Nghe được lời của Dương Kim, Hoàng Chí Thành càng thêm hoang mang rối loạn.
Bình yên vô sự?
Điều này chứng tỏ người của mình ngay cả phản kháng cũng không có phản kháng đã trực trực tiếp bị đàn áp rồi.
Nghĩ đến đây, Hoàng Chí Thành chỉ cảm thấy toàn thân rét run, sống lưng lạnh toát, bất tri bất giác cảm thấy mồ hôi lạnh đã làm ướt sũng quần áo của mình rồi.
“Hội trưởng Dương, trò đùa này của ông hơi lớn rồi đó nha. Đều nói Hoàng Chí Thành tôi làm việc hành động khi người ta không đề phòng, nhưng thật không nghĩ tới hội trưởng Dương làm việc lại càng kỳ lạ hơn. Bây giờ họ Hoàng tôi cảm thấy rất mặc cảm tự ti…” Chuyện đến ngày hôm nay, Hoàng Chí Thành chỉ có thể mạnh mẽ tiếp tục chống đỡ.
“Lão Tà, ông quá khen rồi…”
vietwriter.vn
Dương Kim nói xong, nhìn mấy người vẫn còn đang quỳ ở dưới đất, ánh mắt dò hỏi nhìn Thẩm Lãng ở bên cạnh.
“Tôi đã từng đồng ý với Chu Linh bỏ qua cho bọn họ.” Thẩm Lãng nói.
Nghe được lời này trong lòng Lý Lan thầm thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
“Cảm ơn…” Mấy người vội vàng nói cảm ơn với Thẩm Lãng.
Nhưng mấy người còn chưa nói dứt lời, sắc mặt của Thẩm Lãng liền ngưng lại, ánh mắt cũng trở nên vô cùng lạnh nhạt, nói tiếp: “Tôi bỏ qua cho các cô không có nghĩa là ông chủ Hoàng sẽ bỏ qua cho các cô.”
Câu nói này của Thẩm Lãng giống như một quả bom, khiến cho mấy người lại bị dọa hồn bay phách lạc lần nữa.
“Ông chủ Hoàng, chuyện hôm nay hoàn toàn là trách nhiệm của mấy người này. Nếu ông bỏ qua cho bọn họ như vậy, tôi nghĩ ngày mai toàn bộ Giang Nam đều sẽ biết.” Thẩm Lãng cười nói với Hoàng Chí Thành.
Theo Hoàng Chí Thành thấy, loại cách làm này của Thẩm Lãng thật sự thâm độc đến cực điểm.
Tuy mấy cô gái của đội biểu diễn tội ác tày trời, nhưng hôm nay làm ra động tĩnh lớn như vậy chung quy vẫn là Thẩm Lãng và Dương Kim.
vietwriter.vn
Nếu Hoàng Chí Thành không truy cứu trách nhiệm, bỏ qua cho mấy cô gái này, như vậy mặt mũi của nhà họ Hoàng sẽ bị tổn hại. Nếu truy cứu trách nhiệm của Thẩm Lãng anh, bây giờ người của mình sống chết chưa biết, trước mắt hoàn toàn không có vốn liếng gì để khiêu chiến với người ta.
Loại cảm giác bị người ta đùa giỡn còn bị người ta coi là súng để sử dụng này khiến cho Hoàng Chí Thành cảm thấy bất lực vô cùng.
Nhiều năm như vậy rồi, Hoàng Chí Thành ở Giang Nam không nói hô mưa gọi gió, nhưng từ trước đến nay chưa từng chịu qua loại uất ức bất lực này…
Hoàng Chí Thành có thể có thành tựu như ngày hôm nay, ít nhiều còn có một chút khôn ngoan. Trong nháy mắt lại nhịn xuống cơn tức giận này, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Chuyện này là đương nhiên, dám ở trong tiệc rượu của nhà họ Hoàng tôi gây rối, loại người này không dạy dỗ bọn họ một chút, có lẽ sau này nhà họ Hoàng tôi cũng không cần sống yên ở Giang Nam nữa rồi.”
Dứt lời, Hoàng Chí Thành ra hiệu cho mấy thuộc hạ ở phía sau một cái, mấy người đó trực tiếp túm tóc đám người Lý Lan và Liễu Ly Ly kéo đến trước mặt Hoàng Chí Thành.
“Cầu xin, Hoàng… Ông chủ Hoàng, bỏ qua cho chúng tôi… Cầu xin ông…”
“Chúng tôi biết sai rồi… Không dám nữa…”
“Ông chủ Hoàng chỉ cần ông bỏ qua cho tôi, bảo tôi làm gì cũng đều được, cầu xin ông…”
Mấy người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cuống quýt quỳ gối ở trước mặt Hoàng Chí Thành và Thẩm Lãng khóc lóc van xin.
Nhìn mấy người phụ nữ khóc lóc van xin ở trước mặt mình, Hoàng Chí Thành càng nghĩ càng thấy tức, lập tức bộc phát toàn bộ uất ức khó chịu dồn nén cả ngày nay ra.
“Mẹ nó… Dám ở trong tiệc rượu của tôi làm chuyện bắt cóc. Tôi thấy mấy con hàng các cô chính là không biết sống chết.”
Nói xong, Hoàng Chí Thành trực tiếp nhấc một cái ghế ở bên cạnh lên, nện mạnh thẳng vào mấy người.
Mấy cô gái ở chỗ đó phải chịu sự đối xử như vậy, đau đớn lăn lộn đầy đất, vỡ đầu chảy máu…
Cả căn phòng hóa trang vang lên một trận gào khóc thảm thiết, người đội trưởng đứng ở bên cạnh nhìn mấy người bị đánh mất nửa cái mạng, nhưng cũng không dám đứng ra.
Trước mắt cô ta có thể tự bảo vệ mình đã là không tệ rồi.
“Mẹ nó chứ, mấy con đàn bà thối này, hôm nay ông đây đánh chết mày…” Hoàng Chí Thành vừa mắng, vừa túm tóc Lý Lan đánh cô ta ngã ra đất.
Bốp! Bốp!
Sau vài tiếng vang trầm đục, Lý Lan đã bị hôn mê bất tỉnh rồi.
Mà mấy người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, co quắp trên mặt đất, ngay cả hơi sức cầu xin tha thứ cũng không còn nữa.
Cứ đánh đá đá đánh như vậy khoảng mười phút, lúc này Hoàng Chí Thành mới dừng tay lại.
“Đánh chết bọn họ như vậy quá hời cho bọn họ rồi…” Hoàng Chí Thành cười xấu xa một tiếng, lại gọi mấy tên thuộc hạ đến, dặn dò đám thuộc hạ: “Mấy người phụ nữ này đánh chết như vậy thì quá đáng tiếc, bây giờ thuộc về các anh, ở ngay tại nơi này, làm xong việc thì đưa đến câu lạc bộ kiếm tiền cho tôi…”
Mấy tên thuộc hạ ngơ ngác nhìn nhau, tuy mấy người này có sắc đẹp không tệ, nhưng ở trước mặt mọi người làm loại chuyện đó, thật sự cũng hơi xấu hổ.
Nhưng ông chủ đã ra lệnh rồi, nào dám không nghe theo chứ.
Do dự một chút, mấy tên thuộc hạ vẫn đi tới.
Lúc này, Liễu Ly Ly vẫn còn một tia tỉnh táo, nhìn mấy người đang đi tới chỗ cô ta, cô ta sợ đến mức mặt mày đều trở nên vặn vẹo.
“Đừng mà… đừng mà…”
Tuy ngày thường mấy người bọn họ cũng không phải là người tự trọng gì, thậm chí bình thường còn làm loạn không ít, nhưng ở trước mặt mọi người bị chà đạp, chuyện này bảo các cô ấy làm sao chịu nổi chứ.
“Đừng mà, cầu xin anh đừng…” Liễu Ly Ly tiếp tục cầu cứu.
Mắt thấy quần áo của mấy người đều bị xé rách, một cảnh tượng kinh khủng sắp xảy ra ở trong phòng khách, trước mắt bao nhiêu người.
Lúc này hai mắt Thẩm Lãng vẫn lạnh như băng, ngay trước khi gợn sóng nổi lên bốn phía, Thẩm Lãng mới thản nhiên nói: “Biệt hiệu của Hoàng Lão Tà quả nhiên danh bất hư truyền, đêm nay người của ông sẽ trở về…”
Còn đang chuẩn bị thưởng thức một màn trực tiếp hiện trường, Hoàng Chí Thành nghe thấy Thẩm Lãng nói như vậy, không khỏi sửng sốt, nhếch mép cười nói: “Được, vậy hôm nay Hoàng Lão Tà tôi không tiễn nữa.”
Nói xong, dưới sự vây quanh của mấy chục vệ sĩ mặc áo đen, Thẩm Lãng và Dương Kim xoay người đi ra ngoài.
Một trận mưa gió qua đi, mấy người này ngay cả sức lực kêu la cũng không có. Hoàng Chí Thành nhìn những người khác ở trong phòng hóa trang, lạnh giọng nói: “Đây chính là kết cục của những kẻ quấy rối ở nhà họ Hoàng tôi. Chuyện ngày hôm nay, nếu các người để lộ nửa chữ ra ngoài, đứng trách Hoàng Chí Thành tôi không khách khí.”
Giờ phút này mọi người sớm đã sợ đến mức người người đều như ve sầu mùa đông rồi, đối với lời nói của Hoàng Chí Thành, hoàn toàn không dám có một chút xíu chậm trễ, liên tục gật đầu đáp “vâng”.
Nhưng trong lòng mỗi người đều có một thắc mắc, người thanh niên kia rốt cuộc là ai, có thể có năng lực lớn như vậy khiến cho Hoàng Chí Thành cũng không thể không chịu uất ức bất lực.
Dương Kim và Thẩm Lãng ra khỏi cửa, bước lên xe.
“Cậu chủ, bây giờ xử lý mấy người nhà họ Hoàng như thế nào? Thật sự thả ra sao?” Dương Kim cung kính mở miệng.
Thẩm Lãng cười lạnh một tiếng, nói: “Thả ra đi. Hôm nay đánh bậy đánh bạ, gõ núi dọa hổ, cũng coi như nhắc nhở Hoàng Chí Thành một chút. Nếu ông ta thức thời, muốn sống lâu dài, thì ông ta chính là một con chó của chúng ta ở Giang Nam.”
“Ý của cậu chủ là người nhà họ Hoàng có thể giữ lại?” Dương Kim hỏi.
“Đây là một con chó điên, chẳng qua tạm thời vẫn còn chút giá trị. Ông không cảm thấy có một con chó điên như vậy có thể giúp chúng ta tránh được rất nhiều phiền toái sao?” Thẩm Lãng nói.
Dương Kim nghe thấy vậy cũng không hỏi nhiều nữa, gật đầu một cái, lấy ra một chiếc điện thoại.
Không lâu sau, đám người kia của nhà họ Hoàng đã được trở về nhà họ Hoàng.
Gió đêm kéo tới…
Thẩm Lãng ngồi ở trên xe nhìn cảnh ban đêm của đường phố Giang Nam, không khỏi có phần cảm khái.
Nhất là sự xuất hiện của Chu Linh đã gợi lên ký ức về quãng thời gian Thẩm Lãng ở đại học kia…
Tuy rằng cuộc sống khi đó rất khổ cực, nhưng Thẩm Lãng cảm thấy khoảng thời gian đó mới là những tháng ngày vui vẻ nhất của mình.
Mà bây giờ tuy đã có của cải kếch xù, có sự vinh quang dưới một người trên vạn người, nhưng có đôi lúc Thẩm Lãng lại chẳng thể nào vui vẻ nổi.