Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 881: Kỳ lạ

Ban đầu Lâm Hàn hoàn toàn không coi Khổng Tử Dục này ra gì, cũng chỉ tùy tiện quay đầu xem thử mà thôi.

Nhưng khi thấy nụ cười kỳ lạ này của anh ta, Lâm Hàn lại sững sờ.

Nụ cười của Khổng Tử Dục khi nãy hoàn toàn không có dáng vẻ tùy tiện như bình thường của anh ta, còn trông cực kỳ chín chắn, mang theo hàm ý sâu xa.

Lúc này Khổng Tử Dục và một vài cao thủ anh ta dẫn đến đã bị ném hết tới bên đường, nhường đường cho đoàn xe của Lâm Hàn.

Lúc này, Lâm Hàn vẫn còn đang nghĩ đến nụ cười kỳ lạ kia của Khổng Tử Dục.

“Cậu Lâm, sao thế?”, Hạ Sương ở bên cạnh thấy Lâm Hàn ngây người thì nghi ngờ hỏi.

“Không có gì”, Lâm Hàn hoàn hồn lắc đầu, tiếp tục đi về xe của mình.

Mấy người Lâm Hàn nhanh chóng trở về xe, đoàn xe tiếp tục đi tới nhà họ Tiêu để gặp mặt người nhà họ Tiêu.

Lúc đoàn xe tiến lên, Lâm Hàn nhìn mấy người Khổng Tử Dục qua cửa sổ.

Cách cửa sổ xe, Lâm Hàn không nghe rõ Khổng Tử Dục đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Khổng Tử Dục và mấy cao thủ anh ta dẫn đến, rõ ràng là anh ta đang mắng chửi.

Nhưng lúc nhìn thấy Lâm Hàn ở trong xe, Khổng Tử Dục lại nhìn Lâm Hàn bằng một ánh mắt sâu xa.

Lâm Hàn khẽ cau mày, càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Nhưng lúc anh muốn quan sát thêm thì xe đã đi xa, không còn nhìn thấy Khổng Tử Dục nữa.

Lâm Hàn hơi khó hiểu, vốn dĩ anh đã không còn hứng thú với Khổng Tử Dục này nữa, chỉ là một cậu chủ lớn quần là áo lượt xuất thân từ nhà giàu, không có chút bản lĩnh, thậm chí còn không có tư cách làm đối thủ của anh.

Nhưng lại trông hơi kỳ lạ.

Hôm nay Khổng Tử Dục đến đây, chỉ cần là người có mắt nhìn đều biết đến như thế, dù là tình huống thế nào cũng sẽ chịu thiệt ở chỗ Lâm Hàn, hơn nữa còn sẽ đắc tội với Lâm Hàn đầu tiên.

Đừng thấy rất nhiều thế lực ở thành phố Thiên Kinh đã hợp tác chuẩn bị nhằm vào Lâm Hàn, nhưng đây là hợp tác lại với danh nghĩa Vùng Xám của thành phố Thiên Kinh, nếu bảo bất cứ một thế lực nào dùng tên của gia tộc mình đi đắc tội với Lâm Hàn, chắc chắn bọn họ đều không muốn, dù là quý tộc mạnh thật, nhưng thực lực của Lâm Hàn vẫn còn đó, không phải là một kẻ dễ trêu vào.

Thân là gia chủ và người nắm quyền của thế gia hoặc quý tộc, ai cũng hiểu rất rõ điều này, nếu không phải xung đột lợi ích, bọn họ sẽ không đi đắc tội với một thế lực, dù sao có chiến thắng đối phương, cuối cùng cũng sẽ tổn thất ít nhiều, vẫn sẽ thiệt.

Hơn nữa thực lực của thế lực này còn khá mạnh, thậm chí còn mạnh hơn mấy thế lực bọn họ, càng không thể dễ dàng đắc tội.

Thực lực Lâm Hàn thể hiện ra lúc trước đã có thể sánh với quý tộc, dù là nhà họ Khổng có thực lực mạnh nhất trong những thế lực ở thành phố Thiên Kinh cũng không muốn một mình đắc tội với Lâm Hàn.

Nhưng Khổng Tử Dục lại tùy tiện đến đây, còn làm ra chuyện ngu ngốc như thế.

Điều này khiến Lâm Hàn cảm thấy hơi kỳ lạ. Dẫu sao nếu nói Khổng Tử Dục được nuông chiều từ nhỏ, không có đầu óc thì cũng không đến mức này được, cậu chủ nhà giàu không có bản lĩnh đến mấy cũng sẽ không như thế.

Khổng Tử Dục làm ra những chuyện này là cực kỳ ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức khiến Lâm Hàn nghi ngờ rằng có phải Khổng Tử Dục thật sự ngu xuẩn không?

Đặc biệt là nụ cười và ánh mắt chứa đựng hàm ý kia của Khổng Tử Dục với anh, càng khiên Lâm Hàn cảm thấy như thế.

Lâm Hàn sẽ không nghĩ đây là trùng hợp, rõ ràng là cố ý.

Nghĩ đến khả năng này, Lâm Hàn lập tức hơi ngạc nhiên.

Cậu chủ lớn Khổng Tử Dục luôn được đồn rằng vô cùng cẩu thả thật ra không phải như vậy, mà là cố ý giả vờ? Vì sao phải giả vờ như thế? Che giấu? Tự vệ?

Lâm Hàn nghĩ mãi không ra, nhưng rõ ràng Khổng Tử Dục này đã để lại ấn tượng trong anh, sau này có cơ hội nhất định phải thử tìm hiểu, ít nhất lát nữa đến nhà họ Tiêu, Lâm Hàn định sẽ hỏi thử Tiêu Nhã, tìm hiểu về Khổng Tử Dục này.

Tuy trước mắt Lâm Hàn dẫn theo hơn bốn trăm cao thủ đã được đào tạo bài bản, đội hình rất mạnh, còn nắm được nhược điểm rất lớn của nhà họ Khổng, có thể nói là thắng chắc, nhưng lúc gặp phải điều đáng ngờ, Lâm Hàn vẫn phải tìm hiểu rõ ràng, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì được, mà Khổng Tử Dục này khiến anh cảm thấy hơi kỳ lạ, rất khó đoán, có thể sẽ dẫn đến một vài biến cố.

Cùng lúc đó, khi đoàn xe của mấy người Lâm Hàn rời khỏi đây, Khổng Tử Dục khi nãy còn trách mắng người của mình ở bên đường, lúc này cũng dẫn mấy cao thủ đang ủ rũ rời khỏi đây.

Nhưng không ai để ý thấy đáy mắt Khổng Tử Dục lộ ra một chút khôn khéo.

Cuối cùng Khổng Tử Dục nhìn thoáng qua đoàn xe của Lâm Hàn, sau đó nhanh chóng rời đi.

Trên đường đi, Khổng Tử Dục vẫn mắng chửi mấy cao thủ dưới trướng mình, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ điều gì đó.

Thật ra anh ta cũng không ngốc, tính cách cũng không phải cẩu thả đến thế, còn rất là thông minh nữa.

Nhưng đôi khi quá thông minh cũng không phải chuyện tốt, ngược lại còn khó giữ được mạng, cho nên nhiều năm trước sau khi trải qua chuyện kia, Khổng Tử Dục vẫn luôn ngụy trang bảo vệ bản thân như thế.

Mà chuyện lần này lại khiến anh ta nhìn thấy một bước ngoặt, nhìn thấy cơ hội thay đổi số phận của mình.

Khi nãy lúc ở nhà họ Khổng được biết Lâm Hàn dẫn đoàn xe đến nhà họ Tiêu, Khổng Tử Dục vội vàng đuổi tới thật ra cũng là có mục đích, vì muốn tiếp xúc với Lâm Hàn một chút, dù sao anh ta cũng rất khó có cơ hội được tiếp xúc với Lâm Hàn.

Mà qua mấy câu nói với Lâm Hàn khi nãy, đã chứng thực suy nghĩ của Khổng Tử Dục.

Dường như Lâm Hàn này thật sự có quan hệ với con quái vật khổng lồ ở nước ngoài kia!

Trước đó khi Lâm Hàn tham gia vào trận chiến của ba quý tộc, Khổng Tử Dục đã chú ý đến anh rồi.

Rất nhiều thế lực ở thành phố Thiên Kinh đều biết Lâm Hàn đột nhiên xuất hiện này đã thay đổi tình thế của trận chiến, giúp nhà họ Tiêu xoay chuyển tình thế, chuyển bại thành thắng, thắng nhà họ Chu và nhà họ Khương, nhưng không ai biết sao Lâm Hàn lại làm được.

Mà nhà họ Khổng lại hiểu được chút ít về chuyện này, biết thật ra Lâm Hàn đã mượn một vài cao thủ và một vài quan hệ ở Bắc Đông mới có kết quả như vậy.

Người nhà họ Khổng cũng không để ý Lâm Hàn lắm, cho rằng chỉ là một người khá có năng lực, nhưng điều Khổng Tử Dục chú ý lại khác, đó là Lâm Hàn có thể liên lạc với đoàn thanh tra Hoa Hạ mà không phải ai cũng có thể liên lạc.

Đội thanh tra thành phố Thiên Kinh lúc trước có quan hệ rất tốt với nhà họ Khương, khá liên quan đến nhà họ Khổng, một tồn tại rất dễ giao thiệp.

Còn đoàn thanh tra Hoa Hạ thì khác, trước đó nhà họ Khổng cũng đã thử rất nhiều lần, nhưng cho dù ra giá thế nào, bọn họ cũng không nể mặt một chút.

Mà lần đó, Lâm Hàn chẳng những có thể liên lạc với đoàn thanh tra Hoa Hạ công chính nghiêm minh, mà đội trưởng của đoàn thanh tra còn cực kỳ khách sáo với anh nữa.
Chương 882: Nhìn thấu thân phận

Đội trưởng đội thanh tra Hoa Hạ cực kỳ khách sáo với Lâm Hàn cũng là điều Khổng Tử Dục vô tình phát hiện.

Ban đầu Khổng Tử Dục không coi trọng chuyện này lắm, nhưng sau khi nhận ra điều này, anh ta lập tức bị khơi dậy sự chú ý và nghi ngờ.

Đội trưởng đội thanh tra Hoa Hạ là ai? Là người mà nhà họ Khổng và mấy quý tộc lớn ở Thiên Kinh trước đây bỏ ra bao nhiêu tài nguyên, nghĩ mọi cách cũng không thể kết giao được.

Mà Khổng Tử Dục cũng hiểu rõ con người của đội trưởng đội thanh tra Hoa Hạ, ông ta là một người công chính nghiêm minh, hơn nữa lúc nào cũng lạnh lùng, không khách sáo với bất kỳ ai.

Nhưng lần đó lại không như vậy, mặc dù đội trưởng đội thanh tra Hoa Hạ thể hiện không rõ, nhưng Khổng Tử Dục vẫn phát hiện ông ta cực kỳ khách sáo với Lâm Hàn.

Cảnh tượng ấy với Khổng Tử Dục mà nói thật sự quá kỳ lạ.

Vì thế Khổng Tử Dục bắt đầu chú ý tới Lâm Hàn, trong lòng cũng thấy nghi ngờ.

Sau đó Khổng Tử Dục lại điều tra Lâm Hàn nhưng không tra được gì, dường như thật sự chỉ là một người mới nổi mấy năm gần đây.

Ngay khi Khổng Tử Dục cho rằng chỉ là trùng hợp, định từ bỏ việc điều tra Lâm Hàn thì vùng Bắc Đông xảy ra chuyện và Lâm Hàn tới giải cứu Trương Thiên Sơn.

Sau khi tra ra Lâm Hàn đột nhiên tập hợp một lượng cao thủ cực kỳ lớn từ nhiều nơi khác nhau ở Hoa Hạ, Khổng Tử Dục lập tức xác định Lâm Hàn không đơn giản như vẻ bề ngoài, ngược lại còn là một ông trùm bí ẩn.

Sau đó Khổng Tử Dục lại điều tra lần nữa.

Ngoài ra, lúc trước Khổng Tử Dục từng du học nước ngoài, cũng biết một số chuyện ở đó, tình cờ biết được nhà họ Lâm, một gia tộc khổng lồ.

Kết hợp với sự kỳ lạ của Lâm Hàn, Khổng Tử Dục nhanh chóng kết nối được Lâm Hàn và nhà họ Lâm với nhau.

Mà lần này rất nhiều thế lực ở Thiên Kinh bắt tay đối phó với Lâm Hàn, nhằm vào Lâm Hàn, không để Lâm Hàn tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này, không cho Lâm Hàn thành công tiến vào thành phố Thiên Kinh.

Khổng Tử Dục khác với các thế lực khác ở thành phố Thiên Kinh, anh ta biết đại khái thực lực hiện tại của Lâm Hàn, nó mạnh hơn rất nhiều so với thực lực ngang hàng với quý tộc mà Lâm Hàn đã thể hiện khi ở Thiên Kinh lần trước.

Nhưng Khổng Tử Dục cũng biết thực lực hiện tại của Lâm Hàn chắc chắn rất mạnh, thậm chí có thể đối phó với liên minh ba quý tộc lớn còn lại ngoài nhà họ Tiêu.

Nhưng đối mặt với sự đối phó chung của nhiều thế lực ở Thiên Kinh, về độ mạnh của thực lực, hiển nhiên Lâm Hàn vẫn chưa đủ.

Mà vừa rồi Khổng Tử Dục vội vàng chạy tới tiếp xúc với Lâm Hàn chỉ để xác nhận xem Lâm Hàn có liên quan đến nhà họ Lâm không.

Thông qua cuộc tiếp xúc ngắn ngửi vừa nãy, Khổng Tử Dục phát hiện Lâm Hàn hoàn toàn tự tin, dường như không chút sợ hãi, lo lắng khi phải đối mặt với sự đối phó chung của bao nhiêu thế lực ở Thiên Kinh.

Khổng Tử Dục không cho rằng Lâm Hàn kiêu căng tự đại, mà là anh có thực lực tuyệt đối, có phương án dự phòng nên mới tự tin như vậy.

Nếu chỉ là thực lực Lâm Hàn thể hiện khi ở vùng Bắc Đông hiển nhiên là không đủ, sau này Lâm Hàn còn có thể thể hiện thêm nhiều thực lực hơn, còn có những phương án dự phòng khác.

Mà có thể trợ giúp về mặt thực lực cho Lâm Hàn như vậy, hiển nhiên Hoa Hạ không có, ở nước ngoài cũng không có nhiều, kết hợp với những suy đoán trước đây, Khổng Tử Dục cơ bản chắc chắn rằng Lâm Hàn là người nhà họ Lâm khổng lồ ở nước ngoài, hơn nữa hẳn là địa vị của anh cũng không thấp, thậm chí là rất cao, nếu không sẽ không thể huy động được nhiều nguồn lực như thế.

Xác nhận điều này, Khổng Tử Dục như đột nhiên nhìn thấy hy vọng, nếu Lâm Hàn thật sự là người nhà họ Lâm thì lần này chính là cơ hội của anh ta, kế hoạch của anh ta sẽ có cơ hội thành công rất lớn, nếu có sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, anh ta sẽ có cơ hội thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại.

Ngay sau đó, Khổng Tử Dục vừa chửi cao thủ cấp dưới vừa về nhà họ Khổng.

Chuyện xấu hổ của Khổng Tử Dục trước mặt Lâm Hàn lúc nãy đã bị tai mắt của nhiều thế lực ở Thiên Kinh báo cáo về cho gia chủ nhà mình.

“Cười chết tôi mất, Khổng Tử Dục này thật thú vị!”

“Đúng là buồn cười, cậu ta còn là cậu chủ lớn của nhà họ Khổng nữa chứ! Chẳng trách Khổng Trung Thiên muốn để Khổng Tử Diệp lên làm gia chủ”.

“Nếu để Khổng Tử Dục làm gia chủ thì dù sản nghiệp nhà họ Khổng có lớn mạnh hơn nữa cũng không bám trụ được, chắc chỉ một thời gian ngắn sẽ sụp đổ trong tay cậu ta quá”.

“Đúng là mất mặt, tôi cũng thấy khó chịu thay Khổng Trung Thiên”.

Mà lúc này, Khổng Tử Dục đã về đến nhà tổ nhà họ Khổng.

Đối mặt với Khổng Trung Thiên và mấy trưởng lão nhà họ Khổng, kết quả của Khổng Tử Dục đương nhiên không cần nghĩ, sau khi bị mắng một trận còn phải chịu hình phạt gia pháp. Vì Khổng Tử Dục làm mất mặt nhà họ Khổng, làm mất thể diện trước bao nhiêu thế lực ở Thiên Kinh, càng là vì khiến nhà họ Khổng đắc tội với nhân vật có thực lực mạnh như Lâm Hàn, sau này có thể sẽ rất bất lợi cho nhà họ Khổng.

Tất nhiên nhà họ Khổng không coi Lâm Hàn là kẻ địch, cũng không hy vọng Lâm Hàn thành công tiến quân vào Vùng Xám Thiên Kinh, dù sao nếu Lâm Hàn thành công vào đây cũng sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của nhà họ Khổng.

Thậm chí trong số rất nhiều thế lực ở thành phố Thiên Kinh, nhà họ Khổng sẽ chịu thiệt hại nặng nề nhất.

Vì vậy trên thực tế nhà họ Khổng là gia tộc không muốn Lâm Hàn thành công tham gia vào hội nghị quý tộc của thành phố Thiên Kinh lần này nhất, càng không hy vọng Lâm Hàn có thể thành công tiến vào Vùng Xám Thiên Kinh. Nhưng nhà họ Khổng không trực tiếp tham gia liên hợp nhằm vào Lâm Hàn lần này, mà sau này chỉ khi nào các thế lực khác ở Thiên Kinh không làm gì được nữa thì họ mới ra mặt.

Mục đích nhà họ Khổng làm vậy không phải vì muốn đắc tội Lâm Hàn, họ cũng không muốn thêm rắc rối cho mình.

Mặc dù Khổng Trung Thiên không nghĩ Lâm Hàn có thể mạnh hơn nhà họ Khổng, nhưng ông ta không phủ nhận Lâm Hàn có thực lực rất mạnh, sẽ mang lại cho nhà họ Khổng rắc rối không nhỏ.

Nhưng hôm nay, những nỗ lực của nhà họ Khổng đã hoàn toàn uổng phí chỉ vì sự ngu ngốc của Khổng Tử Dục.

Khổng Tử Dục lề mề không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận hình phạt, thực ra trong lòng anh ta lại thấy không là gì, dù sao cũng đã sớm thành thói quen, hơn nữa lần này lại cực kỳ xứng đáng. Dù sao lần này anh ta đã nắm được cơ hội tiếp xúc với Lâm Hàn, cũng đã thăm dò được đáp án mình mong muốn nên anh ta càng chắc chắn lần này mình có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại.

Mà cùng lúc này, đoàn xe hùng hậu của Lâm Hàn cuối cùng cũng tới trang viên nhà họ Tiêu.

Lúc này trên quảng trường trước trang viên nhà họ Tiêu, tất cả người nhà họ Tiêu đã ở đây chờ đón Lâm Hàn và những người khác.

Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân đứng hàng đầu, đích thân ra đón.

Đoàn xe Lâm Hàn dừng lại, mấy người Lâm Hàn cũng bước xuống xe.

Lâm Hàn vừa xuống xe, nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng có chút cảm thán. Mấy năm trước anh vẫn sống vô cùng giản dị, hàng ngày giặt giũ, nấu nướng, chờ vợ tan làm rồi hưởng thụ thế giới hai người, giản dị nhưng ấm áp.

Cuộc sống hiện tại mặc dù dần trở nên bận rộn, anh ít có thời gian ở bên Dương Lệ, nhưng lại làm được rất nhiều việc có ý nghĩa khiến anh cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.

Cuộc sống như vậy mặc dù bận rộn nhưng viên mãn.

Hạ Sương ở bên cạnh thấy cảnh tượng này cũng sửng sốt, không ngờ người nhà họ Tiêu lại tôn trọng Lâm Hàn như thế, có vẻ tất cả người nhà họ Tiêu đều ra chào đón.
Chương 883: Ngốc thật và giả ngốc

Tuy người nhà họ Tiêu không nhiều, chỉ có mấy trăm người mà thôi, nghe thì không có bao nhiêu nhưng khi nhìn thấy thật lại rất nhiều, thậm chí còn có chút chấn động.

Mặc dù Lâm Hàn thấy cảnh này có hơi ngạc nhiên, nhưng anh cũng hiểu ý nhà họ Tiêu, họ đang cảm ơn lần trước anh đã giúp đỡ và lần này đồng ý liên thủ cùng họ.

Lâm Hàn cũng không chần chừ, trực tiếp dẫn theo mấy người bước về phía trước.

Tiêu Nhã thấy thế cũng dẫn theo một số thành viên cấp cao của nhà họ Tiêu bước tới.

“Chào mừng mọi người”, Tiêu Nhã đưa tay ra, mỉm cười chào hỏi.

Lâm Hàn cũng đưa tay ra bắt lại, nói với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Thật sự không cần phải làm vậy”.

Tiêu Hoa Bân ở bên cạnh cười bảo: “Rất cần thiết đó, ân tình của cậu Lâm, nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ vĩnh viễn không quên”.

Tiêu Nhã mỉm cười không nói gì, hiển nhiên cô ấy cũng có ý này.

Lâm Hàn thấy vậy cũng lười quan tâm mấy chuyện này, anh nói thẳng: “Được rồi, vậy thế này đi, mọi người mau chóng xử lý việc của mình, bữa tối nếu tiện thì chuẩn bị một chút, không cần quá thịnh soạn đâu, mau chóng chuẩn bị sẵn sàng là được, đừng lãng phí quá nhiều thời gian”.

Tiêu Nhã nghe xong khẽ gật đầu, cô cũng hiểu ý Lâm Hàn.

“Được rồi, tôi sẽ bảo người làm chuẩn bị đơn giản một chút, sau khi kế hoạch lần này thành công, chúng ta sẽ tổ chức tiệc lớn ăn mừng sau”, Tiêu Nhã bảo.

Tiêu Nhã hiểu Lâm Hàn không phải người so đo những chuyện phép tắc, vậy nên trước đó cô cũng không cho người chuẩn bị tiệc linh đình, dù sao làm vậy cũng sẽ tốn thời gian và sức lực của người nhà họ Tiêu.

Tuy rằng kế hoạch lần này chủ yếu sử dụng cao thủ nhà họ Tiêu, những người khác không giúp đỡ được mấy, nhưng cũng có một số việc cần dùng đến.

Sau đó đoàn người Lâm Hàn và Tiêu Nhã đi vào trang viên nhà họ Tiêu.

Cao thủ Lâm Hàn đưa tới đều đã thu xếp ổn thoả, chuẩn bị kế hoạch và sắp xếp cuối cùng, đồng thời nghỉ ngơi, dù sao kế hoạch ngày mai chắc chắn không thể kết thúc trong một ngày.

Vốn dĩ hội nghị quý tộc Thiên Kinh cũng kéo dài một tuần, lại thêm lần này Lâm Hàn và nhà họ Tiêu còn có kế hoạch lớn, cũng cần rất nhiều thời gian và sức lực.

Nói cách khác, ít nhất trong một tuần tới, các cao thủ mà Lâm Hàn đưa tới và cao thủ nhà họ Tiêu có thể sẽ phải rất bận rộn.

Cho dù thỉnh thoảng không cần dùng đến họ thì cũng không được thả lỏng, lúc nào cũng phải sẵn sàng, không được lơ là.

Sau khi thu xếp cho mọi người xnog, Lâm Hàn bảo Lâm Phong bố trí và kiểm tra lần nữa, còn anh thì tới tìm Tiêu Nhã nói chuyện riêng.

Lâm Hàn và Tiêu Nhã bước tới đình nghỉ chân.

Lúc này trời đã tối hẳn, trăng đêm nay rất sáng, rất đẹp.

Tiêu Nhã nhìn bóng người trước mặt với vẻ mặt hơi kỳ lạ, vừa nãy Lâm Hàn hẹn riêng cô ra đây khiến cô không khỏi suy nghĩ tới điều khác.

Mặc dù Tiêu Nhã đã từ bỏ suy nghĩ đó và không làm phiền Lâm Hàn nữa, chỉ là đồng minh và là bạn bè với anh, nhưng cảm giác và tâm tư đó làm sao có thể thật sự buông xuống được, lúc này cô khó tránh khỏi vẫn có chút suy nghĩ lung tung.

Sau khi tới đình, Lâm Hàn dừng bước, nhìn xung quanh xác nhận không có ai rồi mới nhìn Tiêu Nhã phía sau.

“Tôi có chuyện muốn hỏi cô, chuyện này tạm thời cô đừng nói cho bất kỳ ai, kể cả người nhà họ Tiêu mà cô hoàn toàn tin tưởng”, Lâm Hàn vào thẳng vấn đề.

Tiêu Nhã nghe xong cũng lập tức ổn định lại cảm xúc, quả nhiên Lâm Hàn tìm cô để nói chuyện nghiêm túc.

Những suy nghĩ đó nhanh chóng bị Tiêu Nhã ném ra sau đầu, cô khôi phục vẻ nghiêm túc.

Nhận thấy tầm quan trọng của việc Lâm Hàn sắp nói, Tiêu Nhã cũng trịnh trọng gật đầu đáp: “Được, không có sự cho phép của anh, tôi sẽ không nói với bất cứ ai, anh nói đi”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu rồi hỏi: “Cô hiểu bao nhiêu về cậu chủ lớn Khổng Tử Dục của nhà họ Khổng?”

Tiêu Nhã nghe xong hơi bất ngờ, không ngờ Lâm Hàn lại trịnh trọng hỏi về Khổng Tử Dục – cậu chủ lớn của nhà họ Khổng như thế. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều bèn nói những gì mình biết cho Lâm Hàn, dù sao cũng không có gì phải giấu giếm anh.

“Tôi không biết nhiều về cậu chủ lớn nhà họ Khổng, chỉ có thể nói với anh những điều mình biết thôi, nếu anh cần biết nhiều hơn, tôi có thể cho người hỏi thăm. Khổng Tử Dục này vốn rất có thiên phú, cực kỳ thông minh, ra nước ngoài du học từ rất sớm, anh ta luôn ở nước ngoài nên tôi không biết nhiều về anh ta. Mấy năm trước anh ta về nước, bắt đầu lần lượt tiếp quản sản nghiệp nhà họ Khổng, mặc dù ban đầu tiếp quản rất ít và cũng không phải sản nghiệp quan trọng lắm, nhưng nghe nói hiệu quả rất tốt, những sản nghiệp đó phát triển nhanh chóng trong tay anh ta. Chỉ là vài năm trước anh ta bị tai nạn xe, sau đó tuy sống sót nhưng đầu óc có vấn đề, gây ra rất nhiều tai hoạ, làm hỏng rất nhiều chuyện, sau đó người nhà họ Khổng không cho anh ta tiếp quản bất kỳ sản nghiệp nào nữa, vậy nên tôi cũng không còn nghe thấy nói nhiều về anh ta”, Tiêu Nhã trả lời.

Lâm Hàn nghe xong khẽ nhíu mày. Nghe thì có vẻ rất bình thường, là một người rất tài giỏi nhưng lại xui xẻo gặp tai nạn, mặc dù may mắn sống sót nhưng lại rơi vào tình cảnh này. Nhưng Lâm Hàn xuất thân từ gia tộc lớn, mặc dù là con trai duy nhất, anh chưa từng trải qua những chuyện các thành viên trong gia tộc tranh giành tài sản nhưng cũng đã thấy nhiều, vậy nên cũng hiểu rõ.

Như Tiêu Nhã cũng không có vấn đề gì, mặc dù là con gái, có thể cô ấy phải chịu một số định kiến nhất định nhưng dù sao cũng là con gái duy nhất. Vậy nên sau khi thể hiện được tài năng kinh doanh và lãnh đạo xuất sắc, cô ấy vẫn có thể thành công kế thừa gia sản, mà cho dù không có thiên phú lắm có lẽ cũng có thể thừa kế gia sản, hoặc kết quả cũng vẫn tốt.

Nhưng Khổng Tử Dục thì khác, dù sao anh ta cũng có em trai, có đối thủ cạnh tranh.

Mặc dù thông thường người thừa kế sẽ là người lớn tuổi hơn hoặc là người có năng lực hơn, nhưng trong thời gian thể hiện năng lực cũng có rất nhiều biến cố.

Lại thêm gia cảnh nhà Khổng Tử Dục và ánh mắt đặc biệt của Khổng Tử Dục hôm nay, về cơ bản Lâm Hàn có thể khẳng định vụ tai nạn xe đó không phải một vụ tai nạn bất ngờ mà do có người cố tình gây ra. Mà có thể khi ấy Khổng Tử Dục cũng không gặp vấn đề về não, nhưng dù thế nào bây giờ anh ta cũng không giống kẻ ngốc mà người ngoài đồn đại.

Ngược lại Khổng Tử Dục hiện giờ có thể còn thông minh hơn, trưởng thành và mưu mô hơn. Anh ta không để lộ mình là người bình thường mà dùng hình tượng kẻ ngốc để che giấu bộ mặt thật của bản thân, Lâm Hàn đoán có lẽ là để bảo vệ bản thân tránh gặp phải tai nạn đó một lần nữa, dù sao không phải lần nào cũng có thể may mắn sống sót như vụ tai nạn lần trước.

Chỉ là sau khi suy đoán ra những điều này, Lâm Hàn lại hơi khó hiểu. Nếu vậy thì tại sao Khổng Tử Dục lại âm thầm thuê Lam Tư Vũ, sát thủ cấp Hắc Kim hàng đầu với giá trên trời để giết Khổng Tử Diệp, sau đó lại tới tìm anh, cố ý cho anh thấy anh ta không phải kẻ ngốc như lời đồn ngoài kia?
Chương 884: Cố ý

Màn đêm bao trùm, trong đình của trang viên nhà họ Tiêu.

Tiêu Nhã nói xong chuyện liên quan đến Khổng Tử Dục, thấy Lâm Hàn ngẩn người im lặng thì chợt thấy nghi hoặc.

“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”, Tiêu Nhã ngờ vực hỏi.

Lâm Hàn nghe hỏi mới hoàn hồn.

Mặc dù không biết Khổng Tử Dục muốn làm gì, nhưng Lâm Hàn tin anh ta không phải vô tình hoặc không có chuyện gì tự nhiên tới tìm mình tiết lộ những bí mật này, mà là anh ta cố ý, đương nhiên là có mục đích của anh ta, chỉ là trước mắt anh vẫn chưa biết mục đích đó là gì.

Mà Lâm Hàn cũng biết chuyện này vô cùng quan trọng, không thể tuỳ tiện nói cho người khác.

Dù sao Khổng Tử Dục cố ý tiết lộ bí mật của mình cho anh, ít nhất có thể thấy được anh ta tin tưởng anh, có thể là anh ta định hợp tác với anh, vậy nên anh có thể tạm thời coi Khổng Tử Dục là bạn.

Tuy nhiên Lâm Hàn vẫn khá tin tưởng Tiêu Nhã, không cần phải giấu, hơn nữa chuyện này cũng cần nhờ Tiêu Nhã nghĩ giúp, như vậy anh mới dễ đoán hơn.

Dù sao Lâm Hàn cũng không biết nhiều về Khổng Tử Dục, hôm nay cũng mới chỉ gặp lần đầu, mà Tiêu Nhã thì khác. Dù sao cô ấy cũng lớn lên ở thành phố Thiên Kinh, chắc chắn biết về Khổng Tử Dục nhiều hơn anh, có thể tìm ra lý do vì sao Khổng Tử Dục lại làm như vậy và mục đích của anh ta.

“Là như vậy đấy, lúc trước tôi đã nói với cô chuyện tôi gặp một sát thủ cấp Hắc Kim ở Phụng Thiên, dựa theo điều tra, sát thủ này đến Phụng Thiên để ám sát Khổng Tử Diệp nhưng không thành công, ngược lại còn khiến cao thủ nhà họ Khổng phái tới đối phó tôi bị thương nặng, kết quả lại thành giúp tôi, nếu không những cao thủ nhà họ Khổng đó thật sự có khả năng nắm được cơ hội gây ra mối đe doạ nhất định cho tôi”, Lâm Hàn kể.

Tiêu Nhã khẽ gật đầu, đương nhiên cô nhớ chuyện này và cũng thấy nghi ngờ, chỉ là nghĩ mãi vẫn không ra. Mà sát thủ này đến giờ cũng không rõ rốt cuộc là ai bỏ số tiền lớn ra thuê, kết quả không ám sát Khổng Tử Diệp thành công còn giúp được Lâm Hàn.

“Tôi nhớ chuyện này, lẽ nào anh đã tra được gì thêm sao? Chuyện này có liên quan gì đến Khổng Tử Dục? Lẽ nào…”, Tiêu Nhã nói đến đây thì nghĩ tới một khả năng, sau đó lại lắc đầu bảo: “Không thể nào, Khổng Tử Dục là một tên ngốc, hẳn sẽ không gây ra được chuyện này, huống hồ sau vụ tai nạn xe lần đó, sản nghiệp nhà họ Khổng đã không còn liên quan gì đến anh ta nữa. Khổng Tử Dục không có quyền lợi, không có được số tiền lớn như vậy để thuê sát thủ cấp Hắc Kim”.

Lúc này Lâm Hàn lại mỉm cười: “Đúng là như vậy đấy. Sau này tôi đã hỏi nữ sát thủ đó xem người thuê cô ta là ai, mặc dù vẫn chưa cực kỳ chắc chắn, nhưng về cơ bản tôi có thể khẳng định người bỏ số tiền giá trên trời để thuê cô ta chính là Khổng Tử Dục – cậu chủ lớn của nhà họ Khổng!”

Tiêu Nhã nghe vậy thì sững sờ, cảm thấy chuyện này nằm ngoài suy đoán của mình. Cô không thể ngờ người bỏ số tiền lớn để thuê sát thủ cấp Hắc Kim hàng đầu ám sát Khổng Tử Diệp lại là Khổng Tử Dục.

“Nhưng…”

Tiêu Nhã cảm thấy hơi khó hiểu, có chút không thể tưởng tượng được, nhưng sau đó cũng nghĩ tới một khả năng rồi ngạc nhiên nhiên Lâm Hàn, lẩm bẩm: “Ý anh là Khổng Tử Dục không phải kẻ đầu óc có vấn đề, chỉ là anh ta giả vờ thôi?”

“Đúng thế”, Lâm Hàn mỉm cười gật đầu: “Tôi có thể chắc chắn Khổng Tử Dục là người thuê, còn anh ta lấy đâu ra nhiều tiền để thuê và mục đích của anh ta là gì thì tôi không biết”.

Tiêu Nhã cau mày, theo bản năng không tin chuyện này lắm, nhưng mặt khác cô cũng hiểu tính cách và năng lực của Lâm Hàn. Anh đã nói như vậy rồi thì độ chính xác của chuyện này cũng gần như là 100%.

Nói cách khác, rất có thể thật sự Khổng Tử Dục đã bỏ ra cái giá cao ngất trời để thuê sát thủ cấp Hắc Kim về ám sát Khổng Tử Diệp, mà thực ra Khổng Tử Dục không hề ngốc, anh ta chỉ giả vờ mà thôi.

Lúc này Lâm Hàn lại nói tiếp: “Hôm nay khi tôi từ khách sạn Song Mộc tới đây, trên đường bị Khổng Tử Dục chặn lại, chuyện xảy ra sau đó chắc cô cũng nghe nói rồi”.

Tiêu Nhã gật đầu, chuyện này khi ấy cô cũng nghe nói nhưng không quan tâm lắm, chỉ cho rằng lần này lại là người nhà họ Khổng không chú ý, không trông chừng kỹ Khổng Tử Dục để anh ta chuồn ra ngoài, chuyện như này trước đây cũng thường xảy ra.

Nhưng vừa nãy khi biết những chuyện liên quan đến Khổng Tử Dục này từ Lâm Hàn, mặc dù chưa được xác nhận nhưng anh đã nói thì về cơ bản cũng đã được xác định.

“Chuyện này tôi cũng nghe nói rồi nhưng không suy nghĩ nhiều, dù sao trước đó cũng có rất nhiều lần người nhà họ Khổng không trông chừng chặt Khổng Tử Dục để anh ta chuồn ra ngoài. Mỗi lần anh ta chuồn ra ngoài, về cơ bản đều đến khiêu khích những kẻ địch mạnh của nhà họ Khổng, nhưng nhà họ Khổng vẫn luôn chú ý phương điện này, nhà họ luôn giữ thái độ trung lập trong bốn quý tộc lớn, không kết thêm kẻ địch, thi thoảng có thì cũng chỉ là thế lực nhỏ, không dám đắc tội nhà họ Khổng, vậy nên bị Khổng Tử Dục khiêu khích thì cũng cố chịu đựng, sau đó liên hệ với người nhà họ Khổng tới đưa anh ta đi”, Tiêu Nhã nói.

Lâm Hàn khẽ cau mày, anh lại phát hiện ra sự kỳ lạ trong này.

“Cô nói mỗi lần Khổng Tử Dục trốn ra ngoài đều đi khiêu khích kẻ địch mạnh của nhà họ Khổng? Sao cô chắc chắn mỗi lần anh ta ra ngoài đều tìm kẻ địch mạnh?”, Lâm Hàn vội hỏi.

Tiêu Nhã gần như không cần nghĩ đã trả lời một cách chắc chắn: “Chuyện này rất rõ ràng, vì mỗi lần khi nhà họ Khổng kết thêm kẻ địch mới, Khổng Tử Dục đều sẽ nghĩ cách chạy trốn, sau đó đi khiêu khích những thế lực này, còn nếu là kẻ địch nhỏ yếu thì anh ta sẽ không đi, lần nào cũng thế. Nhưng bản thân nhà họ Khổng vốn đã thận trọng, vậy nên những kẻ địch ấy đừng nói là quý tộc, cho dù là thế gia lớn một chút cũng không có, tất cả đều chỉ là thế gia nhỏ mà thôi, vậy nên kết quả lần nào cũng là các thế gia nhỏ đó nhịn Khổng Tử Dục, sau đó gọi nhà họ Khổng tới đưa anh ta về”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, điều này càng thêm chắc chắn Khổng Tử Dục không phải kẻ đầu óc có vấn đề, mà là anh ta vẫn luôn giả ngốc, nếu không sẽ không thể cố tình như vậy được.

Bây giờ nghĩ lại chuyện này rõ ràng là có vấn đề, nếu không Khổng Tử Dục sẽ không làm vậy, rõ ràng là anh ta cố ý, chỉ là trước đây mọi người không chú ý đến chuyện của anh ta nên cũng không nghĩ nhiều.

Lâm Hàn suy nghĩ kỹ càng xem Khổng Tử Dục làm những chuyện này là vì sao, dường như anh đã nghĩ tới điều gì đó, nhưng còn thiếu một chút nữa thôi nên vẫn chưa ra.

Mà Tiêu Nhã ở bên cạnh lúc này cũng phát hiện ra điều kỳ lạ, Khổng Tử Dục làm như vậy bây giờ xem ra hoàn toàn là cố ý, có mục đích riêng không thể để người khác biết của anh ta.
Chương 885: Bạn bè tạm thời

Lâm Hàn và Tiêu Nhã cùng nhìn nhau, ai cũng không hiểu rốt cuộc Khổng Tử Dục làm thế vì mục đích gì.

“Hôm nay Khổng Tử Dục đến ngăn cản tôi cũng có hơi kỳ lạ, khi đó…”

Sau đó Lâm Hàn kể lại đầu đuôi chuyện gặp được Khổng Tử Dục hôm nay nói cho Tiêu Nhã, kể cả ánh mắt kỳ lạ của Khổng Tử Dục.

“Thế thì xem ra Khổng Tử Dục đang muốn tìm anh thương lượng chuyện gì đó, nhưng tạm thời vẫn chưa có cơ hội”, Tiêu Nhã nghe xong dường như đã nghĩ tới chuyện gì, nói.

Lâm Hàn cũng khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác đó, hơn nữa từ những lời cô nói lần trước thì chắc hẳn Khổng Tử Dục đã ẩn náu rất lâu, thậm chí trong tai nạn giao thông lần đó anh ta cũng không hề hấn gì, tất cả chỉ là ngụy trang, bây giờ anh ta sẵn sàng tới và để lộ chuyện đó với tôi thì có thể nói là anh ta khá là tin tưởng tôi, muốn hợp tác với tôi làm vài chuyện”.

Tiêu Nhã gật đầu, cô ấy đồng ý với cách nói của Lâm Hàn, Khổng Tử Dục để lộ một chuyện quan trọng với anh như thế thì chắc hẳn là cố tình vì mục đích nào đó.

Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều làm sáng tỏ vụ việc này, cũng biết rằng Khổng Tử Dục có mục đích gì đó, nhưng họ cứ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không biết rốt cuộc chuyện Khổng Tử Dục muốn hợp tác với Lâm Hàn là gì.

Đang suy nghĩ thì Lâm Hàn chợt nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt kỳ lạ nhìn Tiêu Nhã.

“Sao vậy, anh nghĩ ra mục đích của Khổng Tử Dục rồi hả?”, Tiêu Nhã vội vàng hỏi, Khổng Tử Dục này khá là kỳ lạ, hơn nữa còn là cậu chủ lớn nhà họ Khổng, lần này nhà họ Khổng lại là đối thủ lớn trong kế hoạch của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu nên cả hai cực kỳ để tâm đến vấn đề này, tốt nhất nên xác định rõ tình huống, dù không biết cụ thể thế nào nhưng ít nhất cũng phải nắm rõ sơ bộ.

Lâm Hàn lắc đầu nói: “Cái đó thì chưa, tôi vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng về chuyện đó. Tôi đột nhiên suy nghĩ đến một vấn đề khác, đó là chuyện xảy ra ở thành phố Phụng Thiên, căn cứ vào những tin tức điều tra được thì đúng là Khổng Tử Diệp đã đến thành phố Phụng Thiên, nhưng chỉ ở lại một lát rồi lập tức bỏ đi. Khổng Tử Diệp là người trời sinh tính tình cẩn thận, nhất là khi đến cái nơi như vùng Đông Bắc của Phụng Thiên thì lại càng cẩn thận, rất quan tâm đến sự an toàn của bản thân mình, dù có là sát thủ cấp Hắc Kim cao nhất cũng rất khó có cơ hội ám sát thành công. Nhưng Khổng Tử Dục lại cố tình chọn ngay lúc đó, chọn thời khắc khó thành công đó, bỏ một số tiền lớn thuê sát thủ cấp Hắc Kim để ám sát Khổng Tử Diệp, mục đích rốt cuộc là vì ám sát Khổng Tử Diệp ư? Suy cho cùng Khổng Tử Dục và Khổng Tử Diệp đều là anh em ruột, bình thường cũng hay tiếp xúc với nhau, có lẽ Không Tử Diệp không đề phòng anh trai mình bao nhiêu, nói cách khác, nếu Khổng Tử Dục muốn thuê sát thủ ám sát em trai mình, hơn nữa còn thuê sát thủ cấp Hắc Kim cao nhất, trên thực tế vẫn có rất nhiều cơ hội để thành công. Nhưng anh ta lại cố tình chọn lựa thời điểm khó thành công nhất”.

Tiêu Nhã nghe thế cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, trước đó cô ấy vẫn không suy nghĩ gì nhiều, bây giờ Lâm Hàn nhắc tới khiến cô ta nhìn ra điểm bất thường trong đó.

Cẩn thận nghĩ lại thì đúng là như thế, Khổng Tử Dục có thể bỏ ra một cái giá trên trời để thuê, còn liên lạc được cả sát thủ cấp Hắc Kim rồi còn nắm được hành tung của Khổng Tử Diệp, nếu muốn cử sát thủ đi ám sát em trai mình thì quá dễ dàng thành công.

Rõ ràng Khổng Tử Dục không hề ngu ngốc, ngược lại còn cực kỳ thông minh, biết rõ lựa chọn như thế sẽ khá là mạo hiểm.

“Chẳng lẽ Khổng Tử Dục ra giá trên trời thuê sát thủ cấp Hắc Kim đến thành phố Phụng Thiên ám sát Khổng Tử Diệp chỉ là bề nổi, trên thực tế anh ta có mục đích khác? Thế rốt cuộc mục đích đó là gì?”, Tiêu Nhã hơi khó hiểu lẩm bẩm.

Lâm Hàn và Tiêu Nhã cũng nhìn nhau, hai người đều không cần nghĩ, chẳng mấy chốc trong đầu đã cùng xuất hiện một ý tưởng.

“Là để cứu tôi?”

“Là để giúp anh?”

Lâm Hàn và Tiêu Nhã cùng đồng thanh nói, ai cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Sau khi nói xong, hai người lại cảm thấy chuyện này có vẻ bất khả thi, dù sao Khổng Tử Dục và Lâm Hàn cũng không quen biết gì nhau, tại sao phải tốn nhiều sức để giúp đỡ Lâm Hàn như thế? Nhưng nếu không phải vậy thì hai người cẩn thận nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể nghĩ ra được khả năng nào khác.

Sau đó, Lâm Hàn và Tiêu Nhã cẩn thận thảo luận về chuyện Khổng Tử Dục, vì tin tức nắm được quá ít ỏi nên cũng chẳng suy luận được gì, cuối cùng đành phải từ bỏ, dù sao ngày mai hội nghị quý tộc Thiên Kinh cũng sẽ khai mạc, kế hoạch của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu cũng sắp bắt đầu, hai người là lãnh đạo quan trọng của hai lực lượng, tất nhiên phải nghỉ ngơi sớm một chút để bảo trì trạng thái tốt nhất, cố gắng hết sức để kế hoạch lần này thành công.

Tuy vẫn chưa biết rõ rốt cuộc mục đích của Khổng Tử Dục này là gì, có phải anh ta thật sự muốn giúp Lâm Hàn nên mới tốn nhiều tài nguyên và công sức đi thuê sát thủ cấp Hắc Kim cao nhất hay không.

Nhưng Lâm Hàn và Tiêu Nhã có thể chắc chắn một số chuyện.

Đầu tiên là chắc chắn Khổng Tử Dục không phải một tên ngốc, anh ta còn cực kỳ thông minh, nếu không anh ta đã không thể che giấu bản thân mình tốt như thế.

Thật ra nếu Khổng Tử Dục đã sẵn lòng chủ động cho Lâm Hàn biết được những thông tin đó thì cũng có nghĩa là anh ta đang muốn hợp tác với anh, trong thời gian ngắn, ít nhất là trong hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này thì Khổng Tử Dục và Lâm Hàn đứng cùng phe, tạm thời là hai người hợp tác.

Thế nên chuyện Khổng Tử Dục, Lâm Hàn muốn thương lượng và đưa ra quyết định với Tiêu Nhã nên anh mới nói cho cô ấy biết, không thể để cho bất kỳ một người dư thừa nào hay biết về chuyện này, như thế mới bảo vệ được sự an toàn của Khổng Tử Dục, đồng thời cũng là giúp chính bản thân mình.

Dù sao trong kế hoạch lần này, kẻ địch lớn nhất cũng là nhà họ Khổng.

Đừng tưởng lực lượng của nhà họ Khổng chỉ có thế, có lẽ so với hơn bốn trăm cao thủ Lâm Hàn mang đến, thì chẳng đáng là bao.

Nhưng dù sao họ cũng là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong bốn nhà quý tộc lớn, có sức ảnh hưởng cực kỳ dữ dội.

Lâm Hàn và Tiêu Nhã không sợ nhà họ Khổng tham gia vào làm cản trở kế hoạch, nhưng lại sợ nhà họ Khổng kêu gọi các thế lực của Thiên Kinh cùng nhau bắt tay để đối phó với anh và nhà họ Tiêu.

Khi đó, dù Lâm Hàn có hơn bốn trăm cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, cộng với mấy chục cao thủ của nhà họ Tiêu, lực lượng khổng lồ như thế cũng không thể ngăn cản nổi liên minh của tất cả các thế lực trong vùng xám Thiên Kinh này.

Dù Lâm Hàn có thể dùng đến nhược điểm của nhiều gia tộc mà anh đang nắm giữ, nhưng khi đó sẽ khá là phiền toái nên nếu không đến lúc bất đắc dĩ thì tất nhiên Lâm Hàn không muốn nhiều thế lực của vùng xám thành phố Thiên Kinh gộp lại, cùng đối phó với anh và nhà họ Tiêu.

Nếu Khổng Tử Dục muốn hợp tác gì đó với Lâm Hàn, đã là hợp tác thì tất nhiên đôi bên phải cùng có lợi, không thể để một mình Khổng Tử Dục được lợi, anh ta cũng biết rõ điều đó nên rất có thể anh ta sẽ giúp Lâm Hàn và Tiêu Nhã thực hiện kế hoạch lần này, thực hiện kế hoạch đôi bên cùng thắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK