Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216: Thiết bị xạ trị

"Lâm Hàn à, thật sự không cần tốn công sức như vậy đâu..."

Triệu Nhu mở miệng nói, Lâm Hàn lại đặt nhẹ tay lên ngay miệng cô ấy, anh nói:

"Tin tôi đi".

Triệu Nhu bất lực lắc đầu, cũng không nói gì thêm.

Lâm Hàn bế Triệu Nhu lên ghế sau của xe, Tiểu Hàm cũng ngồi ở đấy.

Đợi hai người họ ổn định chỗ ngồi xong, Lâm Hàn khởi động xe lái ra khỏi khu Bành Hộ.

Nhìn bóng lưng chàng trai phía trước đang chăm chú lái xe, phút chốc Triệu Nhu cảm thấy đáy lòng thật ấm áp.

Vốn dĩ căn bệnh ung thu không thể nào chữa khỏi.

Nhưng chàng trai này vẫn không chịu từ bỏ, cố chấp phải chở cô ấy đến bệnh viện.

Cái cảm giác được người khác săn sóc này, đã từ rất lâu rồi Triệu Nhu chưa được cảm nhận được.

"Dù cho tôi thật sự phải rời khỏi cõi đời này... Tôi cũng vui lắm rồi".

Khóe mắt Triệu Nhu đã ứa nước mắt từ lúc nào.

"Ít nhất trước khi nhắm mắt xuôi tay, vẫn có người cảm thấy sự hiện diện của tôi là quan trọng, bằng lòng đưa tôi đi chữa bệnh, không bỏ mặc tôi..."

"Mẹ ơi, tại sao mẹ lại khóc?", thấy Triệu Nhu rơi nước mắt, Tiểu Hàm khẽ hỏi.

"Mẹ không khóc, chỉ là mẹ đang hạnh phúc thôi..."

Triệu Nhu nghẹn ngào, vươn tay lau đi hàng nước mắt.

Bệnh viên đa khoa Cảnh sát vũ trang của thành phố Đông Hải là bệnh viện hàng đầu ở Hoa Đông.

Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã lái xe đến đây.

Đỗ xe rồi lấy số xong, Lâm Hàn đưa Triệu Nhu đến khoa ung bướu.

"Bị bệnh gì?"

Một bác sĩ trung niên ngồi trước bàn làm việc liếc nhìn Triệu Nhu rồi hỏi.

Bác sĩ này tầm 50 tuổi, khuất sau cặp kính cận là đôi mắt điềm tĩnh, tạo cho người khác cảm giác có trình độ y học rất cao.

Người này họ Chu, là một trong số ít trưởng khoa của bệnh viện có kinh nghiệm chuyên sâu về chữa trị bệnh ung thư, ung bướu.

"Ung thư thực quản, giai đoạn đầu".

Lâm Hàn đẩy báo cáo khám bệnh đến trước mặt bác sĩ:

"Bác sĩ Chu, mời bác sĩ xem thử có chữa được không".

Bác sĩ Chu nhận lấy giấy báo cáo khám bệnh, vừa nhìn thì híp mắt cười, nói:

"Nếu là trước đây, với trình độ chữa trị của bệnh viên đa khoa Cảnh sát vũ trang thì chắc chắn không thể chữa khỏi, chỉ có cách phẫu thuật và hóa trị để kiềm hãm tế bào ung thư lan rộng, tuổi thọ bệnh nhân nhiều lắm chỉ kéo dài được 2 đến 3 năm. Hơn nữa quá trình này cũng tốn một số tiền khổng lồ để trị bệnh".

Nghe đến đây, sắc mặt Triệu Nhu tái đi, đáy mắt dần hiện lên tia tuyệt vọng.

Những lời này cũng giống như những gì mà người bác sĩ trước khám cho cô ấy nói.

"Nhưng bây giờ thì đã có cách chữa rồi".

Đề tài nói chuyện của bác sĩ Chu đột ngột chuyển hướng:

"Dạo gần đây, bệnh viện tôi đã đưa vào một thiết bị xạ trị mới nhất, thiết bị này được trang bị kim loại Californium. Sử dụng tính phóng xạ của kim loại Californium để diệt tế bào ung thư, chỉ cần trải qua ba đến bốn lần điều trị là có thể loại bỏ hoàn toàn tế bào ung thư, nhờ đó mà bệnh ung thư sẽ khỏi hẳn".

Lâm Hàn gật đầu, kim loại Californium này đương nhiên là viên anh đưa cho nhà họ Hàn rồi.

Hàn Hinh Nhi từng nói với anh, bây giờ nhà họ Hàn đã lấy nửa viên Californium kia để bắt tay hợp tác với các bệnh viện lớn ở Hoa Đông nghiên cứu ra thiết bị xạ trị chuyên dùng để chữa bệnh ung thư.

Mà thiết bị xạ trị đặt ở thành phố Đông Hải này, chính là cái ở ngay tại bệnh viên đa khoa Cảnh sát vũ trang.

Vả lại, Triệu Nhu chỉ bị ung thư thực quản giai đoạn đầu, thế nên Lâm Hàn mới tự tin rằng sẽ trị khỏi.

"Chị Nhu, chúng ta chữa bệnh ở đây đi", Lâm Hàn nhìn về phía Triệu Nhu.

Triệu Nhu gật đầu, giờ phút này cô ấy mới nhìn thấy được tia hy vọng đầu tiên.

Cô ấy không ngờ, bản thân bị bệnh ung thư mà vẫn có thể trị khỏi.

"Đợi đã!"

Bác sĩ Chu lên tiếng, cười nói:

"Bởi vì thiết bị xạ trị này bệnh viện chúng tôi nhập vào với giá rất cao, vì thế phí điều trị cũng không hề thấp chút nào. Mỗi một đợt điều trị là một trăm ngàn tệ, phải điều trị bốn đợt vị chi là bốn trăm ngàn tệ. Cộng thêm tất cả các chi phí cho điều dưỡng, giường bệnh, thuốc uống... ước chừng là năm trăm ngàn tệ".

"Chi phí rất cao, vả lại cũng không thể sử dụng bảo hiểm y tế, vì vậy mọi người nên cân nhắc kỹ nhé".

"Năm trăm ngàn tệ!"

Sắc mặt Triệu Nhu xám xanh, cô ấy đương nhiên không thể có số tiền lớn đến vậy.

"Năm ngàn thì năm ngàn, chữa đi!"

Lâm Hàn bình thản đáp, năm trăm ngàn đối với anh mà nói không đáng phải nhắc đến nữa là.

Với lại chi phí mà bác sĩ Chu đã nói cũng khá hợp lý rồi.

Bệnh viện đều là vậy đó, có tiền thì chào mừng đến chữa bệnh.

Còn không tiền thì mời biến đi ngay và luôn!

Có tiền thì có tất cả.

"Ồ?"

Bác sĩ Chu bất ngờ liếc nhìn Lâm Hàn, ông ta cũng khó tin rằng chàng thanh niên này lại trả được số tiền lớn như thế.

"Tôi viết cho cậu một tờ đơn để cậu đi đóng tiền, sau khi đóng tiền xong, thì lập tức có thể điều trị".

Bác sĩ Chu viết một tờ đơn thanh toán rồi đưa cho Lâm Hàn.

"Chị Nhu, chị ở đây chờ tôi một lát, tôi đi đóng tiền đã", Lâm Hàn cầm tờ thu phí lên.

"Được!", Triệu Nhu gật đầu, lát nữa phải xạ trị rồi, cô ấy khá căng thẳng.

Lát sau, Lâm Hàn đã đóng tiền xong, giao lại tờ đơn cho bác sĩ Chu.

"Thật sự đã đóng xong rồi sao, một trăm mười ngàn tệ".

Bác sĩ Chu đọc tờ đơn hơi bất ngờ, ông ta nhìn lại Lâm Hàn.

"Bắt đầu xạ trị được chưa?"

Chân mày Lâm Hàn hơi nhướng lên, tuy rằng bệnh viện có tiền mới chịu làm việc, nhưng thái độ của bác sĩ Chu này làm anh cảm thấy không mấy thiện cảm.

"Đương nhiên là được rồi!"

Bác sĩ Chu mỉm cười rồi nói: "Bây giờ tôi sẽ chuẩn bị để bắt đầu xạ trị".

"Bác sĩ Chu ơi! Ông phải cứu bố tôi với!"

Lúc này, có một giọng nói vang lên.

Một người phụ nữ đỡ một ông cụ bước vào.

Người phụ nữ này khoảng bốn mươi tuổi, thân hình tròn trịa, nhưng ăn mặc và trang điểm lại rất lộng lẫy, cổ đeo dây chuyền kim cương, tay thì đầy nhẫn vàng, ngọc ngà châu báu. Bà ta vừa bước vào khắp phòng liền phảng phất mùi nước hoa nồng nặc.

Ông cụ bên cạnh hơn bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, sắc mặt tiều tụy, ôm chặt bụng bước đi lảo đảo.

Sau lưng người phụ nữ này còn có hai gã vạm vỡ đeo kính đen, sắc mặt lạnh tanh, trông có vẻ là vệ sĩ.

"Thì ra là bà chủ Tống à!"

Vừa nhìn thấy người phụ nữa này, mắt bác sĩ Chu liền sáng lên, tức thì đứng lên chào đón, cười nói:

"Sao thế, ông cụ bị bệnh sao?"

"Đúng vậy!"

Người phụ nữ gật đầu: "Ung thư bao tử giai đoạn đầu, tôi nghe nói bệnh viên đa khoa Cảnh sát vũ trang các ông vừa nhập về một thiết bị xạ trị, hình như là dùng kim loại Californium gì đó để diệt tế bào ung thư, có thể chữa khỏi hẳn căn bệnh ung này nên tôi đã lập tức đến đây".

"Thì ra là vậy".

Bác sĩ Chu cười nói: "Bà chủ Tống yên tâm, tôi bảo đảm với bà, căn bệnh của ông cụ chắc chắn sẽ trị dứt điểm!"

"Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi!"

Người phụ nữ thở phào, lại nói: "Chuyện này không nên chậm trễ, nhanh chóng tiến hành xạ trị đi!"

"Không thành vấn đề, bây giờ tôi lập tức sắp xếp ngay! Ông ơi, ông đến phòng kế bên cạo sạch tóc nhé, sau đó gỡ hết những đồ kim loại và cả răng giả ra, làm xong thì có thể bắt đầu xạ trị!"

Bác sĩ Chu vẫn vô cùng nhiệt tình.

Nghe đến đây, Lâm Hàn khẽ cau mày:

"Bác sĩ Chu, chúng tôi đến trước, vả lại cũng đã đóng xong viện phí rồi, không phải chúng tôi mới là người được xa trị trước sao? Quy tắc tới trước làm trước nên chấp hành cho đúng chứ!"

"Hử?"

Ánh mắt bác sĩ Chu nhìn về phía Lâm Hàn: "Chàng trai, cậu đừng vội mà! Đợi ông cụ xạ trị xong thì đến lượt mấy người, cậu thấy có được không?"

"Không được".

Lâm Hàn lắc đầu: "Phải tuân thủ đúng quy tắc trước sau, càng kéo dài thì bệnh nhân càng gặp nguy hiểm, chúng tôi phải được tiến hành xạ trị trước!"
Chương 217: Nghe không hiểu tiếng người à?

Nghe Lâm Hàn nói thế, sắc mặt bác sĩ Chu dần lạnh đi, ông ta nhìn Lâm Hàn nói:

"Nhóc con, cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Cho dù đến sau xếp sau đi nữa, bây giờ tôi không làm xạ trị cho cô ta đấy, cậu làm gì được tôi?"

"Đúng đấy, cậu thanh niên à, làm người phải biết tiến lùi chứ".

Người phụ nữ kia cũng nhìn về phía Lâm Hàn, bà ta tháo chiếc nhẫn ngọc đang đeo trên tay xuống, đưa đến trước mặt Lâm Hàn, đáy mắt thoáng hiện lên tia dè bỉu:

"Chiếc nhẫn này có giá trị hai mươi ngàn tệ, cậu nhận đi rồi ngồi chờ để bố tôi làm xạ trị trước. Hai mươi ngàn tệ này cũng khoảng thu nhập một năm của cậu rồi nhỉ!"

"Bà chủ Tống à, chỉ là để tên nhóc này ngồi chờ một lát thôi, bà cần gì phải cho cậu ta món đồ có giá trị như vậy chứ!", bác sĩ Chu trừng mắt:

"Bà cũng để cậu ta lời quá rồi!"

Người phụ nữ lắc đầu: "Cũng chỉ là một cái nhẫn ngọc mà thôi, bác sĩ Chu cũng biết, tôi kinh doanh trang sức, những món đồ trang sức này trong nhà có nhiều lắm, cho một cái cũng chẳng có gì to tát. Nếu như ông giúp bố tôi xạ trị xong, tôi sẽ tặng ông vài cây vàng!"

"Thế sao!"

Mắt bác sĩ Chu sáng lên: "Bà chủ Tống yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mà giúp ông cụ hoàn thành xạ trị!"

Bác sĩ Chu biết rõ tài sản nhà bà chủ Tống.

Trong tay bà ta sở hữu mấy cửa hàng bán trang sức, tài sản cũng phải lên đến năm mươi triệu nhân dân tệ.

Nếu trị khỏi bệnh ung thư bao tử cho bố bà ta, với tính tình rộng rãi của bà ta, một khi đã vui vẻ rồi thì sẽ không chỉ là vài cây vàng đâu.

"Ông à, nhanh chóng đi qua phòng kế bên nhé! Người đâu, mau dìu ông cụ qua đó đi!", bác sĩ Chu cao giọng gọi.

Hai cô y tá trẻ lập tức đến dìu ông cụ đi.

Lâm Hàn giơ tay chắn ngang trước mặt ông cụ:

"Tôi đã nói rồi, phải có trước sau, chúng tôi đến trước thì phải để chúng tôi xạ trị trước, ông nghe không hiểu tiếng người à?"

Lâm Hàn nhìn bác sĩ Chu với ánh mắt cực kỳ rét lạnh.

Bị ánh mắt đó khóa chặt, cả người bác sĩ Chu run lên, cảm giác bản thân như đang nằm trong tầm nhắm của một thứ gì đó rất đáng sợ.

Nhưng rồi ông ta lại lắc đầu, cười lạnh nói:

"Nhãi ranh, tôi đã nói một là một, hai là hai. Cậu chỉ có thể xếp thứ hai thôi, nếu cậu cứ cố chấp, cũng được thôi, tôi không nhận trị nữa, cậu đến bệnh viện khác trị bệnh đi!"

"Nên biết là cả cái thành phố Đông Hải cũng chỉ mỗi bệnh viện chúng tôi sở hữu thiết bị xạ trị có kim loại Californium, cậu đi bệnh viện khác cũng vô ích thôi! Trừ khi cậu đến những thành phố khác ở Hoa Đông, nhưng không chừng trên đường đi vợ cậu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi cũng nên".

Dứt lời, bác sĩ Chu lại cười khà khà, ông ta cho rằng Triệu Nhu là vợ của Lâm Hàn.

"Lâm Hàn, chúng ta xếp thứ hai cũng được mà, chờ một lát cũng không sao", Triệu Nhu kéo áo Lâm Hàn nói:

"Chúng ta nghe theo bác sĩ Chu đi!"

"Cậu xem vợ cậu biết điều ghê chưa!", bác sĩ Chu liếc sang Triệu Nhu nói.

"Tôi đã nói rồi, tới trước trị trước, kéo dài thời gian tình hình bệnh nhân có thể sẽ nghiêm trọng hơn", vẻ mặt Lâm Hàn vẫn một mực cứng rắn: "Chúng tôi phải được làm xạ trị trước!"

"Chàng trai này, cậu đừng có mà được voi đòi tiên!"

Người phụ nữ kế bên đã mất kiên nhẫn, liếc Lâm Hàn nói: "Tôi cũng đã cho cậu một cái nhẫn ngọc rồi, cậu nhường chúng tôi trước không được à? Chẳng lẽ cậu chê chiếc nhẫn kia vẫn chưa đủ sao? Vả lại, phẫu thuật và xạ trị cũng phải 3 đến 4 đợt đấy, hoàn tất toàn bộ cũng hơn mấy trăm ngàn tệ, cậu có đủ tiền không?"

Người phụ nữ quan sát đánh giá Lâm Hàn, chàng trai này ăn mặc bình thường, nhìn chẳng giống nhà giàu gì cả, để có đủ số tiền cho lần xạ trị này, ắt hẳn cũng đập nồi bán sắt mới gom đủ được.

"Bà chủ Tống nói không sai!"

Bác sĩ Chu nói tiếp: "Nhóc con, cậu vừa đóng xong một trăm mười ngàn chi phí xạ trị kia, sao cậu không xem lại trong tài khoản của mình còn được bao nhiêu hả? Bốn đợt điều trị cũng mất năm trăm ngàn tệ, cậu gánh nổi không? Cậu đủ tiền không?"

"Nên biết là nếu đã xạ trị thì phải làm xong toàn bộ mới có tác dụng, cậu mà bỏ cuộc nửa đường, tế bào ung thư vẫn sẽ lan ra tiếp, đến lúc đó căn bệnh ung thư thực quản vẫn thế thôi".

Ông ta nhìn Lâm Hàn với ánh mắt mỉa mai:

"Cậu đóng một trăm mười ngàn tệ chắc cũng đã vét sạch tài sản của cậu rồi chứ gì! Tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc lấy lại tiền đi, dù sao thì cậu cũng không đủ tiền làm xạ trị đâu!"

"Đúng đó, không bằng dùng số tiền này mua đồ ăn ngon cho vợ cậu, dẫn cô ta đi du lịch đây đó, tranh thủ một chút trước khi cô ta chết. Loại người như cậu mà cũng dám bắt chước người ta làm xạ trị, cậu đủ tiền không?"

Người phụ nữ liếc mắt xem thường.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng đưa ông cụ qua phòng kế bên đi", bác sĩ Chu mất kiên nhẫn nói:

"Nhãi ranh, tránh ra nhanh đi!"

"Nếu không để tôi được làm trước, vậy mấy người cũng đừng hòng làm được", Lâm Hàn lạnh giọng, vẫn ngăn cản trước mặt y tá, nói chắc như đinh đóng cột.

Rầm!

"Nhãi ranh, đây là bệnh viện chứ không phải chỗ cho cậu giở thói ngang ngược!"

Bác sĩ Chu đập bàn, trừng mắt nhìn Lâm Hàn.

"Cậu trai, cậu có ý gì? Cậu không muốn để cho bố tôi làm hóa trị à?", sắc mặt người phụ nữ kia hoàn toàn lạnh đi, bà ta phất tay.

Lộc cộc, lộc cộc!

Hai gã vệ sĩ kia liền bước tới trước mặt Lâm Hàn, cả người toát ra hơi lạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.

"Nhóc con, tôi đã nể mặt cậu lắm rồi đấy. Tôi đã cho cậu một cái nhẫn ngọc rồi, bắt mấy người ngồi chờ có một lát mà đã cho cậu cả một năm tiền lương, giờ cậu lại không biết điều, còn ngăn cản bố tôi làm phẫu thuật".

Người phụ nữ nhìn Lâm Hàn với vẻ mặt âm trầm:

"Đã thế thì tống cổ cậu ta ra ngoài cho tôi!"

Hai gã vệ sĩ vừa nhận được lệnh, bàn tay liền chụp lấy bả vai của Lâm Hàn.

"Lâm Hàn!"

"Anh Lâm Hàn!"

Triệu Nhu và Tiểu Hàm liền biến sắc.

"Hừ, tự làm tự chịu, đàng hoàng đợi một lát thì có sao đâu?", bác sĩ Chu cười khẩy:

"Dù sao cũng không được khám bệnh, xem xem cậu lấy cái đạo lý trước sau giảng cho tôi thế nào, sao không tự soi mình lại trong bãi nước tiểu cái dáng vẻ nghèo kiết xác của mình đi!"

Bộp!

Bộp!

Lát sau, hai bàn tay đã kiềm chặt hai vai Lâm Hàn.

Họ ra sức muốn kéo Lâm Hàn ra ngoài.

Nhưng Lâm Hàn vẫn đứng yên bất động, mặc cho hai gã vệ sĩ có dùng bao nhiêu sức lực cũng không mảy may nhúc nhích!

"Hử?"

Sắc mặt hai gã vệ sĩ kia liền thay đổi.

Tức thì, Lâm Hàn liền cử động.

Động tác của anh rất đơn giản, anh nâng chân phải lên đạp thẳng về trước.

Bốp!

Bốp!

Hai gã vệ sĩ bị Lâm Hàn đá văng ra ngoài như diều đứt dây.

Đùng! Đùng!

Mặt đất hơi rung lên, theo sau là tiếng hai gã vệ sĩ ngã bịch xuống đất, rên rỉ không ngừng, chỉ trong phút chốc đã mất khả năng chiến đấu.

Shhh!

Người phụ nữ kia giật thót trợn tròn mắt khó tin.

Hai vệ sĩ này bà ta đã bỏ ra số tiền lớn để thuê về, còn từng được huấn luyện chuyên nghiệp.

Nhưng bà ta vẫn không ngờ, bọn họ khi đứng trước Lâm Hàn còn không chịu nổi một đòn.

Bác sĩ Chu cũng biến sắc, không ngờ lại xảy ra tranh chấp lớn như vậy.

"Nhãi ranh kia! Cậu dám gây sự ở bệnh viện à! Trong mắt cậu không còn pháp luật sao!", bác sĩ Chu hét lớn.

Lộc cộc, lộc cộc!

Có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông trung niên khoác áo blouse trắng đi tới, toàn thân ông ta phảng phất khí chất uy nghiêm.

"Có chuyện gì thế?"

Vừa bước vào phòng, ông ta đảo mắt nhìn mọi người xong thì lạnh giọng nói:

"Viện trưởng Trần, là tên nhóc này đang gây sự!"

Bác sĩ Chu chỉ Lâm Hàn nói: "Cậu ta uy hiếp tôi, bắt tôi phải làm phẫu thuật cho vợ cậu ta trước!"

"Sao? Còn có chuyện này à!"

Ánh mắt viện trưởng Trần rơi vào người Lâm Hàn, chất vấn:

"Cậu kia, cậu đúng là không biết trời cao đất rộng mà, dám ở đây gây sự à!"
Chương 218: Có tiền có quyền

“Gây sự?”

Lâm Hàn lắc đầu: “Tôi không hề gây sự, là các người không chịu nói lý lẽ. Tôi trả tiền trước rồi nhưng tại sao khi làm xạ trị lại bị đẩy xuống số 2”.

“Viện trưởng, bà chủ Tống đưa bố đến khám bệnh nên tôi mới xếp tên nhóc này xuống số 2”, bác sĩ Chu nói.

“Bà chủ Tống!”

Ánh mắt viện trưởng Trần khẽ thay đổi nhìn người phụ nữ, bỗng nhiên nở nụ cười:

“Nếu như bà chủ Tống cũng tới, vậy theo lý thì nên xếp số 1”.

Bà chủ Tống rất giàu có, trong tay bà ta là mấy cửa hàng đá quý, đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo.

Tiếp đó, viện trưởng Trần lại nhìn Lâm Hàn:

“Nhóc con, kêu cậu xạ trị thứ hai thì cậu cứ làm thứ hai đi, nếu cậu không muốn làm, vậy thì lấy tiền rồi cút đi, bệnh viện chúng tôi không thiếu bệnh nhân!”

Lâm Hàn hơi nhíu mày, không ngờ viện trưởng cũng là người ninh bợ như vậy.

“Cậu trai trẻ, đây là chỗ tốt của người có tiền đó”.

Người phụ nữ đắc ý nhìn Lâm Hàn, nói: “Có tiền thì dù đến đâu cũng sẽ được ưu ái. Một đứa nghèo hèn như cậu, không tiền không quyền, người khác sao phải xếp cậu lên số 1 cơ chứ?”

“Đúng vậy!”

Bác sĩ Chu gật đầu, khinh thường Lâm Hàn: “Này nhóc, cậu còn trẻ, kinh nghiệm xã hội không nhiều, xem đây đây như là một bài học. Xã hội này người có tiền có quyền tự nhiên sẽ có được đãi ngộ đặc biệt thôi”.

“Hi vọng cậu học được một bài học kinh nghiệm từ việc hôm nay. Bây giờ, hoặc là cậu xếp hàng đợi, hoặc là cậu cầm tiền rồi rời đi, chỉ có hai lựa chọn này thôi!”

Viện trưởng Trần đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, không nói lời nào.

“Lâm Hàn...”

Triệu Nhu cắn đôi môi mỏng, mở miệng: “Hay là chúng ta xếp thứ 2 đi”.

Lâm Hàn liếc mắt khinh thường, cười giễu cợt:

“Có tiền có quyền?”

“Lẽ ra muốn cùng các người nói chuyện đàng hoàng, không phải dùng tiền dùng quyền gây áp lực cho các người. Nhưng mà các người không biết tốt xấu, mắt chó xem thường người nghèo”.

“Đem tiền quyền so sánh với tôi, thật không biết trời cao dất dày!”

“Hơ hơ, nhóc con, lẽ nào cậu còn có người chống lưng!”, viện trưởng Trần cười nhạt:

“Cho dù có thế lực phía sau thì sao chứ? Tôi là viện trưởng của bệnh viện, ở đây tôi là người có quyền nhất. Tôi nói không cho cậu làm thì dù ông trời có đến đây cũng vô dụng!”

“Viện trưởng, ông Trương đến rồi!”, bên ngoài đột nhiên có tiếng nói vang lên.

“Ông Trương!”

Mặt viện trưởng Trần và bác sĩ Chu đều biến sắc, lập tức nghiêm túc.

“Mau mời ông ta đến!”, viện trưởng Trần nhanh chóng nói.

Ông Trương này, tên là Trương Xuân, là người của nhà họ Hàn, gia tộc đứng đầu thành phố Đông Hải.

Người này có địa vị rất cao ở nhà họ Hàn, các mối làm ăn với nhà cung cấp, kênh kinh doanh đều do ông ta xử lí.

Bệnh viện đa khoa Cảnh sát vũ trang có thể nhận được thiết bị xạ trị californium đều nhờ vào ông Trương.

Thiết bị đó có giá 10 triệu tệ.

Bệnh viện nhân dân dùng 30% giá mua thiết bị này từ tay ông Trương.

Trên hợp đồng mua bán có hai điều kiện, một, mỗi lần dùng thiết bị xạ trị californium để xạ trị, nhà họ Hàn đều sẽ lấy 4 phần lợi nhuận.

Hai, trong bất kì trường hợp nào, nhà họ Hàn cũng có quyền thu hồi thiết bị xạ trị californium này về.

Vì vậy, ông Trương này dĩ nhiên phải cung kính tiếp đãi.

Nếu như làm ông ta phật lòng, lấy máy lại đặt ở bệnh viện khác của thành phố Đông Hải, vậy thì lỗ to.

Cạch, cạch, cạch!

Có tiếng bước chân truyền tới, một lúc sau, một người đàn ông trung niên đi vào.

Người đàn ông mặc vest, vẻ mặt kiêu ngạo, dường như không để ai vào mắt.

Người này, chính là Trương Xuân!

“Ông Trương!”

“Ông Trương!”

Viện trưởng Trần và bác sĩ Chu nhìn thấy Trương Xuân, lập tức cung kính cúi đầu mở miệng.

“Ừm”.

Trương Xuân gật đầu, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như cũ.

Ông ta bây giờ là nhà tư bản có tiếng!

Phải biết rằng californium trong tay nhà họ Hàn khiến tất cả các bệnh viện ở Hoa Đông đều phải khom lưng cúi đầu, hy vọng nhà họ Hàn có thể chế tạo thiết bị xạ trị californium, đầu tư vào bệnh viện của họ.

Mà Trương Xuân là người có quyền rất lớn, có thể quyết định đầu tư vào bệnh viện nào.

Vậy nên, địa vị cũng theo đó được nước dâng cao.

Mấy hôm nay, mỗi ngày đều có người đại diện bệnh viện mời ông ta ăn uống no say, tặng tiền, tặng đá quý lấy lòng ông ta, mong ông ta có thể đầu tư máy xạ trị californium.

Nhà họ Hàn bây giờ, không chỉ người ở Đông Hải mà cả Hoa Đông đều phải ngước nhìn.

Không ít người âm thầm dự đoán, 10 năm sau nhà họ Hàn rất có thể sẽ trở thành thế gia!

“Thiết bị xạ trị đó đã được đầu tư vào bệnh viện của các người, lần này tôi đến đây là muốn xem thử hiệu quả điều trị thế nào”, Trương Xuân không thèm nhìn mọi người xung quanh, nhàn nhạt nói.

“Ông Trương, ông đến thật đúng lúc, bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị làm xạ trị cho một bệnh nhân”, viện trưởng Trần lập tức cười nói:

“Một lúc nữa sẽ có kết quả, có điều phiền ông Trương đợi một lát, bây giờ chúng tôi phải xử lí thằng nhóc chướng tai gai mắt này trước đã”.

Nói xong, viện trưởng Trần đưa mắt nhìn Lâm Hàn:

“Nhóc con, bây giờ cậu không còn cơ hội lựa chọn nữa đâu, mau mau cút đi, đừng làm mất thể diện trước mặt tôi! Nếu còn không chịu cút, tôi gọi bảo vệ đấy!”

“Hử? Xảy ra việc gì vậy? Có người đến bệnh viện gây sự hả?”, ông Trương chau mày.

Mí mắt bác sĩ Chu co giật, sợ Trương Xuân không vui liền nói:

“Chẳng có ai gây sự cả, nhưng mà có một thằng hề ở đây lấy lòng thiên hạ! Một thằng nhóc nghèo đói, tiền không có mà còn muốn xạ trị! Bảo xếp hàng nó cũng không chịu yên phận nghe theo, loại người làm loạn trật tự bệnh viện này, chúng tôi sẽ nhanh chóng đuổi cổ ra ngoài, một lát nữa mọi chuyện sẽ ổn định lại thôi!”

Lúc nói những lời này, bác sĩ Chu chỉ tay về phía Lâm Hàn:

“Ông Trương, chính là thằng nhóc này”.

Trương Xuân nhìn theo hướng ngón tay, gương mặt vẫn vô cùng ngạo mạn.

Nhưng lúc nhìn thấy chàng trai trẻ trước mặt.

Bùm!

Bỗng nhiên.

Trương Xuân há hốc mồm, cả người như bị sét đánh run lên, vẻ mặt kiêu ngạo lúc nãy nhanh chóng biến mất không dấu vết, thay vào đó là sự hoảng sợ khác thường.

“Cậu Lâm!”

Ông ta buộc miệng kêu lên.

Trương Xuân thật không ngờ sẽ gặp cậu Lâm ở đây!

Cậu Lâm là ai?

Trương Xuân đương nhiên biết.

Nhà họ Hàn có thể phát triển thịnh vượng như ngày hôm nay, đằng sau đó đều nhờ vào californium mà Lâm Hàn đã tặng cho.

Vả lại, bối cảnh của chàng trai trẻ này rất đáng sợ, ra tay cũng rất tàn nhẫn. Ở phòng khách của tổng bộ nhà họ Hàn hôm đó, ngay cả người đứng đầu gia tộc là Hàn Tiếu và Hàn Thiên Thu còn phải quỳ lạy trước mặt cậu ấy!

Quan trọng hơn nữa, bây giờ cậu Lâm là người kiểm soát phía sau của cả nhà họ Hàn!

Cũng là người lãnh đạo trực tiếp Trương Xuân ông!

Mà bây giờ, bệnh viện đa khoa Cảnh sát vũ trang lại muốn đuổi cậu Lâm ra ngoài sao?

Nghĩ tới đây, trong mắt Trương Xuân lộ ra sự lạnh lẽo.

“Ông Trương, ông biết thằng nhóc này hả?”

Nhìn thấy vẻ mặt của Trương Xuân, viện trưởng Trần và bác sĩ Chu đều vô cùng nghi hoặc.

“Cậu trai trẻ này là người mà lúc nãy các người nói quấy rối trật tự bệnh viện, muốn đuổi cổ ra ngoài đấy hả?”

Trương Xuân hít sâu, cố gắng áp chế sự kinh hãi trong lòng.

“Đúng vậy, không sai!”

Viện trưởng Trần cười xoà: “Ông Trương, ông đợi một lát, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tới ngay! Bảo vệ! Bảo vệ!”

Ông ta lớn tiếng kêu.

“Loạn, loạn rồi!”

Trương Xuân quát, ánh mắt rét lạnh nhìn viện trưởng Trần:

“Viện trưởng Trần, bắt đầu từ bây giờ, thiết bị xạ trị californium của bệnh viện các người, đã bị tôi thu hồi!”
Chương 219: Xấc láo!

"Cái gì?"

Viện trưởng Trần nghe vậy trợn tròn mắt, bác sĩ Chu cũng há hốc mồm.

Ngay cả người phụ nữ ban nãy cũng sững sờ, không hiểu tại sao tình hình lại xoay ngược chóng mặt như vậy.

"Ông Trương, tại sao lại thu hồi vậy, bệnh viện chúng tôi đâu có làm sai điều gì đâu", viện trưởng Trần khó hiểu, nói với giọng đầy van nài:

"Ông Trương à, mong ông giơ cao đánh khẽ, tuyệt đối đừng thu hồi lại thiết bị điều trị xạ trị!"

Nếu thu lại thì một năm bệnh viện bọn họ sẽ tổn thất không biết bao nhiêu tiền.

"Tại sao à?"

Trương Xuân cười lạnh, đi đến sau lưng Lâm Hàn, nhìn mọi người, quát:

"Bởi vì các người xấc xược!"

"Vì các người có mắt như mù!"

"Vì mấy người mắt chó khinh người!"

"Cũng không biết xấu hổ hỏi tôi tại sao, các người thế mà đuổi cậu Lâm ra khỏi bệnh viện, sao không thử chiếu cái mặt mình dưới đống nước tiểu xem bản thân là cái thá gì, lại dám cả gan nói ra những lời xấc láo đó!"

Trương Xuân nói xong, quay sang nhìn Lâm Hàn, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm nghị và kính cẩn, ông ta trầm giọng mở miệng:

"Cậu Lâm, cậu chớ nên tức giận, giờ tôi sẽ lập tức lấy lại thiết bị xạ trị. Nếu cậu có nhu cầu, chúng tôi sẽ sắp xếp cậu đến bệnh viện khác, ở đó, bên tôi cũng có thiết bị ấy".

"Cậu... Cậu Lâm?"

Nghe thấy cái xưng hô đó, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

"Lẽ nào tên nhóc kia có lai lịch gì à?"

Thấy vẻ mặt Trương Xuân đầy cung kính, con ngươi viện trưởng Trần co lại, trong lòng dậy sóng.

Sự cung kính ấy là phát ra từ trong tâm khảm.

Là của một người có địa vị thấp đối với người có địa vị cao.

Viện trưởng Trần nghĩ mãi không ra, tên nhóc kia có lai lịch gì mà tại sao lại khiến Trương Xuân cung kính như vậy.

Mà lúc này, sắc mặt của bác sĩ Chu cũng vô cùng khó coi, sống lưng lạnh toát, cảm giác mình đã đá phải ván sắt rồi.

Ai mà ngờ, chàng trai trông rất bình thường kia lại có thân phận khủng bố thế chứ?

"Không phải tôi muốn làm xạ trị", bấy giờ, Lâm Hàn mới nhàn nhạt mở miệng.

Sắc mặt Trương Xuân thay đổi hẳn, vội cười xòa:

"Thưa cậu, người làm cấp dưới như tôi nói sai rồi, tôi còn tưởng rằng là cậu..."

Trương Xuân đang nói thì thấy Triệu Nhu bên cạnh mặt mày tái nhợt, hít thở khó khăn, 100% là người phụ nữ này làm xạ trị.

"Cậu Lâm!"

Con ngươi viện trưởng Trần đứng cạnh đảo một vòng, lập tức cung kính nói:

"Tôi có mắt không tròng nên ban nãy đã nói ra những lời xấc xược với cậu! Mong cậu rộng lượng bỏ qua cho tôi lần này!"

Viện trưởng Trần không ngu, Trương Xuân bày ra thái độ như thế, ông ta liền hiểu được chàng trai này có lai lịch không tầm thường.

Hơn nữa, lúc nãy Trương Xuân tự xưng "cấp dưới", vậy chàng trai này rất có khả năng là lãnh đạo cấp cao nhà họ Hàn, nói không chừng còn là bạn trai của cô Hàn.

Trước mắt, hành động sáng suốt nhất chính là lập tức nhận sai.

Việc này liên quan đến bệnh viện bọn họ có được dùng thiết bị xạ trị hay không, cho nên phải hành động một cách cẩn thận.

Ánh mắt bác sĩ Chu cũng lóe lên, học theo, cung kính nói với Lâm Hàn:

"Cậu Lâm, ban nãy tôi có vô lễ với cậu, hy vọng cậu thông cảm, đừng so đo với tôi".

"Ha ha, giờ mới xin lỗi, có phải là muộn quá không? Lúc nãy sao không làm đi?", Trương Xuân lạnh lùng cười, trừng hai người.

"Hai người vô lễ với cậu Lâm như thế, nó đã tạo thành lỗi lầm lớn rồi, xin lỗi cũng vô dụng thôi. Đám thiết bị xạ trị kia, nhất định phải thu hồi!"

Viện trưởng Trần và bác sĩ Chu nghe vậy đều tái mặt, chỉ có thể nhìn sang Lâm Hàn với ánh mắt cầu xin.

"Bây giờ, tôi có thể xếp đầu tiên chưa?"

Lâm Hàn chắp tay sau lưng, nhìn về phía bác sĩ Chu.

Hai mắt bác sĩ Chu sáng lên, kích động nói:

"Được chứ, đương nhiên là được rồi! Cậu Lâm, vị trí đầu tiên vốn chính là của cậu!"

"Cậu Lâm..."

Trương Xuân nhìn Lâm Hàn nói: "Hai tên này mắt mù, vô lễ hết sức với cậu! Theo tôi là cứ thu hồi lại thiết bị đi, hoàn toàn không cần phải làm ở đây! Tại sao cậu còn..."

"Tôi tự có tính toán của mình".

Lâm Hàn giơ tay lên, lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Trương Xuân đổi tới đổi lui, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Sở dĩ làm xạ trị ở đây là vì Lâm Hàn tự có tính toán của riêng mình.

Tuy bác sĩ Chu có hơi làm ra vẻ, nhưng suy cho cùng vẫn là chủ nhiệm khoa, trình độ đặt ở đó. Để ông ta điều trị cho Triệu Nhu thì Lâm Hàn cũng yên tâm chút.

Vả lại, nếu đi bệnh viện khác, bệnh tình của Triệu Nhu có thể sẽ xảy ra biến cố khác.

"Viện trưởng Trần, bác sĩ Chu, vị trí đầu tiên này, không thể nhường được..."

Người phụ nữ bên cạnh lập tức nói: "Bố tôi bệnh nặng, cũng đang chờ xạ trị đó!"

"Bà là cái thá gì?", bác sĩ Chu trừng bà ta: "Không hiểu đến trước đến sau hả? Ngoan ngoãn nộp tiền xếp hàng đi, không muốn thì đến bệnh viện khác làm!"

Người phụ nữ nghe vậy im re.

Lâm Hàn nhìn bà ta, chế nhạo:

"Cái xã hội này, có tiền có thế mới được ưu đãi, bà, vừa xấu vừa nghèo lại chẳng có chức có quyền, lấy tư cách gì tranh vị trí đầu tiên với tôi?"

"Nhóc con, cậu..."

Người phụ nữ trợn trừng mắt, giận run người, bà ta vừa mới nói câu đó với Lâm Hàn.

Có điều giờ lại bị Lâm Hàn trả hết lại.

Bà ta muốn cãi lại, nhưng chợt phát hiện, đã chẳng còn tác dụng gì nữa.

Bởi vì giờ, viện trưởng Trần và bác sĩ Chu đều đứng về phía Lâm Hàn.

"Hừ, có tiền có quyền thì giỏi lắm hả? Có thể tha hồ bắt nạt người khác ư?", người phụ nữ hừ lạnh nói.

"Bắt nạt người khác?"

Sự chế giễu trong mắt Lâm Hàn càng thêm rõ nét: "Người khác đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ đối xử với người ta thế ấy".

Bà ta cuối cùng cũng im miệng, bởi vì ngay từ đầu, Lâm Hàn hoàn toàn không dùng tiền tài và quyền lực để chèn ép mà chỉ nói lý với mình thôi.

Trái lại là bà ta, dùng tiền tài và quyền lực chèn ép Lâm Hàn.

Nhưng giờ, tiền tài và quyền lực của bà ta lại chẳng đáng một đồng trước mặt anh.

"Sắp xếp làm xạ trị đi".

Lâm Hàn mở miệng, nãy giờ đã tốn quá nhiều thời gian rồi.

"Vâng! Cậu Lâm!"

Bác sĩ Chu lập tức bảo y tá dẫn Triệu Nhu đến phòng kế bên chuẩn bị.

Lâm Hàn và Tiểu Hàm thì tìm một chỗ ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.

Còn người phụ nữ kia, cũng chỉ đành ngoan ngoãn xếp hàng.

Khoảng một tiếng sau, Triệu Nhu được đẩy ra khỏi phòng xạ trị.

Sắc mặt cô ấy trắng bệch, hơi thở yếu ớt, mái tóc dài đã bị cắt đi, thay vào đó là từng lớp băng gạc.

"Cậu Lâm, xạ trị rất thành công, giờ bệnh nhân chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi. Phải làm bốn đợt trị liệu thì mới có thể tiêu diệt hết các tế bào ung thư".

Bác sĩ Chu tháo khẩu trang xuống, kính cẩn nói với Lâm Hàn. Trên trán ông ta lấm tấm mồ hôi, có thể thấy quá trình xạ trị đã tiêu tốn rất nhiều tinh thần và sức lực của ông ta.

"Làm phiền bác sĩ Chu rồi", Lâm Hàn nói.

"Không phiền! Không phiền!"

Ông ta vội vàng xua tay, lộ ra vẻ được cảm ơn mà lo sợ:

"Lúc nãy tôi có ăn nói vô lễ với cậu Lâm, cậu lại không so đo với tôi, họ Chu tôi rất lấy làm khâm phục!"

Bác sĩ Chu nói câu đó một cách vô cùng chân thành tha thiết.

"Cậu Lâm, thiết bị xạ trị kia...", viện trưởng Trần bước tới, muốn nói lại thôi.

"Cứ đặt ở bệnh viện trước đi", Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, hai người đều sáng mắt lên, mừng rỡ muốn chết, rối rít cảm ơn:

"Cám ơn cậu Lâm!"

"Cám ơn cậu Lâm!"

...

Bên trong phòng bệnh cao cấp, Triệu Nhu chậm rãi mở mắt ra, người đầu tiên cô ấy nhìn thấy chính là Lâm Hàn.

"Chị Nhu, giờ chị cảm thấy thế nào?"

Lâm Hàn nhẹ giọng hỏi.

"Cái cảm giác đau rát nơi cuống họng đã đỡ hơn rất nhiều rồi".

Triệu Nhu nói, giọng cô ấy vẫn vô cùng suy yếu.

Nói thế nào thì xạ trị cũng gây tổn thương đến cơ thể người bệnh.
Chương 220: Chấn động giới livestream

"Vậy là tốt rồi".

Lâm Hàn thở phào một hơi: "Bác sĩ nói với tôi, quá trình xạ trị rất thuận lợi, phải làm khoảng bốn lần thì mới tiêu diệt hết được các tế bào ung thư. Nghỉ ngơi một thời gian là chị có thể khỏi hẳn và xuất viện".

"Lâm Hàn, cảm ơn cậu nhiều lắm. Tôi cũng không biết phải đền đáp cậu thế nào..."

Triệu Nhu nhìn Lâm Hàn, trong đôi mắt to lấp lánh nước mắt.

Nếu không phải có Lâm Hàn thì cô ấy cho rằng mình đã chết rồi.

Cho dù bệnh viện đa khoa cảnh sát vũ trang có mở thiết bị xạ trị thì cô ấy cũng không đủ khả năng kinh tế để chi trả.

"Đối với tôi thì nó chỉ là chuyện nhỏ thôi".

Lâm Hàn cười: "Đây là phòng bệnh chăm sóc tốt nhất, chị Nhu, giờ chị cần làm chính là yên tâm nghỉ ngơi cho tốt để điều trị cơ thể. Có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào".

"Ừm".

Triệu Nhu gật đầu, nói tiếp: "Mấy ngày tôi nằm viện, sinh hoạt hằng ngày của Tiểu Hàm..."

"Để tôi chăm sóc cho, tôi sẽ dẫn cô bé về nhà", Lâm Hàn xoa cằm nói.

"Dẫn về nhà, có tiện không vậy?"

Triệu Nhu hơi do dự nói: "Cậu đã kết hôn, lại dẫn một đứa trẻ về nhà, lỡ vợ cậu tức giận hay gì đó".

"Yên tâm đi, vợ tôi rất sáng suốt, chị không phải lo, Tiểu Hàm ở chỗ tôi sẽ được chăm sóc thật tốt", Lâm Hàn nói đầy chắc chắn.

"Ừm", Triệu Nhu yên tâm.

Nói chuyện thêm một lúc, Triệu Nhu bảo mệt rồi ngủ.

Lâm Hàn dẫn Tiểu Hàm rời khỏi bệnh viện, trước khi đi, anh còn dặn y tá phải chăm sóc cho Triệu Nhu thật tốt, y tá đương nhiên là gật đầu đồng ý.

"Anh Lâm Hàn ơi, anh muốn dẫn em đến nhà của anh ạ?"

Tiểu Hàm ngồi bên ghế phụ, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lâm Hàn hỏi.

"Đúng rồi nè!"

Lâm Hàn nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của Tiểu Hàm, cô bé đáng yêu này thật là dễ thương.

"Nhà anh ở đâu vậy anh?", Tiểu Hàm tò mò hỏi.

"Đến rồi em sẽ biết".

Lâm Hàn khởi động xe, khoảng nửa tiếng sau đã trở về biệt thự núi Vân Mộng.

"Oa! Anh Lâm Hàn ơi, nhà anh lớn ghê, đẹp quá à!"

Tiểu Hàm bước vào phòng khách, thấy trang trí bên trong thì phấn khích nhảy cẫng lên:

"Từ trước tới giờ, em chưa thấy căn nhà nào đẹp như vậy luôn á!"

"Ha ha, mấy ngày chị Nhu dưỡng bệnh, anh sẽ chăm sóc cho em. Em cứ coi đây là nhà mình đi, muốn ăn hay chơi cái gì chỉ cần nói ra là được", Lâm Hàn cười bảo.

"Vâng ạ!"

Tiểu Hàm vui vẻ hô lên.

"Hử? Lâm Hàn, đứa nhỏ kia từ đâu ra vậy?", Dương Cảnh Đào đang ngồi trên sô pha nhìn thấy Tiểu Hàm thì nhướng mày hỏi.

"Anh Lâm Hàn ơi, ông ấy là ai thế?"

Tiểu Hàm tò mò nhìn Dương Cảnh Đào, sắc mặt người này thật âm trầm, trông có chút đáng sợ.

"Ông ấy là bố vợ anh", Lâm Hàn nhàn nhạt nói, chẳng thèm nhìn Dương Cảnh Đào lấy một cái.

"Con chào ông!"

Tiểu Hàm rất hiểu chuyện, khom lưng cúi đầu chào Dương Cảnh Đào.

"Hừ, Lâm Hàn, đứa bé kia chắc là con rơi mà cậu sinh với người phụ nào rồi dẫn về chứ gì!", Dương Cảnh Đào hừ lạnh nói.

"Dương Cảnh Đào, chú ý cách dùng từ của ông đi".

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Dương Cảnh Đào: "Căn biệt thự này là của tôi, nếu ông nói lung tung, tôi có quyền đuổi cổ ông đi đó! Không phải do tôi đã đồng ý với Tiểu Lệ không chọc giận ông thì lời nói ban nãy của ông đã đủ để tôi thẳng tay với ông rồi".

"Cậu!"

Dương Cảnh Đào giận tái mặt, sau đó vội vàng vỗ vỗ ngực.

Tiểu Hàm nhìn Lâm Hàn, rồi lại nhìn Dương Cảnh Đào. Cô bé cảm thấy hình như mối quan hệ giữa anh Lâm Hàn với bố vợ không được tốt cho lắm.

"Tiểu Hàm, trong nhà này, anh lớn nhất. Nếu có ai bắt nạt mình thì em có thể nói với anh bất cứ lúc nào", Lâm Hàn xoa đầu Tiểu Hàm nói.

"Vâng!", Tiểu Hàm gật đầu nói.

Buổi tối, Dương Lệ tan ca về, thấy trong nhà có thêm một cô bé cũng hơi bất ngờ, bèn hỏi Lâm Hàn đứa trẻ ấy ở đâu ra.

Lâm Hàn nói một người bạn nằm viện nên dẫn con cô ấy về nhà chăm sóc mấy ngày.

Dương Lệ cũng không hỏi nhiều, mà là bước tới ôm lấy Tiểu Hàm, chỉ một lát sau đã vui vẻ chơi đùa với nhau.

Đứa trẻ đáng yêu như thế, cô vừa nhìn thấy đã thích cô bé còn hơn cả Lâm Hàn.

Hơn nữa, cô đã kết hôn với Lâm Hàn một thời gian rồi, nhưng đến giờ, bụng vẫn chưa thấy gì.

Trong lòng Dương Lệ cũng muốn có một đứa con.

Trên bàn ăn, Tiểu Hàm vừa ăn cơm vừa nói:

"Chị Dương Lệ ơi, chị đẹp ghê luôn á, hèn chi anh Lâm Hàn lại yêu chị như vậy!"

"Đâu có đâu nè".

Gương mặt Dương Lệ hơi ửng đỏ, nghe được câu đó mà lòng cảm thấy ngọt như mật.

Khi đi ngủ, Dương Lệ dứt khoát bảo Tiểu Hàm ngủ cùng bọn họ, bởi vì cô bé sợ bóng tối.

Tuy rất bất đắc dĩ, nhưng vợ đã yêu cầu thì Lâm Hàn cũng chỉ đành đồng ý.

Gần ngủ, Lâm Hàn đi rửa mặt trong phòng tắm.

Bỗng nhiên, điện thoại anh vang lên tiếng nhận được tin nhắn.

Lấy ra nhìn thì là do quản lý app Sa Ngư gửi đến. Mấy ngày nay, người này vẫn đang bận rộn lôi kéo streamer từ các app lớn khác về.

Lâm Hàn mở tin nhắn ra đọc.

"Thưa cậu Lâm, trước mắt thì đã tìm được mười người, đều đến từ các app livestream lớn. Gồm những streamer nổi tiếng trong thực tế, trò chơi, ăn uống, thần tượng... Có hai người định đến và hợp tác với app chúng ta. Hơn nữa, hiện nay bọn họ đều sống tại thành phố Đông Hải, bất cứ lúc nào cũng ký hợp đồng được hết".

"Họ ra giá như nào?", Lâm Hàn nhắn lại.

"Một người tên là anh chàng cool ngầu - streamer của app live stream lớn về mảng thực tế, có khoảng 5 triệu lượt like, lượng view mỗi ngày cũng ổn định ở con số 2 triệu. Anh ta muốn qua chỗ chúng ta làm, báo giá hai trăm triệu cộng thêm tiền vi phạm hợp đồng".

"Còn một người nữa là streamer về ăn uống, có tên thánh ăn hàng Đông Hải, với 2 triệu lượt like, lượng view mỗi ngày khoảng 700 ngàn, sang đây với mức giá 100 triệu".

Chỉ chốc lát sau, quản lý nhân sự đã trả lời, rồi hỏi Lâm Hàn:

"Cậu Lâm, có nhận hai streamer kia không ạ?"

"Nhận", Lâm Hàn nhắn: "Giờ tôi sẽ chuyển 300 triệu vào tài khoản công ty, cô bảo người ký kết hợp đồng đi".

"Vâng!"

Một lúc sau, 300 triệu đã được chuyển đến.

Quản lý nhân sự nói: "Cậu Lâm, số tiền này, ngoài việc chi cho tiền vi phạm hợp đồng thì số còn lại không phải là chuyển hết vào tài khoản streamer trong một lần luôn, mà chia làm ba quý, trả theo từng đợt".

"Tôi phải báo cáo rõ với anh làm như vậy chủ yếu là đề phòng những streamer kia ôm tiền trốn, hoặc trong quá trình live stream có hành động gì vi phạm hợp đồng".

"Bây giờ, hai streamer kia đang trên đường tới công ty chúng ta. Sau khi đàm phán xong hợp đồng, tối nay, bọn họ sẽ thông báo với fan chuyện chuyển sang app Sa Ngư".

"Được, tôi biết rồi".

Lâm Hàn cười cười, người quản lý nhân sự này làm việc cũng đáng tin đó chứ.

...

Một hai giờ sáng.

Có hai tin tức đã trực tiếp làm giới live stream chấn động.

Streamer thực tế của app Đậu Ngư - anh chàng cool ngầu bỗng đăng weibo chuyển đến app livestream Sa Ngư, hy vọng các fan sẽ ủng hộ nhiều hơn.

Ngày mai, sẽ bắt đầu live!

Ngoài ra, streamer thánh ăn hàng Đông Hải bên mục ăn uống của app Đậu Như cũng đăng weibo chuyển sang app Sa Ngư!

Hai tin tức ấy như quả bom nguyên tử làm nổ tung giới livestream.

Từng hàng bình luận lần lượt xuất hiện dưới bài đăng.

"Cái gì, anh chàng cool ngầu đi ăn máng khác à?"

"App livestream Sa Ngư? App rác rưởi gì vậy, chưa nghe bao giờ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK