Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 296: Đề nghị của Trần Nam

"Ồ?", ánh mắt Trần Nam nhìn về phía Lâm Hàn, tò mò hỏi: "Lợi hại lắm hả?"

"Vừa nãy tôi thấy cả ba gã vạm vỡ cũng không phải đối thủ của anh ấy, hình như mấy gã đó còn là vệ sĩ mà đều bị anh ấy đập cho nằm một đống".

Hai mắt Hà Lộ sáng lên: "Anh nói xem anh ấy có lợi hại không? Tôi cảm thấy có thể nhờ anh ấy giúp chúng ta một tay, chúng ta không phải sợ Vương Hổ nữa".

"Haiz, Tiểu Lộ à, cô vừa ra đời, còn non nớt quá, rất nhiều chuyện cô không biết được đâu", Trần Nam thở dài nói:

"Dù nhóc con này có bản lĩnh đến mấy cũng vô ích thôi. Bởi vì toàn bộ khu Vùng Xám gần như đã được thống nhất".

"Vả lại, tôi vừa nhận được tin, ba ngày nữa Ngô Xuyên sẽ tiếp nhận vị trí của Trần Vô Cực. Vì thế trong ba ngày này, đương nhiên Ngô Xuyên hoặc là sẽ thu nhận hoặc là càn quét hết sạch tàn dư của băng Lý Vọng Sơn, Hoàng Báo".

"Những con cá lọt lưới như chúng ta, ắt hẳn Ngô Xuyên sẽ không bỏ qua, bây giờ chính là thời điểm để xử lý".

"Chỉ có như vậy, Ngô Xuyên mới danh chính ngôn thuận mà ngồi lên vị trí cao nhất của Vùng Xám - thành phố Đông Hải được".

"Hả? Anh Nam, vậy có nghĩa là..."

Sắc mặt Hà Lộ tái đi.

"Có nghĩa là bây giờ chúng ta có hai con đường để lựa chọn, một là đầu quần cho Ngô Xuyên, hai là bị Ngô Xuyên làm thịt. Đến lúc đó, quán bar Dạ Sắc này của chúng ta cũng phải đóng cửa thôi", Trần Nam thở dài nói tiếp:

"Tuy Lý Vọng Sơn làm rất nhiều chuyện xấu, như quán bar này là của hắn ta cho tôi, tôi cũng rất cảm kích hắn ta. Nếu như đầu quần cho Ngô Xuyên, thì ắt phải sang tay lại quán bar này rồi! Làm như thế trong lòng tôi lại cảm thấy hổ thẹn với Lý Vọng Sơn".

"Còn về cậu trai cô vừa nói", Trần Nam dời ánh mắt nhìn sang Lâm Hàn, lắc đầu nói:

"Dù cậu ấy thật sự có bản lĩnh thì đã sao chứ? Cậu ấy có thể giúp chúng ta ngăn cản một thời chứ sao có thể ngăn cản cả đời được? Hơn nữa, người ta còn chưa đồng ý sẽ giúp mà".

"Anh Nam, hay là chúng ta đầu quân cho Ngô Xuyên đi".

Hà Lộ cắn môi nói: "Tôi nghe nói, tuy cách làm việc của Ngô Xuyên kia có phần ác liệt, nhưng lại nương tình hơn anh Sơn. Như hồi lúc thu phục thế lực của anh Sơn, anh ta cũng đã cho thời gian để cân nhắc và hòa hoãn, vả lại cũng đã nhượng lại khá nhiều quyền lợi trong đó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải công nhận địa vị của Ngô Xuyên".

"Tôi vừa nói rồi đấy, quán bar này của Lý Vọng Sơn cho tôi. Nếu đầu quân cho Ngô Xuyên, Trần Nam tôi lại cảm thấy thẹn với lòng mình", Trần Nam than nhẹ:

"Nói gì thì nói, dù sao cũng phải giữ gìn nó, bằng không tôi cảm giác rất có lỗi với Lý Vọng Sơn".

Nói xong, Trần Nam cầm một chai rượu whisky Black Label và hai cái ly bước đến chỗ của Lâm Hàn, Hà Lộ nhanh chóng đuổi theo sau.

"Người anh em, đến uống rượu à?"

Trần Nam đi tới phía đối diện Lâm Hàn ngồi xuống, cười ha hả nói.

"Lâm Hàn, đây chính là anh Nam, anh ấy là người có tiếng và đứng đầu khu đường Hồng Kỳ của chúng tôi, còn không nhanh chào anh Nam đi!", Hà Lộ mở miệng.

Lâm Hàn nhìn Trần Nam nhưng cũng không nói câu nào.

"Tiểu Lộ, cậu trai này cũng không phải người thuộc Vùng Xám, không cần phải thế đâu. Vả lại, nói không chừng, chỉ lát nữa thôi tiếng tăm anh Nam - đường Hồng Kỳ tan biến thì sao!"

Trần Nam bật cười xua tay, đẩy ly rượu đến trước mặt Lâm Hàn rồi rót cho anh một ly, lại nói:

"Tôi vừa nghe Tiểu Lộ kể, bản lĩnh của chú em Lâm Hàn không tệ, một mình đánh thắng cả ba người vệ sĩ. Để có bản lĩnh lợi hại như này, chắc chú em Lâm Hàn có học võ à?"

"Cũng không tính là học võ, chỉ là có một khoảng thời gian tôi luyện thôi".

Lâm Hàn hờ hững đáp, cầm ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, vị cay nồng như lửa của rượu xông thẳng vào cuống họng đốt đến dạ dày, sau đó cả người dần ấm lên.

Điều này đã giúp Lâm Hàn giải tỏa phần nào những mệt mỏi tích tụ trong khoảng thời gian gần đây.

Xem ra, đến quán bar uống chút rượu là một quyết định rất sáng suốt.

Ánh nhìn của Trần Nam vẫn đặt ở Lâm Hàn, cười nói:

"Chú em này, Trần Nam tôi đây là một người thẳng thắn nên tôi cũng nói toạc ra luôn. Tiểu Lộ kể với tôi bản lĩnh cậu không tệ, có thể giúp chúng tôi một tay không? Đương nhiên cũng sẽ có thù lao".

Nói xong, anh ta lấy từ trong túi ra một xấp tiền đặt ở trước mặt Lâm Hàn:

"Đây là 20 ngàn tệ, xem như là tiền cọc".

Lâm Hàn còn chẳng thèm nhìn đến 20 ngàn tệ kia, anh nhấp môi thêm một ngụm, bình thản hỏi:

"Giúp chuyện gì?"

Nhìn thấy thái độ của Lâm Hàn, cặp mày Hà Lộ hơi cau lại, cô ta bĩu môi hơi bất mãn, người này hình như kiêu ngạo quá.

"Tôi đang đợi một kẻ thù đến tìm, nhưng dưới trướng tôi lại không có nhiều người", Trần Nam nói:

"Vì bản lĩnh chú em không tệ, tôi mong cậu có thể giúp tôi ngăn cản kẻ thù này. Nếu như thành công, sau khi xong chuyện tôi sẽ đưa thêm cho cậu 20 ngàn tệ nữa".

"Giúp anh ngăn cản kẻ thù mà chỉ có 40 ngàn tệ thôi à?"

Lâm Hàn liếc mắt: "Anh là người trong giới xã hội đen, thì ắt hẳn kẻ thù của anh cũng là người trong giới. Mấy người này lại ra tay ác liệt, nếu tôi bị đánh gãy tay gãy chân thì làm sao bây giờ? 40 ngàn tệ này còn chưa đủ tiền thuốc thang nữa là, anh đang bố thí cho ăn mày sao?"

"Lâm Hàn, 40 ngàn cũng không phải con số nhỏ! Nó đã bằng tiền lương cả năm tôi làm phụ vụ ở quán bar rồi đấy!", Hà Lộ có hơi bất lực, không ngờ Lâm Hàn lại là người lòng tham không đáy.

"Đúng là 40 ngàn tệ có hơi ít", Trần Nam gượng cười:

"Nhưng dạo gần đây, vì kẻ thù này mà quán bar của tôi làm ăn sa sút, gần như sắp sập tiệm rồi, trong tay tôi cũng không có bao nhiêu nữa. Không thì như này, nếu cậu giúp tôi ngăn được kẻ thù, tôi sẽ tặng chiếc chiếc Audi A6 của tôi cho cậu luôn".

Vừa nói, Trần Nam lấy ra chùm chìa khóa xe rồi đặt nó lên bàn.

"Lâm Hàn, là Audi A6 đó nha, chắc chắn là đáng giá hơn chiếc xe van của anh nhiều rồi", Hà Lộ cười khanh khách nói, cứ như đang dụ dỗ Lâm Hàn vậy.

Lâm Hàn cũng cạn lời, tính cách của Hà Lộ này đúng là thẳng như ruột ngựa.

Hành động can đảm giúp người của cô ta khiến Lâm Hàn có chút thiện cảm, nhưng ăn nói thì lại chẳng thèm suy xét, cứ nghĩ gì thì nói đó thôi.

Nhưng Lâm Hàn nhận ra rằng, Hà Lộ không hề có ý gì là xem thường anh cả.

"Chú em Lâm Hàn nghĩ sao?", Trần Nam hỏi lại.

Bốp!

Bỗng nhiên, cửa quán bar bị đẩy ra, một đám hơn 20 người nối đuôi đi vào, vây kín cả quán bar.

Trong tay những người này đều là gậy sắt, ống thép, gậy bóng chày, mặt mày dữ dằn lạnh tanh.

Dẫn đầu là một người đàn ông đeo dây chuyền vàng bản to.

Người đàn ông này mặt mày dữ tợn, mà điều làm người ta chú ý nhất chính là đôi giày da được lau sáng bóng trên chân của hắn, dường như có thể làm gương soi.

"Vương Hổ!"

Vừa thấy người đàn ông này, Trần Nam nheo mắt lại, trong lòng có hơi thấp thỏm không yên, không ngờ bọn họ là đến nhanh như vậy.

"Trần Nam, hôm nay là hạn chót của mày rồi! Anh Xuyên đã ra lệnh, trong hôm nay đám thế lực còn sót lại của Lý Vọng Sơn hoặc là quy thuận, hoặc là bế tắc!"

Vương Hổ đập bàn quát, nhìn về phía Trần Nam với ánh mắt rét lạnh:

"Lần này bọn tao tới đây, mày chỉ có hai lựa chọn, một là quy thuận anh Xuyên của bọn tao. Hai là quán bar này phải dẹp tiệm, Trần Nam mày cũng biến mất khỏi còn đường Hồng Kỳ này luôn!"

Dứt lời, hắn nhìn sang bên cạnh Trần Nam, ở đó đang có một chàng trai đang ngồi nhìn hắn mỉm cười.

"Cậu Lâm!"

Con ngươi Vương Hổ bỗng dưng co rút lại!
Chương 297: Anh chàng đẹp trai

Vương Hổ không tài nào ngờ đến lại gặp Lâm Hàn ở đây.

Thân phận Lâm Hàn là gì đương nhiên Vương Hổ biết rõ.

Cậu ấy là người đã cứu mạng anh Cực nên địa vị rất được tôn trọng.

Hơn nữa, đại ca Ngô Xuyên cũng do một tay Lâm Hàn nâng đỡ đi lên.

Từ tận đáy lòng, Vương Hổ luôn vô cùng sợ sệt và sùng bái Lâm Hàn.

Mà lúc này, Lâm Hàn lại đặt một ngón tay trên môi, yên lặng ra hiệu đừng lên tiếng.

Dĩ nhiên Vương Hổ biết, Lâm Hàn đang muốn bảo hắn im lặng, đừng gọi lung tung.

Hắn liền cúi đầu nhìn giày da mới toanh của mình, không thấy hạt bụi nào trên đó mới thở hơi ra.

Đứng trước mặt cậu Lâm thì phải chỉnh tề mới được.

"Trần Nam, mày nhanh chọn một trong hai ngay đi!", Vương Hổ lườm Trần Nam, có chút mất kiên nhẫn.

"Vương Hổ, quán bar này của Lý Vọng Sơn để lại cho tao, anh ta cũng giúp đỡ tao rất nhiều. Nếu tao đồng ý theo điều kiện của mày, đầu quân cho Ngô Xuyên, thì tao làm sao còn mặt mũi mà gặp Lý Vọng Sơn đây?", Trần Nam đanh mặt nói:

"Trước đó mày nói với tao, bảo tao đầu quân cho Ngô Xuyên và giao 70% cổ phần quán bar cho mày, nếu tao làm theo thì có khác gì quán bar này là của họ Vương mày đâu!"

"Nói thế là mày không đồng ý đúng không?"

Ánh mắt Vương Hổ trong nháy mắt trở nên rét buốt, toàn thân toát ra hơi lạnh:

"Thế thì từ hôm nay, quán bar Dạ Sắc ở đường Hồng Kỳ sẽ bị xóa sổ!"

Hắn cũng lười nói thêm, ngoắc tay về phía mấy tên đàn em, bọn họ giơ gậy sắt, ống thép, gậy bóng chày trong tay lên, bắt đầu ra tay.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đáy mắt Trần Nam dần hiện lên tia tuyệt vọng.

"Làm sao, làm sao bây giờ!"

Hà Lộ đứng một bên sốt ruột kéo vạt áo Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, anh giúp một tay với! Không thì quán bar Dạ Sắc của chúng tôi tan tành mất!"

Vương Hổ liếc mắt nhìn Lâm Hàn, thấy Lâm Hàn không nói tiếng nào nghĩa là ngầm đồng ý để hắn ra tay, hắn liền quát lớn:

"Đập cho tao!"

"Dạ, anh Hổ!"

"Đập nát quán bar này đi!"

Mấy tên đàn em xông lên bắt đầu đập phá.

"Lâm Hàn! Lâm Hàn!"

Hà Lộ hô to, nước mắt trào ra: "Anh có bản lĩnh như vậy, anh giúp một tay đi mà!"

Cô ta đã làm việc ở quán bar này cũng được một năm rồi, nên rất có cảm tình với quán bar Dạ Sắc, cô ta không đành lòng nhìn quán bar này bị đập phá.

"Tiểu Lộ, đừng nói nữa!"

Trần Nam xua xua tay: "Chú em Lâm Hàn này cũng không thân thiết gì với chúng ta, cậu ấy không cần phải xả thân mạo hiểm đâu. Nếu như quán bar bị phá bỏ như vậy cũng tốt, xem như tôi cũng không phụ lòng Lý Vọng Sơn rồi".

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Trong chớp mắt, mấy băng ghế bị hất ngã đập nát.

Một tên đàn em cầm gậy sắt hung hăng quét sạch tủ để rượu đằng sau quầy bar.

Loảng xoảng!

Loảng xoảng!

...

Một hàng rượu whisky rớt xuống đất bể nát bấy, mùi rượu lan tỏa khắp nơi.

Chứng kiến cảnh tượng này, trong mắt Trần Nam gần như đã tuyệt vọng, anh ta không đành nhìn tiếp nên đã nhắm chặt hai mắt lại, khóe mi dường như đã ứa nước mắt.

Quán bar này không chỉ đơn thuần là của Lý Vọng Sơn cho ông ta.

Đồng thời, ông ta cũng dốc biết bao tâm huyết vào, xem nó như con của mình vậy.

Hôm nay nó sẽ bị đập nát, sao lại không đau lòng cho được.

"Đợi đã!"

Giọng nói nhàn nhạt của Lâm Hàn vang lên.

Tuy rằng rất bình thản, nhưng lọt vào tai Vương Hổ thì cứ như là sấm rền bên tai.

"Tất cả dừng tay!"

Vương Hổ vội vàng hét lớn.

Mấy tên đàn em rối rít dừng lại, khó hiểu nhìn Vương Hổ.

Trần Nam tò mò mở to mắt nhìn Lâm Hàn, chẳng lẽ Lâm Hàn định ra tay ngăn cản những người này sao?

"Trần Nam, rượu ngon như vậy đập vỡ hết thì tiếc lắm", Lâm Hàn mở miệng nói: "Tôi muốn đề nghị một cách hòa hoãn, anh thấy sao?"

"Cách gì?", Trần Nam tò mò hỏi.

"Hiện tại Vùng Xám ở thành phố Đông Hải đã do Ngô Xuyên thống nhất, điều này căn bản đã xác định rồi, không có gì có thể ngăn trở được", Lâm Hàn nói:

"Thế nên, cách của tôi là anh hãy đầu quân cho Ngô Xuyên, công nhận vị trí lãnh đạo của Ngô Xuyên. Còn về quán bar này, anh vẫn cứ kinh doanh, và Vương Hổ sẽ không lấy một chút cổ phần nào cả. Như thế không phải vẫn bảo toàn được quán bar của anh sao?"

"Tất nhiên, điều kiện tiên quyết tôi nói là anh phải công nhận vị trí lãnh đạo của Ngô Xuyên".

Nghe đến đây, ánh mắt Trần Nam chợt lóe, nhưng rồi lại cười khổ nói:

"Chú em Lâm Hàn à, cậu không thuộc về Vùng Xám, nên không biết được sự khắc nghiệt của Ngô Xuyên. Chỉ cần là sản nghiệp dưới tay Lý Vọng Sơn, lúc thu vào nhất định phải giao ra 70% cổ phần của sản nghiệp, thì mới còn quyền làm chủ. Quy định này do chính Ngô Xuyên đặt ra, dưới trướng bắt buộc phải tuân theo".

"Mà Vương Hổ này cũng chỉ là một tên đàn em của Ngô Xuyên, hắn làm sao có thể làm trái lệnh mà đồng ý lời đề nghị này đây?"

"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói, những sản nghiệp trong tay Lý Vọng Sơn, hoặc là để Ngô Xuyên đổ vốn vào và nắm giữ số cổ phần lớn, hoặc là bị phá nát", Hà Lộ cũng xen vào.

"Vương Hổ này không thể chống lại được mệnh lệnh của Ngô Xuyên đâu".

"Chuyện này anh nói với tôi có ích gì, anh phải bàn với Vương Hổ chứ", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Không thể không nói, lời đề nghị của Lâm Hàn đã làm Trần Nam lung lay.

Bởi vì nếu vẫn giữ lại được quán bar, ắt hẳn đã không phụ lòng Lý Vọng Sơn rồi.

Còn chuyện có công nhận địa vị của Ngô Xuyên trong giới hay không cũng không mấy quan trọng.

Nhưng, Vương Hổ sẽ đồng ý sao?

Trần Nam nhìn về phía Vương Hổ, há miệng muốn nói ra lời đề nghị, nhưng lại chợt thở dài không nói nên lời.

Ông ta vẫn cho rằng, Vương Hổ không thể nào đồng ý được.

Bởi vì chuyện giao ra 70% cổ phần là lệnh của Ngô Xuyên, Vương Hổ làm sao có gan cãi lệnh?

"Lời đề nghị vừa rồi của anh chàng đẹp trai này cũng không tệ! Tao có thể cân nhắc lại!"

Bỗng nhiên Vương Hổ mở miệng, hắn đang ngồi trên ghế cẩn thận lau giày da.

Câu nói này vừa thốt ra, cả Trần Nam và Hà Lộ đồng loạt ngây người.

"Vương Hổ, mày không đùa với bọn tao chứ?", sắc mặt Trần Nam thay đổi, không kiềm được hỏi:

"Chỉ cần tao công nhận địa vị lãnh đạo của Ngô Xuyên, chuyện 70% cổ phần bỏ qua sao? Mày sẽ không động vào quán bar Dạ Sắc của tao nữa?"

"Bộ nhìn tao giống đang nói đùa lắm à?", Vương Hổ nhướng mày: "Chỉ cần mày công nhận địa vị của anh Xuyên, tao đồng ý không tới gây phiền phức cho quán bar của mày nữa".

"Nhưng nếu mày làm thế chẳng khác gì đang cãi lệnh Ngô Xuyên, mày không sợ đến khi tin này lọt vào tai Ngô Xuyên, anh ta sẽ hỏi tội mày sao?"

Trần Nam hỏi lại, vẫn chưa thể tin Vương Hổ sẽ đồng ý.

"Ba ngày sau, anh Xuyên sẽ kế thừa vị trí của anh Cực. Cho nên trong ba ngày này, anh Xuyên mong muốn toàn bộ thế lực xã hội đen phải được thống nhất. Anh ấy có nói, dù có nhượng bộ một chút thì cũng không sao", Vương Hổ bình thản đáp.

"Anh Xuyên chẳng cần cổ phần gì đâu, dẫu sao những sản nghiệp còn lại cũng nhỏ, có bao nhiêu bổ béo đâu chứ. Điều anh ấy muốn là thống nhất, chân chính thống nhất hết tất cả!"

"Chỉ cần bọn mày công nhận địa vị của anh Xuyên là được rồi. Mà đương nhiên không chỉ công nhận bằng miệng, sau này có cần dùng đến chỗ bọn mày thì phải chấp nhận, không được sơ suất".

"Cho nên tao đồng ý với lời đề nghị vừa rồi của anh chàng đẹp trai kia", Vương Hổ lại lau giày da rồi đứng dậy:

"Bây giờ, thì phải xem Trần Nam mày quyết định thế nào thôi".

"Công nhận địa vị của anh Xuyên, mọi người đều vui vẻ, tao cũng không lấy chút cổ phần nào".

"Còn nếu không thì quán bar Dạ Sắc sẽ bị xóa sổ ngay từ đây".
Chương 298: Phòng Ngọa Long

Nghe Vương Hổ nói xong, Trần Nam khẽ cắn răng, sau cùng mở miệng:

"Được rồi, bắt đầu từ hôm nay, tao sẽ công nhận địa vị Ngô Xuyên ở Vùng Xám, xem anh ta là đại ca của mình".

"Đồng thời, từ nay về sau, nếu Ngô Xuyên có gì sai bảo, hay cần dùng đến chỗ của tao, tao cũng sẽ nghe theo!"

"Được, có những lời này của mày đã được rồi!"

Vương Hổ toét miệng cười ha hả, liếc nhìn Lâm Hàn rồi vung tay lên:

"Các anh em, về thôi!"

Dứt lời, hắn dẫn hơn 20 tên đàn em rời khỏi quán bar Dạ Sắc.

Đợi khi Vương Hổ ra khỏi quán bar Dạ Sắc, nơi này liền rơi vào khoảng lặng.

Chừng một phút sau, Trần Nam và Hà Lộ mới kịp phản ứng.

Vương Hổ thế là đi rồi ư?

Hai người họ còn tưởng mình đang nằm mơ.

Nên biết, trong lòng hai người cực kỳ sợ hãi Vương Hổ, càng không đủ sức để chống lại.

Trong suy nghĩ của bọn họ, hôm nay quán bar Dạ Sắc tám phần mười là không giữ được nữa.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

"Những chuyện này thật sự phải cảm ơn chú em Lâm Hàn rồi!"

Trần Nam nhìn về phía Lâm Hàn: "Cậu chỉ nói ra một lời đề nghị nhưng Vương Hổ lại đồng ý. Nếu không có những lời này, quán bar Dạ Sắc toang thật rồi".

"Lâm Hàn, anh đúng là ngôi sao may mắn của quán bar Dạ Sắc chúng tôi!", Hà Lộ vô cùng vui vẻ, vỗ vai Lâm Hàn nói:

"Đúng là tránh được một kiếp lớn mà, chỉ mỗi lời đề nghị của Lâm Hàn anh mà quán bar Dạ Sắc đã được cứu! Xem ra sau này phải ở cạnh anh nhiều chút, để còn hít ké may mắn trên người anh nữa, hê hê!"

Lâm Hàn lắc đầu, chỉ cười không nói.

Sau đó, Lâm Hàn lại ngồi ở quán bar uống rượu tiếp, đến khi ngà ngà say thì đi thẳng vào phòng riêng đánh một giấc.

Đến tối, sau khi tỉnh táo lại, Lâm Hàn mới lái xe về nhà.

"Xem ra, nếu rảnh rỗi nên đến quán bar uống vài ly rượu, thư giãn một chút cũng tốt, dù sao áp lực cuộc sống này cũng quá lớn", vừa lái xe Lâm Hàn vừa nghĩ.

...

Tám giờ tối, trong phòng Ngọa Long của nhà hàng Thuý Hồ, thành phố Đông Hải.

Bức tranh thủy mặc lớn treo trên tường vẽ một con rồng thần năm móng, nằm chễm chệ giữ sườn núi, hai mắt thì híp lại.

Tổng thể bức tranh trông rất sống động, có thể lờ mờ thấy được trên rồng thần năm móng kia là vảy rồng, mặc dù đang nằm híp mắt nhưng trên cơ thể rồng vẫn tỏa ra khí chất ngạo nghễ ngắm nhìn thiên hạ, khiến cho người nhìn vào cảm giác có phần e sợ.

Trên bàn dài trong phòng đã ngồi kín người.

Một quý bà ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn lại khuôn mặt thì chính là Sở Nhiên!

Những người ngồi dọc hai bên của bà ta tuổi tác không mấy khác biệt, có cả nam lẫn nữ.

Những người này đều là ban lãnh đạo của nhà họ Vương.

Cuối bàn dài, là một vài thanh niên tầm 20 tuổi, những người này đều là con cháu dòng chính của nhà họ Vương.

Hôm nay, nhà họ Vương tụ họp lại tại phòng Ngọa Long cốt yếu là để tổ chức tiệc ăn mừng, chúc mừng nhà họ Vương vừa ký kết thành công hợp đồng mảng vận chuyển với tập đoàn nhà họ Lâm.

"Giỏi lắm! Tiểu Nhiên, cháu ký được cái hợp đồng này thì tốc độ phát triển của nhà họ Vương chúng ta sau này chắc chắn sẽ giống như một cái hỏa tiễn!"

Một người đàn ông để râu cá trê nói.

"Không sai! Với nhà họ Vương chúng ta mà nói đây đúng là cơ hội lớn! Tiểu Nhiên, cháu có thế nắm được cơ hội này quả thật năng lực làm việc rất cừ!"

"Dưới sự dẫn dắt của cháu, tương lai nhà họ Vương tất nhiên sẽ xán lạn!"

"Lần ký kết thành công hợp đồng mảng vận chuyển với tập đoàn nhà họ Lâm này, toàn bộ công lao đều là của Tiểu Nhiên rồi!"

...

Ban lãnh đạo nhà họ Vương không ngớt lời khen ngợi Sở Nhiên.

Ánh mắt đám con cháu ở cuối bàn dài đều nhìn Sở Nhiên chan chứa tán thưởng và hâm mộ.

Sở Nhiên vô cùng hưởng thụ cảm giác này.

Bà ta chỉ là phái yếu, lại còn được gả vào đến đây làm dâu, có thể leo lên được vị trí bà chủ nhà họ Vương quả thật không hề dễ dàng, thế nên làm bất cứ chuyện gì cũng phải làm cho thật tốt.

Chỉ có như vậy, ban lãnh đạo gia tộc mới đề cử bà ta ngồi lên vị trí này.

Mà lần ký kết thành công hợp tác vận chuyển với tập đoàn nhà họ Lâm này, kể từ khi nhậm chức gia chủ trong mấy năm qua, Sở Nhiên tự cho rằng đây là việc lớn và quan trọng nhất mà bà ta đã từng làm được cho nhà họ Vương, thậm chí có thể là bước ngoặt mang giá trị cao!

Bởi vì lần hợp tác vận chuyển này, có thể làm cho nhà họ Vương trong vòng ba đến bốn năm nữa, có hy vọng vượt qua nhà họ Hàn, đứng đầu trong bốn gia tộc lớn!

Có khi chưa đến hai hay ba mươi năm là có thể chạm đến ngưỡng cửa thế gia!

Sở Nhiên vừa ảo tưởng cảnh tượng tương lai tươi đẹp của nhà họ Vương, vừa khiêm tốn cười nói:

"Các vị chú bác khen quá lời, những chuyện này đều là chuyện cháu nên làm. Hơn nữa, để ký kết được hợp đồng vận chuyển với tập đoàn nhà họ Lâm, cháu cũng không dốc bao nhiêu sức lực, đều do chàng trai Lâm Hàn kia chủ động đề nghị".

"Ừm, nhưng chúng ta cũng phải đối đãi lễ phép với cậu Lâm Hàn kia, dù sao cũng không được có sơ sót gì!"

"Đúng vậy, lần hợp tác vận chuyển này liên quan tới chuyện dài lâu của nhà họ Vương chúng ta, không thể sơ suất dù là một chút!"

"Không sai, Lâm Hàn chắc chắn là người của tập đoàn nhà họ Lâm, chúng ta không được làm mất lòng cậu ấy! Còn phải cố gắng mà phối hợp hơn với cậu ấy, dù có bất cứ yêu cầu nào thì cũng phải đồng ý!"

Những người lãnh đạo không ngừng mở miệng nhắc nhở Sở Nhiên.

"Chuyện này các vị yên tâm, trong lòng cháu hiểu rõ, cháu đương nhiên sẽ nghiêm túc đối đãi với Lâm Hàn", Sở Nhiên khẽ mỉm cười: "Đã đến đủ rồi chứ?"

"Còn cậu Vương chưa đến ạ!", có người đáp.

Sở Nhiên đảo mắt nhìn bàn dài mới nhận ra con trai bà ta vẫn chưa đến, bà ta không khỏi lắc đầu chán nản:

"Haiz, bình thường thằng nhóc này được nuông chiều quá sinh hư! Tiệc ăn mừng của gia tộc mà cũng tới trễ, đợi nó đến xem tôi giáo huấn nó thế nào đây!"

Vừa dứt lời, cửa phòng riêng liền bị đẩy ra, một thanh niên tóc vàng bước vào, người này là Vương Huy.

Nhưng lúc này sắc mặt anh ta có hơi nặng nề.

"Cậu Vương đến rồi!"

"Tiểu Huy nhanh ngồi vào chỗ đi! Tiệc ăn mừng mà cũng đến trễ nữa!"

"Hôm nay là một ngày tốt, chúng ta vừa ký kết thành công hợp đồng vận chuyển với tập đoàn nhà họ Lâm!"

Mọi người ngồi trên bàn dài luyên thuyên không ngớt.

"Huy Nhi, mẹ hỏi con, tại sao tiệc ăn mừng mà con cũng đến trễ?", Sở Nhiên đanh mặt hỏi.

Hôm nay, ban lãnh đạo gia tộc đều có mặt, nếu không dạy dỗ Vương Huy một chút, sẽ làm mất mặt bà chủ gia tộc này đây.

"Có phải ngày thường mẹ chiều con quá nên con mới cả gan đến trễ thế không, con biết lỗi của con chưa hả?"

Sở Nhiên nói tiếp, bà ta cho Vương Huy một bậc thang bước xuống.

Vương Huy chỉ cần nói đã biết lỗi, Sở Nhiên sẽ tùy tiện dạy dỗ vài câu rồi bỏ qua xem như xong chuyện.

"Biết lỗi!"

Sắc mặt Vương Huy bỗng nhiên u ám, quát lạnh:

"Sở Nhiên, bà còn không biết xấu hổ hỏi tôi biết lỗi chưa? Trái lại tôi là người hỏi bà có biết lỗi chưa thì có đấy!"

Ầm!

Lời này vừa thốt ra, toàn bộ căn phòng như bị sấm nổ, sau đó là một khoảng im lặng.

Tầm năm giây sau.

"Huy Nhi, con vừa gọi mẹ là gì?"

Sở Nhiên khó tin mở miệng.

"Vương Huy, cậu hỗn láo thế hả! Tiểu Nhiên là mẹ của cậu đấy, cậu dám gọi thẳng tên cháu ấy à!"

"Đúng là đứa con trời đánh mà!"

"Còn không nhanh nói xin lỗi đi!"

Mấy người trong ban lãnh đạo gia tộc đập bàn trừng mắt nhìn Vương Huy.

"Nói xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi chứ!"

Vương Huy nói: "Sở Nhiên, bà hãm hại nhà họ Vương tôi, bà không xứng làm bà chủ nhà họ Vương này!"

"Phản! Làm phản rồi!"

Sở Nhiên giận đến sôi máu: "Vương Huy, cậu muốn làm phản đúng không? Tôi là mẹ cậu, tôi nuôi cậu lớn đến chừng này cậu dám mở miệng ăn nói với tôi thế hả?"

"Hơn nữa, nhà họ Vương dưới sự dẫn dắt của tôi mấy năm nay, phát triển không ngừng, bây giờ còn ký kết được hợp đồng vận chuyển với tập đoàn nhà họ Lâm, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy! Tôi hãm hại nhà họ Vương lúc nào hả!"

Sở Nhiên rưng rưng sắp khóc, bị chính đứa con trai ruột của mình nhạo báng trước mặt mọi người, bà ta vừa tức giận lại vừa đau lòng không thôi.
Chương 299: Tới cửa

"Vương Huy, cậu quỳ xuống ngay cho tôi! Xin lỗi mẹ mình đi!"

Ban lãnh đạo không nhìn nổi, quát vào mặt Vương Huy:

"Tiểu Nhiên hết lòng hết dạ vì nhà họ Vương, cậu lại nói mẹ mình vậy, thế chẳng phải khiến bà ấy đau lòng à?"

"Hơn nữa, bà ấy còn là mẹ của cậu! Cậu có tư cách gì nói như thế!"

"Mau quỳ xuống xin lỗi đi!"

"Còn dám nói Tiểu Nhiên hại nhà họ Vương, cậu đúng là bị mù mà! Nhà chúng ta dưới sự dẫn dắt của Tiểu Nhiên phát triển mạnh mẽ, còn ký hợp đồng hợp tác mảng vận chuyển với tập đoàn họ Lâm! Đây là một cơ hội lớn, có ích cho sự phát triển của họ Vương chúng ta!"

"Điều này mà hại cái gì?"

"Còn không quỳ xuống xin lỗi mau!"

...

Tiếng trách móc của ban lãnh đạo bao phủ Vương Huy.

"Xin lỗi? Sở Nhiên làm sai thì tại sao tôi phải xin lỗi!"

Vương Huy cười khẩy: "Lâm Hàn kia chỉ là một thằng shipper, cái tập đoàn họ Lâm mà cậu ta nói được tạo thành từ một đám thanh niên giao hàng. Còn cái gọi là hợp tác mảng vận chuyển, cũng là để nhà họ Vương chúng ta ship hàng giúp hắn ta! Đây không phải hại nhà chúng ta thì là gì?"

Sở Nhiên và mọi người nghe thế, ngây người.

"Ban lãnh đạo mấy người lại còn nói đó là cơ hội, tôi thấy đám các người đầu óc úng nước hết rồi! Đây mà là cơ hội quái gì? Sở Nhiên, vậy mà bà còn ký hợp đồng với Lâm Hàn, chẳng phải là đẩy nhà họ Vương vào hố lửa à!"

"Hợp tác mảng vận chuyển đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới danh dự của nhà họ Vương chúng ta! Một trong bốn gia tộc lớn lại đi giao hàng, truyền ra ngoài, người ta chẳng cười cho thúi đầu à?"

Vương Huy nói đến đây bỗng nhiên đắc ý:

"May mà tôi phát hiện sớm, đã chặn đứng thằng vô dụng Lâm Hàn kia ở trên đường, xoay chuyển tình thế, xé nát bản hợp đồng đó ra thành từng mảnh! Sở Nhiên, hợp tác mảng vận chuyển của bà đã không còn hiệu lực nữa! Tôi xé nó đi rồi!"

"Xé... Xé hợp đồng rồi!"

Sở Nhiên nghẹn họng nhìn trân trối.

"Tiểu Nhiên, hợp đồng chia làm hai bản cho hai bên, xé một phần, vẫn tính là có hiệu lực mà", một người trong ban lãnh đạo nói.

"Nhưng... Nhưng mà, bản hợp đồng kia mới là đại cương thôi, còn có rất nhiều chi tiết đợi bàn bạc lại", Sở Nhiên nói:

"Cho nên sau khi ký, cháu bèn đưa bản của mình cho Lâm Hàn, đợi đến khi người phụ trách tới rồi ký phần chi tiết sau".

"Cái gì?"

"Tại sao lại thế!"

Ban lãnh đạo gia tộc nghe thấy thế đều trợn tròn mắt.

"Vẻ mặt đó của mấy người là sao, tôi xé hợp đồng, chẳng phải nên vui mừng hả?", Vương Huy thấy mặt mày đám lãnh đạo đờ ra, bản thân cũng sửng sốt nói:

"Tôi đã cứu lại danh dự cho nhà họ Vương đó, mọi người không nên khen tôi à?"

"Càn quấy, quả thật là càn quấy làm bậy mà!"

Sở Nhiên tức đến mức đập tay lên bàn, chỉ vào Vương Huy, hai mắt đỏ rực răn dạy:

"Vương Huy, bình thường cậu chỉ như một thằng công tử bột còn chưa tính, tôi chẳng nói làm gì. Thế nhưng, tôi không ngờ cậu lại không có tý đầu óc nào hết!"

"Nhà họ Vương chúng ta vất vả lắm mới có được một cơ hội, vậy mà đã bị cậu xé rách!"

"Ký kết thành công được hợp tác này, nhà ta thậm chí có khả năng chạm vào ngưỡng cửa thế gia! Nhưng nó lại bị hủy hoại trong tay cậu chỉ trong chớp mắt!"

"Tức chết tôi rồi! A a a!"

"Người đâu, mang Vương Huy về nhà nhốt lại cho tôi!"

Lúc này, Sở Nhiên thật sự nổi giận, lông mày tóc tai tức tới mức dựng ngược hết lên.

Ngay lập tức, có hai người đàn ông đeo kính đen bước vào phòng túm lấy Vương Huy lôi ra ngoài.

"Làm gì đó! Sở Nhiên, tôi cứu nhà họ Vương vậy mà bà lại đối xử với tôi như vậy!"

Vương Huy không ngừng giãy dụa, lại chẳng làm nên trò trống gì, tiếng nói càng ngày càng xa.

...

Sáng sớm hôm sau, một chiếc Audi A8 màu đen chậm rãi lái tới cửa biệt thự của Lâm Hàn.

Lâm Hàn đang ăn sáng thì dì Hà bước tới nói:

"Cậu Lâm, có khách đến".

Lâm Hàn nhìn ra ngoài, cửa xe bật mở, một người phụ nữ trung niên bước xuống, bên cạnh còn đi theo một thanh niên.

Bà ta mặc một chiếc váy trắng, trông rất trang nhã thanh lịch.

Bọn họ chính là Sở Nhiên và Vương Huy.

Có điều, lúc này mặt mũi Vương Huy bầm dập, hai mắt đỏ ngầu sưng phù, có vẻ đã bị đánh.

Sau lưng hai người còn có hai người đàn ông trung niên đi theo.

Một lát sau, bọn họ đã đi vào biệt thự.

"Bà chủ Sở!"

Lâm Hàn mỉm cười chào Sở Nhiên, anh không cảm thấy bất ngờ khi bà ta đến đây tìm mình.

Anh cũng đoán được đôi chút về mục đích chuyến đi này của Sở Nhiên.

"Cậu Lâm!"

Sở Nhiên gượng cười, có chút áy náy nói: "Đứng bên cạnh là thằng con Vương Huy của tôi, chắc cậu Lâm cũng biết. Còn hai người đằng sau thì đều trong ban lãnh đạo của nhà họ Vương".

"Xin chào cậu Lâm!"

"Xin chào cậu Lâm!"

Hai người đàn ông trung niên kia vội vàng cúi đầu chào Lâm Hàn.

Còn Vương Huy thì đang quan sát biệt thự Lâm Hàn, vẻ mặt liên tục thay đổi, thấp thỏm không yên.

Tối hôm qua, Vương Huy bị Sở Nhiên nhốt vào phòng tối, còn bảo hai tên vệ sĩ thay nhau đánh, đánh đến nỗi anh ta ngất xỉu.

Sáng nay tỉnh lại, Sở Nhiên kể chuyện xảy ra ngày hôm qua cho Vương Huy nghe.

Tóm lại là Lâm Hàn không phải một thằng shipper!

Anh ta hoàn toàn không tin điều ấy.

Sở Nhiên mặc kệ Vương Huy tin hay không, dứt khoát lôi anh ta đi đến biệt thự của Lâm Hàn.

Giờ, nhìn thấy Lâm Hàn sống trong biệt thự sang trọng như thế này, trong lòng Vương Huy lập tức thấp thỏm, lẽ nào cậu ta thật sự không phải một thằng shipper? Cái hợp tác mảng vận chuyển mà cậu ta nói cũng không phải là một công ty được lập nên từ những thanh niên giao hàng?

Trong lúc Vương Huy đang suy nghĩ đủ điều thì Sở Nhiên mở miệng nói:

"Cậu Lâm, chuyện thì cậu cũng biết rồi đó, bản hợp đồng kia bị thằng con trời đánh của tôi xé nát".

"Tôi biết".

Lâm Hàn gật đầu, mặt mày bình tĩnh ăn sáng tiếp.

"Vậy chuyện hợp tác của chúng ta có còn hiệu lực không?", Sở Nhiên xoa xoa tay, lo lắng hỏi.

"Hợp đồng đã xé rồi, bà còn hỏi tôi có hiệu lực không?", Lâm Hàn nhìn Sở Nhiên đáp.

Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, đúng thế, hợp đồng đã xé rồi, sao còn hiệu lực được nữa?

"Cậu Lâm, hay là chúng ta ký lại một bản khác nhé?"

Sở Nhiên cắn răng nói: "Nói thật với cậu là lần hợp tác này cực kỳ quan trọng đối với nhà họ Vương chúng tôi. Toàn bộ ban lãnh đạo đều rất coi trọng nó. Đó cũng là một cơ duyên lớn, nên chúng tôi hy vọng có thể nắm chắc được nó".

"Vì vậy, mong cậu Lâm cho nhà họ Vương thêm một cơ hội nữa! Tôi biết thằng con trời đánh của mình làm việc có chút lỗ mãng, chúng tôi bằng lòng bồi thường tất cả thiệt hại cho cậu! Chỉ cần cậu Lâm chịu ký lại hợp đồng, bao nhiêu tiền, họ Vương cũng trả hết!"

"Trả tiền?"

Lâm Hàn cười nhạo một tiếng:

"Bà chủ Sở, bà coi tôi giống thiếu tiền lắm hả?"

Nụ cười trên môi Sở Nhiên chợt cứng đờ, đúng vậy, Lâm Hàn có thể sống trong căn biệt thự sang trọng như này thì thiếu tiền ư?

"Tập đoàn họ Lâm chúng tôi ký hợp đồng với nhà họ Vương đã coi như để mắt tới mấy người, vậy mà tôi còn chưa cầm cái bản hợp đồng được bao lâu đã bị xé nát!", Lâm Hàn nói tiếp:

"Bây giờ, lại tới bảo tôi cho thêm một cơ hội nữa, lẽ nào mấy người cho rằng tập đoàn chúng tôi thích thì gọi tới, không thích là đuổi đi hả?"

"Cậu Lâm, chỉ cần có thể ký hợp đồng lại, yêu cầu gì chúng tôi cũng đồng ý hết! Nhà họ Vương thật sự coi trọng lần hợp tác về mảng vận chuyển này!"

Gương mặt Sở Nhiên đầy vẻ van nài nói.
Chương 300: Đánh gãy hai chân

"Thật ra việc hợp tác mảng vận chuyển có lợi cho cả nhà họ Vương lẫn tập đoàn nhà họ Lâm chúng tôi", Lâm Hàn mở miệng nói, ánh mắt liếc sang Vương Huy:

"Có điều, ngày hôm qua, lúc Vương Huy xé hợp đồng, anh ta vô cùng kiêu căng ngạo mạn nói muốn đánh gãy hai chân của tôi. Lâm Hàn tôi cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, muốn ký hợp đồng lại chứ gì, đơn giản thôi, đánh gãy hai chân anh ta là được".

Anh chỉ vào Vương Huy nói.

"Hả!"

Sắc mặt Vương Huy chợt thay đổi hẳn, giận tím mặt nói:

"Lâm Hàn, mày đừng có mà được nước làm tới! Hôm nay nhà họ Vương tao tới cửa xin lỗi là đã nể mặt mày lắm rồi, còn đòi đánh gãy hai chân tao à, mày đúng là..."

Chát!

Anh ta còn chưa nói xong, thì có tiếng bạt tai giòn tan vang lên.

Một dấu bàn tay đỏ ửng nóng rát xuất hiện trên má trái của Vương Huy.

Cái tát ấy là do Sở Nhiên đánh.

"Con câm miệng lại!"

Sở Nhiên lạnh lùng trừng Vương Huy: "Nếu không phải thằng trời đánh con thì sự hợp tác về mảng vận chuyển giữa nhà họ Vương và tập đoàn họ Lâm đã sớm ký kết rồi, làm sao còn nhiều rắc rối như này nữa!"

"Mẹ..."

Vương Huy mấp máy môi, không nói gì thêm.

Lâm Hàn đứng lên, cầm lấy cây gậy bóng chày trong góc, đặt tại trước mặt Sở Nhiên, nhàn nhạt nói:

"Đánh gãy hai chân anh ta, việc hợp tác giữa hai nhà sẽ tiếp tục. Nếu không thì coi như hết. Không có mảng vận chuyển bên nhà họ Vương, tập đoàn họ Lâm chúng tôi vẫn có thể đào tạo ra một cái khác, chỉ là sẽ hơi tốn chút thời gian và tiền của thôi".

Sở Nhiên im lặng, ánh mắt lập lòe, mặt mày do dự, chưa trả lời ngay.

Vương Huy là con trai ruột của bà ta, đánh gãy hai chân nó thì sao không đau lòng cho được.

Nhưng nếu không đánh, cơ hội lần này sẽ bị vuột mất khỏi tầm tay.

Đây là chuyện liên quan đến lợi ích của nhà họ Vương trong hai mươi ba mươi năm nữa.

Trên mặt Sở Nhiên hiện lên vẻ do dự.

Thấy vẻ mặt ấy của mẹ mình, Vương Huy biến sắc:

"Mẹ, đừng nói là mẹ sẽ nghe theo lời Lâm Hàn đánh gãy hai chân con đó nha..."

Sở Nhiên không nhìn Vương Huy mà nhìn về hai người đàn ông trung niên sau lưng, khẽ thở dài một tiếng nói:

"Hai chú mang thằng trời đánh này ra ngoài đánh gãy chân đi ạ!"

Bà ta nói xong, nhặt gậy bóng chày lên đưa tới.

Hai người kia gật đầu, túm lấy cánh tay Vương Huy, lôi anh ta ra ngoài.

"Mẹ! Đừng mà!"

Mặt mày Vương Huy trắng bệch, hét lên, ôm chặt lấy cánh tay Sở Nhiên:

"Con là con trai mẹ đó! Là đứa con mẹ mang nặng đẻ đau! Vậy mà mẹ muốn đánh gãy hai chân con ư!"

"Đừng mà mẹ!"

Sở Nhiên khẽ dùng lực hất tay Vương Huy ra, lẩm bẩm:

"Huy Nhi, mẹ làm thế đều là vì lợi ích của nhà họ Vương".

"Đắc tội ai không tốt, cứ đắc tội Lâm Hàn... Đây là con tự làm tự chịu! Chuyện ngày hôm nay, cũng mong sẽ mang lại một bài học cho con".

"Mẹ! Đừng mà!"

Tiếng kêu của Vương Huy càng ngày càng xa, một lát sau, anh ta đã bị kéo ra ngoài cửa.

Bốp!

Bốp!

Mơ hồ có tiếng vang trầm đục vọng lại.

Sau đó là tiếng hét thảm của Vương Huy:

"Á!"

"Đau quá đi!"

"Mẹ, bảo họ đừng đánh nữa mà!"

"Đau chết con rồi!"

...

Tiếng hét ấy vô cùng thảm thiết, giống như đang phải gánh chịu một cơn đau cùng cực.

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Sở Nhiên, con mình bị đánh, sao bà ta không đau lòng cho được?

Khoảng 10 phút sau, tiếng hét thảm của Vương Huy dần dần biến mất.

Hai người đàn ông trung niên kéo anh ta vào.

Lúc này, gương mặt Vương Huy tái mét, miệng chảy máu, hơi thở mong manh, mắt nhắm nghiền, rõ ràng đã ngất xỉu.

Đặc biệt là hai chân, chúng rũ rượi trên đất, trông chẳng có tý sức lực nào.

"Bà chủ, đã đánh gãy chân rồi".

Một người đàn ông nói.

"Cậu Lâm, chân con tôi đã bị đánh gãy, vậy chuyện hợp đồng..."

Sở Nhiên nhìn Lâm Hàn, trái tim đau đớn như muốn nhỏ máu, Huy Nhi, con đừng trách mẹ, mẹ làm thế đều là vì nhà họ Vương.

Hơn nữa, Lâm Hàn là người nhà họ Lâm, chúng ta không thể chọc vào!

"Ký lại đi!"

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, in một bản hợp đồng khác giống ngày hôm qua, rồi ký tên lên.

Sau khi ký xong, Sở Nhiên cũng lấy bản của mình về, để tránh lại xảy ra chuyện bị xé rách.

"Cậu Lâm, gây thêm rắc rối cho cậu rồi".

Sở Nhiên cầm hợp đồng, thở phào một hơi, cố gắng mỉm cười nói: "Con tôi nó..."

"Đưa anh ta đến bệnh viện đi", Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

"Vâng, vậy tôi đi trước đây!"

Sở Nhiên như được tha chết: "Nếu hôm nào cậu Lâm tới nhà họ Vương làm khách, chúng tôi nhất định sẽ tiếp đón thật tốt, khiến cho cậu vừa lòng!"

Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Sở Nhiên lập tức rời đi, việc tiếp theo, chính là nhanh chóng đưa Vương Huy đến bệnh viện.

Hai chân bị đánh gãy thì không nghỉ ngơi nửa năm, có lẽ sẽ không hồi phục được.

Sở Nhiên mới vừa đi chưa được bao lâu thì điện thoại Lâm Hàn chợt vang lên.

Anh cầm lên nhìn, là Ngô Xuyên gọi tới.

"Anh Hàn!", vừa bắt máy, giọng Ngô Xuyên đã truyền tới.

"Có chuyện gì hả?", Lâm Hàn hỏi.

"Ngày mai, anh Cực sẽ trao vị trí lại cho tôi, địa điểm cũng đã được đặt, là ở Trần Công Quán. Đến lúc đó, các nhân vật của Vùng Xám trong thành phố Đông Hải sẽ đến tham gia", Ngô Xuyên nói:

"Anh Hàn, anh có tới không?"

Lâm Hàn suy nghĩ một lát rồi bảo:

"Tôi không đi đâu, dù sao cũng là chuyện của Vùng Xám mấy người".

"Vâng!", tuy Ngô Xuyên có hơi thất vọng vì Lâm Hàn không đến tham gia, nhưng anh ta cũng không bắt ép.

"Đương nhiên, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể báo cho tôi biết bất cứ lúc nào".

Lâm Hàn lại nói.

Dù sao Ngô Xuyên cũng còn trẻ, Trần Vô Cực truyền vị trí của mình cho anh ta, khó mà đảm bảo không bị một số tay già đời hơn nói ra nói vào, thậm chí là gây ra chuyện gì trong buổi lễ.

Có điều, xác suất xảy ra điều đó không lớn, nói gì thì Lâm Hàn vẫn vô cùng tin tưởng vào khả năng làm việc của Trần Vô Cực.

"Yên tâm đi anh Hàn, nếu có chuyện gì, tôi sẽ báo cho anh đầu tiên", Ngô Xuyên cười nói.

"Ừ!"

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn ăn sáng tiếp.

Cùng lúc đó, tại trung tâm giao dịch nhà đất thành phố Đông Hải.

Triệu Tứ Hải kẹp cặp táp vội vàng đi ra.

Nhìn hợp đồng mua bán nhà ở trong tay, anh ta thở phào một hơi.

"Cuối cùng cũng bán được căn biệt thự trên núi Vân Mộng đi, vậy thì có tiền trả 10 triệu lại cho ekip chương trình 'Tôi là triệu phú' rồi".

Ngay sau đó, Triệu Tứ Hải lại thở dài, chán nản lẩm bẩm:

"Tiếc ghê, căn biệt thự kia ở thoải mái quá trời, có thể nói là căn nhà sống đã nhất trong suốt cuộc đời mình. Nhưng chưa ở được một tuần đã phải bán cho người khác, haiz, đau lòng chết mất!"

"Không phải chỉ mình mình phải chuyển đi, mà ngay cả bố vợ cũng phải về nhà cũ ở".

...

3h chiều, trong quán bar Dạ Sắc.

Lâm Hàn đến đây vì muốn uống hai ly rượu thư giãn một chút.

"Ồ! Ngôi sao may mắn của quán bar chúng ta đến rồi à!"

Hà Lộ nhìn thấy anh lập tức cười hì hì tiếp đón.

Trần Nam cũng bước tới, trông có vẻ tràn trề sức sống, mặt mày tươi rói:

"Tới uống hai ly à?"

"Ừm".

Lâm Hàn tìm một cái ghế dài ngồi xuống, Trần Nam cầm lấy bình Whiskey, ngón tay kẹp hai cái ly đế cao ngồi xuống đối diện anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK