Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 346: Đuổi Lâm Hàn

“Hửm?”

Nghe đến đây, Tạ Linh hơi giật mình, sau đó nở nụ cười:

“Thầy Lâm, dù có hứng thú thì lĩnh vực thực thể này cũng rất phức tạp, đầu tư tiền vô cùng tận”.

“Ví dụ, thiết bị sản xuất của nhà máy sợi hoá học, thiết bị sản xuất bảo vệ môi trường của một nhà máy cộng lại cũng đã tám, chín trăm triệu tệ, còn thêm thiết bị bảo vệ môi trường chế biến dầu thô của nhà máy dầu thô nữa, cũng phải hơn một tỷ tệ. Dưới trướng Hồng Chính có hơn chục nhà máy cần được chấn chỉnh”.

“Mà những thứ này, dù bên phía Hồng Chính cũng đầu tư tiền mua thiết bị bảo vệ môi trường, nhưng ông chủ kia không có sáu tỷ tệ thì chắc chắn không mua được”.

Tạ Linh nói rất ngắn gọn, nhưng ý tứ rõ ràng, nếu ông chủ mà Lâm Hàn quen không có đủ sáu tỷ tệ thì không thể dấn thân vào lĩnh vực này.

Theo quan điểm của Tạ Linh, ông chủ Lâm Hàn nói đến chắc có giá trị dòng khoảng vài triệu tệ, nhiều nhất là hơn mười triệu tệ.

Bởi vì bản thân ở tầng lớp nào thì những người bạn mà mình quen biết cũng thường sẽ ở tầng lớp đó, không thể cao hơn nhiều.

Một người dân bình thường có thể quen được lãnh đạo cốt cán của nhà nước chắc?

Khoảng cách thân phận và địa vị rất khó để vượt qua.

Lâm Hàn là giáo viên dạy ghi-ta, một tháng kiếm vài ngàn tệ, có thể quen được ông chủ lớn thế nào?

Tầm nhìn của anh chỉ có thể giới hạn trong vòng tròn của anh.

Ông chủ anh nói, trong mắt Tạ Linh có thể chỉ là một người bình thường, nhưng giàu có hơn chút mà thôi.

“Sáu tỷ tệ không nhiều lắm, hẳn là bạn tôi có thể mua được”.

Lâm Hàn sờ cằm, nghiêm túc nói.

“Thầy Lâm, thầy đang nói đùa à?”

Tạ Linh sững sờ, trợn tròn mắt: “Sáu tỷ đấy, không phải sáu mươi triệu đâu”.

Chị ta rất khó tin được Lâm Hàn có thể quen biết ông chủ lớn đến vậy.

Nhưng ánh mắt Lâm Hàn lại không giống giả vờ.

“Thế này đi, chúng ta add wechat trước, tôi sẽ về nói chuyện với ông chủ đó. Ông chủ này vẫn luôn quan tâm đến lĩnh vực thực thể, tiền có trong tay nhưng không có chỗ để tiêu. Nếu dự án này tốt thì ông ấy sẽ đầu tư”.

Lâm Hàn nghiêm túc nói.

“Được!”

Tạ Linh gật đầu, nếu Lâm Hàn nói thật thì ông chủ đó thực sự tồn tại và sẵn sàng đầu tư tiền. Tạ Linh cũng có thể nhận được rất nhiều lợi ích từ việc này.

Từ sau khi chồng qua đời, Tạ Linh trở thành một người cuồng công việc, chỉ cần là chuyện trong công việc, chị ta đều rất quan tâm.

“Lâm Hàn, nếu ông chủ lớn đồng ý thì thầy hãy nói ngay cho tôi nhé, lát nữa tôi cũng sẽ nói với sếp Hồng một tiếng”, Tạ Linh lại nói.

“Được”, Lâm Hàn gật đầu.

Sau đó Tạ Linh xuống bếp nấu ăn, Lâm Hàn dùng bữa ở nhà chị ta.

Sau khi ăn xong, Lâm Hàn mới nói với Tạ Linh về vấn đề giáo dục Tạ Huyên.

Nghe tin Tạ Huyên bị tên côn đồ tìm tới tận cửa định bắt đi, Tạ Linh xấu hổ, tự trách bản thân mải mê công việc, quên mất việc giáo dục con gái.

Đối với sự giúp đỡ của Lâm Hàn lần này, Tạ Linh cảm ơn anh từ tận đáy lòng.

Lâm Hàn lại dạy kiến thức cơ bản về đàn ghi-ta của sáng nay cho Tạ Huyên lần nữa rồi mới ra về.

Sau khi ra khỏi vườn Ngự cảnh Vạn Thành, Lâm Hàn cân nhắc về việc đầu tư vào nhà máy nhà họ Hồng, mua các thiết bị bảo vệ môi trường.

Ông chủ lớn mà anh nói, đương nhiên chính là bản thân anh.

Nhưng chuyện này Lâm Hàn không thể ra mặt, nếu anh ra mặt thì Hồng Nhai của nhà họ Hồng chắc chắn sẽ để ý đến anh.

“Vậy nên sáu tỷ tệ này phải chuyển cho một người đáng tin cậy, để người đó thay mặt mình, đầu tư vào việc mua thiết bị bảo vệ môi trường của nhà họ Hồng, sau đó nhận cổ phần của nhà máy nhà họ Hồng”.

Lâm Hàn xoa cằm, trong lòng anh đã có ứng cử viên thích hợp.

Tiếp theo đó, Lâm Hàn không vội về nhà mà đến Bộ Công Thương thành phố Kim Lăng để nộp đơn xin tài liệu về chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận.

Anh dự định mở một chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở thành phố Kim Lăng.

Để mở chi nhánh cần có giấy phép kinh doanh, còn phải mở tài khoản ngân hàng, tóm lại quy trình rất rườm rà. Lâm Hàn bận rộn tới tận tối mới xong hết các thủ tục.

“Phù… chỉ cần có giấy phép kinh doanh thì chi nhánh có thể bắt đầu hoạt động rồi”.

Lâm Hàn bước ra khỏi Bộ Công Thương, thở phào nhẹ nhõm:

“Ngoài những việc này ra, còn phải tìm vị trí mở siêu thị. Nhưng việc này phải cho người đi làm mới được, một mình mình không biết phải làm tới khi nào”.

Lâm Hàn thầm nghĩ, sau đó anh lập tức gửi tin nhắn cho Lương Huy, nhờ ông ta cử một người liêm khiết và có năng lực đến Kim Lăng để xử lý công việc của chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận.

Bảy giờ tối, Lâm Hàn về đến khách sạn Hilton.

Trước khi đi ngủ, anh uống thêm hai viên thuốc tiêu viêm và thoa một lớp gel lô hội rồi mới ngủ.

Ngày hôm sau, vết sưng đỏ trên mặt anh đã xẹp đi rất nhiều, chắc ngày mai sẽ hết hẳn.



Sáng hôm sau, Lâm Hàn như thường lệ lái xe đưa Tần Liên đến Wanda Plaza làm việc.

Lương Huy đã trả lời anh, khoảng trưa hôm nay, người của ông ta sẽ tới Kim Lăng.

Trên đường đi, Lâm Hàn lại gọi cho ông Vân, nói với ông ấy tiền không đủ, để ông ấy chuyển tiền cho anh.

Ông Vân trả lời sẽ báo cáo chuyện này với ông chủ, sau khi được đồng ý, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản.

Ban đầu Lâm Hàn có hơn mười tỷ tệ trong tài khoản ngân hàng Hoa Thuỵ, nhưng thời gian này anh chi tiêu quá nhiều, chỉ còn lại vài tỷ, không đủ để đầu tư vào việc mua sắm thiết bị bên nhà họ Hồng.

Chưa kể sau này huỷ diệt nhà họ Hồng, lật đổ nhà họ Hoàng, đều phải chi tiền.

Vậy nên Lâm Hàn phải xin thêm.



Tám giờ ba mươi phút sáng, Lâm Hàn đúng giờ tới trung tâm dạy ghi-ta Punk.

“Hửm, Lâm Hàn, cậu vẫn còn biết phải tới hả?”

Anh vừa vào phòng, Trần Thông đã chặn anh lại, ánh mắt anh ta lạnh lùng:

“Hôm qua cậu vắng mặt không lý do, hôm nay vẫn còn mặt mũi quay lại à?”

“Theo hợp đồng, vắng mặt chỉ bị trừ một ngày lương, không còn hình phạt nào khác”, Lâm Hàn hờ hững nói, anh làm bất kì chuyện gì trong lòng đều đã tính toán tỉ mỉ.

“Ồ, Lâm Hàn, cậu vẫn còn nhớ hợp đồng à?”, Trần Thông ngạc nhiên, rồi lại bật cười:

“Theo hợp đồng, cậu vắng mặt chỉ bị trừ một ngày lương, nhưng cậu không chỉ vắng mặt mà còn đánh nhau với người ở trung tâm dạy ghi-ta Punk. Điều này đã vi phạm nghiêm trọng quy chế giảng dạy của ghi-ta Punk, vậy nên cậu đã bị đuổi!”

“Học sinh của tôi gặp rắc rối, lẽ nào tôi phải trơ mắt nhìn học sinh mình dạy bị bắt nạt sao?”, Lâm Hàn cau mày.

“Haha, cậu nói với tôi điều này cũng vô dụng, cậu phải nói với ông chủ chúng tôi, ông chủ đang đợi cậu trong phòng họp đấy”.

Trần Thông cười lạnh, theo anh ta thấy chắc chắn Lâm Hàn sẽ bị đuổi việc.

Mặt Lâm Hàn không biến sắc, anh đi về phía phòng họp.

Trong phòng họp, Khúc Hà và những giáo viên nữ khác đều đang ngồi trong đó.

Ở đầu chiếc bàn dài là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc theo phong cách cao bồi, rất thời trang, bên cạnh còn đặt một cây đàn ghi-ta.

Người này chính là ông chủ Tống Thanh của trung tâm dạy ghi-ta Punk.

“Ông chủ, tôi dẫn Lâm Hàn đến rồi”, Trần Thông lên tiếng, vẻ mặt nịnh nọt.

“Cậu là Lâm Hàn?”

Tống Thanh nhìn Lâm Hàn, không nhìn ra chút thay đổi nào trên mặt anh ta.

Lâm Hàn gật đầu.

“Tôi đã nghe chuyện của cậu rồi, cậu nghỉ làm, còn đánh người ta ở trung tâm. Thầy Trần Thông đề nghị tôi cho cậu nhận lương vài ngày này, sau đó sa thải cậu”, Tống Thanh hỏi:

“Cậu nghĩ thế nào, có cần giải thích gì không?”
Chương 347: Hotel California

"Ông chủ, đến lúc này rồi còn nghe cậu ta giải thích gì nữa?"

Chưa đợi Lâm Hàn mở miệng, Trần Thông đã nói:

"Tên này bỏ bê công việc, còn đánh nhau nữa, dứt khoát đuổi việc luôn cho rồi, cần gì phải giải thích!"

"Đúng đó ông chủ, đuổi việc luôn đi, lằng nhằng thế làm gì!", Khúc Hà cũng nói, cô ta nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy hả hê.

"Tôi là ông chủ, tôi mới là người có tiếng nói ở đây".

Tống Thanh nhướng mày, có chút uy nghiêm toát ra từ trên người anh ta.

Đám Trần Thông lập tức ngậm miệng.

"Lâm Hàn, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu thật sự không muốn giải thích gì sao?", Tống Thanh nhìn Lâm Hàn nói:

"Trần Thông đã kể chuyện của cậu cho tôi rồi. Cậu không phải dân Kim Lăng, đến đây thuê nhà, chắc sẽ có áp lực kinh tế rất lớn. Nếu cậu đưa ra được một lý do thích đáng, tôi sẽ để cậu tiếp tục dạy học".

"Không có gì để giải thích hết, có đuổi hay không đều do anh quyết định", Lâm Hàn nhàn nhạt nói:

"Tôi chỉ muốn trình bày lập trường của mình, Tạ Huyên là học sinh của tôi, cô bé bị bắt nạt thì tôi có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho cô bé thôi".

Tống Thanh nghe vậy ánh mắt hơi lóe lên:

"Tôi đồng ý với cách làm của cậu, tuy cậu đánh người khác, làm sai quy định, nhưng không gây ra ảnh hưởng quá nghiêm trọng... Tôi cảm thấy, hẳn là nên cho cậu cơ hội để sửa sai. Cậu cứ ở lại tạm quan sát thêm một thời gian đi đã".

"Ông chủ Tống, như vậy sao được!"

Sắc mặt Trần Thông lập tức thay đổi: "Tên Lâm Hàn này vi phạm quy định, nếu anh không đuổi cổ cậu ta thì biết nói sao cho các thầy cô khác phục!"

"Ở đây tôi có quyền, nếu anh không hài lòng thì có thể nghỉ việc".

Tống Thanh lạnh lùng nhìn Trần Thông.

Anh ta có chút khó chịu với cái tên Trần Thông này, cứ nghĩ mình là dân Kim Lăng nên kiêu căng ngạo mạn khinh thường người từ tỉnh khác đến.

"Tôi..."

Trần Thông há miệng, đùa à, sao anh ta dám hó hé chứ, không hài lòng thì cút đi.

.

Khúc Hà bất lực, xem ra hôm nay Lâm Hàn có ông chủ bảo vệ, chắc không bị đuổi đâu.

"Ông chủ Tống, tôi chợt nhớ ra một chuyện".

Trần Thông đảo mắt, nói: "Ban nãy anh nói đúng, tuy Lâm Hàn vi phạm quy định, nhưng lại bảo đảm an toàn cho học sinh của mình, còn không gây ra ảnh hưởng quá nghiêm trọng, nên không nhất thiết phải đuổi việc".

"Thế nhưng".

Giọng điệu Trần Thông chợt thay đổi: "Tôi bỗng nhớ ra Lâm Hàn kia không có bằng cấp đàn ghi-ta, nên không xứng làm giáo viên!"

"Hử?"

Tống Thanh nhìn về phía Lâm Hàn: "Lâm Hàn, cậu không có bằng đàn ghi-ta à?"

"Không có", Lâm Hàn lắc đầu.

Sắc mặt Tống Thanh sa sầm lại, nhìn sang Khúc Hà bảo:

"Cô Hà, cô phụ trách mảng tuyển dụng, Lâm Hàn không có bằng mà sao cô lại nhận cậu ta vào dạy?"

"Ông chủ Tống ơi, lúc đó là vầy, Lâm Hàn đàn bài 'Childhoood memory', tôi nghe xong cho rằng anh ta có trình độ cấp sáu nên mới ký hợp đồng".

Khúc Hà cúi đầu, đẩy gọng kính lên, cảm thấy vô cùng xấu hổ:

"Nhưng nào ngờ Lâm Hàn lại không có bằng, tôi đoán trình độ thật của anh ta chỉ ở cấp ba hoặc bốn, bài 'Childhood memory' là bài tủ nên mới đàn được vậy. Tóm lại, nhận Lâm Hàn vào là lỗi của tôi".

Sắc mặt Tống Thanh càng đen hơn, trình độ của Lâm Hàn hoàn toàn không đủ tư cách làm thầy, nếu bị phụ huynh phát hiện rồi khiếu nại, thì trung tâm dạy đàn này cũng sẽ gặp rắc rối.

"Ông chủ Tống, vì danh tiếng của trung tâm ghi-ta Punk chúng ta, nhất định phải đuổi Lâm Hàn này đi!"

Trần Thông nhân cơ hội mở miệng: "Đây là chuyện liên quan đến sự phát triển trong tương lai của trung tâm ghi-ta Punk chúng ta đó!"

Hôm nay, bất kể dùng cách gì, Trần Thông cũng quyết tâm phải khiến Tống Thanh đuổi cổ Lâm Hàn đi.

"Đúng vậy, loại người như Lâm Hàn, ngay cả bằng ghi-ta cũng không có thì làm sao dạy cho học sinh chứ!"

"Phải đuổi cổ ngay!"

Khúc Hà và đám cô giáo kia đều lên tiếng, các cô đã sớm chướng mắt Lâm Hàn rồi.

"Lâm Hàn, ngại quá, cậu không có bằng ghi-ta thì trung tâm chúng tôi sẽ không nhận cậu được. Cậu đến chỗ kế toán lãnh tiền lương mấy ngày qua đi".

Tống Thanh im lặng một lúc rồi nói.

Anh ta vẫn chọn đuổi Lâm Hàn đi.

Trần Thông nghe vậy mừng như điên, hết sức phấn khích mà nói với Lâm Hàn:

"Ha ha, Lâm Hàn, còn không mau cút đi à! Cậu cũng không về nhà soi gương xem mình là cái thá gì, biết đàn bài 'Childhood memory' đã dám làm thầy, quả thật là thứ thích làm màu, giả vờ giả vịt!"

"Chắc bài 'Childhood memory' kia cậu tập rất lâu mới đàn được chứ gì!"

"Một tiếng là tôi đã học xong bài đó rồi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói: "Còn về chuyện anh nói tôi chỉ biết đàn một bài 'Childhood memory' là vô căn cứ".

"Nó chỉ là một bài khá đơn giản trong số những bài tôi biết thôi".

"Khá đơn giản?"

Trần Thông, Khúc Hà và Tống Thanh nghe thấy thế thì đều ngẩn người.

Phải biết rằng, bài 'Childhood memory' là bài mà người đạt cấp sáu mới biết đàn, Lâm Hàn lại nói khá đơn giản, nói khoác hình như hơi quá lố rồi đó!

"Ha ha ha, Lâm Hàn, cậu đùa tôi đó hả! Ngay cả bằng ghi-ta cậu cũng không có mà còn nói bài đó chỉ là một bài khá đơn giản á!"

"Lâm Hàn, cậu nói khoác mà không biết ngượng hả? Nếu trình độ đánh đàn cậu giỏi thế, thì đã không trở thành một người thầy mà ngay cả bằng cũng không có rồi!", Khúc Hà khinh thường nhìn Lâm Hàn.

"Sắp bị đuổi rồi còn làm màu nữa, tên Lâm Hàn này đúng là đồ sĩ diện hão!"

"Từ lúc anh ta ăn quỵt tận 60 ngàn tệ là đã biết rồi! Vì mặt mũi, chẳng thiết tha gì hết!"

Mấy cô giáo khác cũng cười nhạo nhìn anh.

Lâm Hàn bất lực lắc đầu, cầm lấy một cây đàn ghi-ta điện đang để ở cạnh tường, cắm điện vô.

"Hử? Lâm Hàn làm gì vậy? Không lẽ cậu định đàn để chứng minh chính mình à!"

Trần Thông sửng sốt, chợt phá lên cười nói:

"Với cái trình độ kia của cậu thì đừng có mà mang ra bêu xấu trước mặt tôi! Tôi đạt cấp sáu đấy!"

"Quan trọng hơn, ông chủ Tống của chúng tôi là cấp chín, cậu đàn trước mặt anh ấy xem như múa rìu qua mắt thợ đó!"

Mà lúc này, Lâm Hàn đã ôm ghi-ta vào trong ngực.

Tống Thanh tò mò nhìn Lâm Hàn, ánh mắt lập lòe, nhưng không mở miệng nói chuyện.

"Lâm Hàn, anh có thể bỏ đàn xuống rồi cút đi được không? Đừng bêu xấu nữa ok?", Khúc Hà có chút mất kiên nhẫn, ánh mắt đầy vẻ chán ghét:

"Hơn nữa, cây đàn đó của anh nối với loa, một khi đàn sẽ bị tất cả học sinh nghe thấy, đến lúc đó, cả trung tâm ghi-ta Punk đều bị anh làm mất mặt hết!"

Lâm Hàn không nói gì, cả người thả lỏng lại, suy nghĩ bay về phương xa.

Ngón tay anh bắt đầu gảy.

Tiếng đàn du dương lập tức quanh quẩn khắp các phòng học trong trung tâm.

Giai điệu ấy buồn bã vấn vương một cách kỳ lạ, rồi lại hơi đượm chút buông thả tất cả... khiến lòng người nghe chợt trào dâng lên một cảm xúc khó tả.

"Đây là... Bài 'Hotel California' ở trình cấp mười!"

Đôi mắt Tống Thanh chợt trợn tròn.

Bài hát đó là ca khúc nổi tiếng chấn động nước Mỹ của ban nhạc Eagles ở thế kỷ trước, muốn đàn nó, cực kỳ khó.

Quãng tám, hợp âm tách, tremolo...

Ngay cả Tống Thanh có bằng ghi-ta cấp chín muốn đàn bài 'Hotel California' cũng rất cố sức.
Chương 348: Bản nhạc này chỉ ở trên thiên đường mới có

Quan trọng hơn là đàn bài này có trình độ điêu luyện thôi chưa đủ, mà còn phải có tình cảm nữa!

Không đưa tình cảm vào bản nhạc thì nó sẽ chẳng có linh hồn!

Vả lại, có rất ít người đàn được bài này, chứ nói chi là đưa cảm xúc của mình vào nó. Trước giờ, Tống Thanh chưa gặp ai đàn được như vậy hết.

"Đây là Hotel California?"

Trần Thông vừa nghe thấy giai điệu đó chợt ngẩn người rồi cười phá lên:

"Lâm Hàn, cậu điên rồi à? Bài Hotel California chỉ có trình cấp mười mới đàn được, một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như cậu mà biết đàn sao?"

"Tên nhóc này đến giờ rồi còn làm màu nữa!"

"Đúng thế, anh ta vừa đàn là tất cả các phòng học đều nghe được, cũng không sợ học sinh nó cười vào mặt cho!"

Khúc Hà và mấy cô giáo khác đều chế giễu anh.

Nhưng mà theo giai điệu văng vẳng, Tống Thanh, Trần Thông và đám Khúc Hà ai ai cũng ngây người ra.

Giai điệu ấy như có sức hút kỳ lạ len lỏi vào sâu trong tâm khảm mọi người.

Cùng lúc đó, những học sinh trong trung tâm cũng ngây ngẩn cả người.

Bọn họ như nhìn thấy một khung cảnh.

Ráng đỏ của mặt trời chiều trên con đường quốc lộ chốn sa mạc.

Một chàng trai ngậm điếu thuốc lá lái chiếc Cadillac cổ chạy bon bon trên đường, làn gió thổi tung mái tóc rối bời...

Yên tĩnh tự do tự tại, phóng túng, ham muốn, hồi ức...

Đủ loại cảm xúc nảy lên trong lòng mỗi người.

Đám Tống Thanh ai cũng đứng im, nhắm mắt lại, cả người chìm đắm trong giai điệu bên tai.

"Hay quá!"

"Ai đàn vậy!"

Bọn học sinh trong các phòng học phấn khích sôi nổi bàn tán.

5 phút sau, bài Hotel California chấm dứt.

"Đây... Đây là ca khúc kinh điển gì vậy! Trên thế giới vậy mà lại có người đàn được nó một cách dạt dào tình cảm như vậy!"

Khúc Hà mở mắt ra, lòng dậy sóng.

"Không thể nào... Ca... Ca khúc này thật sự là do Lâm Hàn đàn ư?"

Trần Thông cũng mở mắt ra, phát hiện ban nãy mình vậy mà lại đắm chìm trong giai điệu của Lâm Hàn không thể thoát ra được.

"Mình... mình thế mà lại cảm thán trước trình độ đánh ghi-ta của tên nghèo kiết xác kia, hơn nữa còn say mê nó nữa chứ".

Trần Thông lắc đầu, khó có thể tin, cảm thấy như bị vô vàn sỉ nhục.

Bên ngoài phòng học bu kín học sinh đang sôi nổi bàn tán, đương nhiên Tạ Huyên cũng có mặt trong đó.

Bọn họ đều là nghe thấy 'Hotel California' mới chạy đến trước cửa phòng họp.

"Ca khúc ban nãy hay ghê, đừng nói là thầy Lâm đàn nhé!"

Có người thấy trong tay Lâm Hàn đang cầm một cây đàn ghi-ta điện.

"Chắc chắn là thầy Lâm rồi!"

"Thầy Lâm chỉ dạy vỡ lòng đàn ghi-ta mà không ngờ lại có trình độ cao như vậy. Ca khúc 'Hotel California' là bài hát cấp mười đó!"

"Giấu kỹ ghê luôn!"

"Không ngờ anh Lâm Hàn lại đàn giỏi như vậy!", đôi mắt Tạ Huyên sáng lấp lánh nhìn Lâm Hàn.

...

"Ca khúc này quả thật như nhạc trời vậy, khó được nghe vài lần ở nhân gian..."

Có một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi Tống Thanh, đó là giọt nước mắt cảm động.

Trình độ đàn ghi-ta của anh ta là cấp chín, thuộc tầm cao.

Cho nên, anh ta càng nhạy cảm hơn những người khác, càng cảm nhận được sự đau buồn khiến linh hồn người ta run rẩy trong ca khúc kia của Lâm Hàn.

"Không ngờ Lâm Hàn cậu lại đàn bài Hotel California kia hay được như vậy".

Tống Thanh lau nước mắt đi, nhìn Lâm Hàn, thành thật nói:

"Trình độ của cậu hoàn toàn đủ để đạt cấp mười, quan trọng nhất là đưa được cảm xúc và cái hồn của mình vào bản nhạc. Điểm đó, ngay cả tôi cũng phải mặc cảm! Trình độ của cậu, vượt xa tôi!"

Tống Thanh thở dài.

Trần Thông và Khúc Hà nghe vậy trợn mắt há hốc mồm.

"Ông chủ Tống, anh có tâng bốc Lâm Hàn quá không đó!", Trần Thông mở miệng: "Anh đạt cấp chín đấy, dù Lâm Hàn kia là cấp mười thì cũng chỉ hơn anh có một cấp thôi! Suy cho cùng, hai người chỉ chênh nhau có một bậc!"

"Đúng vậy, có điều ban nãy Lâm Hàn đàn hay thật, quả là chân nhân bất lộ tướng", Khúc Hà nói.

"Mấy người không hiểu", Tống Thanh lắc đầu: "Tôi cấp chín, Lâm Hàn cấp mười, nhưng không đại biểu rằng sự chênh lệch giữa tôi và cậu ta không lớn. Đó chẳng qua là vì cấp cao nhất trong đàn ghi-ta chỉ đến cấp mười thôi".

Shhh!

Trần Thông hít sâu một hơi, không ngờ Tống Thanh lại đánh giá tên nghèo kiết xác kia cao như vậy.

Sự chênh lệch này giống như là giữa một thủ khoa và đứa thi đậu vậy.

Đứa thi đậu được 98 điểm thì thằng thủ khoa lại tròn 100 điểm.

Tuyệt đối đừng nghĩ rằng hai người chỉ chênh nhau có 2 điểm, thực ra khoảng cách đó rất lớn.

Chẳng qua là điểm tối đa chỉ có 100 điểm thôi.

"Lâm Hàn, tuy cậu không có bằng ghi-ta, nhưng ca khúc 'Hotel California' kia thật sự khiến tôi rung động. Cái trình của cậu, nó cao hơn cả tôi", Tống Thanh mở miệng:

"Hiển nhiên, ban nãy Trần Thông và Khúc Hà nói trình độ đánh đàn của cậu không được giỏi là phát biểu sai sự thật. Dù cậu không có bằng, nhưng cậu vẫn có thể làm thầy dạy ghi-ta".

"Ông chủ Tống, đừng nói anh sẽ không đuổi Lâm Hàn đi đó nha!"

Sắc mặt Trần Thông thay đổi hẳn, anh ta không muốn Lâm Hàn ở lại trung tâm ghi-ta Punk.

Tống Thanh gật đầu: "Trình độ của Lâm Hàn là cấp mười, hoàn toàn có tư cách làm thầy giáo".

Trần Thông lập tức mặt ủ mày ê, không ngờ vừa nãy Tống Thanh còn nói sẽ đuổi Lâm Hàn, mà mới qua một lúc đã đổi ý.

"Không được!"

"Tuyệt đối không thể để cho tên nghèo rớt mồng tơi đến từ tỉnh khác này ở lại đây được!"

"Loại người đó mình mà thấy sẽ nổi nóng! Làm cùng một chỗ với cậu ta là một sự sỉ nhục đối với mình!"

Ánh mắt Trần Thông đảo một vòng, thầm nghĩ cách khiến Tống Thanh thay đổi ý định, đuổi cổ Lâm Hàn đi.

"Có rồi!"

Hai mắt anh ta sáng lên, lập tức nghĩ ra một cách, bèn mở miệng nói:

"Ông chủ Tống, tôi thừa nhận trình độ đàn ghi-ta của Lâm Hàn cao hơn tôi, về mặt chuyên môn, cậu ta có tư cách đảm đương vị trí thầy giáo".

"Nhưng mà, về mặt đạo đức thì tôi cho rằng Lâm Hàn không có tư cách ấy!"

"Về mặt đạo đức? Là sao, lẽ nào nhân phẩm của thầy Hàn có vấn đề à?"

Tống Thanh lộ vẻ kinh ngạc, theo anh ta, Lâm Hàn đánh đàn giỏi như vậy thì hẳn là đạo đức sẽ không có vấn đề gì hết.

"Đúng vậy!"

Trần Thông gật đầu: "Đạo đức của cậu ta có vấn đề đó. Ông chủ Tống à, hôm kia, tôi lấy được bằng ghi-ta nên mời đồng nghiệp đến Eiffel ăn cơm, nào ngờ, tên Lâm Hàn này lại dám ăn quỵt trong đấy!"

"Ăn quỵt á!"

Sắc mặt Tống Thanh lập tức nghiêm túc lên: "Còn có chuyện này hả?"

"Ông chủ Tống, tôi không nhất thiết phải lừa anh đúng không? Không tin anh có thể hỏi đám cô Hà thử xem!", Trần Thông đáp.

"Cô Hà, có chuyện này thật à?", Tống Thanh nhìn về phía Khúc Hà, anh ta vẫn không tài nào tin nổi Lâm Hàn lại đi ăn quỵt.

"Thật đó!"

Khúc Hà gật đầu, liếc Lâm Hàn, khinh bỉ nói: "Buổi tối hôm kia đến Eiffel, tôi mới phát hiện, tên này chỉ muốn đi ăn quỵt thôi!"

"Anh ta gọi một lượt hơn 60 ngàn tệ, sau khi ăn xong lại không trả tiền, bị ông chủ Eiffel đánh cho một trận. Ông chủ Tống, anh nhìn mặt Lâm Hàn xem, còn có vết thương đó!"

"Vết thương ấy là do bị đánh mới có".

Tống Thanh nhìn Lâm Hàn, trên mặt đối phương quả thật có thương tích, hiển nhiên là do Lâm Hàn ăn quỵt mới bị đánh.

"Chuyện này thì nghiêm trọng rồi!"

Tống Thanh cau mày, dù trình độ đàn ghi-ta của Lâm Hàn có cao tới đâu, nhưng nhân phẩm không tốt thì anh ta cũng chắc chắn sẽ không để Lâm Hàn ở lại trung tâm.

Phải đuổi việc, tránh làm hại tới người khác!
Chương 349: Bạch mã hoàng tử

“Chuyện ăn quỵt đã cho thấy nhân cách của Lâm Hàn này thực sự có vấn đề”.

Tống Thanh mang vẻ mặt suy ngẫm nhìn Lâm Hàn:

“Lâm Hàn, không thể không thừa nhận trình độ chơi ghi-ta của cậu rất tuyệt, vượt xa cả tôi, cậu làm giáo viên chắc chắn không vấn đề gì”.



“Nhưng mà”.

“Tôi thật không ngờ cậu lại ăn quỵt, nhân cách như vậy sao có thể làm giáo viên, dạy học sinh? Đối với chuyện này cậu có gì muốn nói không?”

“Tôi chẳng có gì muốn nói cả”, Lâm Hàn hờ hững nói:

“Con người tôi xưa nay không thích giải thích, chỉ cố gắng làm tốt chuyện của mình. Có điều, tôi cũng không thích bị người khác vu oan. Tôi chỉ nói điều này, tôi không ăn quỵt, tôi có rất nhiều tiền nên không cần thiết phải làm vậy”.

“Có rất nhiều tiền?”, Trần Thông cười nhạo nói: “Lâm Hàn, một người ngoại tỉnh như cậu thì lấy đâu ra tiền?”

“Đúng đấy Lâm Hàn, anh có tiền thì cũng nhiều được bao nhiêu cơ chứ, mấy ngàn tệ à?”, Khúc Hà cũng đùa cợt nói:



“Một lần ăn quỵt bằng một năm tiền lương của anh. Nếu như anh thật sự không ăn quỵt, vậy vết thương trên mặt anh phải giải thích thế nào đây?”

“Lâm Hàn, nếu cậu đã không có gì để nói vậy thì đến phòng tài chính nhận lương rồi nghỉ việc đi”, Tống Thanh mở miệng, Lâm Hàn này, anh ta khó có thể tin tưởng được.

Bây giờ anh ta thực sự cho rằng Lâm Hàn đã ăn quỵt, nhân cách khiếm khuyết rất lớn.

“Lâm Hàn, nghe thấy chưa! Ông chủ Tống kêu cậu nhận lương nghỉ việc kìa!”

Trần Thông lớn giọng nói, gương mặt lộ vẻ đắc ý: “Còn không mau cút đi!”

“Cút! Lâm Hàn!”

Khúc Hà nói: “Loại người như anh không xứng làm đồng nghiệp của tôi! Tôi không thích qua lại với những kẻ nhân cách không tốt!”

Lâm Hàn khẽ cười không nói nửa lời, đi thì đi, anh cũng không phải dựa vào công việc này để kiếm cơm, đến đây làm giáo viên chẳng qua cũng chỉ muốn làm chút việc.



“Trên đường Thần Xuyên dưới lầu có xe của giáo viên trong ghi-ta punk các người đỗ không?”

Đột nhiên, một người đàn ông ăn mặc như công nhân, đội mũ bảo hiểm bước vào phòng lên tiếng.

“Thưa anh, có chuyện gì vậy?”

Trần Thông mở miệng hỏi, chiếc BMW 3-series của anh ta đang đỗ trên đường Thần Xuyên.

“Chính quyền thành phố quy hoạch công trình mở rộng một số tuyến đường, Thần Xuyên là một trong số đó. Bây giờ phải tiến hành giải toả, nếu có xe đỗ dưới lầu thì nhanh chóng lái vào bãi đỗ xe đi, tránh gây rắc rối cho quá trình thi công của chúng tôi”, người đàn ông nói.

“Tôi đi ngay!”

Sắc mặt Trần Thông thay đổi, vội vàng đi ra ngoài.

Đây là công trình nhà nước, sau lưng mấy công nhân kia có cơ quan nhà nước chống lưng, đụng phải những chiếc xe cản đường nhất định sẽ không nhẹ tay, nói không chừng còn dùng xe kéo kéo đi luôn ấy chứ.

BMW 3-series của anh ta mới mua chưa được mấy ngày, nếu như xảy ra sự cố gì thì đau lòng chết mất.

“Tôi cũng đi".

Tống Thanh đứng dậy, xe của anh ta cũng đỗ ở đường Thần Xuyên dưới lầu.

“Tôi…tôi cũng đi!”

Khúc Hà đảo mắt, lập tức cất lời.

“Cô Khúc, cô không có xe thì đi làm gì?”, Trần Thông tò mò hỏi.

"Anh không hiểu gì cả, chiếc GMC của anh nhà giàu kia cũng đỗ dưới lầu, nếu đã giải phóng mặt bằng con đường đó thì chủ nhân của chiếc GMC nhất định sẽ đến! Anh ấy là bạch mã hoàng tử của tôi!”

Khúc Hà đẩy gọng kính, ánh mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng: “Chiều hôm qua tôi muốn đợi chủ xe đó tan làm, ai ngờ lại tốn công vô ích, xe chạy đi mất, không gặp được chủ xe. Lần này nhất định phải nắm lấy cơ hội mới được!”

“Ôi trời, cô Khúc, cô cũng toan tính thật đấy, nhân lúc chúng tôi không chú ý liền đi đợi chủ xe!”

“Không ngờ nha!”

“Không được! Tôi cũng muốn đi! Đi gặp chủ xe GMC. Anh ấy là bạch mã hoàng tử của cô cũng là bạch mã hoàng tử của tôi!”

Những giáo viên nữ khác đều xôn xao, tranh nhau nói sau đó chạy ra bên ngoài muốn gặp chủ xe.

Vẻ mặt Trần Thông hơi u ám, không nghĩ tới mấy người này vẫn còn nhớ chủ xe GMC.

Trong lòng anh ta có phiền não, có tức giận, cũng có bất mãn, khó khăn lắm mới khiến Tống Thanh đuổi cổ thằng khốn nghèo hèn kia đi, bây giờ lại lòi ra một tên chủ xe GMC không biết mặt mũi thế nào làm anh ta điên đầu.

Cảm giác này thật bức bách!

Nhưng cho dù không thoải mái thì sự bực bội trong lòng anh ta cũng không có nơi nào để giải toả cả.

Lâm Hàn cất bước ra ngoài.

“Hửm? Lâm Hàn, cậu làm gì đấy?”

Ánh mắt Trần Thông dao động, cười giễu cợt: “Phòng tài chính ở bên trái của cậu, cậu đi ra ngoài làm gì? Không phải mấy ngày lương này cậu không cần đấy chứ? Số tiền đó phải mấy trăm tệ, đối với cậu cũng không phải khoản tiền nhỏ nhỉ!”

“Tôi xuống dưới dời xe đi”.

Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

“Dời xe?”

Nghe những lời này, cả người Trần Thông sững sờ.

“Lâm Hàn, không ngờ cậu cũng có xe, sao bình thường không thấy cậu rút chìa khoá xe ra?”

Trần Thông nói bằng giọng chế nhạo, còn lấy cầm chìa khoá chiếc BMW của mình quăng lên quăng xuống trong không trung.

Anh ta đang khoe khoang.

“Thầy Trần Thông, Lâm Hàn đã bị đuổi việc rồi anh còn chọc anh ta”, Khúc Hà không còn lời nào để nói:

“Cho dù anh ta có xe thì chắc cũng là xe điện, nói không chừng còn là xe đạp ấy chứ!”

“Phải đó, có điều Lâm Hàn, tôi cảm thấy anh không cần phải dời xe đâu. Chiếc xe điện tàn đó của anh bỏ trên đường cũng sẽ không hư hại gì đâu!”

“Anh vẫn nên đến phòng tài chính nhận lương rồi nghỉ việc đi”.

Mấy giáo viên nữ đồng loạt nói.

Lâm Hàn không thèm quan tâm bọn họ, đi thang cuốn xuống dưới.

“Chúng ta cũng đi nhanh đi!”

Khúc Hà nói: “Đi muộn quá không khéo bạch mã hoàng tử của tôi lái xe đi mất đấy, đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ nào để khóc”.

“Được!”

“Nhanh lên, nhanh lên, sắp gặp được bạch mã hoàng tử rồi, xúc động quá đi, tim đập loạn xạ lên rồi này!”

Mấy giáo viên nữ càng tăng nhanh tốc độ.



Dưới lầu Wanda Plaza, đường Thần Xuyên.

Hai bên đường đã phong toả, đặt biển cảnh báo dòng kẻ màu vàng, máy múc, xe lu làm việc ầm ầm, công nhân đội mũ bảo hiểm đi qua đi lại trên đường.

“Kim Lăng phát triển nhanh thật đấy! Đường Thần Xuyên này đã rộng như vậy rồi còn muốn mở rộng thêm, chính quyền thành phố đúng là dư tiền! Những công nhân này phần lớn đều là người ngoại tỉnh như Lâm Hàn cống hiến hết mình cho sự phát triển của Kim Lăng, cuối cùng đến nhà cũng không thể mua nổi!”

Trần Thông quan sát xung quanh, gương mặt anh ta vô cùng tự mãn, cảm giác vinh dự khi là người bản địa lại dâng lên trong lòng.

Tiếp đó, anh ta ấn vào chìa khoá xe.

Tít, tít!

Đèn trước và sau của chiếc BMW 3-series nhấp nháy.

“Xe GMC chưa đi!”

“Chủ xe vẫn chưa tới! Chúng ta đợi ở đây đi!”

Khúc Hà đợi một giáo viên nữ đồng thời nhìn chiếc GMC vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cô ta đột nhiên cảm thấy háo hức, khuôn mặt ửng hồng.

“Lát nữa phải gặp bạch mã hoàng tử của tôi rồi, có cần trang điểm thêm chút nữa để lưu lại ấn tượng tốt với anh ấy không?”, Khúc Hà lấy ra một chiếc gương trang điểm nhỏ.

“Hơ, cô Khúc Hà này, cô đừng đắc ý quá, biết đâu lát nữa chủ xe GMC lại nhìn trúng tôi thì sao!”

Một giáo viên nữ khác bĩu môi.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thông tức giận trợn mắt.



Mấy giáo viên nữ này lại vì một tên chưa bao giờ gặp mà tranh giành ghen ghét nhau, coi người lái BMW như anh ta là người vô hình, Trần Thông rất không thoải mái.

“Lâm Hàn, xe điện của cậu đâu?”

Trần Thông đem hết bực bội trút lên người Lâm Hàn:

“Cho chúng tôi xem thử chiếc xe điện của cậu hình dáng thế nào đi? Không phải là một chiếc xe tàn đấy chứ! Hahaha!”

Lâm Hàn lười để ý bọn họ, lấy chìa khoá xe ra.

Tít, tít!

Đèn xe GMC sau lưng anh phát sáng.

“Xe sáng rồi!”

“Chủ xe GMC tới rồi!”

Nhìn thấy tất cả mọi thứ đang diễn ra, tim Khúc Hà như muốn nhảy lên cổ họng, kích động đến mức toàn thân run rẩy, mặt mày đỏ hồng.
Chương 350: Máy quay lén

Ánh mắt những giáo viên nữ khác đều hướng về chiếc GMC.

“Bạch mã hoàng tử sắp tới rồi!”

“Hào hứng quá, không biết có đẹp trai không nhỉ!”

“Tôi bôi chút son!”

Trần Thông nhìn sang, anh ta muốn xem thử chủ xe GMC mà Khúc Hà cùng những giáo viên nữ kia mong ngóng rốt cuộc trông thế nào.

Khúc Hà lại nhìn xung quanh.

Bốn phía đều chỉ có mấy người công nhân, hình như chẳng có ai trông giàu có đến đây cả.

“Hửm?”

Ánh mắt cô ta loé lên, phát hiện Lâm Hàn đi về phía xe GMC.

“Lâm Hàn, anh làm gì đấy!”

Khúc Hà chợt tức giận: “Anh đi tìm xe điện của anh đi, đến chỗ GMC làm gì!”

“Lâm Hàn, dừng lại mau! Tên nghèo kiết xác như anh còn không xứng được đứng cạnh GMC nữa”.

“Nếu anh còn đi tiếp thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Những giáo viên nữ khác như bị khiêu khích, gương mặt vô cùng tức giận.

Lâm Hàn nhắm mắt làm ngơ đi đến bên cạnh chiếc GMC, mở cửa xe rồi nổ máy.

Brừm…

GMC đi vào bãi đỗ xe của Wanda Plaza.

Ầm!

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Khúc Hà như bị sét đánh chết sững tại chỗ.

Cô ta trợn mắt há mồm.

“Sao…sao có thể!”

Những giáo viên nữ kia cũng há hốc mồm.

“Không phải chứ! Gặp quỷ rồi sao?”

Trần Thông trợn tròn mắt, dụi qua dụi lại vì tưởng bản thân nhìn nhầm.

Lâm Hàn lái GMC vào bãi đỗ xe?

“Sao có thể chứ!”

Cả người Trần Thông run rẩy, trong lòng sóng to gió lớn cuộn trào: “Sao có thể! Tên ngoại tỉnh Lâm Hàn này sao có thể chạy GMC?”

Phải biết rằng chiếc GMC này là siêu xe có giá hơn triệu tệ, Trần Thông còn không có tiền để mua, một kẻ ngoại tỉnh như Lâm Hàn vậy mà có tiền mua?

“Lâm Hàn lái GMC vào bãi đỗ xe, vậy cũng có nghĩa chiếc GMC này là của anh ta?”

Sắc mặt Khúc Hà trở nên khó coi, cảm thấy tam quan của bản thân trong phút chốc vụn vỡ, cả người phát run:

“Chẳng phải nói rằng, chủ xe GMC mà đêm nào tôi cũng tương tư, thao thức không ngủ được, bạch mã hoàng tử của tôi là tên nghèo hèn kia sao?!”

Cô ta há miệng thở dốc, trong chốc lát không tài nào tin nổi.

“Lâm Hàn…là chủ xe GMC!”

“Sao lại như vậy! Tên nghèo Lâm Hàn đó sao có thể mua nổi GMC chứ!”

“Lâm Hàn là bạch mã hoàng tử của tôi?”

Mấy giáo viên khác đều há to mồm thành hình chữ O, thật sự không dám tin hình ảnh mà mình thấy trước mắt.

Một lúc sau bọn họ mới phản ứng lại.

Nếu chiếc GMC này thật sự là của Lâm Hàn, vậy thì việc nhìn thấy GMC trong bãi đỗ xe hôm đi ăn cơm ở nhà hàng Eiffel có thể giải thích được rồi.

“Vậy mà Lâm Hàn lại chạy GMC?”

Tống Thanh nhìn thấy Lâm Hàn lái xe vào bãi đỗ xe, ánh mắt bỗng nhiên dao động.

Anh ta đương nhiên biết đó là siêu xe hơn triệu tệ.

Một người giàu có lái xe sang hơn triệu tệ lại có thể đến nhà hàng Eiffel ăn quỵt được sao?

“Xem ra tính chính xác trong những lời Trần Thông nói nhân phẩm của Lâm Hàn thối nát, đến nhà hàng Eiffel ăn quỵt còn cần phải xác thực lại”, Tống Thanh thầm nghĩ.



Bãi đỗ xe.

Lâm Hàn dừng xe xong không có ý định lên trên mà ở đó đợi Tần Liên tan làm rồi đưa cô ấy về.

Lúc nãy dời xe anh có để ý ở rìa thấp nhất của biển cảnh báo trên đường có một dòng chữ.

“Đơn vị chịu trách nhiệm mở rộng đường giao thông, văn phòng xây dựng tập đoàn họ Hồng”.

“Xem ra công trình mở rộng đường phố của chính phủ lần này do tập đoàn họ Hồng tiến hành thi công rồi”, Lâm Hàn đảo mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ting!

Đột nhiên wechat của anh reo lên, lấy ra xem là Tần Liên.

“Anh Lâm, tôi gặp chút rắc rối ở trung tâm dạy múa, anh có thể đến giúp tôi một lát không?”

“Được, tôi tới ngay”.

Lâm Hàn trả lời tin nhắn.

Ngày đầu tiên đi làm Tần Liên đã nói với Lâm Hàn ở trung tâm dạy múa Cổ Phong Cổ Vận có mấy tên đàn ông rất phiền phức, đoán chừng rắc rối lần này có liên quan tới mấy gã đó.

Lâm Hàn xuống xe, đi thang máy lên tầng 4, sau đó đi tới trung tâm dạy múa Cổ Phong Cổ Vận.

Trung tâm này chủ yếu dạy học viên múa cổ điển, trên tường treo đủ các loại quần áo cổ trang, váy dài chấm đất, vạt áo rất rộng.

Lúc này, Tần Liên đang đứng ở cửa ra vào, tức đến mức sắc mặt trắng bệch.

Trong tay cô ấy còn cầm một vật màu đen lớn cỡ cúc áo, trông rất khó nhận ra.

“Anh nói cho tôi biết đây là cái gì?”, Tần Liên nói với thanh niên trước mặt.

Thanh niên này khoảng chừng 20 tuổi, trên tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex, xem ra rất có tiền.

“Sao tôi biết được đây là cái gì?”

Thanh niên đó liếc Tần Liên một cái tỏ vẻ xem thường:

“Tần Liên, tôi nói cho cô biết, cô đi làm thì cứ ngoan ngoãn đi làm, đừng có kêu gào làm loạn! Bố của tôi là cổ đông ở đây, nếu cô còn phỉ báng tôi, cẩn thận tôi bảo bố tôi sa thải cô đấy!”

“Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Hàn bước qua hỏi.

“Hở? Còn gọi người tới?”

Thanh niên kia nhìn Lâm Hàn một cái, không quan tâm nói: “Gọi người tới cũng vô ích, dù gì cũng không phải tôi làm”.

“Anh Lâm, việc là thế này”.

Tần Liên nhìn thấy Lâm Hàn lập tức đi tới: “Lúc nãy tôi đi tới phòng thay đồ chuẩn bị thay quần áo dạy học sinh múa, đột nhiên lại cúp điện sau đó tôi chợt phát hiện trong góc của phòng thay đồ phát ra một ánh sáng màu đỏ”.

Tần Liên đặt vật giống như cúc áo vào tay Lâm Hàn:

“Tôi lấy nó xuống xem thử, là cái này”.

Lâm Hàn cầm lấy xem, khẽ nhíu mày, là máy quay lén.

Anh thường thấy một số tin tức trên TV, có mấy thành phần bất hợp pháp đặt máy quay lén trong góc phòng khách sạn, sau đó lén lút bán các video cá nhân của khách để thu lợi.

Anh thật không ngờ hôm nay lại gặp phải chuyện này.

Hơn nữa người bị quay còn là Tần Liên.

“Đã quay cô chưa?”

Lâm Hàn hỏi.

Điều anh quan tâm nhất chính là chuyện này.

Nếu như Tần Liên thực sự bị quay khi đang thay đồ trong phòng, sau đó bị tung video lên mạng vậy thì phiền phức to rồi. Nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Tần Liên.

Vả lại, bây giờ Tần Liên cũng xem như có chút tiếng tăm, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ gây ra những tin tức tiêu cực, ảnh hưởng tới công việc livestream của cô ấy.

“Chưa”.

Tần Liên đỏ mặt, không nghĩ tới lúc này mà Lâm Hàn lại hỏi những câu làm người khác xấu hổ như vậy:

“Lúc tôi thay quần áo múa, trên người vẫn đang mặc đồ.

“Ừm”.

Lâm Hàn gật đầu, ánh mắt nhìn về phía tên thanh niên.

Lâm Hàn không phải người không nói lí lẽ, nếu như Tần Liên vu oan cho người ta thì Lâm Hàn sẽ kêu cô xin lỗi.

Còn nếu máy quay lén thật sự do tên thanh niên đó đặt, vậy thì Lâm Hàn đương nhiên sẽ dùng những biện pháp cứng rắn để dạy dỗ hắn ta một trận.

“Tần Liên, sao cô lại cho rằng máy quay lén là do thằng ranh này đặt?”, Lâm Hàn hỏi.

“Anh Lâm, lúc tôi vừa lấy máy quay xuống, chưa vội nói ra mà quay về phòng làm việc”.

Tần Liên trả lời lại: “Sau khi về phòng nghỉ, mọi người trong phòng làm việc đều đi ra ngoài hết. Tôi thấy trên bàn làm việc của anh ta có hộp đựng máy quay”.

Cô ấy lại lấy ra một chiếc hộp từ trong túi áo đưa cho Lâm Hàn:

“Chiếc hộp này phát hiện trên bàn làm việc của Phùng Dương”.

Phùng Dương chính là tên của gã thanh niên đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK