Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 626: Hạ Sương về làm việc cho Lâm Hàn

Trụ sở của livestream Sa Ngư.

Dưới sự dẫn đường của Lý Minh, Lâm Hàn kiểm tra tỉ mỉ kỹ lưỡng mà không để nhân viên biết.

Sau khi kiểm tra, Lâm Hàn tương đối hài lòng, với thực lực hiện tại của Sa Ngư, lên sàn gần như không thành vấn đề.

Việc chuẩn bị lên sàn đã gần hoàn thiện, công ty đã sắp xếp tất cả các thủ tục và mời những người có chuyên môn đến.

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, chờ tôi tính xong sẽ thông báo cho các anh thời gian lên sàn”, Lâm Hàn nhẹ giọng nói.

“Vâng thưa cậu Lâm, cậu đi thong thả”, Lý Minh gật đầu.

Sau đó Lâm Hàn lại đến công ty bất động sản của Phùng Thạch và siêu thị Hoa Nhuận để thị sát.

Sau khi Lâm Hàn kiểm tra xong cũng đã đến chạng vạng, một ngày đã trôi qua.

Sau cuộc kiểm tra, nhìn từ tổng thể Lâm Hàn khá hài lòng về ba công ty.

Ngay cả công ty bất động sản của Phùng Thạch cũng đang hoạt động rất tốt.

Bản thân Phùng Thạch tuy thiếu năng lực nhưng ông ta cũng nhìn ra được tầm quan trọng năng lực của cấp dưới. Công ty đã hoàn thành một cuộc thanh trừ lớn, tất cả những ai không có năng lực chỉ biết nịnh hót đều bị đuổi đi, chỉ để lại một phần nhỏ những người thật sự có năng lực, bây giờ sẽ tuyển những người mới có năng lực thực sự vào làm.

Bất kể là nhân viên mới được tuyển, hay là những nhân viên cũ có năng lực, tiền lương và đãi ngộ đều tăng.

Như vậy toàn bộ công ty bất động sản đã có một diện mạo hoàn toàn mới, thịnh vượng phồn vinh.

Còn siêu thị Hoa Nhuận, nhìn chung phát triển khá tốt, sau khi nhận được tài trợ từ quỹ đầu tư Nhân Phàm và hỗ trợ mọi mặt, siêu thị đã phát triển hơn.

Sau khi kiểm tra toàn bộ, Lâm Hàn cũng dần cảm thấy an tâm. Khi về anh sẽ chọn thời gian thích hợp để sắp xếp cho các công ty lên sàn.

Dưới ánh hoàng hôn, Lâm Hàn chậm rãi lái xe, cảm giác rất thư thái.

Cùng lúc đó, tại biệt thự trên núi Vân Mộng của Lâm Hàn, Hạ Sương đã chờ ở cửa suốt một buổi chiều.

Lúc trước dì Hà tưởng Hạ Sương đến để quấy rầy Lâm Hàn và Dương Lệ nên cũng chẳng để ý, cũng không nói cho Dương Lệ đang làm việc bận rộn trong nhà.

Cho đến chạng vạng, dì Hà ra ngoài đổ rác thấy Hạ Sương vẫn đứng đợi ở cửa biệt thự, hơn nữa còn không nói một lời, không giống dáng vẻ người nhà họ Hạ chờ lúc trước.

Dì Hà thấy vậy cũng nhận ra điều khác biệt, bà hiểu có lẽ Hạ Sương đến đây không phải để quấy rối Lâm Hàn và Dương Lệ, vì thế nhanh chóng đi thông báo cho Dương Lệ.

Dương Lệ đang bận làm việc trong phòng, dì Hà nhẹ nhàng gõ cửa.

“Mời vào”, Dương Lệ hờ hững trả lời.

Dì Hà bước vào, nhìn Dương Lệ rồi nói: “Thưa cô, có người nhà họ Hạ ở ngoài, cô ta đến từ trưa, nói là muốn gặp Lâm Hàn bàn chuyện. Tôi tưởng cô ta tới để quấy rối nên không nói với cô, nhưng cô ta đã đứng ở cửa chờ tới tận lúc này. Bây giờ vẫn đang chờ ở ngoài, hơn nữa còn không nói gì”.

Dương Lệ nghe vậy thì khẽ nhíu mày: “Tôi ra ngoài xem sao”.

Sau đó Dương Lệ ra sân biệt thự, quả nhiên thấy Hạ Sương đang đứng cạnh cổng không nói một lời, lẳng lặng chờ đợi.

Mặc dù ấn tượng về nhà họ Hạ của Dương Lệ không tốt lắm, nhưng cô cũng không quá ghét Hạ Sương. Lúc trước khi người nhà họ Hạ chặn ngoài cửa, Hạ Sương chủ yếu chỉ đứng một bên và không nói gì.

Mặc dù không biết Hạ Sương đến đây tìm Lâm Hàn có chuyện gì, nhưng để người ta đứng ngoài cửa chờ một buổi chiều thì thất lễ quá.

“Dì Hà, dì mời cô ta vào nhà ngồi đi, pha cho cô ta tách trà, bảo cô ta chờ Lâm Hàn ở phòng khách. Tôi tiếp tục làm việc đây”, Dương Lệ nhẹ giọng dặn dò rồi quay vào biệt thự, tiếp tục làm việc của mình.

Dì Hà khẽ gật đầu, sau đó mở cửa sân biệt thự nói: “Cô Hạ, mời cô vào phòng khách chờ ạ”.

“Hả? À không cần đâu, tôi chờ ở đây là được rồi, không cần phiền mọi người đâu”, Hạ Sương hơi ngượng, dù sao trước đây người nhà họ Hạ đến quấy rối Dương Lệ nhiều ngày như vậy, dù Hạ Sương không tham gia nhưng lần nào cô cũng có mặt.

“Không sao, cô vào đi, ở ngoài cũng không hay, cô vào trong chờ đi, lát nữa có chuyện gì cô từ từ nói với cậu Lâm”, dì Hà nói.

Hạ Sương thấy không từ chối được bèn theo dì Hà vào phòng khách chờ.

Không lâu sau, Lâm Hàn về lại biệt thự núi Vân Mộng.

Dì Hà đang làm việc trong sân, thấy Lâm Hàn xuống xe thì vội bước tới.

“Cậu Lâm, trưa nay cô Hạ tới tìm cậu, tôi tưởng cô ta tới quấy rối nên mặc kệ, để cô ta chờ ngoài cửa nhưng cô ta lại chờ đến tận tối. Sau đó cô chủ bảo tôi mời cô ta vào nhà, bây giờ cô ta đang ở phòng khách chờ cậu đó”, dì Hà nói.

“Tôi biết rồi, dì đi nấu bữa tối đi, để tôi vào xem”, Lâm Hàn hờ hững đáp rồi đi về phía phòng khách.

Khi đến phòng khách, quả nhiên Hạ Sương đang ngồi đó, anh cảm thấy hơi khó hiểu.

Ấn tượng của Lâm Hàn về Hạ Sương không quá tệ nhưng cũng không tốt lắm, dù sao cô ta cũng là người nhà họ Hạ, anh không thích nhà họ Hạ lắm.

“Anh Lâm”, nhìn thấy Hạ Sương đã về, Hạ Sương vội vàng đứng lên, có chút kích động.

Vẻ mặt Lâm Hàn vẫn bình thản, anh bước đến ngồi xuống sofa đối diện Hạ Sương rồi bảo: “Ngồi đi, có chuyện gì cô cứ nói thẳng”.

“Được”, Hạ Sương cũng không né tránh, ngồi xuống đối diện Lâm Hàn.

“Tôi đã từ bỏ toàn bộ cổ phần của mình ở nhà họ Hạ, rời khỏi nhà họ Hạ làm việc độc lập. Lần này tôi tới là muốn được làm việc cho anh, nhưng trước đây nhà họ Hạ có bất hoà với anh nên tôi cũng không chắc anh có muốn nhận tôi không, nên mới muốn tới hỏi anh”, Hạ Sương nói thẳng.

“Cô đã rời khỏi nhà họ Hạ?”, Lâm Hàn hơi bất ngờ.

Lâm Hàn không biết nhiều chuyện về Hạ Sương và nhà họ Hạ, nhưng anh cũng biết một chút.

Ít nhất sau khi Hạ Sương rời khỏi nhà họ Hạ, cô ta gần như là một người bình thường, không có gì trong tay.

Đây cũng là hiện trạng của những người trong gia tộc lớn, sau khi rời khỏi gia đình gần như không còn gì.

Cũng giống như Lâm Hàn trước đây, nếu rời khỏi nhà họ Lâm, anh thực sự sẽ chẳng là gì cả, nếu không phải lúc trước anh chú trọng trau dồi thế lực trong tay, có ba công ty và có Ngô Xuyên cùng những thuộc hạ trung thành của Tôn Hàn Các. Sau này còn may mắn hơn khi được kết bạn với một người anh đáng tin như Trương Thiên Sơn. Lâm Hàn thật không biết phải làm gì để vượt qua cơn khủng hoảng lần trước, thắng cược với Dương Tiêu.

“Đúng vậy, tôi đã rời khỏi nhà họ Hạ, bây giờ tôi không có gì cả”, Hạ Sương cười bất đắc dĩ, hy sinh cho nhà họ Hạ nhiều như vậy, cuối cùng đổi lại là kết cục chẳng còn gì trong tay.

Nghe vậy Lâm Hàn khẽ lắc đầu cười: “Tuy tôi với cô không có bất hoà gì, nhưng tôi không thích nhà họ Hạ các cô lắm. Bây giờ cô rời khỏi nhà họ Hạ, không còn gì trong tay, cô chắc chắn rằng tôi sẽ nhận cô để cô làm việc cho tôi sao?”
Chương 627: Tâm sự của Tiêu Nhã

Hạ Sương nghe thấy những lời này của Lâm Hàn, nét mặt cũng không thay đổi, dù sao cô cũng đã đoán được có thể sẽ là tình huống này.

Thậm chí Hạ Sương cảm thấy khả năng cao Lâm Hàn sẽ không nhận mình, vì sự bất hoà trước đây.

Nhưng dù xác suất nhỏ thì Hạ Sương cũng muốn thử, suy cho cùng nếu Lâm Hàn bằng lòng nhận cô thì sẽ là một cơ hội cực kỳ hiếm có đối với cô.

“Tôi cũng chỉ đến đây để thử thôi, nếu anh không nhận thì tôi sẽ tự lập nghiệp một mình. Mặc dù sẽ rất khó để thành công, nhưng cũng được sống vui vẻ hơn so với việc tiếp tục ở lại nhà họ Hạ. Đây mới là cuộc sống tôi mong muốn”, Hạ Sương thẳng thắn nói.

Lâm Hàn nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, cũng coi như có cái nhìn mới về Hạ Sương.

Lâm Hàn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cô về trước đi, tôi sẽ suy nghĩ rồi đưa ra quyết định sau”.

“Được, tôi chờ thông báo của anh”.

Hạ Sương gật đầu rồi ra về.

Sau khi ra khỏi biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn, trong lòng Hạ Sương cảm thấy hơi ủ rũ, cảm thấy khả năng cao là anh sẽ không nhận mình. Nhưng dù sao cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác, quyền quyết định nằm trong tay Lâm Hàn.

Lúc này Hạ Sương có hơi hối hận, ngay từ lần đầu gặp Lâm Hàn, cô đã nhận ra anh không phải người bình thường, nhưng lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, nếu khi ấy mình chủ động tạo dựng mối quan hệ tốt với Lâm Hàn thì bây giờ có lẽ đã khác.

Cùng lúc này, Tần Liên vừa đến thành phố Thiên Kinh, xuống máy bay.

Trước đó Tần Liên đã liên lạc với chủ tịch Thạch Phi của Quang Ảnh, hẹn tối nay đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh để báo cáo.

Đồng thời, Tần Liên cũng nhận được tin từ Tiêu Nhã, hẹn xong Tiêu Nhã đưa cô tới đó.

Sau khi xuống máy bay, Tần Liên liên lạc với Tiêu Nhã, cô tìm được Tiêu Nhã ở sảnh chờ sân bay.

“Cô là Tần Liên phải không? Trông cô rất đẹp”, Tiêu Nhã hơi ngạc nhiên nhìn Tần Liên từ trên xuống dưới.

Là cô cả nhà họ Tiêu, Tiêu Nhã đã gặp đủ loại người ở thành phố Thiên Kinh, cũng đã thấy rất nhiều người đẹp.

Người mẫu, người nổi tiếng trên mạng và thậm chí cả ngôi sao, nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Liên, cô vẫn không khỏi kinh ngạc. Tần Liên thật sự quá đẹp, đặc biệt là khí chất, giống như bước ra từ trong truyện tranh vậy.

So với Tần Liên, Tiêu Nhã chợt cảm thấy những người đẹp mình thấy trước đây đều chẳng là gì.

Lúc này cuối cùng Tiêu Nhã cũng hiểu tại sao Lâm Hàn lại để tâm Tần Liên như vậy. Một Tần Liên xinh đẹp thế này, đi đến đâu có lẽ cũng sẽ thu hút sự chú ý và sự yêu thích của người khác, những người giàu có và quyền lực chắc chắn sẽ có những suy nghĩ khác.

Nhưng Tiêu Nhã đã đến thì đương nhiên Tần Liên sẽ không gặp nguy hiểm.

Quý tộc là thế lực hàng đầu, nhưng không phải ai cũng có thể làm lay chuyển được hai quý tộc khi đã liên minh như Lâm Hàn, hầu hết mọi người và những kẻ có tiền, có quyền khi đối mặt với quý tộc đều không có khả năng phản kháng.

Quý tộc có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, vậy nên quý tộc có thực lực hàng đầu.

“Cảm ơn, đã làm phiền cô, còn để cô tới đón tôi”, mặc dù Tần Liên không biết Tiêu Nhã là ai, nhưng cô vẫn biết quan sát. Từ cái nhìn đầu tiên cô đã nhìn ra thân phận Tiêu Nhã không đơn giản.

Có quyền có thế, khí chất không giống người bình thường.

Hơn nữa, trước đây Tần Liên đã biết Tiêu Nhã là bạn của Lâm Hàn.

Tần Liên không biết Lâm Hàn có thân phận gì, nhưng ngay cả những lãnh đạo hàng đầu Hoa Hạ cũng sợ hãi khi nhìn thấy đàn em của Lâm Hàn. Mà chỉ một cuộc điện thoại, Lâm Hàn đã khiến chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, công ty hàng đầu Hoa Hạ về ngành giải trí chủ động liên lạc với Tần Liên, mời cô đến quay phim.

Có thể nói, năng lực cụ thể của Lâm Hàn đã vượt quá sức tưởng tượng của Tần Liên, thực lực của Lâm Hàn thế nào thì Tần Liên không biết, nhưng chắc chắn là mạnh nhất trong số những người mà Tần Liên đã từng thấy và từng nghe.

Mà Tiêu Nhã có thể làm bạn với Lâm Hàn thì chắc chắn cũng không đơn giản.

“Không có gì”, Tiêu Nhã mỉm cười. Lâm Hàn và cô là bạn nên tối nay cô mới đích thân đến đón Tần Liên, không phải ai cũng xứng để gia chủ tương lai của một quý tộc đích thân đến sân bay đón như vậy.

“Đi máy bay cũng mệt rồi đúng không? Hay là về nghỉ ngơi ăn chút gì đó rồi hãy đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh?”, Tiêu Nhã quan tâm hỏi.

“Không cần đâu”, Tần Liên lắc đầu: “Người của Quang Ảnh vẫn đang đợi tôi, tôi vẫn nên mau chóng đến đó thì hơn”.

“Cũng được”, Tiêu Nhã gật đầu, sau đó đưa Tần Liên đi lấy hành lý ký gửi, rồi lại đưa cô ấy đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

“À đúng rồi, ngày mai tôi có một bữa tiệc, nếu cô rảnh thì có thể đến chơi cùng tôi, tôi gửi thời gian và tên khách sạn cho cô”, Tiêu Nhã chợt nhớ ra rồi nói.

“Được, nếu ngày mai bên Quang Ảnh không có việc gì thì tôi sẽ báo cô biết”, Tần Liên gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều.

Mà lúc này Tiêu Nhã lại thở dài trong lòng, hôm nay bố cô từ nước ngoài về, bữa tiệc ngày mai sẽ là tiệc mừng Tiêu Nhã lên chức gia chủ.

Bắt đầu từ ngày mai, Tiêu Nhã sẽ là gia chủ nhà họ Tiêu, một trong bốn quý tộc lớn.

Mới chỉ chưa đầy hai tuần trước, Tiêu Nhã vẫn còn đau đầu vì không có tiếng nói lắm trong nhà họ Tiêu, đau đầu vì có thể không giữ được thân phận người thừa kế. Nhưng bây giờ chỉ trong chớp mắt, cô đã sắp thuận lợi trở thành người đứng đầu nhà họ Tiêu.

Mà tất cả những điều này đều nhờ người đó.

Nghĩ đến bóng lưng Lâm Hàn, Tiêu Nhã khẽ run lên, sau khi do dự, Tiêu Nhã hỏi: “Gần đây Lâm Hàn thế nào? Anh ấy ổn chứ?”

Tần Liên nghe vậy thì hơi giật mình, phụ nữ hiểu rõ tâm tư phụ nữ nhất, đương nhiên Tần Liên có thể nhìn ra được sự khác nhau giữa quan hệ bạn bè và sự quan tâm dành cho người yêu.

Tần Liên hiểu ra điều gì đó, cô ấy đáp: “Tôi cũng đã lâu không gặp Lâm Hàn, tôi cũng không rõ lắm, xin lỗi cô”.

“Không sao, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi”, Tiêu Nhã lắc đầu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, dần trở nên im lặng, sau đó không nói gì nữa.

Chẳng mấy chốc, dưới sự hộ tống của Tiêu Nhã và vệ sĩ của Tiêu Nhã, Tần Liên đã đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

“Các anh ra ngoài chờ đi, tôi vào với Tần Liên là được rồi”, Tiêu Nhã nói với mấy vệ sĩ phía sau.

Các vệ sĩ nhìn Tiêu Nhã hơi chần chừ, một vệ sĩ hỏi: “Cô chủ, hay là chúng tôi vào cùng cô đi? Dù sao trước đây Quang Ảnh cũng là công ty của nhà họ Khương, đề phòng có người ở trong…”

“Không cần”, Tiêu Nhã ngắt lời, lãnh đạm nói: “Có thể có chuyện gì chứ? Đằng nào các anh cũng ở ngoài này, có chuyện gì thì tôi sẽ liên lạc với các anh”.

Nói xong Tiêu Nhã kéo Tần Liên vào trong công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

Mấy vệ sĩ do dự nhưng vẫn không nói gì, mặc dù thân thủ của Tiêu Nhã không tốt lắm, nhưng đối phó với hai ba người bình thường thì vẫn không thành vấn đề.
Chương 628: Ý đồ của Thạch Phi

Quầy lễ tân trụ sở chính của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

“Chào cô, tôi là Tần Liên, tôi đã hẹn chủ tịch Thạch gặp nhau tối nay”, Tần Liên lên tiếng.

Người đẹp ở quầy lễ tân nhìn thấy Tần Liên, lòng đột nhiên cảm thấy kinh ngạc.

Là nhân viên lễ tân của Quang Ảnh, cô ta đã thấy rất nhiều nghệ sĩ, rất nhiều người đẹp, nhưng chưa bao giờ thấy người nào như Tần Liên.

“Để tôi xem”, nhân viên lễ tân nói xong thì kiểm tra, quả nhiên tìm được thông tin của Tần Liên.

“Các cô đi theo tôi”.

Sau đó Tần Liên và Tiêu Nhã được đưa đến văn phòng chủ tịch.

“Chủ tịch Thạch đang ở trong văn phòng, cô vào đi”, nhân viên lễ tân nói xong thì rời đi.

Sau đó Tần Liên đi vào gặp Thạch Phi, chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, còn Tiêu Nhã đợi bên ngoài văn phòng.

Tần Liên nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi được cho phép thì bước vào.

Thạch Phi đang xử lý một vài tài liệu, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Liên thì sửng sốt.

Là chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh, Thạch Phi đã thấy rất nhiều nghệ sĩ, kiểu mỹ nữ nào cũng có, thậm chí anh ta còn ngủ cùng hơn nửa số họ.

Thạch Phi cho rằng mình đã thấy tất cả các kiểu người đẹp ở Hoa Hạ, nên đã không còn coi trọng nữ sắc như trước nữa. Nhưng giờ nhìn thấy Tần Liên, ánh mắt Thạch Phi sáng bừng, nhìn chằm chằm Tần Liên không rời mắt.

Cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Thạch Phi, Tần Liên không thoải mái lắm, nhưng dù sao anh ta cũng là chủ tịch của Quang Ảnh nên cô không dám nói gì.

“Chào anh, tôi là Tần Liên, chúng ta đã hẹn tối nay gặp mặt”, Tần Liên hơi áy náy.

Lúc này Thạch Phi mới định thần lại, biết là Tần Liên thì hai mắt mới dần di chuyển đi.

Mặc dù nhìn Tần Liên rất xinh đẹp nhưng Thạch Phi biết, mình chỉ là một kẻ làm thuê. Trước đây làm thuê cho nhà họ Khương, bây giờ lại làm thuê cho một người tên Lâm Hàn.

Hai quý tộc lớn là nhà họ Khương và nhà họ Chu dựa vào rất nhiều thế gia để đối phó nhà họ Tiêu, cuối cùng bị nhà họ Tiêu đánh bại, người có chút thế lực ở Thiên Kinh đều biết.

Nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì chỉ người nhà họ Chu, nhà họ Khương và nhà họ Tiêu biết, những thế lực lớn khác hầu như đều không biết, họ cũng không biết Lâm Hàn.

Mà Thạch Phi cũng hơi khó hiểu, sao đột nhiên nhà họ Khương lại chuyển tài sản cho người tên Lâm Hàn này, đột nhiên lại đổi chủ.

Nhưng may mà Lâm Hàn không đến công ty, cũng không quan tâm nhiều nên Thạch Phi có thể thả lỏng đôi chút.

Vốn dĩ Thạch Phi cũng không có suy nghĩ gì về Tần Liên, Lâm Hàn ra lệnh cho anh ta giúp cô tìm một bộ phim hay để làm nữ chính, anh ta chỉ làm theo vậy thôi.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Liên, trong lòng Thạch Phi lập tức thấy hơi kiêng kị Lâm Hàn, sợ mình làm gì Tần Liên sẽ khiến Lâm Hàn nổi giận.

Nhưng sau khi do dự một lúc, Thạch Phi không thể nhịn được nữa, thầm nghĩ chỉ là một người phụ nữ thôi mà, chú ý một chút sẽ không để Lâm Hàn biết.

Hơn nữa Tần Liên xinh đẹp thế này, chắc chắn cũng đã bị dùng quy tắc ngầm rất nhiều lần.

Lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, Thạch Phi vô cùng chắc chắn điều này. Dù nghệ sĩ có vẻ ngoài thuần khiết đến đâu, chỉ cần muốn vào làm, muốn nổi tiếng thì hầu như không thể không sử dụng quy tắc ngầm.

Thậm chí nhiều nghệ sĩ nữ muốn được dùng quy tắc ngầm để được thăng tiến cũng không có cơ hội này.

Nói chung phụ nữ càng xinh đẹp thì bị sử dụng quy tắc ngầm càng nhiều.

“Tần Liên phải không? Hôm nay cô vừa đến thành phố Thiên Kinh nhỉ? Cô có chỗ ở chưa?”, Thạch Phi hỏi.

Tần Liên ngồi xuống đối diện Thạch Phi rồi đáp: “Vẫn chưa, nhưng tôi đã đặt khách sạn rồi, lát nữa xong việc tôi sẽ qua đó”.

“Ồ, đặt khách sạn rồi hả? Gửi hoá đơn tôi xem đi để tôi ghi lại, chúng tôi sẽ hoàn lại tiền cho cô những khoản này”, Thạch Phi nói.

Tần Liên cũng không nghĩ nhiều, cô lấy điện di động ra tìm thông tin. Dù sao lúc trước khi ở Giải trí Tinh Quang, công ty cũng trả lại những khoản tiền ở khách sạn bên ngoài cho nghệ sĩ.

Tần Liên tìm xong thì đưa cho Thạch Phi ghi lại.

Sau đó Thạch Phi lại hỏi Tần Liên rất nhiều chuyện, nhưng hầu hết đều là chuyện riêng tư, Tần Liên không muốn trả lời lắm nhưng vẫn phải trả lời đôi câu.

Đến cuối cùng Thạch Phi mới nói ghi lại thông tin của Tần Liên, lát nữa sẽ xem có bộ phim nào phù hợp rồi sắp xếp cho Tần Liên đi diễn.

“Vậy cứ thế đã nhé, tôi về nghỉ ngơi trước”, Tần Liên nói.

Thạch Phi nhìn Tần Liên rồi cười bảo: “Muộn thế này rồi hay là để tôi đưa cô đi ăn gì? Cô từ nơi xa đến như vậy, tôi cũng không thể để cô đói được”.

“Không cần đâu, bạn tôi vẫn đang chờ ở ngoài, tôi hẹn cô ấy rồi, để lần sau đi”, Tần Liên vội xua tay từ chối.

Thạch Phi thấy vậy cũng không thuyết phục nhiều, để Tần Liên đi trước.

Sau khi Tần Liên đi ra, Tiêu Nhã nhanh chân lên hỏi.

“Tình hình thế nào? Sao lâu thế?”, Tiêu Nhã nghi ngờ hỏi.

Vẻ mặt Tần Liên có hơi ngượng ngùng, không biết có nên nói không, rất rõ ràng Thạch Phi có ý đồ đó với cô, nhưng dù sao cũng là chủ tịch Tập đoàn Quang Ảnh nên cô cũng không tiện nói gì.

“Cũng không có gì, chỉ là hỏi hơi nhiều và hơi chi tiết nên thời gian cũng lâu hơn”, Tần Liên vẫn lựa chọn không nói.

Tiêu Nhã thấy vậy thì hơi ngờ vực, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đưa Tần Liên ra ngoài đi ăn.

Sau khi ăn xong thì trời đã tối hẳn, Tiêu Nhã lại đưa Tần Liên về khách sạn đã đặt trước.

Hai cô trò chuyện rất hợp nhau, tán gẫu một hồi Tiêu Nhã đành phải về, dù sao nhà họ Tiêu vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Nhưng khi đi, Tiêu Nhã vẫn để lại hai vệ sĩ cho Tần Liên, đề phòng có tình huống gì xảy ra.

Mà những vệ sĩ này của Tiêu Nhã, họ đều là cao thủ.

“Nếu cần giúp gì thì cứ gọi cho chị, đừng khách sáo nhé”, Tiêu Nhã nói rồi chuẩn bị đi.

“Vâng, bye bye”, Tần Liên vẫy tay chào.

Sau khi tiễn Tiêu Nhã đi, Tần Liên nhìn hai vệ sĩ ở cửa mà thấy hơi kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô dẫn vệ sĩ theo.

“Các anh có muốn vào trong ngủ không? Phòng tôi đặt có phòng ngủ phụ đấy”, Tần Liên do dự một lát rồi vẫn hỏi, để vệ sĩ ở ngoài cả đêm cũng không hay.

Cả hai vệ sĩ đều lắc đầu.

“Cô Tần làm gì thì cứ làm, chúng tôi ở ngoài là được rồi, cô muốn đi đâu chúng tôi sẽ đi cùng cô”, một vệ sĩ nói.

“Được rồi”, Tần Liên thấy vậy cũng không khuyên thêm nữa, trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Mà Tần Liên về phòng nghỉ ngơi không bao lâu thì Thạch Phi đã một mình đến khách sạn này, nghe ngóng số phòng của Tần Liên rồi kiếm một tấm thẻ, sau đó đi đến.

Lúc này Tần Liên vừa mới tẩy trang xong, tắm rửa sạch sẽ đi ra, cô nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

“Xin lỗi, cô Tần đang nghỉ ngơi, không có sự cho phép của cô ấy thì không ai được vào”, vệ sĩ lạnh lùng nói.

Thạch Phi thấy thế thì hơi bất lực, cũng hơi bất ngờ: “Tôi tìm cô Tần Liên có chuyện riêng, các anh cứ gọi cô ấy ra là được”.
Chương 629: Thạch Phi ngơ ngác

Tần Liên nghe thấy tiếng động thì mở cửa phòng.

“Chủ tịch Thạch, anh có chuyện gì sao?”, Tần Liên hơi nghi ngờ hỏi.

“Cũng không có chuyện gì, tôi vừa tìm thấy một bộ phim khá hợp với cô, mà vị trí nữ chính vẫn còn trống. Tôi muốn cùng cô thảo luận kịch bản, nếu phù hợp thì tôi sẽ sắp xếp cho cô làm nữ chính bộ phim này”, Thạch Phi vào thẳng vấn đề.

Sắc mặt Tần Liên hơi kỳ lạ, cô không ngốc, ý đồ của Thạch Phi với cô đã quá rõ ràng. Trước đây Tần Liên đã từng trải qua loại chuyện này rất nhiều lần.

“Hay là để ngày mai đến công ty xem đi? Bây giờ cũng không tiện lắm”, Tần Liên nói thẳng, bày tỏ rõ sự từ chối.

Nếu là bình thường, Thạch Phi có thể sẽ nhịn rồi tìm cơ hội khác.

Nhưng bây giờ Tần Liên vừa tắm xong, chỉ quấn áo choàng tắm, thật sự quá mê người, ngọn lửa trong người Thạch Phi đã cháy lên, sao có thể bằng lòng ra về?

“Không sao, cũng không mất nhiều thời gian đâu. Bộ phim này rất ăn khách, nếu bây giờ cô không xem, sợ rằng sau này không đến lượt nữa, không có gì là không tiện cả”, Thạch Phi dụ dỗ.

“Chủ tịch Thạch, bây giờ tôi thật sự không tiện lắm, xin lỗi anh”, Tần Liên lại từ chối.

Phùng Thạch nghe vậy sắc mặt đột nhiên trầm xuống, Tần Liên rõ ràng là đang từ chối anh ta.

Mặc dù trước đây Thạch Phi làm thuê cho nhà họ Khương, bây giờ lại làm thuê cho Lâm Hàn, nhưng dù sao anh ta cũng là chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, bình thường có ai nhìn thấy anh ta mà không kính trọng?

Còn những nghệ sĩ, ngôi sao kia, dù có nổi tiếng hay không, nhìn thấy chủ tịch là anh ta có ai không tôn trọng?

Xét cho cùng, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là công ty hàng đầu trong giới giải trí Hoa Hạ, đắc tội Thạch Phi là đắc tội Quang Ảnh, đắc tội cả giới giải trí Hoa Hạ, sau này đừng nghĩ đến việc tham gia vào làng giải trí nữa.

Những năm nay, Thạch Phi đã dùng quy tắc ngầm với không biết bao nhiêu nữ nghệ sĩ và ngôi sao, đã có ai dám từ chối anh ta?

“Tần Liên, cô đừng cho mặt mũi mà không cần, đừng tưởng có Lâm Hàn phía sau thì cô muốn làm gì thì làm. Cô chỉ là một nữ nghệ sĩ thôi, cô có tin chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng là về sau cô không làm được gì trong ngành giải trí Hoa Hạ này không?”, Thạch Phi gầm lên giận dữ.

Tần Liên nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi, sự việc đã đến mức không thể giải quyết bằng cách uyển chuyển nữa rồi.

Bản thân Tần Liên rất muốn trở thành ngôi sao, thực hiện ước mơ của mình. Còn với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, Tần Liên cũng rất trân trọng cơ hội được vào công ty này làm.

Dù sao đây cũng là công ty hàng đầu trong giới giải trí Hoa Hạ, bất kỳ một nữ nghệ sĩ nào cũng có nhan sắc và kỹ năng diễn xuất, vào Quang Ảnh sau này đều có thể trở thành ngôi sao.

Nhưng Tần Liên không thể chấp nhận được việc sử dụng quy tắc ngầm, cùng lắm thì từ bỏ ước mơ, cô sẽ không bao giờ chấp nhận quy tắc ngầm, những chuyện này cô đã nghĩ tới từ trước rồi.

Cô vốn tưởng có quan hệ của Lâm Hàn thì đến Quang Ảnh sẽ không gặp những rắc rối này, không ngờ vẫn phải đối mặt với nó.

Đột nhiên lòng Tần Liên thấy hơi lạnh lẽo, muốn từ bỏ giấc mộng ngôi sao này, nhưng trong lòng lại cảm thấy áy náy với Lâm Hàn. Dù sao Lâm Hàn cũng đã đầu tư rất nhiều cho cô, anh bỏ ra rất nhiều tiền, vận dụng rất nhiều mối quan hệ. Lần này anh lại đưa cô đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, lần này tới đây đắc tội với Thạch Phi cũng khiến Lâm Hàn mất đi mối quan hệ bền chắc.

Tần Liên cho rằng Lâm Hàn đưa mình tới đây là vì có mối quan hệ cá nhân nhất định với Thạch Phi, nhưng cô không biết thực ra Thạch Phi không hề nghe lệnh Lâm Hàn.

“Xin lỗi anh, nếu thật sự không được thì tôi không nhận vai nữ chính bộ phim này nữa”, nói xong Tần Liên đóng cửa lại.

“Này!”, Thạch Phi thấy vậy thì sắc mặt trở nên khó coi, anh ta lấy thẻ phòng ra muốn quẹt để vào.

Vệ sĩ kéo Thạch Phi lại, mỗi người một bên.

“Xin lỗi, không được cô Tần cho phép thì không ai được vào”, vệ sĩ lạnh lùng nói.

Thạch Phi tức tối, đẩy hai vệ sĩ ra rồi chửi: “Chúng mày là vệ sĩ ở đâu đấy? Có biết tao là ai không? Tao là Thạch Phi, chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nếu chúng mày còn dám ngăn cản tao nữa thì tao sẽ khiến chúng mày không thể sống được”.

Hai vệ sĩ nhìn nhau nhưng trong lòng lại cười thầm, họ đều là cao thủ nhà họ Tiêu, cho dù Thạch Phi thật sự là chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh thì họ cũng chẳng quan tâm, huống gì Thạch Phi còn chỉ là kẻ làm thuê?

Nhưng hai vệ sĩ không nói gì, chỉ coi như không nghe thấy, họ vẫn đứng chắn trước cửa, không cho Thạch Phi vào.

Thạch Phi thấy vậy liền khó chịu, bắt đầu rút điện thoại ra gọi người tới.

Không lâu sau, hơn mười tên côn đồ cầm các loại vũ khí tới đây.

“Nhìn thấy chưa? Còn không mau cút đi cho tao?”, Thạch Phi vốn đã khó chịu nên cũng chẳng muốn nói lý nữa mà gọi người tới, chuẩn bị cưỡng ép Tần Liên.

Vẻ đẹp của Tần Liên nằm ngoài dự liệu của Thạch Phi, không có được Tần Liên, Thạch Phi không thể ngủ ngon giấc.

Hai vệ sĩ thấy Thạch Phi gọi những người này tới nhưng cũng chẳng quan tâm, những tên này chỉ là côn đồ bình thường, hai người họ thật sự không coi ra gì.

Thạch Phi thấy hai tên vệ sĩ vẫn bất động, nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm mà ra lệnh luôn: “Lên cho tao, đánh chết hai tên vệ sĩ không có mắt này đi!”

Thạch Phi cũng bực bội vì gặp phải vệ sĩ cứng đầu như này.

“Rõ!”

Mười mấy tên côn đồ Thạch Phi dẫn tới lập tức lao về phía hai vệ sĩ.

Tần Liên ở trong phòng cũng không thoải mái, dù sao vừa nãy có thể nói là cô đã suýt đắc tội với Thạch Phi, từ bỏ giấc mộng ngôi sao của mình.

Nhưng một lúc sau đột nhiên cô lại nghe thấy có tiếng đánh nhau bên ngoài.

Tần Liên có chút lo lắng, nếu đánh nhau thì lại càng đắc tội Thạch Phi, hơn nữa nếu hai vệ sĩ bị thương thì cô cũng không tiện giải thích với Tiêu Nhã.

Tần Liên vội vàng đi ra mở cửa, nhưng cửa vừa mở ra, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Tần Liên lập tức sững sờ.

Cô nhìn thấy mười mấy người nằm trên đất, vũ khí rơi đầy dưới sàn, có vẻ là côn đồ Thạch Phi gọi tới.

Sau đó cô lại nhìn hai vệ sĩ Tiêu Nhã để lại, ngoại trừ chút mồ hôi và một chút máu trên quần áo thì có vẻ họ không bị sao.

Mà lúc này Thạch Phi thấy thế cũng ngơ ngác, không ngờ hai vệ sĩ này không phải vệ sĩ bình thường mà là cao thủ có thân thủ rất lợi hại.

Ở thành phố Thiên Kinh này chỉ có quý tộc và thế gia mới có cao thủ, mặc dù Thạch Phi không sợ những thế gia bình thường lắm, nhưng cũng không dám đắc tội, quý tộc thì càng không cần nói. Cho dù Thạch Phi có quyền có thế, nhưng anh ta cũng không thể đắc tội với quý tộc.

“Rốt cuộc các anh là ai?”, Thạch Phi hơi ngơ ngác.

Mà lúc này Tần Liên cũng không thể đối phó được với tình hình này, do dự một lúc cô vẫn gọi cho Tiêu Nhã.

“Alo, chị Tiêu à, tình hình bên này không ổn lắm…”

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tần Liên vội vàng nói với Tiêu Nhã chuyện vừa xảy ra.
Chương 630: So gia thế?

Tiêu Nhã đưa Tần Liên về khách sạn xong thì về trang viên nhà họ Tiêu.

Cô ấy vừa xử lý xong một số việc, chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Tần Liên.

“Cái gì? Thạch Phi muốn dùng quy tắc ngầm với em? Em từ chối thì anh ta gọi hơn chục tên côn đồ đến để làm khó hả?”

Tiêu Nhã hơi ngạc nhiên, lá gan Thạch Phi này cũng lớn thật. Tần Liên là người được Lâm Hàn chỉ tên dặn mọi người để ý giúp, ngay cả Tiêu Nhã cô cũng không dám làm gì Tần Liên.

Tần Liên bên kia có chút hoảng hốt: “Chị Tiêu, sao chị lại quan tâm điều này chứ? Bây giờ hai vệ sĩ của chị vì em mà đánh bị thương toàn bộ người của chủ tịch Thạch, cũng đắc tội anh ta rồi, sau này em phải làm sao?”

Tiêu Nhã nghe vậy thì giật mình. Lúc này cô mới hiểu thì ra Tần Liên không biết năng lực của Lâm Hàn, cho rằng Lâm Hàn tìm quan hệ mới đưa được cô ấy vào công ty này, không biết Thạch Phi làm thuê cho Lâm Hàn, một câu của Lâm Hàn có thể khiến Thạch Phi phải cuốn gói ra đi, thậm chí là biến mất khỏi thế giới này.

“Chị Tiêu? Chị có nghe thấy không?”, Tần Liên thấy Tiêu Nhã đột nhiên im lặng thì thấy hơi lạ, trong lòng càng lo lắng hơn, sợ Tiêu Nhã không giúp mình.

Tiêu Nhã nói: “Không sao, em không cần lo lắng, em về phòng nghỉ ngơi trước đi, đừng quan tâm chuyện bên ngoài, chị sẽ tới xử lý. À đúng rồi, em có thể nói lại chuyện này cho Lâm Hàn biết”.

“Ồ ồ, em biết rồi”, Tần Liên biết Tiêu Nhã sẽ đến giúp mình xử lý chuyện này thì mới yên tâm. Cô vội về phòng, nhìn cảnh bên ngoài cô hơi sợ, hơn chục người nằm trên đất, sàn nhà đầy máu, cảnh tượng quá máu me.

Sau khi về phòng, Tần Liên lấy điện thoại định gọi cho Lâm Hàn, nói cho Lâm Hàn chuyện này biết, nhưng lại hơi do dự.

Tần Liên cảm thấy thật sự rất áy náy với Lâm Hàn, anh đầu tư cho cô rất nhiều, tìm cho cô biết bao mối quan hệ, kết quả là cô chẳng những không mang lại cho anh kết quả như mong muốn, bây giờ còn đắc tội với ông lớn như Thạch Phi.

Đây là công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, là công ty hàng đầu trong ngành giải trí ở Hoa Hạ.

Mặc dù Tần Liên biết Lâm Hàn rất lợi hại, nhưng vẫn vô thức cảm thấy Lâm Hàn không bằng Thạch Phi hoặc cũng chỉ như Thạch Phi. Dù sao Thạch Phi có cả công ty lớn này nên đã là nhân vật lớn thuộc top đầu rồi.

Do dự một lúc, Tần Liên vẫn gọi cho Lâm Hàn.

Chẳng bao lâu điện thoại đã kết nối, giọng Lâm Hàn truyền đến: “Sao rồi? Cô đến Thiên Kinh rồi chứ?”

“Anh Lâm, tôi có lỗi với anh”, giọng Tần Liên hơi trầm xuống, có hơi buồn bã.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”, Lâm Hàn hơi nghi ngờ, nghe giọng này của Tần Liên là anh đoán được chắc đã có chuyện gì không hay xảy ra.

Nhưng Lâm Hàn cũng hơi khó hiểu, bởi vì lần này anh đã để Tần Liên đến công ty dưới tay mình làm rồi, hơn nữa còn nhờ Tiêu Nhã giúp đỡ, tương đương với việc có quý tộc ở phía sau giúp đỡ, theo lý mà nói không thể có chuyện gì xảy ra được.

Tần Liên do dự, sau đó kể lại toàn bộ sự việc cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn nghe xong thì hơi ngạc nhiên: “Vậy thôi hả? Chuyện này thì có gì phải hoảng, tôi cho Thạch Phi một bài học là được”.

“Hả? Cho Thạch Phi một bài học? Anh ta là ông chủ công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, mà Quang Ảnh lại là công ty hàng đầu trong ngành giải trí Hoa Hạ đó”, Tần Liên hơi nghi ngờ, lẽ nào quan hệ giữa Lâm Hàn và Thạch Phi không phải như cô nghĩ?

“Tôi biết”, Lâm Hàn khẽ gật đầu rồi bảo: “Tôi quên nói cho cô biết, thời gian trước công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đã chuyển sang tên tôi, tôi vẫn chưa đến công ty. Nhưng nếu Thạch Phi đã làm chuyện này thì Thạch Phi cũng không cần tiếp tục làm chủ tịch nữa, tôi sẽ chọn người khác tới đó làm. Còn việc dạy dỗ Thạch Phi, tin rằng Tiêu Nhã sẽ làm thay tôi”.

Tần Liên nghe vậy thì sửng sốt: “Hả? Anh Lâm, anh nói công ty Quang Ảnh là của anh? Đây là công ty có giá trị 100 tỷ tệ trên thị trường đó…”

“Đúng, nếu không tôi bảo cô đến đó làm gì? Nhưng tôi không ngờ lá gan Thạch Phi lại lớn đến thế, lại để xảy ra chuyện này. Được rồi, cứ vậy đi. Chuyện bên đó Tiêu Nhã sẽ lo liệu, ngày mai tôi sẽ chọn người khác tới làm chủ tịch thay Thạch Phi. Cô chờ vài ngày nữa rồi quay phim, không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây”, Lâm Hàn nói với giọng điệu đây là điều hiển nhiên, dường như công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh chỉ là một công ty nhỏ như cửa hàng bán đồ ăn vặt thôi.

“Hết… hết rồi”, Tần Liên ngây người.

Sau đó Lâm Hàn cúp máy, để lại một mình Tần Liên vẫn còn ngơ ngác.

Có vẻ cô vẫn đánh giá thấp năng lực của Lâm Hàn, Tần Liên thầm nghĩ vậy trong lòng và cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Tâm trạng Tần Liên lúc này có thể nói như ngồi tàu lượn siêu tốc, vừa nãy cô còn tưởng sự nghiệp diễn xuất của mình đã kết thúc, còn đắc tội Thạch Phi, làm hại Lâm Hàn.

Nhưng sau một cuộc điện thoại, Tần Liên phát hiện mọi chuyện không như mình nghĩ, sự nghiệp diễn xuất của mình vẫn chưa kết thúc, nhưng có sự bảo vệ của người như Lâm Hàn, mọi chuyện chắc chắn sẽ suôn sẻ.

Ngược lại là Thạch Phi, người mà Tần Liên cho là không ai bì nổi lại có vẻ sự nghiệp đã kết thúc, anh ta đắc tội Lâm Hàn và chuẩn bị mất việc.

Không lâu sau Tiêu Nhã đã đến, Tần Liên ra khỏi phòng và kể cho Tiêu Nhã nghe cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi với Lâm Hàn.

Sau khi Tiêu Nhã nghe xong thì bình tĩnh gật đầu, không quan tâm lắm.

Tần Liên thấy vậy mới hiểu, trước đây đều do mình nghĩ nhiều mà thôi, còn Tiêu Nhã có thể bình tĩnh như vậy là do gia thế cô ấy cũng không tầm thường.

Mà Thạch Phi nghe thấy lời này của Tần Liên thì hùng hùng hổ hổ mắng: “Lâm Hàn này có đến mức đó không? Vì một người phụ nữ mà đuổi tôi? Anh ta có thể tìm được người tài nào để lên được vị trí này, giới giải trí quá phức tạp, anh ta tưởng ai cũng ngồi vào vị trí này được chắc?”

Tiêu Nhã mỉm cười: “Ai ngồi vào vị trí này, mà người đó có thể làm tốt hay không, những điều đó đều không liên quan đến anh, bây giờ anh tự lo cho mình đi”.

Tiêu Nhã nói xong, mấy vệ sĩ phía sau đã bước lên phía trước.

Thạch Phi thấy mấy vệ sĩ Tiêu Nhã vừa đưa đến cũng mặc quần áo giống hai vệ sĩ ở cửa, trong lòng chợt hiểu những người này cũng là cao thủ, anh ta không đánh lại được. Mà Tiêu Nhã này rất có thể là người của thế gia nào đó.

Thạch Phi vội vàng cười niềm nở nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì. Tôi muốn cưỡng ép nhưng chẳng phải cũng không thành công đó sao? Tôi biết có thể cô là người thuộc thế gia nào đó, nhưng tôi nói cho cô biết, tôi cũng quen không ít người, trong giới xã hội đen cũng có rất nhiều mối quan hệ. Tuy cô thuộc thế gia nhưng động vào tôi thì cô cũng phải gánh chịu hậu quả thê thảm. Tôi khuyên cô nên dừng lại đi, chúng ta biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, thế nào?”

Tiêu Nhã bật cười: “Anh rất có gia thế phải không? So gia thế đúng không? Tôi không quan tâm anh quen biết ai, ở Thiên Kinh này, nhà họ Tiêu tôi không sợ ai hết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK