Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Bốn gia tộc lớn

Cũng không phải Lâm Hàn làm ra vẻ, mà anh thật sự rất bận, nhất là chuyện hợp tác với phía hậu cần của nhà họ Vương, nó như một ngọn núi lớn đang đè trên đầu anh vậy.

Càng kéo thì càng khó giải quyết.

"Hả?"

Nghe thấy Lâm Hàn từ chối, Tống Ngọc có chút thất vọng.

Nhưng cô ấy cũng không bắt ép, chỉ đành cúi đầu thở dài nói: "Được rồi, vậy anh có thể cho tôi cách liên lạc không?"

Tống Ngọc nói xong thấy im re.

Đợi đến khi cô ấy ngẩng đầu lên thì Lâm Hàn đã lên xe rồi.

Brừm brừm...

Chiếc xe rú lên rồi phóng đi.

"Này anh! Đợi chút đã!"

Tống Ngọc hét lên, có chút tức giận, tên này thật là chẳng lịch sự gì hết! Không nói không rằng mà cứ thế đi luôn hả?

"Anh Lâm đúng là kỳ lạ ghê! Con gái mời ăn cơm mà không đi".

Nhìn bóng lưng dần khuất xa của Lâm Hàn, Tiểu Trần cũng sửng sốt, rồi nghĩ bụng:

"Chiếc túi kia là bản giới hạn của Chanel, hiển nhiên lai lịch của Tống Ngọc chẳng đơn giản gì. Vậy mà Lâm Hàn không nói câu nào đi mất, chắc hẳn anh ta cảm thấy mình không xứng với người ta rồi! Hai người hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, tương lai sẽ không gặp lại nữa, chẳng bằng rời đi luôn".

"Nhưng mà anh Lâm à, giờ anh cũng là đại gia có 10 triệu tệ đó! Nhiều tiền vậy hoàn toàn không cần tự ti mà!"

Tiểu Trần đều sốt ruột thay Lâm Hàn, nếu anh ta chủ động hơn, có lẽ đã trở thành bạn trai Tống Ngọc rồi.

...

Trở về biệt thự núi Vân Mộng thì chỉ có một mình dì Hà ở nhà.

Tiểu Hàm đi bệnh viện chăm Triệu Nhu, còn Dương Cảnh Đào hôm qua bị anh chọc tức ngất nên lại nhập viện rồi.

Lâm Hàn ngồi trên sô pha uống chén trà, bấm gọi cho Hàn Hinh Nhi.

"Alo, cậu Lâm ạ".

Vừa kết nối, giọng nói thanh thúy dễ nghe của Hàn Hinh Nhi đã vang lên ở đầu bên kia.

"Tôi hỏi một chút, cô có biết nhà họ Vương ở Đông Hải không?", Lâm Hàn hỏi.

"Nhà họ Vương? Nhà có Vương Huy á?"

"Đúng thế".

"Biết chứ, nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải", Hàn Hinh Nhi nói.

"Bốn gia tộc lớn?", Lâm Hàn sửng sốt, đây là lần đầu anh nghe nói tới điều này.

"Cậu Lâm không biết bốn gia tộc lớn ạ?", nghe thấy vẻ kinh ngạc trong giọng anh, Hàn Hinh Nhi dò hỏi.

"Ừm, cô kể tôi nghe chút đi", Lâm Hàn bình tĩnh thú nhận.

"Bốn gia tộc lớn ở Đông Hải có nhà họ Hàn, họ Trịnh, họ Vương và họ Tống", Hàn Hinh Nhi giải thích:

"Nhà họ Hàn đương nhiên là nhà chúng tôi, tổng hợp hết thực lực lại thì xếp thứ nhất. Còn có chút quan hệ với chiến khu Hoa Đông và bố tôi là ông trùm giàu nhất Đông Hải nên địa vị rất chắc chắn".

"Kế tiếp là nhà họ Trịnh, bọn họ làm giàu nhờ buôn bán vật liệu thép. Tên công ty là Bảo Sơn - xí nghiệp sản xuất sắt thép số một số hai Hoa Đông. Trong vòng một trăm năm tới nay, quốc gia đẩy mạnh xây dựng các công trình như đường sắt, đường xá, đường điện... Đều cần rất nhiều vật liệu thép. Công ty Bảo Sơn của họ nhờ cơ hội này mà phát triển được như hôm nay".

"Có thể nói, những công trình cơ sở hạ tầng của cả Hoa Đông, có một nửa nguyên vật liệu thép là do công ty Bảo Sơn sản xuất rồi cung cấp".

"À, Trịnh Minh Sơn kia chính là người nhà họ Trịnh".

Lâm Hàn gật đầu, anh nhớ gã Trịnh Minh Sơn kia là một trong số những người theo đuổi Hàn Hinh Nhi. Trong tiệc sinh nhật cô ta, đã tặng một chiếc Maserati nữ hoàng.

Nếu bỏ qua phẩm chất làm người thì năng lực kinh doanh của gã ta cũng khá đáng gờm.

Hàn Hinh Nhi tiếp tục nói:

"Xếp thứ ba là nhà họ Vương. Gia tộc này làm giàu gần 10 năm, dùng độ hot về ngành công nghiệp điện từ sức gió để phất lên. Lần này, bọn họ nắm được cơ hội nên muốn chơi lớn, xây dựng bộ hậu cần ở mọi mặt của vận chuyển đường biển, đường hàng không và đường bộ".

"Bởi vậy, nhà họ phát tài với khối tài sản kếch sù trên cả 10 tỷ".

"Còn thứ tư?", Lâm Hàn hỏi.

"Thứ tư là nhà họ Tống, bọn họ là gia tộc lâu đời ở Đông Hải, kinh doanh vàng bạc và các sản phẩm xa xỉ như Cartier, Chanel... Những thương hiệu sang chảnh ấy đều có hợp tác với họ".

"Bọn họ sở hữu khối tài sản gần 10 tỷ gì đó, tuy hơi kém hơn ba gia tộc khác, nhưng vẫn là dòng họ đứng đầu ở cái thành phố Đông Hải này".

"Họ Tống à?"

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, nhớ đến Tống Ngọc vừa gặp được ở Fortune Plaza. Chiếc túi cô gái kia cầm là bản giới hạn của Chanel, còn vừa khéo họ Tống.

Cô ấy không phải là người nhà họ Tống đấy chứ!

Nhưng Lâm Hàn lại chợt lắc đầu, hẳn không khéo thế đâu.

"Cậu Lâm, anh hỏi điều này làm gì?", Hàn Hinh Nhi tò mò hỏi.

"Nếu tôi muốn hợp tác với bộ hậu cần nhà họ Vương, cô cảm thấy nên dùng cách gì?"

"Hợp tác với bộ hậu cần?"

Hàn Hinh Nhi sửng sốt, sau đó nói: "Cậu Lâm à, tôi cảm thấy điều này hơi khó đó".

"Ồ? Tại sao?"

"Đầu tiên, bộ hậu cần của họ chỉ phục vụ cho sản nghiệp gia tộc mình, có rất nhiều người muốn hợp tác nhưng đều bị bọn họ từ chối. Bởi vì, nhà họ Vương yêu cầu ít mà chất nên chỉ làm cho mình".

"Nếu tùy tiện hợp tác với người khác, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề ảnh hưởng đến danh tiếng của họ".

Lâm Hàn bất lực thật sự, nhiệm vụ mà ông bố Lâm Thiên Tiếu giao cho mình quả nhiên không đơn giản như tưởng tượng.

Với phong cách làm việc như thế, dù anh không có thù oán gì với Vương Huy, mà muốn dùng cách hợp tác ôn hòa để ký kết hợp đồng với bộ hậu cần nhà họ cũng hết sức khó khăn.

"Thứ hai", Hàn Hinh Nhi tiếp tục nói: "Đó chính là Vương Huy, cậu Lâm, lúc trước cậu đã xảy ra xích mích với anh ta ở Thiên Thượng Nhân Gian. Mà anh ta lại là người thừa kế nhà họ Vương trong tương lai, trong tay cũng có quyền hạn của riêng mình".

"Anh muốn hợp tác với họ thì không thể né khỏi Vương Huy. Anh ta là người thù dai vô cùng, sẽ không dễ dàng đồng ý đâu".

Lâm Hàn gật đầu: "Tôi biết mà".

Xem ra mềm không được, đành cứng thôi.

"Có điều, cậu Lâm cũng không phải chẳng có cơ hội nào!", Hàn Hinh Nhi lại nói:

"Chuyện tôi kế thừa nhà họ Hàn chưa lộ ra trong Đông Hải này đâu, nên cơ bản không ai biết hết. Gia tộc khác sẽ nghĩ rằng bố tôi - Hàn Khiếu vẫn còn là gia chủ".

"Nhưng mấy ngày tới, nhà chúng tôi sẽ tổ chức lễ nhậm chức gia chủ, đến lúc đó, sẽ mời người của các gia tộc khác đến. Có cả những nhân vật nổi tiếng có quyền ở Đông Hải đến tham gia, Vương Huy kia đương nhiên cũng được mời".

"Khi đấy, cậu Lâm có thể tới gặp Vương Huy nhờ vả thử xem, có lẽ anh ta sẽ không ý thì sao".

Lâm Hàn ngẫm nghĩ, đó cũng là một cách, trước mềm cứng sau.

Nếu trong bữa tiệc, Vương Huy không đồng ý thì Lâm Hàn sẽ nghĩ biện pháp khác.

"Được, đến lúc đó, tôi sẽ đến buổi lễ nhậm chức gia chủ của cô", Lâm Hàn nói.

"Vâng, cậu Lâm, lát nữa tôi sẽ sai người đưa thiệp mời đến nhà anh", Hàn Hinh Nhi cười nói.

Lâm Hàn có thể đến chung vui trong lễ nhậm chức của cô ta, Hàn Hinh Nhi tất nhiên vui rồi.

Dù sao suy cho cùng, nhà họ Hàn cũng là của Lâm Hàn.

Còn chỗ ở của Lâm Hàn, Hàn Hinh Nhi đương nhiên biết.

"Cứ thế đã", Lâm Hàn cúp điện thoại, trở về phòng đi ngủ.

...

Ngày hôm sau, một tin tức như ngồi tên lửa leo thẳng lên Hot search.

"Nữ streamer nổi tiếng Kiều La đã chuyển sang app livestream Sa Ngư!"
Chương 252: Lên hot search

Tin weibo vừa đăng lên, bình luận bên dưới lập tức bùng nổ.

"Hả, điện hạ đổi nền tảng rồi á!"

"Nụ cười của điện hạ, do tôi bảo vệ! Sau này tôi chỉ xem livestream ở Sa Ngư thôi!"

"Kiều La vậy mà nhảy qua Sa Ngư á, đúng là không ngờ luôn!"

"Sa Ngư này có lai lịch gì chứ?"

"Lúc trước, Anh chàng cool ngầu ở Đông Hải nhảy qua nền tảng khác cũng là Sa Ngư thì phải!"

"Ông chủ của livestream Sa Ngư bí ẩn ghê!"

...

Bình luận trong weibo không ngừng nhảy lên.

Buổi sáng vừa thức dậy, Lâm Hàn mới biết được Kiều La cũng đã lên hot search.

Anh mở app livestream Sa Ngư ra, gợi ý đầu tiên nhảy lên chính là livestream: "Điện hạ Kiều La, 8 giờ bắt đầu live, nụ cười của người do bạn bảo vệ".

Lâm Hàn khẽ mỉm cười, cũng không nói gì, đội quan hệ công chúng và vận hành của livestream Sa Ngư làm việc cũng không tệ lắm.

Kế tiếp, Lâm Hàn nhấn lên màn hình, để vào phòng livestream của Kiều La.

Trên màn hình Kiều La đang hát trước webcam.

Nhưng lần này, dì ta lại không dùng hình ảnh để che mặt lại mà thản nhiên ngồi mỉm cười.

Khuôn mặt hiện ra là của một bác gái hơn 50 tuổi.

Bình luận trong phòng livestream không ngừng bắn ra.

"Đệch, thật là Kiều La hả!"

"Điện hạ của tôi!"

"Tặng quà, tặng quà đê!"

Shark ball, lightstick, bình máu, xe thể thao không ngừng hiện lên.

"Cảm ơn Ánh sáng trong gió đã tặng 100 shark ball!"

"Cảm ơn anh trai Tam Ngũ Bình đã ấn follow!"

"Cảm ơn ông chủ Trương Đại Tiên đã tặng một xe thể thao!"

...

Nhìn thấy màn ảnh liên tục xuất hiện quà tặng Kiều La không ngừng cảm ơn.

Tuy rằng bác gái tuổi thật đã hơn 50 rồi, nhưng với độ hot này thì không ít người cũng đến hóng hớt.

Lâm Hàn nạp vào nền tảng một số tiền xong thì phát một lượt 5 bản đồ kho báu, xem như là ủng hộ cho streamer dưới tên của mình.

Soạt!

Soạt!

Soạt!

...

Từng tấm bản đồ kho báu vàng rực dần dần mở ra trên màn hình, cả màn hình giờ đây đều là màu vàng chói lọi.

"Đệch, bản đồ kho báu kìa!"

"10 ngàn tệ một tấm đấy, ở đây có 5 tấm! 50 ngàn tệ đó trời!"

"Đỉnhhhhhh!"

"ID tặng quà tên là: Anh trai chạy Rolls-Royce!"

"Đại gia, đại gia trong đại gia đó má!"

"Có phải là Anh trai chạy Rolls-Royce đang hot kia không!"

"Idol của mị! Chẳng lẽ idol của mị cũng xem livestream Sa Ngư sao?"

Những người vừa vào hóng đều bàn luận sôi nổi.

Kiều La nhìn về bảng đại gia tặng quà nhiều nhất, đứng đầu danh sách đó chính là Anh trai chạy Rolls-Royce.

"Cảm ơn Anh trai chạy Rolls-Royce đã tặng 5 tấm bản đồ kho báu!"

Kiều La cười hì hì cảm ơn.

Lúc này, Lâm Hàn đã thoát khỏi phòng livestream của Kiều La, chạy đến phòng livestream của Anh chàng cool ngầu.

Bây giờ, Anh chàng cool ngầu đang livestream ở ngoài đường, hôm nay thì hẹn chạy bộ vào buổi sáng với một cô hot girl.

Phòng livestream của anh ta đến hơn cả triệu người xem, bình luận bắn ra chi chít.

Lâm Hàn vung tay tặng liền hơn 4 ngàn tệ tiền quà, leo lên no.1 bảng Đại Gia.

Anh cũng tặng một lượt 5 tấm bản đồ kho báu như lúc nãy.

Soạt!

Soạt!

...

Từng tấm bản đồ kho báu vàng rực dần mở ra trong phòng livestream, cả màn hình điện thoại di động đều là một màu vàng chói lọi, vô cùng cao cấp.

"Chu choa! 5 tấm bản đồ kho báu!"

"Người tặng là Anh trai chạy Rolls-Royce!"

"50 ngàn tệ đó má ơi!"

"Đỉnhhhhhh!"

....

Toàn bộ phòng livestream nhất thời bùng nổ bình luận.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, Anh trai chạy Rolls-Royce này rộng rãi quá, vung tay một phát là 50 ngàn tệ.

Đồng thời cũng đang suy đoán, không biết Anh trai chạy Rolls-Royce này có phải là chàng trai đang hot kia không.

"Cảm ơn Anh trai chạy Rolls-Royce đã tặng 5 tấm bản đồ kho báu! Cảm ơn ông anh nhá! Chúc ông anh phát tài phát lộc, tiền vô như nước!"

Anh chàng cool ngầu lập tức tươi cười cảm ơn.

Lâm Hàn lại nhanh chóng thoát khỏi phòng livestream, đến phòng của thánh ăn hàng Đông Hải.

Anh tiếp tục nhấn tặng quà.

Soạt!

Soạt!

...

Một loạt tấm bản đồ kho báu mở ra giữa phòng livestream của thánh ăn hàng, số lượng cũng là 5 tấm.

Khoảng 10 phút sau, Lâm Hàn mới thoát khỏi phần mềm livestream và tắt điện thoại.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Lâm Hàn đã tặng mỗi streamer mới của app Sa Ngư 5 tấm bản đồ kho báu.

Tiêu hết 600 ngàn tệ.

Mà lúc này, toàn bộ app Sa Ngư đều đã bùng nổ, những bình luận trong các phòng livestream rối rít chuyển hướng sang Anh trai chạy Rolls-Royce bí ẩn kia.

"Đệch! Đừng nói với mị đúng là Anh trai chạy Rolls-Royce đang hot nhá!"

"Phát hết thảy 60 tấm bản đồ kho báu!"

"Đúng là gà đẻ trứng vàng mà!"

"600 ngàn tệ đó má! Cả đời này của tôi còn chưa chắc kiếm được số tiền này đâu!"

"Đỉnhhhhhh!"

"Những streamer được Anh trai chạy Rolls-Royce tặng quà hình như đều là streamer mới hoặc được đề cử đầu trang của app Sa Ngư!"

"Chẳng lẽ... Anh trai chạy Rolls-Royce đang hot là ông chủ đứng sau app Sa Ngư sao?"

Bình luận sau cùng vừa nhảy lên, phía sau đồng loạt tán thành ý nghĩ này.

"Chắc chắn là thế rồi!"

"Ông chủ Sa Ngư nhất định là Anh trai chạy Rolls-Royce!"

"Không thì sao lại tặng quà như thế, hơn nữa còn chỉ dùng ID này!"

...

Nền tảng livestream Sa Ngư trong giới vẫn còn rất nhiều bí ẩn.

Ban đầu nó chỉ là một nền tảng nhỏ, nhưng lại phát triển với tốc độ hỏa tiễn.

Dĩ nhiên là mọi người vô cùng tò mò về ông chủ đứng sau.

Hôm nay, Anh trai chạy Rolls-Royce bỗng dưng lại xuất hiện, soạt một phát vung 600 ngàn tệ tiền quà tặng, tám phần mười ông chủ của Sa Ngư chính là Anh trai chạy Rolls-Royce đang hot rồi!

Tin tức này nháy mắt đã rò rỉ.

Đến khoảng 8 giờ tối, trên bảng hot search của weibo.

"Nghi vấn ông chủ nền tảng Sa Ngư là Anh trai chạy Rolls-Royce?"

Nhấn vào tựa đề của nội dung hot search.

Sáng nay, một người tên là Anh trai chạy Rolls-Royce đã hào phóng tặng 600 ngàn tiền quà ở app livestream Sa Ngư.

...

Dưới bài đăng của hot search cũng xuất hiện không ít bình luận:

"Wtf? Ông chủ đứng sau Sa Ngư là Anh trai chạy Rolls-Royce á?"

"Không thể nào!"

"Idol của mị lại là ông chủ của nền tảng livestream Sa Ngư á!"

"Nghi vấn đó, là nghi vấn đó mấy má! Nhưng cũng rất có thể là Anh trai chạy Rolls-Royce kia thật!"

"Nếu Anh trai chạy Rolls-Royce thật sự là ông chủ livestream Sa Ngư, tôi nhất định sẽ đi ủng hộ!"

"Tôi phóng đi tải app livestream Sa Ngư liền đây!"

"Nếu idol chịu livestream thì còn gì bằng!"

...

Lâm Hàn cũng không ngờ bản thân lại leo lên hot search.

Mà dù có biết thì anh cũng chẳng quan tâm đâu.

Tin tức trên bảng hot search này nhiều như nước chảy, hôm nay leo hot search biết đâu ngày mai là người khác rồi.

Lúc này, anh đang nằm trên ghế thư giản ngắm hoàng hôn thành phố Đông Hải ở sân thượng.

Trong tay anh là một tấm thiệp mời màu vàng.

Đây chính là thiệp mời Hàn Hinh Nhi cử người đưa đến, mời anh đến tham gia buổi lễ kế thừa.

Địa điểm cử hành buổi lễ cũng giống như bữa tiệc sinh nhật lần trước, chính là ở trang viên Hoàng Gia, thời gian là 9 giờ sáng.

Lâm Hàn tùy ý mở thiệp mời ra xem, sau đó anh tiếp tục ngồi hóng gió và ngắm nắng chiều.

Sáng hôm sau, Lâm Hàn chuẩn bị đến trang viên Hoàng Gia.

Reng reng reng...

Bỗng nhiên, điện thoại của anh reo lên.

"Alo, chào anh Lâm, tôi là Tiểu Trần - phóng viên của đài truyền hình Đông Hải", vừa bắt điện thoại, đầu dây bên kia liền vang lên một giọng nói.

"Ừ, có chuyện gì không?", Lâm Hàn hỏi.

"Anh đã dùng 10 triệu kia rồi sao?", Tiểu Trần hỏi.

"Ách...có thể nói thế!"

Lâm Hàn ngẫm nghĩ rồi nói.
Chương 253: Lâm Hàn - nhà giàu mới nổi

10 triệu kia đã chuyển vào trong thẻ ngân hàng khác của Lâm Hàn.

Mà thời điểm Lâm Hàn dùng tiền tặng quà cũng vừa khéo rút 10 triệu từ trong tài khoản đó.

Nhưng mà dù thế Lâm Hàn cũng không thấy có vấn đề gì.

600 ngàn thôi mà, lúc nào chẳng bù lại được.

Nghe đến đây, giọng nói Tiểu Trần ở đầu dây bên kia liền thay đổi, giọng điệu hơi tức giận:

"Thưa anh Lâm, anh tiêu 10 triệu kia sao không báo tôi trước một tiếng vậy? Tôi còn phải quay video lại để sản xuất chương trình nữa chứ!"

Lâm Hàn có hơi lúng túng nói: "Xin lỗi, quên mất".

"Được rồi, dù sao cũng là lần đầu anh phạm quy, tôi cũng không tính toán với anh, nếu có lần sau, nhóm sản xuất chương trình chúng tôi có quyền thu hồi lại 10 triệu này của anh", Tiểu Trần nói:

"Bây giờ anh nói cho tôi biết, số tiền kia anh đã chi vào mục đích gì?"

"Tặng quà cho streamer".

"Tặng hết bao nhiêu?"

"600 ngàn tệ".

"600 ngàn tệ á!"

Giọng Tiểu Trần đột ngột cao lên: "Anh Lâm à, anh...anh giàu quá nhỉ! Tặng quà cho streamer thôi mà vung tay một cái đã tặng 600 ngàn tệ, anh xem tiền của nhóm sản xuất chương trình chúng tôi là giấy à! Thôi được rồi, dựa theo quy tắc, 10 triệu đó anh có thể tiêu xài thoải mái, miễn không làm chuyện phi pháp là được".

Tiểu Trần than nhẹ, lại nói:

"Anh Lâm, bây giờ anh gửi ảnh chụp lịch sử nạp tiền và tặng quà cho tôi nhé, tôi sẽ dùng để sản xuất video bù lại. Tôi cũng đã nghĩ ra giật tít rồi, người bình thường vừa nhận được 10 triệu tệ, chuyện đầu tiên làm là tặng cho streamer nữ mà anh ta thích nhất, hào phóng chi ra tận 600 ngàn tệ nhằm giành được tình cảm của streamer nữ!"

Lâm Hàn bất lực, gửi hình ảnh lịch sử nạp tiền và tặng quà cho Tiểu Trần.

Sau khi nhận được, Tiểu Trần lại hỏi: "Anh Lâm hôm nay có kế hoạch gì không? Tôi lo anh lại tiêu 10 triệu mà quên mất quy định là phải nói với tôi".

"Anh cũng biết đấy, dựa theo quy tắc, hai chúng ta phải giữ liên lạc suốt 24 tiếng".

"Nói về kế hoạch... Hôm nay tôi phải đến trang viên Hoàng Gia tham gia một buổi lễ", Lâm Hàn nói.

"Trang viên Hoàng Gia à? Đây là một khách sạn cao cấp mang phong cách kiến trúc Gothic, giống như một lâu đài cổ kính vậy. Có thể ở đó cử hành buổi lễ thì đều là người thuộc giới thượng lưu", giọng điệu Tiểu Trần mang theo ý cười:

"Anh Lâm à, so với chuyện anh đi tặng quà tôi lại đồng ý chuyện này hơn đấy. Dùng 10 triệu kia để làm ván bắc cầu bước vào giới thượng lưu, tham gia tiệc tùng để làm quen với nhân vật tiếng tăm. Đến lúc đó, dù anh có tiêu hết 10 triệu thì cũng còn lời được vài mối quan hệ với người ở tầng lớp thượng lưu, chuyện này giúp ích rất nhiều trong con đường tương lai của anh".

Tiểu Trần vô cùng tán thành với cách làm này của Lâm Hàn.

Lâm Hàn cười mà không nói.

"Anh Lâm à, khi nào thì buổi lễ bắt đầu vậy, bây giờ tôi lập tức chạy tới trang viên Hoàng Gia dẫn anh vào dự lễ, tôi sẽ quay lại video quá trình dấn thân và làm quen với những nhân vật tiếng tăm trong giới xã hội thượng lưu". Tiểu Trần nói.

"9 giờ thì buổi lễ bắt đầu", Lâm Hàn đáp.

"Được rồi, vậy thì bây giờ tôi đi luôn, khoảng nửa tiếng sau thì đến, lúc đó chúng ta sẽ liên lạc với nhau!", Tiểu Trần nói.

"Được!"

Lâm Hàn cúp máy, đi đến trang viên Hoàng Gia.

Đến trang viên Hoàng Gia, Lâm Hàn vừa đỗ xe xong, Tiểu Trần liền gọi tới:

"Anh Lâm, tôi đến trang viên Hoàng Gia rồi, đang đứng ở cổng chính, anh đang ở đâu thế?"

"Bãi đỗ xe, tới ngay đây".

"Được!"

Lâm Hàn đi đến cổng chính thì đã thấy Tiểu Trần đứng đó, trên cổ cô ta là thẻ phóng viên, tay thì cầm theo camera, ngoại hình khá là bắt mắt.

"Anh Lâm!"

Vừa thấy Lâm Hàn, Tiểu Trần lập tức bước đến: "Tôi vừa hỏi người gác cổng, buổi lễ này không có thiệp mời thì không thể vào, anh có mang theo thiệp mời không?"

"Có mang theo", Lâm Hàn lấy thiệp mời ra quơ quơ.

Tiểu Trần bất ngờ nhìn Lâm Hàn: "Anh Lâm tài quá, ngay cả thiệp mời mà anh cũng lấy được. Tôi nghe nói người tổ chức buổi lễ bên trong chính là nhà họ Hàn - gia tộc đứng đầu ở Đông Hải của chúng ta. Anh có trong tay tấm thiệp mời của nhà họ Hàn, chắc quá trình cũng vất vả lắm, phải nhờ không ít các mối quan hệ nhờ!"

"Cũng tạm", Lâm Hàn bật cười.

"Chỉ có một tấm thiệp mời thôi, anh Lâm nhanh chóng vào đi, tôi không vào được rồi, phải đứng ở ngoài chờ anh thôi", Tiểu Trần nhắc nhở.

"Đây là buổi lễ của giới thượng lưu, tuy rằng bây giờ anh có 10 triệu rồi, nhưng dù sao cũng chỉ là người bình thường thôi. Chắc chắn anh sẽ không biết một vài lễ nghi của giới thượng lưu, thế nên tôi đề nghị anh chỉ cần giữ mình là được, 10 triệu cũng không phải trò đùa!"

"Tôi biết rồi!"

Lâm Hàn hơi mất kiên nhẫn, cô nàng phóng viên Tiểu Trần này lắm lời ghê.

Sau đó, anh đi vào trong.

"Này, anh Lâm, tôi chưa nói xong mà!"

Thấy Lâm Hàn đã đi vào, Tiểu Trần gọi theo, cảm thấy có chút cạn lời, anh Lâm này bất lịch sự quá đi mất!

Ở một nơi sặc mùi tiền như vậy nói đi là đi sao.

Mà dù có đi thì cũng phải chào một câu chớ.

Kế tiếp, cô ta lập tức nâng camera lên ghi hình Lâm Hàn.

Cô ta lại mở laptop ra, bắt đầu gõ ra một đoạn:

"Lâm Hàn một người bình thường sau khi nhận được 10 triệu tệ đã định dấn thân vào xã hội thượng lưu. Vì thế anh ta chuẩn bị rất kỹ lưỡng, trải qua muôn vàng khó khăn, sau cùng anh ta cũng có được tấm thiệp mời buổi lễ của xã hội thượng lưu".

"Đồng thời, anh ta đã mua một bộ vest Armani, ước chừng giá cả cũng 200 ngàn tệ. Nhưng tiền bạc đã lu mờ tâm trí anh ta, làm cho anh ta nảy sinh tính cách của một nhà giàu mới nổi".

"Ví dụ như lời đề nghị của tôi còn chưa thốt lên, Lâm Hàn đã không mảy may để ý đến tôi, đi thẳng một mạch vào trong trang viên Hoàng Gia. Hiển nhiên, đây là do tính cách nhà giàu mới nổi mà ra, anh ta cho rằng bây giờ bản thân đã có tiền rồi thì không cần để ý phép tắc nữa, nói đi là đi ngay".

"Tôi dám đảm bảo rằng, với tính cách này của Lâm Hàn, anh ta sẽ làm trò cười trong buổi lễ mà thôi. Tiếc là tôi không có thiệp mời, không có cách nào đi vào chứng kiến được cảnh tượng đó".

...

Đưa thiệp mời cho người gác cổng xem, sau khi xác nhận xong, Lâm Hàn liền bước vào trong trang viên Hoàng Gia.

Lần thứ hai đến trang viên Hoàng Gia, Lâm Hàn cũng đã quen đường đi nước bước hơn, lấy một dĩa trái cây rồi tìm một góc ngồi xuống, vừa thưởng thức vừa đợi buổi lễ bắt đầu.

Giữa đại sảnh, có một người nước ngoài đang đàn piano, tiếng đàn du dương văng vẳng bên tai.

Khách mời xung quanh đều mặc vest đi giày da, quần áo trang trọng, họ đều toát lên dáng vẻ của quý ngài giới thượng lưu.

Lần này, Lâm Hàn đã rút kinh nghiệm, mua hẳn một bộ vest để mặc vào những hoàn cảnh trịnh trọng thế này.

Bộ vest này là anh đã đặt cửa hàng chính hãng Armani giao đến tận nhà, tiêu hết 250 ngàn tệ tiền cá nhân.

Nếu mặc bộ vest này trên người, Lâm Hàn đoán chắc mấy người thuộc giới thượng lưu này sẽ không nhìn anh với ánh mắt khinh thường nữa.

Nên nhớ một điều, lần trước anh mặc đồ bình thường, tùy rằng đơn giản thoải mái, nhưng lại nhận về không ít ánh mắt xem thường.

Lâm Hàn không có xu hướng thích ngược, thế nên đã mua bộ vest này.

Bộ vest cũng rất vừa vặn, mặc cũng khá thoải mái.

Mà những vị khách khi nhìn thấy một chàng trai đang ngồi một mình trong góc ăn trái cây cũng hơi bất ngờ.

Lúc nhìn đến bộ vest phẳng phiu mà anh ta đang mặc trên người, thì lại bật cười khanh khách.

Trong mắt họ, tuy rằng hành động của chàng trai này có chút bất nhã, nhưng trên người là Armani cũng khá đắt đỏ đấy.

Hiển nhiên, tính tình chàng trai này có lẽ khá hướng nội, không giỏi giao tiếp.

Quả nhiên, lần này trong mắt bọn họ không hiện lên vẻ xem thường rồi.
Chương 254: Lễ nhậm chức gia chủ

Sau đó ít phút, một nam thanh niên từ ngoài bước vào.

Người thanh niên có vẻ ngoài điển trai, khuôn mặt như ngôi sao, hai má hơi gầy, tóc vuốt ngược ra sau, bóng loáng. Gã ta mặc bộ vest Versace trông rất thanh lịch mà lại cao quý.

“Cậu Trịnh!”

“Cậu Trịnh, lâu rồi không gặp!”

Lúc nhìn thấy chàng trai này, lập tức có mấy người tới chào hỏi, vẻ mặt đều là nịnh nọt.

Người thanh niên này chính là Trịnh Minh Sơn.

Nhà họ Trịnh của gã ta là gia tộc thứ hai ở thành phố Đông Hải, đương nhiên có tư cách được người khác lấy lòng.

Trịnh Minh Sơn cũng mỉm cười tươi rói, nói chuyện vui vẻ với những người này. Gã ta rất quen với xã giao của giới thượng lưu, thuận gió đẩy thuyền ba hoa bốc phét cùng mọi người.

Một lúc sau, lại có một nam thanh niên khác bước vào.

Người thanh niên này rất cao, khoảng 1 mét 8, tóc nhuộm vàng trông rất thời trang.

Đây là Vương Huy!

Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, Lâm Hàn cũng biết người này, là Chu Nhã Thiến!

Hai người khoác tay nhau rất thân mật.

Vương Huy vừa tới, đương nhiên cũng có người tới bắt chuyện.

Cũng như Trịnh Minh Sơn, Vương Huy cũng rất giỏi xã giao, luôn mỉm cười nói chuyện với người khác.

Khi có người hỏi cô gái bên cạnh Vương Huy là ai, anh ta đáp:

“Đây là bạn gái tôi, Chu Nhã Thiến”.

Chu Nhã Thiến nở nụ cười dè dặt, gật đầu với những người này, rất khéo léo.

“Bạn gái cậu Vương thật đẹp!”

“Trai tài gài sắc!”

Mọi người rối rít khen ngợi.

Nghe những lời này, trong mắt Chu Nhã Thiến hiện lên vẻ vui mừng nhàn nhạt, còn có cả sự ngạc nhiên.

Đây chính là xã giao của xã hội thượng lưu sao? Sau những nỗ lực không ngừng, cuối cùng Chu Nhã Thiến cô ta cũng bước được một chân vào xã hội này!

Lâm Hàn nhìn sang, khẽ mỉm cười, trong bốn gia tộc lớn thì nhà họ Trịnh và nhà họ Vương đều đã đến, tiếp theo sẽ là nhà họ Tống.

Lâm Hàn hơi tò mò về gia tộc khiêm tốn này.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Cộp cộp cộp!

Có tiếng giày cao gót giẫm lên nền đất vọng lại.

Một cô gái mặc váy dạ hội bước vào.

Cô gái này cao khoảng 1 mét 65, đôi mắt rất to, hai má mũm mĩm baby, miệng cười tươi với má lúm đồng tiền dễ thương.

“Cô Tống Ngọc!”

“Đã lâu không gặp, cô Tống vẫn xinh đẹp như vậy!”

“Cô Tống, công ty chúng tôi gần đây đang phát triển theo hướng hàng cao cấp, rất mong được hợp tác cùng nhà họ Tống!”

Mọi người lập tức bước lên chào hỏi.

Cô gái này là Tống Ngọc!

“Ồ, thật sự là người của nhà họ Tống này!”

Lâm Hàn ngạc nhiên, không ngờ lại trùng hợp đến vậy, anh đi trên đường thấy có việc bất bình nên ra tay giúp đỡ, không ngờ lại giúp người nhà họ Tống.

Lúc này Tống Ngọc cũng mang khuôn mặt tươi cười, trò chuyện với mọi người.

Những người con của gia tộc lớn đều được đào tạo cách ứng xử trong những buổi xã giao thế này.

Đặt vấn đề đạo đức sang một bên, những cậu ấm cô chiêu này hơn hẳn những người bình thường trong mảng xã giao.

“Vậy là cả bốn đại gia tộc Hàn, Trịnh, Vương, Tống đều đã đến đủ”, Lâm Hàn nghĩ thầm.

Không lâu sau, một giọng nói từ trong đám đông vang lên.

“Cô Hàn đến rồi!”

“Suỵt! Chú ý lời nói của anh, cô Hàn giờ đây đã là chủ của nhà họ Hàn rồi, phải gọi là bà chủ!”

“Đúng đó, nếu còn gọi cô Hàn nữa là thất lễ lắm!”

“Ừ, bây giờ cô ấy là bà chủ nhà họ Hàn, gia tộc số một ở Đông Hải đấy!”

Mọi người cùng thảo luận, nhắc nhở lẫn nhau.

Người gọi là “cô Hàn” kia lập tức im miệng, không dám nói thêm tiếng nào.

“Hoan nghênh mọi người đã nể mặt một cô gái là tôi đây, tới dự lễ nhậm chức gia chủ của tôi”, Hàn Hinh Nhi bước tới trung tâm sân khấu rồi mỉm cười lên tiếng.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng rất quý phái và trang nhã, cùng với vẻ ngoài thanh tú, trông cô ta tựa như một nữ thần ở trên cao khiến người nhìn có cảm giác hổ thẹn, sợ làm xấu vẻ đẹp này.

Hàn Hinh Nhi nhìn về phía khán giá, khi nhìn đến Lâm Hàn, cô ta lặng lẽ gật đầu thay cho lời chào.

Lâm Hàn cũng gật đầu lại.

“Bà chủ Hàn, ông chủ Hàn Tiếu trước đây quản lý nhà họ Hàn rất tốt, tại sao lại nhường lại vị trí cho cô?”, phía dưới có người đặt câu hỏi.

Khi nghe câu này, tất cả mọi người đều nhìn Hàn Hinh Nhi, họ cũng tò mò vấn đề này.

“Bố tôi bị bệnh nên nhường lại vị trí gia chủ cho tôi. Ông ấy đã về hưu rồi, sẽ không còn can thiệp vào bất cứ chuyện gì của nhà họ Hàn nữa”, Hàn Hinh Nhi mỉm cười, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.

“Sức khoẻ của ông chủ Hàn Tiếu vẫn luôn rất tốt, sao tự nhiên lại bị bệnh vậy?”

“Đúng thế!”

“Tôi cũng không hiểu nữa!”

“Đây là việc riêng của nhà họ Hàn, mọi người quan tâm nhiều như vậy làm gì?”

“Vua nào triều thần nấy thôi, điều chúng ta quan tâm bây giờ là phương hướng và chính sách phát triển trong tương lai của nhà họ Hàn”.

“Đúng vậy, nếu nhà họ Hàn áp đảo những gia tộc nhỏ khác thì sẽ phiền phức đấy”.

“Điều này liên quan đến lợi ích bản thân chúng ta đó!”

Mọi người xì xào bàn tán.

Hàn Hinh Nhi cười nói:

“Tôi mới lên nắm quyền thôi, mong các thế lực và gia tộc ở khắp nơi quan tâm nhà họ Hàn hơn nữa, đồng thời sự phát triển trong tương lai của nhà họ Hàn sẽ lấy sự phát triển hữu nghị làm cơ sở. Nếu có xung đột về lợi ích sẽ được quyết định bằng việc đàm phán và thương lượng, tuyệt đối không chèn ép người khác bằng thực lực…”

Hàn Hinh Nhi nói rất nhiều, những lời phát biểu này chủ yếu nói lên phương hướng phát triển sắp tới trong tương lai của nhà họ Hàn, đồng thời xoa dịu lòng các thế lực nhỏ và gia tộc nhỏ khác.

Để tránh việc họ nảy sinh tâm lý chống đối vì gia chủ mới nhậm chức của nhà họ Hàn.

Nghe xong bài phát biểu của Hàn Hinh Nhi, bầu không khí trong sảnh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, họ cảm nhận được gia chủ mới nhậm chức này chắc sẽ không làm những việc ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu.

“Được rồi, mọi người vào bàn dùng bữa thôi, nhà họ Hàn đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho mọi người rồi đó”, Hàn Hinh Nhi lại nói.

Bên đại sảnh đã bày sẵn đồ ăn trên bàn, đủ loại thức ăn ngon từ màu sắc cho tới hương vị.

Một nhóm lớn người đi về phía bàn ăn.

Lâm Hàn cũng có mặt tại bàn, tìm một chỗ ngồi xuống ăn cho no bụng rồi mới tính tiếp.

Cảm thấy đã ăn cũng tương đối rồi, Lâm Hàn cầm ly rượu đi tới bàn cách đó không xa.

Trên bàn ăn có Trịnh Minh Sơn, Vương Huy, Tống Ngọc.

Những người con của bốn gia tộc lớn ngồi cùng một bàn.

“Cậu Vương, lâu rồi không gặp”.

Lâm Hàn bước đến chỗ Vương Huy rồi mỉm cười cất lời.

Anh quyết định mềm mỏng trước rồi mới cứng rắn sau, khôi phục quan hệ với Vương Huy đã.

Trước kia anh và Vương Huy có mâu thuẫn, hơn nữa người chịu thiệt là Vương Huy. Lâm Hàn cho rằng Vương Huy tự chuốc lấy khổ, anh ta xứng đáng với điều đó.

Nhưng để đạt được hợp tác phân phối với nhà họ Vương, Lâm Hàn không ngại lùi một bước, xin lỗi Vương Huy.

Lúc này, Vương Huy đang vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa với những người của gia tộc khác thì nghe thấy phía sau có giọng nói truyền đến.

Anh ta nhìn lại, đột nhiên mặt tái đi vì sợ hãi, tóc gáy toàn thân dựng hết lên, buột miệng thốt:

“Lâm Hàn!”

Anh ta vẫn nhớ những gì xảy ra ở khách sạn Bách Hào.

Lâm Hàn đánh anh ta bầm dập, còn bắt anh ta quỳ xuống.

Mấy đêm sau đó Vương Huy đều gặp ác mộng, anh ta mơ thấy Lâm Hàn, sau khi giật mình tỉnh dậy thì sau lưng toát đầy mồ hôi, run rẩy liên tục.

Lâm Hàn với anh ta mà nói là ma quỷ, là sát tinh, là cơn ác mộng của anh ta.

Vương Huy không ngờ mình sẽ gặp Lâm Hàn ở đây.

“Cậu… cậu muốn làm gì?”

Vương Huy nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng hai chân vẫn không ngừng run rẩy:

“Cậu sẽ không định đánh tôi ở đây đấy chứ? Tôi nói cho cậu biết nhé Lâm Hàn, ở đây có bảo vệ đấy, không phải nơi cho cậu làm xằng làm bậy đâu!”
Chương 255: Tôi không có ác ý với anh

Lâm Hàn sửng sốt, anh không ngờ Vương Huy lại sợ mình đến vậy.

Chu Nhã Thiến ở bên cạnh nhìn thấy Lâm Hàn thì sắc mặt cũng thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Cô ta cũng bị Lâm Hàn đá một phát khi ở khách sạn Bách Hào.

Lâm Hàn này ra tay độc ác, không nể tình người, không quan tâm đối phương có phải là con gái hay không, nói đánh là đánh.

Sao cô ta có thể không sợ?

“Cậu Vương đừng sợ, tôi không có ác ý với anh”, Lâm Hàn an ủi, xoa dịu Vương Huy.

Trên cùng một bàn, Trịnh Minh Sơn và Tống Ngọc đều nhìn sang.

“Lâm Hàn?”

Trịnh Minh Sơn cau mày, trong mắt hiện lên ngọn lửa giận dữ nhàn nhạt.

Gã ta vô cùng căm hận Lâm Hàn, gã vất vả theo đuổi Hàn Hinh Nhi mà cô ta lại tìm Lâm Hàn làm bạn trai đỡ đạn. Trịnh Minh Sơn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.

Càng nghĩ, Trịnh Minh Sơn càng tức không có chỗ trút giận.

“Lâm Hàn?”

Tống Ngọc nhìn thấy Lâm Hàn, đôi môi anh đào ngạc nhiên hé mở.

Cô không ngờ lại gặp Lâm Hàn ở nơi này.

Ngày hôm đó ở Fortune Plaza, chính Lâm Hàn là người giúp cô giật lại chiếc túi, Tống Ngọc vẫn nhớ mối ân tình này.

Sau khi về nhà, Tống Ngọc cũng đã dùng một số quan hệ để tìm Lâm Hàn nhưng không có kết quả.

Nhưng tại đây, hai người đã gặp lại nhau.

“Mình và Lâm Hàn… thật có duyên”.

Tống Ngọc thầm nói trong lòng, nhịp tim hơi tăng nhanh.

“Không có ác ý?”

Vương Huy lườm Lâm Hàn: “Tôi tin cậu mới lạ ấy! Bây giờ phiền cậu hãy tránh xa tôi một chút, đây là nơi công cộng, có bảo vệ, tôi khuyên cậu, nếu muốn ra tay thì hãy cân nhắc điều này trước tiên”.

Khi nói lời này, hai chân Vương Huy dưới gầm bàn vẫn còn đang run, hoảng sợ bất an.

Khi nghe câu này, Trịnh Minh Sơn và Tống Ngọc đều ngạc nhiên, lẽ nào giữa Vương Huy và Lâm Hàn còn có mối hiềm khích gì sao?

Lâm Hàn lắc đầu bất đắc dĩ, nghiêm túc nói:

“Cậu Vương, trước đây chúng ta có một số hiểu lầm, nhưng tôi xin lỗi anh, được không? Thật xin lỗi vì trước kia tôi đã đánh anh, mong anh chấp nhận lời xin lỗi của tôi, hơn nữa tôi đảm bảo tôi sẽ không làm gì anh ở đây”.

“Sao cơ? Lâm Hàn từng đánh Vương Huy?”

Tống Ngọc sửng sốt, khó hiểu, Vương Huy là người của nhà họ Vương thuộc bốn gia tộc lớn, tương lai anh ta cũng sẽ đảm nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Vương.

Địa vị và thế lực đều hơn hẳn Lâm Hàn.

Lâm Hàn đánh Vương Huy, không sợ bị anh ta trả thù sao?

“Đảm bảo? Vương Huy tôi không ngây thơ đến mức tin tưởng lời bảo đảm của cậu đâu. Cậu tránh xa tôi ra đi, hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”, Vương Huy cười nhạo một tiếng, bây giờ anh ta chỉ hy vọng Lâm Hàn biến mất khỏi tầm mắt mình.

Lâm Hàn đứng ở đây càng lâu, nỗi sợ hãi của anh ta càng lớn.

“Phải làm sao anh mới tin tôi không có ác ý với anh?”

Lâm Hàn nói rất chân thành.

Ánh mắt trong veo, không chút xấu xa, Vương Huy nhìn anh dần có chút tin tưởng, tên này thật sự không có ác ý với mình sao?

“Được, trừ khi cậu thề với tôi!”, Vương Huy cắn răng, lựa chọn tin tưởng Lâm Hàn một lần.

“Tôi thề”, Lâm Hàn giơ tay trái lên, nghiêm túc cất lời:

“Tôi không hề có ác ý với anh, tôi cũng chân thành xin lỗi anh vì sự việc không vui lúc trước, mong anh có thể tha thứ cho tôi. Tôi cũng thề sẽ không làm gì anh”.

Nghe vậy, Vương Huy thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt Lâm Hàn rất vô tội, chắc sẽ không làm gì anh ta đâu.

Trái tim đang treo lơ lửng của Chu Nhã Thiến cũng rơi xuống.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Vương Huy lập tức trở lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, anh ta không tin Lâm Hàn qua đây chỉ để xin lỗi.

“Tôi đã nghe nói về mảng vận chuyển của nhà họ Vương ở thành phố Đông Hải từ lâu. Nó rất hùng mạnh, cả đường biển, đường hàng không và đường bộ đều có thể xếp vào hàng đầu ở cả Hoa Đông này”, Lâm Hàn nói:

“Tôi tìm cậu Vương là muốn hợp tác mảng vận chuyển với nhà họ Vương của anh”.

“Hợp tác mảng vận chuyển?”

Nghe đến đây, mọi người đều sửng sốt.

“Lâm Hàn, tôi không nghe nhầm chứ?”

Vương Huy trừng mắt: “Cậu là đồ ngốc sao? Cậu chỉ là một tên shipper mà lại muốn hợp tác mảng vận chuyển với nhà họ Vương, cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Vương Huy, anh nói gì cơ? Lâm Hàn này là shipper?”, mắt Trịnh Minh Sơn loé lên.

Tống Ngọc cũng tò mò nhìn Vương Huy.

“Đúng đó, chính mắt tôi đã nhìn thấy mà! Tôi và bạn gái ở khách sạn, gọi đồ ăn ngoài, và người mang chúng đến chính là Lâm Hàn!”, Vương Huy đáp.

“Hahahaha!”

Trịnh Minh Sơn vỗ bàn cười lớn:

“Thật bất ngờ nha, không ngờ Lâm Hàn lại là shipper! Hahaha, cậu như vậy có xứng với Hinh Nhi không? Viên Californium cậu tặng Hinh Nhi trong buổi tiệc sinh nhật hôm đó không phải là do trộm về đấy chứ? Khi ấy tôi còn kiêng dè cậu có lai lịch thế nào cơ!”

“Không ngờ cậu lại chỉ là một tên giao hàng!”

“Có gì đáng cười, người ta dựa vào năng lực của bản thân cố gắng kiếm cơm, cũng không làm chuyện gì phạm pháp”, Tống Ngọc nhíu mày, rất bất mãn với thái độ của Trịnh Minh Sơn và Vương Huy.

“Lâm Hàn, như anh đã nói, mảng vận chuyển của nhà họ Vương rất hùng mạnh, ở Hoa Đông được xếp hạng nhất hạng nhì”, Chu Nhã Thiến ở bên cạnh che miệng cười:

“Nhưng anh chỉ là một tên giao hàng thôi thì có vốn liếng gì để hợp tác với nhà họ Vương? Chẳng lẽ có khách hàng gọi đồ ăn, anh lại để cho bên vận chuyển của nhà họ Vương giao giúp anh? Một đơn hàng anh cho nhà họ Vương một hai tệ tiền hoa hồng?”

“Hahaha!”

Nghe vậy, cả bàn ồ lên cười, ai cũng bị chọc cười.

“Không phải tôi muốn hợp tác vận chuyển với anh, mà là Tập đoàn nhà họ Lâm phía sau tôi”, Lâm Hàn đè nén ý muốn đánh người xuống, nói với Vương Huy:

“Nếu hợp tác thì nhà họ Vương các anh cũng có lợi ích rất lớn”.

“Tập đoàn nhà họ Lâm?”

Mọi người trong bàn lại sửng sốt, họ chưa bao giờ nghe nói đến tập đoàn này.

“Lâm Hàn, Tập đoàn nhà họ Lâm là tập đoàn gì? Những công ty, tập đoàn lớn có uy tín ở thành phố Đông Hải này, tôi đều biết, nhưng tôi chưa nghe đến Tập đoàn nhà họ Lâm bao giờ”, Trịnh Minh Sơn nhìn Lâm Hàn, trong mắt mang theo vẻ giễu cợt:

“Không phải cậu tưởng tượng ra đấy chứ!”

“Tưởng tượng à, tôi nghĩ chắc không phải đâu”, Chu Nhã Thiến cười khẽ:

“Tập đoàn nhà họ Lâm kia, nói không chừng là công ty do Lâm Hàn tự sáng lập”.

“Công ty tự sáng lập, công ty do một nhóm shipper thành lập sao?”, mắt Vương Huy sáng lên, vỗ tay cười nói:

“Lâm Hàn, tôi biết cậu muốn hợp tác gì với nhà họ Vương của tôi rồi!”

Anh ta nhìn Lâm Hàn, có vẻ nghiêm túc:

“Có phải cậu đã tập hợp tất cả những người giao hàng ở thành phố Đông Hải này với nhau, thành lập một công ty tên là Tập đoàn nhà họ Lâm không?”

“Hợp tác mà cậu muốn đạt được với tôi là nhờ nhà họ Vương sử dụng lực lượng phân phối của mình giúp nhóm shipper các cậu giao đồ ăn, sau đó chia hoa hồng cho nhà họ Vương chúng tôi đúng không?”

Nghe câu này xong, Trịnh Minh Sơn ôm bụng cười lớn, vẻ mặt vặn vẹo, suýt nữa cười đứt ruột:

“Hahaha! Vương Huy, không ngờ anh lại có tế bào hài hước như vậy! Một nhóm shipper thành lập công ty, sau đó sử dụng dịch vụ phân phối của nhà họ Vương giao hàng giúp… Hahaha!”

“Lâm Hàn, nếu cậu hợp tác được với nhà họ Vương, chắc chắn tôi sẽ đặt đồ ăn ngoài mỗi ngày để ủng hộ việc kinh doanh của cậu, cho cậu năm sao!”

“Hahaha!”

“Buồn cười quá đi mất!”

Trên bàn lại vang lên tiếng cười vui vẻ, mọi người nhìn Lâm Hàn đầy giễu cượt, trào phúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK