Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 341: Vị thành niên

Tiết học đầu tiên bắt đầu vào 9 giờ sáng.

Bài giảng của Lâm Hàn vào mấy tiết trước đã giúp các học sinh nắm vững rất nhiều kiến thức cơ bản của ghi-ta.

Nhưng có điều, Lâm Hàn vẫn khá lo lắng cho một bạn học sinh cấp 3 tên Tạ Huyên vừa mới nhập học, bởi vì cô bé đến muộn hơn các bạn một ngày, Lâm Hàn lo cô bé sẽ không theo kịp chương trình.

Vào giờ học, Lâm Hàn đến tìm cô bé.

Hôm nay, Tạ Huyên vẫn mặc đồng phục học sinh lam pha trắng, làn da trắng nõn mịn màng, khuôn ngực nhỏ nhắn tròn trịa khuất sau bộ đồng phục, mang đậm hơi thở tuổi trẻ của thiếu nữ cấp 3.

Mấy cô nhóc cấp 3 rất ít va chạm với xã hội, càng ngây thơ hơn so với những cô gái đã bước vào cổng đại học. Mấy cô nhóc luôn nhìn tương lai với cặp mắt màu hồng, và còn rất mơ hồ trong vấn đề tình cảm.

"Em Tạ Huyên, bài giảng hôm qua tôi dạy em nắm được đến đâu rồi?", Lâm Hàn ngồi xuống trước mặt cô bé mở miệng hỏi.

"Cũng tạm rồi thưa thầy Lâm".

Tạ Huyên gật đầu, khá im lìm ít nói, giọng điệu có hơi non nớt.

"Ừm, vậy nếu có khó khăn gì thì nói cho tôi biết", Lâm Hàn nói.

Thái độ của Tạ Huyên rất lạnh nhạt, Lâm Hàn cũng không mấy ngạc nhiên, con gái đến tuổi dậy thì đều như vậy cả.

"Dạ, thầy Lâm", Tạ Huyên đáp.

Cộp cộp cộp!

Bỗng nhiên, có tiếng bước chân truyền đến.

Ầm!

Cửa phòng học bị đá mở ra!

Có ba thanh niên xông vào phòng học.

Ba tên này người nào người nấy đều nhuộm tóc vàng, tai xỏ khuyên, tầm khoảng 17-18 tuổi, trông giống như mấy thằng nhóc loi choi cấp 3 bị đuổi học mà ra đời sớm, trong tay mỗi tên còn cầm theo gậy bóng chày.

"Tạ Huyên, tìm mày cũng khó quá đó! Không ngờ mày lại trốn ở đây!"

Thanh niên cầm đầu vừa thấy Tạ Huyên thì hai mắt phát sáng, bước nhanh về phía cô bé.

"Lưu Vỹ, mày đến đây làm gì?"

Tạ Huyên bị dọa đến cả người run rẩy, lùi về sau mấy bước, cô bé vốn đã ngồi ở góc lớp, giờ càng lùi lại thì càng nép sát vào tường.

"Làm gì hả? Đương nhiên là tìm mày rồi!"

Thanh niên gọi là Lưu Vỹ kia liền nắm đầu Tạ Huyên, kéo mạnh làm cô bé té xuống đất.

"A!"

"Đánh người kìa!"

Mấy học sinh xung quanh hoảng sợ la toáng lên, nhanh chóng tản ra.

"Im mồm cho ông! Đừng có xen vào chuyện của người khác!"

Lưu Vỹ trừng mắt cảnh cáo mấy học sinh khác, nắm tay Tạ Huyên lôi cô bé ra khỏi phòng học.

"Huhuhu..."

Tạ Huyên khóc lớn, nhưng vẫn không dám phản kháng.

"Có chuyện gì vậy?"

Tiếng ồn ào lớn đã dẫn đám giáo viên và Trần Thông đến.

Trần Thông vừa thấy ba tên thanh niên nhuộm tóc vàng thì nhướng mày nói:

"Mấy cậu làm gì thế?"

"Bọn tao làm gì cũng không liên quan đến mày, tránh xa ra cho tao!", Lưu Vỹ cầm gậy bóng chày chỉ vào mặt Trần Thông, hung hăng nói:

"Dám xen vào chuyện người khác, coi chừng tao đập mày luôn!"

Trần Thông giật thót, anh ta đoán đám thanh niên này chỉ tầm 17-18 tuổi thôi, sẽ được "Luật bảo vệ vi thành niên" bảo hộ, nếu bọn nó thật sự ra tay đánh mình, chắc chắn sẽ không phải gặp chuyện gì cả, cùng lắm chỉ bồi thường ít tiền thôi.

Vì thế, không nên dây vào.

"Em Tạ Huyên, em có biết mấy người này không?", Trần Thông dời ánh mắt về phía Tạ Huyên.

"Dạ biết..."

Tạ Huyên nhìn lại đám Lưu Vỹ, bị dọa cả người run rẩy.

"Vậy đây là chuyện cá nhân của em, phiền phức của riêng em thì không nên ảnh hưởng đến trung tâm dạy ghi-ta punk của chúng tôi, mấy người đưa cô bé đi nhanh đi", Trần Thông quyết đoán nói.

"Ông thầy này cũng biết điều đấy!"

Lưu Vỹ ngạc nhiên nhìn Trần Thông, tiếp tục kéo Tạ Huyên đi.

"Huhuhu..."

Tạ Huyên khóc lớn, trên mặt cô bé tràn đầy tuyệt vọng.

"Khoan đã!"

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, Lâm Hàn là người lên tiếng:

"Bọn mày không được mang người đi!"

"Hử?", Lưu Vỹ sửng sốt, không ngờ có người cả gan dám cản gã ta lại.

"Ông thầy này muốn ăn đòn à?"

Lưu Vỹ giơ gậy bóng chày chỉ vào Lâm Hàn.

"Thầy Lâm Hàn, anh làm gì vậy?", sắc mặt Khúc Hà nghiêm túc: "Loại đầu đường xó chợ này sao chúng ta trêu vào được? Hơn nữa bọn nó còn nhỏ vậy ắt hẳn là trẻ vị thành niên, nếu làm lớn chuyện chúng ta mới là người chịu thiệt!"

"Bất kể thế nào, Tạ Huyên cũng là học sinh của tôi, tôi có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cô bé khi vẫn còn ở trung tâm dạy ghi-ta punk", Lâm Hàn bình thản đáp.

Nghe thế, Tạ Huyên ngước nhìn Lâm Hàn với ánh mắt bất ngờ pha lẫn cảm động.

"Đảm bảo an toàn? Lâm Hàn, cậu bị ngu à?", Trần Thông giễu cợt: "Cậu đảm bảo an toàn cho cô bé, vậy ai bảo đảm an toàn của những giáo viên ở trung tâm ghi-ta punk này hả?"

"Nếu lát nữa đánh nhau, ba tên này làm bị thương chúng tôi thì sao?"

"Lo làm thầy của mày đi, đừng có mà xía mỏ vào chuyện người khác", Lưu Vỹ mất kiên nhẫn, lôi Tạ Huyên định rời đi:

"Nhanh lên, anh Kiện đang đợi gặp mày đấy! Mấy ngày nay anh Kiện nhớ mày tới 'cứng' rồi, bạn Tạ Huyên ạ!"

Lâm Hàn bước lên ngăn Lưu Vỹ lại, ánh mắt nhìn ba tên kia lạnh như băng:

"Tao nghĩ bọn mày vẫn còn là vị thành niên, tuổi trẻ bồng bột có thể hiểu được".

"Bởi vì bọn mày con nhỏ, tao cho bọn mày 3 giây để cân nhắc, thả Tạ Huyên ra. Nếu không tự gánh lấy hậu quả!"

"Tự gánh lấy hậu quả?", đám Lưu Vỹ nhìn nhau, bật cười ha hả:

"Mẹ bà nó, tao méo thả đó thì sao? Anh Kiện nhà bọn tao đã nhìn trúng Tạ Huyên rồi!"

"Ba!"

Lâm Hàn mở miệng đếm, anh lười để ý Lưu Vỹ.

"Hai!"

"Hai ông nội mày!"

Lưu Vỹ mắng to, giơ gậy bóng chày lên xông về phía Lâm Hàn.

"Thầy Lâm!"

Tạ Huyên bị dọa đến nhắm chặt mắt không dám nhìn.

"Lâm Hàn này đúng là não phẳng mà!", Trần Thông nhìn Lâm Hàn vẻ ánh mắt nhìn một thằng ngu:

"Ba tên kia đều có vũ khí trong tay, Lâm Hàn sao đánh lại bọn nó chứ, tự mình chuốc khổ không thôi!"

"Thầy Trần Thông, anh đừng quên tối hôm qua một mình Lâm Hàn đã hạ mấy người bảo vệ ở Eiffel đó, hình như anh ta có học võ", ánh mắt Khúc Hà chợt lóe, cô ta nói:

"Với anh ta mà nói, lấy một chọi ba chắc không có vấn đề gì".

"Thế thì cậu ta càng đần hơn!"

Trần Thông nói: "Ba tên kia đều là vị thành niên, nếu đánh bọn nó thì là ỷ lớn hiếp nhỏ, nếu đồn ra ngoài thì cậu ta không bị nước miếng nhấn chìm mới lạ đó!"

Bốp bốp bốp!

Chốc sau, ba tiếng trầm đục vang lên.

Ba tên thanh niên đám Lưu Vỹ dù có cầm gậy bóng chày cũng không phải là đối thủ của Lâm Hàn, lập tức bị Lâm Hàn đạp văng ra đất, ôm bụng lăn lộn kêu gào.

Đối phó với mấy con tép riu này, Lâm Hàn chẳng tốn bao nhiêu sức.

"Đỉnh quá!"

Tạ Huyên đứng cạnh trợn to mắt ngỡ ngàng.

Với cô bé mà nói, Lâm Hàn chỉ biết dạy ghi-ta, làm cô bé cảm thấy anh là một người tri thức yếu ớt.

Nhưng cô bé không ngờ, thực lực của thầy Lâm lại kinh đến thế.

Ngày thường che giấu đủ sâu, đúng là chân nhân bất lộ tướng mà!

"Thằng nhãi, mày dám đánh bọn tao, mày có biết bọn tao là người của anh Kiện không hả!"

Lưu Vỹ cố gắng lồm cồm bò dậy, hai mắt nhìn Lâm Hàn đã đỏ ngầu, nhưng không dám xông lên nữa.

"Anh Kiện méo gì, không biết!", Lâm Hàn liếc mắt.

"Hừ, nhắc đến anh Kiện mày không biết cũng bình thường thôi, nhưng sau lưng anh Kiện là nhà họ Hoàng thuộc vùng xám đấy!", Lưu Vỹ cười nhạt.

"Nhà họ Hoàng?"

Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, mấy ngày nay anh vẫn đau đầu về chuyện làm sao mới có thể tiếp xúc được với thế lực nhà họ Hoàng, không ngờ bây giờ lại có người đưa tới cửa.

"Thằng nhãi, có ngon thì mày đừng chạy, bây giờ tao sẽ gọi thêm người đến!", Lưu Vỹ gào lên.

Lâm Hàn cười nhạo, mấy thằng choai choai này cứ đánh không lại thì chỉ biết chạy đi gọi thêm người thôi.
Chương 342: Quán bida Ánh Sao

Vừa nói, Lưu Vỹ vừa lấy điện thoại ra định gọi người đến.

"Mày khỏi kêu người", Lâm Hàn mở miệng.

"Hử? Thằng nhãi, có phải mày vừa nghe đến danh tiếng của nhà họ Hoàng nên sợ rồi đúng không!", Lưu Vỹ cười hắc hắc.

"Tao chả sợ", Lâm Hàn bình thản nói tiếp: "Mày nói địa chỉ anh Kiện cho tao, tao sẽ tự qua đó tìm hắn ta".

"Đi tìm anh Kiện của bọn tao?"

Lưu Vỹ trợn tròn mắt, chưa nghe được yêu cầu như này bao giờ.

"Bớt nói nhảm đi, dẫn tao đến đó ngay!"

Lâm Hàn nhướng mày, có hơi mất kiên nhẫn.

"Thằng nhãi, mày chán sống rồi à? Tao nói cho mày biết, bọn tao đều là đàn em của anh Kiện, mày đánh bọn tao còn dám đi tìm anh ấy, nếu mày thật sự đến đấy thì sẽ bị đập cho một trận tơi bời!", Lưu Vỹ cười nhạt.

"Sao hả, không phải mày rất muốn thấy cảnh đó sao?", Lâm Hàn lườm Lưu Vỹ.

"Đừng nói là mày bị ngu nhá! Được rồi, tao sẽ dẫn mày đến chỗ anh Kiện nhà bọn tao!"

Dứt lời, ba tên đám Lưu Vỹ quay người bước xuống cầu thang bộ.

Lâm Hàn đi theo sau.

"Thầy Lâm, em cũng muốn đi với thầy!"

Tạ Huyên gọi lớn, nhanh chóng chạy theo.

"Lâm Hàn, bây giờ là thời gian lên lớp của cậu, tiết học của cậu còn chưa kết thúc, cậu không được tự ý đi như vậy!", Trần Thông ở phía sau hét lớn:

"Nếu cậu đi chính là bỏ bê công việc! Ông chủ chúng tôi có quyền đuổi cậu đấy! Cậu sẽ không nhận được một đồng lương nào đâu!"

Lâm Hàn vốn chẳng may mảy để ý tới lời nói của Trần Thông, anh quay sang nói với Tạ Huyên:

"Cô nhóc như em theo làm gì?"

"Phải đi chứ ạ! Thầy Lâm, Phạm Kiện có chút thế lực ở quanh trường bọn em, nếu thầy đến đó mà gặp nguy hiểm thì em... Em có thể năn nỉ giúp thầy", Tạ Huyên cắn môi.

Lâm Hàn bất lực, thì ra cô nhóc này đang lo anh sẽ gặp nguy hiểm.

"Vậy thì đi thôi", Lâm Hàn cười nhạt, nói với Lưu Vỹ:

"Đúng rồi, anh Kiện bọn mày nói đang ở đâu?"

"Trường Nhất Trung - Kim Lăng! Địa bàn của anh Kiện ở đó!", Lưu Vỹ hãnh diện nói.

"Ừm".

Lâm Hàn gật đầu, biểu tình bình thản.

Sau khi đám người Lâm Hàn rời khỏi.

"Thầy Lâm Hàn này không có phép tắc gì cả, đi dạy còn chưa được 3 ngày đã bắt đầu dở thói bỏ bê công việc!", Khúc Hà chau mày.

"Báo cáo chuyện này với ông chủ chúng ta đi, tự ý bỏ bê công việc như thế có thể nói người này không có trách nhiệm gì đâu! Loại người này phải đuổi việc ngay!", Trần Thông lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, mấu chốt là anh ta cũng chẳng có một bằng cấp về ghi-ta nào cả, cũng không xứng làm giáo viên!"

Lại có cô giáo lên tiếng.

...

Trường Nhất Trung - Kim Lăng là trường cấp 3 bốn sao trọng điểm của tỉnh, ở đây cách dạy và học đều rất nghiêm khắc, mỗi năm luôn có học sinh thi đậu những trường đại học đứng đầu Hoa Hạ như đại học Thiên Kinh, đại học Hoa Thanh...

Nơi Tạ Huyên học chính là trường cấp 3 này.

Nửa tiếng sau, một chiếc GMC đỗ ở ven đường.

Đám người Lưu Vỹ mở cửa bước xuống, nhìn xe Lâm Hàn ngạc nhiên nói:

"Nhãi ranh, xe của mày bề ngoài trông rất bình thường nhưng nội thất bên trong không tệ chút nào! Trang trí lại bên trong cũng mất 2-30 ngàn nhỉ!"

Lúc ba tên này đến tìm Tạ Huyên là bắt taxi đi.

Khi quay về Lâm Hàn dứt khoát lái xe đưa bọn họ theo luôn.

Mặc dù xử sự của ba tên này vừa nãy rất tàn bạo, nhưng vốn cũng chỉ là mấy tên choai choai 17-18 tuổi, xử sự và hành động cũng còn chút ngây ngô.

"Cái xe van nát này phải đốt kha khá tiền để trang hoàng lại nội thất đó, mày cũng giàu quá ha!"

"Anh Kiện kia ở đây à?"

Lâm Hàn xuống xe, nhìn ngó một vòng xung quanh, chẳng để tâm gì tới chủ đề thảo luận của đám Lưu Vỹ.

"Đúng đó!"

Lưu Vỹ chỉ tay về phía cửa tiệm mặt tiền bên đường: "Đó chính là địa bàn của anh Kiện".

Cửa tiệm mặt tiền kia là một quán bida, trên bảng hiệu viết 5 chữ lớn: "Quán bida Ánh Sao".

Trên vài chiếc xe điện đang đỗ ở trước cửa, có mấy học sinh mặc đồng phục lam pha trắng đang ngồi, mồm ngậm thuốc lá phì phèo, gác chân vênh váo, cứ tưởng như thế là ngầu.

Đám học sinh này còn rất nhỏ, đều là học sinh cấp 3.

Lâm Hàn có chút bất lực, quả thật anh không tin nổi cái loại đại ca cầm đầu một đám học sinh cá biệt thì có liên quan gì đến nhà họ Hoàng rung trời chuyển đất ở vùng xám Hoa Đông nữa.

"Đi thôi, nhóc con!"

Lưu Vỹ liếc Lâm Hàn: "Anh Kiện ở bên trong quán bida, đợi khi gặp được anh ấy, thì tao cho mày khóc tiếng Miên!"

"Bạn Tạ Huyên này nữa, anh Kiện đã mơ tưởng mày từ lâu rồi! Mày bước vào địa bàn của anh Kiện thì đừng hòng đi ra một cách dễ dàng", gã ta lại quay sang nhìn Tạ Huyên với nụ cười ranh mãnh.

"Thầy Lâm..."

Tạ Huyên bị dọa mặt mày trắng bệch, sáp lại nắm chặt tay Lâm Hàn.

Phạm Kiện là đại ca đám côn đồ cắc ké xung quanh trường Nhất Trung - Kim Lăng.

Vào năm 18 tuổi, khi học lớp 12 vì đánh nhau mà bị trường đuổi học, sau đó thì đi làm côn đồ.

Chỉ trong 2-3 tháng ngắn ngủi, chẳng biết tại sao đã được tôn làm đại ca khu này, mấy tên đàn em choai choai dưới trướng lên đến hàng trăm tên.

Hắn ta còn mở một quán bida ở đối diện trường Nhất Trung - Kim Lăng, cốt yếu dụ mấy đứa học sinh đến chơi bida, tiện thể thu gom thế lực cho bản thân, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Hồi còn học cấp 3, Tạ Huyên lúc nào ngồi trước hoặc sau bàn của Phạm Kiện, có lẽ thế nên Phạm Kiện đã thích Tạ Huyên, đeo theo cô bé như sam.

Nhưng Tạ Huyên vẫn nghĩ lên được đại học thì mới tính tới chuyện yêu đương, vì thế đã luôn từ chối hắn ta.

Không biết có phải do yêu quá thành hận không, Phạm Kiện mềm mỏng không được liền chuyển sang mạnh bạo.

Ví dụ như chặn đường Tạ Huyên lúc tan học, leo rào vào trường tìm Tạ Huyên, hoặc là bảo mấy thằng đệ choai choai trong trường của hắn ta gửi thư tình cho Tạ Huyên...

Sau cùng, sự việc ngày một đi quá đà, nhân lúc Tạ Huyên đi học năng khiếu ngoài giờ, không ai trông coi, thẳng tay bảo đám Lưu Vỹ bắt cô bé về.

"Còn đứng ngây ở đó làm gì, vào thôi!", Lưu Vỹ mất kiên nhẫn đẩy Lâm Hàn một cái.

"Đợi đã".

Lâm Hàn đứng yên bất động nhìn qua bên đường.

"Đợi? Đợi gì nữa?", Lưu Vỹ ngẩn ra.

"Đến rồi".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, cách đó không xa có một chiếc Buick Business đang chạy đến, sau đó đỗ lại bên cạnh Lâm Hàn.

Cửa xe mở ra.

Bốn người đàn ông vạm vỡ bước xuống, đứng ở trước mặt Lâm Hàn cung kính nói:

"Cậu Lâm!"

Ngoại hình bốn người này cao lớn, mặc vest đeo kính đen, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Vừa nhìn thấy bốn người vạm vỡ này, ba tên đám Lưu Vỹ cũng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo kia, đó là hơi thở của những người đã trải qua rất nhiều cuộc chém giết, quanh người bọn họ đều thấp thoáng sự lạnh lẽo xen lẫn tàn nhẫn.

Ba tên đều bị dọa lùi về sau mấy bước, sống lưng ớn lạnh.

Đây...đây mới là người trong vùng xám thật đó!

Đám 17-18 tuổi con nít ranh bọn chúng vừa mới được va chạm với xã hội, đứng trước bốn người này thì có là cọng lông gì đâu!

"Nhãi ranh, mày có ý gì hả? Mày còn gọi thêm người đến?"

Hàm răng Lưu Vỹ va vào nhau lộp cộp, nhìn về phía Lâm Hàn nói.

Lâm Hàn chẳng thèm để ý, bước về phía quán bida Ánh Sao. Trên đường đi, anh đã nhắn wechat cho Đông, Tây, Nam, Bắc bảo họ đến trường Nhất Trung - Kim Lăng.

Đông, Tây, Nam, Bắc lập tức nối gót theo sau Lâm Hàn.

"Hở?"

Trước cửa quán bida, mấy học sinh mặc đồng phục đang phì phèo khói thuốc cố tỏ ra mình ngầu vừa nhìn thấy Lâm Hàn và mấy người vạm vỡ đeo kính đen thì biến sắc, vội vã né sang một bên nhường đường.

Bọn chúng biết đây... đây mới là nhân vật thuộc vùng xám.

Đương nhiên Lâm Hàn cũng không gây khó dễ cho đám học sinh này, dẫn bốn người bước thẳng vào quán bida.
Chương 343: Ba mươi năm Hà Đông Trong sảnh bi-a, ánh đèn mờ ảo, sương khói lượn lờ, vừa bước vào, 11 liền ngửi thấy một mùi khói pha tạp với mùi cơ thể, mùi mồ hôi,… của căn phòng không được thông khí trong thời gian dài khiến anh bất giác cau mày. T

Trong sảnh quán bi-a, ánh đèn mờ ảo, sương khói lượn lờ, vừa bước vào, Lâm Hàn liền ngửi thấy một mùi khói pha tạp với mùi cơ thể, mùi mồ hôi… của căn phòng không được thông khí trong thời gian dài khiến anh bất giác cau mày.

Trong phòng bày bốn bàn bi-a xanh lá cây, trên mỗi bàn đều có một ngọn đèn sợi đốt được treo lên bằng sợi dây thừng mảnh. Vây quanh bàn có bảy tám tên côn đồ nhỏ tuổi.

Những tên côn đồ này đều nhuộm tóc với đủ các loại màu sắc, có kẻ mặc áo phông bó sát, quần bó, chân đi một đôi giày lười, mang dáng vẻ của một thanh niên xã hội đen.

Có người thì mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, miệng ngậm điếu thuốc, rõ ràng là học sinh phổ thông của trường Kim Lăng số 1, trong đó còn có vài nữ sinh trang điểm lộng lẫy xinh đẹp.

Tóm lại, những người này còn rất trẻ, lớn nhất cũng không quá hai mươi tuổi.

“Anh Hàn, lúc tôi còn trẻ khi mới bước chân vào xã hội cũng là dáng vẻ này”, Tiểu Đông ở phía sau Lâm Hàn nhìn những người này, trong mắt lộ ra tia hoài niệm:

“Lúc đó tôi mới 19 tuổi, muốn lăn lộn xã hội, trong lòng lúc nào anh em cũng là quan trọng nhất. Vì anh em, có thể không màng tới bản thân mà chém người, cũng có thể không sợ chết hy sinh. Sau hơn mười năm, mới phát hiện ra suy nghĩ của mình lúc đó quá ấu trĩ”.

“Tình anh em chân chính tại vùng Xám rất ít, cực ít. Nhất là trước mặt lợi ích, anh em căn bản không là gì. Chỉ có lợi ích vĩnh cửu, không có anh em vĩnh viễn”.

Lâm Hàn cười: “Những người này dù sao cũng còn trẻ tuổi, đi sai đường là chuyện bình thường. Đợi họ nếm trải một ít đau khổ, ước chừng phần lớn sẽ ngoan ngoãn trở lại trường học”.

Nhưng vào lúc này, khi mấy người Lâm Hàn rời đi, đám côn đồ kia đều nhìn sang.

Đặc biệt là khi nhìn thấy bốn người đàn ông to lớn đeo kính râm phía sau Lâm Hàn, mí mắt của họ đều không kìm được mà giật giật, thần kinh trở nên căng thẳng.

Bọn họ tất nhiên có thể cảm nhận được, bốn người đàn ông vạm vỡ này không đơn giản.

“Anh Kiện! Anh Kiện!”, Lưu Vỹ ở bên cạnh hét lên.

“Hét cái gì mà hét!”

Một người thanh niên với mái tóc nhuộm vàng tay cầm gậy bi-a bước đến.

Hắn ta miệng ngậm điếu thuốc, mặc quần bó, trông có vẻ cà lơ phất phơ bướng bỉnh ương ngạnh, người này chính là Phạm Kiện.

“Lưu Vỹ, tôi bảo cậu đi tìm Tạ Huyên, đã tìm ra chưa?”, Phạm Kiện nhả khói hỏi.

“Tìm ra rồi”, Lưu Vỹ chỉ vào Tạ Huyên đang nấp sau lưng Lâm Hàn.

“Tiểu Huyên, cuối cùng em cũng tới!”

Phạm Kiện nhìn sang, hai mắt sáng ngời, trong mắt không giấu được vẻ yêu thương: "Em có biết, vì tìm em mà anh đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết không?"

Vừa nói hắn ta vừa đưa tay ra túm lấy Tạ Huyên, muốn kéo cô ta lại.

“Hả?”

Tiểu Đông bước lên cản lại trước mặt Phạm Kiện.

“Làm gì đó?”, Phạm Kiện nhíu màu, nhìn lên người đàn ông:

“Tao cảnh cáo mày, ở đây là địa bàn của tao, mày muốn gây chuyện sao?”

Ngay khi hắn ta nói xong câu này, đám côn đồ đang đứng xung quanh bàn bi-a đều chạy đến và bao vây lấy Lâm Hàn cùng những người khác.

Những người này tuy rằng e sợ người đàn ông đeo kính râm, nhưng dù sao họ cũng chỉ có bốn người.

Phe họ lại có vài chục người!

Nếu thực sự đánh nhau, ai thắng ai thua còn khó nói.

“Anh Hàn, làm thế nào bây giờ?”

Tiểu Đông nhìn Lâm Hàn trưng cầu ý kiến.

“Dọn sạch đi”.

Lâm Hàn nhẹ nhàng nói, đối với đám con nít luôn tự cho rằng mình là số một này, Lâm Hàn không có quá nhiều mong muốn giao tiếp.

Cách đơn giản nhất là dùng vũ lực trấn áp họ trước, sau đó họ mới có thể biết được bản thân mình thực lực đến đâu, từ đó ngoan ngoãn nói chuyện cùng anh.

“Anh Hàn có lệnh, xử lý sạch sẽ!”

Tiểu Đông hét lên một tiếng, cũng không hề khách khí, bàn tay to túm lấy một tên nhóc bên cạnh sau đó quăng đi!

Bịch!

Tên nhóc con đó trực tiếp bị ném xuống đất.

Cùng lúc đó ba người Tây, Nam, Bắc cũng di chuyển theo.

Họ giống như hổ nhập bầy cừu, hung hăng tiến tới cùng thế tấn công mạnh mẽ.

Những tên côn đồ kia vừa ỷ vào phe mình đông người, trong lòng còn có vài tia phản kháng, nhưng chưa tới một phút đồng hồ, một nửa trong số đó đã bị đánh gục và mất đi lực chiến đấu.

Một nửa số người còn lại nhìn thấy cảnh này mặt tái nhợt vì sợ hãi, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài, không còn lực chiến đấu.

Trong khoảng năm phút, những tên côn đồ trong sảnh bi-a đã tháo chạy một nửa, nửa còn lại thì ngã ngồi trên đất than khóc.

“Anh Hàn, giải quyết xong rồi”.

Tiểu Đông phủi tay đi tới.

Bốn người họ là những thành viên tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Tôn Hàn Các, đối phó với một nhóm nhóc con miệng còn hôi sữa đương nhiên không tốn chút sức lực nào cả.

Lúc này, Phạm Kiện đã bị Tiểu Nam và Tiểu Đông khóa chặt cánh tay.

“Phạm Kiện, tôi có thể trò chuyện với cậu được không?”, Lâm Hàn bước đến trước mặt Phạm Kiện, mở miệng nói: “Tôi hy vọng cậu sẽ ngoan ngoãn phối hợp, dù sao thì tôi cũng không thích gây khó dễ với một đứa nhóc”.

“Phi!”

Phạm Kiện nhổ một ngụm nước bọt lên quần áo của Lâm Hàn.

“Nhãi con, thứ chó chết! Mày dám đánh người của tao!”

Phạm Kiện chửi bới, không ngừng vùng vẫy nhưng đều vô ích, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lâm Hàn với đôi mắt đỏ ngầu.

“Mày có phải thấy tao còn trẻ nên ức hiếp tao không?”

Tạ Huyên- người mà hắn ta thích đang đứng bên cạnh nhìn mình chằm chằm, Phạm Kiện cảm thấy rất mất mặt, càng nghĩ càng tức giận.

“Khốn kiếp, mày cũng chỉ có thể cậy lớn bắt nạt nhỏ mà thôi!”

“Đợi tao bằng tuổi mày lúc này, ông đây nhất định sẽ có địa vị hơn mày! Đồ khốn nạn!”

Hắn ta trực tiếp chửi ầm lên: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, thằng chó, có bản lĩnh thì giết tao đi! Bằng không một ngày nào đó có súng trong tay, tao nhất định sẽ khiến mày phải quỳ xuống trước mặt tao! Mẹ kiếp!”

Sau đó, tất cả các loại ngôn ngữ xấu xa tục tĩu được phun ra từ miệng của Phạm Kiện.

“Đầu ngược lại rất cứng, vậy để tôi xem xem, rốt cuộc cứng đến mức nào, Tiểu Đông”, Lâm Hàn hờ hững nói, cởi xuống áo khoác dính nước bọt.

“Vâng thưa anh Hàn!”

Tiểu Đông hiểu được ý trong lời nói của Lâm Hàn, tiến lên phía trước, chìa tay trái ra, hung ác giữ chặt lấy cằm của Phạm Kiện, tay phải liền đập tới.

Bốp!

Lập tức vang lên tiếng bạt tai thanh thúy.

Cái tát này đánh tới cả khuôn mặt của Phạm Kiện đau đớn, đầu óc kêu ong ong choáng váng.

Ngay sau đó nửa bên mặt của hắn ta sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Mẹ nó…”

Phạm Kiện đỏ mắt há miệng chửi rủa.

Bốp!

“Mày dám đánh tao, sau này tao nhất định sẽ trả lại gấp mười lần..."

Bốp!

“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, khốn kiếp…”

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Cuối cùng, Phạm Kiện hoàn toàn không thể thốt nên lời, những cái tát của Tiểu Đông cứ dồn dập quăng tới.

Mặt Phạm Kiện trực tiếp biến thành đầu lợn, khóe miệng vương vết máu, hai bên mặt bầm dập tím đỏ, đầu tóc bù xù.

“Anh Kiện…”

Chứng kiến một màn này, ba tên côn đồ Lưu Vỹ đều kinh hãi.

Không ngờ người đàn ông cường tráng này lại ra tay tàn độc như vậy.

Tiểu Đông lại giơ tay.

"Đừng ... đừng đánh nữa, anh, đừng đánh nữa, cầu xin anh đừng đánh nữa…”.

Phạm Kiện cuối cùng cũng lên tiếng, hơi thở nặng nề, dưới cằm đều là máu tươi.

“Mới vài bạt tai đã bị khuất phục rồi”, Tiểu Đông bất đắc dĩ, rút tay về.

“Quả nhiên là con nít, có khí phách chịu được vài cái tát

“Anh, anh nói đúng, tôi… Vừa rồi tôi, chỉ là muốn giả vờ trước mặt người con gái mình thích…”, Phạm Kiện run rẩy:

“Nhưng tôi thực sự không chống đỡ nổi nữa rồi, anh đừng đánh tôi nữa”.
Chương 344: Anh Công Kê

"Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi đúng không?"

Lâm Hàn tìm một chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt Phạm Kiện

"Có thể..."

Phạm Kiện sợ sệt nhìn vào mắt Lâm Hàn, dễ dàng nhận thấy người thanh niên này có địa vị cao hơn 4 gã đàn ông cao to đeo kính râm kia, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của anh ta.

"Đàn em của cậu nói, đứng sau cậu là nhà họ Hoàng của vùng Xám? Vậy có nghĩa là cậu có thể liên hệ với nhà họ Hoàng, đúng không?", Lâm Hàn hỏi.

"Uhm... thật ra tôi không biết người đó có phải người của nhà họ Hoàng hay không, nhưng người đó tự xưng là người nhà họ Hoàng, bắt tôi gọi hắn là anh Công Kê”, Phạm Kiện ngây ra rồi nói.

“Sau khi tôi và anh Công Kê quen nhau, anh ta đưa tôi 100 ngàn tệ, bảo tôi thuê một cửa tiệm đối diện trường cấp 3 Kim Lăng, mở phòng bi-a. Anh Công Kê nói với tôi, tuyển thêm nhiều học sinh của trường Kim Lăng làm đàn em, hơn nữa phải chọn những học sinh gia đình có tiền".

"Gia đình có tiền?"

Ánh mắt Lâm Hàn khẽ lóe lên, tuyển thêm đàn em để gia tăng thực lực là chuyện bình thường. Nhưng lại chiêu mộ những học sinh nhà giàu, vậy thì có chút kì quái.

“Vậy anh Kê đó, người tự xưng là người nhà họ Hoàng, cái này có chắc chắn không?”, Lâm Hàn lại hỏi.

“Đại ca, chuyện này do chính anh Kê nói ra, nhưng có thật hay không, tôi làm sao biết được?”

Phạm Kiện vẻ mặt cay đắng nói: "Dù sao những người dưới tay bọn họ đều là xã hội đen thực thụ, đeo dây chuyền vàng lớn, xăm mình, vấn đề này, tôi không dám hỏi. Anh ta đưa tiền, tôi giúp anh ta làm việc, mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ đơn giản như vậy”.

Lâm Hàn gật đầu: “Tiểu Đông, lên xe lấy 200 ngàn tệ đưa cho cậu ta”.

“Vâng”.

Tiểu Đông rời khỏi sảnh bi-a, không lâu sau, anh ta bước vào với một chiếc cặp công văn trên tay.

Kéo mở khóa.

Một xấp tiền giấy màu đỏ nằm rải rác trên mặt đất, ánh mắt của Phạm Kiện, Lưu Vĩ và những người khác đều sáng rực.

Họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.

“Đây là 200 ngàn tệ, tôi giao cho cậu một nhiệm vụ”.

Lâm Hàn nói với Phạm Kiện: “Tìm cơ hội liên hệ với anh Công Kê đó, tốt nhất là có thể gặp mặt. Sau khi xác định được thời gian và địa điểm, hãy báo lại tin tức cho tôi, nếu làm tốt việc này, phía sau còn có trọng thưởng”.

“Vâng vâng vâng!”

Ánh mắt Phạm Kiện nhìn chằm chằm 200 ngàn tệ kia sáng lên, hắn ta gật đầu lia lịa:

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành việc này thật tốt!”

200 ngàn tệ đối với một người thanh niên mới bước vào xã hội không lâu, là rất nhiều, vô cùng nhiều.

Hơn nữa việc Lâm Hàn yêu cầu hắn ta làm cũng không khó.

“Thả cậu ta ra”, Lâm Hàn thờ ơ nói.

Tiểu Nam, Tiểu Đông buông Phạm Kiện ra.

Thành thật mà nói, Lâm Hàn không đặt nhiều hy vọng vào việc Công Kê là người nhà họ Hoàng.

Suy cho cùng nhà họ Hoàng cũng nhà to nghiệp lớn, không cần phải tốn tiền để lôi kéo một đám học sinh trung học bỏ học.

Nhưng cho dù thế nào cũng phải thử xem.

...

Wanda Plaza.

Khúc Hà nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều.

Cô ta sải bước, lén lút đi xuống dưới lầu.

“Chủ xe GMC, để tôi xem xem anh trông như thế nào! Chắc chắn là trai đẹp!”

Khúc Hà khuôn mặt đỏ ửng, lén lút đi xuống xem chủ nhân của chiếc xe GMC trị giá hơn một triệu tệ kia trông như thế nào.

Nếu đẹp trai, cô ta sẽ trực tiếp tiến lên bắt chuyện, để tránh bị các đồng nghiệp nữ khác cướp mất.

“Hừ, một lũ đê tiện diêm dúa lòe loẹt, từng người các cô không ai có tính cách cao đẹp như tôi, căn bản không xứng với chủ nhân chiếc GMC này chút nào!”

Khúc Hà đẩy gọng kính, gương mặt càng thêm đỏ bừng, nhưng khi cô ta nhìn về phía bên đường thì giật mình sững sờ.

Vì chiếc GMC buổi sáng vẫn đậu bên đường giờ đã không thấy đâu nữa.

“Không phải đấy chứ, giờ mới có mấy giờ, còn chưa lúc tan ca, chủ xe GMC đã rời đi rồi?!”

Vẻ thất vọng nặng nề hiện rõ trên mặt Khúc Hà.

“Nhưng việc tốt thường hay gặp trắc trở, ngày mai cứ thủ ở đây, chắc chắn có thể gặp được anh ấy!”

Khúc Hà lại thầm nghĩ.

...

Trường trung học số 1 Kim Lăng.

Lâm Hàn, Tạ Huyên và những người khác bước ra khỏi sảnh bi-a.

Phạm Kiệt đã đồng ý sẽ giúp Lâm Hàn liên lạc với anh Công Kê, nên anh chỉ cần yên tâm chờ tin tức.

“Bạn học Tạ Huyên à, thường ngày ở trường học Phạm Kiện kia vẫn quấy rối em, em không báo lại cho giáo viên biết sao?”, Lâm Hàn vừa đi vừa hỏi Tạ Huyên.

“Hỏi rồi ạ, nhưng thầy cô giáo không quan tâm”, Tạ Huyên lắc đầu.

“Thành tích của em ở trong lớp chỉ xếp ở mức trung bình. Sự chú ý của giáo viên đều dành cho những học sinh giỏi kia, đối vối với những học sinh có điểm bình thường như chúng em, căn bản sẽ không để ý nhiều tới. Nếu giáo viên để mắt tới Phạm Kiện một chút, thì thủ đoạn của hắn ta cũng sẽ không ngày một quá đáng như vậy”.

Lâm Hàn gật đầu: "Vậy gia đình của em thì sao? Loại chuyện như thế này, nói cho người nhà em biết, họ dẫu sao cũng sẽ quan tâm tới!”

“Em lớn lên trong một gia đình đơn thân".

Trong đôi mắt to tròn của Tạ Huyên phảng phất sự chán nản: “Bố của em, ông ấy đã qua đời không lâu sau khi em chào đời. Mẹ em một mình nuôi em khôn lớn, công việc của bà rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian để quan tâm tới em”.

“Được rồi!”

Lâm Hàn không biết phải làm sao, gia cảnh của Tạ Huyên khiến người ta có chút xót xa.

Một cô gái trẻ tuổi, còn là một học sinh trung học năm ba, đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, chẳng trách trong lớp cô bé lúc nào cũng trầm mặc kiệm lời, Lâm Hàn còn tưởng rằng đó là sự nổi loạn của tuổi mới lớn.

“Thầy Lâm, em thấy thầy cũng khá trẻ, em gọi thầy là anh Lâm Hàn nhé!”, Tạ Huyên chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lâm Hàn, cười hì hì nói.

“Tùy em”, Lâm Hàn không để ý lắm về vấn đề xưng hô.

"Chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự may nhờ có anh, nếu không, em chắc chắn sẽ bị mấy người Lưu Vĩ kia bắt tới sảnh bi-a Tinh Quang này. Đợi mẹ em nhận được tin, cũng không biết em đã biến thành bộ dạng gì rồi”, Tạ Huyên tiếp tục.

Tạ Huyên hiểu rõ tính cách của loại người như Phạm Kiện.

Loại côn đồ này đều là muốn giả cool ngầu, bắt được cô tới sảnh bi-a Tinh Quang, trước mặt nhiều anh em như vậy, vì thể diện hắn nhất định sẽ làm ra loại chuyện kia với cô.

Hậu quả không thể tưởng tượng được.

Tất cả may nhờ có Lâm Hàn.

“Nhà của em ở đâu, tôi bảo bốn người họ đưa em về”, Lâm Hàn đáp.

“Phải chia tay rồi ạ?”, Tạ Huyên có chút thất vọng, cô cắn môi mỏng, thu hết can đảm, bỗng nhiên nắm lấy tay Lâm Hàn, cười nói:

“Anh Lâm Hàn, hay là anh tới nhà em ăn cơm, em muốn cảm ơn anh về chuyện hôm nay, mẹ em cũng sẽ cảm ơn anh rất nhiều”.

"Hơn nữa, hôm nay em vẫn chưa nắm được kỹ xảo đánh guitar mà anh dạy, hay là anh tới nhà dạy em thêm một lần nữa”.

Bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại, cùng với đôi mắt to đơn thuần của một học sinh trung học như Tạ Huyên, là một người đàn ông, trong lòng đều sẽ có chút kích động.

"Cô gái nhỏ này... hình như có chút hảo cảm với mình”.

Lâm Hàn sờ mũi: “Được, vậy thì tới nhà em ăn cơm”.

Không phải trong lòng Lâm Hàn có tâm tư với Tạ Huyên mới tới nhà cô dùng cơm. Mà là anh muốn gặp mặt mẹ của Tạ Huyên và nói chuyện trực tiếp với bà về vấn đề giáo dục cô.

Chẳng ngó ngàng tới như vậy, tương lai của Tạ Huyên sẽ bước trên con đường sai trái.

“Vâng vâng!”

Nghe thấy Lâm Hàn đồng ý, Tạ Huyên gật đầu vui vẻ.

Dặn dò bốn người Tiểu Đông quay trở về khách sạn xong, Lâm Hàn lái xe đưa Tạ Huyên về nhà.

Vườn hoa Vạn Thành, tiểu khu nơi Tạ Huyên sinh sống.

Khoảng nửa giờ sau, cả hai đến nơi.
Chương 345: Hồng Chính

Vườn Ngự cảnh Vạn Thành là một khu dân cư bình thường.

Khu dân cư này được xây dựng cách đây khoảng mười năm trước, diện tích xanh hoá ở mức trung bình, đều là thang bộ, không có thang máy.

Gia đình Tạ Huyên sống ở tầng bốn, cô bé dẫn anh lên nhà.

“Mẹ, nhà có khách này!”

Sau khi mở cửa, Tạ Huyên đã hét lớn.

Lâm Hàn thay dép vào nhà.

“Ai đến vậy?”

Giọng một người phụ nữ vọng lại, giọng nói này trưởng thành, còn mang theo chút mê hoặc, quyến rũ.

Một người phụ nữ bước ra khỏi phòng.

Chị ta có dáng người gợi cảm, mặc bộ đồ ngủ màu đỏ, bộ đồ ngủ như một tấm lụa, rất mỏng, để lộ đôi chân trắng như tuyết, toàn thân toát lên vẻ trưởng thành.

Phụ nữ ngoài ba mươi giống như trái đào chín mọng, đàn ông nhìn thấy tim cũng phải đập thình thịch.

Nhìn thấy chị ta, Tạ Huyên lập tức giới thiệu: “Anh Lâm Hàn, đây là mẹ em. Mẹ, anh ấy là Lâm Hàn, giáo viên dạy ghi-ta của con”.

“Chào thầy Lâm, tôi là Tạ Linh”.

Người phụ nữ mỉm cười với Lâm Hàn, rất lịch sự nhưng đằng sau sự lịch sự lại là sự lãnh đạm.

“Chào chị, tôi là Lâm Hàn”.

Lâm Hàn cũng mỉm cười, chị ta cùng họ với Tạ Huyên, hiển nhiên Tạ Huyên theo họ mẹ.

“Thầy Lâm, thầy cứ ngồi tự nhiên đi, tôi còn chút việc chưa xử lý xong. Khi nào tôi xong việc sẽ ra tiếp thầy nhé?”, Tạ Linh nói, có vẻ đang rất bận.

“Không sao”, Lâm Hàn không để bụng.

“Được!”

Tạ Linh lại về phòng.

Lâm Hàn ngồi lên sofa, anh phát hiện trên bàn nước có một chồng giấy tờ, chắc là tài liệu công việc của Tạ Linh.

Anh cầm lên nhìn lướt qua, tên tài liệu là “Tóm tắt về thiết bị mua sắm hoá chất Vinh Hạo”, “Mua sắm thiết bị dầu thô Đại Khánh”, “Đại cương bán hàng thiết bị y tế của bệnh viện nhân dân Kim Lăng”…

Một chồng tài liệu về thiết bị nhà máy, thiết bị y tế, bán hàng, và một chồng dày các báo cáo kế toán.

Điều khiến mắt Lâm Hàn loé lên là phía trên tài liệu, người cấp vốn mua hàng không có ai khác, đều là một người tên Hồng Chính!

Mà tên của bên bán “Bán thiết bị y tế bệnh viện nhân dân” là cái tên Lâm Hàn rất quen thuộc, Hồng Nhai!

“Hồng Chính… Hồng Nhai…”

Trong mắt Lâm Hàn hiện lên tia lạnh lẽo.

Hồng Chính, trong thông tin Thẩm Hoài Xuân gửi cho anh, có đoạn giới thiệu về người này.

Hồng Chính là giám đốc điều hành của nhà họ Hồng ở Kim Lăng, người chịu trách nhiệm chính việc quản lý và phát triển của nhà họ Hồng trong giới kinh doanh. Kim Lăng có hơn mười nhà máy hoá chất, nhà máy dầu thô, nhà máy sợi hoá học, tất cả đều do nhà họ Hồng có cổ phần lớn nhất, được quản lý bởi Hồng Chính.

Còn về Hồng Nhai thì đương nhiên không cần phải nói nhiều, một phần ba thiết bị y tế ở Hoa Đông đều do nhà máy của Hồng Nhai cung cấp!

“Trên tài liệu đa phần đều có tên của người nhà họ Hồng, mà tài liệu này lại ở nhà Tạ Linh, vậy Tạ Linh…”

Lòng Lâm Hàn nghi hoặc.

“Anh Lâm Hàn, uống nước đi này”.

Tạ Huyên mang cho Lâm Hàn một cốc nước ấm, cười tươi tắn:

“Từ khi ba em qua đời, tính mẹ em cũng trở nên lạnh lùng, dốc hết tâm sức cho công việc. Vậy nên anh Lâm Hàn đừng để ý thái độ vừa rồi của mẹ em nhé!”

“Ừm, không sao đâu”.

Lâm Hàn xua tay, thản nhiên nói: “À đúng rồi, mẹ em làm nghề gì vậy?”

“Mẹ em là nhân viên kế toán có chứng chỉ của một công ty kế toán. Nói thế nào nhỉ, mẹ em làm kế toán cho những công ty lớn. Những công ty đó khá lớn, hình như tên là cái gì tập đoàn nhà họ Hồng ấy”, Tạ Huyên ngẫm nghĩ rồi trả lời:

“Hình như là vậy đó, em cũng rất ít khi hỏi về công việc của mẹ”.

Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm nữa, chỉ nhìn tập tài liệu trong tay.

Khoảng nửa giờ sau.

Cộc cộc cộc, có tiếng bước chân vang lên.

Tạ Linh bước tới, ngồi đối diện Lâm Hàn, thấy anh đang cầm tài liệu công việc trong tay thì tò mò hỏi:

“Thầy Lâm còn hiểu về sổ sách kế toán nữa sao?”

“Biết một chút thôi”.

Lâm Hàn cầm tài liệu, mỉm cười đáp.

Lâm Hàn chỉ có thể hiểu chút kiến thức cơ bản về tài chính, tất nhiên chuyên sâu hơn nữa thì anh không hiểu được.

Anh không phải người thuộc chuyên ngành này.

Mục đích giáo dục từ nhỏ của Lâm Thiên Tiếu với anh là đào tạo anh trở thành một người điều khiển toàn cục, đối với mỗi ngành nghề, anh đều hiểu biết một chút chứ không chuyên sâu.

Vì nghiên cứu chuyên sâu sẽ tốn rất nhiều năng lượng, một người điều khiển không cần phải làm những việc này.

Anh chỉ cần nắm được những kiến thức cơ bản, còn chuyên sâu thì để những người cấp dưới làm.

Nói một cách đơn giản, con trai của Hoàng đế, từ nhỏ đã phải học được thuật hiểu tâm tư Hoàng đế và nghệ thuật điều khiển thiên hạ.

Con cái của người bình thường chỉ cần học kỹ năng, trong tương lai có thể nuôi được bản thân.

“Tôi thấy những tài liệu này đều là thu mua những thiết bị bảo vệ môi trường”, Lâm Hàn đặt tài liệu xuống, cười nói.

“Ừm”, nhắc đến công việc, Tạ Linh dường như có hứng thú giao tiếp hơn:

“Gần đây nhà nước đã tham gia vào việc tiết kiệm năng lượng và giảm phát thải. Các thiết bị trong nhà máy đã được sử dụng hơn mười năm, đều không đạt chuẩn, ô nhiễm quá nhiều, không qua được thẩm duyệt, vậy nên chỉ có thể mua những sản phẩm đáp ứng các yêu cầu này thôi”.

“Vậy thì tốt quá, bảo vệ môi trường”, Lâm Hàn nói.

“Bảo vệ môi trường là tốt, nhưng giá thiết bị đạt tiêu chuẩn khí thải đắt gấp mấy lần thiết bị ban đầu. Nếu nhà máy bỏ vốn ra thì phải ba, bốn năm mới hoàn vốn, cấp trên sẽ không nỡ tiêu nhiều tiền như vậy”, Tạ Linh lắc đầu bất lực:

“Những gì thầy Lâm nhìn thấy đều là hợp đồng được dự tính trước, vẫn chưa ký kết”.

“Cấp trên mà chị nói, là tập đoàn nhà họ Hồng sao?”, Lâm Hàn lại hỏi.

“Đúng thế, tập đoàn nhà họ Hồng”.

Tạ Linh lên tiếng, đây cũng không phải bí mật gì đối với chị ta:

“Phía sau tập đoàn nhà họ Hồng là nhà họ Hồng ở Kim Lăng, mà người điều khiển tập đoàn nhà họ Hồng tên là Hồng Chính. Người này đầu óc kinh doanh nhạy bén, nhưng lại có tính tham lam, cho dù là những lợi nhuận lặt vặt cũng rất coi trọng”.

“Ví dụ như lần này nhà nước bắt đầu khuyến nghị đóng cửa các nhà máy không đạt tiêu chuẩn khí thải. Dưới trướng Hồng Chính có rất nhiều nhà máy bị kiểm tra không đạt chuẩn, nên chỉ có hai lựa chọn”.

“Một là đóng cửa nhà máy. Hai là mua thiết bị đạt tiêu chuẩn phục vụ sản xuất, nhưng những thiết bị bảo vệ môi tường đạt tiêu chuẩn đó lại đắt đỏ, nên Hồng Chính không nỡ bỏ tiền”.

Nói đến đây, Tạ Linh day lông mày, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi:

“Hồng Chính không nỡ chi tiền nên kế toán chúng tôi rất khổ. Mỗi ngày đều phải quyết toán, cố gắng mua thiết bị dự trù, cắt giảm đến khi nào Hồng Chính hài lòng mới thôi. Nhưng giá cả là vậy, không phải nói cắt giảm là có thể cắt giảm”.

Lâm Hàn sờ cằm: “Những nhà máy này không phải do một mình Hồng Chính làm chủ chứ?”

“Đương nhiên không phải một mình Hồng Chính rồi, người này chỉ là người nắm cổ phần lớn nhất của nhà máy, có quyền kiểm soát mà thôi”, Tạ Linh trả lời.

“Vậy có nghĩa là hoàn toàn có thể bảo các cổ đông khác chi tiền để mua thiết bị. Còn về phần tiền tốn thêm, có thể bảo Hồng Chính chuyển hình thức cổ phần cho người đầu tư”, Lâm Hàn cười híp mắt.

“Điều này… tất nhiên có thể, hơn nữa Hồng Chính cũng có ý này, chỉ cần Hồng Chính là người nắm cổ phần lớn nhất”, Tạ Linh đáp:

“Mấu chốt là bây giờ đã tìm rất nhiều người, cũng không có ai chịu đầu tư. Bây giờ tình hình kinh tế của toàn bộ Hoa Hạ đều không tốt, kinh tế thực thể lại càng khó làm, những người có tiền trong tay đều đầu tư vào lĩnh vực internet hoặc các lĩnh vực tài chính khác, rất ít người coi trọng lĩnh vực thực thể này”.

“Tóm lại, nền kinh tế thực thể đang trì trệ”.

“Tôi biết một ông chủ rất quan tâm đến lĩnh vực thực thể này”, Lâm Hàn khẽ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK