Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 691: Cấu kết

Tình hình hiện nay đã quá rõ ràng rồi. Đó là Triệu Tứ Hải đã cấu kết với Tạ Kiến Bình - người phụ trách vùng Bắc Đông làm chuyện gì đó mờ ám.

"Không ngờ Triệu Tứ Hải lại là loại người như thế".

"Đã không có khả năng gì rồi, vậy mà chẳng chịu cố gắng, suốt ngày cứ nghĩ ba cái đường ngang ngõ tắt gì đâu không".

"Chắc hẳn xem camera có thể điều tra ra một chút gì đó".

"Đúng vậy, tôi sẽ đi xem camera, chắc chắn có thể tra ra chút gì đó".

"Nếu ảnh hưởng quá lớn, có thể dứt khoát báo cảnh sát bắt Triệu Tứ Hải đi".

Một đám nhân viên quỹ đầu tư Nhân Phàm đều mồm năm miệng mười nói.

Triệu Tứ Hải nghe mọi người xung quanh bàn tán thì càng ngày càng tuyệt vọng. Anh ta có chết cũng không ngờ sẽ đến nông nỗi này.

Bấy giờ, Dương Lệ nhàn nhạt mở miệng nói: "Tôi sẽ điều tra camera, chỉ cần không quá đáng thì không đến nỗi phải báo cảnh sát. Nhưng Triệu Tứ Hải anh chắc chắn không thể tiếp tục làm việc ở công ty nữa".

Dương Lệ làm thế đã là tận tình tận nghĩa rồi, không tống Triệu Tứ Hải vào cục cảnh sát là đã khoan dung lắm rồi.

Tuy đến giờ vẫn chưa rõ Triệu Tứ Hải cấu kết với Tạ Kiến Bình làm cái gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện nhỏ mà khá là nghiêm trọng.

Dương Lệ chỉ có thể giúp Dương Duyệt không tống Triệu Tứ Hải vào cục cảnh sát, còn mặt khác thì phải giải quyết theo việc công, không thể để anh ta tiếp tục làm việc trong quỹ đầu tư Nhân Phàm được nữa. Dù sao, người như Triệu Tứ Hải ở lại cũng chẳng có ích gì mà trái lại còn hại cả công ty, hại toàn bộ nhân viên.

Sau đó, Dương Lệ lại kiểm tra hỏi han một số thứ để nắm rõ hết những điều còn lại trong dự án.

Cùng lúc đó, tại sơn trang Thúy Hồ.

Lâm Hàn, Tôn Minh và Luna ăn cơm xong, cùng đi ra ngoài đến vườn hoa đằng sau sơn trang đi dạo.

"Thưa công chúa điện hạ, mặc dù Hoa Đông là một tỉnh mạnh về kinh tế, nhưng mảng du lịch cũng khá phát triển. Nếu cô rảnh thì có thể đi thăm quan, tôi sẽ sắp xếp người dẫn cô thăm thú nơi đây, đảm bảo sẽ cho cô một hồi ức đáng nhớ", lúc này, Tôn Minh đi bên cạnh mở miệng nói. Sau khi xác định Lâm Hàn sẽ liên minh với Luna, ông ta cũng khách sáo hơn với cô ta.

Luna nghe vậy, cười nói: "Lần sau đi, lần sau tôi nhất định sẽ đến đây thăm quan. Đến lúc đó, phải làm phiền hai người rồi. Giờ tôi phải mau chóng trở về hoàng gia Anh, bảo người bên phía tôi bắt tay vào trao đổi với nhà họ Lâm để bàn bạc rõ ràng cụ thể kế hoạch".

"Đó là đương nhiên rồi, công việc quan trọng hơn mà", Tôn Minh gật đầu đáp.

Kế đó, ba người lại đi dạo một hồi, rồi Luna đưa ra lời chào tạm biệt tính rời Đông Hải trong đêm trở về nước Anh luôn.

"Cậu Lâm, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, cùng nhau chung tay trở nên lớn mạnh hơn nhé", Luna nói.

"Đương nhiên rồi. Chỉ cần nước Anh cô thật lòng hợp tác, chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ", Lâm Hàn cười nói.

Sau đó, Luna bèn tạm biệt rời đi. Giờ chỉ còn lại Lâm Hàn và Tôn Minh.

Tôn Minh thấy Luna đi rồi mới nhỏ giọng hỏi Lâm Hàn: "Cậu Lâm, không ngờ lần này cô công chúa của hoàng gia Anh lại hạ mình nhún nhường như vậy, hợp tác cũng thuận lợi nữa chứ. Không biết trong đó có âm mưu gì không?"

Lâm Hàn nghe vậy, cười lắc đầu đáp: "Hẳn là không có đâu. Trước đó, tôi vừa biết được một chuyện từ chỗ bố, Luna kia đã từng cấu kết với Dương Tiêu muốn làm gì đó, nhưng không ngờ tôi lại thắng cược, leo thẳng lên nắm giữ nhà họ Lâm, nên giờ cô ta mới như thế".

"Không ngờ trước đây cô ta còn từng cấu kết với Dương Tiêu, đúng là không thể ngờ được mà", Tôn Minh nghe vậy thì có chút kinh ngạc.

Lâm Hàn cười nói: "Không sao đâu, Luna này dù có đôi khi rất xấu xa, nhưng lại vô cùng thông minh, cũng có năng lực. Hơn nữa, không có ai là bạn bè mãi mãi cả, chỉ có lợi ích tuyệt đối thôi. Giờ bắt tay hợp tác với tôi cũng có lợi đối với hoàng gia Anh bọn họ, chỉ cần cô ta không ngu thì tất nhiên sẽ không dám giở trò gì".

Tôn Minh nghe thấy thế, gật đầu, cũng hiểu được ý của Lâm Hàn.

Thực tế cũng quả thật là thế, trước mắt thì nhà họ Lâm đã hoàn toàn bị Lâm Hàn nắm giữ. Nếu gây thù chuốc oán với anh sẽ chẳng có lợi gì cho hoàng gia Anh bọn họ mà chỉ có hại thôi.

Còn khi bắt tay với Lâm Hàn lại khác, giờ họ không chỉ có được rất nhiều chỗ tốt mà Lâm Hàn còn là một tấm cổ phiếu đầy tiềm lực, tương lai chắc chắn sẽ có sức mạnh vô cùng kinh khủng.

Lúc này lại kết đồng minh khi anh còn non trẻ thì đây chắc chắn là một sự lựa chọn hết sức chính xác.

Tiếp theo, Lâm Hàn bèn tạm biệt Tôn Minh, rời khỏi sơn trang Thúy Hồ trở về biệt thự núi Vân Mộng.

Lên xe, Lâm Hàn liên lạc với người nhà họ Lâm, báo chuyện ban nãy anh đã đạt được hợp tác với Elizabeth Luna và hoàng gia Anh sắp kết đồng minh với nhà họ Lâm.

Hội đồng trưởng lão của nhà họ Lâm biết tin này thì đều vui vẻ và bất ngờ.

Tuy tổng thể thì hoàng gia Anh hơi yếu hơn nhà họ Lâm một chút, nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu. Vả lại, về mặt chính trị thì họ có nhiều lợi thế hơn.

Có thể nói, hoàng gia Anh rất đáng giá để nhà họ Lâm hợp tác.

Chỉ là, hoàng gia Anh rất khó hợp tác với ai, bởi vì bọn họ là hoàng gia Anh, nắm giữ số phận của cả một quốc gia. Về mặt chính trị cũng rất ít khi chịu nhượng bộ dù là một chút và cũng cực kỳ hiếm tin tưởng một ai hay một thế lực nào đó.

Nhưng đối với nhà họ Lâm, bọn họ cũng rất muốn hợp tác với hoàng gia Anh, dù sao thì bọn họ vẫn có rất nhiều thiếu sót về mặt chính trị. Vì muốn có được sự tin tưởng từ hoàng gia Anh nên trước đó bọn họ mới chọn Lâm Hàn - người thừa kế tương lai của nhà họ Lâm kết hôn với công chúa Elizabeth Luna, làm thông gia với nhau.

Nhưng lúc trước đã xảy ra chuyện như vậy, Lâm Hàn và Elizabeth Luna ghét nhau như chó với mèo, vả lại, giờ Lâm Hàn đã không còn là người nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ nữa.

Với tình hình này, hội đồng trưởng lão đành phải từ bỏ hợp tác với hoàng gia Anh. Dù sao giờ đã không thể hợp tác nữa, đừng bởi vì chuyện lúc trước mà trở mặt thành thù đã tốt lắm rồi.

Có điều, họ không ngờ chỉ thoáng chốc bên Lâm Hàn đã truyền đến một tin tức tốt như vậy. Hoàng gia Anh thế mà lại bằng lòng hợp tác với nhà họ Lâm dưới tình huống không kết thông gia với nhau. Hơn nữa, bọn họ còn sẽ nhượng ra một phần quyền lực giao cho nhà họ Lâm, đồng nghĩa với đang giúp nhà họ Lâm.

Có thể nói, trước mắt đây tuyệt đối là một tin tức tốt với nhà họ.

Dù sao nhà họ Lâm hiện nay đã cực kỳ giàu có từ lâu, bị nhiều nước nhắm đến, mà bọn họ lại không mạnh về mặt chính trị, vì vậy cũng khá là rắc rối.

Tuy không đến mức bị những nước đó hại được, dẫu sao nhà họ Lâm vẫn có năng lực bảo vệ mình, nhưng muốn mở rộng sản nghiệp khổng lồ của mình thì có vẻ khá rắc rối.

Mà giờ có hoàng gia Anh liên minh, vậy mọi thứ sẽ được giải quyết một cách dễ dàng. Có sự hỗ trợ về mặt chính trị từ bọn họ, thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Tức thì, Lâm Hàn đã được các trưởng lão trong hội đồng hết lời khen ngợi.
Chương 692: Phùng Thạch khó xử

Lâm Hàn lại lười nghe mấy lời khen sáo rỗng ấy, chỉ dặn dò một chút về chuyện hợp tác với hoàng gia Anh sắp tới, sau đó bèn cúp máy, trở về biệt thự núi Vân Mộng.

Đối với đám người trong hội đồng trưởng lão, tuy Lâm Hàn biết rõ bọn họ đều hết lòng hết dạ cống hiến mọi thứ cho sự phát triển của nhà họ Lâm. Có thể nói, không có những trưởng lão ấy giúp thì Lâm Thiên Tiếu chỉ dựa vào một mình mình là sẽ không thể nào có được nhà họ Lâm khổng lồ như ngày hôm nay.

Nhưng mặt khác, Lâm Hàn lại không thích cách làm việc của bọn họ cho lắm. Anh cảm thấy nó cứng nhắc và vì lợi ích quá, nên không muốn tiếp xúc nhiều với họ.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn đã về tới biệt thự núi Vân Mộng, cánh cổng mở ra, anh đang định lái vào thì thấy đằng trước đỗ một chiếc xe.

Lúc này, người trên xe thấy Lâm Hàn thì vội vàng bước xuống, không ai khác chính là Phùng Thạch.

Vì hợp tác với Tạ Kiến Bình kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám, nhưng trước đó đã bị Lâm Hàn thẳng thừng từ chối, Phùng Thạch cũng không có cách nào, chỉ đành đến biệt thự núi Vân Mộng của anh đứng chờ.

Ai ngờ lúc đến, Lâm Hàn lại vừa ra ngoài, Phùng Thạch không dám gọi cho anh hỏi anh đi đâu, bao giờ thì về, sợ làm phiền anh, nên vẫn đứng đợi trước cổng biệt thự.

Giờ đây, Phùng Thạch có hơi lo lắng, vì ngày hôm qua lỡ buột miệng đồng ý với Tạ Kiến Bình, nay Tạ Kiến Bình còn gọi mấy cuộc tới hối, Phùng Thạch cũng bó tay, ông ta cũng không dám hối Lâm Hàn.

Giờ thấy Lâm Hàn cuối cùng cũng trở về, Phùng Thạch vội vàng xuống xe bước tới.

Lâm Hàn thấy Phùng Thạch bèn đoán được ý định của ông ta, sắc mặt anh lập tức trở nên lạnh nhạt nói: "Lại tới khuyên tôi hợp tác làm ăn vùng xám với người kia à?"

Phùng Thạch có chút sợ sệt nhìn Lâm Hàn, khẽ gật đầu, sau đó cẩn thận nói: "Cậu Lâm, người này thật sự không như mấy người khác đâu. Ông ta rất mạnh, cậu cứ tin tôi, tìm hiểu trước một chút nhé? Đây..."

Lâm Hàn nghe vậy, nhưng lại chẳng có hứng thú tìm hiểu. Đối với một gia tộc khổng lồ như nhà họ Lâm thì cơ bản là chướng mắt chút lợi nhuận phi pháp do vùng xám mang đến.

Kinh doanh vùng xám quả thật có lời hơn làm ăn buôn bán hợp pháp đấy, nhưng đây chỉ là những quy mô khá nhỏ lẻ hay vào lúc bình thường thì mới sản sinh ra lợi nhuận khổng lồ thôi.

Với quy mô lớn hơn thì kinh doanh vùng xám lại không thể sáng bằng, suy cho cùng nó cũng chỉ là làm ăn bất hợp pháp.

Mà kinh doanh hợp pháp lại khác, có lẽ ban đầu sẽ bỏ ra khá nhiều, lợi nhuận cũng kém hơn vùng xám mang lại, nhưng dần dần về sau khi quy mô lớn hơn thì lại hoàn toàn khác.

Giống như nhà họ Lâm hiện nay, cơ ngơi khổng lồ như vậy, sản nghiệp dưới tay cũng có vô số ngành nghề, nhưng lại không có bất cứ mảng nào liên quan tới vùng xám.

Lẽ nào nhà họ Lâm không có thực lực để làm ăn kinh doanh vùng xám sao? Cũng không phải, mà là bọn họ chỉ đơn giản là xem thường chút lợi nhuận do nó mang đến, nên chọn buôn bán hợp pháp để không ngừng mở rộng quy mô.

Hiện nay, tuy nhà họ Lâm chỉ kinh doanh hợp pháp nhưng lợi nhuận thu về lại cực kỳ khổng lồ.

Cũng vì thế mà Lâm Hàn không muốn những công ty dưới tay ở thành phố Đông Hải và sản nghiệp ở Hoa Đông kinh doanh bất kỳ cái gì liên quan tới vùng xám.

Chỉ là nếu trong thời gian ngắn thì làm buôn bán sản nghiệp trong vùng xám sẽ có rất nhiều lợi nhuận, nhưng không thể mở rộng, vì thế chẳng có lợi ích về lâu dài.

Có điều, kinh doanh hợp pháp lại khác, có lẽ lợi nhuận trước mắt sẽ hơi ít, nhưng sau này có thể mở rộng quy mô nên lợi ích sẽ lớn hơn rất nhiều.

"Phùng Thạch, tôi nói chưa đủ rõ ràng hả? Tôi nói lại lần cuối, tôi không cho phép sản nghiệp dưới tay mình có dính líu gì đến vùng xám hết! Nếu ông còn dám nhắc đến làm ăn trong đấy nữa thì đừng trách tôi không nể tình xử lý cả ông. Sau này, ông cũng khỏi làm việc dưới trướng tôi nữa!", Lâm Hàn quát.

Bình thường thì Lâm Hàn rất hiếm nổi cáu, gặp vấn đề gì cũng đều bình tĩnh giải quyết nó.

Nhưng lần này, Phùng Thạch thật sự đã khiến anh cảm thấy hơi phiền.

Lúc này, Phùng Thạch cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, tức thì không dám nói nữa, sợ Lâm Hàn sẽ nổi nóng xử ông ta luôn.

Đừng thấy giờ Phùng Thạch vô cùng nở mày nở mặt mà lầm, ông ta biết rõ mọi thứ mình có đều do Lâm Hàn giúp đỡ mới được như ngày hôm nay. Nếu ông ta đắc tội Lâm Hàn thì chẳng những sẽ mất đi mọi thứ có được, ngay cả tính mạng cũng khó giữ nổi nữa ấy chứ.

"Cậu Lâm ơi, nhưng tôi đã lỡ miệng đồng ý với đối phương, nói là cậu sẽ chịu hợp tác. Đối phương cũng là một ông lớn nữa, vậy, tôi phải làm sao bây giờ?", Phùng Thạch sợ hãi nhỏ giọng nói.

Lâm Hàn tức giận lườm Phùng Thạch một cái, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao mấy ngày nay Phùng Thạch lại to gan như thế, dám nhiều lần đến tìm mình nói chuyện làm ăn đó. Hóa ra là lỡ miệng đồng ý với đối phương, giờ hai bên, ai cũng không dám đắc tội.

Lâm Hàn mới lười để ý nhiều như vậy, dù đối phương có là ông trùm thì anh cũng chẳng sợ. Thế lực mạnh nhất ở Hoa Hạ là quý tộc anh còn không sợ, lần trước còn giành chiến thắng thì những thế lực còn lại sẽ lợi hại đến đâu chứ?

"Đấy là chuyện của ông, chính ông tự giải quyết đi", Lâm Hàn tức giận nói. Sau đó, anh lên xe, lái vào biệt thự, rồi đóng sầm cổng lại, chẳng có tý gì là định mời Phùng Thạch vào. Giờ anh cũng không muốn nói gì thêm với Phùng Thạch.

Phùng Thạch nhìn cánh cổng bị đóng lại mà có chút bất lực.

Một bên là ông lớn vùng Bắc Đông, một bên là Lâm Hàn - trùm vùng Hoa Đông.

Phùng Thạch càng nghĩ càng cảm thấy không nên đắc tội Lâm Hàn, giờ anh đang tức giận, tốt nhất không nên nhắc tới một chữ nào liên quan tới kinh doanh vùng xám, không thì khó giữ nổi cái mạng nhỏ này.

Còn ông lớn vùng Bắc Đông, ông ta chỉ có thể nghĩ cách dàn hòa.

Phùng Thạch suy nghĩ một lát, đành bất đắc dĩ bấm gọi cho Tạ Kiến Bình.

"Sao rồi? Ông chủ Phùng, khi nào thì chúng ta bắt đầu hợp tác đây?", Tạ Kiến Bình nhận được điện thoại liền vui vẻ hỏi. Hôm nay, ông ta đã đợi điện thoại của Phùng Thạch cả ngày, chờ ông lớn sau lưng Phùng Thạch đồng ý, rồi bắt tay hợp tác luôn.

"Ngại quá ông Tạ, bên tôi gặp một chút rắc rối, đại ca của tôi tạm thời không muốn hợp tác làm ăn các sản nghiệp trong vùng xám với vùng Bắc Đông các ông, thật là ngại quá", Phùng Thạch có hơi bất lực nói.

"Cái gì? Không muốn hợp tác? Ý gì đây? Khinh người hả? Vậy mà lại không muốn hợp tác làm ăn sản nghiệp trong vùng xám với tôi? Ông cũng biết, chúng tôi là người của vùng Bắc Đông, các ông...", Tạ Kiến Bình nghe vậy lập tức nổi giận. Vốn dĩ đã chuẩn bị hợp tác rồi, giờ đột nhiên lại nói câu không hợp tác được, đây chẳng phải đang giỡn mặt ông ta thì là gì?

Kế hoạch bên Bắc Đông đã sắp bắt đầu, bên Tạ Kiến Bình cần phải tiến hành kiếm một lượng lợi nhuận khổng lồ từ vùng xám, không thì cái kế hoạch kia sẽ khó mà thành công được.

"Ngại quá, tạm thời thật sự là không thể hợp tác, xin lỗi ông nhiều lắm", Phùng Thạch nói xong bèn trực tiếp cúp máy, không dám nói thêm gì đỡ phải chọc đối phương nổi khùng thêm.

Tạ Kiến Bình nhìn điện thoại bị cúp thì khó hiểu, tại sao lại không chịu hợp tác làm ăn kinh doanh vùng xám với ông ta chứ? Bên Bắc Đông bọn họ đã dẫn rất nhiều người đến, hoàn toàn có thực lực để kinh doanh. Ông ta cũng đã chứng kiến thực lực của bên Phùng Thạch, chắc hẳn cũng có sức mạnh để làm mà.

Nhưng giờ lại không chịu làm? Có một đống tiền trước mắt nhưng không chịu đi lượm, đây không phải bị ngu thì là gì?
Chương 693: Kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám

Lúc này, bên trong một căn phòng họp của quỹ đầu tư Nhân Phàm, Dương Lệ đã nắm rõ được tình hình sơ bộ.

Tổng thể thì không có vấn đề gì, đều làm theo quy tắc, chỉ có mỗi bên Triệu Tứ Hải sau khi cấu kết với Tạ Kiến Bình thì dạo gần đây vùng Bắc Đông mới xảy ra vấn đề.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Dương Lệ bèn tuyên bố tan họp để các nhân viên tiếp tục làm việc.

Thoáng chốc, toàn bộ nhân viên đều rời đi, chỉ còn lại một mình Triệu Tứ Hải.

Triệu Tứ Hải nhìn chằm chằm Dương Lệ với vẻ mặt căm hận, nhỏ giọng nói: "Dương Lệ, cô đúng là tàn nhẫn thật đấy, vậy mà lại làm thế với tôi!"

Dương Lệ lại đầy mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Triệu Tứ Hải, nhàn nhạt nói: "Tôi đã nhắc nhở anh rồi, chỉ cần anh chịu học hỏi thêm có chút năng lực thì sẽ giúp anh. Nhưng anh biết rõ quy định của quỹ đầu tư Nhân Phàm, lại vẫn cố ý tình làm thế. Vậy anh cũng đừng trách tôi không nể tình".

Dương Lệ nói xong bèn đi thẳng một mạch đến phòng bảo vệ tìm video ngày hôm đó ra, xem thử rốt cuộc là Triệu Tứ Hải đã nói gì với Tạ Kiến Bình.

Triệu Tứ Hải nhìn theo Dương Lệ rời đi mà tức anh ách, nếu ban đầu Dương Lệ không truy cứu thì đã chẳng có chuyện gì rồi. Nhưng cô lại cố tình điều tra cho bằng được, đây đồng nghĩa với việc chặt đứt con đường thăng quan phát tài của anh ta.

Chặt đứt con đường thăng quan phát tài của người khác giống như là mối thù giết cha vậy, Triệu Tứ Hải lập tức liệt Dương Lệ vào hàng ngũ kẻ thù của mình.

"Cô đã làm thế với tôi, vậy đừng trách tôi tàn nhẫn", Triệu Tứ Hải âm trầm nói, rồi vội vàng tìm một góc không người gọi cho Tạ Kiến Bình.

"Chuyện gì?", Tạ Kiến Bình đang tức giận và khó hiểu vì cú điện thoại vừa nãy của Phùng Thạch thì lại nhận được cuộc gọi của Triệu Tứ Hải, lập tức bực bội hỏi.

Triệu Tứ Hải nhỏ giọng nói: "Đại ca Tạ, không xong rồi, ban nãy giám đốc công ty chúng tôi vừa đảm nhận dự án này đã phát hiện ra lỗ hổng..."

Bấy giờ, Triệu Tứ Hải bèn kể sơ lại chuyện ban nãy cho Tạ Kiến Bình nghe, đương nhiên, anh ta không có nhắc tới việc mình lỡ miệng để lộ mà nói là vị giám đốc kia nghi ngờ bọn họ, rồi báo cáo lên. Nếu nói rằng mình để lộ, Triệu Tứ Hải e rằng với tính cách của Tạ Kiến Bình sẽ không bỏ qua cho anh ta một cách dễ dàng.

"Đại khái là thế, giờ giám đốc kia đã đi điều tra camera, hẳn là chẳng bao lâu sau sẽ tra được chuyện tôi gặp ông ở bãi đậu xe. Bên kia cũng có Lý Hân đi hỏi thăm người phía ông, cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn họ sẽ phát hiện ra các ông định kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám", Triệu Tứ Hải nói.

"Cái gì? Tại sao lại xảy ra chuyện đó? Tay giám đốc kia đúng là chán sống mà, đợi tôi giải quyết xong chuyện này chắc chắn sẽ giết chết cô ta!", Tạ Kiến Bình giận dữ nói, đành phải vắt óc suy nghĩ cách giải quyết chuyện này.

Kế hoạch bên Bắc Đông đã bắt đầu rồi, mọi thứ bên Tạ Kiến An đều diễn ra suôn sẻ nên Tạ Kiến Bình không cho phép chỗ mình xảy ra vấn đề.

Một khi kế hoạch bên Tạ Kiến An tiến hành một cách thuận lợi, bên Tạ Kiến Bình phải lấy ra được một mớ lợi ích khổng lồ, có vậy mới có thể thuyết phục đám đàn em dưới tay Trương Thiên Sơn, khiến bọn họ bằng lòng làm việc cho hai anh em ông ta, cùng nhau chung sức kiếm món hời lớn.

Nếu không thể kiếm được món lợi nhuận khổng lồ bên thành phố Đông Hải, đến lúc đó, bọn họ mà vì Trương Thiên Sơn không chịu làm việc cho hai anh em ông ta, hay quay ngược lại báo thù cho Trương Thiên Sơn thì cái kế hoạch chuẩn bị bấy lâu nay sẽ đổ sông đổ biển.

Tạ Kiến Bình đang nghĩ ngợi thì chợt nhớ ra một chuyện.

Ban nãy, Phùng Thạch gọi đến nói ông lớn sau lưng ông ta vì một số tình huống mà tạm thời không muốn hợp tác.

Kết quả Phùng Thạch vừa cúp máy không bao lâu thì Triệu Tứ Hải bèn gọi tới.

Lẽ nào ông lớn đứng sau Phùng Thạch lo lắng chuyện này mà truyền ra sẽ bị quỹ đầu tư Nhân Phàm chĩa mũi dùi vào mới muốn ngừng hợp tác?

Phải biết rằng, Nhân Phàm là tập đoàn đầu tư xuyên quốc gia, nếu bị bọn họ nhằm vào thì dù bọn họ có là trùm ở nơi này thì cũng sẽ gặp rắc rối.

Tạ Kiến Bình càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắc là thế.

Tuy tình hình chẳng mấy tốt đẹp, nhưng lúc này Tạ Kiến Bình lại không lo lắng lắm. Sự việc bây giờ chỉ mới là khiến bọn họ nghi ngờ thôi, nếu dàn xếp ổn thỏa tay giám đốc kia thì không cần lo lắng sẽ bị ban lãnh đạo cấp cao của Nhân Phàm chú ý, dẫn đến bị họ nhằm vào. Vậy chẳng phải ông lớn đứng sau Phùng Thạch sẽ chịu hợp tác tiếp ư?

Tạ Kiến Bình nghĩ vậy bèn nói: "Cho tôi số điện thoại của giám đốc Dương Lệ bên các cậu đi".

Triệu Tứ Hải bèn đưa số của Dương Lệ cho Tạ Kiến Bình, rồi nhắc nhở ông ta: "Người này rất là chính trực nghiêm minh, nếu cô ta không ăn mềm thì làm sao đây?"

"Vậy dùng biện pháp mạnh!", Tạ Kiến Bình lạnh lùng nói rồi cúp cái rụp.

Triệu Tứ Hải nhìn điện thoại bị cúp, cười lạnh, trong lòng thầm đắc ý, khuyên Dương Lệ phối hợp với mình cũng là tốt cho cô, giờ đối mặt với Tạ Kiến Bình thì sẽ không còn đơn giản như vậy nữa. Ông ta chính là một tay tàn nhẫn làm giàu nhờ thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông, chuyện gì cũng dám làm hết!

Triệu Tứ Hải gọi cho Tạ Kiến Bình xong thì thoáng yên tâm hơn.

Giờ nghĩ lại, Triệu Tứ Hải cũng cảm thấy ban nãy mình quá lo lắng. Mặc dù anh ta cấu kết với Tạ Kiến Bình giúp họ kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám.

Có điều, bản thân Tạ Kiến Bình lại là người đại diện của thế lực vùng Bắc Đông, có lẽ tổng thể mà nói thì sẽ không giàu bằng quỹ đầu tư Nhân Phàm, nhưng về mặt thế lực lại chẳng kém cạnh gì Nhân Phàm cả.

Quan trọng hơn Nhân Phàm chỉ là một công ty làm việc theo quy tắc. Mà những người bên Bắc Đông lại không làm việc theo một quy tắc nào hết, muốn làm gì thì làm.

Huống chi, ông lớn đứng sau Phùng Thạch mà Tạ Kiến Bình muốn hợp tác cũng rất lợi hại.

Tóm lại, Triệu Tứ Hải cảm thấy mình chẳng có gì phải sợ Dương Lệ và quỹ đầu tư Nhân Phàm. Dù sao, đằng sau mình còn có hai ông lớn kia, họ chắc chắn có thể giải quyết được công ty Nhân Phàm.

Cùng lúc đó, Dương Lệ đã đi tới phòng bảo vệ, rồi tìm ra video mà hôm đó Triệu Tứ Hải đã đuổi theo Tạ Kiến Bình.

Từ trong video có thể thấy được Triệu Tứ Hải là chủ động đuổi theo Tạ Kiến Bình từ văn phòng của mình chứ không phải tình cờ gặp được.

Mà ở trong bãi đậu xe, cuộc đối thoại giữa Triệu Tứ Hải và Tạ Kiến Bình cũng được quay lại rõ ràng.

Nhân viên bảo vệ đứng cạnh nghe thấy lời nói của Triệu Tứ Hải với Tạ Kiến Bình mà bất ngờ, không ngờ họ lại muốn cấu kết hợp tác kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám.

"Giám đốc Dương, chúng ta nên làm gì bây giờ? Báo cảnh sát luôn hay sao ạ?", đội trưởng đội bảo vệ hỏi.

Lúc này, Dương Lệ cũng nhíu mày, cô không ngờ Triệu Tứ Hải lại cấu kết với Tạ Kiến Bình làm chuyện này. Nếu thật sự chuẩn bị làm ăn phi pháp, còn là quy mô lớn như vậy, một khi báo cảnh sát, chỉ cần là sự thật thì họ sẽ tống đám Triệu Tứ Hải vào tù ngay.

Dương Lệ lập tức đứng giữa hoàn cảnh khó xử, một bên là lợi ích của công ty, một bên là người thân trong gia đình. Nếu không phát hiện ra việc này, bên Bắc Đông lén bọn họ kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám. Đến lúc đó, bị phát hiện thì Nhân Phàm họ cũng sẽ khó tránh khỏi bị liên lụy.
Chương 694: Từ chối hối lộ

Dương Lệ hơi đau đầu.

Dù sao người Bắc Đông đến thành phố Đông Hải vốn lấy cớ là hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm. Đến lúc đó, cho dù quỹ đầu tư Nhân Phàm không làm gì, không phối hợp gì với thế lực của vùng Bắc Đông, cũng sẽ bị nghi ngờ là bọn họ cấu kết. Điều này sẽ gây ra tổn hại rất lớn cho lợi nhuận của công ty cũng như danh dự của công ty.

Mặt khác, Triệu Tứ Hải lại là anh rể của mình. Dù bản thân Dương Lệ rất ghét anh ta, nhưng dù gì anh ta cũng là anh rể, dù gì cũng là chồng của chị ruột mình Dương Duyệt. Dương Lệ cũng không nỡ tống anh ta vào tù.

Nghĩ đến đây, Dương Lệ cũng bất đắc dĩ nói: “Trước tiên khoan hãy báo cảnh sát, phía sếp Lý đang điều tra thế lực vùng Bắc Đông rồi, đợi điều tra ra chứng cứ rồi nói tiếp. Dựa vào video này cũng chỉ có thể chứng minh người mà thế lực vùng Bắc Đông và Triệu Tứ Hải nhắc đến muốn cấu kết làm ăn vùng xám, nhưng bọn họ chưa thật sự làm, cũng không được tính là chứng cứ”.

Đội trưởng đội bảo vệ nghe vậy khẽ gật đầu, tán thành: “Tổng giám đốc Dương nói đúng, quả thực phải có chứng cứ. Bây giờ báo cảnh sát không chừng sẽ bứt dây động rừng, đến lúc đó lại không tìm được chứng cứ nữa. Vậy tôi sẽ cất giữ những đoạn quay này, khi nào cô dùng nó thì cứ đến tìm tôi”.

“Được, nhất định phải giữ kỹ, chú ý sao lưu lại”, Dương Lệ dặn dò một câu, sau đó rời khỏi phòng bảo vệ của quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Trong lúc đi trên hành lang của tòa nhà quỹ đầu tư Nhân Phàm, Dương Lệ vội vàng gọi cho Lý Hân.

“Alo, Tổng giám đốc Dương, có chuyện gì sao? Tôi vừa đến căn cứ của thế lực vùng Bắc Đông, đang định vào trong điều tra một lát”, Lý Hân nói.

Sau khi rời khỏi cuộc họp vừa rồi, Lý Hân lập tức đi đến nơi có người của vùng Bắc Đông để mau chóng điều tra cho rõ ràng, sau đó lấy công chuộc tội.

Dương Lệ đương nhiên cũng hiểu cách nghĩ của Lý Hân, lúc này vội nói: “Lý Hân, tôi hiểu tâm trạng của cô. Cô gấp gáp muốn điều tra rõ để lập công chuộc tội, nhưng tôi nhắc cô vài thứ, cô nhất định phải chú ý, vừa rồi…”

Ngay sau đó, Dương Lệ kể lại cuộc đối thoại giữa Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải mà mình vừa xem được ở phòng bảo vệ cho Lý Hân biết.

Lý Hân nghe xong, lập tức kinh ngạc, nói: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Triệu Tứ Hải cũng to gan thật, dám chủ động tìm Tạ Kiến Bình làm những việc đó”.

Lúc này, Dương Lệ lại nói: “Cụ thể thế nào tôi cũng không biết, nhưng phía cô điều tra thì phải cẩn thận nhiều. Tạ Kiến Bình kia rõ ràng không phải người bình thường, rất có khả năng chuyện gì cũng có thể làm được”.

Sau khi dặn dò Lý Hân một hồi, bảo Lý Hân nhất định phải cẩn thận, Dương Lệ mới kết thúc cuộc gọi với Lý Hân.

Mặc dù Dương Lệ nói không chắc cụ thể thực tế đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng Dương Lệ cũng đã có vài dự đoán.

Dương Lệ hiểu rõ con người Triệu Tứ Hải, trông dáng vẻ của anh ta bây giờ thì hẳn là đã cấu kết với Tạ Kiến Bình thành công, đã giới thiệu ông trùm mà anh ta quen cho Tạ Kiến Bình. Bây giờ chắc là đang chuẩn bị làm ăn vùng xám, thậm chí là đã bắt đầu rồi.

Dương Lệ khẽ lắc đầu, lấy điện thoại ra, đang định gọi cho Dương Duyệt nói về chuyện này.

Đang chuẩn bị gọi thì Dương Lệ lại do dự. Nếu gọi điện thoại cho Dương Duyệt, nói chuyện mà Triệu Tứ Hải đang làm cho chị ta nghe, Dương Lệ không cần nghĩ cũng biết Dương Duyệt nhất định sẽ cầu xin cô giúp đỡ.

Với tình huống đó, Dương Lệ thật sự nghi ngờ, không biết mình có thể kìm lại không giúp đỡ họ hay không.

Nghĩ ngợi một lúc, Dương Lệ vẫn chọn từ bỏ, không gọi cho Dương Duyệt. Chuyện này phải tự mình đi xử lý thì hơn.

Dương Lệ không thể vì Triệu Tứ Hải là anh rể mình mà chọn bao che lúc này, tất nhiên phải điều tra đến cùng, những thứ gây bất lợi cho công ty phải loại bỏ toàn bộ.

Về phần Triệu Tứ Hải, Dương Lệ cùng lắm là không báo cảnh sát cho anh ta vào tù, chỉ đuổi việc anh ta mà thôi.

Việc này phải dựa trên điều kiện tiên quyết là phía Tạ Kiến Bình và ông trùm mà Triệu Tứ Hải giới thiệu chưa thật sự hợp tác làm ăn vùng xám, chỉ có như vậy thì Dương Lệ mới có thể chừa cho Triệu Tứ Hải một lối thoát.

Nếu Tạ Kiến Bình và ông trùm mà Triệu Tứ Hải giới thiệu đã bắt đầu làm ăn vùng xám thì Dương Lệ sẽ không giúp gì được nữa, chỉ có thể làm theo lẽ công bằng, mặc kệ thân phận của Triệu Tứ Hải, mọi thứ đều giải quyết theo việc công.

Dương Lệ vô cùng chắc chắn, với tình huống đó, Triệu Tứ Hải sẽ phải vào tù, hơn nữa sẽ phải ngồi tù rất lâu, vì quy mô khá lớn.

Dương Lệ đang nghĩ ngợi thì điện thoại lại đột nhiên vang lên, số máy không có trong nhật ký cuộc gọi, nhưng Dương Lệ đã từng ghi chép lại, chính là số của Tạ Kiến Bình.

Dương Lệ khẽ nhíu mày, lẽ nào Triệu Tứ Hải đã nói mọi chuyện ở bên này cho Tạ Kiến Bình nghe nhanh vậy sao? Triệu Tứ Hải có cần la liếm Tạ Kiến Bình đến vậy không? Vì cái gì, vì tiền và địa vị sao? Dương Lệ có chút không hiểu, nhưng vẫn chọn nhận cuộc gọi.

Điện thoại vừa kết nối đã nghe một giọng nói ồm ồm, không thân thiện cất lên: “Là Tổng giám đốc Dương của quỹ đầu tư Nhân Phàm phải không? Tôi là người phụ trách ở Bắc Đông, Tạ Kiến Bình!”

Dương Lệ nhận được điện thoại của Tạ Kiến Bình thì hơi bất ngờ, cô còn đang định tìm Tạ Kiến Bình, không ngờ Tạ Kiến Bình lại tự mình chủ động tìm tới cô.

“Đúng, tôi là Dương Lệ, ông có chuyện gì cứ nói thẳng”, Dương Lệ thản nhiên nói, không mấy thân thiện. Dương Lệ vốn cũng rất vui vẻ làm tốt lần hợp tác này, dù sao đây cũng là chuyện tốt đối với sự phát triển ở Bắc Đông và cả Hoa Đông.

Nhưng Dương Lệ không ngờ, cô hết lần này đến lần khác nhấn mạnh là không làm ăn vùng xám, thế mà người ở Bắc Đông vẫn khăng khăng muốn làm.

Bây giờ Tạ Kiến Bình còn cấu kết với Triệu Tứ Hải, giấu quỹ đầu tư Nhân Phàm, chuẩn bị làm ăn vùng xám, đồng nghĩa kéo cả quỹ đầu tư Nhân Phàm vào cuộc.

Xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn không thể nào hợp tác nữa.

Nhận ra ngữ khí không thân thiện của Dương Lệ, nhưng Tạ Kiến Bình lại không để tâm, hoặc là hoàn toàn không coi trọng thái độ của Dương Lệ.

“Nói thẳng vậy, tôi biết phía các cô đang điều tra chúng tôi. Tôi nói cho cô biết, chúng tôi đúng là đang làm ăn vùng xám, hơn nữa nhất định phải làm. Nếu cô biết điều thì bây giờ hãy dừng điều tra, đôi bên cùng nhau đè chuyện này xuống, coi như chưa xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, tôi cũng sẽ cho cá nhân cô một vài lợi ích, không được bao nhiêu nhưng mấy triệu tệ không thành vấn đề, cũng bằng tiền lương một năm của cô nhỉ? Thế nào?”, Tạ Kiến Bình nói với vẻ lão luyện, dường như đã rất quen thuộc với chuyện này.

Dương Lệ nghe vậy khẽ nhíu mày, sắc mặt lập tức sa sầm. Đương nhiên Dương Lệ hiểu ý của Tạ Kiến Bình, nói đơn giản thì là mua chuộc cô, để cô phối hợp mà thôi.

Số tiền mấy triệu với Dương Lệ mà nói quả thực không ít, ngang với số tiền mà cô phải vất vả làm việc một năm mới kiếm được.

Nhưng với những chuyện thế này, trước nay Dương Lệ luôn giữ thái độ không khoan nhượng.

“Không cần đâu, tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, nên làm thế nào thì làm thế ấy, theo việc công mà giải quyết. Đúng rồi, cuộc gọi bây giờ tôi cũng đã ghi âm, đến lúc sẽ đưa ra làm bằng chứng”, Dương Lệ nói xong thì cúp máy, tiếp tục đi điều tra.
Chương 695: Đe dọa

Tạ Kiến Bình nhìn điện thoại bị cúp, cả người sững sờ.

Là cánh tay đắc lực của Trương Thiên Sơn, địa vị của Tạ Kiến Bình ở Bắc Đông không thấp. Ngoài mấy người Trương Thiên Sơn ra, ai cũng phải nói chuyện khách sáo với ông ta, càng đừng nói có người dám cúp điện thoại của ông ta.

Nghĩ đến câu nói cuối cùng của Dương Lệ vừa rồi, Tạ Kiến Bình lại nổi cáu.

Dương Lệ là CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm, Tạ Kiến Bình đương nhiên sẽ không nghi ngờ năng lực của Dương Lệ, cũng tin rằng chỉ cần Dương Lệ đối đầu với ông ta thật thì nhất định có thể điều tra ra chân tướng, đến lúc đó bọn họ sẽ gặp rắc rối.

Dù sao nơi này cũng không phải Bắc Đông, Tạ Kiến Bình không có nhiều mối quan hệ ở quanh nơi này, nhất thời không có biện pháp gì để đối phó Dương Lệ.

Nếu là ở Bắc Đông, Dương Lệ dám điều tra thì cứ điều tra. Chưa nói có đủ loại người bao che, Dương Lệ muốn cũng không điều tra được gì, mà có điều tra ra thật cũng không thể làm gì được Tạ Kiến Bình. Cô còn chưa kịp đến đồn cảnh sát thì đã bị người của Tạ Kiến Bình chặn lại, hoàn toàn không cho cô gặp được người của bên cảnh sát.

Nhưng bây giờ ông ta đang ở thành phố Đông Hải, vừa mới đến chỉ quen biết mỗi Tôn Minh và Lâm Hàn.

Một người là chủ tịch của quỹ đầu tư Nhân Phàm, một người là đại ca vùng Hoa Đông. Thế lực của hai người này không cần phải nghi ngờ, nhưng họ lại ngồi cùng một con thuyền với Dương Lệ, đều cực lực phản đối việc làm ăn vùng xám.

“Thật chẳng hiểu nổi mấy người này, có thế lực lớn như vậy còn sợ gì mà không dám làm ăn vùng xám? Đúng là thỏ đế!”, Tạ Kiến Bình nổi nóng.

Tạ Kiến Bình cố gắng bình tĩnh lại, thử gọi cho Dương Lệ thêm vài cuộc, nhưng đều bị Dương Lệ cúp máy. Dương Lệ hoàn toàn không nhận điện thoại của ông ta, cũng không cho ông ta bất cứ cơ hội nào để hối lộ.

Tạ Kiến Bình suy nghĩ một lúc, thật sự không có biện pháp mềm mỏng gì.

Thấy mình liên tục bị từ chối cuộc gọi, vẻ mặt của Tạ Kiến Bình cũng dần trở nên hung ác.

“Nếu cô đã không biết tốt xấu, không phối hợp với tôi như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo”, trong mắt Tạ Kiến Bình lộ ra vẻ tàn nhẫn nói.

Đến Hoa Đông, Tạ Kiến Bình không thể nào làm ăn chính đáng. Đương nhiên làm ăn chính đáng sẽ khá ổn định, lợi nhuận sau này cũng sẽ không nhỏ, nhưng theo ông ta thấy, nó hoàn toàn không thu lợi được nhiều như làm ăn vùng xám.

Hơn nữa, lần này còn có chút khác biệt, Tạ Kiến Bình phải lập tức làm ăn vùng xám, phải lập tức kiếm được lợi nhuận cao, nếu không thì không thể phối hợp với chuyện lớn kia, không thể tranh được vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông.

Cũng vì vậy mà Tạ Kiến Bình nhất định phải làm ăn vùng xám, nếu có người ngăn cản thì ông ta chỉ đành quét sạch mọi trở ngại.

Nghĩ đến đây, Tạ Kiến Bình lại gọi điện thoại cho Triệu Tứ Hải.

“Alo, đại ca Tạ, chuyện thế nào rồi?”, Triệu Tứ Hải nhận được cuộc gọi thì vội vàng dùng giọng điệu ân cần nói.

“Chẳng thế nào cả, Dương Lệ này không chịu mềm mỏng, có mua chuộc thế nào cũng không được, bây giờ lại không nhận điện thoại của tôi, đúng là to gan”, Tạ Kiến Bình lạnh lùng nói.

Triệu Tứ Hải nghe vậy lại sững sờ. Không có biện pháp giải quyết phía Dương Lệ thì chắc chắn phía Dương Lệ sẽ điều tra ra, đến lúc đó Tạ Kiến Bình và ông trùm đằng sau Phùng Thạch thế nào Triệu Tứ Hải không biết, nhưng Triệu Tứ Hải chắc chắn sẽ có chuyện.

Đừng nói người của cảnh sát có làm gì Triệu Tứ Hải hay không, chuyện này mà không làm xong, Triệu Tứ Hải không cần nghĩ cũng biết Tạ Kiến Bình sẽ không tha cho anh ta.

Cứ nhìn trước kia Tạ Kiến Bình đối xử với cao thủ đàn em của mình ác độc thế nào là biết, Triệu Tứ Hải nghiêm trọng hoài nghi, đến lúc đó Tạ Kiến Bình có để cho mình sống tiếp hay không.

“Đại… Đại ca Tạ, vậy… vậy sau này chúng ta phải làm sao?”, Triệu Tứ Hải lo lắng hỏi.

“Còn có thể làm gì? Chỉ có thể… giải quyết cô ta!”, Tạ Kiến Bình lạnh lùng nói.

“Hả?”

Triệu Tứ Hải nghe vậy lập tức giật nảy mình, sững cả người.

Anh ta chỉ muốn chuyện này thành công, để mình có thể thăng quan tiến chức, muốn mình hơn Dương Lệ, để đám người Dương Lệ phải ngước nhìn anh ta, thậm chí cậy vào Tạ Kiến Bình để hù dọa Dương Lệ hay gì đó. Thế nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hại chết Dương Lệ, cũng không có cái gan đó.

“Đại ca Tạ, không đến nỗi thế chứ? Nếu giết cô ta, người của bên cảnh sát điều tra sẽ tra tới chỗ chúng ta rất dễ dàng, đến lúc đó chắc chắn sẽ rắc rối vô cùng. Tôi thấy hay là đe dọa cô ta là được rồi, sau đó lại cho cô ta chút quả ngọt, cô ta còn không phối hợp hay sao? Như vậy chuyện của chúng ta cũng có thể làm được, ông thấy sao?”, Triệu Tứ Hải vội nói.

Tạ Kiến Bình nghĩ kỹ lại, cảm thấy cũng có lý, bèn nói: “Cậu nói cũng đúng, chúng ta cứ hù dọa cô ta trước, sau đó nếu cô ta vẫn không phối hợp thì đừng trách tôi không khách sáo. Còn nữa, bây giờ người của bên Dương Lệ đã bắt đầu điều tra, chúng ta phải tranh thủ thời gian, nếu không đến lúc đó sẽ càng rắc rối. Phía cậu chắc là có thể biết được hành tung của Dương Lệ đúng không? Mau tìm hiểu ngày mai cô ta đi đâu làm gì rồi nói với tôi”.

“Chuyện này đơn giản, trước buổi tối tôi sẽ nói ông biết ngày mai cô ta đi đâu”, Triệu Tứ Hải vội nói.

Triệu Tứ Hải nghe Tạ Kiến Bình đồng ý chỉ hù dọa Dương Lệ trước, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù nói thật Triệu Tứ Hải cũng không quan tâm sự sống chết của Dương Lệ là mấy, thậm chí hôm nay Dương Lệ đối xử với anh ta như vậy, anh ta còn mong Dương Lệ chết đi.

Nhưng cho đến lúc này, Triệu Tứ Hải vẫn không dám, anh ta quá sợ hãi, không dám gây ra án mạng.

Dù sao bên Tạ Kiến Bình phái người ra tay, thực tế bên anh ta cũng có giúp đỡ, đến lúc đó mà giết chết Dương Lệ thật, anh ta cũng bị xem là đồng phạm, Triệu Tứ Hải thật sự không có lá gan này.

Còn về hành tung của Dương Lệ, có mối quan hệ thân thích ở đây đương nhiên vô cùng thuận tiện.

Nhưng Triệu Tứ Hải vẫn không chọn cách tự mình dò la, nếu không sẽ có hiềm nghi rất lớn, dễ bị phát hiện. Dù sao hôm nay cũng vừa mới xảy ra vài chuyện.

Triệu Tứ Hải định nhờ Dương Duyệt nói xa nói gần, hỏi dò hành tung của Dương Lệ, vậy thì nếu có xảy ra chuyện gì, Dương Duyệt là chị ruột của Dương Lệ cũng sẽ không dễ bị hoài nghi.

Triệu Tứ Hải kết thúc cuộc gọi với Tạ Kiến Bình, sau đó vội vàng thu dọn, rời khỏi quỹ đầu tư Nhân Phàm, mau chóng về nhà.

Trên đường đi gặp một vài đồng nghiệp, Triệu Tứ Hải cũng không liếc nhìn một cái mà mau chóng rời đi, trông có vẻ rất vội.

Tuy nhân viên công ty thấy vậy cảm giác hơi kì lạ, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều. Chuyện xảy ra trong cuộc họp hôm nay, không ít nhân viên của công ty đều đã biết, cho nên đa số người cũng không muốn bắt chuyện với Triệu Tứ Hải.

Cùng lúc đó, ở thành phố Thiên Kinh.

Bộ phim của đạo diễn Ngô vừa mới bắt đầu quay, để giúp Tần Liên dẹp yên sóng gió dư luận ở trên mạng, đạo diễn Ngô đã điều chỉnh thứ tự quay phim.

Theo lý mà nói, ngày đầu tiên phải quay cảnh của một vài diễn viên phụ, chuẩn bị xong bối cảnh các thứ.

Nhưng vì Tần Liên, đạo diễn Ngô đã bắt đầu với cảnh quay của nữ chính.

Diễn xuất của Tần Liên cũng không khiến đạo diễn Ngô thất vọng, tổng thể không tính là xuất sắc, nhưng chắc chắn có thể thông qua. Tần Liên có kĩ năng diễn xuất nhất định, tốt hơn những diễn viên trẻ mới lên nhiều.

Trong lúc quay phim, đạo diễn Ngô cũng sắp xếp người ở bên cạnh ghi lại một số hình ảnh khi quay, sau đó chọn ra một vài góc độ làm video quảng bá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK