Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Chương 76: Mời cậu cút khỏi đây cho!

Dương Cảnh Đào giơ ly rượu lên mãi vẫn không chịu thả xuống, nói: "Giám đốc Trương, nếu không phải ông giúp tôi chuyển viện thì tôi đã không có được điều kiện chữa bệnh tốt như vậy, biết đâu còn chết thẳng cẳng rồi!"

Sắc mặt Trương Chấn hơi cứng đờ.

"Nếu nói như thế thì sư đoàn trưởng Trương là ân nhân cứu mạng của tôi rồi! Nào, tôi mời ông một ly!", mặt mày Dương Cảnh Đào lộ vẻ biết ơn, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.

"Ầy... Chuyển viện, chuyển viện gì?", Trương Chấn không hiểu hỏi.

"Giám đốc Trương, ông đúng là người hay quên mà. Khoảng thời gian trước, tôi bỗng phát bệnh tim nằm viện, là Tứ Hải gọi điện thoại cho ông nhờ ông giúp chuyển tôi đến phòng bệnh cao cấp hơn ấy!"

Dương Cảnh Đào cười nói: "Ân tình này, tôi sẽ mai ghi tạc trong lòng".

"Đâu có đâu, tôi nhớ lúc ấy bên trên tra nghiêm việc lạm dụng tư quyền nên từ chối giúp mà", Giám đốc Trương lộ vẻ khó hiểu, nhìn về phía Triệu Tứ Hải nói: "Tứ Hải, hôm đó trong điện thoại tôi đã nói không giúp được mà nhỉ!"

Triệu Tứ Hải cũng sửng sốt, gật đầu nói: "Giám đốc Trương, ông quả thật có nói thế, nhưng sau bố tôi vẫn chuyển viện nên tôi tưởng ông lại giúp!"

"Thế nhưng tôi nhớ mình có giúp đâu!", Trương Chấn khó hiểu nói.

Dương Cảnh Đào sửng sốt, ông ta chuyển viện không phải là do giám đốc Trương giúp ư?

"Giám đốc Trương, tôi thấy ông đúng là người hay quên đó!"

Dương Duyệt bên cạnh cười nói: "Có lẽ ông có giúp nhưng lại quên. Chuyện như chuyển viện, ông không mở miệng thì ai mà chuyển được? Lẽ nào lại là tên Lâm Hàn vô dụng kia giúp ư?"

Dương Duyệt nói xong bèn trêu tức nhìn Lâm Hàn.

"Tiểu Duyệt, bố nói bao nhiêu lần rồi, trên bàn ăn thì đừng có nhắc tới thằng Lâm Hàn vô tích sự kia, mất cả ngon!", Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn Dương Duyệt răn dạy.

Dương Duyệt lập tức im lặng.

"Lẽ nào tôi quên mất thật?", Trương Chấn chớp chớp mắt, thì thào nói.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe.

Một chiếc Audi A4L màu đen chạy đến cửa nhà hàng.

"Đó là xe của giám đốc Vương!"

Trương Chấn nhìn sang, vẻ mặt lập tức thay đổi.

"Giám đốc Vương đến đấy ư?"

Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn sang.

Cánh cửa bên phía tay lái mở ra, một thanh niên có vẻ ngoài như thư ký bước xuống xe rồi mở cửa ghế sau ra.

Sau đó, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.

Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, tóc có chút thưa thớt, ánh mắt sâu thẳm khiến cho người ta cảm thấy rất nghiêm nghị, cả người tràn đầy uy nghiêm.

"Quả thật là giám đốc Vương!"

Sắc mặt Trương Chấn thoáng cái trở nên cung kính, vội bước ra ngoài đầu tiên.

Mọi người lập tức đuổi theo.

Giám đốc sở y tế tự mình đến, đương nhiên phải đi ra tiếp đón rồi!

"Giám đốc Vương!", Trương Chấn bước tới hô một tiếng.

Đám người Dương Cảnh Đào không có mở miệng, chỉ đứng đằng sau, nhìn có vẻ căng thẳng sợ sệt.

Kia chính là giám đốc sở y tế, nhân vật có quyền lực thường xuyên xuất hiện trên tivi của thành phố Đông Hải này đó!

Người như bọn họ sao có thể không căng thẳng sợ sệt cho được?

Vương Vi Dân gật đầu, nhìn lướt qua đám người rồi dừng lại trên người Dương Cảnh Đào.

"Nếu tôi đoán không sai thì chắc vị này chính là ông Dương Cảnh Đào đúng không nhỉ!"

Vương Vi Dân cười ha ha, trông rất gần gũi vươn tay với Dương Cảnh Đào.

Dương Cảnh Đào sửng sốt, vừa mừng vừa sợ, giám đốc sở y tế bắt tay với ông ta ư?

"Tôi... Tôi là Dương Cảnh Đào, giám đốc Vương gọi cả tên lẫn họ tôi là được!", Dương Cảnh Đào căng thẳng bắt tay Vương Vi Dân, trong lòng thì buồn bực nghĩ, tại sao Vương Vi Dân lại có thái độ đó với mình?

"Như vậy sao được, cái gì cần gọi thì phải gọi chứ!", Vương Vi Dân cười nói: "Sức khỏe ông Đào thế nào rồi? Mấy nay tôi bận quá, sau khi ông xuất viện, tôi thật sự là không dành thời gian đến thăm được. Mong ông Đào hiểu cho, cũng đừng trách tôi nhé! Tôi đây xin lỗi ông trước!", Vương Vi Dân nói xong, khom lưng cúi đầu với Dương Cảnh Đào.

Đùng!

Cảnh đó giống như một tia sét đánh thẳng lên người những ai có mặt ở đây.

Ai cũng trợn mắt há hốc mồm!

Vương... Vương Vi Dân cúi đầu khom lưng với Dương Cảnh Đào?

Vương Vi Dân là ai, giám đốc sở y tế thành phố Đông Hải - cán bộ cấp cao, tương lai có thể sẽ trở thành thường vụ thành ủy đầy quyền lực.

Dương Cảnh Đào lại là ai, ông ta chỉ là một người dân bình thường.

Thân phận hai người chênh lệch như trời với đất!

Nhưng bây giờ, Vương Vi Dân lại cúi đầu với Dương Cảnh Đào trước công chúng?

Tại sao cơ chứ?

"Giám... Giám đốc Vương, ông đừng như vậy, tôi tổn thọ mất!"

Dương Cảnh Đào nhũn cả chân, suýt chút nữa thì ngồi bịch xuống đất, may mà có Triệu Tứ Hải đứng cạnh đỡ.

Ông ta lập tức bước tới nắm lấy hai tay Vương Vi Dân nói: "Giám đốc Vương, một người dân như tôi thì ông không cần phải như vậy! Muốn cúi cũng là tôi cúi đầu trước ông!"

Dương Cảnh Đào nói xong bèn không ngừng khom lưng với Vương Vi Dân.

Ánh mắt Vương Vi Dân lóe lên vẻ bất ngờ, nhưng lại được ông ta che giấu rất tốt.

"Được rồi, được rồi, tôi sẽ không khách khí nữa, vào ăn cơm thôi nào!", Ông ta cười ha ha, dẫn đầu đi vào nhà hàng.

Sắc mặt mọi người mỗi người mỗi vẻ.

Trương Chấn xoa cằm, nhìn Dương Cảnh Đào với ánh mắt đầy tò mò, không biết đang suy nghĩ gì.

Còn Trần Tùng thì kích động muốn nhảy cẫng lên, xem ra Dương Cảnh Đào có quen biết Vương Vi Dân!

Nếu có mối quan hệ đó thì con đường thăng quan của anh ta chẳng phải sẽ thuận buồm xuôi gió sao?

Gương mặt Triệu Tứ Hải lộ vẻ bất ngờ, chẳng lẽ bố có quen giám đốc Vương ư? Nếu thật thì có thể giải thích được rồi, có lẽ hôm chuyển viện bố đã nhờ giám đốc Vương giúp đỡ.

Nhưng lúc ấy bố đang hôn mê... Đợi đã, có lẽ bố vừa nằm viện, giám đốc Vương đã nhận được tin nên lập tức sắp xếp chuyển viện cho bố.

Nghĩ như thế thì sự việc đã rõ ràng hết rồi.

Mọi người đi vào nhà hàng lại phát hiện Lâm Hàn đang ngồi một mình bên bàn ăn, bỏ đậu phộng vào miệng chậm rãi nhai.

Mọi người thấy cảnh đó thì lập tức nổi giận.

"Lâm Hàn, rốt cuộc thì cậu có chút lễ phép nào không thế!", chú Trần Đại Lâm lạnh lùng mở miệng.

"Tất cả mọi người đều đi ra tiếp đón giám đốc Vương, tại sao chỉ mỗi mình cậu là ngồi ở đó? Lẽ nào ngay cả giám đốc Vương cậu cũng không coi ra gì!"

"Chắc chắn là như thế rồi!"

Trong mắt Dương Duyệt đầy vẻ chế giễu nói: "Lâm Hàn kia, chẳng những là thằng vô dụng mà còn không biết cách đối nhân xử thế. Giám đốc Vương có địa vị cao, ra cửa tiếp đón là lễ phép cơ bản nhất. Chúng ta ai cũng ra ngoài, chỉ có cậu ta không đi, ngồi ở đó ăn ăn uống uống, rõ ràng là không coi giám đốc Vương ra gì!"

"Lâm Hàn này, tôi biết cậu kiêu căng ngạo mạn".

Triệu Tứ Hải nói tiếp: "Nhưng cậu có kiêu ngạo thì cũng không thể cho rằng địa vị của mình cao hơn giám đốc Vương chứ! Cậu thế mà không thèm đi ra tiếp đón ông ấy!"

"Trước khi đi bố đã đoán trước được Lâm Hàn sẽ khiến bố mất mặt xấu hổ mà, y như rằng là thế!"

Dương Cảnh Đào tức giận mặt mày trợn ngược: "Ban nãy, mất mặt trước sư đoàn trưởng Trương thì thôi, bây giờ còn làm tôi mất mặt trước giám đốc Vương! Dương Cảnh Đào tôi đúng là xui xẻo tám đời mới có thằn con rể vô dụng như thế!"

Sắc mặt Trần Tùng hơi hơi tái đi, nếu chọc giám đốc Vương bực, vậy thì anh ta cũng khỏi cần làm nhân viên nhà nước nữa.

"Lâm Hàn, mời cậu lập tức, lập tức cút khỏi đây!"

Trần Tùng quát: "Loại vô dụng như cậu ở lại đây sẽ chỉ khiến chúng tôi mất mặt xấu hổ mà thôi!"

Lâm Hàn coi mấy lời đó như gió thoảng bên tai, anh vẫn chậm rãi ăn đậu phồng, lơ đẹp Trần Tùng.
Chương 77: Mẹ vợ đến rồi

“Lâm Hàn, anh bị điếc à, không nghe thấy tôi nói gì sao?”

Phát hiện ra mình bị ngó lơ, Trần Tùng nổi giận đùng đùng.

Cậu ta bước lên phía trước, kéo cánh tay Lâm Hàn, muốn kéo anh đứng dậy.

“Hửm?”

Trần Tùng dùng hết sức lực nhưng cậu ta phát hiện ra Lâm Hàn không hề nhúc nhích, như bị ghim trên ghế vậy.

“Tiểu Tùng, con nhè nhẹ cái tay thôi, kéo nó ngã xuống nền đất chắc thằng vô dụng này sẽ bắt vạ chúng ta đấy, đến lúc ấy còn phải đền tiền!”, Trần Đại Lâm nhắc nhở.

“Được rồi được rồi, chuyện nhỏ nhặt thế này, đừng so đo nữa, cứ ăn cơm trước đã”, Vương Vi Dân lên tiếng.

Nhưng ánh mắt của ông ta đảo về phía Lâm Hàn, gương mặt thoáng hiện vẻ trầm tư, dường như đang suy đoán gì đó.

Lâm Hàn cũng nhìn về phía Vương Vi Dân, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khó hiểu.

Nụ cười này khiến đồng tử của Vương Vi Dân co rụt lại, toàn thân run rẩy, loáng thoáng nhận ra suy đoán của mình là đúng.

“Giám đốc Vương, nào nào nào, ngồi vào ghế chủ tọa, vị trí này vẫn luôn để lại cho ông đó!”, Trần Đại Lâm mời gọi.

Vương Vi Dân trải qua quá nhiều phong ba bão táp, dù trong lòng chấn động đến đâu thì trên gương mặt vẫn không hề lộ rõ biểu cảm. Ông ta ngồi lên ghế chủ tọa, mỉm cười ôn hòa:

“Mọi người ăn cơm thôi!”

Đám đông lại khai tiệc thêm lần nữa.

“Hừ, Lâm Hàn, để anh ăn chực miễn phí thêm bữa cơm nữa!”, Trần Tùng lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hàn:

“Từ nay về sau, lần sau tôi mời tiệc, hi vọng anh đừng mặt dày chạy tới nữa. Vả lại bây giờ tôi là nhân viên công vụ rồi, hạng người vô công rỗi nghề như anh căn bản không đủ tư cách ngồi cùng một bàn ăn với tôi!”

Mặt Lâm Hàn không hề biến sắc, cúi đầu ăn cơm.

Giữa chừng, Lâm Hàn muốn đi vệ sinh, bèn rời bàn tiệc luôn.

Anh vốn ngồi trong một góc không quá nổi bật, chẳng ai chú ý tới anh.

Nhưng Vương Vi Dân đã phát hiện ra.

“Tôi hơi đau bụng, muốn đi vệ sinh, mọi người cứ ăn nhé!”

Vương Vi Dân đứng dậy rời khỏi bàn tiệc, đi vào phòng vệ sinh giữa những tiếng nịnh nọt của mọi người.

Lâm Hàn đã bước ra, anh đang rửa tay thì nhìn thấy Vương Vi Dân bước tới qua gương.

“Người bảo Thẩm Hoài Xuân gọi điện cho tôi để chuyển viện giúp Dương Cảnh Đào, là cậu đúng không?”

Vương Vi Dân nhìn thiếu niên trước mặt mình, thoáng do dự rồi hỏi với vẻ không chắc chắn.

“Giám đốc Vương rất thông minh đấy”, Lâm Hàn mỉm cười hờ hững.

Vương Vi Dân chấn động, lòng dạ như nổi sóng nổi gió, xem ra suy đoán của ông ta không sai, Lâm Hàn trước mặt chính là “cậu chủ” mà Thẩm Hoài Xuân nhắc tới, đồng thời còn có quan hệ với Dương Cảnh Đào.

“Cậu Lâm, ban nãy ít nhiều gì tôi đã thất lễ, hi vọng cậu Lâm đừng để bụng!”, Vương Vi Dân áy náy.

“Ông đã lịch sự lắm rồi, chí ít thì đối với bố vợ của tôi”, Lâm Hàn lau khô tay, mỉm cười đáp lại.

“Nhưng tôi nghe lời nói của họ, có vẻ như một số họ hàng của cậu Lâm giữ thành kiến rất nặng nề với cậu”.

Vương Vi Dân liếc mắt nhìn Lâm Hàn: “Chẳng lẽ họ không biết thân phận của cậu Lâm ư?”

“Thân phận gì gì đó không cần thiết phải để cho họ biết, tôi chỉ muốn sống cuộc đời của người bình thường, cô ấy cũng chỉ muốn sống cuộc sống bình thường”, Lâm Hàn bình tĩnh đáp.

Vương Vi Dân đoán rằng “cô ấy” mà cậu Lâm nhắc tới là vợ của anh – Dương Lệ.

“Nhưng cậu Lâm à, ban nãy họ nói năng thiếu tôn trọng cậu như thế, lẽ nào cậu không thấy tức giận?”, Vương Vi Dân hỏi tiếp.

“Vì cô ấy, nhẫn nhịn được thì cứ nhẫn nhịn thôi. Nếu tôi bộc phát, cô ấy sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, một bên là bố mẹ nuôi cô ấy khôn lớn, một bên là chồng”, Lâm Hàn tỏ ra dửng dưng.

“Vả lại, nhìn về ngoài, quả thực trông tôi rất vô dụng”.

“À phải rồi, Trần Tùng kia vừa thi đỗ vào Sở Y tế làm công chức à?”, Lâm Hàn buột miệng hỏi.

“Đúng vậy”, Vương Vi Dân gật đầu: “Lúc phỏng vấn, người phỏng vấn là Trương Chấn, cậu ta “đi cửa sau” nên được điểm tối đa, mới vào làm công chức”.

“Nếu đã vào Sở bằng cửa sau, vậy thì tôi cũng yên tâm mà lấy đi thứ đang khiến cậu ta tự hào nhất”, Lâm Hàn không hề dao động.

Ánh mắt Vương Vi Dân lóe lên: “Ý của cậu Lâm là…?”

“Vị trí công chức đó, đổi cho người khác làm đi, chí ít cũng phải đổi người nào có năng lực khá hơn Trần Tùng”, Lâm Hàn thản nhiên nói.

“Tôi biết rồi, lát nữa quay về tôi sẽ hủy hồ sơ của cậu ta rồi thông báo sau”.

Vương Vi Dân gật đầu, đối với ông ta mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Lâm Hàn không nói gì thêm, quay về bàn ăn.

Chưa được bao lâu sau, Vương Vi Dân cũng quay về.

“Giám đốc Vương, ông với Lâm Hàn cùng vào phòng vệ sinh, Lâm Hàn kia không vô lễ với ông chứ!”, Trần Tùng tươi cười hỏi.

Vương Vi Dân không hề liếc cậu ta một cái, chỉ ngồi vào bàn ăn cơm, khiến Trần Tùng rất lúng túng.

Qua vài phút sau, ông ta nói Sở có việc nên rời đi, Trương Chấn cũng đi theo.

“Giám đốc Vương phải đi rồi, mọi người tiễn ông ấy nào!”

Đám đông đứng dậy định tiễn Vương Vi Dân.

“Lâm Hàn, đây là cơ hội cuối cùng của anh, nếu anh không tiễn giám đốc Vương, còn chọc giận giám đốc Vương, xem tôi xử lý anh thế nào!”

Thấy Lâm Hàn ngồi yên bất động, Trần Tùng lạnh lùng nói.

“Không cần tiễn đâu, cứ ngồi xuống ăn cơm đi”.

Vương Vi Dân nói với đám đông mà mặt không chút biểu cảm, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm.

“Vâng vâng vâng!”

“Thế thì không tiễn nữa ạ!”

Đám đông lập tức ngồi xuống, họ nhận ra Vương Vi Dân có vẻ khá giận.

Đợi khi Vương Vi Dân đi rồi, Trần Đại Lâm buồn bực: “Tại sao giám đốc Vương lại giận nhỉ!”

“Đúng thế, từ đầu đến cuối chúng ta rất cung kính với ông ấy mà, không hề mạo phạm điều gì!”, Trần Tùng cũng không hiểu nổi, nhưng ánh mắt cậu ta lóe lên, nhìn về phía Lâm Hàn:

“Lâm Hàn, ban nãy anh với giám đốc Vương cùng vào phòng vệ sinh, có phải anh đã vô lễ với ông ấy không? Nếu không tại sao giám đốc Vương lại nổi giận?”

“Cậu tưởng tôi cũng thích cắn bừa như cậu à?”

Lâm Hàn liếc nhìn Trần Tùng với vẻ giễu cợt. Với bố vợ thì anh có thể nhẫn nhịn, dù sao cũng là bề trên, đồng thời cũng phải bảo vệ quan hệ của Dương Lệ với bố vợ, tránh cho cô ấy khó xử.

Nhưng với Trần Tùng, cậu ta châm chọc Lâm Hàn hết lần này đến lần khác, anh cũng chẳng muốn nhẫn nhịn nữa.

“Cắn bừa? Anh có ý gì?”, Trần Tùng lập tức biến sắc.

“Nghe vậy mà không hiểu à? Ý của tôi là, cậu là chó, thích gặp đâu cắn đấy”, Lâm Hàn trợn mắt khinh thường.

“Lâm Hàn… mày, mày dám mắng tao là chó!”

Trần Tùng tức sôi máu, xắn tay áo lên định đánh Lâm Hàn.

Tên vô dụng này dám mắng cậu ta?

“Sao hả, tôi nói sai gì à?”, Lâm Hàn vặn hỏi.

“Thằng phế vật, xem hôm nay tao có đánh mày to đầu ra không!”

Trần Tùng đi về phía Lâm Hàn.

“Ôi chao, náo nhiệt quá nhỉ, cả gia đình tề tựu đông đủ luôn nè!”

Đúng lúc này, một âm thanh cười nhạo vang lên.

Chỉ thấy một người phụ nữ bước vào căn phòng.

Người phụ nữ này khoảng năm mươi tuổi, vóc dáng đã phát phì, nhưng ăn mặc rất diễm lệ với sườn xám đỏ rực, cổ đeo dây chuyền vàng, trên bàn tay mập mạp đeo đầy phỉ thúy và nhẫn vàng.

“Bác gái!”

Nhìn thấy người phụ nữ này, hai mắt Trần Tùng sáng ngời.

“Mẹ!”

Dương Lệ và Dương Duyệt cùng hô lên.

“Bà đến đây làm gì?”, Dương Cảnh Đào thoáng nhíu mày.

“Ô, sao tôi không được đến?”

Người phụ nữ kia trợn trắng mắt: “Cháu tôi thi đỗ công chức, tôi vui mừng, đến ăn bữa cơm, không được à? Dương Cảnh Đào, chẳng lẽ ông nghĩ rằng tôi ly hôn với ông là cắt hết qua lại với họ hàng à!”

Người vừa đến chính là bà vợ đã ly hôn nhiều năm của Dương Cảnh Đào, Trần Diễm Diễm!

Bà ta cũng là mẹ vợ của Lâm Hàn.
Chương 78: Nhà ở núi Vân Mộng

“Mẹ!”, Triệu Tứ Hải lập tức đứng lên gọi.

“Con chính là Tứ Hải à? Tiểu Duyệt đã nói với mẹ, com chăm chỉ làm việc lại còn lo cho gia đình, tiểu Duyệt lấy được con là phúc phận của nó!”

Trần Diễm Diễm nhìn Triệu Tứ Hải một lượt, gật đầu hài lòng.

“Mẹ”.

Lâm Hàn cũng đứng dậy nói.

Lâm Hàn rất ít khi gặp người mẹ vợ này nhưng theo phép tắc vẫn phải chào hỏi.

“Cậu chính là Lâm Hàn?”

Trần Diễm Diễm nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, cau mày: “Tôi nghe mọi người nói, cậu là một tên bất tài vô dụng, ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không tìm được. Con gái tôi lấy cậu như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu”.

“Dương Cảnh Đào, ông thật là ngu xuẩn, mắt mù rồi à? Con rể cũng không biết chọn, chọn Lâm Hàn này ư?”

Trần Diễm Diễm lại nhìn Dương Cảnh Đào: “Ông không sợ tiểu Lệ lấy nó phải chịu khổ à?”

Dương Cảnh Đào có chút ngượng ngùng: “Tôi cũng không muốn chọn Lâm Hàn, nhưng năm đó tiểu Lệ sống chết đòi lấy Lâm Hàn, tôi đành chịu! Lúc đó thấy thằng nhóc này cũng là một người tài giỏi, tốt nghiệp đại học, ai biết được lại vô dụng như vậy!”

“Hừ, ông có mắt như mù!”

Trần Diễm Diễm hừ lạnh: “Tôi bây giờ rất mừng vì năm đó đã ly hôn với ông, nếu sống với loại người như ông thì không biết sẽ phải chịu khổ như thế nào!”

Bà ta giơ tay lên trước mặt Dương Cảnh Đào: “Ông có nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc trên tay tôi không? Trị giá bảy, tám mươi ngàn tệ, nếu tôi ở với ông thì ông có mua cho tôi được món trang sức giá trị vậy không?”

“Mua được mấy thứ trang sức rách nát đó bà cứ giữ cho kĩ!”

Dương Cảnh Đào cũng không chịu thua kém, lấy chìa khóa xe ra: “Có thấy logo xe trên đó không? Mercedes, tôi bây giờ cũng đang lái một chiếc Mercedes, còn là dòng E350L, hơn sáu trăm ngàn tệ, không đáng tiền bằng đống trang sức rách nát của bà à?”

Dương Lệ bất lực lắc đầu, lý do hai người họ ly hôn là do Trần Diễm Diễm chê Dương Cảnh Đào quá nghèo, cuối cùng bà ta lấy một ông chủ giàu có.

Cho đến bây giờ, chỉ cần gặp nhau là họ sẽ so bì xem mỗi người sống ra làm sao.

“Xe Mercedes? Là ông tự mua à?”

Trần Diễm Diễm sửng sốt: “Dương Cảnh Đào ông là ai tôi còn không biết sao? Có chết cũng cần sĩ diện, nên không chịu khó làm việc, hồi còn trẻ cũng vô dụng giống như Lâm Hàn. Ông có thể mua được Mercedes? Ông đùa tôi à?”

Dương Cảnh Đào lén nhìn Dương Duyệt, chiếc xe này là Dương Lệ cho ông ta.

Nhưng mà ông ta vẫn vỗ ngực nói:

“Thật ngại quá, tôi đã mua chiếc xe này đấy, toàn bộ! Hai năm trước tôi đầu tư, kiếm được mấy trăm ngàn tệ rồi mua xe. Sao nào, ngưỡng mộ không?”

“Haha, không ngờ rằng Dương Cảnh Đào ông lại mua nổi Mercedes cơ đấy”, Trần Diễm Diễm cười lạnh, trong lòng đố kị.

Dương Cảnh Đào rất vui, được khoe khoang trước mặt mọi người, trong lòng ông ta rất sảng khoái.

“Tiểu Lệ, mẹ là mẹ của con, là người từng trải”.

Trần Diễm Diễm nhìn Dương Lệ: “Chọn chồng nhất định phải chọn người có tiền, ít nhất cũng phải có chí tiến thủ, không thể ăn không ngồi rồi như Lâm Hàn được. Nếu không thì quãng đời còn lại của con sẽ rất thảm!”

“Mẹ ơi, Lâm Hàn rất tốt, con rất yêu anh ấy”, Dương Lệ nghiêm túc nói.

“Tên vô dụng bất tài này có gì tốt?”

Trần Diễm Diễm trợn mắt: “Con bây giờ còn chưa trải qua hiện thực gian khổ, trong đầu toàn nghĩ đến việc được sống cùng người mình yêu đến răng long đầu bạc. Ngày xưa mẹ cũng như thế”.

“Sau này, chẳng phải cũng ly hôn với bố con rồi lấy một người có tiền sao? Bây giờ mẹ sống rất thoải mái, ngày nào cũng chơi mạt chược rồi dắt chó đi dạo, chẳng khác gì các phu nhân nhà giàu có. Mẹ cũng muốn con được sống những ngày đó, mà việc đầu tiên con phải làm đó là ly hôn với Lâm Hàn”.

“Tiểu Lệ, mẹ con nói rất đúng, bố đồng ý với mẹ con trong chuyện này”, Dương Cảnh Đào nói.

“Chị Tiểu Lệ, đợi em vào làm trong Sở y tế, em sẽ để ý thêm giúp chị”.

Trần Tùng đi tới: “Trong các cơ quan chính phủ có rất nhiều người trẻ tài giỏi, nhất định sẽ có người phù hợp với chị. Dù sao thì tên Lâm Hàn vô dụng đó cũng không xứng làm anh rể em.

“Được đấy, tiểu Tùng còn biết quan tâm đến mọi người”.

Trần Diễm Diễm hài lòng gật đầu: “Bây giờ cháu đã là công chức rồi, lại là người thông minh, lanh lợi, sự nghiệp chắc chắn thuận buồm xuôi gió. Chuyện cả đời của tiểu Lệ cháu phải để ý một chút nhé!”

“Bác cứ yên tâm, chuyện này cứ để cháu lo!”, Trần Tùng vỗ ngực.

“Bố, mẹ, con nói lại lần cuối cùng, con sẽ không ly hôn với Lâm Hàn đâu!”, Dương Lệ nói với ánh mắt kiên quyết:

“Hơn nữa, Lâm Hàn rất tốt, cũng rất có chí tiến thủ, không phải là người vô dụng như mọi người nói, anh ấy mới mua nhà mấy hôm trước!”

“Mua nhà?”

Nghe đến đây, mọi người đều bất ngờ.

“Ôi chao, Lâm Hàn mua nhà cơ đấy?”

Trần Đại Lâm nói trước: “Có phải mua nhà cũ đã qua sử dụng? Hay là một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó?”

“Nói không chừng còn là căn nhà dột nát nào đó!”, Trần Tùng nhếch mép cười.

“Lâm Hàn, cậu lấy tiền đâu mà mua nhà? Không phải đi ăn cắp đấy chứ?”, Dương Duyệt tò mò hỏi.

“Tiểu Duyệt, thực ra có một số căn nhà chỉ cần bỏ ra mấy chục ngàn tệ tiền trả trước là có thể mua được rồi, không tốn bao nhiêu tiền”.

Triệu Tứ Hải nói: “Ví dụ như lúc nãy tiểu Tùng nói mấy căn nhà cũ nát hoặc là những căn nhà có diện tích rất nhỏ, còn là mua lại nhà cũ, chỉ cần trả trước năm, sáu chục ngàn tệ là có thể mua được rồi”.

Dương Duyệt gật đầu: “Vậy xem ra Lâm Hàn mua loại nhà này rồi, nói không chừng ở được mấy hôm thì đổ”.

“Lâm Hàn, cậu mua nhà ở chỗ nào?”, Trần Diễm Diễm nói: “Đừng nói là ở nơi xa xôi hẻo lánh đấy nha!”

Nghe đến đây, Dương Lệ có chút chột dạ vì cô không biết Lâm Hàn mua nhà ở đâu.

“Nhà ở núi Vân Mộng”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

Núi Vân Mộng!

Nghe đến đây, mọi người có mặt đều im bặt.

“Hahaha!”

Trần Đại Lâm là người đầu tiên mất kiên nhẫn, cười lớn: “Lâm Hàn, cậu có phải còn chưa tỉnh ngủ, vẫn đang nằm mơ, lại dám nói cậu mua nhà ở núi Vân Mộng”.

Dương Duyệt vỗ mạnh vào đùi, suýt chết sặc vì cười:

“Hahaha, Lâm Hàn ơi là Lâm Hàn, cậu… Thật là buồn cười! Cả nhà chúng ta bình thường coi cậu là vô hình nhưng cậu cũng không cần nói ra những lời này để thu hút sự chú ý của chúng tôi!”

“Mỗi căn biệt thự ở núi Vân Mộng trị giá mười triệu tệ trở lên, cậu… Cậu lại dám nói cậu mua nhà ở đó, chết mất thôi… Buồn cười chết mất, hahaha!”

“Không biết tự lượng sức mình, to mồm thật!”

Dương Cảnh Đào tức đến trợn mắt, râu dựng cả lên, Lâm Hàn lại dám làm ông ta xấu mặt.

Vừa nãy làm cho ông ta xấu mặt trước mặt giám đốc Trương thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn làm ông ta xấu mặt trước vợ cũ.

Vừa mới nhờ xe Mercedes lên mặt được tý, giờ lại bị Trần Diễm Diễm cười nhạo rồi.

Đúng như vậy, Trần Diễm Diễm nói: “Dương Cảnh Đào, ông làm cho tôi thất vọng quá, chọn được một người con rể vô dụng nhưng lại thích nói phét!”

Bà ta lại nhìn Dương Lệ: “Tiểu Lệ, bây giờ thì con biết rồi đấy, chồng con thích bốc phét như thế nào! Sống với loại người này con sẽ hạnh phúc sao? Mau ly hôn đi!”

“Bác ơi, chuyện này để cháu lo, cháu sẽ tìm cho chị tiểu Lệ một người đàn ông tốt!”

Trần Tùng nhìn Lâm Hàn, lập tức nói: “Còn anh, Lâm Hàn, mời anh ra ngoài cho, ở đây không hoan nghênh anh, loại người vô dụng như anh căn bản không xứng ngồi ăn cơm với chúng tôi”.

Bỗng nhiên, điện thoại của Trần Tùng reo lên.
Chương 79: Người không nên đắc tội!

"Ơ, là điện thoại của giám đốc Trương?"

Trần Tùng nhìn số điện thoại có chút bất ngờ.

"Suỵt! Đừng lên tiếng!"

Trần Đại Lâm đặt một ngón tay lên môi, vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Con trai tôi muốn nói chuyện điện thoại với giám đốc Trương, mọi người im lặng chút, gác chuyện thằng nhãi vô dụng Lâm Hàn qua một bên đã, dù sao cũng không được làm giám đốc Trương nổi giận!"

Mọi người đồng loạt gật đầu, không nói thêm câu nào, tất cả đều nhìn về phía Trần Tùng, hiện trường vô cũng yên tĩnh.

Trần Tùng hít sâu, nhấn nút nhận điện thoại, cười nói:

"Chào giám đốc Trương!"

"Cậu này nói chuyện với cấp trên thật đúng mực, sau này ắt hẳn sẽ trở thành người tài! Tương lai sẽ vô cùng rộng mở!", trong mắt Dương Cảnh Đào biểu đạt khen ngợi.

"Trần Tùng, cậu không cần tới Sở Y tế làm việc nữa", trong điện thoại, giọng nói lạnh ngắt của Trương Chấn vang lên.

"Hở?"

Ánh mắt Trần Tùng phát sáng: "Giám đốc Trương, chẳng lẽ ông muốn điều tôi đến bộ phận khác?"

Cậu ta biết rõ, trong bộ máy nhà nước, nguồn thu nhập ở Sở Y tế cũng không tính là béo bở, nếu điều cậu ta đến bộ Công Thương, Bộ Giao thông vận tải hoặc là Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm thì chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.

"Haha, ý tôi là cậu không còn là nhân viên công chức nữa, cậu không cần đi làm nữa, giám đốc Vương vừa mới loại trừ hồ sơ của cậu rồi".

Trương Chấn cười lạnh nói.

Rầm!

Thoáng chốc, Trần Tùng cảm giác như bị sét đánh ngang tai.

Hai chân cậu ta mềm nhũn, cả người không còn sức lực, ngồi bịch xuống đất, cả khuôn mặt tràn ngập nỗi tuyệt vọng.

"Tiểu Tùng, sao thế! Giám đốc Trương đã nói gì?", Trần Đại Lâm chạy lại đỡ lấy Trần Tùng.

"Con... Con mất việc rồi, giám đốc Trương nói trong điện thoại, hồ sơ của con đã bị loại trừ rồi", Trần Tùng lẩm bẩm, hai mắt vô hồn.

"Đang yên đang lành sao lại như thế chứ?"

Trần Đại Lâm lo lắng: "Nhân viên công chức không phải là việc làm ổn định sao! Làm sao lại có thể như thế? Giám đốc Trương không nói nguyên nhân sao?"

"Không có".

Trần Tùng lắc đầu: "Giám đốc Trương đã cúp máy rồi".

"Chuyện này... Ôi trời ơi, tại sao có thể như vậy được?"

Trần Đại Lâm sốt ruột đến giậm chân, chỉ muốn đào một cái hố để chui vào, con trai thi đậu công chức làm người bố như ông ta ngày nào bước ra đường cũng nở mày nở mặt, ngẩn cao đầu tự hào, còn mời họ hàng đến đãi tiệc khoe khoang.

Nhưng bây giờ, công việc nhân viên công chức đột nhiên mất tăm?

Trần Đại Lâm cảm thấy bẽ mặt đến cực độ.

"Tứ Hải!"

Trần Đại Lâm tức thì quay sang Triệu Tứ Hải: "Không phải quan hệ của cháu với giám đốc Trương cũng khá tốt sao, cháu hỏi giúp cậu xem, rốt cuộc nguyên nhân do đâu, dù cho không cần Tiểu Tùng nữa thì cũng phải nói rõ lý do chứ!"

"Được rồi, cậu à, cậu đừng nóng, cháu sẽ gọi điện cho giám đốc Trương!"

Triệu Tứ Hải gọi điện thoại cho Trương Chấn, hơn nữa còn mở loa ngoài.

Điện thoại kết nối.

"Alo, giám đốc Trương..."

"Tứ Hải, tôi biết mục đích cuộc gọi này của cậu", Trương Chấn thẳng thừng cắt ngang nói.

"Cậu nói cho Trần Tùng biết, cậu ta đã đụng vào người không nên đắc tội, đấy là nguyên nhân cậu ta bị loại trừ".

Dứt lời, Trương Chấn liền cúp điện thoại.

"Đụng vào người không nên đắc tội sao?"

Trần Tùng sững sờ, cậu ta trầm tư suy nghĩ, khoảng thời gian này, mình có đắc tội với ai đâu cơ chứ!

Chẳng lẽ...

Trần Tùng nhìn về phía Lâm Hàn, nếu là gây sự với ai, cũng chỉ có mỗi Lâm Hàn mà thôi.

Từ lúc Lâm Hàn bước vào nhà hàng đến giờ, cậu ta không ít lần chế giễu Lâm Hàn.

Nhưng mà, vì sao cậu ta không đắc tội nổi Lâm Hàn cơ chứ? Đùa gì đó, vì sao cậu ta không được đắc tội với thằng nhãi vô dụng này hử!

"Rốt cuộc là ai chứ!"

Vẻ mặt Trần Tùng sầu khổ, trong lòng vô cùng khó chịu.

Đám người Dương Cảnh Đào cũng yên lặng, trong lòng cũng thấy tiếc cho Trần Tùng, đồng thời cũng tò mò, rốt cuộc Trần Tùng đã làm mất lòng ai đây.

"Bà xã, chúng ta về thôi".

Lâm Hàn đứng lên nói, nếu Trần Tùng đã bị cắt chức, vậy bữa tiệc hôm nay cũng không cần phải tiếp tục nữa.

"Vâng!", Dương Lệ cũng đứng dậy.

"Lâm Hàn, thằng nhãi vô dụng kia, không phải mày vui lắm sao? Tao bị cắt chức rồi đấy!"

Trần Tùng nhìn Lâm Hàn với ánh mắt căm thù, nói:

"Tao bị cắt chức tám chín phần là do mày vô lễ với giám đốc Trương và giám đốc Vương rồi, làm bọn họ tức giận nên mới đưa tới kết cục này! Bây giờ mày vui lắm chứ gì!"

Lâm Hàn có chút sửng sốt, thật ra mà nói từ đầu đến cuối, vốn dĩ Lâm Hàn không bận tâm đến tên Trần Tùng này, nhưng mà lúc này, cậu ta lại muốn cắn bậy.

Lâm Hàn nhếch mép mỉm cười.

"Tôi đúng là vui lắm đó, dù sao cậu cũng là nhân viên công chức, chức vị vững chắc nha, tôi ganh tị chết đi được!"

"Bây giờ cậu bị cắt chức, tôi vui vẻ khỏi phải nói! Sau khi về nhà, tôi còn phải khui sâm-banh ăn mừng nữa đó! Hahaha!"

"Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày dám ăn nói với tao thế à!"

Trần Tùng giận sôi máu, cặp mắt đỏ bừng, cả người run rẩy.

Lời nói này của Lâm Hàn khác nào đổ dầu vào lửa!

Vốn dĩ làm mất "chén cơm ngon" đã vô cùng khó chịu rồi, Lâm Hàn lại còn nói ra những câu này, toàn thân cậu ta đau nhức như bị kim đâm vậy.

"Ông đây đánh chết mày!"

Trần Tùng siết chặt nắm đấm xông về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng không thèm nhìn, thẳng chân đạp lại một cước.

Ầm!

Cả người Trần Tùng bị đạp văng ra mấy mét, té xuống đất lăn lộn mấy vòng.

"Á! Đau quá đi mất!"

Trần Tùng lớn tiếng kêu gào.

Trên mặt cậu ta đều là máu đỏ, cảm giác mỗi một khúc xương trên người đều đau đớn khôn cùng, như là đang bị đập nát toàn bộ, đau đến nỗi không ngừng run rẩy.

"Bà xã, chúng ta đi thôi".

Lâm Hàn kéo Dương Lệ bước ra khỏi nhà hàng.

Tiếng nói anh phảng phất vọng lại:

"À đúng rồi, không lâu nữa nhà mới sửa sang xong, sẽ mời mọi người đến ăn tiệc chúc mừng, nhớ mang quà theo đấy nhé".

"Ra vẻ gì chứ! Chỉ là một căn nhà cũ nát sửa sang lại thôi, làm như là giống biệt thự nhà chúng ta vậy, còn phải có quà cáp, đúng là không biết xấu hổ!", Dương Duyệt cười nhạo.

"Tiểu Tùng, con có sao không con!"

Vẻ mặt Trần Đại Lâm tràn đầy lo lắng đỡ con trai dậy.

"Đau... Đau chết đi được...", Trần Tùng nghiến răng nghiến lợi đáp.

"Tôi phải về rồi, Tiểu Khiết cũng sắp quay về từ nước ngoài, tôi còn phải dọn dẹp lại phòng cho con bé nữa", Trần Diễm Diễm lên tiếng.

"Dương Cảnh Đào, tôi nhắc nhở ông một câu, thằng vô dụng Lâm Hàn này không thể làm chồng Tiểu Lệ được đâu, tôi mong rằng ông nhanh chóng bảo Tiểu Lệ ly dị thằng vô dụng đó đi!"

"Tôi biết rồi, không cần bà lắm lời", Dương Cảnh Đào cau mày, sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Khiết sao rồi?"

"Hừ, Tiểu Khiết sống rất tốt, từ nhỏ đã học ở nước ngoài, thừa hưởng nền giáo dục tiên tiến, bây giờ người ta là tiến sĩ rồi, tương lai rộng mở!", Trần Diễm Diễm liếc mắt.

"Ly dị với ông đúng là một quyết định sáng suốt, không thì làm sao Tiểu Khiết có thể được hưởng nền giáo dục tốt như vậy chứ!"

"Con bé sống tốt thì tôi yên tâm rồi", Dương Cảnh Đào thở phào nhẹ nhõm.

...

"Tên Trần Tùng kia đúng là gieo nhân nào gặt quả đó!"

Dương Lệ tâm trạng khá tốt ngồi trên sofa: "Nhìn cách cậu ta ỷ vào thi đậu công chức mà không ngừng chế nhạo chúng ta, bây giờ thì hay rồi, chức vụ cũng mất! Haha!"

"Cơ mà tuy rằng Trần Tùng miệng thối, nhưng vẫn có chút thông minh, không đến nỗi dây vào người không nên đắc tội chứ!", Dương Lệ buồn bực khó hiểu.

"Ông xã, anh nghĩ cậu ta đắc tội với ai nhờ?"

"Đương nhiên là đắc tội với anh rồi, anh bảo Vương Vi Dân khai trừ Trần Tùng đấy", Lâm Hàn vừa gặm táo vừa nói.

"Không chém gió thì anh chết à!"

Dương Lệ liếc Lâm Hàn: "Mới vừa rồi còn chém gió chuyện núi Vân Mộng đã đành đi, giờ lại còn chém nữa à!"
Chương 80: Họp lớp

"Nếu để cho bố nghe thấy thì chắc chắn sẽ lại mắng cho", Dương Lệ nói.

Lâm Hàn cười bất lực, tiếp tục ăn táo.

"Ơ, ông xã, trong nhóm chat đại học có nói hai ngày nữa sẽ tổ chức họp lớp nè".

Dương Lệ lướt điện thoại, mở miệng nói.

"Vậy thì đi, tiện ôn lại tình cảm với các bạn học cũ", Lâm Hàn cười nói.

"Em không muốn đi cho lắm, đi chỉ tổ phiền phức. Hồi đại học em có rất nhiều người theo đuổi, có lẽ bọn họ cũng đi, đến lúc đó gặp thì ngại lắm", Dương Lệ lắc đầu nói.

"Ồ, xem ra hồi đại học em được yêu thích quá nhỉ!"

Lâm Hàn ra vẻ bất ngờ.

"Đương nhiên rồi, hồi đó vợ anh là hoa khôi của toàn trường, có vô số người theo đuổi đó. Có điều, em chẳng đồng ý ai hết, cuối cùng anh lại được lợi!", Dương Lệ mặt mày đáng yêu cười hì hì.

"Da mặt em dày ghê ta, còn hoa khôi toàn trường cơ, chỉ có người mắt mù như anh mới nhìn trúng em thôi".

Lâm Hàn giả vờ vô cùng ghét bỏ nói.

"Muốn ăn đánh à!"

Dương Lệ buồn bực, giơ bàn tay trắng bóc đấm lên vai Lâm Hàn.

Sau đó, cô lại mở nhóm chat ra, thay đổi sắc mặt nói:

"Tiêu rồi, em còn chưa đồng ý, Nhã Thiến đã đồng ý thay em rồi, còn nói sẽ đi chung với em nữa".

Chu Nhã Thiến là bạn học cùng lớp đại học với Dương Lệ nên cũng ở trong nhóm chat.

"Đưa anh xem".

Lâm Hàn nhận lấy điện thoại của Dương Lệ, mở tin nhắn ra, còn cô thì ngoan ngoãn chui vào trong lòng anh.

"Họp lớp à? Vừa hay hai ngày nay tôi đang rảnh, đến lúc đó sẽ đi cùng Tiểu Lệ qua!", Chu Nhã Thiến nhắn một câu như thế trong nhóm chat.

Lâm Hàn nhìn avata của Chu Nhã Thiến thì có vẻ là do cô ta tự chụp. Trong ảnh, cô ta đeo kính râm, vòng ngực căng tròn, đôi chân trắng nõn thon dài để trần, ngồi trên chiếc Lamborghini màu đỏ trông rất gợi cảm, sau lưng là bãi biển rộng lớn.

Chu Nhã Thiến vừa nói xong, một người tên Dương Sơn lập tức tiếp lời:

"Ồ, Nhã Thiến, đổi avata rồi à! Còn là Lamborghini, cậu mua xe rồi hả?"

Bạn bè khác cũng vào hỏi:

"Nhã Thiến, cậu giỏi ghê, vừa tốt nghiệp hơn một năm đã mua được Lamborghini rồi!"

"Hâm mộ cậu thật luôn á!"

Sau đó là sticker mặt mày chảy nước miếng, hai mắt lóe hình trái tim.

"Xe này ngầu ghê, người đẹp đi xe sang, Nhã Thiến giỏi thật!"

Sau câu này là một dàn ngón tay cái.

Chu Nhã Thiến như được mọi người khen nên chìm trong sung sướng, một lát sau mới nhắn lại:

"Xe này không phải tớ mua mà là bạn trai tớ tặng cho tớ đó".

Phía sau kèm theo một icon ngại ngùng.

"Bạn trai? Hạnh phúc ghê! Không ngờ lại được bạn trai tặng Lamborghini cho!"

Một số bạn học nữ trong nhóm lập tức nhộn nhạo cả lên.

"Đúng đó, bạn trai tớ chỉ tặng tớ một cây son bình thường vào sinh nhật thôi!"

"Đúng là người bạn trai của năm, lúc nào tớ mới có thể tìm được một người như vậy đây!"

"Hâm mộ chết mất!"

"Nhã Thiến, bạn trai cậu không phải là anh giai đi Rolls-Royce chứ, giàu ghê!"

"Không phải anh giai đi Rolls-Royce, nhưng trong nhà cũng rất có tiền, xem như là công tử nhà giàu đi", Chu Nhã Thiến đáp.

"Công tử nhà giàu?"

Các bạn nữ trong nhóm lại bùng nổ, một loạt sticker chảy nước miếng, hai mắt lóe hình trái tim xuất hiện.

"Bạn trai của Nhã Thiến vậy mà lại là công tử nhà giàu?"

"Nhã Thiến, cậu sướng ghê!"

"Hâm mộ cậu thật, bạn trai tớ chỉ là nhân viên bình thường, mỗi ngày đi sớm về tối, chỉ biết làm việc, chẳng có tý lãng mạn gì hết!"

"Đúng thế, hâm mộ cậu quá!"

"Hai tháng sau, tớ sẽ đính hôn với bạn trai của mình", Chu Nhã Thiến lại nhắn, kèm theo một icon nhe răng cười.

"Đính hôn?"

"Gả vào nhà giàu?"

Các bạn nữ trong nhóm lập tức sôi trào, nhắn tin tới tấp.

"Nhã Thiến, cậu sắp gả vào nhà giàu hả?"

"Bạn trai cậu có phải là đẹp trai giống như là nhân vật chính trong phim ngôn tình nước Cao Ly không? Chân dài mông vểnh, vừa ngầu vừa ngon trai?"

"Nhã Thiến, cậu vừa tốt nghiệp một năm đã trở thành con dâu nhà giàu rồi!"

"Hâm mộ nha!"

"Thực ra bề ngoài cũng bình thường, chỉ là anh ấy rất hiền lành và đáng tin, tớ thích nhân phẩm của anh ấy", Chu Nhã Thiến trả lời.

"Đúng rồi Nhã Thiến, sau khi tốt nghiệp, chẳng phải cậu làm chung công ty với Tiểu Lệ hả? Giờ cậu ấy sao rồi?", có người hỏi.

"Đúng thế, tôi cũng tò mò ghê".

"Hồi đó, Tiểu Lệ chính là hoa khôi toàn trường của chúng ta, có quá trời người theo đuổi cô ấy. Tớ nhớ có một người tên là Ngụy Vũ, trong nhà rất giàu, đến sinh nhật còn tặng quà cho cô ấy đó!"

"Ngụy Vũ thì có là gì? Ở trước mặt lớp trưởng của chúng ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ thôi. Cậu quên rằng lúc ấy lớp trưởng tặng cho Tiểu Lệ chiếc nhẫn kim cương xanh biển mười cara cầu hôn cô ấy à!"

"Đương nhiên là tớ nhớ rồi. Chiếc nhẫn kim cương ấy là dùng kim cương cao cấp nhất làm thành, nghe nói không có chút tỳ vết nào trên kính hiển vi nữa, giá tiền tiệu đó!"

"Đây mới thực sự là công tử nhà giàu! Có điều sau này Tiểu Lệ vẫn từ chối lớp trưởng!"

"Haiz, tớ thật không hiểu nổi Tiểu Lệ, lớp trưởng chúng ta vừa giàu vừa đẹp trai, tại sao cô ấy lại từ chối nhỉ!"

"Bà xã, không ngờ em còn có sự tích này đó".

Lâm Hàn để điện thoại xuống, bất ngờ nhìn Dương Lệ.

"Em không có nói xạo anh đúng không, người theo đuổi em nhiều lắm, có điều em lại chẳng đồng ý ai cả", Dương Lệ cười hì hì.

"Nhất là lớp trưởng Tiền Lai, mọi mặt của người này đều rất tốt, nhưng kiêu căng ngạo mạn, em không thích nên từ chối hắn ta".

"Em muốn dành mối tình đầu và điều tốt nhất cho chồng tương lai của mình! Lúc đó em nghĩ như vậy đấy!"

Đôi mắt to tròn của Dương Lệ dạt dào tình cảm nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ, ánh mắt thoáng qua sự dịu dàng.

Lúc này, Chu Nhã Thiến lại nhắn vào trong nhóm:

"Chuyện hồi đó thì thôi để nó qua đi, giờ Tiểu Lệ đã lấy chồng rồi".

"Cái gì? Lấy chồng rồi á?"

"Không thể nào, đó là nữ thần của tôi đó!"

Trong nhóm lập tức lại tràn đầy tin nhắn.

Chẳng qua lần này đa số đều là các bạn nam.

"Mới tốt nghiệp một năm, nữ thần của tớ đã làm vợ người ta rồi à?"

"Bà nội nó! Tớ còn chuẩn bị mua nhà mua xe rồi tính theo đuổi Tiểu Lệ nữa chứ!"

"Tiểu Lệ xinh như vậy, tính cách còn hiền lành, chồng cô ấy chắc cũng không tệ!"

"Đúng thế, là công tử nhà giàu nào vậy?"

"Công tử nhà giàu? Thôi bỏ đi, chẳng qua chỉ là thằng vô dụng thôi!", Chu Nhã Thiến nhắn kèm theo vẻ mặt trợn mắt khinh thường.

"Nhã Thiến, là sao, lẽ nào Tiểu Lệ gả cho một tên nghèo?"

"Không thể nào, với điều kiện của Tiểu Lệ thì muốn tìm một người đàn ông có tiền chẳng phải là rất đơn giản à?"

"Tên nghèo? Nghèo đã tốt, dù sao một số thằng nghèo còn có chí tiến thủ, biết cố gắng làm việc để kiếm tiền", Chu Nhã Thiến nhắn tiếp:

"Nhưng người đàn ông Tiểu Lệ gả lại hoàn toàn là một kẻ vô tích sự, mỗi ngày chẳng chịu làm việc, ở nhà ăn no chờ chết!"

"Không làm việc? Lẽ nào để cho nữ thần của tôi nuôi thằng chồng vô dụng đó? Đúng là không nhịn nổi mà!"

Sau câu này là một cái icon nổi giận.

"Đúng vậy, không nhịn nổi mà, Tiểu Lệ là nữ thần mà tôi không với tới, tôi chẳng thể trơ mắt nhìn cô ấy gả cho một tên vô tích sự ngay cả tôi cũng không bằng được!"

"Nói thế nào, tôi cũng có công việc ổn định. Tuy tiền lương không cao, một tháng mới ba bốn ngàn tệ, còn làm trong nhà máy, nhưng chắc chắn vẫn hơn tên vô tích sự kia!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK