Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26: Anh trai chạy Rolls-Royce

Lâm Hàn đậu xe bên cạnh chiếc BMW rồi cùng Dương Lệ bước qua sân, đi vào phòng khách.

"Ồ, lại đến muộn rồi, muộn gần nửa tiếng đó".

Chị cả Dương Duyệt đang ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại, nhìn thấy Lâm Hàn liền liếc xéo, rồi lại cúi đầu nghịch điện thoại.

“Chị à, trên đường kẹt xe quá”, Lâm Hàn đáp, khi họ đến đây lại đúng vào giờ cao điểm buổi tối.

"Kẹt xe? Kẹt xe thì không đến sớm hơn chút được sao?"

Dương Duyệt chế nhạo: "Hơn nữa, cậu mua con hải sâm đó với giá bốn trăm ngàn, số tiền đó đủ để mua trả góp cho một chiếc xe tay ga cho gia đình! Cậu lấy tiền đó đi mua xe không phải là được rồi sao?"

“Vợ à, em nói đúng lắm!”, Triệu Tứ Hải từ trong bếp mang bát đĩa đi ra ngoài, hôm nay anh ta phụ trách nấu ăn.

"Lâm Hàn, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng mà mua hải sâm bốn trăm ngàn thật là lãng phí! Để tiền đó mua một chiếc xe thì tốt hơn. Đương nhiên, tôi chắc cậu không thể mua được chiếc BMW như của tôi, nhưng tại sao không mua một chiếc Santana đi, xe mới giá chỉ hơn một trăm ngàn thôi, vậy là đủ cho cậu rồi!"

“Mọi người đang nói cái gì vậy?”, một giọng nói vang lên, Dương Cảnh Đào bước ra khỏi phòng, ngồi xuống ghế bành.

Nước da của ông ta đã hồng hào và hơi thở đều đặn hơn, rõ ràng là tình trạng sức khỏe của ông ta đã được cải thiện rất nhiều.

“Bố, tụi con đang nói về việc mua một chiếc xe cho Lâm Hàn!”, Triệu Tứ Hải cười nói.

"Mua xe? Nó có điều kiện gì mà mua xe!", Dương Cảnh Đào liếc nhìn Lâm Hàn: "Kiếp này nó mà mua được cỡ cái bánh xe của Tứ Hải là đã mừng lắm rồi".

Nghe vậy, Dương Duyệt không thể nhịn được cười, cũng nói hùa theo:

"Mọi người đừng nói đến chuyện xe cộ nữa đi, nói đến thì lại nhớ ra, dạo gần đây trên Internet xuất hiện một người nổi tiếng tên là anh trai chạy Rolls-Royce, anh ta đã lái một chiếc Rolls-Royce có biển số A99999, đúng là quá bá đạo".

"Em không cần biển số đó. Trong suốt quãng đời còn lại, em chỉ ước gì có thể sở hữu một chiếc Rolls Royce".

"Hơn nữa, một đoạn video quay cảnh anh ta chơi guitar cũng vừa được tung lên mạng. Video đó nghe rất hay. Trên đời này không có nhiều người vừa giàu có vừa tài năng như vậy đâu!"

Dương Duyệt tràn đầy ghen tị.

"Mua một chiếc Rolls-Royce, tối thiểu cũng phải tốn năm sáu triệu. Anh làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, nhưng vẫn mong mua được một chiếc", Triệu Tứ Hải cười nói.

"Khi anh mua được một chiếc Rolls-Royce, anh sẽ đưa chiếc BMW 520 của chúng ta cho Lâm Hàn".

"Lâm Hàn, cậu xem anh rể của cậu tốt như thế nào, lại còn muốn tặng cho cậu một chiếc BMW 520. Còn đứng đó làm gì, mau cảm ơn anh rể!", Dương Cảnh Đào nói với Lâm Hàn.

Mặc dù Lâm Hàn có chút không vui, nhưng ông bố vợ Dương Cảnh Đào đã lên tiếng, nên vì lòng hiếu thảo, Lâm Hàn cũng đành phải lên tiếng:

"Cám ơn anh rể, nhưng tôi mới vừa mua..."

"Dựa vào cậu, muốn mua Rolls-Royce? Đừng mơ cao nữa!", Dương Duyệt ngắt lời Lâm Hàn, xem lời nói của anh như gió thoảng.

Cô ta đảo mắt nhìn Triệu Tứ Hải: "Khi anh tiết kiệm đủ tiền, chúng ta cũng đã đều ở độ tuổi năm mươi sáu mươi rồi, đợi đến lúc đó thì em đã chẳng còn hứng thú với Rolls-Royce nữa".

"Hơn nữa, dù anh có mua một chiếc Rolls-Royce thì chiếc BMW 520 này cũng không thể tặng Lâm Hàn! BMW rất có giá trị. Đến lúc bán xe cũ, nó cũng sẽ bán ra được với giá mấy chục ngàn! Mấy chục ngàn cũng là tiền đó!"

“Đúng, đúng, đúng!”, Triệu Tứ Hải gật đầu lia lịa nhìn Lâm Hàn: “Lâm Hàn, không phải tôi không muốn đưa xe cho cậu, mà là chị của cậu không muốn thôi. Đừng trách tôi nhé”.

“Không sao”, Lâm Hàn khẽ lắc đầu.

“Được rồi, được rồi, đừng nói lung tung nữa”, Dương Cảnh Đào nói:

"Bất cứ ai có thể mua một chiếc Rolls Royce đều là những người độc nhất vô nhị. Chắc chắn phải có bối cảnh và cơ nghiệp lớn chống ở đằng sau họ. Họ là những ông lớn, loại người này không phải như những gì mà chúng ta có thể tưởng tượng, đối với chúng ta không cùng một cấp độ".

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt gật đầu, dù gì thì Dương Cảnh Đào cũng đã lớn tuổi, đã trải qua nhiều sóng gió, những gì ông ta nói đều có lý.

“Mặc dù chúng ta không cùng cấp bậc với bọn họ, nhưng chúng ta không thể không có ý chí chiến đấu, chúng ta vẫn phải cố gắng hướng về một mục tiêu lớn như vậy!”, Dương Cảnh Đào dạy bảo:

"Mấy năm nay công việc và sự nghiệp của Tứ Hải phát triển rất tốt. Trong 30 đến 40 năm tới, chỉ cần con chăm chỉ, cộng thêm may mắn thì không thể không trở thành một ông lớn giống như bọn họ vậy!"

"Bố à, con sẽ làm việc chăm chỉ!"

Triệu Tứ Hải gật đầu, trong mắt hiện lên tinh thần chiến đấu: "Anh trai chạy Rolls-Royce chính là hình mẫu của con!"

“Ừ”, Dương Cảnh Đào tỏ ra rất hài lòng, rồi lại nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khinh thường:

"Lâm Hàn, trong cả cuộc đời này của cậu tôi cũng không mong đợi cậu có thể trở thành anh trai chạy Rolls-Royce, bởi vì đối với cậu thì điều đó là không thể".

"Đời này của cậu nếu như có thể bước lên được đỉnh vinh quang, chắc lúc đó tôi sẽ chết đứng mất thôi".

Nghe vậy, Dương Duyệt lại bật cười thành tiếng, còn trong mắt Triệu Tứ Hải cũng đã mang theo ý cười chế giễu.

"Được rồi, ăn cơm thôi".

Dương Cảnh Đào bảo mọi người ăn cơm.

Sau khi ăn uống no say, Dương Cảnh Đào có thói quen hút thuốc, nhưng ông ta không sử tẩu thuốc ngọc bích mà lần trước Triệu Tứ Hải tặng cho ông ta.

"Bố, hút thuốc có hại cho sức khỏe. Trái tim không tốt, nên bớt hút thuốc", nhìn thấy Dương Cảnh Đào hút thuốc, Lâm Hàn liền thuyết phục:

"Và con nghĩ bố không nên hút tẩu nữa, dù gì thì nó cũng không sạch sẽ..."

Ngày hôm qua Lý Cường nói với Lâm Hàn rằng Dương Cảnh Đào bị đau tim đột ngột và phải nhập viện vì hút thuốc lá vụn bị mốc.

Vì vậy, Lâm Hàn mới khuyên Dương Cảnh Đào nên hút thuốc ít hơn.

“Cạch!”

Dương Duyệt đập đôi đũa trên bàn, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, cái đứa vô dụng này, ý của cậu là gì hả?!"

"Có phải cậu đang cho rằng bố nhập viện vì có vấn đề với tẩu thuốc của Tứ Hải tặng không?"

“Cho dù là không phải thì tốt nhất vẫn nên hút thuốc ít đi”, Lâm Hàn nói, anh không nói thuốc lá có vấn đề chính là muốn cho Triệu Tứ Hải chút thể diện, dù sao bọn họ đều là người một nhà cả.

Dương Cảnh Đào đã lên cơn đau tim ngay sau khi ông ta rít thuốc, không phải là thuốc lá có vấn đề thì là gì, hơn nữa đây là do đích thân Lý Cường nói cho anh nghe.

"Cái gì mà cho dù không phải chứ? Ha ha! Đồ bỏ đi như cậu thì biết cái gì? Thuốc lá kia trị giá mấy chục ngàn tệ, làm sao có vấn đề gì được, rõ ràng là cậu muốn vu oan cho nhà chúng tôi!", Dương Duyệt lớn tiếng nói.

"Được rồi, được rồi! Đều là người nhà, ồn ào cái gì!"

Dương Cảnh Đào trừng to hai mắt, trên người toát ra uy nghiêm.

“Bố!”

Dương Duyệt cảm thấy có lỗi, nhỏ giọng khóc: "Không phải con muốn làm ầm ĩ, nhưng rõ ràng là cái đồ bỏ đi đó muốn vu oan cho nhà con, bố phải làm chủ cho tụi con mới được!"

Dương Cảnh Đào lắc đầu, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, thuốc lá của Tứ Hải không có vấn đề gì, cậu không cần phải nói chuyện thừa thãi, biết không hả?"

“Con biết rồi thưa bố”.

Lâm Phàm khẽ thở dài ở trong lòng, Dương Cảnh Đào không thể không biết nguyên nhân phát bệnh của mình, rõ ràng là ông ta đang muốn bao che cho Triệu Tứ Hải.

Triệu Tứ Hải ngồi bên cạnh trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, hừ, thằng nhóc nhà cậu làm sao có thể so với địa vị của tôi trong lòng bố chúng ta được!

“Mà này, dạo này công việc của con thế nào? Có suôn sẻ không?”, Dương Cảnh Đào hỏi Triệu Tứ Hải.

"Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ hết ạ. Con đã nhận một vài dự án lớn và có thể kiếm được hàng triệu đồng trong năm nay", Triệu Tứ Hải nói.

“Được lắm, hãy làm việc chăm chỉ và nhớ những gì con vừa nói, anh trai chạy Rolls-Royce chính là hình mẫu của con!”, Dương Cảnh Đào nói.

“Con sẽ cố gắng!”, Triệu Tứ Hải gật đầu.

“Tiểu Lệ, công việc của con thì thế nào?”, Dương Cảnh Đào nhìn sang Dương Lệ.

"Nó không suôn sẻ cho lắm...", Dương Lệ do dự, thật khó để nói liệu công ty tài chính Thiên Hải có thể vượt qua khó khăn này hay không.

Nếu không thể vượt qua, cô sẽ phải mất việc.
Chương 27: Chúng tôi đã lái xe tới đây

“Không phải là rất thuận lợi sao?”, Dương Cảnh Đào cau mày.

"Con nghe nói rằng thị trường tài chính ở thành phố Đông Hải gần đây không được ổn định", Triệu Tứ Hải cho biết: "Nhiều khách hàng đã ôm tiền chạy trốn. Công ty tài chính Thiên Hải cũng gặp phải trường hợp này và bị lỗ vốn. Người ta đoán chừng rằng họ còn phải nộp đơn xin phá sản".

“Công ty xin phá sản là sao?”, Dương Cảnh Đào hỏi.

“Như vậy có nghĩa là con sắp thất nghiệp”, Dương Lệ cắn môi, vẻ mặt đầy chua xót.

"Thất nghiệp thì có gì mà sợ? Em gái tôi không phải là có tiền tiết kiệm sao!"

Dương Duyệt điêu ngoa nói: "Em có thể mua được con hải sâm bốn mươi ngàn, trong thẻ còn có thể có cả chục triệu tiền gửi! Cho dù thất nghiệp, số tiền tiết kiệm đó cũng đủ để cho nhà em sống lâu dài, đủ thời gian để em tìm một công việc mới".

“Chị à, bây giờ trong thẻ em chỉ có hai mươi ngàn tiền gửi thôi”, Dương Lệ nghiêm túc nói.

"Ha ha, lừa ai vậy hả!"

Dương Duyệt nhếch mép cười, trợn hai mắt trắng dã lên nói: "Nếu là mấy năm trước thì có khi chị còn tin. Chị tin tưởng em gái mình không có tiền bắt xe đi làm nhưng vẫn muốn giúp mình, và đã rất cảm động. Nhưng bây giờ em gái lại đi nói những lời này, chị đây sẽ không bao giờ tin em nữa đâu!"

"Từ mấy năm trước đã nói dối, cho tới bây giờ cũng nói dối!"

"Chị à, em không có nói dối. Tiền mua hải sâm đều là chồng em..."

“Được rồi, không nói nữa!”

Dương Cảnh Đào ngắt lời hai người rồi khẽ thở dài: "Chà, thời buổi bây giờ đàn ông vẫn phải chăm lo cho thu nhập của gia đình phần lớn. Nhưng Tiểu Lệ đã tìm được một người chồng vô dụng, ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, thậm chí còn không có việc làm ra hồn".

“Bố, Lâm Hàn đã tìm được một công việc bán hàng rồi”, Dương Lệ nói.

"Bán hàng? Không phải là cái loại công việc bận bịu không có ngày nghỉ, mỗi ngày chỉ cần bấm tay rồi nhận lương cơ bản sao, có khác gì người lang thang đâu?", Dương Cảnh Đào lắc đầu:

"Tiểu Lệ, gia đình nhỏ của con sẽ sụp đổ ngay khi con thất nghiệp! Lâm Hàn rác rưởi này chẳng có ích lợi gì. Tứ Hải, con có mạng lưới quan hệ rộng rãi, có thể tìm được việc làm cho Tiểu Lệ không?"

“Chuyện này... tất cả những người mà con quen biết đều làm trong ngành kỹ thuật. Công việc này không phù hợp với Tiểu Lệ”, Triệu Tứ Hải lắc đầu.

"Đúng rồi Tứ Hải, công trường của anh không thiếu người nấu nướng sao?"

Dương Duyệt nói: "Hay là anh để Tiểu Lệ đến công trường của anh nấu ăn cho những công nhân nhập cư đó, nhận lương ba bốn ngàn một tháng. Dù sao cũng là người nhà, lương vậy không ít rồi".

Khi nghe đến đây, sắc mặt của Dương Lệ bỗng trở nên lạnh lẽo:

"Bố, cho dù con thất nghiệp, con vẫn có thể tìm được việc làm mà không cần đến sự giúp đỡ của anh rể!"

Bọn họ chẳng giúp được gì, rõ ràng là chỉ muốn làm nhục Dương Lệ.

"Này, chuyện này con phải dựa vào anh rể của con đi. Hiện tại tìm việc rất khó", Dương Cảnh Đào khẽ thở dài:

"Rốt cuộc con cũng phải tự trách mình, nếu không kết hôn với cái đồ bỏ đi này thì áp lực cũng không lớn đến như vậy! Nhìn chị cả của con đi, cho dù không có việc làm, thì vẫn có Tứ Hải chống đỡ".

"Lại nhìn Lâm Hàn, chẳng có tí trách nhiệm đàn ông nào!"

“Có bỏ đi thì Lâm Hàn cũng là chồng của con”, Dương Lệ nói.

Dương Cảnh Đào lắc đầu bất lực.

------

Sau khi dùng bữa, mọi người tạm biệt Dương Cảnh Đào rồi đi ra ngoài sân.

"Này, xe của ai đây, sao lại đậu trước cửa nhà chúng ta!"

Dương Duyệt nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu bên cạnh chiếc xe BMW, so với chiếc xe BMW của chồng cô ta, trông nó có vẻ ổn định và thành đạt hơn.

“Đây là chiếc Mercedes-Benz E350L, đắt hơn chiếc BMW 520 của anh hơn ba trăm ngàn”, Triệu Tứ Hải trong nháy mắt đã nhận ra mẫu xe.

"Vậy thì sao, không phải chỉ là một chiếc Mercedes-Benz thôi sao? Có tiền cũng không thể đậu bậy bạ trước cửa nhà người khác như thế được. Thật là chướng tai gai mắt! Loại người này không có tư chất gì cả!"

Dương Duyệt cong môi nói, giọng điệu ngoa ngoắt.

"Gọi chủ nhân của nó lái xe đi đi, nếu không làm sao chúng ta lái xe ra ngoài!"

Cô ta bước ra trước chiếc xe nhìn ngắm, mà trong lòng chua xót lại trào dâng.

“Xem ra vẫn là xe mới, tạm thời chưa có biển số”, Dương Duyệt nhìn một hồi.

“Không để lại số thì thôi bỏ đi”, Triệu Tứ Hải nói: “Người có thể lái loại xe này chắc chắn không phải bình thường. Gọi người đến tùy ý di chuyển xe của người ta đi có thể gây ra nhiều phiền phức".

"Hơn nữa tại vị trí này xe của chúng ta cũng có thể lái ra ngoài".

Triệu Tứ Hải mở cửa xe, khởi động xe, Dương Duyệt cũng vào theo.

" Lâm Hàn, cậu có muốn đi quá giang một đoạn không, nếu không hai người phải đi bộ mười phút mới bắt được taxi đó".

Triệu Tư Hải thò đầu ra nói đùa.

Dương Duyệt nghe vậy, kéo áo của Triệu Tứ Hải:

"Anh điên rồi sao, xe của chúng ta vừa mới rửa xong, nếu để bọn họ ngồi bẩn thì sao? Hơn nữa, một người thì sắp mất việc, một người thì ăn ở không ngồi chờ chết, đủ tư cách ngồi xe BMW của chúng ta sao?"

"Anh chỉ lịch sự thôi. Nếu họ thật sự lên xe, anh sẽ nói rằng có quần áo để ở ghế sau nên họ không thể ngồi", Triệu Tứ Hải cười nói.

“Vậy thì tốt”, Dương Duyệt thở phào nhẹ nhõm.

“Không cần đâu”, Lâm Hàn nói: “Chúng tôi lái xe tới đây mà”.

Lái xe tới?

Cả Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đều sửng sốt.

Lâm Hàn lấy chìa khóa xe ra và bấm.

Tít tít!

Đèn trước và sau của chiếc Mercedes-Benz nhấp nháy.

Đùng đoàng!

Lúc này, cả Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều cảm thấy chấn động, cảm giác như vừa bị năm cơn bão tố sấm sét quật vào mặt.

Chiếc Mercedes-Benz này là của Lâm Hàn sao?

“Làm sao có thể!”, Dương Duyệt không tin: “Lâm Hàn, người nghèo như cậu làm sao có thể mua được một chiếc Mercedes-Benz!"

“Không thể nào!”, Triệu Tứ Hải lắc đầu: “Chiếc E350L này cần sáu trăm năm mươi ngàn tệ để xuất xưởng, Lâm Hàn không thể tiêu được nhiều tiền như vậy!

"Chẳng lẽ là chiếc xe này cho thuê?!"

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt nhìn nhau, đồng thời nghĩ về điều này.

“Ồ, Lâm Hàn, nở mày nở mặt gớm, có thể lái một chiếc Mercedes-Benz!”, Dương Duyệt nói với giọng điệu quái gở:

"Thuê chiếc Mercedes-Benz này với giá một ngàn tệ một ngày chỉ để đến nhà bố ăn tối, cậu đúng là biết cách tiêu tiền đó".

"Tôi nói cậu này Lâm Hàn, có tiền sao không biết gửi ngân hàng mà còn bày đặt đi thuê xe vậy? Đều là người nhà cả, có cần thiết phải giả vờ như vậy không?", Triệu Tứ Hải dường như không nói nên lời.

Lâm Hàn cũng lười giải thích, cùng Dương Lệ lên xe, khởi động xe rời đi.

“Ha ha, thuê một chiếc Mercedes-Benz, vậy mà cũng làm được!”, Dương Duyệt chế nhạo.

"Không, anh nhìn thấy chiếc xe vừa rồi rõ ràng là một chiếc xe mới, vì film xe chưa bị rách! Hơn nữa biển số xe còn là biển số tạm thời. Làm gì có xe cho thuê lại chưa có biển số", ánh mắt Triệu Tứ Hải lóe lên:

"Chẳng lẽ Lâm Hàn thật sự đã mua chiếc xe đó?"

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Triệu Tứ Hải bỗng trở nên mờ mịt.

------

Sáng hôm sau, Lâm Hàn bị điện thoại di động của Dương Lệ đổ chuông làm tỉnh giấc.

“A lô, Nhã Thiến”, Dương Lệ trả lời điện thoại.

"Tiểu Lệ, có tin tốt rồi!"

Giọng nói phấn khích của Chu Nhã Thiến vang lên: "Công ty tài chính Thiên Hải của chúng ta đã có tài trợ rồi!"

“Lý Vĩnh Phú đồng ý giúp sao?”, Dương Lệ cũng có chút hưng phấn, vấn đề kinh phí đã được giải quyết thì cô sẽ không thất nghiệp.

“Hiện tại tớ không biết có phải là Lý Vĩnh Phú không, tớ cũng chưa gọi điện cho anh ta xác nhận!”, Chu Nhã Thiến nói:

"Nhưng tin tức mà tớ nhận được là có người muốn thu mua công ty tài chính Thiên Hải của chúng ta!"

“Thu mua?”

Dương Lệ sững người trong giây lát, vấn đề thu mua lại và vấn đề rót vốn vào công ty là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Việc bị thu mua lại có nghĩa là công ty tài chính Thiên Hải sẽ trở thành một công ty con của công ty khác.

“Công ty nào muốn thu mua vậy?”, Dương Lệ hỏi.

“Không rõ, công ty này rất bí ẩn, nhưng tớ cảm thấy rằng chính là do Vĩnh Phú tìm ra nó”, Chu Nhã Thiến vui vẻ nói.
Chương 28. Khách sạn Thiên Hi

“Mấy hôm nay, rất nhiều nguồn vốn từ chối rót vốn vào Tài chính Thiên Hải của chúng ta, phía Vĩnh Phú lại nói có thể giúp”, Chu Nhã Thiến nói tiếp:

“Bố của Vĩnh Phú, Lý Xuân Sinh, là ông lớn trong ngành bất động sản, nhưng cũng có không ít bạn bè trong giới tài chính. Chắc chắn là Vĩnh Phú nhờ mối quan hệ của bố anh ta để giúp đỡ”.

“Chắc là thế”, Dương Lệ nói: “Trong chuyện này, Lý Vĩnh Phú chắc chắn đã tốn không ít công sức. Nhã Thiến, cậu phải đối xử với người ta tốt một chút, đừng lạnh nhạt như thế”.

“Tớ biết rồi!”

Chu Nhã Thiến cười nói: “Lúc trước anh ta tặng tớ một chiếc xe thể thao, tớ không nhận là để suy nghĩ thêm về anh ta! Nếu lần này thật sự có thể vượt qua khó khăn thì tớ có thể đồng ý qua lại với anh ta”.

“Được rồi, đừng nói nữa. Bây giờ tớ phải đi đàm phán hợp đồng với bên thu mua rồi. Tiểu Lệ, cậu đợi tin tốt của tớ đi!”

“Ok!”

“Sau khi cúp điện thoại, Dương Lệ phấn khích ôm lấy Lâm Hàn: “Chồng ơi, công ty của chúng em được mua lại rồi! Vấn đề tiền mặt được giải quyết thì em sẽ không lo thất nghiệp nữa!”

“Ừ, chúc mừng em”.

Lâm Hàn ôm lấy Dương Lệ, khẽ ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, mỉm cười nói.

Đến chiều thì Chu Nhã Thiến mới báo tin, hợp đồng đã được ký rồi. Tài chính Thiên Hải được thu mua, bên thu mua sẽ rót vốn, giải quyết vấn đề về quay vòng vốn trước mắt của Tài chính Thiên Hải.

Chu Nhã Thiến mời Dương Lệ đến khách sạn Thiên Hi đặt một bữa cơm ăn mừng, có mời cả Lâm Hàn cùng đi.

Dương Lệ nghe vậy thì nhận lời ngay.

Khách sạn Thiên Hi là khách sạn ba sao ở Đông Hải, hình thức cũng rất khá.

Lâm Hàn và Dương Lệ lái xe đến đây.

“Tiểu Lệ, đây là?”

Thấy Lâm Hàn và Dương Lệ bước xuống từ một chiếc Mercedes-Benz, Chu Nhã Thiến có chút ngạc nhiên nói.

Mercedes-Benz E350L cũng phải hơn sáu trăm ngàn đấy!

“Nhà tớ vừa mới mua xe”, Dương Lệ nói.

Lâm Hàn giao chìa khoá cho nhân viên giữ xe rồi bước tới bên cạnh Dương Lệ.

“Là Lâm Hàn bảo cậu mua à? Đặt cọc bao nhiêu?”, Chu Nhã Thiến liếc nhìn Lâm Hàn. Theo cô ta, với tính cách của Dương Lệ thì sẽ không thể mua chiếc xe đắt như thế.

“Không phải anh ấy bảo tớ mua đâu, cũng không phải đặt cọc mà thanh toán hết một lần”, Dương Lệ trả lời.

“Thanh toán một lần?”, Chu Nhã Thiến nhướng mày, không ngờ Dương Lệ lại có thể bỏ ra nhiều tiền như thế.

Nếu có khoản tiền này thì sẽ giải quyết được lỗ hổng của Tài chính Thiên Hải, Chu Nhã Thiến cũng không cần phải ngọt nhạt lôi kéo mối quan hệ với Lý Vĩnh Phú.

“Được rồi, đừng nói nữa, đi ăn cơm đã”.

Nghĩ vậy, thái độ của Chu Nhã Thiến lạnh nhạt đi nhiều. Cô ta không hỏi thêm gì nữa mà cùng cả nhóm đi vào phòng bao.

Phòng bao rất rộng rãi, trên tường còn treo một bức tranh sơn dầu rất ý vị. Trên bàn ăn đã bày đủ các món, đều là đặc sản của vùng Giang Nam, vịt muối, thịt viên Kim Lăng, gà đắp đất, thịt đông nhìn rất ngon miệng.

Trên bàn ăn đã rất đông người ngồi, Chu Nhã Thiến sắp xếp cho Dương Lệ và Lâm Hàn ngồi cạnh nhau, cuối cùng vẫn còn thừa hai chỗ.

“Hôm nay là tiệc ăn mừng của Tài chính Thiên Hải chúng ta. Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt tại đây”.

Chu Nhã Thiến nâng ly rượu lên, tươi cười nói chuyện tạo cảm giác thân thiết, nhiệt tình.

Những người ngồi ở đây đều là quản lý cao cấp của Tài chính Thiên Hải, chỉ có Dương Lệ là kế toán.

“Tài chính Thiên Hải có thể vượt qua được khó khăn lần này đều nhờ công lo liệu của chủ tịch Chu”.

“Đúng vậy, không có chủ tịch Chu thì lần này quá nguy hiểm rồi!”

“Chủ tịch Chu có đóng góp rất lớn trong lần khủng hoảng này!”

Mấy người quản lý cao cấp bắt đầu a dua, nịnh hót.

Sau khi cùng uống một ly, Chu Nhã Thiến nói: “Lần này có thể vượt qua được khó khăn, không phải là công sức của tôi mà nhờ có sự giúp đỡ của anh Lý Vĩnh Phú giúp tôi liên hệ với Quỹ đầu tư Nhân Phàm”.

“Quỹ đầu tư Nhân Phàm?”

Nghe đến cái tên này, tất cả những người đang ngồi ở đây đều kinh ngạc. Không ngờ công ty mẹ thu mua công ty của họ lại là Quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Nghe nói, quỹ đầu tư này có năng lực cực lớn, gồm ba quỹ nội địa hoá trên toàn cầu mà Hoa Hạ vừa hay nằm trong số đó.

Lĩnh vực đầu tư của nó bao gồm kỹ thuật truyền thông, trị liệu sức khoẻ, dịch vụ hàng tiêu dùng, tài chính, bất động sản. Tóm lại, trong các công ty dẫn dầu của các ngành nghề thì đều có thấp thoáng hình bóng của Quỹ đầu tư Nhân Phàm.

“Nếu đã là Quỹ đầu tư Nhân Phàm thu mua chúng ta thì xem ra Lý Vĩnh Phú có mối quan hệ rất rộng”.

“So với Quỹ đầu tư lớn như vậy thì Tài chính Thiên Hải của chúng ta chỉ bằng con muỗi mà thôi!”

“Anh Lý có thể liên hệ với Nhân Phàm đủ để hiểu là quan hệ rộng khinh khủng thế nào!”

“Vậy phải cảm ơn anh Lý!”

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta đã trở thành công ty con của Quỹ đầu tư Nhân Phàm rồi!”

“Tôi nhớ hình như chủ tịch Quỹ đầu tư Nhân Phàm ở khu vực Hoa Hạ có họ Tôn”.

Mọi người bàn tán sôi nổi.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại trong tay Chu Nhã Thiến vang lên.

“Alo, Vĩnh Phú”.

Khi Chu Nhã Thiến nhận điện thoại của Lý Vĩnh Phú, tất cả mọi người đều im lặng, không dám mở miệng, sợ ảnh hưởng đến anh ta ở đầu dây bên kia.

“Vĩnh Phú, lần này cảm ơn anh giúp cho Tài chính Thiên Hải được thu mua, vượt qua được khó khăn lần này”.

“Thu mua?”, trong giọng nói của Lý Vĩnh Phú ở đầu dây bên kia tỏ ra đầy bất ngờ: “Anh đã nói chuyện này với bố nhưng ông ấy vẫn chưa trả lời!”

“Vậy có lẽ là chú quên rồi”, Chu Nhã Thiến nói: “Ngoài anh ra thì tôi không nghĩ ra ai có thể giúp tôi liên hệ với bên mua, giải quyết vấn đề khó khăn của công ty tôi”.

“Chắc là vậy”, Lý Vĩnh Phú cũng cho rằng như vậy. Có khả năng là ông bố Lý Xuân Sinh quá bận, sau khi giải quyết chuyện này thì quên mất báo lại anh ta.

“Vĩnh Phú, chúng tôi đang tổ chức tiệc mừng ở khách sạn Thiên Hi. Anh là người có công lớn, nhất định phải qua đây!”, Chu Nhã Thiến mở lời mời.

“Được, bây giờ anh qua đó”, Lý Vĩnh Phú mừng rỡ. Đây là lần đầu tiên Chu Nhã Thiến chủ động mời anh ta ăn cơm.

Đây chính là dấu hiệu tốt đấy!

Trước đây, Chu Nhã Thiến đều lạnh nhạt với anh ta. Nhưng qua lần này, nói không chừng có thể ôm được người đẹp về nhà.

Nửa tiếng sau thì Lý Vĩnh Phú đến nơi.

Trên người anh ta mặc một vest của Versace, tóc vuốt ra phía sau, nhìn có vẻ rất phong cách.

“Anh Lý!”

“Anh Lý!”

Những quản lý cao cấp của Tài chính Thiên Hải đều đứng lên, tỏ ra cung kinh với Lý Vĩnh Phú.

“Vĩnh Phú, anh đến rồi! Nếu lần này không có anh thì Tài chính Thiên Hải của chúng tôi thật sự không biết làm thế nào để vượt qua được khó khăn lần này”.

Chu Nhã Thiến nở nụ cười tươi: “Nhanh ngồi xuống đi, đợi một lát những quản lý cao cấp của chúng tôi sẽ kính rượu anh!”

Cô ta nhìn quanh bàn ăn, sắc mặt bỗng trở nên ngượng ngập.

Bởi vì bàn ăn đã chật kín người không còn một chỗ trống nào.

“Lâm Hàn!”

Chu Nhã Thiến nhanh chóng nghĩ ra giải pháp, nhìn Lâm Hàn, ngón tay chỉ vào trong góc:

“Anh ngồi sang kia đi, dù sao anh qua đây ăn chực mà cũng chỉ là người ngoài”.

Ở trong góc kia, chỉ có một chiếc ghế. Trên mặt đất còn cả đồ ăn và mấy chai bia vứt lăn lóc ở đó.

“Lâm Hàn cũng đến sao?”

Nghe thấy thế, Lý Vĩnh Phú nhìn lên: “Hôm nay là tiệc mừng của Tài chính Thiên Hải, một người ngoài như anh đến đây làm gì?”

“Lý Vĩnh Phú, Lâm Hàn cũng có tên trên thiệp mời của Nhã Thiến”, Dương Lệ lên tiếng, giọng nói lạnh như băng.

“Đúng vậy, đúng là tôi mời Lâm Hàn tới”.

Chu Nhã Thiến nói: “Nhưng bây giờ điều quan trọng là đã hết chỗ ngồi rồi mà Vĩnh Phú đã lập công lớn cho công ty chúng ta. Cậu cũng không thể để anh ấy ngồi trong góc chứ!”

“Lâm Hàn là người ngoài, cũng không có cống hiến gì cho công ty chúng ta. Để anh ta ngồi vào góc, tớ không thấy có vấn đề gì!”

“Anh ta đến đây ăn chực miễn phí, muốn ăn gì thì tự đến lấy, như vậy thì có sao?”

Nghe đến đây, sắc mặt Dương Lệ trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Chúng tôi không ăn bữa cơm này nữa là được!”
Chương 29. Thăng chức, tăng lương

Mọi người đối xử với Lâm Hàn như vậy khiến Dương Lệ rất tức giận.

“Chồng ơi, chúng ta đi!”

Cô kéo Lâm Hàn, đi ra khỏi phòng bao.

“Kế toán Dương giận dỗi ghê thế!”

“Đúng vậy, chủ tịch Chu nói không sai. Tên Lâm Hàn đó vốn dĩ chỉ là một người ngoài!”

“Để anh ta đến ăn chực đã tốt lắm rồi, dù sao bữa cơm này cũng không rẻ!”

Mấy quản lý cao cấp bàn tán xôn xao, nhìn Dương Lệ và Lâm Hàn bỏ đi.

“Hừ, có gì hay mà bắt nạt người khác!”

Trong xe, Dương Lệ tức giận bĩu môi: “Tuy nói Lý Vĩnh Phú kia có cống hiến rất lớn với công ty bọn em nhưng cũng không thể bắt nạt anh như vậy!”

“Chồng, sao anh nhìn em thế?”, cô chợt phát hiện ra Lâm Hàn đang chăm chú nhìn mình.

“Dáng vẻ tức giận của em rất đáng yêu”, Lâm Hàn bật cười.

“Ôi trời, em đang bất bình thay anh mà anh còn cười được”.

Dương Lệ đấm yêu Lâm Hàn mấy cái.

“Được rồi, đừng tức giận nữa. Không cần phải tức giận chuyện nhỏ như con kiến ấy”, Lâm Hàn an ủi nói, tỏ ra không hề quan tâm đến chuyện vừa xảy ra.

Sau khi đưa Dương Lệ về nhà cho đỡ tức, một mình Lâm Hàn lái xe đến lầu 1 Fortune Plaza.

Toà nhà lớn này là trung tâm tài chính của thành phố Đông Hải. Những công ty đặt văn phòng ở đây đều là công ty đã lên sàn, còn những công ty ở tầng 1 thì đều có lai lịch vô cùng lớn mạnh.

Trên tầng cao nhất của toà nhà, Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẻ nghiêm túc hiện lên nét mặt, nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài.

“Cậu chủ Lâm!”

Cửa lớn văn phòng mở ra, một người đàn ông từ bên ngoài bước vào.

Người này có khuôn mặt vuông vức, ánh mắt thâm sâu, mặc một bộ vest lụa, nhìn toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám coi thường.

Vừa vào cửa thì người đàn ông đã nhìn thấy chàng thanh niên đang đứng chắp tay trước cửa sổ.

“Cậu chủ Lâm!”

Người đàn ông lập tức cúi đầu, dùng giọng nói nghiêm túc, thái độ cung kính để chào hỏi.

“Chủ tịch Tôn đến rồi à”, Lâm Hàn quay lại nhìn người đàn ông kia.

Tôn Hàn sửng sốt, vội vàng nói: “Cậu chủ Lâm cứ gọi tôi là tiểu Tôn là được ạ”.

Tôn Minh, chủ tịch Quỹ đầu tư Nhân Phàm khu vực Hoa Hạ, nắm quyền điều hành các hoạt động đầu tư trên toàn lãnh thổ Hoa Hạ của Quỹ đầu tư Nhân Phàm. Địa vị của anh ta cũng không kém Thẩm Hoài Xuân của đồn Hoa Đông.

“Cậu chủ Lâm, hợp đồng thu mua của Tài chính Thiên Hải đã ký rồi, trong vòng ba ngày sẽ hoàn tất các thủ tục. Đến lúc đó, Tài chính Thiên Hải sẽ trở thành công ty con thuộc sở hữu toàn phần của Quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng ta”.

Tôn Minh lên tiếng. Anh ta rất thông minh, biết ngay nguyên nhân vì sao Lâm Hàn đến đây.

Lâm Hàn gật đầu, nói: “Trong nội bộ Tài chính Thiên Hải có một nhân viên tên là Dương Lệ, tìm cơ hội thăng chức, tăng lương cho cô ấy”.

“Vâng, cậu chủ Lâm”, Tôn Minh không hỏi vì sao mà gật đầu đồng ý luôn.



Ngày hôm sau, Lâm Hàn đưa xe cho Dương Lệ đi còn mình thì gọi xe đến Thiết bị trị liệu Hạo Vũ làm việc như bình thường.

Vừa đến văn phòng, Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng bàn tán của đồng nghiệp.

“Nghe thấy gì chưa, anh trai Rolls-Royce đó lại xuất hiện rồi”.

“Tối qua lúc tôi lướt xem video thì thấy, lại hot rồi!”

“Đang đánh guitar ở trung tâm thương mại Kerini!”

“Anh ấy đánh guitar hay lắm!”

Châu Nguyệt Nguyệt cũng đang hóng hớt, tỏ ra đầy hào hứng:

“Tôi không ngờ, anh trai Rolls-Royce lại có thể đánh guitar, thật là người vừa có tiền vừa có tài!”

“Nghe bản “Hôn lễ trong mơ” mà anh ấy đánh, tôi cảm thấy như là chính tôi đang thật sự kết hôn vậy, hơn nữa còn là kết hôn với anh trai Rolls-Royce!”

Châu Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, vẻ mặt thèm khát, mơ màng tưởng tượng ra khung cảnh nắm tay anh trai Rolls-Royce bước vào lễ đường.

“Lâm Hàn tới!”

Có người nhìn thấy Lâm Hàn bước vào, kêu lên.

“Lâm Hàn, thứ hai mà không đi làm muộn, xem ra anh lái Ngũ Lăng Hoành Quang hợp đấy!”, Châu Nguyệt Nguyệt chế giễu cười nói.

Lâm Hàn không buồn quan tâm đến cô ta mà chiếc xe Ngũ Lăng Hoành Quang kia, Lâm Hàn cũng chưa từng động đến.

Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, Châu Nguyệt Nguyệt tìm Lâm Hàn, dặn dò Lâm Hàn chăm sóc tốt cho bên Bệnh viện Nhân Dân, đảm bảo cho thiết bị trị liệu đã sản xuất có thể suôn sẻ xuất bán.

Lâm Hàn gật đầu đáp ứng.

Sau khi giao việc xong, Châu Nguyệt Nguyệt đến văn phòng của Nguỵ Vũ.

“Tổng giám đốc Nguỵ, tôi đã giao toàn bộ thị trường phía Bệnh viện Nhân Dân cho Lâm Hàn phụ trách rồi”, Châu Nguyệt Nguyệt vừa vào cửa đã nói.

“Được!”

Nguỵ Vũ gật đầu: “Bệnh viện Nhân Dân là một miếng thịt béo bở. Nếu Lâm Hàn xử lý tốt miếng thịt này thì công ty chúng ta sẽ dẫn đầu ngành thiết bị trị liệu!”

“Thị trường quan trọng như vậy mà giao toàn bộ cho Lâm Hàn sao?”, Châu Nguyệt Nguyệt do dự một lát rồi nói.

“Hà hà, tôi có tính toán riêng”.

Nguỵ Vũ cười nham hiểm: “Nếu anh ta thật sự có thể ăn được miếng thịt béo bở này thì làm tốt có thể nhận hoa hồng mấy chục ngàn. Đến khi anh ta hớn hở đợi lương thì tôi sẽ tuỳ tiện tìm cớ trừ lương của anh ta khiến anh ta không nhận được một xu”.

“Nếu anh ta không ăn nổi thì cũng sẽ loại bỏ anh ta. Dù sao với mối quan hệ của bố tôi thì thiếu đi một thị trường như Bệnh viện Nhân Dân cũng không quan trọng!”

Châu Nguyệt Nguyệt gật gù tỏ vẻ đồng ý. Nhưng dù nói thế nào thì kết cục của Lâm Hàn đều rất thảm.



Sau khi đồng ý trở thành người phụ trách thị trường Bệnh viện Nhân Dân, Lâm Hàn báo tin ngay cho Lý Cường, thông báo cho ông ta biết các loại yêu cầu. Điều này cũng tiết kiệm công sức Lâm Hàn phải đi chạy thị trường.

Buổi chiều sau khi tan ca, Lâm Hàn trở về thì thấy trong nhà lại có thêm một người.

“Bố, sao bố lại tới đây ạ?”, Lâm Hàn chào hỏi, vội vàng rót một cốc nước ấm cho Dương Cảnh Đào.

Người đến là ông bố vợ Dương Cảnh Đào. Ông ta đang ngồi trên sofa xem TV.

“Tôi đến thăm con gái rượu của tôi không được sao?”, Dương Cảnh Đào không thèm ngẩng lên nhìn Lâm Hàn.

“Đương nhiên là được ạ”, Lâm Hàn mỉm cười.

Không lâu sau, Dương Lệ cũng đi làm về.

“Lâm Hàn, cậu đi ra chỗ khác để tôi nói chuyện với con gái vài câu”, Dương Cảnh Đào xua đuổi.

“Vâng bố”.

Lâm Hàn cũng không hỏi nhiều mà đi luôn vào phòng mình.

“Con gái, Tứ Hải gọi điện báo cho bố biết, con mua xe rồi à?”, Dương Cảnh Đào kéo Dương Lệ ngồi xuống bên cạnh.

“Đúng rồi ạ”, Dương Lệ gật đầu. Cô cũng không thấy bất ngờ. Chuyện mua xe, chắc chắn chuyện không dấu được.

“Tứ Hải nói, đó là một chiếc Mercedes-Benz. Con đưa bố đi xem một chút!”, Dương Cảnh Đào nói.

“Vâng!”

Dương Lệ đưa Dương Cảnh Đào xuống dưới lầu.

“Được đấy. Chiếc xe này đẹp thật. Nhìn rất đã mắt!”, Dương Cảnh Đào nhìn chiếc Mercedes hết lời khen ngợi.

“Tiểu Lệ, mua chiếc xe này tốn kém lắm nhỉ!”

“Không phải tiền của con”, Dương Lệ lắc đầu: “Chiếc xe này là do chồng con mua”.

“Cái thằng vô dụng Lâm Hàn kia à?”, Dương Cảnh Đào trừng mắt: “Tiểu Lệ, chúng ta là người một nhà, con còn muốn lừa bố của con! Lâm Hàn là cái thằng nghèo hèn, có thể mua Mercedes sao? Nó mua nổi cái bánh xe đã là tốt rồi!”

Dương Lệ muốn giải thích, nhưng nhìn thái độ của Dương Cảnh Đào thì chắc cô có cố gắng giải thích đến mấy Dương Cảnh Đào cũng sẽ không tin là Lâm Hàn mua.

“Không ngờ là Dương Lệ còn có tiết kiệm mà mua Mercedes đấy”.

“Bố, không phải tiết kiệm…”

“Con không cần giải thích. Con là con gái của bố, con lén tiết kiệm cũng không sao. Dù sao anh em thân thích cũng phải rõ ràng”, Dương Cảnh Đào ngắt lời Dương Lệ:

“Nhưng năm đó khi có tiền tiết kiệm thì nên giúp đỡ thêm cho chị con, ít nhất đừng lừa nó bảo không có tiền ngồi xe bus!”

“Bố, con…”

“Thôi, bỏ đi, đều là chuyện cũ rồi! Tình cảm giữa con và chị đã rạn nứt rồi, chỉ hi vọng sau này đừng gây ra mâu thuẫn lớn là được”, Dương Cảnh Đào xua tay, bỗng nhiên lại ngẩng mặt nhìn trời than thở:

“Bố của con khi còn trẻ cũng muốn mua Mercedes nhưng lúc đó không có tiền. Bây giờ nhìn thấy chiếc Mercedes này thì cũng không còn cách nào trở lại thời trai trẻ nữa rồi…”
Chương 30. Lấy thêm cho tôi một chiếc

“Tiểu Lệ, lúc con còn nhỏ bố đã ly hôn với mẹ con, một tay nuôi các con khôn lớn cũng không dễ dàng, chịu nhiều đắng cay. Đến giờ già rồi cũng nên hưởng phúc, nhưng lại nuôi một thằng con rể vô dụng khiến bố luôn không ngừng phải lo nghĩ!”

Dương Cảnh Đào mở miệng: “Bây giờ, bố của con cũng không có nguyện vọng gì khác, chỉ muốn có một chiếc xe Mercedes để đi, cũng coi như hoàn thành giấc mơ lúc trẻ!”

Loanh quanh một vòng thì rốt cuộc, Dương Lệ cũng hiểu mục đích của Dương Cảnh Đào. Ông ta đã nhắm chiếc xe này rồi.

“Bố, chiếc xe này không phải con mua, là do Lâm Hàn mua”.

Dương Lệ khó xử: “Nếu thật sự là con mua thì bố nói một câu thôi, chắc chắn con sẽ biếu bố!”

“Đến lúc này rồi mà con còn lừa bố!”

Dương Cảnh Đào cau mày: “Thằng vô dụng như Lâm Hàn ngày nào cũng chỉ biết ăn không ngồi rồi, nó mua nổi xe Mercedes sao? Con đừng lừa bố nữa. Con có cho bố chiếc xe này không, nói một câu thôi!”

Ông ta lại tỏ vẻ tận tình khuyên bảo nói: “Hơn nữa, nuôi chiếc xe này hết nhiều tiền lắm. Ngày nào con cũng đi xe, tiền xăng, bảo dưỡng, tiền vi phạm luật giao thông đều phải chi trả. Lương của con không cao, còn phải nuôi thằng vô dụng Lâm Hàn. Bây giờ con lại mua thêm chiếc xe này. Như thế này thì áp lực cuộc sống quá lớn rồi!”

Dương Lệ gật đầu. Dương Cảnh Đào nói đúng, từ lúc mua xe đến giờ, chỉ tính tiền xăng đã hết hai ba trăm tệ. Các loại chi phí một tháng chắc cũng phải hơn ngàn tệ.

“Nếu con giao xe cho bố, tiền lương hưu của bố vừa đủ nuôi con xe này! Con lại ngồi xe bus đi làm như trước cũng được! Thứ nhất là tiết kiệm cho con. Một thằng vô dụng là quá nhiều rồi lại thêm chiếc xe này thì bố sợ nhà con còn không có cơm mà ăn!”

Dương Cảnh Đào nói tiếp: “Thứ hai, cũng coi như tận hiếu với bố!”

“Bố, nói thế nào thì chuyện này con cũng phải hỏi Lâm Hàn. Con không thể tự quyết”.

Đi xe hay không thì đối với Dương Lệ cũng không sao cả.

Nhưng chiếc xe này là do Lâm Hàn mua, kể cả là vợ chồng thì cũng phải hỏi ý kiến của đối phương.

“Alo, chồng à, em có chuyện này nói với anh…”

Dương Lệ gọi điện thoại cho Lâm Hàn, nói về chuyện chiếc xe.

Ở đầu dây bên kia, Lâm Hàn nghe xong thì cũng nhanh chóng đồng ý tặng xe cho Dương Cảnh Đào.

Dương Lệ rất bất ngờ vì sự quyết đoán của Lâm Hàn. Đây là Mercedes đấy! Thế mà trong mắt anh giống như đồ chơi vậy, nói tặng là tặng?!

“Bố, Lâm Hàn đồng ý rồi”, Dương Lệ bỏ điện thoại trong tay xuống.

“Đồng ý là tốt rồi!”

Dương Cảnh Đào cười thản nhiên, nhưng trong lòng lại thở dài. Con gái của mình mà lại nể mặt cái thằng vô dụng kia quá!

Thằng vô dụng đó, không thể mua được xe Mercedes. Tiểu Lệ gọi điện cho nó, nói là hỏi ý kiến nhưng đó là giữ thể diện trước mặt bố vợ, nâng cao địa vị của nó ở trong nhà.

Thậm chí Dương Cảnh Đào còn nghi ngờ, điện thoại không gọi đi, những lời vừa rồi chỉ là nói cho ông ta nghe.

“Bố, chìa khoá xe đây ạ”, Dương Lệ lấy chìa khoá từ trong túi đưa cho Dương Cảnh Đào.

“Được, cảm ơn con gái! Thế là coi như bố có Mercedes để đi rồi!”

Dương Cảnh Đào hớn hở nhận lấy chìa khoá.

“Bố, bố nên cảm ơn Lâm Hàn”, Dương Lệ nói.

“Được, được, được, cảm ơn thằng ngốc Lâm Hàn”, Dương Cảnh Đào ném lại một câu rồi kéo cửa xe ra, bước vào khởi động xe.

“Bố, bố ở lại đây ăn cơm tối đã”.

“Không ăn đâu. Bố đến vì cái xe này, giờ lấy được rồi nên bố về đây”, Dương Cảnh Đào cười đắc ý mở miệng, lái chiếc xe này đi ra khỏi khu chung cư.

Dương Lệ bất lực nhìn theo rồi quay người lên lầu. Bây giờ, cô chỉ hi vọng Lâm Hàn sẽ không vì chuyện này mà tức giận.

Sau khi vào nhà, Dương Lệ nhìn thấy Lâm Hàn đang ngồi ở sofa ăn táo.

“Chồng, em cho bố lái xe đi rồi”.

Dương Lệ do dự một lát, nói: “Anh đừng tức giận nhé. Bố em không thích đi xin người khác. Nhưng ít khi muốn một thứ gì đó như vậy, em thật sự rất ngại từ chối, cho nên mới gọi điện hỏi anh”.

“Không sao, một chiếc xe thôi mà”, Lâm Hàn cắn quả táo, không để ý chút nào.

Dương Lệ khẽ lắc đầu. Lâm Hàn càng tỏ ra không quan tâm thì cô lại cảm thấy anh đang vô cùng để ý. Điều này khiến trong lòng Dương Lệ cảm thấy có chút khó chịu.

Không thể vì muốn tận hiếu mà phải tặng xe cho Dương Cảnh Đào mà.

Dù sao, chiếc xe đó rất đắt mà còn là do Lâm Hàn mua về.

“Vợ ơi, nhanh làm cơm nhé. Anh sắp đói chết, phải ăn hai quả táo rồi đây”, Lâm Hàn nói.

“Được!”, nói rồi Dương Lệ đi vào trong bếp.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hàn nói muốn ra ngoài đi bộ nên xuống lầu.

Anh đạp chiếc xe đạp cũ đã gỉ đến thẳng cửa hàng 4S Mercedes-Benz.

“Nhìn kìa! Đại gia lại đến rồi!”

Trong cửa hàng 4S, một đám nhân viên bán hàng, đã nhìn thấy một thanh niên từ xa đang đạp xe đạp lắc lư đi tới.

“Anh đại gia này cứ giả bộ khó lường quá! Mua xe trả một cục mà lại đạp xe đạp!”

“Đúng vậy! Chưa từng thấy người nào thích giả bộ như thế!”

Trong ánh mắt những nhân viên bán hàng đều tỏ vẻ xem thường.

Không phải Lâm Hàn muốn giả vờ, mà xe tặng Dương Cảnh Đào rồi thì anh đành phải đạp xe qua đây!

Đến khi Lâm Hàn đến nơi, dựa xe vào một bên thì đám bán hàng mới ra vẻ nhiệt tình, cười tươi mời chào.

“Xin chào anh. Chào mừng anh đến Mercedes-Benz. Xin hỏi anh cần gì ạ?”

“Mercedes E350L còn chiếc nào không? Tôi lấy một chiếc, thanh toán luôn”, Lâm Hàn rút thẻ ra, nói.

“Có… có ạ!”

Lời vừa nói ra khiến toàn bộ nhân viên sừng sờ.

Đại gia này vừa mới mấy hôm lại mua thêm một chiếc xe!



Nửa giờ sau, Lâm Hàn cất chiếc xe đạp vào cốp sau đó lái xe rời khỏi cửa hàng 4S.

“Thật dối trá! Đây thực sự là một đại gia!”

“Chưa đến một tuần mua hai chiếc Mercedes. Quá kinh khủng!”

Đám bán hàng cảm thấy thế giới quan của mình trở nên lệch lạc.

Sau khi về nhà, Lâm Hàn đỗ chiếc xe vào chỗ cũ rồi lên lầu.

Sáng sớm ngày thứ 2, thấy Dương Lệ sắp đi làm, Lâm Hàn lấy chìa khoá xe mới đưa cho cô.

“Vợ à, cầm khoá xe đi. Anh không chịu được em phải chen chúc trên xe bus”.

“Chìa khoá?”, nhìn thấy chìa khoá xe Mercedes, Dương Lệ hơi sững lại:

“Chồng à, không phải tối qua anh đến nhà bố trộm về chứ! Nếu để bố biết sẽ tức chết mất!”

“Sao thế được. Đây là xe mới, anh lại mua một chiếc nữa”, Lâm Hàn nói.

“Lại mua một chiếc nữa!”

Dương Lệ đứng như trời trồng. Chiếc xe lần trước mới mua được hai ngày đã lại mua thêm một chiếc nữa sao?

Lâm Hàn đưa Dương Lệ xuống lầu. Nhìn thấy chiếc xe mới tinh, rốt cuộc Dương Lệ cũng không nhịn nổi hỏi:

“Chồng à, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy! Số tiền anh tiêu trong thời gian này đủ để mua một căn hộ nhỏ ở thành phố Đông Hải rồi đấy!”

“Cũng không có nhiều, hơn nữa đều là tiền của bố anh”, Lâm Hàn mỉm cười.

Dương Lệ khẽ lắc đầu. Nếu Lâm Hàn đã không muốn trả lời vào vấn đề thì cô cũng sẽ không hỏi nhiều.

Sau khi Dương Lệ lái xe đi làm thì Lâm Hàn lại gọi xe đến công ty như thường lệ.

Trên đường đi, Lâm Hàn nhận điện thoại của viện trưởng Lý Cường:

“Cậu chủ Lâm, theo hợp đồng, hôm nay, thiết bị trị liệu của Hạo Vũ sẽ nhập kho Bệnh viện nhân dân chúng tôi. Tôi đã làm xong tất cả các thủ tục. Bên Nguỵ Vũ cũng đã nhận được tin rồi”.

“Được, làm tốt lắm”, Lâm Hàn gật đầu.

“Được làm việc cho cậu chủ Lâm là vinh dự của tôi. À, giá trị của lô thiết bị trị liệu lần này là năm triệu tệ. Bây giờ chuyển số tiền này vào tài khoản công ty Hạo Vũ sao?”, Lý Cường lại hỏi.

“Cứ để đấy đã, ông đợi tin của tôi”, Lâm Hàn lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK