Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236: Phòng VIP cao cấp

“Bảo cô nhận thì cô cứ nhận đi, bố cô bị bệnh nặng, đang là lúc cần dùng đến tiền”, Lâm Hàn nói với giọng không được từ chối.

“Nhưng…”, Sở Tiêu Tiêu do dự.

“Hơn nữa cô cầm số tiền này rồi còn phải giúp tôi làm một việc”, Lâm Hàn nói thêm.

“Làm việc?”

Ánh mắt Sở Tiêu Tiêu sáng rực, chẳng lẽ Lâm Hàn muốn mình ngủ với anh ta?

Nghĩ đến đây, gương mặt Sở Tiêu Tiêu chợt ửng hồng.

Tuy cô ta làm việc ở KTV, nhưng đến bây giờ cơ thể vẫn còn nguyên vẹn.

Nếu bảo cô ta ngủ với Lâm Hàn một đêm…

Sở Tiêu Tiêu nhìn Lâm Hàn, chàng trai này ăn mặc khá bình thường nhưng ở người này có khí chất gì đó rất đặc biệt, mang lại cho cô ta cảm giác an toàn.

Ngủ với anh ta một đêm cũng chẳng sao.

“Cậu Lâm, ngủ cùng anh một đêm có thể…”, Sở Tiêu Tiêu cắn chặt môi, khuôn mặt ửng đỏ.

“Nhưng anh phải làm tốt biện pháp an toàn”.

“Biện pháp an toàn?”

Lâm Hàn suýt nữa thổ huyết.

“Đúng vậy”, Sở Tiêu Tiêu gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi không muốn mang thai khi còn trẻ”.

“Không phải, tôi không muốn bảo cô làm loại chuyện đó!”, Lâm Hàn nói:

“Cô nói cho tôi biết Lý Vọng Sơn đang ở đâu?”

“Anh muốn tìm tổng giám đốc Lý à?”, Sở Tiêu Tiêu sửng sốt.

“Phải”, Lâm Hàn gật đầu: “Nói cho tôi biết nơi của Lý Vọng Sơn thì một trăm ngàn này sẽ là của cô. Sau khi xong việc, cô sẽ còn được lợi khác nữa”.

“Tôi thật sự không biết tổng giám đốc Lý đang ở đâu, vì hành tung anh ta cứ xuất quỷ nhập thần”.

Sở Tiêu Tiêu lắc đầu: “Nhưng lúc này, chắc chắn anh ta đang uống rượu, hẳn là trong phòng VIP cao cấp ở trên tầng cao nhất”.

“Phòng VIP cao cấp?”

“Phải, phòng VIP cao cấp ở tầng bốn, ở đó gồm bốn phòng, một tiếng ở đó là mười tám ngàn tệ, bình thường tiếp đãi toàn những khách hàng VIP. Người biết đến phòng VIP cao cấp này không nhiều, ngay cả mấy cô gái bồi rượu cũng không biết”, Sở Tiêu Tiêu nói:

“Mấy cô gái bồi rượu ở đó đều là người cung cấp các dịch vụ khác”.

Lâm Hàn gật đầu, dĩ nhiên anh biết “dịch vụ khác” nghĩa là gì. Dịch vụ đó đã không chỉ đơn giản là bồi rượu nữa rồi.

Có thể mấy cô gái trong đó sẽ trở thành đồ chơi cho những kẻ có tiền.

“Cho người đến phòng VIP cao cấp ở tầng bốn tìm Lý Vọng Sơn”, Lâm Hàn nói với Ngô Xuyên.

“Vâng!”

Ngô Xuyên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn bảo đàn em đi làm việc.

Chẳng mấy chốc, điện thoại Ngô Xuyên có thông báo tin nhắn vang lên. Anh ta lấy điện thoại ra đọc, sắc mặt hơi thay đổi:

“Anh Lâm, đàn em gửi tin nhắn đến nói lối vào tầng bốn có người canh giữ, không vào trong được”.

“Không vào được?”

Lâm Hàn xoa cằm: “Bảo người dẫn tên đàn em của Lý Vọng Sơn đó đến!”

“Vâng!”

Ánh mắt Ngô Xuyên sáng rực, anh ta hiểu ý anh ngay.

Một lúc sau, có hai tên đàn em dìu người đàn ông tráng kiện bị rút móng tay vào phòng VIP.

Nhưng mặt mũi người đàn ông này bê bết máu, sắc mặt phờ phạc, hai mắt mơ màng trông như sắp ngất.

“Rửa sạch máu trên mặt hắn!”, Lâm Hàn nói.

Ngay lập tức có đàn em bước đến đổ bia vào mặt gã để rửa sạch vết máu, sau đó cũng thay đồ trên người gã ra rồi đổ một chai rượu lên.

Toàn thân người đàn ông tráng kiện đó toàn là mùi rượu, trông như một người say.

Lâm Hàn đập vào gáy gã, người đàn ông đó trợn trắng mắt, sau đó ngất xỉu.

“Tiêu Tiêu, cô ở đây, đừng đi lung tung”.

Lâm Hàn nói, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt rồi đi ra ngoài.

Ngô Xuyên đi sát theo sau, hai tên đàn em dìu người đàn ông đó đi cuối cùng.

“Anh Lâm…”

Nhìn Lâm Hàn rời đi, Sở Tiêu Tiêu rất thắc mắc không biết Lâm Hàn muốn làm gì.

Anh tìm được thang máy, rồi bấm lên tầng bốn.

Ting…

Cửa thang máy cửa ra, có hai người đàn ông cao to mặc đồ đen đứng ngay trước cửa.

“Anh này, đây là phòng VIP riêng tư nên không thể ra vào tùy tiện được”, hai người đàn ông đó mặt không cảm xúc ngăn đám người Lâm Hàn lại.

“Tránh ra!”

Lâm Hàn lạnh lùng nói.

“Hửm?”

Hai người đàn ông đó nhíu mày, ánh mắt lóe lên, sau đó nhìn ra phía sau thấy người đàn ông được dìu đó toàn mùi rượu.

Ngay lập tức, chúng nở nụ cười nịnh nọt:

“Hóa ra là anh Mao đến!”

“Anh Mao uống say rồi phải không?”

Anh Mao là đàn em thân cận của đại ca Lý Vọng Sơn, chúng không thể đắc tội.

“Uống hơi nhiều, anh Sơn đang ở đâu?”, Lâm Hàn hỏi.

“Ở chỗ cũ, phòng VIP cao cấp số hai”.

Một người đàn ông cao to trong đó hơi ngờ vực nói.

Lâm Hàn gật đầu rồi đi về phía phòng VIP cao cấp số hai.

Nhìn mấy người rời đi, hai người đàn ông đó bàn tán:

“Anh Mao uống không ít đâu! Đi đường còn phải cần người đỡ đấy!”

“Đúng vậy, uống say luôn rồi, nhưng hai đàn em này của anh Mao lạ thật, trước đó chưa từng gặp”.



Một lát sau, Lâm Hàn đến phòng VIP cao cấp số hai.

Trước cửa phòng vẫn có hai người đàn ông cao to đứng canh giữ rất nghiêm mật, mặt không cảm xúc.

Nhưng lúc chúng nhìn thấy anh Mao uống say đang được dìu thì lập tức mở cửa ra để mấy người Lâm Hàn đi vào.

Phòng VIP cao cấp này rất rộng, khoảng hơn một trăm mét vuông.

Bên trong có một chiếc bàn khá dài. Lúc này có mấy người phụ nữ thân hình gợi cảm, mặc đồ như không đang nhảy múa trên bàn.

Cảnh tượng trước mắt khiến người ta chảy máu mũi.

Có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở chính giữa sofa trong phòng VIP.

Người đàn ông này kẹp một điếu xì gà, nước da đen sạm, khóe mắt có một vết sẹo dài, tạo cho người ta cảm giác hung ác.

Hai bên hắn ta là hai người phụ nữ cũng ăn mặc mát mẻ, không đủ che thân.

Xung quanh, trong các góc phòng VIP đều có những người đàn ông cao to đeo kính râm, tay lăm lăm khẩu súng, đứng bất động như vệ sĩ.

Người này chính là Lý Vọng Sơn!

Ông chủ của KTV Hoàng Gia, người thừa kế vị trí của Hoàng Báo trên giang hồ Đông Hải.

Dưới trướng của hắn ta có mấy trăm đàn em, có vô số sản nghiệp.

Nhất là cho vay nặng lãi, mặc dù Hoàng Báo đã chết, tổn thất khá nhiều nhưng khoảng thời gian này, sau khi hắn ta tiếp nhận vị trí và phát triển thì đã có xu hướng khôi phục lại.

Lúc này, Lý Vọng Sơn đang ôm vai hai người phụ nữ bên cạnh hưởng thụ khoái lạc nơi nhân gian.

“Hửm, Tiểu Mao?”

Thấy đám người Lâm Hàn bước vào, Lý Vọng Sơn nhìn sang, khá bất ngờ nói:

“Sao lại uống nhiều như vậy, không đi nổi luôn rồi. Chẳng phải anh đến quán BBQ Phi Thường nào đó ở đường Tương Lai để báo thù cho đại ca của mình à?”

Lâm Hàn đang suy nghĩ nói như nào thì bỗng xuất hiện tình huống bất ngờ.

Anh Mao đang được dìu đó bỗng mở mắt ra nhìn Lý Vọng Sơn, giọng run run nói:

“Anh… Anh Sơn, có nguy hiểm…”

“Anh nói gì?”

Lý Vọng Sơn hơi sửng sốt, âm thanh trong phòng VIP khá lớn, hắn ta không nghe rõ.

Nhưng mặt mũi anh Mao sưng vù, xanh tím, dù không có vết thương gì nhưng vừa nhìn đã biết bị thương khá nặng.

Điều này khiến Lý Vọng Sơn có dự cảm không tốt.

Lúc này, anh Mao dùng hết sức hét lên:

“Anh Sơn, có nguy hiểm!”

Cuối cùng anh Sơn cũng nghe rõ đối phương nói gì, sắc mặt hắn ta lập tức trở nên lạnh lẽo, nói:

“Nổ súng! Bắt lấy bọn chúng!”

Mọi chuyện nói ra thì dài dòng, nhưng chỉ xảy ra trong phút chốc.

Ngay sau đó, mấy vệ sĩ trong phòng VIP nhận được lệnh nhìn về đám người Lâm Hàn, không nói nhiều bóp cò.

Pằng!

Pằng!

Pằng!



Tiếng súng dày đặc liên tục vang lên.
Chương 237: Cuộc chiến đấu ác liệt

Vèo!

Vèo!

Vèo!

...

Từng viên đạn xé rách không khí bắn về phía Lâm Hàn.

Chuyện xảy ra rất đột ngột, Ngô Xuyên và hai tên đàn em kia đều trợn tròn mắt, đứng chôn chân tại chỗ.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ anh Mao đang ngất bỗng nhiên tỉnh lại.

Càng không ngờ tới Lý Vọng Sơn ra tay tàn nhẫn như vậy, cảm thấy có gì đó là lạ đã lập tức bảo người ta nổ súng.

Sắc mặt Lâm Hàn có chút âm trầm, thấy đám vệ sĩ kia giơ súng lên, anh lập tức phản ứng lại giơ tay túm lấy bả vai anh Mao, lôi gã đến trước mặt.

Ngay sau đó.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

...

Từng lỗ máu bắn tung tóe trước ngực anh Mao.

Cơ thể gã không ngừng co giật, miệng hộc máu.

Chỉ trong khoảnh khắc, anh Mao đã bị bắn thành cái sàng, vô số lỗ máu xuất hiện chi chít trên lồng ngực gã, máu chảy giàn giụa.

"Anh Sơn..."

Anh Mao trợn mắt khó có thể tin nhìn Lý Vọng Sơn.

Gã không thể tin nổi mình lại chết trong tay đàn em của Lý Vọng Sơn.

Mà lúc này, Lâm Hàn cũng hành động:

"Lên!"

Anh quát một tiếng, giọng nói vang vọng khắp phòng.

Sau đó, anh biến thành một cái bóng lao tới chỗ Lý Vọng Sơn.

Ngô Xuyên và hai tên đàn em cũng giật mình tỉnh lại, rút súng ra, nhắm ngay hắn ta rồi bóp cò!

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

...

Lý Vọng Sơn lăn lộn xã hội, lăn lê bò lết biết bao nhiêu năm, sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua. Khi thấy tất cả viên đạn đều bắn hết lên người anh Mao, hắn ta đã nhảy lên vòng đến phía sau sô pha, rồi co giò chạy về lối thoát hiểm trong phòng.

Tiếp theo, Lâm Hàn vừa xuất hiện đã có một tên vệ sĩ cản trước mặt anh.

Tên đó mới giơ súng lên định bắn chết Lâm Hàn.

Nhưng đã có một viên đạn bắn thẳng vào giữa trán gã, tạo thành một lỗ máu.

Cơ thể gã mềm nhũn, ngã xuống đất.

Một phát kia là do Ngô Xuyên bắn.

Lâm Hàn nhìn về lối thoát hiểm, Lý Vọng Sơn đã nhanh chóng bỏ trốn mất tăm.

Đám vệ sĩ còn lại đều nổ súng bắn về phía Lâm Hàn và Ngô Xuyên.

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

Tiếng súng không ngừng vang lên.

Lâm Hàn lộn người một cái chui xuống dưới gầm bàn.

Choang!

Choang!

Tia lửa bắn ra, mấy viên đạn kia ghim vào trên bàn.

"Giết người rồi!"

"Chạy mau!"

Những cô gái tiếp rượu trong phòng sợ hãi hét lên, mặt mày trắng bệch, bỏ chạy ra ngoài.

Ngô Xuyên cũng nhanh chóng tìm một chỗ núp, vừa tránh vừa nổ súng.

Keng keng keng!

Choảng choảng choảng!

Người hai phe bắt đầu sống mái với nhau.

Dưới gầm bàn, Lâm Hàn nhặt mấy chiếc đũa dưới đất lên.

Anh đảo mắt, xác định vị trí của mấy tên vệ sĩ trong phòng, cơ bắp cả người kéo căng. Tấm lưng anh gồng lên y như một con báo chuẩn bị đi săn.

Giây tiếp theo!

Bộp!

Mặt đất vang lên một tiếng trầm đục, chân phải Lâm Hàn giậm xuống, cơ thể anh giống như một viên đạn pháo đột ngột bắn ra.

Vèo!

Cả người anh hóa thành một bóng đen kì lạ khiến người ta hoa cả mắt.

Đó là tốc độ nhanh đến cùng cực.

Cộng thêm ánh đèn trong phòng cũng mờ mờ ảo ảo sẵn, nên mấy tên vệ sĩ hoàn toàn không xác định được vị trí của Lâm Hàn.

Lâm Hàn vung tay phải lên!

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Mấy chiếc đũa kia xé rách không khí, phát ra tiếng rít chói tai phóng đi.

Ở tốc độ cao, chúng nó lập tức biến thành những mũi tên sắc nhọn.

Phụt!

Phụt!

Máu bắn ra, có mấy tên cầm súng đã bị chiếc đũa đâm thủng cổ tay.

Lạch cạch!

Lạch cạch!

Súng của bọn họ rớt xuống đất.

"Tên đó đâu?"

"Ở đâu rồi!"

"Mau bắn đi!"

Sắc mặt mấy tên vệ sĩ còn lại chợt thay đổi hẳn, ánh mắt đảo lia lịa tìm kiếm vị trí của Lâm Hàn.

Nhưng Lâm Hàn lại linh hoạt như một chú khỉ, lúc thì xuất hiện ở trong góc, lúc thì nhảy lên trên bàn.

Ánh đèn thì lờ mờ, đợi bọn họ thấy rồi nổ súng, Lâm Hàn đã biến mất khỏi chỗ cũ.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Lại có ba âm thanh trầm đục vang lên, máu bắn tung tóe, theo sát sau đó là tiếng hét thảm.

Ba tên vệ sĩ cuối cùng đều rớt hết súng, ôm lấy cổ tay, đau đớn rên rỉ.

Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng rên rỉ quanh quẩn.

...

Lâm Hàn nhấn công tắc, cả căn phòng chợt bừng sáng.

Anh nhìn lại, tổng cộng có tám tên vệ sĩ, chết một, còn bảy, đều rớt hết súng.

"Không được nhúc nhích!"

"Ngồi im! Ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm xuống, không thì tao sẽ nổ súng đấy!"

Ngô Xuyên giơ súng, mặt mày đanh lại, hét lên với đám vệ sĩ.

Vai trái anh ta vẫn đang rỉ máu.

Tim Ngô Xuyên đập thình thịch, nghĩ lại mà sợ, bốn người đọ súng với tám tên vệ sĩ, phần thắng gần như bằng không.

May mà Lâm Hàn ra tay nhanh chóng quyết đoán, đánh bại đám vệ sĩ kia, không thì càng kéo dài, sẽ càng rắc rối.

Còn hai tên đàn em do anh ta dẫn tới thì đang nghiến răng, nhịn đau.

Một người chân trái run lẩy bẩy, chảy đầy máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cũng bị thương.

Ban nãy sống mái với nhau, súng đạn chẳng có mắt nên bị thương là điều khó tránh khỏi, không phải vết thương chí mạng đã may mắn lắm rồi.

Bảy tên vệ sĩ kia đều ôm đầu ngồi xổm xuống, không dám nhúc nhích.

Lý Vọng Sơn đã bỏ chạy, giờ phản kháng cũng chẳng có tác dụng gì.

"Ha ha, tôi còn tưởng ai, hóa ra là Ngô Xuyên", một tên vệ sĩ ngẩng đầu lên, nhận ra Ngô Xuyên thì cười lạnh, nhìn anh ta như xem một người sắp chết:

"Tụi bay đang tự tìm chết đó, anh Sơn đã chạy thoát, đợi anh ấy dẫn người tới, tụi bay sẽ chết hết. Hơn nữa, gây ra tiếng động lớn như vậy, chắc hẳn những người khác cũng sẽ tới, tụi bay đừng hòng còn sống bước ra ngoài!"

"Những người khác?"

Ngô Xuyên cười nhạo một tiếng, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường:

"Ngại quá, nếu đến vì Lý Vọng Sơn, tụi tao sẽ không chỉ dẫn theo chút người như thế đâu!"

Rầm!

Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một đám đàn em khoảng mười mấy người bước vào, tất cả đều là người của Ngô Xuyên.

Bên ngoài cửa còn đứng mấy chục người, bao vây lấy căn phòng đến con kiến cũng không lọt được.

Bảy tên vệ sĩ ngồi chồm hổm trên đất thấy bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm.

Hiển nhiên, trước khi Ngô Xuyên đến đã chuẩn bị đầy đủ dẫn theo rất nhiều người rồi.

Lúc chưa lên lầu 4, Ngô Xuyên đã nhắn tin bảo bọn họ chuẩn bị ra tay.

"Sao rồi?"

Ngô Xuyên mở miệng hỏi.

"Đám đàn em và vệ sĩ đã bị khống chế hết rồi ạ", một tên đàn em trả lời:

"Tổng cộng có hơn bốn mươi tên, xảy ra chút va chạm nên bên ta có năm người bị thương".

"Không chết ai là được rồi", Ngô Xuyên gật đầu, ánh mắt chợt lóe nói:

"Đúng rồi, Lý Vọng Sơn đã chạy thoát!"

Anh ta lập tức sa sầm mặt mày, Lý Vọng Sơn đã thoát, mất nhiều sức người và sức của như vậy, cuối cùng lại chẳng được gì.

Quan trọng là sau này muốn tìm được nơi ở của hắn ta sẽ càng khó khăn hơn.

"Anh Hàn, tên Lý Vọng Sơn kia...", Ngô Xuyên nhìn sang Lâm Hàn nói.

"Yên tâm, hắn ta không chạy thoát được đâu".

Lâm Hàn cười, anh đã có sắp xếp trước để phòng hờ Lý Vọng Sơn chạy trốn từ lối thoát hiểm rồi.

Bịch bịch bịch!

Có tiếng bước chân truyền đến, kèm theo là tiếng cười to:

"Ha ha ha, cậu Lâm, Lý Vọng Sơn đã bị tôi bắt được rồi!"

Anh Long dẫn theo đàn em bước vào, Lý Vọng Sơn bị trói gô lại ném tới trước mặt Lâm Hàn.

Bịch!

Cú ngã đó đau đến nỗi khiến hắn ta nhe răng nhếch miệng.
Chương 238: Bán đấu giá công khai

"Lý Vọng Sơn này đúng là co được dãn được, vậy mà lại tính chui cống thoát nước trốn. Chỗ đó vừa dơ vừa hôi, mà hắn ta dám chui xuống mới ghê. Nếu không phải tiếng mở nắp cống bị chúng tôi nghe thấy, quả thật đã để hắn ta chạy thoát được rồi!"

Anh Long đá Lý Vọng Sơn một cái, cười nói.

Giờ gã ta đang cảm thấy hết sức vui vẻ.

Thứ nhất, Lý Vọng Sơn là một ông trùm có địa vị rất cao trong giới xã hội đen, bỏ xa gã ta tít tắp.

Anh Long có nằm mơ cũng không dám nghĩ mình có thể đá hắn ta một cái.

Nhưng ban nãy, gã ta đã làm thế, nó khiến anh Long cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Thứ hai, Lý Vọng Sơn là do gã ta bắt được, đây chắc chắn là một công lớn!

Mai sau, khi giới xã hội đen thành phố Đông Hải thống nhất, gã ta có công lao đó còn sợ không thăng chức nhanh sao?

"Làm tốt lắm".

Lâm Hàn nhìn Lý Vọng Sơn, nhàn nhạt nói.

"Cậu Lâm, đây đều là bổn phận của tôi!", mắt anh Long sáng rực lên, nói.

"Nhóc con, mày đúng là điếc không sợ súng, ngay cả tao mà cũng dám bắt!"

Lý Vọng Sơn ngẩng đầu, hung hăng trừng Lâm Hàn.

Lâm Hàn chẳng thèm để ý đến hắn ta, quay sang nói với Ngô Xuyên:

"Chuyện còn lại, chắc anh giải quyết được chứ nhỉ?"

"Đương nhiên là được!"

Ngô Xuyên gật đầu, chuyện còn lại tất nhiên là thâu tóm thế lực của Lý Vọng Sơn.

Nếu chút chuyện nhỏ ấy cũng không làm được, vậy Ngô Xuyên anh ta cũng uổng công lăn lộn trong cái giới này.

"À đúng rồi, Sở Tiêu Tiêu ban nãy ấy, nếu được thì sắp xếp cho cô ta một công việc, tiền lương cao chút", Lâm Hàn lại dặn.

Bố Sở Tiêu Tiêu bệnh nặng, đang trong lúc rất cần tiền.

Dù gì Sở Tiêu Tiêu cũng là sinh viên, với khả năng của mình hẳn có thể đảm nhiệm một số chức quản lý trong số sản nghiệp dưới tay anh. Số tiền lương đó, chắc sẽ đủ để giái quyết khó khăn cho cô ta.

"Vâng!"

Ngô Xuyên ngây ra một lúc rồi mới gật đầu.

"Ừ, tôi đi về đây".

Lâm Hàn không nói thêm gì nữa, chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng.

Thấy Lâm Hàn đã đi xa, Ngô Xuyên và anh Long đều cảm thấy thảng thốt.

Xử xong Lý Vọng Sơn, không bao lâu nữa, giới xã hội đen thành phố Đông Hải sẽ được thống nhất.

Mà Lâm Hàn - người đứng đằng sau thúc đẩy chuyện này lại bình tĩnh thong dong nói đi là đi luôn?

"Cái tính cách trầm ổn đó của cậu Lâm đúng là khiến người ta phải nể mà!"

Anh Long vừa mở miệng liền khen: "Thế giới rộng lớn rộn ràng nhốn nháo, ai ai cũng vì danh lợi. Cậu Lâm làm nên chuyện lớn ấy lại chẳng màng. Tôi đây không có cái tính cách cũng chẳng làm được như thế, nể, nể thật!"

Trong mắt anh Long lóe lên sự kính nể từ sâu trong thâm tâm.

Ngô Xuyên thầm nghĩ, có lẽ là do anh Hàn chướng mắt cái Vùng Xám của thành phố Đông Hải nhỏ bé tý teo này.

Trong mắt anh, chắc chắn lợi ích nó mang lại chỉ nhỏ như hạt vừng, không đáng giá nhắc tới.

Tuy Lâm Hàn không thèm để ý, nhưng Ngô Xuyên cảm thấy trọng trách trên vai rất nặng nề.

Đương nhiên, khi tiếp nhận thế lực còn sót lại của Lý Vọng Sơn sẽ gặp phải trắc trở, nhưng, anh ta không thể phụ lòng tin của Lâm Hàn được. Vì vậy, phải làm thật tốt!

Địa vị hiện nay mà Ngô Xuyên có đều là do Lâm Hàn cho, trong lòng anh ta vẫn luôn vô cùng biết ơn anh.

Hơn nữa giờ còn thêm một anh Long, Ngô Xuyên cảm thấy mình như có đối thủ cạnh tranh, nên đương nhiên phải cố gắng thể hiện năng lực của mình rồi.

...

Lâm Hàn nhìn thời gian thì giờ đã sắp sáng.

Anh lái xe về nhà ngủ.

Lâm Hàn ngủ đến tận giữa trưa mới tỉnh, vừa cầm điện thoại lên nhìn thì thấy có mười tin nhắn thoại chưa đọc, tất cả đều là của Lương Sảng.

Lâm Hàn nhấn mở.

"Lâm Hàn, anh là tên khốn, đồ lừa đảo!"

Giọng nói tràn ngập tức giận của Lương Sảng vang lên.

"Lừa tôi nói đầu tư 50 triệu tệ! Rồi tiền đâu?"

"Anh chính là thằng ba xạo trắng trợn, tôi đã nhìn rõ con người anh rồi!"

"Giờ nhà họ Lương chúng tôi coi như xong đời! Hôm nay, người của tòa án đã đến! Muốn bán đấu giá công khai sản nghiệp nhà chúng tôi!"

"Hu hu hu... xong rồi, siêu thị Hoa Nhuận xong rồi..."

"Lâm Hàn, tôi hận anh..."

...

Nhấn đến tin nhắn thoại cuối cùng, giọng Lương Sảng đã nức nở nói trong điện thoại.

"Bán đấu giá công khai?"

Lâm Hàn thì lại vui vẻ, mở trang đấu giá công khai của thành phố Đông Hải ra, quả nhiên, trên đó xuất hiện tin tức của siêu thị Hoa Nhuận.

"Bán đấu giá chuỗi siêu thị Hoa Nhuận gồm 115 cửa hàng ở mặt tiền và hàng hóa máy móc bên trong. Thời gian, 3h chiều nay".

"Giá khởi điểm là 100 triệu tệ, mỗi lần ra giá không thể thấp hơn 10 triệu. Lần này bán đấu giá, người đăng kí phải nộp 1 triệu tiền cọc".

Lâm Hàn đăng kí, nộp 1 triệu cọc.

3h chiều, buổi bán đấu giá bắt đầu diễn ra.

Trên trang lập tức hiện lên tin tức đấu giá.

Ông Trương ra giá 110 triệu tệ.

Ông Hàn ra 120 triệu tệ.

Cô Trần ra 130 triệu tệ.

...

Có rất nhiều đại gia để ý siêu thị Hoa Nhuận, chỉ mới một lát giá đã bị nâng lên tới 180 triệu tệ.

Lâm Hàn ra 200 triệu.

Trên trang lập tức hiện lên tin tức.

Anh Lâm ra 200 triệu tệ.

Số tiền đó vừa xuất hiện, cả trang bán đấu giá lập tức yên tĩnh lại.

Cùng lúc đó, trong căn biệt thự nào đó của thành phố Đông Hải, một gã đàn ông cao to vạm vỡ đeo dây chuyền vàng trợn trừng mắt:

"200 triệu tệ, á đù, có tiền ghê! Bỏ đi, không đấu!"

...

Tại thành phố Thiên Kinh, bên trong chiếc Maserati, một cô gái xinh đẹp cầm điện thoại lắc đầu nói:

"200 triệu à, không đáng. Tôi mà có số tiền kia thì đầu tư vào việc khác tốt hơn, chẳng cần phải mua cái siêu thị sắp phá sản này làm gì".

Ở thành phố Hải Nam của Hoa Hạ.

Một người đàn ông đang nằm trên bờ cát phơi nắng, bên cạnh có cô gái mặc bikini đút trái cây cho anh ta ăn.

Người đàn ông nhìn điện thoại, cười khẽ:

"200 triệu tệ mua một siêu thị sắp phá sản, đúng là thằng ngu rảnh tiền mà. Quăng số tiền đó ra đầu tư, không biết đến năm nào tháng nào mới lấy lại được vốn, còn chưa tính trong khoảng thời gian đó có khả năng sẽ xảy ra rủi ro gì đấy".

...

Những cảnh giống như vậy đều xảy ra ở mọi nơi trên Hoa Hạ.

Lúc này, trên trang, rốt cuộc chằng có ai ra giá tiếp.

200 triệu tệ lần một!

Trang bán hiện lên tin tức.

200 triệu tệ lần hai!

200 triệu tệ lần ba!

Đã chốt!

Chúc mừng anh Lâm đã thành công mua được siêu thị Hoa Nhuận!

Tinh!

Điện thoại Lâm Hàn lập tức nhận được tin nhắn:

"Chúc mừng anh Lâm đã dùng 200 triệu tệ mua được siêu thị Hoa Nhuận. Trong vòng 3 ngày, mời anh mang tiền đến tòa án để hoàn thành thủ tục chuyển nhượng. Nếu như quá hạn sẽ trừ vào tiền đặt cọc".

Lâm Hàn bỏ điện thoại xuống, nở nụ cười, cuối cùng siêu thị Hoa Nhuận cũng đã bị anh mua lại.

Anh bèn ra khỏi nhà đi đến tòa án.

Cùng lúc đó, trong văn phòng chính của siêu thị Hoa Nhuận ở thành phố Đông Hải.

"200 triệu tệ! Thấp vậy ư!"

Lương Sảng nhìn giá bán, mặt mày ngẩn ngơ:

"Siêu thị nhà chúng ta, nào là đất đai, mặt tiền cửa hàng, các thiết bị cộng lại cũng phải 500 triệu tệ, không ngờ lại bị mua với giá 200!"

"Haiz, đành vậy chứ sao".

Một người đàn ông trung niên bên cạnh Lương Sảng lắc đầu: "Siêu thị chúng ta đã sắp phá sản, dùng 200 triệu mua, sau đó còn phải bỏ vào ít nhất thêm 100 triệu nữa mới chậm rãi vực dậy nổi. Quăng số tiền đó ra, muốn lấy lại vốn cũng mất khoảng hai ba năm".

Người này chính là Lương Huy - bố Lương Sảng.

"Cậu Lâm này cũng quyết đoán đấy chứ, thẳng tay quăng ra 200 triệu tệ. Tiểu Sảng, chúng ta đến tòa án làm công tác chuyển nhượng thôi. Có số tiền đó, bố con ta có thể trả hết các khoản nợ rồi".
Chương 239: Bắt được siêu thị Hoa Nhuận

"Cậu Lâm..."

Ánh mắt Lương Sảng lóe lên: "Cậu Lâm đó chắc không phải là Lâm Hàn đấy chứ!"

Rồi Lương Sảng chợt lắc đầu, biết Lâm Hàn giàu, nhưng thẳng tay lấy 200 triệu tệ ra chỉ trong một lần thì cô ta không tin anh có thể làm được.

"Tiểu Sảng, để vấn đề đó sang bên đi, chúng ta mau đến tòa án thôi", Lương Huy hối.

Lương Sảng gật đầu, rời khỏi văn phòng.

Nửa tiếng sau, hai người đến toà án nhân dân, dưới sự dẫn đường của nhân viên đi tới một căn phòng.

"Ông Lương, anh Lâm mua lại siêu thị của ông đang ở trong, có cả nhân viên quản lý công thương, anh ta sẽ giúp ông hoàn tất thủ tục chuyển nhượng".

"Được, cảm ơn".

Lương Huy gật đầu, đẩy cửa vào.

Trong văn phòng, có một chàng trai và một nhân viên công tác đeo kính đang đứng.

“Lâm Hàn!”

Thấy chàng trai đó, Lương Sảng trợn to mắt, không tài nào tin nổi hô.

Cô ta không ngờ Lâm Hàn sẽ ở đây.

“Ừ, lâu rồi không gặp”.

Lâm Hàn mỉm cười nhìn Lương Sảng.

Lương Sảng đảo mắt, lập tức phản ứng lại, cô ta giật mình há hốc mồm nói:

“Người mua lại siêu thị nhà chúng tôi là anh?”

“Đúng vậy”, Lâm Hàn gật đầu, cũng không giấu.

“Tên khốn! Anh lừa tôi!”

Lương Sảng tức đỏ cả mắt, nhe nanh múa vuốt nhào về phía Lâm Hàn:

“Tôi tưởng anh sẽ đầu tư vào siêu thị nhà chúng tôi... Ai ngờ, anh lại muốn mua nó! Cái đồ đáng ghét này!”

Tay cô ta chưa đụng tới Lâm Hàn đã bị nhân viên công tác đứng cạnh ngăn lại:

“Thưa cô, mời cô bình tĩnh một chút”.

Lương Sảng hoàn toàn không chạm vào Lâm Hàn được.

Anh chắp tay sau lưng, cười nói:

“Ngay từ đầu, tôi đã không định đầu tư rồi. Ý tôi chính là dứt khoát mua lại siêu thị nhà cô luôn. Mới có 200 triệu tệ, tôi lời to ấy chứ!”

“Anh! Lâm Hàn, anh nói vậy mà nghe được hả?”

Lương Sảng tức đến nghiến răng nghiến lợi, phải biết rằng siêu thị nhà cô ta cộng lại tất tần tật cũng phải 500 triệu tệ, nhưng lại để Lâm Hàn dùng 200 triệu mua đứt.

Điều này khiến cho cô ta đau lòng muốn chết.

“Thưa cô, cô bình tĩnh lại đi”.

Nhân viên công tác giữ chặt Lương Sảng: “Đây là tòa án, không phải nơi để gây sự!”

“Tiểu Sảng, con bình tĩnh đã, chuyện cũng xong rồi, giờ con có quậy cũng vô dụng thôi”, Lương Huy khuyên.

Lương Sảng hít sâu một hơi, cố gắng nén giận.

“Được rồi, bắt đầu làm thủ tục chuyển nhượng đi”.

Thấy cô ta không quậy nữa, nhân viên công tác mới bình tĩnh mở miệng nói.

Thủ tục chuyển nhượng diễn ra rất thuận lợi, 200 triệu tệ vừa chuyển, Lương Huy và Lâm Hàn đồng thời ký vào hợp đồng.

Nửa tiếng sau, Lâm Hàn cầm trong tay một mớ hợp đồng và giấy phép buôn bán.

Chúng đều là giấy tờ cần thiết để kinh doanh siêu thị Hoa Nhuận.

“Cậu Lâm, từ giờ trở đi, siêu thị Hoa Nhuận sẽ là của cậu”.

Lương Huy bắt tay Lâm Hàn, mặt đầy chua xót, ông ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho siêu thị Hoa Nhuận.

Không ngờ bởi vì mình đánh bạc nên bị bắt bán đi.

“Cảm ơn ông Lương đã nhịn đau bỏ thứ mình thích”.

Lâm Hàn rút tay về, mỉm cười, anh quyết định đổi hết nhân viên quản lý siêu thị.

Đám quản lý cấp cao bây giờ đều cực kỳ có vấn đề.

“Sao có thể là nhịn đau bỏ thứ mình thích được, chẳng qua vì cùng đường thôi”.

Lương Huy thở dài: “Ngoài nợ cờ bạc, còn nợ các bên cung cấp hàng hóa, chắc phải hơn trăm triệu. Nếu không bán đấu giá, tôi đã đi tù rồi. Giờ có 200 triệu, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm”.

Sau đó, con ngươi ông ta đảo một vòng, nhìn Lâm Hàn nói:

“Ừm, cậu Lâm này. Cậu vừa tiếp quản siêu thị Hoa Nhuận, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, nếu không có một người lãnh đạo giỏi, thì muốn vực dậy nó có lẽ sẽ mất rất lâu”.

“Ý của ông Lương là?”, ánh mắt Lâm Hàn lóe lên hỏi.

“Tôi có thể tự đề cử mình đến làm trong siêu thị Hoa Nhuận không?”

Lương Huy lại nói: “Dù sao tôi cũng có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực kinh doanh siêu thị, hơn nữa, tôi đã mất rất nhiều công sức cho nó, nên sành sỏi mọi công đoạn. Còn quen biết hết những bên cung cấp hàng hóa trong thành phố Đông Hải này”.

“Nếu để tôi tiếp tục đảm nhiệm kinh doanh nó, tôi đảm bảo, chỉ cần đủ vốn, trong vòng ba tháng, tôi sẽ khiến siêu thị khôi phục như lúc ban đầu”.

Lâm Hàn không đồng ý ngay, anh suy nghĩ một lát mới nói:

“Ông Lương, thân là người lãnh đạo trước của siêu thị Hoa Nhuận, ông quả là thích hợp nhất để tiếp tục quản lý nó. Thế nhưng, nguyên nhân nó phá sản cũng bởi vì ông đánh bạc. Nếu tôi giao siêu thị cho ông, ông lại nghiện cờ bạc, tham ô công quỹ, vậy phải làm sao?”

Ban đầu, Lương Huy còn vui vẻ, nhưng nghe tới câu kế tiếp, trái tim lập tức lạnh mất một nửa.

Đúng vậy, mình là một con nghiện đánh bạc thì sao người khác yên tâm giao một chuỗi siêu thị cho ông ta được.

“Cậu Lâm, tôi đã cai đánh bạc rồi...”, Lương Huy nói với vẻ cầu xin.

Lý do mà ông ta muốn tiếp tục làm việc trong siêu thị Hoa Nhuận, thứ nhất là vì Lương Huy có tình cảm với nó. Thứ hai, ông ta quen thuộc ngành này nên làm sẽ thuận buồm xuôi gió hơn, còn nhận được tiền lương khá cao nữa.

Nhưng Lâm Hàn thẳng thừng từ chối khiến Lương Huy có chút mất mát.

“Chẳng qua, để ông quản lý siêu thị Hoa Nhuận cũng được thôi, nhưng phải có điều kiện”, Lâm Hàn xoa cằm nói.

“Điều kiện gì, cậu Lâm cứ việc nói!”, Lương Huy sáng mắt lên bảo.

“Thứ nhất, ông chỉ phụ trách mảng kinh doanh hoạt động, còn tài chính, tôi sẽ để người khác xử lý, ông không được động vào một đồng cắc nào”.

“Thứ hai, tôi sẽ không trả lương cho ông, mà chỉ chia hoa hồng vào cuối năm. Ông nhận được bao nhiêu hoa hồng phụ thuộc vào việc ông kiếm lời được bao nhiêu tiền”.

“Thứ ba, ông gửi cho tôi một bản mục tiêu phát triển trong vòng ba tháng, nếu có cái nào chưa xong thì tôi sẽ đuổi việc ông”.

Lâm Hàn mở miệng: “Đây là ba điều kiện của tôi”.

Những điều kiện đó, một là để phòng hờ lúc Lương Huy quản lý siêu thị lại nghiện cờ bạc, tham ô công quỹ.

Hai là Lâm Hàn muốn xem ông ta có năng lực kinh doanh siêu thị hay không.

Nếu là nhân tài, đương nhiên sẽ giữ lại.

Chỉ bình thường thì đuổi, dù sao cũng không mất gì, còn chẳng tốn tiền trả lương.

Nghe thấy điều kiện của Lâm Hàn, ánh mắt Lương Huy lóe lên, không ngờ cậu Lâm này còn trẻ thế mà lại suy nghĩ chu toàn như vậy.

Nếu ông ta không có năng lực thì đến làm việc cho anh sẽ chẳng nhận được đồng nào.

“Được! Tôi đồng ý!”

Lương Huy cắn răng gật đầu nói, ánh mắt tràn đầy tự tin, dù sao ông ta cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong ngành kinh doanh siêu thị.

Miễn là cai đánh bạc, ông ta có tự tin sẽ thực hiện hết được những điều kiện của anh.

“Được, vậy add wechat đi. Sau đó, ông về soạn một bản kế hoạch phát triển trong ba tháng gửi qua để tôi xem thử. Nếu ok, tôi sẽ giao quyền quản lý siêu thị Hoa Nhuận cho ông. Đương nhiên, tôi sẽ sắp xếp người khác quản lý mảng tài chính”, Lâm Hàn nói.

“Được”.

Lương Huy add wechat Lâm Hàn.

Lương Sảng đứng cạnh nhìn cảnh đó, không nói gì.

Cô ta biết, đối với bố thì tiếp tục làm việc trong siêu thị là lựa chọn tốt nhất.

Nói thêm một lát, Lâm Hàn mới về nhà.

Chuyện đầu tiên khi Lâm Hàn về đến nơi là liên lạc với quản lý tài chính bên app live stream Sa Ngư, hỏi bên anh ta có người rảnh không, đến siêu thị Hoa Nhuận làm quản lý tài chính đi.
Chương 240: Chạy Mercedes-Benz

"Có, thưa cậu Lâm".

Trưởng phòng tài chính trả lời lại: "Phó phòng tài chính của công ty chúng ta đã làm công việc tài chính 10 năm rồi, có thể phụ trách các công việc lớn nhỏ liên quan đến tài vụ, dùng ông ta cũng được đó, đảm bảo không có vấn đề".

"Vậy thì dùng ông ta đi".

Lâm Hàn nhắn lại: "Ngày mai tôi đi đến đó sắp xếp thủ tục chuyển công ty cho ông ta".

"Vâng, cậu Lâm, vậy bây giờ tôi thông báo cho ông ta trước một tiếng để ông ta chuẩn bị", trưởng phòng tài chính nói.

Lâm Hàn bỏ điện thoại xuống, thở dài.

Việc niêm yết công ty thứ 2 trên thị trường chứng khoán coi như được giải quyết rồi.

Trong vòng một năm mà muốn đưa siêu thị Hoa Nhuận niêm yết trên sàn chứng khoán thành phố Đông Hải, thực sự rất khó.

Phải phát triển chuỗi siêu thị này ra cả Hoa Đông, thậm chí là nửa Hoa Hạ thì mới có khả năng.

Ít nhất, mỗi tỉnh thành của Hoa Hạ đều phải có sự hiện diện của siêu thị Hoa Nhuận.

“Trong tài khoản hiện có trên 10 tỷ, đoán chừng không đủ, xem ra phải về nhà để lấy thêm”, ánh mắt Lâm Hàn dao động:

“Có điều bây giờ không thể vội, trước tiên phải đợi siêu thị Hoa Nhuận ở thành phố Đông Hải ổn định, hồi phục lại trong 3 tháng rồi mới nghĩ tới việc mở rộng”.

"Bước tiếp theo là phải bàn bạc việc hợp tác cung ứng với nhà họ Vương, đây là một liên kết nhỏ trong chuỗi cung ứng toàn cầu mà bố đã xây dựng”.

“Lúc trước mình và Vương Huy có mâu thuẫn lớn, muốn bàn chuyện hợp tác với nhà họ Vương cũng không đơn giản. Mềm không thể dùng, vậy chỉ có thể dùng cứng thôi”.

Lâm Hàn mang vẻ mặt nặng nề, suy nghĩ kế hoạch sắp tới.

“Lâm Hàn! Lâm Hàn!”

Dưới lầu bỗng nhiên có tiếng kêu, là ông già Dương Cảnh Đào.

“Chuyện gì?”

Lâm Hàn xuống lầu, hỏi.

Dương Cảnh Đào đang nằm trên sofa, vắt chéo chân chơi điện thoại, nhìn thấy Lâm Hàn liền liếc mắt nói:

“Con gái nhà chú Tư của cậu vào thành phố làm việc, cậu đến bến xe Nam Đông Hải đón nó một chút”.

Nói xong, Dương Cảnh Đào lấy một chùm chìa khoá vứt lên bàn:

“Chạy Mercedes-Benz đi, đừng có lái chiếc xe nát của cậu, tránh làm cho nhà chúng ta thêm mất mặt!”

“Chú Tư? Chú Tư nào?”, Lâm Hàn chau mày.

“Chính là chú Tư Trương, tuy không cùng huyết thống nhưng tính theo vai vế thì cậu cũng phải gọi là chú Tư”, Dương Cảnh Đào hơi mất kiên nhẫn nói:

“Đi nhanh đi, dù gì người cùng một thôn, cũng tính là họ hàng, cậu phải đón tiếp tử tế, đừng làm tôi mất mặt. Tôi đã đưa số điện thoại của cậu cho chú Tư rồi, khi nào đến trạm cậu gọi điện thoại cho ông ấy”.

“Ông không tự đi được sao?”, Lâm Hàn liếc mắt khinh thường, anh lười phải đi đón người.

“Tôi đi?”

Dương Cảnh Đào trợn mắt: “Cơ thể tôi còn chưa bình phục mà cậu kêu tôi đi đón người? Trên đường nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao?”

Lâm Hàn nhìn Dương Cảnh Đào, cuối cùng lắc đầu bất lực đi ra khỏi phòng.

Nếu họ hàng đã đến vậy thì cũng nên đi đón một lát, bày tỏ chút lịch sự.

“Này Lâm Hàn, cậu không cầm chìa khoá xe hả?”, Dương Cảnh Đào lớn tiếng gọi.

“Tôi chạy xe của tôi đi”.

Giọng nói của Lâm Hàn nhàn nhạt vang lên.

“Cái gì, xe của cậu!”

Sắc mặt Dương Cảnh Đào thay đổi:

“Không được, cậu nhất định phải lái Mercedes-Benz của tôi! Cậu chạy chiếc xe nát kia đi đón họ hàng, chẳng phải làm trò cười cho người ta sao? Cậu mất mặt thì không sao, thể diện của tôi để ở đâu hả?”

Lâm Hàn vốn không quan tâm ông ta.

Dương Cảnh Đào nhìn ra bên ngoài, Lâm Hàn đã lái xe đi xa rồi.

“Loạn! Đúng là loạn mà!”

Dương Cảnh Đào tức đến mức đứng không vững: “Ở nhà có Mercedes-Benz không chạy lại chạy chiếc xe cùi bắp đi đón họ hàng, họ hàng nhìn thấy có Mercedes-Benz mà không lái, họ sẽ nghĩ thế nào chứ? Mình làm sao giải thích đây? Vả lại, chạy chiếc xe đó nhất định sẽ bị người ta coi thường! Tên vô dụng này, thật làm mình mất mặt quá đi!”

...

Bến xe Nam Đông Hải, đây là trạm vận chuyển hành khách lớn nhất thành phố Đông Hải, là sự kết hợp của trạm tàu cao tốc, tàu hoả và ô tô, số lượng hành khách mỗi ngày lên tới mười mấy ngàn.

Khoảng 1 tiếng đồng hồ, Lâm Hàn lái xe đến đây.

Ánh mắt anh không mục đích nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong trạm xe người qua lại tấp nập, khách du lịch túi lớn túi nhỏ vội vã di chuyển.

Bên ngoài cổng trạm có mấy tên cò đang đón khách, còn có một vài ông chủ nhà nghỉ hỏi thăm khách du lịch có ngủ qua đêm hay không.

Tầm 10 phút, điện thoại Lâm Hàn reo lên, là số lạ.

“Alo”, Lâm Hàn bắt máy.

“Lâm Hàn hả, tôi là chú Tư của cậu đây”.

Đầu bên kia, một giọng nói trầm thấp truyền tới: “Cậu ở đâu đấy? Tôi với con gái vừa ra khỏi bến xe, bây giờ đang đi tìm cậu”.

“Đi ra cổng trạm phía Nam, biển số xe A-HWL21, đèn đang nhấp nháy, chú đi ra cổng sẽ thấy ngay”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

“OK! Phải rồi, tôi nghe Cảnh Đào nói là con rể lái Mercedes-Benz đến đón chúng tôi, cậu lái Mercedes-Benz đến hả?”, chú Tư thăm dò hỏi.

“Không có, tôi lái xe của tôi đến đón chú”, Lâm Hàn lạnh lùng trả lời.

“Vậy không phải Mercedes-Benz hả?”

Giọng nói của chú Tư bên kia điện thoại dường như có chút bất mãn:

“Thôi vậy, không phải Mercedes-Benz thì thôi, xe của cậu cũng có thể ngồi được. Cậu ở đó đợi nhé, tôi với em cậu ăn cơm xong rồi tới, trên tàu hoả chưa ăn cơm, đói chết đi được”.

“Chú Tư, ở nhà có cơm, chú về nhà ăn đi”, Lâm Hàn nhíu mày.

“Kêu cậu đợi thì cậu cứ đợi đi, ở đâu ra nhiều lời thừa thãi vậy!”

Chú Tư đột nhiên cao giọng, tỏ ý tức giận.

“Nói gì thì nói, tôi cũng là bậc cha chú của cậu, kêu cậu đợi một lát thì sao? Cậu không chạy Mercedes-Benz đến đón tôi, tôi không tức giận đã may cho cậu rồi! Bây giờ đói bụng, muốn cùng em gái cậu ăn bữa cơm, bảo cậu đợi một lát cậu đã không chịu nổi rồi hả?”

Nói dứt lời, chú Tư liền cúp máy.

Lâm Hàn lắc đầu bất lực, chú Tư này sao lại giống Dương Cảnh Đào đến vậy, không nói lí lẽ.

Đợi cả tiếng đồng hồ, Lâm Hàn cũng ngủ gục luôn.

Cốc, cốc, cốc!

Cửa xe của anh bị ai đó gõ mấy cái.

Lâm Hàn nhìn ra, có 2 người đang đứng ngoài cửa.

Một người đàn ông trung niên cỡ 50, 60 tuổi, vẻ mặt đen xì, hai gò má hóp lại, thân hình hơi thấp bé, mặc bộ quần áo vải thô màu trắng bên trên dính đầy vết vẩn, tay cầm một cái giỏ đan bằng sợi gai.

Lúc này đang dùng ánh mắt hình tam giác đánh giá Lâm Hàn.

Người này chính là chú Tư của Lâm Hàn, Trương Đức Thuận.

Bên cạnh ông ta là một cô gái.

Tuổi tác đâu đó tầm 20, mặc một cái áo khoác vải thô màu đỏ, trên mặt trang điểm loè loẹt, đánh má hồng, cũng đang nhìn Lâm Hàn.

Sau đó ánh mắt cô ta dời đến xe Lâm Hàn, lập tức tỏ vẻ coi thường.

Người này là con gái của Trương Đức Thuận, Trương Đào, theo vai vế thì cô ta là em của Lâm Hàn.

“Cậu chính là Lâm Hàn?”

Trương Đức Thuận quan sát Lâm Hàn từ trên xuống dưới, hỏi.

“Là tôi”, Lâm Hàn gật đầu, mở cửa xe.

“Bố, không phải nói là Mercedes-Benz sao, sao lại là chiếc xe bánh mì này?”, Trương Đào nhìn xe Lâm Hàn, bất mãn mở miệng:

“Con còn nghĩ sẽ được trải nghiệm cảm giác ngồi Mercedes-Benz chứ!”

“Ha ha, tuy Cảnh Đào nói chạy Mercedes-Benz đến đón nhưng ông ấy sẽ không đưa xe cho con rể chạy đâu, nhỡ đâu hư hỏng gì thì sao? 80% là như vậy”, Trương Đức Thuận cười haha, ngồi lên xe:

“Có điều Dương Cảnh Đào cũng thật quá đáng, vậy mà lại để Lâm Hàn lái chiếc xe bánh mì này tới, bố cũng chẳng còn lời nào để nói với ông ấy”.

“Haiz, vốn dĩ muốn trải nghiệm cảm giác ngồi Mercedes-Benz một chút”.

Trương Đào lắc đầu buồn chán, cũng ngồi lên xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK