Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 686: Thay đổi thái độ

Lâm Hàn cũng hơi ngạc nhiên, công chúa nước Anh trước đây rất ngông nghênh tự đại, sao bây giờ lại thành tâm thậm chí còn hạ mình muốn liên minh với nhà họ Lâm của anh?

Đột nhiên Lâm Hàn cảm thấy khá thú vị, nhưng cũng không làm khó mà đồng ý luôn, hẹn gặp nhau buổi trưa ăn cơm ở sơn trang Thuý Hồ.

Tôn Minh thấy Lâm Hàn đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm.

“Công chúa điện hạ, cậu Lâm đã đồng ý hẹn gặp thảo luận ở sơn trang Thuý Hồ trưa nay. Bây giờ tôi đưa cô tới đó nghỉ ngơi trước, sắp xếp một bữa tiệc đặc sắc cho cô, buổi trưa cậu Lâm sẽ tới”, Tôn Minh cung kính thưa.

“Được”, Luna khẽ gật đầu đồng ý.

Đồng thời Luna cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, Lâm Hàn đồng ý đến gặp cô ta chí ít cũng nói lên được bây giờ anh đã không còn tức giận và để bụng chuyện trước đây, quan hệ giữa hai người cũng có cơ hội tốt lên.

Chẳng mấy chốc, Luna đã đến sơn trang Thuý Hồ dưới sự dẫn đường của Tôn Minh.

Tôn Minh vốn muốn đưa Luna đến phòng khách nghỉ ngơi trước, khi nào Lâm Hàn đến thì sẽ thông báo và đưa cô ta tới phòng VIP.

Mặc dù Lâm Hàn chẳng mấy khách sáo với Luna nhưng Tôn Minh không dám, dù sao cô ta cũng là công chúa hoàng gia Anh, ông ta không dám thất lễ.

Nhưng Luna không muốn vào phòng khách nghỉ ngơi mà nhất quyết muốn đợi Lâm Hàn trong phòng VIP.

Tôn Minh khuyên mấy lần không được, chỉ đành làm theo ý Luna.

Đồng thời Tôn Minh cũng thấy hơi kỳ lạ, Luna làm thế này thật sự đã hạ mình xuống rất thấp. Tôn Minh không hiểu lắm, rốt cuộc Lâm Hàn đã làm gì mà có thể khiến cho công chúa hoàng gia Anh phải hạ mình thấp đến thế này?

Suy nghĩ mãi mà Tôn Minh vẫn không hiểu, ông ta không hiểu rất nhiều chuyện của Lâm Hàn. Ví dụ như lần trước đến thành phố Thiên Kinh, đến giờ Tôn Minh vẫn chưa hiểu Lâm Hàn đã làm thế nào mà lại có thể chỉ dựa vào mình xoay chuyển được cục diện chiến tranh giữa các quý tộc mà không hề mượn quan hệ hay thế lực của nhà họ Lâm.

Sau đó Tôn Minh yêu cầu người của sơn trang Thuý Hồ chuẩn bị bữa tiệc cao cấp nhất, ông ta không dám thất lễ với Luna và Lâm Hàn dù chỉ một chút.

Chẳng mấy chốc Lâm Hàn đã lái xe đến sơn trang Thuý Hồ.

Lúc này Tôn Minh đang đợi ở cửa, thấy Lâm Hàn đến thì vội lên tiếp đón.

“Cậu Lâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi, công chúa đang chờ cậu trong phòng VIP. Tôi sắp xếp cho cô ấy vào phòng khách nghỉ ngơi trước, khi nào cậu đến thì thông báo, nhưng cô ấy khăng khăng muốn chờ ở phòng VIP, thật sự đã hạ mình rất thấp rồi đó ạ!”, Tôn Minh hạ giọng nói với Lâm Hàn.

Lâm Hàn nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ lần này Luna đến không phải để giở trò gì mà là thực sự muốn liên minh với nhà họ Lâm, hơn nữa cũng hạ mình rất thấp.

Mặc dù Lâm Hàn không biết lý do cụ thể khi Luna làm vậy, nhưng anh cũng đoán được đại khái. Chắc là anh đã đảo ngược tình thế cuộc chiến tranh giữa quý tộc ở thành phố Thiên Kinh lần trước, lại thắng cược, trở thành người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Lâm, cả nhà họ Lâm bây giờ ngoài Lâm Thiên Tiếu thì Lâm Hàn là người có tiếng nói nhất.

Mà người duy nhất có thể khống chế Lâm Hàn – Lâm Thiên Tiếu lại chính là bố ruột của anh, lâu nay ông ấy cũng không muốn lo liệu công việc của nhà họ Lâm, ông muốn được an hưởng tuổi già. Vậy nên đương nhiên ông sẽ không cản trở Lâm Hàn, thậm chí còn muốn giúp anh trong mọi phương diện.

Đương nhiên cả nhà họ Lâm to lớn như vậy cũng chỉ do một mình Lâm Hàn quyết định.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nếu Lâm Hàn giở trò gì thì anh cũng sẽ không khách sáo, đằng sau anh còn có nhà họ Lâm, cho dù đối phương là hoàng gia Anh thì Lâm Hàn cũng không sợ.

Mà nếu Luna thật lòng muốn liên minh với mình, Lâm Hàn cũng sẵn lòng hợp tác. Dù sao trên thực tế là hợp tác với Lâm Hàn trước, sau đó mới hợp tác với nhà họ Lâm, tương đương với việc trở thành mối quan hệ riêng của Lâm Hàn.

Sau khi trải qua sự việc lần trước, Lâm Hàn càng nhận thức được tầm quan trọng của việc củng cố thực lực của bản thân, mà liên minh là một trong những phương pháp quan trọng nhất.

Giống như chuyến đi tới thành phố Thiên Kinh lần trước, nếu không có sự giúp đỡ của Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn sẽ không thể giúp nhà họ Tiêu đảo ngược tình thế để có thể đánh bại nhà họ Khương, lấy lại 100 tỷ tệ và thắng cược.

“Đi thôi, vào xem tình hình thế nào”, Lâm Hàn nói rồi vào phòng VIP Luna đang ở dưới sự dẫn đường của Tôn Minh.

Cửa mở ra, Lâm Hàn nhìn thấy Elizabeth Luna, người đã gặp vài lần trước đó.

Cô ta vẫn xinh đẹp như thế, vẫn toát lên khí chất nữ hoàng, điều khác biệt là cảm giác lần trước Luna mang lại là cực kỳ kiêu ngạo, mà lần này Luna đã bớt kiêu ngạo, khiến người ta muốn lại gần hơn.

Luna thấy Lâm Hàn đến thì vội đứng dậy, đi tới trước mặt anh.

“Cậu Lâm, chào cậu, tôi mạo muội làm phiền cậu thế này, cảm ơn cậu vẫn bằng lòng tới gặp tôi”, Luna cung kính nói.

Lâm Hàn thấy thế thì khẽ gật đầu, có vẻ cô ta không giở trò gì, mà là thật lòng tới đây, vậy là tốt nhất.

Nếu lần này Luna vẫn muốn giở trò gì thì Lâm Hàn cũng không sợ, trước đây Lâm Hàn bị các ông lớn nhà họ Lâm hạn chế, bây giờ không còn bị hạn chế nữa, đương nhiên anh cũng chẳng sợ Luna.

Nhưng nếu Luna giở trò gì, dù Lâm Hàn không sợ nhưng vẫn sẽ khá rắc rối.

Dù sao anh vẫn còn rất nhiều việc, anh vừa phải hoàn thành hợp tác với vùng Bắc Đông, vừa phải tới Thiên Kinh tham gia hội nghị quý tộc, sau này anh sẽ trở thành gia chủ nhà họ Lâm và từng bước tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Lâm.

Hai việc đầu tiên không khó khăn lắm, mặc dù hơi rắc rối nhưng vẫn có thể giải quyết.

Việc cuối cùng là tiếp quản nhà họ Lâm mới khiến Lâm Hàn đau đầu.

Mặc dù sản nghiệp lớn nhỏ của nhà họ Lâm đều có người quản lý riêng, gia chủ nhà họ Lâm không cần phải xử lý tất cả mọi việc, chỉ cần thống nhất tất cả là được.

Nhưng bởi vì sản nghiệp nhà họ Lâm thật sự quá lớn, cho dù chỉ là thống nhất tất cả cũng là một chuyện rất mệt mỏi.

Trước đây Lâm Hàn muốn trở thành gia chủ nhà họ Lâm, có thể có của cải và quyền lợi vô tận, nhưng bây giờ dần dần anh nhận ra dường như đó cũng là một áp lực mà người bình thường khó có thể chịu đựng được.

Mà một mình Lâm Thiên Tiếu lập nên cơ nghiệp này, lại quản lý lâu như vậy, Lâm Hàn thật sự không biết sao ông lại làm được điều đó.

Nhưng bây giờ Luna đã chân thành tới thì thuận lợi hơn nhiều, Lâm Hàn cũng bớt được vài chuyện.

“Ngồi xuống ăn cơm rồi nói đi”, Lâm Hàn mỉm cười.

Luna gật đầu, đi tới chỗ ngồi nhưng không ngồi xuống mà đợi Lâm Hàn ngồi trước, điều này đã thể hiện được sự tôn trọng của cô ta.

Đương nhiên Lâm Hàn cũng hiểu những nguyên tắc này, anh nhìn ra ý của Luna, thậm chí ngay cả chỗ ngồi, Luna cũng hạ thân phận thấp hơn, như vậy Lâm Hàn ngồi chỗ nào cũng có thân phận cao hơn cô ta.

Lâm Hàn không nghĩ nhiều mà ngồi xuống luôn, Luna thấy vậy lúc này mới ngồi xuống.
Chương 687: Đạt thành hợp tác

Trong căn phòng VIP trang nhã ở sơn trang Thuý Hồ, Lâm Hàn và công chúa hoàng gia Anh Elizabeth Luna ngồi đối diện nhau.

Tôn Minh ngồi bên cạnh, mấy vệ sĩ của Luna và một vài cấp dưới của Tôn Minh đứng bên cạnh.

“Nói đi, lần này cô tới là có chuyện gì?”, Lâm Hàn gắp thức ăn vào miệng, cực kỳ tuỳ ý, dường như không hề coi người đối diện mình là công chúa hoàng gia Anh mà chỉ là người bình thường.

Thật ra, thân phận địa vị hiện nay của Lâm Hàn đã không còn thấp hơn Luna, thân là người thừa kế của nhà họ Lâm, không lâu sau anh sẽ là gia chủ nhà họ Lâm, địa vị của anh thậm chí còn cao hơn Luna rất nhiều.

Mà Luna thấy Lâm Hàn như vậy cũng không hề khó chịu, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm hơn. Lâm Hàn như vậy khá tuỳ ý, không so đo chuyện trước đây.

“Cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm, lần này tôi tới chủ yếu là để xin lỗi cậu. Tôi rất xin lỗi về chuyện lần trước, tôi đã làm phiền đến cậu, mong cậu có thể tha thứ cho tôi”, Luna nói rồi nhìn mấy vệ sĩ mà mình dẫn tới.

Họ lập tức hiểu ý, đi ra khỏi phòng VIP, không lâu sau thì mang vài chiếc hộp vào.

“Cậu Lâm, đây là những thứ độc nhất vô nhị của Vương quốc Anh chúng tôi. Về giá cả, đương nhiên cậu Lâm không thiếu tiền, nhưng những thứ này rất khó mua được ở đây. Nếu cậu muốn tự mua có thể sẽ mất thời gian, mà những thứ này cũng được tôi lựa chọn cẩn thận cho vợ cậu, tin rằng vợ cậu sẽ thích chúng”, Luna nói.

Vệ sĩ Luna nhận được ra hiệu, mở những chiếc hộp này ra.

Lâm Hàn nhìn lướt qua, có vẻ đều là ngọc trai đặc biệt của Vương quốc Anh, có dạ minh châu và rất nhiều sản phẩm chăm sóc da của phụ nữ, đồ trang sức bằng vàng và bạc.

Lâm Hàn không rõ giá trị cụ thể, nhưng anh nhìn ra được món nào cũng đều là đồ xa xỉ đắt tiền, giá trị của những chiếc hộp này đều lên tới mấy chục triệu tệ.

Nhưng mấy chục triệu hoặc hàng trăm triệu tệ có thể là rất nhiều đối với người bình thường, nhưng nó thực sự không phải số tiền lớn đối với Lâm Hàn.

Mà Lâm Hàn cũng nhìn ra được Luna đã lựa chọn rất kỹ càng những món đồ này, dù sao phụ nữ hiểu phụ nữ hơn.

Nếu Lâm Hàn tự đi chọn để mua, chưa nói đến việc không hiểu, cho dù hiểu thì cũng mất rất nhiều thời gian.

Có thể thấy lần này Luna thật sự rất có lòng, chắc đã mất rất nhiều thời gian để lựa chọn những thứ này, cô ta cũng không tiện bảo người làm của mình chọn, dù sao cũng đều là đồ dưỡng da xa xỉ nổi tiếng, người làm nào được tiếp xúc với những món đồ ở cấp độ này, nên cũng sẽ không hiểu.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, cũng khá hài lòng, tin rằng Dương Lệ sẽ rất thích những thứ trong mấy chiếc hộp này.

Luna quả thật rất thông minh. Qua lần tiếp xúc với Lâm Hàn và Dương Lệ, lúc này cô ta cũng hiểu được tầm quan trọng của Lâm Hàn với Dương Lệ. Mọi người đều biết rồi lấy lòng Dương Lệ, khiến Dương Lệ vui vẻ, đương nhiên Lâm Hàn cũng sẽ vui.

Lâm Hàn hiểu tâm tư Luna, nhưng đúng là anh rất vui, có điều trong lòng vẫn thấy kỳ lạ. Lần trước Lâm Hàn và Luna đã nảy sinh mâu thuẫn khá lớn, nhưng cuối cùng đã kết thúc bằng một cái tát Lâm Hàn dành cho Luna, sau khi tính lại thì thực ra Luna thiệt thòi hơn.

Đường đường là công chúa hoàng gia Anh, sau khi bị Lâm Hàn tát vẫn tới xin lỗi Lâm Hàn, nếu nói chuyện này cho người khác không biết có ai tin không, vì nó thật sự quá khó tin.

Lúc này Lâm Hàn khẽ gật đầu bảo: “Cô thật có lòng, chuyện đó đã qua rồi. Tôi tin lần này cô tới tìm tôi cũng không chỉ đơn giản là để xin lỗi đúng không?”

Luna nghe thấy thế thì lòng vui mừng, mặc dù thông qua thái độ của Lâm Hàn cô ta đã đoán được anh đã bằng lòng không so đo mâu thuẫn trước đây, nhưng dù sao Luna vẫn không yên tâm, bây giờ cuối cùng cũng nghe Lâm Hàn nói bỏ qua, lòng Luna lập tức thả lỏng.

Nếu Lâm Hàn không cho qua mà so đo chuyện cũ thì Luna thật sự hết cách, dù sao Lâm Hàn hiện tại đã không phải là người mà cô ta có thể đối phó.

Thực lực tổng thể của hoàng gia Anh yếu hơn một chút so với nhà họ Lâm, chưa kể hiện tại toàn bộ nhà họ Lâm đều nghe lời Lâm Hàn, mà hoàng gia Anh cũng không hoàn toàn nghe theo Luna.

Bây giờ Luna không phải đối thủ của Lâm Hàn, sau này lại càng không. Dựa theo năng lực đã thể hiện ra của Lâm Hàn, Luna gần như có thể khẳng định nhà họ Lâm dưới sự quản lý của Lâm Hàn, thực lực không nói có thể nhảy vọt, nhưng ít nhất việc phát triển ổn định là không có vấn đề.

“Đương nhiên tôi còn có một số chuyện khác”, Luna cũng nói luôn: “Tôi muốn nói với cậu về chuyện liên minh, sau khi liên minh sẽ có rất nhiều lợi ích cho cả hai chúng ta. Chúng ta có thể tiến hành lũng đoạn kinh tế, mà về phương diện quyền lực chính trị, hoàng gia Anh chúng tôi có thể giúp nhà họ Lâm rất nhiều, đương nhiên chúng tôi cũng cần sự giúp đỡ của nhà họ Lâm về mặt kinh tế”.

Lâm Hàn gật nhẹ đầu, anh đã biết điều này từ lời Tôn Minh nói trước đó.

Lâm Hàn cũng sẵn sàng hợp tác với hoàng gia Anh.

Mặc dù thực lực tổng thể của hoàng gia Anh yếu hơn nhà họ Lâm một chút, nhưng thật ra cũng có điểm mạnh riêng. Như Luna nói, nhà họ Lâm tương đối yếu về phương diện chính trị, dù sao cũng là doanh nhân, chắc chắn khó phát triển phương diện chính trị. Mà hoàng gia Anh thì khác, là dòng dõi hoàng tộc của căn chính miêu hồng, danh chính ngôn thuận, đương nhiên tốt hơn nhiều so với nhà họ Lâm.

Về mặt kinh tế, hoàng gia Anh yếu hơn nhà họ Lâm rất nhiều, sản nghiệp chủ yếu của họ vẫn ở trong nước, mà nhà họ Lâm thì khác, sản nghiệp trải rộng khắp các quốc gia.

Dù là nước giàu hay nước nghèo, nhà họ Lâm cũng đều có sản nghiệp ở khắp nơi.

Mà hoàng gia Anh và nhà họ Lâm hợp tác quả thực sẽ mang lại rất nhiều lợi ích.

Lâm Hàn đã suy nghĩ xong và đưa quyết định từ trước, lúc này gần như không cần suy nghĩ nữa, anh trả lời luôn: “Tôi đồng ý hợp tác với hoàng gia Anh, nhưng chuyện cụ thể vẫn cần phải thảo luận”.

Luna nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng lại kích động. Lâm Hàn đồng ý rồi, hoàng gia Anh hợp tác với nhà họ Lâm có thể mang lại nhiều lợi ích về mọi mặt.

Đối với bản thân Luna cũng có rất nhiều lợi ích. Cô ta đàm phán thành công hợp tác này, về sau thậm chí không cần phải liên hôn với thế lực mạnh nào khác, dựa vào việc hợp tác lần này có thể chứng minh thực lực của bản thân, có thể thuận lợi ngồi lên kế vị trở thành nữ hoàng, thay vì là công chúa như hiện tại.

“Cậu Lâm bằng lòng liên minh với hoàng gia Anh thật sự là vinh hạnh của chúng tôi. Tôi đã chuẩn bị một số dự án hợp tác cụ thể, mang lại nhiều lợi ích cho cả hai chúng ta. Tất nhiên đây chỉ là sơ bộ, còn chi tiết cụ thể, chúng ta sẽ thảo luận kỹ càng hơn”, Luna nói rồi lấy ra một xấp kế hoạch và báo cáo dày cộp, đưa cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh nhận lấy rồi đọc. Đúng là có rất nhiều lợi ích đối với nhà họ Lâm và hoàng gia Anh, nhất là một số giúp đỡ của hoàng gia Anh đối với nhà họ Lâm về mặt chính trị, với nhà họ Lâm khổng lồ hiện tại cũng là điều vô cùng cần thiết.
Chương 688: Tôn Minh vui mừng

Lâm Hàn đọc bản kế hoạch hợp tác Luna đưa cho rồi gật đầu. Có thể thấy hoàng gia Anh cũng rất hào phóng với nhà họ Lâm, thậm chí còn cho phép một số nhân viên cốt cán của nhà họ Lâm ở hoàng gia Anh có các vị trí tốt, địa vị cũng không thấp.

Lâm Hàn không ngốc, anh nhìn ra được những chức vị chính thức này không phải hư danh mà thực sự có quyền lợi nhất định, thật sự được tham gia vào việc quản lý Vương quốc Anh.

Có thể nói lần này hoàng gia Anh đã hạ quyết tâm nhất định phải lên được thuyền lớn của nhà họ Lâm, cùng nhau bước tiếp.

Mà bản kế hoạch và báo cáo này cũng cực kỳ chi tiết và khả thi, năng lực của Luna rất tốt. Trước đâu cô ta hơi kiêu ngạo nhưng dù sao cũng là công chúa hoàng gia, kiêu ngạo cũng là bình thường, dù sao bây giờ cô ta không dám kiêu ngạo trước mặt Lâm Hàn là được, không ảnh hưởng đến anh lắm.

“Nhìn chung thì không có vấn đề gì, tôi cảm thấy khá ổn, vấn đề cụ thể tôi sẽ sắp xếp người trong gia tộc liên lạc với cô, bàn bạc cụ thể. Nhưng việc hợp tác ở Hoa Đông cần phải hoãn lại một chút. Thời gian này tôi đang bận hợp tác với Bắc Đông, đợi khi nào xong việc tôi mới có thể hợp tác với các cô được”, Lâm Hàn đặt tập tài liệu dày cộp xuống và nói.

Luna đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, biết Lâm Hàn và nhà họ Lâm bây giờ đang dần phát triển sản nghiệp ở Hoa Hạ, trọng tâm gia tộc đã chuyển tới Hoa Hạ.

Vì vậy trong phương diện này, Luna cũng thuận theo, cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho việc hợp tác ở Hoa Đông, có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho nhà họ Lâm, đương nhiên cũng có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho hoàng gia Anh.

Hoàng gia Anh cũng muốn phát triển sản nghiệp ở Hoa Hạ. Một là mức lương của Hoa Hạ, chi phí thuê nhân công ở đây tiết kiệm hơn nhiều so với ở Vương quốc Anh. Thứ hai, người Hoa Hạ khá đông, những năm gần đây nền kinh tế đã dần phát triển, tương đương với một thị trường hoàn toàn mới.

Luna hơi ngạc nhiên vì gần đây Lâm Hàn lại đang phát triển với vùng Bắc Đông. Luna không hiểu biết nhiều về vùng này nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn: “Được, chuyện này cứ hoãn lại, tôi sẽ thu xếp người bàn bạc kế hoạch hợp tác còn lại với người trong gia tộc anh, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”.

Lâm Hàn cũng mỉm cười gật đầu, đồng ý.

Sau khi nói xong chuyện chính, Lâm Hàn và Luna ăn cơm. Bữa tiệc này Tôn Minh đã sắp xếp chuẩn bị rất chu đáo, vậy nên vô cùng phong phú, cũng khá hợp khẩu vị Luna nên cô ta hết lời khen ngợi.

Sau khi Tôn Minh theo Lâm Hàn vào phòng VIP thì vẫn luôn ngồi bên cạnh anh. Mặc dù không tham gia vào cuộc trò chuyện của Lâm Hàn và Luna, nhưng ông ta đã nghe thấy hết những gì hai người nói, Lâm Hàn không tránh mặt ông ta mà để cho ông ta ngồi đây nghe.

Kể từ lần đến Thiên Kinh lần trước, Tôn Minh đã âm thầm giúp Lâm Hàn nên Lâm Hàn càng tin tưởng ông ta hơn, dần dần coi Tôn Minh là tâm phúc của mình để bồi dưỡng.

Cho dù những người có thể nắm giữ những vị trí quan trọng trong sản nghiệp nhà họ Lâm, hầu như đều đã được bộ phận điều hành nhà họ Lâm xem xét nghiêm ngặt, xác nhận sự trung thành và năng lực đều không có vấn đề.

Nhưng Lâm Hàn cũng biết với tư cách là ông chủ tương lai của nhà họ Lâm, trong tay có cả gia tộc lớn như thế, người bên dưới cũng khó tránh khỏi có lúc giở trò, cho nên Lâm Hàn cần phải đào tạo tâm phúc, sau đó giao những sản nghiệp và người quan trọng cho họ, giao những thứ không quan trọng lắm cho người khác, như vậy khi xảy ra chuyện gì cũng không cần lo lắng.

Giống như những người trong Tôn Hàn Các, Lâm Hàn khá tin tưởng họ, trước nay anh luôn tự quản lý, dù là Ngô Xuyên luôn đi theo mình nhưng anh cũng không giao cho anh ta quản lý.

Đương nhiên Ngô Xuyên cũng là người Lâm Hàn khá tin tưởng, nếu không anh cũng không giao toàn bộ thế lực Vùng Xám ở Hoa Đông cho anh ta.

Mà hiển nhiên nhóm Lý Minh, Phùng Thạch là người ở cấp độ khác, anh sẽ bảo Ngô Xuyên phái một số người đến để giúp đỡ họ chứ không giao cao thủ vào tay họ, vì Lâm Hàn vẫn chưa tin tưởng họ, anh chỉ yên tâm giao công ty cho họ chứ không yên tâm giao cao thủ cho họ.

Dù sao thì công ty nằm trong tay họ, dù có xảy ra vấn đề gì Lâm Hàn cũng chỉ mất ít tiền, so với nhà họ Lâm to lớn thì những công ty đó anh cũng không thực sự quan tâm lắm.

Nhưng tay chân thì khác, họ là cao thủ, nếu quản lý người không tốt thì có thể sẽ gây ra rất nhiều tai hoạ.

Lúc này Tôn Minh nghe nói Lâm Hàn và Luna đã xác nhận hợp tác, nhà họ Lâm và hoàng gia Anh cùng hợp tác, trong lòng ông ta khá vui.

Hợp tác thì cả hai bên sẽ cùng có lợi, hỗ trợ cho nhau trong nhiều phương diện, hai thế lực đều sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Mặt khác, điều khiến Tôn Minh vui hơn là hoàng gia Anh và nhà họ Lâm hợp tác ở Hoa Đông.

Nghe giọng điệu Lâm Hàn, Tôn Minh có thể nhận ra lúc đó anh sẽ giao những chuyện hợp tác này cho quỹ đầu tư Nhân Phàm giải quyết, nếu không cũng sẽ không bảo bên phía Luna hoãn lại.

Nếu không giao cho quỹ đầu tư Nhân Phàm hợp tác thì Lâm Hàn hoàn toàn không cần hoãn lại, anh chỉ cần điều một số người tới là được.

Mà hành động này của Lâm Hàn chắc chắn là sẽ giao tất cả sản nghiệp ở Hoa Đông cho quỹ đầu tư Nhân Phàm lo liệu, đương nhiên không cần điều sản nghiệp nhà họ Lâm tới.

Như vậy thực lực của quỹ đầu tư Nhân Phàm sẽ tăng lên rất nhiều.

Trước đó đã có sự hợp tác phát triển Châu Á – Thái Bình Dương, bây giờ có hợp tác với vùng Bắc Đông, sau này còn hợp tác với hoàng gia Anh, thực lực của quỹ đầu tư Nhân Phàm trong hai năm này sẽ tăng lên nhanh chóng.

Đột nhiên Tôn Minh cảm thấy may mắn vì lúc đầu mình đã mạo hiểm âm thầm giúp Lâm Hàn, nếu không bây giờ cũng không thể được anh tin tưởng coi là tâm phúc mà đào tạo như thế.

Lâm Hàn và Luna cùng nhau chuyện trò và dùng bữa, bầu không khí khá hài hoà, giống như những người bạn cũ chứ không như hai người đã từng gặp nhau trước đó và coi như kẻ thù.

Mà lúc này, ở trụ sở chính của quỹ đầu tư Nhân Phàm ở thành phố Đông Hải.

Cuối cùng Dương Lệ cũng hoàn thành việc kiểm tra các công ty Châu Á – Thái Bình Dương của hôm nay, đồng thời đưa ra các kế hoạch hợp tác tuỳ theo tình hình cụ thể của từng công ty.

Sau khi xác định phương án hợp tác, việc triển khai và giám sát tiếp theo sẽ không cần Dương Lệ đích thân làm, cuối cùng cũng có thể yên tâm giao cho cấp dưới làm.

Vừa mới kết thúc dự án lớn này, nhưng Dương Lệ lại không thể nghi ngơi, cô thu dọn đồ đạc rồi tới bộ phận chịu trách nhiệm hợp tác với vùng Bắc Đông, bắt đầu theo dự án này.

Hiện tại dự án này chủ yếu do giám đốc điều hành khác của công ty phụ trách, thi thoảng Tôn Minh cũng giúp đỡ, Dương Lệ không yên tâm về giám đốc này lắm, vậy nên sau khi kết thúc dự án hợp tác phát triển Châu Á – Thái Bình Dương xong, cô lập tức tới đây.

“Tổng giám đốc Dương, cô đến rồi”, thấy Dương Lệ, đến, Lý Hân vội đứng lên, vô cùng cung kính.
Chương 689: Có gì đó không đúng

Mặc dù mấy tháng trước Lý Hân là cấp trên của Dương Lệ, nhưng bây giờ Dương Lệ đã không còn là người Lý Hân có thể động đến được nữa.

“Chào giám đốc Lý, tôi đã thảo luận với tổng giám đốc Tôn rồi, dự án này tương đối quan trọng nên tôi sẽ đích thân theo dõi, còn cô tiếp tục theo sát dự án hợp tác phát triển Châu Á – Thái Bình Dương nhé”, Dương Lệ nói thẳng.

Lý Hân khẽ gật đầu, qua thời gian này cô ta cũng hiểu rằng mặc dù Dương Lệ được Tôn Minh coi trọng nên mới thăng chức nhanh như thế, nhưng năng lực của Dương Lệ cũng vượt xa cô ta, đây là sự thật không có gì để bàn cãi.

“Được, tôi cũng nhận được thông báo rồi, vậy bây giờ chúng ta bàn giao công việc nhé”, Lý Hân bảo.

Dương Lệ gật đầu.

Ngay sau đó, tất cả nhân viên phụ trách dự án vùng Bắc Đông đều được gọi đến, trong đó có Triệu Tứ Hải.

“Chào mọi người, đây là CEO Dương của quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng ta, cô ấy sẽ theo dự án này, còn tôi theo dự án khác. Bây giờ chúng ta sẽ cùng bàn giao công viêc”, Lý Hân giới thiệu.

“Chào tổng giám đốc Dương”, các nhân viên đồng thanh chào.

“Chào mọi người, mọi người vất vả rồi, chúng ta cùng phối hợp nhanh chóng bàn giao công việc, không làm mất thời gian của mọi người, mọi người tiếp tục làm việc đi”, Dương Lệ nói.

Dương Lệ cũng biết dự án này mới bắt đầu gần đây nên tương đối bận rộn, thời gian này nhân viên nào cũng làm việc mệt mỏi, vậy nên cô không muốn làm mất nhiều thời gian của họ.

Mà Dương Lệ cũng đã chú ý thấy Triệu Tứ Hải, nhưng cô không nói gì, vẻ mặt bình thản.

Triệu Tứ Hải nhìn thấy Dương Lệ thì trong lòng cười khẩy, khi nào anh ta giúp được Tạ Kiến Bình hợp tác với ông trùm phía sau Phùng Thạch, kiếm được rất nhiều lợi ích, đến lúc đó địa vị của anh ta sẽ không thấp hơn Dương Lệ.

Trong đám nhân viên này của quỹ đầu tư Nhân Phàm dù có một số người chưa được thấy Dương Lệ nhưng cũng đã nghe danh cô. Dương Lệ vào quỹ đầu tư Nhân Phàm, từ một nhân viên nhỏ trở thành CEO của công ty chỉ trong khoảng thời gian hơn một năm khiến mọi người ngưỡng mộ.

Sau đó Dương Lệ, Lý Hân và những nhân viên này bắt đầu bàn giao công việc.

Lúc đầu sắc mặt Dương Lệ vẫn bình thường, công việc bàn giao diễn ra bình thường, nhưng về sau sắc mặt cô lại không được đúng lắm.

Lý Hân cũng nhận ra điều này, trong lòng hơi nghi hoặc không biết mình đã chọc giận Dương Lệ ở chỗ nào.

Cuối cùng Lý Hân không kiềm được nữa bèn hỏi: “Giám đốc Dương, có vấn đề gì sao? Tôi thấy sắc mặt cô không ổn lắm”.

Những nhân viên còn lại lúc này cũng nhìn Dương Lệ, có chút nghi ngờ.

Lúc này Dương Lệ khẽ cau mày nói: “Sao các cô có thể giao hết những bộ phận quan trọng nhất này cho người Bắc Đông làm? Mặc dù là hợp tác, mỗi bên đều có phân công làm việc, nhưng những việc quan trọng này sao công ty chúng ta không có ai theo dõi? Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

Triệu Tứ Hải bên dưới nghe vậy sắc mặt đột nhiên có chút thay đổi.

Vì để Tạ Kiến Bình hợp tác với ông trùm phía sau Phùng Thạch nên đương nhiên anh ta phải chuẩn bị một chút.

Mà những chuẩn bị này không thể để người của quỹ đầu tư Nhân Phàm biết, vậy nên mới có tình huống như bây giờ. Anh ta tránh hết những người của công ty, để người bên phía Bắc Đông giải quyết hết những việc quan trọng nhất, trên thực tế là để chuẩn bị cho kinh doanh bất hợp pháp.

Triệu Tứ Hải cũng đề nghị Tạ Kiến Bình huỷ bỏ hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm luôn, nhưng dường như ông ta có điều gì lo lắng không dám huỷ bỏ, muốn hợp tác với ông chủ phía sau Phùng Thạch kinh doanh Vùng Xám, lại vẫn muốn ngoài mặt thì hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm, không thể để người của Nhân Phàm phát hiện ra điều gì không ổn.

Triệu Tứ Hải không hiểu tại sao, nhưng cũng chỉ có thể phối hợp với Tạ Kiến Bình, giúp thế lực vùng Bắc Đông cùng che giấu quỹ đầu tư Nhân Phàm, dù sao nếu để người của Nhân Phàm biết những chuyện này thì sẽ rắc rối, vậy nên mới có cục diện này.

Lý Hân nghe vậy thì nhận ra lo lắng của Dương Lệ, nhanh chóng giải thích: “Ban đầu chúng tôi cũng muốn phái người qua đó, nhưng bên đó lại từ chối đủ kiểu, nói là họ có thể giải quyết tốt, không cho người của chúng tôi qua, sau này chúng tôi cũng không qua đó nữa. Đúng rồi, người phụ trách vùng Bắc Đông khá thân thiết với một nhân viên của công ty chúng ta, chúng tôi cũng đã bảo nhân viên đó chú ý bên phía đó hơn, nhìn từ báo cáo cũng thấy không có vấn đề gì”.

Dương Lệ nghe vậy thì nhíu mày, rõ ràng thế lực vùng Bắc Đông đang che giấu điều gì đó. Mà nhân viên của quỹ đầu tư Nhân Phàm giám sát bên kia lại thân thiết với nhân viên của thế lực Bắc Đông. Chắc chắn có vấn đề, người vùng Bắc Đông đang che giấu quỹ đầu tư Nhân Phàm điều gì đó.

Hơn nữa Dương Lệ cảm giác có thể là chuyện khá nghiêm trọng, nếu không người bên phía Bắc Đông cũng không đến nỗi phải che giấu quỹ đầu tư Nhân Phàm, dù sao nếu là chuyện nhỏ thì hoàn toàn có thể thương lượng.

“Nhân viên đó là ai? Tôi muốn hỏi vài điều”, Dương Lệ lạnh lùng nói.

Lý Hân và nhân viên của quỹ đầu tư Nhân Phàm đều nhìn Triệu Tứ Hải trong đám đông.

Dương Lệ thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Triệu Tứ Hải thì sửng sốt, không ngờ lại là Triệu Tứ Hải.

Mà sau khi biết là Triệu Tứ Hải, trong lòng Dương Lệ cũng dâng lên dự cảm không lành.

Dương Lệ hiểu khá rõ Triệu Tứ Hải, anh ta không đi theo con đường trong sạch, rất có thể đã cấu kết với người vùng Bắc Đông làm chuyện gì bất hợp pháp.

Mặc dù là anh rể của cô nhưng trong công việc, Dương Lệ vẫn luôn giải quyết theo việc công, cho dù là bạn thân nhất thì cô cũng không khách sáo, hơn nữa Triệu Tứ Hải rất có thể đã làm chuyện gì có lỗi với quỹ đầu tư Nhân Phàm.

“Nói cho tôi biết tình hình ở đó”, Dương Lệ lạnh giọng nói.

Triệu Tứ Hải nghe vậy thì thấy không hài lòng, giọng điệu chất vấn của Dương Lệ khiến anh ta rất khó chịu.

Đặc biệt Triệu Tứ Hải còn đang nghĩ có thể không lâu nữa anh ta sẽ được Tạ Kiến Bình và ông trùm phía sau Phùng Thạch coi trọng, đến lúc đó anh ta sống tốt hơn Dương Lệ, Dương Lệ phải nói chuyện khách sáo với anh ta. Mà lúc này giọng điệu của Dương Lệ khiến trong lòng Triệu Tứ Hải càng cảm thấy khó chịu hơn.

Tuy nhiên dù trong lòng khó chịu nhưng Triệu Tứ Hải vẫn phải nói tử tế: “Tình hình bên đó rất tốt, mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp, không có chuyện gì xảy ra”.

Nghe những gì Triệu Tứ Hải nói, đừng nói là Dương Lệ, mà Lý Hân và các nhân viên khác của công ty đều phát hiện ra điều gì đó không ổn.

Nếu thật sự không có chuyện gì, Triệu Tứ Hải chắc chắn sẽ nói về tình hình cụ thể ở đó chứ không phải có điều chột dạ như bây giờ.

Dương Lệ nghe vậy sắc mặt cũng hơi lạnh, cô hỏi: “Sự chuẩn bị cho trung tâm thương mại tổng hợp ở bên đó đã bắt đầu chưa?”

Triệu Tứ Hải sửng sốt, chắc chắn là chưa bắt đầu, nhưng anh ta lại nói: “Bắt đầu rồi, hôm qua đã bắt đầu chuẩn bị, mọi việc khá thuận lợi”.

Vẻ mặt Dương Lệ lạnh lùng, cô tiếp tục hỏi: “Vậy chuyện mở tiệm vàng thì sao?”

“Cũng bắt đầu rồi, bắt đầu cùng với trung tâm thương mại tổng hợp hôm qua luôn”, Triệu Tứ Hải nói.
Chương 690: Nói dối

Dương Lệ lại hỏi: "Vậy còn mặt khai thác ngành ăn uống thì sao?"

"Cũng có luôn", Triệu Tứ Hải không chút do dự gật đầu đáp.

Dương Lệ lập tức im lặng.

Lý Hân và một đám nhân viên của quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng im lặng.

Vốn quỹ đầu tư Nhân Phàm và vùng Bắc Đông hợp tác với nhau là chỉ chọn những mảng kinh doanh mang lại lợi nhuận lớn nhất và thu về nhanh nhất. Mà ngành ăn uống đã phát triển khá toàn diện ở thành phố Đông Hải, nên không có nhiều thị trường. Vì vậy, quỹ đầu tư Nhân Phàm hoàn toàn không có dự định hợp tác mảng này với vùng Bắc Đông.

Chuyện này, dù là một nhân viên bình thường nhất trong Nhân Phàm cũng biết.

Hiển nhiên, Triệu Tứ Hải đang nói dối.

Thoáng chốc, những nhân viên khác đều nhìn Triệu Tứ Hải bằng ánh mắt kỳ lạ.

Triệu Tứ Hải cũng cảm thấy khác thường, những người kia đều nhìn mình bằng ánh mắt là lạ, ngay cả Dương Lệ cũng im lặng chẳng nói chẳng rằng.

Nhưng, Triệu Tứ Hải vẫn chưa hiểu được vấn đề, mặt mày lộ vẻ khó hiểu nhìn mọi người, rồi giải thích: "Ngành ăn uống thật sự bắt đầu chuẩn bị mà, có vấn đề gì hả?"

Lúc này, Lý Hân ngồi cạnh Dương Lệ lạnh lùng mở miệng nói: "Vì đảm bảo sẽ thu được lợi nhuận, quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng ta không có hợp tác bất kỳ mặt nào về ngành ăn uống với vùng Bắc Đông hết".

Giờ trong lòng Lý Hân cũng hơi lo lắng, đây đã quá rõ ràng rồi. Triệu Tứ Hải và người bên Bắc Đông cấu kết với nhau lừa Nhân Phàm cái gì đó, chắc hẳn là rất nghiêm trọng, không thì đã không đến nỗi này.

Mà đây xem như là lỗi của Lý Hân, cô ta cũng phải có trách nhiệm.

Triệu Tứ Hải nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, im lặng không nói nên lời.

Rồi Triệu Tứ Hải chợt nhớ đến, lúc trước khi cùng nhau chuẩn bị dự án ở đây hình như cũng không thấy quỹ đầu tư Nhân Phàm hợp tác về mảng ăn uống với bên Bắc Đông.

Triệu Tứ Hải lập tức cảm thấy mình tiêu rồi, mặt mày tràn đầy căm hận nhìn về phía Dương Lệ.

Nếu không phải tại Dương Lệ giả vờ hỏi han anh ta vào lúc nãy thì Triệu Tứ Hải cảm thấy mình sẽ không nói lỡ miệng lộ sơ hở và người của công ty Nhân Phàm sẽ không phát hiện ra vấn đề bên Bắc Đông.

Mà lúc này, mặt mày Dương Lệ cũng trở nên lạnh lùng. Đáng lẽ Triệu Tứ Hải mà có chút năng lực thì cô sẽ nể mặt anh ta là anh rể mình mà nghĩ cách giúp Triệu Tứ Hải.

Dù trước đây Triệu Tứ Hải không có năng lực gì, nhưng sau khi vào thực tập trong quỹ đầu tư Nhân Phàm, chịu khó một chút, chắc chắc cũng có thể học hỏi được một số kinh nghiệm.

Nhưng mà, Triệu Tứ Hải chẳng những không dốc sức rèn luyện năng lực của mình, lại chỉ nghĩ ba cái chuyện đầu cơ trục lợi bắt tay với người bên Bắc Đông làm những việc có hại cho quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Trong lòng Dương Lệ cảm thấy vô cùng thất vọng và cũng quyết định, dù Triệu Tứ Hải có là anh rể mình thì lần này cũng phải cắn răng dứt khoát trừng phạt thẳng tay.

Lúc này, Lý Hân ở cạnh thấy vẻ mặt Dương Lệ lạnh tanh lập tức sợ hãi, vội vàng đứng bật dậy, nói với Dương Lệ: "Tổng giám đốc Dương, đây là lỗi của tôi, ngại quá, tôi bằng lòng lấy công chuộc tội, đi điều tra rõ ràng chuyện này rồi sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng".

Triệu Tứ Hải cũng quay sang nhìn Dương Lệ vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi. Ban nãy tôi nói nhầm, thật ngại quá, bên Bắc Đông không xảy ra vấn đề gì đâu, sếp Lý bận rộn như vậy, không cần phải để cô ấy đi điều tra đâu".

Vừa nói chuyện, Triệu Tứ Hải vừa không ngừng chớp mắt với Dương Lệ, rõ ràng là muốn cô giúp anh ta, đừng truy cứu chuyện này, bỏ qua cho anh ta.

Tuy trong lòng Triệu Tứ Hải rất hận Dương Lệ, nhưng giờ chỉ có thể cầu xin Dương Lệ. Nếu cô không giúp, anh ta quả thật bó tay. Mà một khi sự việc bị lộ thì rất có khả năng chuyện hợp tác giữa Bắc Đông và ông lớn đằng sau Phùng Thạch sẽ bị quấy nhiễu.

Nó cũng đồng nghĩa với việc Triệu Tứ Hải sẽ phá hoại chuyện hợp tác giữa cả hai bên. Dù sao, nếu anh ta không nói lộ ra hết thì đã không bị người của quỹ đầu tư Nhân Phàm phát hiện được manh mối.

Mà Triệu Tứ Hải vốn sẽ được cả ông lớn sau lưng Phùng Thạch và Tạ Kiến Bình coi trọng, vì làm hỏng việc rất có thể sẽ bị hai ông lớn đó nhằm vào.

Vả lại, cả hai ông lớn kia còn là những nhân vật tai to mặt lớn trong vùng xám.

Đến lúc đó, đừng nói thăng chức, ngay cả cái mạng nhỏ này của Triệu Tứ Hải cũng chưa chắc giữ nổi nữa là.

Cũng vì lý do đó mà trong lòng Triệu Tứ Hải run sợ không thôi, điên cuồng chớp mắt với Dương Lệ, hy vọng cô sẽ giúp mình, cứu mình một mạng.

Đương nhiên là Dương Lệ nhận ra ánh mắt của Triệu Tứ Hải và cũng đoán được tình trạng trước mắt của anh ta. Nếu cô ra lệnh một tiếng, anh ta sẽ rất thảm.

Bản thân Dương Lệ rất muốn giúp Triệu Tứ Hải, suy cho cùng anh ta cũng là anh rể của cô, là người thân trong gia đình mình.

Nhưng nó lại dính líu tới một dự án quan trọng như thế của công ty, Dương Lệ lại không chấp nhận được một sai lầm nào hết, huống chi là đã đến nông nỗi này. Tất cả mọi người ở đây đều biết Triệu Tứ Hải và người bên Bắc Đông có vấn đề, đã không thể giấu giếm được nữa.

Bấy giờ, Dương Lệ nhìn về phía Lý Hân, gật đầu đáp: "Được, giờ cô lập tức đi điều tra ngay đi, trong hai ngày phải tra rõ mọi thứ cho tôi!"

Triệu Tứ Hải nghe thấy câu đó của Dương Lệ tức thì tuyệt vọng ngồi bệt trên ghế, nhìn Dương Lệ bằng ánh mắt tràn ngập oán hận.

Dương Lệ làm lơ ánh mắt ấy của Triệu Tứ Hải, tiếp tục nhìn những nhân viên còn lại, nói: "Những người còn lại phải báo cáo rõ ràng hết cho tôi, không được giấu giếm bất cứ điều gì. Nếu việc hợp tác với Bắc Đông xảy ra chuyện thì tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm, cùng nhau bị phạt".

Lý Hân thấy Dương Lệ đồng ý bèn thở phào một hơi, chỉ cần để cô ta lấy công chuộc tội thì cơ bản sẽ không sao, cho thấy Dương Lệ cũng không trách cô ta lắm.

Sau đó, Lý Hân lập tức vội vàng rời đi, quyết định phải điều tra rõ ràng chuyện này để lấy công chuộc tội.

Còn đám nhân viên còn lại nghe thế đều có hơi bực tức liếc nhìn Triệu Tứ Hải.

Bọn họ đều dốc sức làm việc, thậm chí gần đây ngày nào cũng tăng ca, giờ bởi vì Triệu Tứ Hải làm mấy chuyện đó mà hại họ thảm theo.

Nếu xử lý không tốt, những ngày tháng họ phải tăng ca sấp mặt cuối cùng chẳng những không được thưởng, mà còn bị phạt. Vậy thì quá thảm.

Thoáng chốc, toàn bộ nhân viên công ty lập tức phối hợp điều tra tình hình, tranh thủ nhanh chóng làm rõ vấn đề và giải quyết, vậy thì mới có thể giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất, có thế họ mới không bị phạt.

Lúc này, một quản lý chợt đứng dậy nói: "Nguyên nhân chuyện này hẳn là vào cái hôm người phụ trách bên Bắc Đông là Tạ Kiến Bình đi đến phòng chúng tôi. Sau khi ông ta làm rõ tình hình bèn hỏi có kinh doanh vùng xám hay không, nhưng đã bị tôi thẳng thừng từ chối, rồi rời đi. Kế đó, Triệu Tứ Hải quýnh lên nói muốn đi toilet, rồi chẳng bao lâu sau, Tạ Kiến Bình bèn gọi tới nói đang cần người nên muốn dẫn Triệu Tứ Hải đi làm chút chuyện. Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, nên đồng ý. Giờ xem ra sự việc hẳn là bắt đầu từ khi đó".

Những nhân viên khác của quỹ đầu tư Nhân Phàm nghe vậy lập tức nhìn về phía Triệu Tứ Hải bằng ánh mắt khác thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK