Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Cút càng xa càng tốt

“Vâng vâng vâng!”, Hoàng Mao gật đầu lia lịa và nói với đàn em:

“Nghe thấy gì chưa? Dọn dẹp chỗ này đi! Không được để lại một vết máu nào!”

“Vâng!”

Những tay đàn em mau chóng làm việc.

“Cái này…”

Trên xe lăn, anh Thành ngẩn ra.

Là hắn mời Hoàng Mao đến giúp đỡ mà sao cuối cùng lại biến thành Hoàng Mao nghe lời Lâm Hàn.

“Anh Hoàng Mao, anh…”

Anh Thành do dự

“Cậu chủ Lâm, xử lý hai vợ chồng nhà này như thế nào?”, Hoàng Mao lời lẽ ngay thằng nói: “tôi nói lại lần nữa, tôi không có quan hệ gì với bọn họ.”

“Làm cho bọn họ cút càng xa càng tốt.”, Lâm Hàn hờ hững nói.

“Nghe thấy chưa? Cậu chủ Lâm bảo hai người cút càng xa càng tốt!”, Hoàng Mao trừng mắt.

Anh Thành và vợ dù có ngốc đến mấy thì cũng nhận ra thân phận của Lâm Hàn này không đơn giản.

Ngay cả đến Hoàng Mao cũng đối với anh ta cung kính lễ phép, không dám dọc giận anh, chẳng lẽ tên nhóc này ngang hàng với Mặt Sẹo?

Nghĩ đến đây thì mí mắt của anh Thành giật giật.

“Bà xã, chúng ta đi!”

Hắn biết nơi này không nên ở lâu, những chuyện xảy ra trước đây hãy coi như chưa từng xảy ra.

“Nhưng Lạc Lạc của em…”

Người phụ nữ nhìn đống tro tàn dưới đất.

“Vậy thì em hãy ở lại cùng Lạc Lạc của em đi!”

Anh Thành hừ một tiếng, đứng dậy khỏi xe lăn và từng bước từng bước nhảy xuống lầu.

“Ông xã…”

Người phụ nữ gọi một tiếng và đi theo sau.

Một tiếng sau, nhà Lâm Hàn cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Hoàng Mao còn xuống lầu mua thuốc khử trùng và khử trùng hết một lượt.

“Chắc được rồi đấy, cậu chủ Lâm!”, Hoàng Mao cười nịnh nọt.

Lâm Hàn gật đầu: “Vào đi!”

Hoàng Mao ngẩn người, không đoán ra Lâm Hàn cho gã ta vào phòng để làm gì.

Mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng nghĩ đến thân thủ đáng sợ của Lâm Hàn, muốn chạy cũng chạy không thoát được nên gã ta mạnh dạn bước vào.

“Á, đau quá”, Ngô Xuyên đang nằm trên sofa, trên tay đang cầm túi nước đá để chườm mắt.

“Nói cho tôi biết tình hình hiện tại của khu Bành Hộ như thế nào?”, Lâm Hàn hỏi.

“Hả?”, Hoàng Mao lại ngẩn ra.

“Hả cái gì mà hả, anh Hàn hỏi thì mày trả lời, mau nói!”, Ngô Xuyên lạnh lùng nói.

Trước đây, anh ta đã bị Hoàng Mao bắt nạt không ít lần, bây giờ anh ta đã đi theo Lâm Hàn, cuối cùng cũng có có cơ hội lên mặt.

Hoàng Mao bị dọa đến phát run, nói: “Khu Bành Hộ bây giờ rất loạn, Mặt Sẹo nhập viện rồi, có tin đồn hắn đã đắc tội với môt người có máu mặt, địa vị tương lai của hắn có thể không bền nữa”.

Hoàng Mao liếc nhìn Lầm Hàn, thấy anh mặt không biểu cảm liền nói tiếp:

“Nói tóm lại, nhiều người muốn nhân cơ hội Mặt Sẹo nhập viện nổi lên thay hắn rất nhiều. Nhưng tôi cho rằng khả năng thành công không cao, dù sao thì quan hệ của Mặt Sẹo ở khu Bành Hộ không phải ai cũng có thể thay thế được. Trừ khi Mặt Sẹo chỉ đích danh ai đó ngồi vào vị trí của hắn”.

“Mấy ngày nay, chính phủ còn muốn tiến hành cải tạo khu Bành Hộ, bên trong có rất nhiều lợi ích khiến nhiều người trong lòng ngứa ngáy.”

Lâm Hàn gật đầu, trong lòng đã có tính toán.

“Ngô Xuyên, một lát nữa anh đến tầng 1 của Fortune Plaza tìm một người tên là Tôn Minh, hãy nói là do tôi giới thiệu, để anh ta giao việc bồi thường tái định cư ở khu Bành Hộ cho anh làm.”

“Hả?”

Lần này đến lượt Ngô Xuyên ngẩn ra, anh ta có chút bối rối.

Lâm Hàn chỉ một câu nói mà đem công việc bồi thường tái định cư khu Bành Hộ cho anh ta làm. Chẳng lẽ Lâm Hàn chính là người phụ trách công việc cải tạo khu Bành Hộ?

“Anh Hàn, tôi biết ngay là thân phận anh không đơn giản mà.”

Ngô Xuyên xoa xoa tay: “Anh giao cho tôi làm? Nhưng mà dự án cải tạo khu Bành Hộ là một dự án lớn mấy chục tỷ tệ, cho dù việc bồi thường tái định cư chỉ là mắt xích nhỏ trong đó thì cũng là việc hàng trăm triệu tệ. Cái chính là chỉ cần một lời nói của anh là tôi có thể nhận việc!”

Ngô Xuyên nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ rất rõ ràng: “Lâm Hàn anh lấy thân phận vì mà giao việc cho tôi, cấp trên người ta có đồng ý không?”

“Anh cứ làm theo tôi nói là được rồi.”, Lâm Hàn cười: “Nhưng mà hãy nhớ những gì đã nói trước đó, anh có thể xử lý tốt việc bồi thường tái định cư, tránh chuyện đổ máu.”

“Được thôi, tôi chắc chắn nhớ.”

Ngô Xuyên bất lực gật đầu, chuẩn bị đến Fortune Plaza xem thử.

Cho dù bị người ta từ chối cũng chẳng mất gì.

“Từ hôm nay anh hãy đi theo Ngô Xuyên làm việc đi.”

Lâm Hàn nhìn Hoàng Mao: “Từ hôm nay, khu Bành Hộ chỉ có Ngô Xuyên, không còn Mặt Sẹo nữa.”

Nghe những lời này, Hoàng Mao và Ngô Xuyên đều sửng sốt.

Không lẽ Mặt Sẹo bị thay thế rồi?

Mắt Hoàng Mao giật giật, sau đó gã lắc đầu, có lẽ không được, Mặt Sẹo làm ăn bao nhiêu năm ở khu Bành Hộ, sao có thể nói thay thế là thay thế được!

Hơn nữa, tuy Lâm Hàn là ân nhân cứu mạng của Trần Vô Cực nhưng việc này liên quan đến thay đổi nhân sự, Trần Vô Cực sẽ nghe lời Lâm Hàn sao?

Ngô Xuyên cũng nghi ngờ. Lúc anh ta còn nhỏ, Mặt Sẹo đã rất nổi tiếng, xưng bá mấy chục năm ở khu Bành Hộ, không phải là người mà Lâm Hàn chỉ thuận miệng nói một câu là có thể thay đổi.

Lâm Hàn rõ ràng là đang giả vờ.

“Vâng, cậu chủ Lâm, tôi biết rồi!”

Ngô Xuyên mỉm cười, nghe theo Lâm Hàn, không vạch trần anh, coi chuyện này như gió thoảng mây bay.

Lâm Hàn không nói nhiều, sở dĩ để Ngô Xuyên thay thế vị trí của Mặt Sẹo là vì anh cảm thấy đã đến lúc phải đào tạo ra một số người của mình.

Tuy rằng thế lực về kinh doanh, về 2 giới hắc bạch của Trần Vô Cực, Tôn Minh và Thẩm Hoài Xuân rất mạnh nhưng suy cho cùng họ đều là người của bố anh- Lâm Thiên Tiếu.

Lâm Phàm muốn chọn ra những người chỉ là người của anh, để dễ dàng làm việc.



Buổi chiều, Ngô Xuyên đi ra khỏi nhà của Lâm Hàn, đến tầng 1 của Fortune Plaza theo lời Lâm Hàn.

Nhìn thấy những chiếc xe hơi sang trọng cao cấp đậu ở cửa tòa nhà, nhân viên ra vào tòa nhà đều mặc Tây trang, đi giày da, trong lòng Ngô Xuyên có chút thấp thỏm.

Những lời Lâm Hàn nói có tin được không? Anh Hàn sẽ không lừa anh ta chứ?

Bỏ đi, bị chặn cửa thì cũng chẳng mất mát gì, cùng lắm là bị người ta cười nhạo thôi.

Anh ta cắn răng, đi về phía quầy lễ tân hỏi thăm.

“Xin chào, tôi tìm Tôn Minh.”

Lễ tân liếc nhìn Ngô Xuyên, trong mắt thoáng hiện lên một tia khinh thường, cười nói:

“Anh ơi, anh có hẹn trước với giám đốc Tôn không?”

“Ơ…không có.”, Ngô Xuyên lắc đầu.

“Xin lỗi anh, chúng tôi không thể cho anh gặp giám đốc Tôn nếu không có hẹn trước.”, nhân viên lễ tân vẫn tươi cười.

“Lâm Hàn này, chém gió kinh quá cơ!”

Ngô Xuyên đã biết trước kết quả này, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lại ngập ngừng nói:

“Là Lâm Hàn bảo tôi đến tìm Tôn Minh.”

“Lâm Hàn?”

Ánh mắt của lễ tân chợt lóe, nhấc điện thoại lên gọi:

“Vâng, giám đốc Tôn, bây giờ tôi sẽ dẫn anh ấy đến gặp anh!”

Sau khi cúp điện thoại, lễ tân mỉm cười nói: “Mời anh đi theo tôi, giám đốc Tôn đang đợi anh ở phòng tiếp khách cấp cao.”

Ngô Xuyên trợn tròn mắt, đi theo lễ tân vào thang máy.

Nửa tiếng sau, Ngô Xuyên tràn đầy hưng phấn bước ra khỏi tòa nhà, anh ta vui đến nỗi tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Quỹ đầu tư Nhân Phàm đã giao cho anh ta tất cả các công việc về bồi thường tái định cư khu Bành Hộ.

Tôn Minh hứa trong vòng ba ngày sẽ chuyển tiền bồi thường một trăm triệu tệ vào tài khoản của anh ta, còn kí hợp đồng.

Khoản một trăm triệu tệ này là để chi trả đền bù cho dân cư khu Bành Hộ, nếu không đủ thì sẽ chuyển thêm.

Người có tiền thật khác!

Ngô Xuyên trong lòng mơ tưởng đến những bộ quần áo và đồng hồ hàng hiệu mà anh không biết tên của Tôn Minh.

Đây mới chính là đỉnh của chóp!

Sau đó Ngô Xuyên bỗng nhiên nghĩ đến Lâm Hàn.
Chương 52: Lại gặp nhau

Tôn Minh là người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu, sở hữu vô số của cải, có địa vị khiến người khác phải ngước nhìn.

Thế nhưng, vì sao Tôn Minh lại nghe lời Lâm Hàn?

"Chẳng lẽ anh Hàn còn thân phận nào khác hay sao?"

Ngô Xuyên cảm thấy nghi hoặc. Thời khắc ấy, trong cái nhìn của anh ta, Lâm Hàn bỗng trở nên thần bí khôn lường, khắp người như được một lớp sương mù bao phủ.

"Thôi, không nghĩ nữa! Về nhà trước, tập hợp mọi người rồi băt đầu làm việc!"

Ngô Xuyên hăng hái không thôi, vừa đi tới khu Bành Hộ thì Hoàng Mao bỗng tới tìm anh ta.

"Anh Xuyên!"

Hoàng Mao cười nịnh bợ nhìn Ngô Xuyên.

Một đám đàn em đi theo đằng sau gã, nhìn sơ qua thì phải hàng trăm người.

"Hớ? Có chuyện gì à?"

Trong lòng Ngô Xuyên hơi căng thẳng, chắc không phải Hoàng Mao định nhân lúc Lâm Hàn không ở đây để trả thù anh ta đấy chứ? Nhiều người thế này, anh ta muốn chạy cũng chẳng chạy được.

"Mau lên, chào anh Xuyên đi! Câm hết rồi à!"

Hoàng Mao quay đầu lại, quát tháo đám đàn em của mình.

"Anh Xuyên!"

"Anh Xuyên!"

Đám đàn em đồng loạt cúi đầu, tiếng hô vang lên tận trời cao.

Thế là Ngô Xuyên giật nảy mình, tình hình này là định nhận đại ca hả?

"Anh Xuyên, vừa rồi anh Mặt Sẹo gọi điện thoại cho em".

Hoàng Mao bước về phía trước, gã vẫn tươi cười nịnh nọt: "Từ hôm nay trở đi, anh ấy sẽ rửa tay gác kiếm, nhường lại vị trí của mình cho anh".

"Hả?"

Ngô Xuyên trợn tròn mắt, ngạc nhiên đến mức suýt thì rớt cả cằm xuống đất, từ nhỏ đến giờ, anh ta luôn sống trong cái bóng của Mặt Sẹo.

Đối với anh ta, Mặt Sẹo là một kẻ khủng bố, giữa bọn họ cũng có hận thù với nhau.

Vậy mà Mặt Sẹo lại nhường lại vị trí của hắn cho anh ta, vì sao cơ chứ? Chuyện này không có khả năng và cũng chẳng hợp lý chút nào.

Ngay sau đó, đôi mắt của Ngô Xuyên sáng rực lên, anh ta nghĩ tới một câu nói của Lâm Hàn:

"Từ hôm nay trở đi, khu Bành Hộ chỉ có Ngô Xuyên, không có Mặt Sẹo".

"Chẳng lẽ anh Hàn đã bắt Mặt Sẹo phải nhường chỗ cho mình à... Lời anh ấy nói không phải là bốc phét, là thật!"

Giây phút ấy, một cảm xúc khó diễn tả dâng lên trong lòng anh ta.

Đó là sự khiếp sợ, cảm kích, và tò mò về Lâm Hàn.

...

Bốn giờ chiều, trên trang web Nhân dân và Chính phủ thành phố Đông Hải tuyên bố thông tin về các nhân viên trong dự án cải tạo khu Bành Hộ, đồng thời được đưa lên thời sự.

Tin này vừa được tung ra, cả thành phố Đông Hải sôi trào lên.

Nhất là những công ty mở cửa và các công ty vật liệu, bọn họ bắt đầu nhăm nhe tới tổng phụ trách trong bản tin, như một bầy sói đói bụng nhiều ngày nhìn thấy một chú cừu non, chuẩn bị nhao tới cắn xé.

Bọn họ biết, nếu muốn kiếm chác được từ dự án cải tạo khu Bành Hộ thì nhất định phải có được sự đồng ý của người này.

"Đù má!"

Triệu Tứ Hải nhìn vào thông tin nhân viên trên trang web máy tính, sắc mặt anh ta thay đổi hẳn, không nhịn được văng tục một câu.

"Vợ ơi, tới đây mau lên, mau lên!"

"Làm sao mà rối rít lên thế? Đàn ông đàn ang, không thể chững chạc hơn một chút được sao? Nếu không thì khác gì tên phế vật Lâm Hàn!"

Dương Duyệt đang nấu cơm trong phòng bếp, cô ta bất mãn lên tiếng, thế nhưng vẫn đi tới.

"Tin tức về nhân viên tham gia dự án cải tạo khu Bành Hộ được công bố ra rồi, em nhìn hàng đầu tiên mà xem, tổng phụ trách là..."

Triệu Tứ Hải chỉ vào trang web, ngón tay cứ run rẩy không thôi.

"Tổng phụ trách cải tạo khu Bành Hộ..."

Dương Duyệt nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dương Lệ!"

Sắc mặt của cô ta thay đổi hẳn, che miệng và nói với vẻ không thể tin nổi:

"Không thể nào, chắc chắn là trùng tên thôi! Em gái em chỉ là một kế toán quèn, có biết gì đâu mà đòi làm tổng phụ trách! Tuyệt đối không thể có chuyện đó được!"

Triệu Tứ Hải kích chuột vào tên "Dương Lệ", thông tin cá nhân của cô hiện ra.

Thông tin rất đơn giản, chỉ có ảnh chụp và tuổi tác.

"Là Dương Lệ thật!"

Nhìn thấy bức ảnh trên màn hình, Triệu Tứ Hải và Dương Lệ trợn tròn mắt.

"Sao có thể như thế được! Em gái em có tài năng gì đâu mà đòi làm tổng phụ trách!", Dương Duyệt vẫn chưa tin.

"Chính phủ công bố tin tức thì không thể là giả được", Triệu Tứ Hải thở dài một hơi: "Xem ra những gì Tiểu Lệ nói trên bàn cơm hôm qua là thật rồi!"

"Nó lên làm tổng phụ trách thật..."

Dương Duyệt ngồi phịch xuống sô pha, cảm thấy phờ phạc hết cả người.

Tổng phụ trách của khu Bành Hộ, chịu trách nhiệm về dự án lên đến hàng chục tỷ, là một cấp bậc hoàn toàn khác với cô ta.

"Không được, nhất định phải nói chuyện này cho bố biết!"

Dương Duyệt lập tức đứng lên: "Chồng à, tới nhà bố đi".

"Em đã làm cơm xong đâu".

"Làm cái gì nữa, tới nhà bố ăn, gọi luôn cả Dương Lệ tới!", Dương Duyệt lớn tiếng nói.

...

Bảy giờ tối, Lâm Hàn lái xe chở Dương Lệ tới nhà bố vợ ăn cơm.

Hôm qua mới ăn một bữa, hôm nay lại tới ăn, Lâm Hàn loáng thoáng đoán ra lý do rồi.

"Ôi, hai đứa lại tới muộn rồi", nhìn thấy bọn họ, Dương Duyệt lên tiếng nói.

"Chị cả, mấy hôm nay em bận quá, phải tăng ca", Dương Lệ giải thích.

"Ha ha, dù sao bây giờ em cũng là tổng phụ trách cơ mà, dự án lớn như thế, chắc chắn là phải bận rồi!", Dương Duyệt nói bằng giọng điệu quái gở.

"Được rồi, tới đủ cả rồi thì ăn cơm đi".

Dương Cảnh Đào ngồi ở vị trí trên cùng, nói với vẻ mặt vô cảm.

Cả gia đình ngồi vào bàn ăn.

"Bố nghe nói khu biệt thự núi Vân Mộng sắp mở bán rồi hả?", Dương Cảnh Đào vừa ăn vừa hờ hững nói.

"Đúng thế, thưa bố!"

Triệu Tứ Hải gật đầu, trông có vẻ rất tự hào: "Một phần gạch của khu biệt thự đó là do con nhận thầu, kiếm được mấy trăm ngàn".

"Khá đó".

Dương Cảnh Đào hài lòng gật đầu: "Những người sống ở khu biệt thự núi Vân Mộng đều là những nhân vật có máu mặt, Tứ Hải nhận thầu được một phần công trình ở đó là giỏi lắm rồi, ít nhất cũng được tiếp xúc với tầng lớp xã hội thượng lưu".

Nghe vậy, Triệu Tứ Hải mừng rơn, anh ta nói tiếp: "Cách mở bán khu biệt thự Vân Mộng Sơn khác với những nơi khác, bởi vì nó được bán theo phương thức đấu giá".

"Căn biệt thự tốt nhất là một căn nằm ở giữa sườn núi Vân Mộng, phong thủy ở nơi đó là tốt nhất trong khắp núi Vân Mộng, xung quanh biệt thự có suối lượn quanh, trồng tùng và trồng trúc, đánh mắt ra có thể nhìn thấy môt nửa thành phố Đông Hải, ở đó chẳng khác nào sống trong chốn bồng lai tiên cảnh!"

"Nhiều tiền có khác, ngay cả chỗ ở cũng khác hẳn với những người bình thường như chúng ta", Dương Lệ không khỏi thốt lên, trong lòng cảm thấy ước ao.

"Ha ha, em thì cứ mơ đi thôi, giá khởi điểm của căn biệt thự ấy là mười triệu, đối với em á, nó là một con số trên trời", Dương Duyệt cười lạnh một tiếng.

Nghe vậy, Dương Lệ nhíu mày lại, nhưng cô không phản bác.

"Được rồi, không nói tới chuyện biệt thự nữa, tuy rằng bố cũng muốn ở đó, nhưng chắc là đời này chẳng có hi vọng gì đâu", Dương Cảnh Đào mở miệng:

"Chúng ta tâm sự về dự án cải tạo khu Bành Hộ đi".

Dương Lệ nghiêm mặt lại, vòng vo tam quốc mãi, đến cuối cùng Dương Cảnh Đào vẫn quay lại với chủ đề này.

"Tứ Hải nói với bố rằng con chính là tổng phụ trách dự án cải tạo khu Bành Hộ, có đúng không Tiểu Lệ?", Dương Cảnh Đào nhìn về phía Dương Lệ.

"Đúng vậy, bố", Dương Lệ gật đầu.

"Ừm, Tiểu Lệ, con cảm thấy mình có thể đảm nhận được trách nhiệm ấy không?", Dương Cảnh Đào lại hỏi.

"Con chỉ là một kế toán, sao có thể đảm nhiệm được chức trách quan trọng như thế", Dương Lệ lắc đầu:

"Nhưng lãnh đạo của Nhân Phàm đã chỉ đích danh con, con không đảm nhiệm được thì cũng phải đảm nhiệm".

"Tiểu Lệ, em nói đúng đó, đúng là em không thể đảm nhiệm nổi", chị cả Dương Duyệt cười lạnh:

"Nhưng chị thấy khó hiểu lắm nhé, đám quản lý cấp cao ấy đâu phải một lũ ngốc, vì sao lại giao chuyện quan trọng như thế cho em? Chắc không phải em có quan hệ mờ ám gì với mấy ông quản lý ấy chứ?"
Chương 53: Nhường chức cho người có năng lực

"Chị cả, chị nói thế là có ý gì?", sắc mặt của Dương Lệ trở nên khó coi.

"Không có ý gì hết, bình thường chị thích xem phim, thường xuyên thấy cảnh nữ cấp dưới có quan hệ thân thiết với lãnh đạo, tìm cơ hội leo lên chức vị cao hơn. Chị không nói em đâu Tiểu Lệ, chỉ đang cảm thấy khó hiểu thôi!"

Dương Duyệt trợn trắng mắt.

"Chị cả, nói gì cũng phải có chứng cứ, không tùy tiện vu oan cho người khác được đâu", Lâm Hàn nhíu mày lại, nếu Dương Duyệt không phải chị cả, bố vợ cũng đang ngồi ở đây, vậy thì anh đã "động thủ" ngay từ khi cô ta nói câu đó rồi.

"Chứng cứ? Tôi đi đâu mà tìm chứng cứ cho cậu?", Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn với vẻ khinh miệt:

"Vả lại, tôi đang nói chuyện với em gái tôi, đây là chuyện của nhà họ Dương, thằng ở rể như cậu có tư cách gì mà đòi lên tiếng?"

"Được rồi, đừng nói nữa, người nhà với nhau mà cãi cọ gì hả!"

Dương Cảnh Đào vỗ bàn một cái, khuôn mặt ông ta mang theo sự giận dữ, sau đó lại nhìn về phía Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, chúng tôi đang bàn chuyện công việc, trên bàn ăn này không có chỗ cho cậu xen miệng vào, cậu lo mà ăn cơm của cậu đi!"

"Tiểu Lệ, bố có một đề nghị về công việc của con", Dương Cảnh Đào lại nói.

"Bố nói đi", Dương Lệ vẫn còn giận Dương Duyệt.

"Vừa rồi con cũng thừa nhận là mình không đảm nhiệm được chức vụ tổng phụ trách rồi đấy, trên cơ bản thì cả năng lực và kinh nghiệm của con đều là một con số không tròn trĩnh", Dương Cảnh Đào nói:

"Bố muốn con nhường lại vị trí tổng phụ trách cho Tứ Hải, con thấy sao?"

Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Dương Lệ.

"Nhường lại cho anh rể?", Dương Lệ mở to đôi mắt, cô lập tức nói ngay:

"Bố à, không thể có chuyện đó được đâu! Cho dù con đồng ý thì lãnh đạo Nhân Phàm cũng không đồng ý!"

"Con đừng vội từ chối, nghe bố nói hết đã", Dương Cảnh Đào mở miệng:

"Để bố nói những lợi ích của việc này cho con nghe. Nếu con nhườnglại vị trí tổng phụ trách cho Tứ Hải, lợi ích đầu tiên là Tứ Hải có rất nhiều kinh nghiệm về mảng công trình, đồng thời cũng quen biết rộng rãi, bố tin là nó có thể hoàn thành xuất sắc dự án cải tạo khu Bành Hộ, con cũng có thể ăn nói với lão đạo của Nhân Phàm được".

"Nếu con đảm nhiệm thì có thể còn chẳng biết xử lý những tình huống đột phát như thế nào ấy chứ".

"Bố nói không sai đâu", Triệu Tứ Hải gật đầu: "Anh chắc chắn sẽ lo liệu dự án cải tạo khu Bành Hộ tốt hơn em, bởi vì anh đã phất lên nhờ vào ngành này mà".

Dương Lệ không nói gì cả.

Dương Cảnh Đào lại tiếp lời: "Lợi ích thứ hai là chuyện đó sẽ tốt cho tất cả chúng ta. Nếu Tứ Hải hoàn thành dự án ấy một cách xuất sắc thì chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Đến lúc đó, Tứ Hải sẽ đổi đời, chẳng khác nào cá chép hóa rồng".

"Một người làm quan cả họ được nhờ, Tứ Hải mà trở thành lãnh đạo thì làm sao mà quên con được? Đến lúc đó, từ chuyện mua nhà cho con đến chuyện kiếm một công việc ra hồn cho thằng vô tích sự Lâm Hàn đều chỉ là chuyện nhỏ!"

"Tiểu Lệ, bố nói đúng đó!"

Triệu Tứ Hải vội vàng nói: "Chỉ cần em giao vị trí tổng phụ trách cho anh, sau này anh phất lên rồi, chắc chắn sẽ không quên em, đương nhiên là cả em Lâm Hàn nữa!"

Dương Lệ vẫn im lặng, như thể đang đắn đo suy nghĩ.

Dương Cảnh Đào là người nuôi dưỡng Dương Lệ khôn lớn, ông ta lập tức nhìn ra được là Dương Lệ đã dao động rồi.

"Tiểu lệ, con cảm thấy bố nói có lý không? Con giao chuyện này cho Tứ Hải thì sẽ tốt cho con, tốt cho nhà chúng ta, và tốt cho cả công ty con nữa!", Dương Cảnh Đào mỉm cười nói:

"Nhưng nếu con phụ trách dự án này thì những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, khi đó sẽ phiền phức lắm đó! Nếu xảy ra sự cố, ví dụ như tai nạn chết người hay gì gì đó thì con sẽ phải gánh trách nhiệm, chưa biết chừng còn liên lụy đến gia đình con nữa!"

"Gia đình con?"

Nghe đến đó, Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, bất đắc dĩ nói:

"Thực ra lúc đầu con cũng không muốn đảm nhiệm chức vụ tổng phụ trách đâu, bởi vì chuyện đó quá khó với con, con không dám chắc là sẽ hoàn thành tốt được, nhưng cấp trên lại chỉ đích danh con phụ trách!"

"Điều mấu chốt là cho dù con đồng ý nhường chỗ thì liệu lãnh đạo của Nhân Phàm có đồng ý không?"

Thấy Dương Lệ đã dao động rồi, đôi mắt của Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều sáng rực lên.

"Con yên tâm, bố đã nghĩ kỹ đối sách rồi".

Dương Cảnh Đào cười nói: "Ngày mai con dẫn Tứ Hải tới công ty con, tìm lãnh đạo và đưa ra đề nghị nhường chức cho người có năng lực, đồng thời tiến cử Tử Hải đảm nhiệm chức vụ tổng phụ trách, sau đó trình bày những mặt lợi của chuyện này ra là được".

"Bố nghĩ những lãnh đạo ấy không phải đồ ngốc đâu, tất nhiên bọn họ phải biết giữa con và Tứ Hải, ai mới là người thích hợp với vị trí tổng phụ trách chứ!"

"Con... Mai con sẽ thử xem sao".

Dương Lệ do dự một lát, đến cuối cùng vẫn gật đầu.

Sở dĩ Dương Lệ đồng ý là bởi vì câu nói cuối cùng của Dương Cảnh Đào. Nếu xảy ra sự cố ở công trường và gây ra thương vong về người thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tới gia đình cô.

Lúc ấy, cô lập tức nghĩ tới Lâm Hàn.

Trên ti vi, Dương Lệ đã gặp nhiều trường hợp thiệt mạng ở công trường, sau đó công nhân tới quậy tung nhà của chủ thầu lên rồi.

Nếu chuyện ấy xảy ra với cô thì có thể sẽ gây hại tới Lâm Hàn, vậy nên đến cuối cùng Dương Lệ đã quyết định đồng ý với Dương Cảnh Đào.

"Tốt! Cứ quyết định thế nhé!", Dương Cảnh Đào mừng như mở cờ trong bụng.

"Yên tâm đi Tiểu Lệ, sau khi kết thúc dự án này, anh sẽ không quên em đâu!", Triệu Tứ Hải lập tức nói:

"Nếu anh được lợi thì chắc chắn sẽ có phần của em!"

Dương Lệ chỉ im lặng gật đầu.

Ăn xong, Lâm Hàn và Dương Lệ về nhà trước, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt vẫn ở lại nhà Dương Cảnh Đào.

"Lần này may mà có bố, nếu bố không lên tiếng thì chưa chắc Tiểu Lệ đã chịu đồng ý đâu", Triệu Tứ Hải mời rượu Dương Cảnh Đào.

"Cái gì gọi là chưa chắc, chắc chắn là không đồng ý ấy chứ, cô em gái này của con keo kiệt bỏ xừ!"

Dương Duyệt cười nhạo: "Trước kia không phát hiện ra, nhưng kể từ khi biết nó giấu con tiết kiệm tiền là càng ngày con càng cảm thấy nó keo kiệt. Bố xem, nếu bố không mở miệng, con mà đi xin xỏ thì chắc chắn nó sẽ không đồng ý nhường chức tổng phụ trách cho Tứ Hải!"

"Haizz, bố cũng không ngờ là Tiểu Lệ lại biến thành như thế".

Dương Cảnh Đào thở dài một hơi: "Kể từ khi Tiểu Lệ kết hôn với thằng vô dụng Lâm Hàn, bố cảm thấy nó thay đổi nhiều quá. Nhưng Tứ Hải này, nói thế nào thì Tiểu Lệ cũng đã nhường lại chức vụ cho con, sau này hoàn thành dự án, con nhất định phải nhớ đến nó đấy".

"Bố yên tâm, con sẽ có chút lòng thành với em ấy mà", Triệu Tứ Hải đảm bảo.

"Ha ha, lòng thành cái khỉ gì!"

Dương Duyệt cười lạnh: "Loại kế toán quèn như nó mà đảm nhiệm được cái chức tổng phụ trách ấy hả? Con thấy Tứ Hải mới là người thích hợp nhất!"

"Tiểu Duyệt, dù thế nào thì cũng là người một nhà, chẳng lẽ con ăn nên làm ra rồi mà còn để Tiểu Lệ đói khổ hả? Phải giúp đỡ nhau chứ! Có cái thằng ăn hại Lâm Hàn đó, áp lực của Tiểu Lệ cũng lớn lắm đấy!", Dương Cảnh Đào nhíu mày nói.

"Vâng vâng vâng, con biết rồi, con sẽ chia cho nó chút gì đó!", Dương Duyệt nói mà không mấy tình nguyện.

"Chẳng phải Tiểu Lệ vẫn sống ở cái khu chung cư đổ nát ấy sao? Đợi đến khi kết thúc dự án của Tứ Hải và kiếm được tiền thì bọn con sẽ tới núi Vân Mộng ở, để lại căn biệt thự của bọn con cho Tiểu Lệ".

"Tuy rằng là nhà cũ, nhưng Tiểu Lệ và Lâm Hàn được ở biệt thự cũng là khá lắm rồi, còn mới với cũ gì nữa!"

"Ừm, như thế cũng được", Dương Cảnh Đào gật đầu:

"Nhưng như vậy thì hời cho thằng vô tích sự Lâm Hàn ấy quá. Cái loại vô dụng như nó còn chẳng xứng ở biệt thự cũ ấy chứ!"
Chương 54: Lại hot rồi

"Cái loại vô tích sự, chỉ biết ăn rồi ngồi chờ chết như Lâm Hàn làm gì xứng ở biệt thự", Dương Duyệt cười nhạo nói.

"Haizz, từ nhỏ Tiểu Tuyết đã thông minh lanh lợi, đồng thời cũng rất xinh đẹp, nhưng lại gả cho cái thằng ăn hại Lâm Hàn", Dương Cảnh Đào thở dài:

"Mấy ngày vừa qua bố đi dạo ở công viên, phát hiện có rất nhiều người tổ chức xem mắt để tìm kiếm nửa kia cho con cái mình".

"Bố, chẳng lẽ bố định?", đôi mắt của Dương Duyệt lóe lên.

"Đúng thế!"

Dương Cảnh Đào gật đầu: "Tiểu Lệ gả cho Lâm Hàn chẳng khác nào hoa nhài cắm bãi phân trâu. Với nhan sắc và công việc của Tiểu Lệ, bố nghĩ dù có ly hôn thì cũng không lo là không gả đi được".

"Bố tới xem thử buổi xem mắt ấy rồi, có không ít đàn ông đã ly hôn muốn tìm vợ, điều kiện của bọn họ khá tốt, có nhà có xe ở thành phố Đông Hải, học vấn ít nhất cũng là nghiên cứu sinh, còn có mấy tiến sĩ nữa, bố cảm thấy rất hợp với Tiểu Lệ".

"Bố thấy nếu có thể thì phải bắt Tiểu Lệ ly hôn với Lâm Hàn, tìm một người có điều kiện tốt hơn!"

Dương Cảnh Đào nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Liệu Tiểu Lệ có đồng ý với chuyện này không?", Triệu Tứ Hải hỏi.

"Nó không đồng ý là bởi vì nó còn trẻ, chưa được nếm trải những đắng cay trong cuộc đời", Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng:

"Mấy ngày tới bố sẽ tới buổi xem mắt tiếp, đợi đến khi tìm được ứng cử viên làm bố hài lòng thì sẽ gọi anh ta tới nhà ta ăn cơm, gọi cả thằng vô dụng Lâm Hàn tới nữa. So sánh hai người với nhau là Tiểu Lệ sẽ biết phải lựa chọn thế nào thôi!"

"Cách hay đấy ạ!"

Dương Duyệt gật đầu: "Tên phế vật Lâm Hàn ở nhà họ Dương chúng ta lâu như thế mà chẳng làm được trò trống gì ra hồn, đến lúc cho nó cút khỏi nhà họ Dương rồi! Tiểu Lệ cưới lần hai cũng đâu có sao".

"Ừm, để bố lo chuyện này cho", Dương Cảnh Đào nói: "Tứ Hải, tối nay về con nhớ chuẩn bị kỹ càng nghe chưa? Ngày mai tới công ty của Tiểu Lệ thì phải biểu hiện thật tốt vào, cố mà giành lấy cái chức tổng phụ trách!"

"Vâng, thưa bố!"

Triệu Tứ Hải gật đầu, anh ta tự tin là mình có thể ngồi lên cái vị trí ấy.

...

Trên đường về nhà, Lâm Hàn lái xe.

"Chồng à, liệu anh có trách em chuyện em nhường chức tổng phụ trách cho anh rể không?", Dương Lệ do dự giây lát rồi mở miệng hỏi.

"Vì sao anh phải trách em?", Lâm Hàn nở nụ cười: "Vả lại, đâu phải em muốn là nhường được đâu".

"Ngày mai anh rể tới công ty, chỉ cần em đề nghị chuyện này với lãnh đạo, chắc chắn lãnh đạo sẽ đồng ý. Anh rể có kinh nghiệm hơn em, phất lên nhờ vào các dự án công trình, nhất định sẽ làm tốt dự án này, tóm lại là thích hợp hơn em", Dương Lệ nói:

"Hơn nữa em rất sợ những sự cố mà bố nói tới, nhất là mấy vụ đền bù rồi cưỡng chế phá dỡ gì đó, nếu xảy ra chuyện thì sẽ liên lụy đến anh mất".

"Yên tâm đi, không có chuyện cưỡng chế phá dỡ đâu", Lâm Hàn nở nụ cười tự tin, trong lòng thầm nghĩ, dù sao anh cũng lo liệu ổn thỏa cho em hết rồi!

"Anh nói không có là không có chắc".

Dương Lệ lắc đầu, điều chỉnh tư thế thoải mái để nghịch điện thoại.

"Anh trai chạy Rolls-Royce lại hot rồi".

Dương Lệ lướt thấy một video ngắn.

"Sao lại hot nữa rồi?", Lâm Hàn hơi ngạc nhiên.

"Có người quay được cảnh anh ta gửi tiết kiệm mấy chục triệu trong ngân hàng".

Dương Lệ đưa di động tới trước mặt Lâm Hàn, trong đó đang quay đến cảnh một thiếu niên đứng đó, trong hai chiếc va ly bên cạnh đựng toàn tiền là tiền.

"Trong ngân hàng không cho chụp ảnh, video này được quay từ bên ngoài, không quay được khuôn mặt của anh trai chạy Rolls-Royce ấy, nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện anh ta hot xình xịch trên mạng".

Dương Lệ kích vào phần bình luận, nói:

"Bình luận thú vị lắm nhé, chồng à, để em đọc cho anh nghe".

"Woa, đây là video thứ ba của anh trai chạy Rolls-Royce rồi!"

"Giàu vãi, tôi cảm thấy va ly sắp nổ tung luôn rồi!"

"Tránh hết ra nào, đây là chồng tôi!"

"Nếu được gả cho kiểu đàn ông thế này thì tốt biết bao!"

"Vừa giàu, vừa có tài nghệ, lại còn không khoe khoang, nam thần của tôi ơi!"

"Thích anh trai này quá đi mất!"

"Liếm màn hình!"

"Ha ha, nghe những bình luận này thì chắc là con gái hết hả?", Lâm Hàn cười mà chẳng mấy để ý.

"Chắc thế, đoán chừng sau một đêm là anh trai chạy Rolls-Royce lại trở thành tình nhân trong mộng của tất cả con gái Đông Hải rồi", Dương Lệ nói.

"Vậy anh ta có phải tình nhân trong mộng của em không?", Lâm Hàn nhìn về phía Dương Lệ.

"Dẹp đi, em không có hứng thú với mấy người hot trên mạng như thế này".

Dương Lệ thoát video rồi tắt màn hình đi: "Ai biết chiếc xe ấy có phải hàng thuê không, tiền chắc gì đã là của anh ta. Trong số những người hot trên mạng, mười người thì đến chín người là diễn để thu hút fan thả tim và theo dõi. Thay vì rảnh rỗi chú ý tới họ thì chẳng thà dành thời gian cho người nhà còn hơn".

Sau đó cô lại cười khúc khích:

"Vả lại em chỉ có hứng thú với chồng thôi! Anh chính là tình nhân trong mộng của em!"

Lâm Hàn cũng mỉm cười.

...

Sáng hôm sau, một chiếc BMW 520 chậm rãi lái vào khu chung cư Hạnh Phúc.

"Chồng này, cần gì phải tới đón Tiểu Lệ, để nó đi xe công ty, chúng ta đợi nó ở công ty là được rồi mà?"

Dương Duyệt ngồi trên ghế phụ, vừa nghịch điện thoại vừa nói với vẻ phụng phịu.

"Dù thế nào thì lần này cũng ta cũng đang nhờ vả nó mà, phải làm bộ tí chứ", Triệu Tứ Hải nói:

"Tuy rằng chúng ta không có thiện cảm gì với Tiểu Lệ, nhưng dù sao người ta cũng nhường chức vụ tổng phụ trách cho chúng ta, cho nó quá giang một đoạn cũng đâu có gì".

"Nhưng xe chúng ta mới rửa, nếu Tiểu Lệ làm bẩn thì sao!", Dương Duyệt bĩu môi:

"Hơn nữa nó có Mercedes mà? Chiếc E350L ấy cao cấp hơn 520 của chúng ta nhiều, bảo nó tự lái đi không được sao?"

"Em quên rồi sao? Tiểu Lệ đưa xe cho bố rồi".

"Vậy bảo nó tới chỗ bố lái xe đi, tóm lại em không muốn nó ngồi xe của chúng ta, nhỡ làm bẩn thì sao!", Dương Duyệt gắt gỏng.

"Được rồi mà, em đừng giận", Triệu Tứ Hải khuyên nhủ:

"Em xem thế này được không? Chúng ta tới đó chở nó đến công ty đàm phán, đợi anh giành được chức vụ tổng phụ trách rồi thì chúng ta sẽ đi, để nó tự bắt xe về".

"Ừm, như thế còn tạm được", Dương Duyệt miễn cưỡng đồng ý: "Mong là nó đừng làm bẩn xe chúng ta ngay khi vừa ngồi vào".

Dứt lời, Dương Duyệt ngả người ra ghế nghịch điện thoại.

"Oa, anh trai chạy Rolls-Royce!"

Cô ta lướt đến video của anh trai chạy Rolls-Royce, tiêu đề là:

"Anh trai chạy Rolls-Royce tới ngân hàng gửi tiền tiết kiệm, tiền nhét đầy va ly!"

Dương Duyệt vội vàng kích vào, đôi mắt cô ta mở thật to:

"Á đù, nhiều tiền thế này thì phải đến chục triệu mất!"

Cô ta nhìn những xấp tiền đỏ tươi trong va ly, suýt thì rớt cả cằm xuống, vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ.

"Thần tượng của anh lại có video rồi à?!"

Triệu Tứ Hải cũng nhích lại gần xem video, đồng thời trầm trồ nói:

"Không hổ là thần tượng của anh, lần nào có video là cũng nổi như cồn trên mạng!"

"Lần đầu tiên là chạy chiếc Rolls-Royce với người đẹp bí ẩn, thể hiện ra độ giàu nứt đố đổ vách!"

"Lần thứ hai là đàn bài 'Hôn lễ trong mơ' trong lớp ghi ta, thể hiện ra tài nghệ của anh ấy!"

"Lần này lại tới ngân hàng gửi tiết kiệm! Đỉnh vãi nồi!"

Triệu Tứ Hải bày ra vẻ mặt ước ao:

"Bao giờ anh mới trở thành người như anh trai chạy Rolls-Royce ấy đây?!"
Chương 55: Tôi đây là thương vợ

“Chồng ơi, anh nhất định có thể làm được!”

Dương Duyệt cổ vũ: "Chỉ cần lấy được công trình cải tạo khu Bành Hộ, cho dù không mua được con Rolls-Royce đời mới, thì mua một con bình thường cũng chẳng là vấn đề!"

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ lái xe tới trước mặt Tiểu Lệ, khịa con E350L của nó, xem xe ai đẹp! Xe ai đắt tiền hơn!”

“Còn tên Lâm Hàn vô tích sự kia thì bỏ đi, đừng nhắc tới cậu ta, người như thế em cũng chẳng muốn nói gì nhiều”, trong ánh mắt Dương Duyệt toát lên vẻ khinh thường nói.

Chỉ chốc lát sau, xe đã chạy tới dưới lầu.

“Ơ, Mercedes-Benz E350L? Lẽ nào Tiểu Lệ lái xe đã tặng cho bố về lại?”, Dương Duyệt thò đầu ra, sửng sốt nói.

Một chiếc xe E350L màu đen sang trọng đang đỗ ở bên cạnh.

“Ha ha, chồng ơi, anh có thấy em gái em keo kiệt không? Giả vờ hiếu thảo đưa xe cho bố chạy, mà giờ mới mấy ngày nó đã lái về rồi!”, Dương Duyệt khinh thường nói.

“Nó đưa xe cho bố chạy chỉ là ra vẻ cho chúng ta xem thôi. Để chúng ta thấy nó hiếu thảo như nào, ai biết đằng sau lại là bộ mặt khác!”

“Đợi đã, em nhìn lại xem, biển số chiếc này không giống với xe của bố", Triệu Tứ Hải nhìn kỹ nói.

Dương Duyệt quay đầu lại nhìn, nói: "Đúng là không giống, xem ra Tiểu Lệ còn có chút lương tâm, biết hiếu thảo bố. Hiểu thảo thì phận là con gái cũng phải có trách nhiệm, không thể chúng ta làm còn nó ngồi chơi được!"

“Có điều, không ngờ cái khu chung cư rách nát này lại có người chạy nổi chiếc Mercedes-Benz, kể cũng kỳ lạ”.

“Một số người có tiền rất khiêm tốn, nhìn bề ngoài thì bộ quần áo không tới hai trăm tệ, ở cũng ở căn nhà rất tệ, làm cái gì đều nhìn vô cùng phèn, nhưng biết đâu lại là người có tiền gửi ngân hàng cả mấy chục triệu tệ”, Triệu Tứ Hải nghiêm túc nói.

“Vậy anh nói xem thằng Lâm Hàn vô dụng kia có phải kẻ có tiền không?”, Dương Duyệt bỗng nhiên hỏi.

“Ặc…”

Triệu Tứ Hải sửng sốt, sau đó ôm bụng cười to, nói: "Vợ à, em hài hước ghê, thằng Lâm Hàn vô dụng kia sao có thể có tiền được! Nếu cậu ta là người có tiền thì tên của Triệu Tứ Hải anh sẽ viết ngược lại! Ha ha ha!"

“Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, cười tên vô dụng kia có tác dụng gì, cậu ta lại không có ở đây”, Dương Duyệt cũng khẽ mỉm cười.

“Giờ em bảo Tiểu Lệ xuống lầu rồi chúng ta đến công ty”, Dương Duyệt lấy điện thoại di động ra, bảo Dương Lệ xuống dưới.

Một lát sau, Lâm Hàn đưa Dương Lệ xuống.

“Há, đi làm mà còn phải tiễn à!”

Dương Duyệt ngó đầu ra nhìn về phía Lâm Hàn nói: "Tôi nói này Lâm Hàn, hay là thằng vô dụng như cậu ở nhà làm người giúp việc luôn đi. Mỗi ngày tiễn Tiểu Lệ đi làm rồi nấu cơm cho nó".

“Chị cả à, tôi đây là thương vợ”, Lâm Hàn nói.

“Thương vợ? Ha ha, tôi thấy cậu không có trách nhiệm với gia đình, không dám ra ngoài xã hội bươn trải dốc sức làm việc đối mặt với áp lực, chỉ biết lười biếng ở nhà thì có!”, Dương Duyệt khinh thường nói.

“Cậu cũng không chịu học Tứ Hải nhà tôi nhiều hơn này, coi Tứ Hải xem, anh ấy mới là hình mẫu của một người đàn ông! Vừa lo đi làm còn vừa lo cho gia đình!”

Lầm Hàn lắc đầu, chẳng muốn đôi co nữa.

“Được rồi, Tiểu Lệ, mau lên xe đi, chúng ta đến công ty thôi”, Triệu Tứ Hải hối, anh ta đã có chút mất kiên nhẫn, chỉ ước gì giờ mình đã ngồi trên chiếc ghế tổng phụ trách.

Đến lúc đó, anh ta sẽ vô cùng hãnh diện trước mặt đám đồng nghiệp!

“Đợi đã, Tiểu Lệ, em đừng vội lên xe!”, Dương Duyệt bỗng nghiêm mặt nói: "Xoay một vòng trước mặt chị xem, để chị xem trên người có bẩn hay không. Nếu có thì về nhà thay quần áo rồi xuống, tránh làm dơ xe tụi chị".

“Không cần đâu chị, cho dù bẩn cũng không bẩn xe của chị”, Dương Lệ nhíu mày nói.

“Lẽ nào em muốn gọi xe đi công ty?”, Dương Duyệt sửng sốt rồi tức giận nói: "Vậy sao em không nói sớm, hại chị và Tứ Hải lái xe qua đón em! Tiền xăng đi tốn cả mấy chục tệ đó!"

“Em lái xe của mình”, Dương Lệ lấy chìa khóa xe ra nhấn một cái.

Tít tít!

Đèn trước và sau của chiếc Mercedes-Benz E350L lóe sáng.

“Ơ…”

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt lập tức ngây người, trợn to mắt nhìn.

Chiếc Mercedes-Benz kia... Cũng là của Dương Lệ ư?

Không thể nào, chẳng lẽ cô mua hai chiếc Mercedes-Benz, cộng lại là hơn một triệu tệ đó!

Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Thấy Dương Lệ lên xe, trong lòng hai người vô cùng phức tạp.

“Chắc chắn là đi vay để mua!”, Dương Duyệt thầm nghĩ: "Dù Tiểu Lệ có gửi ngân hàng nhiều đến mấy, cũng không thể nào mua được hai chiếc Mercedes-Benz!"

“Nhưng cho vay thì cũng phải trả trước mấy trăm ngàn tệ! Ha ha, em gái mình đúng là keo kiệt, lén lút gửi ngân hàng sau lưng mình, không để lộ ra chút xíu nào”.

“Chồng ơi, em đi đây, anh ở nhà ngoan nhé”, Dương Lệ nhô đầu ra cười nói với Lâm Hàn.

“Vợ đi cẩn thận, chú ý an toàn, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho anh”, Lâm Hàn nói.

“Vâng!”

Dương Lệ khởi động xe, lái ra khỏi khu chung cư Hạnh Phúc.

Triệu Tứ Hải lập tức lái xe đuổi theo.

Tiễn Dương Lệ đi xong, Lâm Hàn bèn bấm gọi cho Tôn Minh.

“Cậu Hàn, mọi thứ đều làm theo sự dặn dò của cậu, tôi sẽ bảo cấp dưới hoàn thành tốt công việc được giao”, giọng nói trầm thấp của Tôn Minh vang lên từ đầu bên kia.

“Tốt!”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn bèn đi lên lầu.

Reng reng reng!

Anh vừa mới đóng cửa thì chuông cửa lại vang lên.

Lâm Hàn khó hiểu mở cửa ra, sau đó anh lập tức nhíu mày.

“Cô tới đây làm gì?”

Người đứng ở cửa chính là Châu Nguyệt Nguyệt!

Có thể thấy cô ta đã sửa soạn một phen, mặc một chiếc váy bó sát mông, đi tất da, phô bày hết toàn bộ dáng người quyến rũ ra.

Áo cũng hơi hơi hở, lộ ra khe ngực trắng ngần sâu hun hút khiến cho người ta muốn vươn tay sờ thử.

“Tối hôm qua, tôi lại mơ thấy anh”, Châu Nguyệt Nguyệt nói với ánh mắt đỏ hoe.

“Tôi tua lại đoạn video anh đi ngân hàng gửi tiền, thấy bóng dáng của anh thì khóc cả đêm, tôi phát hiện mình không thể quên được anh”.

“Tối qua, tôi lại tua đi tua lại đoạn video kia cả mấy trăm lần, trong đầu toàn là bóng dáng của anh thôi”.

“Đó là chuyện của cô”, Lâm Hàn trợn trắng mắt, chẳng muốn nhiều lời với cô ta, dứt khoát đóng cửa lại.

Thế nhưng, tốc độ của Châu Nguyệt Nguyệt lại nhanh hơn, cô ta giơ tay nắm lấy cánh cửa.

Khóe mắt đỏ hoe rơm rớm nước mắt, nói: "Lâm Hàn, tại sao anh lại vô tình như vậy? Tôi thích anh, anh không thể tiếp nhận tôi ư?"

“Chị hai à, cô muốn tôi tiếp nhận cô như thế nào hả trời!”

Lâm Hàn không kiên nhẫn nói: "Tôi đã kết hôn, có vợ rồi, tôi rất yêu vợ mình! Hơn nữa, dù tôi chưa kết hôn thì cũng không có cảm giác gì với cô hết!"

“Tôi không ngại anh đã kết hôn, tôi bằng lòng làm người thứ ba, chỉ cần chúng ta giấu kín thì sẽ không ai biết!”, Châu Nguyệt Nguyệt thật lòng nói.

“Không có khả năng!”

Lâm Hàn quả quyết nói: "Cô thả tay ra, không thì đóng cửa bị kẹp phải cũng đừng trách tôi nhẫn tâm".

“Tôi không thả!”

Châu Nguyệt Nguyệt giậm chân một cái, nắm chặt lấy cánh cửa không cho Lâm Hàn đóng lại.

“Tại sao anh lại trốn tôi, dù anh không thích tôi thì nói với tôi mấy câu cũng không được ư?”, Châu Nguyệt Nguyệt rưng rưng nước mắt nức nở nói.

“Nếu như bởi vì thái độ trước đây của tôi đối với anh thì giờ tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi anh! Nay tôi chỉ muốn nói chuyện với anh mà thôi! Lâm Hàn à!”

“Tôi không muốn nói chuyện với cô, chuyện trước đây, tôi chưa bao giờ để bụng cả, bây giờ, chúng ta chẳng có quan hệ nào hết!”

Lâm Hàn lạnh giọng nói: "Vì vậy, mời cô cách xa tôi ra một chút!"

Lâm Hàn nói xong bèn dùng sức đóng cửa lại.

“Lâm Hàn, tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy!”, Châu Nguyệt Nguyệt lớn tiếng khóc, nhào vào người Lâm Hàn.

Mục tiêu của cô ta rất rõ ràng, đôi môi đỏ mọng quyến rũ nhắm thẳng về phía khuôn mặt của Lâm Hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK