Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206: BBQ Phi Thường

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với khởi nghiệp cho lắm. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Khởi nghiệp nghe có vẻ hay nhưng chắc chắn là rất mệt, rất khổ, chẳng có lợi ích gì, sao tôi phải đồng ý?”, Lâm Hàn hỏi lại.

“Ặc…”

Ông Vân cứng họng không biết trả lời thế nào.

“Hơn nữa, trong nhà tôi có nhiều tiền như thế. Cả ngày tôi không làm gì thì cũng sống vinh hoa phú quý cả đời, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn, tôi rảnh quá hóa điên hay sao mà đi khởi nghiệp?”, Lâm Hàn lại nói.

Ông Vân bất lực, Lâm Hàn nói không sai, với gia tài của anh thì 10 đời vẫn chưa dùng hết, sao phải khởi nghiệp khổ sở làm gì?

“Ông chủ Lâm nói với tôi, ông ấy đoán, cậu chủ Lâm mà không có lợi ích gì thì nhất định sẽ không đồng ý”, ông Vân chợt phì cười.

Lâm Hàn lắc đầu: “Vậy ông ấy có cho tôi lợi ích gì không?”

“Ông chủ Lâm nói, nếu cậu chủ hoàn thành hai nhiệm vụ này thì coi là đã cống hiến chút ít cho dòng họ, ở trước mặt những thành viên cao cấp trong dòng họ cũng thể hiện năng lực xuất sắc của mình thì sẽ cho ông chủ mặt mũi. Vì thế mà tương lai cậu nắm giữ tài sản nhà họ Lâm cũng sẽ thuận lợi hơn”.

Ông Vân nói: “Lợi ích là năm nào ông chủ Lâm và bà chủ Lâm cũng sẽ dành thời gian một ngày để ở bên cậu chủ”.

“Mỗi năm một ngày?”

Lâm Hàn im lặng một lát, trong mắt thoáng có một vẻ kỳ lạ, anh thản nhiên nói:

“Một ngày thì một ngày, tôi đồng ý”.

“Được, vậy bây giờ tôi sẽ thông báo chuyện này cho ông chủ Lâm”.

Ông Vân nói. Ông ấy có thể nghe ra được, tuy giọng nói của Lâm Hàn rất lạnh nhạt nhưng trong lòng lại không bình tĩnh.

Cậu chủ Lâm và ông chủ đã 10 năm rồi không gặp nhau!

“Ừ”, Lâm Hàn gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

Anh hít sâu một hơi, ánh mắt lại lần nữa trở lại nét bình lặng như nước.

Hai công ty niêm yết trên sàn chứng khoán. Chuyện này không cần gấp.

Kế hoạch một năm của anh là gây dựng app Sa Ngư thành công ty niêm yết trên sàn chứng khoán.

Còn công ty thứ hai, thu mua ở đâu thì Lâm Hàn vẫn chưa có mục tiêu. Thời gian này phải đi xung quanh tìm kiếm xem.

Ngoài ra phải đàm phán hợp tác hậu cần với nhà họ Vương. Từ chuyện ở Thiên Thượng Nhân Gian, mối quan hệ của anh và Vương Huy kia cũng chẳng tới đâu, muốn hợp tác thì chắc chắn sẽ rất khó khăn.

“Nếu thành thực hợp tác, đôi bên cùng có lợi thì còn tốt và đây cũng là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu nhà họ Vương không đồng ý thì thì đành phải áp dụng biện pháp mạnh”.

Ánh mắt Lâm Hàn hiện ra vẻ lạnh lùng.

Sau đó, anh nhìn thời gian, sắp tới 7 giờ tối.

Dương Lệ nhắn trên Wechat là buổi tối không ăn cơm ở nhà nên anh lái xe tới đường Tương Lai.

Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã đến đường Tương Lai.

Bên đường có một quán nướng có tên là “BBQ Phi Thường”, trước cửa có đặt một giá đồ nướng và quạt lửa, trong quán có hơn mười khách hàng đang ngồi, không khí ngập mùi than và mùi thịt nướng.

Một cô gái dáng vẻ gầy yếu đang bận rộn, đó chính là Từ Dung.

Lâm Hàn đỗ xe bên lề đường, xuống xe đi tới.

“Cậu Lâm!”

Nhìn thấy Lâm Hàn, Từ Dung mừng rỡ tiến lên chào hỏi.

“Buôn bán không tệ nhỉ”, Lâm Hàn nhìn vào trong quán nướng rồi nói.

Bây giờ là chiều tối, có lẽ buổi tối sẽ chật cứng người ngồi ăn.

“Đúng vậy, khá ổn ạ”.

Từ Dung lau giọt mồ hôi trên trán, cười nói: “Quán này trước kia cũng là một quán nướng, sau đó ông chủ ra nước ngoài nên chuyển nhượng quán nướng với giá thấp. Cộng thêm mặt bằng quán, tất cả là một triệu”.

“Mà cái tên này, tôi cũng lấy cảm hứng từ anh đấy, quán nướng Phi Thường, phục vụ từ bình dân cho đến cao cấp, anh thấy khẩu hiệu này thế nào?”, vẻ mặt Từ Dung tươi tắn nói.

“Ý nghĩa rất sâu sắc”, Lâm Hàn gật đầu.

“Theo tình hình kinh doanh bây giờ, cộng thêm giao đồ ăn tận nhà thì một tối tôi có thể kiếm được hai, ba ngàn. Có lẽ hơn một năm thôi là sẽ hoàn vốn. Đến lúc đó, có thể cho thuê mặt bằng rồi cứ thể cầm tiền thôi. Tóm lại là tôi được hời rồi”, Từ Dung lại nói.

“Tốt lắm”, Lâm Hàn cũng hài lòng.

Sáng nay, Từ Dung nói với anh là cô ấy mở một quán nướng, mời Lâm Hàn qua xem thử.

Cho nên đến tối, Lâm Hàn đã đi qua đây.

Dù sao, Từ Dung cũng là một sinh viên vừa tốt nghiệp, không đủ kinh nghiệm xã hội, mở quán gặp phiền phức gì, Lâm Hàn cũng có thể giúp đỡ.

“Bây giờ có một mình cô quản lý quán nướng sao?”, Lâm Hàn lại hỏi.

“Vâng, dù sao nếu thuê người thì sẽ phải trả lương. Một mình tôi tuy hơi vất vả nhưng cũng tiết kiệm được chút tiến”, Từ Dung cười nói.

“Tuyển người vẫn tốt hơn, bây giờ cô là bà chủ rồi, không cần làm tất cả mọi việc như thế”, Lâm Hàn nói: “Làm nướng mệt như thế, một mình cô làm mà bị bệnh thì tiền thuốc cũng đủ cho cô trả mấy tháng lương nhân viên rồi”.

Ánh mắt Từ Dung sáng lên, Lâm Hàn nói rất có lý.

Để tiết kiệm tiền mà cô ấy hùng hục lao vào làm, nếu bị bệnh, không ai quản lý việc kinh doanh, đóng cửa một ngày thì lỗ bao nhiêu tiền. Tiền này còn chưa tính tiền khám bệnh, mua thuốc.

“Cậu Lâm, cảm ơn anh đã chỉ cho tôi. Ngày mai tôi sẽ tuyển người!”, Từ Dung cảm kích nói.

“Không sao, trong tay cô có vốn. Việc cần làm là quản lý tình hình chung. Nếu việc gì cũng lao vào làm thì không chỉ mệt chết mà còn không kiếm được tiền”, Lâm Hàn thản nhiên nói.

Từ Dung suy nghĩ kỹ càng, thấy lời nói này của Lâm Hàn thật sự rất hữu ích.

Tiếp theo, Lâm Hàn giúp Từ Dung một tay nước đồ.

“Ting! Có một đơn đặt hàng mới. Giao hàng ngay!”

“Ting! Có đơn đặt hàng mới. Giao hàng ngay!”



Điện thoại ở bên cạnh không ngừng vang lên âm báo.

Chưa tới 1 phút mà đã có bốn đơn đặt giao.

“Quán kinh doanh tốt đấy, tôi thấy hai người làm không kịp”, Lâm Hàn lắc đầu nói.

“Không còn cách nào, vừa đến tối, thì những người thích ăn xiên nướng sẽ đổ tới ăn”, Từ Dung cũng không biết làm sao:

“Thêm nữa là quán này có rất nhiều khách quen cũ. Mỗi tối đông khách, phải làm nhiều. Nhưng đây đều là tiền mà, tiền mang đến cửa rồi, không thể nào không kiếm!”

Lâm Hàn gật đầu, cầm một xiên nấm kim châm đặt lên giá nướng.

Đương nhiên là Lâm Hàn không biết nướng đồ, nhưng vẫn có thể làm được những việc vặt như xiên thịt, xiên cật.

“Đơn 56 làm xong chưa?”

Đúng lúc này, một người giao đồ ăn mặc đồng phục màu vàng chạy vội tới hỏi.

“Xong rồi đây”.

Từ Dung đưa đồ ăn đã đóng gói xong từ trước đưa cho anh ta.

Anh ta cầm đồ nướng rồi vội vàng rời đi.

Lúc này đã đến tối, trên đường, lái xe taxi, người giao hàng, những người tan ca bước chân vội vàng về nhà, bên tai đầy tiếng còi xe, ồn ào, náo nhiệt.

“Cuộc sống không dễ dàng, nhưng ai cũng liều mình để sống, vì bản thân, vì người mình yêu, người nhà. Họ đều là những người phi thường”.

Lâm Hàn nhìn những người đang vội vã trên đường, không biết vì sao trong lòng đầy cảm khái.

“Đơn nướng số 57 xong chưa?”

Lại một người giao đồ mặc đồng phục màu vàng đi xe điện tới, vội vàng hỏi.

“Chưa xong, phải chờ một lát, khách hàng đặt 20 xiên cật, vẫn chưa nướng chín”, vẻ sốt ruột cũng hiện rõ trên khuôn mặt Từ Dung.
Chương 207: Giao đồ ăn



“Những 20 xiên cật, vị khách này yếu thận thế cơ à”.

Lâm Hàn trêu đùa nói.

Ù ù ù…

Lúc này, chuông điện thoại của Từ Dung chợt vang lên.

Cô ấy nhận điện thoại: “Xin chào, đây là BBQ Phi Thường”.

“Còn xin chào? Tôi đang rất bực mình đấy!”

Một giọng nói tức tối vang lên từ đầu kia điện thoại: “Xiên nướng của tôi đâu? Trên app hiển thị là người giao hàng đã tới quán lấy đồ, tại sao lấy tận năm phút? Đến giờ vẫn chưa xong à?”

“Xin lỗi anh, anh đặt hơi nhiều nên tôi chưa kịp làm. Nhưng xin cho tôi thêm 2 phút nữa thì cật sẽ chín ngon luôn. Người giao hàng sẽ mang cho anh ngay lập tức, trong vòng nửa tiếng, đảm bảo sẽ mang tới khách sạn của anh”, Từ Dung tỏ vẻ xin lỗi, vẻ mặt có chút căng thẳng.

“Nửa tiếng? Được, tôi cho cô nửa tiếng. Nửa tiếng mà không đến thì cho đánh giá kém! Quán nướng của cô đánh giá kém, người giao hàng cũng đánh giá kém. Đồ nướng tôi không ăn nữa, vứt hết đi! Quán nướng rác rưởi gì, ông đây muốn ăn đồ nướng còn phải đợi lâu như thế!”, đầu kia điện thoại vang lên tiếng quát mắng.

Bên cạnh có giọng nữa vang lên: “Anh Huy, đừng tức giận? Tính toán làm gì với quán đồ nướng mà? Anh muốn ăn bổ thận thì trở về em mua cho anh một ít món bí kíp bổ thận”.

“Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ nhanh chóng giao hàng xiên nướng qua…”, Từ Dung cũng rất áy náy.

Tút tút tút!

Cô ấy còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị ngắt.

Hai phút sau, đồ nướng của khách đã gói xong.

“Ngại quá, để anh đợi lâu rồi”, Từ Dung đưa túi đồ cho người giao hàng.

“Haiz, chỉ hi vọng đừng đánh giá kém tôi!”, người giao hàng hàng khẽ thở dài: “Loại khách hàng không nói lý lẽ thế này rất ít gặp, nhưng lại rất khó xử lý, ra tay cho đánh giá kém, tố cáo ngay được”.

Vừa nói, anh ta vừa cho túi đồ nướng vào hộp sau xe, lái xe đi.

Mà khi xe anh ta mới đi được vài mét.

Bụp!

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Sau đó là tiếng lốp xe xì hơi, bánh trước của xe điện xẹp xuống nhanh chóng.

“Nổ lốp rồi?!”

Người giao hàng đồ ăn ngây người, sắc mặt tái mét: “Trời ạ, lúc này lại nổ lốp! Ông trời ơi, sao lại đối xử với tôi như thế!”

Anh ta ngồi bệt xuống đất, sắc mặt xám như tro, viền mắt dường như đã có vệt nước.

“Xong rồi, xong rồi, vốn dĩ muốn nhanh một chút, hi vọng không muộn giờ, thế mà lại nổ lốp ngay được. Làm sao để không muộn đây, bị đánh giá xấu chắc luôn! Thưởng tháng này thôi khỏi nghĩ, ko có rồi!”

“Làm thế nào đây!”

Vẻ mặt Từ Dung cũng biến sắc: “Gần đây có quán sửa xe, hay là anh đi qua đó vá thử xem”.

“Vá xong cũng có tác dụng gì, không kịp đâu, nếu đã muộn thì chắc chắn đơn này sẽ bị đánh giá xấu”, người giao hàng lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào.

“Tôi giao hàng qua đó cho anh”, Lâm Hàn đi tới bình tĩnh nói.

“Anh giúp tôi?”, người giao hàng nhìn Lâm Hàn, hơi sững sờ.

“Ừ, tôi lái xe qua đó, chắc ko muộn đâu”, Lâm Hàn gật đầu.

“Vậy thì thật sự cảm ơn anh! Người anh em!”, người giao hàng hàng mừng rỡ lau lau nước mắt ở khóe mắt, vẻ mặt đầy cảm kích.

“Không sao, giúp một tay thôi mà”.

Lâm Hàn cầm túi đồ nướng, trên đơn ghi, khách sạn Bách Hào, phòng 2108, tên khách hàng là cậu Vương.

“Tôi qua đó, anh đi vá lốp đi”.

Lâm Hàn lên xe, mở app dẫn đường, đặt đồ ăn sang ghế phụ, nhìn thời gian.

Thời gian dự tính giao hàng của đơn này là 8h51 phút. Bây giờ là 8h30, còn 21 phút nữa, chắc là có thể đến trước.

Lâm Hàn khởi động xe, GMC thẳng đường phi như bay.

“Người tốt thật đấy! Đợi anh ấy quay lại nhất định phải cảm ơn người anh em này mới được”, nhìn xe rời đi, người giao hàng hàng thầm nghĩ.

8h45 phút, Lâm Hàn đến khách sạn Bách Hào.

Anh đỗ xe trước cửa khách sạn.

Anh cầm túi đồ ăn, đi vào thang máy, ấn tầng 21.

8h45 phút, Lâm Hàn đến trước cửa nhà 2108.

“Cuối cùng cũng đến trước, không coi là muộn”.

Lâm Hàn thở phào, cứ như này thì người giao hàng kia chắc cũng không bị đánh giá xấu.

Bụp bụp bụp!

Lâm Hàn giơ tay gõ cửa:

“Xin chào, giao hàng!”

“Đợi một chút, hét cái gì, ông đây bắn đại bác xong rồi lấy!”

Bên trong phòng vang lên một giọng nói bực bội, còn có tiếng thở hổn hển đè nén của người phụ nữ.

“Cậu chủ Vương… anh nhẹ thôi…”

Lâm Hàn cau mày, đợi khoảng 5 phút, mới có tiếng bước chân truyền tới.

Ôi trời, mở cửa rồi.

Một cậu thanh niên đứng trước mặt Lâm Hàn.

Thanh niên này, nhuộm tóc màu vàng, mặc một áo ngủ rộng rãi, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, vẻ ngoài đẹp trai, được các cô gái rất yêu thích.

“Vương Huy?”

Nhìn thấy thanh niên này, ánh mắt Lâm Hàn lóe lên.

Người này, chính là Vương Huy đã từng ăn cơm với anh ở Thiên Thượng Nhân Gian!

Mà Vương Huy, cũng sững sờ, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Hàn:

“Mẹ kiếp, là thằng oắt nhà cậu à!”

Anh ta cũng nhớ Lâm Hàn, ở Thiên Thượng Nhân Gian, ăn của anh ta 5kg trứng cá muối, và một con Hoàng Thần Ngư… Tổng cộng cũng hơn 1 triệu.

Mối thù này, Vương Huy vẫn còn nhớ tới giờ.

Sau chuyện đó, Vương Huy vẫn chưa tìm Lâm Hàn báo thù là vì lúc ở Thiên Thượng Nhân Gian, Lâm Hàn thể hiện thực lực không đơn giản.

Ngay cả ông chủ Lý của Thiên Thượng Nhân gian cũng phải kính cẩn trước mặt anh.

Nếu như tùy tiện báo thù thì chắc chắn sẽ nhận lấy phiền phức.

“Đợi chút!”

Vương Huy cúi đầu, phát hiện trong tay Lâm Hàn cầm một phần đồ ăn gọi giao hàng thì nhất thời sững lại, sau đó phá lên cười:

“Mẹ nó, Lâm Hàn, thằng oắt nhà cậu, cậu không phải là ông chủ của Thiên Thượng Nhân Gian sao? Không phải là hội viên cao cấp của Thiên Thượng Nhân Gian sao? Sao lại đi giao hàng đồ ăn thế này?”

Sắc mặt Lâm Hàn lạnh lùng: “Cầm đồ ăn đi”.

Vương Huy cầm lấy đồ ăn, nhìn thời gian, sắc mặt cũng lạnh thêm mấy phần:

“Thằng oắt, phần đồ ăn này giao hàng đến quá hai phút, tôi cho cậu đánh giá xấu!”

“Quá giờ? Xin lỗi, tôi không trễ giờ, lúc gõ cửa là 8h48, cách thời gian dự tính 3 phút”.

Lâm Hàn lạnh nhạt nói: “Nếu không phải anh để tôi đợi ở ngoài thì có thể bị muộn giờ sao?”

“Phì phì phì, thằng oắt, cậu đưa đồ ăn còn dám trả treo với tôi?”, Vương Huy nói: “Tôi nói cậu tới muộn thì là muộn! Tôi cho cậu đánh giá xấu, cậu làm gì được tôi!”

Anh ta lại cười nham hiểm, vẻ mặt khinh khỉnh: “Ha ha, giả bộ giỏi lắm. Tuy không biết vì sao ông chủ Lý lại cung kính với cậu như vậy, nhưng bây giờ cậu chính là thằng giao hàng đồ! Đợi đánh giá xấu đi! Còn cửa hàng đồ nướng này nữa, đánh giá xấu nốt!”

“Sao thế, cậu chủ Vương, không phải là giao hàng đồ đến à, sao vẫn chưa mang vào ăn thế?”

Một giọng nói nghi hoặc vang lên trong phòng.

Xẹt xẹt xẹt!

Tiếng bước chân vọng lại, một người phụ nữ mặc áo tắm đi tới.

Người phụ nữ này dáng vẻ mảnh mai, khuôn mặt tinh tế, trước ngực còn để lộ khe núi mờ ảo, xinh đẹp vô cùng.

“Chu Nhã Thiến?”

Lâm Hàn lại bất ngờ. Người phụ nữ này là chính là Chu Nhã Thiến!

Anh không ngờ, Chu Nhã Thiến lại ở bên cạnh Vương Huy.

“Lâm Hàn… là anh à!”

Nhìn thấy thanh niên trước mặt, Chu Nhã Thiến cũng sững sờ, kinh ngạc nói:

“Anh… sao anh lại đi giao hàng đồ ăn thế?”
Chương 208: Cực khổ kiếm tiền

“Nhã Thiến, em quen thằng nhóc này hả?”, Vương Huy ngây người nhìn Chu Nhã Thiến.

“Quen chứ, lúc trước em từng nói với anh, em có một đứa bạn thân gả cho một tên vô dụng ăn no chờ chết”, Chu Nhã Thiến nói:

“Thằng nhóc này, chính là tên vô dụng đó”.

“Chậc chậc chậc, trùng hợp quá, anh cũng quen biết cậu ta, hơn nữa giữa hai bọn anh còn có hiềm khích”, Vương Huy chép chép miệng.

Chu Nhã Thiến bên này tiếp tục đánh giá Lâm Hàn:

“Lâm Hàn, tôi thật không ngờ anh lại đi làm shipper đấy. Tôi mừng cho anh, ít ra anh cũng đã tìm được việc làm. Tuy rằng tiền lương không cao, công việc lại vất vả, nhưng cũng coi như có việc làm rồi. Xem ra anh cũng còn chút lương tâm, không nỡ nhìn Tiểu Lệ cả ngày bận tối mắt tối mũi để lo cho gia đình”.

“Nhiều lời quá, anh, đánh giá 5 sao đi”, Lâm Hàn nhíu mày, ánh mắt hướng về phía Vương Huy.

“Đánh giá 5 sao? Nhóc con, cậu nằm mơ đi!”

Vương Huy cười haha: “Cậu đến muộn, còn đòi đánh giá 5 sao! Muốn đánh giá 5 sao cũng được, quỳ xuống cầu xin tôi đi, tôi đánh giá 5 sao cho cậu!”

Trên mặt Chu Nhã Thiến cũng mang theo nụ cười đùa cợt:

“Lâm Hàn, anh trước nay chưa từng làm việc, bây giờ làm shipper, nên để anh nếm trải một chút cảm giác khó khăn khi kiếm tiền. Hay là, anh quỳ xuống trước mặt cậu Vương để cảm nhận chút khó khăn của cuộc sống đi”.

“Chẳng phải trước kia có rất nhiều tin tức, vì muốn khách hàng kí tên mà dập đầu quỳ lạy hay vì để có đánh giá tốt đã gọi khách hàng là “bố”, nhìn xem những người này, kiếm tiền cũng không dễ dàng chút nào, tôi cảm thấy tên vô tích sự như anh nên trải nghiệm một chút”.

“Nhã Thiến, kiếm tiền khó như vậy sao? Gương mặt Vương Huy vô cùng kinh ngạc: “Bây giờ anh mỗi ngày đều không cần làm việc, sản nghiệp trong nhà anh có thể kiếm cho anh mười mấy ngàn tệ rồi, anh chưa từng phải nếm trải cảm giác kiếm tiền cực khổ!”

“Giống như bây giờ, anh ở trong khách sạn vui chơi cùng người đẹp như em, hưởng thụ niềm vui của cuộc sống, còn có thể nằm không kiếm tiền! Tên nhóc Lâm Hàn đến đây giao đồ ăn, còn xin anh đánh giá 5 sao cho cậu ta, hahaha! Thật thú vị! Kiếm tiền khó khăn, cả đời này chắc anh cũng không thể cảm nhận được!”

“Cậu Vương, anh thật hư, cái gì mà vui chơi cùng người đẹp như em chứ!”

Mặt Chu Nhã Thiến ửng hồng, đấm nhẹ vào người Vương Huy mấy cái.

“Sự thật là vậy mà! Em chính là đại mỹ nhân!”

Vương Huy cười hắc hắc, ôm lấy vai Chu Nhã Thiến, ngó nghiêng Lâm Hàn:

“Ranh con, còn không chịu quỳ xuống cầu xin tôi đánh giá 5 sao cho cậu! Đúng rồi, gọi một tiếng “bố” nữa, tôi có thể cho cậu thêm chút tiền thưởng”.

“Lâm Hàn, quỳ xuống đi, trải nghiệm một chút cảm giác cực khổ để kiếm tiền cũng tốt cho anh”, Chu Nhã Thiến bồi thêm:

“Sau khi anh quỳ xuống, tôi chụp một bức ảnh rồi gửi cho Tiểu Lệ, Tiểu Lệ nhìn thấy nhất định sẽ rất vui mừng. Dù gì thì ông chồng vô dụng của mình cũng biết kiếm tiền rồi. Chỉ cần quỳ xuống, anh Huy sẽ đánh giá 5 sao cho anh!”

Vừa nói Chu Nhã Thiến vừa lấy điện thoại, chuẩn bị đợi Lâm Hàn quỳ sẽ chụp hình.

Bốp!

Bốp!

Vừa nói dứt lời, tiếng đánh của hai cái bạt tai liên tiếp vang lên.

Trên mặt Chu Nhã Thiến và Vương Huy đều xuất hiện dấu tay đỏ ửng, vô cùng đau rát.

Hụp!

Hụp!

Hai người đều hít vào một hơi, khó tin nhìn Lâm Hàn.

“Cậu, thằng nhóc kia, dám đánh tôi hả?”

“Đồ bất tài, anh muốn chết?”

Hai người lần lượt nói, ánh mắt giận dữ nhìn Lâm Hàn.

“Hai kẻ điên, ông đây nói chuyện đàng hoàng với các người, hoàn toàn không có tác dụng”.

Lâm Hàn lạnh lùng mở miệng: “Đợi đến khi ông đây động tay động chân thì các người mới biết thế nào là lịch sự!”

Nói xong, Lâm Hàn nhấc chân phải lên, đá mạnh về phía trước!

Ầm!

Ầm!

Vương Huy và Chu Nhã Thiến đều bị đá bay, nặng nề rơi trên sàn nhà.

“Ai da, đau chết tôi rồi!”

Chu Nhã Thiến kêu thảm, chỉ tay vào Lâm Hàn, mắng:

“Tên vô dụng kia, ngay cả phụ nữ mà anh cũng đánh, có còn là đàn ông không vậy! Tôi phải nói với Tiểu Lệ!”

“Đệch mẹ mày, ranh con, mày dám đánh tao hả!”

Mà lúc này, Vương Huy cuối cùng cũng có phản ứng, hai mắt anh ta đỏ lên, tức đến nghiến răng.

Thằng nhãi shipper này, vậy mà dám đánh anh ta, chuyện này thật sự vô cùng nhục nhã.

“Xem tao đánh chết mày!”

Một thằng đàn ông cao 1m80 như anh ta, căn bản không đặt Lâm Hàn vào mắt, anh ta nắm chặt nắm đấm xông thẳng về phía Lâm Hàn.

Nhưng mà tốc độ của Lâm Hàn càng nhanh hơn.

Vèo!

Chân phải của anh lại đạp một cái!

Cái đá này như một phát pháo, vô cùng mạnh mẽ!

Vương Huy bị đá bay, đập mạnh vào tường khách sạn, sau đó rơi xuống sàn nhà.

Phụt!

Anh ta phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát, đau đớn tột độ.

“Nhanh...tốc độ nhanh quá!”

Vương Huy trợn mắt nhìn Lâm Hàn, không thể tin nổi, anh ta không ngờ thân thủ của một tên nhóc lại khủng khiếp như vậy.

Lúc này, Lâm Hàn đã đến trước mặt Vương Huy.

“Mồm cũng thối thật đấy, người ta làm shipper, lỡ order hàng muộn một chút, mày đã gọi điện thoại hù doạ đánh giá thấp”.

Lâm Hàn hơi cúi người, vươn tay ra nắm lấy mái tóc vàng của Ngô Huy, đập mạnh vào tường.

Ầm!

“A!”

Vương Huy kêu lên thảm thiết, cảm thấy đầu óc choáng váng, vô cùng đau đớn.

Máu từ trên trán lập tức chạy xuống.

“Vậy cũng thôi đi, lại còn bắt tao quỳ xuống xin lỗi, mày đùa gì vậy? Bắt tao quỳ xuống xin lỗi hả?”, Lâm Hàn lại đập một cái.

Ầm!

Giờ phút này, máu còn chảy nhiều hơn nữa.

“Nhóc con, mày dám làm vậy với tao...nhà họ Vương sẽ không tha cho mày đâu!”

Vương Huy độc ác nhìn Lâm Hàn, hai mắt đỏ ngầu.

“Nhà họ Vương? Được thôi, hoan nghênh tìm đến cửa”, Lâm Hàn không thèm để ý, ánh mắt loé lên sự lạnh lẽo:

“Không phải mày nói cả đời này sẽ không nếm trải cảm giác cực khổ kiếm tiền sao? Yên tâm đi, không bao lâu nữa mày sẽ hiểu được cảm giác kiếm được tiền khó khăn cỡ nào”

“Mày có ý gì?”, Vương Huy ngơ ngác một lúc.

Lâm Hàn không trả lời anh ta mà lạnh lùng nói:

“Bây giờ, quỳ xuống xin lỗi, sau đó đánh giá 5 sao!”

“Quỳ xuống xin lỗi?”

Vương Huy cười lớn: “Nhóc con, mày điên rồi sao? Kêu Vương Huy tao quỳ xuống xin lỗi mày? Vương Huy tao là nhân vật ở đẳng cấp nào chứ, lại quỳ gối trước một tên shipper như mày...”

Bốp!

Anh ta còn chưa nói hết thì đã bị Lâm Hàn đánh một bạt tai.

Lạch cạch!

Một âm thanh lảnh lót vang lên, cái tát này trực tiếp đánh gãy hai cái răng cửa của Vương Huy, máu tươi nhanh chóng chảy trong miệng anh ta.

“Đau...đau chết tôi mất!”

Vương Huy đau đớn hít một ngụm khí lạnh, cả người co giật.

Ánh mắt Lâm Hàn rét lạnh, không nói tiếng nào lại giơ tay lên đánh.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Những tiếng bạt tai vô cùng lớn liên tiếp vang lên.

Chưa đầy một phút, cả khuôn mặt của Vương Huy bầm tím, sưng phù như cái đầu heo.

“A! A! Đau quá!”

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”

“Tôi quỳ, tôi quỳ, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin cậu đừng đánh nữa!”

Cuối cùng Vương Huy cũng thoả hiệp.

Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng bị ai đánh như vậy.

Cảm giác đau đớn này anh ta không thể nào chịu nổi, trong nháy mắt liền nhận lỗi.

Bịch!

Vương Huy quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn, run rẩy nói:

“Lâm Hàn, xin...xin lỗi, tôi xin lỗi vì những lời đã nói lúc nãy!”

Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt anh dừng trên người Chu Nhã Thiến, đồ độc ác thì không thể dễ dàng tha thứ:

“Còn cô nữa, cũng quỳ xuống xin lỗi đi”.
Chương 209: Quỳ xuống đi!

"Cái gì, tôi cũng phải quỳ xuống xin lỗi hả?"

Chu Nhã Thiến trợn mắt cứ tưởng là mình đã nghe lầm, tại sao mình lại phải quỳ xuống xin lỗi tên vô dụng này chứ?

"Lâm Hàn, tên vô dụng nhà anh đang nằm mơ à, làm gì có chuyện tôi quỳ xuống xin lỗi anh!"

Chu Nhã Thiến lạnh nhạt mở miệng, đáy mắt tràn ngập khinh thường: "Sao anh không nhìn lại xem mình là cái thá gì, chỉ là một thằng shipper thì có tư cách gì bắt tôi quỳ xuống nói xin lỗi hả!"

"Hơn nữa, tôi là bạn thân của Tiểu Lệ đấy, nếu như Tiểu Lệ biết anh bắt tôi quỳ xuống xin lỗi, thì xem xem cậu ấy xử lý anh thế nào!"

"Ồ? Vậy ý cô là cô không quỳ đúng không?", Lâm Hàn nhướng mày, khóe mắt hiện lên tia rét lạnh, anh bước về phía Chu Nhã Thiến.

"Anh...anh muốn làm gì hả?"

Chu Nhã Thiến khẽ biến sắc, trong mắt tràn ngập sợ hãi, cô ta liếc mắt nhìn qua Vương Huy.

Lúc này, Vương Huy đã bị đánh bầm dập không còn nhìn ra hình người.

"Anh đã đánh anh Huy rồi, chẳng lẽ còn muốn đánh cả tôi?", Chu Nhã Thiến quát lạnh, đầu hơi lắc: "Hừ, không thể nào! Tên vô dụng nhà anh dựa vào đâu mà dám đánh tôi!"

Bốp!

Cô ta vừa dứt lời, tiếng bạt tai giòn giã liền vang lên.

Một dấu bàn tay đỏ chót và đau rát in hằn trên má Chu Nhã Thiến, khóe môi cô ta còn ứa ra máu tươi.

"Há mồm tên vô dụng này, ngậm mồm tên vô dụng nọ, tại sao tôi không thể đánh cô?"

Lâm Hàn giơ tay lên quất thêm một cái tát.

Bốp!

"Thật sự nghĩ Lâm Hàn tôi là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp?"

Bốp!

"Sao cô không nhìn lại bản thân cô là cái thá gì chứ, mỗi ngày đều tự cho rằng mình là nữ thần, lại còn khoác lác là người theo đuổi chủ nghĩa độc thân gì đó nên không thèm kết hôn. Haha, bản chất cũng chỉ là một con đàn bà hám tiền! Gặp người giàu thì giở thói la liếm! Mỗi ngày đều ảo tưởng gả vào gia đình giàu có, sao không tự nhìn lại bản thân mình trong gương xem, với cái phẩm chất này mà xứng bước vào gia đình thượng lưu sao?"

Bốp!

"Đầu tiên là Lý Vĩnh Phú, bây giờ thì biến thành Vương Huy, chậc chậc chậc, bản lĩnh la liếm đàn ông nhà giàu của cô quả thật không tệ chút nào".

Bốp!

Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi, Lâm Hàn đã quất cho Chu Nhã Thiến 5 cái bạt tai.

Khuôn mặt Chu Nhã Thiến đã đỏ lựng hết cả lên.

"Lâm Hàn...anh anh anh...! Tên vô dụng nhà anh dám đánh tôi! Tôi phải giết anh!"

Chu Nhã Thiến giận đến nghiến răng nghiến lợi, cặp mắt đỏ bừng, giương nanh múa vuốt xông về phía Lâm Hàn.

Bụp!

Cô ta còn chưa đến gần được Lâm Hàn đã bị đạp văng ra sau.

Đùng!

Chu Nhã Thiến lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, cảm giác xương cốt toàn thân như bị nghiền nát, lục phủ ngũ tạng cũng sắp bể tan, đau đớn cùng cực.

"Huhuhu..."

Sau cùng, Chu Nhã Thiến không còn nhịn được đã bật khóc.

"Lâm Hàn...tên vô dụng nhà mày dám đánh bà! Mày không phải là đàn ông... Huhuhu! Tao phải mách với Tiểu Lệ... Huhuhu..."

"Khóc hả? Vô dụng thôi! Có đi mách lẻo thì cũng thế!"

Lâm Hàn nhếch mép, bước lên, giơ bàn tay trắng chụp lấy cái cổ nõn nà của Chu Nhã Thiến, nhấc bỗng cả người cô ta lên như nhấc một con gà vậy.

"Khụ khụ... Tên vô dụng...buông tao ra! Buông tao ra...khụ khụ!"

Chu Nhã Thiến không ngừng giãy giụa nhưng vẫn vô dụng.

"Cô gọi tôi là tên vô dụng, tôi vẫn nhịn, dù sao thì cô cũng là phụ nữ, ăn nói không có suy nghĩ cũng không sao".

Lâm Hàn nhìn Chu Nhã Thiến, đáy mắt hiện lên từng tia rét lạnh, làm cho Chu Nhã Thiến cảm thấy lạnh cả sóng lưng, sợ hãi run rẩy toàn thân.

"Nhưng có chuyện cô đừng bao giờ nên làm đó chính là vu khống tôi ngoại tình, làm cho Tiểu Lệ đau lòng không thôi, suýt nữa đã đòi ly hôn với tôi".

Lửa giận trong mắt Lâm Hàn ngày càng bùng cháy: "Những lời nói ngu xuẩn kia của cô, tôi còn có thể mặc kệ. Nhưng cô có biết, Tiểu Lệ là người tôi yêu nhất trên đời này, cô dám làm cô ấy buồn, thì tôi sẽ trả lại đủ cho cô!"

Tay trái Lâm Hàn hơi dùng sức.

"Khụ khụ..."

Chu Nhã Thiến cảm thấy sắp ngạt thở, không ngừng ho khan, hai con ngươi trợn to, vẻ mặt như sắp ngạt chết.

Mà lúc này, bàn tay Lâm Hàn vẫn còn dùng sức.

"Khụ khụ..."

Khuôn mặt Chu Nhã Thiến hiện lên biểu cảm hoảng sợ tột cùng, trong lòng tràn ngập sợ hãi nên con ngươi đã co rút lại, lưng cô ta ướt đẫm mồ hôi, hai chân cũng sắp nhũn ra.

Nếu như không xin lỗi, cô ta cho rằng Lâm Hàn sẽ thật sự bóp chết mình!

"Tôi...tôi xin lỗi... Tôi sẽ quỳ..."

Giọng nói Chu Nhã Thiến lắp bắp, cố gắng thốt lên mấy từ này.

Lâm Hàn hơi thả tay ra.

Bịch!

Chu Nhã Thiến liền té xuống đất.

"Hớp hớp..."

Cô ta ôm ngực, há to miệng thở gấp, đến khi luồng không khí mát lạnh chạy vào cuống họng mới cảm giác sự khó thở ban nãy dần dần biến mất.

"Quỳ xuống đi!"

Lâm Hàn chắp tay sau lưng đứng nhìn Chu Nhã Thiến.

Biểu cảm Chu Nhã Thiến xoắn xuýt, nếu quỳ trước mặt tên vô dụng Lâm Hàn này nói xin lỗi, cô ta trăm triệu lần cũng không muốn.

Nhưng mà...

Vừa nhớ lại cái cảm giác ngạt thở suýt chết khi nãy, tim cô ta đập thình thịch sợ hãi tột cùng.

Cuối cùng.

Ầm!

Chu Nhã Thiến cắn răng quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn, cúi đầu run giọng nói:

"Lâm...Lâm Hàn, xin lỗi, tôi xin lỗi anh, trước giờ tôi ăn nói với anh không biết suy nghĩ, xin anh đừng bao giờ để bụng".

"Còn chuyện tôi vu khống anh ngoại tình, tôi cũng muốn xin lỗi anh, thành thật xin lỗi anh... Xin anh tha thứ cho tôi!"

Sắc mặt Lâm Hàn không thay đổi, liếc nhìn qua Vương Huy:

"Có đánh giá 5 sao không?"

Vương Huy giật bắn cả người, vội vã đáp: "Có, có chứ! Hoàn toàn đáng 5 sao! Hơn nữa tôi cũng sẽ đánh giá 5 sao cho bên bán đồ ăn, 5 sao bên ship luôn!"

Lúc này, với anh ta mà nói Lâm Hàn chẳng khác gì ông thần, anh ta chỉ mong Lâm Hàn rời đi càng nhanh càng tốt.

"Cho thế thì tốt".

Lâm Hàn chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng.

Lâm Hàn rời đi được vài phút.

Phù...

Vương Huy và Chu Nhã Thiến đồng thời thở phào.

Tên Lâm Hàn kia rốt cuộc cũng đi rồi!

Nhớ lại khí thế rét lạnh của Lâm Hàn khi nãy, trong lòng hai người hãy còn sợ hãi.

"Chết tiệt! Chết tiệt!"

Vương Huy ném quả táo trong tay đập vào tường:

"Chuyện hôm nay, Vương Huy tôi sẽ nhớ kỹ! Một tên shipper mà cũng dám bắt tôi quỳ! Tôi sẽ làm cho hắn phải hối hận!"

Sắc mặt Chu Nhã Thiến cũng rất khó coi:

"Anh Huy, anh đừng giận quá, tên Lâm Hàn kia cũng chỉ giỏi đánh đấm thôi. Bản chất vẫn là một thằng nghèo kiết xác phải ra ngoài còng lưng mà làm shipper. Anh ta cũng chỉ biết dùng bạo lực khuất phục anh thôi!"

"Hắn dám bắt tôi quỳ, tôi không để yên cho hắn đâu!"

Vẻ mặt Chu Nhã Thiến ngập tràn lửa giận, lấy điện thoại ra định gọi cho Tiểu Lệ mách chuyện, nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện Lâm Hàn bắt cô ta quỳ mà truyền đến tai Tiểu Lệ, thế thì mất mặt lắm!

Chu Nhã Thiến dứt khoát đưa điện thoại lên gần miệng, gửi một đoạn voice chat:

"Ôi chao, Tiểu Lệ à, tớ không ngờ chồng cậu lại đi làm shipper đó! Cơ mà cái cách anh ta giao đồ không ổn tí nào, tới trễ đã đành, còn đánh khách hàng nữa, chắc chắn sẽ bị trừ lương rồi! Nói không chừng vì đánh người ta mà bị cảnh sát còng đầu đấy! Cậu phải quản cho chặt vào!"

Tít.

Đoạn voice đã được gửi đi.

...

Từ khách sạn Bách Hào đi ra, Lâm Hàn lái xe trở lại BBQ Phi Thường.

"Người anh em, cảm ơn anh nhiều nhé!"

Thấy Lâm Hàn giao đồ ăn về chàng trai nhanh chóng ra đón, mặt đầy cảm kích:

"Đơn này chẳng những không đến trễ, khách hàng còn đánh giá 5 sao dịch vụ! Thật sự cảm ơn anh nhiều!"

Nếu đơn hàng này bình đánh giá kém, tiền thưởng tháng này của cậu shipper sẽ bị mất hết mấy ngàn rồi, đó cũng không phải con số nhỏ.

Vì thế cậu shipper này rất cảm kích Lâm Hàn.

"Không có gì, chỉ tiện tay giúp đỡ thôi", Lâm Hàn mỉm cười nói.
Chương 210: Dương Cảnh Đào xuất viện

"Đúng rồi, bánh xe cậu đã sửa xong chưa?", Lâm Hàn hỏi lại.

"Đã sửa xong rồi".

Cậu shipper cười ha hả nói: "Anh trai, anh đã giúp tôi một chuyện lớn rồi, không thì tôi mời anh ăn một bữa nhá! Vừa khéo, mời anh ăn đồ nướng nha! Dù sao thì anh chạy tới chạy lui cũng tốn xăng mà".

"Được đấy".

Lâm Hàn cũng không từ chối, đúng lúc anh vẫn chưa ăn gì, hơn nữa nếu như từ chối thì cũng không hay lắm, lại có hơi giả tạo nữa.

"OK! Anh trai thích ăn gì cứ gọi nhá", cậu shipper nói.

Lâm Hàn cũng không khách sáo, chọn mấy con hào sữa, một phần cà tím nướng, 20 xâu thịt dê, 20 xâu thịt bò... Kèm thêm 1 chai bia.

Sau khi gọi xong, cậu shipper liền quét mã thanh toán.

"Anh trai, anh ăn trước đi, tôi còn phải đi giao đồ ăn nữa, không thể ngồi với anh rồi", cậu shipper ngồi lên xe điện nói.

"Được rồi, đi đường cẩn thận", Lâm Hàn gật đầu đáp.

Lát sau, Từ Dung đã bưng những món đã nướng xong lên bàn cho Lâm Hàn:

"Cậu Lâm nếm thử tài nấu nướng của tôi đi".

Lâm Hàn cầm xâu thịt dê lên bỏ vào trong miệng, vị cay vừa ăn, còn mang theo mùi vị thịt dê thoang thoảng.

"Không tệ, ngon lắm!", Lâm Hàn nhấp một hớp bia rồi khen.

"Hồi trước, bố tôi bán đồ nướng, khi còn bé tôi cũng hay phụ giúp bố nên học được không ít", Từ Dung cười nói.

Lâm Hàn gật đầu, ăn xong đồ nướng thì tiếp tục phụ việc.

Đến khoảng 10 giờ, Lâm Hàn thấy không còn sớm nữa mới chào tạm biệt Từ Dung, lái xe về nhà.

Buổi tối, trăng sáng vằng vặc, gió đêm phảng phất, nhiệt độ ngoài trời ôn hòa dễ chịu, trong sân biệt thự ríu rít tiếng côn trùng kêu.

Lâm Hàn lái xe tới trước cổng biệt thự, nhìn thấy trong sân có một người đang nằm trên ghế thư giãn.

"Về rồi à?", giọng nói khàn khàn vang lên.

Lâm Hàn nhìn sang người đàn ông trung niên đang nằm trên ghế thư giản.

Người đó chính là bố vợ Dương Cảnh Đào.

Lúc này, mặc dù ông ta đã mặc áo lông rất dày, nhưng sắc mặt vẫn khá tái, hơi thở yếu ớt, cơ thể dường như đã già đi rất nhiều.

"Về rồi".

Lâm Hàn thờ ơ đáp, bước vào trong sân rồi hỏi Dương Cảnh Đào: "Xuất viện rồi?"

"Ừ, làm cậu thất vọng rồi, ông già tôi chưa có chết được".

Dương Cảnh Đào cười ha hả nói: "Bác sĩ đã nói, khoảng một tháng nữa là tôi sẽ khỏi hẳn, còn sống được thêm mấy chục năm nữa. Yên tâm đi, cả đời này tôi không thể sống trong một căn nhà cũ kỹ đâu, tôi phải ở trong biệt thự tại núi Vân Mộng!"

"Vậy thì tôi thất vọng quá", Lâm Hàn thành thật nói.

"Mày!"

Sắc mặt Dương Cảnh Đào thay đổi, đáy mắt hiện lên tia tức giận: "Lâm Hàn, mày có ý gì hả? Chẳng lẽ mày mong tao chết lắm à?!"

"Đúng rồi, tôi mong ông chết lắm đấy!"

Lâm Hàn chắp tay sau lưng, vẻ mặt không thay đổi.

"Mày mày mày!"

Dương Cảnh Đào giận đến cả người run rẩy, chỉ tay vào Lâm Hàn phát rồ lên: "Tại sao tao lại có một thằng rể bất hiếu như vậy chứ! Không gọi hộ xe cấp cứu đã đành, giờ còn mong tao chết sớm!"

"Đó là do ông tự làm tự chịu, đừng có cái quái gì cũng đổ lên đầu người khác", Lâm Hàn liếc xéo.

"Mày... Khụ khụ!"

Dương Cảnh Đào cũng định nói thêm vài câu, bỗng nhiên tim ông ta nhói lên, mồ hôi tuôn nhễ nhại.

"Đau quá... Khụ khụ..."

Sắc mặt ông ta đỏ lựng lên, tức đến mức ôm ngực không ngừng ho khan, cứ như sắp ho văng cả lá phổi ra vậy.

Dương Cảnh Đào vừa trải qua một ca phẫu thuật bắc cầu tim, vốn không chịu nổi kích động, nếu tâm trạng dao động sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.

"Ông kiềm chế lại đi, đừng vừa được xuất viện về nhà mà bị tôi chọc cho tức chết", Lâm Hàn cười hì hì nói.

"Bố, bố bị sao vậy?"

Dương Lệ nghe thấy tiếng động, đi ra từ trong nhà, cô sốt ruột hỏi.

"Không sao..."

Dương Cảnh Đào khoát tay, há miệng thở dốc.

Dương Lệ vừa thấy Lâm Hàn về, cũng đoán được chắc Lâm Hàn và Dương Cảnh Đào lại cãi nhau rồi, vì vậy Dương Cảnh Đào mới tự nhiên lại ho khù khụ như vậy.

"Ông xã à..."

Dương Lệ cắn môi, hơi do dự mở miệng:

"Ông xã, bố em mới xuất viện, anh đừng chọc ông ấy giận nữa, em...em không muốn bố em xảy ra chuyện gì nữa..."

"Được rồi".

Lâm Hàn gật đầu, toét miệng cười nói: "Bà xã, chỉ cần là yêu cầu của em, anh sẽ đồng ý tất, yên tâm đi, sau này anh sẽ không chọc ông ta tức lên nữa".

"Vâng, vâng, cảm ơn ông xã!"

Nghe thế, Dương Lệ thở phào nhẹ nhõm.

Hai người, một là người thân của cô, một là người cô yêu, nếu không chịu nhượng bộ, cô đứng giữa cũng không biết nên làm gì mới phải.

"À đúng rồi ông xã, Nhã Thiến vừa nhắn tin cho, kể anh đi làm shipper, có thật không vậy?", bỗng nhiên Dương Lệ hỏi.

"À...cũng tính là vậy".

Lâm Hàn nói, anh chỉ giúp cậu shipper giao một phần đồ ăn, cái này chắc cũng tính anh là người đi giao hàng rồi.

"Người giao hàng?"

Ánh mắt Dương Cảnh Đào chợt lóe, nhìn ra chiếc xe màu trắng đang đậu ngoài sân.

"Chậc chậc chậc, chẳng lẽ thật sự đi giao đồ ăn sao?", Dương Cảnh Đào chậc lưỡi, nhìn về phía Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, không ngờ thằng vô dụng nhà cậu cũng có tiến bộ rồi, còn biết đi tìm việc làm nữa! Tuy rằng đi giao hàng có hơi cực khổ, truyền đến tai mấy người họ hàng cũng chẳng khác gì cậu đi làm cu-li. Nhưng dù sao cũng có công ăn việc làm, cậu biết nghĩ thế tôi cũng vui vẻ yên tâm phần nào".

Lâm Hàn liếc xéo, lười phản ứng Dương Cảnh Đào.

Dương Cảnh Đào lại tự biên tự diễn, nói tiếp:

"Tiền lương bây giờ của shipper cũng không thấp! Theo tôi thấy, nếu như chăm chỉ, một tháng có thể kiếm hơn 10 ngàn tệ đấy! Nhưng mà, Lâm Hàn này, dù sao thì cậu cũng còn trẻ nhưng sao não không có nếp nhăn vậy, tôi không ngờ vì làm shipper mà cậu lại đi mua chiếc xe van kia".

Tầm nhìn ông ta lại rơi vào chiếc xe của Lâm Hàn.

"Chiếc xe van này cũng tầm 50 ngàn tệ! Cậu đừng nói vì để đi giao hàng mà cậu mua chiếc xe này nha?", Dương Cảnh Đào cau mày nói:

"Người ta đi giao hàng đều chạy xe điện. Còn cậu? Lái xe hơi giao hàng, tiền cậu giao một đơn hàng cũng không đủ cậu đổ xăng nữa, trong một tháng mà cậu không lỗ tiền cũng hay lắm rồi đó!"

"Yên tâm đi, dù có lỗ vốn, cũng không phải tiền của ông, chẳng liên quan gì đến ông cả", Lâm Hàn thờ ơ nói.

"Hử?"

Trong lòng Dương Cảnh Đào buồn bực, không ngờ Lâm Hàn sẽ nói thế, lái xe van đi giao hàng, đốt xăng kiểu này chắc chắn sẽ lỗ.

Tuy rằng, Lâm Hàn là một thằng vô dụng, nhưng đầu óc đâu đến ni đần độn đâu, có số tiền chút xíu này mà cũng không biết tính sao?

Sau đó, tròng mắt ông ta đảo một vòng, mới kịp phản ứng.

Chiếc xe van này không chạy bằng xăng mà chạy bằng gas!

"Chậc chậc chậc, không ngờ Lâm Hàn cậu cũng biết suy nghĩ lắm".

Dương Cảnh Đào bất ngờ nhìn Lâm Hàn: "Nếu như xe van của cậu chạy bằng gas, 1km cũng mất 2 tệ rồi. Vậy giao một đơn hàng chắc cũng dư không ít tiền".

Lâm Hàn im lặng nhìn chằm chằm Dương Cảnh Đào.

Không biết tưởng tượng của Dương Cảnh Đào còn bay xa bay cao đến tận đâu nữa.

Dương Cảnh Đào tiếp tục nói: "Xem như một đơn hàng cậu giao kiếm được 4 tệ, chi cho gas hết 1 tệ, một đơn cũng lời 3 tệ. Mỗi ngày 100 đơn thì kiếm được 300 tệ, một tháng cũng được hơn 9 ngàn tệ rồi!"

Nói đến đây, trong lòng Dương Cảnh Đào cũng hơi bất ngờ, nếu tính vậy, thằng vô dụng này mà siêng năng một chút, nói không chừng mỗi tháng cũng kiếm hơn 10 ngàn đấy!

Mức lương này còn cao hơn rất nhiều so với thành phần trí thức bình thường đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK