Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196: Đưa đi hỏa táng!

Lý Cường cau mày, đưa tay bịt mũi.

Ánh mắt Dương Lệ cũng lóe lên, không ngờ chị cả sẽ tè dầm trước mặt mọi người.

Bụp!

Lâm Hàn vung tay trái, cả người Dương Duyệt đập vào tường.

Ọe!

Cô ta bị chấn động mạnh ở phổi, phụt ra một ngụm máu tươi, cảm thấy xương cốt toàn thân bị va đập muốn rụng rời, vô cùng đau đớn.

“Khụ khụ khụ… Lâm Hàn… mày đánh phụ nữ! Mày có còn là đàn ông không?!”

Dương Duyệt ho ra máu, đôi mắt độc ác hung hăng nhìn Lâm Hàn.

Nhưng cả người cô ta vẫn không ngừng run rẩy, run rẩy vì sợ hãi.

Khi Lâm Hàn nói bốn chữ “tôi sẽ giết người”, Dương Duyệt thực sự cảm thấy toàn thân bị bao vây bởi một luồng hơi thở chết chóc.

Cảm giác đó lạnh lẽo, tối tăm, khiến cô ta sợ hãi theo bản năng, toàn thân mềm nhũn, run lên, sợ đến mức máu đông lại.

Cô ta không nghi ngờ lời nói của Lâm Hàn.

Nếu động vào nguyên tắc của anh, Lâm Hàn thật sự sẽ giết người!

“Phụ nữ?”, Lâm Hàn liếc nhìn Dương Duyệt nói: “Người tôi đánh không phải là phụ nữ mà là một con mụ điêu ngoa”.

Sau khi nói xong, Lâm Hàn nhìn Dương Lệ:

“Vợ, anh chờ em trên xe. Em thăm hỏi xong một lát thì nhanh chóng về nhà nhé, ngày mai còn phải đi làm”.

Sau đó, Lâm Hàn chắp tay sau lưng rời khỏi phòng bệnh.

“Cậu chủ Lâm, bệnh tình của ông Dương…”

Lý Cường vội vàng kêu lên, lời nói vừa rồi của Lâm Hàn khiến ông ta có chút rối rắm, không hiểu mối quan hệ của Lâm Hàn và Dương Cảnh Đào, cần phải xác nhận lại.

“Có thể chữa khỏi thì chữa, chữa không được thì vứt vào nhà xác, ngày mai đem đến lò hỏa táng”.

Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hàn, vang đến cả phòng bệnh.

Nghe thấy câu nói này, ngay cả vẻ mặt của Dương Lệ cũng khẽ thay đổi.

“Được, tôi biết rồi!”, Lý Cường vội vàng nói.

Ra khỏi phòng bệnh, Lâm Hàn đi vào trong xe ở bãi đỗ xe yên lặng ngồi đợi.

Nửa tiếng sau, Dương Lệ mới đi ra, viền mắt cô đỏ hoe.

Lâm Hàn khởi động xe, hỏi: “Bệnh tình của Dương Cảnh Đào sao em?”

“Không tốt lắm, phải đợi chuyên gia khoa tim tới phẫu thuật rồi”, Dương Lệ nói, cô biết quan hệ giữa Lâm Hàn và Dương Cảnh Đào không tốt.

Nhưng nói cho cùng, Dương Cảnh Đào cũng là bố đẻ của cô, bố bị bệnh nặng thì đương nhiên cô sẽ đau lòng.

Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm gì mà cùng Dương Lệ về nhà.

Sáng sớm hôm sau, Dương Lệ đi làm. Lâm Hàn ăn sáng xong thì lái xe rời khỏi núi Vân Mộng, đi tới khách sạn Tùng Giang.

Anh phải giúp Từ Dung giải quyết việc ở trường. Hôm qua sau khi nói chuyện với cô ấy, Lâm Hàn đã coi Từ Dung như em gái của mình.

Chiếc xe dừng ở cửa khách sạn, không lâu sau, Từ Dung đi ra.

Cô ấy đã đổi một chiếc áo phông màu trắng, ngực vẫn bằng phẳng, thân hình gầy yếu, nếu không phải là khuôn mặt trắng một chút, lại có mái tóc dài, mang dáng dấp của một cô gái thì người không biết còn tưởng là một cậu con trai gầy nhỏ.

“Cậu Lâm!”

Từ Dung mở cửa xem ngồi ở ghế phụ, nụ cười tươi rói, được gặp lại Lâm Hàn khiến cô ấy rất vui.

Một mùi hương thanh mát thoang thoảng từ trên người Từ Dung đưa tới.

Lâm Hàn gật đầu, liếc nhìn Từ Dung.

Nếu nhìn dáng dấp thì Từ Dung rất gầy, có lẽ là do khi còn nhỏ không đủ dinh dưỡng nên đến khi dậy thì không trổ mã.

Nhưng khuôn mặt cũng ưa nhìn.

Nếu sau này chú ý tới dinh dưỡng, cũng có khi sẽ “dậy thì” lần thứ hai, đến lúc đó chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp đồi núi trập trùng.

“Khụ khụ…”

Lâm Hàn khẽ ho một tiếng, bỗng nhiên phát hiện, suy nghĩ của mình đi hơi xa.

“Cậu Lâm, sao thế, anh bị cảm à?”, nghe thấy Lâm Hàn bị ho, Từ Dung tràn đầy lo lắng nhìn anh.

“Không sao, có thể do tối qua thức muộn, hơi lạnh”, Lâm Hàn thản nhiên nói, bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông.

“Alo”, Lâm Hàn nghe điện thoại.

“Anh trai Rolls Royce, là tôi đây, quản lý cao cấp của app live stream Sa Ngư, Điềm Điềm”.

Giọng nói Điềm Điềm vang lên, trong kho thông tin của app live stream Sa Ngư có số điện thoại của Lâm Hàn.

Nghe thấy giọng nói của Điềm Điềm, Từ Dung bỗng ngồi thẳng dậy nghe ngóng.

“Ừ, có chuyện gì?”, Lâm Hàn hỏi.

“Là thế này, tối qua Nhung Nhung phục vụ có khiến anh có hài lòng không? Nếu anh hài lòng thì theo hợp đồng chúng tôi đã kí với Nhung Nhung, chúng tôi sẽ chia 5 triệu trong 10 triệu đó cho Nhung Nhung”, quản lý cao cấp nói:

“Đồng thời, cô ấy có vay của app Sa Ngư 60 ngàn, chúng tôi cũng không cần cô ấy trả lại nữa. Dù sao Nhung Nhung cũng đã kiếm cho chúng tôi 5 triệu. Bây giờ Nhung Nhung đã được tự do, có thể tiếp tục kí hợp đồng với app chúng tôi hoặc tìm một công việc khác. Đương nhiên, tất cả những điều này có tiền đề là anh hài lòng với phục vụ của Nhung Nhung hay không”.

Từ Dung quay sang nhìn Lâm Hàn, tim cô ấy đập thình thịch, muốn nghe xem anh trả lời thế nào.

Một lời nói của Lâm Hàn có thể quyết định vận mệnh một đời của cô.

Lâm Hàn xoa cằm nói: “Hài lòng”.

“Được, vậy tôi chuyển tiền cho Nhung Nhung”.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn khởi động xe, đi về phía Đại học Tài chính Kinh tế thành phố Đông Hải.

Tinh!

Điện thoại của Từ Dung vang lên âm báo có tin nhắn, cô ấy cầm lên xem:

“Thẻ có số cuối là 7352 của bạn +5 triệu tệ, số dư: 5.000.023 tệ…”

Từ Dung mở to mắt, lẩm bẩm đếm số:

“Chục, trăm, ngàn, chục ngàn… triệu, năm… 5 triệu!”

Cô ấy ngây người!

Cô ấy chưa từng nhìn thấy nhiều tiền thế trên đời này!

Đây là 5 triệu đó!

“Cậu Lâm… đây… đây là 5 triệu, tôi không thể lấy!”

Ánh mắt của cô ấy đầy vẻ kinh ngạc, nói với Lâm Hàn: “5 triệu này quá nhiều rồi, mà tối qua tôi không hề ngủ với anh, cũng không coi là phục vụ! Anh đưa số tài khoản cho tôi, bây giờ tôi sẽ chuyển 5 triệu này lại cho anh!”

“Nếu đã cho cô thì cầm lấy đi. Chút tiền này chỉ là số nhỏ đối với tôi thôi”, Lâm Hàn thản nhiên nói, không chút để ý.

“Nhưng…”

Từ Dung do dự, 5 triệu này cho cô ấy cũng không dám tiêu!

Bởi vì đã nghèo quá lâu rồi, đột nhiên có tận 5 triệu nên cô ấy cảm thấy như đang nằm mơ!

5 triệu này có thể thay đổi vận mệnh nửa đời sau của cô ấy!

“Đừng cứ nhưng nhị mãi thế, cho cô thì cô cầm đi. Gia đình cô không có điều kiện, có khoản tiền này có thể mua nhà cho bố mẹ ở quê, tiền còn lại thì để tiết kiệm, cũng có thể mua nhà ở thành phố Đông Hải”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

5 triệu này đối với Từ Dung là một con số rất lớn.

Nhưng đừng nói là Lâm Hàn, mà đối với những người thật sự có tiền thì cũng không tính là bao nhiêu.

Ở đô thị loại một, nhiều nhất cũng chỉ bằng giá của một căn nhà.

“Vâng, vậy tôi nghe lời cậu Lâm! Dù sao, tôi nhất định sẽ sử dụng số tiền này có ích, sẽ không tiêu sài hoang phí!”

Từ Dung gật đầu nói.

Lâm Hàn cũng không nói thêm, lấy điện thoại gọi một cuộc điện thoại.

Cùng lúc đó, trong văn phòng của giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải.

Một người đang ông trung niên đang ngồi ký phê chuẩn các văn bản.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, khoảng 40 tuổi, khóe mắt có nếp nhăn, đeo một cái kính gọng vàng, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn ông ta toát ra một vẻ uy nghiêm.

Tài liệu đặt trước mặt ông ta là tình hình chung của dự án xây dựng trường tiểu học khu Bành Hộ.

Sau khi đọc kỹ càng từ đầu tới cuối, người đàn ông ký tên vào đó, thở phào nhẹ nhõm:

“Tối qua, nhà họ Lâm đã chuyển tiền vào tài khoản của hệ thống giáo dục vốn xây dựng tiểu học Bành Hộ. Tình hình bây giờ cũng đã xét duyệt xong, tiểu học khu Bành Hộ có thể khởi công rồi!”

“Để có được những điều này thì đều phải cảm ơn tấm lòng thiện lương của cậu chủ Lâm!”
Chương 197: Đại học Kinh tế -Tài chính

“Nếu như không phải Lâm Hàn, làm sao có thể giải quyết vấn đề đến trường của mấy trăm em nhỏ ở khu Bành Hộ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy”.

Người đàn ông thở dài.

Ông ấy chính là người đứng đầu hệ thống giáo dục thành phố Đông Hải, giám đốc Ngô Hùng.

“Có điều cậu Lâm đó tính cách thật sự rất kì lạ, mình muốn hẹn cậu ấy gặp mặt, trực tiếp cảm ơn việc tốt cậu ấy làm, vậy mà lại bảo không có thời gian”.

Ngô Hùng thở dài: “Nhưng mà cậu Lâm đúng là không có thời gian thật. Một nhân vật danh tiếng đứng ở trên cao như cậu ấy, mỗi ngày nhất định đều có trăm công nghìn việc cần xử lí, muốn thấy được gương mặt cao quý của cậu ấy, đúng là rất khó”.

Reng, reng, reng...

Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Hùng reo lên.

Ông ấy cầm lên xem, là số điện thoại lạ.

Mà số điện thoại này, Ngô Hùng lại rất quen thuộc, hơn nữa đã đọc thuộc lòng từ lâu, mỗi tối đi ngủ, số điện thoại đó đều xuất hiện trong đầu ông ấy.

Là số điện thoại của cậu Lâm!

Hai mắt Ngô Hùng sáng lên, dụi dụi mắt, sợ mình nhìn nhầm.

Nhìn chằm chằm 3 giây, ông ấy cuối cùng cũng chắc chắn đây là số điện thoại của cậu Lâm!

Ngô Hùng đứng bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó bắt máy:

“Xin chào cậu Lâm, tôi là Ngô Hùng - Giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải! Có thể nhận điện thoại của cậu, tôi rất vinh hạnh!”

“Ơ? Ông nhận ra số điện thoại của tôi hả?”, đầu dây bên kia, một âm thanh trẻ trung truyền đến, còn mang theo chút ngạc nhiên.

“Đương nhiên nhận ra rồi! Số điện của cậu Lâm tôi đã nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần, tôi vẫn luôn muốn gọi điện cho cậu, cùng cậu nói chuyện, cảm ơn cậu đã giúp đỡ trường tiểu học ở khu Bành Hộ”, Ngô Hùng chân thành nói:

“Nhưng mà tôi sợ làm phiền công việc của cậu Lâm, cho nên vẫn luôn không dám gọi đến, thật không ngờ cậu Lâm lại đích thân gọi qua đây!”

Khuôn mặt Ngô Hùng tràn đầy vui vẻ.

“Ừm, ông giúp tôi một việc, đến đại học Kinh tế -Tài chính thành phố Đông Hải một chuyến”, đầu dây bên kia lại nói.

“Được! Cậu Lâm, bây giờ tôi đến đó ngay!”

Ngô Hùng không hỏi lý do, lập tức đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Hùng thay một bộ vest phẳng phiu, vuốt đầu bóng loáng, khuôn mặt nghiêm nghị, bộ dạng như sắp đi gặp một người rất quan trọng.

“Giám đốc Ngô, chú đi gặp lãnh đạo hả?”, thứ kí nhìn thấy Ngô Hùng làm một loạt động tác, hơi ngẩn người, tò mò hỏi.

“Không phải, gặp một nhân vật lớn”.

Ngô Hùng lắc đầu, nói: “Cô xuống chuẩn bị xe đi, nhanh lên, tránh để nhân vật lớn phải chờ đợi lâu!”

“Vâng!”

Sắc mặt thư kí cũng rất nghiêm túc, lập tức xuống lầu.

...

Lâm Hàn bỏ điện thoại vào túi áo, tiếp tục lái xe.

Việc đại học Kinh tế -Tài chính bảo học sinh tốt nghiệp tham gia app livestream, Lâm Hàn cảm thấy việc này giải quyết cũng khá đơn giản, chỉ cần mời lãnh đạo của sở giáo dục đến giúp đỡ là được.

“Dung Dung, bây giờ tiền cô nợ bên app đã trả lại rồi, đồng nghĩa với việc không còn nợ tiền học phí nữa, có thể nhận bằng tốt nghiệp rồi chứ?”, Lâm Hàn nhìn Từ Dung.

“Việc này còn phụ thuộc vào chủ nhiệm khoa của chúng tôi”, Từ Dung lắc đầu nói: “Vả lại vẫn còn mười mấy sinh viên bị giữ bằng tốt nghiệp ở chỗ chủ nhiệm giống như tôi nữa”.

Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm nữa.

Nửa tiếng sau, Lâm Hàn vào đại học Kinh tế -Tài chính, dừng xe ở bãi đỗ xe của trường.

Trong sân trường sinh viên đi lại tấp nập, có rất nhiều trai xinh gái đẹp ăn mặc mát mẻ, trang điểm thời thượng.

Từ Dung xuống xe, trở nên đối lập hoàn toàn với đám sinh viên đó, trên người cô ta đều là đồ rẻ tiền, cộng với thân hình gầy guộc, chẳng khác nào những đưa trẻ nghèo khó, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm ở miền núi.

Từ Dung cúi đầu, vẻ mặt có chút tự ti.

“Không sao cả, đi đi”.

Lâm Hàn đương nhiên nhìn ra, anh vỗ nhẹ vai Từ Dung:

“Bây giờ cô là người có 5 triệu tệ trong thẻ, chưa nói đến cái khác, chỉ nhiêu đó cũng đủ nhiều tiền hơn hầu hết các sinh viên trong trường, vì vậy cứ ngẩng cao đầu mà đi!”

Ánh mắt Từ Dung khẽ dao động, gật đầu:

“Ừm!”

Hai người đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm khoa.

Trên đường đi, Lâm Hàn chốc lát lại nhìn thấy mấy du học sinh da đen, hơn nữa bên cạnh mỗi du học sinh da đen còn có 4,5 sinh viên nữ đi cùng.

Mấy sinh viên nữ đó trang điểm nhẹ nhàng xinh xắn, vây quanh bên cạnh du học sinh da đen, biến hắn trở thành trung tâm.

Một du học sinh da đen cười vui vẻ, để lộ hàm răng trắng bóc, không chút kiêng kị ôm vai hai sinh viên nữ trước mặt mọi người.

“Trường các cô du học sinh da đen nhiều thật đấy”.

Chân mày Lâm Hàn hơi nhíu lại: “Còn nữa, hình như bọn họ rất được sinh viên nữ yêu thích. Cả đoạn đường đi, bên cạnh một người da đen đều có 3,4 cô gái vây quanh”.

“Thực ra mấy bạn da đen này cũng không được yêu thích lắm đâu”.

Từ Dung lắc đầu nói: “Chỉ là năm ngoái trường của chúng tôi vừa triển khai chính sách trao đổi sinh viên với một số nước nghèo ở Châu Phi, vì vậy thu hút không ít du học sinh da đen”.

“Để giúp đỡ những du học sinh đó thích ứng nhanh với cuộc sống ở trường học nên đã đặc biệt đề ra chính sách bạn đồng hành”.

“Chính sách bạn đồng hành?”, Lâm Hàn hơi ngơ ngác: “Đây là chính sách gì vậy?”

“Nói đơn giản, nhà trường sẽ sắp xếp cho mỗi du học sinh da đen một vài sinh viên nữ, cùng sinh sống, cùng học tập”.

“Sinh viên nữ?”

Lâm Hàn nhướn mày, lúc nãy anh thấy ánh mắt mấy tên du học sinh da đen kia nhìn các bạn nữ bên cạnh, loé lên sự tham lam chứ không đơn giản chỉ là cùng học tập, cùng sinh sống!

“Đúng vậy, bạn đồng hành của mỗi bạn da đen đều bắt buộc phải là người khác giới. Trên giấy giới thiệu bạn đồng hành do nhà trường kí cũng chỉ có một lựa chọn, làm quen với bạn nước ngoài khác giới”, Từ Dung gật đầu, có chút bất mãn.

“Ngoài ra mấy bạn da đen này còn nhận được đãi ngộ rất tốt ở trường chúng tôi, sống trong kí túc xá cũng là ở phòng đơn, có đầy đủ điều hoà, máy nước nóng. Không giống sinh viên bình thường như chúng tôi, 4 người ở một phòng, có phòng còn không có điều hoà”.

Lâm Hàn nhíu mày, trường đại học này đưa ra chính sách bạn đồng hành, hình như có gì đó mờ ám.

Anh không tin 3,4 cô gái vây quanh một tên da đen, lại không hề phát sinh chuyện gì.

Ở chính quốc, bọn họ nghèo đến đáng thương, đến đây làm du học sinh, trong nháy mắt lại đứng trên người khác một bậc, trở thành người nước ngoài.

Có chính sách đãi ngộ tốt nhất, còn có mấy sinh viên nữ xinh tươi cùng học tập, cùng vui chơi, cùng... Trong lòng Lâm Hàn ớn lạnh, không dám nghĩ tới những chuyện tiếp theo.

“Haiz, việc như thế này, hình như trong trường đại học của chúng tôi cũng có”.

Từ Dung cảm thán: “Có điều nói thế nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng chỉ là sinh viên bình thường, có ý kiến cũng không dám nói ra. Cho dù có nói ra thì nhà trường cũng sẽ không chấp nhận! Nói không chừng làm đến cùng thì ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được!”

“Cho nên đối với việc này, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua thôi”.

Nói xong, Từ Dung bất lực lắc đầu.

“Đi đến chỗ của chủ nhiệm khoa trước đã”, Lâm Hàn nói, không bao lâu đã đến phòng làm việc của chủ nhiệm khoa.

Cốc, cốc, cốc!

Từ Dung gõ cửa

“Mời vào!”

Trong phòng có tiếng vọng ra.

“Cậu Lâm, tôi vào trước, cậu ở ngoài đợi một lát. Nếu như thuận lợi thì chủ nhiệm Trần sẽ trả lại bằng tốt nghiệp cho tôi”, Từ Dung nói.

“Có vấn đề thì gọi tôi”.

Lâm Hàn gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tường.
Chương 198: Đánh chủ nhiệm khoa

"Vâng".

Từ Dung đẩy cửa văn phòng bước vào.

Ngồi trước bàn làm việc là một người đàn ông trung niên tóc lưa thưa, mắt tam giác, hai má hóp lại có hơi xấu xí.

Người này chính là chủ nhiệm khoa Hạ Tiến Trung của trường Đại học Kinh tế - Tài chính.

"Chủ nhiệm Hạ", vừa vào phòng Từ Dung liền mở miệng nói.

"Ồ? Dung Dung đấy à, có chuyện gì không?", Hạ Tiến Trung liếc nhìn Từ Dung, sau đó thì cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu trước mặt.

"Chuyện là thế này, em đã trả xong khoản nợ 80 ngàn tệ cho app livestream Sa Ngư rồi, thế nên em đã xin nghỉ việc ở app Sa Ngư", Từ Dung hơi khẩn trương nói:

"Lần này đến là muốn nói chuyện với chủ nhiệm Hạ về bằng tốt nghiệp, bây giờ chủ nhiệm Hạ đưa bằng tốt nghiệp cho em đi".

Sau khi nói xong, Từ Dung thấp thỏm không yên nhìn Hạ Tiến Trung.

"Trả xong rồi sao, nhanh thế".

Hạ Tiến Trung có hơi ngạc nhiên quan sát Từ Dung từ đầu đến chân.

Mặc dù Từ Dung cũng khá trắng trẻo, nhưng như một cái TV màn hình phẳng, cô ấy livestream chắc không được bao nhiêu người tặng quà đâu.

Hạ Tiến Trung không ngờ chỉ mới có nửa năm, Từ Dung đã trả xong 80 ngàn tệ rồi.

"Chẳng lẽ được đại gia nào nhìn trúng nên bao nuôi cô ấy sao?"

Hạ Tiến Trung chớp mắt rồi cười nói:

"Đáng lẽ bây giờ thầy nên trả bằng tốt nghiệp lại cho em rồi. Nhưng Dung Dung à, dạo gần đây trường chúng ta bị thiếu người".

"Thiếu người? Là sao ạ?", Từ Dung hơi ngẩn ra.

"Chính sách đôi bạn cùng tiến thiếu người".

Hạ Tiến Trung nói: "Cách đây mấy ngày, có 10 mấy bạn học người da đen từ Châu Phi nhập học vào trường của chúng ta. Bây giờ đang thiếu vài sinh viên nữ cùng học tập với những bạn người da đen này!"

"Em xem như vậy được không".

Hạ Tiến Trung lấy một tờ đơn từ trong ngăn kéo ra, đưa đến trước mặt Từ Dung rồi cười nói:

"Em ký tên vào đơn đăng ký này, thầy sẽ sắp xếp cho em làm bạn học với một bạn du học sinh người da đen trong vòng nửa năm. Sau nửa năm, em sẽ nhận lại được bằng tốt nghiệp một cách suôn sẻ".

Từ Dung nhìn vào tờ đơn đăng ký kia sắc mặt liền thay đổi, cô ấy lắc đầu nói:

"Thưa chủ nhiệm Hạ, em không muốn làm đôi bạn cùng tiến. Hơn nữa trước đó chúng ta đã nói rõ, sau khi em làm xong ở app Sa Ngư, thầy sẽ trả lại bằng tốt nghiệp cho em".

Nghe thế, cặp mày Hạ Tiến Trung nhướng lên, sắc mặt bỗng dưng lạnh đi:

"Dung Dung à, bốn năm đại học em không phải đóng một đồng nào cả, đều do trường học ứng trước cho em. Bây giờ em tốt nghiệp rồi, bảo em đóng góp chút công sức cho trường học cũng không được à?"

"Nhưng mà... Những khoản học phí kia đều có lãi mà, em cũng đều trả đủ cả vốn lẫn lãi", Từ Dung tỏ ra bực bội nói tiếp:

"Vả lại em cũng không muốn làm bạn học đâu chủ nhiệm Hạ, nếu thầy muốn em phải cống hiến cho nhà trường, thầy có thể sắp xếp việc khác cho em làm mà, ví dụ như quản lý thư viện các loại..."

"Rầm!"

Chủ nhiệm Hạ nổi giận đập bàn đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Từ Dung:

"Từ Dung, tôi đã nói chuyện nhỏ nhẹ với em rồi, đã nể nang em lắm rồi. Tôi nói rồi đó, tờ đơn đăng ký bạn học này, em không muốn ký thì cũng phải ký! Nếu không thì đừng hòng lấy lại được bằng tốt nghiệp!"

Sắc mặt Từ Dung tái xanh, không ngờ Hạ Tiến Trung lại kiên quyết đến như vậy.

"Chủ nhiệm Hạ... Để em suy nghĩ lại đã..."

Giọng nói Từ Dung run rẩy, cầm tờ đơn trên bàn lên đi ra khỏi văn phòng.

Nhìn bóng Từ Dung rời đi, Hạ Tiến Trung cười lạnh, ông ta đoán chắc chắn Từ Dung sẽ đồng ý thôi.

Nếu không đồng ý há chẳng phải không cần cái bằng tốt nghiệp ròng rã 4 năm trời mới có được sao?

Sau khi ra ngoài, Từ Dung đưa đến trước mặt Lâm Hàn tờ đơn đăng ký bạn học kia, nước mắt sắp ứa ra nói:

"Cậu Lâm, chủ nhiệm Hạ không đồng ý trả lại bằng tốt nghiệp cho tôi, nói với tôi là tôi phải làm bạn học thêm nửa năm nữa thì mới trả lại".

"Làm bạn học?"

Lâm Hàn cau mày nhận lấy tờ đơn đăng ký đọc.

"Mẫu đơn này dựa theo nguyên tắc sinh viên tự nguyện đăng ký".

"Một, có nhu cầu học tập tốt ngoại ngữ".

"Hai, mong muốn được kết bạn với du học sinh khác giới".

"Ba, bằng lòng chung sống và học tập cùng bạn học khác giới".

"Bốn, giúp đỡ bạn bè nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống đại học".

...

Có rất nhiều điều khoản, Lâm Hàn đọc xong hết thảy thì cau mày lại:

"Cô không từ chối sao?"

"Lúc đó tôi đã từ chối rồi, nhưng thái độ của chủ nhiệm Hạ rất kiên quyết, nếu không ký tên sẽ không trả lại bằng tốt nghiệp", Từ Dung nghẹn ngào nói:

"Thú thật thì trường chúng tôi có không ít tin đồn, quan hệ của mấy người du học sinh kia với những người bạn học không hề trong sáng chút nào, thậm chí còn có người bị làm cho lớn bụng".

Từ Dung hơi hoảng sợ, cô ấy cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh đó sao?

"Tôi sẽ đi giải quyết chuyện này".

Lâm Hàn lạnh giọng đáp, anh đứng lên bước vào văn phòng, Từ Dung lập tức đuổi theo.

"Hửm? Sao em lại trở lại?"

Thấy Từ Dung trở lại, ánh mắt Hạ Tiến Trung chợt lóe, mặt mày hớn hở: "Em Dung Dung à, em đồng ý ký tên rồi sao? Thầy cũng không giấu em, bố của du học sinh người da đen mà em làm bạn học là thủ lĩnh bộ lạc bản xứ, trong tay nắm không ít mỏ vàng đâu, giàu lắm đấy! Nếu em trở thành bạn học của em ấy, nói không chừng cơm no áo ấm về sau khỏi phải lo rồi".

Sau đó, ánh mắt ông ta lại dời qua Lâm Hàn, nhìn thấy người thanh niên này thì nghi hoặc hỏi:

"Em sinh viên này có việc gì không?"

Lâm Hàn cũng lười nói nhảm, phất tay một cái, tờ đơn đăng ký đập vào trên mặt Hạ Tiến Trung, anh lạnh lùng nói:

"Bây giờ, lập tức trả lại bằng tốt nghiệp cho Dung Dung, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"

Từ Dung trợn tròn mắt, không kịp phản ứng, ngây ra tại chỗ.

Đây là cách cậu Lâm xử lý vấn đề sao, hình như có vẻ đơn giản mà hơi thô bạo rồi!

Hạ Tiến Trung trợn mắt sửng sốt, cứ tưởng là mình đang nằm mơ.

Bạn sinh viên này đập thẳng tờ đơn đăng ký vào mặt ông ta?

Tức thì, một ngọn lửa dâng trào, Hạ Tiến Trung giận đến sôi ruột sôi gan, cặp mắt cũng đỏ ngầu:

Ông ta đập bàn đứng bật dậy, quát lớn vào mặt Lâm Hàn:

"Thằng nhãi kia, cậu học ngành nào! Dám cư xử với chủ nhiệm khoa thế hả, đúng là không biết lớn nhỏ! Giáo viên phụ trách của cậu là ai! Gọi người đó đến đây cho tôi!"

"Còn nữa, để lại số điện thoại của phụ huynh cho tôi, tôi sẽ mời phụ huynh cậu đến đây để nói chuyện lại mới được! Tôi cũng muốn xem xem phu huynh cậu giáo dục cậu như thế nào, mà lại có thái độ thế này, ngay cả điều cơ bản là 'tôn sư trọng đạo' cũng không biết?"

Lâm Hàn liếc xéo: "Thái độ? Tôi cũng không phải sinh viên trường này, ông muốn tôi thái độ thế nào?"

"Không phải là sinh viên trường chúng tôi?"

Hạ Tiến Trung hơi ngơ ra, nhìn về phía Từ Dung: "Từ Dung, chuyện này là sao?"

Từ Dung sợ sệt lùi lại mấy bước, không biết nên trả lời thế nào nữa.

"Tôi là anh trai của Từ Dung", Lâm Hàn lạnh nhạt đáp.

"Tôi lặp lại lần nữa, trả bằng tốt nghiệp cho Từ Dung ngay, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"

"Anh trai? E rằng là thằng đàn ông ngoài đường thì có!"

Hạ Tiến Trung cười nhạo, nhìn thẳng Từ Dung quát:

"Từ Dung, em tự ý dẫn người quen ngoài xã hội vào trong trường cũng đã đành, giờ lại còn giật dây người ta đánh chủ nhiệm khoa! Tôi thấy là em không cần bằng tốt nghiệp nữa đúng không!"

"Đánh chủ nhiệm khoa?"

Từ Dung ngớ người, hành động vừa rồi của Lâm Hàn tuy rằng có chút vô lễ, nhưng có liên quan nửa xu nào với đánh chứ.

Cái sự quy chụp này làm sao mà Từ Dung gánh nổi.

"Nhãi ranh, cút ra ngoài ngay, không thì tôi sẽ gọi bảo vệ đến đấy".

Ánh mắt Hạ Tiến Trung lần nữa rơi vào Lâm Hàn: "Đúng là xía mỏ vào chuyện người khác, chuyện trong trường chúng tôi thì liên quan gì đến cậu mà lại can dự vào?"
Chương 199: Cậu thuộc bộ lạc nào?

"Chuyện của em gái tôi thì là chuyện của tôi", Lâm Hàn thản nhiên đáp: "Vả lại, dù sao thì ông cũng là chủ nhiệm khoa, làm nghề nhà giáo mà sao miệng mồm hôi thế!"

"Nhãi ranh, nếu cậu không đánh tôi thì tại sao tôi lại ăn nói như thế hả?"

Hạ Tiến Trung trừng mắt: "Lập tức cút ra khỏi đây! Đây là trường học, không phải là nơi cho những người bên ngoài không có phận sự bước vào! Haha, nhìn trang phục của cậu, chắc chắn là kẻ ăn không ngồi rồi ăn bám xã hội rồi, cả ngày chơi bời lêu lổng, chỉ biết dụ dỗ sinh viên đại học".

Trong mắt Hạ Tiến Trung ngập tràn xem thường, khinh khỉnh nói:

"Chắc là trình độ văn hóa cũng chỉ tới tiểu học mà thôi!"

Lộc cộc, lộc cộc!

Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên.

Là một người da đen đi từ ngoài vào.

Người này cao khoảng 1m9, cao hơn Lâm Hàn một cái đầu, cả người đen thui như được quét mực vậy, thân hình vai u thịt bắp giống như một ngọn núi nhỏ, cảm thấy vô cùng đàn áp.

Cậu ta vừa bước vào, trong phòng liền phảng phất một mùi kỳ lạ rất khó ngửi.

Lâm Hàn khẽ cau mày, nghe nói 10 người da đen hết 9 người là bốc mùi rồi, cái mùi kỳ lạ khó ngửi kia là từ trên người tên da đen này bốc ra.

"Em tới rồi à Charles!"

Vừa nhìn tên người da đen đi vào, ánh mắt Hạ Tiến Trung liền sáng lên, nghênh đón.

"Ôi chúa tôi! Nhiệt độ ở Hoa Hạ thật sự rất dễ chịu!"

Người da đen tên Charles kia vừa mở miệng thì thốt lên tiếng Hoa Hạ:

"Không như ở bộ lạc của em, ngày nào nhiệt độ cũng ở mức 40 độ, em mà đứng dưới nắng một lúc là da em như nứt ra, đau đớn không thôi".

"Hahaha, thế nên mới nói Hoa Hạ rất hoan nghênh em đến đây!"

Hạ Tiến Trung cười ha hả nói, bước lại vỗ vai Charles rất nhiệt tình:

"Em học xong 4 năm ở trường Đại học Kinh tế - Tài chính chúng ta, sau đó ở đây tìm việc và lập gia đình, có khả năng cao sẽ được nhập tịch Hoa Hạ đấy!"

"Thế ạ, vậy thì tốt quá rồi!"

Ánh mắt Charles sáng lên:

"Em rất thích con gái Hoa Hạ, vừa trắng trẻo lại còn dịu dàng! Cơ mà con trai ở đây người nào cũng nhỏ con hết, em cảm thấy chỉ cần một đấm của em là có thể đánh bay bọn họ rồi! Bọn họ không xứng với con gái Hoa Hạ! Nếu có thể thì em cũng mong sẽ được kết bạn với vài bạn gái Hoa Hạ!"

"Chuyện này thì em yên tâm, thầy sẽ sắp xếp thật tốt cho em!", Hạ Tiến Trung bày ra ánh mắt vừa nghe đã hiểu.

Charles gật đầu, lấy từ trong túi ra một miếng vàng tầm hạt lạc đưa cho Hạ Tiến Trung.

"Chủ nhiệm khoa, thầy cũng biết nhà em có mấy cái mỏ vàng. Người Hoa Hạ có câu là 'quà nhiều thì người không trách', thế nên em tặng thầy miếng vàng vừa khai thác được đấy!"

Hạ Tiến Trung nhận lấy vàng, sung sướng đến nổi tim đập thình thịch rồi tỉ mỉ kiểm tra.

Vàng vừa được khai thác hình dáng rất méo mó, trên đó còn dính một chút bùn đất, nhưng chỉ chút này ước chừng cũng mấy ngàn tệ rồi!

"Sao em lại khách sáo như vậy Charles!"

Hạ Tiến Trung vui vẻ cất vàng vào túi.

"Chuyện em nên làm thôi".

Charles thẳng thừng nói: "Nếu không tại mỏ vàng xảy ra thảm họa khai thác, chết không ít công nhân, em đã tặng một khối vàng lớn cỡ nắm tay rồi".

"Vậy á? Thế thì đáng tiếc quá rồi!"

Hạ Tiến Trung lắc đầu, vốn sẽ nhận được khối vàng lớn như nắm tay, giờ biến thành bé như hạt lạc, trong lòng khó tránh hụt hẫng, cảm giác như tổn thất hết mấy trăm ngàn tệ vậy.

"Haha, thầy đừng nhắc nữa, phía sau mỏ vàng kia là do người Hoa Hạ mấy người nhận thầu mà, bọn họ chiếm lợi 7 phần còn chúng tôi chỉ có 3 phần mà thôi. Nhưng mà 3 phần thì cũng không ít. Chuyện thảm họa khai thác lần này là cố ý gây ra để kiếm tiền bồi thường từ người Hoa Hạ mấy người thôi! Không thể không nói, mấy năm gần đây, Hoa Hạ mấy người phát triển rất nhanh, kẻ ngu thừa tiền cũng đếm không xuể!"

Charles toét miệng cười ha hả lộ cả hàm răng trắng bóc.

Hạ Tiến Trung mặt đầy bất lực, chuyện này ông ta cũng không kiểm soát được.

"Đúng rồi chủ nhiệm khoa, thầy chọn cho em bạn học nào vậy? Em đã không thể chờ nổi để được gặp rồi đây!", Charles bỗng nhiên phấn khích nói:

"Đám con gái Hoa Hạ chẳng khác gì một vùng đất hoang vu ở châu Phi chưa bao giờ được khai phá, làm người khác khao khát thèm thuồng!"

"Charles, thầy đã chọn cho em rồi, chính là cô ấy!"

Hạ Tiến Trung chỉ tay vào Từ Dung, lại nói: "Nhưng có điều bạn sinh viên này thông đồng với người ở ngoài trường, nên đã từ chối ký tên vào đơn đăng ký bạn học".

"Từ chối ký tên sao?"

Charles ngạc nhiên, còn tưởng mình đã nghe lầm.

Đám du học sinh người da đen bọn họ đến Hoa Hạ rất được ưu ái, được hưởng rất nhiều đãi ngộ cao.

Có một vài sinh viên nữ vừa thấy bọn họ cũng sẽ chạy đến hỏi này hỏi nọ, sau cùng còn chủ động nảy sinh quan hệ, dính như keo con chó của Hoa Hạ vậy.

Những chuyện từ chối ký tên này, Charles lần đầu tiên gặp phải.

Tầm mắt cậu ta chuyển qua Từ Dung, cười toe toét nói:

"Bạn xinh đẹp đáng yêu ơi, tại sao bạn lại từ chối ký tên chứ? Bạn chịu làm bạn học của tôi, khỏi phải bàn, sau này mỗi ngày tôi đều cho bạn vàng, sẽ nâng cao chất lượng cuộc sống cho bạn. Tôi còn có thể kể về các loại động vật như: sư tử, voi... ở thảo nguyên châu Phi nữa, rất thú vị đó!"

"Từ chối thì là từ chối thôi, không có lý do", Từ Dung lắc đầu.

"Charles à, vấn đề cũng không phải do Từ Dung mà là ở người này đây", Hạ Tiến Trung nhìn về phía Lâm Hàn:

"Tên nhãi này là người ngoài trường, là cậu ta giật dây bạn Từ Dung từ chối ký tên".

"Ồ?"

Charles quay sang nhìn Lâm Hàn, đáy mắt hiện lên nét khinh miệt.

Chàng trai Hoa Hạ này chỉ cao đến cổ cậu ta, lại còn vô cùng gầy guộc, Charles cảm thấy nắm đấm của mình có thể đánh cậu ta nát cả óc, nháy mắt chết tươi.

"Nhãi ranh, đây là chuyện trong trường bọn tao, tại sao mày lại xen vào việc của người khác?"

Charles bước tới trước mặt Lâm Hàn, cúi đầu nhìn anh với ánh mắt bất thiện.

Vẻ mặt Hạ Tiến Trung hả hê khi thấy người gặp họa, xem ra không cần gọi bảo vệ nữa, mình Charles cũng đủ dạy dỗ cậu ta rồi.

"Mày thuộc bộ lạc nào?", Lâm Hàn lên tiếng với giọng bình thản.

Lời này vừa thốt ra, mọi người ở đây đều sửng sốt.

"Cậu Lâm, anh..."

Từ Dung ngây ngẩn, không hiểu Lâm Hàn lại hỏi Charles thuộc bộ lạc nào để làm gì.

"Ơ..."

Hạ Tiến Trung cũng bất ngờ, sau đó ôm bụng bật cười ha hả:

"Hahaha! Nhãi ranh, cậu tính chọc tôi chết cười à? Lại đi hỏi Charles thuộc bộ lạc nào! Charles thuộc bộ lạc nào liên quan méo gì cậu?"

"Cậu cảm thấy mình sắp bị đập, sợ quá bẻ lái qua chuyện khác à? Hahaha, tôi buồn cười chết mất!"

Hạ Tiến Trung cảm giác mình cười đến sắp đứt ruột rồi, nhãi ranh này hài hước quá đi!

Charles cũng mất một lúc mới kịp phản ứng, đáy mắt cậu ta hiện lên nét khinh miệt:

"Thằng nhóc Hoa Hạ kia, mày hỏi tao thuộc bộ lạc nào để làm gì? Chẳng lẽ mày tính mò đến bộ lạc của tao để đào trộm vàng à?"

"Để tao nói cho mày nghe, tao thuộc bộ lạc Ami ở châu Phi! Nếu mày muốn đi đào vàng thì nói với tao, tao sẽ giới thiệu cho mày, tặng kèm luôn cái vé máy bay!"

"Bộ lạc Ami?"

Đáy mắt Lâm Hàn run lên.

Ông Vân từng nói mấy mỏ vàng ở châu Phi xảy ra thảm họa khai thác.

Mà vị trí chính là mỏ vàng ở bộ lạc Ami.

Cũng bởi vì thảm họa khai thác này mà gây ra phản ứng dây chuyền, dẫn đến nhiều bộ phận liên quan của nhà họ Lâm ở thành phố Đông Hải bị tê liệt trong 6 tiếng, còn hại Lâm Hàn suýt nữa gặp họa sát thân!
Chương 200: Cái gì mới gọi là đánh đập

Lâm Hàn không ngờ lại gặp con trai của tù trưởng bộ lạc Ami ở đây.

Và anh càng không ngờ được rằng, tai nạn ở mỏ vàng là do bọn họ cố ý làm thế với mục đích để lừa tiền bồi thường.

"Nhóc Hoa Hạ, lẽ nào mày từng nghe nói đến bộ lạc Ami của tao à?"

Thấy ánh mắt ấy của Lâm Hàn, Charles tò mò hỏi.

Cậu ta vừa nói xong.

Vèo!

Một bóng đen lập tức ập tới trước mặt.

Đó là nắm tay của Lâm Hàn.

Bốp!

Một đấm đó thúc mạnh vào bụng Charles với tốc độ cực nhanh y như quả đạn pháo!

Cả người Charles giống như con diều đứt dây bay ngược ra sau, rồi nện lên tường.

Ầm!

Toàn bộ vách tường cũng hơi rung lên.

Bịch!

Cơ thể cao to vạm vỡ của cậu ta lại rớt xuống sàn làm chấn động cả mặt đất.

"Khụ khụ khụ... Chúa ơi, đau chết mất! Khụ khụ khụ..."

Charles ôm bụng, cảm giác ruột mình như đứt thành từng khúc, xương cốt cả người đau nhức đến nỗi mặt mày vặn vẹo.

Trong phòng im phăng phắc!

Hít!

Một lát sau, có tiếng hít sâu vang lên.

Hạ Tiến Trung kinh ngạc, thở dốc, sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ khó có thể tin.

Cái này... Sao lại thế được!

Charles cao to vạm vỡ như vậy, chắc phải nặng hơn 100 kg, thế mà lại bị Lâm Hàn đấm bay!

Cơ thể Charles là giấy ư?

Ông ta lại nhìn về phía Lâm Hàn, con ngươi co rút, sợ đến mức run rẩy, mồ hôi vã đầy lưng!

Sức mạnh của tên nhóc này thật là kinh khủng!

Cậu ta còn là người hả?

Quả thật y như quái vật vậy!

Từ Dung cũng kinh ngạc bụm chặt miệng, hai chân như nhũn ra, cậu Lâm, thật... Thật là lợi hại!

Cô ấy không ngờ Lâm Hàn nhìn có vẻ gầy yếu mỏng manh, thế mà lại phát ra được sức mạnh kinh khủng như vậy.

"Khụ khụ khụ... Nhóc con Hoa Hạ, mày... Mày dám đánh tao!"

Charles ho sặc sụa, nhìn Lâm Hàn với vẻ kinh ngạc khó tin:

"Mày có biết tao là du học sinh không? Ở Hoa Hạ, tao được hưởng rất nhiều ưu đãi đó!"

"Mày đánh tao thì chính là làm mất đi hình tượng của người Hoa Hạ!"

"Mày đã gây tổn hại đến tình cảm hữu nghị giữa Châu Phi và Hoa Hạ!"

"Ôi chúa ơi! Mày sẽ phải hối hận và chịu trách nhiệm cho hành động của mình! Tao muốn báo cảnh sát bắt mày, để mày ngồi tù chung thân!"

Lâm Hàn trợn mắt khinh thường, chẳng thèm để ý đến mấy câu đe dọa đó của Charles.

"Nếu mày đến đây du học với thái độ muốn học tập và hiểu biết thêm về nền văn hóa Hoa Hạ thì tao có thể nói là đất nước này hoan nghênh mày".

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Charles: "Nhưng nếu mày đến với thái độ đùa giỡn con gái Hoa Hạ, ra vẻ ta đây là người nước ngoài, phải cao hơn người khác một bậc. Vậy thì ngại quá, đất nước này, thật sự không chào đón loại như mày, chỉ có thể mời mày cút khỏi đây".

"Nhóc con, mày cho rằng mình là ai! Mà dám nói như vậy? Lẽ nào mày có quyền gì trong tay à!"

Trên gương mặt Hạ Tiến Trung lập tức hiện lên vẻ chế giễu: "Đây là chuyện của ngành giáo dục bọn tôi, liên quan quái gì đến thằng ăn không ngồi rồi như cậu? Chẳng lẽ cậu còn tưởng rằng mình là ông lớn trong ngành giáo dục hả?"

"Hừ, nhóc con, ban nãy cậu đánh tôi cũng thôi đi, đã thế giờ còn đánh bị thương du học sinh trường tôi! Đúng là muốn chết mà! Bảo vệ! Bảo vệ đâu!"

Hạ Tiến Trung hét lên.

"Đánh ông?"

Lâm Hàn ngẩn ra: "Vừa nãy, tôi chỉ ném tờ đơn xin làm đôi bạn cùng tiến lên mặt ông, vậy mà cũng gọi là đánh à? Đó đâu tính đánh, nhiều nhất coi như hơi vô lễ thôi. Chủ nhiệm Hạ à, ông dù gì cũng là giáo viên, chắc phải hiểu nghĩa của từ đánh chứ nhỉ!"

Lâm Hàn nói xong, toát miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh, bóp tay kêu răng rắc:

"Nếu không hiểu, tôi đây sẽ dạy cho ông thế nào là đánh đập!"

"Cậu... Cậu muốn làm gì?"

Hạ Tiến Trung bị Lâm Hàn nhìn chằm chằm giật bắn người, không ngừng lùi về sau, mặt mày tràn ngập sợ hãi.

Ngay cả Charles cũng không chịu nổi một đấm của cậu ta.

Nếu mà ra tay thì ông ta hoàn toàn không phải đối thủ.

Nhưng ông ta vừa lùi ra sau một bước đã bị Lâm Hàn túm lấy áo kéo lại.

"Tôi cho ông xem, cái gì mới gọi là đánh đập!"

Lâm Hàn dứt lời bèn giơ nắm tay lên, đấm lên mặt Hạ Tiến Trung.

Bốp bốp bốp!

Từng tiếng trầm đục không ngừng vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của Hạ Tiến Trung.

"Ối ối, đừng đánh!"

"Đau chết tôi rồi!"

"Đừng đánh nữa!"

Từ Dung sợ tới mức mặt mày tái mét, không ngờ thầy chủ nhiệm lúc nào cũng ra vẻ ta đây, hống hách với người khác lại có ngày thảm như vậy.

Gương mặt đầy máu, liên tục xin tha.

Mà cảnh ấy, nhìn có hơi đáng thương đó, nhưng lại hơi... Đã!

Chưa tới 2 phút sau, Lâm Hàn thả Hạ Tiếng Trung ra, vỗ vỗ tay nói:

"Giờ chắc ông biết cái gì là đánh đập rồi chứ nhỉ!"

Lúc này, cả khuôn mặt của Hạ Tiến Trung máu me be bét, con ngươi lồi ra, mặt mũi bầm dập, không thành hình người.

Tinh tinh tinh...

Lúc này, điện thoại Lâm Hàn bỗng dưng đổ chuông.

"Alo, cậu Lâm à, tôi đã tới đại học tài chính kinh tế rồi", Lâm Hàn vừa nhấn nghe thì giọng nói đầy cung kính của Ngô Hùng - ông lớn trong ngành giáo dục truyền tới.

"Đến văn phòng chủ nhiệm đi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Muốn giải quyết triệt để vấn đề bằng tốt nghiệp đại học của Từ Dung và chính sách đôi bạn cùng tiến, còn phải dựa vào Ngô Hùng.

Có lẽ đợi cho Hạ Tiến Trung nhìn thấy Ngô Hùng, thì sự việc mới dễ giải quyết.

Một chủ nhiệm nho nhỏ, có thể không nghe theo lời của giám đốc ngành giáo dục sao?

Chưa tới 5 phút, một người đàn ông trung niên đã vội vàng chạy vào.

Ông ấy mặc bộ vest phẳng phiu, đeo kính gọng vàng, ánh mắt bình tĩnh, tỏa ra khí thế đầy uy nghiêm.

Đấy đúng là Ngô Hùng!

Sau khi tới, Ngô Hùng quan sát căn phòng, nhìn thấy hai người đàn ông đang nằm rên rỉ dưới đất thì sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía Lâm Hàn, không xác định hỏi:

"Cậu Lâm?"

Ông ấy chưa từng gặp Lâm Hàn, tuy chàng trai trước mặt ăn mặc bình thường, nhưng cả người lại có một khí chất lạnh nhạt cao quý, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

Lâm Hàn gật đầu.

Ngô Hùng vui vẻ, lập tức nói: "Được thấy gương mặt cậu Lâm đúng là may mắn ba đời của tôi! Cậu Lâm, cậu bảo tôi đến đây, có gì cứ việc nói, chỉ cần tôi làm được, thì dù lên núi đao hay xuống biển lửa, tôi cũng sẽ không chối từ!"

"Bớt nịnh đi", Lâm Hàn nhướng mày nói.

Ngô Hùng run lên, cười xòa nói: "Cậu Lâm dạy chí phải!"

"Tôi gọi ông đến là thế này..."

Lâm Hàn kể sơ lại một lượt chuyện đã xảy ra.

Ngô Hùng nghe xong, cười nói: "Cậu Lâm, chuyện nhỏ ấy mà, tôi sẽ giải quyết ngay cho cậu!"

Ông ấy dứt lời bèn nhìn về phía Hạ Tiến Trung: "Ông chính là thầy chủ nhiệm của trường đại học tài chính kinh tế?"

"Đúng vậy? Ông là ai?"

Hạ Tiến Trung bụm mặt, đánh giá Ngô Hùng một lượt, không nhận ra ông ấy là ai.

"Ông đừng quan tâm tôi là ai, bây giờ, lập tức, trả bằng tốt nghiệp cho Từ Dung. Hơn nữa, từ hôm nay trở đi, chính sách đôi bạn cùng tiến với người nước ngoài của trường mấy ông bị hủy bỏ!"

Ngô Hùng nghiêm túc nói: "Vả lại, đãi ngộ của du học sinh cũng sẽ giống như các sinh viên khác, cùng sống trong một kí túc xá!"

"Ha ha, thứ hãm gì không biết, du học sinh đến là cao hơn người khác một bậc à? Còn bảo sinh viên nữ làm bạn học chung, được ở ký túc xá riêng, lắp máy lạnh, máy nước nóng đồ! Tôi thấy Hạ Tiến Trung ông đặt ở cỏ đại chính là con chó của người nước ngoài!"

"Bây giờ, lập tức làm theo lời tôi ngay!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK