Quả nhiên, hiệu trưởng nổi giận với cô ta.
"Tiểu Lưu, bảo cô đi đón tiếp chủ tịch Thẩm của ban thư ký, mà cô làm gì thế này? Anh ta vừa gọi điện cho tôi đây này!"
Thẩm Lãng rơi vào đường cùng mới gọi điện thoại cho Tống Tri Viễn hỏi số điện thoại của hiệu trưởng đại học Giang Hoa.
"Hiệu trưởng, là Tiểu Bạch ở văn phòng lơ là nhiệm vụ, mắng chủ tịch Thẩm, còn cãi vã với chủ tịch Thẩm nữa."
Thư ký Lưu đi ra văn phòng, khẽ nói với hiệu trưởng.
Thư ký Lưu biết Bạch Vi Vi dựa vào Tề Hóa Vũ mà đi vào đây, cho nên phải tránh hiềm nghi.
"Ừm, lần sau không được viện cớ này nữa!"
Nói xong, hiệu trưởng cúp điện thoại.
Trong lòng hiệu trưởng sáng như gương, rốt cuộc nên thân cận nhà họ Tề hay nhà họ Tống, ông ta tự biết cân bằng.
Mà thư ký Lưu lại thầm than khổ, cô ta cho rằng Bạch Vi Vi không làm tròn chức trách, không nên tính lên đầu cô ta.
Mà sau khi thư ký Lưu trở lại văn phòng lần nữa, Bạch Vi Vi vẫn còn ngồi trang điểm.
Thấy cảnh này, sắc mặt thư ký Lưu trầm xuống, lửa giận xông lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Thư ký Lưu quyết định không nói sự thật với Bạch Vi Vi, bảo lần sau lúc Bạch Vi Vi gặp trưởng phòng Thẩm còn dùng thái độ vô lễ, thì lúc đó để cho Bạch Vi Vi phải ăn thiệt thòi lớn.
Nơi làm việc như chiến trường, lục đục với nhau quá phổ biến.
Thẩm Lãng báo danh thuận lợi, thì ra chức vị của anh là giám đốc ban thư ký của đại học Giang Hoa, bình thường sẽ giúp đỡ lãnh đạo trường học làm việc, cũng quản lý tất cả nhân viên của phòng thư ký.
Thẩm Lãng cũng không quan tâm đến chức vị này mấy, chẳng qua anh chỉ lướt qua mà thôi.
Cho dù nhà họ Tống coi anh như con rể mà bồi dưỡng, nhưng anh cũng không đồng ý.
Từ trước đến nay chỉ có đàn ông cưới vợ, nào có đạo lý đàn ông phải gả đi.
Trước mắt, anh và Tống Tri Viễn có quan hệ không tệ, mà đối phương cũng không có ác ý.
Anh cũng không muốn mối quan hệ này trở nên căng thẳng, bởi vậy sau khi Thẩm Lãng cân nhắc thì cũng không từ chối những việc đã được sắp xếp này.
Giờ phút này, tại sân bay quốc tế ở tỉnh thành, người nhà họ Tống đều đang đợi nhận điện thoại.
Tống Tri Viễn và Tống Tốn, tâm trạng của hai người rất kích động, cảm giác bùi ngùi.
Mà Tống Từ lại vô cùng vui vẻ.
Sau đó, cháu trai của Tống Tri Viễn là Tống Nghiễn từ nước ngoài về nước.
Ở tỉnh thành, Tống Nghiễn nổi tiếng với tính cách nóng nảy, ghét ác như thù, dễ dàng xúc động.
Đã từng có một cậu ấm nhà giàu, ở trường học theo đuổi em gái anh ta là Tống Từ, sau khi bị từ chối còn chưa bỏ ý định.
Sau khi Tống Nghiễn biết được thì tự tay đánh cậu ấm kia đến tàn phế.
Thậm chí, Tống Nghiễn từng đánh Tề Hóa Vũ bị thương, chọc Tề Diêm Vương giận dữ.
Ở tỉnh thành, Tống Nghiễn gây cho nhà họ Tống không ít chuyện, bởi vì lúc đó nhà họ Tống mới đưa Tống Nghiễn đi nước ngoài học tập, muốn cho anh ta thay đổi hoàn cảnh, tính cách ổn định hơn.
Bây giờ đã đủ ba năm, đã đến lúc Tống Nghiễn về nước, cuối cùng người một nhà cũng có thể đoàn tụ, người nhà họ Tống đều vô cùng xúc động.
"Rốt cuộc anh cũng sắp trở về rồi, có anh làm chỗ dựa, mình không còn phải lo lắng nữa, nhất định anh sẽ phản đối cuộc hôn nhân này."
Trong lòng Tống Từ suy nghĩ mà vui vẻ.
Sau ba phút, Tống Nghiễn một mình xuất hiện ở sân bay.
Chỉ thấy anh ta mặc đồ tây màu đen, tóc chẻ một bên, mũi cao thẳng, đôi mắt sâu, nhìn tao nhã đẹp trai, có phong cách của quý ông Anh.
Nhưng dưới vẻ bề ngoài dịu dàng, lại giấu một trái tim lạnh lùng khát máu.
Anh ta ghét ác kẻ thù, nhưng tuyệt đối không giết bừa.
Trong ba năm ở nước ngoài này, ngoại trừ đọc sách, anh ta còn tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh thần, thể lực, học cách cận chiến và cách ẩu đả của phương tây.
Anh ta cũng may mắn được một nhánh quân đội bí mật của Trung Quốc thành lập ở nước Ý chọn trúng, trở thành một thành viên trong đó.
Tống Nghiễn đi từng bước một về phía người nhà họ Tống.
Mà Tống Từ đã không kìm nén được, chạy chậm đến, nhào vào lòng anh ta.
"Anh, em rất nhớ anh, nhớ anh muốn chết."
Tống Từ vui đến phát khóc.
Ba năm qua chỉ trò chuyện, nói chuyện phiếm qua video, đối với người thân mà nói, là một loại dày vò.
Nhất là hai anh em này tình cảm rất sâu sắc.
Tống Nghiên nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tống Từ, ánh mắt vốn kiêu ngạo kiên quyết kia, trong nháy mắt trở nên dịu dàng.
"Tiểu Từ, anh cũng rất nhớ em, lần này quân đội cho anh nghỉ nửa năm, anh quyết định sẽ ở trong nhà với em."
Lập tức, Tống Nghiễn lại nhìn về ông nội và ba của anh ta, trong ánh mắt vẫn là vẻ dịu dàng ấm áp.
Chỉ khi Tống Nghiễn đối mặt với người nhà, tính cách của anh ta mới bình ổn lại.
Cả nhà họ Tống đi khỏi sân bay, cũng không về nhà, mà là đi đến quán Ngọc Đỉnh ăn cơm.
Vừa tới khách sạn, Tống Từ đã làm nũng với Tống Nghiễn: "Anh, ông nội và ba muốn Thẩm Lãng làm con rể của nhà họ Tống chúng ta.
Em không đồng ý, em không muốn gả đi, còn phải kết hôn sinh con nữa, thật mệt mỏi mà, anh đứng về phía em đúng không."
"Tiểu Từ, nói bậy!" Tống Tri Viễn vội vàng cản lại.
"Ông nội, ông không thương con.
Ông chỉ muốn cho con kết hôn, con còn chưa tốt nghiệp đại học nữa, ông đã sắp xếp cuộc hôn nhân này cho con, tìm người con thích thì cũng thôi đi, vậy mà cứ khăng khăng là Thẩm Lãng kia!" Tống Từ nhếch miệng nhỏ, tủi thân mà nói.
Bây giờ Tống Từ cũng không đến nổi chán ghét Thẩm Lăng, nhưng mà thấy Thẩm Lãng có chỗ thua kém Chí Tôn Bảo của cô.
Tống Nghiễn thấy em gái tủi thân như thế thì vô cùng đau lòng, anh ta hỏi Tống Tri Viễn: "Ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ông sắp xếp chuyện hôn nhân cho em gái con, muốn bắt rể, anh ta tên là Thẩm Lãng.
Cũng rất đẹp trai, tính cách tốt, cũng có năng lực, là lựa chọn tốt." Tống Tri Viễn nói: "Cũng không phải bảo Tiểu Từ kết hôn ngay, chỉ là định ra việc kết hôn thôi, con đừng nghe em của con nói bậy."
"Ông nội, chuyện này cũng hơi quá đáng rồi.
Bây giờ cũng không phải là xã hội phong kiến, ép gả là tập tục xấu, ông đây đang hủy hạnh phúc cả đời của Tiểu Từ đó!" Tống Nghiễn bất mãn mà nói.
"Thông gia với gia tộc lớn là chuyện thường xảy ra, đây không gọi là ép duyên, chỉ lựa chọn người thích hợp nhất, huống chi ông rất hài lòng về người này." Tống Tri Viễn giải thích.
"Nhưng đây chính là ép gả, ông nội, Tiểu Từ không thích người tên là Thẩm Lãng kia, sao ông lại cứ bắt buộc phải chọn anh ta chứ." Nói xong, Tống Nghiễn sờ lên đầu nhỏ của em gái, an ủi: "Tiểu Từ, anh có mấy anh em vào sinh ra tử, đến lúc đó có thể giới thiệu cho em, nếu hợp thì quen nhau luôn."
Tống Nghiễn ở nước ngoài ba năm, trải qua sự soi sáng của quân đội, tính cách càng trở nên thẳng thắn.
"Vẫn là anh thương em nhất." Có Tống Nghiễn làm chỗ dựa, Tống Từ cũng có sức mạnh.
"Tuyệt đối không được! Trước mắt mà nói Thẩm Lãng là chọn lựa thích hợp nhất! Ý của ông đã quyết, sẽ không thay đổi!" Vẻ mặt Tống Tri Viễn nghiêm túc, giọng nói nghiêm nghị.
Trong lòng Tống Từ vô cùng tủi thân, trong ấn tượng của cô ông nội đặc biệt thương cô, gần như là muốn gì cũng được, nhưng từ khi quen Thẩm Lãng, cô cảm thấy dường như ông nội đã biến thành người khác.
Nghĩ tới đây, mũi Tống Từ chua xít, nước mắt chảy xuống khóe mắt.
Tống Nghiễn nhìn thấy em gái tủi thân mà khóc thì vô cùng tức giận, nhưng vì đối phương là ông nội đức cao vọng trọng, nên anh ta kìm nén lại cơn giận.
"Ông nội, ông không phân rõ phải trái, ông xem Tiểu Từ buồn bã cỡ nào!"
Tống Từ buồn bã nhưng Tống Tri Viễn lại uất ức, ai có thể biết được.
Tống Tri Viễn không phải cố chấp không chịu thay đổi, chỉ là đối với chuyện này không được phép nhượng bộ chút xíu nào.
So với bệnh của cháu gái, những cái khác chỉ như mây bay.
Tống Tri Viễn chỉ có thể làm người xấu, ông không còn lựa chọn nào khác.
"Một ngày ông chưa chết, thì đứa con rể được lựa chọn này sẽ không thay đổi!" Tống Tri Viễn nói với giọng nghiêm túc.
Tống Nghiễn không kiềm được tính cách hung hăng của mình, lập tức đem lửa giận tính lên đầu Thẩm Lãng.
"Tiểu Từ, cơm nước xong xuôi em dẫn anh đến tìm tên Thẩm Lãng, anh sẽ tự tay đánh anh ta tàn phế!".