Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 906: Làm theo quy định mà thôi

Càng nghĩ, Khổng Tử Dục lại càng thấy quá là khủng bố.

Sở dĩ anh ta có thể nhận ra điều bất thường là vì anh ta am hiểu được phần nào con người anh.

Nhưng dù thế thì anh ta cũng phải chờ rất lâu mới phát hiện được.

Nói cách khác, nếu anh ta có là gia chủ nhà họ Khổng, trở thành đối thủ Lâm Hàn, với sự hiểu biết của anh ta về Lâm Hàn như thế thì kết quả vẫn là thất bại.

Thực lực chênh lệch quá lớn, khả năng lên kế hoạch cũng không sánh bằng người ta, thì làm sao đủ tư cách để cạnh tranh, rõ ràng hai người đã không đứng trên cùng một mặt phẳng ngang bằng.

Dù tính đến thời điểm này, anh ta đã biết Lâm Hàn cố ý thì vẫn không thể hiểu nổi tại sao anh lại lựa chọn làm thế, anh dựa vào điều gì? Nhưng nghĩ hoài nghĩ mãi, Khổng Tử Dục vẫn không hiểu.

Nhưng nếu Lâm Hàn đã tự tin như vậy, anh ta cũng yên tâm không cần phải lo lắng nữa, tin chắc rằng Lâm Hàn sẽ có cách giải quyết của riêng mình.

Cũng may anh ta không đứng ở phía đối địch với Lâm Hàn, nếu không trở thành đối thủ với một người như thế khiến Khổng Tử Dục thấy quá đáng sợ.

Sau đó, Khổng Tử Dục không bận tâm tới nữa, chỉ cần đứng đó xem một màn kịch đặc sắc là được.

Còn Lâm Hàn, anh cũng khá là bất ngờ khi Khổng Tử Dục có thể phát hiện ra nhanh như thế, xem ra anh ta cũng có bản lĩnh nhất định.

Lâm Hàn hơi cạn lời, một Khổng Tử Dục có tài năng thiên phú như thế, còn là con trai ruột của Khổng Trung Thiên, tại sao lại không bồi dưỡng để anh ta làm gia chủ đời tiếp theo? Nếu để Khổng Tử Dục làm gia chủ nhà họ Khổng, Lâm Hàn nghĩ mặc dù gia tộc này vẫn không thể là đối thủ của mình nhưng ít nhất sẽ mạnh hơn nhiều, sẽ khiến Lâm Hàn và Tiêu Nhã phải đau não hơn một chút, tuyệt đối không thể thuận lợi như vậy. Mà nhà họ Khổng lại không làm thế, có thể nhận ra gia tộc này đã mục rữa, không còn sự huy hoàng.

Dường như Tiêu Nhã nhận ra vẻ mặt của Lâm Hàn nên lặng lẽ đẩy anh, khẽ hỏi: “Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì hả?”

Lâm Hàn khẽ lắc đầu nói: “Không có gì, hình như Khổng Tử Dục đã nhận ra kế hoạch của chúng ta, nhưng anh ta sẽ không để lộ, dù sao anh ta cũng đứng trên cùng một chiếc thuyền với chúng ta”.

Tiêu Nhã nghe thế thì thấy hơi ngạc nhiên, Lâm Hàn và cô ấy lên một kế hoạch rất khó để phát hiện, Tiêu Nhã nghĩ nếu mình không biết trước thì chắc cũng chẳng phát hiện ra được. Không ngờ Khổng Tử Dục chẳng biết được tin tức gì lại có thể phát hiện ra nhanh như thế, đúng là khá lợi hại.

Tiêu Nhã liếc mắt nhìn Khổng Tử Dục, cảm thấy hơi khâm phục.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Nhã và Lâm Hàn cùng với ba nhà quý tộc lớn ra tới chỗ năm trăm người bọn họ mang đến.

Sau lưng nhóm người Lâm Hàn là rất nhiều thế lực vùng xám của thành phố Thiên Kinh.

“Cậu Lâm, không phải chúng tôi cố tình làm khó cậu mà là do quy định có sẵn, nhà họ Tiêu cũng tham gia vào quá trình lập ra quy định đó nên biết rõ, đã là quy định thì không thể vi phạm, nên nếu chúng tôi vô tình phát hiện ra người làm sai thì đừng trách chúng tôi không khách sáo, làm theo quy định thôi, đến lúc đó cậu đừng oán trách gì chúng tôi nhé”, ông Khương cười nói.

Khách sáo là thế nhưng vẻ mặt ông ta nhìn kiểu nào cũng thấy đắc ý không sao tả được, hai gia chủ còn lại cũng vui vẻ không ai bằng, vừa không đắc tội Lâm Hàn vừa chẳng tốn chút sức nào, chỉ dùng một kế hoạch như thế là có thể công khai, danh chính ngôn thuận đuổi anh ra khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh, bọn họ không vui mới là lạ.

Sau lưng, các gia chủ của thế lực khác nghe thế cũng cảm thấy khá buồn cười, Lâm Hàn vất vả trăm bề, cuối cùng thành công trở thành thế lực vùng xám Thiên Kinh rồi, lại vì làm trái với quy định mà không được tham gia vào hội nghị quý tộc, đúng là khá hài hước. Dù sao hội nghị Quý Tộc hôm nay cũng là nơi phân chia lợi ích của tất cả những thế lực trong vùng xám của Thiên Kinh, không thể tham gia vào hội nghị cũng tức là hàng ngàn lợi ích và tài nguyên của Thiên Kinh đều không liên quan gì đến Lâm Hàn. Trong tình huống đó, Lâm Hàn trở thành thế lực xám của Thiên Kinh cũng có tác dụng gì đâu? Chỉ là một cái danh mà thôi, hoàn toàn chẳng có chút tác dụng nào. Suy nghĩ cả nửa buổi, cuối cùng vẫn bằng không, đúng là hơi buồn cười.

Bấy giờ, sắc mặt Lâm Hàn cũng không được tốt lắm, nói: “Tôi vừa mới gia nhập vào vùng xám Thiên Kinh nên không cần phải nghiêm khắc đến thế chứ? Hay là để đó kiểm tra sau đi?”

Lâm Hàn diễn nét sợ hãi, cực kỳ không muốn để cho người của ba quý tộc lớn kiểm tra hơn năm trăm người mình dẫn theo.

Vẻ mặt của Lâm Hàn lọt vào mắt đám người kia, trông kiểu nào cũng thấy thuần mắt, từ khi biết Lâm Hàn đến nay, bọn họ chẳng kiếm chác được gì từ anh, vấn đề là dù họ có chán ghét Lâm Hàn đến mức nào thì vẫn không làm gì được anh, thậm chí còn sợ hãi anh đủ đường.

Nhà họ Chu và nhà họ Khương thì tất nhiên không cần phải nói, trong trận chiến giữa ba quý tộc đó, sự xuất hiện của Lâm Hàn khiến họ nếm đủ trái đắng, nếu không có anh thì nhà họ Chu và họ Khương đã không thành thế này, tất cả đều do Lâm Hàn.

Nhà họ Khổng cũng chẳng vui vẻ là bao, họ từng cử người đi ám sát Lâm Hàn, thế nhưng lại bất ngờ tổn thất hơn phân nửa, bây giờ cũng chẳng thể lấy được chút quả ngon trái ngọt nào từ anh.

Khổng Trung Thiên nghe Lâm Hàn nói thế cũng cười cười nói: “Cậu Lâm, ngại quá, không phải là do chúng tôi cố tình kiếm chuyện với cậu mà quy định là thế rồi, không thể làm trái, chúng tôi kiểm tra người cậu dẫn đến cũng là theo quy định cả, chúng tôi chỉ làm việc theo đúng quy định đã đề ra, mong cậu đừng so đo”.

“Đúng đó, chỉ là làm theo đúng quy định thôi mà, chúng tôi đều không muốn thế đâu, dù sao tất cả đều là thế lực vùng xám của Thiên Kinh, sau này ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại thấy mà!”, gia chủ nhà họ Chu nói.

Gia chủ nhà họ Khương cũng khẽ gật đầu nói: “Chuyện này không phải là do chúng tôi làm khó làm dễ gì cậu, mà là quy định, tôi muốn giúp cậu nhưng thật sự là hết cách rồi”.

Tiêu Nhã cũng lên tiếng: “Các người đừng có cố gắng moi móc ra cả đống lý do làm gì, chỉ là cố tình nhắm vào Lâm Hàn, không muốn anh ấy tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh thôi chứ gì? Tôi thấy dù không có quy định này thì các người cũng sẽ nghĩ ra cách khác, để anh Lâm rời khỏi hội nghị lần này, các người cố tình gây chuyện với Lâm Hàn mà!”

“Ấy, gia chủ nhà họ Tiêu nói thế không hay lắm đâu, chúng tôi nào có nhắm vào cậu Lâm? Cô căn cứ vào đâu mà nói thế?”, ông Khương nghe thế bèn vội vàng giải thích, đùa gì thế, nếu cứ để Tiêu Nhã vu oan thế này rồi Lâm Hàn ghim bọn họ thì không tốt, nhỡ mà Lâm Hàn không thể tham gia được hội nghị quý tộc Thiên Kinh, lại chơi trò cá chết lưới rách, chạy tới tìm nhà họ Khương trả thù thì phải làm sao?

Gia chủ nhà họ Khổng, Khổng Thiên Trung cũng nhanh chóng chối bỏ trách nhiệm: “Đúng đó, chúng tôi chẳng muốn làm gì cậu Lâm cả, tất cả đều làm theo quy định mà thôi, quy định đã đề ra rõ ràng nên phải để chúng tôi kiểm tra một chút, chỉ cần cậu Lâm và nhà họ Tiêu không mang theo bất kỳ một tay đấm bình thường trong số năm trăm người này thì cả hai có thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này”.
Chương 907: Cứ kiểm tra hết đi

Nhà họ Khổng vừa mới nói xong thì Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều im lặng.

Bọn họ nhìn nhau, sắc mặt đều thay đổi.

Lúc nãy Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều mang vẻ mặt kích động, ai cũng vui vẻ vì cuối cùng họ cũng được nghe thấy những lời mình muốn nghe, không cần phải diễn nữa, cũng không cần phải lá mặt lá trái với những người kia.

“Gia chủ nhà họ Khổng, ông là gia chủ của quý tộc họ Khổng nên nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé? Một lời đã nói ra, tốt nhất nên làm được”, Lâm Hàn bèn lên tiếng cười nói.

Khổng Trung Thiên lập tức cảm thấy sai sai, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì cảm giác bất an đó lại càng dữ dội, nhưng cụ thể là lạ chỗ nào thì ông ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra.

Bấy giờ, nghe anh nói thế, Khổng Trung Thiên gật đầu theo bản năng, nói: “Tất nhiên sẽ giữ lời, chỉ cần hơn năm trăm người ở đây đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, không có tay đấm bình thường thì cậu có thể tiếp tục tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh, tuyệt đối không còn ai cản trở gì nữa, chúng tôi cũng chỉ làm theo quy định mà thôi, chứ có vô cớ làm khó làm dễ gì cậu đâu?”

Hai quý tộc lớn lúc bấy giờ cũng thấy có gì đó sai sai, từ vẻ mặt của Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì dường như họ đã hoàn thành một mục đích nào đó, chẳng hiểu sao lại khiến họ có cảm giác không lành.

Lâm Hàn nghe thế bèn nhìn Tiêu Nhã, sau khi Khổng Trung Thiên xác định thì cuối cùng chuyện này cũng thành công.

Tiêu Nhã bèn lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người đều nghe rõ ràng rồi chứ, chỉ cần năm trăm người ở đây đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh thì các người sẽ không ngăn cản Lâm Hàn tham gia vào hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này nữa!”

Ba quý tộc lớn cùng với phần lớn người trong thế lực vùng xám Thiên Kinh nghe thế cũng cảm thấy hơi khó hiểu.

Theo nguyên tắc mà nói thì Lâm Hàn đã được bỏ phiếu, thành công trở thành thế lực của vùng xám thành phố Thiên Kinh, hoàn toàn đủ tư cách tham gia hội nghị quý tộc lần này.

Chỉ cần trong số người Lâm Hàn mang đến không có bất kỳ một tay đấm bình thường nào, đều là cao thủ thì sẽ không trái với quy định, có thể thuận lợi tham gia vào hội nghị quý tộc lần này, cũng chẳng còn quy định nào khác nữa.

Chỉ là, tại sao Lâm Hàn và Tiêu Nhã phải cố tình nhấn mạnh điều đó? Tất cả mọi người đều không hiểu lắm.

Chắc không thể có chuyện năm trăm người Lâm Hàn mang đến đây đều là cao thủ được huấn luyện từ bé chứ? Làm sao có chuyện đó được? Lâm Hàn lấy đâu ra nhiều cao thủ như thế, quý tộc chính là thế lực hàng đầu Hoa Hạ, nhưng thời kỳ đỉnh cao nhất họ cũng chỉ có hơn trăm cao thủ mà thôi.

Như lúc này đây, trong bốn quý tộc lớn thì nhà họ Khổng mạnh nhất cũng chỉ dẫn theo hơn tám mươi cao thủ đến mà thôi.

Tuy nhà họ Khổng vẫn còn một số cao thủ xảy ra chuyện không đến được, nhưng dù có tính cả họ thì cao lắm cũng chỉ là một trăm mấy, cách con số năm trăm cực kỳ xa.

Bấy giờ, ba quý tộc lớn và thế lực vùng xám Thiên Kinh đều thấy có gì đó là lạ, Lâm Hàn và Tiêu Nhã hành động như vừa mới đạt được mục tiêu nào đó, nhưng bọn họ nghĩ mãi vẫn không hiểu được rốt cuộc là chuyện gì.

Ông Khương cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ cần năm trăm người mà cậu Lâm mang tới đây đều là cao thủ hàng thật giá thật, không có tay đấm bình thường trà trộn vào thì chẳng còn vấn đề gì nữa, có thể tiếp tục tiến hành hội nghị quý tộc Thiên Kinh”.

Lâm Hàn nghe thế bèn gật đầu nói: “Được, nếu mọi người đã nói thế thì tôi cũng nhớ trong đầu thế, bây giờ các người có thể bắt đầu kiểm tra, muốn kiểm tra thế nào là tùy mọi người, tôi tuyệt đối không quan tâm!”

Nghe Lâm Hàn nói thế, người của ba quý tộc lớn nhìn nhau, đều không hiểu.

Lúc nãy Lâm Hàn và Tiêu Nhã đều tỏ vẻ không muốn, không cam tâm cho bọn họ kiểm tra hơn năm trăm người này, bây giờ lại thản nhiên bảo họ nhanh chóng kiểm tra, tuyệt đối không sợ kiểm tra xảy ra vấn đề gì ư?

Bọn họ là người của ba quý tộc lớn nên không đến nỗi ngu như thế, chỉ cần năm trăm người này có một tay đấm bình thường thì họ sẽ kiểm tra ra được ngay.

Bọn họ vẫn không thể hiểu nổi, nhưng dù thế, bọn họ cũng không tin rằng bên trong năm trăm người này chẳng có tay đấm bình thường nào. Chỉ cần kiểm tra thấy một tay đấm thôi là họ đủ lý do để đuổi Lâm Hàn ra khỏi hội nghị lần này, hơn nữa cũng không cần phải bận tâm đến việc đắc tội anh, đó là quy định đã được lập ra từ trước cơ mà.

“Được, thế thì bây giờ bắt đầu kiểm tra!”, Khổng Trung Thiên nói.

Sau đó, ba quý tộc lớn dùng cách được ghi trong quy định để kiểm tra.

Cách kiểm tra cũng khá là đơn giản, đó là trực tiếp cử cao thủ bậc trung đẳng ra để thử nghiệm, nếu bên đó thua quá thảm thì chính xác là tay đấm bình thường, ngược lại, nếu thắng hoặc thua sít sao, thì được tính là cao thủ.

Trong tình huống có quá nhiều người thì phải chia ra để thực hiện lần lượt.

Phần lớn thế lực đứng đằng sau đều tò mò chạy tới xem, muốn nhìn thử coi rốt cuộc năm trăm người Lâm Hàn mang đến có tổng cộng bao nhiêu cao thủ được huấn luyện, bao nhiêu tay đấm được trà trộn vào.

Vẻ mặt Khổng Tử Dục lúc nãy cũng hơi lạ.

Lúc nãy anh ta đã nhận ra Lâm Hàn và Tiêu Nhã hoàn toàn không trúng kế của ba quý tộc lớn, mà bọn họ lại đang rơi vào cái bẫy của hai người kia, điều đó thể hiện rõ trong lúc anh ta với Lâm Hàn chạm mắt nhau.

Nhưng phát hiện ra điều đó cũng chẳng được tích sự gì, Khổng Tử Dục nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ thế nào cũng không biết rốt cuộc hai người kia đang tính toán chuyện gì.

Những lời mà Lâm Hàn nói với ba quý tộc kia thì Khổng Tử Dục cũng lờ mờ đoán ra, đó là trong năm trăm người họ mang đến vốn không tồn tại tay đấm bình thường, tất cả đều là cao thủ, chỉ có như thế thì hai người họ mới tự tin đến vậy, không sợ xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

Dù sao trước đó Lâm Hàn cũng không nói rằng năm trăm người anh mang đến có tay đấm bình thường, chỉ có bọn họ nghĩ thế mà thôi.

Nghĩ tới đó, Khổng Tử Dục lại thấy khủng bố, nghĩ cẩn thận hơn, nhà họ Lâm là con quái vật khổng lồ, có vẻ như bọn họ đủ sức để làm việc đó, đủ sức lấy ra nhiều cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh như thế.

Bấy giờ, Khổng Tử Dục lại thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, dù sao một người không biết được thực lực của nhà họ Lâm thì có đánh chết cũng không bao giờ nghĩ đến việc này, ván cờ hôm nay, ba nhà quý tộc lớn đã thua ngay từ đầu.

Bấy giờ, bọn họ đang tiến hành thương lượng với nhau, rốt cuộc nên lấy bao nhiêu mẫu là thích hợp, bình thường thì chỉ cần lấy mười mấy người là đủ, nhưng thấy Lâm Hàn và Tiêu Nhã tự tin thế này khiến họ thấy hơi lo lắng, vì thế muốn chọn càng nhiều mẫu càng tốt, để Lâm Hàn không gặp may, tay đấm bình thường không bị chọn trúng.

Lâm Hàn thấy thế cũng đứng ra nói thẳng: “Lo lắng lắm hả? Thế thì các người không cần phải lấy mẫu, cứ kiểm tra hết đi, tôi có thời gian, lãng phí nó một chút cũng không sao cả!”
Chương 908: Mục đích thật sự

Lâm Hàn vừa dứt lời thì ba quý tộc kia sửng sốt.

Nói cái gì thế không biết?

Người của ba quý tộc lớn đang nghĩ cách xem phải làm sao để lấy được nhiều người đi kiểm tra nhất, quyết tâm phải tìm cho bằng được tay đấm bình thường, dùng quy định có sẵn để ép Lâm Hàn phải rời khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh.

Lâm Hàn thì hay rồi, trực tiếp bảo bọn họ lấy hết luôn? Thật hay giả vậy, chẳng lẽ Lâm Hàn thật sự không sợ tay đấm bình thường trong đó bị lôi ra à?

Trong khi bọn họ đang cảm thấy khó hiểu nhìn Lâm Hàn thì anh lại chẳng có vẻ gì là đùa, cực kỳ nghiêm túc.

Bấy giờ, người của ba nhà quý tộc lớn bắt đầu không hiểu được tình huống, rốt cuộc tên Lâm Hàn này đang nghĩ cái gì thế.

Không thể nào, năm trăm người Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh ư?

Khoảnh khắc nghĩ đến khả năng đó, bọn họ lại lập tức bác bỏ, thật sự là không thể mà.

Cùng lúc đó, phần lớn thế lực của Thiên Kinh nghe thế cũng chẳng hiểu nổi mạch não của tên Lâm Hàn này, anh thật sự tự tin như thế, không lo tay đấm bình thường trong số này bị tìm thấy ư?

“Tên Lâm Hàn này nghĩ gì vậy trời? Cậu ta lấy cái gì để tự tin như vậy?”

“Đừng có nói là năm trăm người ở đây đều là cao thủ hàng thật giá thật nha?”

“Không có cái chuyện đó được đâu, mỗi quý tộc có cao nhất cũng tầm hơn trăm cao thủ mà thôi, quý tộc đã là thế lực lớn nhất ở Hoa Hạ rồi, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu dựa vào cái gì để lấy ra hơn năm trăm cao thủ được huấn luyện đây?”

“Hơn nữa lần trước nhà họ Tiêu còn tổn thất nặng nề, chắc bọn họ có thể lấy được hơn năm mươi cao thủ là cùng chứ gì”.

“Thật sự không hiểu nổi cái tên này bị làm sao nữa, tôi muốn chống mắt lên nhìn xem cậu ta có thể làm ra trò gì”.

Tất cả thế lực Thiên Kinh đều xì xào bàn tán, tất cả đều tò mò về Lâm Hàn, không hiểu tại sao anh lại lựa chọn như vậy.

Bấy giờ, ba nhà quý tộc lớn đều nhìn nhau, đưa ra quyết định của mình, dù Lâm Hàn đang muốn làm gì thì anh đã nói như thế, bọn họ cũng sẽ làm như thế. Kiểm tra hết một lượt năm trăm người, họ không tin mình chẳng thế tìm nổi một kẻ không phải cao thủ, chỉ cần một người thôi, họ sẽ mượn cái quy định đó để danh chính ngôn thuận đuổi anh đi, dù anh có làm trò hề gì thì khi đó cũng không có tác dụng nữa.

“Nếu đã thế thì chúng tôi không khách sáo nữa, chúng ta cứ kiểm tra hết đi”, ông Khương cũng cười nói.

“Tất nhiên, các người hãy bắt đầu nhanh lên”, Lâm Hàn cười nói, vẫn là dáng vẻ đầy tự tin, không hề có chút lo lắng.

Hơn năm trăm người đó phần lớn đều là cao thủ nhà họ Lâm, thêm cả người của Tôn Hàn Các, dù là cao thủ nhà họ Lâm hay người của Tôn Hàn Các thì Lâm Hàn đều tin tưởng cả, bọn họ đều có bản lĩnh của mình, tuyệt đối sẽ không thua bởi những cao thủ của đối phương.

Còn cao thủ nhà họ Tiêu thì trước khi đến đây anh đã dặn trước, những cao thủ không đủ mạnh thì tốt nhất đừng mang theo, chủ dẫn những cao thủ có đủ bản lĩnh đối phó thôi.

Nên trên thực tế, cao thủ nhà họ Tiêu chỉ có một nửa tài giỏi nhất mà thôi, một nửa không đủ điều kiện hoàn toàn không được góp mặt, thế nên hơn năm trăm người này anh có thể chắc chắn là không có chút vấn đề nào, dù bọn họ có muốn soi mói đến cỡ nào đi nữa cũng không thể tìm nổi một cọng lông.

Theo kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì tất nhiên mọi thứ không dừng lại ở đó, lừa bọn họ rơi vào cái bẫy của hai người đặt ra là không đủ, cứ tiếp tục thế này, dù người của ba quý tộc lớn không kiểm tra ra được tay đấm bình thường hay bất lỳ vấn đề gì, dù cuối cùng bọn họ phải buông tay chấp nhận cho anh tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh thì mục tiêu của hai người họ vẫn còn xa lắm.

Dựa theo tình huống này, nếu xét theo thực lực, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu có thể tranh giành được rất nhiều tài nguyên béo bở, nhưng cũng chỉ có thể mà thôi, mục đích của hai người bây giờ không phải là tranh giành lợi ích cho mình ở hội nghị quý tộc lần này, mà là thống lĩnh tất cả các quý tộc, gián tiếp thống lĩnh cả thế lực vùng xám của Thiên Kinh, đó mới là mục tiêu chính.

Huống chi, dù họ chỉ cần lợi ích thì có lẽ mọi thứ cũng không diễn ra thuận lợi đến vậy, chắc chắn ba nhà kia sẽ không trơ mắt nhìn Lâm Hàn và Tiêu Nhã cắn nuốt đi hơn nửa lợi ích, chắc chắn họ sẽ nghĩ ra cách khác, đến lức đó sẽ có rất nhiều phiền phức.

Vì vậy thay vì Lâm Hàn và Tiêu Nhã tranh giành đến cá chết lưới rách với ba nhà quý tộc kia vì chút lợi ích nhỏ thì chi bằng họ trực tiếp tham lam hơn một chút, trực tiếp thống lĩnh tất cả, thế thì tiện hơn rất nhiều còn gì? Lợi ích ư? Lâm Hàn tự chia cho mình là được, căn bản không cần phải phí công phí sức đi tranh giành, một lần mệt thoải mái suốt về sau.

Tất nhiên, chuyện đó cũng không đơn giản như những lời nói miệng, theo kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã thì tất cả mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, không tốn vài ngày thì không thể hoàn thành được, dù sao cũng là những quý tộc lớn nhất Hoa Hạ, Lâm Hàn muốn thống lĩnh tất cả bọn họ thì tất nhiên không thể dễ ăn.

Đầu tiên, một trận chiến là điều bắt buộc, anh muốn đứng đầu tất cả các quý tộc thì phải có chiến tranh, nếu không chắc chắn bọn họ không bao giờ chịu cúi đầu, phải đánh ngã hết bọn họ thì mới có thể thống lĩnh bọn họ. Phải cho họ thấy sức mạnh tuyệt đối áp đảo thì mới khiến họ phải hạ thấp bản thân mình, sau này mới dễ dàng thống lĩnh họ.

Lần kiểm tra này chính là cơ hội tốt nhất, nên biết rằng năm trăm cao thủ anh mang tới không chỉ áp đảo về số lượng, mà mỗi người trong số đó đều có bản lĩnh rất lớn, có thể nói là mạnh hơn số cao thủ mà những người kia có được.

Tuy chỉ là kiểm tra mà thôi, mài dũa các thứ thì khi ra tay phải giữ chừng mực, nhưng gặp phải cao thủ mạnh, đánh nhau chỉ là chuyện trong nháy mắt, ai mà biết xảy ra chuyện gì? Nhỡ có gì bất ngờ, đánh ai đó bị thương cũng là chuyện có thể hiểu được. Hơn năm trăm người bên Lâm Hàn đã được dặn dò trước, một khi ra tay thì phải dùng hết sức, phải đánh cho bên kia bị thương thật nặng, dù không đến nỗi đánh chết nhưng khiến họ nằm trên giường mười ngày nửa tháng, không có sức chiến đấu là điều tất yếu.

Xét về bản lĩnh cá nhân, so với Lâm Hàn bên này thì cao thủ nhà họ Tiêu có thể yếu hơn một chút, nhưng sẽ không chịu thiệt trong tay cao thủ của ba nhà quý tộc này, không đến nỗi bị thương, khi được chọn trúng thì họ chỉ cần tự bảo vệ mình là ổn.

Cao thủ nhà họ Lâm thì khỏi phải bàn, tất cả đều có thể vượt xa số cao thủ của ba nhà quý tộc kia, đánh người bị thương là chuyện bình thường.

Cuối cùng chính là người của Tôn Hàn Các, tuy phối hợp lại không bằng cao thủ nhà họ Lâm, nhưng sức chiến đấu riêng lẻ lại trên cơ hẳn, dù sao họ cũng là những cao thủ đã trải qua không biết bao nhiêu chiến đấu sinh tử, kinh nghiệm cao hơn những cao thủ bình thường không biết bao nhiêu lần.
Chương 909: Đẳng cấp trên quý tộc

Trên quảng trường bên ngoài sân vận động ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh.

Lúc này, các thế lực của Vùng Xám thành phố Thiên Kinh đều đã tập hợp.

Lúc được biết phải kiểm tra Lâm Hàn và hơn năm trăm người nhà họ Tiêu mang đến, cao thủ của các gia tộc ở bên ngoài cũng tập trung lại xem.

Tuy số người của mỗi gia tộc cũng không nhiều, dù là nhà họ Khổng mạnh nhất trong bốn quý tộc cũng chỉ có hơn tám mươi cao thủ đến mà thôi.

Nhưng Vùng Xám Thiên Kinh có rất nhiều thế lực, cao thủ của các gia tộc đều tập trung ở nơi này thì đương nhiên phải đông người, hiện trường cũng có hơi chen chúc.

Thấy cảnh này, Lâm Hàn cũng thầm thấy ngạc nhiên, suy cho cùng Vùng Xám thành phố Thiên Kinh cũng có rất nhiều thế lực, hơn nữa còn có rất nhiều thế lực mạnh, cho nên cao thủ có mặt thật sự hơi nhiều.

Tuy Vùng Xám Bắc Đông đã là một nơi khá nổi tiếng ở Hoa Hạ nhưng cũng có vàng thau lẫn lộn, có chút chênh lệch với Vùng Xám Thiên Kinh, về mặt cao thủ, Lâm Hàn cảm thấy có thể chênh lệch một hai phần.

Đương nhiên Vùng Xám Bắc Đông cũng có không ít thế lực, nhưng đa số hoàn toàn không có bao nhiêu cao thủ, dù có thể đưa ra cao thủ thì cũng không nhiều, cho nên mới có ít cao thủ như thế. Đây là tình trạng bình thường của đa số các thế lực ở Hoa Hạ, dù sao bồi dưỡng cao thủ cũng rất tốn kém, không phải gia tộc nào cũng bồi dưỡng nổi.

Nhưng Vùng Xám thành phố Thiên Kinh lại khác, chỉ cần là một thế lực có chút tiếng tăm đều có hoặc nhiều hoặc ít một vài cao thủ, có lẽ là vì các thế lực ở nơi đây khá chú trọng việc bồi dưỡng cao thủ, cho nên xét tổng thể Vùng Xám Thiên Kinh có khá nhiều cao thủ, chắc chắn là nơi có nhiều cao thủ nhất trong các Vùng Xám của Hoa Hạ.

Lâm Hàn thầm cảm thán, đồng thời cũng vui mừng vì kế hoạch hoàn chỉnh đã lập ra cùng Tiêu Nhã trước đó. Nếu phải dùng bạo lực, năm trăm cao thủ Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến chắc chắn rất đông, là một lực lượng vô cùng mạnh mẽ, nhưng nếu đối mặt với sự liên hợp của tất cả các thế lực của Vùng Xám Thiên Kinh thì đúng là hoàn toàn không đáng chú ý.

Lúc này, ba quý tộc cũng bắt đầu kiểm tra.

Vì người cần kiểm tra quá nhiều, cho nên ba quý tộc phái người chia nhau ra kiểm tra cùng một lúc.

Vì đề phòng tình huống bất ngờ, sau khi bàn bạc, ba quý tộc cũng quyết định không dùng tới cao thủ cấp trung trong gia tộc mà sử dụng cao thủ tinh anh nhất luôn, cũng sẽ không sử dụng cao thủ của các thế lực khác, vì cao thủ tinh anh của ba quý tộc bọn họ là lợi hại nhất.

Dù sao nếu Lâm Hàn hỏi tới, bọn họ cũng hoàn toàn có lý do, người cần kiểm tra quá nhiều, chỉ có thể sử dụng một vài cao thủ lợi hại là hoàn toàn có lý do.

Đương nhiên Lâm Hàn và Tiêu Nhã ở cách đó không xa cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng hoàn toàn không vạch trần, không ngăn cản bọn họ, thậm chí chỉ ước bọn họ phái hết cao thủ tinh anh trong gia tộc ra.

Bọn họ muốn sử dụng hết cao thủ tinh anh, như thế mới có thể dễ dàng đánh bại những người Lâm Hàn đưa đến, như thế đến lúc đó cũng chỉ có thể nói những người này hoàn toàn không phải cao thủ, mà chỉ là tay chân bình thường thôi.

Nhưng từ đầu đến cuối Lâm Hàn đều không lo người của mình sẽ thất bại, chỉ lo bên phía ba quý tộc không thể phái ra đủ cao thủ, không đủ làm cao thủ bên phía anh bị thương nặng.

Chuyện Lâm Hàn và ba quý tộc suy xét hoàn toàn không giống nhau, cho nên ba quý tộc cảm thấy thật ra làm như vậy cực kỳ có lợi với bọn họ, nhưng thật ra lại là có lợi cho Lâm Hàn. Dù sao thực lực của những người Lâm Hàn dẫn đến cũng rõ ràng ở đó, hoàn toàn áp đảo bằng thực lực thì có gì phải sợ chứ?

Tiêu Nhã ở bên cạnh Lâm Hàn vốn là người lên kế hoạch cùng anh, hoàn toàn hiểu rõ lúc này Lâm Hàn muốn làm gì, cho nên không lo lắng lắm.

Còn về bản lĩnh của hơn năm trăm người này, Tiêu Nhã cũng từng được thấy, cô ấy hoàn toàn tin tưởng bọn họ.

Cao thủ nhà họ Tiêu dẫn đến vốn là cao thủ tinh anh, nhiều nhất là không phân cao thấp, sẽ không đến mức thua, cho nên sẽ không bị đối phương nhận xét là tay chân bình thường, cũng sẽ không xảy ra chuyện bị thương nặng.

Còn về cao thủ Lâm Hàn đưa đến, dù Tiêu Nhã không hiểu rõ lắm, nhưng lần trước lúc ở thành phố Phụng Thiên ở Bắc Đông cô cũng đã từng nhìn thấy, cụ thể lợi hại bao nhiêu cũng khó mà nói được, nhưng chắc chắn là mạnh hơn cao thủ của nhà họ Tiêu, điều này Tiêu Nhã cực kỳ chắc chắn.

Nghĩ đến đây, Tiêu Nhã cũng hơi khó hiểu, rốt cuộc Lâm Hàn đến từ thế lực thần bí và mạnh mẽ nào, không chỉ có thể đưa tới nhiều cao thủ như thế, mà thực lực của mỗi cao thủ đều cực kỳ xuất sắc, khiến người ta cảm thấy khó tin.

Tiêu Nhã cũng từng thử điều tra, sử dụng mối quan hệ của quý tộc, nhưng hoàn toàn không điều tra ra được.

Sau đó Tiêu Nhã cũng đành thôi, dù cô ấy không biết cụ thể, nhưng cũng hiểu thế lực đứng sau Lâm Hàn chắc chắn cao hơn quý tộc rất nhiều, đã hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, với tầm mắt và tài nguyên của quý tộc đương nhiên không điều tra ra được.

Dù biết thật ra quý tộc không phải thế lực đứng đầu Hoa Hạ, chỉ là ở ngoài mặt mà thôi, nhưng Tiêu Nhã vẫn hơi bất ngờ, cũng may người này là Lâm Hàn, Tiêu Nhã khá tin tưởng, không lo lắng lắm, cho nên cũng không nghĩ nhiều, làm tốt chuyện của mình là được.

Mà lúc này, ba quý tộc cũng lần lượt phái cao thủ ra kiểm tra hơn năm trăm người Lâm Hàn và nhà họ Tiêu dẫn đến.

Lúc đầu ba quý tộc lần lượt phái ra một nửa cao thủ của mình, một nửa cao thủ này đều là tinh anh trong các quý tộc, vì số lượng bên phía Lâm Hàn và nhà họ Tiêu quá nhiều, có hơn năm trăm người, cho nên mới phái ra nhiều như thế.

Ba quý tộc lần lượt phái một nửa cao thủ ra, có tổng cộng gần trăm người, nhanh chóng chọn người bên phía Lâm Hàn, sau đó bắt đầu kiểm tra.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hàn bắt đầu hơi chờ mong, cũng đang cười thầm, bây giờ ba quý tộc đều phái cao thủ tinh anh của mình ra, lát nữa nếu bọn họ biết quyết định này là đang tự hại mình thì không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào.

Việc này trước đó Lâm Hàn và Tiêu Nhã cũng có nghĩ đến rồi, nhưng không ngờ lại thuận lợi như thế, Lâm Hàn và Tiêu Nhã còn chưa làm gì, ba quý tộc đã tự phái cao thủ tinh anh nhất của mình ra, hơn nữa còn phái tận một nửa.

Phải biết rằng Lâm Hàn đã ra lệnh cho cao thủ của nhà họ Lâm và Tôn Hàn Các, một khi bắt đầu kiểm tra thì sử dụng hết toàn lực, đồng thời ra chiêu ác, nhất định phải đánh trọng thương cao thủ ba quý tộc phái đến kiểm tra trong nháy mắt, cũng không cần đánh chết hoặc tàn phế, nhưng nhất định phải bảo đảm trong vòng một tuần không còn sức chiến đấu, không thể làm ảnh hưởng tới kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã.

Lúc này, gần trăm cao thủ của nhà họ Lâm và cao thủ phụ trách kiểm tra được ba quý tộc phái ra đã đi tới bãi đất trống đứng đối diện nhau, chuẩn bị đợi trận đấu bắt đầu.
Chương 910: Trận đấu bắt đầu

Trên khoảng đất trống.

Lâm Hàn, cao thủ của nhà họ Tiêu và cao thủ của ba nhà quý tộc đứng đối diện nhau.

Lúc này, ông Khương cũng nhìn Lâm Hàn, cười nói: “Cậu Lâm, vậy chúng ta bắt đầu trận đấu đi. Tôi vẫn muốn nói trước với cậu một số chú ý trong quá trình đấu, tránh gây ra hiểu lầm”.

Lâm Hàn nghe thế thì khẽ gật đầu, nói: “Ông nói đi”.

“Thứ nhất, mặc dù là trận đấu sát hạch nhưng đều là các cao thủ có bản lĩnh tài giỏi, khó tránh được sẽ xuất hiện những việc ngoài ý muốn, xảy ra thương vong, bất cứ chuyện gì xảy ra thì cũng phải tự gánh hậu quả. Thứ hai, chỉ cần có bất cứ ai gặp tình thế bất lợi rồi thua thì sẽ bị đánh giá là người giỏi võ chứ không phải cao thủ, tất nhiên lúc đó cũng sẽ giải quyết theo quy tắc. Thứ ba, thời gian đấu là một phút, quá thời gian mà vẫn hòa nhau thì tất nhiên kết quả sẽ quyết định là cao thủ thắng”, ông Khương lớn giọng nói.

Trước đó Lâm Hàn cũng đã biết được những điều cần chú ý này từ Tiêu Nhã. Lúc đó Lâm Hàn và Tiêu Nhã thống nhất kế hoạch, cũng xuất phát từ mấy quy tắc này, lợi dụng quy tắc để đối phó với cao thủ của ba nhà quý tộc. Đúng lúc có thể nhờ vào lần kiểm tra này để đánh trọng thương cao thủ của ba nhà quý tộc, khiến cao thủ của bọn họ mất hơn phân nửa. Nếu trong tay không đủ cao thủ thì tất nhiên cũng chẳng có quyền để lên tiếng, khi đó sẽ tiện cho kế hoạch của Lâm Hàn và Tiêu Nhã.

Đương nhiên ông Khương hiểu Lâm Hàn biết mấy quy tắc này, bây giờ nhắc lại lần nữa là để tránh gây hiểu lầm, tránh để lúc đó Lâm Hàn hoặc người nhà họ Tiêu đưa đến bị đánh giá không phải cao thủ, rồi Lâm Hàn cảm thấy họ không nhắc đến quy tắc. Vì thế nói quy tắc trước tránh để Lâm Hàn hiểu lầm, đến khi đó lại không nói đạo lý rồi trách họ thì không hay.

“Tôi hiểu, có thể bắt đầu rồi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Ông Khương nghe vậy, thấy Lâm Hàn vẫn bình tĩnh thì có hơi không hiểu Lâm Hàn lấy đâu ra tự tin. Nhưng đã đến lúc này rồi, ông Khương cũng không quan tâm nhiều nữa. Huống hồ, theo cụ ta thấy thì bây giờ Lâm Hàn cũng không thể giở trò gì được nữa.

Ngay sau đó, dưới sự theo dõi của đông đảo cao thủ và gia chủ các thế lực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh, trận đấu bắt đầu.

Vì quá nhiều người nên ba nhà quý tộc không thể trực tiếp bắt đầu cùng nhau được mà bắt đầu riêng lẻ, dù sao thì bọn họ không chỉ cần thi đấu mà bên cạnh đó còn cần trọng tài đánh giá và cần cả nhân lực.

Chẳng mấy chốc, mười nhóm người được dẫn đến một khoảng đất trống rộng lớn. Ông Khương tuyên bố: “Sau khi tiếng chuông vang lên thì bắt đầu trận đấu, thời gian đấu là một phút để phân thắng bại”.

Sau khi mười nhóm người chuẩn bị xong, tiếng chuông vang lên, trận đấu bắt đầu.

Bỗng chốc, tâm trạng của nhiều người ở hiện trường hơi căng thẳng, mắt dán chặt vào mười nhóm người đã bắt đầu thi đấu trên khoảng đất trống.

Hầu hết những người thuộc nhiều thế lực ở thành phố Thiên Kinh đều muốn xem người mà Lâm Hàn đưa đến rốt cuộc có bản lĩnh thế nào, từ đợt trước Lâm Hàn tham gia vào trận đấu giữa ba nhà quý tộc, tiếng tăm của Lâm Hàn ngày càng nổi ở thành phố Thiên Kinh.

Thậm chí trong thời gian này, Lâm Hàn đã được người của Vùng Xám ở thành phố Thiên Kinh truyền tai nhau như một nhân vật truyền kỳ.

Dù sao thì những việc Lâm Hàn đã làm thực sự khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Một người không phải người của quý tộc, thậm chí không phải một thế lực của Vùng Xám ở thành phố Thiên Kinh lại đột nhiên ra tay giúp cho nhà họ Tiêu vốn đang rơi vào tình thế bất lợi tuyệt đối, gần như diệt vọng lại chuyển bại thành thắng, đánh bại liên quân do hai nhà quý tộc họ Chu và họ Khương liên minh với nhau, có thể gọi là truyền kỳ.

Nhưng suy cho cùng chỉ là việc mà phần lớn mọi người nghe nói chứ chưa tận mắt chứng kiến, thế nên có không ít người của Vùng Xám ở thành phố Thiên Kinh tỏ ý nghi ngờ về tính xác thực của chuyện này.

Nhưng hôm nay, đúng lúc có thể mượn cơ hội này để xem, rốt cuộc Lâm Hàn có thật sự có bản lĩnh này hay không.

Mặc dù không thể tận mắt nhìn thấy bản lĩnh và năng lực chỉ huy của Lâm Hàn, nhưng xem kỹ năng của thuộc hạ Lâm Hàn thì cũng có thể nhìn ra được vài điều.

Lúc này, người của ba nhà quý tộc cũng hơi căng thẳng. Mặc dù theo họ thấy thì năm trăm người mà Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đưa đến không thể không có tay đấm bình thường, nhưng sự bất thường và vẻ tự tin ngời ngời của Lâm Hàn và Tiêu Nhã vừa rồi cũng khiến bọn họ hơi nghi ngờ, nghi ngờ Lâm Hàn vẫn còn chiêu để phòng thân, nghi ngờ có thể sẽ xảy ra rủi ro.

Trong ba nhà quý tộc, chỉ có Khổng Tử Dục là hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, anh ta còn nhìn thuộc hạ của Lâm Hàn ở khoảng đất trống trước mặt với vẻ hơi mong chờ.

Khổng Tử Dục không biết cụ thể Lâm Hàn là người thế nào, nhưng đại khái như nào thì Khổng tử Dục hoàn toàn biết rõ, Lâm Hàn đã có thể tự tin như vậy thì chắc chắn là có vốn liếng của mình rồi.

Khổng Tử Dục nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có một khả năng, đó là hơn năm trăm người mà Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đưa tới không có ngoại lệ, tất cả đều là cao thủ được huấn luyện bài bản, không một ai là tay đấm bình thường, nếu không, Lâm Hàn không thể tự tin như vậy. Nếu dựa vào chiến thuật khác thì bây giờ cũng không kịp, dù sao thì trận đấu đã bắt đầu, mà người của ba nhà quý tộc cũng sẽ không cho cơ hội, sẽ không cho Lâm Hàn thêm thời gian. Trước khi thi đấu để sát hạch tay chân bình thường, Khổng Tử Dục cảm thấy ba nhà quý tộc sẽ không cho Lâm Hàm thêm chút thời gian nào.

Mấy người nhóm Lâm Hàn cũng vô cùng mong đợi, điều mà người của ba nhà quý tộc muốn là họ cử ra cao thủ tinh anh, nhanh chóng đánh bại những cao thủ mà Lâm Hàn cử ra, sau đó đánh giá những cao thủ của nhóm Lâm Hàn thành những tay côn đồ bình thường, vi phạm quy tắc, đuổi Lâm Hàn ra ngoài.

Nhưng điều Lâm Hàn muốn chỉ là những cao thủ dưới tay mình có thể mượn cơ hội này để gây tổn hại nặng nề cho ba nhà quý tộc, từ đó làm suy yếu sức mạnh của bọn họ, chuẩn bị cho hành động về sau của nhóm Lâm Hàn và hoàn thành kế hoạch.

Lâm Hàn đã xem sơ rồi, mười người nhóm đầu tiên bên mình đều là cao thủ của nhà họ Lâm, không có người của Tôn Hàn Các hay nhà họ Tiêu.

Không có người của Tôn Hàn Các cũng rất bình thường, bởi vì người của Tôn Hàn Các tương đối ít, tổng cộng chỉ hơn mười người, khá khó để được chọn trúng, Lâm Hàn cũng đoán được lý do vì sao không có người của nhà họ Tiêu. Dù sao thì giữa họ đều là quý tộc, gần như đều quen biết đối thủ của đối phương, đặc biệt là lần này nhà họ Tiêu đều cử ra những cao thủ tinh anh, người của ba nhà quý tộc càng biết rõ hơn.

Cho nên nhìn thấy cao thủ tinh anh của nhà họ Tiêu thì cố ý không chọn mà toàn bộ đều chọn người bên phía Lâm Hàn.

Sau khi biết được điều này, Lâm Hàn bỗng mỉm cười, đúng là biết chọn mà. Vốn dĩ nên chọn những cao thủ tinh anh của nhà họ Tiêu, như vậy thì họ sẽ chịu ít tổn thất ban đầu hơn, nhưng chọn hết những cao thủ dưới trướng Lâm Hàn thì có thể kết quả sẽ khá thảm. Những cao thủ dưới trướng Lâm Hàn không chỉ có kỹ năng tốt mà ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn. Ở mức độ này thì không phải là có cho đối phương cơ hội hay không nữa, mà hoàn toàn là không cho đối phương cơ hội để đứng dậy rời đi.

Đã chọn đối mặt với cao thủ của nhà họ Lâm, vậy thì phải chuẩn bị tốt tâm lý để chịu thương và bị khiêng đi.

Lâm Hàn nhìn Tiêu Nhã ở bên cạnh rồi thấp giọng hỏi: “Cô đoán xem cao thủ mà tôi đưa tới cần trung bình bao lâu là có thể giải quyết được cao thủ của ba nhà quý tộc?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK