Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 356: Trần Nam cặn bã

“Không sao, tôi không để bụng đâu”.

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, những việc như thế này anh vốn không quan tâm.

Nhưng nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Lâm Hàn, Khúc Hà lại cho rằng anh đang tức giận:

“Lân Hàn, anh tha thứ cho tôi được không? Tôi thật sự không ngờ chiếc xe GMC đó là của anh, tôi cũng không ngờ giám đốc Thẩm cho thuê cả tầng 4 Wanda Plaza này lại quen biết anh. Nếu như tôi biết những chuyện này thì chắc chắn sẽ không nói ra những lời như vậy”.

“Hơn nữa, khoảnh khắc mà tôi biết anh chính là người trong mộng của tôi, tôi đã rất kinh ngạc. Sau này tôi nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra lúc tôi và anh làm việc cùng nhau, tôi chợt phát hiện, Lâm Hàn, trên người anh có rất nhiều ưu điểm”.

Khúc Hà nói liền một mạch: “Chẳng hạn như khiêm tốn, anh lái xe hơn triệu tệ nhưng trước nay chưa từng huênh hoang. Trình độ chơi ghi-ta tận cấp 10 nhưng nếu ông chủ Tôn không ép anh thì anh cũng sẽ không thể hiện ra. So về chuẩn mực đạo đức, Trần Thông không thể nào sánh với anh được”.

“Còn nữa, tính cách của anh cũng rất tốt, rất hiếm khi tức giận, trước giờ cũng chưa từng xem thường ai…”

“Được rồi, cô đừng nói nữa”.

Lâm Hàn không còn kiên nhẫn để nghe tiếp: “Vậy đi, tôi còn có việc, cúp máy trước đây”.

Nói xong Lâm Hàn liền ngắt máy.

Tút, tút, tút….

Đầu bên kia, Khúc Hà nghe tiếng ngắt máy, khuôn mặt liền ngập tràn thất vọng.

“Lâm Hàn, tại sao anh lại mất kiên nhẫn với tôi như vậy, tôi đã xin lỗi anh rồi mà! Lẽ nào tôi không đủ xinh đẹp nên anh không để mắt đến tôi ư?”

Càng nghĩ, Khúc Hà càng thấy ấm ức, khó chịu.



Kết thúc cuộc gọi với Khúc Hà, Lâm Hàn bắt đầu suy nghĩ về thiết bị bảo vệ môi trường.

Mười tỷ tệ đã chuyển vào tài khoản, tiền đã đủ rồi. Bây giờ chỉ cần tìm một người thay Lâm Hàn bàn bạc chuyện làm ăn với nhà họ Hồng nữa là được.

Người được chọn lần này Lâm Hàn cũng đã suy tính xong, là Trần Nam.

“Không biết anh ta đã xử lý xong chuyện của mình chưa nữa”, Lâm Hàn mỉm cười gọi điện thoại cho Trần Nam.

“Alo, ai vậy?”

Đầu bên kia truyền tới một giọng nữ làm Lâm Hàn ngớ người.

“Xin chào, tôi tìm Trần Nam một lát”, Lâm Hàn lịch sự nói.

“Tìm tên khốn Trần Nam hả? Không ngờ tên ăn hại này cũng có bạn bè, anh đợi một lát”, người phụ nữ hừ lạnh, sau đó lại có giọng nói vang lên.

“Trần Nam, đừng cọ toilet nữa, có người tìm này! Bạn của đồ vô dụng chắc cũng chỉ là đồ vô dụng thôi!”

“Hiểu Dung, đừng như vậy, bất lực sự quá”.

“Lịch sự? Nói chuyện với đồ ăn hại thì cần gì lịch sự!”

Sau đó lại có tiếng bước chân, giọng của Trần Nam truyền tới:

“Alo, ai đấy?”

“Là tôi”, Lâm Hàn lên tiếng.

“Lâm Hàn”, giọng Trần Nam chợt thay đổi.

“Người phụ nữ lúc nãy là ai vậy? Anh gặp rắc rối gì à?”, Lâm Hàn hỏi.

“Cũng không phải rắc rồi gì, chỉ là có chút nợ nần với cô ấy”, Trần Nam giọng điệu chua chát đáp.

“Nói nghe thử đi, không chừng tôi có thể giúp đỡ”, Lâm Hàn nói.

“Chẳng qua chỉ là nợ ân tình thôi”, Trần Nam mở miệng: “Tôi và Hiểu Dung quen biết nhau từ 10 năm trước…”

Trần Nam từ từ kể lại câu chuyện.

10 năm trước, Trần Nam và Vương Hiểu Dung đều là học sinh lớp 12 của huyện Tứ Châu, Tô Bắc, sau này hai người bọn họ yêu đương rồi nảy sinh quan hệ.

Lúc đó tình cảm giữa hai người rất tốt, vô cùng thương yêu nhau.

Sau đó, việc này bị bố mẹ hai bên phát hiện, cả hai nhà đều phản đối kịch liệt. Dưới áp lực gia đình, Trần Nam dứt khoát mang Vương Hiểu Dung chạy trốn tới Kim Lăng.

Bởi vì, hai người đều không có bằng cấp, không có chuyên ngành gì cả cho nên chỉ có thể làm những công việc chân tay như phục vụ, công nhân dây chuyền sản xuất... bán sức lao động kiếm sống.

Nhưng trước khi bỏ trốn tới Kim Lăng, Vương Hiểu Dung còn trộm của gia đình 100 ngàn tệ.

Làm việc ở Kim Lăng được hai tháng thì bụng của Vương Hiểu Dung dần to lên. Trần Nam biết rằng với số tiền ít ỏi trong tay bây giờ không thể nào nuôi nổi Vương Hiểu Dung, thế nên ông ta bèn đề nghị đến thành phố Đông Hải gây dựng sự nghiệp.

Do đó, Trần Nam đem theo 100 ngàn tệ một mình dốc sức làm ăn ở Đông Hải, hơn nữa, còn hứa hẹn trong vòng một năm nhất định sẽ quay trở lại.

Nhưng không ai ngờ được, Trần Nam ra đi, liền đi mất 10 năm.

Thời gian 10 năm này, Trần Nam ở Đông Hải cũng không làm ra được trò trống gì, vì vậy ông ta luôn cảm thấy có lỗi với Vương Hiểu Dung, nhưng không còn mặt mũi nào quay lại Kim Lăng.

10 năm nay, Trần Nam chưa từng liên lạc với Vương Hiểu Dung, dường như bốc hơi khỏi thế gian.

Lần này Lâm Hàn tới Kim Lăng giải quyết công việc nên Trần Nam mới lấy hết dũng khí đi theo.

Thoắt cái đã 10 năm trôi qua, cảnh còn người mất.

Tài sản của Trần Nam hiện tại cũng chỉ có mấy trăm ngàn tệ.

Mà Vương Hiểu Dung kia đã trở thành bà chủ của một hộp đêm, sở hữu khối tài sản hơn chục triệu tệ, khoảng cách giữa hai người quá lớn.

Quan trọng là bởi vì Trần Nam không quay lại nên đứa bé trong bụng Vương Hiểu Dung năm ấy cũng bị phá bỏ rồi.

“Lâm Hàn, cậu nói xem tôi có phải cặn bã hay không”, Trần Nam cười khổ hỏi.

“Phải”, Lâm Hàn trả lời: “Bắt con gái nhà người ta đợi anh 10 năm, một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi, không phải cặn bã thì là gì”.

“Tôi cũng cảm thấy bản thân rất khốn nạn, cho nên mấy hôm nay tôi luôn ở hộp đêm của Vương Hiểu Dung làm lao công, hy vọng cô ấy có thể tha thứ cho tôi”, Trần Nam nói.

“Cũng chỉ có như vậy mới bù đắp được cảm giác tội lỗi trong lòng tôi. Dù sao 10 năm nay, sâu thẳm trong lòng tôi vẫn yêu thương cô ấy”.

“Vậy anh có dự định gì cho tương lai chưa?”, Lâm Hàn hỏi.

“Có thể dự định gì chứ, ở lại hộp đêm này vậy, ở đây cho tới khi Vương Hiểu Dung tha thứ cho tôi. Tôi đã gây ra tổn thương sâu sắc như thế cho cô ấy, trong lòng tôi thật sự rất áy náy”, Trần Nam than thở.

Ân oán tình cảm giữa Trần Nam và Vương Hiểu Dung Lâm Hàn cũng không tiện phán xét nhiều, dù gì cũng là chuyện riêng của bọn họ.

“Vậy ngày mai anh có rảnh giúp tôi chút việc không?”, Lâm Hàn lại hỏi.

“Ờ… cái này, tôi phải xin phép Vương Hiểu Dung đã, dù sao tôi cũng là nhân viên của cô ấy”, Trần Nam ngẩn người một lát mới đáp lại.

“Hộp đêm của chị dâu tên gì, bây giờ tôi đến đó tìm anh”,

“Hộp đêm Ức Nam”.

“Ức Nam… cái tên này rất hay, bây giờ tôi qua đó nhé”.

Cùng lúc này, trong hộp đêm Ức Nam.

“Điện thoại của ai?”, một người phụ nữ mặc bikini màu đỏ hỏi Trần Nam.

Người phụ nữ này ngoại hình bình thường, trên mặt trang điểm, tuổi tác khoảng chừng 30, chính là Vương Hiểu Dung.

“Một người bạn của tôi, muốn tôi giúp cậu ấy làm chút chuyện”, Trần Nam đặt điện thoại xuống.

“Hơ, bạn của đồ vô dụng cũng là lũ vô dụng chứ gì! Làm việc? Haha, đám đàn ông các người xúm lại với nhau chỉ có đánh bạc, hát hò, uống rượu qua ngày chứ làm được việc gì?”, Vương Hiểu Dung cười châm chọc.

“Không phải, chú em Lâm Hàn không phải loại người đó”, Trần Nam bày ra một nụ cười.

“Còn anh em, chỉ là đám bạn bè chó má thôi!”

Vương Hiểu Dung khinh thường.



Cúp điện thoại, Lâm Hàn xuống lầu đi theo hướng dẫn tới hộp đêm Ức Nam.

Tầm 1 tiếng đồng hồ sau, Lâm Hàn đến bên ngoài hộp đêm Ức Nam.

Nơi đây là Huyền Vũ của Kim Lăng.

Nhìn từ bên ngoài, hộp đêm Ức Nam chỉ là một loại hình hộp đêm nhỏ, quy mô không lớn.

Hộp đêm đầy màu sắc, ngoài cửa đỗ đủ loại xe, còn có mấy cô gái ăn mặc gợi cảm choàng vai khoác cổ đàn ông, ra ra vào vào.

“Chú em Lâm Hàn, cậu tới rồi!”

Trần Nam đi qua nở nụ cười tươi rói.

“Ê, GMC, Trần Nam, đứa bạn bất tài của anh cũng lắm tiền thật đấy! Chiếc xe này không phải thuê đó chứ!”

Sau lưng Trần Nam, Vương Hiểu Dung nhìn trước ngó sau, liếc về phía chiếc xe của Lâm Hàn sau đó kêu lên một tiếng.
Chương 357: Bẫy của Tạ Huyên

"Hiểu Dung, Lâm Hàn là anh em của anh, em nói chuyện tôn trọng chút", Trần Nam gượng cười nói:

"Hơn nữa, chú em Lâm Hàn không phải là thằng vô dụng, cậu ấy giỏi hơn anh rất nhiều!"

"Anh em? Mèo mả gà đồng vào miệng anh thì biến thành anh em, ha ha, Trần Nam anh đúng là cặn bã, luôn coi trọng bạn bè hơn người phụ nữ của mình!", Vương Hiểu Dung cười khẩy:

"Lái con GMC thì giỏi hơn anh thật, nhưng theo tôi cũng cá mè một lứa, vô dụng không có lòng cầu tiến y chang nhau mà thôi!"

"Chào chị dâu!"

Lâm Hàn thì nhếch miệng nở nụ cười chào Vương Hiểu Dung.

"Cậu gọi ai là chị dâu đó!", Vương Hiểu Dung trừng anh.

"Trần Nam lớn hơn tôi nên tôi gọi chị là chị dâu chẳng phải hết sức bình thường sao?", Lâm Hàn cười nói: "Có thể cho tôi mượn Trần Nam vài ngày không?"

"Không cho! Bây giờ anh ta là lao công của tôi, cho cậu mượn vài ngày thì ai làm công việc của anh ta?", Vương Hiểu Dung lạnh lùng nói.

"Chỉ vài ngày thôi à, sau đó sẽ trả lại cho chị mà. Trong thời gian này, chị có thể nhờ người khác làm, tiền lương thì đến lúc đó em gửi chị sau".

Lâm Hàn vừa nói vừa kéo Trần Nam lên xe.

"Chị dâu, tạm biệt nhé!"

Lâm Hàn vẫy tay với Vương Hiểu Dung, rồi chiếc GMC nhanh chóng phóng đi.

"Chú em Lâm Hàn à, cậu... cậu làm thế chẳng phải là chọc Hiểu Dung nổi điên hả?", trong xe, Trần Nam thở dài: "Cứ vậy đi luôn, tôi còn chưa kịp chào tạm biệt nữa! Lần sau gặp, Hiểu Dung không giận tôi hơn mới là lạ!"

"Tôi cảm thấy chị dâu giận hờn anh là chuyện hết sức bình thường, dù gì anh cũng phụ lòng người ta mà", Lâm Hàn cười nói:

"Có điều, hộp đêm này tên Ức Nam thì chắc hẳn trong lòng chị ấy vẫn có anh".

"Anh làm công lấy lòng chị ấy như vậy, có khi chị ấy càng cảm thấy anh là một thằng vô dụng hơn ấy chứ".

"Theo tôi, anh cứ mặt dày mày dạn một chút, chủ động theo đuổi, sau đó bù đắp lại sai lầm trong quá khứ".

"Chủ động theo đuổi?", Trần Nam ngẩn ra: "Chủ động như thế nào?"

"Thì tặng quà, rảnh rỗi lại mời đi ăn, quá khứ cứ để nói trôi vào dĩ vãng đi, anh nhắc lại mãi, tôi đoán chị dâu cũng rất bực mình", Lâm Hàn nói.

Ánh mắt Trần Nam sáng lên, cảm thấy Lâm Hàn nói có lý: "Được, lần sau gặp, tôi sẽ thử xem".

"Ừm", Lâm Hàn lái xe, bắt đầu nói vào chuyện chính:

"Tôi tìm anh là muốn anh làm người đại diện cho tôi, mặt ngoài giả làm một ông chủ lớn bàn chuyện làm ăn với nhà họ Hồng".

Lâm Hàn kể sơ kế hoạch của mình cho Trần Nam.

Trần Nam nghe xong, gật đầu nói: "Được thôi, chỉ cần cậu tin tưởng giao 6 tỷ kia cho tôi là được".

"Tôi không lo đâu, anh đồng ý rồi thì mai tôi sẽ liên lạc với nhân viên kế toán bên nhà họ Hồng", Lâm Hàn nói.

"Ok!"

Anh đưa Trần Nam về khách sạn Hilton, sáng hôm sau, Lâm Hàn tìm wechat của Tạ Linh nói với chị ta là ông chủ kia đồng ý hợp tác với điều kiện công xưởng nhà họ Hồng có thể nhượng lại một ít cổ phần công ty.

Vừa gửi tin đi không bao lâu, Tạ Linh đã nhắn lại, Hồng Chính đồng ý rồi, hẹn 7h tối đến khách sạn Kim Lăng bàn bạc.

5 giờ chiều, Tạ Linh bảo Lâm Hàn đến nhà chị ta lấy một số tài liệu rồi cùng đi chung luôn, Lâm Hàn đồng ý.

4 giờ rưỡi, Lâm Hàn đến khu chung cư vườn Ngự Cảnh Vạn Thành.

"Trần Nam, anh ở trong xe chờ một lát nhé".

Lâm Hàn đỗ xe trước cổng, cười nói với Trần Nam: "Giờ anh là ông chủ lớn có thân phận và địa vị cao quý đó, nên không cần phải đi gặp Tạ Linh đâu. Chỉ có Hồng Chính mới đủ tư cách để anh ra gặp thôi".

"Tôi hiểu rồi".

Trần Nam gật đầu.

Lúc này, anh ta khoác lên mình một bộ vest Versace, tóc vuốt keo bóng loáng, chòm râu cá trê cũng được tuốt lại, tay đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe, cả người trông vô cùng sang trọng.

Vừa nhìn đã biết là người có tiền!

Chỉ bộ đồ và trang sức đó thôi đã ngốn hết gần 1 triệu của Lâm Hàn rồi.

Dù sao cũng là ông chủ lớn lấy ra được 6 tỷ, vẻ ngoài phải trông ra hồn tý chứ.

Lâm Hàn xuống xe, bước vào vườn Ngự Cảnh Vạn Thành, đi đến trước cửa nhà Tạ Linh.

Cốc cốc!

Anh gõ cửa.

Bịch bịch bịch.

Có tiếng bước chân truyền đến, cửa mở, đứng trước mặt Lâm Hàn không phải Tạ Linh mà là Tạ Huyên.

"Mẹ em đâu?"

Lâm Hàn ngẩn ra, tò mò hỏi.

"Một lát nữa mẹ em mới về, anh Lâm Hàn vào nhà ngồi đợi đi đã!"

Tạ Huyên cười hì hì nói, cô bé mặc bộ đồng phục xanh pha trắng, bộ ngực tròn trịa trông rất dễ thương, chắc là vừa tan học về.

"Ừm".

Lâm Hàn vào nhà ngồi xuống sô pha đợi.

"Anh Lâm Hàn ơi, anh uống miếng nước đi, em đi tắm cái đã".

Tạ Huyên rót cho Lâm Hàn ly nước, sau đó nhảy chân sáo vào phòng tắm.

Rõ ràng có thể thấy Lâm Hàn đến khiến cô bé rất vui.

Một lát sau, có tiếng nước vọng lại.

"Anh Lâm Hàn ơi, em... em quên mang khăn lông rồi, anh lấy dùm em đi!"

Bỗng nhiên, tiếng Tạ Huyên vang lên từ trong phòng tắm.

Giọng nói ấy có chút run rẩy và ngại ngùng.

"Khăn lông ở đâu?", Lâm Hàn hỏi.

"Ở trên giường trong phòng ngủ của em".

Lâm Hàn đi vào phòng ngủ của Tạ Huyên, chợt ngẩn ra, phát hiện trên giường đặt đủ loại quần áo lót, còn khăn lông thì nằm chính giữa.

"Cô bé này đang âm mưu cái gì vậy trời?"

Lâm Hàn có cảm giác như Tạ Huyên cố ý làm thế.

Anh cầm lấy khăn lông, bình tĩnh đi đến trước cửa phòng tắm.

Két...

Cánh cửa kính hé mở, một cánh tay ướt đẫm thò ra.

Bên trong là dáng người lồi lõm quyến rũ của Tạ Huyên.

Lâm Hàn đưa khăn tắm xong, quay về sô pha ngồi xuống.

Chỉ chốc lát sau, Tạ Huyên đã đi ra.

Cố bé quấn khăn tắm màu trắng, tay trái nắm chặt trước ngực, cả người ướt dầm dề tỏa hơi nước. Mở cặp mắt to tròn trong suốt ngây thơ e thẹn nhìn Lâm Hàn.

"Tắm xong thì mau mặc quần áo vô đi, đừng để bị cảm", Lâm Hàn nói.

"Lát nữa mặc cũng được, giờ người ướt mem à".

Tạ Huyên cắn đôi môi mỏng, cầm lấy cây ghi-ta dựa ở cạnh tường, đi đến bên cạnh Lâm Hàn ngồi xuống:

"Anh Lâm Hàn ơi, cách đánh đàn ghi-ta ấy, em có rất nhiều chỗ không hiểu, anh dạy em một chút nha!"

Gương mặt cô bé đỏ bừng, hơi hơi thở gấp nói.

Một mùi thơm thoang thoảng bay vào chóp mũi anh.

Lâm Hàn không có nghĩ nhiều hỏi: "Không hiểu chỗ nào?"

Tạ Huyên nói chỗ không hiểu ra.

Lâm Hàn bắt đầu giảng cho cô bé.

"Lâm Hàn thật giống như anh trai nhà bên, đẹp trai ghê á..."

Hai má Tạ Huyên đỏ lên, hoàn toàn chẳng nghe thấy Lâm Hàn nói gì hết, chỉ mở to đôi mắt trong veo nhìn anh.

Lâm Hàn càng giảng càng cảm thấy kỳ kỳ, bởi vì anh phát hiện cô bé này hình như không có nghe anh nói.

"Anh Lâm Hàn ơi, anh uống hết nước rồi ạ, em rót cho anh một lý nhé!"

Tạ Huyên chợt đứng lên nói.

"Thôi khỏi, anh không khát".

Lâm Hàn lắc đầu, nhưng Tạ Huyên đã đi về phía máy lọc nước rồi.

"Ui da!"

Cô bé bỗng nũng nịu hét lên, bước chân trượt một phát, té xuống sàn.

Bàn tay nắm lấy khăn tắm bất giác thả ra, chiếc khăn tắm tuột xuống lộ ra tấm lưng trắng nõn mịn màng.

"Á đù! Đúng là đang gài mình mà!"

Cuối cùng Lâm Hàn cũng phản ứng lại, sải chân bước tới, nắm lấy khăn tắm, nâng Tạ Huyên lên.

"Anh Lâm Hàn..."

Tạ Huyên bị Lâm Hàn nâng dậy, chớp chớp đôi mắt to tròn, hai má đỏ hây hây, sau đó nhắm chặt mắt, rốt cuộc nói thật lòng mình ra:

"Em... Em thích anh, anh có thể làm bạn trai em không?"

"Nhóc ranh ma, lo học cho tốt đi, đừng có nghĩ bậy bạ nhiều như vậy!"

Lâm Hàn đau đầu, vỗ vỗ đầu Tạ Huyên.
Chương 358: Khách sạn Kim Lăng

Lâm Hàn biết Tạ Huyên thích mình.

Nhưng anh không ngờ cô bé này lại cả gan dám gài anh.

Đầu tiên là bày đồ lót lên giường rồi đi tắm, nhờ anh đưa khăn lông. Sau đó quấn khăn tắm ngồi xuống bên cạnh anh, giả bộ hỏi bài, cuối cùng vờ bị té, khăn tắm tuột xuống...

Cả quá trình này, chỉ cần là một người đàn ông bình thường đều sẽ không cưỡng lại được.

Tuy Tạ Huyên vẫn học cấp ba, nhưng đã được 18 tuổi rồi. Ngoại hình thì trong sáng ngọt ngào, đặc biệt là cái sức sống thanh xuân trên người cô bé, là ai cũng sẽ rung động thôi.

Nếu không phải Lâm Hàn yêu Dương Lệ, nên chẳng hứng thú với những người phụ nữ khác thì có lẽ ban nãy anh đã làm ra chuyện nông nổi gì rồi.

"Anh Lâm Hàn ơi, anh đồng ý đi mà".

Bị Lâm Hàn từ chối, Tạ Huyên vẫn cứ mè nheo, bĩu môi nói:

"Anh đừng cảm thấy em còn nhỏ, cái gì em cũng biết hết đó! Vả lại, em đâu có ghét việc anh lớn tuổi hơn em đâu!"

"Anh Lâm Hàn của em đã kết hôn rồi", Lâm Hàn bất lực: "Hơn nữa, bây giờ em phải dồn mọi suy nghĩ vào học tập để mà thi đậu đại học đi. Đừng có nghĩ ba cái chuyện tình yêu lăng nhăng kia".

"Kết hôn? Không thể nào, anh Lâm Hàn còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi á!"

Tạ Huyên sững sờ, không tài nào tin nổi nói: "Anh Lâm Hàn, anh chắc chắn là đang lừa em đúng không? Có phải anh chê em còn nhỏ nên ghét em chứ gì?"

Lâm Hàn đau đầu.

Bỗng có tiếng chìa khóa mở cửa vang lên.

"Mẹ em về rồi!", Tạ Huyên giật giật mí mắt: "Anh Lâm Hàn, em về phòng làm bài tập đây, chuyện giữa chúng ta nói sau nhé!"

Cô bé nói xong lập tức trở về phòng ngủ.

Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, Tạ Linh về đúng lúc ghê, không thì anh thật sự chẳng biết đối phó Tạ Huyên như thế nào.

"Lâm Hàn", Tạ Linh bước vào, thấy Lâm Hàn thì cười nói: "Để thầy đợi lâu rồi, hôm nay tôi bận chút việc".

Tạ Linh mặc bộ đồ công sở màu đen, không cài cúc áo trước ngực lộ ra làn da trắng ngần, dáng người vô cùng gợi cảm giống như trái cây chín mọng tỏa hương thơm ngát.

"Không sao, sắp xếp một chút rồi chúng ta đi thôi!", Lâm Hàn cười nói.

"Được!"

Tạ Linh gật đầu, cầm một xấp tài liệu dày cộm trên bàn làm việc lên rồi ra khỏi chung cư với Lâm Hàn.

Lâm Hàn lái xe, Trần Nam ngồi ở ghế phụ lái, đợi Tạ Linh lên xe, anh mới giới thiệu:

"Đây là bạn của tôi, Trần Nam. Hồi trước làm khai thác mỏ bên Châu Phi kiếm toàn tiền đô. Giờ về nước, trong tay có tiền nên muốn tham gia vào một ngành sản xuất công nghiệp".

"Thì ra là anh Trần, chào anh!"

Tạ Linh vươn tay, mỉm cười chào Trần Nam. Chị ta thấy đối phương mặc bộ vest Versace, tay đeo đồng hồ Patek Philippe, trong lòng âm thầm gật đầu, người này vừa nhìn đã biết là ông chủ lớn, trông sang trọng thế mà.

"Chào cô".

Trần Nam bắt tay Tạ Linh, sau đó rút tay về không nói thêm gì nữa.

Tạ Linh đương nhiên sẽ không giận, theo chị ta, ông chủ lớn thì phải thế.

"Chúng ta đến khách sạn Kim Lăng đi! Ông Hồng đã chuẩn bị tiệc sẵn rồi", Tạ Linh cười nói.

"Được!"

Lâm Hàn khởi động xe, lái đến khách sạn Kim Lăng.

Bởi vì là giờ cao điểm buổi chiều tối nên tắc đường cả tiếng mới đến được, vừa vặn đến đúng 7h tối luôn.

Có thể nói, khách sạn Kim Lăng là khách sạn năm sao sang trọng nhất ở đây. Trước cửa có bức tượng 5 con ngựa cao to kéo một chiếc xe chiến đấu ở cổ đại, trông vô cùng hoành tráng.

Mà bướcvào đây được đều là người có chức có quyền trong xã hội.

Sau khi đỗ xe xong, Trần Nam đi ở chính giữa, Lâm Hàn và Tạ Linh đi hai bên, coi anh ta như ông chủ bước vào khách sạn.

"Kính chào quý khách!"

Nhân viên khách sạn đứng hai bên cửa cúi đầu mỉm cười chào đón.

Trong sảnh được trang trí nguy nga lộng lẫy, có hai hàng cột đá điêu khắc hoa văn tinh xảo, tựa như đang đặt mình trong cung điện của vua chúa cổ đại.

Phòng ăn đã sớm được đặt trước, là phòng SVIP nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Kim Lăng. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, ba người lên tháng máy rồi đi vào phòng.

Bên trong đặt một cái bàn tròn thật lớn, xung quanh đã có kha khá người ngồi.

Những người đó đều khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, đang trên đỉnh của sự nghiệp nên ai ai cũng trông vô cùng tài giỏi.

"Anh Trần, bọn họ đều là những ông chủ có cổ phần trong công ty của nhà họ Hồng, sở hữu khối tài sản ít nhất cũng hơn 5 triệu tệ, có vài người đạt cả trăm triệu".

Tạ Linh giới thiệu.

Mà khi nhìn thấy đám Lâm Hàn bước vào, mấy ông chủ kia đều nhìn sang với ánh mắt tò mò.

Trần Nam gật đầu, nhấc chân bước đến vị trí chủ xị rồi ngồi hẳn xuống, Lâm Hàn ngồi bên cạnh anh ta.

"Ngồi ở ghế chủ xị? Người này là ai?"

"Đấy là vị trí của ông chủ Hồng đó!"

"Đúng vậy, anh ta không sợ ông chủ Hồng tức giận hả?"

Sắc mặt đám ông chủ kia đều thay đổi hẳn, ngay cả Tạ Linh cũng hơi ngây người ra.

"Ha ha, để các đối tác đợi lâu rồi!"

Một tiếng cười sang sảng đầy khí thế truyền tới, mọi người ở đây đều giật mình nhìn về phía cửa phòng.

Một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi chắp tay sau lưng bước vào.

Hai bên má ông ta có vài nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại sáng ngời đầy thần thái, tựa như một thanh kiếm sắc bén xuyên thấu linh hồn người khác. Khi nhìn nhau, sẽ không kiềm nổi cảm thấy bị lép vế, khiến người ta không thở nổi.

Khí chất ấy chỉ những người giữ chức quyền cao mới có được.

Người đó chính là Hồng Chính - người phụ trách sản nghiệp của nhà họ Hồng ở Kim Lăng!

Có thể nói ông ta có đầu óc cực kỳ xuất sắc, mạnh vì gạo bạo vì tiền, phong cách làm ăn tàn nhẫn quyết đoán.

Nhà họ Hồng có thể khiến các ngành nghề thị trường quanh Kim Lăng đều thấp thoáng bóng dáng mình, đa số là nhờ cách phân bổ kinh doanh của ông ta.

Ở trong nhà họ Hồng, địa vị của ông ta đứng trước hàng ngũ thứ 5!

"Ông chủ Hồng!"

"Ông chủ Hồng, lâu quá không gặp, dạo này sức khỏe thế nào?"

"Ông chủ Hồng, lát nữa ông phải uống với tôi một ly nhé!"

Mấy ông chủ kia đều đứng lên, mặt mày nịnh nọt, cười lấy lòng ông ta.

Sau lưng Hồng Chính còn có một thanh niên đi theo.

Cậu ta có chiếc cằm nhọn, da dẻ trắng nõn như con gái, cả người tràn đầy tự tin, giơ tay nhấc chân thôi đã khiến người ta cảm thấy phải khuất phục trước cậu ta.

Đó chính là Hồng Ngọc!

Lâm Hàn nhìn thấy thanh niên thì lập tức nhận ra cậu ta chính là Hồng Ngọc - con cháu nhà họ Hồng mà anh gặp được trên thuyền hoa Túy Hồng!

Hồng Chính bước vào phòng, đầu tiên là chào hỏi giao lưu với mấy ông chủ kia trước, rất biết cách lôi kéo làm quen.

Sau khi trò chuyện xong, ông ta mới theo thói quen bước về vị trí chủ xị.

"Hử?"

Hồng Chính sửng sốt, chiếc ghế đó đã có người ngồi.

Ông ta ung dung cười hỏi Trần Nam: "Xin hỏi anh là?"

"Ông chủ Hồng, đây chính là người muốn hùn vốn giúp nhà máy mua thiết bị bảo vệ môi trường mà tôi nói với ông. Tên anh ta là Trần Nam", Tạ Linh lập tức giới thiệu:

"Hồi trước, anh Trần này làm khai thác khoáng sản ở Châu Phi, kiếm toàn tiền đô. Giờ về nước muốn kinh doanh chút thương nghiệp".
Chương 359: Dùng một bữa tiệc thu lại hết quyền lực

Hồng Chính mỉm cười, vươn tay phải ra.

Trước khi ông ta đến đã nghe Tạ Linh nói về người này, anh ta có ý định bỏ tiền ra mua thiết bị bảo vệ môi trường cho nhà máy của nhà họ Hồng, chỉ cần nhượng lại cổ phần công ty cho anh ta là được.

"Tôi đã nghe về tiếng tăm của ông chủ Hồng lâu rồi!"

Trần Nam cười, bắt tay với Hồng Chính xong lại ngồi xuống.

Sắc mặt Hồng Chính vẫn tỉnh rụi, theo ông ta, một ông chủ bằng lòng bỏ ra một số tiền lớn mua thiết bị bảo vệ môi trường giúp mình thì có tư cách ngồi ở ghế chủ xị.

"Là cậu?"

Ánh mắt Hồng Ngọc rơi xuống người Lâm Hàn, cậu ta nhớ rõ chàng trai này.

Hôm đó ở trên thuyền hoa Túy Hồng đã ra giá 100 triệu tệ để ký hợp đồng với Tần Liên.

Lúc ấy, chàng trai đó hết sức kiêu căng ngạo mạn, không coi nhà họ Thẩm ra gì, nên đã để lại ấn tượng rất lớn với Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc không ngờ lại gặp cậu ta ở đây.

Nếu cậu ta nhớ không nhầm thì chàng trai này tên là Lâm Hàn.

"Ngọc Nhi, con quen anh Trần à?"

Hồng Chính buôn bán nhiều năm nên vô cùng sành sõi việc nhìn mặt đoán ý, thấy vẻ mặt Hồng Ngọc khẽ thay đổi, lập tức hỏi.

"Quen chứ, con từng gặp anh ta trên thuyền hoa Túy Hồng".

Hồng Ngọc gật đầu, kể sơ lại chuyện ngày hôm đó.

Khi nghe đến câu nói "Ngay cả nhà họ Thẩm cũng không cứu được cậu" của Lâm Hàn, thì sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi hẳn, ai cũng quay sang nhìn anh.

Không ngờ tên nhóc này ngay cả nhà họ Thẩm cũng không coi ra gì.

Hồng Ngọc thì lại xoa xoa cái cằm thon thon của mình nói:

"Lúc ấy, con còn thắc mắc sao cái người tên Lâm Hàn này lại dám cả gan ăn nói ngông nghênh cứng chọi cứng với Thẩm Xuân Phong trên thuyền hoa, hóa là ra có anh Trần chống lưng!"

Theo Hồng Ngọc, Lâm Hàn dám nói ra câu "Ngay cả Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu", 80% là vì có Trần Nam chống lưng cho.

"Chắc là thế rồi!"

Đám sếp lớn kia cũng chợt hiểu ra, bàn tán xôn xao.

"Nhà họ Thẩm là một trong ba thế gia lớn của Hoa Đông, là quái vật mà chúng ta phải ngước nhìn! Tên nhóc này vậy mà lại dám hỗn láo với bọn họ!"

"Đúng là chán sống mà!"

"Ông ngốc à, không nghe ban nãy Hồng Ngọc nói gì sao, Lâm Hàn có anh Trần làm chỗ dựa nên mới dám như vậy đó!"

"Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng thôi!"

...

Tiếng bàn tán truyền vào tai Lâm Hàn, nhưng vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như không.

"Được rồi, lần này gọi mọi người tới không phải để bàn chuyện của mấy tên cấp dưới".

Hồng Chính mở miệng, chẳng thèm nhìn Lâm Hàn lấy một cái, ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, Hồng Ngọc ngồi bên cạnh ông ta.

Theo Hồng Chính, Lâm Hàn hiển nhiên là đàn em hay thư ký gì đó của Trần Nam, cho nên không đáng để lãng phí tâm tư lên người anh.

"Hôm nay, tôi tập hợp mọi người tới là để bàn về việc mua thiết bị bảo vệ môi trường cho các nhà máy hóa chất, nhà máy dầu thô và nhà máy sợi hóa học. Chúng ta vừa ăn vừa nói đi".

Hồng Chính nói, gương mặt treo nụ cười ôn hòa bình dị gần gũi:

"Mọi người đều biết là giờ nhà nước càng ngày càng quan tâm đến vấn đề bảo vệ môi trường. Dù có tốn núi vàng núi bạc cũng muốn có trời trong nước biếc".

"Mấy nay, các nhà máy của nhà họ Hồng chúng ta xả nước thải cũng không đạt tiêu chuẩn gây ô nhiễm môi trường. Nếu không mua thiết bị xử lý nước thải mới trong thời gian quy định, thì chúng ta đành phải ngừng sản xuất vô kỳ hạn để sửa chữa, đồng nghĩa với việc đóng cửa nhà máy".

"Mà bảo vệ môi trường là chính sách của nhà nước, dù là nhà họ Hồng cũng không thể làm trái được".

"Đúng vậy! Đây là chính sách của nhà nước đó, nghe nói bên phía Đan Đồ đã có mấy nhà máy phải đóng cửa rồi!"

"Tình hình bây giờ gay gắt lắm!"

Mấy ông lớn tôi một câu anh một câu thảo luận.

Hồng Chính gắp miếng đồ ăn ăn xong nói tiếp:

"Nhưng mà số thiết bị kia cộng lại phải tốn hàng chục tỷ, cực kỳ đắt. Nếu nhà họ Hồng mua thì sẽ mất vài năm mới kiếm lại được, chứ đừng nói là có lời".

"Quá trình ấy rất lâu, mọi người cũng biết tính của Hồng Chính tôi rồi đó, mười năm là quá lâu, phải giành giật từng giây. Loại chuyện mà ba năm chẳng kiếm được đồng lời nào tôi sẽ không làm".

Mấy ông lớn kia đều gật đầu, bọn họ hiểu rất rõ tính cách của Hồng Chính.

"Vì vậy, chỉ có thể dựa theo số phần trăm cổ phần để bỏ tiền ra mua. Mọi người ở đây đều là cổ đông nắm giữ cổ phần của các nhà máy nhà họ Hồng chúng tôi. Mà lần này mua thiết bị xử lý rác thải cộng lại thì mất khoảng 20 tỷ".

Hồng Chính chợt mỉm cười:

"Nếu dựa theo cổ phần để chia thì nhà họ Hồng sẽ bỏ ra khoảng 10 tỷ. Còn mọi người, nếu chia ra thì mỗi người bỏ từ 50 triệu đến 1 tỷ".

"50 triệu!"

"1 tỷ!"

"Nhiều vậy! Thiết bị xử lý rác thải đắt như thế hả?"

Đám cổ đông nhỏ kia đều trợn mắt há hốc mồm.

Đa số họ, tiền mặt trong ngân hàng còn lâu mới đủ để mua thiết bị xử lý rác thải.

Bọn họ trở thành cổ đông của nhà máy từ khi nhà họ Hồng mới phát triển.

Phần lớn đều sở hữu khối tài sản tầm vài chục triệu hay vài trăm triệu, thế nhưng, đó là tính cả cổ phần ở bên trong.

Ví dụ như một người sở hữu 10% cổ phần nhà máy sợi hóa học thì tài sản nằm trong khoảng hơn trăm triệu.

Nhưng thực ra tiền mặt chỉ có mấy chục triệu thôi, bởi vì số cổ phần ấy chỉ tồn tại trên sàn giao dịch.

Lâm Hàn khẽ nhíu mày, theo dự đoán ban đầu của anh, thì bữa tiệc lần này là hai người Hồng Chính và Trần Nam bàn bạc riêng với nhau về chuyện dùng 6 tỷ mua thiết bị xử lý nước thải.

Nhưng giờ, Hồng Chính lại gọi nhiều cổ đông nhỏ tới ăn cơm như vậy, xem ra trong lòng ông ta đã có tính toán khác.

"Vẻ mặt ấy của mấy người là sao?"

Thấy mọi người bàn tán xôn xao, Hồng Chính giả bộ tức giận nói:

"Công trình bảo vệ môi trường là chính sách của nhà nước, ban hành nhanh chóng, không thể chống đối. Mấy cán bộ nhà họ Hồng làm trong tỉnh Tô đều phải chấp hành theo nó, không có vụ cò kè mặc cả".

"Thế nên, thiết bị xử lý rác thải kia, nhất định phải mua. Nhà họ Hồng sẽ dựa theo tỉ lệ cổ phần mà bỏ ra 10 tỷ. Còn mọi người, đương nhiên cũng phải bỏ, dù sao cũng là cổ đông mà! Lẽ nào còn trông chờ chúng tôi bỏ tiền thay cho mấy người hả?"

"Ông chủ Hồng à, thế ông không biết rồi, nếu tính theo tỉ lệ cổ phần bỏ tiền ra thì những cổ đông nhỏ như chúng tôi hoàn toàn không có tiền!"

Một ông chủ cười khổ nói.

"Đúng vậy, 50 triệu đó trừ khi bán nhà mới đủ được".

"Tôi cũng không lấy ra được 1 tỷ đâu".

Mấy ông chủ kia đều lộ ra vẻ chua sót đưa ra ý kiến.

"Hóa ra là không có tiền".

Hồng Chính cười, mọi thứ đều nằm trong dự đoán của ông ta.

Thứ như cổ phần công ty, nếu không đổi ra tiền mặt thì mấy người kia chỉ có cái mác thôi.

"Nếu không có tiền thì tôi có một cách".

Hồng Chính đứng lên, chắp tay sau lưng nhìn mọi người nói:

"Mọi người đã đóng góp rất nhiều cho sự phát triển của nhà máy chúng tôi, vả lại đa số đều có con cái lớn hết, thậm chí là có chắt".

"Theo tôi, hay mọi người về hưu hưởng thụ tuổi già, uống trà rồi xem kịch, sống thoải mái biết bao nhiêu đúng không? Còn cổ phần công ty thì nhượng lại hết cho nhà họ Hồng chúng tôi đi".

Bọn họ nghe vậy biến sắc, trong lòng có linh cảm xấu.

"Đương nhiên là chúng tôi sẽ mua lại dựa theo giá trị thực của cổ phần, tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người! Dù sao mọi người cũng đâu mua nổi thiết bị xử lý rác thải đúng không nào?"

Một luồng khí thế bỗng phát ra từ trên người Hồng Chính, ép tới nỗi bọn họ không thở nổi.

Lâm Hàn thầm khen Hồng Chính dùng kế hay, thông qua chuyện mua thiết bị xử lý rác thải, trực tiếp khiến đám cổ đông nhỏ lẻ kia từ bỏ cổ phần của bản thân.

Như vậy, Hồng Chính có thể chính thức nắm trọn mấy nhà máy ở trong tay mình!

Đây quả thật chính là chỉ dùng một bữa tiệc đã thu lại hết quyền lực về tay mình!
Chương 360: Thủ đoạn của Hồng Chính

Hơn nữa thủ đoạn này, hầu hết các cổ đông ở đây đều không có khả năng ứng phó.

Cả phòng VIP trở nên im lặng.

Ánh mắt những cổ đông này loé lên, nhưng không ai lên tiếng đồng ý trước.

Cổ phần, họ không nỡ.

Nhưng không bỏ tiền ra mua thiết bị bảo vệ môi trường, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà máy bị đóng cửa.

“Các vị cảm thấy đề nghị của tôi thế nào, đừng im lặng nữa!”

Nhìn thấy cảnh này, Hồng Chính hơi nhíu mày, nhìn ông chủ ngồi trước mặt, nhẹ giọng nói:

“Ông chủ Lý, ông lên cho ý kiến trước đi”.

“Ông có 10% cổ phần nhà máy sợi hoá học phía Tây thành phố Kim Lăng, nếu ông chịu bán lại cổ phần của nhà họ Hồng, ông sẽ không cần phải trả tiền mua thiết bị bảo vệ môi trường”.

“Dựa theo tỷ lệ, ông có 10% cổ phần, nói thế nào thì mua thiết bị bảo vệ môi trường ông cũng phải bỏ ra 300 triệu tệ!”

“300 triệu tệ!”

Ông chủ Lý lên tiếng: “Ông chủ Hồng, tài sản tôi sở hữu cũng chỉ hơn 90 triệu tệ thôi, ông bảo tôi lấy đâu ra 300 triệu tệ?”

“Không có tiền? Không có tiền thì chuyển nhượng cổ phần, ông cũng không thể trơ mắt nhìn nhà máy sợi hoá học đóng cửa vì không bảo vệ môi trường chứ!”, Hồng Chính bình tĩnh nói:

“Hơn nữa ông đã có cháu, cũng đến lúc về hưu rồi, an hưởng tuổi già, hạnh phúc gia đình, tham gia vào giới kinh doanh tàn khốc làm gì nữa?”

Sắc mặt ông chủ Lý thay đổi, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ông chủ Hồng, ông nói có lý, tôi… tôi đồng ý chuyển nhượng cổ phần”.

“Quyết định của ông rất sáng suốt”.

Hồng Chính mỉm cười, sau đó lại nhìn sang ông chủ khác: “Ông chủ Trương, ông có 3% cổ phần ở nhà máy dầu thô. Theo tỷ lệ, ông cần chi 10 triệu tệ, ông có đủ tiền không?”

“Ông chủ Hồng, ông đừng nói nữa, tôi chuyển nhượng cổ phần!”

Ông chủ Trương cay đắng nói, ông ta không có tiền.

Hồng Chính gật đầu, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.



Cứ như vậy, chưa tới nửa tiếng, các ông chủ có mặt ở đây đều bằng lòng từ bỏ cổ phần trong tay. Nhà họ Hồng bỏ ra 20 tỷ tệ để mua thiết bị bảo vệ môi trường.

“Cách hay!”

Lâm Hàn quan sát từ đầu đến cuối, anh phải cất lời khen ngợi thủ đoạn thương mại của Hồng Chính.

Không có tiền mua thiết bị bảo vệ môi trường thì chuyển nhượng cổ phần, nhà họ Hồng sẽ bỏ tiền ra mua!

Tóm lại, không thể đóng cửa nhà máy.

Trong lòng Lâm Hàn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Ý nghĩ này khiến sống lưng Lâm Hàn lạnh toát.

Nếu Hồng Chính cấu kết với công ty sản xuất thiết bị bảo vệ môi trường, cố ý nâng giá lên để những cổ đông nhỏ này không có khả năng chi trả…

Càng nghĩ, Lâm Hàn càng sốc.

Nếu thật sự là vậy thì thủ đoạn thương mại của Hồng Chính thật sự khiến người khác phải thán phục.

“Haha, xem ra các vị đều là người biết tính toán, biết tiến biết lùi!”

Sau khi thuyết phục được những ông chủ này, Hồng Chính cười lớn, cầm ly rượu lên và nói với mọi người:

“Muốn sống trong xã hội này thì phải hiểu nguyên tắc rút lui khi đang có thế lực! Tôi rất vui khi thấy mọi người cùng từ bỏ cổ phần! Mặc dù để mua lô thiết bị bảo vệ môi trường lần này, nhà họ Hồng phải bỏ ra 20 tỷ, nhưng chúng tôi sẵn sàng bỏ ra số tiền này vì mọi người!”

“Chỉ cần những nhà máy đó có thể phát triển ổn định, lỗ một chút cũng đáng! Tôi mời mọi người một ly!”

“Cảm ơn ông chủ Hồng!”

“Đúng đó, nếu không có ông chủ Hồng, chúng tôi thực sự bó tay với thiết bị bảo vệ môi trường lần này!”

“Đến lúc đó chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà máy đóng cửa!”

“Chúng tôi nên kính rượu ông chủ Hồng mới phải!”

Một số cổ đông tỏ ra biết ơn, nâng ly rượu lên uống cạn.

“Việc này không thể chậm trễ, Ngọc Nhi, con đưa hợp đồng chuyển nhượng cho các ông chủ xem. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta cùng ký đi!”, Hồng Chính đặt ly rượu xuống rồi nói.

“Vâng thưa bố”.

Hồng Ngọc cầm cặp tài liệu lên, lấy từng xấp hợp đồng ra rồi đưa cho các cổ đông theo tên của họ.

Hiển nhiên, họ có chuẩn bị mà tới.

“Mọi người ký tên đi”.

Sau khi hợp đồng được phân phát hết, Hồng Chính cười nói.

Những cổ đông đó bắt đồng ký tên lên hợp đồng.

Sau khi làm xong hết mọi việc, Hồng Chính nhếch môi, nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ.

Kể từ bây giờ, cổ phần của tất cả nhà máy đã về tay nhà họ Hồng.

“Ông chủ Hồng, tôi nghe nói nhà họ Hồng mua thiết bị bảo vệ môi trường với giá 20 tỷ tệ, có vẻ hơi có áp lực”, lúc này Lâm Hàn nói:

“Ông chủ Trần của chúng tôi cũng muốn góp chút tiền giúp nhà họ Hồng mua thiết bị bảo vệ môi trường, chỉ cần nhà họ Hồng cho chúng tôi một ít cổ phần là được”.

“Cậu là cái thá gì? Ở đây cũng có chỗ cho một người làm như cậu lên tiếng à?”

Ánh mắt Hồng Chính như điện chớp, nhìn Lâm Hàn với vẻ lạnh lùng sắc bén, cảm giác áp bách ập tới.

Nếu người bình thường cảm nhận được hơi thở này, họ sẽ run lên vì sợ hãi, nói không nên lời.

Nhưng Lâm Hàn, vẻ mặt anh không thay đổi, hờ hững nói:

“Tôi không phải cái thá gì, tôi là trợ lý của ông Trần”.

“Ông chủ Hồng, chuyện giúp nhà họ Hồng mua thiết bị bảo vệ môi trường lần này do Lâm Hàn toàn quyền xử lý và giúp tôi đàm phán”, Trần Nam toét miệng cười:

“Dù sao tôi cũng vừa mới về nước, có rất nhiều chỗ không hiểu. Vậy nên chuyện này giao cho cậu ấy, tôi chỉ phụ trách chi tiền thôi”.

Vẻ ngoài của Trần Nam khiến người khác có cảm giác anh ta là kẻ ngốc nhiều tiền.

Ánh mắt Hồng Chính loé lên, Lâm Hàn, cái tên này khá quen, hình như ông ta đã nghe thấy ở đâu, nhưng nhất thời không nhớ ra.

“Thì ra là thế, anh Trần, anh không nói sớm!”

Sau đó ông ta lập tức nở nụ cười: “Vừa rồi tôi còn không hài lòng, ngay cả một người làm mà anh Trần cũng không dạy bảo được thì có tư cách gì thương lượng chuyện làm ăn với tôi. Lâm Hàn, nếu chuyện này do cậu chịu trách nhiệm hoàn toàn thì cậu nói xem, cậu muốn đầu tư thế nào?”

“Ban đầu chúng tôi định đầu tư 6 tỷ tệ để có được tỷ lệ cổ phần tương đương của những nhà máy đó”, Lâm Hàn mỉm cười:

“Nhưng bây giờ toàn bộ cổ phần của nhà máy đều do ông chủ Hồng nắm giữ. Tôi thấy thế này, chúng tôi sẽ lấy 45% cổ phần của ông chủ Hồng”.

“45%?”

Mí mắt Hồng Chính giật giật, nhiều cổ phần như vậy, sáu tỷ tệ đương nhiên không đủ, ít nhất cũng phải 9 tỷ tệ!

Ông ta nhìn Trần Nam chăm chú, đối phương muốn có 45% cổ phần, hiển nhiên chắc chắn có thể bỏ ra 9 tỷ.

Ông ta không ngờ Trần Nam lại giàu có như vậy.

“45% cổ phần!”

“Anh Trần này giàu vậy sao?”

Những cổ đông nhỏ và các ông chủ đều há hốc mồm kinh ngạc.

Hồng Chính hỏi xác nhận lần nữa: “Lâm Hàn, muốn có 45% cổ phần thì cậu phải bỏ ra 9 tỷ tệ, cậu có đủ tiền không?”

“Yên tâm, ông chủ Trần của chúng tôi không có gì nhiều, chỉ có tiền là nhiều”, Lâm Hàn cười tự tin.

Hồng Chính im lặng, ánh mắt không ngừng loé lên.

Hồng Ngọc ở bên cạnh cũng xoa cằm, chìm vào suy tư.

Đây là chuyện lớn đối với cả nhà họ Hồng.

Dù sao chuyển nhượng 45% cổ phần cho người khác, mặc dù nói nhà họ Hồng nắm quyền kiểm soát nhà máy, nhưng nếu sau này có chuyện gì, chưa biết chừng lại bị đối phương tu hú chiếm tổ.

“Được, tôi đồng ý!”

Sau khi suy nghĩ gần nửa phút, Hồng Chính đập bàn, quả quyết nói.

“Bố…”

Vẻ mặt Hồng Ngọc thay đổi, định lên tiếng.

“Ngọc Nhi, con đừng nói gì, bố biết con đang nghĩ gì”, Hồng Chính giơ tay lên ngắt lời cậu ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK