Thẩm Lãng nhàn nhạt cười khẽ.
Thuật Kình Hấp, không đáng nhắc tới.
Chỉ cần anh muốn thể hiện thực lực, một hơi uống cạn một vò rượu cũng không thành vấn đề.
Chu Tử Hào không phục, một hơi cố uống hết một chai Rémy Martin, sặc tới nước mắt nước mũi hắn chảy ròng ròng.
Nhưng, hắn vừa để chai rượu xuống lại thấy Thẩm Lãng cầm hai chai Rémy Martin cùng uống.
Lại ba giây uống hết, một lần nữa kinh động mọi người!
Cái quái gì vậy, thùng rượu thành tinh rồi?
Chu Tử Hào chau mày, sắc mặt khó coi, cố nhịn cổ họng và dạ dày quặn thắt, khó khăn uống hai chai Rémy Martin.
Sau khi uống xong, mặt hắn đỏ như đít khỉ, cả người khẽ lâng lâng như bông.
Nhưng, Thẩm Lãng vẫn chưa dừng lại, vẫn đang uống.
Dứt khoát cầm chén tới, rượu vang, bia, rượu trắng, tất cả rót chung một chén ực ực ực vừa uống đã hết.
Một hơi có thể uống hết, mặt Thẩm Lãng không có chút thay đổi nào.
Đây mới là điểm khiến người khác kinh ngạc, uống rượu như uống nước lọc, sao lại yêu nghiệt như vậy!
Nghe hàng loạt tiếng kêu kinh ngạc truyền tới, Thẩm Lãng chỉ cười nhạt.
Thật ra cũng không có gì, cồn đã bị anh dùng công lực hóa giải.
Cả người thuần dương thể phách, bách độc không xâm nhập được, càng đừng nhắc tới cồn.
Tông sư võ đạo số một Hạ Hoa Vân Vạn Sơn, là một trong những người thầy cao nhân của anh, Thẩm Lãng học được chiêu này từ ông ấy, nghìn chén không say, thật không nói quá.
“Chu Tử Hào, tôi có thể uống từ lúc anh đầy tháng đến lúc anh bảy mươi đó!”
Lời này của Thẩm Lãng khiến người bên cạnh không khỏi bật cười.
Lúc này Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng phải nhìn Thẩm Lãng bằng cặp mắt khác xưa, lần đầu tiên cảm thấy anh cũng không phải con mọt sách mặc cho người chém giết.
Chu Tử Hào không phục, trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh ta không nuốt trôi cục tức này.
Anh ta gắng gượng uống thêm một chai bia nữa rồi đổ gục…
Bốp!
Thẩm Lãng đấm một phát lên mặt Chu Tử Hào khiến cho mặt anh ta sưng vù.
“Tỉnh lại, uống tiếp!”
Mà lúc này Chu Tử Hào hoàn toàn không có phản ứng, có thể xác định anh ta đã thật sự say mèm, quên mất tối nay còn phải tỏ tình với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
“Thẩm Lãng, cậu đừng đánh nữa, Chu Tử Hào tỉnh lại chắc chắn sẽ tìm cậu tính sổ.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn ở bên cạnh vội vàng kéo lại.
“Cho dù anh ta không tìm tôi thì tôi cũng phải đi tìm anh ta!”
Dứt lời Thẩm Lãng lại đánh lên mặt Chu Tử Hào.
Hai tên chân chó của Chu Tử Hào là Trần Kiệt và Trương Siêu tối nay vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, mà tài xế tư vẫn đang chờ trong xe, bởi vậy không có ai ngăn cản.
Cho dù có người ngăn cản thì Thẩm Lãng cũng sẽ đánh không tha.
Tối nay anh cho Chu Tử Hào một bài học nho nhỏ trước rồi sau này sẽ hành hạ anh ta từ từ.