Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 801: Một thỉnh cầu

Trong nhà của Triệu Tứ Hải ở thành phố Đông Hải.

Kể từ sau khi trải qua chuyện lần trước, Triệu Tứ Hải lập tức sống thu mình, bớt kiêu ngạo.

Cho dù Triệu Tứ Hải nghĩ thế nào đi nữa thì cũng chẳng ngờ được rằng Lâm Hàn lại chính là đại ca của thế lực Vùng Xám Hoa Đông, Lâm Hàn chính là đại ca đứng sau lưng Phùng Thạch.

Cũng chính nhờ sau khi trải qua chuyện này, Triệu Tứ Hải mới dần dần nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện đã xảy ra lúc trước.

Bảo sao Phùng Thạch lại tôn kính Lâm Hàn đến thế, hoá ra căn bản không phải là nể mặt Dương Lệ, mà bản thân Phùng Thạch tôn kính Lâm Hàn như vậy là bởi vì lúc đó Phùng Thạch đã là thủ hạ của Lâm Hàn rồi.

Bảo sao sau khi vào một công ty lớn như quỹ đầu tư Nhân Phàm, Dương Lệ lại có thể thuận lợi như vậy, từng bước thăng tiến trực tiếp trở thành giám đốc điều hành hiện tại của công ty chỉ trong vòng một năm.

Bảo sao lần trước Dương Lệ có thể trực tiếp thành đại diện của quỹ đầu tư Nhân Phàm, trở thành chủ tịch hội nghị cấp cao liên hiệp châu Á - Thái Bình Dương.

Bảo sao Triệu Tứ Hải anh ta có thể thuận buồm xuôi gió ở trong công ty bất động sản của Phùng Thạch, hoá ra cũng không phải là do anh ta nịnh nọt tốt, mà là do Phùng Thạch nể mặt Lâm Hàn nên mới nể mặt Triệu Tứ Hải anh ta.

Tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian này, Triệu Tứ Hải cũng dần dần nghĩ được thông suốt, lúc này anh ta mới ý thức được, Lâm Hàn vẫn luôn bị bọn họ xem thường trên thực tế mới là “lão đại” thật sự, Lâm Hàn vẫn luôn không so đo mấy chuyện này chỉ là vì Dương Lệ, bởi vì bọn họ là người nhà và người thân của Dương Lệ.

Mà trong khoảng thời gian này, sự nghiệp của Triệu Tứ Hải cũng cực kỳ không thuận lợi.

Vốn là tuổi tác đã cao, trình độ lại không cao, cũng không có năng lực gì, quan hệ lại càng không, đừng nói đến chuyện phất lên như diều gặp gió, ngay cả tìm một công việc cơ bản để nuôi sống gia đình cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Lúc này, Triệu Tứ Hải đang bận tìm kiếm công việc trên mạng, nhìn những bản sơ yếu lý lịch được gửi đi, hoặc là không được trả lời lại, hoặc là bị từ chối, Triệu Tứ Hải cũng dần dần có chút mất hứng.

Ngay lúc này, Triệu Tứ Hải nghe được tiếng nói chuyện của Dương Duyệt, cũng có hơi nghi hoặc, đi đến hỏi: “Bà xã, điện thoại của ai vậy? Sao em lại tức giận như thế?”

“Còn có thể là của ai được nữa, là Dương Lệ, nó nói Lâm Hàn đi làm về rồi, muốn cùng chúng ta liên hoan một bữa. Lâm Hàn trở về thì mắc mớ gì đến chúng ta, Dương Lệ cũng không giúp anh, chúng ta đi đến đó làm gì?”, Dương Duyệt tức giận nói.

Triệu Tứ Hải nghe thấy vậy thì có hơi sững sờ, Lâm Hàn đã về rồi sao?

Ngay lập tức, Triệu Tứ Hải có hơi sợ, dù sao thì anh ta biết rất rõ thân phận của Lâm Hàn, Lâm Hàn căn bản không phải là người mà anh ta có thể trêu chọc được.

Nghe thấy Dương Duyệt coi thường Lâm Hàn như thế, Triệu Tứ Hải lập tức có hơi khẩn trương, có chút muốn không cho phép Dương Duyệt nói như vậy, nhưng anh ta cũng không biết phải khuyên nhủ như thế nào.

Dù sao thì Dương Duyệt cũng không biết thân phận của Lâm Hàn, cho nên vẫn luôn xem thường Lâm Hàn, cho rằng Lâm Hàn là đồ vô dụng đồ bỏ đi, nhưng lại không hề hay biết rằng trên thực tế Lâm Hàn chính là một đại lão thật sự, là người mà bọn họ không thể trêu chọc nổi.

Thế nhưng những chuyện này, Triệu Tứ Hải lại không thể nói cho Dương Duyệt biết, dù sao thì Triệu Tứ Hải cũng đã đồng ý với Lâm Hàn là nhất định sẽ giữ bí mật, sẽ không để cho bất cứ người nào biết, bao gồm cả Dương Duyệt.

Cũng là bởi vì vậy mà trong khoảng thời gian này, Dương Duyệt liên tục đi tìm Dương Lệ lý luận, gây phiền phức của Dương Lệ.

Một mặt, Triệu Tứ Hải sợ làm vậy sẽ đắc tội với Dương Lệ cho nên vẫn luôn khuyên Dương Duyệt đừng đi, nhiều lần cũng phải chạy đến kéo Dương Duyệt về.

Nhưng mặt khác, Triệu Tứ Hải không nói ra nguyên do, cũng không dám quá hung dữ với Dương Duyệt. Dù sao Triệu Tứ Hải anh ta bây giờ còn có thể đứng được ở đây đều nhờ bà xã Dương Duyệt này, nếu không có mối quan hệ giữa Dương Duyệt và Dương Lệ, Triệu Tứ Hải cảm thấy chỉ e rằng đã sớm đã chết thành hình dạng như nào rồi.

Mà lúc này, biết được Lâm Hàn đã trở về, còn hẹn bọn họ đi đến ăn liên hoan. Nếu là trước đây, e rằng Triệu Tứ Hải cũng tràn ngập khinh thường, căn bản hoàn toàn không muốn đi đến đó, cho dù có đồng ý đến đó thì cũng là đến tìm Lâm Hàn gây rối, thể hiện sự vượt trội của mình.

Nhưng bây giờ, Triệu Tứ Hải căn bản là không dám không đến, dù sao nếu vì thế mà đắc tội với Lâm Hàn, Dương Duyệt thì có lẽ sẽ chẳng sao cả, bởi vì dù sao Dương Duyệt cũng là chị của Dương Lệ, nhưng Triệu Tứ Hải anh ta thì khó mà nói.

Nghĩ đến đây, Triệu Tứ Hải vội vàng khuyên nhủ: “Bà xã, chúng ta và bọn họ dù sao cũng là người thân, Lâm Hàn hiếm khi mới trở về, chúng ta vẫn là nên đi qua ăn liên hoan một bữa, đừng giận dỗi nữa, sửa soạn một chút rồi đi mau thôi”.

Dương Duyệt nghe thấy vậy, lập tức có hơi bất ngờ nhìn về phía Triệu Tứ Hải, nghĩ sao cũng không thể ngờ được rằng Triệu Tứ Hải lại nói mấy lời như thế.

Sau khi trải qua chuyện bị sa thải lần trước, Dương Duyệt liền cảm thấy Triệu Tứ Hải có hơi là lạ, dường như rất sợ đắc tội với Dương Lệ.

Dương Duyệt hơi trầm mặc, nói: “Ông xã, không phải là bởi vì anh ở quỹ đầu tư Nhân Phàm bị Dương Tuyết nhắm vào, cho nên bây giờ mới sợ nó như thế đấy chứ? Bây giờ anh cũng không còn làm ở quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa rồi, anh sợ nó làm gì? Hơn nữa, em cũng không tin Dương Lệ lại dám làm gì chúng ta, cho nên anh chẳng cần phải sợ nó!”

“Không phải là anh sợ nó, nó dù sao cũng là em gái ruột của em, không cần phải ầm ĩ căng thẳng thế làm gì, được rồi được rồi, mau chóng sửa soạn rồi ra ngoài thôi”, Triệu Tứ Hải vẫn tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ.

Dương Duyệt nghe vậy, lập tức có hơi nghi hoặc, cũng có chút không hiểu rõ Triệu Tứ Hải đang nghĩ gì, nhưng suy nghĩ lại một chút, Dương Duyệt cũng không muốn ầm ĩ căng thẳng với Dương Lệ như thế, dù sao cũng là chị em ruột lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

“Vậy được rồi, đi thì đi, nhưng lần này nhất định phải bắt Dương Lệ giúp đỡ, có chút chuyện cỏn con mà không giúp thì em còn nhận cô em gái đấy làm gì?”, Dương Duyệt thoả hiệp nói.

Triệu Tứ Hải nghe vậy có hơi chột dạ, nếu như là trước kia, anh ta chắc chắn cũng sẽ nghĩ nhờ Dương Lệ giúp đỡ, dù sao Dương Lệ cũng là giám đốc điều hành của quỹ đầu tư Nhân Phàm, giúp anh ta tìm một công việc tốt không phải là chuyện rất dễ dàng hay sao?

Nhưng trải qua chuyện lần trước, lại thêm chuyện sau khi Triệu Tứ Hải biết được thực lực và thân phận thật sự của Lâm Hàn thì anh ta cũng không còn dám suy nghĩ như thế nữa. Anh ta chỉ mong Lâm Hàn đừng đến tìm anh ta gây sự là được rồi, hoàn toàn không dám hi vọng xa vời rằng Lâm Hàn và Dương Lệ có thể giúp đỡ anh ta, dù sao thì lần trước cũng là bởi vì Triệu Tứ Hải mà mà suýt chút nữa khiến Lâm Hàn và Dương Lệ kinh sợ, thậm chí còn đe doạ đến an nguy tính mạng của bọn họ.

Nhưng bây giờ, Triệu Tứ Hải cũng không tiện nói gì, chỉ có thể chờ đến đó xem tình hình mà làm.

Ngay lập tức, Triệu Tứ Hải cũng liên hệ với Dương Cảnh Đào, bảo ông ta buổi tối đến khu biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn, cùng nhau ăn một bữa cơm.

Đối với chuyện này, Dương Cảnh Đào cũng có chút mâu thuẫn, dù sao hoàn cảnh bây giờ của Triệu Tứ Hải, Dương Lệ lại không giúp, ông ta cũng có hơi tức giận.

Nhưng nếu Triệu Tứ Hải cũng đã nói vậy, Dương Cảnh Đào cũng không từ chối, nên vẫn đồng ý.

Rất nhanh, Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đã gặp nhau, cùng nhau lái xe chạy về phía biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn.

Trên xe, Triệu Tứ Hải vẫn có chút không yên tâm, chỉ sợ hai người này đến đó lại nói lời gì đắc tội với Lâm Hàn, vậy thì Triệu Tứ Hải anh ta chắc chắn thảm rồi. Nghĩ đến đây, Triệu Tứ Hải vội vàng nói: “Bố, bà xã, hai người có thể đáp ứng một thỉnh cầu của con không?”

Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào nghe vậy, đều có chút nghi hoặc nhìn về phía Triệu Tứ Hải. Trong khoảng thời gian Triệu Tứ Hải đang gặp khó khăn này, bọn họ cũng hiểu, một mặt hận Triệu Tứ Hải không có năng lực, mặt khác cũng có chút đau lòng cho Triệu Tứ Hải.

Dương Duyệt do dự một chút, vẫn là mềm lòng, gật đầu một cái, nói: “Ông xã, anh nói đi”.
Chương 802: Triệu Tứ Hải quái dị

Trong xe.

Lúc này Dương Cảnh Đào cũng có chút nghi ngờ nhìn Triệu Tứ Hải, tò mò Triệu Tứ Hải đột nhiên nghiêm túc như vậy là muốn thỉnh cầu cái gì.

Đến giờ Triệu Tứ Hải cũng nói: “Lát nữa chúng ta đừng nhằm vào Lâm Hàn và Dương Lệ. Con không muốn lại thêm mâu thuẫn, chỉ muốn ăn một bữa cơm đơn giản”.

Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào nghe xong, khuôn mặt bỗng chốc trở nên vô cùng kinh ngạc, không ngờ lời thỉnh cầu của Triệu Tứ Hải lại là cái này.

Lời của Triệu Tứ Hải mặc dù nghe có vẻ cũng rất bình thường, không muốn mâu thuẫn, chỉ là ăn một bữa cơm bình thường.

Nhưng những người đó là Dương Lệ và Lâm Hàn lại khác, trước đây Triệu Tứ Hải bị quỹ đầu tư Nhân Phàm sa thải, bọn họ nhìn ra hoàn toàn là bởi vì Dương Lệ không giúp đỡ thậm chí cô còn cố ý làm vậy.

Còn Lâm Hàn mặc dù trong nhà có nhiều tiền, nhưng trong mắt bọn họ vẫn là kẻ tồi tệ, thậm chí bây giờ Triệu Tứ Hải rơi vào tình cảnh tồi tệ này, bọn họ nhìn ra hoàn toàn là bởi vì Lâm Hàn ở sau lưng khuyên Dương Lệ, nếu không thì cô cũng không nhất thiết phải đối đãi với Triệu Tứ Hải như vậy. Nói thế nào thì anh ta cũng là anh rể của cô.

Như vậy, lời thỉnh cầu này của Triệu Tứ Hải đã trực tiếp thay đổi, giống như là kinh sợ với Lâm Hàn và Dương Lệ.

Lúc này, Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào có chút không vui. Chuyện này bọn họ cảm thấy vốn dĩ là vấn đề của Lâm Hàn và Dương Lệ, bây giờ còn muốn bọn họ cúi đầu trước Lâm Hàn và Dương Lệ, đây là đạo lý gì vậy?

“Tứ Hải à, con sao vậy? Sợ bọn à? Đợi lát nữa để bố đi nói lý lẽ, tìm chúng nó tính sổ, con không cần phải sợ!”, Dương Cảnh Đào nghiêm túc nói.

Dương Duyệt cũng nói theo: “Đúng đó ông xã, anh sợ gì chúng nó, bây giờ lại không ở quỹ đầu tư Nhân Phàm, anh cũng không phải cấp dưới của Dương Lệ, hoàn toàn không cần sợ Dương Lệ và Lâm Hàn”.

Triệu Tứ Hải nghe xong liền có chút đau đầu, anh ta có thể không sợ sao? Đại ca của Vùng Xám Hoa Đông, sao anh ta dám trêu chọc?

Chuyện lần trước đã đắc tội với Lâm Hàn và Dương Lệ rồi, nếu không phải vì mối quan hệ họ hàng thân thích thì Triệu Tứ Hải cũng không biết sẽ chết thế nào.

Lại đến mấy chuyện này, Triệu Tứ Hải cũng không dễ giải thích cho bọn họ, dù sao thì anh ta đã đồng ý với Lâm Hàn, sẽ không tiết lộ một chút nào.

Triệu Tứ Hải rất đau đầu, mắt nhìn thấy đã đến khu biệt thự núi Vân Mộng, anh ta vội vàng làm mặt nghiêm túc nói: “Bố, bà xã, coi như con xin hai người. Hai người cứ đồng ý với lời thỉnh cầu này của con được không? Chuyện trước kia con không quan tâm, chuyện sau này hẵng nói, dù sao tối nay hai người đừng gây mâu thuẫn với họ. Chúng ta cứ ăn một bữa cơm đơn giản, những chuyện gì khác cũng không nói tới, được không?”

Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Tứ Hải thì có chút không hiểu tại sao Triệu Tứ Hải lại muốn như vậy.

Do dự một chút, Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào nhìn nhau. Cuối cùng vẫn quyết định đồng ý với thỉnh cầu này của Triệu Tứ Hải.Thời gian này anh ta khó khăn sa sút bọn họ đều biết rõ, vì vậy mọi mặt đều khá chú ý đến cảm nhận của Triệu Tứ Hải.

“Được rồi, hôm nay không nói đến mấy chuyện đó nữa, chúng ta cứ ăn một bữa cơm đơn giản”, Dương Cảnh Đào gật đầu nói.

Dương Duyệt cũng khẽ gật đầu đồng ý.

Triệu Tứ Hải thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, đám người Triệu Tứ Hải đã đến khu biệt thự núi Vân Mộng.

Lâm Hàn và Dương Lệ vốn đang nghỉ ngơi trong nhà. Trước đó họ đã dặn dì Hà đã chuẩn bị xong bữa tối thịnh soạn, cho dù trước đó có hơi khó chịu với bọn họ, nhưng nói thế nào cũng là người nhà. Mấy mặt này Lâm Hàn sẽ không bạc đãi bọn họ đâu, đương nhiên chủ yếu cũng là nể mặt Dương Lệ.

Từ chỗ dì Hà biết bọn họ đã đến, Dương Lệ liền ra đón tiếp. Lâm Hàn thấy vậy cũng đi cùng cô ra ngoài.

Ra đến sân, Lâm Hàn và Dương Lệ nhìn thấy mấy người Triệu Tứ Hải vừa xuống xe.

Lúc này sắc trời tối vừa bao phủ mặt đất, đèn trong sân được thiết kế đặc biệt hợp với sân lịch sự nhã nhặn của khu biệt thự này, trông vô cùng mỹ lệ.

Dương Duyệt nhìn thấy cảnh này, nhất thời có chút ngưỡng mộ. So sánh mà nói, khoảng cách của cô ta và Dương Lệ thật sự quá lớn. Dương Lệ ở trong khu biệt thự như vậy, còn cô ta ngay cả nhà cũng không mua nổi, thậm chí bây giờ bởi vì công việc của Triệu Tứ Hải khó khăn, cuộc sống cơ bản nhất cũng có phần khó mà bảo đảm.

Hiện giờ Dương Duyệt có chút đố kỵ, càng giận dữ vì trước đó Dương Lệ không giúp Triệu Tứ Hải. Nhưng dù sao cũng đã đồng ý với anh ta, Dương Duyệt cũng đã nhẫn nhịn.

Dương Cảnh Đào nhìn thấy sân nhà xa hoa đẹp đẽ này, ông ta cũng có phần ngưỡng mộ. Không nói đến mấy chuyện khác, đứa con gái thứ hai này của mình sự nghiệp vẫn cũng khá thành công, chỉ là chuyện kết hôn luôn khiến ông ta không sao hài lòng nổi, gả cho một người như Lâm Hàn này, nếu không phải Lâm Hàn cản trở giữa đường, Dương Lệ có thể giúp đỡ Triệu Tứ Hải, bây giờ anh ta cũng sẽ không tệ như vậy.

Còn về Triệu Tứ Hải, lúc này căn bản không có tâm trang chú ý đến mấy thứ đó. Anh ta nhìn Lâm Hàn, lại không dám nhìn thẳng, tận đáy lòng có chút sợ hãi.

Nếu là trước kia, Triệu Tứ Hải căn bản không để Lâm Hàn vào trong mắt. Nhưng hiện giờ đến nhìn thẳng anh ta cũng không dám, thân phận đại ca của Vùng Xám Bắc Đông này quả thực khiến Triệu Tứ Hải ngửa mặt trông lên, không dám nhìn trực tiếp.

“Bố, chị cả, anh rể cả, mọi người đến rồi, mau vào trong ngồi đi. Dì Hà đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, chỉ đợi mọi người thôi”, Dương Lệ bước lên trước nhiệt tình nói.

Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào cũng không có phản ứng. Mặc dù đã đồng ý với Triệu Tứ Hải sẽ không gây phiền phức cho Dương Lệ, nhưng bởi vì những chuyện trước đó, hai người họ cũng không muốn bày ra sắc mặt tốt với cô.

Dương Lệ thấy vậy, nhất thời ngây ra, nhưng cô không quá để tâm. Cô hiểu là do mấy hiểu lầm trước đó mà thôi.

Triệu Tứ Hải thấy thế cũng hơi hoảng sợ, nếu bọn họ làm cho Dương Lệ không vui, với tính cách yêu vợ của Lâm Hàn, rất có thể anh cũng sẽ không vui. Đến lúc đó Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt có lẽ không sao, còn Triệu Tứ Hải anh ta thì không xong rồi.

“Cảm ơn Tiểu Lệ đã chiêu đãi, làm phiền hai người rồi, chúng ta vào thôi”, Triệu Tứ Hải vội vàng nhiệt tình nói, kéo Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đi vào, giúp Dương Lệ xoa dịu ngượng ngùng.

Lâm Hàn ở sau thấy vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, anh cũng không nói nhiều, cùng đi vào biệt thự.

Rất nhanh, mọi người đều ngồi xuống bàn, chuẩn bị dùng bữa.

Dương Cảnh Đào muốn quở trách Lâm Hàn một hồi theo thường lệ, nhưng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Triệu Tứ Hải, cuối cùng khó khăn lắm mới nhịn được, nhất thời có chút không quen.

Dương Duyệt cũng cảm thấy hơi quái dị, thoáng chốc cũng không biết nói gì cho phải.

Triệu Tứ Hải thấy vậy, lúc này lại nâng cốc rượu, anh ta đứng lên, cung kính nói với Lâm Hàn và Dương Lệ: “Lâm Hàn, Dương Lệ, mấy chuyện trước kia, thật sự xin lỗi. Tôi cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có thể ở đây kính rượu xin lỗi”.

Triệu Tứ Hải nói xong liền uống hơn nửa cốc rượu trắng, mặc dù tửu lượng của anh ta không tệ, nhưng hơn nửa cốc cũng không phải ít. Xem ra Triệu Tứ Hải có vẻ rất chân thành, tư thế cũng rất thấp.
Chương 803: Thất vọng tuổi trung niên

“Này, Tứ Hải”.

Dương Cảnh Đào thấy thế vội muốn ngăn lại, nhưng không ngăn kịp, Triệu Tứ Hải đã trực tiếp một hơi uống cạn ly rượu còn hơn nửa.

Dương Duyệt ở một bên cũng có chút không thể hiểu nổi tại sao Triệu Tứ Hải lại như này, giống như đang muốn nói xin lỗi vậy.

Lúc này, trong lòng Lâm Hàn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Triệu Tứ Hải, anh ta chính là đang muốn nói xin lỗi mình về những chuyện xảy ra lúc trước.

Mặc dù dáng vẻ của Triệu Tứ Hải nhìn qua rất chân thành, nhưng Lâm Hàn cũng hiểu rõ, nếu Lâm Hàn không phải là đại ca của Vùng Xám Hoa Đông thì Triệu Tứ Hải căn bản sẽ không như thế này, thậm chí còn cảm thấy bản thấy mình chẳng làm gì sai cả.

Bây giờ Triệu Tứ Hải cảm thấy bản thân mình đã sai, chủ yếu vẫn là do thực lực của Lâm Hàn quá mạnh mẽ, hoàn toàn không phải là người mà anh ta có thể trêu chọc được.

Ngay cả Dương Lệ cũng hiểu được ý tứ của Triệu Tứ Hải, hận ý trong lòng đối với Triệu Tứ Hải cũng vơi đi phần nào.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Được rồi, đều là người một nhà, mau ngồi xuống dùng bữa đi”.

Lâm Hàn trả lời lại, bình thản thong dong, dường như đáp lại một chuyện hiển nhiên.

Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nhìn thấy dáng vẻ đó có Lâm Hàn thì đều có hơi khó chịu, đang muốn nói gì đó thì lại bị Triệu Tứ Hải ngăn lại.

Mà trong lòng Triệu Tứ Hải lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, dáng vẻ của Lâm Hàn mặc dù lạnh nhạt, nhưng dường ý không có ý truy cứu tính toán với anh ta.

Triệu Tứ Hải cứ tưởng rằng lần này Lâm Hàn gọi bọn họ đến ăn cơm là muốn gây sự với anh ta, bây giờ đã rõ không phải là muốn gây sự với mình, Triệu Tứ Hải lập tức thở phào một hơi, cả người cũng không còn căng thẳng như trước nữa.

Ngay lập tức, Triệu Tứ Hải cũng ngồi xuống.

Sau đó, mọi người bắt đầu dùng bữa. Bầu không khí của bữa cơm liên hoan này có hơi im ắng.

Bởi vì Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào lúc trước đã đồng ý với Triệu Tứ Hải là sẽ không gây sự với Dương Lệ và Lâm Hàn, cho nên bọn họ cũng không biết phải nói gì. Dù sao trước đây mỗi lần ăn cơm cùng nhau, bọn họ đều gây đủ rắc rối cho Lâm Hàn và Dương Lệ, không thì lại tâng bốc Triệu Tứ Hải.

Nhưng bây giờ bọn họ không thể gây sự với Lâm Hàn và Dương Lệ được, hoàn cảnh bây giờ của Triệu Tứ Hải, bọn họ đều biết chẳng có gì hay ho mà tâng bốc cả, vì thế mà trong lúc nhất thời chẳng một ai lên tiếng.

Còn Lâm Hàn thì vốn đã không nói chuyện cùng với bọn họ, mà Dương Lệ cũng cảm nhận được bầu không khí có chút lúng túng, không biết nói cái gì cho phải.

Rất nhanh, bầu không khí lúng túng của bữa tiệc cũng kết thúc.

Dương Lệ và Lâm Hàn cũng đều cảm thấy có hơi kì lạ, kể từ ngày Lâm Hàn và Dương Lệ kết hôn cho đến nay, chưa bao giờ bữa tiệc gia đình lại yên ắng đến như thế, thật sự có hơi kỳ lạ, nhưng cảm giác chung thì cũng không tệ.

Sau khi ăn xong, Lâm Hàn nhìn về phía Triệu Tứ Hải, thản nhiên nói: “Tứ Hải, anh đến phòng làm việc của tôi một lát, chúng ta bàn bạc chút chuyện”.

“Được, được”, Triệu Tứ Hải nghe thấy thế vội vàng đứng lên, có hơi khẩn trương đi theo sau Lâm Hàn vào thư phòng.

Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nhìn thấy một màn này cũng cảm thấy kỳ lạ, từ khi nào mà Triệu Tứ Hải lại nghe lời Lâm Hàn như vậy.

Dương Lệ nhìn thấy thế, đương nhiên hiểu rõ ý của Lâm Hàn, nhưng Dương Lệ cũng không biết Lâm Hàn sẽ định làm gì, có giúp đỡ Triệu Tứ Hải không. Dù sao lúc trước xảy ra chuyện như vậy, Triệu Tứ Hải thật sự là có hơi quá đáng. Cho đến tận bây giờ, nếu như không phải Dương Lệ tận mắt chứng kiến thì cô cũng sẽ không tin Triệu Tứ Hải lại có thể làm ra loại chuyện như thế.

Nhìn thấy nét mặt kỳ lạ của Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt, Dương Lệ cũng giải thích nói: “Không sao đâu, bọn họ bàn bạc chút chuyện làm ăn thôi, không có chuyện gì đâu. Hai người cứ ngồi ở phòng khách xem tivi ăn chút hoa quả đi”.

Dương Cảnh Đào và Dương Lệ khẽ gật đầu, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.

Bên trong thư phòng, Lâm Hàn và Triệu Tứ Hải nối bước nhau đi đến.

Lâm Hàn trực tiếp ngồi xuống, thản nhiên nói: “Đóng cửa lại”.

“À à, được”, Triệu Tứ Hải lúc này mới có phản ứng, vội vàng xoay người đóng cửa thư phòng lại. Triệu Tứ Hải ngày trước đối mặt với Lâm Hàn vênh váo tự đại bây giờ lại khẩn trương không thôi.

“Ngồi đi”, Lâm Hàn chỉ vào cái ghế ở trước bàn đọc sách nói.

“Được, được”, Triệu Tứ Hải dè dặt ngồi xuống.

Lâm Hàn để ý Triệu Tứ Hải dè dặt như vậy, thầm cảm thấy buồn cười. Triệu Tứ Hải ngày trước vênh váo tự đại, xem thường khinh bỉ Lâm Hàn, e rằng nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được sẽ có một ngày anh ta lại sợ Lâm Hàn như thế, lúc đối mặt với Lâm Hàn cũng sẽ dè dặt như này đâu.

Nhưng Lâm Hàn cũng lười nói nhiều với Triệu Tứ Hải, đối với loại người như Triệu Tứ Hải, Lâm Hàn không có ý muốn thương lượng gì thêm.

Nếu không phải anh ta là anh rể của Dương Lệ thì loại người như Triệu Tứ Hải này thậm chí còn không đủ tư cách để nói chuyện với Lâm Hàn.

“Về chuyện lần trước, anh không nói cho Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào biết đấy chứ?”, Lâm Hàn hỏi.

“Không hề, không hề”, Triệu Tứ Hải lắc đầu nguây nguẩy nói: “Cậu yên tâm, chuyện đó tôi làm theo lời cậu dặn, một câu cũng không hề tiết lộ với bọn họ, bọn họ hoàn toàn không biết gì hết”.

Lâm Hàn nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu, chuyện này tạm thời không thích hợp nói với bọn họ, sau này cũng tạm thời sẽ không nói cho họ biết, đây cũng là suy nghĩ của Dương Lệ và Lâm Hàn.

Nếu không phải lần trước xảy ra chuyện đó thì Lâm Hàn căn bản sẽ không để Triệu Tứ Hải biết được thân phận của mình, thậm chí ngay cả Dương Lệ cũng sẽ không thể biết được. Dù sao thì chuyện này nếu có càng nhiều người biết thì đối với Lâm Hàn và người bên cạnh anh chỉ càng thêm bất lợi mà thôi.

Nói thế nào thì cũng là thế lực Vùng Xám, khó tránh khỏi sẽ có chút tranh chấp, không nói mấy thứ khác, chỉ những thế lực còn lại ở Vùng Xám Bắc Đông anh đắc tội lúc trước nếu biết rõ được danh tính cụ thể của Lâm Hàn, rất có thể sẽ tiến hành trả thù lên những người bên cạnh Lâm Hàn.

Mặc dù Lâm Hàn đã phái người nhà họ Lâm âm thầm bảo vệ mấy người Dương Lệ, nhưng không sợ trộm ra tay, chỉ sợ trộm rình rập, cách phòng ngự tốt nhất là tuyệt đối không thể để đối phương biết được điểm yếu của mình.

Lâm Hàn tin lời Triệu Tứ Hải nói, dù sao thì hôm nay nhìn phản ứng của Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt, hình như hoàn toàn không hề biết chuyện của Lâm Hàn, mặc dù bọn họ từ đầu đến cuối không gây sự cho Lâm Hàn và Dương Lệ, nhưng cũng chẳng hài hoà với Lâm Hàn và Dương Lệ là mấy. Nếu như bọn họ biết được thân phận thật sự của Lâm Hàn, chắc chắn sẽ không có thái độ như thế.

“Giữ không tồi, sau này tiếp tục giữ bí mật”, Lâm Hàn lúc này cũng nói.

“Cậu cứ yên tâm”, Triệu Tứ Hải nói, nhưng trong lòng lại thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng may chuyện mà Lâm Hàn căn dặn không lộn xộn, nếu không không chừng sẽ bị Lâm Hàn gây rắc rối, mà đối mặt với Lâm Hàn, anh ta hoàn toàn không có cách nào cả.

Lúc này Lâm Hàn lại nói: “Nghe nói trong khoảng thời gian này anh vẫn chưa tìm được công việc, sơ yếu lý lịch bị trả lại, phỏng vấn bị đánh trượt, nguồn kinh tế trực tiếp bị cắt đứt, cuộc sống sinh hoạt cơ bản trong nhà cũng không thể duy trì được?”

Triệu Tứ Hải nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, trong khoảng thời gian này anh ta thật sự không chịu nổi, dáng vẻ chẳng còn giống người, nhiều khi Triệu Tứ Hải thậm chí còn cảm thấy không thể trụ nổi nữa.

“Đúng vậy, chuyện này cũng chẳng còn cách nào cả. Tôi tuổi tác đã cao, lại không có năng lực. Lúc trước ông chủ Phùng giúp đỡ tôi là bởi vì cậu Lâm, bây giờ đừng nói là một công việc tốt, cho dù là một công việc bình thường tôi cũng không thể tìm được”, Triệu Tứ Hải có chút bất dĩ nói.
Chương 804: Cơ hội một lần cuối cùng

Trong thư phòng.

Ánh mắt Triệu Tứ Hải có chút u ám, không còn vẻ hung hăng càn quấy trước kia, anh ta giống như một người góc cạnh bị mài phẳng.

Trên thực tế, thời gian này quả thực Triệu Tứ Hải cũng có phần sa sút. Suy cho cùng đã không còn trẻ, cho dù không có tất cả cũng có thể từ từ phấn đấu.

Triệu Tứ Hải bây giờ đã bước vào tuổi trung niên, không có sự nghiệp thành công gì, thậm chí ngay cả trách nhiệm cơ bản cũng đã không thể gánh vác.

Trước đó Lâm Hàn đã dự định, mặc dù ngày trước Triệu Tứ Hải quả thật rất quá đáng, nhưng biểu hiện ngày hôm nay và khoảng thời gian này cũng coi như không tồi. Hơn nữa Triệu Tứ Hải cũng là người thân của Dương Lệ, đương nhiên Lâm Hàn không muốn mối quan hệ này căng thẳng, cũng không muốn anh ta thảm quá, vì vậy anh dự định ra tay giúp đỡ một chút.

“Anh tiếp tục đến làm việc ở chỗ Phùng Thạch đi”, Lâm Hàn lên tiếng.

Triệu Tứ Hải ngây ra, có chút không dám tin nhìn Lâm Hàn, anh ta nghi ngờ bản thân nghe nhầm.

Vừa nãy Lâm Hàn nói để mình tiếp tục làm việc cùng Phùng Thạch, Triệu Tứ Hải nhìn Lâm Hàn với vẻ mặt không dám tin.

Phải biết rằng, việc vặt bên Phùng Thạch đều là công việc béo bở. Trước khi Triệu Tứ Hải rời đi, đãi ngộ ở bên đó rất tốt, chưa kể trong thời gian này công ty bất động sản đã nhận được tiền vốn của quỹ đầu tư Nhân Phàm, phát triển một bước lên trời. Hiện giờ không biết bao nhiêu người muốn chen chân vào đó nhưng chẳng thể chen chân nổi.

Dù sao thì bây giờ công ty bất động sản dưới quyền của Phùng Thạch đã không giống ngày trước. Không như trước đây có mấy người dựa vào nịnh hót, dùng chút mối quan hệ cũng có thể trà trộn vào. Bây giờ không có tài năng thật sự, căn bản không thể vào, cho dù thật sự có tài cũng nhất định phải xuất sắc, nếu không thì cũng không vào được.

“Cậu Lâm, cậu, cậu vừa nói là?”, Triệu Tứ Hải có chút không dám tin, anh ta nhìn Lâm Hàn cẩn thận hỏi.

Thời gian này Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt cũng rất muốn bảo Dương Lệ về chuyện giúp đỡ giải quyết công việc của Triệu Tứ Hải. Nhưng anh ta hiểu sâu sắc tất cả những gì Dương Lệ có bây giờ mặc dù đều là liên quan đến năng lực của bản thân, nhưng cũng phần lớn là vì Lâm Hàn.

Mà Triệu Tứ Hải chẳng phải không hy vọng nhận được giúp đỡ của Lâm Hàn. Với thực lực của Lâm Hàn cũng không cần thiết tiêu xài quá nhiều, chỉ cần giúp đỡ anh một chút, Triệu Tứ Hải nhất định có thể thu được lợi ích ngoài sức tưởng tượng, lập tức lên như diều gặp gió.

Có điều cho dù có ý nghĩ này, nhưng căn bản Triệu Tứ Hải lại không dám quá tham vọng như vậy. Lâm Hàn có thể không vì chuyện lần trước mà truy cứu anh ta đã là tốt lắm rồi, sao có thể còn giúp anh ta? Dù sao chuyện lần trước Triệu Tứ Hải đã suýt chút nữa gây ra uy hiếp và tổn hại rất lớn cho Lâm Hàn và Dương Lệ.

Cho dù chuyện lần trước không xảy ra, trước đó Triệu Tứ Hải, Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đã xem thường và nhắm vào Dương Lệ theo nhiều cách khác nhau. Triệu Tứ Hải vốn không cảm thấy Lâm Hàn còn muốn giúp mình.

Vì vậy bây giờ nghe thấy Lâm Hàn muốn giúp đỡ mình, Triệu Tứ Hải cũng không dám tin, chỉ tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

Lúc này Lâm Hàn khẽ gật đầu nói: “Anh nhớ kĩ, đây hoàn toàn là nể mặt anh là chồng chị gái ruột của Dương Lệ mới giúp đỡ anh. Đây cũng là cơ hội cuối cùng của anh, nếu như anh không bắt lấy nó, về sau anh có thảm hại thế nào, tôi cũng sẽ không mềm lòng giúp đỡ anh nữa!”

Triệu Tứ Hải lại ngây ra, không ngờ rằng Lâm Hàn thật sự muốn giúp mình. Nhất thời trong lòng anh ta cảm xúc phức tạp, toàn là kinh ngạc vui mừng và không dám tin, anh ta nhìn ánh mắt của Lâm Hàn càng có chút kì quái.

Lúc này Lâm Hàn lại bổ sung: “Công ty bất động sản của Phùng Thạch đã khác trước, cần năng lực nhất định. Anh đến đó, năng lực không đủ thì dần dần bồi dưỡng, đừng xảo quyệt dối trá nịnh hót như trước, anh nhất định phải cho tôi thấy bản lĩnh thật sự! Anh yên tâm, chỉ cần anh có bản lĩnh thật, đãi ngộ chắc chắn sẽ không tồi, thậm chí còn tốt hơn người khác. Nhưng nếu một thời gian sau anh không phát huy được bản lĩnh thật sự, cũng theo như tất cả quy tắc, tôi trực tiếp đá anh ra khỏi công ty bất động sản, nghe rõ chưa?”

Chuyện này Lâm Hàn cũng là suy xét đơn giản.

Một mặt Lâm Hàn vẫn là không sao tin tưởng Triệu Tứ Hải, chắc chắn không thể giao việc quan trọng cho anh ta. Giống như Dương Khiết được Lâm Hàn khá tin tưởng, liền trực tiếp làm trợ lý chủ tịch, trực tiếp đi bồi dưỡng, sau này đã có năng lực thì sẽ đảm nhiệm chức vụ càng quan trọng hơn. Nhưng Triệu Tứ Hải thì khác, một mặt Lâm Hàn không thể tin tưởng anh ta, mặt khác cũng là Triệu Tứ Hải quả thật không có năng lực gì.

Lâm Hàn nghĩ đi nghĩ lại, công ty bất động sản cũng là nơi duy nhất Triệu Tứ Hải có thể có khả năng nhất định. Dù sao công ty bất động sản cũng không giống với sản nghiệp khác, thu xếp mối quan hệ tương đối quan trọng. Mặt này Triệu Tứ Hải có lẽ có mối quan hệ nhất định, vì vậy Lâm Hàn mới quyết định đưa anh ta quay về công ty bất động sản. Hơn nữa Triệu Tứ Hải và Phùng Thạch vốn đã quen biết, cũng tiện hơn nhiều.

Đương nhiên, Lâm Hàn cũng chỉ cho Triệu Tứ Hải một cơ hội này mà thôi. Nếu anh ta đến đó làm không được việc, vẫn thừa nước đục thả câu, vậy thì đừng trách Lâm Hàn không khách khí.

Lâm Hàn muốn giúp đỡ gia đình chị gái của Dương Lệ, bản thân Triệu Tứ Hải không chịu thua kém, Lâm Hàn cũng không có cách nào.

Lúc này, Triệu Tứ Hải cũng phản ứng lại, khuôn mặt tràn đầy cảm kích nhìn Lâm Hàn, anh ta nói: “Cậu Lâm, thật sự cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã bằng lòng cho tôi một cơ hội như vậy. Tôi, tôi cũng không biết cảm ơn cậu như thế nào. Cậu, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, nhất định lấy ra bản lĩnh thật sự!”

Triệu Tứ Hải nói, lời có chút lộn xộn, cũng không biết nói cái gì.

Nhưng Lâm Hàn lại xua tay nói: “Mấy thứ này anh không cần nói nhiều. Tôi chỉ nhìn vào biểu hiện thời gian sau của anh. Nhớ kĩ, đây là cơ hội cuối cùng của anh”.

Nói xong, Lâm Hàn liền rời khỏi thư phòng.

Kết cục của Triệu Tứ Hải thế nào, Lâm Hàn không biết. Việc anh có thể giúp cũng đã giúp toàn bộ rồi.

Trong phòng khách, đám người Dương Cảnh Đào nhìn thấy Lâm Hàn đi ra từ trong thư phòng. Họ có chút tò mò nhìn qua, tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngay cả Dương Lệ cũng có hơi tò mò, cô muốn biết Lâm Hàn giải quyết chuyện của Triệu Tứ Hải, có định giúp anh ta hay không. Nếu chọn giúp anh ta thì dự định giúp như thế nào.

Nhưng bây giờ Lâm Hàn lại chẳng muốn nói thêm cái gì, anh nói với mấy người: “Được rồi, trời cũng không còn sớm, mọi người chuẩn bị về nghỉ ngơi đi, con đi nghỉ trước”.

Nói xong, Lâm Hàn cũng không nhiều lời, trực tiếp quay về phòng nghỉ ngơi.

“Này!”, Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nhìn thấy Lâm Hàn muốn rời đi, nhất thời muốn kéo anh lại hỏi đây là ý gì, sao không biết xấu hổ trực tiếp gạt bọn họ sang một bên.

Nhưng chính vào lúc này, Triệu Tứ Hải cũng từ trong thư phòng đi ra.

Chỉ nhìn thấy trạng thái của Triệu Tứ Hải có chút không bình thường, khóe mắt lại có nước mắt, thoạt nhìn hơi kì lạ.

Dương Cảnh Đào còn tưởng rằng Triệu Tứ Hải bị Lâm Hàn sỉ nhục hoặc ức hiếp, ông ta nhất thời phẫn nộ nói: “Tứ Hải! Con nói cho bố biết Lâm Hàn đã làm gì con, xem bố dạy dỗ thằng nhóc này!”
Chương 805: Gặp lại Chu Nhã Thiến

Trong phòng khách.

Dương Duyệt thấy Triệu Tứ Hải bước ra từ phòng làm việc của Lâm Hàn thì cũng sửng sốt, cô ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Triệu Tứ Hải, tưởng rằng anh ta đã phải chịu rất nhiều uất ức nên lập tức nổi đoá.

“Dương Lệ, rốt cuộc cô và Lâm Hàn có ý gì? Lần trước ở công ty không giúp, hại Triệu Tứ Hải thành ra như thế này, bây giờ cũng không chịu giúp còn cười nhạo, bắt nạt anh ấy à?”, Dương Duyệt hét lên với Dương Lệ.

Dương Lệ cũng hơi ngẩn người, cô biết tính Lâm Hàn, cho dù không giúp Triệu Tứ Hải thì anh cũng sẽ không cố ý cười nhạo hay bắt nạt anh ta, dù sao Lâm Hàn cũng không phải loại người đó.

Triệu Tứ Hải thấy vậy thì hơi hoảng, vội vàng bước tới kéo Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào lại.

“Mọi người đừng hiểu lầm, chỉ là con hơi kích động thôi, mau đi với con đi, con có tin tốt muốn nói cho mọi người”, Triệu Tứ Hải lúc này đã nở nụ cười, hiển nhiên là vì chuyện gì đó cực kỳ kích động.

Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nghe vậy thì sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Triệu Tứ Hải thì cũng biết mình đã hiểu nhầm, dường như là có chuyện tốt.

“Dương Lệ, không còn sớm nữa, chúng anh về trước đây, xin lỗi em chuyện tối nay nhé, anh thay mặt họ xin lỗi em”, Triệu Tứ Hải nói rồi kéo Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào rời đi.

Dương Lệ thấy vậy thì đoán đại khái được chuyện gì vừa xảy ra, có vẻ Lâm Hàn đã giúp Triệu Tứ Hải, và anh ta cũng chỉ là kích động quá mà thôi.

Dương Lệ cũng không quan tâm lắm, cô khẽ gật đầu, tiễn mấy người đi.

Mà Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt dù vẫn chưa biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng biết chắc mình đã hiểu lầm Dương Lệ và Lâm Hàn, vì thế theo Triệu Tứ Hải rời đi.

Không lâu sau, ba người Triệu Tứ Hải đã lên xe, rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn.

Chiếc xe chạy chầm chậm trên đường cao tốc.

Lúc này Dương Duyệt cũng không nhịn được nữa mà vội hỏi: “Ông xã, vừa nãy ở phòng làm việc của Lâm Hàn đã xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Hàn đã làm gì anh?”

Lúc này Dương Cảnh Đào cũng nói: “Tứ Hải à, con đừng sợ, nếu Lâm Hàn bắt nạt con thì con cứ nói, bố nhất định sẽ giúp con lấy lại công bằng, dù sao Dương Lệ cũng là con gái bố”.

Triệu Tứ Hải đang lái xe lại tỏ ra bất lực thở dài: “Con không tiện nói cụ thể cho mọi người, dù sao chắc chắn là chuyện tốt. Mọi người nhớ, sau này nhất định phải đối xử với Lâm Hàn và Dương Lệ tử tế chút”.

Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đều rất nghi hoặc, không hiểu chuyện gì xảy ra, điều gì đã khiến Triệu Tứ Hải thay đổi như vậy?

Dường như từ sau lần Triệu Tứ Hải bị quỹ đầu tư Nhân Phàm cho nghỉ việc, thái độ của anh ta với Dương Lệ và Lâm Hàn đã thay đổi rất nhiều, không giống như Triệu Tứ Hải trước đó.

Sau đó Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào cũng hỏi Triệu Tứ Hải, nhưng anh ta miệng kín như bưng, hai người họ không hỏi được gì.

Nhưng xem ra đúng là chuyện tốt nên hai người an tâm hơn, mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không lo lắng.

Cùng lúc đó, Lâm Hàn cũng nói cho Dương Lệ chuyện vừa xảy ra.

Sau khi Dương Lệ biết thì gật nhẹ đầu: “Dù sao cũng là anh rể em, đúng là cũng nên giúp, cho anh ấy một cơ hội. Hy vọng lần này Tứ Hải có thể nắm bắt cơ hội, trau dồi khả năng của bản thân”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nếu Triệu Tứ Hải có thể trau dồi khả năng, thật sự làm được việc thì đãi ngộ chắc chắn không ít.

Các công ty bất động sản hiện nay đang trên đà phát triển, là khoảng thời gian kiếm được khá nhiều, làm được chút việc cũng có thể nhận được thù lao hậu hĩnh, huống chi còn có quan hệ với Lâm Hàn, lợi ích Triệu Tứ Hải nhận được chắc chắn sẽ không ít, thậm chí còn có thể nhận được nhiều hơn.

Sau đó Lâm Hàn cũng liên lạc với Phùng Thạch, nói cho ông ta chuyện của Triệu Tứ Hải, bảo ông ta nhận Triệu Tứ Hải về huấn luyện, cho anh ta một cơ hội, để ý đến anh ta, nhưng không được trực tiếp cho anh ta lợi ích, phải làm được việc gì đó mới được giúp.

Mặc dù Phùng Thạch rất ngạc nhiên khi Lâm Hàn vẫn đồng ý giúp đỡ Triệu Tứ Hải, nhưng cũng không nói gì nhiều mà đồng ý ngay.

Lâm Hàn lại tìm hiểu tình hình công ty bất động sản gần đây, biết mọi thứ vẫn đang phát triển tốt và không gặp phải vấn đề gì lớn, Lâm Hàn cũng thả lỏng, kết thúc cuộc gọi, yên tâm giao Triệu Tứ Hải cho Phùng Thạch.

Sau khi sắp xếp xong xuôi chuyện của Triệu Tứ Hải, Lâm Hàn dành thời gian cho Dương Lệ. Dù sao hai ngày nữa quỹ đầu tư Nhân Phàm và vùng Bắc Đông sẽ bắt đầu hợp tác lại, đến khi đó Dương Lệ sẽ lại bận rộn, vậy nên hai người rất trân trọng thời gian có thể ở bên nhau.

Mãi đến đêm khuya, hai người mới dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao.

Sau khi trải qua chuyện tối qua, Lâm Hàn và Dương Lệ đều mệt mỏi nghỉ ngơi, nhất là Dương Lệ, tố chất cơ thể cô không bằng Lâm Hàn nên lại càng mệt hơn.

Lúc này có người nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó giọng dì Hà vọng lại: “Cậu Lâm, cô Lâm, ngoài kia có một cô gái tới nói rằng muốn tìm cô chủ, nói là bạn cô chủ, tên là Chu Nhã Thiến”.

Lâm Hàn nghe vậy thì hơi ngạc nhiên. Chu Nhã Thiến là cấp trên cũ của Dương Lệ trước khi cô đến quỹ đầu tư Nhân Phàm, sau này trải qua một số chuyện và một số khúc mắc thì anh nhớ hai người họ đã có một khoảng thời gian dài không liên lạc.

Không ngờ hôm nay Chu Nhã Thiến lại chủ động tìm đến cửa.

Lâm Hàn nhìn Dương Lệ vẫn đang ngủ say bên cạnh, đương nhiên anh không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà quấy rầy cô.

Lâm Hàn nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.

“Tôi ra tiếp là được rồi, không cần đánh thức cô chủ”, Lâm Hàn nói với dì Hà.

Dì Hà gật đầu, không nói nhiều.

Lâm Hàn ra sân thì thấy một người phụ nữ đeo kính râm, dung mạo vẫn xinh đẹp nhưng trông có vẻ hơi thừa năng lượng, trạng thái dường như có gì đó không đúng lắm.

Người phụ nữ nhìn thấy Lâm Hàn thì tháo kính râm ra, đúng là Chu Nhã Thiến. Cô ta nói thẳng: “Lâm Hàn? Sao ban ngày mà anh cũng ở nhà? Tôi tìm Dương Lệ, cô ấy đâu?”

Giọng điệu Chu Nhã Thiến nói chuyện với Lâm Hàn không tốt lắm, Lâm Hàn cũng không biết là do ảo giác hay gì, mặc dù trước đây thái độ của cô ta với anh không tốt, dù sao cô ta cũng rất coi thường anh, nhưng hình như bây giờ thái độ của cô ta với anh lại càng tệ hơn.

Lâm Hàn không hiểu chuyện gì, đã lâu không gặp, anh cũng không hề đắc tội cô ta mà!

“Dương Lệ ở nhà nhưng đang nghỉ ngơi, cô vào trước đi, có chuyện gì thì nói với tôi, khi nào Dương Lệ dậy thì gặp cô sau”, Lâm Hàn nói rồi mở cổng sân ra.

Chu Nhã Thiến đi thẳng vào, không hề khách sáo, nghe Lâm Hàn nói thế cô ta lại có chút khinh thường bảo: “Tôi tìm Dương Lệ có việc chứ không phải tìm anh, đám đàn ông thối các anh chẳng có ai tử tế, tôi có thể trao đổi được gì với anh chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK