Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 441: Nên làm

Trần Tiếu vừa nói xong, những thanh niên nhuộm đủ mọi màu tóc ngồi trên chiếc xe mô tô RSZ lập tức bước xuống, vọt thẳng tới chỗ Lâm hàn.

"Lâm Hàn!"

Nhan Thành biến sắc, mặt đầy lo lắng.

Tuy chỉ mới gặp lần đầu, hai bên không hề biết nhau, nhưng nếu chàng trai này vì chuyện của mình mà bị thương thì cậu ấy sẽ cảm thấy vô cùng tự trách.

Mà khi nhìn thấy hơn 20 thanh niên xông tới, Lâm Hàn vẫn chắp tay sau lưng đứng im không nhúc nhích, ngay cả vẻ mặt cũng chẳng thay đổi một tý xíu nào.

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Ngay sau đó, có ba cái bóng đen vọt tới chắn trước mặt Lâm Hàn!

Họ chính là người của Tôn Hàn Các.

Kế tiếp, ba người họ lạnh mặt xông thẳng đến hơn 20 thanh niên kia.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Từng tiếng đấm đánh lên da thịt lập tức không ngừng vang lên.

Những thanh niên kia nhìn thì hùng hổ đó, nhưng thực ra đánh nhau chẳng khác gì người bình thường, hoàn toàn không phải đối thủ của ba người Tôn Hàn Các.

Bọn họ tựa như hổ xông vào bầy dê, khí thế rào rạt, chưa tới 2 phút mà hơn 20 người kia đã té lăn ra đất, mặt mày tràn đầy vẻ đau đớn.

"Á á!"

"Bụng của tao!"

"Đau chết mất!"

...

"Đây..."

Trần Tiếu trợn tròn mắt, không ngờ một đám đàn em hơn 20 người của mình lại bị 3 người của đối phương hạ gục.

Trần Mộng và bạn thân cô ta cũng ngây ra như phỗng.

"Lợi hại dữ vậy!"

Con ngươi Nhan Thành co rút lại, không ngờ vệ sĩ của thiếu niên này lại giỏi võ như thế.

"Khó trách cậu ta bình tĩnh như vậy, hóa ra là có vệ sĩ lợi hại!"

Nhan Thành liếc nhìn Lâm Hàn: "Có thể có vệ sĩ lợi hại như thế, thân phận của chàng trai này chắc chắn không đơn giản!"

"Nhóc con, mày là ai? Có giỏi thì khai tên tuổi ra coi!"

Trần Tiếu nắm chặt con dao bổ dưa trong tay, cảnh giác nhìn Lâm Hàn, hai chân hơi run run, trong lòng cũng âm thầm sợ hãi.

Gã ta không có chút nào là dám ra tay cả.

Nói đùa à, hơn 20 tên đàn em còn không phải đối thủ của đối phương, nếu giờ mà nhào vô thì có khác gì đang tự sát đâu?

Cách tốt nhất là biết được thân phận của đối phương rồi tìm cơ hội báo thù sau.

"Tôi nói rồi, anh không xứng biết tôi là ai".

Lâm Hàn lạnh nhạt nhìn Trần Tiếu.

"Mày được! Có khí phách đấy!"

Trần Tiếu lùi ra sau: "Nếu không có vệ sĩ thì ban nãy mày đã bị ông đây đánh gãy chân rồi! Chuyện ngày hôm nay, tao sẽ không bỏ qua cho tụi mày đâu!"

Gã ta nói xong bèn quay đầu đi, ngồi lên chiếc mô tô RSX, giẫm chân ga, kéo ga lao đi.

Đám đàn em thấy Trần Tiếu bỏ đi cũng dìu dắt nhau đứng lên, vội vàng lên xe chạy mất.

"Nhan Thành, 1 triệu tệ kia, sớm hay muộn gì sẽ là của tôi thôi! Hôm nay có người bảo vệ anh, nhưng không thể nào bảo vệ anh cả đời được đâu!"

Trần Mộng hừ lạnh, cũng lên Passat.

Đợi đến khi bọn họ đi hết, Nhan Thành mới quay đầu lại, đi đến trước mặt Lâm Hàn, cười cảm ơn:

"Này... Ban nãy thật sự là cảm ơn anh, nếu không có anh, thì hôm nay chắc tôi phải đưa 1 triệu kia cho Trần Tiếu mất rồi".

"Không có gì, đây là điều tôi nên làm", Lâm Hàn xua tay, mỉm cười nói.

"Nên làm?"

Nhan Thành sửng sốt, cậu ấy không biết tại sao đối phương lại nói là nên làm?

Lúc này, Nhan Đại Sơn và Trương Quế Như từ trong nhà đi ra.

Chuyện ban nãy, bọn họ cũng nhìn thấy, nếu không phải có Lâm Hàn thì hôm nay chắc chắn cả nhà họ sẽ gặp rắc rối to rồi!

"Cậu nhóc, cảm ơn cháu nhé!"

"Cháu chính là người có ơn với nhà chúng tôi đó!"

Hai người đều tràn đầy biết ơn mở miệng, nói xong, còn định khom lưng cảm ơn Lâm Hàn.

Lâm Hàn vội vàng bước tới đỡ lấy hai người:

"Chú và dì đừng khách sáo, những chuyện đó... Thật sự là điều mà cháu nên làm".

"Lâm Hàn, tại sao anh lại nói như vậy?"

Nhan Thành rốt cuộc không nhịn được hỏi.

"Tôi vừa nói rồi đó, tôi là bạn của Tiểu Bắc, lần này tới là muốn báo với mọi người một tin".

Lâm Hàn im lặng một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói:

"Tiểu Bắc đã chết, chết vì bảo vệ tôi".

"Cái... Cái gì cơ?"

"Tiểu Bắc đã chết?"

"Anh của tôi anh ấy..."

Ầm!

Câu đó giống như một quả lựu đạn nổ ầm ầm bên tai ba người.

Cơ thể họ run lên, sắc mặt trắng bệch, tưởng rằng mình nghe nhầm.

"Không thể nào, anh tôi đang yên đang lành ở thành phố Đông Hải, sao có thể chết được?"

Nhan Thành không ngừng lắc đầu, trợn to hai mắt, không tài nào tin nổi:

"Mấy hôm trước, anh ấy còn gửi 1 triệu tệ cho tôi mà!"

"Đúng vậy, cậu nhóc, hay là cháu đang lừa chúng tôi? Tiểu Bắc mới hơn 20 tuổi, còn trẻ như vậy thì làm sao mà chết được?"

Nhan Đại Sơn vội vàng bước tới hỏi.

"Con tôi đang yên đang lành, không thể nào chết được!"

Trương Quế Như cũng lắc đầu, hai mắt dại ra, hoàn toàn không chấp nhận nổi tin dữ này.

Thấy vẻ mặt của ba người, trong lòng Lâm Hàn tràn đầy áy náy, nhưng dù thế nào thì cũng không thể giấu chuyện đó đi được.

"Tôi rất lấy làm tiếc, Tiểu Bắc thật sự đã chết. Tro cốt, tôi cũng mang về, hy vọng anh ấy lá rụng về cội".

Lâm Hàn hít sâu một hơi, mặt đầy đau thương nói.

Tiểu Bắc vì cứu anh mà chết, tuy rằng trong khoảng thời gian này, Lâm Hàn rất bận nên ít nghĩ tới chuyện đó.

Nhưng giờ vừa nói đến, anh lại đau lòng, buồn bã không thôi.

Bởi vì Tiểu Bắc không nhất thiết phải đỡ phát súng đó cho anh.

Ngô Xuyên đi lên xe, lấy tro cốt của Tiểu Bắc ra, bên trên còn có ảnh chụp của anh ta.

"Con trai của mẹ!"

Trương Quế Như nhìn thấy gương mặt nở nụ cười quen thuộc của chàng thanh niên trên bức ảnh, run rẩy, gào khóc, nhào về phía bức ảnh, nước mắt chảy thành hàng.

"Tại sao lại như thế! Tại sao vậy! Tiểu Bắc ơi!"

Nhan Đại Sơn cũng trào nước mắt, đau đớn khôn cùng.

"Anh hai... Anh..."

Nhan Thành nhìn bức ảnh, lồng ngực phập phồng dữ dội, đau đớn không thôi, giọng cậu ấy nghẹn lại, nước mắt đong đầy khóe mi.

"Con ơi!"

"Sao con không cho mẹ nhìn một lần cuối, mà nói đi là đi vậy hả con!"

Trương Quế Như òa khóc, lòng đau như cắt, vì quá sốc mà trực tiếp té xỉu xuống đất.

...

8 giờ tối, bầu trời đã đen tuyền.

Trong căn nhà trình tường của nhà họ Nhan, Nhan Thành và Nhan Đại Sơn ai ai cũng lộ vẻ đau đớn ngồi tại chỗ.

Trương Quế Như thì nằm nghỉ trong phòng, Lâm Hàn kể sơ mọi chuyện cho bọn họ nghe.

"Tiểu Bắc chết, tôi cũng có trách nhiệm", gương mặt Lâm Hàn cũng lộ vẻ đau đớn đầy tự trách:

"Nếu lúc đó, tôi chuẩn bị kế hoạch tốt thì Tiểu Bắc sẽ không chết. Tiểu Bắc là một người anh em chân chính".

"Lâm Hàn tôi không phải một người trốn tránh trách nhiệm. Tôi đã bắt được đầu sỏ gây ra chuyện này và cũng mang tro cốt của gã ta đến đây, để chôn cùng với Tiểu Bắc".

Lâm Hàn nhìn hai người nói:

"Hơn nữa, nếu sau này mọi người gặp khó khăn gì, cũng có thể nói với tôi. Tôi sẽ giúp đỡ mọi người vô điều kiện. Đây là sự bồi thường của tôi".

"Bồi thường?"

Nhan Đại Sơn lắc đầu, nhìn Lâm Hàn nói:

"Cái bồi thường của cậu có thể khiến con tôi sống lại không?"

"Tôi cực khổ cả đời nuôi nó lớn, cuối cùng lại thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh... Tôi chẳng cần bồi thường gì hết... Chỉ muốn con trai mình sống lại thôi..."

Nhan Đại Sơn càng nói lại càng không kiềm được nỗi đau.

Lâm Hàn im lặng, Nhan Đại Sơn nói đúng, anh có bồi thường kiểu gì cũng chẳng thể làm Tiểu Bắc sống lại được.

Người đã chết là hết.

Có tiền cũng không thể nào cứu sống được.

"Lâm Hàn! cậu cút khỏi nhà chúng tôi đi! Tiểu Bắc vì cậu mới chết, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!"
Chương 442: Giả vờ mèo khóc chuột

Một giọng nói vang lên.

Trương Quế Như lao ra từ căn phòng cách vách, ban nãy, bà ấy đã tỉnh và nghe được hết những lời Lâm Hàn vừa kể.

"Lâm Hàn!"

"Trả con trai lại cho tôi!"

Hai mắt Trương Quế Như đỏ lừ, nước mắt chảy ướt gương mặt. Bà ấy chạy đến trước mặt Lâm Hàn, đấm một phát vào ngực anh.

Bốp!

"Trả con tôi đây!"

"Nếu không vì cậu, con tôi sẽ không chết!"

"Tiểu Bắc ơi! Hu hu hu!"

"Ai cần sự bồi thường của cậu chứ! Ai thèm 1 triệu kia hả! Tôi chỉ muốn con mình trở về thôi!"

Bà ấy dùng hết cả sức lực toàn thân tay đấm chân đá lên người Lâm Hàn như vũ bão.

"Anh Hàn!"

Ngô Xuyên và ba người Tôn Hàn Các biến sắc, định bước tới cản lại.

Lâm Hàn giơ tay, vẫn đứng im không nhúc nhích, mặc cho Trương Quế Như đánh.

Ngô Xuyên và đám Tôn Hàn Các dừng lại, chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn lùi lại.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Từng tiếng đấm đánh vào thịt nặng nề liên tục vang lên trên người Lâm Hàn.

Hai má anh bị Trương Quế Như đánh đỏ rực, quần áo cũng bị xé nát, làn da bị móng tay bà ấy cào cho chảy máu, đau rát vô cùng.

Nhưng Lâm Hàn vẫn đứng im không nhúc nhích.

"Hu hu hu... Tiểu Bắc ơi... Trả con trai lại cho tôi..."

Trương Quế Như đánh 10 phút thì mệt lả, ngồi bệt xuống đất.

"Cút!"

"Lâm Hàn! Cậu cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, cậu hại chết con trai tôi rồi!"

Mắt bà ấy đỏ chót hằn lên vẻ căm hận, chỉ vào Lâm Hàn quát.

"Mẹ, điều đó không liên quan tới Lâm Hàn, tại Hoàng Liệt anh con mới chết!"

Nhan Thành bước tới, nâng Trương Quế Như dậy.

Gương mặt cậu ấy cũng tràn đầy nước mắt, nhưng Nhan Thành không phải loại người chẳng biết phân biệt đúng sai.

Đầu sỏ gây tội là Hoàng Liệt mới đúng!

Mà giờ, Hoàng Liệt cũng đã chết!

Lâm Hàn còn gửi cho cậu ấy 1 triệu tệ và tự mình đến nhà.

Lâm Hàn làm như thế, theo Nhan Thành thì đã rất tốt rồi.

Ít nhất, Lâm Hàn đã bày tỏ thái độ chịu trách nhiệm trong chuyện này.

"Mẹ mặc kệ! Con trai mẹ là do Lâm Hàn hại chết! Cút!"

"Lâm Hàn, cậu cút ngay cho tôi!"

Trương Quế Như hét lớn, lại khua tay múa chân nhào về phía Lâm Hàn.

Nhan Thành vội vàng giữ chặt bà ấy: "Lâm Hàn, anh đi mau đi! Giờ cảm xúc của mẹ tôi chưa ổn định, tôi sợ bà ấy xúc động làm ra chuyện gì dại dột..."

Lâm Hàn nhìn Trương Quế Như, trong lòng lại tự trách. Anh thở dài một tiếng, đi ra khỏi nhà.

Không khí ban đêm ở vùng núi rất lạnh, ánh trăng tròn vằng vặc treo trên cao, tiếng côn trùng kêu râm ram vọng lại trong tai.

Lâm Hàn hít sâu một hơi:

"Tôi thật sự xin lỗi Tiểu Bắc, dù là với bất cứ gia đình nào thì con trai mình chết đều sẽ mang lại sự đả kích rất lớn".

"Anh Hàn, anh đừng tự trách nữa".

Ngô Xuyên mở miệng nói: "Anh đã làm rất tốt rồi. Hơn nữa, nếu Tiểu Bắc ở dưới suối vàng biết được, cũng sẽ không muốn nhìn thấy anh như bây giờ. À đúng rồi anh Hàn, đêm nay chúng ta ngủ ở đâu?"

Ngô Xuyên an ủi một tiếng bèn nói sang chuyện khác: "Thị trấn gần đây thì lái xe khoảng 1 tiếng là đến, cũng không xa lắm. Chúng ta vào khách sạn trong thị trấn ngủ đi".

"Thôi khỏi, ngủ tạm trong xe đi. Vả lại, tôi cảm giác tên Trần Tiếu ngày hôm nay sẽ ngóc đầu trở lại đến gây chuyện với nhà họ Nhan. Chúng ta đừng đi xa thì tốt hơn", Lâm Hàn xua tay nói.

"Vâng!"

Ngô Xuyên gật đầu.

GMC là xe chuyên dụng nên vô cùng rộng rãi, mấy người ngủ bên trong cũng không chật chội.

Đêm đó, đám Lâm Hàn ngủ ngay trong xe.

...

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời vừa ló rạng, trong thôn giăng kín sương mù, không khí tràn đầy hơi ẩm.

Lâm Hàn chậm rãi mở mắt ra, phát hiện phía trước có một thanh niên đang đi tới.

Người đó chính là Nhan Thành.

Trong tay của cậu ấy cầm một cái thau sắt, bên trong có mấy cái bánh bao trắng múp nóng hôi hổi và vài miếng dưa muối.

"Lâm Hàn, tôi biết anh không phải người bình thường, dù sao vừa vung tay cái là 1 triệu tệ mà. Vệ sĩ thì ai nấy đều giỏi võ, hẳn là tốn rất nhiều tiền. Nhà tôi là hộ nghèo khổ, buổi sáng chỉ ăn bánh bao, anh chịu khó ăn nhé".

Nhan Thành bưng thau sắt đến bên cạnh xe Lâm Hàn, mở miệng nói.

Đôi mắt cậu ấy vẫn đỏ bừng, còn giăng đầy tơ máu, rõ ràng là tối qua ngủ không được.

Đáy lòng Lâm Hàn ấm áp, không ngờ Nhan Thành tới để mang đồ ăn sáng cho anh.

Từ tối hôm qua đến giờ, anh vẫn chưa ăn gì nên cũng khá đói.

"Không sao, tôi không kén ăn".

Lâm Hàn nhận lấy thau sắt, vừa định chia mấy cái bánh bao cho đám Ngô Xuyên thì một giọng nói lạnh như băng chợt truyền đến.

"Nhan Thành! Sao con lại khôn nhà dại chợ thế hả, tên Lâm Hàn kia là kẻ thù của nhà chúng ta đó. Con còn cho cậu ta ăn nữa!"

Trương Quế Như bước tới, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, trong mắt khó nén nổi vẻ căm hận:

"Tiểu Bắc vì cậu ta mới chết! Cậu ta không xứng ăn thứ gì của nhà chúng ta hết!"

"Mẹ, anh hai đã chết con cũng rất buồn, nhưng chúng ta làm người là phải biết phân rõ đúng sai", Nhan Thành cũng nói với vẻ đầy cay đắng:

"Anh của con không phải vì Lâm Hàn mới chết. Hơn nữa, người ta còn giúp chúng ta, cho bọn họ chút đồ ăn thì có sao?"

"Mẹ nói không là không!"

Trương Quế Như giơ tay giật thau sắt lại, ném hết mấy cái bánh bao xuống đất.

Chú chó vàng nuôi trong nhà lập tức chạy tới ăn ngấu nghiến.

"Bánh bao này dù cho chó ăn cũng sẽ không cho Lâm Hàn ăn! Cậu ta không xứng ăn đồ của nhà chúng ta!", Trương Quế Như lạnh lùng nói.

"Lâm Hàn, ngại quá, mẹ tôi bà ấy..."

Nhan Thành lộ ra vẻ áy náy nhìn Lâm Hàn.

"Không sao, tôi hiểu mà, hơn nữa Tiểu Bắc chết, tôi cũng có trách nhiệm", Lâm Hàn nói.

"Hừ, hại chết Tiểu Bắc nhà chúng tôi còn tới đưa tro cốt! Cậu chỉ giả vờ mèo khóc chuột mà thôi!", Trương Quế Như hừ lạnh.

Ruỳnh Ruỳnh...

Bỗng có tiếng động cơ xe truyền tới.

Một chiếc Audi A8 chậm rãi chạy tới, dừng lại trước cửa nhà họ Nhan.

Cửa xe mở ra, một thanh niên tóc đỏ bước xuống từ phía ghế lái.

"Trần Tiếu!"

Thấy thanh niên đó, sắc mặt Nhan Thành chợt thay đổi.

Người tới chính là Trần Tiếu.

Một linh cảm xấu dâng lên trong lòng Nhan Thành.

Sắc mặt Trương Quế Như cũng thay đổi hẳn.

Sau khi xuống xe, Trần Tiếu bèn chạy ra sau, mặt mày đầy nịnh nọt, mở cửa xe ra.

"Ông chủ Triệu, đến rồi!"

Một người đàn ông trung niên bước xuống.

Ông ta khoảng 50 tuổi, mặc vest, ưỡn cái bụng bự, gương mặt dự tợn, còn ôm một người phụ nữ trong ngực.

Trông ngoại hình thì có vẻ là Trần Mộng - em gái Trần Tiếu.

"Triệu Cương!"

Khi nhìn thấy ông ta, sắc mặt Nhan Thành lập tức sa sầm.

Người này tên là Triệu Cương, kẻ chống lưng cho Trần Tiếu. Ông ta là ông chủ lò gạch, sở hữu khối tài sản hơn chục triệu tệ, rất nhiều đất đai trong thôn đều bị ông ta trưng thu, tính mở lò gạch.

5 mẫu đất của nhà họ Nhan bọn họ cũng bị Triệu Cương trưng thu.

Mà đằng sau chiếc Audi A8 còn có một chiếc Buick Regal, cửa xe bật mở, bốn gã đàn ông to con đeo kính đen mặc vest bước xuống.

Cả người họ đều tỏa ra khí thế lạnh như băng, trông như vệ sĩ.

"Đây là thôn họ Nhan mà cậu nói à?"

Sau khi xuống xe, một bàn tay Triệu Cương liền sờ lên mông Trần Mộng, vừa không ngừng xoa bóp, vừa quan sát cảnh vật xung quanh.

"Đúng vậy, ông chủ Triệu!"

Trần Tiếu vẫn nở nụ cười nịnh nọt, rồi chỉ vào Nhan Thành nói:

"Nhà cậu ta giao cho ông 5 mẫu đó".

"Ồ ồ, tôi biết rồi".

Triệu Cương gật đầu, lò gạch dưới tay ông ta chỉ trưng thu đất đai thôi đã hơn một ngàn mẫu, nên tội gì mà ông ta phải biết hết từng hộ.

Mấy chuyện vặt vãnh này, ông ta đều giao hết cho cấp dưới làm, Triệu Cương chỉ phụ trách trả tiền thôi.
Chương 443: 5000 tệ

"Trương Quế Như, ông chủ Triệu đến rồi, còn không mau qua đây!"

Trần Tiếu hô lên: "Có lấy tiền trưng thu 5 mẫu đất nhà bà nữa không?"

"Tiền 5 mẫu đất!"

Ánh mắt Trường Quế Như bừng sáng, vội chạy qua, đánh giá Triệu Cương một lượt từ trên xuống dưới.

Ông chủ Triệu này là người có tiếng trong huyện, bà ấy thường xuyên nhìn thấy ông ta trên kênh truyền hình huyện.

Hơn nữa, Triệu Cương còn có quan hệ rất tốt với lãnh đạo huyện, họ thường cùng nhau tham gia khảo sát và bàn bạc về hướng phát triển kinh tế nơi đây.

Rất nhiều đồng ruộng của thôn họ Nhan đều bị Triệu Cương trưng thu để xây lò gạch.

Trương Quế Như không ngờ hôm nay Triệu Cương lại tự mình đến đưa tiền cho bà ấy.

"Ông chủ Triệu!"

Trương Quế Như đi tới trước mặt Triệu Cương, xoa xoa tay, cười xòa chào hỏi.

"Nè, đây là tiền trưng thu 5 mẫu đất nhà bà".

Triệu Cương lấy ví ra, rút một xấp tiền màu hồng đưa đến trước mặt Trương Quế Như.

"Đây..."

Trương Quế Như sửng sốt, cảm thấy có chút không đủ, bà ấy nhận lấy đếm xong, sắc mặt chợt thay đổi:

"Ông chủ Triệu, sao chỉ có 1000 tệ vậy?"

Theo hợp đồng trưng thu thì 5 mẫu đất, mỗi năm sẽ nhận được 5000 tệ.

Nhưng bây giờ, Triệu Cương lại chỉ đưa cho bà ấy 1000 tệ, Trương Quế Như thật sự không ngờ sẽ như vậy.

"1000 tệ đã coi như nhiều rồi, mỗi ngày bà mệt bở hơi tai đi cày cấy, một năm cũng chỉ được ba tới bốn ngàn tệ", Triệu Cương trợn mắt khinh bỉ:

"Giờ, một năm bà chẳng cần làm gì đã có 1000 tệ, đây chẳng phải quá tốt rồi à? Vậy mà bà còn chê ít, đúng là thứ trơ tráo sinh ra ở vùng khỉ ho cò gáy!"

"Nhưng mà... Dựa theo hợp đồng thì phải là 5000 tệ chứ!"

Trương Quế Như nặn ra một nụ cười đáp.

"Hợp đồng? Trương Quế Như, bà nhìn kỹ xem, trên đó rốt cuộc ghi bao nhiêu".

Trần Tiếu cười khẩy, lấy hợp đồng trong cặp táp ra, đưa tới trước mặt bà ấy.

Tuy Trương Quế Như không biết nhiều chữ, nhưng vẫn biết số, trên đó ghi "5 mẫu, 1000 tệ"!

"Tại sao lại như vậy, lúc ký hợp đồng ghi là 5000 tệ mà, thế nào giờ lại thành 1000 tệ!"

Trương Quế Như trợn mắt, ngơ ngác nhìn hợp đồng.

"Đâu ra mà nói lắm vậy, trên hợp đồng giấy trắng mực đen ghi 1000 tệ thì chính là 1000 tệ!", Trần Tiếu mất kiên nhẫn nói:

"Mau lấy tiền rồi cút, nếu không muốn thì trả lại tiền cho ông chủ Triệu đi!"

Trương Quế Như lắc đầu, mặt mày chua sót. 5 mẫu đất kia đều xếp đầy gạch, nền lò gạch cũng xây xong, năm nay chắc chắn không thể cày cấy gì được.

Nếu trả 1000 tệ lại thì năm nay sẽ chẳng kiếm được đồng nào!

"Mấy người... Chẳng phải là đang bắt nạt chèn ép người khác ư?"

Trương Quế Như sốt ruột đến nỗi suýt bật khóc:

"Ban đầu trên hợp đồng rõ ràng ghi 5000 tệ, sao đột nhiên lại biến thành 1000 tệ rồi!"

"Bắt nạt người khác? Ha ha, tôi bắt nạt đấy thì làm sao!"

Trần Tiếu nói thẳng:

"Bản hợp đồng này do tôi làm giả, nhưng tôi nói nó là thật thì nó chính là thật!"

"Dựa theo hợp đồng, sẽ trả cho bà 1000 tệ! Bà không chịu thì kiện ông chủ Triệu của chúng tôi đi!"

"Ai bảo con trai bà không biết sống chết, cả tôi cũng dám chọc! Bây giờ, một là bà cầm tiền rồi cút, hai là trả tiền đây, lấy lại 5 mẫu đất kia của mình đi!"

"Mấy người... Đúng là khinh người quá đáng!"

Trương Quế Như không nhịn nổi bật khóc, kiện Triệu Cương ư? Đi đâu kiện?

Triệu Cương có quan hệ vô cùng rộng rãi trong huyện, cả chủ tịch huyện cũng rất thân thiết với ông ta, mấy cán bộ trong cơ quan nhà nước, Triệu Cương đều biết hết, căn bản là không thể nào kiện được!

Chỉ có thể nhịn!

"Trần Tiếu, anh làm việc quá ngang ngược rồi đó!"

Nhan Thành đứng cạnh nghe vậy, trong mắt hừng hực lửa giận:

"Ngày hôm qua, anh chịu thiệt ở nhà tôi, hôm nay, không ngờ anh lại tìm người chống lưng của mình đến, rồi chèn ép nhà họ Nhan tôi!"

"Ngại ghê, tao ngang ngược vậy đó! Có bản lĩnh mày cũng tìm người chống lưng đi!", Trần Tiếu đắc ý nói:

"Đương nhiên, tao cũng có thể cho nhà mày 5000 tệ! Nhưng với điều kiện là mày đưa 1 triệu kia cho tao! Dù sao, đó cũng là tiền mà em gái tao nên được".

"Anh..."

Nhan Thành siết chặt nắm tay, không biết phải đáp lại như thế nào.

Cậu ấy thật sự quá khó khăn!

Triệu Cương chỉ im lặng đứng ở kia, Nhan Thành lại cảm thấy áp lực rất lớn.

Ở trước mặt Triệu Cương, mình chỉ như một con kiến, ông ta muốn xử mình thì nhấc tay cái là xong.

Địa vị của cả hai thật sự chênh lệch nhau quá lớn.

Một người là ông chủ tai to mặt lớn nổi tiếng trong huyện, một người là chàng trai nghèo nơi vùng núi.

Lúc này, Lâm Hàn xuống xe.

"Lâm Hàn, đều tại cậu! Nếu không phải cậu đắc tội Trần Tiếu thì sẽ xảy ra chuyện như hôm nay? Rồi còn dẫn cả ông chủ Triệu đến tận nhà ư?"

Trương Quế Như hung hăng trừng Lâm Hàn:

"Cậu hại chết con tôi thì thôi, còn gây thù chuốc oán cho nhà họ Nhan tôi nữa. Giờ hay rồi, 5 mẫu đất 1000 tệ, tôi muốn kiện cũng không biết tìm ai mà kiện!"

"Dì à, cháu đền cho dì gấp mười, gấp trăm lần số tiền ấy cũng được".

Lâm Hàn mỉm cười với Trương Quế Như, sau đó, anh đưa mắt nhìn sang Trần Tiếu, con ngươi lại lạnh căm căm:

"Xem ra, bài học ngày hôm qua vẫn chưa đủ với anh nhỉ".

Lúc nói câu này, ba người Tôn Hàn Các đều tiến về phía trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tiếu, bất cứ lúc cũng có thể ra tay.

Thấy ba người đó, Trần Tiếu sợ tới mức run bắn người, vội vàng núp sau lưng Triệu Cương.

"Anh Cương, là mấy tên vệ sĩ của tên nhóc này hôm qua đã đánh đàn em của anh trai em, anh dạy cho cậu ta một bài học giúp em đi!"

Trần Mộng xoa xoa lồng ngực Triệu Cương, nũng nịu nói.

"Vệ sĩ? Ai mà không có vệ sĩ?"

Triệu Cương cười khẩy, chẳng coi đám Lâm Hàn ra cái đinh gì.

Ông ta ngoắc tay, bốn gã vệ sĩ do Triệu Cương dẫn tới cũng tiến lên.

"Đánh cho tôi!"

Triệu Cương trực tiếp ra lệnh.

"Vâng, ông chủ!"

Bốn gã vệ sĩ nhận lệnh, sải bước xông về phía ba người Tôn Hàn Các.

Ba người của Tôn Hàn Các cũng chẳng chút sợ hãi xông tới.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Tức thì, tiếng tay đấm chân đá lập tức vang lên.

Triệu Cương ung dung đốt một điếu thuốc, chẳng có gì là lo lắng.

Ông ta tốn mấy trăm ngàn tệ một năm mới mời tới được bốn gã vệ sĩ kia, trước đây bọn họ từng đi lính, được học quyền anh và vật lộn.

Bốn người họ đánh bốn mươi người cũng không thành vấn đề.

Mà đối phương chỉ có ba tên vệ sĩ, nên đương nhiên là Triệu Cương chẳng thèm để ý rồi.

Bốp!

Chát!

Bốp!

Trong nháy mắt, bọn họ đã quần nhau mấy chục chiêu, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.

Lâm Hàn hơi híp mắt lại, ba người kia đều là những người giỏi nhất trong Tôn Hàn Các, đánh gần cả phút rồi mà vẫn chưa giải quyết được đối phương.

Xem ra, bốn gã vệ sĩ của Triệu Cương cũng khá đấy, gặp được đối thủ rồi.

Mà Triệu Cương thì lại lộ ra vẻ kinh ngạc, trong tưởng tượng của ông ta thì chưa đến 20 giây là đã phải giải quyết xong ba người kia rồi.

Nhưng ông ta không ngờ bọn họ lại đánh không phân thắng bại như vậy.

Lúc này, trong ba người của Tôn Hàn Các thì đã có hai người bị thương, một người dính một đấm ngay ngực, người còn lại thì trật khớp vai.

Bốn gã vệ sĩ kia cũng không lành lặn, một gã sưng phù hai bên má, gã khác lại bị đá vào đầu gối.

"Mẹ nó, bình thường tôi dạy mấy người thế nào! Đánh nhau là phải đánh vào điểm trí mạng, không từ bất cứ thủ đoạn nào!"

Triệu Cương nhìn bực mình, chửi ầm lên.

Thấy ông chủ nổi giận, bốn gã vệ sĩ đồng loạt run lên, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ rét buốt.

Một gã, tay phải lia một cái về bên hông.

Xoẹt!

Rút ra một con dao găm sắc lạnh, đâm thẳng vào bụng của một người trong Tôn Hàn Các!
Chương 444: Chỗ dựa lớn nhất

Mí mắt người của Tôn Hàn Các giật giật, phản ứng nhanh nhạy, lập tức tránh ra.

Nhưng vẫn hơi chậm.

Roẹt!

Con dao găm cứa rách quần áo bên trái của người Tôn Hàn Các, lạnh lẽo, cảm giác thấu xương đột nhiên ập tới, máu tươi chảy ra ùng ục từ thắt lưng!

Người của Tôn Hàn Các loạng choạng lùi lại, sắc mặt tái nhợt, ngã xuống đất.

Mà ba vệ sĩ còn lại cũng đều rút dao găm từ eo ra, tung đợt tấn công mới.

Chúng có vũ khí trong tay nên ba thành viên còn lại của Tôn Hàn Các hoàn toàn không phải đối thủ. Họ chỉ có thể né, tránh các đòn tấn công, thậm chí còn không có cơ hội đánh trả.

“Hừ! Dù võ công có giỏi hơn nữa cũng phải sợ dao thôi, thân thủ giỏi thì thế nào? Vệ sĩ của ông đây lúc nào cũng mang theo dao!”

Nhìn thấy tình hình này, Triệu Cương cười đắc thắng.

“Rút lui đi”.

Lâm Hàn nhẹ giọng nói.

Ba người Tôn Hàn Các nhận lệnh lập tức lui về phía sau Lâm Hàn, vẻ mặt đầy áy náy:

“Anh Hàn, xin lỗi anh!”

“Khiến anh phải mất mặt rồi”.

“Chúng em không phải đối thủ của họ”.

“Không sao”, Lâm Hàn xua tay tỏ vẻ không hề quan tâm: “Trên xe có băng gạc, ai bị thương đi băng bó trước đi”.

“Vâng!”

“Thân thủ ba người các cậu khá tốt đấy, buộc các vệ sĩ của tôi phải dùng đến dao”, Triệu Cương nhìn lướt qua ba người Tôn Hàn Các rồi cười nói:

“Triệu Cương tôi thích người tài, nếu ba người các cậu về làm cho tôi, trở thành vệ sĩ của tôi thì tôi có thể trả cho các cậu mức lương 500 ngàn tệ một năm”.

Ba người Tôn Hàn Các phớt lờ ông ta, đi về phía xe.

Vẻ mặt Triệu Cương có chút lúng túng.

“Thằng nhãi, bây giờ vệ sĩ của mày đều đã bị thương, chỗ dựa lớn nhất của mày cũng không còn, tao xem mày còn có thể đắc ý như hôm qua nữa không!”

Trần Tiếu nhìn chằm chằm Lâm Hàn, nở nụ cười mỉa mai.

Sắc mặt Nhan Thành khó coi, nếu vệ sĩ Lâm Hàn không bị thương thì cậu còn có lòng tin, có thể tranh luận với Triệu Cương và Trần Tiếu.

Nhưng bây giờ, các vệ sĩ của Lâm Hàn đều đã bị thương, chút tự tin của cậu không còn nữa, cảm giác như đại hoạ sắp ập đến.

“Chỗ dựa lớn nhất?”, Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, cũng nở nụ cười mỉa mai nhìn Trần Tiếu:

“Sao anh biết vệ sĩ là chỗ dựa lớn nhất của tôi?”

“Hừ, đã lúc này rồi còn giả vờ!”

Trần Tiếu hừ lạnh: “Nếu không có vệ sĩ thì hôm qua mày đã bị ông đấy đánh gãy chân!”

“Xin lỗi, chỗ dựa lớn nhất của tôi vẫn luôn là chính tôi”.

Lâm Hàn hờ hững nói, anh nói xong lập tức như một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt vệ sĩ Triệu Cương.

Vẻ mặt vệ sĩ thay đổi, không ngờ thanh niên hơi gầy này tốc độ lại nhanh như vậy.

Hắn cũng được coi là được đào tạo chuyên nghiệp, lập tức phản ứng lại, giơ nắm đấm lên đánh về phía Lâm Hàn.

Nhưng tốc độ của Lâm Hàn còn nhanh hơn hắn!

Lâm Hàn nâng đầu gối phải lên, bụp!

Đầu gối anh thúc mạnh vào bụng vệ sĩ.

Vệ sĩ đang giơ nắm đấm lên đột ngột dừng lại, mặt hắn tái đi, cảm nhận được một lực mạnh mẽ đang tràn vào.

Bụng dưới đau dữ dội, ruột như đứt ra, toàn thân run rẩy, hô hấp cũng ngưng lại.

Hắn liên tục lùi về phía sau nhưng vẫn không đứng vững, ngã xuống đất, trợn mắt rồi đau đớn ngất đi!”

Mà cùng lúc đó, vệ sĩ bên cạnh cũng nhanh phóng phản ứng, gã đâm con dao về phía vai Lâm Hàn!

Nhưng trước khi con dao đến gần, cổ tay gã đã bị tay trái của Lâm Hàn nắm lấy.

Anh bóp mạnh!

Rắc!

Một âm thanh giòn tan vang lên, xương cổ tay gã đã gãy!

“Aaaaaa!”

Vệ sĩ kia hét lên thảm thiết, con dao găm trong tay rơi xuống đất.

Tên vệ sĩ thứ ba nhìn thấy cảnh này cũng giơ dao ra.

Nhưng mục tiêu của anh ta là cổ họng Lâm Hàn!

Vệ sĩ thứ ba biết thân thủ người trẻ tuổi này không đơn giản, nhất định phải khống chế ngay, nếu không mình cũng không phải đối thủ của anh!

Cách trực tiếp nhất là giết luôn!

Dù sao phía sau anh ta còn có Triệu Cương bảo kê.

Giết người cũng không sao!

“Tìm chết!”

Khi nhìn thấy hành động của tên vệ sĩ thứ ba này, ánh mắt Lâm Hàn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, anh nắm lấy tay anh ta.

Con dao găm còn chưa rơi xuống đất đã bị Lâm Hàn chộp lấy.

Keng!

Trong tích tắc, hai con dao găm va vào nhau.

Đồng thời, đầu gối Lâm Hàn cũng giơ lên!

Bịch!

Tốc độ nhanh chóng như một viên đạn đại bác lao thẳng vào người tên vệ sĩ thứ ba.

Tên vệ sĩ ngã xuống đất, nhưng tay vẫn nắm chặt con dao muốn đứng dậy.

Vút!

Lâm Hàn giống như ma quỷ, anh xuất hiện trước mặt anh ta, khuỵu gối xuống, cắm con dao xuống đất!

Phập!

Con dao sắc bén đâm xuyên qua lòng bàn tay vệ sĩ kia!

Máu tươi lập tức chảy ra, mắt tên đó trừng lớn, đau đớn kêu lên:

“Ahhhh!”

Con dao găm trên tay anh ta cũng rơi sang một bên.

Vừa nãy chính anh ta là người đã dùng dao đâm vào bụng dưới người của Tôn Hàn Các.

Mà lúc này, tên vệ sĩ thứ tư cũng lao lên từ phía sau Lâm Hàn.

Hai tai Lâm Hàn vểnh lên, giống như có mắt sau lưng, tay phải anh nhặt con dao găm dưới đất rồi ném về phía sau!

Phập!

Con dao đâm thẳng vào chân trái người vệ sĩ.

Máu bắn ra, chân trái hắn mềm nhũn, ngã xuống đất, mất khả năng chiến đấu.

Từ đầu đến cuối nói ra thì dài, nhưng từ lúc Lâm Hàn ra tay cho đến khi kết thúc chỉ mất vài chục giây.

“Sao có thể?”

Triệu Cương sững sờ, không ngờ thân thủ cậu thanh niên này lại đáng sợ đến mức vệ sĩ ông ta thuê với mức lương cao đã bị xử lý sạch chỉ với vài chiêu.

“Thật lợi hại… sao thân thủ anh ta lại lợi hại đến thế?”

Trần Mộng ngạc nhiên che miệng.

Trần Tiếu ở bên cạnh cũng tái mặt vì sợ hãi, trong lòng chấn động. Bây giờ cuối cùng gã cũng hiểu vì sao Lâm Hàn lại nói câu vừa nãy, chỗ dựa duy nhất của anh là chính bản thân anh.

Với thân thủ này còn cần dẫn theo vệ sĩ nữa sao?

Mà lúc này, Lâm Hàn đã đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Tiếu.

“Mày muốn làm gì?”

Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, Trần Tiếu cảm giác như bị thứ gì đáng sợ nhìn chằm chằm, mồ hôi túa đầy sau lưng.

“Vừa nãy anh nói muốn đánh gãy chân tôi?”

Một nụ cười tàn nhẫn xuất hiện trên khoé môi Lâm Hàn, ngay sau đó bóng người anh xuất hiện trước mặt Trần Tiếu, anh nhấc chân phải đá về phía trước!

Rắc!

Rắc!

Hai âm thanh giòn tan vang lên!

Chân Trần Tiếu mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.

Trán gã ta lấm tấm những giọt mồ hôi như hạt đậu nành, sắc mặt gã trắng bệch, hét to:

“Aaa! Chân của tôi! Chân của tôi!”

Hai chân Trần Tiếu… đã gãy!

Giải quyết Trần Tiếu xong, Lâm Hàn lại đưa mắt nhìn sang Triệu Cương.

“Sao, chẳng lẽ ngay cả tôi mà cậu cũng đánh?”

Triệu Cương cũng run lên, nhưng ông ta được coi là người từng trải, định lực khá tốt, cố gắng giả vờ bình tĩnh hỏi.

“Đưa năm ngàn tệ cho dì Trương, nếu không đương nhiên dù là ông tôi cũng đánh”.

Lâm Hàn nói với vẻ mặt không cảm xúc.

Năm ngàn tệ, không nhiều.

Sở dĩ Lâm Hàn bảo Triệu Cương đưa tiền cho Trương Quế Như là vì anh chỉ muốn trả công bằng cho bà ấy.

Năm mẫu đất, năm ngàn tệ thì năm ngàn tệ!

“Được… tôi đưa”.

Triệu Cương gật đầu, lấy trong ví ra một xấp tiền, sau đó liếc nhìn xe của Lâm Hàn.

“GMC? Chiếc xe có giá hơn 1 triệu tệ?”

Mí mắt Triệu Cương khẽ giật, ánh mắt ông ta lại rơi vào biển số xe, thoạt nhìn không phải biển số xe tỉnh Cán.

“Cậu nhóc này là người ngoại tỉnh?”
Chương 445: Đây chính là quan hệ

“Tiền của bà đây”.

Triệu Cương đưa xấp tiền cho Trương Quế Như.

Trương Quế Như vội vàng đếm, tổng cộng là bốn ngàn tệ, cộng thêm một ngàn tệ vừa rồi, vừa đủ năm ngàn.

“Không thiếu chứ?”, Triệu Cương hỏi.

“Không thiếu, không thiếu, vừa đủ 5 ngàn tệ!”, Trương Quế Như cười tươi như hoa.

“Triệu Cương tôi làm việc không chơi trò giả dối, 5 ngàn là 5 ngàn. Dù sao tôi cũng là người nổi tiếng trong huyện chúng ta, nếu lừa dối mọi người, làm hỏng danh tiếng của tôi thì hại nhiều hơn lợi”.

Triệu Cương lãnh đạm nói.

“Đúng, ông chủ Triệu nói đúng!”

Trương Quế Như đã cầm được tiền, bèn cười xoà nói theo.

“5 ngàn tệ chuyện này coi như đã xong, đó là chuyện thứ hai”, sắc mặt Triệu Cương đột nhiên trở nên u ám, ông ta nhìn Lâm Hàn:

“Cậu nhóc, cậu là người ngoài tỉnh đến địa phương này giở thói ngang ngược, còn đánh thuộc hạ của tôi bị thương. Chuyện này không dễ bỏ qua thế đâu”.

“Ồ? Vậy ông muốn thế nào?”, Lâm Hàn hờ hững hỏi.

“Thế nào? Cậu đánh bốn vệ sĩ của tôi bị thương, còn có cậu em trai Trần Tiếu của tôi, tôi muốn 2 triệu tệ tiền thuốc men”, Triệu Cương nói thẳng.

“Nếu tôi không đưa thì sao?”, Lâm Hàn lại hỏi.

“Không đưa, cũng được”.

Triệu Cương cười hì hì: “Tôi thừa nhận thân thủ cậu rất lợi hại, đánh nhau rất giỏi. Nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, hơn nữa còn là xã hội trừ gian diệt ác, cho dù thân thủ cậu lợi hại thì có ích gì? Có thể giết được tôi chắc?”

“Nếu cậu không đưa 2 triệu tệ này thì tôi sẽ báo thù. Tôi nhìn cậu hẳn không phải người địa phương. Ở vùng này, không ai không biết Triệu Cương tôi. Một cuộc điện thoại của tôi là có thể gọi mấy trăm người đến”.

“Thân thủ cậu giỏi thì có tác dụng gì? Tôi sẽ cho cậu phải nằm xuống từ tỉnh Cán về”.

Triệu Cương lại nhìn Trương Quế Như rồi nói tiếp:

“Cậu đánh bốn vệ sĩ của tôi bị thương là để bảo vệ gia đình Trương Quế Như, nhưng cậu bảo vệ nhất thời chứ bảo vệ được cả đời không?”

“Chỉ cần cậu đi thì tôi sẽ lấy lại 5 ngàn tệ vừa nãy. Thậm chí tôi còn khiến cho nhà Trương Quế Như cả đời này không trồng trọt được ở đây, cũng không có việc làm, chỉ có thể ra đường làm ăn mày!”

“Ông chủ Triệu! Xin ông hãy nhân từ!”

Nghe vậy, Trương Quế Như tái mặt, bà biết với năng lực của Triệu Cương ở huyện này, khiến gia đình bà đi ăn xin là điều rất dễ dàng.

“Đáng chết! Đáng chết!”, Nhan Thành ở bên cạnh tức đến mức siết chặt tay thành nắm đấm.

“Nhân từ?”

Triệu Cương đảo mắt trắng: “Nhân từ, được, 2 triệu tệ tiền thuốc”.

“Lâm Hàn, cậu là tên sát tinh!”

Trương Quế Như nhìn Lâm Hàn rồi gào lên, trong mắt đầy vẻ chán ghét:

“Chúng tôi là người dân bình thường, chỉ muốn được sống yên bình mà thôi! Lâm Hàn, chúng tôi động đến cậu rồi à? Tại sao cậu lại đối xử với nhà chúng tôi như vậy?”

“Cậu hại chết con trai tôi thì thôi, còn đi chọc Trần Tiếu. Bây giờ cậu còn gây rối cả với ông chủ Triệu! Sau này nhà chúng tôi thật sự phải đi ăn xin rồi…”

Cuối cùng Trương Quế Như bật khóc nức nở.

“Mẹ, Lâm Hàn cũng không cố ý mà”, Nhan Thành tiến liên an ủi:

“Anh ấy làm vậy cũng vì muốn tốt cho nhà chúng ta. Nếu không đánh bốn tên vệ sĩ kia thì chúng ta cũng không đòi được 5 ngàn tệ này đúng không?”

“5 ngàn tệ? Lúc này rồi 5 ngàn tệ còn có tác dụng gì? 5 ngàn tệ sớm muộn gì cũng bị ông chủ Triệu thu lại, sau này chúng ta chỉ có thể đi ăn xin mà thôi!”

Mặt Trương Quế Như đầy nước mắt, bà lại phẫn nộ nhìn Lâm Hàn:

“Lâm Hàn, không phải cậu giàu có lắm à? Còn không mau trả ông chủ Triệu 2 triệu tệ đi?”

“Dì à, chuyện này cháu sẽ giải quyết ổn thoả”, Lâm Hàn mỉm cười với Trương Quế Như.

“Giải quyết? Cậu giải quyết thế nào?”

Trương Quế Như lớn tiếng nói: “Ông chủ Triệu ở vùng này rất có thế lực, ai động vào được chứ? Cậu là một người ngoài tỉnh thì lấy gì để giải quyết? Cậu có giỏi đánh nhau hơn nữa thì chuyện này có thể dùng nắm đấm để giải quyết à?”

“Lâm Hàn cậu là sát tinh, cậu vừa đến là cuộc sống bình lặng của gia đình tôi lập tức bị xáo trộn!”

Trương Quế Như lại khóc lớn: “Trần Mộng không chịu lấy con trai tôi, cũng là vì cậu! Nếu cậu không cho con trai tôi 1 triệu tệ, còn để Trần Mộng nhìn thấy thì với số tiền thách cưới 168 ngàn tệ ấy đã cưới được Trần Mộng về nhà rồi!”

“Lâm Hàn, cậu có còn là người không? Hại chết Tiểu Bắc, bây giờ còn phá hỏng chuyện hôn sự của Nhan Thành! Tại sao chứ, sao số tôi lại khổ thế này? Sao tôi lẠI gặp người đáng ghét như cậu chứ?”

Đối với những lời này, ban đầu Lâm Hàn sửng sốt, sau đó anh lắc đầu bất lực, anh biết mình không thể giải thích rõ ràng với Trương Quế Như được.

“Mẹ, mẹ đừng khóc! Con tin Lâm Hàn nói có thể giải quyết thì nhất định có thể giải quyết!”

Nhan Thành lại an ủi, nhưng trong lòng cũng không ôm quá nhiều hy vọng.

Mặc dù thân thủ Lâm Hàn tốt, có tiền, nhưng Triệu Cương là người địa phương, là ông trùm nơi này.

Lâm Hàn từ tỉnh khác đến, dẫn theo mấy vệ sĩ liệu có chống lại được Triệu Cương không?

“Cậu nhóc, đã suy nghĩ xong chưa? Một là đưa tiền, hai là cậu trơ mắt nhìn cả nhà Trương Quế Như đi ăn xin!”

Triệu Cương mất kiên nhẫn.

“Ông đang so quan hệ với tôi à?”, Lâm Hàn khẽ chau mày.

“Ô? Tôi còn phải so quan hệ với cậu à? Nếu cậu có năng lực thì giết ông đây đi. Chỉ cần cậu không dám giết thì với quan hệ của ông đây ở huyện, đối phó với gia đình Trương Quế Như đơn giản như giết một con kiến!”

Vẻ mặt Triệu Cương đầy đắc ý: “Không nói điều khác, bây giờ một cuộc điện thoại của tôi là có thể gọi được trưởng thôn của thôn họ Nhan ra, để ông ấy huỷ bỏ trợ cấp hộ nghèo hàng năm của gia đình Trương Quế Như! Hơn nữa đây mới chỉ là khởi đầu thôi!”

Nói xong Triệu Cương lấy điện thoại ra gọi.

Không lâu sau, một ông già khoảng 60 tuổi chạy bước nhỏ tới trước mặt Triệu Cương, vẻ mặt đầy nịnh nọt:

“Ông chủ Triệu, ông gọi tôi ạ?”

Ông già nhỏ bé này là Nhan Phú Quý, trưởng thôn của thôn họ Nhan.

“Huỷ bỏ toàn bộ các khoản trợ cấp hộ nghèo của nhà Trương Quế Như sau này”, Triệu Cương nhẹ nhàng nói.

“Vâng!”

Nhan Phú Quý gật đầu liên tục, không dám trái lời.

Đùa à, Triệu Cương này là người ngay cả người đứng đầu huyện cũng phải xưng anh gọi em, làm trái ông ta thì không phải mũ ô sa của ông cũng mất luôn sao?

“Trương Quế Như, bắt đầu từ năm nay bà không nhận được bất kỳ khoản trợ cấp hộ nghèo nào từ quỹ tài chính huyện nữa!”, Nhan Phú Quý nói với Trương Quế Như.

“Hả?”

Trương Quế Như trợn mắt, suýt thì ngất xỉu, khoản trợ cấp cho hộ nghèo của quỹ tài chính huyện là 1 ngàn tệ 1 năm, số tiền này với bà mà nói là rất lớn.

Nhưng chỉ một câu nói đã bị huỷ, sao bà không đau lòng được chứ?

“Lâm Hàn, đều tại cậu! Đều tại cậu! Cậu là ác ma, huỷ hoại cả nhà chúng tôi!”

Trương Quế Như nhìn Lâm Hàn bằng đôi mắt đỏ ngầu, trong mắt bùng cháy lên sự tức giận khủng khiếp, bà chỉ ước có thể đi lên xé nát Lâm Hàn!

“Cậu nhóc, cậu biết cái gì là quan hệ không? Đây chính là quan hệ!”

Triệu Cương nhìn Lâm Hàn với vẻ đắc ý:

“Thân thủ cậu giỏi thì cũng chỉ là một tên lỗ mãng thôi. Bây giờ tôi huỷ bỏ trợ cấp hộ nghèo của nhà Trương Quế Như rồi, không phải cậu rất giỏi đánh nhau sao? Đòi trợ cấp về cho tôi xem đi!”

“Tôi chỉ cho cậu một con đường, trợ cấp hộ nghèo đều do tài chính quỹ huyện phát”.

“Cậu cho tôi xem bằng đôi chân và đôi tay này có thể đòi lại trợ cấp hộ nghèo từ quỹ tài chính huyện về được không… Hahaha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK