Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 451: Nhân lúc tôi chưa đổi ý

“Tôi biết cái này”, Lâm Hàn gật đầu.

“Về cơ bản, ma tuý ở khu Tam giác vàng được xuất khẩu cho các nước lân cận như Hoa Hạ, Myanmar, Philippines,… về sau mới mở rộng ra toàn châu Á, đằng sau đó còn cả thị trường trị giá cả nghìn tỷ tệ”, Trần Nam nói.

“Hơn nghìn tỷ!”

Mí mắt Lâm Hàn giật giật, con số này quá lớn rồi.

“Nhà họ Hoàng có buôn bán ma tuý với khu vực Tam giác vàng. Bọn họ có thể phát triển lớn mạnh như vậy cũng do có quan hệ mật thiết với bên đó, bán càng nhiều thuốc phiện sẽ kiếm được càng nhiều tiền, thế lực sẽ càng lớn mạnh”.

“Như thành phố Kim Lăng thuộc tuyến đầu này, mỗi năm có thể thu được con số lên đến cả chục tỷ. Những điều này đều là Vương Vũ nói cho tôi biết khi tôi đứng lên tiếp quản vùng xám thay cho Hoàng Liệt đã qua đời”.

Trần Nam nói tiếp: “Cũng vì cái chết quả Hoàng Liệt mà ông trùm ở các nơi khác bị mất đi đầu mối làm ăn với khu vực Tam giác vàng. Tôi đoán, Nguyễn Nguyên từ khu Tam giác vàng tới đây là vì chuyện này”.

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bật mở.

Một chàng trai trẻ bước vào, khuôn mặt xám xịt, hai gò má hóp lại, mặc một chiếc áo khoác da, người này chính là Nguyễn Nguyên.

“Anh Phàm, anh Nam, đã đưa người tới rồi đây!”

Sau khi người của Tôn Hàn Các đưa Nguyễn Nguyên tới, bọn họ đóng luôn cửa phòng lại.

“Anh Lâm, anh Trần!”

Nguyễn Nguyên nở một nụ cười chào hỏi rồi ngồi đối diện với hai người bọn họ.

Anh ta là người rất tinh ý. Vừa rồi mấy tay đàn em đưa anh ta tới đây đều chào Lâm Hàn trước, hơn nữa Lâm Hàn còn ngồi ở vị trí chính giữa của căn phòng.

Trong lòng anh ta cũng đoán ra được, đến cả Trần Nam cũng phải nghe theo ý của Lâm Hàn.

Tuy trong lòng Nguyễn Nguyên cảm thấy kinh ngạc, không biết chàng trai trẻ này có thân phận như nào mà khiến cả người đứng đầu vùng xám của Kim Lăng như Trần Nam cũng phải nghe lời, nhưng anh ta không để lộ sự kinh ngạc đó ra ngoài.

“Nguyễn Nguyên, chúng ta đi thẳng vào vấn đề thôi. Cậu đến Kim Lăng này là có mục đích gì?”, Trần Nam hỏi.

“Ha ha, anh Trần đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa”.

Nguyễn Nguyên cười ha ha: “Tôi đến Kim Lăng này là muốn hợp tác với hai vị đây! Chắc hai vị cũng đã nắm được thân phận của tôi rồi. Đại ca của tôi là một trong những trùm buôn ma tuý ở khu vực Tam giác vàng, tên Khôn Sa”.

“Lúc trước, tôi từng có hợp tác mật thiết trong việc mua bán ma tuý với mấy ông lớn của vùng xám như Tưởng Đào, Triệu Vong Xuyên ở Kim Lăng. Tôi cung cấp hàng, bọn họ mở đường. Mỗi năm, tôi có thể đem lại cho bọn họ nguồn lợi lên tới cả chục tỷ”.

Khuôn mặt Nguyễn Nguyên tràn đầy sự đắc ý: “Có điều, hiện giờ mấy ông lớn này đều bị thu về một mối cả rồi, vậy nên tôi mới tìm đến chỗ của anh Lâm và anh Trần”.

“Không biết hai vị thấy sao khi hợp tác với chúng tôi? Đây là mối làm ăn hai bên đều có lợi, hơn nữa tôi đảm bảo, độ thuần khiết và chất lượng của hàng đều đạt tiêu chuẩn. Chỉ cần chúng ta hợp tác thì sẽ có khoản tiền lớn chảy vào túi! Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về lượng tiêu thụ của người Hoa Hạ!”

Nói rồi, Nguyễn Nguyên nở một nụ cười, đợi hai người đưa ra quyết định.

Đôi mắt Trần Nam khẽ dao động, nghiêm túc suy xét rồi nói với Lâm Hàn:

“Chú em Lâm Hàn, bây giờ các khu vui chơi, quán karaoke, quán bar, nhà hàng, hộp đêm,… thị trường ma tuý đều đang trống rỗng, hơn nữa những mối này đều nằm trong tay chúng ta, đây đúng là con đường tốt cho chúng ta kiếm tiền. Cứ nhập hàng rồi bán là nằm đếm tiền thôi”.

“Nếu hợp tác với Nguyễn Nguyên, một năm chúng ta có thể kiếm được hai, ba chục tỷ là chuyện thường. Chú em Lâm Hàn, cậu…”

Nói đến đây, đột nhiên Trần Nam ngưng lại, bởi vì anh ta nhận thấy ánh mắt của Lâm Hàn đang lạnh dần.

“Tôi không dính dáng đến thuốc phiện!”

Lâm Hàn nói thẳng, ánh mắt đầy quyết đoán: “Chưa bàn tới sức mạnh chống buôn bán ma tuý ở Hoa Hạ, chỉ mỗi 50 gram ma tuý cũng đủ lĩnh án tử hình rồi, hơn nữa hiện giờ còn đang đẩy mạnh truy quét thế giới ngầm, không nên đùa trước họng súng”.

“Quan trọng hơn cả, đây là thứ hại người, có thể khiến nhiều gia đình nhà tan cửa nát, vợ con bỏ đi, vậy nên không thể dính tới. Đây là nguyên tắc và giới hạn của tôi”.

Nghe thấy vậy, Nguyễn Nguyên và Trần Nam đều ngẩn người.

“Anh Lâm, anh…chắc chắn mình không đang đùa chứ?”

Nguyễn Nguyên nhìn Lâm Hàn đầy cổ quái: “Đây là tiền đấy! Tiền dâng đến tận miệng như vậy mà anh không nhận? Một năm có thể kiếm được hai, ba chục tỷ, nếu bán được hàng có khi lên cả năm chục tỷ cũng chưa biết chừng”.

“Nhiều tiền đến vậy mà anh còn không cần?”

Nếu như Lâm Hàn nói lợi nhuận cao đi đôi với nguy hiểm cũng nhiều, hiện giờ đang truy quét thế giới ngầm nghiêm nên không muốn hợp tác thì Nguyễn Nguyên còn tin.

Đằng này anh ta không ngờ rằng Lâm Hàn lại nói chuyện đạo đức, thuốc phiện là thứ hại người, không được dính tới.

Đây là điều mà Nguyễn Nguyên chẳng ngờ được.

Đây chẳng phải là có rắc rối với tiền bạc sao?

Đầu óc tên nhóc này có vấn đề hả?

Sau khi nghe Lâm Hàn nói vậy, sắc mặt của Trần Nam cũng thay đổi, im lặng không lên tiếng.

“Anh Lâm, tôi khuyên anh nên suy nghĩ thêm chút, dù sao anh cũng nắm một thị trường lớn trong tay, nếu không dùng tới sẽ rất lãng phí!”, Nguyễn Nguyên lại nói.

“Thậm chí bên chúng tôi có một phương án có thể làm giảm nguy hiểm đến mức thấp nhất, chỉ cần anh đồng ý thả thị trường Kim Lăng ra”.

“Hơn nữa, chúng tôi có thể chia tỷ lệ nhiều hơn cho anh. Nếu làm ăn tốt, một năm cả trăm tỷ cũng chưa biết chừng!”

“Một năm một trăm tỷ!”

Nghe thấy vậy, hai mắt Trần Nam phát sáng.

Nếu có được một trăm tỷ này thì cần gì cố gắng đến vậy?

Có số tiền ấy, xe xịn, biệt thự đều có trong tay, tiêu mấy chục đời chẳng hết.

Quan trọng hơn, có số tiền ấy trong tay, người yêu của anh ta là Vương Hiểu Dung chắc chắn sẽ nhìn anh ta bằng con mắt khác, không còn gọi anh ta là đồ vô dụng nữa, hai người sẽ trở về như thuở ban đầu.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Nam cảm thấy kích động vô cùng, lia ánh mắt về phía Lâm Hàn, đợi anh đưa ra quyết định.

“Không cần suy nghĩ thêm, tôi không hợp tác đâu”.

Lâm Hàn lên tiếng rồi đứng dậy, ánh mắt anh đầy lạnh lùng nhìn Nguyễn Nguyên:

“Anh là Nguyễn Nguyên đúng không, mau dẫn người của anh cút khỏi đây, nhân lúc tôi còn chưa đổi ý, giết bốn người các anh”.

Nghe thấy câu nói này, Nguyễn Nguyên cảm thấy một luồng sát khí phả thẳng vào mặt khiến cả cơ thể run lên.

Anh ta không nghi ngờ gì về việc Lâm Hàn đã có ý định giết mình.

Nếu không chuồn nhanh, chết là cái chắc.

“Được, tôi đi ngay đây!”

Nguyễn Nguyên lạnh hết sống lưng, hoảng loạn rời khỏi phòng.

Thấy Nguyễn Nguyên đã đi, Trần Nam bỗng tỏ ra có chút thất vọng.

Lâm Hàn quay lưng về phía Trần Nam, chậm rãi lên tiếng:

“Trần Nam, tôi coi anh là anh em, nhưng có những thứ tôi sẽ không động tới, tôi hy vọng anh cũng không chạm vào. Nếu anh thiếu tiền thì cứ nói với tôi. Hơn nữa, hiện giờ số tiền mà anh kiếm được cũng đủ để dùng rồi”.

“Đừng để tiền bạc che mất lương tâm của mình”.

Dứt lời, Lâm Hàn chắp tay sau lưng, rời khỏi phòng.

Trần Nam hơi rùng mình. Nhìn bóng lưng của Lâm Hàn, sắc mặt của anh ta bỗng trở nên khó coi.

Anh ta biết, những hành động vừa rồi của mình đã động đến giới hạn của Lâm Hàn rồi.



Bên ngoài hộp dêm Hoàng gia số 1.

Nguyễn Nguyên vừa đi vừa lớn tiếng mắng chửi.

Bên cạnh anh ta là ba người Tiểu Lỗ đi cùng.

“Đại ca, tên Lâm Hàn từ chối hợp tác rồi sao?”, Tiểu Lỗ hỏi.

“Ừm, hơn nữa còn rất quả quyết từ chối, hắn nói nếu chúng ta không đi sẽ giết hết cả lũ!”

Nguyễn Nguyên tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó ánh mắt loé lên.

“Có điều, tên Trần Nam kia có chút lay động”.

“Địa vị của Trần Nam trong vùng xám ở Kim Lăng không thấp. Nếu trừ khử tên Lâm Hàn rồi đưa Trần Nam lên nắm quyền thị trường Kim Lăng, vậy chẳng phải chúng ta có thể hợp tác thành công sao!?”
Chương 452: Tâm lý biến thái

“Có lý đấy!”, Tiểu Lỗ đứng một bên, ánh mắt bỗng loé sáng.

“Có điều, tên Trần Nam kia có đồng ý hợp tác không? Hắn đồng ý trừ khử Lâm Hàn sao?”

“Cái này thì không biết, có điều anh thấy tên đó có vẻ rất hứng thú với hàng của chúng ta”, Nguyễn Nguyên sờ cằm.

“Vậy nên, nếu để hắn lên làm ông trùm vùng xám ở Kim Lăng, chúng ta có cơ hội rất lớn để tiến chân vào thị trường ở đây! Chuyện này không vội được, phải bàn bạc với anh Khôn đã”.



Ra khỏi Hộp đêm Hoàng gia số 1 thì đã chín giờ tối.

Vừa rồi Lâm Hàn cùng đám người Ngô Xuyên, Vương Vũ bàn bạc về kế hoạch trong tương lai ở bên trong.

Theo thông tin mà Vương Vũ có được, nhà họ Hoàng đã chú ý đến việc mất liên lạc với Hoàng Liệt, đồng thời bọn họ đã cử người tới Kim Lăng, không bao lâu nữa sẽ đến nơi.

Đến khi ấy, những chuyện đã xảy ra ở vùng xám Kim Lăng sẽ bị nhà họ Hoàng tra ra.

Điều mà Lâm Hàn định làm để đối phó với chuyện này chính là hoà hảo với nhà họ Hoàng.

Dù sao kẻ địch của anh là Hoàng Liệt cũng đã bị trừ khử, anh chẳng có thù hận sâu đậm gì với những người khác của nhà họ Hoàng.

Mặc dù ý định ban đầu của Lâm Hàn khi đến Kim Lăng là tiêu diệt nhà họ Hoàng, nhưng nếu làm vậy chắc chắn sẽ có người chết.

Lâm Hàn không muốn phải chứng kiến sự ra đi nào của đàn em mình nữa.

Tuy nói là hoà hảo nhưng thế lực vùng xám ở Kim Lăng vẫn phải do anh nắm giữ.

Dù sao đây cũng là dùng mạng sống để đổi lấy.

Có điều, Lâm Hàn đoán rằng nhà họ Hoàng sẽ không chịu làm hoà.

Lãnh đạo cấp cao trong gia tộc là Hoàng Liệt đã chết, thế lực ở Kim Lăng cũng bị Lâm Hàn thâu tóm, chắc chắn nhà họ Hoàng sẽ nổi giận.

Rất có thể nhà họ Hoàng sẽ châm ngòi cuộc chiến.

“Đến lúc đó rất khó tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu!”

Ra khỏi hộp đêm Hoàng gia số 1, Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn trời đêm, cảm giác Kim Lăng lại chuẩn bị nổi sóng gió rồi.

Lâm Hàn chủ chương hoà bình, nhưng nhỡ đối phương tìm Lâm Hàn để gây rắc rối thì đương nhiên anh phải ra tay rồi.

Anh cũng chẳng phải thằng nhát chết, mặc cho người khác đè đầu cưỡi cổ.

Hơn nữa, một khi cuộc chiến nổ ra, nguy hiểm và lợi nhuận sẽ tỷ lệ thuận với nhau.

Sau khi về đến biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa, sáng hôm sau, Lâm Hàn thức dậy, đi tắm, dùng bữa sáng rồi ra ngoài tản bộ.

“Hửm?”

Vừa đến cổng tiểu khu, anh trông thấy một cô gái đang đi ra ngoài.

Cô gái này mặc một bộ đồ công sở màu đen, da dẻ trắng mịn, khuôn mặt xinh xắn, rất xinh đẹp, cơ thể cũng vô cùng quyến rũ, ngực tấn công, mông phòng thủ, đôi chân dài thon thả khiến người khác thèm muốn.

“Chu Nhã Thiến!”

Lâm Hàn nhận ra ngay đó là Chu Nhã Thiến.

Anh chợt nhớ ra, hôm anh mua biệt thự ở phòng giao dịch bất động sản có đụng mặt Chu Nhã Thiến và Hồng Phong.

Lúc đó, Hồng Phong cũng mua biệt thự cho Chu Nhã Thiến. Giờ trông thấy Chu Nhã Thiến ở đây, có lẽ Hồng Phong đã mua biệt thự cho cô ta thật rồi.

“Thế giới này đúng nhỏ thật đấy, lại ở chung một khu biệt thự với Chu Nhã Thiến”.

Lâm Hàn mỉm cười, thu ánh mắt lại.

Anh không có nhiều hảo cảm với Chu Nhã Thiến, cũng không quan tâm gì nhiều đến cô ta.

“Lâm Hàn!”

Chu Nhã Thiến cũng đã nhìn thấy Lâm Hàn.

Sắc mặt cô ta thay đổi, lập tức nhớ đến chuyện sáng hôm qua, phát hiện Lâm Hàn có khoản tiền tiết kiệm hơn chục tỷ ở ngân hàng Thiên Thuỵ.

Tên Lâm Hàn này đâu phải loại vô dụng, nghèo rớt mùng tơi gì đâu?

Anh là tỷ phú ấy chứ!

Lúc này, Lâm Hàn đã quay đầu đi về nhà rồi, anh chẳng có chút hứng thú nào với Chu Nhã Thiến.

“Lâm Hàn, anh đứng lại!”

Chu Nhã Thiến lập tức hét lớn.

“Có chuyện?”, Lâm Hàn quay đầu, liếc cô ta.

“Ha ha, không ngờ rằng anh cũng giàu có gớm nhỉ!”, Chu Nhã Thiến cười lạnh, tiến về phía trước, nhìn Lâm Hàn một lượt từ trên xuống dưới.

“Có phải anh là tên biến thái không vậy? Rõ ràng rất giàu có nhưng lại thích giả bộ làm tên nghèo kiết xác! Nếu không phải tôi phát hiện ra anh có số tiền tiết kiệm lớn ở ngân hàng Thiên Thuỵ, chưa biết chừng tôi còn bị anh lừa gạt lâu hơn nữa đấy!”

“Tôi giả bộ nghèo hèn khi nào?”, Lâm Hàn bình thản nói: “Chỉ là trước giờ cô luôn cho rằng tôi nghèo mà thôi”.

Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi hẳn, có vẻ như Lâm Hàn nói không sai. Từ đầu tới cuối, hình như chỉ có mỗi mình cô ta cho rằng anh nghèo mà thôi.

Mỗi chuyện mua biệt thự thôi, Chu Nhã Thiến luôn cho rằng Lâm Hàn dùng tiền của tỷ phú Trần Nam.

Nhưng bây giờ, Chu Nhã Thiến đã nhận ra rồi, hai căn biệt thự đó đều là Lâm Hàn bỏ tiền ra mua.

“Ha ha, dù thế nào đi nữa, anh cũng là đồ tâm lý biến thái!”

Chu Nhã Thiến cười chế giễu: “Rõ ràng rất có tiền còn giả bộ nghèo, không phải tâm lý biến thái thì là gì?”

“Hoặc anh là thằng máu M, thích bị người khác coi thường hả? Hay là anh thích giả vờ, thích giả dạng con nai vàng ngơ ngác, đạp nát bác thợ săn?”

“Cô gọi tôi lại là muốn nói mấy lời này?”

Lâm Hàn nhíu mày, anh cảm thấy Chu Nhã Thiến rất nhạt nhẽo.

“Tôi gọi anh lại chính là để nói cho anh biết, Lâm Hàn, anh có tiền thì đã sao? Chục tỷ cũng chẳng nhiều, bất kể một gia tộc nào cũng có”, Chu Nhã Thiến lạnh lùng nói.

“Đến Kim Lăng, sự hiểu biết về thế giới của tôi đã tăng lên nhiều so với hồi ở Đông Hải rồi. Tôi biết nhiều dòng họ, thế gia, hơn nữa bạn trai cũ của tôi là người của nhà họ Hồng ở Kim Lăng”.

“Vậy nên, Lâm Hàn, anh đừng nghĩ rằng bản thân có chục tỷ là có thể vênh mặt lên trời. Chục tỷ cũng chẳng là gì”.

“Nói lắm thật đấy”, Lâm Hàn ngắt lời Chu Nhã Thiến rồi đi thẳng.

“Lâm Hàn, anh…”

Chu Nhã Thiến vẫn định nói tiếp, nhưng Lâm Hàn đã đi xa rồi.

“Hừ, đúng là có chút tiền thì coi mình thành ông chủ lớn rồi, chục tỷ, so với những người giàu có thì đáng là bao chứ?”

Chu Nhã Thiến hừ lạnh một tiếng sau đó rút điện thoại ra, gọi điện cho Dương Lệ.

“Alo, Tiểu Lệ, tớ nói cho cậu chuyện này, ông chồng Lâm Hàn nhà cậu là tỷ phú đấy, cậu biết không? Tên này đúng là đồ tâm lý biến thái, rõ ràng là người giàu có nhưng thích giả nghèo”.

Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Chu Nhã Thiến đã tức tối nói.

“Tỷ phú!”

Đầu dây bên kia, Dương Lệ ngơ ngác nhưng giọng nói lại không có gì bất ngờ.

“Tớ biết là chồng mình có tiền, bởi vì anh ấy là con cháu một gia tộc, bác tớ nói rằng, thế lực của nhà họ Lâm bọn họ có thể ảnh hưởng cả một thành phố, rất lợi hại đó”.

“Thế lực có thể ảnh hưởng cả một thành phố!”

Chu Nhã Thiến kinh ngạc, không ngờ gia thế của Lâm Hàn lại lớn đến vậy.

Cái này…cũng có thể tính là con ông cháu cha rồi!

Nghĩ đến đây, Chu Nhã Thiến không khỏi cảm thấy ganh tỵ với Dương Lệ, giọng chanh chua:

“Vậy sao! Tiểu Lệ, hiện giờ cậu là phu nhân nhà giàu rồi nhỉ!”

“Đâu có, tớ vẫn sống như trước thôi, mỗi ngày đến công ty đi làm, chẳng đáng để gọi là phu nhân nhà giàu. Hơn nữa gia tộc nhà chồng mình cũng không ở Hoa Hạ mà ở nước ngoài”, Dương Lệ đáp.

“Nước ngoài? Nước ngoài thì có gia tộc gì được?”

Chu Nhã Thiến trợn mắt: “Được rồi, không nói nữa, tớ cúp đây”.

Sau khi cúp máy, Chu Nhã Thiến nhìn về hướng Lâm Hàn vừa rời đi, trong lòng cô ta cảm thấy khinh thường.

“Gia tộc đứng đằng sau Lâm Hàn cũng chỉ đủ để ảnh hưởng đến một thành phố, chậc chậc chậc, chẳng qua là một gia tộc nhỏ mà thôi!”

“Phải biết rằng, bạn trai cũ của tôi - Hồng Phong là con cháu của nhà họ Hồng nhưng thế lực có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Hoa Đông. Nếu trước đây, tôi biết đến thế lực của nhà Lâm Hàn chắc chắn sẽ kinh ngạc, thậm chí có thể sẽ không kìm được mà tiếp cận anh”.

“Nhưng hiện giờ, con mắt nhìn đời của tôi được nâng cao rồi, gia tộc của Lâm Hàn cũng chẳng là gì! Hừ, tỷ phú thì sao chứ, vẫn là một gia tộc nhỏ còn gì. Trước mặt những gia tộc lớn còn không đáng để mắt!”
Chương 453: Công ty giải trí Tinh Quang

Nghĩ đến đây, Chu Nhã Thiến tỏ ra vô cùng đắc ý.

“Đợi tôi được gả vào gia đình giàu có thực sự, Lâm Hàn anh là cái thá gì chứ?”



Quay về biệt thự, đột nhiên điện thoại của Lâm Hàn đổ chuông.

Anh rút điện thoại ra, là Tần Liên gọi tới.

“Anh Lâm, bên tôi có người muốn gặp anh”, giọng nói của Tần Liên truyền tới.

“Có người muốn gặp tôi?”, Lâm Hàn ngẩn người: “Ai vậy?”

“Ông ấy nói là công ty truyền hình, hiện đang ở khách sạn Hilton”, Tần Liên lại nói.

“Công ty truyền hình?”, đôi mắt Lâm Hàn hơi dao động: “Được rồi, tôi tới ngay đây”.

Lâm Hàn cúp máy, chạy xe thẳng đến khách sạn Hilton.

Nửa tiếng sau, anh đã tới căn penthouse của khách sạn.

Vừa mở cửa, anh thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Người đàn ông này mặc vest, dáng người to cao, khoảng một mét tám, mặt tròn, để râu rậm rạp hai bên.

Đằng sau ông ta có hai người vệ sĩ mặc đồ vest, hai tay đan chéo đặt phía trước, không hề nhúc nhích, ánh mắt lạnh băng.

Tần Liên ngồi đối diện với người đàn ông. Cô ấy mặc bộ Hán phục màu trắng, dáng người thướt tha như nàng tiên trong tranh vẽ.

“Anh Lâm!”

Thấy Lâm Hàn tới, Tần Liên lập tức đứng dậy.

“Ừm”, Lâm Hàn gật đầu.

“Cậu chính là Lâm Hàn?”, người đàn ông ngồi trên sofa liếc Lâm Hàn một cái, chẳng thèm đứng dậy mà cứ ngồi đó rồi đưa cho anh một tấm danh thiếp.

“Đây là danh thiếp của tôi, cậu nhìn qua đi”.

Lâm Hàn nhận lấy tấm danh thiếp, liếc qua: Công ty TNHH truyền hình giải trí Tinh Quang, tổng giám đốc, Hạ Minh Hạo.

“Tần Liên ở Giang Nam cũng coi như một hotgirl mạng”, Hạ Minh Hạo nhìn Lâm Hàn, nói tiếp:

“Có điều, con đường hotgirl mạng không thể đi về lâu về dài, cho dù có kiếm được tiền đi nữa thì xét về địa vị xã hội, độ nổi tiếng, độ quan tâm đều không bằng các ngôi sao giải trí”.

“Công ty TNHH truyền hình giải trí Tinh Quang của chúng tôi chuyên đào tạo và bồi dưỡng ngôi sao, vừa hay tôi nhìn trúng Tần Liên!”

Nói đến đây, Hạ Minh Hạo liếc Tần Liên một cái, nói tiếp:

“Có điều, tôi nghe nói cô Tần Liên có ký hợp đồng hai năm với cậu. Lâm Hàn, tôi tìm cậu là mong cậu có thể chuyển Tần Liên qua cho tôi, đương nhiên, vấn đề tiền nong thì không thành vấn đề, 100 triệu”.

“100 triệu?”, Lâm Hàn chau mày, lúc trước anh bỏ ra 100 triệu để ký hợp đồng với Tần Liên.

Bây giờ Hạ Minh Hạo muốn kéo người lại ra giá gốc, não ông ta có vấn đề hả?

Như vậy, chẳng phải Lâm Hàn lỗ vốn sao?

Hơn nữa, Lâm Hàn phải xem xem Tần Liên có đồng ý chuyện này hay không.

“Lâm Hàn, tôi biết cậu đang nghĩ gì”.

Dường như Hạ Minh Hạo nhìn ra được tâm tư của Lâm Hàn, ông ta cười he he: “Ban đầu cậu bỏ ra 100 triệu để ký hợp đồng với Tần Liên, bây giờ tôi lại dùng 100 triệu để kéo người về. Có phải cậu cảm thấy quá ít tiền, bản thân bị lỗ?”

“Nếu cậu nghĩ như vậy thì chứng minh Lâm Hàn cậu còn trẻ quá, không biết gì về quy luật thị trường cả”.

“Ồ? Vậy ông nói tôi nghe, quy luật thị trường là như nào đi”, Lâm Hàn bỗng cảm thấy hứng thú, ngồi đối diện với Hạ Minh Hạo.

“Nền kinh tế dựa vào người nổi tiếng trên mạng là một loại văn hoá, một môi trường kinh tế mới đang khởi sắc những năm gần đây. Có điều môi trường kinh tế này không thể kéo về lâu về dài”, Hạ Minh Hạo nói một tràng, có vẻ rất thông hiểu.

“Cậu nhìn mấy người nổi tiếng trên mạng hiện giờ xem, không phải khoe giàu sang thì bán hàng online, hoặc là đi đến công trường xách vôi vữa, hoặc tay không chặt gạch,… dùng những cách thức này để thu hút sự chú ý, nhận quà từ fan”.

“Ban đầu còn đỡ, dù sao người hâm mộ cũng cảm thấy mới mẻ nên sẽ cho một combo like, theo dõi, chia sẻ, nhưng về sau, trong tình cảnh bị bão hoà, người hâm mộ chẳng phải kẻ ngốc, dần dần sẽ hình thành tâm lý phản kháng, bỏ theo dõi, điều này cũng đồng nghĩa với nguồn kinh tế của người nổi tiếng trên mạng đang tụt dốc”.

“Đây chính là ý mà tôi vừa nói. Con đường hotgirl mạng không thể đi về lâu về dài”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, tên Hạ Minh Hạo này nói cũng có phần đúng.

“Lâm Hàn, lúc đầu cậu bỏ ra 100 triệu để ký hợp đồng với Tần Liên, để tôi tính theo quy luật thị trường cho cậu xem, khoảng hai năm nữa, nền kinh tế dựa vào người nổi tiếng trên mạng sẽ tụt dốc, cậu sẽ lỗ khoảng 50 triệu tệ”, Hạ Minh Hạo cười he he.

“Dù sao lúc ở thuyền Tuý Hồng, cậu ra giá 100 triệu đã vô cùng cao rồi. Nên biết là trên thuyền Tuý Hồng, Thẩm Xuân Phong của nhà họ Thẩm lần đầu ra giá có 5 triệu tệ, theo lẽ thường thì chỉ cần 10 triệu là đủ để ký với Tần Liên”.

“Cậu vung tay cái đã bỏ ra 100 triệu như vậy là cao hơn gấp 10 lần rồi. Giàu đến mấy cũng đừng tuỳ hứng thế!”

Đôi mắt Lâm Hàn loé lên, không ngờ tên Hạ Minh Hạo này lại nắm rõ mọi chuyện đến vậy, biết cả giá đầu tiên Thẩm Xuân Phong bỏ ra.

“Họ Hạ…”

Lâm Hàn như nghĩ ra điều gì đó.

“Trước khi đến đây tôi đã điều tra kỹ về thân phận của cậu rồi. Cậu là anh trai chạy Rolls Royce nổi tiếng trên mạng, đồng thời cũng là ông chủ đứng đằng sau công ty livestream Sa Ngư”, Hạ Minh Hạo cười hề hề.

“Đúng vậy”.

Lâm Hàn thản nhân thừa nhận. Nếu Hạ Minh Hạo thực sự là người của nhà họ Hạ ở Hoa Đồng thì chẳng mấy chốc sẽ tra ra được thân phận của anh.

“Không thể không nói, khả năng của cậu cũng được đấy, nếu là người khác bỏ ra 100 triệu ký với Tần Liên thì có lẽ trong vòng hai năm sẽ lỗ 60 đến 70 triệu!”

Hạ Minh Hạo nói: “Nhưng cậu có công ty livestream Sa Ngư đứng sau lưng chống đỡ, có lượng người quan tâm lớn nên chỉ lỗ có 50 triệu thôi”.

Nghe đến đây, sắc mặt Tần Liên bỗng ửng hồng. Không ngờ rằng Lâm Hàn ký hợp đồng với cô ấy còn bị lỗ.

“Nói nhiều vậy, giờ cậu cũng đã hiểu việc tôi bỏ ra 100 triệu để mua lại Tần Liên chính là chuyện tốt dành cho cậu rồi, giúp cậu không bị lỗ vốn!”

Hạ Minh Hạo vẫy vẫy tay, người vệ sĩ đứng sau lập tức lấy ra một bản hợp đồng, đặt lên bàn.

“Tôi đã soạn sẵn hợp đồng rồi đây, cậu cứ ký tên là được! Tần Liên có tố chất tốt, làm hotgirl mạng ở chỗ cậu đúng là rất lãng phí. Công ty giải trí Tinh Quang của chúng tôi sẽ bồi dưỡng cô ấy thành ngôi sao cao cấp”.

Hạ Minh Hạo đầy tự tin: “Ngoài ra, Lâm Hàn, cậu cũng là người nổi tiếng trên mạng, Anh trai chạy Rolls Royce. Có điều cách quản lý bản thân của cậu thực sự quá kém, chỉ khoe sự giàu sang, làm chuyện tốt, người có mắt đều nhìn ra cậu đang làm bộ làm tịch”.

“Hay vầy đi, cậu đến công ty giải trí Tinh Quang của chúng tôi, tôi sẽ làm một bản kế hoạch ngôi sao hoàn chỉnh cho cậu, để cả cậu và Tần Liên cùng trở thành minh tinh. Đương nhiên, giá bán thân là một triệu, hai năm”.

Dứt lời, Hạ Minh Hạo nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt trêu chọc.

Ông ta tin rằng Lâm Hàn sẽ đồng ý chuyển nhượng Tần Liên cho mình.

Dù sao, ai lại đi làm thương vụ lỗ vốn bao giờ.

Cơ mà Hạ Minh Hạo không ôm nhiều hy vọng vào chuyện ký được hợp đồng một triệu với Lâm Hàn. Dù sao anh là người có thể bỏ 100 triệu để ký với Tần Liên, không phải kẻ thiếu tiền.

Lâm Hàn không vội trả lời. Thời gian gần đây, quản lý tài chính của app livestream Sa Ngư thường xuyên gửi bản tổng kết hoạt động của app livestream Sa Ngư cho anh.

Trên đó hiện rõ lượng quà trung bình mỗi ngày của Tần Liên đang giảm xuống, không còn hot như hồi mới livestream nữa.

Bây giờ, mỗi ngày chỉ nhận được 200, 300 ngàn tiền quà, giảm gấp mười lần so với những buổi đầu.

Cứ cái đà này, hai năm sau, chưa biết chừng Lâm Hàn sẽ lỗ 50 triệu đúng như theo lời Hạ Minh Hạo đã nói.
Chương 454: Làm gái điếm còn đòi lập đền thờ

Mặc dù nói Tần Liên khiến cho Lâm Hàn thua lỗ, nhưng tính tổng lợi nhuận của app livestream Sa Ngư thu về vẫn trên đà tăng trưởng.

Trong một năm, việc app livestream Sa Ngư trở thành công ty lên sàn chứng khoán hoàn toàn không có vấn đề gì.

Năm mươi triệu kia, Lâm Hàn có lỗ cũng chẳng sao.

“Cân nhắc thế nào?”

Thấy Lâm Hàn do dự không đáp, Hạ Minh Hạo hơi mất kiên nhẫn thúc giục.

Lâm Hàn đưa mắt về phía Tần Liên.

“Hình như trước kia cô muốn làm minh tinh phải không, thế nào? Có muốn đến công ty giải trí Tinh Quang không?”

Tần Liên khẽ cắn môi: “Anh Lâm, hợp đồng của chúng ta còn chưa đến hạn, lúc này tôi đi không tốt lắm thì phải”.

“Chuyện này chiều theo ý cô thôi”.

Lâm Hàn mỉm cười, nếu Tần Liên muốn theo đuổi tương lai xán lạn hơn, tất nhiên anh sẽ không cản trở cô ấy.

Tần Liên chớp chớp đôi mắt to tròn, gương mặt thoáng qua nét suy tư, cuối cùng cô lắc đầu nói:

“Thôi, tôi không đi vẫn hơn. Anh Lâm, anh cũng biết trong thâm tâm tôi vẫn muốn trở thành một ngôi sao, nhiều lúc tôi hay lén lút tìm một số thông tin về công ty truyền hình”.

“Với giải trí Tinh Quang, trước đó tôi có tìm hiểu qua một số thông tin về bọn họ. Gì mà ông chủ Hạ Minh Hạo của giải trí Tinh Quang làm người không biết đứng đắn chừng mực, thường xuyên qua lại với các nghệ sĩ dưới trướng, làm ra đủ chuyện trên đời”.

“Cho nên, tôi không đến công ty điện ảnh của ông ta đâu!”, Cuối cùng Tần Liên chốt lại.

Nghe những lời này, sắc mặt Hạ Minh Hạo tối sầm lại, lạnh lùng quay sang nhìn Tần Liên.

“Tần Liên này, cô nói xằng bậy không có chứng cứ, đừng có bịa chuyện ở đây! Cẩn thận không tôi kiện cô tội bôi nhọ!”

Tần Liên nói không sai, quả thật Hạ Minh Hạo thường xuyên qua lại với các nhân viên nữ cấp dưới. Trong công ty chỉ cần những ngôi sao, nghệ sĩ nữ xinh đẹp một chút đều đã từng qua tay ông ta.

Ông ta chọn Tần Liên, ngoài việc coi trọng tiềm lực của cô, Hạ Minh Hạo còn để ý đến nhan sắc của Tần Liên nữa.

Kiểu khí chất xuất chúng, nhac sắc mỹ miều như trong tranh này đủ để khiến bất kỳ gã đàn ông cũng phải động lòng.

Nhưng Hạ Minh Hạo không nghĩ được rằng, Tần Liên lại thẳng thắn phanh phui chuyện mình chân trong chân ngoài trước mặt người khác như vậy.

Điều này khiến ông ta có chút mất mặt.

“Vả lại, cô đã kí hợp đồng với Lâm Hàn. Chuyện có sang hay không, không còn là chuyện của cô nữa, mà do Lâm Hàn quyết định! Cô không có tự do, hiểu chưa!”

Hạ Minh Hạo nói tiếp, đưa ánh mắt về phía Lâm Hàn.

“Lâm Hàn, tranh thủ thời gian ký nhanh lên. Một trăm triệu này, cậu vẫn nên cân nhắc một chút!”

“Nếu để cho công ty điện ảnh khác ký với Tần Liên, cậu nghĩ xem bọn họ có nhả nổi một trăm triệu ra không?! Đây là lộc giời đấy!”

“Nếu cậu không ký, hai năm sau chắc chắn Tần Liên làm cậu lỗ đến cái quần cũng chẳng còn!”

“Thật xin lỗi, lộc rơi lộc vãi này tôi không cần”, Lâm Hàn cười nhạt.

“Không cần?”

Hạ Minh Hạo sững sờ, cho rằng mình nghe lầm.

“Lâm Hàn, cậu không nhầm chứ? Quyết định từ bỏ? Cậu không sợ lỗ à?

“Năm mươi triệu này không đáng là bao”, Lâm Hàn đáp: “Hơn nữa Tần Liên cũng đã nói, ông sống không biết chừng mực. Để cô ấy sang công ty của ông, tôi thật sự không yên tâm!”

“Ha ha, giả vờ trong trắng cái gì chứ!”

Hạ Minh Hạo cười mấy tiếng chế giễu, liếc sang Tần Liên:

“Cô muốn làm ngôi sao thì phải chuẩn bị tốt việc bị chà đạp vấy bẩn trong giới giải trí. Cô cũng không nhìn xem, trong ngành này ngôi sao nữ nào chẳng ngủ cùng ông chủ rồi? Bọn họ không leo lên giường thì làm sao có được kịch bản, làm sao mà nổi tiếng được?”

“Tần Liên, cô như vậy là gái điếm còn đòi lập đền thờ đấy, biết không?”

“Tôi...”

Tần Liên há hốc miệng, suýt nữa phát khóc khi nghe Hạ Minh Hạo sỉ nhục: “Tôi chỉ đơn thuần muốn làm minh tinh, nếu bước vào ngành này bị vấy bẩn, vậy tôi không dấn thân nữa là được chứ gì! Tôi cũng chẳng thèm cái nghề ngôi sao này nữa!”

“Được rồi, Hạ Minh Hạo, ông có thể đi”.

Lâm Hàn nói, anh cảm thấy lời của lão già này quá tổn thương người khác.

Nếu không phải mới quen, Lâm Hàn thật sự muốn xông vào đánh cho ông ta một trận.

Dù sao Tần Liên cũng là người dưới trướng của anh, sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy bị người khác ức hiếp?

“Lâm Hàn, cậu thật không biết tốt xấu! Tôi nói thật cho cậu biết, sau lưng tôi là nhà họ Hạ – một trong ba dòng họ lớn ở Hoa Đông!”

Hạ Minh Hạo liếc xéo Lâm Hàn: “Tôi cũng là người của nhà họ Hạ ở Hoa Đông, hôm nay cậu từ chối tôi, chắc chắn về sau sẽ cho cậu đẹp mặt!”

“Nhà họ Hạ?”, Lâm Hàn trợn mắt, căn bản cũng không để trong lòng.

“Cút nhanh đi! Riêng chuyện ông bảo với Tần Liên phải chuẩn bị cho tốt việc bị nhúng chàm nếu muốn tiến thân vào giới giải trí. Thật xin lỗi, Tần Liên là người của tôi, nếu cô ấy thực sự muốn bước vào giới giải trí, có tôi ở đây, đến nửa điểm vấy bẩn cũng không có!”

“Nhờ vào cậu? Một người tên hotboy mạng? Một ông chủ của app livestream?”

Hạ Minh Hạo đứng lên: “Lâm Hàn, tầm mắt cậu quá hạn hẹp. Cậu không thực sự cho rằng trong tay có một công ty, bản thân hơi nổi tiếng một chút là vểnh đuôi lên tận trời đấy chứ! Trước mặt nhà họ Hạ, cậu chỉ như con kiến mà thôi!”

“Ồ, tôi đã biết, giờ ông có thể cút được rồi. Còn không cút đừng trách tôi ra tay”.

Lâm Hàn mặt mày đầy lạnh nhạt hờ hững.

Trước kia, người của nhà họ Hồng ở Kim Lăng từng nói với anh như thế, đã bị anh trừ khử.

Nhà họ Hạ này, Lâm Hàn còn chưa để vào mắt.

“Tốt lắm, người trẻ tuổi, thật khí khái! Yên tâm, tôi chấm cô Tần Liên này rồi. Chắc chắn tôi sẽ tìm cách tóm bằng được cô ta về tay, Lâm Hàn cậu ngăn không nổi!”

Dứt lời, Hạ Minh Hạo lập tức đi ra ngoài.

Lâm Hàn ăn nói ngông cuồng, Hạ Minh Hạo ban nãy định cho vệ sĩ xông vào dạy Lâm Hàn một bài học, nhưng nhớ ra mình đang ở khách sạn, có bảo vệ xung quanh.

Nếu đánh Lâm Hàn nhập viện, việc này truyền ra ngoài có khả năng sẽ ảnh hưởng đến danh dự nhà họ Hạ.

Chờ Hạ Minh Hạo cùng vệ sĩ của ông ta rời khỏi đây, Tần Liên không khỏi lo lắng nhìn Lâm Hàn:

“Anh Lâm, Hạ Minh Hạo là người của nhà họ Hạ. Nếu thật sự dùng quan hệ móc nối, có phải chúng ta sẽ gặp phiền phức không?”

Trong khoảng thời gian livestream, sự hiểu biết của Tần Liên đã mở rộng hơn rất nhiều, biết được thế gia là một tồn tại khủng bố đến bực nào.

Những gia tộc này chẳng khác nào mấy gã khổng lồ chễm chệ ở Hoa Đông.

Ở trước mặt bọn họ, tất cả đều chỉ là kiến hôi, chỉ cần tùy tiện duỗi một ngón tay là có thể dí chết.

“Không sao”.

Lâm Hàn phẩy tay, không thèm để ý đến chuyện này.

Nghe anh đáp như vậy, Tần Liên gật đầu, yên tâm hơn nhiều.

Lâm Hàn đã nói không sao, vậy nhất định là không có việc gì rồi.



“Mẹ kiếp, tên Lâm Hàn này đúng là không biết điều! Để hắn không lỗ vốn mà không làm, đồ não úng!”, Hạ Minh Hạo vừa đi xuống lầu vừa mắng sa sả:

“Nhưng vậy thì sao? Sau lưng mình có nhà họ Hạ, muốn tóm được Tần Liên quá đơn giản!”

Đoạn, ông ta chợt thấy có một chiếc Volkswagen đỗ ở bên đường.

Xe Hạ Minh Hạo lái là chiếc Audi A8, bình thường gặp được loại xe kia ông ta chẳng thèm ghé mắt nhìn một chút.

Nhưng đến khi trông thấy biển số xe, ông ta không khỏi giật mình, lập tức cất bước đi tới.

“Cô chủ!”

Hạ Minh Hạo cúi đầu lên tiếng, vẻ mặt vô cùng cung kính.

Cửa sổ xe hạ xuống, ngồi ở vị trí ghế lái là một cô gái trẻ.

Cô ta mặc một chiếc váy trắng, trên người không đeo bất cứ một món trang sức như khuyên tai, dây chuyền hay nhẫn nào. Gương mặt không thoa son phấn, làn da trắng ngần, toàn thân toát ra khí chất thoát tục dịu nhẹ.

“Cô chủ, sao cô lại tới đây”, Hạ Minh Hạo kính cẩn hỏi.

“Tôi đã dạo hết mấy cảnh đẹp quanh Kim Lăng rồi. Nghe nói ông đang ở Hilton nên tôi ghé qua đây xem một chút”.

Cô gái nhìn Hạ Minh Hạo, khẽ cất giọng đầy tinh nghịch.
Chương 455: Mua công ty giải trí Tinh Quang

"Đến tham quan thôi!"

Nghe thế, cả người Hạ Minh Hạo giật bắn, cảm thấy được quan tâm mà e sợ.

Cô gái đối diện dù lối ăn mặc không phải những loại hàng hiệu, trên người cũng không có gì quá đắt đỏ, đi xe cũng chỉ là loại thường, nhưng lai lịch lại vô cùng danh giá.

Cô gái này tên Hạ Sương, là cô con gái cưng của ông chủ nhà họ Hạ - Hạ Thương Thiên, một người ngay cả Hạ Minh Hạo cũng phải nhìn sắc mặt mà sống.

Khoảng thời gian này, một mình Hạ Sương từ tỉnh Chiết đến Kim Lăng du lịch, tin này Hạ Minh Hạo có biết.

Ông ta luôn muốn tìm cơ hội cận kề lấy lòng cô ta, nhưng mãi không có dịp.

Không ngờ hôm nay Hạ Sương lại tự đến tìm ông ta.

"Cô chủ ghé thăm, Minh Hạo cảm thấy cực kỳ vinh hạnh!"

Hạ Minh Hạo cúi đầu thật thấp, mặt đầy nịnh hót.

"Ông tới Hilton làm gì vậy?", Hạ Sương hỏi, không thèm để ý đến lời nịnh nọt của Hạ Minh Hạo.

"Công ty chúng ta nhìn trúng một người nổi tiếng tên là Tần Liên, muốn ký hợp đồng với cô ấy. Nào ngờ quản lý hiện tại của cô ấy là một thằng ranh không biết điều tên Lâm Hàn..."

Hạ Minh Hạo mở miệng, kể sơ lại một lượt những chuyện đã xảy ra.

Sau khi nghe xong, ánh mắt Hạ Sương chợt lóe, trong đầu hiện lên dáng vẻ một chàng trai tên Lâm Hàn hôm trên thuyền Túy Hồng ngày đó.

"Lâm Hàn này rất không biết điều, cô chủ, tôi định nhờ người bên gia tộc cảnh cáo cậu ta, để cho cậu ta biết nhà họ Hạ - Hoa Đông chúng ta lớn mạnh thế nào".

Hạ Minh Hạo lẩm bẩm nói: "Một steamer mới nổi và một ông chủ công ty livestream nhỏ xíu cũng cả gan nhảy nhót như vậy, đúng là chán sống mà!"

"Chuyện dạy dỗ anh ta khoan hãy tính đi".

Hạ Sương mở miệng, cô ta đã từng cử người đi điều tra lai lịch của Lâm Hàn một lần, anh là Anh trai chạy Rolls-Royce đang hot, đồng thời cũng là ông chủ đứng sau livestream Sa Ngư.

"Khoan hãy tính?", Hạ Minh Hạo sửng sốt.

"Ông dẫn tôi đến gặp Lâm Hàn kia đi, nói không chừng tôi có thể ký hợp đồng được với Tần Liên đấy".

Trong lòng Hạ Sương suy tính rồi nói.

Nói thật thì cô ta có chút hứng thú với Lâm Hàn hơn.

Nếu như ngoài mặt Lâm Hàn thật sự chỉ là Anh trai chạy Rolls-Royce đang hot và ông chủ livestream Sa Ngư, với thân phận nhỏ này, chỉ cần đầu óc bình thường cũng chẳng bao giờ ăn nói ngông cuồng, dám xem thường nhà họ Hạ như thế.

Nhưng, Lâm Hàn cả gan nói thế thì hiển nhiên đối phương phải còn một thân phận khác.

Hạ Sương rất tò mò, Lâm Hàn kia rốt cuộc là người như thế nào.

"Cô chủ muốn đi ư!"

Hạ Minh Hạo nheo mắt lại.

"Sao, không được à?", Hạ Sương liếc nhìn ông ta.

"Đương nhiên được chứ, tôi chỉ quan ngại khi gặp tên Lâm Hàn kia, cậu ta sẽ cư xử vô lễ với cô mà thôi", Hạ Minh Hạo vội đáp, nhưng thật ra ông ta lại sợ khi đến gặp Tần Liên, cô ấy sẽ vạch trần cuộc sống bê bối của ông ta.

Mặc dù Hạ Sương có thể từng nghe đến những lời đồn đãi đó, nhưng khi chính tai nghe được tại chỗ thì vẫn không hay lắm.

"Đi thôi".

Hạ Sương đỗ xe xong rồi bước xuống.

Hạ Minh Hạo nhanh chóng đi trước dẫn đường.

Trong phòng Tổng thống.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Lâm Hàn, nhanh ra mở cửa coi, cô chủ lớn nhà chúng tôi muốn gặp cậu!", bên ngoài là giọng nói của Hạ Minh Hạo.

Lâm Hàn hơi bất ngờ, Hạ Minh Hạo này sao vừa đi không bao lâu đã quay lại rồi, còn bảo cô chủ lớn gì gì đó nữa, đang giở trò gì thế?

Nghĩ đến đây, Lâm Hàn mở cửa ra.

Đập vào mắt là một cô gái với gương mặt trắng mịn, ngoại hình xinh đẹp trong một chiếc váy, trên người không có món trang sức nào, cô ta sở hữu một đôi mắt thanh tao, làm người khác cảm giác có phần xa cách loài người.

Lâm Hàn vừa nhìn thấy cô ta, bất chợt anh nhận ra đã từng gặp cô gái này trên thuyền Túy Hồng, lúc ấy, cô ta ngồi cùng với Thẩm Xuân Phong và Hồng Ngọc trên tầng cao nhất.

"Vào đi".

Lâm Hàn tỉnh bơ nói.

Sau khi ngồi xuống, Hạ Sương là người mở miệng đầu tiên: "Lâm Hàn đúng không, hồi trước chúng ta đã gặp một lần trên thuyền Túy Hồng".

Lâm Hàn gật đầu.

Hạ Sương cũng không mấy ngạc nhiên, nói tiếp:

"Vừa rồi Hạ Minh Hạo nói muốn ký hợp đồng với Tần Liên, nhưng nghe bảo anh đã từ chối".

"Đúng vậy, Tần Liên nói cuộc sống đời tư của Hạ Minh Hạo này rất bê bối, không muốn làm việc với ông ta", Lâm Hàn cười đáp.

Nghe thế, Hạ Minh Hạo khẽ biến sắc, Lâm Hàn này tự dưng lại nhắc chuyện không đâu, dám nói xấu ông ta trước mặt cô chủ nhà họ Hạ.

"Sao hả, cô Hạ cũng vừa ý Tần Liên nhà chúng tôi à?", Lâm Hàn nói tiếp.

"Đương nhiên, hôm trên thuyền Túy Hồng, tôi cũng khá hứng thứ với Tần Liên, nhưng Thẩm Xuân Phong đã muốn cô ấy, vì thế tôi phải nể mặt anh ta", Hạ Sương mở miệng, cứ như chẳng quan tâm gì đến lối sống của Hạ Minh Hạo:

"Điều kiện như nào, Lâm Hàn anh mới nhường Tần Liên lại cho công ty giải trí Tinh Quang của Hạ Minh Hạo, đương nhiên, tiền bạc không thành vấn đề!"

"Tôi không thiếu tiền".

Lâm Hàn nói, anh sờ cằm lộ vẻ suy tư, chợt hỏi:

"Công ty TNHH giải trí điện ảnh và truyền hình Tinh Quang của Hạ Minh Hạo xếp thứ mấy trong ngành giải trí ở Hoa Hạ?"

"Haha, Lâm Hàn đừng nói ngay cả công ty giải trí Tinh Quang của chúng tôi cậu cũng chưa nghe đến nhá!"

Hạ Minh Hạo ngạc nhiên, rồi bật cười ha hả, trong mắt hiện lên chế giễu.

Sau đó, ông ta lại vênh mặt lên nói: "Công ty giải trí Tinh Quang chúng tôi đứng trong top 20 ngành công nghiệp giải trí ở Hoa Hạ, đồng thời đã lên sàn chứng khoán Hương Cảng, giá trị vốn hóa thị trường là 5 tỷ".

"Lịch chiếu phim Tết và phim hè đều có phim điện ảnh của công ty giải trí Tinh Quang chúng tôi, hơn nữa tỉ lệ bán vé không hề thấp, ít nhất cũng 300 triệu vé ở mỗi rạp. Tần Liên ở chỗ của cậu thật phí. Nếu đến công ty giải trí Tinh Quang, tôi bảo đảm chưa đến hai năm nữa, tôi sẽ làm cho cô ấy sẽ trở thành ngôi sao hạng A của Hoa Hạ!"

"Giá trị vốn hóa thị trường 5 tỷ à..."

Lâm Hàn chợt lóe lên: "Tôi chi 6 tỷ mua lại công ty giải trí Tinh Quang mấy người được không?"

"Mua lại?"

Nghe thế, Hạ Minh Hạo ngây người.

Ngay cả Hạ Sương cũng hơi ngẩn ra.

Hai mắt Tần Liên cũng trợn to, không ngờ Lâm Hàn lại bật thốt một câu điếng người như thế, còn thẳng thắn bảo muốn thu mua lại công ty giải trí Tinh Quang.

"Không được!"

Hạ Minh Hạo lắc đầu: "Công ty giải trí Tinh Quang tuy nói giá trị vốn hóa thị trường là 5 tỷ, nhưng hàng năm đều mang về khoản lợi nhuận tầm 1 tỷ nữa".

"5 tỷ mà muốn mua công ty giải trí Tinh Quang của chúng tôi à, nằm mơ đi!"

"Vậy tôi ra giá 10 tỷ thì sao?", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"1...10 tỷ á!"

Giọng nói Hạ Minh Hạo hơi nghẹn lại, 10 tỷ tương đương với lợi nhuận 10 năm của công ty giải trí Tinh Quang nếu còn trong tình hình thị trường đang có giá.

Nên biết, bây giờ Cục điện ảnh đang kiểm duyệt rất gắt gao, hơn nữa lại thêm mảng phim nước ngoài đang xâm nhập vào thị trường điện ảnh Hoa Hạ, thời điểm này cũng không mấy khả quan.

Nếu như Lâm Hàn thật sự muốn thu mua công ty giải trí Tinh Quang với giá 10 tỷ, đối với ông ta mà nói trái lại là một chuyện khá ngon ăn.

Dù sao thì không ai nắm chắc được, trong vòng 10 năm tới, thị trường điện ảnh Hoa Hạ sẽ có biến động gì không.

Sau đó, ông ta liếc nhìn Lâm Hàn với ánh mắt thâm sâu, không ngờ tên này lại có thể lấy ra được 10 tỷ, đừng có chém gió đó nhá!

Hạ Sương cũng khó hiểu nhìn Lâm Hàn, đoán không được anh đang nghĩ gì trong đầu, dù cho có tiền cũng không nên lãng phí như vậy chứ, nói mua là mua ngay.

"Lâm Hàn, về chuyện thu mua thì không thể nào!"

Hạ Minh Hạo nói: "Đây là chuyện quan trọng, một mình tôi không quyết định được, còn phải thông qua sự đồng ý của cô chủ Hạ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK