Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311: Sống hay chết!

“Anh Cực, với em không quan trọng, cùng lắm thì chết”.

Ngô Xuyên nở nụ cười.

“Từ một thanh niên dưới đáy xã hội ở khu phố ổ chuột trong vòng một hai tháng leo lên đến vị trí hiện tại, con đường này, sóng to gió lớn nào còn chưa gặp qua, đời này sống cũng đáng rồi. Chỉ là trước khi chết, không thể gặp được anh Hàn, em vẫn có chút tiếc nuối”.

"Em có thể đạt được địa vị như hiện tại đều là anh ấy cho”.

"Trước khi chết không gặp được cậu Lâm, tôi cũng có hối tiếc. Dù sao mục đích của lễ truyền vị này vẫn là để hỗ trợ cho cậu ấy, nhưng tôi lại làm rối tung mọi chuyện, tạo cơ hội cho bọn tiểu nhân đâm sau lưng”, Trần Vô Cực cảm khái.

“Trần Vô Cực, ông mong mỏi chết như vậy, xem ra là không muốn nhường lại địa vị cho tôi?”, Giang Sấm cau chặt mày.

“Ông đừng quên, cho dù ông chết, tôi cũng có thể thuận lợi tiếp quản vị trí của ông. Dù sao một khi ông chết, địa vị và uy vọng của Giang Sấm tôi là cao nhất cả Vùng Xám của thành phố Đông Hải”.

“Bởi vậy ông chết, không đáng, cũng không cần thiết. Dù gì chúng ta cũng từng là anh em, chỉ cần ông nhường vị trí của mình cho tôi trước mặt mọi người, tôi đảm bảo nửa đời sau của ông không cần lo đến cơm áo gạo tiền”.

“Đã từng là anh em?”, đôi mắt Trần Vô Cực lộ ra tia chế nhạo.

“Giang Sấm, năm vị nguyên lão, đều là anh em của chúng ta, ngay cả họ ông cũng giết, ông tưởng rằng, tôi còn tin vào lời đạo đức giả tình anh em đó của ông?”

“Trong lòng ông đang nghĩ gì, thật sự cho rằng tôi không biết sao?"

"Nếu tôi giao lại cho ông vị trí trước mặt mọi người, thì ông có thể danh chính ngôn thuận ngồi vững chắc trên vị trí lão đại của Vùng Xám”.

"Nhưng nếu như ông giết tôi, cưỡng đoạt chiếm lấy vị trí này, phía dưới ắt hẳn sẽ có oán thán! Nói không chừng còn có người tạo phản! Vì vậy không cần dùng tới chiêu bài tình anh em kia để lừa gạt tôi! Ông chỉ là vì lợi ích của mình mà thôi".

Trong mắt Trần Vô Cực ánh lên cái nhìn quyết tuyệt.

"Do đó tôi không thể truyền vị cho ông! Truyền lại cho ông chính là không có trách nhiệm với các anh em phía dưới!”

“Trần Vô Cực, ông quyết định không nhường phải không?”

Suy nghĩ trong lòng bị nhìn thấu, Giang Sấm triệt để bùng cháy lửa giận, ông ta hét lên một tiếng, bước tới trước mặt Trần Vô Cực, đầu súng lạnh băng chĩa vào ấn đường của Trần Vô Cực.

“Ông thực sự cho rằng tôi không dám giết ông?”

“Muốn chém muốn giết tùy ông, chỉ trách mắt Trần Vô Cực tôi bị mù, coi ông như anh em”, Trần Vô Cực chắp tay sau lưng, nói với giọng đạm mạc.

“Được, vậy tôi giết ông trước rồi giết Ngô Xuyên!”, trong mắt Giang Sấm tràn ngập sát ý.

Mọi người dưới võ đài đều thay đổi sắc mặt, đè nén lại hô hấp, không dám thở mạnh.

Giang Sấm, thực sự muốn giết Trần Vô Cực trước đám đông sao?

Đây là dĩ hạ phạm thượng!

"Lâm Hàn, chúng ta rút thôi", Trần Nam kéo góc áo Lâm Hàn, nhẹ giọng nói:

"Trần Vô Cực và Ngô Xuyên hôm nay phải chết là điều không còn nghi ngờ gì nữa, chỗ này là nơi thị phi, nhân lúc Giang Sấm còn chưa chú ý tới chúng ta thì nhanh chóng rời đi thôi".

"Đúng vậy", Hà Lộ gật đầu, cũng có ý rút lui.

"Tốt hơn là rời khỏi nơi nguy hiểm này, Không ai có thể đảm bảo rằng sau khi Giang Sấm giết chết anh Trần và anh Xuyên có giết chúng ta diệt khẩu hay không".

Trên trán Thạch Tông toát ra mồ hôi lạnh, chân lùi về sau ba bước.

Những người xung quanh cũng thận trọng lùi về phía sau, trong lòng cũng có suy nghĩ tương tự.

Lâm Hàn lại chắp tay sau lưng, đi từng bước về phía lôi đài.

"Lâm Hàn, cậu làm gì đó!"

Đồng tử Trần Nam co rút lại, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, đè thấp giọng kêu lên, muốn giữ chặt lấy Lâm Hàn.

Nhưng Lâm Hàn đã đi xa.

"Lâm Hàn! Anh ... anh định làm gì!"

Hà Lộ mí mắt cũng giật giật, trong lòng kinh hoảng.

"Các ông lớn của vùng Xám đang tranh giành quyền lực trên võ đài, anh lên đó là muốn đi chết sao?"

“Đứa nhỏ này là đang chê mạng mình dài sao?”

Thấy Lâm Hàn đi về phía trước với vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ, Thạch Tông sửng sốt, trong mắt hiện lên tia giễu cợt:

"Đúng là một tên ngốc! Não tàn! Trước khi lên được đến lôi đài có lẽ đã bị người đàn ông mặc áo đen trên lan can trực tiếp bắn chết rồi!”

“Hửm? Tên nhóc này muốn chết sao?”

Những người khác cũng sửng sốt khi thấy hành động này của Lâm Hàn.

"Nếu tôi nhớ không lầm, vừa rồi hắn hình như có nói thân phận của mình tại Vùng Xám cũng không thấp. Bây giờ đi lên không lẽ là muốn khuyên can?”

“Ha ha ha, không phải la can ngăn, mà là tìm chết!”

Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Hàn mang theo nhạo báng cùng khinh thường, giống như đang nhìn một người sắp chết.

“Hử?”

Lan can tầng 3, người đàn ông mặc áo đen phụ trách theo dõi hiện trường, lập tức phát hiện một nam thanh niên đang đi về phía lôi đài.

“Thế nào, muốn gây chuyện?”

Người đàn ông đó thầm nghĩ trong lòng, giơ lên khẩu súng chuẩn bị giết chết anh.

Nhưng ngay khi anh ta dương súng lên, bóng dáng của Lâm Hàn đã biến mất tại chỗ.

Trên lôi đài.

Trần Vô Cực nét mặt kiên quyết mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Sấm, chờ chết.

Ngô Xuyên bên cạnh lại phảng phất sự tuyệt vọng cùng tiếc nuối.

“Trước khi chết, không gặp được anh Hàn quả thực là đáng tiếc!”, Ngô Xuyên nhìn lên bầu trời thầm nghĩ.

“Trần Vô Cực, nếu ông đã không đồng ý, vậy thì chết đi!”

Sát khí trong mắt Giang Sấm càng thêm nồng đậm, ông ta muốn bóp cò súng.

Vút!

Đột nhiên bên tai ông ta xẹt qua tiếng gió.

Một người thanh niên bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, tiếp đó một cánh tay trái trắng nõn hướng về phía cổ tay của Giang Sấm mà tóm lấy, nhanh như chớp điện!

Từ khi Lâm Hàn bước lên lôi đài cho đến khi xuất hiện, tất cả kể ra thì dài, nhưng nó xảy ra trong tích tắc.

Người đàn ông mặc áo đen vừa mới phát hiện Lâm Hàn biến mất, bóng dáng của anh đã xuất hiện trên lôi đài rồi.

Giây tiếp theo.

Răng rắc!

Âm thanh trong trẻo vang lên.

Tay trái trắng nõn rơi xuống cổ tay của Giang Sấm, vừa hung ác dùng lực, xương cổ tay của Giang Sấm trực tiếp bị gãy rời, một cơn đau nhói ập đến.

“A!”

Vẻ mặt Giang Sấm thay đổi, hét lên một tiếng kêu thảm thiết mà kìm nén.

Khẩu súng trong tay ông ta rơi xuống đất, nhưng bàn tay còn lại của Lâm Hàn đã đỡ lấy, rồi dùng ngón tay bóp cò.

Pằng!

Tiếng súng kêu lên!

Viên đạn trực tiếp xuyên qua đầu gối phải của Giang Sấm!

Máu bắn tung tóe!

Bịch!

Chân phải Giang Sấm mềm nhũn, cả người khụy xuống, một chân quỳ trên đất.

Tất cả điều này từ đầu đến cuối, còn chưa tới hai giây.

Sau đó, họng súng lạnh lẽo chĩa vào giữa hai đầu lông mày của Giang Sấm.

Một người thiếu niên, tay cầm súng nhìn Giang Sấm với ánh mắt lạnh băng, toàn thân sát khí đằng đằng:

“Đừng cử động, nếu không ông sẽ phải chết”.

“Cậu Lâm!”

“Anh Hàn!”

Nhìn thấy người thanh niên này, hai mắt của Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều sáng lên, buột miệng kêu.

Người thiếu niên đó, tất nhiên là Lâm Hàn!

“Chuyện gì thế?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Dưới lôi đài lập tức trở nên hỗn loạn, bởi vì tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh, còn chưa tới năm giây đồng hồ.

Họ đều nghĩ rằng Trần Vô Cực và Ngô Xuyên sẽ chết dưới họng súng của Giang Sấm.

Nhưng giây tiếp theo, thế cục thay đổi cực lớn.

Giang Sấm quỳ xuống trước mặt một người thiếu niên, súng trong tay còn bị đoạt mất, giữa trán bị dí sát họng súng.

“Lâm Hàn…”

Trần Nam, Hà Lộ, Thạch Tông và những người khác đều chết lặng.

Họ căn bản không ngờ tới, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Giang Sấm đã bị Lâm Hàn chế ngự.

Quan trọng hơn là xưng hô vừa rồi Trần Vô Cực và Ngô Xuyên dành cho Lâm Hàn.

Một người gọi anh là cậu Lâm.

Một người gọi là anh Hàn.

Thạch Tông ngây người tại chỗ, cả người như bị sét đánh, Trần Vô Cực, Ngô Xuyên đều là những người gã ta vô cùng tôn sùng, sừng sững trên cao, bất khả xâm phạm.

Hai người họ có thể nói là đại ca của hiện tại cùng đại ca của tương lai.

Nhưng hai người này đều phải gọi Lâm Hàn là cậu Lâm và anh Hàn, vậy thân phận của Lâm Hàn này...
Chương 312: Nhà họ Hoàng gửi lời hỏi thăm đến cậu

Nghĩ đến đây, toàn thân Thạch Tông run lên, lưng ướt đẫm mồ hôi.

Cả Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều gọi như vậy thì thân phận của Lâm Hàn phải đáng sợ nhường nào!

Chẳng lẽ những lời anh nói khi ở phòng khách là thật?

Địa vị của anh chàng này ở Vùng Xám không thấp?

Người ngạc nhiên nhất không phải Thạch Tông, mà là Trần Nam và Hà Lộ.

Lúc này hai người họ đã hoàn toàn ngẩn người, há hốc mồm không dám tin.

Trần Vô Cực gọi Lâm Hàn là cậu Lâm!

Ngô Xuyên gọi Lâm Hàn là anh Hàn!

Điều này… điều này sao có thể?

Trần Nam và Hà Lộ nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hoàng và khó tin trong mắt nhau.

Mấy ngày nay họ ở cùng Lâm Hàn, trong suy nghĩ của họ, ngoài thân thủ tốt, nói thật họ chẳng nhìn thấy ưu điểm nào khác từ Lâm Hàn, hơn nữa còn có một vài khuyết điểm.

Ví dụ như… thích bốc phét.

Nhất là vừa nãy ở trong phòng khách số 3, Lâm Hàn chém bão ngay trước mặt mọi người rằng anh có địa vị không thấp ở khu vực Vùng Xám.

Lúc đó mọi người đều cười ồ lên chế nhạo anh.

Ngay cả Trần Nam và Hà Lộ, thành thật mà nói, trong lòng họ cũng có chút bất mãn, vì điều anh bốc phét này là không có khả năng.

Nhưng bây giờ hai người đã phản ứng lại, Lâm Hàn… không chém gió!

Cả Trần Vô Cực và Ngô Xuyên cũng phải có thái độ như vậy với Lâm Hàn, vậy địa vị của Lâm Hàn có thể thấp được sao?

“Nhưng… Trần Vô Cực và Ngô Xuyên được coi là người có địa vị cao nhất trong Vùng Xám ở thành phố Đông Hải rồi! Hai người này đều có thái độ như thế với Lâm Hàn, vậy địa vị của Lâm Hàn phải cao đến mức nào?”

Nghĩ đến đây, hai người run lên không dám nghĩ tiếp nữa, cả hai đều nhìn chằm chằm chàng trai trên võ đài.

“Cậu nhóc, cậu là ai?”

Trên võ đài, Giang Sấm lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, hai mắt đỏ ngầu.

Giang Sấm không ngờ, tận mắt thấy bản thân đã sắp giết được Trần Vô Cực, chuẩn bị thế chỗ của ông ta, nhưng nửa đường lại nhảy ra một chàng thanh niên.

“Ông không cần biết tôi là ai, bảo người của ông rút lui đi”.

Lâm Hàn nói với vẻ mặt không cảm xúc.

“Rút lui? Nằm mơ, tôi…”, Giang Sấm cười khẩy.

Ông ta còn chưa nói xong, đoàng!

Tiếng súng vang lên!

Lâm Hàn bắn vào đầu gối bên kia của Giang Sấm.

Phịch!

Ông ta quỳ hai chân trước mặt Lâm Hàn.

“Đau quá… đau chết mất”.

Giang Sấm cắn răng, cảm giác cơn đau từ hai chân như thấu tim.

Trên thành lan can, những người đàn ông che mặt bằng vải đen đều thay đổi sắc mặt, họng súng từ từ chĩa vào Lâm Hàn.

“Tôi nói lần cuối cùng, bảo người của ông rút lui, nếu không, ông chết chắc”.

Họng súng của Lâm Hàn đặt ngay giữa trán Giang Sấm, một luồng sát khí lạnh lẽo toả ra khắp người anh.

Cảm nhận được luồng sát khí này, toàn thân Giang Sấm run rẩy, sống lưng lạnh toát, cảm giác như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.

Ông ta tin chắc rằng nếu mình không hạ lệnh cho những người che mặt bằng vải đen trên lan can rút lui, người con trai trước mặt sẽ bắn chết ông ta không chút do dự.

Giang Sấm sợ chết, cực kỳ sợ chết!

Chết đi rồi sẽ chẳng còn gì nữa.

“Rút lui, tất cả rút lui hết đi!”

Giang Sấm không hề do dự hét lên.

Trên lan can, những kẻ bịt mặt nghe lệnh, lập tức rút lui.

Bầu không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm lúc đầu thoáng chốc được thả lỏng.

Tiểu Sơn đứng sau Trần Vô Cực thấy tình huống này, lập tức đi tới trước mặt Giang Sấm, khống chế ông ta.

“Cậu Lâm!”

“Anh Hàn!”

Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều kính cẩn gọi Lâm Hàn.

“Lâm Hàn…”

Ở bên kia, gã họ Hoàng mặc áo khoác ngồi trên ghế gỗ, nhìn Lâm Hàn chằm chằm, nhịp tim hơi tăng lên, trong mắt hiện lên ý muốn giết người.

Hoàng Báo vì Lâm Hàn nên mới bị bắt, bây giờ đã bị kết án tử hình.

Những tin tức này, với thế lực của gã họ Hoàng có thể dễ dàng tìm thấy.

Hơn nữa Lâm Hàn còn giành được Giải thưởng Công dân Tốt vì việc này. Mặc dù lúc nhận giải mặt Lâm Hàn đã được làm mờ, nhưng gã họ Hoàng vẫn biết được diện mạo thực sự của anh thông qua các phương tiện kỹ thuật.

Chính là chàng trai trẻ trước mặt!

“Hoàng Báo có quan hệ huyết thống với nhà họ Hoàng, mối thù này không thể không báo!”

Sát khí trong mắt gã họ Hoàng dâng trào.

Mục đích lần này gã ta đến thành phố Đông Hải, thứ nhất là để trừ khử Lâm Hàn.

Dù sao Hoàng Báo cũng bị bắt vì Lâm Hàn, đây là trò cười lớn trong Vùng Xám, vô số người giễu cợt nhà họ Hoàng.

Để lấy lại thể diện, khôi phục danh tiếng cho nhà họ Hoàng, Lâm Hàn nhất định phải chết.

Thứ hai là để hỗ trợ Giang Sấm kế nhiệm.

Nhưng Giang Sấm đã bị bắt, mục tiêu này đến 80% không thể hoàn thành.

“Có điều Lâm Hàn nhất định phải giết”.

Gã họ Hoàng lặng lẽ đưa tay phải vào túi áo khoác, bên trong có một khẩu súng lục.

“Không ngờ lại có người tạo phản trong buổi lễ kế nhiệm”, nhìn Giang Sấm bị Tiểu Sơn đưa đi, Lâm Hàn thản nhiên ném khẩu súng lục cho Ngô Xuyên, khẽ mỉm cười.

“Tôi cũng không ngờ, mặc dù bình thường Giang Sấm độc ác, tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn coi ông ta như anh em ruột. Tôi chưa bao giờ nghĩ ông ta sẽ tạo phản, còn giết chết năm nguyên lão”, Trần Vô Cực cười bất đắc dĩ.

“Anh Cực, những người che mặt bằng vải đen đó…”

Mắt Ngô Xuyên loé lên.

“Chắc là chạy hết rồi!”, Trần Vô Cực nói: “Dù sao Giang Sấm đã bị chúng ta bắt, đám người họ như rắn mất đầu, không chạy chẳng lẽ chờ chết?”

“Vậy thì tốt!”, Ngô Xuyên thở phào nhẹ nhõm.

“Mọi người tiếp tục buổi lễ kế nhiệm đi, tôi sẽ ở bên cạnh quan sát”, Lâm Hàn nhẹ giọng nói, đi thẳng về phía chín chiếc ghế gỗ, ngồi vào vị trí chính giữa.

Mà gã họ Hoàng, ngồi ngay bên cạnh Lâm Hàn.

Lâm Hàn vừa nghe Trần Vô Cực nói, gã họ Hoàng này từ Hoa Đông tới để xem lễ kế nhiệm, vì vậy anh cũng không để tâm lắm.

“Giang Sấm đã bị bắt, năm nguyên lão vừa nãy cũng đã đồng ý, Ngô Xuyên sẽ kế vị tôi, mọi người không có ý kiến gì chứ?”, Trần Vô Cực nhìn quanh võ đài, lớn tiếng nói.

“Không có ý kiến!”

“Tôi ủng hộ anh Xuyên!”

Mọi người liên tục hô lên, vang dội rung trời.

Nhưng họ vừa nói vừa lặng lẽ nhìn về phía chàng thanh niên ngồi ở ghế gỗ chính giữa, lòng đầy tò mò.

Điều họ tò mò nhất đương nhiên là thân phận của cậu thiếu niên này.

Vì họ chưa bao giờ nghe nói về người này ở khu vực Vùng Xám thành phố Đông Hải.

Thế nhưng Trần Vô Cực và Ngô Xuyên lại rất tôn trọng anh.

“Cậu thiếu niên này có thân phận gì nhỉ?”

“Không biết nữa!”

“Tóm lại không thể động vào, dù sao anh Cực và anh Xuyên cũng rất kính trọng người này!”

Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.

Trần Nam và Hà Lộ vẫn nhìn Lâm Hàn, đến giờ họ vẫn có chút chưa phản ứng lại kịp.

“Nếu mọi người đều hài lòng thì tôi tuyên bố, từ nay về sau, Ngô Xuyên sẽ thay thế vị trí của tôi!”, Trần Vô Cực lớn tiếng nói.

“Anh Xuyên!”

“Anh Xuyên!”

“Anh Xuyên!”



Dưới võ đài, tiếng hoan hô liên tục vang lên như sóng biển.

Ngô Xuyên thuận lợi kế thừa vị trí của Trần Vô Cực, trở thành người đứng đầu khu vực Vùng Xám thành phố Đông Hải.

Lâm Hàn cũng nở nụ cười, hài lòng gật đầu.

Vì Ngô Xuyên do anh một tay nâng đỡ, anh ta ngồi ở vị trí này, Lâm Hàn cũng có cảm giác thành tựu.

Đây là thực lực riêng của Lâm Hàn.

Khi Lâm Hàn đang vui cười thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

Tốc độ cực nhanh, người này chính là gã họ Hoàng!

Gã ta ôm đầu Lâm Hàn bằng tay trái, ghé vào tai anh rồi cười khẩy nham hiểm:

“Lâm Hàn, nhà họ Hoàng gửi lời hỏi thăm đến cậu”.

“Hoàng Báo vì cậu mà chết, cậu đã sỉ nhục thanh danh nhà họ Hoàng thì phải trả giá bằng cái chết”.

Tay phải gã ta cầm khẩu súng lục dí vào bụng Lâm Hàn, không chút do dự bóp cò!

Đoàng!

Tiếng súng vang lên!

Mặt Lâm Hàn đột nhiên tái nhợt như tờ giấy, máu tươi từ bụng dưới tuôn ra ồ ạt, mùi máu tanh lập tức bốc lên!
Chương 313: Chôn cùng cậu Lâm!

Đoàng!

Tiếng súng khiến võ đài đang ồn ào bỗng chốc im lặng.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào nơi phát ra âm thanh.

Lâm Hàn ngồi trên ghế gỗ, sắc mặt tái nhợt, tay ôm bụng, máu tươi vẫn đang trào ra.

Mà gã mặc áo khoác đã không thấy bóng dáng từ lâu.

“Cậu Lâm!”

“Anh Hàn!”

Nhìn thấy trạng thái của Lâm Hàn lúc này, mắt Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều đỏ lên, lửa giận ngút trời.

Không ngờ Lâm Hàn lại bị ám sát trước mặt bao người?

“Cậu Lâm!”

Trần Vô Cực hét to một tiếng, nước mắt lưng tròng, vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương cho Lâm Hàn, hai tay ông ta run rẩy, muốn ngăn máu đang chảy ra từ bụng Lâm Hàn nhưng lại không dám.

Trần Vô Cực có cảm giác như đang nằm mơ, vừa nãy Lâm Hàn còn không sao, bây giờ đã bị người bắn một phát?

“Mau gọi xe cứu thương!”

“Bác sĩ ở Trần Công Quán đâu? Mau ra đây cấp cứu!”

“Nếu cậu Lâm có chuyện gì thì các người đều phải chôn theo cậu ấy!”

Vẻ mặt Trần Vô Cực hung tợn, vừa bịt chặt vết thương của Lâm Hàn, vừa hét lớn.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chàng thanh niên đó bị bắn hả?”

Dưới võ đài lập tức hỗn loạn.

“Người anh em Lâm Hàn!”

“Lâm Hàn!”

Vẻ mặt Trần Nam và Hà Lộ đều thay đổi, họ bước nhanh tới muốn kiểm tra vết thương cho Lâm Hàn.

Đùng!

Đoàng!

Hai tiếng súng vang lên, ngăn bước chân họ lại.

Ngô Xuyên giữ chặt khẩu súng lục, bắn lên trời hai phát rồi chĩa họng súng về phía những người dưới võ đài.

Anh ta quay lại nhìn Lâm Hàn, đôi mắt hằn lên tia máu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Chết tiệt!”

“Tất cả các người, ở yên đó không được nhúc nhích!”

“Ai dám nhúc nhích, ông đây sẽ bắn chết hắn!”

“Nếu cậu Lâm xảy ra chuyện, tôi sẽ giết hết các người!”

“Sau đó Ngô Xuyên tôi sẽ nuốt súng tự vẫn, chôn theo cậu Lâm!”

Ngô Xuyên nhìn mọi người dưới khán đài, nghiến răng nghiến lợi hét to, máu tươi trào ra từ kẽ răng.

Ngô Xuyên lúc này đằng đằng sát khí, lạnh lùng nham hiểm như một con dã thú muốn chọn người để ăn tươi nuốt sống.

Mọi người dưới võ đài lập tức im bặt, không ai dám hé răng nửa lời, ngón tay cũng không dám động đậy.

Trong Trần Công Quán đương nhiên có bác sĩ.

Trong vòng chưa đầy một phút, hai người đàn ông mặc áo blouse trắng chạy nhanh lên võ đài, khiêng Lâm Hàn xuống dưới để tiến hành cấp cứu.

Lâm Hàn được khiêng xuống nhưng Ngô Xuyên vẫn giữ chặt khẩu súng, lạnh lùng nói với mọi người:

“Từ bây giờ không ai được bước ra khỏi Trần Công Quán nửa bước, ai dám đi sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ!”

“Nếu không cứu được cậu Lâm thì các người sẽ phải chôn cùng!”

Anh ta lại lấy điện thoại ra và gọi đi:

“Cử tất cả người của Tôn Hàn Các tới Trần Công Quán, canh gác nghiêm ngặt!”

“Một con ruồi cũng không được phép ra ngoài!”

Lâm Hàn bị ám sát khiến Ngô Xuyên rất tức giận, vì bây giờ Trần Công Quán là địa bàn của anh ta.

Mà Lâm Hàn lại bị ám sát ngay ở địa bàn của Ngô Xuyên, sao anh ta có thể không giận?

Hơn nữa còn là cảm giác áy náy, oán hận bản thân, không bảo vệ tốt cho Lâm Hàn.

Bây giờ Ngô Xuyên rất muốn giết người để trút giận, nhưng anh ta vẫn còn lý trí.

Việc đầu tiên cần làm là đưa Lâm Hàn tới bệnh viện.

Việc thứ hai là lôi được gã họ Hoàng đã ám sát Lâm Hàn ra khỏi Trần Công Quán!

Chưa biết chừng còn có đồng loã!

Sau khi nghe những lời này của Ngô Xuyên, mọi người bên dưới không ai dám oán than một lời.

Ai cũng ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ.

Nếu lúc này đi ngược lại sẽ càng bị nghi ngờ.

Mà lúc này, gã họ Hoàng đang bước nhanh tới cây cầu nhỏ ở Trần Công Quán.

Xung quanh gã là bốn người đàn ông bịt mặt, tay cầm súng lục, bảo vệ gã ta không góc chết.

Vừa nãy khi gã đến, người của Tôn Hàn Các về cơ bản đã bị những người đàn ông che mặt bằng vải đen quét sạch.

Mà từ lúc ám sát đến giờ chưa đầy một phút, nên người của Tôn Hàn Các ở bên ngoài Trần Công Quán vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Vì vậy đoạn đường này gã không gặp cản trở gì, dù gặp một hai người của Tôn Hàn Các cũng sẽ bị giết chết tại chỗ.

Khoảng hai phút, gã họ Hoàng đã ra được cổng Trần Công Quán.

Ở cổng, một hàng xe Buick Business vẫn đang đỗ ở đó.

Gã họ Hoàng đi thẳng đến chiếc Buick Business thứ hai, ngồi vào ghế lái phụ.

“Giang Sấm đó là đồ bỏ đi! Do dự thiếu quyết đoán, bắn một phát súng khử luôn Trần Vô Cực không phải là xong chuyện rồi sao? Lảm nhảm dài dòng, cuối cùng còn bị Lâm Hàn cướp súng! Vô dụng! Rác rưởi!”

“Uổng công tôi còn cho ông ta mượn sát thủ của nhà họ Hoàng!”

Gã họ Hoàng vừa thắt dây an toàn vừa chửi:

“Nhiệm vụ giúp đỡ Giang Sấm lên chức lần này đã bị Lâm Hàn phá rối. Nhưng một phát súng đó của tôi ở khoảng cách gần như vậy, trúng vào bụng hẳn là sẽ ảnh hưởng tới dạ dày tạo thành khoảng trống, các mô xung quanh như thận, gan, tim sẽ bị chấn động mạnh!”

“Thậm chí lục phủ ngũ tạng cũng bị dập nát!”

“Về cơ bản thì Lâm Hàn đã chết! Nhiệm vụ đầu tiên coi như hoàn thành, trở lại nhà họ Hoàng cũng có lời giải thích!”

“Ông Hoàng, đi đâu ạ?”, người đàn ông bịt mặt vải đen bên cạnh hỏi.

“Về Kim Lăng, nhanh lên!”

Gã họ Hoàng nói: “Hiện nay Ngô Xuyên đó đã hợp nhất Vùng Xám thành phố Đông Hải, trong vòng một giờ nữa nếu chúng ta không ra khỏi Đông Hải thì có thể sẽ gặp rắc rối lớn!”

“Vâng!”

Người đàn ông đáp lời rồi lập tức khởi động xe.



Ba ngày sau, phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện nhân dân Đông Hải.

Lâm Hàn chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là khung cảnh trắng xoá, anh cảm nhận được bụng hơi thắt lại, cúi đầu xuống nhìn thì thấy được quấn một lớp băng gạc, còn có vết máu rỉ ra.

“Chóng mặt quá…”

Lâm Hàn day trán, trí nhớ ba ngày trước từ từ hiện lên trong đầu anh.

“Lễ kế nhiệm của Ngô Xuyên… sau đó mình bị một người đàn ông da ngăm đen, mặc áo khoác bắn…”

“Ngô Xuyên, Lâm Hàn là chồng tôi, anh ấy bị thương, tôi vào thăm anh ấy một lát cũng không được sao?”

Bên ngoài phòng bệnh, một giọng nói đột nhiên vang lên, có vẻ là giọng của Dương Lệ.

“Không được!”

Ngô Xuyên đứng ở cửa, sắc mặt hơi tái, đầy vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết:

“Chị dâu, tôi đã nói với chị rồi, trong khoảng thời gian anh Hàn vào viện đến khi anh ấy tỉnh lại, chỉ có tôi và bác sĩ mới được vào phòng bệnh này! Những người khác đều không được vào! Vậy nên chị đừng cầu xin tôi nữa, chờ ở ngoài đi!”

Ngô Xuyên nói với giọng điệu không cho người khác thương lượng.

“Tôi là vợ anh ấy, tôi chỉ vào nhìn một chút thôi cũng không được sao?”, Dương Lệ rơi nước mắt.

Mắt cô đỏ hoe, sưng húp.

Vì tối qua, bệnh viện đã gửi giấy thông báo bệnh tình nguy kịch của Lâm Hàn cho cô.

Anh mất máu diện rộng, các cơ quan nội tạng bị tổn thương, toàn thân không còn năng lượng, rất có khả năng tử vong.

Đêm qua, bệnh viện đã mời bác sĩ giỏi nhất đến tiến hành phẫu thuật, truyền máu, cấp cứu cho Lâm Hàn ngay trong đêm …

Lúc nhận được thông báo nguy kịch, đầu óc Dương Lệ choáng váng, cảm giác trời đất quay cuồng, cô không chịu nổi mà ngất đi.

Sau khi tỉnh dậy, cô biết tin Lâm Hàn đã được phẫu thuật thành công nên nóng lòng muốn vào thăm anh, nhưng Ngô Xuyên lại ngăn không cho cô vào.

“Chị dâu, chị sang bên kia ngồi đi, bác sĩ nói anh Hàn đã được cứu rồi”, Ngô Xuyên lại nói:

“Nhưng trước khi anh ấy tỉnh lại, vì sự an toàn của anh ấy, tôi sẽ không tin tưởng bất kỳ ai, vậy nên tôi sẽ không để chị vào, xin chị hãy thứ lỗi cho tôi!”
Chương 314: Đám tang của Lâm Hàn

"Người...người đó là chồng tôi đấy, tôi muốn vào gặp cũng không được sao?", Dương Lệ mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào nói.

"Vì an toàn của anh Hàn nên không được".

Ngô Xuyên lắc đầu, kiên quyết nói.

"Hờ? Lại còn vì đảm bảo an toàn cho thằng vô tích sự Lâm Hàn nữa chứ, cậu ta có cái khỉ gì mà quan trọng vậy", Dương Duyệt ngồi cạnh đó cười nhạo nói.

Nghe tin Lâm Hàn bị thương nhập viện, hơn nữa còn được báo là tình trạng nguy kịch, Dương Duyệt tức khắc chạy đến.

Cô ta rất mong Lâm Hàn chết luôn ở bệnh viện đi, như thế thì cô ta mới vui vẻ trong lòng.

Nhưng theo lời Ngô Xuyên nói, hình như Lâm Hàn đã được cấp cứu kịp thời, Dương Duyệt liền cảm thấy khó chịu.

"Bị thương nặng như vậy có phải do tai nạn giao thông không? Chảy quá trời máu luôn!", Dương Duyệt lại nói:

"Chắc là thằng Lâm Hàn vượt đèn đỏ nên bị xe đụng chứ gì, đáng đời lắm! Sao không đụng chết quách ngoài đường cho rảnh nợ chứ?"

"Chị cả, chồng tôi đã như thế này rồi, chị vẫn cứ khẩu nghiệp mới chịu được à? Nếu chị không ưa chồng tôi thì hoàn toàn không cần đến bệnh viện mà!", sắc mặt Dương Lệ lạnh đi, giận đến toàn thân run rẩy:

"Chị cần gì phải ở đây cười cợt trên sự đau khổ của người khác hả?"

Dương Duyệt liếc xéo:

"Nói gì thì nói cũng là người một nhà, nếu không tới, để đám họ hàng kia biết lại cười vào mặt, bảo gia đình chúng ta không biết đồng cảm cho nhau thì sao đây?"

Khi nhà ở núi Vân Mộng bị bán, cô ta và Triệu Tứ Hải đã phải dọn đi chỗ khác.

Mấy ngày nay, Dương Duyệt vẫn ôm một cục tức trong bụng.

Bây giờ, nhìn thấy Lâm Hàn bị thương đến nổi nhập viện, dĩ nhiên cô ta phải chạy đến để cười trên nỗi đau của người khác một phen rồi.

"Chị..."

Dương Lệ giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Hừ, tao mong thằng Lâm Hàn kia chết quách ở trong đó luôn đi, Tiểu Lệ mày có biết mấy ngày nay lúc mày túc trực ở bệnh viện, ngày nào Tứ Hải và bố chúng ta cũng uống rượu ăn mừng không? Ai cũng mong thằng Lâm Hàn kia chết sớm chút! Vả lại, cũng đã tìm người sắp xếp, chuẩn bị làm đám tang cho Lâm Hàn luôn rồi", Dương Duyệt lại cười nói:

"Lâm Hàn chết cũng tốt, Tiểu Lệ mày có thể tái giá sớm chút. Cơ mà cũng không chắc có ai thèm rước mày nữa đâu!"

Vút!

Cô ta vừa dứt lời, một tiếng xé gió vang lên.

Ngô Xuyên vụt đến trước mặt Dương Duyệt, anh ta thô bạo nắm đầu Dương Duyệt nện mạnh vào tường của bệnh viện.

Bốp!

Cơn đau ập đến, Dương Duyệt cảm thấy cả đầu dần mất tỉnh táo, đau đớn khôn cùng.

"Á! Đau quá! Tại...tại sao mày đánh tao?"

Dương Duyệt trợn trừng mắt nhìn Ngô Xuyên:

"Tao chửi thằng vô tích sự Lâm Hàn kia, có nói gì mày đâu! Mày dựa vào đâu mà đánh tao hả?"

Lờ mờ có thể nhìn thấy được dòng máu đỏ đang chảy xuống từ trên trán Dương Duyệt.

Một cú đập này Ngô Xuyên đã dồn rất nhiều lực.

"Cấm mày nói anh Hàn của tao như thế!"

Hai mắt Ngô Xuyên đỏ như máu, nhìn chằm chằm Dương Duyệt, cả người rét buốt, đằng đằng sát khí, từng câu từng chữ thốt ra lạnh tanh:

"Nếu mày còn dám nói xấu anh Hàn, tao sẽ giết mày!"

"Tao giết mày..."

Nghe đến đây, con ngươi Dương Duyệt co rút lại, cả người hoảng sợ run lên cầm cập.

Ánh mắt này của Ngô Xuyên thật sự quá đáng sợ.

Cô ta đinh ninh rằng, nếu bản thân lại nói động đến Lâm Hàn, người đứng trước mặt này chắc chắn sẽ giết cô ta!

"Có nghe thấy không hả?"

Ngô Xuyên lại lạnh giọng chất vấn.

"Nghe...nghe rồi, tôi...tôi không nói nữa".

Dương Duyệt sợ đến nổi hai hàm răng không ngừng đập vào nhau, sau lưng thì đã ướt đẫm mồ hôi.

"Khụ khụ..."

Bên trong phòng bệnh, bỗng nhiên vang lên tiếng ho khan.

"Anh Hàn!"

Ánh mắt Ngô Xuyên sáng lên, lập tức vụt chạy về hướng phòng bệnh.

"Anh Hàn, anh tỉnh rồi sao!"

Thấy Lâm Hàn mở mắt, Ngô Xuyên nhanh chóng bước tới lo lắng hỏi:

"Bây giờ anh cảm thấy sao rồi?"

"Ông xã!"

Dương Lệ gọi lớn, chạy vào theo, trên mặt vẫn đầy nước mắt.

Vừa thấy Dương Lệ, Ngô Xuyên đột nhiên đứng lên nghiêm mặt ngăn cô lại.

"Ngô Xuyên, cô ấy là vợ tôi, không có gì đâu".

Lâm Hàn bất lực buồn cười.

"Anh Hàn, tại tôi nhạy cảm quá", Ngô Xuyên ngượng cười, đứng qua một bên.

"Ông xã, bây giờ anh cảm thấy thế nào?"

Dương Lệ đi đến cạnh Lâm Hàn, cầm chặt tay anh.

"Đỡ rồi, bụng còn hơi đau thôi", Lâm Hàn cười nói, có Dương Lệ ở bên cạnh, Lâm Hàn cảm thấy trong lòng thật ấm áp.

...

Cùng lúc đó, tại biệt thự núi Vân Mộng nhà của Lâm Hàn ở thành phố Đông Hải.

Ở phòng khách biệt thự, Triệu Tứ Hải và Dương Cảnh Đào ngồi đối diện nhau.

Trên bàn, bày ra một chai rượu ủ Mao Đài và mấy món ngon như: vịt quay Kim Lăng, đậu hủ Bình Kiều, cá giấm Tây Hồ...

Hai người cũng uống ngà ngà say nên gò má đã đỏ ửng.

"Bố, nào, thêm ly nữa!"

Triệu Tứ Hải rót cho Dương Cảnh Đào thêm một ly rượu.

Dương Cảnh Đào cũng không khách sáo, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, lại gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, tươi cười nói:

"Thằng Lâm Hàn kia nhập viện, lại còn báo là sắp không qua khỏi, đây đúng là một chuyện vui, bố phải uống nhiều để chúc mừng mới được!"

"Dạ phải, đúng là chuyện vui!", Triệu Tứ Hải gật đầu, vô cùng hả hê:

"Hình như thông báo nói tình trạng nguy kịch lắm, Lâm Hàn chảy rất nhiều máu, đang nằm hấp hối, con đoán chắc là bị đụng xe mới ra nông nỗi này".

"Chúng ta đừng bàn đến chuyện đó, nên thảo luận xem, nếu Lâm Hàn chết, cái nhà này thế nào đây", Dương Cảnh Đào nghiêm túc nói.

"Chuyện này thì con đã nghĩ xong lâu rồi", Triệu Tứ Hải cười hắc hắc:

"Dù thằng em rể Lâm Hàn còn sống hay sẽ chết, cái nhà này bố mãi mãi làm chủ. Con thấy cái biệt thự này của Tiểu Lệ rất lớn, còn rất nhiều phòng, sau này nếu Lâm Hàn chết, bố, con và Tiểu Duyệt sẽ dọn vào đây sống nhé?"

"Sau khi biệt thự núi Vân Mộng của con bán đi, khoảng thời gian này, cứ thuê nhà để ở, nhưng môi trường và điều kiện xung quanh quá kém, không thể so sánh được với biệt thự núi Vân Mộng, đúng là một cái trên trời, cái còn lại ở dưới đất luôn ấy!"

"Tứ Hải, con cứ yên tâm!"

Dương Cảnh Đào cười nói: "Con là đứa con rể có hiếu với bố nhất, thằng vô tích sự Lâm Hàn kia vừa chết, con liền dọn đến đây đi! Đồng thời, bố cũng sẽ tìm người chồng mới để Tiểu Lệ tái giá, loại người như Lâm Hàn cứ xem như chưa từng tồn tại là được!"

"Dạ! Có lời này của bố thì con yên tâm rồi!", hai mắt Triệu Tứ Hải sáng lên.

"Tuy rằng, thằng Lâm Hàn kia vô tích sự, nhưng khi còn sống cũng là người của nhà họ Dương chúng ta. Sau khi nó chết, vẫn nên làm một đám tang hoành tráng, chọn một khu đất có phong thủy tốt để chôn cất, mời hết đám bà con họ hàng đến luôn", Dương Cảnh Đào lại nói:

"Dù sao làm đám tang phô trương thì nhà họ Dương chúng ta cũng được nở mày nở mặt trước đám họ hàng".

"Đúng rồi ạ!", Triệu Tứ Hải gật đầu:

"Đến khi Lâm Hàn chết, bà con họ hàng đến đốt nhang, ăn tiệc... thì chúng ta cũng gom được một chút tiền cúng điếu, đó xem như là phần Lâm Hàn đóng góp cho nhà chúng ta cũng được!"

"Xin hỏi, đây là nhà của Lâm Hàn sao?"

Bỗng nhiên, một giọng nói cợt nhả vang lên.

Là một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, chẳng biết đã vào từ lúc nào.

Ông ta mặc áo sơ mi trắng, cút áo là loại nút thắt, mười ngón tay đan vào nhau đặt trước bụng, làm cho người khác có cảm giác ông ta là một người nho nhã, bình dị gần gũi.

Nhưng, phía sau ông ta mỗi bên là một gã vạm vỡ, mặt vô cảm, đứng như một quả núi nhỏ.

"Đây đúng là nhà của Lâm Hàn, nhưng không bao lâu nữa thì nó là của tôi rồi", Dương Cảnh Đào quay sang cười toe toét với người đàn ông trung niên.

"Ông tìm Lâm Hàn có việc gì?"

"Xin hỏi hai vị là...", người đàn ông trung niên nhìn Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải.

"Dương Cảnh Đào".

"Triệu Tứ Hải".

Hai người đồng loạt nói.

"Thì ra là bố vợ và anh rể của Lâm Hàn", người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười:

"Tôi tên là Hồng Nhai, đến từ nhà họ Hồng - Hoa Đông".
Chương 315: Giết Hoàng Liệt, diệt nhà họ Hoàng!

"Nhà họ Hồng ở Hoa Đông?"

Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải mặt đầy hoang mang nhìn nhau.

"Nhà họ Hồng ở Hoa Đông nào? Chưa nghe đến bao giờ!"

Triệu Tứ Hải cười nhạo.

"Có biến nhanh không, biệt thự này là nhà tôi, không biến tôi gọi bảo vệ đến à!", Dương Cảnh Đào mất kiên nhẫn khoát tay.

"Hai vị chưa từng nghe đến nhà họ Hồng ở Hoa Đông cũng không sao, tôi biết hai vị là người nhà của Lâm Hàn thì được rồi. Nếu có mấy người, Lâm Hàn ắt hẳn sẽ ngoan ngoãn tuân theo!", dứt lời, Hồng Nhai phất tay:

"Dẫn đi!"

"Vâng!"

Hai gã vạm vỡ phía sau nhanh chóng tiến lên, bắt lấy Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải.

"Các người làm gì vậy!"

"Buông tôi ra!"

Sắc mặt hai người tái mét.

...

Bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hải.

Lâm Hàn và Dương Lệ trò chuyện khoảng tầm nửa tiếng.

Thấy tình trạng vết thương của Lâm Hàn đã tạm ổn, Dương Lệ mới hoàn toàn yên lòng.

"Bà xã, anh muốn bàn chuyện với Ngô Xuyên, em ra ngoài chút nhé", Lâm Hàn mỉm cười nói với Dương Lệ.

"Dạ!"

Dương Lệ gật đầu, cô biết Lâm Hàn nhất định là có chuyện cần làm.

"Ông xã, vậy em ra ngoài đợi anh", Dương Lệ đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi Dương Lệ ra ngoài, Ngô Xuyên đóng cửa phòng lại rồi bước đến trước mặt Lâm Hàn.

Ầm!

Anh ta quỳ xuống trước Lâm Hàn, khóe mi chảy ra hai hàng nước mắt:

"Anh Hàn, tại tôi không tốt, không gìn giữ chặt chẽ an ninh của Trần Công Quán, làm anh bị thương, suýt nữa đã... Nếu anh xảy ra chuyện gì, tôi khó mà thoái thác!"

"Được rồi, đứng lên đi".

Lâm Hàn thu hồi nét cười, mặt không cảm xúc nói.

"Vâng!"

Ngô Xuyên lau nước mắt, đứng dậy:

"Anh Hàn, tối qua, thời điểm bác sĩ thông báo anh khó qua khỏi, tôi cũng sững sờ, lòng như tro tàn. Cuộc giải phẫu của anh ngay cả bác sĩ cũng không nắm chắc, dù sao đã mất máu quá nhiều, hơn nữa còn bị đạn bắn xuyên vào nội tạng".

"Bác sĩ nói viên đạn kia chỉ cách dạ dày anh 2mm. Nguyên nhân cứu sống được anh không chỉ vì phẫu thuật thành công mà còn nhờ vào 2mm này nữa. Lại thêm tố chất cơ thể của anh Hàn anh cũng khỏe mạnh".

"Viên đạn kia chỉ tạo thành một cái lỗ, những bộ phận khác trong cơ thể anh cũng không bị ảnh hưởng nhiều".

Lâm Hàn gật đầu, nếu không nhờ được huấn luyện từ nhỏ, rèn luyện được một thể chất mạnh mẽ, và cả viên đạn không bắn trúng lục phủ ngũ tạng. Có thể lần này đã bước đến cổng âm phủ rồi.

"Đã điều tra được ai ám sát tôi chưa?", Lâm Hàn hỏi.

"Theo lời thuộc hạ được phái đi và thẩm vấn được từ Giang Sấm, đã điều tra được danh tính của gã mặc áo khoác kia".

Ngô Xuyên lập tức nói: "Người đó họ Hoàng, tên Hoàng Liệt. Gã ta là người của nhà họ Hoàng, thuộc vùng xám Hoa Đông".

"Nhà họ Hoàng? Là thế lực của ông trùm vùng xám Hoàng Kim Vinh ở Đông Hải vào thế kỷ trước sao?", ánh mắt Lâm Hàn lóe lên.

"Đúng thế!"

Ngô Xuyên gật đầu:

"Vào thế kỷ trước, sau khi Hoa Hạ độc lập, thế lực của Hoàng Kim Vinh ở thành phố Đông Hải hoàn toàn suy tàn, bọn họ chuyển đến khu Giang Tô - Hoa Đông, Hoàng Liệt kia có cùng huyết thống với Hoàng Kim Vinh.

"Phạm vi thế lực của nhà họ Hoàng chủ yếu tập trung ở khu vực tỉnh Giang Tô - Kim Lăng, Đan Đồ, Dương Châu, đồng thời địa vị ở khắp vùng xám Hoa Đông cũng rất cao".

"Thế lực hiện tại của chúng ta ở Đông Hải vẫn kém xa nhà họ Hoàng".

Ngô Xuyên hít một hơi sâu, nói tiếp:

"Lần này, Hoàng Liệt tham dự lễ kế nhiệm là do anh Cực mời đến. Dù sao gã ta cũng đại diện cho nhà họ Hoàng, đích thân đến dự lễ kế nhiệm của tôi nhằm để gây được tiếng vang ở khắp vùng xám Hoa Đông".

"Nhưng tôi không ngờ, Hoàng Liệt lại dám ám sát anh Hàn".

"Sau chuyện này, tôi đã điều tra được, Hoàng Báo vốn dĩ có quan hệ máu mủ với nhà họ Hoàng ở Kim Lăng. Mà Hoàng Báo lại vì anh Hàn anh mà bị xử tử hình, thế nên có thể xác định được mục đích của lần ám sát này là do nhà họ Hoàng muốn trả thù anh".

Lâm Hàn gật đầu, Ngô Xuyên nói có lý, dù trong đấy có mấy phần là suy đoán nhưng ắt hẳn cũng không quá khác biệt.

Nhưng mặc kệ sự thật có ra sao, Hoàng Liệt đúng là người của nhà họ Hoàng.

Lần hành động này của gã ta chính là đại diện cho nhà họ Hoàng.

Nhà họ Hoàng muốn đẩy Lâm Hàn vào chỗ chết, đương nhiên Lâm Hàn phải trả đủ!

"Còn những tên bịt mặt vải đen kia là người của ai?", Lâm Hàn lại hỏi.

"Những tên đó đều là sát thủ của nhà họ Hoàng, do Hoàng Liệt dẫn tới từ Kim Lăng", Ngô Xuyên đáp:

"Vốn những tên này là Hoàng Liệt cho Giang Sấm mượn để tạo phản, nhưng chẳng ai ngờ được Giang Sấm lại bị anh Hàn anh chế ngự, vì vậy âm mưu của Giang Sấm hoàn toàn phá sản".

"Trước khi những sát thủ kia của nhà họ Hoàng tiến vào Trần Công Quán, Giang Sấm đã mang sơ đồ và địa điểm bố trí các thành viên Tôn Hàn Các trong Trần Công Quán cho Hoàng Liệt. Vì thế những sát thủ kia mới dễ dàng xông vào Trần Công Quán như vậy".

"Cũng vì lẽ đó, lúc Hoàng Liệt ám sát anh xong thì đã bỏ trốn một cách suôn sẻ".

"Sau khi Hoàng Liệt rời khỏi Trần Công Quán, tôi cũng đã cử người đuổi theo, nhưng vẫn không kịp, có lẽ Hoàng Liệt đã đi khỏi thành phố Đông Hải rồi".

Vẻ mặt Ngô Xuyên tràn đầy bất lực:

"Một khi Hoàng Liệt rời khỏi Đông Hải, không còn nằm trong địa bản của chúng ta nữa thì càng khó để bắt được gã ta".

Lâm Hàn sờ càm, xem ra đúng là Hoàng Liệt kia có chuẩn bị rồi mới đến!

Hơn nữa, người này tâm tư kín đáo, tính cách quyết đoán, khoảng khắc gã ta bắn lén Lâm Hàn, ngay cả anh cũng không tài nào ngờ đến.

Nếu không vì vị trí nhắm lệch 2mm, Lâm Hàn chắc chắn đã bỏ mình.

"Anh Hàn, bước kế tiếp chúng ta làm gì?", Ngô Xuyên hỏi.

"Đến Kim Lăng".

Lâm Hàn nói.

"Đi Kim Lăng á!"

Ngô Xuyên nheo mắt: "Anh Hàn, anh muốn..."

"Giết Hoàng Liệt, diệt nhà họ Hoàng!"

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, trong giọng điệu chứa đầy mùi chết chóc, nhiệt độ cả phòng bệnh như đang giảm xuống rõ rệt.

"Anh Hàn, tôi sẽ đi cùng anh!"

Cả người Ngô Xuyên run lên, lập tức nói:

"Đất Kim Lăng là trụ sở chính của nhà họ Hoàng, ngay cả thế lực thành phố Đông Hải của tôi cũng khó với tới, anh đi một mình rất nguy hiểm".

"Anh không cần theo đâu, bây giờ toàn bộ vùng xám thành phố Đông Hải đều xem anh là lãnh đạo, anh còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, vả lại anh cũng vừa kế nhiệm, việc cần làm bây giờ là đứng vững ở Đông Hải đã", Lâm Hàn nói:

"Tôi sẽ chọn thêm vài người, hơn nữa chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, không nên quá vội vã".

"Nhưng tôi lo lắng cho an toàn của anh..."

Ngô Xuyên há miệng.

"Trong lòng tôi hiểu rõ, tôi hơi mệt rồi, ngủ tiếp một giấc đây", bỗng nhiên Lâm Hàn cảm thấy mệt lả người.

Bây giờ, anh vừa phẫu thuật xong, vết thương vẫn chưa lành lặn, cơ thể còn rất yếu.

"Vâng, vậy anh Hàn nghỉ ngơi đi!"

Ngô Xuyên cung kính lui ra.

Lâm Hàn nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết ngủ được bao lâu thì bỗng nhiên bị tiếng reo của điện thoại đánh thức.

"Alo", Lâm Hàn nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Lâm Hàn, là tôi, Hồng Nhai đây", đầu dây bên kia truyền đến một nói khàn khàn.

"Có chuyện gì?", Lâm Hàn hỏi.

"Còn nhớ chuyện nhà tôi ngỏ ý muốn mua Californium chứ", Hồng Nhai cười nhạt:

"Nhưng cậu lại thẳng thừng từ chối, không nể nang nhà họ Hồng tôi".

"Thế nên tôi đã đón người nhà cậu đến chỗ tôi ở một đêm".

"Để cậu nghe thử nhé".

Đầu dây bên kia tức thì vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Mấy người làm gì vậy!"

"Tại sao lại bắt tôi đến nơi này!"

Vừa nghe, Lâm Hàn cũng nhận ra đó là giọng của Triệu Tứ Hải và Dương Cảnh Đào.

"Lâm Hàn, giọng nói này cậu thấy quen lắm đúng không? Bọn họ chính là người thân thiết và yêu quý nhất của cậu đấy!", tiếng cười Hồng Nhai càng lớn thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK