Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121: Làm bố em đi

Đối với đứa con gái Dương Khiết này, trong lòng Dương Cảnh Đào cảm thấy áy náy với con bé nên nói gì ông ta cũng nghe theo.

"Hừ, vậy còn được!"

Thấy Dương Cảnh Đào đi vào phòng bếp, Dương Khiết lập tức nín khóc, đắc ý cười.

...

Ngày hôm sau, Lâm Hàn quyết định đi ra ngoài tìm một cô giúp việc đến để giúp nấu cơm, trong nhà đông người, một mình Dương Lệ lo không hết việc.

Ra cửa, Lâm Hàn đến chỗ Cổ Hà mượn xe rồi lái xuống núi Vân Mộng.

Trên đường, điện thoại anh bỗng dưng đổ chuông.

"Alo, anh Hàn", là giọng của Ngô Xuyên.

"Có chuyện gì không?", Lâm Hàn hỏi.

"Ngày hôm qua, hai mẹ con Triệu Nhu đã được sắp xếp vào nhà ở tái định cư rồi. Cô ấy bảo tôi nhắn với anh là muốn mời anh ăn bữa cơm, để cảm ơn anh", Ngô Xuyên cười nói.

"Ăn cơm?", Lâm Hàn sửng sốt, nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Hàm, bèn gật đầu nói: "Vậy thì tôi sẽ đến".

"Vâng, thế anh đến khu Bành Hộ thì báo với tôi một tiếng, tôi dẫn anh đến chỗ nhà ở tái định cư", Ngô Xuyên lại bổ sung thêm một câu:

"Anh Hàn, Triệu Nhu kia là bà mẹ đơn thân có tiếng xinh đẹp trong khu Bành Hộ chúng tôi đấy, được gọi là nàng Tây Thi tiệm Nhân Nghĩa. Lúc cô ấy bảo tôi nhắn cho anh thì gương mặt đỏ bừng. Tôi cảm thấy cô ấy thích anh rồi đó".

"Thôi bỏ đi, người ta có cả con gái rồi. Hơn nữa, tôi đây cũng đã kết hôn, có một số điểm giới hạn, tôi sẽ không đụng vào, nên chỉ đơn giản là đi ăn một bữa cơm thôi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Vẫn là anh Hàn đỉnh nhất, đức tính và phẩm hạnh của anh khiến tôi mặc cảm!", Ngô Xuyên khen.

"Được rồi, đừng nịnh nữa, cúp đây".

Lâm Hàn cúp điện thoại, quay đầu xe, đến khu Bành Hộ trước.

Vừa đến nơi, Ngô Xuyên đã đứng đó chuẩn bị tiếp đón, rồi dẫn anh tới căn nhà của Triệu Nhu trong khu tái định cư.

Khu nhà tái định cư này được dựng bằng những tấm ván gỗ màu xanh đơn sơ, xung quanh có rất nhiều người dân của khu Bành Hộ dời đến ở. Trước cửa giăng một sợi dây treo đầy quần áo, phía dưới có mấy đứa trẻ đang nô đùa với nhau, trong đó có Tiểu Hàm.

Cô bé mặc một cái quần đùi trắng, cột hai cái đuôi ngựa, khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo, đáng yêu như một cô công chúa nhỏ.

"Anh Lâm Hàn tới rồi!"

Tiểu Hàm nhìn thấy Lâm Hàn thì tung tăng chạy tới, ôm lấy hai chân anh, ngẩng đầu chớp chớp cặp mắt to tròn nhìn anh.

Lâm Hàn cưng chiều xoa đầu Tiểu Hàm.

"Mẹ ơi, anh Lâm Hàn tới rồi!"

Tiểu Hàm lại gọi với vào trong nhà.

Cửa nhà mở ra, một người phụ nữ xuất hiện.

Cô ấy quấn một chiếc khăn quàng cổ, mặc áo sơ mi trắng bình thường, bộ ngực đầy đặn. Tuy đã sắp ba mươi nhưng vòng eo của cô ấy vẫn rất nhỏ, không có tý mỡ thừa nào, làn da cũng được chăm sóc hết sức kỹ càng, trắng sáng nõn nà. Cả người đậm chất của một người phụ nữ trưởng thành.

Đấy đúng là Triệu Nhu.

Trong tay cô ấy đang cầm một chiếc khăn lau, thấy Lâm Hàn thì vẻ mặt có hơi nhút nhát, nhưng trong mắt lại tràn ngập vui sướng kèm theo chút ngượng ngùng:

"Cậu đã đến rồi?"

"Vâng".

Lâm Hàn gật đầu, mặt mày bình tĩnh đi vào nhà.

Trong nhà đặt lồng hấp, băng ghế dài, cái bàn và đồ dùng bán đồ ăn sáng, ánh đèn có chút tối.

"Trong nhà hơi loạn, làm cậu chê cười rồi", Triệu Nhu xoa xoa tay.

"Không sao, tôi là đàn ông, loạn hay không cũng chẳng sao".

Lâm Hàn nói với vẻ tùy ý rồi tìm cái ghế ngồi xuống.

"Đồ ăn một lát nữa là xong rồi, cậu ngồi đây chờ chút nhé!"

"Được!"

"Anh Lâm Hàn ơi! Giúp em làm bài tập đi! Đề bài này khó quá à", Tiểu Hàm cầm vở bài tập bước tới.

Lâm Hàn cười, chỉ Tiểu Hàm làm bài tập.

Trong phòng bếp, Triệu Nhu đang xào rau thì lén lút nhìn ra ngoài, thấy Lâm Hàn ngồi làm bài tập với Tiểu Hàm, khi thì giảng giải, khi thì cười, gương mặt cô ấy bỗng hơi ửng hồng.

"Đồ ăn tới rồi!"

Mấy phút sau, Triệu Nhu bưng đồ ăn lên bàn, đều là những món bình thường như ớt xanh xào thịt, trứng tráng với hành, đậu cove xào...

Mặc dù chỉ là những món ăn gia đình, nhưng Lâm Hàn lại ngửi thấy mùi thơm nức mũi, lên tiếng khen:

"Chị Nhu, chị nấu ăn giỏi ghê!"

"Tàm tạm thôi, đều là tự mày mò, trước nay chưa từng đi học bao giờ", Triệu Nhu cười, nhưng được Lâm Hàn khen vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Sau khi ngồi vào bàn, ba người cùng ăn cơm.

"Căn nhà tái định cư này như thế nào?", Lâm Hàn thuận miệng hỏi.

"Cũng được, chỉ là tối ngủ hơi nóng, nhưng có quạt rồi", Triệu Nhu vén tóc ra sau tai, gắp đồ ăn ăn.

"Nếu nóng quá thì lắp máy lạnh đi, chờ nhà mới xây xong vào ở cũng có thể dùng", Lâm Hàn cười nói.

...

Hai người đều nói chút chuyện nhà và một số điều từng trải.

Từ cuộc trò chuyện, Lâm Hàn nhận ra Triệu Nhu là một người phụ nữ kiên cường. Với vẻ ngoài của cô ấy, sau khi chồng mất hoàn toàn có thể đi bước nữa, nhưng vẫn một mình chăm sóc Tiểu Hàm.

Còn cảm giác mà Lâm Hàn mang lại cho Triệu Nhu lại là một người đàn ông có trách nhiệm, biết gánh vác, còn lễ phép, nên cô ấy rất có thiện cảm với anh.

"Anh Lâm Hàn ơi, anh với mẹ em nói chuyện vui vẻ như vậy, hay là làm bố của em đi!"

Tiểu Hàm bỗng nhiên nói.

Câu này vừa thốt ra, Lâm Hàn và Triệu Như đều sửng sốt.

"Ăn cơm đi, đừng nói lung tung, cơm cũng không bịt nổi miệng con nữa hả!"

Triệu Nhu hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Hàm một cái.

"Con nói đúng mà!"

Tiểu Hàm chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: "Mẹ, con không tin mẹ không thích anh Lâm Hàn. Tối qua mẹ nằm mơ còn nói mớ gọi tên anh ấy đó!"

"Hơn nữa, anh Lâm Hàn rất đẹp trai, con không ngại khi anh ấy làm bố con đâu!"

Triệu Nhu nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, vừa thẹn vừa giận, muốn dạy dỗ con gái lại không nỡ ra tay.

Sắc mặt Lâm Hàn cũng hơi hơi cứng đờ, anh gắp một miếng thịt bỏ vào chén Tiểu Hàm, cười nói:

"Tiểu Hàm, anh không thể làm bố em được, bởi vì anh đã kết hôn! Thôi, vẫn là làm anh trai của em đi!"

"Hả? Kết hôn!", Tiểu Hàm thở dài một tiếng, gương mặt đầy vẻ thất vọng.

Sắc mặt Triệu Nhu cũng hơi thay đổi, trong mắt thoáng qua sự đau buồn và thất vọng:

"Không ngờ cậu còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi. Tôi gọi cậu đến ăn cơm, vợ cậu mà biết, có thể sẽ..."

"Yên tâm đi, vợ tôi rất sáng suốt", Lâm Hàn xua tay: "Vả lại, tôi cũng sẽ không làm chuyện gì khiến cô ấy buồn".

"Vậy là tốt rồi".

Triệu Nhu gật đầu, dưới ánh đèn mờ nhạt, khóe mắt cô ấy hơi ươn ướt.

Nửa tiếng sau, bữa cơm này mới kết thúc.

Triệu Nhu tiễn Lâm Hàn ra khu Bành Hộ.

Triệu Nhu nhìn chiếc xe đi xa, nước mắt bỗng tràn bờ mi.

"Mẹ, mẹ thích anh Lâm Hàn như vậy, sao không tỏ tình với anh ấy?", Tiểu Hàm chớp chớp cặp mắt to tròn, khó hiểu hỏi.

"Tỏ tình? Cậu ấy có trách nhiệm, dũng cảm, lễ phép như vậy, cô gái bình thường còn không xứng với cậu ấy. Còn mẹ, chỉ là một người mẹ đơn thân, đương nhiên lại càng không xứng, tỏ tình thì có tác dụng gì?"

Triệu Nhu lắc đầu: "Hơn nữa, đối phương đã kết hôn. Mẹ không thể làm ra cái chuyện chia rẽ gia đình người khác được!"

Tiểu Hàm gật đầu, cô bé hiểu rồi.

"Có điều, mẹ quyết định, cả đời này sẽ không kết hôn nữa".

Triệu Nhu lau nước mắt, dõi theo bóng Lâm Hàn đi xa như muốn khắc ghi anh vào lòng.

"Vâng vâng! Dù sao con cũng chỉ thích anh Lâm Hàn, mẹ muốn tìm người đàn ông khác, con còn không thích đâu!", Tiểu Hàm cười nói.

...

Đi ra khỏi khu Bành Hộ, Lâm Hàn lái xe đến một công ty giúp việc nhà gần đây.
Chương 122: Tay chân không sạch sẽ

Công ty giúp việc nhà An Tâm là một trong những chuỗi công ty giúp việc quy mô lớn ở thành phố Đông Hải.

Lâm Hàn lái xe đến đây.

Nhìn thấy một chiếc xe BMW M4 đỗ lại, nhân viên phục vụ công ty lập tức nở nụ cười niềm nở chào đón:

"Chào anh, anh cần dịch vụ gì ạ?"

"Công ty giúp việc nhà của chúng tôi cung cấp các dịch vụ: trông em bé, giúp việc nhà, điều dưỡng, làm việc bán thời gian, chăm sóc thai phụ và người già... Chỉ cần là công việc liên quan đến việc gia đình thì chúng tôi đều cung cấp".

"Tôi muốn tìm một người giúp việc", Lâm Hàn sờ cằm nói.

"Anh có những yêu cầu gì ạ?"

"Nếu là yêu cầu thì sức khỏe tốt, chịu cực chịu khó, nhân phẩm tốt là được rồi", Lâm Hàn nói.

"Vâng thưa anh, hiện tôi đang có một danh sách người giúp việc, anh có thể lựa chọn", nhân viên phục vụ đưa qua một tờ danh sách.

Lâm Hàn nhận lấy, chăm chú xem.

Bốp!

Bỗng nhiên, có một tiếng bốp vang lên, giống như là tiếng bạt tai.

Kế tiếp còn kèm theo tiếng khóc:

"Tôi không có ăn cắp đồ mà, bà đừng vu oan cho tôi! Huhuhu!"

Lâm Hàn nhìn sang thấy một người phụ nữ lôi một bác gái tầm năm sáu mươi tuổi bước vào.

Người phụ nữ kia mặc một cái sườn xám đỏ chói, chân đi giày cao gót, mặt trang điểm lòe loẹt như đi trẩy hội.

Trên mặt bác gái kia in hằn bàn tay đỏ ửng, bác ấy ôm mặt, hốc mắt rưng rưng:

"Tôi thật sự không có ăn cắp mà!"

"Bà Vương đã xảy chuyện gì vậy ạ?"

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhân viên phục vụ vội chạy đến nghênh đón.

Bà Vương này, hôm trước vừa đến công ty bọn họ tìm người giúp việc, không ngờ hôm nay lại quay lại.

"Xảy ra chuyện gì à? Người giúp việc công ty mấy người tay chân không sạch sẽ, ăn cắp mất hai cái vòng ngọc của tôi, trị giá tận 50 ngàn tệ!"

Người phụ nữ chống nạnh với vẻ mặt tức giận chỉ vào nhân viên phục vụ: "Cô nói xem, chuyện này xử lý như thế nào đây! Mấy người giới thiệu cho tôi một người giúp việc ăn cắp, công ty giúp việc nhà mấy người phải chịu toàn bộ trách nhiệm!"

Nhân viên phục vụ biến sắc: "Bà Vương, bà chờ một lát, tôi sẽ mời giám đốc ra".

Cô ta chạy nhanh lên lầu.

"Hừ! Mụ già này ngay cả đồ của bà đây cũng dám ăn cắp, đúng là chán sống mà!"

Người đàn bà đó đạp vào bụng bác gái kia, làm bác gái té ngã xuống đất, bị gót giày đâm vào người đau đến mặt mày tái mét.

"Tôi...tôi thật sự không có ăn cắp đồ! Tôi đã giúp việc nhà cũng được 30 năm, sao có thể ăn cắp đồ của chủ nhà được?"

Bác gái ôm mặt khóc lớn, vô cùng đáng thương.

"Nếu như tôi ăn cắp khác nào tôi tự cắt đứt nguồn thu nhập của mình sao, sau này còn ai dám thuê tôi giúp việc nữa?"

"Hừ, vòng ngọc kia của tôi đáng giá 50 ngàn tệ, cũng bằng 2 năm tiền lương của bà rồi, ai biết được bà thấy tiền sẽ nổi lòng tham hay không?", người phụ nữ hừ lạnh.

"Vả lại, chúng tôi đều đi làm, chỉ có một mình bà ở nhà, không phải bà ăn cắp vòng thì còn ai vào đây?"

"Oan...oan cho tôi quá! Huhuhu!"

Lâm Hàn nhìn sang, không biết là vì sao nhưng anh cảm thấy bác gái này không hề nói dối.

"Xã hội ngày nay ở đâu mà chẳng có camera giám sát, nếu là người bình thường thì chắc sẽ không ăn cắp vặt đâu", Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng: "Bà không nghe người ta nói à, đã làm công việc này 30 năm rồi đó, ăn cắp đồ chủ nhà chính là tự cắt đứt đường kiếm sống của bản thân, sau này làm sao có thể tiếp tục làm công việc này được nữa".

Lâm Hàn vừa nói vừa bước đến đỡ bác gái giúp việc lên.

"Cảm ơn cậu", vẻ mặt bác gái tràn đầy cảm kích nhìn anh.

"Hừ, ở cái xã hội này, có biết bao nhiêu người thấy tiền mà không nảy sinh lòng tham chứ! Trước ăn cắp đồ sau về nghỉ làm giúp việc nhà, quay về quê dưỡng lão không được à", người phụ nữ hừ lạnh, liếc xéo Lâm Hàn.

"Với lại chuyện này là chuyện của tôi, liên quan gì tới thằng ăn không ngồi rồi nhà cậu, ở đó mà tọc mạch chuyện của người khác!"

"Tôi chỉ ngứa mắt bà vu oan người tốt thôi, đã thế còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay", Lâm Hàn mặt không cảm xúc nói.

Lúc này, giám đốc đã xuống lầu.

"Dì Hà ăn cắp đồ thật à?", giám đốc mở miệng hỏi lại chuyện ông ta vừa nghe kể.

"Giám đốc à, làm sao tôi có thể ăn cắp đồ được chứ!", bác gái oan ức nói, nước mắt lại tuôn.

"Bà không ăn cắp thì sao vòng ngọc tôi lại mất hả! Đến nước này rồi còn nguỵ biện nữa!", người phụ nữ nhìn về phía giám đốc: "Ông nói xem, chuyện này giải quyết sao đây, người giúp việc này là do công ty mấy người giới thiệu cho tôi đấy!"

"Thưa bà, bà có thể báo cảnh sát ạ", giám đốc bình thản nói: "Ngoài ra, dì Hà, dì đã bị sa thải, đồng thời tôi sẽ báo cho những công ty giúp việc nhà ở thành phố Đông Hải khác biết hành vi ăn cắp của dì".

"Hở!"

Sắc mặt dì ấy chợt phờ phạc, cả người run rẩy, ngồi sụp xuống đất khóc lớn:

"Huhuhu! Sau...sau này làm sao tôi còn ở đây làm việc được nữa chứ! Tôi còn phải nuôi con trai đang bệnh nữa!"

"Sao hả, báo cảnh sát?"

Sắc mặt người phụ nữ tức thì khó coi: "Tôi tới tìm công ty giúp việc nhà mấy người là để mấy người bồi thường cho tôi, bây giờ ông lại bảo tôi báo cảnh sát?"

"Người giúp việc ăn cắp đồ không liên quan gì đến công ty giúp việc nhà chúng tôi cả, chúng tôi cũng không kiểm soát được hành vi của người giúp việc", giám đốc liếc xéo, đùn đẩy trách nhiệm

Dứt lời, bước thẳng lên lầu.

"Tức chết tôi mất!"

Người phụ nữ tức giận đến nổi tái mét, lại đạp bác gái kia một cước: "Hừ, cho bà cái tội tay chân không sạch sẽ ăn cắp vặt nè!"

Nhìn thấy cái chân bà ta sắp đạp trúng, Lâm Hàn nhanh tay kéo bác gái tránh qua một bên.

"Dì ơi, nếu dì bị sa thải, vậy đến nhà tôi làm việc đi, nhà tôi vừa khéo đang cần một người giúp việc", Lâm Hàn nhẹ giọng: "Tôi sẽ trả cho dì mỗi tháng 5 ngàn tệ".

"Ơ?"

Bác gái sửng sốt, không ngờ chuyện thành ra vậy rồi mà Lâm Hàn còn muốn nhận mình về làm việc.

Hơn nữa, tiền lương còn gấp đôi lương bây giờ của dì ấy.

"Thằng nhóc kia, cậu cũng gan lắm, loại giúp việc ăn cắp vặt này mà cũng dám nhận?", người phụ nữ lại liếc Lâm Hàn.

"Haha, nếu người giúp việc ăn cắp đồ, không phải bà nên báo cảnh sát đầu tiên sao? Sao lại đến công ty giúp việc nhà đòi bồi thường chứ?", Lâm Hàn cười lạnh.

Nghe thế, sắc mặt người phụ nữ bỗng nhiên ngơ ra.

"Con mụ dâm đãng họ Vương kia, mày dám lén lút sau lưng ông tìm trai hả!"

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng gầm giận dữ.

Một người đàn ông hùng hổ xông vào.

"Ông xã, sao...sao ông lại tới đây?", người phụ nữ bị dọa lùi về sau mấy bước.

Bốp!

Người đàn ông quất một bạt tai lên mặt người phụ nữ, chửi ầm lên:

"Đệt mợ mày, mày hỏi sao tao lại tới đây à, mày cắm sừng ông, ông đây không tìm mày thì tìm ai?!"

"Tôi dan díu sau lưng ông khi nào chứ?", người phụ nữ ôm má trái in hằn năm ngón tay đỏ chói đau rát.

"Đến giờ phút này mà mày còn dám chối!"

Bốp!

Người đàn ông kia lại quất thêm một bạt tai:

"Nếu ông đây không lén lắp camera giám sát ở nhà thì sao phát hiện được chứ, mày còn dám dẫn trai về nhà!"

"Cái gì? Ông lắp camera ở nhà?!", người phụ nữ chết đứng.

"Vốn dĩ tao lắp camera này để giám sát người giúp việc, đề phòng tay chân không sạch sẽ, không ngờ không bắt được người giúp việc mà bắt được mày! Dẫn trai về nhà kích thích lắm đúng không hả!"

Người đàn ông lấy điện thoại ra chứa đoạn video ra, trong video là người phụ nữ này trần truồng và một người đàn ông lạ đang ôm ấp thân thiết nhau trên ghế sofa.

"Ông... Ông..."

Nhìn thấy video này, sắc mặt người phụ nữ tái mét, cả người như bị sét đánh không ngừng lùi về sau, giọng nói run rẩy.
Chương 123: Đưa về nhà

"Video này là giả! Là video cắt ghép!"

Người phụ nữ chỉ vào màn hình điện thoại gào lên.

"Giả hả? Tao nói cho mày biết, tao không chỉ lắp camera giám sát ở phòng khách, mà còn lắp cả trong phòng ngủ!"

Người đàn ông lại mở ra thêm một video khác.

Trong video là hình ảnh người phụ nữ này nằm trong lòng một người đàn ông lạ, bà ta đang cầm một cặp vòng ngọc nói:

"Vòng này tặng cho cưng, đây là đồ ông chồng vô dụng kia của em tặng cho em hồi mới cưới. Lần sau cưng qua, nếu hết tiền thì bán nó mà mua bao cao su nhé. Mong là lần sau sẽ không dính bầu nữa, không thì chồng em sẽ phát hiện mất..."

Ầm!

Xem đến đoạn video này, người phụ nữ đã không còn đứng vững, hai chân mềm nhũn khụy xuống đất.

"Mày cũng tử tế quá nhỉ, trai không có tiền mua bao thì mày đưa cả cặp vòng cho người ta!"

Người đàn ông tức giận đá cho người phụ nữ thêm một cái: "Nếu mày nói video này là giả, vậy vòng đâu? Sao tao tìm khắp nhà không có hả?"

"Vòng...vòng..."

Người phụ nữ chỉ vào người giúp việc nói: "Là bà ta, chính bà ta đã ăn cắp cặp vòng!"

"Mày đúng là có chết cũng không nhận!"

Người đàn ông tức điên, đá túi bụi vào người phụ nữ.

"Huhuhu! Ông đừng đánh nữa!"

Người phụ nữ khóc rống, rốt cuộc cũng thừa nhận:

"Tôi nói thật mà, tôi lén lút ông ra ngoài tìm trai, vòng kia tôi đã đưa cho hắn rồi... Huhuhu!"

Nghe đến đây, bác gái mới thở phào, xem như là được xóa tội danh ăn cắp rồi.

"Ông anh, bảo trọng!"

Lâm Hàn nhìn người đàn ông với ánh mắt cảm thông, anh còn thấy trên đầu ông ta thấp thoáng mấy cái sừng.

"Dì ơi, tôi tên là Lâm Hàn, dì tên gì vậy?", Lâm Hàn hỏi bác gái.

"Lâm Hàn..."

Bác gái lặp lại cái tên, rồi nói: "Cậu Lâm gọi dì Hà là được rồi".

"Được rồi, dì Hà, chuyện tôi nói với dì vừa rồi, mời dì đến nhà tôi làm người giúp việc, dì thấy sao? Tiền lương là 5 ngàn một tháng", Lâm Hàn cười nói.

"Đương nhiên là được!"

Dì Hà mừng rỡ khôn xiết, dì ấy vừa bị công ty giúp việc nhà sa thải, giờ lại tìm được nhà làm việc, không vui sao được?

Quan trọng hơn hết là tiền lương còn được tăng gấp đôi, với lại người thuê lần này là Lâm Hàn, trông có vẻ rất bình dị gần gũi.

"Vậy thì đi thôi".

Lâm Hàn dẫn dì Hà rời khỏi công ty giúp việc nhà.

"Cậu Lâm, đây là đường lên núi Vân Mộng mà!"

Nhìn thấy Lâm Hàn lái xe đến đường lên núi Vân Mộng, dì Hà ngồi bên ghế phụ nói.

Lâm Hàn gật đầu.

"Cậu Lâm thế mà sống tại núi Vân Mộng sao!", dì Hà cực kỳ bất ngờ.

"Ở trên núi Vân Mộng thì sao?", Lâm Hàn nghi hoặc.

"Không có gì, tôi đã làm người giúp việc 30 năm, làm cho nhiều chủ nhà điều kiện cũng rất tốt, có điều chưa bao giờ làm cho nhà ai ở núi Vân Mộng cả".

Dì Hà lắc đầu cười nói, dì ấy không ngờ rằng, người thanh niên bình thường có chút gầy guộc này khả năng kinh tế lại tốt như vậy, còn có thể ở biệt thự núi Vân Mộng.

Đến núi Vân Mộng, đầu tiên Lâm Hàn trả xe lại cho Cổ Hà, sau đó mới dẫn dì Hà vào nhà.

"Lâm Hàn, bà ta là ai thế?"

Thấy Lâm Hàn dẫn theo một bác gái xa lạ vào nhà, Dương Cảnh Đào nhướng mày hỏi.

"Người giúp việc con vừa tìm được, gọi là dì Hà, sau này dì ấy sẽ phụ trách cơm nước, quét dọn và những công việc vặt trong nhà", Lâm Hàn hờ hửng đáp.

"Dì Hà, đây là Dương Cảnh Đào - bố vợ của tôi".

"Xin chào ông Dương!"

Dì Hà lập tức lễ phép cúi người chào hỏi.

"Người giúp việc à? Bao nhiêu tiền một tháng?", Dương Cảnh Đào hỏi.

"Năm ngàn", Lâm Hàn trả lời thờ ơ.

"Năm ngàn?!"

Dương Cảnh Đào trừng mắt: "Giá thuê người giúp việc trên thị trường chỉ có 3-4 ngàn một tháng, cậu lại cho người giúp việc này hẳn 5 ngàn, cậu muốn sau này Tiểu Lệ phải sống thế nào hả?"

"Vả lại, cậu mời một người giúp việc có phải thừa quá rồi không?"

Dương Cảnh Đào nói tiếp: "Thằng vô dụng cậu mỗi ngày ăn no nằm chờ chết, làm chút chuyện nhà cũng không nổi sao? Còn đi tìm người giúp việc, cậu tưởng mình là cậu ấm thật à".

"Tiền lương của người giúp việc là con tự trả, không dùng đến tiền của vợ con".

Biểu tình Dương Cảnh Đào dần hòa hoãn, thắc mắc nhìn Lâm Hàn, thằng vô dụng này chi hơn 100 triệu tệ mua biệt thự, trong túi nó còn tiền sao? Lại còn thuê người giúp việc bằng tiền riêng.

"Được rồi, vậy thì tiền lương cậu trả đó".

Dương Cảnh Đào nói: "Thế cậu muốn tìm người giúp việc sao không nói tôi một tiếng? Để tôi đi chọn với cậu chứ? Cậu mà biết chọn người giúp việc sao?"

"Dì Hà, tôi hỏi chị, chị đã làm người giúp việc bao lâu rồi?", Dương Cảnh Đào hỏi.

"Ba mươi năm rồi thưa ông Dương", dì Hà kính cẩn đáp.

"Ba mươi năm thì cũng đủ tiêu chuẩn rồi đấy", Dương Cảnh Đào gật gù, lại hỏi: "Vậy sao chị lại không làm cho nhà chủ trước nữa?"

"Bởi vì..."

Sắc mặt dì Hà thay đổi, nhưng vẫn thành thật nói: "Bởi vì người chủ nhà trước nói tôi tay chân không sạch sẽ".

"Sao hả, tay chân không sạch sẽ sao!"

Dương Cảnh Đào hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hàn: "Lâm Hàn, cậu nhìn xem cậu tìm được người giúp việc kiểu gì đó hả, tay chân không sạch sẽ mà cậu cũng dám dắt về? Nếu đồ trong nhà bị ăn cắp thì làm sao đây?"

"Là người chủ trước vu oan cho dì Hà tay chân không sạch sẽ", Lâm Hàn thờ ơ đáp.

"Vu oan sao? Trên đời này chuyện gì cũng vậy, không có lửa làm sao có khói, bà ta phải làm gì thì người ta mới nói tay chân bà ta không sạch sẽ mà sa thải bà ta chứ", Dương Cảnh Đào hừ lạnh.

Nghe đến đây, sắc mặt dì Hà có chút trắng bệch, giải thích:

"Ông Dương, tôi thật sự bị vu oan mà, lúc đó vòng ngọc..."

"Dì Hà, dì không cần giải thích với ông ta làm gì".

Lâm Hàn lên tiếng: "Tôi là người mời dì về làm người giúp việc, ở đây là nhà của tôi, biệt thự này là tôi mua, người quyết định dì có được ở hay không là tôi chứ không phải bố vợ tôi. Nếu tôi đã bảo dì đến đây làm việc, dì cứ an ổn làm việc ở đây là được rồi".

Dì Hà hơi do dự nhưng sau cùng cũng gật đầu:

"Vâng, cậu Lâm".

"Lâm Hàn, cậu lại muốn làm phản à?"

Dương Cảnh Đào giận đến phùng mang trợn mắt: "Người tay chân không sạch sẽ mà cậu cũng dám dắt về nhà?"

Lâm Hàn lười nói chuyện với Dương Cảnh Đào: "Dì Hà, tôi đưa dì đến phòng của dì, sau này dì sẽ ở đó".

"Vâng!"

Dì Hà đi theo Lâm Hàn lên lầu.

Chọn phòng xong, Lâm Hàn vào phòng ngủ một giấc.

"Chọn phòng xong rồi?"

Thấy dì Hà xuống lầu, Dương Cảnh Đào cau mày.

"Chọn xong rồi thưa ông Dương", dì Hà kính cẩn đáp.

"Ừm, nếu thằng vô dụng kia khăng khăng để chị làm người giúp việc vậy thì chị ở lại làm đi".

Dương Cảnh Đào mặt mày khó chịu, kế tiếp lại căn dặn:

"Biệt thự này có chút bẩn, chị bắt tay vào quét dọn phòng khách trước đi. Sau này mỗi tối, phải mang quần áo tôi đi giặt, tôi không thích ăn cay, thích ăn những món vùng Giang Nam, thế nên những món ăn không được bỏ ớt. Trước nhà chúng tôi trồng rất nhiều hoa, mỗi ngày thức dậy, chuyện đầu tiên chị phải làm là tưới nước cho hoa của tôi..."

Dương Cảnh Đào luyên thuyên cả đống chuyện.

"Vâng!"

"Tôi biết rồi thưa ông Dương!"

Dì Hà gật đầu liên tục.

Với thái độ này của dì ấy, Dương Cảnh Đào muốn bắt bẻ cũng không biết làm sao.

"Được rồi, chị bắt đầu quét dọn phòng khách đi".

Dương Cảnh Đào hốt một nắm hạt dưa ngồi đấy cắn.
Chương 124: Sừng trâu

Dì Hà gật đầu, bắt tay vào dọn dẹp.

Tạch, tạch...

Dương Cảnh Đào nhàn nhã cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa vứt lung tung trên đất.

Dì Hà vừa quét xong sàn nhà, Dương Cảnh Đào lại vứt vỏ hạt dưa xuống.

“Làm nhanh chút đi, không thấy sàn nhà còn vỏ hạt dưa hả?”

Dương Cảnh Đào quát tháo.

“Dạ, ông Dương”.

Dì Hà nhẫn nhịn, lại dọn sạch vỏ hạt dưa.

Buổi tối Dương Lệ tan làm, dì Hà đã làm xong cơm bày trên bàn.

Đều là món ăn vùng Giang Nam, canh gà, gà nấu dưa hấu, vịt muối...

Đầy đủ hương vị màu sắc, vô cùng phong phú.

“Ông xã, cơm dì Hà nấu rất ngon, tay nghề rất cao nha!”

Dương Lệ gắp một miếng thịt, bỏ vào miệng nếm thử, tán thưởng nói.

“Vậy thì ăn nhiều một chút”, Lâm Hàn cười cười, Dương Lệ hài lòng với dì Hà, anh cũng rất vui.

“Dì Hà, làm cơm xong rồi thì ngồi vào bàn cùng ăn đi!”

Nhìn thấy dì Hà đứng trong góc, Lâm Hàn lập tức lên tiếng.

“Lâm Hàn, dì Hà là giúp việc, là người làm, sao có thể để dì ấy ngồi ăn cùng bàn chứ?”

Dương Cảnh Đào chau mày: “Thật không biết lớn nhỏ, làm gì có đạo lí chủ nhà và người làm cùng ăn chung một bàn?”

“Cậu Lâm, tôi không ngồi đâu”, dì Hà vẫy vẫy tay nói.

“Đến đây đi, ngồi vào bàn cùng ăn”, Lâm Hàn lại mở miệng, giọng nói chân thành.

“Ở nhà chúng tôi, không phân biệt chủ nhà và người làm, mọi người đều bình đẳng. Giữa tôi và dì cũng không phải quan hệ chủ tớ, tôi trả lương cho dì, dì giúp tôi nấu cơm, dọn dẹp phòng ốc, là quan hệ bình đẳng, chỉ đơn giản như vậy thôi”.

Tiếp đó, Lâm Hàn vươn tay, kéo dì Hà ngồi xuống bàn ăn.

“Đúng đó, mọi người cùng nhau ăn cơm, vui biết bao, dì Hà mau đến đây cùng ăn đi!”

"Dì Hà, mau nếm thử món ăn dì làm đi, siêu ngon!”

Dương Khiết gắp một miếng thịt, đặt vào trong bát của dì Hà.

Ầm!

Dương Cảnh Đào phẫn nộ, đập tay lên bàn:

“Lâm Hàn, cậu là đồ ngốc à? Từ xưa đến nay, làm gì có chuyện chủ nhà ăn cơm chung với người làm, thật là nuốt không trôi mà!”

“A!”

Dì Hà bị doạ đến mức mặt biến sắc, vội vàng đứng dậy:

“Cậu Lâm, tôi đợi mọi người ăn xong rồi ăn sau cũng được”.

“Tôi nói rồi, ở đây mọi người bình đẳng, không phân biệt chủ tớ, dì Hà, dì cứ ngồi xuống ăn đi”.

Lâm Hàn lại bảo dì Hà ngồi xuống, sau đó nhìn Dương Cảnh Đào, bình thản nói:

“Bố, nếu như bố không ăn nổi bữa cơm này, bố có thể không ăn”.

“Lâm Hàn, cậu đúng là muốn tạo phản mà! Còn không muốn cho ông già này ăn cơm!”

Dương Cảnh Đào tức giận nhìn Lâm Hàn.

“Ông già à, dì Hà ăn cơm với chúng ta thì có làm sao đâu? Con cảm thấy rất tốt mà, không thể hiểu được sao ông lại tức giận”, Dương Khiết tỏ vẻ khó hiểu nói.

“Tiểu Khiết, con không hiểu...Thôi đi, cùng ăn thì cùng ăn!”

Dương Cảnh Đào thở dài, yên lặng ăn cơm.

Đùa à, không ăn cơm thì ăn gì? Không ăn cơm sẽ không chết đói chắc?

Tính cách Dương Cảnh Đào là vậy, giỏi bắt nạt kẻ yếu nhưng không dám động đến người mạnh.

Lâm Hàn cứng rắn, ông ta đương nhiên phải xuống giọng, quan trọng là ông ta đang sống trong biệt thự của Lâm Hàn.

Một tuần tiếp theo, mỗi ngày Lâm Hàn đều tự tỉnh giấc, ăn sáng xong thì đi tản bộ, cùng Cổ Hà đánh cờ, mỗi ngày trôi qua đều an nhàn, hạnh phúc.

Tin tức bên Ngô Xuyên truyền đến, hộ ép giá Vương Nhị bên khu Bành Hộ đang bị cắt nước, cắt điện. Hôm sau hai căn nhà vừa xây xi-măng cũng bị cưỡng chế phá bỏ, sau cùng đã chấp thuận kí hợp đồng dỡ bỏ và nhận tiền bồi thường là 400 ngàn tệ.

Những ngày tiếp theo, công việc bồi thường và tái định cư của Ngô Xuyên ở khu Bành Hộ có thể nói là không gặp quá nhiều khó khăn, mà cho dù có gặp khó khăn thì Lâm Hàn cũng đã có cách giải quyết ổn thoả.

Hôm nay, Lâm Hàn nhàn nhã nằm trên ghế phơi nắng trên tầng thượng.

“Chị là tên trộm, cái đuôi chị giấu bấy lâu nay, cuối cùng cũng lòi ra rồi!”

Âm thanh phẫn nộ của Dương Cảnh Đào từ dưới lầu truyền tới.

Lâm Hàn xuống lầu, đi tới phòng khách, phát hiện dì Hà mặt đầy nước mắt đứng ở đó.

Dương Cảnh Đào gương mặt tức giận, giơ tay lên.

Bốp!

Bàn tay ông ta, tát mạnh lên mặt dì Hà.

“Ông Dương, tôi thật sự không có ăn cắp sừng trâu!”

Dì Hà lớn tiếng khóc, không dám né tránh, đau đớn nhận cái tát trên mặt.

“Không trộm, vậy tại sao một sừng trên con trâu vàng của tôi lại biến mất, chẳng lẽ nó có thể tự chạy hả?”

Dương Cảnh Đào chỉ tay lên bàn, lớn tiếng chất vấn.

Trâu vàng được đặt ở trên bàn.

Có điều bề mặt sừng trái bị mất của trâu vàng có dấu cắt của kim loại, nhất định là bị cắt bởi một vật sắc bén.

“Trâu vàng này, từ lúc tôi tới nhà cậu Lâm đến bây giờ chưa từng thấy qua lần nào, sao tôi có thể ăn cắp sừng của nó chứ!”, dì Hà khóc nấc, vẻ mặt đầy oan ức.

“Chị còn lươn lẹo! Tôi đánh chết chị!”

Dương Cảnh Đào vô cùng giận dữ, lại giơ tay lên, một cái tát giáng xuống.

Nhưng cái tát này còn chưa đánh xuống, cổ tay ông ta đã bị giữ chặt.

“Bố, có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh người”.

Gương mặt Lâm Hàn không cảm xúc nói, một tay anh nắm chặt cổ tay của Dương Cảnh Đào.

“Lâm Hàn, tên vô dụng này, cậu muốn cản tôi hả?”

Dương Cảnh Đào dùng sức rút tay lại, nhưng phát hiện không thể động đậy được.

“Con không muốn cản bố, con chỉ nói với bố, không được đánh người, có gì từ từ nói”, Lâm Hàn vẫn không cảm xúc nói.

“Còn từ từ nói? Cậu mù hả, không thấy một sừng của trâu vàng đã mất rồi hả?”

Dương Cảnh Đào chỉ vào trâu vàng, đùng đùng tức giận.

“Cậu Lâm, tôi thật sự không có ăn cắp sừng trâu này!”

Dì Hà nhìn Lâm Hàn, vô cùng lo lắng:

“Cậu Lâm, cậu cho tôi công việc, còn trả lương cho tôi gấp hai lần, tôi cảm ơn còn không hết, sao có thể ăn cắp sừng trâu chứ!”

“Hừ, trâu vàng này có giá 7,5 triệu đấy, một cái sừng tính sơ cũng đã 300 ngàn, ai biết được chị có thấy tiền sáng mắt hay không? Chị đã ăn cắp, còn có mặt mũi đứng trước mặt tôi? Không chịu quỳ xuống?”, Dương Cảnh Đào hừ lạnh.

Bịch!

Dì Hà lập tức quỳ xuống trước mặt Dương Cảnh Đào, nước mắt rơi lã chã:

“Ông Dương, mấy ngày nay tôi ở nhà họ Lâm chưa từng nhìn thấy trâu vàng này, sao có thể ăn cắp sừng trâu được chứ?”

“Tôi xin thề, nếu như là tôi ăn cắp, hôm nay tôi sẽ bị sấm sét đánh chết!”

Nói rồi, dì Hà bật khóc.

Lâm Hàn cầm trâu vàng lên xem, vết cắt của trâu vàng bằng phẳng, nhất định đã bị vật rất sắc bén cắt ngang qua.

“Hừ, thề thốt cũng vô dụng, trâu vàng này để ở đây, nhà này chỉ có chị là người ngoài, chị không lấy thì còn ai vào đây nữa”, Dương Cảnh Đào lạnh mặt nói.

“Dì Hà, dì đứng dậy trước đi, nếu như thật sự không phải dì lấy cắp, tôi sẽ trả lại trong sạch cho dì. Hơn nữa trâu vàng này là của tôi chứ không phải của bố vợ tôi, cho dù muốn truy cứu trách nhiệm, cũng là tôi truy cứu”, Lâm Hàn đỡ dì Hà dậy.

“Lâm Hàn, trâu vàng này khi nào lại trở thành của cậu rồi?”

Dương Cảnh Đào trợn mắt: “Trâu vàng này rõ ràng là Phùng Thạch muốn mở rộng quan hệ làm ăn nên đã tặng cho Tiểu Lệ! Của Tiểu Lệ chính là của tôi!”

Lâm Hàn lười phải tranh giành với Dương Cảnh Đào trâu vàng thuộc về ai, anh cầm lấy trâu vàng, quan sát kĩ lưỡng.

“Bố, con nhìn thấy cổ của trâu vàng có dấu ngón tay cái, dấu ngón tay cái này là của ai?”

Lâm Hàn đưa trâu vàng đến trước mặt Dương Cảnh Đào.

Nhìn thấy dấu ngón tay cái, ánh mắt Dương Cảnh Đào khẽ dao động, liền nói:

“Dấu ngón tay cái này quả thật là của tôi”.

“Dấu ngón tay cái của bố sao lại ở trên người trâu vàng?”

Lâm Hàn mặt không cảm xúc nói.
Chương 125: Quỳ xuống

“Chẳng lẽ dấu tay của tôi không thể ở trên đó hả?", Dương Cảnh Đào lạnh giọng nói.

“Tối nào tôi cũng ôm trâu vàng ngủ, trên người nó không thể có dấu tay của tôi được sao?”

“Vậy bố cũng khoẻ thật đấy, chỉ ôm trâu vàng ngủ mà đã có thể để lại dấu tay trên cổ nó”, Lâm Hàn nhìn Dương Cảnh Đào, mang theo ý giễu cợt.

“Lâm Hàn, cậu có ý gì?”, sắc mặt Dương Cảnh Đào thoáng chốc trở nên u ám.

“Con có ý gì, bố, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, sừng của trâu vàng này rốt cuộc là do dì Hà trộm, hay là người trong nhà trộm, bố không suy xét một chút đi?”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.

“Lâm Hàn, lẽ nào cậu cho rằng sừng của trâu vàng này là do tôi trộm!”

Dương Cảnh Đào tức giận nhìn Lâm Hàn.

“Nếu không phải bố lấy, vậy tại sao trên cổ của trâu vàng lại có dấu tay của bố?”, Lâm Hàn nói:

“Trâu vàng tuy khá mềm, nhưng muốn cắt được sừng của nó cũng phải dùng một lực rất mạnh, lúc bố cắt sừng trâu vàng chắc phải dùng không ít lực mới cắt nó ra được nhỉ!”

“Lâm Hàn, tên phế vật này! Ngay cả bố vợ mày mà mày cũng dám vu khống!”

Dương Cảnh Đào chỉ vào Lâm Hàn, nổi trận lôi đình.

“Con chẳng hãm hại ai cả, nếu như bố không dám thừa nhận, vậy con báo cảnh sát để cảnh sát xử lý việc này. Cảnh sát thông qua dấu vân tay có thể phán đoán được phương hướng lực tác động khi sừng trâu bị cắt, từ đó có thể xác định rốt cuộc có phải bố lấy trộm hay không?”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói:

“Hơn nữa, nếu như dì Hà lấy trộm thì nhất định sẽ để lại vân tay trên người trâu vàng, cho dù có đeo găng tay, dì ấy cũng phải đi qua phòng của bố, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, cảnh sát sẽ rất dễ dàng phán đoán được”.

“Tóm lại, nếu như bố vẫn còn ngụy biện, vậy con đành phải báo cảnh sát thôi. Nếu như dì Hà lấy trộm, con sẽ bắt dì ấy đi tù, con sẽ xin lỗi bố. Nếu như là bố lấy trộm, bố còn vu oan giá hoạ cho người tốt, vậy thì đừng trách đứa con rể này trở mặt không nhận bố”.

Giọng điệu này tuy bình thản, nhưng lại lạnh lẽo khác thường, mỗi câu mỗi chữ lọt vào tai Dương Cảnh Đào đều đả kích nặng nề.

Sắc mặt Dương Cảnh Đào trở nên khó coi, hai mắt trợn tròn:

“Được, tao nhận, sừng trâu vàng này là do tao lấy đấy!”

“Nhưng mà Lâm Hàn, tên vô dụng này, mày đừng nói là tao trộm đấy, biết chưa? Trâu vàng này vốn dĩ là Phùng Thạch tặng cho Tiểu Lệ, đồ của Tiểu Lệ cũng chính là của tao, tao lấy sừng của trâu vàng là phạm pháp sao?”

“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận!”, Lâm Hàn cười lạnh.

Dì Hà cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã, vô cùng đau lòng:

“Ông Dương, tôi với ông không thù không oán, sao ông lại đổ oan cho tôi lấy trộm sừng trâu chứ!”

Bởi vì chuyện này, dì ấy vừa bị Dương Cảnh Đào đánh một bạt tai, còn bị bắt quỳ nữa.

“Hơ, vu oan cho chị thì làm sao? Chị là giúp việc, tôi nhìn chị không vừa mắt!", Dương Cảnh Đào ngạo mạn nói:

“Lần này không làm chị cút đi được, coi như chị may mắn! Có điều, chỉ cần chị còn làm giúp việc ở đây thêm một ngày, tôi đảm bảo ngày đó chị sẽ trải qua không mấy tốt đẹp”.

“A!”

Dì Hà bị doạ đến mức mặt trắng bệch.

“Bố, bố vừa đánh dì Hà, còn vu oan cho dì ấy, bây giờ bố phải xin lỗi dì ấy”.

Lâm Hàn mặt không cảm xúc nói: “Ngoài ra, lúc nãy bố bắt dì Hà quỳ, bây giờ bố cũng phải quỳ lại, coi như nhận lỗi, chuyện cái sừng của trâu vàng, con sẽ không truy cứu nữa”.

Ầm!

Nghe những lời này, cả người Dương Cảnh Đào chấn động.

Sau đó, ánh mắt ông ta không tin nổi nhìn Lâm Hàn, vô cùng tức giận, gân xanh hiện lên đầy mặt:

“Lâm Hàn, đồ vô dụng nhà mày, mày có ý gì? Mày bảo bố vợ mày quỳ trước mặt một người giúp việc, một tên đầy tớ để xin lỗi sao? Mày có gan thì nói lại một lần nữa xem!”

“Được, vậy con nói lại lần nữa”.

Lâm Hàn nhìn thẳng vào Dương Cảnh Đào: “Bây giờ bố quỳ xuống, nhận lỗi và xin lỗi dì Hà, việc sừng trâu, con sẽ không truy cứu nữa”.

Dương Cảnh Đào là bố vợ của Lâm Hàn, là người lớn, ông ta châm chọc Lâm Hàn, Lâm Hàn có thể nhẫn nhịn.

Việc này cũng giống như trong một số gia đình, bố mẹ ngang ngược vô lí, đánh đập con cái.

Nhưng con cái dù sao cũng là con cái, tôn trọng, hiếu thảo với người lớn là việc nên làm, cho dù không tôn trọng, không hiếu thảo, cũng không thể làm những việc vượt quá giới hạn cho phép.

Chẳng hạn như trong một gia đình, bố suốt ngày say xỉn, đánh bạc, không làm việc, sau khi trở về nhà lại đánh đập con cái.

Con cái có thể chịu đựng, có thể xem thường, có thể phản kháng, nhưng tuyệt đối không thể làm ra những việc như mắng nhiếc bố, hay thậm chí là cầm dao muốn giết bố mình.

Bởi vì bọn họ suy cho cùng vẫn là người lớn.

Lâm Hàn trước nay vẫn nghĩ như vậy, Dương Cảnh Đào khinh thường, chế giễu, gây khó khăn cho anh, Lâm Hàn đều có thể nhịn.

Dương Cảnh Đào là bố vợ, là bố của Dương Lệ mà Lâm Hàn yêu thương, nếu như Dương Cảnh Đào thật sự có chuyện gì, Dương Lệ sẽ đau lòng biết bao?

Nhưng, Lâm Hàn cũng có nguyên tắc của mình.

Sự ngang ngược vô lí, tự cao tự đại của Dương Cảnh Đào không thể làm hại người khác, không thể khiến cho Dương Lệ không vui.

Chẳng hạn như những đồ trang trí nội thất lúc trước, nếu như đặt trong nhà, Dương Lệ nhất định sẽ không vui, vì vậy Lâm Hàn phải phản kháng lại ông ta.

Lại chẳng hạn như Dương Cảnh Đào lần trước lái xe đụng phải người khác, chết cũng không chịu nhận, nói là do người khác đụng, làm hại người khác, việc này đã chạm đến giới hạn của Lâm Hàn.

Vì vậy, Lâm Hàn lại ra mặt.

Nhưng lần này, Dương Cảnh Đào lại lần nữa chạm đến giới hạn đó.

Vu oan cho dì Hà, nói dì ấy là kẻ trộm, còn đánh người vô cớ, bắt dì Hà quỳ.

Việc làm của Dương Cảnh Đào đã dẫm đạp tôn nghiêm của dì Hà dưới chân, Lâm Hàn sao có thể trơ mắt nhìn những chuyện như thế này xảy ra nữa?

Mà lúc này, Dương Cảnh Đào giận tím người, không ngừng run rẩy, hốc mắt đỏ ngầu:

“Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo mà! Lâm Hàn, mày thật sự muốn tạo phản rồi!”

“Mấy hôm trước, mày đem tất cả đồ trang trí nội thất của tao vứt hết, tao đã không truy cứu, tha cho mày một lần”.

“Vậy cũng thôi đi, chưa có sự cho phép của tao, mày đã rước một người giúp việc vào nhà, tao cũng không nói gì, tao đã quá rộng lượng với mày rồi!”

Dương Cảnh Đào cao giọng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Nhưng tao thật không ngờ...tao thật không ngờ, đồ phế vật mày, lại bắt tao quỳ trước mặt một người giúp việc! Tao là bố vợ mày! Là bố của Tiểu Lệ! Mày dựa vào cái gì mà dám nói với tao như vậy!”

“Dương Cảnh Đào, bởi vì ông là bố vợ tôi, là bố của Tiểu Lệ, tôi mới nhẫn nhịn ông đến ngày hôm nay”, Lâm Hàn lạnh lùng nói:

“Nhưng ông tùy tiện đánh người, bắt dì Hà quỳ gối, ông hãy đặt mình vào vị trí của dì Hà mà nghĩ thử xem, nếu ông là dì Hà, ông sẽ cảm thấy thế nào?”

“Đặt mình vào vị trí của dì Hà để suy nghĩ? Hơ hơ, sao tao phải đặt mình vào vị trí của dì Hà để suy nghĩ cơ chứ!”

Dương Cảnh Đào cười khẩy: “Đây là người làm, là đày tớ, là đồ rẻ tiền, tao bắt bà tâ quỳ xuống thì sao nào, không được hả?”

“Ông nhất quyết không quỳ?”, giọng Lâm Hàn lạnh lẽo.

“Nằm mơ!”

Sắc mặt Dương Cảnh Đào tái nhợt: “Tao không quỳ trước mặt người làm!”

“Được, nếu ông không quỳ, tôi đành phải báo cảnh sát vậy”.

Lâm Hàn nhàn nhạt nói: “Ông đã nói, sừng trâu đó đáng giá 300 ngàn, nếu tính chính xác, thì không biết 300 ngàn này đủ cho ông ngồi tù bao nhiêu năm”.

“Cái gì, Lâm Hàn, lẽ nào mày vẫn muốn báo cảnh sát bắt tao?”, sắc mặt Dương Cảnh Đào hoàn toàn thay đổi, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Hàn:

“Tao là bố vợ mày, mày dám báo cảnh sát bắt bố vợ mày hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK