Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 636: Không có năng lực sẽ bị sa thải

"Sao ạ? Đến nhà Lâm Hàn ăn cơm á? Có chuyện gì không bố?"

Dương Khiết nhận được cuộc gọi của Dương Cảnh Đào thì có chút khó hiểu hỏi.

Về chuyện của Lâm Hàn, bởi vì anh đã dặn nên đương nhiên Dương Khiết sẽ không nói cho Dương Cảnh Đào biết.

"Không có gì, chị cả con gọi chúng ta đi ăn cơm, hình như có gì muốn nói, chúng ta cùng đi cũng được, không thì ai muốn đến gặp tên vô tích sự kia chứ", Dương Cảnh Đào tức giận nói.

Dương Khiết nghe vậy, hơi sửng sốt. Nếu Lâm Hàn mà là thằng vô tích sự thì trên đời này còn ai không vô tích sự?

Còn anh con rể cả Triệu Tứ Hải mà Dương Cảnh Đào luôn khen nức nở kia, sau khoảng thời gian ở chung, Dương Khiết cũng cảm nhận được thực chất anh ta chẳng có tích sự gì, lại càng đừng nói là so sánh với người như Lâm Hàn.

Nhưng những điều ấy, đương nhiên Dương Khiết không thể nói ra, dù sao cô cũng đã hứa với Lâm Hàn rồi.

Dương Khiết tính thời gian thì vẫn còn kịp ăn bữa cơm bèn đồng ý, nói: "Vâng, vậy con sẽ qua".

Sau đó, Dương Cảnh Đào và Dương Khiết bèn cúp máy.

Lâm Hàn nhận được điện thoại của Dương Lệ thì thầm khó hiểu, sao đám Dương Cảnh Đào lại đến ăn cơm, nhưng anh cũng nhanh chóng lái xe về nhà.

Chẳng bao lâu sau, đám Dương Cảnh Đào đã lần lượt đi tới biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn.

"Bố, mọi người tới rồi ạ, mau vào ngồi đi. Dì Hà vẫn đang chuẩn bị, mọi người đợi một lát nhé, Lâm Hàn còn ở bên ngoài, nhưng sẽ nhanh chóng lái xe về thôi", Dương Lệ cười nói.

"Tên nhóc Lâm Hàn kia cũng đâu có nghề nghiệp, cả ngày ăn không ngồi rồi, chẳng biết lêu lổng gì ở bên ngoài nữa", Dương Cảnh Đào tức giận nói.

Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải lại hiếm thấy không nói gì, bởi vì hôm nay họ tới để năn nỉ Dương Lệ, nên mới cố gắng không khiến cho con bé tức giận.

Dương Khiết đứng cạnh lại trộm cười thầm trong lòng, Lâm Hàn mà cũng xem như không nghề nghiệp á?

Dương Khiết không biết công việc cụ thể của Lâm Hàn, nhưng dưới tay anh có nhiều quỹ doanh nghiệp như vậy, chỉ tính riêng việc quản lý thôi cũng đã bù đầu bù cổ rồi, sao có thể ăn không ngồi rồi được?

Sắc mặt Dương Lệ hơi cứng đờ, rồi bỏ ngoài tai những lời kia của Dương Cảnh Đào, nói: "Bố, hôm nay mọi người có chuyện gì sao? Sao không báo sớm một chút, con cũng chưa kịp chuẩn bị đồ ăn cho mọi người nữa".

Dương Cảnh Đào nghe vậy, tức giận nói: "Triệu Tứ Hải mới tan làm, trước đó bọn bố cũng không biết sẽ đến thì sao thông báo cho con được? Con cho rằng Triệu Tứ Hải nhàn rỗi cả ngày giống Lâm Hàn à? Triệu Tứ Hải bận như vậy, sao biết trước mình có thời gian không?"

Dương Lệ nghe thấy thế, cũng khó hiểu hỏi: "Gần đây, quỹ đầu tư Nhân Phàm đã bớt việc nên không có đề nghị tăng ca, đều về đúng giờ hết mà. Anh rể cả còn là người mới thực tập, càng không có tăng ca, sao lại giờ này mới được về? Anh Tứ Hải, quản lý của anh là ai, em đây muốn xem thử ai mà lớn gan như thế".

Dương Cảnh Đào nghe vậy, bấy giờ mới biết không có tăng ca, tức thì cũng nhìn về phía Triệu Tứ Hải với vẻ khó hiểu.

"Tứ Hải, con nói cho Tiểu Lệ nghe xem quản lý của mình là ai, để con bé chấn chỉnh lại, vậy mà lại dám bắt nhân viên thực tập tăng ca", Dương Cảnh Đào hỏi Triệu Tứ Hải.

Triệu Tứ Hải nghe thấy vậy nhưng không đáp, hơi xấu hổ nhìn Dương Duyệt.

Dương Duyệt lại dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo Triệu Tứ Hải tự nói.

Lúc này, mấy người còn lại cũng nhìn về Triệu Tứ Hải với ánh mắt khó hiểu.

Triệu Tứ Hải hơi lúng túng xấu hổ trước ánh mắt ấy của mọi người, anh ta cũng biết là không tránh khỏi bèn nói thẳng: "Không liên quan đến quản lý, là tại con, có một phần bảng biểu mà làm cả ngày nên mới trễ như vậy, người khác đã làm xong sớm rồi".

Dương Cảnh Đào nghe thấy thế, lập tức lộ vẻ nghi ngờ nói: "Sao người khác làm tốt mà con lại không làm được? Có phải quản lý giao cho con bảng biểu cực kỳ khó không?"

Dương Lệ thầm bật cười, cô đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng lại khó mà mở miệng nói gì.

Đối với sự nghi ngờ của Dương Cảnh Đào, sắc mặt Triệu Tứ Hải lại hơi lộ ra vẻ xấu hổ, không biết nói gì cho phải.

Dương Duyệt đứng cạnh thấy thế, bất lực lên tiếng: "Bố, thật ra trước đó tụi con đã lừa bố, Tứ Hải vốn chẳng có năng lực gì hết, làm bảng biểu cũng chỉ là một phần đơn giản thôi, là chính anh ấy không làm được. Hồi ở công ty bất động sản, Tứ Hải làm ăn khấm khá như vậy là vì biết cách cử xử nên mới được thế. Trên thực tế, anh ấy chẳng có khả năng gì hết. Giờ công ty Nhân Phàm này đòi hỏi năng lực, hai ngày nay, Tứ Hải đã bị chửi rất nhiều lần, cuối cùng chắc chắn sẽ bị sa thải, nên tụi con mới muốn đến đây tìm Tiểu Lệ xin giúp đỡ".

"Hả? Không có năng lực, chỉ biết cách cư xử?", Dương Cảnh Đào sửng sốt. Ông ta cũng không ngu, lập tức hiểu ra, đây mà là biết cách cư xử gì? Chỉ là biết nịnh bợ mà thôi.

Tức thì, ánh mắt Dương Cảnh Đào nhìn Triệu Tứ Hải đã không còn hiền lành như trước.

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đã sớm đoán được sẽ như vậy, đều cúi đầu, không biết nên nói gì nữa.

Còn Dương Lệ và Dương Khiết thì đều cười thầm trong bụng, nhưng bề ngoài vẫn giữ im lặng, không nói gì hết.

Trong một chốc, bầu không khí chợt trở nên ngượng ngùng, không ai lên tiếng nói chuyện.

Một lúc sau, dường như Dương Cảnh Đào đã bớt giận một chút, quay qua nói với Dương Lệ: "Tiểu Lệ, dù Tứ Hải không có năng lực thì cũng là anh rể con. Con nghĩ xem có cách nào giúp nó ở lại công ty làm đại một cái chức vụ nào đó nhẹ nhàng là được".

Dương Lệ nghe vậy, không chút do dự lắc đầu, đáp: "Bố, bố cũng biết công ty Nhân Phàm mà. Tuy giờ con là CEO, nhưng không phải cả công ty con nói là được, đằng sau con cũng có người giám sát. Quỹ đầu tư Nhân Phàm bọn con chỉ nhận người có tài, bất cứ một chức vị nào ít nhiều gì cũng phải có năng lực, không có thì con vẫn cứ giữ lại chẳng phải là lạm dụng chức quyền à? Bị giám sát phát hiện, con cũng sẽ bị cách chức cho xem".

Dương Cảnh Đào nghe thế, lập tức sửng sốt, cũng không khuyên nữa. Công việc bây giờ của Dương Lệ đang rất tốt, lương một năm hơn cả triệu tệ, nếu mà mất việc thì thiệt to.

"Vậy không còn cách nào à?", Dương Cảnh Đào vẫn chưa chịu từ bỏ hỏi.

"Dạ, bố, chị, hai người đừng làm khó em", Dương Lệ nói.

Dương Cảnh Đào thở dài, nói: "Vậy giờ làm sao đây? Tứ Hải cũng lớn tuổi rồi, lần này mà bị sa thải, bản thân lại chẳng có tài cán nào, đi công ty khác e rằng cũng chẳng làm nên trò trống gì".

Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải nhìn nhau, cũng hơi bất lực, quả thật đành bó tay.

Bấy giờ, Dương Lệ chợt nói: "Thực ra không có năng lực cũng có thể chậm rãi đào tạo, anh rể chỉ cần cố gắng chút, chắc hẳn vẫn có thể ở lại công ty. Em cũng từng thấy rất nhiều người lớn tuổi không có năng lực, sau khi vào Nhân Phàm cố gắng thì lại có, rồi được giữ lại, công việc sau này cũng khá tốt".

Triệu Tứ Hải nghe thấy thế, sắc mặt hơi hơi khó coi, anh ta cảm thấy mình không thuộc loại người ấy, hơn nữa, làm vậy cũng rất mệt.

Lúc này, Lâm Hàn đã về tới biệt thự núi Vân Mộng. Anh đỗ xe xong bèn đi vào phòng khách.

Thấy mọi người mặt mày nghiêm trọng ngồi bên kia bàn bạc gì đó, Lâm Hàn có chút khó hiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Chương 637: Chỉ muốn làm một người bình thường

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt nhìn thấy Lâm Hàn thì sắc mặt lập tức lạnh đi.

Trước đây, bọn họ vẫn khinh thường Lâm Hàn, nên giờ không muốn Lâm Hàn thấy cái dáng vẻ túng thiếu sa sút của Triệu Tứ Hải cho lắm.

Thấy Dương Lệ thật sự không chịu giúp, Triệu Tứ Hải lạnh lùng nói: "Không giúp thì thôi".

Anh ta nói xong bèn bước nhanh rời đi.

Dương Duyệt thấy thế, tức giận trừng Dương Lệ, cũng vội vàng đi theo Triệu Tứ Hải rời khỏi đây.

Dương Cảnh Đào nhìn cảnh ấy, sắc mặt cũng hơi khó coi. Ông ta nhìn Dương Lệ nói: "Tiểu Lệ à, dù sao thì Tứ Hải cũng là anh rể con, con không thể thấy chết mà không cứu đúng không? Cách là phải nghĩ ra, sao có thể không nghĩ ra được chứ? Người khác là người khác, chuyện lần này của Tứ Hải con nhất định phải giúp!"

Dương Lệ nghe vậy, mặt mày lộ vẻ khó xử nói: "Bố, chẳng phải con đã nói rõ rồi sao? Quỹ đầu tư Nhân Phàm không như những công ty khác, anh Tứ Hải không có năng lực thì con chẳng có cách nào tranh thủ cho anh ấy một chức vụ. Nếu bị điều tra ra, chính con cũng sẽ thất nghiệp đó!"

Dương Cảnh Đào không mấy tin tưởng những lời ấy của Dương Lệ, trầm mặt, tức giận nói: "Bố mặc kệ, bố không tin con không giúp được. Lần này, nếu con không giúp thì bố sẽ không có đứa con gái là con!"

Ông ta nói xong thở phì phò đứng dậy.

Thấy ánh mắt kỳ lạ của Lâm Hàn, Dương Cảnh Đào trừng anh quát: "Nhìn cái gì? Tứ Hải thất nghiệp cũng vẫn giỏi hơn thằng vô tích sự nhà cậu!"

Ông ta quát xong, bỏ đi một mạch, không ở lại ăn cơm.

Bấy giờ, Lâm Hàn cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Anh bước tới bên cạnh Dương Lệ.

"Giờ phải làm sao đây? Em thật sự không tiện giúp anh Tứ Hải. Quỹ đầu tư Nhân Phàm khác những công ty kia, sao em có nói gì bọn họ cũng không tin chứ?", Dương Lệ nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt xin giúp đỡ.

Lâm Hàn khẽ nhíu mày, công ty Nhân Phàm quản lý rất nghiêm khắc, không thể nào để một người chẳng có năng lực gì ở lại. Dương Lệ quả thật bó tay.

Anh thì lại có biện pháp đấy, tùy tiện nhét Triệu Tứ Hải vào mấy công ty dưới là được, còn có thể cho anh ta hưởng thụ đãi ngộ khá tốt mà chẳng cần làm gì, coi như nuôi không một người, cũng chẳng mất cái gì.

Nếu được, Lâm Hàn cũng rất muốn giúp.

Chỉ là, Triệu Tứ Hải mà thật lòng đến tìm Dương Lệ hay Lâm Hàn giúp đỡ, anh chắc chắn sẽ hỗ trợ ngay, suy cho cùng, anh ta vẫn là anh rể của Dương Lệ.

Nhưng với cái thái độ ấy của hai vợ chồng Triệu Tứ Hải và Dương Cảnh Đào, đương nhiên Lâm Hàn sẽ không giúp. Như vậy mà còn giúp thì chẳng phải bản thân quá hèn? Lâm Hàn không có sở thích bị ngược.

"Được rồi, em đâu có làm sai gì đâu, cứ để họ bình tĩnh đã, sau này lại giải thích là được", Lâm Hàn an ủi.

Dương Khiết ngồi cạnh lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Tuy cô ấy không biết rõ về Lâm Hàn, nhưng lại biết anh muốn sắp xếp một công việc cho Triệu Tứ Hải thì cũng dễ thôi.

Đi biệt tăm một thời gian, khi về đã có công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, tùy tiện tìm một chức vụ nhét Triệu Tứ Hải vào là chuyện dễ như ăn cháo.

Nhưng mà, thái độ của đám Triệu Tứ Hải thật sự hơi quá đáng, giống như Dương Lệ giúp họ là điều hiển nhiên, còn đối với Lâm Hàn, bọn họ lại chẳng xem anh ra gì.

Dương Khiết có chút cạn lời, nếu thái độ của họ mềm mỏng hơn rồi xin Lâm Hàn giúp thì sẽ có cảnh sắp thất nghiệp sao? Lâm Hàn vừa ra tay, e rằng không đơn giản chỉ là một công việc bình thường, chưa biết chừng sẽ nhận được một chức vụ có đãi ngỗ cực kỳ tốt ấy chứ.

Giống như cô ấy, trước đây chưa từng cầu xin Lâm Hàn, quan hệ với anh còn không được thân thiết gì mấy, chỉ là họ hàng với nhau thôi. Kết quả, Lâm Hàn chủ động cho cô ấy một công việc, lên làm phó giám đốc công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh luôn.

Phải biết rằng, dù Dương Khiết đi du học nước ngoài về, thuộc tầng lớp có trình độ học vấn cao, thì bình thường muốn vào công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh làm một chức vụ nhỏ thôi cũng đã rất khó khăn. Huống chi là nhảy một phát lên làm phó giám đốc?

Hơn nữa, theo như lời Lâm Hàn nói trước đó, Dương Khiết cũng có thể đoán ra được đôi chút, dưới tay anh chắc hẳn có rất nhiều công ty, và anh đang có ý định đào tạo mình.

Dương Khiết tin rằng, chỉ cần mình làm tốt, học hỏi để có thêm năng lực và kinh nghiệm thì tương lai chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở chức phó giám đốc.

Sau đó, Dương Lệ suy nghĩ một lát, nhưng vẫn không có cách nào. Dù sao, quỹ đầu tư Nhân Phàm rất đặc thù, cô không tiện nhét một người chẳng có năng lực gì vào.

Trong khoảng thời gian này, thực ra Dương Lệ cũng có chú ý tới Triệu Tứ Hải, anh ta hoàn toàn chẳng làm được việc gì hết. Nếu Triệu Tứ Hải có năng lực ở một mặt nào đó thì cô đã có thể dựa theo khả năng của anh ta giao cho một chức vụ rồi.

Dương Lệ thầm cạn lời, Triệu Tứ Hải cũng không còn trẻ, dấn thân vào môi trường công ty cũng lâu rồi, sao đến giờ vẫn chẳng có khả năng gì? Trước mắt, ngoài nịnh bợ ra thì Triệu Tứ Hải chẳng biết làm gì hết. Nếu anh ta biết nịnh bợ khéo léo một chút, Dương Lệ đã có thể để anh ta vào làm bên chăm sóc khách hàng. Quan trọng là Triệu Tứ Hải chỉ biết nịnh nọt người ta, còn mặt xã giao thì lại mù tịt.

Lúc này, Dương Khiết cũng mở miệng an ủi: "Chị hai, chị cứ mặc kệ bọn họ đi. Bố chỉ là tức giận mới nói thế, lẽ nào sẽ thật sự không coi chị là con gái sao? Không chấp nhận đứa con gái lương một năm hơn triệu tệ? Anh rể cả quả thật không có năng lực gì, chị tuyệt đối không được mềm lòng giúp anh ấy mà hại mình đâu đó".

Dương Lệ nghe vậy, gật đầu nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta ăn cơm trước đã".

Sau đó, mọi người bèn đi ăn cơm, có điều vì chuyện này nên tâm trạng của Dương Lệ vẫn hơi buồn. Cô cặm cụi ngồi ăn, không nói gì hết.

Lâm Hàn thử an ủi một lát cũng chẳng có tác dụng, sau cùng từ bỏ, để tự Dương Lệ bình tĩnh lại.

Chẳng mấy chốc, Dương Lệ đã ăn xong, rồi đi vào phòng làm việc.

Dương Khiết thấy Dương Lệ đi rồi mới lén liếc nhìn Lâm Hàn, hỏi: "Anh rể hai ơi, sao đến giờ anh vẫn không nói chuyện của anh cho bố và anh chị biết vậy ạ? Trông bọn họ giống như chẳng biết gì?"

Lâm Hàn nghe vậy, cười thầm trong bụng, nói cho bọn họ biết? Nói bao nhiêu? Ngay cả Dương Lệ mà anh còn không có nói hết, một gia tộc khổng lồ như nhà họ Lâm, nói ra chỉ tổ mang lại áp lực cho cô thôi, nên hoàn toàn không cần thiết.

Còn đám Dương Cảnh Đào, lại càng không cần phải nói, chưa biết chừng đến lúc đó sẽ suy nghĩ làm cách nào để lợi dụng Lâm Hàn, thậm chí là bôi nhọ tên tuổi của anh thì có.

Hơn nữa, đến tận bây giờ, người bên ngoài vẫn không biết về thân phận anh. Một khi nói cho đám Dương Cảnh Đào, khỏi cần nghĩ cũng biết sẽ bị truyền ra ngay. Đến lúc đó, Lâm Hàn sẽ không còn được sống một cuộc đời bình dị ở đây nữa, mà phải quay về nhà họ Lâm. Nếu có đi ra khỏi nhà, đương nhiên phải có một đống vệ sĩ đi theo.

Ngày tháng như vậy, Lâm Hàn đã chứng kiến hết trên “vết xe đổ” của Lâm Thiên Tiếu rồi. Đó không phải là một cuộc sống mà anh mong muốn.

Sống một cuộc đời như người bình thường mới là thoải mái nhất.

Mà những điều này, Lâm Hàn cũng không thể nói cho Dương Khiết, dù trước mắt cô ấy đang làm việc cho anh. Nhưng cái khái niệm về nhà họ Lâm, thì những người sinh ra trong một gia đình bình thường như Dương Khiết sẽ không tài nào hiểu nổi.

Lâm Hàn đáp: "Anh có lý do của mình, hơn nữa cũng không phải chưa nói, tại bọn họ không tin ấy chứ".
Chương 638: Chuẩn bị hợp tác

Dương Khiết nghe xong thì sững sờ, lúc này cô mới nhớ tới trước kia Lâm Hàn từng nói anh đã kiếm được 300 tỷ tệ và một công ty có giá trị thị trường là 100 tỷ tệ.

Khi đó nhóm người Dương Cảnh Đào không tin, họ đều cho rằng Lâm Hàn đang bốc phét.

Ngay chính bản thân Dương Khiết, lúc đầu cô cũng không tin theo bản năng, dù sao thì số tiền đó cũng quá lớn.

Khi ấy Dương Khiết không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại mới thấy dường như mọi chuyện là thật.

Dù sao công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là một công ty có giá trị thị trường 100 tỷ tệ.

Nghĩ đến đây, Dương Khiết hơi sốc, không ngờ Lâm Hàn lại kiếm được 300 tỷ và công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh trong vòng 2 tuần? Anh làm bằng cách nào vậy? 2 tuần kiếm được 400 tỷ tệ…

Dương Khiết đột nhiên không dám nghĩ tiếp, xem ra cô vẫn đánh giá quá thấp Lâm Hàn rồi.

Lúc này Lâm Hàn đã ăn xong, anh buông bát đũa xuống rồi nói: “Đến thành phố Thiên Kinh phải cẩn thận chút, Thiên Kinh không như Đông Hải, xấu tốt lẫn lộn, các thế lực cũng nhiều và phức tạp, nhất định phải thận trọng”.

“Vâng, em sẽ chú ý hơn”, Dương Khiết hoàn hồn, gật đầu liên tục.

“Ừm”, Lâm Hàn khẽ gật đầu, sau đó rời đi.

Không lâu sau Dương Khiết cũng ăn xong, vội vàng đi tìm Hạ Sương.

Dương Khiết đến khách sạn liền thấy Hạ Sương, Nhan Thành đã điều động nhân sự tới, cũng đã chuẩn bị vài con xe cùng một số vật tư.

Thấy mọi người đều đã có mặt đầy đủ, đoàn người bắt đầu xuất phát, đến thành phố Thiên Kinh ngay trong đêm.

Chẳng mấy chốc, mấy chiếc xe đã rời khỏi thành phố Đông Hải, lên đường cao tốc về phía Bắc trong màn đêm.

Nhóm người Nhan Thành thay phiên nhau lái xe, không cần nhờ Hạ Sương và Dương Khiết giúp, hai cô gái ngồi phía sau nghỉ ngơi.

Nhìn màn đêm ngoài cửa sổ và xe cộ lùi dần về phía sau, trong lòng Hạ Sương khẽ rung động. Bây giờ cô đã có cơ hội, công ty lớn như truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đủ để cô phát huy khả năng, hơn nữa còn là công ty về lĩnh vực giải trí mà cô am hiểu.

Tiếp theo đây phải xem khả năng của bản thân rồi! Hạ Sương thầm hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này, làm nên việc lớn.

Dương Khiết ở bên cạnh thấy Hạ Sương không nghỉ ngơi thì hỏi: “Chị Hạ, chị không nghỉ ngơi một chút đi à?”

Hạ Sương nghe thấy thì khẽ lắc đầu: “Em nghỉ ngơi trước đi, chị đang nghĩ đến vài chuyện, lát nữa sẽ nghỉ ngơi sau”.

Dương Khiết gật đầu rồi tiếp tục ngủ.

Hạ Sương không buồn ngủ, cô lấy máy tính bảng ra tra thông tin liên quan đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

Để quản lý một công ty lớn, nhất định phải hiểu biết chi tiết về quy trình hoạt động và nhân viên chính của công ty. Mà bây giờ Hạ Sương vẫn chưa biết những điều này, cô chỉ có thể lên mạng tra, cố gắng tìm hiểu, như vậy đến lúc tới công ty cũng dễ dàng bắt đầu hơn, không đến mức hoảng loạn.

Mãi đến khuya, Hạ Sương mới cảm thấy buồn ngủ và bắt đầu nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Lâm Hàn ngủ nướng tỉnh dậy nhìn thấy email Tôn Minh gửi tới, nội dung liên quan đến một số công việc chuẩn bị cho sự hợp tác giữa quỹ đầu tư Nhân Phàm và vùng Bắc Đông.

Lâm Hàn không nghi ngờ gì về năng lực làm việc của Tôn Minh, anh xem qua thấy không có vấn đề gì nên đồng ý luôn.

Tôn Minh nhận được sự đồng ý của Lâm Hàn thì lập tức bắt đầu công tác chuẩn bị.

Lâm Hàn vừa thức dậy, đang đánh răng rửa mặt thì Dương Lệ, người đã bận rộn công việc từ sáng sớm bước ra khỏi phòng làm việc.

“Chồng à, hình như công ty chúng em có một kế hoạch lớn là hợp tác với công ty vùng Bắc Đông với quy mô rất lớn. Em phải lập tức hoàn thành những công việc còn lại trong tay, sau đó nhanh chóng tiếp quản, giao cho người khác em không yên tâm. Mấy ngày tới có thể em sẽ phải ra ngoài làm việc, ngoại trừ buổi tối về nhà nghỉ ngơi thì những thời gian khác em không thể ở bên anh”, Dương Lệ nói.

Lâm Hàn không ngạc nhiên khi nghe điều này, Tôn Minh luôn xử lý mọi việc với tốc độ cực nhanh.

“Không sao, em cứ làm việc của em đi, chú ý nghỉ ngơi đừng để kiệt sức là được rồi”, Lâm Hàn đáp lại.

“Vâng”.

Sau đó Dương Lệ thu dọn giấy tờ một chút rồi ra ngoài đi làm.

Còn Lâm Hàn thì lại nhàn rỗi.

Chắc bên phía vùng Bắc Đông phải mấy ngày nữa mới tới, Lâm Hàn không cần phải lo lắng về việc chuẩn bị hợp tác với họ. Ba công ty Sa Ngư gần đây cũng hoạt động rất tốt, anh cũng không cần làm gì.

Bây giờ Dương Lệ đã đi làm không có thời gian ở cùng Lâm Hàn, đột nhiên anh lại không có việc gì làm.

Sau khi ăn sáng xong, không có việc gì làm nên Lâm Hàn ra ghế tắm nắng trong sân để phơi nắng, tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã này.

Lâm Hàn biết khi những người vùng Bắc Đông đến, còn có hội nghị quý tộc ở thành phố Thiên Kinh bao gồm những chuyện sau này của nhà họ Lâm đều sẽ tới tay anh, thời gian rảnh rỗi thế này cũng không còn nhiều.

Cùng lúc này, trong văn phòng thực tập của quỹ đầu tư Nhân Phàm, mấy người Triệu Tứ Hải cũng nhận được thông báo, bây giờ cấp trên sẽ điều động người trong bên phía họ qua đó, chuẩn bị cho việc hợp tác với vùng Bắc Đông.

Biết đối phương là vùng Bắc Đông, hai mắt Triệu Tứ Hải sáng lên. Anh ta đã nghe nói đến, hầu hết các ngành ở vùng Bắc Đông đều do thế lực Vùng Xám quản lý, đại bàng núi đã thống trị vùng đó từ lâu.

Nói cách khác, hầu hết các công ty đến lần này đều là những người làm trong ngành công nghiệp Vùng Xám trước đây, không được chính quy cho lắm.

Những người này khác với người của quỹ đầu tư Nhân Phàm, thủ đoạn nịnh nọt vô cùng hữu ích với họ, những người này mới là đối tượng để Triệu Tứ Hải phát huy.

Nghĩ đến đây, Triệu Tứ Hải lập tức đi tìm trưởng phòng, mỉm cười nói: “Trưởng phòng, tôi đăng ký đi chuẩn bị công việc hợp tác với vùng Bắc Đông, tôi muốn đến đó”.

Trưởng phòng nghe vậy thì khẽ cau mày nhìn Triệu Tứ Hải: “Bản thân anh thế nào anh còn không biết à? Lần hợp tác này rất quan trọng, không được có sai sót. Ở đây anh có chút sai sót cùng lắm chỉ bị mắng rồi sửa lại, nhưng đến đó nếu làm gì sai sẽ rất phiền phức”.

Triệu Tứ Hải nghe vậy thì thầm mắng trưởng phòng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười tít mắt: “Trưởng phòng, tôi biết năng lực của mình không tốt, nhưng tôi cũng muốn tiến bộ mà. Anh cho tôi một cơ hội đi, tôi hứa với anh, đến đó tôi sẽ biểu hiện thật tốt, không làm mất mặt anh đâu”.

Nghe vậy, trưởng phòng nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ hơi ngạc nhiên, không ngờ Triệu Tứ Hải lại còn có thể nói được lời như vậy. Anh ta cho rằng lần này Triệu Tứ Hải đã thật sự hiểu ra, muốn thăng tiến, vì vậy do dự một chút, trưởng phòng vẫn định cho Triệu Tứ Hải một cơ hội.

“Được rồi, tôi sẽ cho anh một cơ hội, anh phải thể hiện thật tốt đấy, nếu có vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ đuổi anh khỏi công ty”, trưởng phòng nói.

“Cảm ơn, cảm ơn trưởng phòng, anh đừng lo, lần này tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, nghiêm túc”, Triệu Tứ Hải nghe vậy thì liên tục cảm ơn.

“Được rồi, đừng nói những lời giả dối này nữa, tiếp tục làm việc đi, làm cho chắc chắn vào”, trưởng phòng nói, anh ta thấy ghét giọng điệu niềm nở, vồn vã này của Triệu Tứ Hải.

“Vâng”.

Triệu Tứ Hải cười tươi trở lại vị trí, tiếp tục làm việc.

Tuy nhiên khi cúi đầu xuống, anh ta lại âm thầm liếc nhìn trưởng phòng, lòng thầm rủa, đợi đến khi tôi đến được đó, xem tôi trả thù anh thế nào!
Chương 639: Các giám đốc điều hành đều niềm nở

Sau đó Triệu Tứ Hải lại tiếp tục bận rộn với công việc.

Đến giữa trưa, họ đã xác định được nhân viên nào sẽ đến chuẩn bị cho việc hợp tác với vùng Bắc Đông, sau đó điều động qua bên kia.

Mà Triệu Tứ Hải cũng nằm trong số đó.

Sau khi đến văn phòng mới, Triệu Tứ Hải vẫn ngoan ngoãn làm việc trước, kiên nhẫn chờ người từ vùng Bắc Đông tới, lúc đó sẽ tìm cơ hội hành động sau.

Lần này Triệu Tứ Hải cũng hạ quyết tâm, nhất định phải nhân cơ hội này làm ra sự nghiệp lớn.

Nếu muốn tiếp tục ổn định ở lại quỹ đầu tư Nhân Phàm, thực ra nếu bắt đầu nghiêm túc làm việc từ bây giờ thì Triệu Tứ Hải cũng có thể ở lại. Nhưng điều đó với Triệu Tứ Hải mà nói là quá mệt, hơn nữa anh ta biết năng lực của mình, nhiều nhất cũng chỉ như nhân viên nhỏ bé làm việc vất vả, chăm chỉ ở đây mà thôi, không có cơ hội thăng tiến.

Nếu thật sự có năng lực thì trước đây anh ta đã làm việc nghiêm túc, chứ không phải chỉ học cách làm thế nào để nịnh nọt sếp.

Cùng lúc đó, Hạ Sương, Dương Khiết và nhóm Nhan Thành vẫn đang trên đường đi.

Dọc đường, ngoài ăn uống nghỉ ngơi một chút ở trạm dừng thì hầu như họ không hề nghỉ ngơi, thay phiên nhau lái xe.

Cho đến khi chạng vạng, cuối cùng cả nhóm cũng ra khỏi đường cao tốc, vào đến thành phố Thiên Kinh.

Nhìn thành phố Thiên Kinh hoàn toàn khác với thành phố Đông Hải. Hạ Sương, Dương Khiết, Nhan Thành cùng những người khác đều tò mò nhìn ngó xung quanh.

Đến tối mọi người mới tới trụ sở chính của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

Lâm Hàn đã liên lạc trước với người ở bên đó, bổ nhiệm Hạ Sương làm giám đốc mới của công ty, Dương Khiết là phó giám đốc, Nhan Thành là tổ trưởng tổ bảo vệ.

Mà mấy người Hạ Sương cũng đã liên hệ với người bên đây, nói cho họ biết khoảng thời gian mình tới nơi.

Lúc này, người của công ty Quang Ảnh vẫn chưa tan làm, họ đang chờ để chào đón mấy người Hạ Sương.

Mấy chiếc xe chở đoàn người Hạ Sương dừng trước cổng công ty, mọi người cùng bước xuống.

Một người đàn ông trung niên mập mạp vác bụng bia bước tới nói: “Xin chào, tôi là Ôn Xuân Vũ, trước đây là phó tổng giám đốc công ty Quang Ảnh, bây giờ là trợ lý giám đốc, phụ trách giúp đỡ các cô trong công tác bàn giao công việc”.

Ôn Xuân Vũ đã xem ảnh mấy người Hạ Sương, biết Hạ Sương là tổng giám đốc mới.

Ôn Xuân Vũ nói rồi cười tít mắt đưa tay ra bắt tay.

Hạ Sương khẽ cau mày nhưng vẫn bắt tay với Ôn Xuân Vũ.

Cảm nhận được độ mềm mại của đôi tay, Ôn Xuân Vũ càng cười tươi hơn.

Lúc này, một số giám đốc điều hành của công ty nhao nhao nói: “Chào mừng tổng giám đốc Hạ, phó tổng giám đốc Dương, tổ trưởng tổ bảo vệ Nhan”.

“Chào mọi người”, mấy người Hạ Sương cũng chào lại.

Ôn Xuân Vũ lúc này cũng nói: “Sếp Hạ, chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn, tin rằng mọi người đi đường cũng mệt, bây giờ chúng ta qua đó ăn cơm trước đã nhé?”

Hạ Sương nghe vậy khẽ nhíu mày, đáp: “Không cần đâu, chúng tôi đã ăn trên đường đến đây rồi nên không đói. Bây giờ còn chút thời gian, ông dẫn tôi vào đọc tài liệu trước đi”.

Ôn Xuân Vũ nghe vậy trong lòng thấy không vui lắm.

Chức phó tổng giám đốc bị tước đi, đương nhiên trong lòng Ôn Xuân Vũ thấy không vui. Sở dĩ ông ta niềm nở, còn chuẩn bị lễ chào đón như vậy là để xây dựng mối quan hệ tốt với nhóm Hạ Sương, sau đó tiếp tục duy trì sự ảnh hưởng của mình.

Nhưng bây giờ Hạ Sương vừa đến đã muốn kiểm tra thông tin và sổ sách của công ty, rõ ràng là chuẩn bị xử lý theo việc công, không định cho họ bậc thang đi xuống.

“Sếp Hạ, bây giờ cũng không còn sớm nữa, hay là để ngày mai đi? Chẳng lẽ thông tin và sổ sách có thể chạy mất sao? Cô không tin chúng tôi à?”, Ôn Xuân Vũ nói.

Hạ Sương thấy thế lại càng quyết tâm kiểm tra sổ sách ngay lập tức.

Dù sao hôm qua sau khi Lâm Hàn hạ lệnh cho nhóm Hạ Sương đến đây, họ đã lên đường ngay trong đêm. Mà chiều nay Lâm Hàn mới thông báo cho người bên công ty nên họ cũng không có thời gian chuẩn bị.

Mặc dù Lâm Hàn không nói gì về điều này, nhưng chiều nay anh nói với nhóm Hạ Sương rằng đã thông báo cho bên kia, nhưng Hạ Sương là ai chứ? Cô ta cũng là tay lão luyện trong thương trường, đương nhiên hiểu ý Lâm Hàn.

Từ khi Lâm Hàn thông báo cho họ là Hạ Sương đến cũng mới chỉ hai, ba tiếng đồng hồ, bên công ty Quang Ảnh không kịp xử lý và tiêu huỷ rất nhiều thứ.

Mặc dù Lâm Hàn không nói nhiều, nhưng Hạ Sương biết rõ đây thực chất là một bài kiểm tra mà Lâm Hàn đặt ra cho mình, xem năng lực của cô ta ra sao.

Vì vậy vừa lên xe, Hạ Sương và Dương Khiết đã liệt kê trước những thứ cần kiểm tra ở đây, nhất định không được cho những người này thời gian chuẩn bị, hai cô phải làm rõ mọi thứ.

Nếu không một số sổ sách đen, dấu vết lạm dụng chức quyền đều sẽ bị giấu đi và tiêu huỷ, sau này nhóm Hạ Sương rất khó điều tra ra.

Bây giờ là thời điểm tốt nhất để kiểm tra hoá đơn, sổ sách.

Mà thấy đám người Ôn Xuân Vũ đã chuẩn bị lễ đón còn mời ăn cơm, Hạ Sương càng chắc chắn bọn họ có điều che giấu, chắc chắn họ biết thời gian không đủ nên mới chuẩn bị chiêu này. Nếu các cô đến đó ăn cơm chắc chắn lại phải uống rượu, dù sao bọn họ cũng không để các cô kiểm tra ngay trong đêm.

Mà đến sáng hôm sau, trong một đêm cũng đủ để đám ngườiÔn Xuân Vũ xử lý gần hết.

“Bây giờ mới sáu bảy giờ, mười giờ mới tan làm sao lại không sớm? Tôi kiểm tra một số thứ trước, bàn giao xong nếu không có vấn đề gì, thời gian còn lại chúng ta sẽ từ từ ăn cơm, xây dựng một mối quan hệ tốt”, Hạ Sương nói bằng giọng điệu không cho phép thương lượng. Câu sau dù cô ta không nói nhưng đã cực kỳ rõ ràng. Nếu có vấn đề gì, đám người họ cũng sẽ bị Hạ Sương đá ra khỏi công ty, thậm chí bị cô ta đưa vào tù, sau này không cần phải qua lại nữa.

Ôn Xuân Vũ hơi nhíu mày, nếu không thích mềm thì chơi cứng vậy.

“Thật sự xin lỗi, hôm nay để chào đón sếp Hạ nên chúng tôi tan làm sớm. Tất cả văn phòng và tài liệu đều đã bị khoá cửa, bây giờ không thể kiểm tra được đâu. Nếu cô muốn kiểm tra thì ngày mai lại tới”, Ôn Xuân Vũ nói thẳng, ý nghĩa rất rõ ràng. Hôm nay họ sẽ không cho nhóm người Hạ Sương vào trụ sở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

Lời Ôn Xuân Vũ vừa dứt, các giám đốc điều hành phía sau cũng lần lượt vây quanh, chặn đường Hạ Sương và những người khác tiến vào trụ sở công ty.

Mà một số nhân viên bảo vệ phía sau cũng canh gác, giữ cửa cẩn thận.

“Sếp Hạ à, thật sự không tiện đâu, chúng tôi đã đặt tiệc trước rồi, cô nể mặt đến ăn bữa cơm đi mà”.

“Đúng thế, tôi đã đặt phòng nghỉ ngơi cho các cô hết rồi, đều là phòng tổng thống, chắc chắn sẽ không đối xử tệ với các cô đâu”.

“Các cô chưa đến thành phố Thiên Kinh bao giờ đúng không? Ăn xong chúng tôi dẫn các cô đi tham quan nhé”.

Các giám đốc điều hành anh một câu, tôi một câu, cực kỳ lịch sự và ân cần, nhưng cũng thể hiện rõ một điều, mọi thứ khác đều được, còn việc vào công ty kiểm tra tối nay thì không được.

“Phải làm sao đây?”, Dương Khiết thấy đối phương bao vây đoàn mình thì đột nhiên hơi hoảng.
Chương 640: Sự quyết đoán của Hạ Sương

Tại cổng trụ sở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, thành phố Thiên Kinh.

Hạ Sương nhìn các giám đốc điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh bao vây người của mình, cô cũng khẽ nhíu mày, không ngờ bọn họ lại dám làm vậy.

Dương Khiết lúc này hơi hoang mang, nhưng Hạ Sương thì không. Mặc dù chưa gặp những chuyện thế này bao giờ, nhưng Hạ Sương đã từng đối mặt với những chuyện tương tự hoặc thậm chí còn tệ hơn thế.

“Tránh hết ra cho tôi, tôi là sếp hay các người là sếp?”

Hạ Sương sa sầm mặt, quát lên.

Đám giám đốc điều hành công ty đều sững sờ, nhìn thấy Hạ Sương dứt khoát không giữ mặt mũi cho mình, trong lòng bọn họ đều có chút bất mãn.

Nhưng sau đó bọn họ vẫn không chịu tránh ra mà đứng bao vây nhóm người Hạ Sương, Dương Khiết như cũ.

Mặc dù không hài lòng, nhưng những người này cũng hiểu rõ, dù thế nào thì tối nay cũng không thể để Hạ Sương vào công ty kiểm tra, nếu kiểm tra ra sổ sách, hoá đơn của họ thì họ sẽ đi đời.

Khi đó không chỉ đơn giản là mất việc, mà còn bị kiện tụng, bồi thường.

“Sếp Hạ, thật sự không tiện vào kiểm tra đâu, sao cô phải gấp gáp vậy chứ?”

“Đúng vậy, cửa đã khoá rồi không kiểm tra được đâu, người giữ chìa khoá cũng tan làm rồi”.

“Hôm nay không còn sớm nữa, cô muốn kiểm tra cũng nên nghỉ ngơi một đêm, ngày mai cô có thể kiểm tra thoải mái, chúng tôi còn có thể làm khác được sao?”

“Tối nay thật sự không kiểm tra được đâu, xin lỗi sếp Hạ”.

Một nhóm giám đốc điều hành lần lượt nói.

Hạ Sương vẫn tỏ vẻ thờ ơ: “Tối nay nhất định phải kiểm tra, cửa khoá thì đập ra cho tôi, tủ bảo hiểm bị khoá thì cũng phá đi cho tôi, nhất định phải kiểm tra tối nay! Các anh ai dám ngăn cản tôi thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Khi nghe điều này, sắc mặt nhóm người kia có chút khó coi, họ đột nhiên trở nên im lặng, nhưng vẫn chắn trước mặt nhóm người Hạ Sương, không có ý định nhường đường.

Hạ Sương thấy thế thì không khách sáo nữa, nhìn Nhan Thành phía sau.

Nhan Thành hiểu ý, cậu phất tay, nhóm người trên xe lập tức đi xuống, mạnh mẽ kéo đám giám đốc điều hành ra.

“Này, các cậu làm gì đấy? Sao lại dám ra tay với chúng tôi?”

“Các cậu dựa vào đâu lại ra tay với chúng tôi?”

“Bảo vệ, mau tới đây!”

“Thật sự quá đáng rồi đó, sao các cậu có thể thô bạo với chúng tôi như thế?”

Đám giám đốc điều hành la lên.

Những giám đốc điều hành phía sau cũng chạy đến giúp đỡ, chiến đấu với nhóm người Nhan Thành.

Là công ty đứng đầu trong giới giải trí Hoa Hạ, bảo vệ công ty Quang Ảnh cũng không có ai tầm thường, họ đều là những nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp.

Giám đốc điều hành công ty rất tin tưởng những nhân viên bảo vệ này, chưa kể số lượng nhân viên bảo vệ còn nhiều hơn những người này, bọn họ tránh ra để bảo vệ giải quyết những người đó.

Nhưng chẳng mấy chốc, từng giám đốc điều hành đều phát hiện ra điều gì đó không ổn.

Những nhân viên bảo vệ này đúng là rất chuyên nghiệp, chiếm lợi thế về quân số và vũ khí, trong tay ai cũng cầm dùi cui điện, còn những người Hạ Sương đưa đến chỉ đánh nhau bằng tay không.

Thế nhưng không bao lâu những người ngã xuống lại đều là nhân viên bảo vệ ở đây, không có ai ngoại lệ, còn những người Hạ Sương đưa tới lại không có ai ngã xuống.

Một lát sau, đám nhân viên bảo vệ ngã trên đất, còn mấy người nhóm Nhan Thành chỉ bị điện giật vài cái, người hơi tê chứ không bị sao.

Những nhân viên bảo vệ này quả thực rất chuyên nghiệp, họ hoàn toàn đủ sức đối phó với người bình thường, nhưng những người Nhan Thành là ai chứ? Họ đều là người đã từng có kinh nghiệm chiến đấu với thế lực Vùng Xám, thậm chí đã được thấy súng thì còn sợ dùi cui điện sao?

Mà những người của công ty Quang Ảnh nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc, những người Hạ Sương đưa tới không phải người bình thường.

Ôn Xuân Vũ đã từng thấy những cảnh tráng lệ hơn, đương nhiên nhìn ra được mặc dù những người này không bằng cao thủ của quý tộc, nhưng thân thủ đều rất tốt, đã gần đạt tới thân thủ của cao thủ, không phải người mà bảo vệ có thể đối phó.

Lúc này Dương Khiết cũng hơi sợ hãi trước cảnh tượng này.

Dương Khiết học giỏi từ nhỏ, sau đó đi du học, mặc dù ở nước ngoài hỗn loạn hơn trong nước nhiều, nhưng hầu hết thời gian cô đều ở trong ký túc xá và trường học, không tiếp xúc quá nhiều với những người trong xã hội. Đối với những tình huống này, Dương Khiết chưa gặp lần nào.

Lần trước bị tập kích, mấy người Nhan Thành ra tay giải quyết tám người nhà họ Hạ, đó đã là cảnh tượng đáng sợ nhất Dương Khiết từng thấy rồi. Không ngờ cảnh hôm nay còn phô trương hơn, hơn 10 người nhóm Nhan Thành hạ gục 30 nhân viên bảo vệ trong tay có dùi cui điện…

Dương Khiết vốn tưởng mình đến đây làm phó tổng giám đốc công ty Quang Ảnh, phương diện công việc sẽ phức tạp hơn, những việc cần xử lý cũng nhiều hơn, nhưng không ngờ còn phải giải quyết những chuyện này.

Hơn nữa còn vừa mới tới đã phải gặp tình huống này.

Dương Khiết không ngốc, đương nhiên biết chắc chắn tối nay phải vào được công ty để kiểm tra, như vậy ban giám đốc điều hành công ty không kịp xử lý những sổ sách và dấu vết, các cô mới có thể bắt được sâu mọt.

Nếu kiểm tra sau thì bọn họ đã xử lý trong đêm, lúc ấy với nhóm người Dương Khiết mà nói là cực kỳ khó khăn.

Dương Khiết cũng đã đoán được sau khi đến đây, ban giám đốc điều hành có thể sẽ nghĩ cách ngăn cản các cô kiểm tra vào tối nay. Dù sao nếu bị tra ra, bọn họ không chỉ mất việc mà còn có thể phải đối mặt với việc kiện tụng, bồi thường.

Nhưng cô không ngờ đối phương lại trực tiếp ngăn cản như thế này.

Nếu mấy người Nhan Thành không đến, Dương Khiết nghĩ dựa vào các cô thì chắc chắn tối nay không thể vào được Quang Ảnh để kiểm tra, nếu cứ thế xông vào có thể những nhân viên bảo vệ kia sẽ thật sự ra tay với các cô.

Lúc này Dương Khiết không khỏi cảm thấy may mắn, may mà Lâm Hàn bảo nhóm người Nhan Thành đến cùng.

Nếu không vừa đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh của Thiên Kinh, lạ nước lạ cái, người cũng không quen thì thật sự chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì.

Dương Khiết có chút lo lắng và sợ hãi, nhưng Hạ Sương lại không thấy ngạc nhiên, cô ta đã thấy những cảnh tượng này lâu rồi nên không hề sợ hãi.

Lúc này tất cả giám đốc điều hành của công ty Quang Ảnh đều nhìn Nhan Thành với vẻ không dám tin, cũng nhìn nhóm Hạ Sương với vẻ sợ hãi. Bây giờ không ai có thể ngăn cản Hạ Sương nữa, bị kiểm tra thì hầu hết bọn họ sẽ thật sự xong đời. Đến lúc đó không chỉ mất việc, có thể còn phải gánh khoản bồi thường rất lớn. Dù sao nhiều năm như vậy, lòng tham mỗi năm lại lớn thêm một chút, nhưng lại là con số khổng lồ, ngành giải trí vô cùng có lãi.

Tuy nhiên Hạ Sương lại nhìn bọn họ với vẻ khó chịu, lạnh lùng nói: “Các người tự tìm chìa khoá mở cửa cho tôi kiểm tra, hay là để tôi tự đập cửa vào kiểm tra? Tôi nói trước luôn, nếu kiểm tra ra vấn đề không lớn thì cũng chỉ bị đuổi việc thôi chứ không có gì. Nhưng nếu các người không phối hợp, chọc giận tôi thì dù vấn đề lớn hay nhỏ tôi đều sẽ kiện, tất cả gặp nhau trên toà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK