Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146: Cắm sừng

“Tiền Lai thì có thể sẽ bị điên, có thể ra nước ngoài hoặc cũng có thể là ngồi tù”, Lâm Hàn sờ cằm.

Dương Lệ hơi đứng hình, nghe có chút khó hiểu.

Nửa tiếng sau, chiếc xe tiến vào khu biệt thự núi Vân Mộng.

“Chị hai, cuối cùng chị cũng về rồi!”

Nhìn thấy Dương Lệ, Dương Khiết lập tức chạy tới: “Sao chị tăng ca muộn thế?”

“Gần đây công việc của chị hơi bận rộn”, Dương Lệ mỉm cười.

Trên đường về nhà, Lâm Hàn nói với cô rằng tốt nhất đừng nhắc đến chuyện ở tòa nhà Danh Lưu để người nhà khỏi lo lắng.

“Hừ, Lâm Hàn, cậu thử tự vấn lương tâm xem có thấy tội lỗi không?”, Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng.

“Cậu nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi, sắp mười giờ tối rồi đó. Tiểu Lệ tăng ca đến tận bây giờ để cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, còn cậu thì sao? Ngày ngày chỉ biết ăn rồi chờ chết, chẳng khác gì một con sâu bọ trong nhà!”

“Được rồi, bố đừng nói nữa”, Dương Lệ nói: “Con đói bụng quá, mọi người ăn gì chưa?”

“Mọi người vẫn chưa ăn, đều đang đợi chị. Để em bảo dì Hà hâm lại đồ ăn một chút, chúng ta ăn cơm tối!”, Dương Khiết cười nói.

Ăn cơm xong, khi đang chuẩn bị đi ngủ, Dương Cảnh Đào bỗng tóm lấy Dương Lệ.

“Tiểu Lệ, con lại đây với bố!”

“Bố, có chuyện gì thế?”, Dương Lệ tò mò, ngồi xuống đối diện Dương Cảnh Đào.

Dương Cảnh Đào nhòm ngó xung quanh, thấy Lâm Hàn đã đi lên lầu rồi ông ta mới nói.

“Hôm nay con tăng ca đến tối mịt, cố gắng làm việc nhưng thằng vô dụng Lâm Hàn thì chỉ biết ở nhà ăn rồi chờ chết, con không cảm thấy khó chịu sao? Xã hội bây giờ đều là đàn ông nuôi cả nhà, đâu có gia đình nào giống mình, phụ nữ tối ngày liều mạng làm việc còn đàn ông thì cứ thong thả thảnh thơi?”

“Thằng Lâm Hàn vô dụng không có việc thì thôi đi, đến cả việc nhà cũng không chịu làm, ngày ngày chỉ biết lông bông! Tiểu Lệ, con thử nghĩ xem, Lâm Hàn làm vậy có đúng hay không?”

“Bố, chuyện không như bố nghĩ đâu. Hôm nay là vì... Bỏ đi, con cũng chẳng nói rõ được với bố”, Dương Lệ định nói chuyện ở tòa nhà Danh Lưu ra nhưng lại nghĩ thôi bỏ đi, khỏi để Dương Cảnh Đào lo lắng.

“Bố, bố muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi!”, Dương Lệ nói.

“Hừ, bố muốn nói gì con còn không biết sao?”, Dương Cảnh Đào trợn mắt.

“Chuyện bố muốn nói chỉ có vấn đề giấy tờ nhà đất thôi! Con mau chóng bảo Lâm Hàn thêm tên mình lên đó đi, đây là chuyện cấp bách! Nếu như sau này ly hôn rồi, cái tên trên giấy tờ nhà đất đó vẫn rất đáng giá!”

“Bố, bố còn muốn con nói bao nhiêu lần nữa, căn biệt thự này không phải của con, nó do Lâm Hàn mua! Sao con có thể bảo anh ấy thêm tên con lên giấy tờ nhà đất chứ! Hơn nữa, không bao giờ có chuyện ly hôn đâu!”, Dương Lệ đanh mặt lại.

“Con gái yêu quý của bố, sao con không chịu hiểu nhỉ!”, Dương Cảnh Đào cố gắng khuyên nhủ.

“Giờ hai đứa là vợ chồng, giấy tờ nhà đất có tên cả hai là chuyện hợp cả về lý lẫn tình! Còn chuyện ly hôn, bây giờ tỷ lệ ly hôn trong xã hội cao vậy, cho dù mười năm sống hạnh phúc nhưng hai mươi năm thì sao? Còn ba mươi năm nữa? Còn định sống với thằng chồng vô dụng này cả đời hả?”

“Bố, con nói bố nghe, chồng con không phải đồ vô dụng!”, giọng nói của Dương Lệ bỗng cao lên.

“Còn nữa, con yêu chồng con, cả đời này con sẽ không ly hôn với anh ấy đâu!”

“Không nói nữa, con đi ngủ đây, mai còn phải đi làm nữa!”

Dứt lời, Dương Lệ sải bước đi lên lầu.

“Aiz!”

Dương Cảnh Đào thở dài một hơi: “Đứa con gái này của tôi, có phải não con bé thiếu nếp nhăn không vậy! Cứ đi mê mẩn cái thằng Lâm Hàn vô dụng”.

...

Sau chuyện xảy ra ở tòa nhà Danh Lưu, Lâm Hàn quyết định mỗi ngày đều đạp xe đi đón Dương Lệ tan làm để đảm bảo an toàn cho cô.

Ngày hôm sau, Lâm Hàn thành công đón được Dương Lệ về nhà.

Ăn tối xong, hai người dắt tay nhau đi dạo núi Vân Mộng.

“Ông xã, đến giờ em vẫn còn cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, không ngờ mình lại được ở trên núi Vân Mộng”, Dương Lệ nhìn ánh tà chiều, khuôn mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.

“Bà xã, em còn muốn nằm mơ điều gì nữa, cứ nói với anh, anh giúp em hoàn thành nó”, Lâm Hàn cười đáp.

“Được bên cạnh anh mãi mãi chính là ước mơ lớn nhất đời em rồi”, hai má Dương Lệ ửng hồng.

Nhìn thấy người đứng trước mặt mình đây, Lâm Hàn bỗng có ý muốn ôm chặt lấy cô rồi hôn một cái.

“Ấy, đây chẳng phải là streamer trên app livestream Sa Ngư sao?”

Vậy nhưng lúc này, một giọng nói đầy bất ngờ vọng tới.

Lâm Hàn đưa mắt nhìn qua, trông thấy một người trẻ tuổi đứng bên lề đường.

Anh ta mặc một chiếc áo ngủ khá rộng, cao khoảng mét bảy lăm, để tóc kiểu hai/tám, trông rất bóng bẩy.

Có vẻ như anh ta cũng đang đi dạo, có điều ánh mắt người này lại nhìn về phía Dương Lệ, quan sát cô một lượt, quang quác cái miệng:

“Chậc chậc chậc, đúng là streamer đó rồi, nếu tôi nhớ không nhầm thì streamer tên là ‘Khiết của thuần khiết’”

“Anh nhận nhầm người rồi!”, Dương Lệ nhìn chàng trai trẻ một cái, chẳng hề quen biết gì người này.

“Giả đò, cô giả đò với tôi!”

Chàng trai trẻ cười một tiếng: “Cô không biết Bá Tước Vi sao? Hôm đó tôi vào phòng livestream của cô thông qua tìm quanh đây! Hơn nữa tôi còn tặng cho cô năm tấm bản đồ kho báu, du thuyền và đủ các thể loại quà khác nữa, cộng lại cũng tầm cả trăm ngàn tệ đấy”.

“Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu gì hết”, đầu Dương Lệ quay mòng mòng.

“Biết giả đò thật đấy!”

Chàng trai trẻ trợn mắt, nhìn Dương Lệ, tỏ ra khinh thường.

“Chẳng trách tôi tặng quà cho cô nhưng cô chẳng cảm ơn tôi. Ban đầu tôi cứ nghĩ tính cách của cô như vậy, không chịu quỳ gối trước tiền bạc, vốn dĩ tôi rất coi trọng cô nhưng chẳng ngờ cô là loại con gái hám tiền”.

Anh ta nói tiếp:

“Cô có thể đi dạo ở đây thì chắc chắn là ở biệt thự trên núi Vân Mộng này rồi! Chậc chậc chậc, thì ra cô được người ta bao nuôi. Người có thể mua được biệt thự ở núi Vân Mộng đều là mấy người giàu thật. Không biết gã nhà giàu bao cô một tháng bao nhiêu tiền nhỉ, còn không để mắt tới chút quà tôi tặng cũng là chuyện thường tình!”

“Cái quái gì vậy?”

Từ đầu tới cuối, Dương Lệ chẳng hiểu anh chàng này đang nói gì. Tên này bị thần kinh hả!

“Ông xã, chúng ta đi! Tránh xa người này ra!”

Dương Lệ kéo tay Lâm Hàn, định rời đi.

Chàng trai trẻ tiến tới, chặn trước mặt hai người, đánh mắt nhìn một lượt Lâm Hàn, hỏi:

“Anh là chồng cô ta?”

“Đúng vậy!”, Lâm Hàn gật đầu.

“Là kiểu có đăng ký hết hôn luôn hả?”, chàng trai trẻ hỏi.

“Đúng vậy”.

“Vậy anh đáng thương thật đấy, bị vợ mình cắm sừng mà cũng không biết”, đột nhiên chàng trai trẻ nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy thương hại.

“Vừa rồi cô ta nói cái gì mà ước mơ lớn nhất cả đời là được bên anh mãi mãi đều là gạt anh cả thôi! Người anh em, trân trọng!”

Nói rồi, chàng trai trẻ đưa tay ra vỗ vỗ vai Lâm Hàn, thở dài một tiếng.

“Đáng thương thật, còn trẻ vậy mà bị người ta cắm sừng!”

“Anh đang nói cái gì vậy!”, Dương Lệ tức đến mức xì khói.

“Hứ? Còn giả bộ?”

Chàng trai trẻ nhìn Dương Lệ bằng ánh mắt khinh thường.

“Lần trước cô livestream, anh trai chạy Rolls – Royce tặng cho cả triệu tiền quà, tôi không tin cô không ngủ với anh trai chạy Rolls – Royce”.

“Tôi mở livestream lúc nào cơ chứ?”, Dương Lệ ngẩn người.

“Cứ giả vờ đi, tôi lười vạch trần cô luôn rồi!”

Chàng trai trẻ lắc đầu rồi lại nhìn sang Lâm Hàn.

“Người anh em, người ngủ với vợ anh là anh trai chạy Rolls – Royce đang nổi, cho dù anh có mua biệt thự ở núi Vân Mộng cũng khó cạnh tranh được với anh trai chạy Rolls – Royce. Dù sao người ta cũng là người nổi tiếng, có tiền, có tài, còn được nhiều người tán thưởng, rất được lòng dư luận!”

“Tôi mà là con gái thì cũng sẽ động lòng với anh ta. Tóm lại, anh không cạnh tranh được với anh trai chạy Rolls – Royce đâu!”
Chương 147: Báo cảnh sát bắt anh đấy!

Vừa nói xong, người thanh niên lại giơ tay lên với vẻ mặt đồng cảm, định vỗ vỗ vai Lâm Hàn để an ủi.

Nhưng tay anh ta còn chưa chạm vào đã bị chụp lại.

Hít!

Người thanh niên đó hít sâu một hơi, cảm giác như cổ tay của mình sắp bị bẻ gãy, đau đến nhe răng nhếch miệng.

"Cậu làm gì thế?"

Người thanh niên trừng mắt giận dữ nhìn Lâm Hàn.

Cổ tay của anh ta bị Lâm Hàn chụp lại, còn bị chân phải Lâm Hàn đạp cho một cước.

Bốp!

Một đạp này đạp bay người thanh niên, làm anh ta té xuống đất, đau đến mức kêu gào, anh ta cảm giác cái mông của mình bị té dập nát rồi.

"Ui da, đau chết tôi rồi! Thằng nhãi kia, làm gì thế hả?"

"Tại vì anh vô lễ với vợ tôi", Lâm Hàn hờ hững nói.

"Tôi vô lễ với vợ cậu khi nào chứ, những gì tôi nói đều là sự thật! Vợ cậu là một ả hám tiền, tôi nói sai sao? Cái tên anh trai chạy Rolls-Royce kia tặng cho vợ cậu 1 triệu, nhất định là vợ cậu sẽ lên giường với hắn!", người thanh niên lớn giọng:

"Trên đầu cậu trồi lên mấy cái sừng rồi kìa, trong lòng cậu không có thắc mắc gì sao?"

Bốp!

Anh ta vừa dứt lời, Lâm Hàn lại bước lên đạp thêm cho anh ta một cước.

"Bà xã, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới anh ta".

Lâm Hàn phủi tay, kéo Dương Lệ về nhà.

"Ui da, đau chết mất!"

Người thanh niên kia té lăn ra 5 mét, anh ta xoa mông đau đến nhe răng trợn mắt: "Đúng là thói đời, nói thật cho nghe còn bị đánh! Tại cậu cũng ở núi Vân Mộng nên chắc cũng có chút gia thế, ông đây không ngại phiền thì đã đập cậu một trận rồi!"

Lâm Hàn đương nhiên biết rõ người thanh niên này chính là Bá Tước Vi, còn lý do vì sao anh ta cư xử với Dương Lệ như vậy.

Là bởi vì khuôn mặt Dương Lệ và Dương Khiết cũng khá giống nhau.

Vì lẽ đó, người thanh niên này đã nhận nhầm người, tưởng Dương Lệ là Dương Khiết.

Nhưng mà với những chuyện cỏn con này, Lâm Hàn cũng lười so đo với anh ta.

...

Hôm sau, Lâm Hàn cũng như ngày hôm qua, sau giờ cao điểm tan ca, anh lại chạy xe đạp xuống núi Vân Mộng, đến công ty đón Dương Lệ tan tầm.

Vì để thuận tiện, Lâm Hàn mặc luôn T-shirt và quần sọt, chân đi dép lê. Ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, gió thổi vi vu vào người Lâm Hàn, vô cũng thoải mái.

Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đến dưới lầu công ty của Dương Lệ.

Anh xem đồng hồ thì thấy một lúc nữa mới đến giờ Dương Lệ tan ca, Lâm Hàn nhìn sang cái siêu thị Hoa Nhuận mới mở bên cạnh, anh liền đạp xe qua đó.

Anh định vào trong mua một vài loại chocolate tặng cho Dương Lệ, tạo cho cô một chút bất ngờ.

Vừa bước vào siêu thị, người ra vào tấp nập, vô cùng nhộn nhịp.

"Tưng bừng khai trương giảm giá lớn, tưng bừng khai trương giảm giá lớn! Nhiều đồ ăn vặt dùng thử miễn phí, ưu đãi giảm giá 20%, ưu đãi giảm giá 20%!"

Tiếng loa phát thanh vang vọng, dẫn đến không ít khách hàng bu quanh.

Lâm Hàn cũng tò mò đi qua, trước mặt anh trưng bày rất nhiều đồ ăn vặt: kẹo mút, kẹo bơ cứng, đậu hủ cá, khô cá, bánh ruốc...

Nhân viên bán hàng nói với những người bu quanh:

"Giảm giá mừng siêu thị vừa khai trương, đồ ăn vặt ăn thử miễn phí, ưu đãi giảm 20% khi mua, giảm 20% khi mua nha!"

Lâm Hàn ngẫm nghĩ, trên bàn trà chỉ toàn trưng bày trái cây, cũng nên để thêm một ít đồ ăn vặt, thỉnh thoảng cũng có thể cứu đói.

Anh cầm lên một viên đậu hủ cá rồi cắn một miếng, vừa vào miệng trơn tuột, mùi vị không tồi, lại còn rất dai, nhưng hơi cay xíu.

"Cả nhà đều ít ăn cay, thế thôi, không mua loại này".

Lâm Hàn lấy một miếng khô cá nếm thử, vẫn có chút cay.

"Xin hỏi, những loại này có loại nào không cay không?"

Lâm Hàn cầm đậu hủ cá và cá khô lên hỏi.

Người nhân viên bán hàng nhìn Lâm Hàn với vẻ ngạc nhiên, thấy anh mặc quần sọt chân đi dép lê thì cau mày khó chịu:

"Thằng nhãi kia, cậu ăn vụng thì ăn vụng đi, còn kén cá chọn canh nữa à? Lại còn đòi ăn loại không cay nữa chứ?"

"Ăn vụng?", Lâm Hàn cũng hơi sửng sốt: "Sao lại nói tôi ăn vụng chứ?"

"Cậu không ăn vụng thì là gì? Đậu hủ cá và khô cá này đều là hàng nhập khẩu, 500g đã 500 tệ rồi, cậu mua nổi sao?", nhân viên bán hàng khó chịu nói.

"Có chuyện gì vậy?", lúc này, một giọng nói vang lên.

Có một cô gái bước đến.

Cô gái này ăn mặc rất mát mẻ, trên người mặc một cái áo thun croptop thấp thoáng cái rốn nhỏ nhắn gợi cảm, phối cùng một chiếc quần jean cực ngắn để lộ cặp chân dài trắng nõn, cổ thì đeo dây chuyền Cartier lấp lánh, khuôn mặt kiểu trái xoan xinh đẹp.

"Cô Lương!"

Vừa thấy cô gái này, nhân viên bán hàng liền nở một nụ cười nịnh nọt, chỉ vào Lâm Hàn nói:

"Người này ăn vụng ạ!"

"Ăn vụng sao?"

Cô gái kia nhìn Lâm Hàn cau mày nhăn nhó.

Với một người chân đi dép lê, quần áo trên người còn chưa đến 200 tệ, vừa nhìn là biết nghèo kiết xác rồi, cô ta lạnh giọng nói:

"Xin lỗi anh, siêu thị chúng tôi không phải nhà từ thiện, nếu anh đói thì nên đến những cơ quan từ thiện của địa phương tìm thức ăn, ở đó có cung cấp thức ăn miễn phí và cả chỗ ở cho người vô gia cư, phiền anh đừng ăn vụng ở đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh đấy!"

"Ăn vụng gì chứ? Nhân viên siêu thị mấy người vừa nói có thể dùng thử nên tôi mới ăn vài miếng, giờ sao lại thành ăn vụng rồi?", Lâm Hàn đanh mặt nói.

"Hừ, cậu không phải ăn vụng thì là gì?", người nhân viên hừ lạnh nói tiếp: "Có phải cậu bị điếc hay không, khi nãy tôi mới nói những loại cá khô và đậu hủ cá này đều là hàng nhập khẩu, 500g 500 tệ, cậu mua nổi sao? Lại nói, những loại đồ ăn này đều có bảng giá đây, cậu có mù không hả?"

"Những loại đồ ăn vặt này đều dành cho khách hàng cao cấp, cậu đã không có tiền mua mà còn đứng ăn, không gọi là ăn vụng thì gọi là gì?"

Nhân viên lại nhìn về phía cô gái kia: "Cô Lương, tên nhãi này không chỉ ăn vụng thôi đâu, hắn còn đòi loại không cay nữa đấy, tôi còn chưa bao giờ gặp ai mặt dày như vậy luôn đó!"

Sắc mặt cô gái càng thêm khó coi, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khinh khỉnh, tên nhãi này đúng là không biết xấu hổ, đã ăn vụng còn kén cá chọn canh! Lại còn đòi loại không cay nữa chứ!

"Mời anh lập tức ra khỏi đây! Siêu thị chúng tôi không tiếp đón một người ăn vụng như anh!", cô gái chán ghét nhìn Lâm Hàn nói.

"Đi thì đi, siêu thị của cô làm ăn thế này sớm muộn cũng dẹp tiệm!", Lâm Hàn liếc xéo rồi bỏ ra ngoài.

"Hừ, siêu thị chúng tôi có dẹp tiệm hay không cũng không đến lượt anh to mồm!", cô gái hừ lạnh nói, nhìn theo bước Lâm Hàn ra khỏi siêu thị.

Lúc nhìn thấy Lâm Hàn chạy một chiếc xe đạp cũ kỹ vụt qua, trên mặt cô ta càng thêm khinh thường.

"Hứ! quả nhiên nhân dịp siêu thị khai trương đến ăn vụng! Đi xe đạp có thể mua nổi loại đồ ăn vặt 500g 500 tệ sao?"

Cô ta quay lại dặn dò nhân viên bán hàng:

"Nếu lần sau còn gặp loại người chuyên đi ăn vụng như này thì lập tức báo cảnh sát! Hành động này có khác gì ăn trộm đồ đâu!"

"Vâng, cô Lương!", nhân viên bán hàng vội đáp.

Bước ra khỏi siêu thị, Lâm Hàn vẫn có chút bực bội, anh ngó đồng hồ, Dương Lệ sắp tan ca rồi.

Lát sau, Dương Lệ lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của công ty.

Vừa thấy vợ, tâm trạng Lâm Hàn mới khá hơn chút.

Nhét xe đạp vào cốp sau, Lâm Hàn lái xe về nhà.

"Đù, Mercedes E3501!"

Trước cửa siêu thị, cô gái kia đang ngồi nghịch điện thoại bỗng nhìn thấy một chiếc xe vụt qua thì hơi ngạc nhiên.

"Một chiếc xe cùng kiểu với xe mình sao! Thành phố Đông Hải này vẫn có nhiều đại gia ghê!"
Chương 148: Tôi là hoa đã có chủ!

Đến ngày thứ ba, Lâm Hàn vẫn giống mọi hôm đi đón Dương Lệ.

Anh nhìn qua siêu thị Hoa Nhuận, so với ngày hôm qua cũng vào khoảng thời gian này, khách hàng ra vào rõ ràng ít hơn.

Lâm Hàn cũng không ngạc nhiên chút nào, thái độ cư xử với khách hàng như thế, bán đắt khách được mới là lạ đó.

Lúc này, có một cô gái bước ra từ siêu thị.

Cô gái này mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, bên trong là áo thun màu trắng bao trọn bộ ngự đẫy đà. Cô ấy mang một đôi bốt cao màu đen, để lộ ra cặp đùi xinh đẹp, vóc dáng mảnh mai, mái tóc đen mềm mại xõa sau đầu, khuôn mặt thanh tú với cặp chân mày lá liễu, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, cả người toát ra khí chất cao quý tao nhã.

Loại khí chất này Lâm Hàn chỉ bắt gặp được trên người Thẩm Na Na.

Hiển nhiên, gia thế cô gái này không tầm thường, đã được dạy dỗ tốt từ bé thì mới bồi dưỡng nên loại khí chất này.

Sau lưng cô gái này còn có một người thanh niên đuổi theo.

Người thanh niên này mặc một bộ vest Armani, đầu tóc bóng loáng, khuôn mặt góc cạnh với sống mũi cao, đẹp trai như minh tinh. Với phong thái hiên ngang này, nếu đi đường sẽ hấp dẫn không ít sự chú ý của các thiếu nữ, thậm chí có khi còn mạnh dạn chạy đến xin cách thức liên lạc.

"Hinh Nhi, em thật sự ghét anh như vậy sao?"

Người thanh niên đi đến trước mặt cô gái, trong mắt ngập tràn yêu chiều:

"Trịnh Minh Sơn anh theo đuổi em lâu vậy rồi, sao em lại không chấp nhận tình yêu của anh chứ? Cho anh cơ hội đi mà! Chúng ta có thể thử bên nhau vài ngày trước cũng được!"

"Trịnh Minh Sơn, anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa hả, chúng ta không thể nào đâu, tôi không có chút cảm giác nào với anh cả!", cô gái nhìn chàng thanh niên với ánh mắt đầy chán ghét.

"Xin anh đừng dai như đỉa mà đeo theo tôi nữa, tôi chỉ đến đây gặp bạn thôi, vậy mà anh cũng bám theo nữa?! Anh giữ chút tự trọng đi có được không?"

"Hinh Nhi, cho dù em có nói gì đi nữa anh vẫn theo em, theo đến khi nào em chấp nhận anh thì thôi!", Trịnh Minh Sơn vô cùng nghiêm túc nói.

"Hừ! Anh tưởng anh làm vậy tôi sẽ cảm động sao!"

Hàn Hinh Nhi hừ lạnh, lại nói: "Còn nữa, tôi nói cho anh biết, tôi đã có bạn trai rồi, xin anh đừng làm phiền tôi nữa!"

"Có bạn trai rồi?"

Trịnh Minh Sơn chợt sửng sốt, rồi bật cười ha hả:

"Hinh Nhi, em đừng đùa nữa, nhìn đi nhìn lại những thanh niên tài giỏi đẹp trai ở cái thành phố Đông Hải này, ngoài anh ra, thì còn có ai có thể xứng với đứa con gái cưng của nhà giàu nhất Đông Hải không? Em nói anh nghe, bạn trai của em là ai, để anh diện kiến thử xem!"

Nghe thế sắc mặt Hàn Hinh Nhi chợt khó coi, Trịnh Minh Sơn nói không sai, nếu nói về môn đăng hộ đối, ở thành phố Đông Hải để xứng với cô ta cũng không có mấy người.

Vài hôm trước còn có một Tiền Lai, nhưng mà ngân hàng nhà hắn ta đã bị niêm phong, cả nhà xuất ngoại trốn mất.

Lâm Hàn dời tầm mắt đi, anh không mấy hứng thú với mấy cuộc cãi vã như này.

"Hinh Nhi, bạn trai em đâu? Nhanh để anh gặp thử xem nào!"

Trịnh Minh Sơn bật cười, làm ra dáng vẻ nôn nóng: "Để anh đánh giá trước giúp em cũng được, tránh cho em bị người ta lừa!"

Trong lòng Hàn Hinh Nhi rối rắm, đảo mắt nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy một thiếu niên đang đứng ở ven đường.

Thiếu niên này đang ngồi trên xe đạp nghịch điện thoại, vóc dáng có chút gầy yếu, nhưng không hiểu sao trên người lại toát ra một loại khí chất kỳ lạ.

"Anh ấy kia kìa!"

Hàn Hinh Nhi chỉ tay về phía thiếu niên rồi nói: "Trịnh Minh Sơn, anh ấy chính là bạn trai của tôi, bây giờ phiền anh tránh xa tôi ra một chút, tôi là hoa đã có chủ rồi!"

"Hở?"

Trịnh Minh Sơn nhìn theo ngón tay đang chỉ của Hàn Hinh Nhi, khựng lại một chút, rồi bỗng chốc ôm bụng bật cười ha hả:

"Hinh Nhi, không...không ngờ em vui tính như vậy đó! Em tính chọc anh cười đứt ruột, anh vào bệnh viện rồi thì sau này sẽ không còn ai đến làm phiền em sao?"

"Hahaha! Em chỉ đại một người đứng ở ven đường rồi bảo là bạn trai em? Em đừng chọc cười anh nữa được không?"

Hàn Hinh Nhi nhất thời đỏ bừng cả mặt, đúng là cô ta chỉ đại mà thôi.

"Hahaha, mà dù em có chỉ đại, em cũng nên chỉ một người có điều kiện chút được không? Trên đường này, có người thì lái Audi, người thì lái BMW, cũng có người lái Cadillac, em có chỉ những người này anh cũng không nói gì".

Trịnh Minh Sơn tiếp tục cười to: "Nhưng ai em không chỉ mà lại chỉ một tên ngồi trên xe đạp! Hahaha, em nhìn xe đạp của cậu ta đi, tay vịn cũng đã rỉ sét hết rồi! Chắc là một chiếc xe đạp cũ, mà loại nghèo xơ xác này có thể làm bạn trai em được sao? Hahahaha, buồn cười chết mất!"

Trịnh Minh Sơn cười đến suýt sặc.

"Anh cười gì chứ! Anh ấy là bạn trai của tôi thật mà!"

Hàn Hinh Nhi tức đến giậm chân, cắn răng quay phắt bước tới chỗ Lâm Hàn, cánh tay ngọc ngà vươn ra kéo mạnh lấy tay Lâm Hàn.

"Thấy gì chưa, ngoài trừ bạn trai tôi ra, tôi còn khoác tay người khác phái nào nữa chứ?", Hàn Hinh Nhi hả hê nhìn Trịnh Minh Sơn.

"Hinh Nhi, em đừng đùa nữa!"

Trịnh Minh Sơn trừng mắt nhìn, tay của Hàn Hinh Nhi đến gã ta còn chưa được khoác, mà hôm nay tên nghèo kiết xác kia lại được làm thế?

"Hinh Nhi, em đùa một chút thì được, đừng có quá trớn như vậy!", Trịnh Minh Sơn nói.

Lâm Hàn ngây ngẩn cả người, anh chỉ ngồi đây nghịch điện thoại một chút, sao tự dưng trở thành bạn trai người khác rồi.

Lâm Hàn liếc nhìn Hàn Hinh Nhi, cô gái này dù khá xinh đẹp, cũng rất có khí chất, nhưng lúc này rành rành là mang anh ra làm bia đỡ đạn mà.

Chuyện này làm anh cảm thấy hơi khó chịu.

"Tôi là người đã có gia đình, phiền quý cô đây chú ý một chút".

Lâm Hàn lạnh nhạt mở miệng, chợt hất cánh tay bé nhỏ của Hàn Hinh Nhi ra.

Lần này, đến lượt Hàn Hinh Nhi sững sờ, cô ta trợn to hai mắt, khó tin nhìn Lâm Hàn, còn tưởng là mình nhìn nhầm.

Ở cái thành phố Đông Hải này, người muốn khoác tay Hàn Hinh Nhi cô ta cũng phải xếp hàng dài mấy con phố đó.

Bây giờ, chính cô ta là người chủ động khoác tay, nhưng lại bị thiếu niên này hất ra!

Sao có chuyện như thế được chứ!

"Thằng nhãi này vậy mà cũng biết điều đấy".

Ánh mắt Trịnh Minh Sơn nhìn về phía Lâm Hàn khen ngợi:

"Xem ra, cậu cũng biết thân biết phận đấy, với cái thân phận nghèo xơ xác chạy xe đạp của cậu, làm sao có thể xứng với Hinh Nhi chứ, tay của Hinh Nhi không phải ai muốn đụng là đụng!"

"Vừa rồi nếu cậu dám để lâu hơn một giây thôi, tôi cũng sẽ chặt đứt tay cậu!"

Nói xong, Trịnh Minh Sơn móc ví tiền lấy ra một tờ màu xanh 100 tệ, ném vào mặt Lâm Hàn:

"Giờ thì biến nhanh đi! Chuyện của tầng lớp thượng lưu cậu không có tí tư cách nào xen vào đâu, đừng cản trở ông đây tán gái! Tờ 100 tệ này cũng đủ cậu sống nửa tháng rồi".

Trịnh Minh Sơn cất ví tiền vào, lại nói: "Tự dưng khi không đi đường cũng nhặt được 100 tệ, lời cho cậu quá còn gì".

Lúc nghe được những lời này, Lâm Hàn hơi càu mày, anh bỗng dưng đưa tay ra nắm lấy cánh tay nhỏ mềm mại của Hàn Hinh Nhi, nhìn Trịnh Minh Sơn nói:

"Biến hả? Tại sao tôi phải biến? Cô ta là bạn gái của tôi đấy".

Tay Lâm Hàn nắm khá chặt, làm cho tay của Hàn Hinh Nhi ửng đỏ, có chút đau đớn.

"Đau quá..."

Hàn Hinh Nhi muốn rút tay lại, nhưng tay cô cứ như bị trói vậy, không tài nào rút ra được.

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, nếu muốn dùng anh làm bia đỡ đạn thì đương nhiên cũng nên chịu chút trừng phạt.

Trịnh Minh Sơn trừng to mắt, nhìn Lâm Hàn với vẻ khó tin cùng tức giận:

"Thằng nhãi, mày bị điên à? Hay bị ngu? Bộ mày không biết Hinh Nhi chỉ lấy mày làm bia đỡ đạn thôi sao? Con mẹ mày, mày được voi đòi tiên hả, lại dám nói Hinh Nhi là bạn gái của mày! Mày méo có tí liêm sỉ à? Chán sống rồi hả?"
Chương 149: Công việc mới

Ánh mắt Trịnh Minh Sơn nhìn Lâm Hàn tràn đầy phẫn nộ, hận không thể một đao chém chết anh.

Còn chưa đợi Lâm Hàn nói, Hàn Hinh Nhi đã mở miệng:

“Trịnh Minh Sơn, anh làm ơn nói chuyện lịch sự một chút đi! Anh ấy là bạn trai của tôi, anh vô lễ với anh ấy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Hinh Nhi, đùa một chút cũng được, nhưng em đừng đùa dai như vậy chứ!”, Trịnh Minh Sơn xị mặt.

“Ai đùa giỡn với anh! Anh ấy chính là bạn trai của tôi!”, Hàn Hinh Nhi huơ huơ tay trước mặt Trịnh Minh Sơn.

“Tên nhóc kia, cho cậu 3 giây, lập tức buông tay!”

Trịnh Minh Sơn lại nhìn Lâm Hàn, sau đó rút từ trong ví ra một tờ giấy bạc, đập vào mặt Lâm Hàn:

“Cho cậu thêm 100 tệ, cầm lấy rồi cút đi! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

“Vậy, anh không khách sáo cho tôi xem thử đi nào”, Lâm Hàn liếc mắt khinh thường.

"Chán sống à!”

Trịnh Minh Sơn đùng đùng nổi giận, đấm thẳng vào cằm Lâm Hàn một đấm.

Góc độ ra tay của gã ta rất chuẩn xác, động tác cũng rất thành thục, dễ dàng nhận ra là con nhà võ.

Sắc mặt Hàn Hinh Nhi thay đổi, hét lớn:

“Trịnh Minh Sơn, anh dừng tay lại cho tôi!”

Cô ta biết Trịnh Minh Sơn lúc nhỏ đã từng học quyền anh, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của gã.

Một đấm này của gã nếu như thật sự đấm vào cằm Lâm Hàn, ít nhất cũng làm Lâm Hàn ngất xỉu!

Trịnh Minh Sơn không nghe lời Hàn Hinh Nhi nói, trong nháy mắt, một cú đấm nhanh như gió xông thẳng đến cằm của Lâm Hàn.

Lâm Hàn mặt không biến sắc, anh liền di chuyển.

Bàn tay trái trắng trẻo vừa giơ lên, trong không trung lập tức xuất hiện một bóng dáng, so với tốc độ đấm của Trịnh Minh Sơn, bóng dáng này còn nhanh hơn gấp 5,6 lần.

Bốp!

Nắm đấm của Trịnh Minh Sơn nằm gọn trong lòng bàn tay Lâm Hàn.

"Ơ?"

Trịnh Minh Sơn ngây người, không ngờ cú đấm này lại bị Lâm Hàn ngăn được.

Một giây sau, gã ta đột nhiên kêu lên thảm thiết, sắc mặt tím tái, cả người co giật đau đớn.

“Aaaa!”

Chỉ thấy bàn tay Lâm Hàn siết chặt, tiếng xương khớp ma sát vào nhau răng rắc.

“Đau quá đi mất! Thằng nhãi, buông tay ra!”

Trịnh Minh Sơn không ngừng kêu gào, cảm giác xương cốt đều bị bẻ gãy.

Gã ta muốn rút tay lại, nhưng phát hiện cánh tay dường như bị trói chặt, không thể cử động.

“Đây là cái mà anh gọi là không khách sáo đấy ư?”

Lâm Hàn nhìn Trịnh Minh Sơn, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc.

Anh nâng chân phải lên đạp một cái.

Ầm!

Trịnh Minh Sơn bị đá bay, rơi xuống cách đó hơn 5m.

“Thằng nhóc chết tiệt, mày đợi đó, tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Trịnh Minh Sơn cắn răng chịu đau, đứng dậy đe doạ Lâm Hàn.

Nói xong, gã ta loạng choạng quay đầu bỏ đi.

Đạo lý anh hùng không chịu thiệt trước mắt này, Trịnh Minh Sơn hiểu rõ.

Đợi Trịnh Minh Sơn đi xa rồi, lúc này Hàn Hinh Nhi mới mắt chữ A mồm chữ O, vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Hàn.

“Wow, tài nghệ của anh đỉnh thật đấy! Trịnh Minh Sơn là người đã từng học võ, vậy mà anh chỉ cần dùng một chiêu thì đã đánh bại anh ta rồi”.

Lâm Hàn không nói gì, gỡ tay Hàn Hinh Nhi ra, nhìn đồng hồ, Dương Lệ sắp tan làm rồi.

Hàn Hinh Nhi này vô duyên vô cớ lôi anh ra làm bia đỡ đạn, anh chẳng có chút thiện cảm nào với cô ta.

Nếu như lúc nãy Trịnh Minh Sơn không nói mấy lời quá đáng như vậy, Lâm Hàn cũng chẳng động tay động chân làm gì.

“Anh thật là kì lạ, tôi nói chuyện với anh, sao anh không để ý đến tôi vậy?”

Nhìn thấy Lâm Hàn không để ý đến mình, Hàn Hinh Nhi không những không tức giận mà còn dùng ánh mắt hiếu kì nhìn anh.

Càng nhìn, cô ta càng cảm thấy chàng trai này thật thần bí.

Đầu tiên, anh chàng này chạy một chiếc xe đạp mà tay nắm xe đạp đã rỉ sét, không biết đã sử dụng bao nhiêu năm rồi.

Bây giờ đã không còn thấy ai chạy loại xe đạp này ngoài đường, cho dù có chạy, cũng đều là những người lớn tuổi.

Những người trẻ tuổi như anh đều rất sĩ diện, sao có thể chạy loại xe đạp như thế này ra đường chứ?

Còn một điểm nữa, chính là khí chất trên người anh.

Loại thần thái hờ hững, điềm tĩnh này làm cho Hàn Hinh Nhi có cảm giác anh là người không màng thế sự, cho dù có xảy ra việc gì cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Hàn Hinh Nhi trước giờ chưa từng gặp qua ai như vậy.

Mà lúc này, Lâm Hàn lại ngồi xổm xuống, nhặt 200 tệ đang nằm dưới đất lên.

Tuy anh không thiếu tiền, nhưng cũng không chê tiền, còn chưa kịp nhặt 200 tệ kia lên.

“Anh rất thiếu tiền hả?”

Nhìn thấy hành động của Lâm Hàn, Hàn Hinh Nhi nhanh miệng hỏi.

Sau đó cô ta lại lắc đầu, tự trách bản thân sao có thể hỏi một câu hỏi ngu xuẩn như vậy.

Nếu như anh có tiền, sẽ chạy xe đạp sao? Xe tốt một chút thì không nói gì, chí ít cũng phải mua được một chiếc xe điện vài ngàn tệ chứ!

Còn nữa, người có tiền sẽ không mặc quần soóc, mang dép lê đi lơn tơn ra đường đâu.

“Cũng tạm”.

Lâm Hàn cầm 200 tệ lên thổi thổi, lau sạch hết bụi bặm phía trên, sau đó nhét vào túi.

“Xem ra anh thật sự rất thiếu tiền”, Hàn Hinh Nhi gật đầu, ầm thầm xác nhận, hai mắt cô ta đột nhiên sáng lên:

“Anh đẹp trai, tôi có công việc này, anh muốn làm không?”

“Công việc gì vậy?”, Lâm Hàn hỏi.

Đã từng gặp phải vấn đề không mấy vui vẻ ở thiết bị trị liệu Hạo Vũ, vì vậy ý nghĩ tìm việc này Lâm Hàn luôn giấu trong lòng, nhưng nếu có một công việc nhẹ nhàng một chút cũng tốt hơn là ngày ngày ở nhà tắm nắng, đánh cờ.

Hơn nữa thời gian này cũng vô cùng nhàm chán.

“Anh có bản lĩnh như vậy, hay là làm vệ sĩ của tôi đi, còn về tiền lương, tôi sẽ trả cho anh 10 ngàn tệ 1 tháng”, Hàn Hinh Nhi mỉm cười nói.

“Vệ sĩ? Chỉ đơn giản là vệ sĩ thôi à?”, Lâm Hàn nhìn Hàn Hinh Nhi.

Bị nhìn chằm chằm, Hàn Hinh Nhi có cảm giác tất cả bí mật của mình đều bị nhìn thấu.

Đôi môi anh đào của Hàn Hinh Nhi mấp máy: “Thực ra vệ sĩ chỉ là công việc phụ, việc chính của anh là giả làm bạn trai của tôi, giúp tôi đuổi mấy tên bám đuôi kia đi”.

“Tiền lương 20 ngàn một tháng, điều kiện thứ nhất, tôi là người đã có gia đình, không thể phát sinh bất kì quan hệ nào với cô, nắm tay cũng không được. Điều kiện thứ hai, nếu gặp bất kì nguy hiểm nào, tôi sẽ tránh mặt”, Lâm Hàn thẳng thắn nói ra điều kiện của mình.

“Tôi đồng ý!”

Hàn Hinh Nhi không thèm suy nghĩ.

20 ngàn tệ một tháng, so với khối tài sản của cô ta cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Còn về hai điều kiện kia, thật ra Hàn Hinh Nhi cũng không muốn bị người lạ nắm tay! Còn lúc gặp nguy hiểm, Lâm Hàn tránh mặt cũng là chuyện bình thường, dù gì quan hệ của hai người bọn họ cũng chỉ là hợp đồng làm thuê.

“Tôi tên Hàn Hinh Nhi, anh tên gì?”, Hàn Hinh Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn.

“Lâm Hàn”.

“Được, Lâm Hàn, anh để lại cách liên lạc cho tôi đi, vệ sĩ của tôi nhất định phải ở bên cạnh tôi 24h, nhưng mà lúc tôi yêu cầu, anh có mặt là được rồi”, Hàn Hinh Nhi cười hihi nói.

Lâm Hàn gật đầu, đưa cho Hàn Hinh Nhi cách liên hệ.

Hàn Hinh Nhi cầm lấy số liên lạc rời đi.

Cô ta đi không bao lâu thì Dương Lệ cũng tan làm.

Lâm Hàn bỏ xe đạp vào cốp xe, đổi vị trí với Dương Lệ, lái xe về nhà.

“Bà xã, anh vừa tìm được một công việc”, Lâm Hàn vừa lái xe vừa nói.

“Công việc, là việc gì vậy ông xã?”, Dương Lệ tò mò hỏi.

“Làm vệ sĩ, lương 20 ngàn tệ một tháng”, Lâm Hàn cười nói.

“20 ngàn tệ, nhiều như vậy hả!”

Dương Lệ trợn mắt, công việc tổng phụ trách khu Bành Hộ của cô, trừ đi các loại hoa hồng, mỗi tháng cũng chỉ hơn 10 ngàn tệ.
Chương 150: Cứ luyện tập trước đã

Cô không ngờ Lâm Hàn chỉ tùy tiện tìm một công việc mà lương đã hai mươi ngàn tệ.

"Ông xã, có phải là làm vệ sĩ rất nguy hiểm đúng không?". Dương Lệ lo lắng hỏi.

"Yên tâm đi, anh biết chừng mực. Em cũng không phải chưa nhìn thấy bản lĩnh của anh mà", Lâm Hàn cười nói.

Bấy giờ, Dương Lệ mới cảm thấy yên tâm hơn.

...

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn đang nằm trên ghế dựa phơi nắng thì điện thoại anh bỗng đổ chuông.

"Alo, cậu chủ ạ", trong điện thoại vang lên một giọng nói hơi già nua.

"Ông Vân, có chuyện gì không?", Lâm Hàn hỏi.

Cuộc điện thoại này đúng là do ông Vân gọi tới.

"Ngày hôm qua, ông chủ dặn tôi nói với cậu rằng, dòng họ đã hạn chế qua lại với cậu chủ một khoảng thời gian. Giờ cậu cũng không còn nhỏ nữa, đây là lúc cần phải bắt đầu bắt tay vào tiếp nhận công việc trong nhà rồi", ông Vân nói.

Lâm Hàn bất lực lắc đầu: "Ông Vân, tính cách của tôi ông cũng biết rồi đấy. Tôi chỉ thích sống một cuộc đời bình dị, hằng ngày nằm phơi nắng, chơi mấy ván cờ, vậy là được. Tôi không có hứng thú lắm với công việc trong nhà".

"Haiz, tôi biết tính của cậu mà".

Ông Vân khẽ thở dài một tiếng: "Nhưng mà cậu chủ à, cậu phải hiểu được một điều, nếu mình đã sinh ra trong nhà họ Lâm, vậy thì đời này cậu chắc chắn sẽ là hạc trong bầy gà. Cậu là độc đinh, mai sau nhất định phải chèo lái cả dòng họ, sao cậu có thể tiếp tục sống một cuộc đời nhàn nhã như vậy được!"

"Mấy câu đó là bố nói với ông, sau đó ông lại nói cho tôi nghe chứ gì", Lâm Hàn trợn trắng mắt.

"Cái này cũng bị cậu phát hiện ra rồi. Ông chủ còn nói, của cải càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn. Cậu chủ à, đây là chuyện cậu chẳng thể né được đâu. Mặc dù ông chủ muốn cậu được bình thường, nhưng cuộc đời này, chắc chắn sẽ không bình phàm. Cuộc sống nhàn nhã ấy là của người thường, chứ không phải của cậu".

Ông Vân lại nói: "Còn tương lai của cậu, đương nhiên là phải bay lượn trên không trung, khuấy đảo toàn thế giới".

"Bây giờ, cậu còn trẻ, ý của ông chủ là bảo tôi đưa cho cậu một ít sản nghiệp ở thành phố Đông Hải, để cậu thử luyện tập giải quyết trước đã. Đợi thêm một hai năm nữa, cậu rành hết các chi tiết trong làm ăn rồi, mới bắt đầu chính thức tiếp nhận công việc trong nhà", ông Vân nói.

Lâm Hàn thở phào một hơi, nếu vậy thì ít nhất anh còn một hai năm nữa để sống an nhàn.

"Sản nghiệp ấy để tôi tự gây dựng à?", Lâm Hàn hỏi.

"Đương nhiên không phải, trong nhà đã sai người đi giải quyết những công việc cụ thể rồi. Chuyện cậu chủ cần làm, đó là chỉ đạo tất cả. Dù sao, sau này cậu chắc chắc sẽ làm người lãnh đạo, điều cậu cần học là những gì một người lãnh đạo nên có như tầm nhìn, năng lực, tính quyết đoán, lòng gan dạ và sự sáng suốt. Tóm lại, có vô số thứ đang chờ cậu".

Ông Vân lại nói tiếp: "Trước mắt thì nhà họ Lâm đã thua mua lại và đầu tư vào rất nhiều lĩnh vực như bệnh viện, nhà hàng, trường học, giao thông. Đến lúc đó, đều sẽ do cậu phụ trách".

"Nhiều vậy!"

Lâm Hàn trợn mắt nói: "Ông Vân, nhiều sản nghiệp như thế sao tôi quản lý hết được?"

"Yên tâm, tôi sẽ hỗ trợ cho cậu", ông Vân cười khà khà nói:

"Đương nhiên, nếu cậu chủ nhìn trúng bệnh viện, trường học hay công trình nào, thì chúng ta cũng có thể mua lại để cậu luyện tập".

"Nhiêu đó đã đủ rồi, không cần mua nữa đâu".

Lâm Hàn lắc đầu, cứ cảm giác ông già này đang làm màu với mình.

"Được rồi, mọi thứ đều xem cậu chủ thích hay không thôi. Chỉ cần là chuyện dùng tiền có thể giải quyết được thì nó cũng chẳng phải vấn đề gì", ông Vân cười ha ha nói:

"À đúng rồi, ngày hôm qua, chúng ta vừa mới mua lại một nhà hàng ở thành phố Đông Hải, tên là Thiên Thượng Nhân Gian. Ông chủ chỗ đó vẫn cứ càm ràm với tôi, bảo muốn làm đồ ăn cho cậu chủ ăn, còn cấp riêng một tấm thẻ VIP bạch kim tặng cậu".

"Không có hứng thú", Lâm Hàn lắc đầu nói.

"Vâng, vậy tôi sẽ nói với ông ta một tiếng rằng cậu Lâm không có hứng với đồ ăn của ông".

Ông Vân lại nói: "Còn nữa, chúng ta vừa ký kết hợp tác với sở giáo dục thành phố Đông Hải, giúp những trẻ em thuộc diện gia đình nghèo khó của khu Bành Hộ được đến trường, nên dự định xây một ngôi trường ở đó. Giám đốc sở vô cùng biết ơn lòng nhân ái của cậu chủ, muốn hẹn gặp để nói tiếng cảm ơn".

"Mấy chuyện như gặp mặt, ông xử lý giúp tôi đi, nói rằng tôi rất bận, không có thời gian gặp ông ta", Lâm Hàn dặn.

"Vâng, thưa cậu chủ", ông Vân gật đầu, lại nói tiếp:

"Ngoài ra, chúng ta còn xây dựng một số phòng khám nhỏ trong các khu chung cư ở thành phố này. Điều đó đã giải quyết vấn đề như người dân muốn đi khám bệnh phải đến các bệnh viện lớn xếp hàng, thu phí cao... Giám đốc sở y tế biết được tin tức ấy đã trực tiếp bật khóc".

"Phải biết rằng, một tuần sau sẽ diễn ra cuộc bầu cử chọn thành viên ban lãnh đạo mới của thành phố Đông Hải. Bí thư thành ủy cũ đã hết nhiệm kỳ, cần phải tuyển người mới. Chúng ta làm vậy, có thể nói là đã điểm tô một vết mực son trên bảng thành tích của Vương Vi Dân. Ông ta vốn là giám đốc sở y tế thành phố, quyền hạn cũng chỉ ở vòng ngoài, nhưng giờ đây, điều ấy có thể khiến ông ta trực tiếp trở thành người được chọn sáng giá nhất".

"Mà tất cả phải kể đến công lao của cậu chủ. Tôi đoán chẳng bao lâu sau, Vương Vi Dân sẽ chủ động liên lạc với cậu, thậm chí là tự mình tới cửa cảm ơn", ông Vân cười khà khà nói.

Lâm Hàn lắc đầu đầy bất lực và cũng càng thêm hiểu biết về thực lực của dòng họ nhà mình.

Chỉ vì để anh tập luyện trở thành một người lãnh đạo để mai sau chèo chống được nhà họ Lâm mà khuấy đảo tình hình của cả thành phố Đông Hải.

"Được rồi, không nói cái này nữa, mấy chuyện vặt vãnh ấy ông từ chối được thì từ chối đi. Nếu không làm được hẵng tìm tôi, tôi phơi nắng đây".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Vâng, thưa cậu chủ", ông Vân cũng không nói thêm gì nữa.

Vừa cúp điện thoại được tý thì Lâm Hàn lại nhận được một cuộc nữa.

"Alo, Lâm Hàn à", một giọng nói trong trẻo vô cùng dễ nghe vang lên từ đầu dây bên kia: "Là tôi, Hàn Hinh Nhi đây".

"Có chuyện gì à?", Lâm Hàn hỏi.

"Đương nhiên rồi, tối nay có một chàng trai mời tôi ăn cơm, tôi không tiện từ chối nên đã nói sẽ dẫn người yêu đi cùng".

Hàn Hinh Nhi nói, mà người yêu trong miệng chính là Lâm Hàn bị cô ta xem như tấm mộc.

"Chỗ nào? Mấy giờ?", Lâm Hàn hỏi.

"Thiên Thượng Nhân Gian, vào 8h tối", Hàn Hinh Nhi cũng không dông dài.

"Thiên Thượng Nhân Gian?", Lâm Hàn chớp mắt, ban nãy ông Vân còn nói, ông chủ Thiên Thượng Nhân Gian muốn tự mình nấu cho anh ăn, anh vừa từ chối xong thì không ngờ tối nay lại tới chỗ đó ăn cơm.

"Được, tôi sẽ có mặt đúng 8h", Lâm Hàn nói.

"Ừ, tôi cúp đây".

Sau khi cúp điện thoại, đến buổi chiều, Lâm Hàn đi đón Dương Lệ về nhà trước, sau đó mới đap xe tới Thiên Thượng Nhân Gian.

...

7 rưỡi tối, trước cửa Thiên Thượng Nhân Gian.

Có hai cô gái đứng đó, một người mặc áo khoác dáng dài, đi boot cao, mái tóc đen xõa sau lưng, đôi môi anh đào xinh xắn, hàng mày lá liễu với khuôn mặt xinh đẹp. Cả người từ trên xuống dưới đều toát ra một khí chất thanh lịch.

Đấy đúng là Hàn Hinh Nhi.

Còn một cô gái khác lại mặc chiếc quần jean cực ngắn, lộ ra hai cặp giò trắng nõn, trên cổ đeo sợi dây chuyền Cartier vàng óng, có khuôn mặt trái xoan trông cực xinh.

Nhìn gương mặt thì chính là cô gái nói Lâm Hàn ăn vụng nên đã đuổi anh đi hôm ở siêu thị Hoa Nhuận.

Cô gái ấy tên là Lương Sảng - bạn chí cốt của Hàn Hinh Nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK