô chi cảnh. (nghĩa cũng tương đương với “bể học vô hạn”.)


Nhưng kết quả lại là, phương án thì bình thường, chuyên gia thì rác rưởi, lại còn dễ phát cáu.


Lời nói của Thẩm Lãng, đương nhiên là đã chọc giận Diệp lâm Phong.


Tôi cũng sắp lên Phó viện trưởng, có đến lượt sinh viên đại học như cậu giáo huấn tôi sao?!


Chưa kịp để cho Diệp Lâm Phong nổi giận với Thẩm Lãng, một nhân viên y tế lúng túng hoảng hốt đã xông vào.


“Không ổn, không ổn rồi, chủ nhiệm Diệp, các vị khoa trưởng, sáng sớm hôm nay có một bệnh nhân được đưa tới, mắt trái bị một miếng thủy tinh đâm vào, suýt nữa thì tròng mắt bị thương, nhưng bác sĩ chính không dám làm ca giải phẫu này!”


Diệp Lâm Phong cau mày, nói, “Không thấy chúng tôi đang bàn chuyện quan trọng sao? Để cho bác sĩ khác giải phẫu.”


“Không được đâu chủ nhiệm Diệp, người bị thương có thân phận đặc thù.”


“Đặc thù? Đặc thù thế nào?” Diệp Lâm Phong nghi ngờ hỏi lại.


Nhân viên y tế này liền nói nhỏ bên tai DIệp Lâm Phong, “Người bị thương là Đỗ Thiên Minh, chỉ đích danh ngài tới chủ trì ca giải phẫu này, Đỗ tiên sinh cùng phu nhân cũng đã tới, đang chờ ngài.”


Đến lúc này, chân mày Diệp Lâm Phong càng cau lại chặt hơn, lão nghiêm túc nói: “Không sao, vậy thì để tôi giải phẫu!”


Vừa mới nghe là người của nhà họ Đỗ, lão không dám chậm trễ, chỉ hận không thể ngay lập tức lao tới trước mắt ông Đỗ.


Thấy Diệp Lâm Phong vội vàng rời đi, Thẩm Lãng cũng thấy có chút khó hiểu.


Hắn chợt nhớ lúc buổi sáng mới tới bệnh viện, có một người bị thương bên mắt trái được đưa vào, nghĩ một chút đã hiểu.


Nửa tiếng sau, bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Diệp Lâm Phong đang lắc đầu với ông Đỗ.


“Ngài Đỗ, rất khó giải quyết, tôi vừa xem qua, mảnh kính vỡ chỉ cách dây thần kinh mắt vài xăng-ti-mét, chỉ cần hơi vô ý sẽ dẫn đến mù, ca giải phẫu này vô cùng khó khăn!” Mặt Diệp Lâm Phòng đầy buồn rầu.


“Tôi không cần biết! Ông phải chữa khỏi cho con trai tôi! Nếu như giải phẫu không thành công, tôi sẽ khiến cho ông biến mất khỏi cái thành phố Bình An này!” Ông Đỗ nổi điên túm lấy cổ áo Diệp Lâm Phong, vẻ mặt vừa tàn bạo vừa giận dữ.


“Vậy… vậy cũng được, mặc dù chỉ có 30% hy vọng, nhưng tôi… sẽ cố, nhất định sẽ cố hết sức!” Diệp Lâm Phong bị dọa cho mềm nhũn.


Đúng lúc, viện trưởng Triệu Thiết Sơn đứng ở bên cạnh nói: “Ngài Đỗ đừng vội, tôi đề cử một người, có lẽ cậu ta sẽ có cách.”


“Là ai vậy? Miễn là tôi có thể giữ lại được đôi mắt này, tất nhiên là sẽ có một khoản tiền thưởng hậu hĩnh, thậm chí là bằng bất cứ giá nào!” Ông chủ Đỗ kích động nói.


“Người này ấy à, có lẽ anh ta chỉ chắc chắn được 70%, tất nhiên là phải đi hỏi anh ta đã rồi mới rút ra kết luận được.” Triệu Thiết Sơn nói.


Thế nhưng, Diệp Lâm Phong lại lắc đầu nặng nề, chất vấn lại Triệu Thiết Sơn.


“Không thể nào! Ở thành phố Bình An này, cuộc giải phẫu mà Diệp Lâm Phong tôi không chắc chắn, thì những người khác không thể nào mà làm được!”


“Anh ta là trường hợp đặc biệt.” Triệu Thiết Sơn nghiêm túc đáp lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK