Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 741: Gặp mai phục

Khi cao thủ nhà họ Lâm đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông bắt đầu dò hỏi tin tức và sắp xếp, thì nhóm người Lâm Hàn đang lái xe trên đường cao tốc đến đó trong đêm.

“Nghỉ ngơi trước đã, sáng mai đến nơi sẽ bận rộn, chắc chắn không có thời gian nghỉ ngơi đâu”, Lâm Hàn nhìn mấy người La Văn bên cạnh rồi nói.

Khi mấy người La Văn đến đây đều có quầng thâm dưới mắt, hiển nhiên không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Đương nhiên Lâm Hàn có thể hiểu được là họ quá lo lắng cho Trương Thiên Sơn, ngay chính anh cũng rất lo lắng cho ông ta, dù sao Tạ Kiến An cũng không phải người tốt, rất có thể chuyện gì cũng làm được.

Nhưng lo lắng thì lo lắng, nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi, chỉ có nghỉ ngơi tốt mới có trạng thái tinh thần tốt để đối phó với liên quân của Tạ Kiến An, mới có thể giải cứu Trương Thiên Sơn.

La Văn ở bên cạnh Lâm Hàn nghe vậy thì khẽ gật đầu, do dự một lát rồi vẫn hỏi: “Anh Lâm, anh chắc chắn ở nơi khác anh vẫn còn nhân lực chứ? Chắc chắn có thể đối phó với liên quân của Tạ Kiến An chứ? Bên phía họ có rất nhiều cao thủ được phái đến từ vùng khác, số lượng cực kỳ nhiều”.

“Yên tâm, không sao đâu, anh mau nghỉ ngơi đi”, Lâm Hàn cười đáp.

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lâm Hàn, La Văn gật đầu không hỏi nữa, sau đó cũng nhắm mắt cố gắng nghỉ ngơi.

Còn Lâm Hàn lại đưa mắt nhìn khung cảnh đang dần lùi xa bên ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Nói thật Lâm Hàn cũng không hiểu rõ thực lực cụ thể của nhà họ Lâm, dù sao anh cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm từ nhỏ, rèn luyện ở ngoài.

Mà Lâm Hàn cũng không còn nhớ những gì đã thấy ở nhà họ Lâm, cho dù nhớ cũng không có ích gì, dù sao bao nhiêu năm trôi qua, chắc chắn đã thay đổi rất nhiều.

Tuy nhiên thực lực của nhà họ Lâm chắc chắn có thể đối phó với đám liên quân của Tạ Kiến An, chỉ là ở gần vùng Bắc Đông có nhiều cao thủ của nhà họ Lâm không thì anh không chắc chắn lắm.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, không nghĩ tới nữa, dù sao bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, không thay đổi được gì, chỉ có thể chờ tới khi đến thành phố Phụng Thiên, thấy được tình hình những cao thủ của nhà họ Lâm rồi tính tiếp.

Sau đó Lâm Hàn cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong màn đêm, đoàn xe vội vã đến thành phố Phụng Thiên ở vùng Bắc Đông, các cao thủ trên xe đều rất yên tĩnh, ngoại trừ người phụ trách lái xe, những người còn lại đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nạp thêm năng lượng.

Tốc độ lái xe của toàn đội luôn được duy trì ở tốc độ cao, về cơ bản nếu nhanh hơn thì sẽ vượt quá tốc độ tối đa cho phép.

Trên đường đi không hề dừng lại, họ chỉ muốn có thể đến thành phố Phụng Thiên bằng tốc độ nhanh nhất.

Theo dự tính của nhóm người Lâm Hàn thì trời sáng là có thể đến nơi.

Đoàn xe đi trên đường suốt cả đêm.

Khi trời tờ mờ sáng, đoàn xe của nhóm Lâm Hàn đã xuống đường cao tốc.

Lúc này mọi người đã đều thức dậy, không nghỉ ngơi nữa.

Lúc trước đi trên cao tốc đương nhiên không có gì nguy hiểm, nhưng bây giờ xuống cao tốc thực tế đã nằm trong khu vực thành phố Phụng Thiên của vùng Bắc Đông, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, vậy nên đoàn người Lâm Hàn cũng phải hết sức cảnh giác.

“Anh Lâm, tôi đề nghị giảm tốc độ, mặc dù chậm một chút nhưng an toàn hơn”, La Văn nói.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh cũng đang định bảo đoàn xe đi chậm lại thì La Văn đã lên tiếng trước.

Dù sao bây giờ đã là địa bàn của vùng Bắc Đông, mà bây giờ vùng này hoặc là người của quân liên minh Tạ Kiến An, hoặc là người của các thế lực còn lại, tình hình tương đối phức tạp. Nếu tốc độ quá nhanh, có thể sớm tới trang viên của Trương Thiên Sơn, nhưng nếu trên đường đi gặp nguy hiểm gì thì cũng không có thời gian phản ứng.

“Bảo toàn đội chạy chậm lại, giữ tộc độ bốn mươi đến năm mươi kilomet trên giờ”, Lâm Hàn ra lệnh thông qua bộ đàm.

Xe đi đầu tiên trong đoàn là người của Lâm Hàn, cũng là nhóm người mạnh nhất trong đoàn xe của Lâm Hàn, đóng vai trò như con dao sắc bén đi đầu.

Tiểu Tây nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Hàn thì lập tức giảm tốc độ, những xe phía sau cũng giảm tốc độ theo.

Tổng cộng hơn bốn mươi người, hơn mười chiếc xe giảm tốc độ, tiếp tục đi về phía sơn trang của Trương Thiên Sơn.

Sau khi đoàn xe giảm tốc độ, chưa đi được bao lâu thì phía trước đột nhiên có vài chiếc xe tải chở đầy đá và vật liệu xây dựng bất ngờ lao ra dừng ngay giữa đường, chặn đường phía trước của đoàn xe Lâm Hàn.

Rất may đoàn xe đã giảm tốc độ, phản ứng kịp thời nên vội phanh xe.

Nếu như đi với tốc độ lúc trước thì dù xe đi đầu có phản ứng kịp để phanh lại, nhưng những xe phía sau không phản ứng kịp thì chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn.

Mà nếu xe phía trước không kịp phanh lại thì tình hình còn tệ hơn nữa. Mặc dù mấy chiếc xe của đoàn hầu như đều là xe Hummer bền chắc, nhưng cũng không thể sánh được với xe chở hàng lớn chất đầy vật liệu xây dựng, khi đó tình hình sẽ cực kỳ thảm.

Mặc dù mọi người đều là cao thủ, nhưng cũng là người bình thường, gặp tai nạn xe thì cơ thể cũng không chống lại được.

“Có người mai phục!”, La Văn nhìn mấy chiếc xe tải lớn trước mặt, đột nhiên phản ứng lại.

Dù sao đối phương rõ ràng là cố ý chắn đường, không phải tai nạn bất ngờ.

Lâm Hàn nhìn về phía sau, quả nhiên phía sau cũng có mấy chiếc xe tải chất đầy vật liệu xây dựng chắn hết đường của họ.

Bây giờ mọi người đang ở trên cầu, phía trước và phía sau đều đã bị chặn hết, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Còn những chiếc xe tải lớn chở đầy vật liệu xây dựng này, Lâm Hàn không cần phải đi lên kiểm tra cũng biết chắc chắn đối phương đã rút chìa khoá và khoá cửa, thậm chí còn làm hỏng hệ thống điều khiển xe và bình xăng, để những chiếc xe tải này không thể di chuyển trong một thời gian, đây là những điều thường thấy.

Hiển nhiên một là nhóm người Lâm Hàn phải giết hết đối phương, hai là sẽ phải chôn thân ở đây.

Tất nhiên cũng có thể lựa chọn nhảy xuống sông để thoát thân, nhưng tỷ lệ thương vong cực kỳ cao, hơn nữa đối phương rất có kinh nghiệm, chắc hẳn đã cân nhắc đến tình huống này, chắc chắn sẽ còn chiêu tiếp theo không cho nhóm Lâm Hàn cơ hội.

Quả nhiên sau khi mấy chiếc xe tải dừng lại thì phía trước và phía sau cũng xuất hiện từng nhóm người.

Số lượng không đông lắm, hai bên cộng lại cũng chỉ khoảng 100 người, nhưng có vẻ đều là cao thủ, thân thủ rất tốt.

Bên Lâm Hàn và bên của đối phương đều là cao thủ, nhưng đối phương có ưu thế về số lượng.

Lâm Hàn không hoảng loạn lắm, mặc dù ít người hơn nhưng vì có những người của Tôn Hàn Các, hơn 40 người biết đâu vẫn có thể thắng 100 cao thủ kia.

Lâm Hàn đã đoán trước được có thể đối phương sẽ quay lại mai phục, dù sao họ cũng không giấu tin xuất phát từ thành phố Đông Hải, mà lại dẫn theo nhiều người như vậy, nhưng anh không ngờ đối phương lại hành động nhanh như thế, có thể chuẩn bị mai phục, còn chuẩn bị được bao nhiêu cao thủ thế này.

Lâm Hàn đang định cho người lên chiến đâu nhưng lại thấy đám người mai phục ở hai phía đột nhiên đồng loạt nhìn về phía sau họ, dường như có tình huống gì đó đã xảy ra ở phía sau.
Chương 742: Phục kích ngược lại

La Văn nhìn cảnh ấy cũng hơi lo lắng.

Anh ta đang định đi theo đám Lâm Hàn chiến đấu, liều mạng xông pha một trận. Dẫu sao, với tình hình trước mắt thì đã không còn cơ hội để lùi lại rồi. Cách tốt nhất chính là cùng nhau chung tay, may ra mới có thể chiến thắng đối phương.

Nhưng cho dù có thể chiến thắng thì có lẽ bên mình cũng sẽ không còn lại bao nhiêu cao thủ, chắc chắc là không đủ để tới cứu Trương Thiên Sơn nữa.

Nhưng lúc này, La Văn lại cảm thấy có gì đó là lạ.

Ban nãy, những cao thủ mai phục ở hai bên còn đang chuẩn bị xông về phía này giải quyết đám người Lâm Hàn, thì giờ đều dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

La Văn chợt cảm thấy lạ, nhìn ra sau bọn họ, khó hiểu nghĩ có chuyện gì vậy?

"Chuyện gì thế? Đằng sau họ có gì ư?", La Văn nghi ngờ hỏi.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, anh cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên, khoảng 100 cao thủ phục kích hai bên đám Lâm Hàn đều rút về phía sau. Dường như ở đằng sau, có đối thủ nào đó càng mạnh hơn, càng đáng sợ hơn 40 cao thủ của phe Lâm Hàn.

Lâm Hàn lập tức đoán được là chuyện gì.

Với tình hình bên Tiêu Nhã thì không thể nào cử tới nhiều cao thủ như vậy được, huống chi, bên cô ấy cũng chẳng thể đến nhanh như thế.

Mặt khác, lực lượng có thể đứng cùng mặt trận với đám Lâm Hàn, nhưng lại có sức mạnh vượt trội và khó giải quyết hơn 40 người của anh thì chỉ có những cao thủ được nhà họ Lâm cử đến giúp đỡ.

Lâm Hàn cũng có chút bất ngờ, khi mình bị liên minh quân Tạ Kiến An phục kích thì những cao thủ nhà họ Lâm đã đến thành phố Phụng Thiên từ trước, điều tra tình hình rồi tổ chức mai phục ngược lại.

Phải biết rằng trước đó, Lâm Hàn chỉ bảo bọn họ tới thành phố Phụng Thiên thuộc tỉnh Bắc Đông đợi lệnh, chứ không dặn dò thêm gì nữa.

Nói cách khác, đây đều là những cao thủ kia tự mình hành động.

Tuy Lâm Hàn cũng khá bất ngờ, không tin nổi cao thủ nhà họ Lâm lại chấp hành mệnh lệnh linh động như thế. Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như chỉ có cao thủ nhà mình mới được vậy, còn các thế lực còn lại e rằng sẽ chẳng thể nào làm được.

Lâm Hàn nghĩ vậy bèn cầm bộ đàm lên, ra lệnh: "Chia làm hai hướng xông lên, những cao thủ phục kích chúng ta bên liên minh Tạ Kiến An đã bị thế lực khác mai phục ngược lại, mau áp sát từ hai phía, giải quyết đối phương một cách nhanh gọn lẹ!"

Lúc này, những cao thủ trong đoàn xe của Lâm Hàn đang không hiểu chuyện này là sao.

Bọn họ chỉ vừa cảm nhận được là mình bị phục kích, đang chuẩn bị chống trả thì thấy những cao thủ mai phục họ đồng loạt ngừng lại, sau đó ùa về phía sau.

Giờ nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Hàn thì đều bất ngờ, đối phương bị phục kích ngược lại ư?

"Xảy ra chuyện gì thế? Vậy mà cũng bị mai phục ngược lại à?"

"Ha ha, không ngờ còn có chuyện như thế này".

"Bày đặt phục kích chúng ta? Giờ thấy nghiệp quật chưa?"

"Hừ, này thì phục kích chúng ta, để tao cho mấy thằng nhãi chúng mày nếm mùi đau khổ!"

Những cao thủ dưới trướng Lâm Hàn nhanh chóng xuống xe, tách ra làm hai hướng xông lên.

Giờ đây, đằng trước đám cao thủ liên minh của Tạ Kiến An quả thật là những cao thủ nhà họ Lâm đã phát hiện ra kế hoạch của chúng từ trước.

Sau khi xác định bọn chúng đúng là đám người phục kích Lâm Hàn, những cao thủ nhà họ Lâm bèn trực tiếp ra tay.

Vốn dĩ chiếm ưu thế về số lượng, cộng thêm cao thủ nhà họ Lâm núp trong tối, còn bên liên minh của Tạ Kiến An ở ngoài sáng.

Nên khi đám liên minh của Tạ Kiến An xông lên phục kích đoàn người Lâm Hàn, thực tế chúng cũng đã bước lên cây cầu tre, không còn đường lui nữa.

Lúc này, đám liên minh phe Tạ Kiến An đang vật lộn với những cao thủ nhà họ Lâm.

Có điều, tuy chúng đều là cao thủ, nhưng thực lực lại không đồng đều, có mạnh có yếu. Hơn nữa, chúng chưa từng được huấn luyện bài bản, đa số đến từ nhiều thế lực khác nhau nên không có sự phối hợp đồng bộ, mà chỉ mạnh ai nấy đánh.

Nhưng những cao thủ nhà họ Lâm lại khác, họ đều được huấn luyện từ nhỏ, ai cũng có bản lĩnh cực kỳ lợi hại, còn phối hợp rất nhịp nhàng.

Có thể thực lực của một cao thủ bên nhà họ Lâm không bằng cao thủ phe đối phương, nhưng sẽ có những người khác giúp đỡ.

Mà đa số cao thủ trong quân liên minh phe Tạ Kiến An đều yếu hơn bên nhà họ Lâm, bên nhà họ Lâm lại còn phối hợp nhịp nhàng, vừa xông vào chiến đấu đã lộ rõ thực lực nghiền áp đối phương.

Chỉ mới đánh nhau không bao lâu, mà những cao thủ của nhà họ Lâm chỉ bị xây xát nhẹ, còn bên quân liên minh phe Tạ Kiến An đã tổn thất hơn nửa.

Hơn nữa, cao thủ nhà họ Lâm lại chiếm ưu thế về số lượng, dẫn đến tình hình lập tức nghiêng về một phía.

Đúng lúc này, những cao thủ của Lâm Hàn cũng xông tới từ đằng sau đám liên minh phe Tạ Kiến An, tham gia vào trận đấu, bắt tay với cao thủ nhà họ Lâm đối phó với quân liên minh.

Quân liên minh bị đánh giáp lá cà từ hai phía, lập tức không thể chống đỡ được tan tành xẻ nghé.

Chỉ mười mấy phút, những cao thủ quân liên minh đã người chết người bị thương, có một nửa mất hết sức chiến đấu, nửa còn lại thì giờ cũng đầu hàng, không thèm chống cự nữa.

Cũng không phải một nửa kia không muốn đầu hàng, mà là chúng chưa kịp đầu hàng thì đã bị đánh nằm bẹp, mất hết sức chiến đấu.

Chỉ trong vòng mười mấy phút, những cao thủ phe liên minh đã hoàn toàn bị đánh bại.

Đám người La Văn thấy vậy đều giật mình kinh ngạc không thôi.

Ban nãy, bọn họ còn bị quân liên minh của Tạ Kiến An phục kích, mắt thấy sắp thua, tự dưng những người kia đột nhiên xuất hiện khiến tình hình lập tức xoay chuyển, phục kích ngược lại. Chỉ qua mười mấy phút mà hơn trăm cao thủ của phe Tạ Kiến An đã bị đánh cho tan tác.

La Văn nhìn một lượt thì thấy thế lực đột nhiên xuất hiện kia có khoảng hai ba trăm người gì đó. Vả lại, họ còn toàn là cao thủ, thậm chí đa số đều có thực lực bỏ xa hơn bọn anh.

La Văn tức thì cảm thấy hết sức kinh ngạc, dù tập hợp hết toàn bộ cao thủ ở Bắc Đông lại cũng chỉ xấp xỉ cỡ đó, nhưng bình thường đều phân bố rải rác ở các nơi.

Giờ Tạ Kiến An còn phản bội, cao thủ sẽ lại càng ít hơn. Cho dù bên La Võ và Uông Nghĩa dẫn toàn bộ cao thủ trở về thì thực lực vẫn kém hơn thế lực đột nhiên xuất hiện này.

La Văn vừa kinh ngạc vừa cảm thấy nghi hoặc, lực lượng bí ẩn bỗng nhiên xuất hiện này là của thế lực nào mà thực lực tổng thể còn mạnh hơn cả vùng Bắc Đông và những nhà quý tộc kia vậy.

Giờ đây, đám liên minh của Tạ Kiến An đều bị áp tải một cách ngay ngắn đi.

La Văn thấy có một người đang chỉ huy, có vẻ là người phụ trách. Anh ta vội vàng bước tới muốn biết đám người này rốt ruộc là ai, là địch hay là bạn.

Mà La Văn vừa đến gần, đang định mở miệng nói chuyện thì người phụ trách thế lực bí ẩn kia lại hoàn toàn làm lơ anh ta, đi về phía Lâm Hàn.
Chương 743: Kinh ngạc

La Văn thấy thế, chợt cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, La Văn cũng nhớ tới, ban nãy Lâm Hàn có nói những người này là thế lực tới giúp đỡ do anh sắp xếp từ trước.

Khi vừa nhìn thấy bọn họ, bởi vì thực lực đáng sợ của đối phương khiến anh ta kinh ngạc không thôi, nên mới tạm thời không nhớ đến lời nói trước đó của Lâm Hàn.

Giờ nhớ tới, La Văn tức thì sửng sốt, Lâm Hàn vậy mà còn có thể điều động một thế lực mạnh mẽ như vậy đến làm việc giúp anh ư?

Phải biết rằng, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng hơn 200 cao thủ ở đây thôi thì cũng đã vượt xa toàn bộ thế lực ở Bắc Đông rồi.

Mà lúc này, dưới cái nhìn của La Văn.

Người phụ trách kia đã đi tới trước mặt Lâm Hàn, ông ta là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, mặt mày nghiêm nghị, tuy không làm gì nhưng lại tỏa ra khí thế uy nghiêm.

Có điều, sau khi ông ta đi đến trước mặt Lâm Hàn thì lại hết sức kính cẩn hạ mình khom lưng cúi chào anh.

Mà những cao thủ xung quanh cũng đều khom lưng chào anh với thái độ cực kỳ cung kính.

Chỉ là, những người đó lại không nói gì, bởi vì có đám người La Văn ở đây nên người phụ trách và đám cao thủ nhà họ Lâm không biết Lâm Hàn có muốn để cho họ biết thân phận của anh hay không.

Còn cung kính với Lâm Hàn thì đó là điều hiển nhiên rồi, bất cứ một người nào trong nhà họ Lâm đều phải thể hiện sự tôn trọng với ông chủ tương lai của gia tộc.

Đám người La Văn bên cạnh thấy thế đều giật mình kinh ngạc không thôi.

Ban đầu, La Văn đoán lực lượng bí ẩn có sức mạnh kinh khủng kia chắc là thế lực của các vùng còn lại, là đồng minh của Lâm Hàn, nhận được thông báo từ anh mới chạy tới. Bọn họ hẳn có thực lực ngang hàng với anh, thậm chí là Lâm Hàn còn kém hơn họ một chút.

Nhưng giờ thấy họ tôn trọng Lâm Hàn như thế thì hiển nhiên không phải vậy.

Có vẻ lực lượng bí ẩn có sức mạnh đáng sợ kia là thế lực lệ thuộc vào Lâm Hàn?

Lúc này, sắc mặt Lâm Hàn vẫn bình tĩnh như thường, anh đã nhận ra bọn họ chính là những cao thủ của nhà họ Lâm.

Tuy Lâm Hàn chưa từng gặp bất cứ ai trong số họ, nhưng chỉ nhìn cách ra tay cực kỳ quen thuộc của những người đó thôi là anh đã nhận ra họ đều là cao thủ được đào tạo một cách chuyên nghiệp từ nhỏ ở nhà họ Lâm. Chứ chẳng phải những cao thủ của bất kỳ thế lực nào bên ngoài tự mình mày mò trưởng thành lên.

Huống chi, bọn họ còn tôn trọng anh như thế, thì chỉ có thể là người của nhà họ Lâm.

"Làm rất tốt, ông tên là gì?", Lâm Hàn khẽ cười nhìn người phụ trách hỏi.

Người phụ trách nghe thấy Lâm Hàn khen thì nghiêm túc đáp: "Tôi tên là Lâm Phong, là người phụ trách ở đây".

Song, Lâm Phong cũng thầm mở cờ trong bụng.

Là người phụ trách của nhiều cao thủ nhà họ Lâm như vậy, ông ta cũng coi như có chút địa vị trong gia tộc, nên biết được kha khá thông tin.

Có lẽ những cao thủ khác còn không biết, nhưng Lâm Phong lại rất rõ, Lâm Hàn đã trở thành người thừa kế chân chính. Thậm chí, giờ thực tế Lâm Hàn đã được coi như ông chủ của nhà họ Lâm, có được quyền lợi như một ông chủ, chỉ thiếu mỗi một cái nghi thức kế nhiệm thôi.

Mà nghi thức kế nhiệm gia chủ đã được nhà họ Lâm bắt tay chuẩn bị, có lẽ không bao lâu nữa sẽ cho gọi Lâm Hàn về tiến hành buổi lễ, để anh trở thành người thừa kế chân chính của gia tộc.

Đối với Lâm Phong mà nói, nhận được lời khen ngợi từ chính ông chủ tương lai của gia tộc là một chuyện hết sức may mắn.

Nhưng giờ Lâm Phong cũng không dám thể hiện rõ ràng ra, chỉ nghĩ bụng phải hoàn thành thật tốt công việc mà Lâm Hàn giao cho, sau này nhất định sẽ nhận được vô số chỗ tốt.

Chỉ mới gặp một lần mà có thể khiến cho Lâm Hàn nhớ tên ông ta thì tuyệt đối là một chuyện vô cùng tốt.

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu nói: "Mau dọn dẹp hiện trường, sau đó tập hợp ở khách sạn, rồi chúng ta sẽ bắt đầu bước tiếp theo".

"Vâng!"

Lâm Phong đáp xong bèn đi sắp xếp.

Vốn dĩ, những cao thủ nhà họ Lâm đều được huấn luyện một cách bài nên làm việc cực kỳ nhanh. Dưới sự chỉ huy của Lâm Phong, bọn họ nhanh chóng dọn dẹp hiện trường.

Chẳng bao lâu sau, họ đã dọn dẹp xong, thậm chí mấy chiếc xe tải lớn kia đều được Lâm Phong sắp xếp xe cẩu chở đi, không bị ảnh hưởng chút nào.

Còn giờ, những cao thủ của quân liên minh phe Tạ Kiến An cũng đã đầu hàng và bị cao thủ nhà họ Lâm bắt giữ hết.

"Thưa cậu Lâm, những người kia nên xử lý như thế nào ạ?", Lâm Phong xin chỉ thị.

"Cứ dẫn theo trước đi, nhưng phải trói chặt để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn cụ thế như thế nào thì đợi giải quyết xong chuyện này rồi tính sau", Lâm Hàn lạnh lùng nói.

"Vâng!", Lâm Phong đáp.

Bấy giờ, Lâm Hàn chợt nhìn về phía La Văn vẫn đang ngơ ngác bên cạnh, nói: "La Văn, chúng ta cũng chuẩn bị đến tập hợp ở khách sạn đi, sau đó sẽ bàn bạc bước kế tiếp".

"Được!", La Văn hoàn hồn, mặt mày lộ vẻ mừng rỡ đáp.

Trong lòng La Văn tràn ngập lòng tin với kế hoạch giải cứu Trương Thiên Sơn lần này.

Trước đó, La Văn nghĩ đến muộn một chút là vì an toàn, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Nếu không phải có những người này thì La Văn tin rằng mình và hơn 40 người kia của Lâm Hàn không bị giết chết hết cũng sẽ tổn thất nặng nề dưới sự phục kích của đám quân liên minh, không còn thực lực để mà đi giải cứu Trương Thiên Sơn nữa.

Đương nhiên La Văn cũng muốn cứu Trương Thiên Sơn ra sớm một chút, dù sao giờ ông ta vẫn đang nằm trong tay Tạ Kiến An. Ngay cả chuyện phản bội mà Tạ Kiến An cũng có thể làm được thì chẳng có gì là không dám làm với Trương Thiên Sơn hết.

Đám người La Văn càng đến trễ thì sẽ càng nguy hiểm đối với Trương Thiên Sơn.

Ban đầu, La Văn còn lo lắng Lâm Hàn sẽ xúc động hành động thiếu suy nghĩ, nhưng giờ xem ra, mọi thứ chỉ là do mình nghĩ nhiều quá thôi.

Chỉ với hơn 200 cao thủ hiện tại thì đã là một lực lượng vô cùng hùng mạnh, hoàn toàn đủ để đối phó với đám người Tạ Kiến An, giải cứu Trương Thiên Sơn.

Hơn nữa, La Văn cũng thấy bọn họ đều là những cao thủ được huấn luyện một cách bài bản, cực kỳ ăn ý với nhau chứ không phải cao thủ bình thường. Mà còn đến từ cùng một thế lực.

Như những cao thủ trong liên minh phe Tạ Kiến An, họ phối hợp không được ăn ý lắm. Nhưng bên Lâm Phong lại cực kỳ ăn ý, bản thân còn có thực lực cao hơn nên đối phó đám liên minh kia quả thật dễ như ăn cháo.

Đừng nói là chiếm ưu thế về số lượng, dù không có thì những cao thủ do Lâm Phong dẫn đến cũng có thể giải quyết đám liên minh một cách dễ dàng.

Mà năng lực hành động của đám Lâm Phong lại cực kỳ mạnh, có thể dẫn theo nhiều người như vậy phục kích ngược lại đám quân liên minh của Tạ Kiến An thì đúng là khiến cho người ta có chút bất ngờ.

Cùng lúc đó, La Văn cũng thầm khó hiểu, nhiều cao thủ được huấn luyện bài bản như vậy rốt cuộc là đến từ thế lực nào, còn kính cẩn với Lâm Hàn như thế. Hơn nữa, đều có họ Lâm. Điều ấy lại càng khiến La Văn nghi hoặc không thôi.

Nhưng La Văn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra có thế lực nào mạnh như vậy ở Hoa Hạ mà họ có Lâm hết.
Chương 744: Lập tức xuất phát

Ở một khu nghỉ mát tại ngoại ô thành phố Phụng Thiên.

Đám người Lâm Hàn và nhóm cao thủ Lâm Phong mai phục ngược lại, giải quyết hơn một trăm cao thủ Tạ Kiến An phái đến, tiếp đó xử lý hiện trường một cách nhanh chóng rồi về khách sạn.

Vừa đến khách sạn, bên trong lại xuất hiện gần một trăm người, tất cả đều đến trước mặt Lâm Hàn.

La Văn nhìn thấy những người này thì lập tức nhíu mày, anh ta nhận ra hơn một trăm người này đều là cao thủ.

Hơn nữa còn không rõ thực lực của đối phương, La Văn cảm thấy hơi lo lắng.

Lúc này, Lâm Phong lại giải thích với Lâm Hàn: “Những người này đều là cao thủ đến sau, những cao thủ còn lại ở khá xa, có thể tối nay mới đến được. Nếu cậu muốn hành động ngay hôm nay thì chúng tôi chỉ có hơn ba trăm cao thủ có thể dùng”.

La Văn ở bên nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hơn một trăm cao thủ này cũng là người của Lâm Hàn sao?

Chỉ có ba trăm cao thủ? Từ lúc nào mà cao thủ lại trở nên không đáng giá như vậy? La Văn hơi nghi ngờ cuộc sống.

Phải biết rằng, Trương Thiên Sơn là đại bàng núi vùng Bắc Đông, tất cả cao thủ mà ông ta có thể điều động cũng chỉ hơn hai trăm người, đây còn bao gồm cả những cao thủ đã đi theo Tạ Kiến An, phản bội Trương Thiên Sơn.

Còn những quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, mỗi một nhà đều là sự tồn tại có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, là thế lực đứng hàng đầu trên khắp Hoa Hạ, bình thường cũng chỉ có hai trăm đến ba trăm cao thủ, càng không cần nói tới ba nhà quý tộc ở thành phố Thiên Kinh từng trải qua một trận chiến lớn, tổn thất nghiêm trọng.

Dù sao bồi dưỡng những cao thủ này vô cùng rắc rối, cần phải bỏ ra rất nhiều tiền bạc và thời gian, hơn nữa người được bồi dưỡng phải có thiên phú nhất định.

Nếu là người bình thường thì cho dù có bồi dưỡng từ nhỏ, đầu tư nhiều tiền bạc và thời gian mà thiên phú không đủ cũng không thể trở thành cao thủ được.

Giống như lính đặc chủng trong quân đội, không phải cứ có thực lực là có thể trở thành lính đặc chủng, mà cần phải có thiên phú nhất định.

Người có thiên phú như vậy rất ít, trong vạn người mới có một.

Những cao thủ này lại còn hiếm có và yêu cầu khắt khe hơn cả lính đặc chủng.

Bất cứ cao thủ nào cũng là tài nguyên vô cùng quý giá đối với các thế lực lớn nhỏ.

Vậy mà bên Lâm Hàn lại nói chỉ có hơn ba trăm cao thủ? Chỉ có thôi ư? Đây không phải là đả kích người khác à?

Đến lúc này, La Văn đã hơi hoang mang, hoàn toàn không hiểu Lâm Hàn rốt cuộc là người thế nào, vì sao lại có được hơn ba trăm cao thủ.

Theo lý mà nói, thế lực mạnh như vậy, La Văn không thể chưa từng nghe nói tới.

Nhưng giờ phút này, La Văn cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao cứu Trương Thiên Sơn mới là chuyện quan trọng nhất.

May mà Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn là anh em, Lâm Hàn chịu ra tay giúp Trương Thiên Sơn. Nếu Lâm Hàn là người như Tạ Kiến An thì bây giờ La Văn thật sự không biết nên làm thế nào. Thực lực của đám người Lâm Hàn quá mức kinh khủng.

Lúc này, Lâm Hàn nghe Lâm Phong nói xong khẽ gật đầu, cũng hiểu được.

Dù sao Hoa Hạ không phải là nơi phát triển chủ yếu của nhà họ Lâm, cho nên số lượng cao thủ sẽ tương đối ít, cộng thêm rất nhiều cao thủ đang ở khá xa, khó mà chạy về kịp.

Có thể tập trung được hơn ba trăm cao thủ sau khi Lâm Hàn ra lệnh đã là con số vượt ngoài dự liệu của anh rồi.

Hơn ba trăm cao thủ này cộng thêm hơn bốn mươi cao thủ của bản thân Lâm Hàn, còn có số ít cao thủ của nhà họ Tiêu cử đến, tin rằng để đối phó liên quân Tạ Kiến An thì như vậy đã đủ rồi.

Lâm Phong lại báo cáo với Lâm Hàn: “Chúng tôi đã đến đây trước cậu, cậu cũng không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, cho nên chúng tôi tự động tiến hành một số điều tra. Đây là phân bố thế lực ở vùng Bắc Đông và mọi chuyện lớn nhỏ ở vùng Bắc Đông hiện nay mà chúng tôi điều tra được”.

Lâm Phong nói xong bèn chuyển mấy bản báo cáo sang.

La Văn ở bên cạnh nghe thế lập tức hơi tò mò, cũng nhìn qua.

Lâm Hàn không tránh né La Văn, chuyền tay cho anh ta.

La Văn thấy vậy cũng không từ chối, vội vàng xem kĩ càng.

Không lâu sau, La Văn có chút ngạc nhiên, theo cách nói vừa rồi của bọn họ thì hẳn là nhận được lệnh của Lâm Hàn mới đến đây, đồng nghĩa nhanh nhất cũng phải trưa ngày hôm qua thì bọn họ mới đến.

Chưa đầy một ngày mà bọn họ lại điều tra được nhiều tin tức như vậy.

Trên bản báo cáo này liệt kê rõ ràng tình hình ở thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông hiện nay, trong đó bao gồm cả thế lực vốn ở vùng Bắc Đông và một vài thế lực vừa mới đến.

Thực lực của mỗi một thế lực cũng đã được điều tra sơ bộ.

Trong đó, La Văn không nắm rõ về những thế lực mới đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông cho lắm, nhưng thực lực của những thế lực vốn ở đây thì anh ta lại biết khá rõ, không chênh lệch với bản báo cáo này bao nhiêu, có thể nói là đám người Lâm Phong điều tra cực kỳ tốt.

Dựa vào bản báo cáo này, La Văn cũng đã hiểu được tình hình hiện tại.

Đàn em của Tạ Kiến An có gần một trăm cao thủ, sau đó ông ta lại hợp tác với những thế lực ở vùng khác, số lượng cao thủ cộng lại có tất cả hơn ba trăm, chưa đến bốn trăm người.

Vì bọn họ phái đến hơn một trăm cao thủ mai phục đám người Lâm Hàn, kết quả bị mai phục lại, bây giờ số lượng cao thủ giữa Lâm Hàn và Tạ Kiến An gần như nhau, thậm chí Lâm Hàn còn có chút ưu thế nhỏ.

Sau khi xem kỹ lại một lần nữa, La Văn buông bản báo cáo xuống, nhìn Lâm Hàn nói: “Anh Lâm, số lượng cao thủ của chúng ta và đối phương không chênh lệch bao nhiêu, nhưng dù vậy, trên thực tế thực lực của chúng ta vẫn hơn xa bọn họ. Dù sao những cao thủ từ các thế lực ở vùng khác phái đến không đồng đều, trong đó có rất nhiều kẻ chẳng ra sao, cộng thêm thế lực của bọn họ lẫn lộn phức tạp, phối hợp với nhau rất có vấn đề, thậm chí Tạ Kiến An điều phối cũng sẽ có vấn đề, hoàn toàn không thể sánh bằng bên anh. Chúng ta hoàn toàn có thể áp đảo đối phương dễ dàng, cứu đại bàng núi Trương Thiên Sơn ra”.

Lúc này, La Văn đầy tự tin, trong lòng càng kích động.

Vừa rồi La Văn đã nhìn thấy những cao thủ dưới trướng Lâm Hàn ra tay, không chỉ mỗi người đều rất mạnh, mà phối hợp với nhau cũng rất tốt. Một tập thể như vậy khi tác chiến sẽ có sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ.

Phía Tạ Kiến An thì lại trái ngược, thực lực không đều, thế lực phức tạp, phối hợp rất có vấn đề.

Thực lực tổng thể của bọn họ hoàn toàn không thể so sánh với cao thủ bên Lâm Hàn, huống hồ thực lực cá nhân bọn họ cũng không thể phát huy, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, không phải là đối thủ của Lâm Hàn.

Lâm Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, cũng khá tán thành cách nói của La Văn. Hơn ba trăm cao thủ của Tạ Kiến An rõ ràng không phải là đối thủ của những cao thủ bên Lâm Hàn.

Huống hồ, Lâm Hàn còn tự dẫn theo hơn bốn mươi cao thủ, cùng với một số cao thủ của nhà họ Tiêu phái đến, số lượng và thực lực tuyệt đối của họ đều có thể áp đảo đối phương.

“Nếu đã như vậy, chúng ta chuẩn bị một chút, lập tức xuất phát đến trang viên, giải cứu Trương Thiên Sơn!”, Lâm Hàn nói.
Chương 745: Phẫn nộ

La Văn nghe Lâm Hàn nói vậy, lập tức vui vẻ.

Bây giờ thực lực của bọn họ đã có thể áp đảo phía Tạ Kiến An, hơn nữa, người phía Tạ Kiến An tất nhiên không ngờ bọn họ phái hơn một trăm cao thủ đến mai phục đám người Lâm Hàn, kết quả lại bị cao thủ dưới trướng Lâm Hàn mai phục ngược lại.

Chắc chắn phía Tạ Kiến An không thể dự liệu được tình hình này, cũng không kịp làm gì đối phó, bây giờ lập tức xuất phát là có thể đánh cho đối phương không kịp trở tay, càng nắm chắc có thể cứu Trương Thiên Sơn ra.

Trong lòng La Văn hơi kích động, cuối cùng cũng có thể cứu Trương Thiên Sơn.

Từ lần trước bị người của Tạ Kiến An bắt được trong phòng bí mật, lúc nào La Văn cũng nghĩ cách giúp Trương Thiên Sơn.

Nhưng anh ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, mà bây giờ thoáng chốc đã có cách giải quyết.

La Văn càng thấy cảm kích và khâm phục Lâm Hàn, đồng thời cũng mừng vì lúc trước Trương Thiên Sơn đã kết giao được một người anh em và một đồng minh như vậy.

Lâm Phong đứng bên xác nhận kế hoạch của đám người Lâm Hàn lần này đúng là đi cứu đại bàng núi vùng Đông Bắc Trương Thiên Sơn, vẻ mặt lập tức trở nên kì quái.

Do dự một lúc, Lâm Phong vẫn không giấu giếm Lâm Hàn, nói thẳng: “Cậu chủ Lâm, lúc chúng tôi đang điều tra Tạ Kiến An còn phát hiện ra một chuyện nữa, không liệt kê trong bản báo cáo, đó là tình hình của Trương Thiên Sơn hiện tại”.

“Tình hình của Trương Thiên Sơn hiện tại? Bây giờ Trương Thiên Sơn thế nào rồi?”, La Văn lập tức nhìn chằm chằm Lâm Phong hỏi.

Từ khi Trương Thiên Sơn bị bắt, La Văn biết đã quá muộn, tức khắc rời khỏi thành phố Phụng Thiên, đến thành phố Đông Hải vùng Hoa Đông tìm Lâm Hàn, cho nên vẫn không rõ tình hình của Trương Thiên Sơn. Anh ta chỉ có thể thông qua những đàn em ở thành phố Phụng Thiên biết được Trương Thiên Sơn bị Tạ Kiến An đưa vào trang viên, sau đó thì không thấy trở ra nữa.

Hai ngày nay, La Văn sao không lo lắng tình hình hiện tại của Trương Thiên Sơn chứ, nhưng anh ta hoàn toàn không thể biết được bây giờ Trương Thiên Sơn ra sao. Thế nên anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành buộc mình không nghĩ tới nữa, không lo lắng nữa, chỉ nghĩ làm sao để cứu Trương Thiên Sơn ra nhanh nhất.

Lúc này nghe thấy lời Lâm Phong nói, La Văn lại không khỏi lo lắng.

Lâm Phong không trả lời La Văn, mà là nhìn về phía Lâm Hàn, đợi lệnh của anh.

Trên mặt Lâm Hàn có vẻ kì quái, trong lòng cũng hơi lo lắng, nhưng không hề tránh né, gật đầu nói: “Cứ nói đúng như những gì ông biết là được”.

Lâm Phong nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó nói: “Vì tình hình thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông thay đổi khá lớn, cho nên Tạ Kiến An cũng là đối tượng điều tra trọng điểm của chúng tôi. Tôi đã tự mình trà trộn vào trang viên xem xét tình hình, cũng biết được tình trạng hiện tại của Trương Thiên Sơn”.

Lâm Phong nhìn Lâm Hàn và La Văn, trong đầu nghĩ đến hình ảnh đó cũng cảm thấy hơi sợ.

Lâm Phong là cao thủ hạng nhất của nhà họ Lâm, có cảnh tượng nào mà chưa từng thấy qua chứ? Nhưng hình ảnh đó thật sự quá tàn nhẫn, khiến người ta sợ hãi. Cho dù là Lâm Phong nghĩ đến hình ảnh đó cũng cảm thấy khiếp sợ.

Cho nên, trước đó Lâm Phong mới không ghi chuyện này vào báo cáo, thật sự quá tàn nhẫn.

Lâm Phong nói tiếp: “Trong đại sảnh của trang viên, Trương Thiên Sơn bị người của Tạ Kiến An khóa cả người vào ghế bằng xích sắt. Ban đầu còn tốt, nhưng sau hình như là vì chuyện gì đó mà bắt đầu tra tấn Trương Thiên Sơn. Những hình phạt tra tấn đó hơi đáng sợ”.

Tra tấn? Đáng sợ?

Lâm Hàn và La Văn nghe Lâm Phong nói vậy, không khỏi rùng mình.

Có thể khiến Lâm Phong nói ra từ đáng sợ, Lâm Hàn có thể đoán được nó đáng sợ như thế nào.

Dù sao Lâm Phong cũng là cao thủ hạng nhất, từng chứng kiến những cảnh tượng ghê gớm, có thể khiến một người như vậy cảm thấy đáng sợ hiển nhiên đã đạt đến một trình độ nhất định.

Còn La Văn thì càng lo lắng hơn.

“Tên Tạ Kiến An này, tôi phải khiến ông ta không được chết tử tế!”, La Văn siết chặt nắm đấm.

La Văn trước nay luôn bình tĩnh, lúc này cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa.

Lâm Hàn thấy vậy xua tay với Lâm Phong, tỏ ý Lâm Phong không cần nói tiếp nữa.

Dù sao bây giờ có làm rõ tình trạng của Trương Thiên Sơn cũng không ích lợi gì với đám người Lâm Hàn, chỉ khiến bọn họ lo lắng hơn mà thôi.

Bây giờ điều mà đám người Lâm Hàn có thể làm là đi cứu Trương Thiên Sơn, giúp ông ta bớt phải chịu hành hạ.

Trước kia những sự giày vò mà Trương Thiên Sơn phải chịu cũng đã xảy ra, là sự thực đã định, đám người Lâm Hàn không thể thay đổi, chỉ có thể trả thù Tạ Kiến An sau.

Còn việc bây giờ có thể làm là cố gắng giúp Trương Thiên Sơn bớt phải chịu đau đớn.

Lúc này, ở không xa có mấy chiếc xe đỗ lại thành hàng, một vài người từ trên xe bước xuống, chính là cao thủ nhà họ Tiêu từ thành phố Thiên Kinh đến giúp Lâm Hàn.

Lẽ ra lần này Tiêu Nhã không cần phải đích thân dẫn đội, dù sao Lâm Hàn chỉ nhờ Tiêu Nhã phái cao thủ đến giúp, mà thực lực bản thân Tiêu Nhã cũng chẳng cao, không giúp được gì trong chuyện này, có Tiêu Hoa Bân dẫn đội là đủ rồi.

Nhưng cuối cùng, Tiêu Nhã lại không kìm được, quyết định đích thân dẫn đội, muốn qua đây gặp Lâm Hàn.

Lúc này, đám người Tiêu Nhã xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lại hơi kinh ngạc.

Nhìn lướt qua có hơn ba trăm người, cộng thêm đám người bị trói, tổng cộng là hơn bốn trăm người.

Tiêu Nhã vốn là bà chủ nhà họ Tiêu, trải nghiệm khá nhiều, đương nhiên nhìn ra hơn bốn trăm người này đều là cao thủ.

Tiêu Hoa Bân đứng bên cạnh Tiêu Nhã lại càng kinh ngạc hơn, dù sao ông ta cũng là người bồi dưỡng cao thủ của nhà họ Tiêu, bản lĩnh và mắt nhìn đều có đủ.

Những thứ Tiêu Nhã có thể nhìn ra được, Tiêu Hoa Bân cũng có thể nhìn ra, mà những thứ Tiêu Nhã không nhìn ra được, Tiêu Hoa Bân vẫn có thể nhìn ra.

Tiêu Nhã ngạc nhiên, hơn bốn trăm cao thủ, đây là thực lực đáng sợ thế nào chứ? Thậm chí đã vượt qua thực lực của nhà họ Tiêu bọn họ vào lúc thịnh vượng nhất.

Mặc dù sức mạnh của quý tộc không chỉ ở cao thủ mình sở hữu, mà phụ thuộc vào sản nghiệp nhiều hơn, chủ yếu là ảnh hưởng đối với kinh tế nước nhà và cuộc sống của người dân ở một địa phương, nhưng về mặt thực lực cũng vô cùng quan trọng.

Những cao thủ ở trước mắt dù là đối với quý tộc mà nói cũng là luồng sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.

“Chú hai, cháu không nhìn lầm đấy chứ? Những người này đều là cao thủ à?”, Tiêu Nhã không kìm được thấp giọng hỏi.

Tiêu Hoa Bân ở bên cạnh nghe hỏi, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc.

Đương nhiên Tiêu Hoa Bân nhìn ra những người này đều là cao thủ, hơn bốn trăm cao thủ luôn đấy, đó là thực lực đáng sợ đến thế nào?

Hơn nữa, Tiêu Hoa Bân còn nhìn ra, hơn ba trăm người trong số này hình như cùng đến từ một thế lực, chỉnh tề đồng điệu, huấn luyện bài bản.

Chỉ riêng việc đứng đó chờ lệnh, trông bọn họ có vẻ như là đứng tùy ý, nhưng thật ra đều đơn giản đứng theo một vị trí, lại có thể đối phó với tình huống bất ngờ, hoặc trận chiến đột nhiên xảy ra bất cứ lúc nào.

Quan trọng hơn, hình như bọn họ đứng như vậy là để bảo vệ người nào đó. Chỗ đứng của hơn ba trăm người này đều là để bảo vệ cho người ở chính giữa.

Tiêu Hoa Bân từ từ nhìn sang vị trí ở giữa, nhanh chóng phát hiện ra người mà hơn ba trăm cao thủ ở đây bảo vệ, chính là Lâm Hàn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK