Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106: Cảm thấy thế nào

Bữa tiệc mừng chuyển nhà này kéo dài một tiếng mới kết thúc.

Lâm Hàn trả lại tiền mà mọi người đã đưa rồi mới cho họ rời đi.

Trước cửa biệt thự đã đậu sẵn một chiếc xe khách tới từ sớm.

Mọi người đi ra ngoài.

"Cô Thẩm!"

Chu Nhã Thiến gọi Thẩm Na Na lại, do dự một chút nói: "Ừm... Tôi rất thích anh trai chạy Rolls-Royce, cô là bạn gái anh ấy, có thể cho tôi xem ảnh của anh ấy không? Tôi rất muốn biết mặt ảnh!"

"Ngại quá, không được".

Thẩm Na Na từ chối, tuy trong điện thoại cô ta có ảnh của Lâm Hàn, nhưng không thể đưa cho Chu Nhã Thiến khi chưa có sự đồng ý của anh được.

"Tôi chỉ nhìn một cái, muốn xem thử bạch mã hoàng tử của mình trông như thế nào thôi".

Chu Nhã Thiến năn nỉ.

"Tôi nói không được là không được".

Thẩm Na Na nói: "Vả lại, anh trai chạy Rolls-Royce chỉ thích mình tôi thôi, không có khả năng yêu cô đâu!"

Lâm Hàn đứng cạnh nghe thế suýt nữa phun máu, cái cô này đúng là giết người không dao mà!

Quả nhiên, sắc mặt Chu Nhã Thiến trắng bệch, suýt không đứng vững.

"Được... Được rồi!"

Cô ta nghe vậy mặt mày thất vọng bước lên xe khách.

"Anh Lâm, tôi cũng đi đây!"

Thẩm Na Na quay đầu nháy mắt cười duyên với Lâm Hàn.

Cảnh ấy đúng lúc bị Dương Lệ nhìn thấy, cô lập tức khó chịu bĩu môi, trừng mắt lườm Lâm Hàn một cái.

Lâm Hàn có dự cảm, lát nữa Dương Lệ chắc chắn sẽ giống như em bé, tò mò hỏi cái này cái kia.

Sau khi mọi người đều lên xe, chiếc xe mới nhanh chóng lăn bánh chạy khỏi núi Vân Mộng.

Trên xe.

"Dương Cảnh Đào, ông nói biệt thự kia có thể là do thằng vô tích sự Lâm Hàn kia mua không?", Trần Diễm Diễm bỗng bật ra một suy nghĩ trong đầu.

"Bà đùa hả?"

Dương Cảnh Đào lắc đầu: "Biệt thự đó 87 triệu tệ đó, thằng vô tích sự Lâm Hàn kia sao có thể mua được loại biệt thự hạng sang đấy chứ!"

"Hơn nữa, cộng cả trang trí vào thì giá của nó phải khoảng một trăm triệu", Triệu Tứ Hải xoa cằm nói.

"Một trăm triệu?"

Sắc mặt Dương Duyệt đổi tới đổi lui, cười lạnh nói: "Vậy thì càng không thể nào, nếu tên vô dụng Lâm Hàn kia có tiền thế thì ngày nào chúng ta cũng chế giễu cậu ta mà cậu ta vẫn nhịn được hả? Có lẽ đã sớm ly hôn với Dương Lệ cưới người khác rồi!"

Dương Cảnh Đào gật đầu: "Tiểu Duyệt nói có lý, cho nên biệt thự kia vẫn là do quỹ đầu tư Nhân Phàm sắp xếp cho Tiểu Lệ. Dù sao công trình khu Bành Hộ cũng có giá trên chục tỷ. Tiểu Lệ là tổng phụ trách, nhất định phải được ăn ở chỗ tốt mới có sức làm việc".

"Hai ngày nay có tin đồn rằng trong clip quay trực tiếp buổi đấu giá biệt thự núi Vân Mộng, đại gia bí ẩn bắt được căn biệt thự kia chính là Giang Thiên - một trong những người lãnh đạo của quỹ đầu tư Nhân Phàm. Rõ ràng, Giang Thiên bắt lấy căn biệt thự này là để cho Dương Lệ - người tổng phụ trách công trình ở".

"Có điều hôm nay, Lâm Hàn đúng là được hưởng lợi rất nhiều. Đặc biệt là cái bàn cờ rẻ tiền của Cổ Hà, cũng đủ để nó khoe khoang cả đời!"

"Chẳng phải nó rất thích nói phét sao, bà cứ xem đi, sau này gặp lại, nó chắc chắn thấy ai cũng nói Cổ Hà của Hoa Đông đã tặng cho nó một cái bàn cờ!"

Trên mặt Dương Cảnh Đào bỗng lộ ra vẻ mặt chờ mong:

"Mấy người cũng biết, mong muốn lớn nhất đời tôi chính là được ở trên núi Vân Mộng. Nay, Tiểu Lệ đã có một căn biệt thự trên núi Vân Mộng, tôi quyết định, ngày mai sẽ chuyển đến ở để trải nghiệm thử cảm giác sống trên đó".

Đám người Triệu Tứ Hải nghe vậy thì chẳng thấy bất ngờ chút nào.

...

Buổi chiều, sau khi ăn cơm xong.

Lâm Hàn nắm tay Dương Lệ đi dạo trên núi Vân Mộng.

Ánh nắng chiều tà đốt cháy cả một khoảng trời phía Tây, làn gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng thổi tới, xung quanh còn có tiếng suối chảy róc rách khiến cho con người ta thả lỏng tinh thần.

"Đi dạo ở đây, cảm thấy thế nào?", Lâm Hàn cười hỏi.

"Đương nhiên là rất sướng!"

Dương Lệ khoác lấy cánh tay Lâm Hàn, gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ hạnh phúc:

"Từ trước tới giờ, em không nghĩ rằng đời này có thể sống trong biệt thự núi Vân Mộng. Lúc trước, anh nói mua nhà ở đây mà em vẫn nghĩ là anh đang khoác lác đó!"

"Trước nay chồng em có bao giờ khoác lác đâu", Lâm Hàn vuốt vuốt sống mũi Dương Lệ.

"À đúng rồi ông xã, anh quen Thẩm Na Na kia hả? Sao em cứ cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn anh có gì đó là lạ", Dương Lệ bỗng nhăn mày, như đang ghen nói.

Cái gì đến rồi cũng phải đến!

Lâm Hàn bất đắc dĩ cười, nói: "Biết chứ, bởi vì anh quen anh trai chạy Rolls-Royce mà".

"Tại sao mọi người lại biết nhau?"

Dương Lệ mở to hai mắt, không ngờ Lâm Hàn còn có chuyện giấu cô.

"Chính là hôm ở trung tâm thương mại Kerini, một mình anh đi dạo thì trùng hợp gặp phải rồi quen", Lâm Hàn nói:

"Sau thì đưa số điện thoại, không ngờ anh bạn này cũng không tồi. Chúng ta chuyển nhà mới còn tặng quà. Chẳng qua, anh ta bận quá nên chỉ có thể bảo bạn gái tới!"

"Thì ra là vậy!"

Dương Lệ chợt hiểu ra: "Thế buổi tối hôm nọ, người cứu Nhã Thiến có phải là anh không?"

"Ừm... Cứ coi như là anh đi!"

Lâm Hàn nghĩ một lát rồi nói: "Anh gọi điện cho anh trai chạy Rolls-Royce, bảo anh ta giúp đỡ".

"Hèn gì, em nói mà, sao Nhã Thiến lại bảo là anh trai chạy Rolls-Royce cứu mình, hóa ra là anh gọi điện thoại!", Dươơng Lệ cười hì hì, nếu thế thì mọi việc đều có thể giải thích rồi.

"Nhưng mà nếu anh không gọi điện thoại cho anh trai Rolls-Royce thì Nhã Thiến đã gặp nguy hiểm rồi. Thế nên, nói cho cùng vẫn là anh đã cứu cậu ấy".

Lâm Hàn gật đầu.

"Đúng rồi, em còn có một chuyện muốn hỏi anh".

Dương Lệ giống như một đứa trẻ đầy tò mò nói: "Chuyện chúng ta chuyển nhà mới, em đâu có báo cho Phùng Thạch, tại sao ông ta lại đến rồi còn tặng trâu vàng quý như vậy chứ".

Theo Dương Lệ thì không cần thiết phải tặng món quà đó.

Hơn nữa, cô cảm thấy dường như Phùng Thạch không phải nể mặt người tổng phụ trách là cô mới tới tặng quà.

"Cái này... Là vì lấy lòng tổng phụ trách khu Bành Hộ em đó!", Lâm Hàn cười nói:

"Lấy lòng em là ông ta có thể kiếm chút tiền trong vụ Bành Hộ, nó đủ để mua không biết bao nhiêu con trâu vàng đấy! Còn ai thông báo thì có lẽ là do ai đó để lộ khiến Phùng Thạch biết được".

"Chắc thế rồi".

Dương Lệ suy nghĩ một lúc lại hỏi: "Vậy Trần Vô Cực? Tại sao lại tặng quà? Hơn nữa còn là tràng hạt bằng gỗ lim tơ vàng từng được vua Songtsen Gampo đeo. Nó quý hơn cả trâu vàng nữa đó!"

"Phía Trần Vô Cực là anh báo, dù gì cũng quen nên kêu ông ta đến. Còn việc ông ta tặng quà quý giá như thế, ai biết có phải tràng hạt bằng gỗ lim tơ vàng thật không, có thể là Trần Vô Cực xạo thôi!"

Lâm Hàn cười ha ha.

"Cũng đúng, chắc đến tám phần là xạo rồi!"

Dương Lệ gật đầu: "Món quà đó cực kỳ trân quý, có ngàn vàng cũng khó mà mua nổi. Tuy Trần Vô Cực quen biết chúng ta, nhưng không đến mức phải tặng món quà quý như vậy".

"Em còn một thắc mắc cuối cùng, còn Cổ Hà kia, Vương Vi Dân nói ông ta là nhân vật lớn trong bảng xếp hạng top 100 người giàu có Hurun. Người như vậy, nhìn khắp toàn bộ Hoa Hạ đều là nhân vật đứng đầu. Tại sao ông ta lại tới tặng quà? Điều này không nhất thiết mà!"

Dương Lệ vẫn cảm thấy mấy ông lớn kia đến không phải bởi vì cô.

"Vậy em không biết rồi, Cổ Hà cũng ở trên núi Vân Mộng này. Hai ngày trước, anh còn chơi cờ với ông ta mà. Hai nhà chúng ta là hàng xóm, nếu vậy thì ta mới chuyển tới ông ta đến tặng quà chẳng phải rất bình thường à?", Lâm Hàn cười nói:

"Vả lại em xem đi, quà ông ta tặng cũng không quý đúng không nào! Chỉ là một cái bàn cờ hơn mười tệ mà thôi!"

"Hóa ra ông ta là hàng xóm với chúng ta à! Thì ra là thế!", Dương Lệ đã hiểu ra mọi chuyện: "Em hết thắc mắc để hỏi rồi".

Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng bịa xong chuyện.

Anh chỉ muốn sống cuộc sống bình thường với Dương Lệ, cho nên có một số việc vẫn là lừa cô mới tốt.

Đi dạo xong, Lâm Hàn và Dương Lệ về nhà ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Hàn đã bị tiếng còi ô tô đánh thức.

Tin tin tin!

Lâm Hàn cau mày, bị đánh thức nên vô cùng bực bội.

Anh đi tới ban công, mặt trời còn chưa mọc lên hết, nhìn xuống thì thấy một chiếc Mercedes-Benz 350L đỗ trước cửa.

Bố vợ Dương Cảnh Đào đứng cạnh xe, thấy Lâm Hàn bèn hét lên:

"Thằng Lâm Hàn vô dụng nhà cậu nhìn gì mà nhìn! Mau xuống giúp tôi khuân đồ vào!"
Chương 107: Chuyển đến sống chung

“Được!”

Lâm Hàn gật đầu, đi xuống lầu đến trước cửa biệt thự.

Ghế sau của chiếc Mercedes-Benz chất đầy đồ đạc, trong cốp xe cũng nhét đủ mọi thứ.

“Bố, không phải bố định chuyển đến đây sống đấy chứ!”

Lâm Hàn nhìn nhìn, bên trong đều là chăn gối, quần áo, dụng cụ pha trà,...đồ dùng hằng ngày.

“Hỏi thừa, tôi không chuyển đến đây sống, thì đến đây làm gì? Chẳng lẽ cậu không biết nguyện vọng lớn nhất của bố vợ cậu, chính là sống trên núi Vân Mộng hay sao?”

Dương Cảnh Đào khinh thường nhìn Lâm Hàn: “Quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp biệt thự cho con gái tôi, tôi đương nhiên phải đến, có điều hời cho thằng vô dụng nhà cậu quá rồi, nhờ vậy mà cậu cũng được trải nghiệm cảm giác sống trong biệt thự".

Lâm Hàn lắc đầu bất lực, bắt đầu chuyển đồ đạc.

“Cậu cứ từ từ chuyển đi, tôi đi uống tách trà, nhân tiện xem biệt thự này thử rồi chọn một phòng vừa ý để ở luôn”.

Dương Cảnh Đào nghêng ngang đi vào biệt thự.

Bên trong này không chỉ có đồ dùng hàng ngày, còn có một vài đồ nội thất, bàn và các loại ghế dài, Lâm Hàn nhìn những thứ này, không còn lời nào để nói.

“Bố, mấy cái ghế với bàn đọc sách này, đều đã cũ lắm rồi!”

Lầm Hàn chuyển một số đồ đạc vào trong phòng khách, nói: “Thiết kế của biệt thự chúng ta không hợp với những thứ này, hơn nữa đây đều là đồ đã dùng mười mấy năm rồi, không dùng được bao lâu nữa. Nếu như bố muốn, vậy chi bằng mua cái mới đi”.

Dương Cảnh Đào đang uống trà, nghe những lời này liền trợn tròn mắt:

“Cũ rồi? Những thứ này chẳng phải đều dùng tiền mua sao? Lâm Hàn, tên vô dụng như cậu đừng nghĩ rằng sống trong biệt thự, liền biến thành kẻ có tiền! Còn đòi mua cái mới, cậu không chịu nhìn thử xem trong túi cậu có bao nhiêu tiền!”

Ông ta nói tiếp: “Hơn nữa biệt thự này là do quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp cho Tiểu Lệ, đã là của Tiểu Lệ thì cũng chính là của tôi! Phong cách trang trí này, tôi thật sự không thích, vài ngày nữa tôi sẽ gọi nhóm trang trí đến sửa lại hết một lượt”.

“Chỗ đó phải đặt một bình hoa, còn ở đó phải khắc một bức tranh non nước”.

“Bố, đây là trang trí lãng mạn kiểu Châu Âu, Tiểu Lệ rất thích, bố đừng làm nó rối lên”, Lâm Hàn nhíu mày.

“Nó thích? Nó thích cũng phải nghe lời lão già này!”

Dương Cảnh Đào không nói lý lẽ, đảo mắt về phía phòng khách, ngay lúc đó ánh mắt chợt loé lên lập tức chạy qua phòng khách, hai mắt phát sáng:

“Chậc chậc chậc, bé trâu vàng này đẹp quá”.

Dương Cảnh Đào dùng đôi tay to lớn sờ vào trâu vàng: “Trâu vàng này chắc cũng phải hơn bảy triệu, sau này đặt trong phòng tôi đi, đặt ở bên ngoài, tôi sợ tên khố rách áo ôm như cậu trộm đi bán lấy tiền mất!”

Lâm Hàn lắc đầu, lười nói chuyện với Dương Cảnh Đào, chuyển đồ xong, lại về phòng ngủ tiếp.

Một lúc sau, Dương Lệ thức dậy.

Cô nhìn thấy Dương Cảnh Đào ở dưới lầu chơi đùa với trâu vàng, có chút ngây người:

“Bố, Sao bố đến đây?”

“Bố chuyển đến đây sống, bố không muốn sống ở cái sân nhỏ đó nữa, bố muốn sống ở núi Vân Mộng”.

Dương Cảnh Đào không ngẩng đầu, hai mắt phát sáng, cúi đầu dùng răng cắn thật mạnh vào một góc của trâu vàng, một dấu răng lập tức xuất hiện.

“Rất tốt rất tốt, gã Phùng Thạch này, quả nhiên không tặng đồ giả, là vàng ròng”.

Dương Cảnh Đào vuốt ve trâu vàng, mặt mày hớn hở: “Ông ta rất biết cách tặng quà đấy, sau này trâu vàng sẽ ngủ cùng với bố”.

Dương Lệ tức đến bốc khói: “Bố, trâu vàng này đặt ở phòng khách, khách đến chơi nhìn thấy, hãnh diện biết bao, bố làm gì phải ôm lấy nó ngủ cùng!”

“Đặt ở phòng khách? Đặt ở phòng khách lỡ như tên vô dụng Lâm Hàn đó lấy đi mất thì phải làm sao? Tùy tiện lấy một ít vàng trên con trâu này, cũng được không ít tiền đâu".

Dương Cảnh Đào nghiêm mặt nói: “Hơn nữa, mày đã sống trong biệt thự ở Vân Mộng, thì đã rất có mặt mũi rồi, trâu vàng này đặt ở phòng khách, cũng chỉ để làm màu, tốt hơn là nên ngủ cùng tao”.

Dương Lệ bất lực lắc đầu.

“Đúng rồi Tiểu Lệ, biệt thự này là do quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp cho mày, mày phải quý trọng một chút, đặc biệt là phải đề phòng tên nghèo hèn Lâm Hàn kia", Dương Cảnh Đào nhắc nhở.

“Nếu như làm biệt thự này hỏng, thì không đền nổi đâu”.

“Bố, biệt thự này là của Lâm Hàn, không phải quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp cho con đâu”, Dương Lệ lớn giọng nói.

“Thôi dẹp đi!”

Dương Cảnh Đào đảo mắt khinh thường, không thèm tin: “Tên vô dụng Lâm Hàn đó, có thể mua nổi biệt thự này? Được rồi được rồi, con mau đi làm đi, đừng có bao biện cho nó nữa”.

Dượng Lệ tức đến xanh mặt, không thèm ăn sáng, lên thẳng xe đi làm.

“Dọn dẹp phòng của mình trước đã!”

Dương Cảnh Đào đứng dậy, vươn vai một cái.

...

10h sáng, Lâm Hàn vẫn còn đang ngủ.

Đột nhiên, điện thoại của anh vang lên.

“Alo”.

Lâm Hàn hai mắt lim dim bắt máy.

“Lâm Hàn, đồ lười biếng nhà cậu, giờ này mà vẫn còn ngủ nữa!”, giọng của mẹ vợ Trần Diễm Diễm truyền tới.

“Mẹ, sao vậy?”, Lâm Hàn nhàn nhạt hỏi.

“Sao vậy, Tiểu Lệ người ta ngày nào cũng phải làm việc, kiếm tiền nuôi đồ ăn không ngồi rồi nhà cậu, cậu ở nhà lại ngủ suốt ngày, cậu thấy như vậy có xứng với Tiểu Lệ không?”, Trần Diễm Diễm lớn tiếng trách mắng.

“Có việc gì không vậy, không có thì con cúp máy đây”.

Chân mày Lâm Hàn nhíu chặt, vừa bị ông bố vợ làm cho tức giận, bây giờ anh không muốn cũng bị mẹ vợ chọc tức.

“Không có việc thì tôi gọi điện thoại cho cậu làm gì chứ?”, Trần Diễm Diễm nói:

“Bây giờ cậu nhanh xuống giường, lái xe của Dương Cảnh Đào đến sân bay đón Tiểu Khiết. Đón xong thì đưa nó đến núi Vân Mộng ở vài ngày!”

“Tiểu Khiết? Không phải còn khoảng nửa tháng nữa mới về nước sao?”, Lâm Hàn nghi hoặc hỏi.

“Sao tôi biết nó về nước sớm, tóm lại cậu mau đi đón đi, tôi bận không có thời gian đi đón”, nói xong, Trần Diễm Diễm liền tắt điện thoại.

Lâm Hàn xuống giường mặc quần áo, chuẩn bị đến sân bay.

Dương Khiết, em vợ của Lâm Hàn, cũng là con gái thứ ba của Dương Cảnh Đào.

Nhưng mà sau khi Trần Diễm Diễm và Dương Cảnh Đào ly hôn, Dương Khiết sống cùng Trần Diễm Diễm sau đó đã đi nước ngoài du học.

Lâm Hàn ra khỏi phòng, tìm Dương Cảnh Đào:

“Bố, cho con mượn chìa khoá xe một lát, con phải đi đón...”

“Không đưa!”

Dương Cảnh Đào ngắt lời Lâm Hàn: “Chiếc Mercedes-Benz này nhỡ bị cậu làm hỏng thì phải làm sao! Cậu muốn đi đâu, tự bắt xe mà đi!”

Lâm Hàn lắc đầu, rời khỏi biệt thự.

“Hơ, một thằng nhu nhược, có biệt thự cho cậu ở đã tốt lắm rồi, còn muốn chạy Mercedes-Benz! Không tự soi lại bộ dạng dạng của mình trong bãi nước tiểu xem thế nào!”

Nhìn bóng lưng Lâm Hàn, Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng.

Sau đó ông ta đi dạo xung quanh biệt thự.

“Chậc chậc chậc, đây mới đáng gọi là biệt thự chứ, so với căn biệt thự nhỏ xíu của nhà Tứ Hải, ở đây rộng hơn nhiều!”

Tậm trạng của Dương Cảnh Đào đang rất tốt, đột nhiên ông ta nhìn thấy trên bàn trà ở giữa sảnh lớn, có một ngăn kéo, ông ta tiện tay mở ngăn kéo, phát hiện bên trong có hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, bên trên đóng dấu “Giấy chứng nhận sở hữu bất động sản”, “Giấy chứng nhận sở hữu địa ốc”.

“Chứng nhận địa ốc?”

Tầm mắt Dương Cảnh Đào dao động, trong lòng hoang mang.

“Chứng nhận địa ốc này, không phải nên ở trong tay của đại gia ngầm Giang Thiên đó sao? Vật quan trọng như vậy, sao lại đặt ở đây?”

Dương Cảnh Đào cầm lấy chứng nhận địa ốc mở ra xem, nhìn thấy cái tên ở trên, một giây sau đó cả người ông ta chết sững.

“Sao...sao có thể!”

Dương Cảnh Đào hít thở dồn dập, trong lòng sóng gió cuộn trào, cả người đứng không vững, ngồi phịch xuống đất.

Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà cũng rơi trên mặt đất.
Chương 108: Ăn vạ

Dương Cảnh Đào ngồi bệt xuống đất, kinh ngạc há hốc miệng, mặt mày dại ra.

Ông ta cầm lấy giấy tờ nhà đất, dụi dụi mắt, muốn xác nhận thêm lần nữa.

"Người đứng tên: Lâm Hàn!"

Hàng chữ trên giấy đập mạnh vào thần kinh của Dương Cảnh Đào.

"Thật sự là thằng vô dụng Lâm Hàn kia!"

Dương Cảnh Đào trợn to mắt, cảm thấy sức lực cả người bị rút cạn, run giọng thì thào:

"Sao... Sao có thể thế được! Căn biệt thự này, sao lại là của thằng vô tích sự Lâm Hàn kia chứ!"

"Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng!"

Hai mắt Dương Cảnh Đào dại ra, liên tục lẩm bẩm.

...

Sau khi ra khỏi biệt thự, Lâm Hàn đi thẳng tới chỗ của Cổ Hà.

"Cậu Lâm tới à!"

Cổ Hà đang nằm trên ghế dựa phe phẩy cây quạt, rất là ung dung thoải mái. Ông ta thấy cậu Lâm bèn lập tức đứng lên tiếp.

"Cổ Thông vẫn còn nằm viện hả?", Lâm Hàn tùy tiện hỏi.

"Gãy hai chân, có lẽ một hai tháng tới đều phải nằm trong bệnh viện", Cổ Hà cười bất lực.

"Vậy xe anh ta có đây không, cho tôi mượn một chút. Tôi tới sân bay đón người cái", Lâm Hàn nói.

"Có, cậu Lâm muốn chạy kiểu gì cũng được!"

Cổ Hà gật đầu, bảo người ta đưa chìa khóa xe của Cổ Thông cho Lâm Hàn.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc BMW M4 mui trần phóng nhanh ra khỏi núi Vân Mộng.

Tại sân bay quốc tế của thành phố Đông Hải.

Lâm Hàn đi vào phòng chờ tìm một cái biển, viết hai chữ "Dương Khiết" lên rồi cầm trong tay.

Anh ngẩng đầu nhìn thông tin chuyến bay, qua một lúc nữa, máy bay sẽ hạ cánh.

20 phút sau, một đám người đi ra khỏi cửa ra.

Trong đó có một cô gái, vừa ra đã ngó tới ngó lui, khi nhìn thấy hai chữ "Dương Khiết" trên tay Lâm Hàn thì khóe môi hồng son khẽ mỉm cười, cất bước đi tới.

Cô gái có dáng người cao dong dỏng khoảng 1m7, để mái tóc xoăn dài bồng bềnh thả sau lưng. Cô mặc cái áo khoác màu nâu, bên trong là một chiếc áo thun trắng ôm lấy bộ ngực đầy đặn, hai cái đùi thon dài thẳng tắp, bàn tay trắng trẻo kéo valy màu hồng nhạt, đeo kính râm, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn.

"Anh chính là Lâm Hàn - anh rể hai của em à?"

Cô gái đi đến trước mặt Lâm Hàn, ngón trỏ trắng ngần gỡ kính xuống, lộ ra cặp mắt to tròn, nhìn Lâm Hàn một lượt.

"Cô chính là Dương Khiết - em vợ tôi?"

Lâm Hàn cũng nhìn Dương Khiết, phát hiện khuôn mặt của cô ấy có nét giống Dương Lệ.

"Là em".

Dương Khiết gật đầu, đưa valy cho Lâm Hàn:

"Mẹ nói với em rằng anh là một thằng vô tích sự, mỗi ngày chỉ biết ở nhà ăn no chờ chết, bảo em đừng nói chuyện với anh. Nhưng em lớn lên ở nước ngoài, từ nhỏ đã rất phản nghịch, không cho em làm thì lại càng muốn làm. Vì thế, anh yên tâm, em sẽ không đối xử lạnh nhạt với anh đâu".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói: "Về nhà trước đi".

Anh kéo valy, đi ra ngoài sân bay.

"Ơ, ông anh rể hai này của mình cũng ngầu ghê ta!"

Dương Khiết kinh ngạc ơ một tiếng rồi đi theo Lâm Hàn tới bãi đỗ xe.

"Oa, BMW M4, anh rể hai giàu ghê, chạy xe mui trần đến đón em luôn", Dương Khiết nhìn thấy chiếc xe trước mặt thì sáng mắt lên.

"Không phải xe tôi, mượn thôi".

Lâm Hàn đặt valy vào cốp, sau khi cả hai cùng lên xe thì chiếc xe phóng vụt ra khỏi bãi đỗ xe.

"Lúc em rời khỏi thành phố Đông Hải thì chỉ mới sáu bảy tuổi thôi. Nhoáng cái đã mười mấy năm, nơi này phát triển nhanh ghê!"

Dương Khiết nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, phấn khích reo lên.

Cô ấy đã cởi chiếc áo khoác nâu ra, để lộ hai cánh tay trắng ngần, bộ ngực căng tròn nẩy nẩy, gió thổi mái tóc cô ấy ngược ra sau, trông lại có chút tùy tiện phóng khoáng.

Dương Khiết chỉ nhìn một lúc là hết hứng bèn lấy điện thoại di động ra lướt tiktok.

"Khi cô ở nước ngoài cũng thích lướt tiktok hả?"

Lâm Hàn lái xe, thuận miệng hỏi.

"Đương nhiên, nước ngoài cũng có tiktok mà, còn có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng. Có điều, bây giờ về nước nên chỉ dùng phần mềm tiktok của trong nước thôi".

Dương Khiết hứng thú nhìn một video: "Hơn mấy trăm ngàn lượt like và bình luận. Anh rể hai, anh trai chạy Rolls-Royce này có phải là người nổi tiếng trên mạng ở thành phố Đông Hải không?"

"Có thể xem là như thế", Lâm Hàn sờ mũi nói.

"Vậy thì lợi hại ghê, nhưng không biết có phải thật không, hay mấy bình luận với lượt like đó là do mua mà có", Dương Khiết mỉm cười, nhìn về phía Lâm Hàn, đôi mắt to bỗng chớp chớp:

"Ơ, không đúng, anh rể hai ơi! Tại sao quần áo của anh trai chạy Rolls-Royce trong video lại giống y như bộ anh đang mặc vậy? Không phải anh là anh trai chạy Rolls-Royce đó chứ!"

Mí mắt Lâm Hàn giật giật, cười nói: "Thôi đi, tôi chỉ là fan của anh trai chạy Rolls-Royce thôi, nên mới mặc quần áo giống anh ta".

"Ra vậy, không nhận ra đó, anh rể còn thích theo đuổi người nổi tiếng trên mạng à", Dương Khiết gật đầu, nhắc nhở:

"Chẳng qua, cái này xem cho vui là được rồi, tuyệt đối đừng nên tặng quà! Nước ngoài có rất nhiều người vì tặng qua cho thần tượng mà tán gia bại sản, thậm chí ngồi tù".

"Nhưng mẹ nói với em, anh không có việc làm nên chắc có lẽ cũng chẳng có tiền tặng quà".

Lâm Hàn chỉ cười mà không nói.

Đoạn đường phía trước là giao lộ nên Lâm Hàn chạy chậm lại, quẹo phải.

Đúng lúc này, bên cạnh giao lộ có một người đàn ông trung niên sáng mắt lên, nhào ra trước đầu xe của Lâm Hàn.

"Ăn vạ!"

Đây là phản ứng đầu tiên của Lâm Hàn.

Anh đạp phanh, con phanh xe tốt của M4 khiến nó vững vàng dừng lại, không có đụng vào người ta.

Nhưng vẫn muộn, người đàn ông trung niên kia đã té xuống đất, ôm chân rên rỉ.

"Á! Anh rể hai, anh tông người ta rồi!"

Dương Khiết giật mình hoảng sợ, che miệng, trợn tròn mắt nhìn.

"Ăn vạ, không có tông trúng".

Mặt mày Lâm Hàn bình tĩnh, dừng xe, bước xuống.

"Ôi trời ơi! Đau chết mất!"

"Đau chết mất! Gãy chân tôi rồi!"

Người đàn ông trung niên kia ôm chân trái không ngừng rên rỉ.

Ông ta khoảng tầm 50 tuổi, khuôn mặt ngăm đen, hơi lùn.

"Chuyện gì thế!"

"Bố, bố làm sao vậy?"

Hai tiếng nói truyền tới, chỉ thấy có hai người đàn ông bước tới, ngồi xổm xuống đất, gương mặt lo lắng nhìn ông ta.

Hai người đàn ông này đều mặc áo ba lỗ, xăm mình, cao to vạm vỡ, nhìn rất dữ dằn.

"Cậu... Cậu ta lái xe tông trúng bố! Còn tông gãy cả chân! Ôi trời đất ơi, đau chết tôi rồi!"

Người đàn ông trung niên chỉ tay vào Lâm Hàn, kêu rên thảm thiết.

"Nhóc con, mày muốn chết hả? Bố tao mà cũng dám tông!"

Một trong hai người đàn ông đứng lên, giơ tay đẩy Lâm Hàn một cái, lại phát hiện đối phương vẫn không nhúc nhích.

"Chạy BMW thì hay lắm à! Chạy BMW là có thể tông người khác?"

Người đàn ông còn lại cũng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lâm Phàm:

"Mau đền tiền đi!"

"Đúng vậy, đền tiền đi, bố tôi gãy chân rồi, không bồi thường năm mươi ngàn tệ thì đừng hòng chạy!"

"Anh rể hai, làm sao giờ!", Dương Khiết cũng bước xuống xe, thấy người đàn ông đang nằm trên mặt đất thì giật giật mí mắt:

"Anh rể hai, rốt cuộc có phải ăn vạ hay không vậy, trong xe chúng ta không có lắp camera hành trình sao?"

"Nếu lắp camera hành trình thì người ta sẽ không nhào ra".

Lâm Hàn lắc đầu, thấy ba người phối hợp ăn ý như thế, có vẻ là dân ăn vạ chuyên nghiệp rồi.
Chương 109: Ăn vạ đúng không?

"Thằng nhãi kia nhanh đền tiền đi!"

"Đừng có mà nín thinh giả điếc!"

Hai gã cao to quát vào mặt Lâm Hàn:

"Mày không đền tiền coi chừng tao không khách sáo với mày nữa đó!"

Một trong hai gã đã bắt đầu bóp nắm đấm răng rắc, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt bất thiện.

Tiếng ồn ào bên đây đã thu hút không ít những người xung quanh bu lại.

"Ôi chao, đụng xe à!"

"Lại còn đánh người già nữa, thanh niên bây giờ lái xe ẩu quá đi mất!"

"Đúng đấy, được lái xe BMW nên sung quá mà!"

Đám người bu quanh vừa nói vừa chỉ chỏ Lâm Hàn.

"Đợi cảnh sát giao thông đến giải quyết đi", Lâm Hàn lạnh giọng.

"Còn đợi cảnh sát giao thông? Thằng ranh, bây giờ việc đầu tiên mày cần làm không phải nên gọi xe cứu thương đưa bố tao vào bệnh viện sao?"

"Đụng người ta rồi còn định giở trò hả?"

Hai gã cao to chắn trước mặt Lâm Hàn, hung hăng nhìn anh chằm chằm.

Dương Khiết bị dọa lùi về sau một bước, kéo tay Lâm Hàn:

"Anh rể hai, hay là đền cho gã ta 50 ngàn tệ đi, nếu anh không đủ em sẽ đưa anh mượn trước, sau đó chúng ta điện thoại gọi xe cứu thương đến đưa người ta vào bệnh viện".

"Anh chắc chắn anh không đụng trúng người ta, đương nhiên không cần đền tiền, đừng nói chi là gọi xe cứu thương", Lâm Hàn vẫn bình tĩnh nói.

"Mày nói mày không đụng trúng hả? Không đụng trúng mà bố tao lại té sao?"

"Thằng ranh, tao thấy mày đang muốn giả đò thì có! Đền tiền nhanh lên, không thì đừng trách bọn tao ra tay!"

Một gã cao to nói, không biết lấy từ đầu ra một cây gậy sắt gõ gõ vào lòng bàn tay.

"Anh rể hai, đưa tiền đi, 50 ngàn cũng không có bao nhiêu, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi", Dương Khiết khuyên: "Không thì sẽ bị đánh đấy".

"Có chuyện gì vậy?"

Lúc này, có một giọng nói vang lên, một cảnh sát giao thông xuất hiện.

Nhìn thấy cảnh sát giao thông, gã cao to bèn giấu gậy sắt đi, chỉ vào Lâm Hàn nói:

"Đồng chí cảnh sát, hắn tông vào bố tôi!"

"Đúng thế, đụng gãy chân bố tôi rồi!"

Cảnh sát giao thông nhìn người đàn ông đang ngồi trên mặt đất.

"Ôi trời ơi, đau chết tôi rồi! Đau quá đi!", vừa nhìn thấy cảnh sát, ông ta lập tức lớn giọng kêu gào thảm thiết.

"Chào anh, trên xe anh có lắp camera hành trình không?", cảnh sát giao thông hỏi Lâm Hàn.

"Không có", Lâm Hàn lắc đầu đáp.

"Vậy thì đền tiền, sau đó gọi số 112 kêu xe cứu thương đi", cảnh sát giao thông thẳng thừng nói.

Lâm Hàn có chút bất ngờ: "Tôi không đụng trúng, ông ta chỉ đang ăn vạ, anh là cảnh sát giao thông mà còn bảo tôi đền tiền sao?"

"Anh không đụng trúng người ta? Vậy bằng chứng đâu? Lấy bằng chứng ra đi!"

Cảnh sát giao thông lạnh lùng nhìn Lâm Hàn: "Người ta đang nằm dưới đất, anh nói anh không đụng, ai tin được? Hơn nữa, anh lái BMW, đừng nói chỉ có mấy chục ngàn cũng không đền nổi nhé!"

"Ai biết được chiếc BMW này có phải xe thuê không!", gã đàn ông liếc xéo Lâm Hàn, rồi nhìn sang Dương Khiết, đáy mắt hiện lên tia thèm khát.

"Thuê xe BMW để cưa gái đẹp, kỳ thực cũng chỉ là một thằng nhãi nghèo kiết xác mà thôi".

"Dù không có camera hành trình, thì cũng phải có camera giám sát chứ! Chỉ cần xem camera giám sát đường phố là biết ông già này có ăn vạ hay không thôi", Dương Khiết lên tiếng.

"Ngại quá, camera giám sát đường này hư rồi".

Cảnh sát giao thông mất kiên nhẫn nói: "Nhanh đền tiền đi, đừng làm mất thời gian của tôi".

"Thằng nhãi kia, cảnh sát giao thông cũng bảo mày đền tiền rồi, bộ mày bị điếc hả? Nhanh đền tiền đi!", gã đàn ông cao to vô cùng vênh váo.

"Người thanh niên này tám phần là muốn quỵt tiền rồi!"

"Đúng thế, đụng người ta mà không muốn chịu trách nhiệm, haiz, không có chút ý thức nào cả!"

Mọi người chỉ chỉ chỏ chỏ Lâm Hàn bàn tán.

Lâm Hàn cau mày, bỗng dưng anh nhếch mép.

"Anh rể hai, anh cười gì vậy?", Dương Khiết ngẩn ra.

"Đừng nói là thằng nhãi này giả ngu, không chịu đền tiền đó nhá!", ánh mắt gã đàn ông chợt lóe.

"Em vợ, em đứng đây chờ anh một lát".

Lâm Hàn nhìn thấy một chi nhánh ngân hàng Thiên Thuỵ bên đường, liền cuốc bộ đi qua.

Lát sau, Lâm Hàn liền đi ra, trong tay anh còn cầm một cái túi nhựa màu đen.

Phía sau còn có mấy nhân viên chi nhánh và cả quản lý đại sảnh đang không ngừng khom lưng lễ phép tiễn Lâm Hàn ra ngoài.

"Mày vừa nói, đụng gãy chân bố mày phải đền 50 ngàn tệ đúng không?", Lâm Hàn nhìn về phía gã đàn ông nói.

"Đúng vậy, thằng nhãi, tao nói cho mày biết, đúng 50 chục ngàn tệ, không được thiếu một đồng nào!", gã đàn ông lạnh giọng.

"Bọn mày tổng cộng ba người, một cái chân 50 chục ngàn, sáu cái chân là 300 ngàn".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói rồi ném cái túi nhựa xuống đất.

Sột soạt!

Từng sấp tiền rơi vương vãi ra từ túi nhựa, toàn bộ đều là tiền giấy đỏ chót, hai mắt người đi đường xung quanh nóng rực lên, nảy sinh lòng tham.

"Nhiều tiền quá!"

Hai gã đàn ông cao to đột nhiên ngây người, trong mắt bây giờ chỉ còn là sự thèm muốn.

Dương Khiết cũng hoang mang, không biết Lâm Hàn đang muốn làm gì.

"Dưới đất tổng cộng là 300 ngàn, vừa đủ 'đền' ba cặp chân của ba người bọn mày rồi đấy".

Lâm Hàn lấy ra một cây gậy bóng chày từ cốp sau, trên khóe môi là một nụ cười tàn nhẫn.

"Thằng nhãi kia, mày muốn làm gì hả?"

"Mày muốn đánh bọn tao à! Lấy một chọi ba sao?"

"Đầu mày bị hư rồi hả?"

Ba gã đồng loạt sửng sốt, sau đó lại nhìn Lâm Hàn với ánh mắt chế giễu.

Bọn họ vừa dứt lời, bóng dáng Lâm Hàn đã vụt nhanh như chớp, xuất hiện sau lưng hai gã đàn ông kia.

Chân anh đạp mạnh về trước!

Răng rắc!

Răng rắc!

Hai tiếng giòn giã vang lên.

Một gã đàn ông ôm đầu gối té xuống đất hét lên thảm thiết.

"A a a! Đau chết tao rồi!"

Nhưng mà hết thảy mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó.

Chân Lâm Hàn lại đạp thêm mấy cái.

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Âm thanh giòn giã không ngừng vang lên.

"Nhanh quá!"

"Người thanh niên này có học võ à!"

"Tôi cũng không thấy rõ!"

Mọi người có mặt tại đây đều sững sờ.

Miệng Dương Khiết cũng đã há thành chữ "O", sợ đến ngây người.

Chỉ thấy hai gã đàn ông với gã trung niên vừa rồi đều nằm lăn lộn trên mặt đất kêu gào thảm thiết.

Chỉ có điều, lần này là đau đớn thật sự chứ không phải giả vờ, mồ hôi lạnh không ngưng tuông trên trán bọn họ.

"Lúc này mới giống dáng vẻ bị gãy chân chứ, nhưng mà còn chưa đủ đâu".

Lâm Hàn nắm chặt gậy bóng chày, đập thật mạnh vào chân một gã đàn ông.

Bốp!

Lần này đập đến nổi cái chân của gã đàn ông co quắp lại.

"A a a! Đau quá!"

Sắc mặt gã đàn ông kia biến thành đỏ tía, gào hét vô cùng thảm thương.

"Thích ăn vạ đúng không?"

"Thích lừa tiền chứ gì?"

Lâm Hàn cười nhạt: "Vậy thì diễn cho thật chút đi, số tiền này sẽ là của bọn mày rồi".

Vừa nói anh vừa vung gậy bóng chày đập thật mạnh lên cái chân còn lại của gã ta.

Bốp!

"A!"

Gã đàn ông đau đến mức cả người không ngừng run lẩy bẩy, nước mắt cũng tuông ra.

"Đau chết tôi rồi!"

Nhưng mà, chuyện vẫn chưa kết thúc.

Tầm mắt Lâm Hàn dời qua gã đàn ông khác.

Giơ cao gậy bóng chày lên.

Bốp!

Bốp!

Hai tiếng vang lên.

"A a a a!"

Gã đàn ông đó gào hét thảm thương, cái cổ lệch qua một bên, lập tức ngất xỉu.

Ánh mắt Lâm Hàn dừng lại trên gã trung niên.

"Thằng... Thằng nhãi, mày mày đừng tới đây!"

Hàm răng gã trung niên run cầm cập, ngồi bệt xuống đất, hai tay chống đất không ngừng lùi về sau, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Người thanh niên này còn là con người sao?

Sao ra tay ác quá vậy!

"Đừng tới sao? Lúc ăn vạ, tôi cũng không có bảo ông đến, ai ông không tìm, mà lại đến tìm tôi".

Lâm Hàn cười lạnh giơ gậy bóng chày lên.

Bốp!

Bốp!
Chương 110: Camera giám sát

"A a a a!"

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng trên ngã tư đường.

"Người thanh niên này sao lại tàn nhẫn như vậy! Sao lại đánh người ta ra nông nỗi này chứ!"

"Đúng rồi, cậu ta lái xe đụng người ta đã đành, giờ còn đánh người ta nữa!"

"Còng đầu cậu ta đi!"

Đám người xung quanh vừa tức giận vừa sợ hãi chỉ chỏ Lâm Hàn.

"Anh rể hai... Anh có hơi quá tay rồi!"

Dương Khiết che miệng trợn to mắt nhìn cảnh tượng này.

Ấn tượng ban đầu của cô ấy với Lâm Hàn là một người trí thức, tao nhã lịch sự, tay trói gà không chặt.

Nhưng cô ấy không ngờ dáng vẻ đó chỉ là bên ngoài mà thôi, còn Lâm Hàn bây giờ hoàn toàn là một người cuồng bạo lực.

"Anh kia, dừng tay!"

Cảnh sát giao thông giận dữ kêu lên, giữ chặt lấy gậy bóng chày, trừng mắt nhìn anh nói:

"Anh đã đụng người ta rồi, giờ còn đánh người ta nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt anh!"

Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

"Ôi trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy anh Lâm, sao lại đánh người ta giữa đường thế này?"

Lúc này, một giọng nói nịnh nọt vang lên.

Quản lý đại sảnh chi nhánh ngân hàng Thiên Thuỵ nghe được ồn ào bên đây liền chạy qua.

Cô ta đứng trước mặt Lâm Hàn với vẻ mặt đầy xu nịnh.

Khi nãy, thẻ mà Lâm Hàn dùng để rút tiền là loại thẻ cao cấp mà ngân hàng bọn họ phát hành riêng cho khách hàng, chỉ khi số tiền gửi trong ngân hàng Thiên Thuỵ đạt tới mức 10 tỷ thì mới có được loại thẻ này.

Hiện tại, Lâm Hàn đánh người giữa phố như thế, ắt hẳn là đang gặp phải phiền phức gì đó, khi quản lý đại sảnh vừa nhìn thấy đã tức tốc chạy qua hỗ trợ.

Cô ta hiểu rõ, xây dựng mối quan hệ tốt với kiểu khách hàng lớn như Lâm Hàn thì luôn luôn đúng.

"Chuyện nhỏ ấy mà, gặp phải kẻ dàn cảnh đụng xe lừa tiền".

Lâm Hàn bình thản nói rồi ném gậy bóng chày vào lại cốp sau.

"Gặp ăn vạ sao?"

Quản lý đại sảnh có chút sửng sốt.

"Ăn vạ cái rắm đấy!"

Cảnh sát giao thông căm tức nhìn Lâm Hàn: "Anh kia, rõ ràng là anh đụng người ta trước, sau đó còn cố ý gây thương tích! Cậy vào xe anh không có camera hành trình và cả camera giám sát con phố này bị hư, thì anh che mắt người khác muốn nói gì nói à? Anh xem anh đánh người ta thành cái gì rồi!"

"Đúng đó! Người thanh niên này ngang ngược quá!"

"Đã đụng người ta còn đánh người ta!"

"Thế cũng thôi đi, giờ lại còn buộc tội người ta ăn vạ nữa!"

"Thứ người này phải nên bắt bỏ tù đi!"

Mọi người xung quanh ồn ào chỉ trích Lâm Hàn.

"Đồng chí cảnh sát giao thông có hiểu lầm gì không".

Quản lý đại sảnh cười xòa nói: "Anh Lâm này là khách hàng V.I.P của ngân hàng chúng tôi, những khách hàng này sẽ không cư xử tệ vậy đâu. Nếu anh ấy thật sự đụng người ta, tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ bồi thường! Sao lại có thể ra tay đánh người ta vô lý được chứ!"

"Camera giám sát con phố này hư rồi, ai biết được anh ta rốt cuộc có đụng trúng người ta hay không?", cảnh sát giao thông thấy người này là nhân viên ngân hàng, giọng nói có chút hòa hoãn.

"Camera giám sát sao? Ngân hàng chúng tôi có đấy!"

Quản lý đại sảnh nói: "Ngân hàng chúng tôi lắp đặt rất nhiều camera giám sát chất lượng cao ở xung quanh con phố, để phòng ngừa xảy ra tình huống ngoài ý muốn. Vậy đi, chúng ta vào ngân hàng xem lại camera giám sát, chẳng phải có thể biết anh Lâm có đụng trúng người ta hay không sao?"

"Anh kia, anh có dám đi xem lại ghi hình từ camera giám sát không?", cảnh sát giao thông nhìn về phía Lâm Hàn.

"Tôi sao cũng được".

Lâm Hàn bình thản đáp, dù sao thì anh cũng không đụng người ta.

"Vậy đi thôi! Rốt cuộc anh có đụng người ta hay không thì camera giám sát đều ghi hình lại hết!"

Cảnh sát giao thông lạnh giọng: "Nếu anh đụng trúng người ta mà còn ra tay đánh người, tội này đủ anh ngồi tù rồi đấy!"

Mọi người cùng đi vào phòng giám sát của chi nhánh ngân hàng Thiên Thuỵ.

Quản lý đại sảnh lập tức điều động nhân viên mang đoạn ghi hình trên phố ban nãy ra.

"Nhìn đi, anh ta đang lái xe chuẩn bị quẹo phải rồi".

Cảnh sát giao thông nhìn chăm chú màn hình máy tính, lát sau, anh ta nheo mắt lại, nhìn thấy gã trung niên đột nhiên vọt ra giữa đường, té gục xuống đất, ôm chân với vẻ mặt đau đớn.

Mà xe BMW, vốn chẳng đụng trúng gã trung niên đó một tí nào!

"Thật là ăn vạ!"

Cảnh sát giao thông tự trách mình vu oan cho người tốt.

"À thì, anh trai, tôi nghĩ oan cho anh rồi", cảnh sát giao thông cúi người xin lỗi Lâm Hàn, mặt đầy áy náy.

Nếu đã biết lỗi thì phải nhận lỗi thôi.

"Không sao đâu".

Lâm Hàn xua tay, dù sao thì anh cũng không bị tổn hại gì: "Nhưng mà, lần sau khi anh xử lý tai nạn giao thông, tôi cảm thấy anh không nên lơ là như vậy nữa".

"Đúng thế, đúng thế, tôi sẽ tiếp nhận góp ý! Lát nữa tôi cũng sẽ giải bày rõ ràng với đám người vây xem là ba người kia dàn cảnh bị đụng xe", cảnh sát giao thông gật đầu liên tục, lại nói:

"Ba người kia dàn cảnh bị đụng xe đã vị phạm pháp luật, có thể giao cho cảnh sát xử lý. Tuy rằng, cách anh đáp trả có chút bạo lực, nhưng mà 300 ngàn kia vẫn trả lại cho anh".

"Ừ, cô giúp tôi bỏ số tiền kia vào lại ngân hàng đi. Tôi còn có việc, đi trước đây", Lâm Hàn nói với quản lý đại sảnh.

"Anh Lâm yên tâm, đương nhiên tôi sẽ giúp anh hoàn thành chuyện nhỏ này!"

Quản lý đại sảnh mặt mày hớn hở, có khách hàng gửi tiền, đương nhiên là cô ta vui rồi.

Lâm Hàn và Dương Khiết lên xe rồi nổ máy rời đi.

"Anh rể hai, sao em cảm thấy anh chẳng bất tài giống như lời mẹ em kể vậy!"

Trên đường, vẻ mặt Dương Khiết tò mò nhìn Lâm Hàn.

"Mẹ em nói anh là một thằng vô dụng, mỗi ngày ở nhà, chỉ biết ăn no chờ chết, lại không có đồng nào. Nhưng biểu hiện vừa rồi của anh không giống một người vô dụng gì cả".

"Vậy thì giống cái gì?"

Lâm Hàn mỉm cười.

"Giống như nam thần lý tưởng trong lòng hàng ngàn thiếu niên vậy!", hai mắt Dương Khiết phát sáng.

"Làm việc có nguyên tắc, hơn nữa đánh nhau cũng rất mạnh mẽ, lại còn giàu có, vung tay một cái liền lấy ra 300 ngàn, vô dụng chỗ nào cơ chứ! Quả thật vô cùng ngầu luôn đó!"

Lâm Hàn lắc đầu bất lực.

"Nếu như anh không lấy chị hai của em, nhất định em sẽ lấy anh!", Dương Khiết bổ sung một câu.

"Đừng có nghĩ linh tinh, không phải em muốn gả cho anh, thì anh sẽ lấy em đâu, người anh muốn lấy vẫn là chị hai em thôi, nếu không phải là chị hai em, anh nhất quyết không lập gia đình!", Lâm Hàn bật cười.

"Wow, câu nói này thật đáng mặt đàn ông! Đích xác là dáng vẻ của một người chồng yêu gia đình, yêu vợ!", ánh mắt Dương Khiết lại lấp lánh hơn.

Lâm Hàn càng không biết nói gì nữa.

Nửa tiếng sau, xe chạy vào biệt thự núi Vân Mộng.

Trả xe lại cho Cổ Hà, Lâm Hàn và Dương Khiết kề vai bước vào biệt thự.

"Wow, biệt thự này thật lớn, đẹp quá đi mất! Còn có hồ bơi ngoài trời nữa!"

Tiến vào biệt thự, Dương Khiết vô cùng hưng phấn, như một cô bé đang hiếu kỳ mà quan sát và đánh giá xung quanh.

"Trang trí này cũng rất lãng mạn nữa! Em thích quá! Anh rể hai, không ngờ biệt thự của anh vừa đẹp vừa cao cấp như vậy!"

"Ồn ào cái gì thế, không để người khác ngủ à!"

Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên.

Dương Cảnh Đào mặc đồ ngủ đi ra, mặt đầy giận dữ, nhưng khi ông ta vừa nhìn thấy Dương Khiết thì đột nhiên ngớ ra.

"Con... Con là Tiểu Khiết?"

"Ông là ai?"

Dương Khiết quan sát Dương Cảnh Đào từ trên xuống dưới.

"Bố là bố của con, Dương Cảnh Đào đây!"

Dương Cảnh Đào xúc động đến suýt rơi nước mắt, bước nhanh xuống lầu chạy đến trước mặt Dương Khiết.

Ông ta vươn tay muốn ôm lấy con gái của mình, nhưng rồi lại nhận ra mình không có can đảm ấy.

Bởi vì đã hơn 10 năm không gặp, ánh mắt Dương Khiết nhìn ông ta giống như đang nhìn một người xa lạ.

Tiếng "bố" này vô cùng lạ lẫm với Dương Khiết.

Nhưng Dương Cảnh Đào vẫn rất yêu thương đứa con gái ruột thịt này của mình.

Kế tiếp, ông ta dời ánh mắt tức giận về phía Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, tại sao cậu đi đón Tiểu Khiết mà không đưa tôi theo! Con gái tôi về nước không phải người làm bố là tôi nên ra sân bay đón sao? Khi nào đến lượt cậu chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK