Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 306: Tôi từ chối

“Tôn Hàn Các là gì?”, Lâm Hàn tò mò nhìn gã đeo kính râm.

“Cậu không biết Tôn Hàn Các?”, gã đeo kính râm hơi sửng sốt, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Không biết Tôn Hàn Các chẳng phải là điều rất bình thường sao?”, Lâm Hàn nói.

“Rất không bình thường, bây giờ người ở Vùng Xám tại thành phố Đông Hải này không biết tới Tôn Hàn Các chúng tôi thực sự rất ít”, gã đeo kính râm cười bất đắc dĩ, giải thích:

“Tôn Hàn Các là tổ chức mà anh Xuyên đích thân thành lập thời gian gần đây. Những người được vào Tôn Hàn Các đều do anh Xuyên tuyển chọn kỹ lưỡng, đồng thời Tôn Hàn Các chúng tôi chỉ cần có trách nhiệm với anh Xuyên và chỉ nghe lệnh của một mình anh Xuyên”.

“Thì ra là thế”.

Lâm Hàn gật đầu, không ngờ Ngô Xuyên còn thành lập tổ chức mang tên Tôn Hàn Các. Nhưng cái tên này cũng không tệ, Tôn Hàn, chắc từ này mang ý nghĩa tôn trọng Lâm Hàn.

“Để tôi giới thiệu cho cậu những lợi ích khi tham gia Tôn Hàn Các chúng ta”.

Gã đeo kính râm nói tiếp: “Về vấn đề tiền bạc cậu không cần phải lo lắng, mỗi tháng đảm bảo cậu sẽ nhận được không ít hơn hai mươi ngàn tệ. Đồng thời cứ nửa năm sẽ được chia tiền hoa hồng từ các sản nghiệp thuộc khu vực Vùng Xám. Tổng hợp lại, một thành viên bình thường của Tôn Hàn Các sẽ có mức lương khoảng năm, sáu trăm ngàn một năm. Dù sao nếu tiền lương không cao thì sẽ chẳng ai chịu bán mạng cho anh Xuyên, đúng không?”

“Thứ hai là tính chất của Tôn Hàn Các chúng tôi. Ở khu vực Vùng Xám thành phố Đông Hải, các thành viên của Tôn Hàn Các có đặc quyền lớn, có thể áp dụng luật gia đình với đại ca, đàn em và những người khác dưới quyền mình. Đương nhiên với tiền đề là những người này phạm vào luật gia đình, ví dụ như lừa dối chủ, tiêu diệt tổ tiên hay phản bội anh Xuyên…”

“Có Tôn Hàn Các, địa vị thống trị của Ngô Xuyên càng thêm ổn định”, Lâm Hàn sờ cằm, nghĩ thầm.

“Người anh em, đãi ngộ của Tôn Hàn Các chúng tôi với các thành viên rất tốt, dù là tiền lương hay quyền lực đều khiến người khác phải ghen tỵ đỏ mắt”, gã đeo kính râm mỉm cười với Lâm Hàn:

“Ở Vùng Xám của thành phố Đông Hải này, mỗi ngày có hàng ngàn người tranh nhau sứt đầu mẻ trán, muốn được gia nhập Tôn Hàn Các của chúng tôi”.

“Vừa nãy tôi thấy thân thủ cậu không tồi, có thể khống chế Khương Khang mà không bị chút tổn hại. Thế nào, cậu có hứng thú gia nhập với chúng tôi không?”, gã đeo kính râm cười tươi dụ dỗ:

“Với thân thủ này, chắc chắn cậu sẽ được anh Xuyên trọng dụng. Đến lúc đó, việc trở thành phó các chủ cũng không phải không có khả năng! Khi ấy, xe sang, người đẹp, quyền lực, cái gì cũng có”.

“Cảm ơn lời mời, nhưng tôi không muốn gia nhập”.

Lâm Hàn nhẹ giọng đáp.

Nụ cười trên mặt gã đeo kính râm cứng đờ, cho rằng mình nghe nhầm: “Người anh em, ý cậu là cậu từ chối gia nhập?”

“Đúng vậy”, Lâm Hàn gật đầu.

“Không phải chứ!”

Gã đeo kính râm sửng sốt, gã không ngờ đãi ngộ tốt như thế mà Lâm Hàn lại từ chối, hơn nữa anh còn trả lời dứt khoát, không cần suy nghĩ.

“Cậu cân nhắc lại đi, thân thủ cậu tốt như vậy, nếu không gia nhập Tôn Hàn Các thì thật sự rất lãng phí”, gã ta lại nói.

“Không cần cân nhắc, tôi sẽ không gia nhập”.

Vẻ mặt Lâm Hàn bình tĩnh, anh quay người trở lại phòng khách.

Đùa à, Tôn Hàn Các này vốn dĩ được lập nên vì Lâm Hàn, bây giờ gã đeo kính râm lại mời anh gia nhập Tôn Hàn Các, thật vô lý biết mấy.

“Không phải là đầu thằng nhóc này có vấn đề gì đấy chứ! Đãi ngộ tốt như thế mà lại từ chối”.

Gã đàn ông đeo kính râm ngây người nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn, một lát sau gã vẫn chưa phản ứng lại được.

Trở lại phòng khách, Hà Lộ lập tức chạy tới chỗ Lâm Hàn, tò mò hỏi:

“Lâm Hàn, người vừa nãy gọi anh ra nói gì vậy?”

Thạch Tông cũng nhìn Lâm Hàn với vẻ đầy tò mò.

Cả phòng khách đều im lặng, ai cũng đồ dồn ánh mắt vào Lâm Hàn.

Xét cho cùng gã đeo kính râm đó cũng là người của Tôn Hàn Các, địa vị rất cao, gã nói chuyện với Lâm Hàn nên đương nhiên mọi người đều sẽ tò mò.

“Tên đó mời tôi gia nhập Tôn Hàn Các”, Lâm Hàn hờ hững trả lời.

“Người anh em, chuyện tốt đấy!”

Mắt Thạch Tông sáng lên, đầy hâm mộ: “Gia nhập Tôn Hàn Các, có thể nói bắt đầu từ hôm nay cậu đã cá chép hoá rồng rồi đấy!”

“Bắt đầu từ hôm nay, cậu không còn là thằng đàn em nữa mà đã là người nắm đặc quyền trong tay, dù Trần Nam thấy cậu cũng phải đối xử một cách tôn kính!”

“Không ngờ Tôn Hàn Các lại mời thằng nhóc này tham gia!”

“Đúng là số cứt chó mà!”

“Tôi cũng muốn gia nhập Tôn Hàn Các, nhưng không có cơ hội!”

“Thằng nhóc này lên như diều gặp gió vậy!”

Nghe Lâm Hàn nói thế, mọi người trong phòng khách đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Lâm Hàn đầy hâm mộ, thậm chí có chút ghen tỵ.

“Tôi từ chối lời mời của anh ta rồi”, Lâm Hàn lại nói.

Lời này vừa dứt, cả phòng khách bỗng chốc im lặng.

“Cậu… cậu từ chối rồi?”, Thạch Tông trợn to hai mắt, khó tin cất lời:

“Cơ hội tốt như vậy mà cậu lại từ chối à? Không phải chứ!”

“Tôi thật sự đã từ chối”, Lâm Hàn trả lời.

“Chết tiệt, Lâm Hàn, tại sao anh lại từ chối!”, Hà Lộ cũng ngẩn ra, có phần tiếc nuối rèn sắt không thành thép.

Mặc dù cô ta không biết Tôn Hàn Các là tổ chức gì, nhưng nhìn biểu hiện của mọi người, hiển nhiên Tôn Hàn Các này chắc chắn không đơn giản.

Chuyện tốt như thế mà Lâm Hàn lại từ chối, anh nghĩ thế nào vậy?

“Tên nhãi này là đầu đất à?”

“Ngu ngốc!”

Mọi người trong phòng khách nhìn Lâm Hàn, đột nhiên không nói nên lời, bắt đầu mỉa mai anh.

“Đây là cơ hội ngàn năm có một, biết bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn gia nhập Tôn Hàn Các, thế mà cậu ta lại từ chối! Không có não à?”

“Đúng thế! Cơ hội đã dâng tới tận cửa mà còn từ chối!”

“Thật sự không hiểu mạch não của thằng ranh này thế nào, chắc là khác với người bình thường!”

“80% là do kiêu ngạo, coi thường Tôn Hàn Các đây mà!”

“Ừ, coi bản thân là thiên thần, Tôn Hàn Các không chứa nổi vị thần là cậu ta!”



Lâm Hàn lười để tâm những lời bàn tán này, anh ngồi xuống chiếc ghế gỗ.

Hà Lộ cũng ngồi cạnh anh nói liên tục không ngừng, phàn nàn đầu óc Lâm Hàn có vấn đề, từ chối cơ hội tốt như thế.

Khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng Trần Nam cũng bước vào phòng khách.

Lúc này máu trên mặt ông ta đã được lau sạch, toàn bộ khuôn mặt được quấn bằng băng gạc trắng, chỉ để lộ đôi mắt, trông rất yếu ớt.

“Anh Nam!”

Hà Lộ vội vàng đi tới, đỡ Trần Nam ngồi xuống:

“Anh Nam, anh thấy thế nào rồi?”

“Ngoại trừ đầu hơi choáng ra thì không có vấn đề gì lớn”, Trần Nam xua tay.

“Trần Nam, mày biết không? Tên nhóc này rất có khí phách!”, Thạch Tông bước lại, liếc nhìn Lâm Hàn.

“Hửm? Có ý gì?”, Trần Nam hơi sững sờ.

“Vừa nãy người của Tôn Hàn Các mời cậu ta gia nhập nhưng cậu ta từ chối rồi”, Thạch Tông nói.

“Cái gì? Người anh em Lâm Hàn, cậu từ chối lời mời gia nhập Tôn Hàn Các rồi hả?”, mặt Trần Nam biến sắc, ảo não vỗ đùi:

“Người anh em! Không phải cậu sốt cao nên não hỏng rồi chứ? Tôn Hàn Các đã mời cậu gia nhập rồi mà cậu còn từ chối!”

Ông ta nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt chỉ tiếc rẻ.

“Đúng vậy, tôi từ chối rồi”, Lâm Hàn đáp lời.

“Ôi trời!”

Trần Nam giậm chân: “Cơ hội tốt như thế mà cậu lại từ chối? Tại sao chứ? Nếu gia nhập Tôn Hàn Các thì cậu sẽ lên như diều gặp gió!”
Chương 307: Ăn nói ngông cuồng

"Tôi không có hứng thú với cái đó", Lâm Hàn nói.

Vẻ mặt Trần Nam cứng đờ, sau đó thở dài một tiếng:

"Haiz! Cậu em Lâm Hàn này, nói thật, tôi chẳng thể hiểu nổi cậu đang nghĩ gì nữa. Gia nhập Tôn Hàn Các thì địa vị của cậu ở trong Vùng Xám thành phố Đông Hải chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí còn tiếp xúc được những nhân vật đầu não như Ngô Xuyên".

"Nhưng cậu lại từ chối, một cơ hội tốt như vậy mà không bắt lấy, tôi thấy tiếc cho cậu luôn đấy".

"Tôi không cần thiết phải gia nhập vào đó, hơn nữa, địa vị của tôi ở trong Vùng Xám cũng không thấp", Lâm Hàn nhìn Trần Nam, thành thật nói.

Lời ấy vừa thốt ra, không chỉ Trần Nam, Hà Lộ sửng sốt, mà ngay cả Thạch Tông và mọi người trong phòng đều sững người.

Rồi tất cả mọi người chợt cười vang.

"Tên này có địa vị cao ở trong Vùng Xám á? Chọc tôi cười đó hả!"

"Ha ha ha, cười chết tôi, tôi chưa từng nghe thấy tên tuổi cậu ta trong Vùng Xám nữa là!"

"Đúng vậy, cậu ta còn bảo mình có địa vị cao!"

"Chỉ được cái nói phét! Lòe mọi người thôi!"

"Trần Nam, tên đàn em này của mày không những kiêu căng ngạo mạn mà bản lĩnh khoác lác cũng kinh thật", Thạch Tông cười cợt nhìn Lâm Hàn:

"Lại còn bảo mình có địa vị cao trong Vùng Xám, lẽ nào cậu ta cũng là người có máu mặt?"

"Ỷ mình có bản lĩnh cái, hất cằm lên trời, nhưng chẳng biết rằng, giới này không chỉ đánh đánh giết giết!"

Vẻ mặt Trần Nam đổi tới đổi lui: "Cậu em Lâm Hàn còn trẻ nên hơi kiêu ngạo là chuyện bình thường! Không cần Thạch Tông mày nói này nói kia!"

Ông ta nói xong thầm than, cậu em Lâm Hàn à, hình như cái ngông của cậu hơi quá rồi đó! Thế mà lại dám nói khoác như vậy trước mặt mọi người!

Ánh mắt Hà Lộ nhìn Lâm Hàn cũng có chút khó chịu.

"Buổi lễ kế nhiệm của anh Xuyên sắp bắt đầu rồi, mời mọi người ra ngoài!"

Bỗng nhiên, có giọng nói vang lên, một người đàn ông đô con đeo kính râm bước tới nói.

"Lễ kế nhiệm sắp bắt đầu rồi!"

"Chúng ta mau đi qua đi!"

Mọi người vội vàng đứng dậy.

"Lâm Hàn, chúng ta đi tham gia buổi lễ đi, cậu đừng để bụng những lời nói lúc nãy của bọn họ!", Trần Nam đứng lên nói.

Lâm Hàn gật đầu.

Mọi người đi theo người đàn ông đô con đeo kính râm kia ra khỏi phòng tiếp khách.

...

Cùng lúc đó, trong căn phòng bí mật của Trần Công Quán, một người đàn ông mặc áo khoác đen, chắp tay sau lưng đứng cạnh cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.

Người đàn ông này có dáng người cao to, chỉ lộ ra một nửa gương mặt ngăm đen, cả người tản mát ra một sự uy nghiêm.

"Ông Hoàng, lễ kế nhiệm của tên nhóc Ngô Xuyên kia sắp bắt đầu rồi, người bên ông đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?"

Một người đàn ông đô con đứng sau lưng gã ta hỏi.

Người này mặc một chiếc áo sơ mi với hai màu đen trắng, trên áo in một bức tranh sơn thủy mang phong cách cổ xưa. Ông ta cao khoảng 1m8, cả người cơ bắp cuồn cuộn, hai bên huyệt thái dương nhô cao như một ngọn núi nhỏ, trông rất âm trầm, mơ hồ còn tản ra sát khí.

"Giang Sấm, nhà họ Hoàng tôi làm việc mà ông còn không yên tâm à?", người đàn ông mặc áo khoác cười lạnh một tiếng:

"Tôi đã sắp xếp người hết rồi, yên tâm, thằng nhóc Ngô Xuyên hỉ mũi chưa sạch kia không kế thừa được vị trí của Trần Vô Cực đâu".

Người đàn ông đô con nghe vậy, thầm thở phào một hơi:

"Vậy làm phiền ông Hoàng rồi".

"Ha ha, đôi bên cùng có lợi thôi", ánh mắt người đàn ông mặc áo khoác lập lòe:

"Dù sao vào thế kỉ trước, Vùng Xám ở thành phố Đông Hải chính là của nhà họ Hoàng tôi. Ông cha tôi là Hoàng Kim Vinh - một trong ba ông trùm khét tiếng Đông Hải. Thế nên, sau khi chuyện này thành công, ông đừng có quên lời hứa của mình".

"Yên tâm, tôi nhớ mà, đợi đến khi tôi ngồi vào vị trí của Trần Vô Cực, tôi sẽ chuyển quyền quản lý Vùng Xám thành phố Đông Hải cho ông Hoàng, dù sao, đây cũng là thứ của nhà họ Hoàng", người đàn ông đô con vội nói.

"Còn Hoàng Báo kia, ông ta chảy dòng máu của nhà họ Hoàng, lại vì một thằng nhãi tên là Lâm Hàn mà ngồi tù, còn bị phán tử hình. Lâm Hàn dám ra tay với người nhà họ Hoàng, thì tuyệt đối không thể bỏ qua cho cậu ta!", trên người gã mặc áo khoác toát ra sát khí lạnh băng:

"Lần này tôi đến Đông Hải, một là vì giúp ông ngồi vào vị trí của Trần Vô Cực".

"Hai là vì giết chết Lâm Hàn, chờ đến khi buổi lễ kế nhiệm kết thúc, ông phải giúp tôi giải quyết chuyện này, lát nữa tôi sẽ gửi ảnh của cậu ta cho ông".

"Vâng! Ông Hoàng!"

Giang Sấm run lên, lập tức nói.

...

Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông đeo kính râm, Lâm Hàn và mọi người đi vào một gian tứ hợp viện.

Mỗi một tòa nhà đều rất lớn và có ba tầng.

Ở lan can tầng ba của mỗi tòa nhà đều có một loạt vệ sĩ đeo kính đen đứng, mặt mày nghiêm nghị cảnh giác nhìn xuống dưới, phòng ngừa phát sinh biến cố.

Bọn họ đều là người của Tôn Hàn Các, phụ trách giữ gìn trật tự đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Chính giữa tứ hợp viện đặt một cái võ đài cực lớn, chu vi 80m, cao 1m5, bốn góc có hai gã đeo kính đen đứng, cảnh giác nhìn xung quanh.

Quanh võ đài, mỗi bên sắp 20 chiếc ghế được trạm trổ hình rồng hổ, trông hết sức trang nghiêm.

Mà lúc này, những chiếc ghế ấy đã ngồi đầy người.

"Mấy người chỉ có thể đứng ở ngoài rìa, không thể tới gần võ đài trong bán kính 10m, biết không?", người đàn ông đeo kính dẫn Lâm Hàn và mọi người tới đây rồi cảnh cáo.

"Vâng vâng vâng!"

"Biết mà! Chúng tôi sẽ không đến gần đâu!"

Mọi người liên tục khẳng định, bọn họ đều là những nhân vật ở tầng dưới chót của Vùng Xám, được tham gia buổi lễ kế nhiệm này đã là vinh dự lắm rồi. Bảo bọn họ đứng, đương nhiên sẽ chẳng ai dám có câu oán trách nào.

Lâm Hàn liếc nhìn những chiếc ghế xung quanh võ đài, người ngồi trên đó ai ai cũng tràn đầy khí thế.

Người thì ánh mắt rét lạnh, cả người tỏa ra nhàn nhạt sát khí.

Người lại đeo dây chuyền vàng, trông như nhà giàu mới nổi.

Người mặt mày tươi cười, khiến người khác cảm thấy hòa nhã dễ gần, nhưng trong mắt lâu lâu lại lóe lên vẻ hung ác...

Những người đó hẳn là những nhân vật tầng giữa của Vùng Xám thành phố Đông Hải, nên mới có tư cách ngồi xung quanh võ đài.

80% phòng tiếp khách tiếp đãi bọn họ lúc nãy là phòng số 2.

Trên võ đài đặt chín chiếc ghế, lúc này cũng ngồi đầy người.

Ngồi ở trung tâm là một người đàn ông trung niên để râu cá trê, mặc áo kiểu thời Đường màu tím. Ông ta đang quan sát xung quanh võ đài, khóe miệng mỉm cười, hai mắt thâm thúy, khiến người ta có cảm giác khó đoán.

Tay trái ông ta cầm hai cục bi sắt, không ngừng vân vê, phát ra tiếng keng keng.

Đó chính là ông trùm xã hội đen hiện giờ, Trần Vô Cực!

Tiểu Sơn thì cung kính đứng im sau lưng ông ta.

"Đó chính là Trần Vô Cực kìa!"

Hà Lộ nhìn thấy Trần Vô Cực, hai mắt liền sáng lấp lánh:

"Không hổ là ông trùm của Vùng Xám, khí thế ghê thật! Tôi chỉ vừa nhìn ông ta mà đã cảm thấy như bị ông ta phát giác, chẳng dám nhìn lâu luôn á!"

Cô ta nín thở, ngước nhìn Trần Vô Cực, cách hơn 10m cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ bị ông ta nghe thấy.

"Khí thế và ánh mắt kia chỉ có người đã từng trải qua nhiều trận chém giết mưa máu mới có được", Trần Nam cũng cảm thán, vẻ mặt tràn ngập kính sợ:

"Cho dù là Hoàng Báo ngang sức ngang tài với ông ta lúc trước, tôi cũng vẫn cảm thấy thua xa rất nhiều".
Chương 308: Lễ kế nhiệm bắt đầu

"Đương nhiên rồi, anh Cực có thể ngồi lên vị trí như bây giờ hoàn toàn là dựa vào hai bàn tay của mình xông pha ra. Cả quãng đường ấy, chỉ hơi sơ suất một chút thôi sẽ bị mất mạng như chơi!", Thạch Tông nhìn Trần Vô Cực bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái:

"Cho nên, anh ấy mới có khí thế như giờ, tôi vẫn luôn xem anh Cực là thần tượng của mình".

"À đúng rồi!"

Ánh mắt Thạch Tông chợt nhìn sang Lâm Hàn, chế giễu nói: "Trần Nam, tên này nói mình có địa vị cao trong Vùng Xám! Mày nói xem anh Cực biết cậu ta không?"

"Biết không á? Sao anh Cực có thể biết cái tên vô danh tiểu tốt này được?"

"Đúng thế! Lời nói ban nãy của cậu ta chi để lòe mọi người thôi!"

Những người xung quanh lập tức chế giễu Lâm Hàn.

"Thạch Tông, chuyện lúc nãy đã qua rồi, mong mày đừng có lảm nhảm nữa, ok!", Trần Nam nhướng mày:

"Cậu em Lâm Hàn có chút ngông của tuổi trẻ nên nói vậy thì bình thường thôi, khi mày còn trẻ không nổ à? Nếu mày còn chế giễu Lâm Hàn nữa, đừng hỏi sao tao trở mặt với mày!"

Thạch Tông trợn mắt khinh thường, không thèm cãi lại.

Chẳng phải gã ta sợ Trần Nam, nhưng giờ là lễ kế nhiệm, nên Thạch Tông cũng không dám gây chuyện.

"Người kia chắc là Ngô Xuyên hả!"

Hà Lộ chỉ vào thanh niên ngồi bên tay trái Trần Vô Cực nói.

Thanh niên để tóc húi cua, ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, cả người toát lên vẻ uy nghiêm, quả thật là Ngô Xuyên.

Trải qua khoảng thời gian rèn luyện trong Vùng Xám, khí chất cả người Ngô Xuyên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, không còn là thanh niên thích bài bạc thuộc tầng lớp dưới dưới đáy của khu Bành Hộ nữa. Anh ta của hiện tại đã thấp thoáng vóc dáng của một ông trùm xã hội đen rồi.

"Đúng vậy!"

Trần Nam gật đầu: "Anh ta chính là Ngô Xuyên, người này còn rất trẻ nhưng lại được Trần Vô Cực coi trọng. Và mới nổi lên trong Vùng Xám vài tháng thôi. Trước kia, Ngô Xuyên cũng chỉ là loại dân đen của khu Bành Hộ".

"Mới có vài tháng thôi á!"

Hà Lộ kinh ngạc há hốc mồm:

"Tốc độ vùng lên đáng sợ quá rồi đó! Một người bình thường muốn leo lên vị trí hiện giờ như anh ta, có lẽ phải mất ba bốn mươi năm chứ đùa!"

"Ai bảo anh ta được anh Cực coi trọng chứ!"

Thạch Tông đứng cạnh cũng cười ha ha: "Có điều, có tin đồn, người coi trọng Ngô Xuyên không đơn giản chỉ là anh Cực, còn có ông lớn đứng đằng sau đề cử cơ. Không thì, Ngô Xuyên chẳng thể nào vùng lên nhanh như vậy cả".

"Ông lớn? Là ai đây ta?", gương mặt Hà Lộ lộ ra vẻ tò mò: "Trong Vùng Xám thành phố Đông Hải thì người lớn nhất chính là Trần Vô Cực rồi còn đâu".

"Chưa biết chừng ông lớn kia lại là cậu em này của Trần Nam ấy chứ!"

Thạch Tông lại liếc Lâm Hàn đá xéo anh: "Dù sao cậu ta cũng nói mình có địa vị rất cao trong Vùng Xám mà. Có lẽ anh Xuyên được như ngày hôm nay chính là do cậu ta đào tạo ra!"

"Thạch Tông, mày câm miệng đi!"

Trần Nam nổi giận: "Mày không nói gì chẳng ai bảo mày câm đâu! Lâm Hàn chỉ nói quá có một câu thôi mà mày cứ nhắc mãi, đó là phong độ của người làm đại ca hả? Không ngờ bụng dạ mày lại hẹp hòi như thế!"

Trần Nam tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, gã Thạch Tông này thật là độc miệng!

Nếu không phải trong buổi lễ kế nhiệm không được gây rối, ông ta đã không nhịn nổi mà ra tay dạy cho gã ta một bài học rồi!

"Được được được, tao không nói nữa, tức cái gì chứ!", Thạch Tông xua tay nói: "Hơn nữa, cậu em của mày nổ thế, đương nhiên phải chuẩn bị tinh thần bị cười nhạo chứ, nó tự làm tự chịu thôi!"

"Mày!"

Trần Nam tức run người.

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Hà Lộ vội vàng nói sang chuyện khác: "Người đàn ông ngồi bên phải Trần Vô Cực là ai thế, tôi nhìn khí thế thì hình như cũng chẳng phải loại đơn giản".

Người đàn ông kia mặc áo sơ mi hoa có in một bức tranh sơn thủy cổ kính. Hai bên huyệt thái dương gồ lên, cả người tản ra sát khí âm trầm lạnh lẽo, cách hơn 10m mà chỉ liếc nhìn một cái đã khiến Hà Lộ ớn lạnh.

"Ông ta là Giang Sấm!"

Sắc mặt Trần Nam trở nên nghiêm nghị: "Người này là một trong những đàn em chủ lực, vô cùng trung thành và tận tâm với Trần Vô Cực. Anh Cực có mấy lần bị vây trong nguy hiểm, đều được Giang Sấm cứu ra. Vì vậy, ở Vùng Xám thành phố Đông Hải, ngoài Trần Vô Cực ra thì Giang Sấm là người có địa vị cao nhất".

"Có điều, tính cách ông ta khá tàn bạo, ngay cả đàn em của mình cũng đối xử nghiêm khắc và dùng những hình phạt tàn nhẫn. Nghe nói có người chỉ mắc lỗi nhỏ đã bị ông ta chặt đứt năm ngón tay. Cách làm hết sức độc địa nên không được thích cho lắm".

"Tàn nhẫn như vậy á!"

Hà Lộ sợ tới mức run bắn người.

Lúc này, trên võ đài, Tiểu Sơn nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian đã đến, bèn lớn tiếng hét lên:

"Lễ kế nhiệm chính thức bắt đầu!"

Hiện trường đột nhiên im lặng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía võ đài.

Trần Vô Cực nắm bi sắt, đứng dậy, bước tới chính giữa võ đài.

Giang Sấm nhìn bóng lưng Trần Vô Cực, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Ngô Xuyên thì vẫn ngồi im, mặt mày không dao động dù là mảy may.

"Hôm nay, là ngày Trần Vô Cực tôi rửa tay gác kiếm, cũng là ngày truyền vị trí lại cho Ngô Xuyên", Trần Vô Cực liếc nhìn hiện trường, giọng nói hồn hậu lớn tiếng nói:

"Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã đến chung vui".

"Mọi người đều là những người anh em trong Vùng Xám, cách làm việc nhanh gọn dứt khoát, nên tôi cũng nói ngắn gọn thôi. Hôm nay, mục đích tôi tập hợp tất cả tới chắc ai cũng biết, Trần Vô Cực tôi muốn truyền vị trí của mình lại cho Ngô Xuyên!"

Mọi người dưới võ đài nghe vậy đều chấn động.

Trước đó đã có tin tức lộ ra là sẽ truyền vị trí lại cho Ngô Xuyên.

Nhưng câu đó do chính miệng Trần Vô Cực nói ra thì vẫn có chút bất ngờ.

Giang Sấm đằng sau yên lặng siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào trong da thịt, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Mà ngồi bên cạnh ông ta còn có một gã mặc áo khoác khuôn mặt ngăm đen, gã ta giơ tay đặt lên cánh tay Giang Sấm, trong mắt lập lòe vẻ cảnh cáo, ý bảo ông ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Giang Sấm đương nhiên hiểu được điều đó, ông ta hít thở sâu, thả lỏng bàn tay ra, giấu vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt đi.

"Chắc các anh em trong Vùng Xám đều biết tôi rất coi trọng Ngô Xuyên. Trong khoảng thời gian này, cậu ta đã làm được rất nhiều chuyện đóng góp vô cùng lớn cho chúng ta mà chắc ai cũng thấy".

"Tôi thấy hết sức yên tâm khi truyền vị trí cho cậu ta, đương nhiên, sau đây tôi sẽ đưa ra vài lý do mình làm vậy cho mọi người nghe", Trần Vô Cực nói:

"Thứ nhất, mặt ngoài, Ngô Xuyên là tổng phụ trách công việc sắp xếp đền bù dự án cải tạo khu Bành Hộ, có quan hệ rất thân thiết với các nhà lãnh đạo của thành phố Đông Hải".

"Chắc ai cũng biết giờ công tác lùng quét tội phạm diễn ra nghiêm ngặt như vậy, nếu không có quan hệ tốt với chính phủ, chúng ta sẽ rất khó sống thoải mái. Thế nên, tôi để cậu ta kế nhiệm vị trí này, mọi người cũng yên tâm kinh doanh sản nghiệp của mình hơn. Mọi người thấy tôi nói có đúng không?"

"Đúng thế!"

"Ngô Xuyên còn là tổng phụ trách sắp xếp đền bù dự án cải tạo khu Bành Hộ à? Sao tao không biết?"

"Đấy là dự án hơn chục tỷ đó!"

"Anh Xuyên giấu ghê thật!"

Mọi người bên dưới bàn tán sôi nổi, có bất ngờ, rồi lại cảm thấy Trần Vô Cực nói vậy cũng có lý.

"Thứ hai, mọi người đều biết Hoàng Báo nhỉ? Ông ta có địa vị sánh ngang với tôi ở trong Vùng Xám. Nhưng có một điều mọi người không biết, ông ta bị bắt cũng có sự tham gia của Ngô Xuyên, cậu ta còn vì thế mà bị bắn. Ngô Xuyên đã đóng góp rất lớn cho việc quét sạch thế lực của Hoàng Báo", Trần Vô Cực lại nói tiếp, rồi vẫy tay với anh ta:

"Ngô Xuyên, cậu tới đây!"

Ngô Xuyên đứng dậy, đi đến bên cạnh Trần Vô Cực, tự giác cởi áo lộ ra nửa người trên.

Trên bả vai anh ta rõ ràng có một vết sẹo do súng bắn bị thương!
Chương 309: Sáu nguyên lão

"Vết sẹo này chính là do lúc đối phó với Hoàng Báo mà có", Trần Vô Cực chỉ vào vết sẹo, trầm giọng nói.

"Còn có chuyện này à!"

"Bất ngờ ghê, không ngờ anh Xuyên lại có đóng góp lớn như vậy, vì bắt Hoàng Báo mà bị súng bắn bị thương!"

"Tôi ủng hộ anh Xuyên tiếp nhận vị trí của anh Cực!"

"Có sự đóng góp lớn vậy, anh ta kế nhiệm anh Cực là điều đương nhiên rồi!"

Các đàn anh đàn chị trong Vùng Xám đều bàn tán sôi nổi, ánh mắt nhìn Ngô Xuyên cũng trở nên tôn kính hơn.

"Trần Vô Cực kia biết ăn nói ghê", Trần Nam nói: "Vì giúp cho Ngô Xuyên lên kế nhiệm rồi có thể được lòng mọi người mà dốc biết bao công sức".

Mà Giang Sấm đang ngồi đằng sau nghe được những lời bàn tán dưới võ đài thì cau mày, trong mắt hiện lên vẻ ghen ghét và tức giận.

"Ông Hoàng, cũng đến lúc rồi đó".

Ông ta nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó nói với người đàn ông mặc áo khoác bên cạnh.

"Tôi biết, đợi thêm một lát nữa đi".

Gã ta mỉm cười, bày ra dáng vẻ tự tin thắng chắc rồi.

...

Cùng lúc đó, bên ngoài Trần Công Quán.

Một chiếc xe Buick GL8 màu đen bỗng phóng tới, nhìn ra sau thì có hơn hai mươi chiếc nối đuôi theo sau.

"Chuyện gì vậy?"

Ánh mắt hai gã đô con đeo kính đen đứng gác ở cổng lóe lên.

Cạch!

Cạch!

Cạch!

Cửa xe bật mở, một đám người mặc vest đen, bịt mặt bằng vải đen, cả người đằng đằng sát khí bước xuống xe.

Bọn họ người nào người nấy đều cầm một cây súng lục trong tay, nòng súng dài gắn thêm ống giảm thanh.

Sau khi xuống xe, những người đó cùng đi về phía cổng Trần Công Quán.

"Dừng lại, nơi này là khu vực tư nhân, cấm..."

Gã đô con đeo kính đen đứng ở cổng vừa định ngăn lại đã bị họng súng tối om lạnh lẽo chỉa vào đầu.

"Từ giờ trở đi, mày mà dám nói một chữ thôi, thì chết".

Gã cầm súng nói với giọng rét lạnh tràn ngập sát khí.

Gã đô con đeo kính đen còn lại cười ha hả:

"Chết á? Đây là Trần Công Quán, không phải là nơi bọn mày có thể giở trò!"

Bụp!

Một tiếng trầm đục vang lên, có gã bịt mặt trực tiếp bóp cò với gã đô con đeo kính đen.

Cơ thể gã mềm nhũn, trợn trừng mắt, té xuống đất nằm im không nhúc nhích, máu chảy giàn giụa trên trán.

Thấy cảnh đó, gã đeo kính đen bên cạnh sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

"Nhớ lấy, không được gây ra tiếng động!"

Gã đàn ông bịt mặt vung tay lên, lạnh lùng nói: "Đã rõ bản đồ tứ hợp viện và các điểm sắp xếp canh giữ hết chưa!"

"Rõ rồi!"

"Rõ rồi!"

...

Một đám đàn ông bịt mặt đồng loạt gật đầu.

"Ừ, vậy vào thôi!"

...

Trong tứ hợp viện, trên võ đài, Ngô Xuyên đã mặc áo lại.

"Ngoài việc có mối quan hệ tốt với cơ quan nhà nước, và tiêu diệt thế lực của Hoàng Báo ra, trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã đưa một số sản nghiệp cho Ngô Xuyên xử lý", Trần Vô Cực tiếp tục nói:

"Ba quán bar lớn, hai sòng bạc, một quán karaoke. Những sản nghiệp ấy đều được Ngô Xuyên quản lý nề nếp rõ ràng, tôi rất hài lòng với điều đó. Chắc mọi người cũng thấy rõ mà nhỉ!"

"Đương nhiên thấy, những sản nghiệp đó đều kinh doanh rất tốt".

"Không chỉ thế, khi thu phục thế lực của Hoàng Báo và Lý Vọng Sơn, anh Xuyên cũng xử lý vô cùng gọn gàng!"

"Phải biết rằng, hiện nay, cả Vùng Xám thành phố Đông Hải, dù là băng đảng lớn hay nhỏ đều quy phục anh Xuyên!"

"Tóm lại, anh Xuyên lên làm đại ca, tôi chịu!"

Mọi người bên dưới bàn tán xôn xao.

Thấy bầu không khí cũng khá sôi nổi rồi, Trần Vô Cực bèn lớn tiếng nói:

"Nói chung, ngoài kinh nghiệm ra thì năng lực hay đóng góp của Ngô Xuyên đều thuộc loại đứng đầu. Hơn nữa, cậu ta vẫn còn trẻ, có thời gian và lòng cầu tiến, thế nên dưới sự dẫn dắt cậu ta, chúng ta sẽ chỉ ngày càng phát triển tốt hơn mà thôi!"

"Đối với việc cậu ta kế nhiệm vị trí của tôi, mọi người có ai không phục không?"

Trần Vô Cực nhìn một vòng dưới võ đài hỏi.

"Không có!"

"Tôi phục!"

"Tôi theo anh Xuyên!"

"Anh Xuyên!"

"Anh Xuyên!"

"Anh Xuyên!"

...

Mọi người bên dưới hô lên, tiếng hét rung trời, ai cũng lộ ra vẻ mặt kích động.

"Tôi cũng phục! Anh Xuyên mới là người được chọn thích hợp nhất!"

Thạch Tông hô to, phấn khích đến nỗi thở hổn hển.

Thấy cảnh ấy, Trần Vô Cực hài lòng gật đầu, ông ta giơ tay lên, phía dưới lập tức im lặng.

"Ngô Xuyên kế nhiệm, không chỉ mình mọi người phục, mà các bô lão cũng phải phục mới được!"

Trần Vô Cực quay đầu lại, nhìn về phía chín chiếc ghế đằng sau.

"Đằng sau tôi, tổng có bảy vị trí, ngoài ông Hoàng đến dự lễ kế nhiệm ra, còn lại sáu người đều là những anh em sống chết có nhau của Trần Vô Cực tôi!"

Trong ánh mắt Trần Vô Cực có vô vàn cảm xúc, thấp giọng nói:

"Trông số đó, có vài người đã cứu mạng tôi!"

"Không có bọn họ, sẽ chẳng có Trần Vô Cực hôm nay, mọi người đều là những nguyên lão! Có công lao không thể xóa nhòa được!"

"Bây giờ, tôi truyền vị trí của mình cho Ngô Xuyên, mọi người đồng ý không?"

Trần Vô Cực nhìn sáu người nói.

Mọi người dưới võ đài cũng đổ dồn ánh mắt lên sáu người kia.

Hiện trường lập tức yên tĩnh.

Bọn họ biết, Ngô Xuyên muốn chân chính kế nhiệm được vị trí của Trần Vô Cực, thì quan trọng nhất là phải thông qua ngưỡng cửa của sáu nguyên lão này.

"Chắc sáu nguyên lão sẽ đồng ý chứ hả?!"

Thạch Tông nhìn chằm chằm võ đài, nín thở, tim như ngừng đập.

Trần Nam và Hà Lộ cũng đồng dạng như thế.

Bặc!

"Hử?"

Lỗ tai Lâm Hàn giật giật, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, bởi vì có tiếng trầm đục vang lên đâu đó.

Âm thanh đó rất nhỏ, nhưng thính lực Lâm Hàn vốn dĩ đã hơn hẳn người thường, nên anh lập tức nghe thấy được nó.

Bặc!

Bặc!

Lại có hai tiếng nữa vang lên.

"Âm thanh này... Có chút giống tiếng súng, có điều, đã được gắn thêm ống giảm thanh..."

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, lòng chợt lo lắng, có linh cảm xấu:

"Cũng có thể chỉ là âm thanh bình thường thôi, chắc mình lo quá rồi".

Anh nhìn về phía lan can ở tầng ba của tứ hợp viện, chỗ đó vẫn có hàng loạt mấy gã đeo kính đen đứng nghiêm, lạnh lùng nhìn xuống do Tôn Hàn Các sắp xếp.

Có điều... Hình như thiếu bớt mấy người và có thêm mấy gương mặt mới.

"Có lẽ mình đa nghi quá rồi, Ngô Xuyên sắp xếp nhiều người của Tôn Hàn Các để giữ trật tự như vậy, xác suất xảy ra chuyện là không cao".

Lâm Hàn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục nhìn về phía võ đài.

"Sáu vị, mọi người có đồng ý không?"

Trên võ đài, Trần Vô Cực nhìn sáu nguyên lão hỏi.

Bọn họ đều khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, cả người tràn ngập sát khí, đều là những người cùng vào sinh ra tử, xông pha bạt mạng với Trần Vô Cực mới có địa vị như ngày hôm nay.

"Tôi đồng ý!"

Một nguyên lão ngồi phía ngoài cùng bên trái nói.

"Tôi cũng đồng ý!"

"Ngô Xuyên kế nhiệm ông, ok!"

"Vô Cực, tôi tin tưởng mắt nhìn người của ông!"

"Tôi cũng khá là thích tên nhóc Ngô Xuyên này, sau khi cậu ta kế nhiệm ông, tôi sẽ dốc sức giúp đỡ".

Mấy nguyên lão còn lại cũng lần lượt lên tiếng.

Chỉ qua vài giây, trong sáu nguyên lão thì đã có năm người đồng ý Ngô Xuyên kế nhiệm.

Năm với một, so về số lượng thì đương nhiên Ngô Xuyên có thể thuận lợi lên thay vị trí của Trần Vô Cực.

"Anh Xuyên!"

"Anh Xuyên!"

"Anh Xuyên!"

Nghe vậy, mọi người dưới võ đài đều hét tên Ngô Xuyên, tiếng hô rung trời.

"Anh Xuyên, anh Xuyên!", Thạch Tông cũng phấn khích hét to.

"Hử?"

Ánh mắt Trần Vô Cực rơi xuống một người đàn ông đô con, ông ta chính Giang Sấm.

Trần Vô Cực cảm thấy khá tò mò, tại sao Giang Sấm không đồng ý.

Mà khi đối diện với ánh mắt Giang Sấm, trong mắt ông ta lại đằng đằng sát khí.

Lâm Hàn híp mắt, lông tơ dựng ngược, bởi vì âm thanh trầm đục kia lại xuất hiện nữa!

Bặc!

Bặc!

Bặc!

...

"Không xong, xảy ra chuyện rồi!"
Chương 310: Tình hình đột xuất

Dây thần kinh toàn thân Lâm Hàn căng thẳng, ánh mắt dừng lại ở lan can tầng 3 của Tứ Hợp Viện.

Người của Tôn Hàn Các vốn dĩ canh giữ ở đó, tất cả đều biến thành mấy gã đàn ông bịt mặt đen.

Trong tay mỗi tên đều cầm một khẩu súng đen ngòm, nòng súng kéo dài, ánh mắt lạnh lẽo khoá chặt võ đài bên dưới.

Đoàng!

Đoàng!

Lại hai âm thanh trầm đục vang lên.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

...

Trên võ đài, cơ thể năm nguyên lão đồng ý Ngô Xuyên kế nhiệm ban nãy run lên, sau đó ngã xuống.

Mắt bọn họ trợn trắng, động mạch cổ bị bắn tan nát, máu tươi chảy ào ạt, không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh, mùi máu tanh bao phủ cả tứ hợp viện.

Nói thì có vẻ lâu nhưng tất cả chỉ xảy ra tròn vòng vài giây ngắn ngủi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“5 nguyên lão sao lại chết rồi?”

...

Những người xung quanh võ đài đều biến sắc, không kịp hiểu tại sao tình hình lại xảy ra thay đổi lớn như vậy.

“Anh nhìn phía trên kìa!”

Có người chỉ tay lên lan can tầng 3.

Mọi người lập tức ngẩng đầu, hít một hơi.

Đứng trên đó đều là mấy gã bịt mặt đen, người của Tôn Hàn Các sớm đã không còn dấu vết.

“Người của Tôn Hàn Các đâu?”

“Ở đây có người gây sự hả?”

“Lẽ nào có người muốn ngăn cản Ngô Xuyên kế nhiệm?”

“Sao việc này có thể xảy ra chứ?”, sắc mặt Thạch Tông cực kì khó coi.

“Tôi đoán có người muốn tạo phản rồi! Chú em Lâm Hàn, nơi này không thể ở lâu được, chúng ta phải nhân cơ hội thoát thân thôi!”

Nhìn thấy mấy gã bịt mặt đen cầm súng, sắc mặt Trần Nam vô cùng khó coi.

Hà Lộ bên cạnh cũng bị doạ run cầm cập.

Trên võ đài.

Nhìn thấy 5 nguyên lão chết đột ngột nằm trên đất, lại nhìn thấy mấy gã bịt mặt đen trên lan can, vẻ mặt Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều đồng thời thay đổi.

“Giang Sấm, chuyện tốt ông làm đây hả?”

Gương mặt Trần Vô Cực tĩnh lặng như nước, rét lạnh nhìn Giang Sấm.

“Không sai!”

Giang Sấm đứng lên khỏi ghế, thản nhiên cười lạnh thừa nhận.

“Giang Sấm, ông muốn tạo phản, dám giết cả 5 nguyên lão!”

“Đúng đấy, đúng là tội ác tày trời!”

“Giết hết 5 nguyên lão, thủ đoạn tàn nhẫn quá!”

Người dưới võ đài lập tức lên tiếng, bàn luận náo nhiệt, biểu cảm tức giận.

“Ồn ào!”

Giang Sấm nhíu mày, rút một khẩu súng từ trong thắt lưng ra, tùy ý chĩa xuống đám đông bên dưới bóp cò.

Đoàng!

Một phát súng!

Dưới võ đài, một tên đàn ông đeo dây chuyền vàng trợn mắt, ấn đường thoáng chốc chảy ra từng giọt từng giọt máu tươi, cơ thể anh ta mềm nhũn, ngã xuống đất bất động.

Bản thân anh ta cũng không ngờ sẽ chết đột ngột thế này.

“A!”

Hà Lộ bị doạ hoảng sợ, không ngờ Giang Sấm lại tàn nhẫn như vậy, nói giết liền giết.

Sắc mặt Trần Nam ngày càng u ám.

Khán giả dưới đài đều im bặt, không dám mở miệng nữa.

“Im lặng vẫn tốt hơn!”

Giang Sấm nhếch miệng cười, vô cùng tàn nhẫn quét qua đám người bên dưới.

“Từ giờ phút này, đám người dưới kia, tôi chưa cho các người mở miệng, các người chỉ cần dám nói 1 chữ, đều sẽ chết!”

Đám người dưới khán đài toàn thân run rẩy, bị doạ cho sống lưng lạnh toát.

Bọn họ đương nhiên không hoài nghi lời Giang Sấm nói, dù sao đối với ông ta giết người cũng chỉ như ăn cơm uống nước.

Quan trọng hơn là mấy gã bịt mặt đen bao vây lan can tầng 3 kia, rõ ràng là người của Giang Sấm.

Nhiều người như vậy, muốn chạy cũng chạy không thoát.

“Trần Vô Cực, tôi thật không hiểu nổi tôi có điểm nào không bằng thằng nhãi Ngô Xuyên? Vậy mà ông lại nhường chức cho nó!”

Lúc này, Giang Sấm quay sang nhìn Trần Vô Cực, hốc mắt đỏ ngầu, hai mắt cháy lên ngọn lửa giận dữ cùng đố kị.

“Giang Sấm, nói như vậy ông thật sự muốn tạo phản?”

Trần Vô Cực không trả lời câu hỏi của Giang Sấm mà than nhẹ:

“5 nguyên lão kia đều là những anh em vào sinh ra tử với tôi và ông, mấy người chúng ta từ cõi chết đứng lên, trải qua biết bao khó khăn thử thách. Vậy mà ông lại thẳng tay giết chết bọn họ, lương tâm ông không cắn rứt sao?”

“Sao tôi phải cắn rứt lương tâm?”

Giang Sấm lạnh nhạt chất vấn: “5 tên khốn kia mù hết rồi, ngang nhiên đồng ý cho Ngô Xuyên kế nhiệm, không giết, giữ lại làm gì?”

“Tôi rất đau lòng”.

Trần Vô Cực nhìn Giang Sấm, chân thành nói.

“Đau lòng? Haha, tất cả chuyện này không phải đều do ông nhường chức cho Ngô Xuyên gây ra sao?”

“Xét về kinh nghiệm, Trần Vô Cực, mười mấy tuổi tôi đã bán mạng cùng ông lăn lộn giang hồ, tôi đi theo ông mấy chục năm! Lúc đó thằng ranh Ngô Xuyên kia còn chưa sinh ra!”

Giang Sấm nói một mạch:

“Xét về năng lực, Trần Vô Cực, bản thân ông không rõ sao? Sòng bạc, karaoke, hộp đêm,.. sản nghiệp trong tay ông có thể phát triển rực rỡ như vậy, là do ai tạo ra? Giang Sấm tôi ít nhất cũng có 3 phần công lao!”

“Xét về tình cảm, Trần Vô Cực, tôi xem ông là anh em vào sinh ra tử, 6 năm trước lúc ông suýt bị kẻ khác giết chết, chẳng phải là tôi quên mình cứu ông một mạng sao? Không có tôi, Trần Vô Cực ông có thể sống đến ngày hôm nay không?”

“Kinh nghiệm, năng lực, tình cảm, tôi có chỗ nào không sánh được với Ngô Xuyên, tại sao ông kiên quyết nhường chức cho hắn?”

Giang Sấm chĩa súng về phía Trần Vô Cực, ngón tay đặt trên cò, hai mắt đỏ rực.

Phẫn nộ, không cam lòng, đau khổ,.. đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng ông ta.

“Giang Sấm, kinh nghiệm, năng lực, tình cảm ông quả thực đều trội hơn Ngô Xuyên”, Trần Vô Cực thở dài:

“Nhưng mà, có một điều ông không có”

“Điều gì?!”

Giang Sấm hỏi lại.

“Lòng nhân từ và khoan dung”, Trần Vô Cực hờ hững đáp.

“Nhân từ, khoan dung?”, Giang Sấm hơi khựng lại, sau đó bật cười.

“Trần Vô Cực, ông điên rồi? Lăn lộn trong vùng xám này, đừng nói đến tôi, bản thân ông cũng không biết đã nhuốm bao nhiêu máu tươi, giết bao nhiêu mạng người, lúc ông giết người cũng không thèm chớp mắt, còn ở đây nói nhân từ, độ lượng với tôi?”

“Nếu nhắc tới nhân từ, độ lượng vậy thì ông đừng nhúng tay vào vùng xám nữa!”

“Nhân từ và khoan dung tôi nhắc đến không phải nhân từ, khoan dung phát ra từ miệng ông”.

Trần Vô Cực lắc đầu: “Đối với kẻ thù, độc ác, quyết đoán là tố chất cần có. Nhưng đối với người của mình thì phải nhân từ, độ lượng”.

Tầm mắt ông ta nhìn thi thể của 5 nguyên lão, vẻ mặt hiện lên sự phức tạp:

“5 nguyên lão này đều là anh em đồng sinh cộng tử với chúng ta, ông lại ra tay với bọn họ như vậy, có thể thấy con người ông độc ác cỡ nào, người trong nhà ông cũng không tha”.

“Cũng có thể thấy, ông thực sự không thích hợp trở thành người lãnh đạo, vì vậy tôi mới không nhường chức lại cho ông”.

“Người làm việc lớn hiển nhiên phải tàn nhẫn cay độc, chỉ khi tất cả mọi người đều sợ tôi, bọn họ mới có thể phục tùng tôi!”

Giang Sấm cao giọng: “Trần Vô Cực, tôi không nhiều lời với ông nữa, bây giờ ông ở trước mặt tất cả anh em trong xã hội đen tuyên bố nhường chức lại cho tôi. Như vậy, tôi có thể tha cho ông và Ngô Xuyên một mạng, nếu không thì cả hai người đều phải chết!”

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Lan can tầng 3, súng trong tay mấy gã bịt mặt đều đồng loạt chĩa về phía Trần Vô Cực và Ngô Xuyên.

Chỉ cần Giang Sấm hạ lệnh, bọn họ sẽ lập tức ra tay.

Trần Vô Cực nhìn qua đám người bịt mặt, trong lòng kinh hãi, thật không ngờ! Trong lễ kế nhiệm lại bị người mình tín nhiệm nhất chơi một vố.

“Ngô Xuyên, e rằng hôm nay hai người chúng ta đều phải chết ở đây”.

Trần Vô Cực nhìn Ngô Xuyên, mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK