Tống Viên, Giang Nam.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Lãng dẫn theo Thi Thanh Thanh đi tản bộ trong Tống Viên.
Đình tạ thuỷ, rừng thưa cây cao, rất có trật tự, nước chảy róc rách dưới cây cầu nhỏ, cảm giác nên thơ trữ tình.
Xử lý xong đám người nhà họ Trần, Thẩm Lãng an ủi Thi Thanh Thanh, chuyện thầy mất tích, Thẩm Lãng vẫn sẽ tiếp tục điều tra đến cùng.
Thi Thanh Thanh ỷ lại dựa vào người Thẩm Lãng, cô bé đối xử với Thẩm Lãng y như anh trai mình vậy.
“Anh ơi, anh cũng phải bảo vệ mình thật tốt đấy, những người xấu đó chuyện gì cũng làm được, lúc trước cậu và ông ngoại của em ngược đãi em như chó vậy, đánh em, chửi em, không cho em ăn.
Em là người thân máu mủ ruột rà của họ mà còn bị như thế, nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ còn nghiêm trọng hơn em rất nhiều.”
Thi Thanh Thanh nhớ lại chuyện xưa, cô bé vẫn còn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cô bé khó mà quên được khoảng thời gian ám ảnh đó.
“Thanh Thanh, em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, anh cũng sẽ bảo vệ mình thật tốt.”
Thẩm Lãng an ủi Thi Thanh Thanh, anh nhớ tới khuôn mặt xấu xa của người nhà họ Trần, nó vẫn còn hiện hữu rõ ràng ngay trước mắt anh.
Cái gọi là người thân ấy mà, chỉ có như thế thôi.
Trước lòng tham không đáy, bản tính con người sẽ bị mất phương hướng thật sự.
Tất nhiên đây chỉ là thiểu số thôi, cũng không phải người chú, người ông ngoại nào cũng giống như Trần Bình và Trần Dương.
“Thanh Thanh, ngày mai anh sẽ đi giải quyết thủ tục nhập học cho em, em phải đi học lại mới được.” Thẩm Lãng nói với Thi Thanh Thanh.
Thi Thanh Thanh nghỉ học cũng đã hơn nửa năm rồi, bây giờ phải để cô bé đi học lại, tiếp nhận giáo dục.
“Em không muốn đi học, em muốn ở bên cạnh anh cơ.” Thi Thanh Thanh bĩu môi, cô bé tủi thân nói.
“Không sao đâu, cũng đâu phải là trường nội trú đâu, mỗi ngày anh sẽ đưa em đi học, đến tối lại đón em về nhà, em vẫn sẽ sống cùng anh và chị Nhuyễn Nhuyễn mà.” Thẩm Lãng an ủi Thi Thanh Thanh.
“Vậy được ạ.” Thi Thanh Thanh gật đầu nói.
“Anh chuyển trường khác cho em nhé, anh sẽ đưa em đi học ở ngôi trường danh giá nhất Giang Nam.” Thẩm Lãng nói.
Chủ yếu là Thẩm Lãng nghĩ, chuyển trường cho con bé, thay đổi môi trường mới thì sẽ có lợi cho việc Thi Thanh Thanh quên đi những chuyện cũ, dễ dàng bắt đầu một cuộc sống mới hơn.
“Em nghe anh hết.” Thi Thanh Thanh nói.
“Vậy được, ngày mai anh đi tìm hiệu trưởng, anh sẽ nhanh chóng làm thủ tục nhập học cho em, em phải ngoan đấy nhé.” Thẩm Lãng nhìn Thi Thanh Thanh nói.
“Vâng, em sẽ ngoan mà, em đến trường sẽ chăm chỉ học hành, sau này sẽ cố gắng trở thành một hoạ sĩ giỏi như bố em.” Vẻ mặt Thi Thanh Thanh rất nghiêm túc.
Đúng lúc này đột nhiên có một tin động trời, làm náo loạn cả giới y học ở Giang Nam.
Ngôn Hoà Đường tuyên bố, có một bác sĩ tên là Thẩm Lãng đã cưỡng ép cướp đi bệnh nhân trong bệnh viện Ngôn Hoà Đường, hơn nữa còn chữa cho bệnh nhân đến chết.
Ngôn Hoà Đường mong các bệnh viện lớn trong giới y học ở Giang Nam và các nhà thuốc đông y lâu đời đều phải đề phòng người này, đừng tuyển dụng anh ta.
Nếu như Thẩm Lãng đã vào làm việc ở bệnh viện thì mong bệnh viện đồng thời sa thải anh ta.
Người tuyên bố tin tức là phó viện trưởng Quý Liên Giang của Ngôn Hoà Đường.
Quý Liên Giang cho rằng, nghề nghiệp của Thẩm Lãng chắc hẳn là bác sĩ, nhưng có khả năng cao là bác sĩ hợp đồng.
Tại sao ông ta lại nghĩ như thế chứ, bởi vì nếu là bác sĩ trong biên chế thì sẽ không có khả năng làm ra loại chuyện cướp bệnh nhân như thế này.
Hơn nữa, Quý Liên Giang cho rằng, bệnh của bố Lý Thư Yểu cũng đã hết thuốc chữa rồi.
cũng chỉ sống thêm được vài ngày nữa thôi, vốn dĩ Thẩm Lãng cũng không chữa được.
Thế nên đây chỉ là suy đoán chủ quan của một mình Quý Liên Giang, cũng chỉ là tin đồn thôi.
Hiện giờ Quý Liên Giang vẫn chưa có bằng chứng chứng minh được bố của Lý Thư Yểu đã chết, nhưng ông ta đoán chắn rằng trên đời sẽ không có người nào có khả năng có thể chữa khỏi cho bố của Lý Thư Yểu được.
Khi Quý Liên Giang phát tán tin tức này ra chắc hẳn ông ta đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi.
Nếu như ông ta không chắc bệnh này vô phương cứu chữa thì ông ta sẽ không tuỳ tiện thông báo tin tức này ra ngoài đâu.
Dù sao thì cái giá cho việc phát tán tin đồn là không nhỏ.
Tin tức này lan truyền rất nhanh trong giới y học.
Nó không chỉ nhận được sự quan tâm từ giới đông y mà còn được thảo luận trong giới tây y nữa.
Lần này Quý Liên Giang làm như thế chính là vì muốn huỷ hoại sự nghiệp của Thẩm Lãng.
Muốn làm một bác sĩ thì phải bỏ ra rất nhiều, phải bỏ ra rất nhiều thời gian, tinh thần và sức lực.
Nếu như sự nghiệp bị huỷ hoại, vậy thì nó sẽ là một đả kích rất lớn đối với bác sĩ.
Nhưng Quý Liên Giang lại không hề biết rằng, Thẩm Lãng không phải là bác sĩ đi làm sang đi tối về, dù cho không có bệnh viện nào muốn nhận anh thì cũng không sao cả.
Anh cũng đâu kiếm cơm bằng nghề bác sĩ đâu, anh cũng không quan tâm thăng chức, anh coi việc hành nghề y cứu giúp người khác là sứ mạng của mình.
Dù cho tất cả bệnh viện ở Giang Nam không tuyển dụng anh thì có sao, anh vẫn sẽ luôn khắc ghi lời dặn dò của cô Triệu Linh Xu ở trong lòng.
Sứ mệnh của bác sĩ chính là cứu người không màng đến danh lợi.
Anh mặc kệ bác sĩ khác như thế nào, anh là chính mình, mang sứ mệnh cứu giúp người khác.
Anh có tư cách của một vị bác sĩ, không chỉ là vì giáo sư Hách Lập Đông mà thực ra anh trong giới y học còn có một con bài chưa lật nữa, hiệu thuốc thần y Liên Tâm Đường, đây là tên hiệu thuốc ngày xưa, nhưng tạm thời lui ẩn, sao anh lại không có con bài nào chưa lật được chứ.
Nhưng Quý Liên Giang này thật đúng là nham hiểm.
Người này già rồi mà còn không biết tôn trọng bản thân, hơn nữa ông ta còn là phó viện trưởng của Ngôn Hoà Đường, hơn nữa còn sử dụng thủ đoạn, không chính trực tẹo nào hết.
Thẩm Lãng đang chuẩn bị đi tìm hiệu trưởng ngôi trường danh giá nhất Giang Nam để bàn chuyện nhập học cho Thi Thanh Thanh, còn chưa kịp đi thì đã nhận được điện thoại của Hách Lập Đông.
Địa điểm hoạt động chủ yếu của giáo sư Hách Lập đông là ở Vân Thành và thành phố Bình An, ông ta có địa vị khá bình thường ở trong giới y học Giang Nam.
Nhưng ông ta có mấy người bạn, trong giới y học ở Giang Nam, bọn họ đang nói chuyện phiếm trong một group trên messenger, lúc này bạn ông ta đang tán gẫu.
Lúc Hách Lập Đông nhìn thấy cái tên “Thẩm Lãng” này thì ông ta thấy hơi bất an, đoán có khả năng đây là Thẩm Lãng người ông ta quen biết nên đã gọi điện thoại hỏi thử xem sao.
Kết quả đúng là Thẩm Lãng ông ta quen thật.
“Cậu Lãng, tôi nghe nói cậu chữa cho bệnh nhân khiến người đó chết rồi?” Hách Lập Đông ngạc nhiên hỏi Thẩm Lãng.
Bây giờ Hách Lập Đông đã gọi Thẩm Lãng bằng cái tên Cậu Lãng rồi, đó là bởi vì Hách Lập Đông đã học được từ Thẩm Lãng rất nhiều phương thuốc, ông ta vô cùng kính trọng Thẩm Lãng.
Dù rằng lúc trước Thẩm Lãng là học trò của ông ta, nhưng mà hiện giờ dù Hách Lập Đông có bái Thẩm Lãng là thầy thì cũng không quá một chút nào.
“Làm gì có chuyện đấy, sao tôi có thể chữa cho người bệnh đến chết được chứ.
Trừ phi bệnh nhân đã vô phương cứu chữa.
Tôi rất khó mắc sai lầm về mặt y học tôi.” Thẩm Lãng trả lời.
“Ngôn Hoà Đường biết chứ, trong giới y học ở Giang Nam thì bệnh viện đông y đó chỉ xếp sau bốn hiệu thuốc đông y lâu đời nhất thôi, phó viện trưởng Quý Liên Giang ra thông báo cậu cướp bệnh nhân ở bệnh viện của bọn họ, rồi sau đó tự mình chữa trị cho bệnh nhân khiến người bệnh chết, tin tức này đã lan truyền với tốc độ tên lửa trong giới y học ở Giang Nam rồi.” Hách Lập Đông nói.
“À, có thể là Quý Liên Giang chó cùng rứt giậu thôi, nhưng mà tôi không chữa khiến người bệnh chết, bệnh viện bọn họ không chữa được thì để tôi chữa.
Còn về việc mang người bệnh đi thì bệnh nhân là bố của bạn tôi, tôi đã có được sự đồng ý của người nhà bệnh nhân rồi.
Là Quý Liên Giang không cho bệnh nhân xuất viện.
Bọn họ không chữa được còn không cho tôi chữa sao.
Không khác nào kẻ cướp đi mạng sống của người khác.” Thảm Lãng nói.
“Nói như thế thì Ngôn Hoà Đường cố ý chỉnh cậu à, cậu phải cẩn thận đấy, giới y học ở Giang Nam rẩt hiểm ác, đến nước này chắc chắn là Ngôn Hoà Đường muốn chiến đấu với cậu đến cùng đấy.”
“Không sao đâu, đâu phải tôi ngồi im chịu chết, Ngôn Hoà Đường chắc chắn sẽ phải một cái giá rất đắt.” Thẩm Lãng nói.
Lúc này ở Ngôn Hoà Đường, Quý Liên Giang đang ngồi nghỉ ngơi.
Vừa nãy lúc ông ta đia dạo một vòng ở bên ngoài thì cảm thấy không khoẻ trong người, đầu óc choáng váng, cả người mệt mỏi.
Ông ta không còn sống được lâu nữa, nhưng ông ta thề rằng trước khi mình chết thì nhất định phải huỷ hoại sự nghiệp của Thẩm Lãng.
Cộng thêm nhà họ Cát bên kia châm dầu vào lửa, thế nên ông ta càng muốn nhanh chóng diệt trừ Thẩm Lãng hơn..