Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501: Chào đón

“Cậu…”

Dương Cảnh Đào tức giận không nói nên lời.

“Bố, bố bớt nói lại một chút không được sao?”

Dương Lệ kéo Dương Cảnh Đào lại, sắc mặt không tốt lắm, trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc súng, ước chừng nếu không ngăn lại thì hai người họ sẽ thật sự cãi nhau.

“Bố, không phải bố nói muốn chúc mừng anh rể sao? Sao đến giờ bố vẫn chưa nói cho chúng con biết là có chuyện gì?”, Dương Khiết thấy tình hình không ổn nên cũng vội chuyển chủ đề.

Nhắc đến Triệu Tứ Hải, vẻ mặt Dương Cảnh Đào lập tức tràn đầy niềm vui:

“Chuyện này bố sẽ nói sau, đợi Tứ Hải đến sẽ giải thích cặn kẽ cho các con, lúc đó các con sẽ hiểu”.

“Lần này Tứ Hải nhà ta có thể nói là cá chép hoá rồng, đời này Dương Duyệt con đã lựa chọn sáng suốt, kết hôn với người chồng như Tứ Hải!”, Dương Duyệt cũng rất đắc ý.

Sau đó mọi người cùng vào phòng khách ngồi, bắt đầu trò chuyện.

Đương nhiên Lâm Hàn không có hứng thú tán gẫu với họ, nếu không phải vì nể mặt Dương Lệ, anh đã đuổi họ ra ngoài rồi.

Nhưng nếu đã đến thì các phép xã giao cơ bản vẫn cần thiết.

Lâm Hàn tìm dì Hà:

“Dì Hà, dì chuẩn bị ít đồ ăn đi, làm tươm tất một chút nhé”.

“Tôi biết rồi cậu Lâm”, dì Hà cung kính trả lời.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, sau đó về phòng nghỉ ngơi.

Không bao lâu trời đã tối hẳn, Triệu Tứ Hải từ công ty đến thẳng biệt thự núi Vân Mộng.

Nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài, mắt Dương Cảnh Đào sáng lên:

“Các con nghĩ có phải Tứ Hải về không? Chúng ta mau ra chào đón đi”.

Dương Lệ khẽ cau mày: “Bố, làm gì có bố vợ nào đích thân ra đón con rể chứ? Không cần thiết đâu”.

“Sao lại không cần? Không lâu nữa Tứ Hải cá chép hoá rồng, trở thành rồng phượng giữa thiên hạ, con muốn nghênh đón cũng không có tư cách đâu!”, Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn Dương Lệ.

Dương Duyệt ở bên cạnh cũng nói:

“Đúng thế, Tứ Hải nhà ta lần này thật sự gặp cơ hội lớn. Cùng là con rể, nhưng Lâm Hàn với Tứ Hải cách nhau quá xa, đương nhiên cũng không thể đối xử giống nhau”.

Dương Lệ bất lực, mấp máy môi nhưng không nói thêm lời nào.

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau ra đón Tứ Hải với bố đi! Tiểu Lệ, có phải con ở cùng Lâm Hàn lâu ngày nên cũng trở nên giống nó, không biết phép tắc nữa rồi đúng không?”, khi nói câu này, Dương Cảnh Đào đã đứng lên.

Dương Khiết thấy thế thì vội kéo Dương Lệ đứng lên.

Dương Cảnh Đào lại nói: ‘Còn không bảo thằng chồng vô dụng của con ra đón Tứ Hải đi? Sau này Tứ Hải ăn nên làm ra, đến lúc đó còn phải dựa vào nó đấy! Lâm Hàn kia thật sự cho rằng mình có vài đồng là thành người giàu nhất à?”

“Bố, chồng con đang nghỉ ngơi. Chúng ta đều là người một nhà, không cần phải long trọng quá thế chứ?”, sắc mặt Dương Lệ không tốt lắm.

Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng, cũng lười nói thêm, bước ra ngoài cửa, những người khác cũng đi theo sau.

“Tứ Hải, con đến rồi à!”

Dương Cảnh Đào nhìn thấy Triệu Tứ Hải xuống xe, khuôn mặt lập tức tràn đầy vui mừng, ánh mắt khen ngợi, thậm chí còn có cả… ý nịnh nọt!

Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Tứ Hải thấy vẻ mặt này của bố vợ, trong lòng mừng thầm nhưng ngoài mặt vẫn nói:

“Bố mau vào đi, con là con rể sao có thể để bố ra đón?”

“Haha, có người con rể như con bố vui lắm, tốt hơn nhiều so với Lâm Hàn!”, Dương Cảnh Đào nói ngay.

“Tứ Hải, lần này anh giỏi lắm!”, Dương Duyệt ở bên cạnh giơ ngón tay cái lên.

Mà sắc mặt Dương Lệ thì không được tốt lắm, thái độ của Dương Cảnh Đào với Lâm Hàn thật sự khiến cô khó chịu.

Chẳng mấy chốc đoàn người đã vào phòng khách ngồi.

Dương Cảnh Đào vừa ngồi xuống, nhìn quanh không thấy Lâm Hàn đâu thì cau mày quát:

“Lâm Hàn, Tứ Hải đến rồi mà cậu còn không mau ra nghênh đón? Đây là thái độ tiếp khách của cậu à?”

Giọng Dương Cảnh Đào rất lớn, Lâm Hàn vừa ngủ đã bị đánh thức, anh có chút bất đắc dĩ bước ra khỏi phòng, vào phòng khách.

Dương Cảnh Đào nhìn thấy Lâm Hàn thì hừ lạnh:

“Lâm Hàn, trời còn chưa tối đã đi nghỉ à? Anh rể cậu tới mà cũng không ra chào hỏi, tiếp đón?”

Trong lòng Triệu Tứ Hải rất đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:

“Bố, đều là người một nhà cả, không cần phải vậy đâu”.

Một lúc sau, khi mọi người đã ngồi xuống, dì Hà bắt đầu dọn cơm ra bàn.

Dương Cảnh Đào vừa ăn vừa nhìn Triệu Tứ Hải:

“Tứ Hải à, nào, con nói chi tiết cho mọi người nghe lần này con đạt được tiến bộ gì trong sự nghiệp của mình”.

“Lần này con khá may mắn”.

Triệu Tứ Hải ho khan, nhìn mọi người xung quanh một lượt:

“Mọi người đều biết Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương đúng không? Đây là hội nghị thượng đỉnh lớn, thông thường những người có tác động đáng kể đến nền kinh tế của một khu vực nhất định mới được tham gia, hơn nữa chỉ được ngồi ở ghế ngoài”.

“Mà lần này, quý nhân phía sau ông chủ Phùng dẫn theo ông chủ con tham gia hội nghị thượng đỉnh, còn là vị trí đài chính. Điều quan trọng hơn là ông chủ Phùng coi trọng con, quyết định đưa con cùng đi!”

Nghe thấy những lời này, mọi người trên bàn ăn đều sáng mắt lên:

“Giỏi lắm Tứ Hải, còn trẻ như thế đã được tham dự hội nghị lớn thế này, còn được ngồi ở vị trí đài chính, sau này thành tựu không thể đo lường được nhé!”, Dương Cảnh Đào vui vẻ nói.

“Đâu có, đâu có, lần này con cũng chỉ là may mắn hơn thôi”, Triệu Tứ Hải xua tay, vẻ mặt đắc thắng.

Dương Duyệt nói: “Tứ Hải à, anh phải nắm chắc cơ hội này, đến lúc phất lên, em cũng được hưởng phúc theo”.

“Đó là đương nhiên”.

Triệu Tứ Hải vỗ ngực:

“Vợ à, khi nào kiếm được nhiều tiền, anh sẽ mua cho em một… à không, hai căn biệt thự núi Vân Mộng, mua xe sang cho em, Maserati, Lamborghini gì đó. Chỉ cần em thích thì đều mua hết!”

“Ừm, ừm!”

Dương Duyệt cực kỳ hạnh phúc.

Lâm Hàn hơi bất ngờ, thì ra Dương Cảnh Đào mở tiệc ăn mừng là vì chuyện này.

“Sự nghiệp của anh rể có được thành tựu, chúc mừng anh nha!”, Dương Khiết cũng cười nói.

“Chúc mừng anh rể!”

Dương Lệ ngập ngừng một chút rồi vẫn chúc mừng, thấy Triệu Tứ Hải thành công trong sự nghiệp, cô cũng thật sự thấy vui thay.

“Đều là người một nhà, không cần khách sáo thế!”, Triệu Tứ Hải xua tay.

“Hửm? Lâm Hàn, chúng tôi đều chúc mừng Tứ Hải rồi, sao cậu không nói gì? Lẽ nào cậu thấy Tứ Hải có tiến bộ trong sự nghiệp, lòng cậu ghen tỵ, không vui?”

Thấy Lâm Hàn cứ im lặng, Dương Cảnh Đào cau mày.

Lâm Hàn thờ ơ nói: “Không phải tôi không vui”.

“Không có? Vậy cậu bày ra bản mặt thối đó làm gì? Sau này Tứ Hải là nhân vật tầm cỡ, bây giờ đến nhà cậu ăn cơm là nể mặt cậu đấy!”, Dương Cảnh Đào lườm anh.

“Bố, được rồi, được rồi, hôm nay là ngày vui, bố cứ nhắc đến những người không vui làm gì?”, Dương Duyệt ở bên cạnh nói.

Dương Cảnh Đào gật đầu, rồi lại nhìn Lâm Hàn:

“Lâm Hàn, nói thật, làm bố vợ cậu, đôi lúc tôi nhìn cậu mà cũng sốt ruột. Vì tôi phát hiện thời gian này cậu chẳng có tiến bộ gì, mặc dù kiếm được chút tiền, có tài sản đứng tên mình, nhưng sự nghiệp… tôi thật sự không nhìn thấy gì”.

“Lâm Hàn, hay là cậu bảo Tứ Hải nói với ông chủ Phùng Thạch của nó, cậu cũng đi theo tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương cho biết. Đỡ phải suốt ngày ngồi ở nhà ếch ngồi đáy giếng, tưởng mình có biệt thự là ngon, ra ngoài nhìn xem người giàu có chân chính là như thế nào”.
Chương 502: Muốn đến thì đến

Triệu Tứ Hải nghe vậy thì vội nói:

“Bố, sao có thể thế được? Chưa nói ông chủ Phùng chỉ có hai suất, cho dù có nhiều hơn cũng không tới lượt Lâm Hàn. Lâm Hàn không biết gì, đến tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương chẳng phải sẽ khiến công ty chúng con mất mặt, bị bêu xấu sao?”

Dương Cảnh Đào khẽ gật đầu, cực kỳ đồng ý:

“Tứ Hải nói đúng, hội nghị tầm cỡ quốc tế này không phải ai cũng vào được, chắc chắn có rất nhiều yêu cầu. Cho dù có người cho phép, làm sao Lâm Hàn đủ tư cách tham dự chứ?”

Lâm Hàn cười khẩy trong lòng, Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải người tung người hứng chế giễu anh cũng khá thuần thục đấy.

Trên thực tế, Dương Cảnh Đào nào có ý định để Lâm Hàn đi, rõ ràng ông ta chỉ muốn chế nhạo anh thôi.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Một hội nghị thôi mà, tôi muốn đi thì đi, không đi thì không đi, không cần cầu xin người khác”.

Nghe đến đây, mọi người trên bàn ăn đều im lặng.

“Muốn đi thì đi?”, Dương Cảnh Đào sửng sốt, sau đó cười lớn:

“Lâm Hàn, có phải cậu điên rồi không? Cậu tưởng hội nghị này là cái chợ đấy à? Là nơi cậu mở, muốn đến thì đến à? Hahaha!”

“Cười chết tôi mất! Lâm Hàn, cậu buồn cười quá!”, Dương Duyệt ôm bụng cười lớn, ruột gan như đứt ra.

“Hội nghị kiểu này đều là những người có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế khu vực mới được tham gia, Lâm Hàn cậu là cái gì? Không phải cậu cho rằng có biệt thự là thành nhân vật có tầm cỡ đấy chứ? Trong mắt những người đó, cậu chỉ là một con kiến!”

“Không ăn được nho thì nói nho xanh, Lâm Hàn à, cậu còn non trẻ quá!” Triệu Tứ Hải thở dài.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, lười nói tiếp.

Sau khi ăn xong, Dương Cảnh Đào lau miệng rồi đứng dậy, chuẩn bị về, ông ta nhìn Lâm Hàn:

“Lâm Hàn, có đứa con rể như cậu, tôi thật sự rất xấu hổ! Bản thân không có năng lực còn thích nói khoác! Thôi quên đi, nhìn thấy cậu là tôi đau đầu, tôi về đây”.

Triệu Tứ Hải cũng đứng dậy:

“Đúng là cũng đã đến giờ đi về, tôi còn phải chuẩn bị cho Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương lần này nữa, không nhàn rỗi như em rể Lâm Hàn đâu”.

Dương Duyệt liếc Lâm Hàn, không lên tiếng.

“Vậy mọi người về đi”, Lâm Hàn hờ hững nói.

Không lâu sau, đám người Dương Cảnh Đào rời khỏi biệt thự.

Dương Lệ tiễn Dương Cảnh Đào xong rồi trở lại, cô nhìn Lâm Hàn có chút áy náy:

“Ông xã, anh đừng để trong lòng những lời họ nói trên bàn ăn lúc nãy, bọn họ chính là thích xem thường người khác như vậy đấy”.

“Không sao, anh làm như không nghe thấy, em đừng cảm thấy khó xử”, Lâm Hàn cười dịu dàng, anh chẳng thèm bận tâm đến Triệu Tứ Hải đâu.

Xác nhận Lâm Hàn không quá bận tâm, Dương Lệ mới yên tâm một chút.

Sau khi trở về phòng, Lâm Hàn suy nghĩ một chút rồi bấm số của Phùng Thạch.



Trên giường, trong một căn phòng ở khách sạn.

Phùng Thạch không mảnh vải che thân, nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì cầm lên, thấy là Lâm Hàn gọi tới thì đẩy người phụ nữ ra khỏi người mình.

“Alo, cậu Lâm, muộn thế này rồi cậu tìm tôi có việc gì không?”, Phùng Thạch cười tươi nịnh nọt.

Người phụ nữ bên cạnh ai oán nhưng cũng không dám làm ồn ào.

“Gạch tên Triệu Tứ Hải khỏi danh sách tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương đi”, Lâm Hàn nhẹ giọng nói.

Phùng Thạch lập tức biến sắc, Triệu Tứ Hải đúng là không có tài cán gì, nhưng rất giỏi nịnh bợ, Phùng Thạch cũng thích nên mới chọn anh ta.

Quan trọng hơn là, anh ta là anh rể Lâm Hàn, Phùng Thạch làm vậy cũng là để lấy lòng Lâm Hàn.

Nhưng ông ta không ngờ Lâm Hàn lại muốn ông ta loại bỏ Triệu Tứ Hải.

“Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ làm ngay!”

Phùng Thạch không dám hỏi thêm, vội vàng dạ thưa.

Sau khi cúp máy, Phùng Thạch mặc quần áo vào.

“Sao thế? Có chuyện gì vậy?”, người phụ nữ bên cạnh ôm Phùng Thạch.

Mặt Phùng Thạch lạnh lùng, ông ta đẩy cô ả ra rồi vội vàng xuống giường.

“Ông chủ Phùng, vừa mới bắt đầu thôi mà… sao anh đã đi rồi?”

Người phụ nữ rất ngạc nhiên.

Phùng Thạch thắt lại cà vạt, giọng điệu lãnh đạm:

“Cút, đừng trì hoãn việc chính của tôi”.

Người phụ nữ run lên vì sợ hãi.

Phùng Thạch mặc vội quần áo vào, lái xe về công ty ngay lập tức.

Ông ta cần về công ty, xem lại hồ sơ rồi chọn người có năng lực nhất theo mình đến Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, kẻo lại khiến Lâm Hàn không hài lòng lần nữa.

Phùng Thạch vừa lái xe, vừa suy nghĩ, một lúc sau thì gửi tin nhắn cho Triệu Tứ Hải.



Ở một nơi khác, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cũng đang lái xe về nhà.

“Ông xã à, lần này anh giỏi lắm, sau này Lâm Hàn đó không bao giờ có thể so sánh với anh được nữa”, Dương Duyệt đắc ý nói.

“Đó là đương nhiên”, Triệu Tứ Hải hất hàm:

“Lâm Hàn kia chỉ biết dựa vào tiền của gia đình để mua biệt thự thôi, bản thân chẳng có tài cán gì. Không như chồng em, mặc dù xuất thân không cao quý nhưng lại rất chăm chỉ cố gắng, sau này mua biệt thự hay gì đó chẳng phải rất đơn giản sao?”

Không lâu sau, hai vợ chồng Triệu Tứ Hải về đến nhà.

Triệu Tứ Hải dừng xe lại, lấy điện thoại di động ra phát hiện có tin nhắn đến, anh ta đọc xong sắc mặt đột nhiên tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

“Ông xã, anh sao thế?”, Dương Duyệt thấy thế thì lo lắng hỏi.

Triệu Tứ Hải không lên tiếng, buông điện thoại xuống, nằm trên ghế xe, toàn thân khẽ run lên giống như vừa chịu một đòn đả kích cực lớn.

Anh ta lẩm bẩm:

“Tại sao? Tại sao lại như vậy?”

Dương Duyệt vội lấy điện thoại lại xem, đó là tin nhắn của Phùng Thạch, ông chủ của Triệu Tứ Hải.

“Triệu Tứ Hải, cậu đã bị huỷ bỏ tư cách tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương”.

“Ôi…sao…sao…”

Đọc xong tin nhắn này, Dương Duyệt hoảng hốt, không thể tin được, sốt sắng hỏi:

“Tứ Hải, chuyện gì thế này? Không phải ông chủ Phùng Thạch rất coi trọng anh sao? Sao đột nhiên lại huỷ tư cách tham dự?”

Sắc mặt Triệu Tứ Hải lúc này vẫn còn tái nhợt, giống như nhìn thấy cơ hội lớn trong đời đột nhiên tan thành mây khói.

Vừa nãy ở núi Vân Mộng, anh ta còn đắc ý lắm, bố vợ còn đích thân ra nghênh đón.

Nhưng về đến nhà, tin nhắn của Phùng Thạch khiến anh ta rơi xuống đáy vực.

“Tại sao? Tại sao ông chủ Phùng lại huỷ bỏ tư cách của anh?”

Triệu Tứ Hải nghĩ không ra, và cũng không thể hiểu nổi.

Ở công ty, anh ta cũng thường xuyên nịnh hót Phùng Thạch, đối phương cũng rất coi trọng mình, sao tự nhiên lại…

Anh ta hít sâu mội hơi, gọi điện cho Phùng Thạch, cố nặn ra một nụ cười:

“Alo, ông chủ Phùng ạ! Vâng, tôi là Tứ Hải đây, sao vừa nãy đột nhiên ông lại…”

“Tứ Hải à, sau này cậu thiết thực hơn một chút đi, đừng chỉ biết tâng bốc tôi, lần này suýt chút nữa tôi đã bị cậu hại chết. Cậu đã bị huỷ bỏ tư cách tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương. Thôi không nói nữa, tôi cúp máy đây!”

Giọng Phùng Thạch truyền đến, sau đó điện thoại bị dập máy.

Triệu Tứ Hải nhìn điện thoại mà lạnh run người.

Vừa nãy chỉ là tin nhắn, bây giờ lời nói ấy được chính miệng Phùng Thạch nói ra, thật sự không khác gì sét đánh ngang tai.

Toàn thân Triệu Tứ Hải run rẩy: “Xong rồi… cơ hội lớn của anh, hết rồi! Nếu để bố biết chuyện này, ông ấy sẽ nhìn anh thế nào? Liệu ông ấy có coi anh là đồ rác rưởi giống Lâm Hàn không?”

“Ông xã, bây giờ phải làm sao?”

Sắc mặt Dương Duyệt cũng rất khó coi.

Triệu Tứ Hải lắc đầu, châm một điếu thuốc ngồi hút trong xe, im lặng không nói.
Chương 503: Làm đại diện

Sáng hôm sau, Lâm Hàn đến thăm livestream Sa Ngư một chuyến, Lâm Hàn khá hài lòng với diện mạo mới của công ty.

Trong phòng làm việc, Lý Minh đưa lại cái thẻ ngân hàng rồi nói:

"Cậu Lâm, tôi đã làm theo những gì cậu dặn, thanh toán trước một năm tiền lương cho toàn bộ ban điều hành, giờ trả lại thẻ cho cậu".

Lâm Hàn khẽ gật đầu và nhận lấy thẻ, 10 tỷ này do anh hỏi từ ông Vân mới có được.

Vì để giữ lại ban giám đốc điều hành lần này, có thể nói Lâm Hàn đã bị mất trắng.

"Được rồi, anh đi làm việc đi", Lâm Hàn nhận lại thẻ.

Lý Minh gật đầu rồi đi ra khỏi văn phòng, làm việc của mình.

Sau khi khảo sát xong, Lâm Hàn liền đến thẳng lầu cao nhất tòa nhà của quỹ đầu tư Nhân Phàm - Fortune Plaza, thành phố Đông Hải.

Anh chắp hai tay sau lưng ngắm nhìn đường phố tấp nập của thành phố Đông Hải qua khung cửa sổ.

"Cậu Lâm".

Sau lưng, vang lên một giọng nói.

Người đàn ông trung niên xuất hiện có khuôn mặt chữ Điền với ánh mắt thâm thúy, trên người ông ta đang mặc một bộ vest lụa cổ áo chấm bi.

Người này chính là tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm khu vực Hoa Hạ - Tôn Minh!

Lâm Hàn khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa:

"Hôm nay hẹn gặp ông cũng không có gì, chủ yếu là bàn bạc về Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương".

Quỹ đầu tư Nhân Phàm là đơn vị phụ trách cuộc họp lần này, vì thế Tôn Minh cũng sẽ góp mặt.

Tôn Minh biết tầm quan trọng của hội nghị lần này, lúc này, ông ta lấy laptop ra, trong đó ông ta đã chuẩn bị sẵn một vài văn bản.

"Cậu Lâm, đây là những tài liệu liên quan tới hội nghị lần này mà tôi đã chuẩn bị trước cho cậu, tin chắc rằng nó sẽ có ích", Tôn Minh nói.

Lâm Hàn xem sơ qua, khá hài lòng nói:

"Đúng rồi, nếu quỹ đầu tư Nhân Phàm là đơn vị tổ chức, vậy lúc đó có thể dẫn người đến chứ?"

"Được chứ, cậu Lâm", Tôn Minh gật đầu, ánh mắt chợt lóe:

"Tôi có một ý kiến, không thì lần này để cô Lâm đại diện quỹ đầu tư Nhân Phàm tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương đi".

Lâm Hàn hơi sững sờ, nghi hoặc nhìn Tôn Minh.

Tôn Minh vội giải thích: "Cậu Lâm yên tâm, tôi cũng không phải là muốn nâng đỡ cô Lâm. Dạo gần đây, cô Lâm làm việc rất chăm chỉ, khả năng đã rất xuất sắc rồi, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí người đại diện".

Lâm Hàn nghe vậy, ngẫm nghĩ rồi gật đầu:

"Cũng được".

Thế lực của riêng Lâm Hàn đang không ngừng lớn mạnh, mà Dương Lệ là vợ của anh, đương nhiên cũng phải giúp cô một tay rồi.

...

Đang trong lúc bàn bạc công việc cụ thể về Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương với Tôn Minh.

Có một chiếc Passat đang đỗ không xa cổng chào đường cao tốc Đông Hải.

Ngồi ở hàng ghế sau là một người đàn ông trung niên, ánh mắt rũ xuống, cả người toát ra vẻ uy nghiêm làm người khác khó thở.

Ông ta mặc một bộ vest, đầu tóc thưa thớt, người này vốn là giám đốc sở y tế thành phố Đông Hải - Vương Vi Dân!

Nhưng có điều, hiện tại ông ta đã được thăng chức nhờ vào thành tích cải tạo khu Bành Hộ và dịch vụ y tế Đông Hải, kèm thêm nhiều thành tích khác nữa, nên giờ ông ta đã ngồi vững trên vị trí người đứng đầu thành phố Đông Hải, chân chính bước chân vào ngưỡng cửa quyền lực nòng cốt quốc gia.

Mà tất cả những điều này đều nhờ có Lâm Hàn đứng sau góp dầu thêm lửa.

"Ông Vương, rốt cuộc chúng ta đến đón ai vậy? Quan trọng đến mức sáng sớm ông phải đích thân đến tận đây sao? Giờ cũng sắp trưa rồi mà vẫn chưa thấy bóng ai cả".

Một người thanh niên ngồi ở ghế tài xế mở miệng hỏi, trông kiểu ăn mặc thì là thư ký, dường như anh ta đã cảm thấy mất kiên nhẫn.

Ánh mắt Vương Vi Dân lạnh đi:

"Tiểu Trình, hôm nay chúng ta đi đón khách quý đấy, nếu một lát nữa cậu còn lắm mồm đắc tội người ta, tôi cũng không bảo vệ được cậu đâu!"

Trong lòng ông ta thở dài, thư ký này là người mới nên cái gì cũng dám nói cả.

"Vâng, thưa ông Vương!"

Tiểu Trình giật bắn người, ý thức được chuyện này rất hệ trọng, không dám nói thêm câu nào mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi tiếp.

Nhưng, trong bụng Tiểu Trình vẫn vô cùng nghi hoặc.

Nên biết, người đang ngồi sau anh ta là người đứng đầu thành phố Đông Hải, dù cho có là ông lớn đến từ tỉnh thì cũng không cần làm quá lên thế chứ?

Nào có chuyện mặc thường phục đợi cả buổi trời ở cổng chào đường cao tốc mà đón tiếp?

Lúc này, bỗng có mấy chiếc Audi A6L chạy đến với tốc độ cao.

Vừa nhìn thấy rõ biển số xe, Tiểu Trình vội vàng hô lên:

"Ông Vương, là mấy chiếc xe kia sao? Biển số xe giống với ông nói kìa".

Vương Vi Dân vội nhô đầu ra nhìn, xác nhận không thể sai được bèn nhanh chóng xuống xe, vừa xuống ông ta vừa căn dặn:

"Nhớ kỹ, lát nữa lễ phép một chút, đừng có làm khách quý khó chịu!"

Tiểu Trình gãi đầu tò mò, rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào mà đáng để cho người đứng đầu thành phố Đông Hải phải coi trọng như vậy?

Hai người Vương Vi Dân xuống xe, đứng bên đường vẫy tay ra hiệu, mấy chiếc xe đang vọt đến mới dần đỗ lại.

Vương Vi Dân lập tức đi đến bên cạnh xe, khom người cúi chào nói:

"Chào mừng công chúa đến làm khách Đông Hải, người đứng đầu Kim Lăng - Thang Ân Đình đã báo trước cho tôi biết. Tôi là người đứng đầu thành phố Đông Hải - Vương Vi Dân, tôi đại diện cư dân ở thành phố Đông Hải đến chào đón công chúa!"

"Bởi vì, lần này công chúa đến Hoa Hạ với lí do cá nhân, nên phía bên tôi tiếp đón có hơi đơn giản, mong công chúa bỏ qua cho".

"Không sao".

Giọng nói trong xe vang lên, là ngôn ngữ Hoa Hạ chuẩn, Vương Vi Dân nghe thấy cũng rất bất ngờ.

Công chúa biết nói tiếng Hoa Hạ?

Xem ra, dẫn theo Tiểu Trình làm phiên dịch viên uổng công vô ích rồi.

Lúc này, cửa kính xe dần hạ xuống, để lộ một nửa khuôn mặt với chiếc mũ tròn đen và mạng che mặt.

Nửa khuôn mặt này cực kỳ xinh đẹp, làm Vương Vi Dân không khỏi phải nhìn hồi lâu.

Vương Vi Dân rùng mình, kịp phản ứng, vội cúi đầu để tránh vô lễ.

Người ngồi trong xe chính là Elizabeth Luna!

"Ông giúp chúng tôi sắp xếp trước đã", đôi mắt xanh lam của Elizabeth Luna trông về phương xa, dường như đang suy nghĩ gì đó:

"Lâm Hàn, lần này anh đừng làm em đến đây công cốc đấy nhé! Hứ! Ôi chúa tôi, vì một người đàn ông Châu Á mà tôi phải lặn lội ngàn dặm lén lút chạy đến Hoa Hạ thế này, nếu để mấy quý ông trong giới thượng lưu biết được, chắc chắn sẽ bảo là tôi bị điên mất!"

"Vâng, thưa công chúa!"

Trong lòng Vương Vi Dân cũng biết công chúa muốn thầm lặng thôi, nên ông ta cũng không dong dài nữa mà lập tức lên xe, trước hết dẫn họ đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi rồi hãy tính tiếp.

"Tiểu Trình, nhanh chóng lái xe đưa công chúa đến trụ sở tiếp khách nước ngoài. Ngoài ra, điều người trong hệ thống an ninh đến bảo vệ nghiêm ngặt an toàn cho công chúa", vừa lên xe, Vương Vi Dân trầm giọng nói.

"Vâng!"

Tiểu Trình gật đầu, lập tức khởi động xe, chạy trước dẫn đường.

Đang lúc lái xe nhưng trong lòng Tiểu Trình không khỏi tò mò, vừa rồi anh ta cũng không dám nhìn kỹ gương mặt tuyệt đẹp trong xe kia mà chỉ dám liếc vội.

Nhưng vừa nhìn đã làm anh ta kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.

Tiểu Trình không nhịn được dè dặt hỏi:

"Ông Vương, ông vừa gọi người kia là công chúa sao? Vậy thì rốt cuộc cô ấy là ai?"

Vương Vi Dân tức giận lườm Tiểu Trình, thầm trách cậu thư ký này không hiểu chuyện, tò mò quá mức.

Kiểu người này không phù hợp để làm chính trị chút nào.

Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói:

"Không sai, cô ấy chính là công chúa nước Anh - Elizabeth Luna, lần này đến Hoa Hạ có việc riêng nên không thể thông báo rộng rãi trên truyền thông. Nhưng có điều, Tiểu Trình, cậu nên nhớ, tôi tin tưởng cậu mới nói cho cậu biết, nếu cậu đi lan truyền tin tức này, đừng nói là cậu mà ngay cả tôi cũng sẽ bị liên luỵ đấy!"
Chương 504: Trụ sở tiếp khách Đông Hải

"Công chúa nước Anh á? Tôi, tôi biết rồi thưa ông Vương, ông yên tâm, tôi sẽ không kể với bất cứ ai đâu!"

Tiểu Trình liền vội nói, trong lòng hết sức kinh hãi.

Đường đường là công chúa nước Anh mà lại âm thầm đến thành phố Đông Hải? Hơn nữa còn vì chuyện riêng, chẳng lẽ đến tìm ai sao?

Nhưng người nào lại đáng để một nhân vật có thân phận cao quý như thế lặn lội vượt qua trăm ngàn con sóng biển để đến tận đây chứ?

Không bao lâu, đoàn người Elizabeth Luna đã được Vương Vi Dân sắp xếp ổn thỏa nơi nghỉ ngơi ở trụ sở tiếp khách Đông Hải.

Dù sao Elizabeth Luna cũng là công chúa và không mấy hứng thú giao tiếp với Vương Vi Dân, nên đã bảo Vương Vi Dân rời đi trước.

Sau khi thấy đám người Vương Vi Dân rời đi, một vệ sĩ tóc vàng mắt xanh đi đến: "Thưa công chúa cao quý, có cần chúng tôi giúp người liên lạc với cậu Lâm hẹn gặp mặt không?"

Anh ta nói bằng tiếng Anh.

Elizabeth Luna nâng bàn tay ngọc ngà lên khẽ ngăn lại:

"Không cần, cứ chờ chút đã. Lâm Hàn ở thành phố Đông Hải cũng đã lâu, đầu tiên mấy người đi điều tra xem anh ấy đã từng làm những gì, tôi muốn tìm hiểu trước rồi mới gặp mặt".

"Vâng, thưa công chúa".

Người vệ sĩ kia đáp rồi đi điều tra.

Dù đang ở Hoa Hạ, nhưng năng lực tình báo của Elizabeth Luna vẫn rất mạnh mẽ.

Chưa đến một tiếng sau, tin tức cụ thể về những chuyện Lâm Hàn đã làm ở thành phố Đông Hải đã được thuộc hạ của Elizabeth Luna điều tra rõ, sau đó đánh máy thành văn bản đưa cho cô ấy.

"Anh trai chạy Rolls-Royce hot trên mạng, khen thưởng công dân tốt cấp thành phố, xây cất trường tiểu học, cải tạo khu Bành Hộ, mang lại hạnh phúc cho muôn nhà... Lâm Hàn này cũng không tệ lắm, đã làm được rất nhiều chuyện tốt, căn bản thì tôi khá hài lòng về anh ấy rồi, liên lạc với Vương Vi Dân bảo ông ta đi báo với Lâm Hàn, sắp xếp một cuộc gặp mặt đi".

Elizabeth Luna xem xong những tài liệu trên tay, khẽ gật đầu nói.

"Vâng, thưa công chúa!"

...

Bên kia, tại cao ốc của quỹ đầu tư Nhân Phàm - Fortune Plaza, Lâm Hàn vừa bàn bạc với Tôn Minh xong về Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, anh đang định về nhà thì nhận được cuộc gọi của Vương Vi Dân.

"Cậu Lâm, bây giờ cậu có rảnh không?", giọng nói kính cẩn của Vương Vi Dân vâng lên.

"Cũng rảnh, có chuyện gì không?"

Lâm Hàn hơi mờ mịt, không hiểu Vương Vi Dân tìm mình có việc gì.

"Chuyện là thế này, hôm nay tôi vừa đón một vị công chúa hoàng gia Anh, tên là Elizabeth Luna. Cô ấy lặn lội từ xa đến Hoa Hạ, bây giờ đang ở trụ sở tiếp khách Đông Hải, vả lại cô ấy muốn hẹn gặp cậu".

Vương Vi Dân thẳng thắn nói, trong lòng cực kỳ khó hiểu, lẽ nào vị công chúa này vượt đường xa đến đây là để gặp Lâm Hàn ư?

Lâm Hàn nghe xong cũng rất ngạc nhiên, không ngờ công chúa nước Anh lại đến, mà lại còn muốn gặp anh nữa.

Chợt, anh nhớ lại chuyện mẹ anh từng nói về người vợ sắp cưới là công chúa nước Anh.

"Đừng nói là cô ấy nhé!"

Lâm Hàn cảm thấy hơi nhức đầu rồi, mặc dù người kia là công chúa nước Anh, nhưng Lâm Hàn lại chẳng có hứng thú chút nào cả.

Dù thận phận cô công chúa này có cao quý hay nhan sắc đẹp cỡ nào thì cũng chẳng liên quan gì đến Lâm Hàn, tận đáy lòng anh, Dương Lệ mãi mãi là người xếp thứ nhất và cũng là người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm nhất.

Dường như, Vương Vi Dân cảm nhận được phản ứng của Lâm Hàn, ông ta hơi dè dặt nói:

"Cậu Lâm, thân phận người này đặc biệt, đường đường là công chúa nước Anh mà lặn lội từ xa đến gặp cậu. Bất kể như thế nào, tốt nhất cậu vẫn nên đi gặp một lần. Nếu không, nếu chuyện này lan truyền, sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến thể diện của người Hoa Hạ chúng ta".

Lâm Hàn đành đồng ý, Vương Vi Dân nói không sai, với cương vị một công chúa, mỗi lời nói hay hành động đều sẽ ảnh hưởng đến sự chú ý của rất nhiều người.

Chuyện này nếu đặt ở người thường thì đúng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng còn với một công chúa thì nó không hề nhỏ chút nào.

"Ở trụ sở tiếp khách Đông Hải đúng không? Bây giờ tôi qua ngay".

Lâm Hàn nói.

"Vâng, cậu Lâm, tôi đến trước chờ cậu", Vương Vi Dân lập tức nói.

...

Trụ sở tiếp khách Đông Hải tọa lạc ở phía Bắc thành phố Đông Hải, đây là một tòa nhà màu trắng với lối kiến trúc Gothic, trên nóc tòa nhà còn có một pho tượng Đức mẹ Maria.

Vào thế kỷ trước, nơi đây là tô giới của Pháp, trụ sở tiếp khách này do người Pháp xây dựng để làm làm nhà thờ.

Sau khi Hoa Hạ độc lập, nơi đây được đổi thành trụ sở tiếp khách Đông Hải, chuyên dụng để tiếp khách nước ngoài.

Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã lái xe đến trước cổng trụ sở tiếp khách.

"Cậu Lâm!"

Vương Vi Dân đã đợi từ trước, vừa thấy Lâm Hàn xuống xe liền nhanh chân chạy đến:

"Tôi đã sắp xếp để công chúa ở lầu 4, nơi đó là lầu cao nhất của trụ sở tiếp khách".

"Ừ".

Lâm Hàn gật đầu, nhìn về phía trụ sở tiếp khách, trước cổng có mấy người đàn ông mắt xanh tóc vàng đang đứng gác, hẳn là vệ sĩ rồi.

"Cậu Lâm, cậu vào đi, tôi đợi cậu ở bên ngoài, có việc gì thì cứ liên lạc với tôi", Vương Vi Dân nói.

"Được".

Lâm Hàn thản nhiên đi thẳng vào trụ sở tiếp khách.

Mấy người vệ sĩ đã được xem hình của Lâm Hàn trước, vừa thấy anh đến, lập tức tiến lên đón, kính cẩn nói:

"Cậu Lâm, cậu đến rồi, công chúa đang đợi cậu ở bên trong".

Họ nói bằng tiếng Hoa Hạ, nhưng nghe hơi lơ lớ, không mấy lưu loát.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, đi vào đại sảnh, dưới hướng dẫn của vệ sĩ mà vào tháng máy lên lầu 4.

"Cậu Lâm, công chúa đang đợi cậu ở trong".

Vệ sĩ dẫn Lâm Hàn đến trước một căn phòng.

"Được, cảm ơn", Lâm Hàn khẽ mỉm cười, mở cửa vào.

Ánh đèn bên trong hơi lờ mờ, trên mặt đất có trải thảm đỏ mềm mại, trong bầu không khí còn chứa mùi thơm thoang thoảng.

Trên sofa, có một cô gái phương Tây xinh đẹp đang ngồi. Người nọ đang trong một chiếc đầm dài màu trắng, trên đầu đội mũ tròn, khuôn mặt đang bị màn che một nửa, để lộ ra đôi mắt to xanh thẳm, vô cùng xinh đẹp.

Làn da của cô ấy trắng mịn trong suốt rất giống người phương Đông.

Người này chính là Elizabeth Luna.

"Lâm Hàn, anh đến rồi".

Elizabeth Luna đứng lên, mỉm cười nói.

Nụ cười này xuất hiện, cứ như hoa đào nở rộ, nghiêng nước nghiêng thành. Vừa nhìn thấy Lâm Hàn cũng rất ngạc nhiên, nhưng tức thì đã hoàn hồn.

Lúc này, Elizabeth Luna đã giang hai cánh tay mang theo khuôn mặt xinh đẹp kia đến gần Lâm Hàn, cô ấy định ôm chào hỏi.

Lâm Hàn vội lùi về sau né tránh, lúng túng cười nói:

"Ngại quá, tôi không quen chào hỏi kiểu này".

Elizabeth Luna thấy vậy cũng bật cười bỏ qua:

"Không sao, đến đây đi, mời ngồi".

Lâm Hàn gật đầu, trong lòng thầm giật mình, tiếng Hoa Hạ của Elizabeth Luna nói cực chuẩn, nếu không biết còn tưởng cô ấy lớn lên ở Hoa Hạ nữa đấy.

Elizabeth Luna chỉ vào cái tách trên bàn, mỉm cười mở miệng, giọng nói trong trẻo rất hay:

"Lâm Hàn, trong tách là cà phê tôi cố ý mang từ Anh đến, anh nếm thử xem thế nào".

Lâm Hàn cũng không khách sáo, nhẹ hớp một ngụm.

Cà phê chảy vào miệng đắng nhưng không chát, Lâm Hàn dù không quá thích cà phê nhưng vẫn cảm nhận được loại cà phê này không tầm thường.

"Cảm ơn", Lâm Hàn đặt tách xuống, lễ phép nói.

Elizabeth Luna ngẩn ra, che miệng cười nói:

"Lâm Hàn, em là vợ sắp cưới của anh, anh không cần phải nói cảm ơn với em đâu".
Chương 505: Từ chối

"Vợ sắp cưới?"

Lâm Hàn bất lực, khẽ lắc đầu: "Thưa công chúa, tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa tôi rất yêu vợ tôi".

"Vậy thì sao chứ?"

Elizabeth Luna không thèm để ý chút nào, đáy mắt hiện lên tia kiêu ngạo:

"Em đã điều tra vợ của anh rồi, chỉ là một người phụ nữ bình thường. Mà em lại là công chúa hoàng gia, thông thạo 8 loại ngôn ngữ, không ai sánh bằng. Bất kể là gia thế hay học thức, xuất thân, em đều hơn cô ta gấp trăm ngàn lần. Đứng trước hai người, Lâm Hàn, em tin anh sẽ biết lựa chọn nào sáng suốt".

"Hơn nữa, người trong hoàng gia Anh và nhà họ Lâm đều đồng ý hôn nhân của chúng ta, vả lại còn cực kỳ mong đợi. Riêng em, em cũng rất hài lòng về anh. Nếu hai người chúng ta có thể thành hôn, đối với anh, em, hoàng gia và nhà họ Lâm đều rất có lợi".

"Vì thế, Lâm Hàn, anh nhanh chóng ly hôn đi, sau đó kết hôn với em".

Elizabeth Luna dường như không còn chờ được nữa.

Lâm Hàn không biết phải làm sao, anh rất rõ cuộc hôn nhân này vốn chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, vì lợi ích giữa hai gia tộc.

Mà Elizabeth Luna thật sự giống như lời cô ấy nói, rất xuất sắc dù là học thức, ngoại hình hay gia thế sau lưng.

Nếu Lâm Hàn không gặp Dương Lệ trước, có lẽ anh đã đồng ý.

Nhưng bây giờ, trong lòng Lâm Hàn chỉ có một mình Dương Lệ mà thôi.

"Xin lỗi, công chúa Elizabeth Luna".

Lâm Hàn nói thẳng: "Tôi nghĩ rằng cô có chút hiểu lầm rồi, chuyện hôn nhân giữa hai ta là do bên gia tộc của tôi tự ý quyết định, bản thân tôi cũng không đồng ý. Tôi đã có người mà mình yêu thương, tôi không thể nào ly hôn với em ấy mà kết hôn với cô được".

Elizabeth Luna ngẩn ra, bất ngờ bật dậy, không ngờ Lâm Hàn lại từ chối cô ấy một cách thẳng thừng như vậy.

Đồng thời, Elizabeth Luna cũng không thể hiểu nổi, cô ấy đã xem tư liệu về Dương Lệ kia rồi, nếu so với những người bình thường thì xem như có chút ưu tú. Nhưng để so sánh được với cô ấy thì chênh lệch quá nhiều, vốn không thể nào sánh bằng.

Cô ấy không tài nào hiểu nổi, vì sao Lâm Hàn lại từ chối cô ấy.

"Lâm Hàn, em không hiểu, người vợ Dương Lệ kia của anh có gì đáng để không muốn rời xa? Cô ta có gì hơn em chứ?"

Elizabeth Luna kinh ngạc hỏi Lâm Hàn, dù gì cô ấy cũng là công chúa, đương nhiên sẽ có sự kiêu ngạo của một công chúa, bị một người đàn ông từ chối, với cô ấy có khác gì bị sỉ nhục đâu.

Lâm Hàn cảm thấy có lỗi nhìn Elizabeth Luna, giải thích: "Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm cô. Nhưng với tôi mà nói, Dương Lệ là người tôi yêu nhất, nếu so sánh thì chỗ nào cô cũng kém hơn em ấy cả, chúng ta không thể nào đâu".

Elizabeth Luna ngây ngẩn cả người, con ngươi chợt mở to, tức thì cảm thấy hơi nổi giận.

Nếu không phải từ bé cô ấy đã được giáo dục trong hoàng gia, cô ấy không được phép quá thất lễ, có lẽ hiện giờ cô ấy đã nổi giận với Lâm Hàn từ lâu.

"Lâm Hàn, vậy mà anh lại từ chối tôi? Anh đi đi, ở đây không chào đón anh!"

Elizabeth Luna hít sâu một hơi, sau cùng lạnh lùng nói, nhiệt tình chào đón Lâm Hàn trước đó đã bay biến đâu mất.

Lâm Hàn thấy vậy, cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể áy náy nhìn Elizabeth Luna, ngay sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng Lâm Hàn đóng cửa rời đi, nắm tay Elizabeth Luna siết chặt, trong lòng cực kỳ nóng giận.

"Công chúa, sao cậu Lâm đi rồi?"

Một người vệ sĩ đẩy nhẹ cửa ra hỏi.

Elizabeth Luna lạnh lùng nhìn anh ta:

"Có phải tài liệu điều tra của mấy người chưa đủ hay không? Nhanh chóng đi điều tra tiếp cho tôi, nhất là những chuyện liên quan đến Dương Lệ, người vợ hiện tại của Lâm Hàn!"

"Dạ vâng, thưa công chúa!"

Vệ sĩ đổ mồ hôi lạnh, vội dè dặt đóng cửa lại, anh ta nhớ lại hậu quả lần tức giận trước của công chúa đáng sợ đến mức nào...

Sau khi Lâm Hàn rời khỏi trụ sở tiếp khách Đông Hải, anh lái xe thẳng về nhà.

Về chuyện của Elizabeth Luna, tạm thời Lâm Hàn cũng không có cách gì để giải quyết. Bắt anh phải ly hôn với Dương Lệ, Lâm Hàn tuyệt đối sẽ không làm!

Sau lần từ chối Elizabeth Luna này, khi bên phía gia tộc nhận được tin, chắc chắn sẽ gây khó dễ cho Lâm Hàn.

Đồng thời, chuyện này ắt hẳn cũng sẽ truyền đến tai hoàng gia Anh, đến lúc đó áp lực lại tăng gấp bội!

"Thôi không nghĩ nữa, nếu hoàn thành tốt chuyện Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, phía gia tộc cũng không chèn ép mình được", Lâm Hàn thầm nghĩ.

Rất nhanh, Lâm Hàn đã về tới biệt thự núi Vân Mộng.

Vừa đỗ xe xong, Lâm Hàn liền thấy Dương Lệ ra đón.

"Ông xã, anh nhanh vào đây!", Dương Lệ kích động nói.

Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, dường như đã nghĩ ra được gì, thản nhiên hỏi:

"Sao thế bà xã?"

Dương Lệ nắm tay Lâm Hàn, hưng phấn mừng rỡ nói:

"Ông xã, anh biết không? Em vừa nhận được thông báo của tổng giám đốc Tôn - quỹ đầu tư Nhân Phàm, ông ta bảo muốn em đại diện toàn bộ quỹ đầu tư Nhân Phàm tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này, hơn nữa còn ngồi ghế đại biểu chính thức!"

"Đó không phải là chuyện tốt sao? Tuyệt quá, sau khi tham dự hội nghị xong, địa vị của em trong ở công ty nhất định tăng lên đáng kể, có thể còn được thăng chức tăng lương nữa, chuyện này quả thật rất đáng để chúc mừng đó!", Lâm Hàn cũng vô cùng vui vẻ.

"Vâng, vâng!"

Dương Lệ gật đầu, cũng có hơi nghi hoặc:

"Cơ mà em có chút khó hiểu, năng lực và kinh nghiệm của em hoàn toàn không đủ, tại sao tổng giám đốc Tôn lại để em đại diện toàn bộ quỹ đầu tư Nhân Phàm tham dự hội nghị nhỉ?"

"Chuyện này..."

Lâm Hàn sờ cằm, khẽ mỉm cười: "Chắc bên quỹ đầu tư Nhân Phàm thiếu người, dù năng lực và kinh nghiệm còn non kém thì cũng có thể rèn luyện mà? Dù thế nào đi nữa, tổng giám đốc bọn em đã để em đi rồi, vậy em cứ nắm chắc cơ hội này đi, đừng nghĩ nhiều làm gì".

Dương Lệ nghe vậy thì gật đầu, nghiêm mặt nói:

"Ông xã, anh nói rất có lý, quỹ đầu tư Nhân Phàm đã quyết định thế thì chắc đang muốn rèn luyện cho em, nhất định em sẽ nắm bắt thật tốt cơ hội lần này".

"À đúng rồi ông xã, anh nói xem, em có nên thông báo chuyện này với bố và chị em không?", Dương Lệ lại hỏi.

"Đương nhiên phải báo chứ".

Trong mắt Lâm Hàn hiện lên suy tư: "Đây là chuyện tốt mà, phải báo để người một nhà cùng nhau chúc mừng chứ, tối hôm qua không phải Triệu Tứ Hải cũng tới nhà chúng ta ăn cơm sao?"

Dương Lệ cười nói: "Vậy thì tốt quá, em đi điện thoại báo cho họ biết, sau đó chúng ta ăn một bữa chúc mừng. Anh rể cũng tham dự hội nghị thượng đỉnh kia, đến lúc đó có khi sẽ được gặp nhau thì sao!"

Kể từ khi biết được gia thế Lâm Hàn, Dương Lệ càng nghiêm túc làm việc hơn, bởi vì cô muốn rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, để người nhà Lâm Hàn chân chính coi trọng mình.

Như vậy cũng có thể giảm bớt áp lực cho Lâm Hàn, bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt rồi, nói gì thì Dương Lệ cũng quyết tâm nắm thật chặt.

...

Cùng lúc đó, Dương Cảnh Đào lại vừa nhận được tin Triệu Tứ Hải bị mất đi tư cách tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương.

"Tứ Hải, không sao đâu, sau này vẫn còn cơ hội mà".

Dương Cảnh Đào ngoài miệng an ủi, nhưng trong lòng lại phiền não cúp máy.

"Haiz, cơ hội tốt như vậy sao tư dưng lại vụt mất chứ!", Dương Cảnh Đào thở hơi ra, nằm dài trên ghế sofa trong sân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK