Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411: Khách quý đến

"Lẽ nào, thật sự phải tìm bố ư? Vậy cái mặt mo của tôi còn biết giấu vào chỗ nào nữa!"

Trong mắt Hồng Đạp Thiên tràn ngập tuyệt vọng.

Tình hình nhà họ Hồng hiện nay bị cả nước bàn tán lên án, đã không thể khống chế được nữa.

Ông Thang cũng không giúp được, trái lại bản thân còn chưa lo xong.

Nhà họ Thẩm, họ Hạ đồng loạt đối chọi với nhà họ Hồng.

Lâm Hàn lại không chịu bỏ qua.

"Cứ như vậy, có lẽ chưa tới ba ngày... Nhà họ Hồng chúng ta sẽ thật sự sụp đổ!"

Hồng Đạp Thiên đã dự cảm được, nếu cứ để tình hình tiếp diễn thì nhà họ Hồng nhất định sẽ bị lật đổ.

...

Tại nhà hàng Eiffel, trong phòng làm việc của Đường Quế Hùng.

"Cậu Lâm, nhà họ Thẩm và họ Hạ đều mở họp báo thông báo phản đối nhà họ Hồng", Đường Quế Hùng bước vào, nở nụ cười nói.

"Nhà họ Thẩm đồng ý thì bình thường thôi, nhưng tôi không ngờ ông chủ Hạ Đạt của nhà họ Hạ cũng đồng ý", Lâm Hàn xoa cằm.

"Cậu Lâm, có chuyện cậu không biết chứ".

Đường Quế Hùng nói: "Hạ Đạt kia rất ham tiền, lần này nếu nhà họ Hồng sụp đổ, thì bọn họ sẽ được chia chác kha khá chút nước lèo còn sót lại. Cho nên, sau khi nghe thấy nhà họ Thẩm đứng ở phe đối lập, ông ta mới không chút do dự phản đối nhà họ Hồng. Giậu đổ bìm leo".

"Phải biết rằng, nếu nhà họ Hồng sập, thì chút nước lèo nhà họ Hạ được chia phải bằng với lợi nhuận phát triển trong mười đến hai mươi năm của họ. Trong vòng ba mươi năm có thể vươn mình trở thành quý tộc, cũng không phải không thể. Vì vậy, Hạ Đạt mới quyết đoán như thế".

Lâm Hàn gật đầu: "Hiện nay, dư luận, cơ quan nhà nước và các thế gia khác đều tạo áp lực lên nhà họ Hồng. Bọn họ sắp không chống đỡ được nữa rồi!"

Đường Quế Hùng nói với vẻ đầy tự tin:

"Tôi đoán, ngày mai, giá cổ phiếu của họ sẽ tuột dốc không phanh, giá trị vốn hóa thị trường cũng sẽ bốc hơi. Công nhân sẽ lại đình công. Cùng lúc đó, các cơ quan nhà nước sẽ bắt đầu ra tay xử phạt nhà họ Hồng. Bởi vì, dư luận đã không thể đè xuống được nữa, chỉ đành lấy họ ra để chặn miệng dư luận thôi!"

"Trong vòng hai ngày, nhà họ Hồng chắc chắn sẽ sụp đổ!"

Ông cụ lại nhìn sang Lâm Hàn, trong mắt hiện lên vẻ khâm phục. Ai mà ngờ được, một thế gia có lịch sử phát triển trên trăm năm như nhà họ Hồng bị lật đổ chỉ vì đã đắc tội một thiếu niên cơ chứ.

"Thủ đoạn của cậu Lâm đúng là kinh thiên động địa, cao minh vô cùng, ông cụ tôi đây còn phải nể!"

Đường Quế Hùng khen ngợi từ tận đáy lòng.

"Ha ha, đây không phải chỉ là công lao của một mình tôi, đằng sau còn có cụ Đường, Trần Nam, Tiểu Bắc và những người trong Tôn Hàn Các giúp nữa. Nếu có một mình tôi mà muốn lật đổ nhà họ Hồng thì quả thật là như kiến mà đòi cắn chết voi vậy", Lâm Hàn xua tay đáp.

"Cậu Lâm, cậu khiêm tốn rồi!"

Đường Quế Hùng nghiêm túc nói:

"Trên đời này, có rất nhiều người có tài, ví dụ như Trần Nam, người trong Tôn Hàn Các, cả ông cụ tôi cũng có thể được tính. Nhưng mà, người có khả năng lãnh đạo lại chẳng mấy ai. Còn cậu Lâm, cậu vừa có năng lực ấy, lại vừa có khả năng khiến người ta tin tưởng và nghe theo mình".

"Đức tính và khả năng của cậu còn khiến ông cụ tôi phải khâm phục thì tương lai chắc chắc sẽ hóa rồng, trở thành người có tầm vóc ảnh hưởng tới cả thế giới! Thậm chí, là vượt xa ông chủ Lâm - bố của cậu!"

Đường Quế Hùng nói ra câu đó là phát ra từ tận sâu trong tâm khảm, ánh mắt tràn đầy chân thành.

Lâm Hàn chỉ cười khẽ, không nói thêm gì nữa.

...

Tám giờ sáng hôm sau.

Tại khu công nghiệp Kim Lăng.

Một đám công nhân đông nghìn nghịt nắm giải niêm phong, ai cũng mặt mày hốc hác, nhưng trong mắt lại hừng hực lửa giận.

Có hơn một ngàn người, toàn bộ đều là những công nhân đình công.

Bọn họ tức giận, lớn tiếng hét:

"Đả đảo nhà máy bóc lột như đỉa đói của nhà họ Hồng!"

"Trả tiền mồ hôi nước mắt lại cho tôi!"

"Đền mạng vợ con tôi đây!"

...

Bên ngoài giải niêm phong là hàng loạt cảnh sát cơ động đứng ôm súng. Giải niêm phong mở ra, một đám đàn ông mặc vest, thân hình mũm mĩm đeo còng tay, bị cảnh sát áp giải đi ra, rồi đưa lên xe.

Cơ quan nhà nước đã ra tay xử phạt nhà họ Hồng.

Đám người kia đều là ông chủ và quản lý cấp cao của nhà máy.

Về vụ việc nhà máy bòn rút sức dân, bọn họ cũng có trách nhiệm nên đương nhiên bị bắt.

"Hay!"

"Bắt hết đi!"

"Tôi kết rồi đó!"

...

Thấy bọn họ bị bắt, những công nhân kia đều mừng rỡ hoan hô.

Cùng lúc đó.

Tại bên ngoài trang viên nhà họ Hồng có một chiếc xe cảnh sát đang đỗ.

Hồi trước, ngày nào cũng có hơn trăm người đến trang viên nhà họ Hồng đưa tiền tặng quà, cầu họ giúp đỡ.

Có điều, hôm nay lại vô cùng hoang vắng và tiêu điều.

Hồng Đạp Thiên ngơ ngác ngồi ở phòng khách, hai mắt vô hồn.

Toàn bộ phòng khách trống rỗng, Hồng Chính, Hồng Phong, Hồng Ngọc và một số nhân viên cấp cao hay con em dòng chính đều bị cảnh sát bắt đi.

Những người đó, không có ai là trong sạch, muốn bọn họ ngồi tù thì có thể dễ dàng tìm được bằng chứng.

"Hết rồi..."

"Đêm qua, giá cổ phiếu nhà họ Hồng đã bốc hơi 500 tỷ! Người mua cổ phiếu rút vốn, không có vốn lưu động, không có tài chính rót vào, ngân hàng đòi nợ, công nhân đòi tiền lương. Cái phản ứng dây chuyền ấy xảy ra càng ngày càng nhiều, chưa đến một ngày, nhà họ Hồng... chắc chắn sẽ phá sản rồi sụp đổ..."

Trên mặt Hồng Đạp Thiên tràn ngập tuyệt vọng, đầu tóc bạc trắng chỉ trong một đêm, cả người tựa như già đi cả 30 tuổi.

...

Ngay lúc này, tại sân bay quốc tế Kim Lăng.

Ở nhà ga sân bay, có một hàng dài người đang đứng.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên đeo kính khoảng 40 tuổi, nhưng tóc lại hơi hoa râm, cả người tràn đầy uy nghiêm.

Mà chỉ có người làm trong bộ máy nhà nước mới có.

Bọn họ đã chờ ở đây rất lâu, gió lạnh thổi phần phật táp lên mặt, nhưng vẻ mặt ai nấy cũng đầy kính cẩn, không có chút nào mất kiên nhẫn.

"Ông Thang, nhìn thời gian thì còn khoảng 2 phút nữa, máy bay sẽ hạ cánh".

Một người trông như thư kí đứng cạnh ông ta nhìn đồng hồ, nói.

"Ừ, tôi biết rồi".

Ông ta giật mình, nhìn lại quần áo, chỉ lo nó nhăn nhó chỗ nào khiến người ta ghét bỏ.

Người này chính là Thang Ân Đình - người có quyền lực lớn nhất tại Kim Lăng!

Đứng đằng sau đều là những cán bộ trung thành và tận tâm với ông ta trong ban lãnh đạo.

Ù ù...

Tiếng động cơ inh ỏi truyền tới.

Thang Ân Đình ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc máy bay tư nhân màu bạc mang số hiệu 747 đang đáp xuống sân bay.

"Khách quý tới rồi!"

Sắc mặt ông ta lập tức nghiêm túc lên.

Đám người đứng đằng sau cũng run lên, thở cũng không dám thở mạnh.

Ầm ầm...

5 phút sau, máy bay vững vàng đáp xuống.

Cửa khoang từ từ mở ra.

Một đám đàn ông tóc vàng mắt xanh cao to vạm vỡ, mặc vest đen, khí thế lạnh lẽo đi ra, rồi nghiêm mặt xếp thành một hàng.

Những người này, đều là vệ sĩ, ai cũng có ánh mắt sắc bén, toàn thân tỏa ra sát khí, là tinh anh trong tinh anh.

Bọn họ vừa xuất hiện thì sát khí lạnh như băng kia bỗng khuếch tán khiến đám Thang Ân Đình không nhịn được rùng mình.

"Nếu có hành động bất thường gì, có lẽ ngay sau đó, mình sẽ là một cái thi thể..."

Ánh mắt Thang Ân Đình lập lòe, vẻ mặt càng kính cẩn hơn.

Đợi những vệ sĩ kia xếp hàng xong, cộp cộp cộp...

Có tiếng giày cao gót giẫm lên sàn vang lên.

Một người phụ nữ xuất hiện trước cửa khoang.

Đằng sau còn có một ông cụ tóc trắng xóa chống gậy đầu rồng đi theo.

Bà ấy để tóc ngắn trông gọn gàng thoáng mát, khóe mắt lại có vết chân chim.

Đi ra cửa khoang, người phụ nữ nhìn quanh, khí thế của bậc bề trên liếc nhìn chúng sinh nhàn nhạt tỏa ra từ trên người bà ấy.
Chương 412: Viện dưỡng lão Long Sơn

"Cũng sắp 10 năm không về Hoa Hạ rồi, không ngờ nơi đây lại thay đổi lớn như vậy".

Người phụ nữ mở miệng, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy uy nghiêm, khiến cho người ta có cảm giác muốn khuất phục.

Trong đầu bà ấy lại dần dần hiện lên ngoại hình của một thiếu niên.

"Bọn họ là?"

Sau đó, ánh mắt người phụ nữ rơi xuống những người đang đứng dưới đất.

"Thưa bà chủ Lâm, bọn họ đều là những người bí thư tỉnh ủy tỉnh Tô phái tới đón máy bay".

Ông Vân chống gậy đầu rồng đứng sau lưng cười mở miệng:

"Lúc chúng ta liên lạc với sân bay quốc tế Kim Lăng, bên phía bí thư tỉnh ủy cũng biết tin. Người dẫn đoàn phía dưới tên là Thang Ân Đình - lãnh đạo Kim Lăng".

Người phụ nữ lạnh nhạt liếc Thang Ân Đình một cái rồi quay đi.

Còn Thang Ân Đình, khi bị ánh mắt ấy nhìn thì cả người run lên. Trong khoảnh khắc đó, ông ta cảm giác như bị một con thú dữ nào đó nhìn chằm chằm vào, mồ hôi lập tức ướt nhẹp sống lưng.

Nhưng cái cảm giác ấy lại nhanh chóng biến mất.

"Thưa bà, tôi vâng theo lệnh của bí thư tỉnh ủy tới đón máy bay, hoan nghênh bà đến Kim Lăng chúng tôi!"

Thang Ân Đình bước lên trước, cúi đầu cung kính nói.

Từ thân phận, lai lịch, hay thậm chí đến cả cái tên của người phụ nữ trước mặt, ông ta cũng không biết.

Nhưng bí thư tỉnh ủy nói với ông ta rằng, vị khách quý sắp đến Kim Lăng có địa vị rất cao quý, chỉ một câu của bà ấy thôi đã có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu.

Đó là một nhân vật lớn có thân phận cao quý không thể khinh nhờn chân chính.

Lúc mới nghe thấy thế, Thang Ân Đình đã sợ ngây người, nghĩ mãi không ra, tại sao một nhân vật lớn như thế lại đến Kim Lăng.

Ông ta vốn đang uống trà với bí thư tỉnh ủy.

Ông ấy cho Thang Ân Đình một cơ hội lập công chuộc tội, nếu tiếp đãi khách quý tốt thì chuyện nhà họ Hồng sẽ từ việc lớn hóa nhỏ.

Vì vậy, đương nhiên ông ta phải tiếp đón khách quý thật tốt rồi.

Người phụ nữ gật đầu, chậm rãi bước xuống máy bay.

"Thưa bà, tôi đã chuẩn bị tốt khách sạn rồi. Bí thư tỉnh nói bà là người thành phố Thiên Kinh, nên tôi đã đặc biệt mời đầu bếp ở đó tới, giờ đang ở trên máy bay, tối nay sẽ đến nơi. Lúc đó, tôi sẽ chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho bà".

Thang Ân Đình cười nịnh nói.

"Ừ".

Bà ấy khẽ gật đầu, nhìn về nơi xa, ngẩn ngơ nghĩ.

"Tuy rằng rất muốn gặp Tiểu Hàn, nhưng những lễ nghi phiền phức này, rốt cuộc cũng phải làm cho có cái đã!"

Người phụ nữ thầm than.

...

7 giờ tối, tại phòng làm việc nhà hàng Eiffel.

"Cậu Lâm, đã có tin mới nhất, nhà họ Hồng cơ bản đã hoàn toàn sụp đổ".

Đường Quế Hùng cười ha hả bước vào nói: "Giờ, cả Hoa Hạ đều đang công khai lên án bọn họ. Hơn nữa, tôi vừa nhận được tin, 8 giờ tối nay, bản tin thời sự buổi tối ở Kim Lăng cũng sẽ đưa tin tiến hành bắt giữ điều tra đám Hồng Chính, Hồng Lượng, Hồng Phong. Bọn họ đều là những trụ cột chính của nhà họ Hồng".

"Còn Hồng Đạp Thiên kia?"

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên hỏi.

"Cái này... Tạm thời chưa có thông tin về ông ta, không rõ ông ta đã đi đâu", Đường Quế Hùng đáp:

"Có điều, chuyện này cũng chẳng sao cả, giờ nhà họ Hồng đã hết đường cứu vãn, không thoát khỏi việc bị lật đổ đâu. Nhà họ Hồng biến mất thì mới bình ổn được cơn giận của quần chúng nhân dân Hoa Hạ".

Lâm Hàn gật đầu, tuy trong lòng vẫn cứ cảm thấy hơi lo lắng, nhưng anh thật sự không nghĩ ra được giờ nhà họ Hồng còn có cách nào có thể xoay mình được nữa.

...

Cùng lúc đó, tại viện dưỡng lão Long Sơn - Kim Lăng.

Đây là viện dưỡng lão cao cấp nhất Kim Lăng, nằm giữa sườn núi Tê Phượng Sơn, Bắc Giao, Kim Lăng.

Nơi này có phong cảnh tươi đẹp, không khí trong lành, hoa thơm chim hót, tựa như tiên cảnh nhân gian, hết sức thích hợp để dưỡng lão.

Mà người được sống ở đây, lúc trẻ đều nắm giữ chức vụ cao, hay các tướng lãnh trong quân đội.

Thậm chí, vài cái sân, xung quanh có binh lính cầm súng tự động, ánh mắt sắc bén, canh gác 24/24.

Một chiếc Audi A8 chạy dọc theo đường quốc lộ tới cửa viện dưỡng lão rồi ngừng lại.

Cửa xe mở ra, Hồng Đạp Thiên bước xuống.

Sắc mặt ông ta tái mét, cả người nặng nề mất hết sức sống, nhìn viện dưỡng lão trước mặt, trong mắt dấy lên hy vọng.

"Bố... Chỉ cần người còn sống thì nhà họ Hồng... sẽ không sụp đổ..."

Hồng Đạp Thiên lẩm bẩm, hít sâu một hơi, nhấc chân bước vào viện dưỡng lão.

5 phút sau, ông ta đi vào trong một cái sân.

Trong sân, trồng một cây ngô đồng xanh um tươi tốt.

Dưới táng cây, có một cụ già mái tóc bạc phơ, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám đang thảnh thơi nằm ngắm trăng trên ghế dựa.

Gương mặt ông cụ tràn đầy nếp nhăn, đoán chừng chắc phải hơn 90 tuổi.

"Bố!"

Hồng Đạp Thiên đi tới trước mặt ông cụ, bịch một tiếng quỳ xuống bên cạnh, nước mắt lăn dài trên gương mặt người đàn ông trung niên ấy.

Ông cụ này chính là Hồng Lâm Quân - bố Hồng Đạp Thiên.

Ông ấy từng theo Hồng Tú Toàn, tham gia khởi nghĩa Thái Bình Thiên Quốc. Trong khởi nghĩa, ông ấy đã cướp được khá nhiều tài sản rồi bỏ làm của riêng truyền cho con cháu, trong số đó có không ít bảo vật quốc gia từ thời xa xưa.

Hồng Lâm Quân nhờ vào những bảo vậy ấy mới nhanh chóng tích lũy gây dựng nên nhà họ Hồng.

Có thể nói, ông ấy chính là người sáng lập chân chính của nhà họ Hồng.

Song, cũng có mối quan hệ rất rộng trong bộ máy chính quyền Hoa Hạ.

"Đạp Thiên, có chuyện gì thế? Tại sao lại khóc?"

Hồng Lâm Quân nâng Hồng Đạp Thiên dậy, mở miệng hỏi.

"Đàn ông họ Hồng ta phải xử sự một cách quyết đoán dứt khoát, khóc sướt mướt như đàn bà thế thì còn ra thể thống gì nữa?", Hồng Lâm Quân nhíu mày răn dạy.

"Bố! Con có lỗi với nhà họ Hồng!"

Hồng Đạp Thiên không chịu đứng lên, mặt đầy xấu hổ, nước mắt vẫn lăn dài trên gò má.

"Làm sao, lẽ nào nhà họ Hồng đã xảy ra chuyện rồi à?"

Hồng Lâm Quân giật giật mí mắt, mấy năm nay ông cụ dưỡng lão trong đây, hoàn toàn không hỏi việc đời, ngắm hoa ngắm trăng, ngày qua ngày nhàn nhã yên bình, không biết gì đến chuyện bên ngoài.

"Vâng... Hơn nữa còn là chuyện lớn..."

Hồng Đạp Thiên nghẹn ngào nói: "Nhà... Nhà họ Hồng đắc tội người ta! Bố, bố giết con đi! Nhà chúng ta hủy trong tay con, con chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội!"

"Lấy cái chết tạ tội? Đạp Thiên, con yếu đuối như thế, sẽ không làm thất vọng biết bao công sức bố dốc lòng đào tạo con từ bé ư?", Hồng Lâm Quân lạnh lùng nói:

"Kể lại tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện xem!"

"Vâng... Thưa bố!"

Hồng Đạp Thiên lau nước mắt, kể lại mọi chuyện.

Khoảng 10 phút sau, ông ta mới kể xong.

"Lâm Hàn..."

Hồng Lâm Quân lẩm bẩm: "Một con kiến mà lại ép nhà họ Hồng ta tới tình trạng này? Khiến chúng ta sụp đổ ư?"

"Bố, chuyện này, con là đầu sỏ gây tội, ngay từ đầu, con không nên chọc tới thằng nhóc Lâm Hàn kia..."

"Câm miệng!"

Hồng Lâm Quân ngắt lời ông ta: "Chuyện đã đến nước này có hối hận cũng vô dụng, phải tự nghĩ cách mà đối phó đi!"

"Cách ư... Còn có cách nào nữa, giờ cả Hoa Hạ đều đang chỉ trích nhà họ Hồng, lấy đâu ra cách nữa chứ?"

Hồng Đạp Thiên chua sót nói, mặt mày đầy vẻ tuyệt vọng.

Hồng Lâm Quân im lặng không đáp, trầm ngâm suy nghĩ.

Cả đời ông cụ đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, bởi vậy suy nghĩ vấn đề cũng vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Hồng Đạp Thiên quỳ bên cạnh không dám hó hé.

5 phút sau, Hồng Lâm Quân thở dài, buồn bã nói:

"Đạp Thiên, con vào phòng bố lấy Dạ Minh Châu của Thái Hậu Từ Hi mà bố cất giấu từ triều đại trước ra đây".
Chương 413: 100 tỷ tệ tiền phạt

“Vâng thưa bố”.

Hồng Đạp Thiên lau nước mắt, vào nhà lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Chiếc hộp nhỏ có màu vàng, nắp hộp được chạm khắc hình rồng vàng, cực kỳ tỉnh xảo.

“Đây ạ”.

Hồng Đạp Thiên đưa chiếc hộp cho Hồng Lâm Quân.

Ông cụ mở ra, bên trong là một viên ngọc to bằng nắm tay trẻ sơ sinh.

Viên ngọc có màu xanh biếc trong suốt như pha lê, sáng lấp lánh dưới ánh đèn dạ quang, cực kỳ bắt mắt, hiển nhiên là bảo vật vô giá.

“Viên dạ minh châu này là vật được chôn cùng với Từ Hi Thái Hậu ở Đông lăng nhà Thanh, sau đó bị lãnh chúa quân phiệt Tôn Điện Anh cướp mất, mãi sau này vào thời kỳ Dân Quốc lại đến tay một nhân vật vĩ đại… Viên ngọc này qua tay nhiều người, cuối cùng lọt vào tay bố”.

Hồng Lâm Quân nhìn viên dạ minh châu rồi cảm thán:

“Đây là bảo vật trong bảo vật của quốc gia, mọi người còn không biết bảo vật này đã vào tay ai, sao có thể biết nó đang nằm trong tay bố?”

“Ở thời điểm mấu chốt này, hy vọng bảo vật quốc gia có thể cứu nhà họ Hồng một lần. Điều đó đòi hỏi rất nhiều năng lượng, chỉ có nhà quý tộc mới có năng lượng này”.

“Quý tộc!”

Nghe thấy hai chữ này, toàn thân Hồng Đạp Thiên run lên, trong lòng hết sức kinh ngạc và sợ hãi.

Thế gia có thể nói là đã đứng đầu trong các gia tộc rồi, mà trên gia tộc này còn có một kiểu gia tộc khác, được gọi là quý tộc!

Ví như nhà họ Hồng, phạm vi ảnh hưởng phần lớn là ở Hoa Đông.

Nhưng cả Hoa Đông này so với Hoa Hạ cũng chỉ là một nơi nhỏ bé.

Quý tộc thì khác, gia tộc kiểu này mỗi một lời nói, một việc làm đều có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia!

Trên khắp Hoa Hạ, có khoảng 30 gia tộc thuộc tầng lớp thế gia.

Mà quý tộc có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia chỉ có bốn gia tộc!

Hồng Đạp Thiên ở Hoa Đông có thể nói là đứng ở vị trí hàng đầu, nhưng nếu ở trước mặt những cô cậu con nhà quý tộc kia, ông ta còn chẳng bằng một con chó! Xách giày cũng chẳng tới lượt!

Lúc này, Hồng Lâm Quân đã từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế trường kỷ:

“Đạp Thiên, theo bố ra ngoài”.

“Vâng!”

Hồng Đạp Thiên gật đầu, theo sau Hồng Lâm Quân.

Lòng ông ta chấn động, chẳng lẽ Viện dưỡng lão Long Sơn lại có người thuộc quý tộc sao?

Sau khi ra khỏi sân, đi bộ khoảng 5 phút, hai người lại đến một sân khác.

Nhưng so với sân của Hồng Lâm Quân, bên ngoài sân này còn có cảnh sát đặc nhiệm tay cầm súng tiểu liên, mặc quân phục chiến đấu màu xanh lục, ánh mắt lạnh lùng.

“Đứng lại!”

Hai người vừa tới cửa thì một trong số cảnh sát đặc nhiệm đã chĩa súng về phía Hồng Lâm Quân.

Cạch!

Người nọ đặt ngón tay lên cò súng, lạnh giọng quát:

“Đây là nơi riêng tư không được tuỳ tiện ra vào, mau đến nơi khác đi!”

Ánh mắt người nọ nhìn chằm chằm Hồng Lâm Quân, không chút cảm xúc.

Hồng Lâm Quân hiểu chỉ cần mình làm ra một hành động bất thường, đối phương sẽ nổ súng không chút do dự.

“Cậu trai à, tôi đến tìm ông Khương!”

Hồng Lâm Quân cười xoà nói.

“Tìm ông Khương?”

Mắt người kia loé lên.

“Có chuyện gì đấy?”

Đột nhiên một giọng nói đều đều vang lên.

Một người thanh niên bước ra khỏi sân.

Người thanh niên này mặc áo choàng màu xanh lam, khoảng 20 tuổi, khí chất tao nhã, trông hơi giống học trò trí thức thời cổ đại, trên tay đang cầm một quyển sách.

Thanh niên nhìn Hồng Lâm Quân và Hồng Đạp Thiên, ánh mắt rất bình tĩnh.

Nhưng bị ánh mắt đó nhìn, Hồng Đạp Thiên giật thót, có cảm giác như bị nhìn thấu toàn thân từ trên xuống dưới.

Dưới ánh mắt này, trong lòng ông ta vô thức cảm thấy bội phục.

“Thì ra là cậu Thư Nhai à!”

Hồng Lâm Quân cười tươi nói: “Tôi đến tìm ông Khương, có chuyện quan trọng cần bàn”.

“Chuyện quan trọng? Chuyện của nhà họ Hồng?”

Chàng thanh niên dửng dưng hỏi ngược lại.

“Ặc… cậu Thư Nhai có biết chuyện này sao?”, Hồng Lâm Quân sững sờ.

“Chút chuyện này mà tôi cũng không biết thì thật uổng công đọc sách mấy năm nay. Ông nội tôi vừa nói với tôi về chuyện này, ông ấy đoán ông sẽ đến trước tám giờ”.

Người thanh niên nói rồi đi về phía sân trong:

“Đi theo tôi đi, ông nội tôi đang đợi ông”.

“Được!”

Hồng Lâm Quân tỏ vẻ cung kính, thận trọng đi theo.

Hồng Đạp Thiên đứng ở ngoài sân, đợi chàng thanh niên đi khuất mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.

“Đáng sợ! Quá đáng sợ!”

“Đây là con cháu nhà quý tộc sao? Một ánh mắt thôi đã đủ khiến mình bội phục rồi! Hơn nữa người này còn trẻ như vậy, so Hồng Ngọc, Hồng Phong nhà mình với cậu ấy thì đúng là tài năng, mưu trí, tâm cơ hoàn toàn không cùng đẳng cấp”.

Hồng Đạp Thiên không nghĩ nhiều nữa, yên lặng chờ ngoài sân.

Khoảng hai mươi phút sau, Hồng Lâm Quân bước ra, một niềm vui thoáng qua trong mắt ông cụ:

“Ông Khương đã đồng ý sẽ bảo vệ nhà họ Hồng chúng ta không bị diệt vong rồi”.

“Thật ạ?”

Hồng Đạp Thiên sung sướng phát điên.

“Đúng vậy, bố đã tặng viên dạ minh châu đó, nếu ông Khương đã đồng ý giúp thì nhà họ Hồng chúng ta sẽ bình an vô sự, cùng lắm chỉ bị thụt lùi vài chục năm”, Hồng Lâm Quân nói:

“Chỉ cần nhà họ Hồng không bị tiêu diệt thì mọi chuyện đều có thể kéo dài!”

“Vậy thì tốt, nếu không con thật sự sẽ trở thành tội đồ của nhà họ Hồng!”, Hồng Đạp Thiên bảo, trong lòng hơi lạnh:

“Lâm Hàn, cậu đang rắp tâm tiêu diệt nhà họ Hồng của tôi, nhưng kế hoạch của cậu rồi cũng chẳng đi đến đâu đâu!”

“Khi mọi chuyện ổn định, bố sẽ cho con mang theo lửa giận của nhà họ Hồng đi báo thù!”



Tám giờ tối, Lâm Hàn và Đường Quế Hùng đang ngồi trước TV, đúng giờ xem thời sự buổi tối của Kim Lăng.

“Cậu Lâm, tin tức nhà họ Hồng bị tiêu diệt sẽ được giới truyền thông công bố vào tối nay, chúng ta hãy chờ xem!”, Đường Quế Hùng cười vui vẻ nói.

“Ừm”.

Lâm Hàn gật đầu.

Bản tin thời sự bắt đầu, người dẫn chương trình lên sân khấu.

“Gần đây, vụ việc nhà máy độc ác của nhà họ Hồng đã gây náo động Kim Lăng, thậm chí là cả Hoa Đông. Có thông tin cho rằng vì sự cố này nên đã dẫn đến các cuộc đình công của công nhân ở khu công nghiệp Kim Lăng…”

Trên TV, những hình ảnh về cuộc đình công của công nhân xuất hiện.

“Cảnh sát thành phố bắt đầu điều lực lượng cảnh sát đi điều tra vụ việc nhà máy nhà họ Hồng, phát hiện đúng là có vụ việc này. Ban lãnh đạo cấp cao của nhà họ Hồng cũng đã thừa nhận vụ việc”.

“Nhà máy độc ác nhà họ Hồng đã gây nên ảnh hưởng vô cùng xấu đối với xã hội, nhưng xét về việc ban lãnh đạo nhà họ Hồng không đùn đẩy, giấu giếm, tích cực thừa nhận sai lầm của mình trước xã hội, trước quần chúng, đền bù một mức nhất định cho người lao động”.

“Sau khi nghiên cứu và quyết định, nhà họ Hồng sẽ bị phạt 100 tỷ tệ!”

Sau khi nói xong những điều đó, TV lại nhảy sang bản tin khác.

“Vớ vẩn! Vớ vẩn!”

Nhìn thấy bản tin này, Đường Quế Hùng tức đến mức tóc trên đầu dựng ngược, đập mạnh tay xuống bàn:

“Nói dối!”

“Lừa gạt dân chúng!”

“Chuyện làm lớn như vậy, ai ai cũng biết, thế mà bản tin thời sự 30 phút lại chỉ nói về chuyện của nhà họ Hồng trong 2 phút!”

“Đây không phải làm vớ vẩn thì là gì?”

“Mấu chốt là 100 tỷ tệ đó! Toàn bộ tài sản cố định của nhà họ Hồng cộng lại cũng đã hơn 1000 tỷ! Chỉ cần bán một số tài sản cố định đi thì 100 tỷ tiền phạt kia có tính là gì?”

“Không bao lâu nữa, nhà họ Hồng vẫn sẽ lại là một trong ba thế gia lớn của Hoa Đông!”

Đường Quế Hùng tức đỏ mắt, khoản tiền 100 tỷ tệ này có cũng như không, cùng lắm chỉ khiến nhà họ Hồng thụt lùi vài chục năm.

Nhưng thế thì sao chứ?

Nhà họ Hồng vẫn sẽ vững vàng tiến về phía trước!

Vẫn là một thế gia, vượt xa những gia tộc nhỏ khác!

Lâm Hàn cũng nhíu mày, mở điện thoại lên thì phát hiện hot search về nhà họ Hồng trên weibo đột nhiên biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.
Chương 414: Vậy thì diệt đi

“Có người ở tầng lớp cao hơn đã ra tay!”

Ánh mắt Lâm Hàn loé lên.

Chuyện nhà họ Hồng rối ren là điều cả nước đều biết, nhưng giờ đây mọi tin tức tiêu cực về nhà họ lại biến mất một cách khó hiểu.

Nếu phạm vi ở Hoa Đông, nhà họ Hồng nhờ quan hệ để áp đảo dư luận thì thôi không nói.

Nhưng hiện nay, phạm vi ảnh hưởng của dư luận đã vươn ra toàn bộ Hoa Hạ.

Phạm vi rộng lớn như vậy vẫn có thể dập được luồng dư luận thì thật sự đáng kinh ngạc.

Điều này cũng đủ để tưởng tượng thân phận và lai lịch của người ra tay giúp đỡ nhà họ Hồng khủng khiếp thế nào.

“Hẳn là nhà họ Hồng đã tìm quý tộc cầu xin giúp đỡ”, Lâm Hàn lên tiếng.

“80% là vậy, chỉ có quý tộc mới có thể có khả năng lớn để áp đảo toàn bộ dư luận Hoa Hạ như thế”, Đường Quế Hùng vừa nói, trong lòng đã dâng lên cảm giác bất lực:

“Thật bất ngờ, không ngờ chúng ta trăm phương ngàn kế muốn tiêu diệt nhà họ Hồng, thì phía sau nhà họ Hồng lại có quý tộc chống lưng! Nếu như vậy, muốn diệt nhà họ Hồng là điều quá khó khăn, không thể thực hiện được!”

Đường Quế Hùng hiểu sâu sắc ý nghĩa của hai từ “quý tộc” đáng sợ như thế nào.

Gia tộc kiểu này có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.

“Nhưng chúng ta đã hoàn thành rất tốt rồi, tiền phạt 100 tỷ tệ cũng đủ khiến nhà họ Hồng chao đảo”, Lâm Hàn mỉm cười, suy nghĩ bước tiếp theo.



8 giờ 10 phút tối, trang viên nhà họ Hồng.

Hồng Chính, Hồng Phong, Hồng Lượng và các thành viên ban lãnh đạo của nhà họ Hồng đều quây quần bên nhau dùng bữa, trên bàn có đầy đủ các món ngon sơn hào hải vị, tôm hùm, bào ngư.

Ai ai cũng mang nét mặt rạng rỡ.

“Không ngờ nhà họ Hồng chúng ta lại có thể sống sót qua khó khăn lớn thế này. Tất cả đều nhờ có bố!”

Hồng Chính cười vui vẻ, nâng ly rượu lên.

“Cảm ơn bố!”

“Cảm ơn ông nội!”



Mọi người cùng nâng ly, chạm cốc rồi uống một hơi cạn sạch.

“Tiền phạt 100 tỷ tệ đã nộp, từ nay về sau nhà họ Hồng sẽ bình an vô sự”, Hồng Đạp Thiên đặt ly rượu xuống, nói tiếp:

“Bên phía nhà họ Hạ, sau khi nhận được tin, Hạ Đạt lập tức gọi điện cho con thông báo đình chiến với nhà họ Hồng. Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, đương nhiên con đã đồng ý”.

“Bây giờ nhà họ Hồng chúng ta nộp 100 tỷ tệ xong, dòng tiền cũng hơi eo hẹp, vậy nên có thể chung sống hoà bình với các thế gia thì nên chung sống hoà bình, tránh đánh nhau. Nhưng mối thù này con vẫn sẽ ghi nhớ, đợi năm sau nhà họ Hồng lại vùng lên, chắc chắn sẽ tìm nhà họ Hạ tính sổ!”

“Còn nhà họ Thẩm thì sao?”, Hồng Chính hỏi.

Bây giờ rắc rối đã được giải quyết, mối quan tâm của nhà họ Hồng là thái độ của hai thế gia lớn còn lại.

Về phần Lâm Hàn, họ đã ném anh lên chín tầng mây từ lâu rồi.

Theo họ thấy, dù sao Lâm Hàn cũng chỉ là một người bình thường với vài thủ đoạn nho nhỏ, họ đã để anh lợi dụng được sơ hở, mời streamer nổi tiếng trên mạng dấy lên dư luận.

Nhưng bây giờ họ đã có đề phòng, về sau chuyện này sẽ không xảy ra nữa.

“Nhà họ Thẩm…”

Hồng Đạp Thiên cau mày: “Thẩm Hoài Xuân không biết điều, vừa nãy anh gọi cho ông ta, ông ta vẫn nói câu kia, còn sống là còn chiến! Tên này cũng xuất thân trong giới kinh doanh, sao tự nhiên não lại có vấn đề thế? Lẽ nào ông ta không biết nhà họ Hồng, nhà họ Thẩm giao chiến cũng sẽ không có lợi cho nhà họ Thẩm sao?”

“Tại sao nhỉ? Em nhớ Thẩm Hoài Xuân rất khôn ngoan mà, ông ta không nên làm những chuyện bốc đồng thế này chứ!”, nghe Hồng Đạp Thiên nói xong, Hồng Chính cảm thấy rất khó hiểu.

“Thôi kệ đi, bây giờ chỉ cần nhà họ Hạ hoà giải với nhà họ Hồng chúng ta, thì sau này chúng ta cũng sẽ không gặp quá nhiều áp lực trong quá trình phát triển”, Hồng Đạp Thiên xua tay.

Sau đó, mắt ông ta sáng lên, như nghĩ đến điều gì đó:

“Điều anh muốn biết nhất bây giờ là Lâm Hàn có cảm giác thế nào? Cậu ta trăm phương ngàn kế muốn diệt nhà họ Hồng chúng ta, chỉ thiếu chút nữa là thành công, nhưng cuối cùng lại thất bại, chắc bây giờ cậu ta đang khó chịu lắm!”

“Hahaha, chắc là khó chịu muốn chết!”

“Không đến mức nghĩ quẩn rồi nhảy lầu đó chứ!”

“Lâm Hàn tuổi còn trẻ, sức chịu đựng có lẽ không lớn, lần thất bại này nhất định sẽ đả kích rất lớn đến cậu ta!”

“Bây giờ cậu ta 8 phần là đang vô cùng đau khổ, uống rượu giải sầu đấy!”



Tất cả mọi người trên bàn đều phá lên cười.

Mà Hồng Đạp Thiên đã lấy điện thoại ra, bấm gọi vào số Lâm Hàn.

“Alo Lâm Hàn, tôi là Hồng Đạp Thiên, cậu xem bản tin thời sự tám giờ tối rồi chứ?”, sau khi điện thoại được kết nối, Hồng Đạp Thiên hỏi.

“Xem rồi, sao?”

Giọng Lâm Hàn truyền đến.

“Nếu xem rồi chắc cậu cũng biết nhà họ Hồng chúng tôi sẽ không bị tiêu diệt đâu!”, Hồng Đạp Thiên nở nụ cười giễu cợt:

“Thằng nhóc tôm tép cậu có thể đẩy nhà họ Hồng chúng tôi vào đường cùng, ép chúng tôi phải mời người của quý tộc ra tay, chuyện này cũng đủ cho cậu bốc phét cả đời rồi”.

“Nhưng với tầng lớp của cậu chắc cũng không hiểu hai chữ ‘quý tộc’ có nghĩa là gì đâu”.

Trong giọng ông ta mang theo sự mỉa mai.

“Ba điều kiện lúc trước bây giờ vẫn được tính, chỉ cần cậu làm được thì nhà họ Hồng tôi có thể đảm bảo cho cậu bình an vô sự”, Hồng Đạp Thiên sát khí đằng đằng:

“Nếu cậu không đồng ý thì, haha, không bao lâu nữa đến khi nhà họ Hồng ổn định lại, dư luận hoàn toàn lắng xuống, khi đó Lâm Hàn cậu sẽ biết cơn giận của nhà họ Hồng là như thế nào”.

“Cơn giận của nhà họ Hồng? Haha, để tôi xem thử”.

Lâm Hàn chế nhạo sau đó cúp máy.

Mặc dù hiện tại Lâm Hàn vẫn chưa tìm ra cách đối phó với nhà họ Hồng, nhưng anh vẫn có khả năng bảo vệ mình.

Những lời Hồng Đạp Thiên nói, trong mắt anh chỉ là đánh rắm mà thôi.



Tám rưỡi tối, nhà khách Kim Lăng.

Ánh đèn trong phòng mờ ảo, dưới đất được trải một tấm thảm dày màu đỏ, trên ghế sofa có một người phụ nữ đang ngồi.

Người phụ nữ đưa tay phải chống cằm, ánh mắt bình tĩnh, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám thở mạnh.

Trước mặt người phụ nữ là một người đàn ông trung niên đang đứng cung kính, nhìn từ khuôn mặt thì ông ta chính là Thẩm Hoài Xuân!

“Tất cả thông tin về vợ của Tiểu Hàn, Dương Lệ đều ở đây chứ?”

Đôi tay trắng nõn như ngọc của người phụ nữ cầm xấp tài liệu lên, thản nhiên đặt lên bàn bên cạnh.

“Đúng, tất cả đều ở đây”.

Thẩm Hoài Xuân run lên, vội vàng trả lời.

Nghe tin bà Lâm đến Kim Lăng, Thẩm Hoài Xuân đã tức tốc lái xe từ Tỉnh Lỗ đến Kim Lăng để gặp mặt.

“Ừm, tôi đã đọc hết rồi, Dương Lệ có xuất thân bình thường, gia đình bình thường, không xứng với Tiểu Hàn”, người phụ nữ nhẹ nhàng nói:

“Ở bên con bé, chắc Tiểu Hàn đã phải chịu khổ nhiều lắm, tìm cơ hội để hai đứa nó ly hôn đi”.

Giọng nói bình tĩnh nhưng không cho phép người khác thương lượng.

Thẩm Hoài Xuân cúi đầu, im lặng không nói.

“Tôi nghe nói, ông tuyên chiến với một gia tộc nhỏ ở Hoa Đông?”, người phụ nữ lại nói.

“Vâng thưa bà, đây là ý của cậu Lâm”.

“Xem ra nó có thù oán với gia tộc nhỏ kia, không ngờ đã làm đến bước này mà ông Vân lại không báo cho tôi biết, hay là ông Vân cũng không biết chuyện này?”

Mắt người phụ nữ loé lên: “Ông kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe đi”.

“Vâng”.

Thẩm Hoài Xuân không dám giấu giếm, kể hết từ đầu đến cuối chuyện của nhà họ Hồng cho bà chủ Lâm. Ông còn nói cả chuyện nhà họ Hồng đã ém dư luận có ảnh hưởng trên phạm vi toàn quốc cho bà ấy.

“Không ngờ còn có chuyện này nữa, một mình Tiểu Hàn có thể khiến nhà họ Hồng bị ảnh hưởng lớn như thế, thằng bé đã làm rất tốt điểm này”.

Người phụ nữ mỉm cười, sau đó nói một cách thản nhiên:

“Nếu nhà họ Hồng đã gây rắc rối cho người tiếp quản tương lai của nhà họ Lâm chúng ta, vậy thì diệt đi”.
Chương 415: Nhà họ Hồng diệt vong

"Diệt đi!"

Vừa nghe được hai chữ này, cả người Thẩm Hoài Xuân giật bắn.

Nhà họ Hồng là một thế gia đấy!

Bà chủ Lâm tùy ý nói diệt liền diệt, cứ như một chuyện bình thường vậy, loại khí thế này mấy ai có được chứ?

"Không hổ là nhà họ Lâm!"

Sâu thẳm trong tâm hồn của Thẩm Hoài Xuân vừa hoảng hốt vừa khiếp sợ lại pha lẫn sự kính trọng.

"Ông Vân", người phụ nữ mở miệng.

"Dạ, thưa bà chủ", ông Vân chống quải trượng đầu rồng bước vào phòng.

"Điều tra xem nhà quý tộc nào đã xen vào chuyện vui của Tiểu Hàn mà trợ giúp nhà họ Hồng - Hoa Đông kia", người phụ nữ nói.

"Vâng, thưa bà chủ Lâm!"

Ông Vân gật đầu đi ra khỏi phòng.

Không bao lâu thì ông ấy đã trở lại.

"Thưa bà chủ, đã điều tra ra là quý tộc họ Khương", ông Vân nói.

"Quý tộc họ Khương là gia tộc của ông già Khương kia sao?", người phụ nữ nhàn nhạt nói:

"Ông gọi điện thoại cho ông ta đi, bảo ông ta kẹp cái đuôi mình chặt lại, đừng nên giúp người không nên giúp, để tránh bốn nhà quý tộc lớn mà chỉ còn ba".

"Ngoài ra, truyền đạt mệnh lệnh cho tất cả các cơ quan phụ trách ở Hoa Hạ, cắt đứt hết tất cả quan hệ và huyết mạch kinh tế của nhà họ Hồng. Đồng thời, đánh tiếng cho Tiểu Triệu ở thành phố Thiên Kinh diệt nhà họ Hồng triệt để cho tôi!"

"Trong vòng 30 phút, tôi mong cái tên nhà họ Hồng - Hoa Đông mãi mãi biến mất".

"Vâng thưa bà Lâm!"

Ông Vân lập tức ra ngoài làm việc.

"30 phút sao!"

Thẩm Hoài Xuân cảm thấy cực kỳ sốc.

Thế gia nhà họ Hồng phát triển hơn trăm năm, vô số con em họ Hồng đã cố gắng phấn đấu mới gầy dựng nên một nhà họ Hồng nằm trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông như ngày nay.

Nhưng khi đến miệng của bà chủ Lâm lại chỉ bị diệt trong vòng 30 phút.

Dù Thẩm Hoài Xuân khó tin, nhưng cũng rất mong đợi.

...

Trong trang viên nhà họ Hồng.

Ban lãnh đạo nhà họ Hồng vẫn đang ăn tiệc, cả đám người cụng hết ly này đến ly kia, mặt mày đỏ ửng vui vẻ uống chúc mừng.

Bỗng nhiên, điện thoại của Hồng Đạp Thiên reo lên.

Ông ta cầm lên nhìn rồi chợt giật mình.

"Sao nhà họ Trần lại gọi cho mình nhỉ?"

Nhà họ Trần ngụ ở Hoa Bắc - Hoa Hạ, cách Hoa Đông khá xa, nhà họ Trần cũng là một thế gia như nhà họ Hồng.

Nhà họ Hồng cũng có nhiều hợp tác với nhà họ Trần, nguồn cung cấp dầu thô để nhà họ Hồng mở nhà máy là từ mỏ dầu ở đồng bằng Hoa Bắc thuộc sở hữu nhà họ Trần.

Mỗi năm, giữa hai gia tộc lớn này đều có các hợp tác thương mại lên đến hàng chục tỷ tệ.

"Alo, ông chủ nhà họ Trần đấy à".

Hồng Đạp Thiên mỉm cười bắt máy, ông ta đoán mục đích đối phương gọi đến là để chúc mừng, dù sao nhà họ Hồng cũng vừa từ cõi chết sống lại, thoát khỏi kiếp nạn, đương nhiên đáng để chúc mừng rồi.

"Ông chủ nhà họ Hồng, bắt đầu từ bây giờ, mỏ dầu thô của nhà họ Trần tôi sẽ không cung ứng cho bên ông nữa, hai nhà chúng ta cắt đứt các quan hệ đi!"

Dứt lời.

Tít tít tít...

Là tiếng ngắt điện thoại.

Hồng Đạp Thiên ngây ngẩn cả người, chưa kịp hiểu đầu đuôi gì thì lại có tiếng chuông điện thoại reo lên.

"Nhà họ Hà ở Tây Nam?"

Ánh mắt Hồng Đạp Thiên chợt lóe, ông ta bắt máy.

"Chào ông chủ nhà họ Hồng, tôi là Hà Mộc đây", một giọng nói địa phương phía Tây Nam lạnh tanh vang lên.

"Xin chào ông chủ nhà họ Hà!"

Hồng Đạp Thiên niềm nở nói: "Có chuyện gì không?"

Nhà họ Hà - Tây Nam cũng là một thế gia, nhà này có quan hệ hợp tác về mảng tài chính với nhà họ Hồng.

"Tôi gọi đến để báo với ông, nhà họ Hà tôi quyết định rút lại vốn trong ngân hàng, và từ nay về sau cũng sẽ không hợp tác với bất kì mảng nào bên ông nữa".

"Rút vốn? Ông chủ nhà họ Hà à, vì sao lại..."

Hồng Đạp Thiên còn chưa nói xong thì trong điện thoại đã vang lên tiếng tít tít tít...

Điện thoại đã bị ngắt máy.

Kế tiếp, điện thoại Hồng Đạp Thiên lại đổ chuông.

"Nhà họ Tạ - Tây Bắc..."

Trong lòng Hồng Đạp Thiên buồn bực, nhưng vẫn nhận cuộc gọi.

...

Chỉ trong 10 phút ngắn ngủi, Hồng Đạp Thiên đã nhận được 8 cuộc gọi, tất cả đều từ các thế gia hoặc là đối tác kinh doanh ở khắp Hoa Hạ.

Mà theo sau những cuộc điện thoại đó thì sắc mặt Hồng Đạp Thiên càng lúc càng đen kịt.

Từng cuộc điện thoại đều mang đến những tin tức, hoặc là ngừng hợp tác, hoặc là cắt đứt nguồn cung cấp một số mặt hàng, không thì cũng là hủy bỏ làm kênh bán lẻ của nhà họ Hồng.

"Tại sao có thể như vậy..."

Hai mắt Hồng Đạp Thiên vô hồn, trong miệng lẩm bẩm:

"Chấm dứt hợp tác, mảng tài chính sẽ không đủ vốn xoay vòng. Các nguyên liệu nhà máy không còn được nhập khẩu, mà dù có nhập vào thì các chuỗi cung ứng cũng không tiêu thụ doanh số được như trước..."

"Còn về mảng bất động sản, những vật liệu xây dựng kia đều được vận chuyển từ Tây Nam đến, đây cũng là đường dây chuyên nhất, rẻ hơn giá thị trưởng 20%. Những chuỗi cung ứng này một khi bị đứt, nhà họ Hồng buộc phải tìm ra những nguồn hàng khác, biết đi đâu để tìm đây, hơn nữa cũng phải cần rất nhiều tiền..."

Nhà họ Hồng phát triển lớn mạnh được như ngày nay đương nhiên không thể thiếu những nhà cung cấp và kênh bán lẻ này.

Những mối quan hệ đó là nền móng lớn mạnh của nhà họ Hồng, đôi bên cùng có lợi, thì mới bình yên và ổn định.

Nhưng, nếu mắt xích quan trọng này bị đứt một cái cũng còn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng nếu gãy mất hơn 50% thì nhà họ Hồng ắt hẳn sẽ tai vạ ngập đầu.

Nó cũng giống như nền móng của một tòa nhà đồ sộ, một khi rạn nứt nhiều thì tòa nhà kia chắc chắn sẽ sụp đổ.

Điện thoại Hồng Đạp Thiên lại bỗng nhiên reo lên.

"Là ông Thang gọi!"

Ánh mắt Hồng Đạp Thiên chợt bừng sáng, vội vàng bắt máy: "Ông Thang, không xong rồi, nhà họ Hồng của tôi..."

"Hồng Đạp Thiên, tôi có chuyện muốn nói với ông".

Thang Ân Đình cắt ngang lời của Hồng Đạp Thiên.

"Ách... Ông nói đi..."

Hồng Đạp Thiên đành nuốt lại lời muốn nói, tự biết mình khá bất lịch sự.

"Bây giờ, ông dẫn hết tất cả ban lãnh đạo nhà họ Hồng đến sở cảnh sát tự thú đi".

Giọng nói Thang Ân Đình lạnh như băng: "Nể tình tôi và ông quen biết đã lâu, tôi nhắc nhở ông, tốt nhất nên mang hết bằng chứng phạm tội của mình ra đầu thú đi, nói không chừng có thể được giảm bớt vài năm tù".

"Nếu không, tù chung thân hoặc có thể là tử hình đang đợi ông đấy".

Tít tít tít...

Điện thoại là bị ngắt.

"Tự...tự thú sao!"

Hồng Đạp Thiên trợn trắng mắt, cả người run lên suýt nữa đã té xỉu.

Ông ta có cảm giác như trời sắp sập!

Trên thời sự còn vừa nói tiền phạt phải lên đến cả trăm tỷ đồng.

Bây giờ, ông Thang bỗng nhiên gọi điện thoại đến bảo tất cả ban lãnh đạo nên đi đầu thú, đây có khác gì nhà họ Hồng sắp diệt vong đâu?

Vả lại, vừa rồi tất cả các đối tác kinh doanh đều đồng loại chấm dứt hợp tác.

"Anh cả, sao thế?"

Thấy sắc mặt Hồng Đạp Thiên thay đổi, Hồng Chính bèn dò hỏi.

"Không...không sao cả".

Hồng Đạp Thiên hít sâu một hơi, ông ta vẫn không tin nhà họ Hồng sẽ bị diệt vong, bởi vì bố ông ta là Hồng Lâm Quân vẫn còn ở đây.

Nghĩ đến đây, Hồng Đạp Thiên tức tốc gọi cho Hồng Lâm Quân, kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra.

"Cái gì? Sao lại thế được?"

Giọng nói hốt hoảng của Hồng Lâm Quân vang vọng: "Con đợi bố một lát, bố sẽ đi hỏi chuyện ông Khương".

Nói xong thì tắt máy.

Hiển nhiên, khi nhận được tin này, Hồng Lâm Quân cũng không còn đứng vững.

Khoảng 5 phút sau, ông cụ liền gọi lại cho Hồng Đạp Thiên.

"Đạp Thiên à, tiêu rồi, nhà họ Hồng tiêu thật rồi!"

Giọng nói Hồng Lâm Quân mang theo tuyệt vọng, đau khổ nói: "Ông Khương chẳng chịu gặp bố, chỉ nói cho bố biết, chúng ta đã đắc tội tai to mặt lớn rồi, đấy là hậu quả đáng phải nhận!"

"Ông ta còn nói, vị kia còn nói muốn nhà họ Hồng bị diệt vong trong vòng 30 phút".

"Bị diệt vong... trong vòng 30 phút sao..."

Hồng Đạp Thiên khó mà tin nổi, lời nói này thật sự quá điên rồ.

Ông ta càng không tài nào tưởng tượng được, phải là người thế nào mới thốt ra được những lời này chứ.

Tiêu diệt một thế gia trong vòng 30 phút sao.

Nhưng trong khoảnh khắc này, Hồng Đạp Thiên hiểu rõ, nhà họ Hồng đã thật sự không giữ được nữa.

Các gia tộc đối tác kinh doanh đều mất, toàn bộ ban lãnh đạo phải vào tù, lá bài tẩy lớn nhất là quý tộc họ Khương cũng không giúp được gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK