Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 286: Siêu thị bị đập phá

"Ông đã nói thế thì hy vọng rằng ông đừng chỉ khoác lác, nói được làm được mà làm tôi không lấy lại được vốn, khiến Californium của tôi biến thành rác rưởi".

Lâm Hàn nhếch mép cười khẩy:

"Nếu không làm được thì thật là chán chết. Dù sao ở trong mắt tôi, nhà họ Hồng chỉ như một con kiến mà thôi. Tôi cũng mong con kiến này có thể mang lại điều bất ngờ khiến cuộc sống của mình thêm thú vị hơn".

Lâm Hàn nói xong lên xe.

Brừm brừm...

GMC gầm rú phóng đi.

"Lâm Hàn, cậu đúng là không biết trời cao đất rộng! Thế mà lại dám nói ở trong mắt cậu, nhà họ Hồng chỉ là một con kiến!"

Hồng Nhai lập tức lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh giống như gặp phải một thằng ngu:

"Cậu nghĩ rằng nắm nhà họ Hàn trong tay thì bản thân rất giỏi? Bèn khịt mũi xem thường người khác hả? Phải biết rằng bọn họ cũng chỉ là con kiến trước mặt nhà họ Hồng thôi!"

"Không ngờ cậu lại ngông cuồng như thế!"

"Được thôi, giờ tôi sẽ báo việc này lên trên. Nếu ban lãnh đạo nhà họ Hồng biết có người dám khinh thường mình như vậy, chắc chắn sẽ hết sức tức giận!"

"Đến lúc đó, cả cái thành phố Đông Hải này sẽ xảy ra thay đổi thật lớn!"

"Nhà họ Hồng muốn giết chết Lâm Hàn thì không khác gì nghiền chết một con kiến!"

...

Sau khi rời khỏi A Little House, Lâm Hàn lái thẳng về núi Vân Mộng.

Bây giờ cũng không còn sớm, nên anh định về nhà.

Rì rì rì...

Điện thoại anh bỗng rung lên.

Lâm Hàn cầm lên nhìn thì thấy là Lương Huy gọi tới.

Mấy ngày gần đây, Lương Huy vẫn đang bận việc trong siêu thị Hoa Nhuận, giờ đã hơn nửa đêm còn gọi cho anh, chắc là có chuyện gì rất gấp.

"Alo", Lâm Hàn bắt máy.

"Cậu Lâm, không xong rồi".

Giọng nói đầy lo lắng của Lương Huy truyền tới: "Bỗng nhiên có rất nhiều tên côn đồ đến siêu thị của chúng ta đập phá!"

Đầu bên kia điện thoại còn có thể nghe thấy tiếng đập đồ loảng xoảng vang lên.

"Đập phá?", Lâm Hàn cau mày: "Tôi đến ngay đây".

App livestream Sa Ngư cơ bản đã ổn định, chỉ cần hoạt động bình thường thì trong vòng một năm là chắc chắn có thể lên sàn NASDAQ.

Giờ điều mà Lâm Hàn lo lắng nhất chính là siêu thị Hoa Nhuận.

Trong một năm, muốn đưa nó trở thành một công ty niêm yết thì mức độ khó khăn cao hơn bên app Sa Ngư nhiều.

Muốn đưa sêu thị Hoa Nhuận lên sàn, ít nhất cả Hoa Đông chỗ nào cũng phải có chi nhánh của nó.

Nhưng anh không ngờ, siêu thị còn chưa đứng vững được trong Đông Hải, càng đừng bàn đến cả Hoa Đông, lúc này lại có người cả gan đến đập phá.

"Đúng là muốn chết mà!"

Một cơn tức hừng hực cháy trong lòng anh.

Lâm Hàn đạp chân ga, tốc độ chiếc GMC bỗng tăng vọt, lao thẳng về phía siêu thị Hoa Nhuận.

Khoảng 15 phút sau, Lâm Hàn đến trụ sở chính của siêu thị.

Lúc này đã hơn 10h tối, đa số siêu thị đều đóng cửa, chỉ có Hoa Nhuận là vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Bên trong có mười mấy bóng người đi qua đi lại.

Những người này, xăm người, nhuộm đủ loại màu tóc, vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn là biết không phải người hiền lành gì.

Trong tay họ cầm gậy bóng chày, thanh sắt, ống tuýp, mặt mày hung hãn đang không ngừng đập phá siêu thị.

Từng kệ hàng đổ xuống, hàng hóa cũng rơi vãi đầy đất.

Nào là khoai tây chiên, coca cola, bánh bích quy, hạt dưa...

Bên cạnh còn nằm lăn lóc đồ điện gia dụng như nồi cơm điện, quạt... Đều bị đập móp méo.

Lương Huy và Trần Kiệt đứng cạnh cửa siêu thị, sắc mặt khó coi, mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, rõ ràng là đã bị đánh.

Hai người muốn tiến lên ngăn cản, nhưng đã có hai gã côn đồ hùng hổ bước tới đạp bọn họ ngã xuống đất.

"Đừng đập! Cầu xin mấy người đừng đập nữa!"

"Tôi còn buôn bán kiểu gì nữa!"

Lương Huy đau đớn đến bật khóc.

Siêu thị Hoa Nhuận là tâm huyết của ông ta, bị đập thành như vậy, sao mà không đau lòng cho được?

Vả lại, ông ta còn đảm bảo với Lâm Hàn sẽ quản lý siêu thị thật tốt, nhưng mới vài ngày đã xảy ra chuyện này. Ông ta phải ăn nói sao với Lâm Hàn đây.

"Mịa nó, nợ tiền không trả, đập siêu thị ông thì sao?"

Một gã nhuộm tóc vàng lại đá một cái vào bụng Lương Huy. Ông ta đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo, ôm chặt bụng, hét:

"Đau quá!"

Cộp cộp cộp!

Có tiếng bước chân truyền tới.

Một chàng trai bước đến.

Thiếu niên nhìn tình hình bên trong siêu thị, mặt mày không cảm xúc, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Đó đúng là Lâm Hàn.

"Cậu Lâm!"

"Cậu Lâm!"

Thấy Lâm Hàn, Lương Huy và Trần Kiệt lập tức lồm cồm bò dậy chạy tới trước mặt Lâm Hàn.

"Cậu Lâm, làm sao giờ! Siêu thị bị đập phá thành như vậy thì sao mà kinh doanh tiếp đây?"

Lương Huy mở miệng, xấu hổ muốn chui xuống lỗ, cảm thấy mình không xứng với sự tín nhiệm của Lâm Hàn.

"Ồ, có người đến?"

Hai gã tóc vàng thấy Lâm Hàn thì vô cùng kinh ngạc, cảnh cáo:

"Nhóc con, đừng xen vào việc của người khác! Thiếu nợ thì trả tiền là điều đương nhiên, mày cút sang một bên đi!"

Lâm Hàn không nói gì, sắc mặt càng lạnh hơn, anh giậm chân một cái.

Vèo!

Cả người anh biến thành một cái bóng đen phóng tới trước.

Ngay sau đó, Lâm Hàn phảng phất một bóng ma xuất hiện ở trước mặt hai gã côn đồ tóc vàng.

"Nhanh thế!"

Con ngươi hai gã co rút lại, mặt mày biến sắc, giơ thanh sắt trong tay lên tính ra tay.

Bốp!

Bốp!

Có hai tiếng trầm đục vang lên.

Hai gã ấy vừa giơ thanh sắt lên đã bị Lâm Hàn đá bay.

Bịch bịch! Hai tiếng.

Cơ thể bọn họ ngã uỵch xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Đau quá!"

"Á, nhóc con, mày dám đánh tao à, mày có biết tao là ai không?"

Hai gã rên rỉ, cảm thấy ruột mình như muốn đứt, tim gan phèo phổi quặn thắt đau đớn.

Ánh mắt Lâm Hàn vẫn lạnh như băng.

Anh không mở miệng, nhấc chân bước vào siêu thị.

Lâm Hàn chẳng buồn nói chuyện với đám người kia, cứ dùng bạo lực giải quyết trước rồi nói sau.

Vèo!

Lâm Hàn giống như một con quỷ tiến vào siêu thị.

Bốp bốp bốp!

Kế tiếp, từng tiếng đánh trầm đục không ngừng vang lên.

"Thật... Thật là lợi hại!"

"Không ngờ cậu Lâm lại giỏi võ như vậy!"

Sau đó, cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến Lương Huy và Trần Kiệt trợn tròn mắt, đứng chôn chân tại chỗ.

Trong siêu thị hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Lâm đâu, chỉ có thấy một cái bóng liên tục di chuyển.

Mỗi khi cái bóng ấy di chuyển đến một chỗ sẽ có một gã du côn ngã xuống đất rên rỉ.

"Á á á!"

"Cái gì vậy!

"Đau chết tôi rồi!"

"Người đâu?"

...

Tiếng hét kinh ngạc, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên.

Chưa tới 2 phút, mười mấy gã du côn ban nãy còn hung hổ đã té lăn trên đất, mặt mày trắng bệch, người ôm bụng, người ôm vai, người ôm gối...

Gã nào gã nấy đều hét lên đau đớn, không còn sức để đánh nhau.

Vèo!

Bóng người Lâm Hàn lại xuất hiện ở cửa siêu thị.

"Cậu Lâm, cậu không sao chứ!"

"Cậu Lâm, có bị thương không?"

Lương Huy và Trần Kiệt vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi han.

"Một đám tôm tép thôi, chẳng đáng làm tôi bị thương", Lâm Hàn xua tay, nhàn nhạt nói.

"Nhóc con, mày dám nói bọn tao là hạng tôm tép á!"

Gã tóc vàng bị đá ban nãy hung hăng trừng Lâm Hàn nói: "Mày có biết tụi tao là ai không?"
Chương 287: Ông lớn

Lâm Hàn liếc xéo khinh bỉ, anh còn không có hứng để nói chuyện với gã du côn tóc vàng kia.

"Chuyện gì thế, sao đám người đó lại đến đập phá siêu thị?", Lâm Hàn hỏi Lương Huy.

"Hừ! Thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên! Tên Lương Huy này nợ 100 triệu tệ chưa trả, bọn tao đến đập phá thì đã sao?"

Gã du côn tóc vàng hừ lạnh một tiếng, cả tiếng nói.

"Câm miệng, tao không có nói chuyện với mày".

Lâm Hàn liếc xéo gã, hơi lạnh chợt tỏa ra từ trên người anh.

Ánh mắt kia giống như một thanh kiếm sắc lạnh, khiến gã du côn tóc vàng giật bắn người, cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm vào. Gã không kiềm nổi khẽ rùng mình, sống lưng lạnh toát, đổ mồ hôi như mưa.

"Ánh mắt đó... Thật là đáng sợ".

Gã mấp máy môi, không dám nói nữa.

"Lương Huy, sau khi tôi mua lại siêu thị, chắc số tiền ông nhận được từ tòa án đã dùng để trả lại hết các khoản nợ cho bên cung cấp hàng hóa rồi mà, sao vẫn nợ, còn nợ tận 100 triệu tệ?", Lâm Hàn hỏi.

Sắc mặt Lương Huy chợt thay đổi, vội vàng nói:

"Cậu Lâm, làm gì mà 100 triệu tệ chứ! Chỉ có 30 triệu thôi! 70 triệu kia là tiền lãi!"

"Nợ 30 triệu mà đòi 70 triệu tiền lãi, đây là cho vay nặng lãi sao?", Lâm Hàn nhướng mày.

"Haiz! Cậu Lâm, chuyện là như vầy", Lương Huy khẽ thở dài một tiếng:

"Lúc trước, khi siêu thị Hoa Nhuận sắp phải đóng cửa, tôi có nợ một người cung cấp hàng hóa họ Từ 30 triệu tệ".

"Khi ấy tôi hoàn toàn chẳng thể trả nổi, nên bên đó cũng không nhận được tiền. Sau này, cậu mua lại siêu thị, trong tay tôi có tiền nên định trả 30 triệu tệ ấy, thì phát hiện cái người cung cấp hàng kia đã giao cho một ông lớn trong Vùng Xám giải quyết khoản tiền đó".

Lương Huy nói xong, liếc nhìn gã du côn tóc vàng.

"Ông lớn trong Vùng Xám kia chuyên cho vay nặng lãi, đòi nợ thuê. Mấy tên du côn kia đều là đàn em của gã ta".

Ông ta tiếp tục nói:

"Dù sao 30 triệu đó cũng nợ mấy tháng rồi, tôi nghĩ trả 35 triệu cho ông lớn ấy, 5 triệu kia coi như tiền lãi. Theo quy định của pháp luật nước ta, 5 triệu tiền lãi đã xem như cho vay nặng lãi. Tôi trả 35 triệu thì ông lớn ấy cũng không thiệt".

"Nhưng nào ngờ, gã ta muốn nhiều hơn, đòi 70 triệu tiền lãi, cộng lại là thành 100 triệu tệ! Con số đó chẳng phải một khoản tiền nhỏ gì, chưa nói tới việc tôi không có tiền, có cũng sẽ không trả. Tiền lãi đấy đã vượt mức cho phép hơn một nghìn lần! Quả thật là cho vay nặng lãi rồi còn gì!"

Lâm Hàn gật đầu, rốt cuộc hiểu được đầu đuôi câu chuyện:

"Sau đó, ông không trả nên gã ta bèn sai đàn em đến đây đập phá?"

"Đúng vậy!"

Lương Huy gật đầu, mặt mày đầy chua sót nói: "Nghe nói ông lớn kia có địa vị rất cao trong giới xã hội đen, người bình thường hoàn toàn không dám chọc vào, lần này, rắc rối lớn rồi!"

"Lương Huy, nếu biết người chống lưng cho tôi không thể chọc vào, vậy giờ ngoan ngoãn trả 100 triệu kia đi!"

Tên du côn tóc vàng mở miệng, cuối cùng gã cũng bình tĩnh lại sau ánh mắt đáng sợ của Lâm Hàn:

"Không có tiền thì gán nợ siêu thị ông đi! Chẳng phải ông còn một đứa con gái à, nghe nói rất xinh đẹp, cũng có thể đưa cô ta đến quán karaoke của bọn tôi để tiếp rượu, làm công trả nợ!"

Lương Huy nghe vậy, vành mắt đỏ chót, tức giận mở miệng:

"Nằm mơ đi! Tao có chết cũng không đưa con gái mình cho mày đâu!"

"Hừ! Tôi nói cho ông biết!", trong mắt gã tóc vàng hiện lên vẻ kiêu ngạo:

"Bây giờ, Vùng Xám của Đông Hải đã thống nhất. Cả thành phố đều là người của bọn tôi. Muốn im hơi lặng tiếng bắt con gái ông đưa đến quán karaoke làm nữ tiếp rượu để trả nợ là một chuyện dễ như ăn cháo!"

Sắc mặt Lương Huy lập tức trắng bệch, ông ta không muốn cô con gái rượu của mình xảy ra chuyện.

Nhưng bắt ông ta trả 100 triệu thì lấy đâu ra chứ?

30 triệu tệ kia là ông ta nợ người ta chứ không phải Lâm Hàn.

Siêu thị này cũng là của Lâm Hàn, ông ta không có quyền bán đi để trả tiền.

Anh cũng chưa chắc muốn trả tiền giúp ông ta, dù sao đối với Lâm Hàn, 100 triệu tệ đấy chẳng phải là một con số nhỏ gì.

Lẽ nào ông trời muốn mình chết ư?

Lương Huy nghĩ vậy, hàng nước mắt đầy tuyệt vọng bỗng lăn dài trên gương mặt ông ta.

"Mày có hai sự lựa chọn", lúc này, Lâm Hàn nhìn gã tóc vàng, lạnh nhạt mở miệng:

"Một, tao đưa mày 35 triệu tệ, mày dẫn người của mày cút đi".

"Hai, mày gọi ông lớn chống lưng đến đây để tao hỏi thử xem, 35 triệu tiền vốn mà bắt người ta trả những 70 triệu tiền lãi, pháp luật nào quy định điều đó".

"Nhóc con, nếu 35 triệu đã đuổi được tụi tao đi thì tao cũng không cần phải nửa đêm đến đây đập phá!", gã tóc vàng cười khà khà:

"Còn việc mày bảo tao gọi ông lớn chống lưng đến... Nếu anh ấy đến, chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu. Mày đánh bị thương nhiều người của tao như vậy, nói gì thì cũng phải đền 1 triệu! Mày đền nổi không? Có số tiền ấy sao?"

"Tao đền được và cũng có số tiền ấy".

Lâm Hàn nhìn gã, nghiêm túc nói: "Mày gọi gã ta đến đây đi".

Thái độ của anh khiến gã có chút giật mình, sau đó chợt cười lạnh một tiếng nói:

"Được, tao sẽ gọi anh ấy tới đây!"

Gã nói xong bèn cầm điện thoại bấm số gọi:

"Alo, anh Long, việc đòi nợ bên phía Lương Huy gặp chút rắc rối".

"Rắc rối gì?", một giọng nói trầm thấp truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

"Mười mấy người của chúng ta đều bị đánh bị thương, quan trọng là thằng nhóc kia muốn giáp mặt hỏi anh một điều, pháp luật nào quy định cho vay 30 triệu mà đòi 70 triệu tiền lãi", gã tóc vàng nói.

"Giáp mặt hỏi, ha ha, vậy tao sẽ tự mình đến nói cho nó biết!"

Đầu bên kia điện thoại, anh Long lạnh lùng cười nói: "Đây là quy định của tao đó! Nếu nó không phục thì tao sẽ đánh nó cho đến khi phục mới thôi! Giờ tao qua ngay đây!"

Sau khi cúp điện thoại, gã tóc vàng liếc Lâm Hàn:

"Nhóc con, anh Long của tụi tao nói, nếu mày không phục thì sẽ đánh mày đến khi phục mới thôi".

"Anh Long..."

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, chỉ cười mà không nói.

Nửa tiếng sau, một chiếc Buick Business màu đen chạy tới.

Cửa xe mở ra, bảy tám gã đàn ông cao to bước xuống.

Dẫn đầu cũng là một người đàn ông cao to vạm vỡ.

Gã ta mặc áo ba lỗ, bả vai xăm hình con rồng xanh, đeo khuyên tai, nhìn vô cùng hung dữ.

"Anh Long!"

Vừa thấy người đàn ông, gã tóc vàng lập tức hô một tiếng, nở nụ cười kính cẩn, tiếp đón.

"Ừ, thằng nhóc kia đâu?"

Anh Long gật đầu, hỏi.

Từ sau ngày bắt được Lý Vọng Sơn ở quán karaoke, Ngô Xuyên đã giao việc thu phục thế lực của hắn ta cho anh Long xử lý.

Khoảng thời gian này, có thể nói là thế lực và địa vị của gã ta đã tăng lên một cách chóng mặt, đàn em thôi đã có mấy trăm người.

Quan trọng hơn là hồi đó ngoài kinh doanh quán karaoke ra, thì Lý Vọng Sơn chủ yếu còn cho vay nặng lãi.

Mà sau khi giải quyết hắn ta, công việc cho vay nặng lãi ấy đã rơi hết xuống đầu anh Long.

Những khoản cho vay của Lý Vọng Sơn đều bị anh Long tiếp nhận hết.
Chương 288: Anh Long, to gan lớn mật

Các khoản cho vay ấy cả vốn lẫn lãi cộng lại cũng khoảng 1 tỷ rưỡi!

Đương nhiên, bên trong đa số đều là những khoản nợ chết, nợ khó đòi, còn có người khác thuê Lý Vọng Sơn đi giục nợ cũng rất khó đòi được.

Có điều, đó là trước đây khi Lý Vọng Sơn quản lý những khoản cho vay ấy.

Hắn ta chỉ đòi được 10% thôi.

Nhưng giờ lại khác, cả Vùng Xám thành phố Đông Hải đã thống nhất, có thể nói là đi đến đâu cũng có người của anh Long.

Cho nên muốn đòi nợ thì đơn giản hơn trước rất nhiều.

Những người kia muốn trốn đi, nhưng chưa ra khỏi Đông Hải đã bị đàn em của anh Long bắt được.

Không trả tiền?

Đánh!

Rút móng tay, rót nước ớt, ghế hùm, tra tấn bằng điện, tạt sơn...

Cách nào tàn nhẫn nhất thì làm cái đó, mục đích là vì đòi được tiền.

Trước mắt thì dưới cách làm tàn khốc đó của anh Long, xác suất đòi được nợ đã lên đến 15%.

Chỉ 5% ấy đã khiến anh Long lời được hơn 10 triệu tệ. Cho nên trong khoảng thời gian này, anh Long sống rất sung sướng.

Ngoài việc xử lý những khoản cho vay ấy của Lý Vọng Sơn, gã ta còn tự mình làm trung gian, lấy tiền từ những người giàu để cho vay nặng lãi.

Tiền lãi có được chia đôi với người bỏ tiền, làm như vậy, vừa không có rủi ro, nếu quá hạn không trả thì chỉ cần bảo đàn em đến đòi nợ là được.

Còn không đòi được, anh Long cũng chẳng mất gì.

Những ngày tháng như này kiếm được nhiều tiền hơn lúc thu tiền bảo kê trên đường Tương Lai nhiều lắm.

Hồi đó, một năm thu tiền bảo kê cũng chỉ được hơn 1 triệu tệ mà thôi.

Nhưng giờ, mới vài ngày đã kiếm được 1 triệu rồi. Đây là điều mà trước đây gã ta không dám mơ đến.

Nhưng mà, anh Long không ngờ lại có người dám đánh đàn em của gã ta, còn muốn giáp mặt hỏi xem là pháp luật nào quy định tiền lãi như thế.

"Thằng nhóc kia, hay là bị down rồi! Đánh người của tao bị thương mà còn dám gặp tao!"

Anh Long cười lạnh, hỏi gã tóc vàng:

"Nó đâu?"

"Ở kia kìa!"

Gã chỉ vào Lâm Hàn nói: "Nó đánh mười mấy người của chúng ta bị thương, còn muốn giáp mặt hỏi anh Long, tiền lời ấy là pháp luật nào quy định thế".

Anh Long nhìn theo hướng ngón tay, đèn đường mờ ảo nên không trông thấy rõ được gương mặt của thiếu niên, nhưng bóng dáng ấy lại cho gã ta một cảm giác khá quen thuộc.

Điều này khiến mí mắt gã ta khẽ giật giật.

"Đi qua xem".

Anh Long vẫy tay một cái, đi về phía Lâm Hàn.

Bảy tám gã đàn em kia lập tức đi theo.

"Hừ, anh Long đến rồi, nhóc con, lát nữa, mày sẽ chết mà không biết sao mình chết!", gã tóc vàng hả hê đắc ý nói.

Chỉ mất mấy giây là anh Long đã đi đến trước mặt thiếu niên.

"Cậu Lâm!"

Thấy gương mặt của chàng trai, anh Long sững người, sắc mặt thay đổi hẳn, trở nên vô cùng hoảng sợ.

Chàng trai ấy rõ ràng chính là Lâm Hàn!

Trong lòng gã ta lập tức nổi lên sóng to gió lớn, thấp thỏm lo âu.

Tuy mấy ngày nay sống rất thoải mái, đàn em có cả mấy trăm người, địa vị ở tít trên cao khiến gã ta có chút lâng lâng.

Nhưng anh Long biết, gã ta được như ngày hôm nay đều là do Lâm Hàn cho.

Có thể nói, không có Lâm Hàn thì anh Long vẫn là một gã cầm đầu băng thu tiền bảo kê trên con đường Tương Lai!

Không có Lâm Hàn, cũng sẽ không có anh Long bây giờ.

Cho nên, anh Long vẫn luôn vô cùng biết ơn anh.

Nhưng anh Long không ngờ, người đánh bị thương mười mấy gã đàn em của mình lại là Lâm Hàn!

Nếu chọc Lâm Hàn bực mình, 80% là anh Long sẽ trở lại đường Tương Lai làm đại ca băng thu tiền bảo kê!

"Cậu Lâm, sao... sao cậu lại ở đây..."

Gã ta suy nghĩ đủ điều, vẻ mặt lo sợ, cố gắng nặn ra một nụ cười, cung kính nói.

Mà đám đàn em nghe thấy vậy đều thay đổi sắc mặt, trực tiếp trợn mắt há hốc mồm.

Anh Long... Gọi tên nhóc này là cậu Lâm?

Hơn nữa, nhìn thì có vẻ trông anh Long coi nó như là đại ca! Thái độ còn hết sức cung kính!

Tại sao chứ?

Lương Huy và Trần Kiệt đứng cạnh cũng ngây người.

Không ngờ anh Long - một ông trùm lớn ở Vùng Xám lại cung kính như vậy với Lâm Hàn.

"Siêu thị này là của tôi. Nếu tôi không ở đây thì đã bị người của anh đập hư hết rồi", Lâm Hàn liếc anh Long một cái, nhàn nhạt nói.

Đùng!

Anh Long run bắn mình, phảng phất như bị sét đánh trúng, sau lưng lập tức mướt mồ hôi.

Siêu thị này thế mà lại là của cậu Lâm!

Mình bảo đàn em đi đập siêu thị của cậu Lâm?

Người mình lại đi đánh người mình mịa rồi!

"Đồ đáng chết, dám đập siêu thị của cậu Lâm, còn không mau quỳ xuống!"

Anh Long quay đầu lại, lạnh giọng quát gã tóc vàng.

Gã sợ tức mức run bắn người, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.

Đến tận bây giờ, gã vẫn chẳng hiểu gì.

Nhưng gã biết, thân phận của thiếu niên này chắc chắn không đơn giản!

"Cậu Lâm, nếu biết đây là siêu thị của cậu thì có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám đập!"

Anh Long cười khổ, lòng nguội lạnh.

"Người không biết không có tội, tôi chẳng trách anh", Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

Anh Long nghe vậy thở phào một hơi, Lâm Hàn không chấp khiến gã ta vô cùng biết ơn.

"Nhưng mà, tôi muốn hỏi anh".

Lâm Hàn lại chuyển đề tài khiến cả người anh Long lập tức căng thẳng.

"Mượn 30 triệu mà mới mấy tháng đã phải trả 70 triệu tiền lãi, lãi suất đó là pháp luật nào quy định?"

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn anh Long.

Anh Long sởn tóc gáy, đau khổ nói:

"Cậu Lâm, tôi nói thật với cậu, mấy cái đó đều là những khoản cho vay trước đây của Lý Vọng Sơn. Nói trắng ra là vay nặng lãi. Sau khi tôi tiếp nhận thế lực của hắn ta, tôi cũng nhận luôn cả nó, nên mới đến đòi nợ".

"Cho vay nặng lãi à".

Ánh mắt Lâm Hàn càng lạnh hơn: "Xem ra mấy ngày nay, anh vẫn đang bận đi thu tiền?"

"Đúng vậy thưa cậu Lâm!"

Anh Long cắn răng nói, không dám giấu diếm.

"Lãi suất cao như vậy, chắc đã khiến cho rất nhiều người tán gia bại sản nhỉ?", Lâm Hàn lại hỏi.

"Vâng, trong đó có hai nhà đã phải bán nhà mới trả hết được nợ. Còn một nhà thì hai vợ chồng trực tiếp ly hôn với nhau", anh Long thành thật kể rõ.

"Được, anh làm tốt lắm".

Vẻ mặt Lâm Hàn như phủ thêm một lớp băng, cả người tràn ngập khí lạnh.

"Bây giờ đang lùng quét tội phạm, anh còn làm chim đầu đàn, muốn chết hả?"

"Cậu Lâm..."

Anh Long run lên, há miệng tính giải thích.

"Anh kể rõ những việc làm từ sau khi thu phục thế lực của Lý Vọng Sơn cho tôi nghe xem, không được giấu diếm bất cứ chuyện nào hết", Lâm Hàn mở miệng ngắt lời gã ta.

"Vâng, cậu Lâm!"

Anh Long đáp, sau đó kể rõ mọi việc, mặt mày kính cẩn như là một cấp dưới đang báo cáo công việc với cấp trên.

5 phút sau, anh Long kể xong.

Lâm Hàn nghe thì tức đến mức suýt ngất.

Anh ghét nhất mấy thứ như cho vay nặng lãi, ma túy mại dâm.

Nhưng Lâm Hàn không ngờ trong vòng chưa tới nửa tháng, anh Long đã dựa vào những biện pháp như hắt sơn, bắt giữ phi pháp, đánh đập, thu lại được 15% các khoản cho vay của Lý Vọng Sơn để lại.

15% ấy đã khiến gã ta lời hơn 20 triệu tệ.

Điều này cũng thôi, càng to gan hơn là gã ta lại làm người môi giới trung gian, thông qua quảng cáo mà bắt đầu giúp kẻ có tiền cho vay nặng lãi.

Tiền lời có được sẽ chia mỗi người một nửa.

"Anh đúng là đang tìm chết mà!", Lâm Hàn nhìn anh Long, sự lạnh lẽo xoay vần trong mắt anh:

"Thu phục thế lực của Lý Vọng Sơn, lợi nhuận mà mấy cái quán karaoke, quán bar... trong tay hắn ta không đủ để anh sài à mà đụng vào cho vay nặng lãi?"

"Khiến cho gia đình người ta đổ vỡ, cửa nát nhà tan, anh cũng không áy náy sao?"
Chương 289: Lại đến lần nữa

Chương 289: Lại tới lần nữa

“Tôi…”

Anh Long mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu nói:

“Cậu Lâm, tôi biết lỗi rồi!”

Gã ta biết rõ giải thích cũng vô dụng.

Sự tình đã đến nước này, chỉ có thể nhận lỗi.

“Cậu Lâm, là tôi làm sai, tôi bằng lòng chịu bất cứ hình phạt nào”, gã ta lại nói thêm.

Lâm Hàn nhìn anh Long một cái:

“Ngày mai anh thu hồi lại toàn bộ số tiền đã cho vay trước đó, sổ ghi chép đó là của Lý Vọng Sơn chứ không phải của anh, tôi không muốn lại xuất hiện thêm một Lý Vọng Sơn nữa. Nếu như Lý Vọng Sơn đã sụp đổ thì tất cả những khoản ghi trong sổ cũng sẽ tan theo mây khói thôi”.

“Vâng, cậu Lâm, ngày mai tôi sẽ đi ngay”, anh Long nói, không dám từ chối.

“Ngoài ra, anh làm cho người ta nhà tan cửa nát, vợ con ly tán, anh phải đến xin lỗi rồi bồi thường tiền tổn thất, số tiền này anh tự mình lo liệu đi”, Lâm Hàn lại nói.

“Được, cậu Lâm!”

“Điều cuối cùng, kể từ hôm nay, anh tuyệt đối không được dính líu tới mấy chuyện cho vay nặng lãi nữa”, giọng Lâm Hàn cực kì nghiêm túc.

“Vâng, cậu Lâm!”, cả người anh Long chấn động, lại nói:

“Đúng rồi cậu Lâm, chỗ tôi còn một sổ ghi chép khác, là lúc tôi làm môi giới, giúp mấy người có tiền cho vay nặng lãi giữ lại, cái này nên xử lý thế nào đây”.

Nếu Lâm Hàn đã bảo gã ta không dính líu tới việc cho vay nặng lãi, vậy thì công việc môi giới này cũng không thể làm nữa.

“Đưa sổ ghi chép đó cho tôi xem”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

“Được!”

Anh Long chạy vào trong chiếc Buick Business, lấy ra một cuốn sổ, khúm núm đưa đến trước mặt Lâm Hàn.

“Trong này đều là thông tin sơ lược của những người cho vay”, anh Long mở miệng.

Lâm Hàn gật đầu, mở sổ ra, bên trên viết:

“Hà Minh, cho vay 1 triệu tệ, lãi suất hàng tháng 40%”.

“Lý Đại Sơn, cho vay 2 triệu 500 ngàn tệ, lãi suất hàng tháng 30%”.

“Vương Chiêu, cho vay 1 triệu 800 ngàn tệ, lãi suất hàng tháng 50%”.



Ánh mắt Lâm Hàn lạnh lẽo, lãi suất hàng tháng ghi trong sổ này thấp nhất là 30%, đã là cho vay nặng lãi rồi.

Anh lật sang trang thứ hai, ánh mắt ngưng đọng:

“Triệu Tứ Hải, cho vay 3 triệu tệ, lãi suất hàng tháng 60%!”

“Triệu Tứ Hải?”, Lâm Hàn nhìn anh Long: “Triệu Tứ Hải này là ai?”

“Là một kĩ sư công trình, gần đây hình như rất hot trên TV, còn tham gia chương trình “Tôi là triệu phú” nữa”, anh Long thành thật nói:

“3 triệu tệ này là tiền ê-kip chương trình “Tôi là triệu phú” trao cho anh ta. Anh ta thấy mẫu quảng cáo của tôi liền chủ động liên lạc với tôi, kêu tôi giúp anh ta cho vay, lãi suất giảm một nửa”.

“Nếu như lãi suất 60% thì một tháng 3 triệu này sẽ sinh ra 180 ngàn tiền lời, một năm sẽ là 2 triệu 160 ngàn!”

“Thật không ngờ thằng cha Triệu Tứ Hải này lại âm thầm lặng lẽ cho vay nặng lãi, hơn nữa còn lấy tiền của “Tôi là triệu phú” cho vay, đó là khoản tiền do mình tài trợ mà”, ánh mắt Lâm Hàn rét lạnh.

“Cậu Lâm, sổ ghi chép này xử lý thế nào đây?”, anh Long chần chừ hỏi.

Tiền ghi trong này căn bản đã cho vay hết rồi, lãi suất cũng đã thoả thuận rõ ràng mà phần lớn đều chưa đến thời hạn trả, việc này xử lý cũng rất vướng víu.

“Thương lượng với người vay thu hồi lại hết số tiền đã cho vay”, Lâm Hàn nói:

“Nếu như người vay nhất quyết không trả lại tiền, vậy thì anh tự bỏ tiền túi trả cho bên cho vay đi. Đây cũng là một hình phạt dành cho anh”.

“Vâng, cậu Lâm!”

Trong lòng gã ta vô cùng đau đớn.

Số tiền trong sổ ghi chép này khoảng 6,7 triệu tệ, đối với gã ta con số này không hề nhỏ.

Nhưng mệnh lệnh của Lâm Hàn, anh Long đương nhiên không dám làm trái.

“Nhớ kĩ những lời tôi vừa nói, từ này về sau anh nhất định không được động tới cho vay nặng lãi”.

Đưa sổ ghi chép cho anh Long, Lâm Hàn lại mở miệng:

“Nếu không thì anh quay lại đường Tương Lai tiếp tục làm một tên lưu manh nhãi nhép đi”.

“Vâng, cậu Lâm!”

Cả người anh Long run rẩy, trên trán toát mồ hôi lạnh:

“Tôi xin thề, từ nay về sau tuyệt đối không động vào cho vay nặng lãi!”

Lâm Hàn gật đầu: “Còn nữa, những hàng hoá bị phá hỏng ở siêu thị, anh cũng tự mình bỏ tiền bồi thường nhé”.

“Được!”

Cùng Lương Huy nói chuyện một lúc, bàn bạc việc kinh doanh siêu thị với ông ta xong Lâm Hàn mới trở về nhà.

Siêu thị Hoa Nhuận bên này, Lâm Hàn quyết định trong thời gian chờ khôi phục lại tình trạng ban đầu phải bắt tay vào sắp xếp mở rộng các chi nhánh.

Nhưng mà bước đi này gặp trở ngại rất lớn.

Nếu như ở Đông Hải thì không vấn đề, dù gì thế lực của Lâm Hàn ở đây cũng không ít, mở chi nhánh căn bản không có trở ngại gì.

Nhưng nếu mở rộng ra các thành phố khác hay thậm chí là cả Hoa Đông, vậy thì có chút khó khăn.

“Mục tiêu lên sàn chứng khoán trong vòng một năm, khó khăn thật đấy!”

Lâm Hàn ầm thầm lắc đầu, anh không nghĩ nhiều nữa, lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Lý Minh:

“Thu hồi lại hết 10 triệu tệ Triệu Tứ Hải đã nhận trong chương trình “ Tôi là triệu phú””.



Sáng hôm sau cũng như thường ngày, Lâm Hàn thức dậy, tắm rửa, sau đó ăn bữa sáng mà dì Hà đã chuẩn bị.

“Cậu Lâm, có khách đến nhà”.

Anh tắm xong xuống lầu thì nghe dì Hà thông báo.

Lâm Hàn nhìn qua, 3 người Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt đang ngồi trên bàn.

Ba người này đang ăn bữa sáng dì Hà chuẩn bị cho Lâm Hàn.

Cháo ngô, bánh bao và một số thức ăn kèm như cà rốt bào sợi và cải chua.

“Ngon lắm, mấy ngày không ăn cơm dì Hà làm có chút nhớ”.

Dương Cảnh Đào gắp một cái bánh bao bỏ vào miệng, hống hách nói.

“Dì Hà, dì nấu cơm ngon như vậy chi bằng đến nhà tôi đi, nhà tôi vừa hay đang thiếu một người giúp việc”.

Dương Duyệt húp cháo, nói với dì Hà: “Lâm Hàn trả cho dì 6 ngàn một tháng đúng không, dì xem hay là thế này, tôi trả cho dì 10 ngàn một tháng, chỉ cần dì đến nhà tôi làm giúp việc”.

“Xin lỗi, tôi sẽ không đi đâu cả, trừ khi cậu Lâm đuổi tôi đi”.

Dì Hà nở nụ cười, dì ấy thấy Lâm Hàn xuống lầu liền nhanh chóng bưng lên một bát cháo.

“Dì Hà, dì cứ làm việc của dì đi”

Lâm Hàn ngồi xuống, ăn bát cháo nóng hổi, mở miệng.

“Vâng!”

Dì Hà lập tức rời đi, 3 bố con Dương Cảnh Đào ở đây, dì ấy cảm thấy không thoải mái.

Nhưng nói thế nào thì 3 người này cũng là người nhà của Lâm Hàn, phải tiếp đãi đàng hoàng, vì vậy mới làm thêm bữa sáng cho bọn họ.

“Hôm qua tới một lần, hôm nay lại tới lần nữa, có việc gì không? Có việc mau nói, có rắm mau đánh, không thì cút đi”.

Lâm Hàn mất kiên nhẫn mở miệng, gắp một miếng cải chua bỏ vào miệng nhai, không thèm nhìn 3 người nọ.

“Lâm Hàn, may mà bọn tôi còn suy nghĩ cho cậu, cậu thái độ như vậy là sao?”, Dương Duyệt trợn mắt.

“Các người suy nghĩ cho tôi cái gì?”, Lâm Hàn hỏi.

“Lâm Hàn, nói thế nào cậu cũng là con rể của tôi. Chương trình “Tôi là triệu phú” phát sóng, hàng ngàn khán giả đều không ưa cậu, cậu mất mặt thì không sao, đừng làm nhà họ Dương chúng tôi mất mặt”, Dương Cảnh Đào mở miệng:

“Cậu không cần mặt mũi nhưng Dương Cảnh Đào tôi cần!”

“Hôm qua tôi suy nghĩ cả đêm đã quyết định, cậu quỳ xuống xin lỗi 3 người chúng tôi sau đó lấy điện thoại quay video lại là được, việc này coi như tẩy trắng hình ảnh của cậu, đổi lại cho nhà họ Dương chút mặt mũi”.

“Xin lỗi?”, Lâm Hàn cười nhếch mép: “Tôi nghĩ, tôi chẳng có lỗi gì với các người cả!”
Chương 290: Loại bỏ Triệu Tứ Hải

Chương 290: Loại bỏ Triệu Tứ Hải

Ầm!

Dương Cảnh Đào đập bàn, tức giận trợn mắt:

“Lâm Hàn, cậu còn không biết xấu hổ mà nói không có gì để xin lỗi chúng tôi sao? Cậu có thể giữ chút thể diện không vậy?”

“Nói thế nào tôi cũng là bố vợ của cậu, lúc trước cậu khiến tôi tức đến mức nhập viện, ép tôi quỳ, làm tôi mất mặt với họ hàng,… những việc này đều không phải cậu làm hả?!”

“Cậu làm vậy lẽ nào không có lỗi với tôi?”

Nhìn thấy Dương Cảnh Đào nổi giận, Triệu Tứ Hải liền vội vàng khuyên ngăn:

“Được rồi được rồi, bố, đừng cãi nhau với Lâm Hàn nữa, vì nó tức giận, làm ảnh hưởng tới sức khoẻ thì thật không tốt! Tính cách của loại người này đâu phải bố không biết, đáng để cho bố tức giận sao?”

“Hơn nữa bố đã sống ở biệt thự của con rồi, những việc như vậy sẽ không thể xảy ra nữa”.

“Tứ Hải, con nói rất đúng!”

Dương Cảnh Đào gật đầu, đã bớt giận đi nhiều: “Bây giờ bố sống trong biệt thự của con rồi, sẽ không còn phải chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt của tên vô dụng Lâm Hàn kia nữa”.

“Lâm Hàn, tôi cho cậu xem cái này”.

Triệu Tứ Hải lấy điện thoại mở wechat lên, trên mà hình là giao diện trò chuyện. Ghi chú tên người liên hệ là đạo diễn Trương.

“Đạo diễn Trương này chính là đạo diễn của chương trình “Tôi là triệu phú””, Triệu Tứ Hải mở miệng:

“Tối qua đạo diễn Trương cùng các nhà tài trợ lớn tổ chức một buổi tiệc mừng. Bọn họ trong buổi tiệc đã bàn bạc và nhất trí bồi dưỡng tôi như người nổi tiếng!”

“Tối qua đạo diễn Trương cũng đã nhắn tin cho tôi. Lâm Hàn, cậu đã nhìn thấy tin nhắn trên wechat chưa?”

“Nhìn thấy rồi, thì sao nào?”, Lâm Hàn lướt qua màn hình điện thoại của Triệu Tứ Hải một cái liền thu hồi lại tầm mắt.

Vẻ mặt Triệu Tứ Hải vô cùng đắc ý: “Cậu biết điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là tôi đã nhận được sự công nhận của đạo diễn chương trình “Tôi là triệu phú”, hơn nữa tương lai nhất định sẽ trở thành minh tinh được vô số người săn đón!”

“Cho nên Lâm Hàn, nể tình là người một nhà, hôm nay thật sự là cơ hội cuối cùng của cậu rồi đấy”, Dương Duyệt bồi thêm:

“Không cần cậu quỳ đâu, chỉ cần cậu quay một video xin lỗi chúng tôi là được, làm vậy có thể tẩy trắng hình ảnh của cậu”.

“Tôi không muốn sau khi Tứ Hải nổi tiếng sẽ bị mấy tên chó săn chụp được hình ảnh gia đình chúng ta có một đứa con rể bất tài, rồi gây ra mấy vụ lùm xùm”.

“Tiểu Duyệt nói không sai”.

Dương Cảnh Đào nói: “Lâm Hàn, cậu phải biết rằng chúng tôi kêu cậu xin lỗi không phải để tẩy trắng cho cậu mà là vì danh tiếng của nhà họ Dương chúng tôi, vì con đường trở thành người nổi tiếng của Tứ Hải, cậu hiểu không? Cậu nhất định đừng tưởng bở hai lần chúng tôi tới đây đều là vì cậu”.

“Đúng vậy, Lâm Hàn, cậu phải có não chứ, tôi khuyên cậu nên xin lỗi ngay bây giờ”, Dương Duyệt nói:

“Đợi Tứ Hải của chúng tôi trở thành minh tinh rồi, sau này còn có thể giúp đỡ cậu. Nếu như cậu không chịu xin lỗi, đợi sau khi Tứ Hải nổi tiếng, tiếng tăm của cậu so với bây giờ càng tệ hơn, dạo phố, đi đường đều sẽ bị mọi người cười nhạo”.

“Em rể Lâm Hàn, còn không nhanh xin lỗi đi?”

Triệu Tứ Hải cầm điện thoại chuẩn bị quay lại hình ảnh Lâm Hàn xin lỗi.

“Ba kẻ điên!”

Lâm Hàn liếc mắt khinh thường tiếp tục ăn sáng, lười cùng bọn họ nói chuyện.

“Lâm Hàn, cậu dám mắng tôi là tên điên!”

Dương Cảnh Đào tức đến mức đầu bốc khói, lần đầu tiên Lâm Hàn mắng ông ta, hơn nữa còn mắng trước mặt Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt.

Kêu một người lớn như ông ta giấu mặt đi đâu chứ?

“Lâm Hàn, cậu nói cái gì?”, sắc mặt Dương Duyệt trong phút chốc cũng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt hàm chứa sự giận dữ.

“Lâm Hàn, chú ý lời nói của cậu!”

Triệu Tứ Hải nhíu mày.

Ding doong!

Đột nhiên chuông tin nhắn vang lên.

“Là tin wechat của đạo diễn Trương!”

Ánh mắt Triệu Tứ Hải sáng lên: “Lẽ nào muốn bàn bạc với mình việc trở thành người nổi tiếng?”

Ánh mắt Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt cũng thay đổi, nhìn về phía Triệu Tứ Hải.

Triệu Tứ Hải mở wechat, cực kì vui vẻ.

Nhưng khi anh ta nhìn thấy tin nhắn thì vô cùng kinh hãi, đứng im bất động.

“Sao…sao lại như vậy?”

Vẻ mặt Triệu Tứ Hải không dám tin.

“Tứ Hải, tình hình thế nào? Có phải đạo diễn Trương bắt đầu đưa cho anh nhiều hoạt động và đưa anh vào showbiz rồi không?”, nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt không nhịn được, hỏi.

“Đúng vậy, Tứ Hải, nhanh nói thử xem đạo diễn Trương gửi tin nhắn gì cho con”, Dương Cảnh Đào cũng hỏi.

“Đạo diễn Trương… đạo diễn Trương nói loại con ra khỏi chương trình “Tôi là triệu phú”, đồng thời phải bồi thường 10 triệu tệ kia”.

Triệu Tứ Hải thất thần, miệng lẩm bẩm, cảm giác sức lực toàn thân trong khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn này đều bị rút cạn.

Cả người như bị sét đánh.

Lạch cạch!

Điện thoại rơi trên mặt đất, màn hình bể nát.

“Cái gì? Loại bỏ?”

Cả Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đều há hốc mồm.

“Sao có thể? Tại sao?”

Dương Duyệt khó lòng tin được, lẩm bẩm: “Tứ Hải, tập vừa rồi của anh trong chương trình “Tôi là triệu phú” đạt rating cao nhất vào khung giờ vàng, hơn nữa còn lên hot search weibo, có hàng chục triệu khán giả đang quan tâm theo dõi anh mà”.

“Anh có thể kiếm tiền cho ê-kíp “Tôi là triệu phú”, có thể kiếm tiền cho nhà tài trợ, tại sao bọn họ lại loại anh?”

“Phải đấy!”, Dương Cảnh Đào tiếp lời: “Ê-kíp chương trình “Tôi là triệu phú” lựa chọn như vậy thật không sáng suốt, trăm hại mà chẳng có lợi gì!”

“Con cũng không biết nguyên nhân”.

Triệu Tứ Hải lắc đầu, trong lòng lộn tùng phèo hết lên, anh ta có dự cảm không lành, lẽ nào việc cho vay nặng lãi đã bị ê-kíp chương trình biết sao?

Nếu như thật sự bị phát hiện thì không đơn giản chỉ loại bỏ như vậy, 10 triệu tệ cũng sẽ bị thu hồi!

“Bố, Tiểu Duyệt, chúng ta về nhà trước đã, đến nhà rồi hẵng thảo luận việc này”.

Triệu Tứ Hải nhặt điện thoại lên, đứng dậy.

“Được! Về nhà rồi bàn, không thể để tên vô tích sự Lâm Hàn đó cười nhạo!”

Ba người đi ra khỏi phòng.

Sau khi đến nhà, một mình Triệu Tứ Hải vào phòng, gọi điện cho đạo diễn Trương.

“Alô, đạo diễn Trương, Triệu Tứ Hải tôi tự thấy bản thân chẳng làm sai gì cả, hơn nữa tỷ suất người xem của “Tôi là triệu phú” cũng rất cao, tại sao lại loại tôi?”

Điện thoại kết nối, Triệu Tứ Hải bày ra một nụ cười, dè dặt hỏi.

“Tại sao? Anh còn không biết ngượng hỏi tôi tại sao?”, đầu dây bên kia, giọng của đạo diễn Trương ẩn chứa lửa giận.

“Triệu Tứ Hải, anh tự nói với tôi đi, bên tôi đưa cho anh 10 triệu tệ anh có lấy 3 triệu cho vay nặng lãi hay không? Còn khai gian giá biệt thự hơn 3 triệu, anh thật sự cho rằng việc này có thể giấu sao?”

“3 triệu? Cho vay nặng lãi?”, Triệu Tứ Hải có chết cũng không thừa nhận, giả vờ không biết gì cả:

“Đạo diễn Trương, anh đang nói gì vậy?”

“Triệu Tứ Hải, đến nước này rồi anh còn giả vờ giả vịt trước mặt tôi hả?”, đạo diễn Trương cao giọng, quát:

“Hay là tôi lấy sổ ghi chép từ chỗ anh Long đưa đến trước mặt anh, anh mới chịu nhận anh lấy 3 triệu cho vay nặng lãi?"

Bùm!

Nghe những lời này, Triệu Tứ Hải không thể chống đỡ nữa, cả người như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.

Toàn thân anh ta vô lực ngồi bệt xuống đất, gương mặt như tro tàn.

Sao…sao có thể, đạo diễn Trương làm sao biết được anh Long?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK