Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 736: Không thể chậm một giây

La Văn nghe Lâm Hàn nói vậy cũng tỉnh táo trở lại.

Bây giờ không thể tiếp tục lãng phí thời gian vì Tạ Kiến Bình được nữa, họ phải mau chóng tìm cách cứu Trương Thiên Sơn.

Cứu Trương Thiên Sơn mới là điều quan trọng nhất, sau này họ còn nhiều thời gian để xử lý Tạ Kiến Bình.

Sau khi suy nghĩ cách xử lý Tạ Kiến Bình, La Văn chỉ muốn giết chết ông ta ngay tại chỗ, nhưng cuối cùng vẫn phải kìm lại, buông ông ta ra.

“Anh Lâm, Tạ Kiến Bình tội đáng muôn chết, nhưng bây giờ ông ta chết cũng không có ích gì cho chúng ta, tôi đề nghị canh chừng nghiêm ngặt và nhốt đàn em của ông ta ở chỗ anh. Còn Tạ Kiến Bình thì chúng ta đưa ông ta đi cùng, có lẽ đến lúc đó sẽ là một con bài tốt để trao đổi với Tạ Kiến An, vào thời khắc mấu chốt chưa biết chừng còn có thể cứu được Trương Thiên Sơn”, La Văn cung kính nói với Lâm Hàn.

Lâm Hàn hơi ngạc nhiên nhìn La Văn, thực ra đây cũng là điều anh vừa nghĩ đến.

Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình là anh em, Tạ Kiến Bình nằm trong tay anh, mà Trương Thiên Sơn lại trong tay Tạ Kiến An, lúc này đúng là không nên làm gì Tạ Kiến Bình.

Dù sao nếu Tạ Kiến An biết Tạ Kiến Bình đã chết, có thể ông ta sẽ làm gì đó với Trương Thiên Sơn.

Mặt khác, có lẽ đến lúc đó Tạ Kiến Bình cũng là một con bài thương lượng tốt, có thể giúp mấy người Lâm Hàn giải cứu Trương Thiên Sơn.

Tuy nhiên Lâm Hàn cũng biết rõ mối thù giữa La Văn và Tạ Kiến An, Tạ Kiến Bình, vậy nên anh mới giao Tạ Kiến Bình cho La Văn xử lý và trút giận, mọi chuyện đều giao hết cho La Văn.

Chỉ là Lâm Hàn không ngờ La Văn lại có thể nhanh chóng tránh khỏi sự ảnh hưởng của thù hận mà đưa ra lựa chọn lý trí nhất.

“Tốt lắm, làm vậy đi”, Lâm Hàn cũng gật đầu bảo: “Tôi sẽ sắp xếp cho đàn em chuẩn bị, buổi trưa chúng ta sẽ xuất phát, tranh thủ sáng mai có thể tới thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông, bắt đầu kế hoạch giải cứu Trương Thiên Sơn”.

La Văn nghe xong có hơi cảm động, anh ta không ngờ Lâm Hàn lại quan tâm đến việc giải cứu Trương Thiên Sơn như thế, xem ra người anh em Trương Thiên Sơn mới quen được này đúng là không tồi.

Mặc dù Trương Thiên Sơn nhìn nhầm Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, nhưng không hề nhìn nhầm Lâm Hàn, lần trước cử Uông Nghĩa dẫn theo nhóm cao thủ đến tiếp viện cũng hoàn toàn xứng đáng.

Lúc trước La Văn cũng đã nghĩ đến kế hoạch giải cứu Trương Thiên Sơn, anh ta khẽ lắc đầu: “Anh Lâm, tôi biết anh nóng lòng muốn cứu Trương Thiên Sơn, tôi cũng chỉ mong có thể cứu được ông ấy ngay lập tức, nhưng bây giờ chúng ta đến đó, có lẽ đàn em của anh có khả năng chống lại Tạ Kiến An, nhưng chưa chắc đã có khả năng chống lại đồng minh mà ông ta triệu tập từ các vùng khác”.

“Đồng minh của Tạ Kiến An ở các vùng khác?”, Lâm Hàn hơi bất ngờ nên hỏi lại.

Lâm Hàn không ngờ Tạ Kiến An lại có khả năng điều động thế lực từ vùng khác, lại còn là từ nhiều vùng.

“Đúng thế”, La Văn gật đầu rồi giải thích cho Lâm Hàn: “Trước đây tôi bị Tạ Kiến An bắt nhốt ở mật thất của ông ta, vì không tiện vả lại họ nghĩ tôi không thể thoát ra khỏi căn phòng đó nên không tránh mặt tôi, để tôi biết được mọi kế hoạch của họ. Nhưng Tạ Kiến An không ngờ trong số người của ông ta vẫn có người đứng về phía Trương Thiên Sơn nên tôi mới thoát ra được. Mà theo như tôi được biết về kế hoạch của họ và sự hiểu biết của tôi về Tạ Kiến An, lúc này ông ta biết kế hoạch của Tạ Kiến Bình bên thành phố Đông Hải vùng Hoa Đông đã thất bại, chắc hẳn sẽ sử dụng kế hoạch dự phòng, đó là kêu gọi các đồng minh nhiều vùng khác. Đương nhiên, Tạ Kiến An cũng cần chia sẻ phần lớn miếng bánh vùng Bắc Đông cho họ”.

Lâm Hàn nghe vậy cũng hiểu, xem ra không phải thực lực của Tạ Kiến An mạnh thế nào, ông ta cũng không có khả năng huy động sức mạnh của nhiều thế lực vùng khác, chỉ là giao dịch mà thôi.

Tạ Kiến An cần chia sẻ phần lớn chiếc bánh vùng Bắc Đông cho những thế lực vùng khác thì họ mới đồng ý giúp đỡ, mà cuối cùng cho dù kế hoạch có thành công thì miếng bánh còn lại cho Tạ Kiến An cũng không nhiều.

Thậm chí những thế lực vùng khác này chưa chắc đã nói lời giữ lời, đến lúc đó không biết họ có để lại miếng bánh nào cho Tạ Kiến An không.

Xét cho cùng, đây là những thế lực Vùng Xám ở vùng khác, chuyện gì cũng có thể làm được, nhưng ai biết liệu những lời họ nói có được tính hay không. Đối mặt với lợi ích, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Lúc này La Văn cũng nói: “Nhưng anh Lâm yên tâm, bọn họ liên minh tạm thời vì lợi ích nên sẽ không kiên cố. Chỉ cần chúng ta thể hiện thực lực đủ lớn, rất có thể bọn họ sẽ tan rã từ nội bộ, vậy nên cách tốt nhất là chờ Uông Nghĩa và La Võ về, chắc hai ngày nữa mấy người họ sẽ về, khi ấy liên hợp thực lực của anh với những cao thủ này, chắc chắn sẽ có cách chống lại liên minh của Tạ Kiến An, thành công cứu được đại bàng núi”.

La Văn nói xong lại bổ sung thêm: “Vậy nên chúng ta nên tập hợp trước, chờ một hai ngày rồi xuất phát. Nếu chúng ta đến trước rồi chờ nhóm Uông Nghĩa và La Võ thì rất có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù sao vùng Bắc Đông hiện tại đã rất loạn, đến đó trước chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, càng ngày anh càng đánh giá cao La Văn, anh ta thật sự vô cùng thông minh.

Cách này của La Văn thực sự là cách tốt nhất và an toàn nhất để cứu Trương Thiên Sơn trong trường hợp đã biết tình hình địch.

Mà kế hoạch này cũng là kế hoạch ổn định và ít xảy ra tai nạn nhất hiện tại, là giải pháp dễ thành công nhất để giải cứu Trương Thiên Sơn.

Rõ ràng những ngày nay trên đường đến đây, La Văn đã suy nghĩ rất kỹ.

Chỉ là anh ta mới biết tình hình như vậy, chứ trên thực tế La Văn không biết thực lực của Lâm Hàn thế nào.

Lâm Hàn ngoài sở hữu những thực lực riêng của mình, phía sau còn có nhà họ Lâm cực kỳ lớn.

Không nói chỉ vài thế lực ở vùng khác, thậm chí những thế lực ở tất cả các vùng còn lại Lâm Hàn cũng không sợ.

Đây là sự đáng sợ của nhà họ Lâm khổng lồ!

Thậm chí nếu cho Lâm Hàn đủ thời gian để huy động các cao thủ trong gia tộc đến, thậm chí anh còn chẳng sợ khi tất cả các thế lực Vùng Xám ở Hoa Hạ này liên minh.

Dù sao đây cũng chỉ là thế lực Vùng Xám thôi, họ vẫn chưa đủ lớn mạnh. Mà nhà họ Lâm có thể giao thương với các nước khác, thậm chí còn có thể thách thức hầu hết các quốc gia, sao anh có thể sợ họ được?

Mà bây giờ khi đã biết tình hình, trước mắt Lâm Hàn có hai lựa chọn, một là chỉ dựa vào thực lực của mình, chờ một hai ngày nữa xuất phát đi giải cứu Trương Thiên Sơn, lựa chọn thứ hai là không dựa vào nhóm Uông Nghĩa và La Võ, trực tiếp dựa vào thế lực nhà họ Lâm để cứu Trương Thiên Sơn.

Mà đương nhiên Lâm Hàn lựa chọn phương án hai, dù sao như vậy có thể giải cứu Trương Thiên Sơn nhanh hơn được hai ngày.

Trong một phút có thể xảy ra rất nhiều chuyện với Trương Thiên Sơn, gây ra những kết quả khác nhau chứ chưa nói gì đến kéo dài thêm hai ngày.

Nghĩ đến đây, Lâm Hàn nói thẳng: “Không cần đợi thêm nữa, trưa nay chúng ta xuất phát luôn, lập tức đến vùng Bắc Đông giải cứu Trương Thiên Sơn, không thể chậm một giây, thời gian hai ngày đủ để xảy ra rất nhiều chuyện!”
Chương 737: Điều động nhân lực

La Văn nghe Lâm Hàn nói vậy thì sửng sốt.

Đương nhiên La Văn cũng hiểu, kéo dài thêm một hai ngày nữa chắc chắn sẽ mang lại cho Trương Thiên Sơn không biết bao nhiêu nguy hiểm.

Nhưng nếu bây giờ cứ thế lên đường cứu Trương Thiên Sơn trước, với nhân lực của Lâm Hàn thì không đủ để giải cứu, thậm chí còn khiến mình cũng bị liên luỵ, cuối cùng chờ đến khi nhóm Uông Nghĩa và La Võ về cũng không đủ thực lực để giải quyết.

Cuối cùng Trương Thiên Sơn thì không cứu được mà người của Lâm Hàn, La Văn và Uông Nghĩa đều tổn thất nặng nề, sẽ mất tất cả.

Đương nhiên La Văn không muốn đến cuối cùng phải nhìn thấy cảnh tượng này, vì thế vội khuyên nhủ; “Anh Lâm, có thể anh vẫn chưa hiểu ý tôi, đương nhiên tôi cũng muốn lập tức đi cứu đại bàng núi, nhưng bây giờ thực lực của chúng ta không đủ, không thể cứu được đại bàng núi, anh phải bình tĩnh, chúng ta vẫn nên…”

La Văn đang thuyết phục thì Lâm Hàn đã xua tay nói thẳng: “Tôi hiểu ý anh, như Trương Thiên Sơn từng nói với tôi, anh đúng là người thông minh nhất trong tay ông ấy, nhưng đứng ở vị trí khác nhau, đương nhiên nhìn nhận sự việc cũng khác nhau. Không cần nói nhiều nữa, bây giờ lập tức xuất phát, tôi hoàn toàn tự tin có thể cứu được Trương Thiên Sơn!”

La Văn sửng sốt sau đó quan sát Lâm Hàn kỹ lưỡng, thấy anh cực kỳ tự tin.

Tuy rằng không dám tin nhưng La Văn cũng đã dao động, cho rằng Lâm Hàn có thực lực nào đó mà mình không biết, chắc chắn có thể cứu được Trương Thiên Sơn.

La Văn suy nghĩ một lúc rồi không khuyên nữa, lựa chọn tin tưởng Lâm Hàn.

Dù sao Trương Thiên Sơn cũng từng nói với La Văn, ông ta đánh giá Lâm Hàn cực kỳ cao, mà trong đó có một đánh giá khiến La Văn nhớ rõ và khó quên nhất, đó là thực lực của Lâm Hàn cực kỳ khó lường, Trương Thiên Sơn cho rằng những gì họ nhìn thấy chưa phải toàn bộ thực lực của Lâm Hàn.

Mặc dù vị trí người đứng đầu vùng Hoa Đông vốn đã cực kỳ lợi hại rồi, nhưng Trương Thiên Sơn vẫn cho rằng đây chưa phải toàn bộ thực lực của Lâm Hàn, thực lực thật sự của Lâm Hàn là điều mọi người không lường được, vô cùng đáng sợ.

Lúc đó La Văn không tin, dù sao vị trí người đứng đầu vùng Hoa Đông đã đáng sợ lắm rồi, cường đại hơn nữa thì sẽ đáng sợ nhường nào? Ông trùm vùng Hoa Đông gần như đã đạt tới ngưỡng cực hạn rồi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lâm Hàn, La Văn dần dao động, tuy rằng không có căn cứ và logic, nhưng anh ta cũng đã dần tin tưởng lời đánh giá của Trương Thiên Sơn về Lâm Hàn, tin Lâm Hàn có thực lực không thể lường được.

Mặt khác, thực ra La Văn cũng ôm tâm lý may mắn, hy vọng Lâm Hàn thật sự có thực lực này để có thể giải cứu Trương Thiên Sơn sớm hơn hai ngày, để đảm bảo an toàn cho Trương Thiên Sơn.

“Được rồi anh Lâm, vậy chúng ta lập tức tập trung nhân thủ, chuẩn bị lên đường. Tôi cần anh phái người dẫn đường cho tôi, tôi muốn đi tìm người được Tạ Kiến Bình đưa tới vùng Bắc Đông, mặc dù những người đó được Tạ Kiến Bình đưa đi nhưng họ đều là thuộc hạ trung thành với đại bàng núi, tôi cần huy động họ cùng đến giải cứu Trương Thiên Sơn”, La Văn lên tiếng.

Mặc dù La Văn cũng biết những người được đưa tới lần này phần lớn đều là người trong ngành công nghiệp, trong số đó cũng không có bao nhiêu cao thủ, nhưng dù số lượng cao thủ có ít đi chăng nữa thì đó cũng là một phần lực lượng. La Văn phải huy động họ tới, thêm một phần lực lượng là thêm một đảm bảo, thêm một cơ hội để an toàn giải cứu Trương Thiên Sơn.

Lâm Hàn khẽ gật đầu nhìn Tiểu Tây bên cạnh rồi nói: “Anh phái người dẫn đường cho anh ấy đi”.

Lúc ấy khi tiếp đón Tạ Kiến Bình chỉ có Lâm Hàn, Tôn Minh và người của Tôn Hàn Các, không có người của Ngô Xuyên nên anh chỉ có thể cử người của Tôn Hàn Các đến đó.

“Vâng”, Tiểu Tây đáp lại.

Sau đó Tiểu Tây phái một người của Tôn Hàn Các đưa nhóm người La Văn đến sơn trang Thuý Hồ, tìm những người đến từ vùng Bắc Đông, huy động họ cùng đi giải cứu.

Lâm Hàn và La Văn đã giao hẹn đúng mười hai giờ trưa sẽ xuất phát, sau đó anh để La Văn đi.

Sau khi La Văn đi, Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên và Tiểu Tây.

Hiện tại đàn em của Lâm Hàn chủ yếu là những người đến từ Tôn Hàn Các và những người bên phía Ngô Xuyên.

Thuộc hạ dưới trướng Ngô Xuyên khá nhiều, nhưng thực lực lại tương đối phức tạp, chỉ có một số ít là cao thủ, còn lại là những tên tay chân bình thường, thực lực không mạnh lắm. Nếu đưa đi cũng không giúp được nhiều, thậm chí rất có thể là tự dâng đầu cho người ta, vậy nên Lâm Hàn không thể đưa hết theo.

Giống như lần trước khi đến thành phố Thiên Kinh, thậm chí Lâm Hàn còn không mang theo một ai trong số những người dưới trướng Ngô Xuyên, chỉ đưa một mình Ngô Xuyên đi.

Mặc dù lúc đó hành động tương đối bí mật, Lâm Hàn không yên tâm nên không đưa đàn em Ngô Xuyên đi, nhưng bản thân họ vốn cũng chỉ bình thường, không có mấy người được coi là cao thủ.

Cũng giống như bây giờ, để hộ tống Tạ Kiến Bình và những người này, Ngô Xuyên đã huy động gần như toàn bộ cao thủ dưới tay mình tới.

Mà người bên phía Tôn Hàn Các của Tiểu Tây, tuy số lượng ít, chỉ có chục người chưa tới 20 người, nhưng mỗi người trong số họ đều vô cùng lợi hại, có thể gọi là cao thủ, thậm chí mạnh hơn rất nhiều so với cao thủ bình thường.

Giống như lần trước ở thành phố Thiên Kinh, khi chống lại quân liên minh của hai quý tộc, những người Tôn Hàn Các này đối phó với các cao thủ của quân liên minh, một địch ba gần như không thành vấn đề.

Lúc này Lâm Hàn cũng nhìn về phía Ngô Xuyên và Tiểu Tây rồi nói: “Điều động hết tất cả người trong Tôn Hàn Các, bên phía Ngô Xuyên anh lần này cũng phải điều động, nhưng chỉ điều động cao thủ, thực lực ít nhất cũng phải đối phó được với những tên đàn em của Tạ Kiến Bình, rõ chưa?”

“Rõ!”, Ngô Xuyên và Tiểu Tây đồng thanh đáp.

Tiểu Tây cũng đoán trước được việc này, người bên Tôn Hàn Các họ là lực lượng nòng cốt dưới tay Lâm Hàn, chuyện quan trọng này chắc chắn phải điều động hết.

Nhưng Ngô Xuyên biết lần này đàn em của mình cũng được điều động nên khá vui, dù sao như vậy mới chứng minh được thành quả thời gian qua của Ngô Xuyên, cũng chứng minh cho Lâm Hàn thấy anh ta cũng có thể đào tạo ra cao thủ. Tuy rằng số lượng ít nhưng chắc chắn có thực lực, chỉ cần cho anh ta thêm thời gian chắc chắn có thể đào tạo ra nhiều cao thủ hơn nữa.

Tiểu Tây bỗng nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi cậu Lâm, Tôn Hàn Các chúng tôi có cần tiếp tục để lại người ở đây để bảo vệ cô chủ không ạ?”

Lúc này Lâm Hàn mới nhớ ra chuyện này, hôm qua anh còn bảo Tiểu Tây cho người của Tôn Hàn Các đến âm thâm bảo vệ Dương Lệ 24/24.

Sau khi suy nghĩ một lát, Lâm Hàn nói: “Không cần nữa, bên này tôi sẽ sắp xếp người khác”.

“Vâng”, Tiểu Tây gật nhẹ đầu rồi không nói nữa.

Sau đó Tiểu Tây và Ngô Xuyên đi về điều động cao thủ dưới trướng mình.

Mà Dương Lệ phát hiện có điều không ổn lúc này cũng nhận ra Lâm Hàn sắp phải ra ngoài xử lý công việc, trong lòng có chút lo lắng.

Đương nhiên Dương Lệ vẫn có thể phân biệt được những người này không phải người bình thường, mà chuyện Lâm Hàn cần làm cũng không đơn giản, không an toàn, chắc chắn đầy rẫy những nguy hiểm.

Đột nhiên Dương Lệ có chút lo lắng, sợ Lâm Hàn sẽ xảy ra chuyện.

Do dự một lát, Dương Lệ vẫn không kìm được, bước tới lo lắng nói: “Ông xã, anh để họ đi thôi, anh không đi được không? Như vậy quá nguy hiểm”.
Chương 738: Dốc hết toàn lực

Vừa rồi Lâm Hàn đã phát giác ra Dương Lệ ở bên nghe lén, nhưng anh cũng không quan tâm nhiều.

Lúc này, nhìn Dương Lệ đi đến, nghe Dương Lệ lo lắng nói, Lâm Hàn cũng hiểu nỗi lo của Dương Lệ. Giao thiệp với những người như vậy mà không có nguy hiểm gì mới lạ.

Đương nhiên Lâm Hàn không cần phải tự đi, phái người đi cùng La Văn là được rồi, nhưng chuyện này Lâm Hàn thực sự không yên tâm.

Nếu là chuyện khác, có lẽ Lâm Hàn có thể làm vậy, nhưng liên quan đến sự an nguy của Trương Thiên Sơn, chắc chắn Lâm Hàn phải đích thân đi. Lần trước nếu không có Trương Thiên Sơn giúp đỡ, Lâm Hàn đã không thể giành được thắng lợi trong trận chiến quý tộc ấy, cũng không thể thắng cược, đường đường chính chính trở thành người thừa kế của nhà họ Lâm.

Nếu không có Trương Thiên Sơn, e rằng bây giờ Lâm Hàn đã không còn là người của nhà họ Lâm, cũng rất có khả năng không thể sống cùng Dương Lệ được nữa.

Lâm Hàn vuốt ve gương mặt của Dương Lệ, nhìn vẻ lo lắng của cô, trong lòng cũng hơi xót xa, không nỡ khiến cô lo lắng, nhưng lần này anh nhất định phải đi.

“Vợ à, chuyện lần này khá đặc biệt, anh phải đến đó. Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ trở về bình an”, Lâm Hàn dịu dàng nói với Dương Lệ.

“Nhưng vừa rồi em nghe các anh nói đến Bắc Đông, còn nhiều thế lực trong vùng như vậy nữa, quá nguy hiểm”, Dương Lệ vẫn hơi bất an.

Đối với Dương Lệ mà nói, mặc dù cô không hiểu mấy về những chuyện trong giới xã hội đen, nhưng cô cũng biết vùng Bắc Đông trước nay rất loạn, những người ở đó khá hung ác, rất nguy hiểm.

Lâm Hàn nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trương Thiên Sơn có ơn với anh, anh có lý do không thể không đi. Vợ, em không cần lo, yên tâm đi anh cũng có chừng mực, không có nguy hiểm gì lớn đâu. Anh hứa với em, anh nhất định sẽ bình an trở về nguyên vẹn”.

Người bình thường nhìn vào, đương nhiên sẽ thấy hành động cứu viện Trương Thiên Sơn lần này vô cùng nguy hiểm. Dù sao không những phải đối mặt với đám người Tạ Kiến An, mà còn phải đối mặt với các thế lực vùng xám ở những nơi khác. Hơn nữa, hiện tại ở Bắc Đông cũng khá loạn, ai cũng không nói trước được những thế lực ở Bắc Đông đó sẽ làm gì, có phản bội Trương Thiên Sơn từ đó tạo thành nguy hiểm cho nhóm Lâm Hàn hay không.

Nói cách khác, tình huống tệ nhất là nhóm Lâm Hàn đến đó, rất có khả năng phải đối đầu với tất cả thế lực vùng xám.

Nhưng trên thực tế, sau lưng Lâm Hàn có nhà họ Lâm, lần này Lâm Hàn cũng không định dựa vào sức mạnh của bản thân để cứu Trương Thiên Sơn.

Tuy rằng chỉ dựa vào các cao thủ của Tôn Hàn Các, cao thủ dưới trướng của Ngô Xuyên và những cao thủ vùng Bắc Đông ở thành phố Đông Hải cũng có cơ hội cứu Trương Thiên Sơn ra, nhưng chắc chắn sẽ đầy nguy hiểm. Lâm Hàn không nhất thiết phải mạo hiểm như vậy, anh đã định dùng cao thủ của nhà họ Lâm, bảo nhà họ Lâm phái cao thủ đến giúp đỡ.

Hiện nay, Lâm Hàn cũng đã có quyền lên tiếng ở nhà họ Lâm. Trong nhà họ Lâm, ngoài Lâm Thiên Tiếu có thể ảnh hưởng đến quyết định của Lâm Hàn, những người khác của nhà họ Lâm đều không thể gây ảnh hưởng.

Còn tính cách của Lâm Thiên Tiếu, Lâm Hàn lại hiểu rất rõ. Đừng nói là Lâm Hàn làm chuyện đúng đắn, cho dù anh có làm chuyện sai lầm, sợ là Lâm Thiên Tiếu cũng ủng hộ vô điều kiện.

Dương Lệ nghe vậy, hiểu rằng Lâm Hàn đã quyết tâm, cũng không nói gì thêm nữa.

Bây giờ nói thêm không chỉ không thể khuyên Lâm Hàn, mà còn khiến Lâm Hàn lo lắng không cần thiết.

Dương Lệ không nói thêm gì nữa, ôm Lâm Hàn một lúc, sau đó để lại một câu nói rồi về phòng.

“Nhất định phải an toàn trở về, em ở nhà đợi anh”.

Lâm Hàn nhìn Dương Lệ rời đi, mỉm cười nhưng không nói gì, cũng không sợ gì cả. Cho dù lần hành động này có thể thuận lợi cứu Trương Thiên Sơn ra không, cho dù tình thế ở Bắc Đông có phức tạp đến thế nào, Lâm Hàn bảo đảm mình vẫn sẽ không sao.

Dù gì được sự trợ giúp của nhà họ Lâm, Lâm Hàn hoàn toàn không sợ những thế lực vùng xám ấy.

Đàn em của Tạ Kiến Bình đã bị người của Ngô Xuyên áp giải đi, bản thân Tạ Kiến Bình cũng bị Ngô Xuyên sắp xếp người đưa vào trong sân canh chừng.

Lâm Hàn gọi cho hội trưởng lão của nhà họ Lâm, ra lệnh cho nhà họ Lâm làm hai việc. Thứ nhất là bắt đầu từ hôm nay phải xếp Dương Lệ vào mục tiêu bảo vệ cấp một, phải có cao thủ đỉnh cao âm thầm bảo vệ hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Thứ hai là yêu cầu nhà họ Lâm phái cao thủ ở gần đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông đợi lệnh, theo Lâm Hàn làm một chuyện.

Chuyện thứ nhất tất nhiên hội trưởng lão đồng ý. Dù sao hội trưởng lão cũng đã không kiểm soát được chuyện cưới vợ của Lâm Hàn, mà Lâm Hàn cũng kiên quyết giữ Dương Lệ làm vợ mình. Vậy thì Dương Lệ chính là bà chủ tương lai của nhà họ Lâm, đương nhiên trở thành mục tiêu bảo vệ cấp một của nhà họ Lâm, không được để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài dự liệu.

Còn mệnh lệnh thứ hai của Lâm Hàn, người của hội trưởng lão cũng hơi nghi ngờ, muốn hỏi mục đích của Lâm Hàn, nhưng Lâm Hàn từ chối trả lời.

Hội trưởng lão không còn cách nào khác, sau khi hỏi ý kiến Lâm Thiên Tiếu, được sự đồng ý của Lâm Thiên Tiếu, cũng chỉ đành làm theo lời của Lâm Hàn.

Chẳng mấy chốc, hội trưởng lão nhà họ Lâm truyền từng mệnh lệnh của Lâm Hàn xuống, cao thủ của nhà họ Lâm ở gần thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông không có chuyện quan trọng thì lập tức lên đường tiến về thành phố Phụng Thiên, chuẩn bị giúp Lâm Hàn làm việc.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với hội trưởng lão nhà họ Lâm, Lâm Hàn lại gọi cho Tiêu Nhã.

Mặc dù đã xin sự giúp đỡ từ nhà họ Lâm, nhưng Lâm Hàn cũng hiểu cao thủ nhà họ Lâm ở gần thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông chưa chắc đã đủ. Mặc dù sau cũng sẽ có nhiều cao thủ của nhà họ Lâm đến đó, nhưng trong vòng một ngày chưa chắc đã đủ người để anh đảm bảo sẽ cứu được Trương Thiên Sơn.

Cho nên, để bảo đảm không có sơ suất, đề phòng bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào có thể xảy ra, Lâm Hàn tất nhiên sẽ cố gắng dùng hết sức mạnh lớn nhất của mình đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông giải cứu Trương Thiên Sơn.

Nhà họ Tiêu ở không xa thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông, hiển nhiên là sẽ đến kịp. Hơn nữa, nhà họ Tiêu cũng là quý tộc, đồng minh đáng tin cậy của Lâm Hàn, lại có thực lực này, đương nhiên có thể giúp được anh.

Ngay sau đó, Lâm Hàn gọi cho Tiêu Nhã.

Ở hầm mỏ của nhà họ Tiêu tại ngoại ô thành phố Thiên Kinh.

Từ khi Tiêu Nhã trở thành bà chủ nhà họ Tiêu, cuối cùng mấy ngày này cũng đã tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp và nhân công của nhà họ Tiêu.

Lúc này, Tiêu Nhã đang ở hầm mỏ, đích thân giám sát việc xây dựng lại hầm mỏ.

Hầm mỏ này là sản nghiệp chủ yếu của nhà họ Tiêu, khôi phục kinh doanh đương nhiên là vô cùng quan trọng với họ.

Tiêu Nhã là thiên tài thương nghiệp, đương nhiên không chỉ là khôi phục kinh doanh, mà trong lúc khôi phục còn có kế hoạch nhân cơ hội này mở rộng quy mô.

Lúc hầm mỏ đang hoạt động bình thường, muốn mở rộng quy mô cần phải dừng hoạt động, còn mở rộng trong lúc khôi phục chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến đến việc sản xuất, khá là thuận tiện.

Đang giám sát, Tiêu Nhã nghe chuông điện thoại mình vang lên, nhìn qua thì là số điện thoại của Lâm Hàn, cả người lập tức ngẩn ra.

Trước kia không biết có bao nhiêu ngày đêm, Tiêu Nhã đều không nhịn được muốn gọi vào số máy này, nhưng cuối cùng đã kìm lại. Tiêu Nhã tự nhủ mình không nên quấy rầy cuộc sống hôn nhân của Lâm Hàn, vì vậy không có chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không liên lạc với Lâm Hàn.

Không ngờ lúc này Lâm Hàn lại chủ động gọi tới.

Tiêu Nhã do dự một lúc, sau đó lập tức nhận cuộc gọi.
Chương 739: Chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát

Điện thoại vừa được kết nối, nhưng lại im lặng trong chốc lát.

Lâm Hàn nhìn điện thoại, xác nhận đã kết nối, bèn lên tiếng: “Tiêu Nhã, tôi có chuyện cần cô giúp đỡ”.

Tiêu Nhã ở đầu bên kia nghe vậy khẽ thở dài, thầm nhủ quả nhiên, chỉ là vì quan hệ đồng minh nên mới gọi điện thoại cho cô, không phải là quan hệ riêng tư.

Nhưng Tiêu Nhã cũng trả lời: “Anh nói đi”.

Ngay sau đó, Lâm Hàn bèn kể sơ về chuyện Trương Thiên Sơn cho Tiêu Nhã nghe.

Tiêu Nhã nghe xong, không hề do dự nói: “Đương nhiên tôi có thể phái cao thủ đến đó, nhưng anh phải nghĩ cho kỹ, chỉ dựa vào cao thủ của tôi và anh có đủ để đối phó với cao thủ dưới trướng Tạ Kiến An và cao thủ của những thế lực khác không? Hay là cứ đợi nhóm người của Uông Nghĩa và La Võ trở về. Dù sao trải qua trận chiến lần trước, cao thủ của nhà họ Tiêu tôi cũng đã bị thương nghiêm trọng, bồi dưỡng cao thủ cần có rất nhiều tài nguyên và thời gian, phía tôi còn chưa bồi dưỡng được cao thủ mới”.

Lâm Hàn lại khẽ lắc đầu, nói thẳng: “Không cần, tôi còn có vài cao thủ khác nữa, phía cô chỉ cần phái cao thủ đến là sẽ đủ người”.

Tiêu Nhã nghe vậy hơi nghi ngờ, Lâm Hàn còn có thể điều động cao thủ đến?

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, Tiêu Nhã cũng không hỏi nhiều mà đồng ý luôn, bảo đảm rằng người của cô ấy sẽ đến thành phố Phụng Thiên trước khi Lâm Hàn đến Bắc Đông.

Sau khi bàn bạc một số chi tiết, Lâm Hàn kết thúc cuộc gọi với Tiêu Nhã.

Đến đây, Lâm Hàn đã sắp xếp xong, chuyện tiếp theo để người dưới quyền ở các phương diện đi làm là được.

Ở bên kia, Tiêu Nhã kết thúc cuộc gọi với Lâm Hàn bèn giao chuyện hầm mỏ lại cho cấp dưới, vội vàng sắp xếp người điều động hơn một nửa cao thủ của nhà họ Tiêu đi.

Trước mắt, tình hình của thành phố Thiên Kinh khá ổn định, nhà họ Khương và nhà họ Chu đều tổn hại rất lớn, chỉ có nhà họ Khổng bảo toàn thực lực, cũng không dám tùy tiện đối phó nhà họ Tiêu. Vậy nên Tiêu Nhã chỉ định giữ lại số ít cao thủ, những cao thủ khác đều đến thành Phụng Thiên vùng Bắc Đông chi viện cho Lâm Hàn cứu Trương Thiên Sơn.

Phái nhiều cao thủ nhất có thể, thứ nhất có thể giúp Lâm Hàn hết mức, thứ hai cũng có thể giảm bớt, thậm chí là tránh cho bên mình chịu thương vong.

Tiêu Nhã đang sắp xếp các cao thủ của gia tộc từ khắp mọi nơi về khu nhà của nhà họ Tiêu.

Dường như Tiêu Hoa Bân đã nghe được tin tức nên cũng đến đây.

“Tiểu Nhã, cháu điều động nhiều cao thủ như vậy là định làm gì đấy?”, Tiêu Hoa Bân hỏi thẳng.

Mặc dù lần trước Tiêu Hoa Bân hơi quá đáng, nhưng sau đó ông ta cũng đã dốc hết sức trong chuyện chống lại liên quân hai nhà quý tộc lớn, thậm chí bị tổn thương vì lời nói dối đó, cho nên bây giờ thái độ của Tiêu Nhã đối với Tiêu Hoa Bân cũng còn tốt.

Còn chuyện chi viện cho Lâm Hàn, Tiêu Nhã cảm thấy không có gì phải giấu giếm, dứt khoát nói thẳng cho Tiêu Hoa Bân biết.

“Chú hai, Lâm Hàn muốn đi thành phố Phụng Thiên ở Bắc Đông, cứu anh em của anh ấy là đại bàng núi Trương Thiên Sơn. Lần trước Lâm Hàn đã giúp nhà họ Tiêu chúng ta nhiều như vậy, phía Bắc Đông cũng có nhiều cao thủ đến giúp đỡ, cho nên cháu định ra tay giúp đỡ Lâm Hàn cứu viện Trương Thiên Sơn”, Tiêu Nhã nói.

Tiêu Hoa Bân nghe vậy mới hiểu nguyên nhân, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Lần trước nếu không có đàn em của Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn thì nhà họ Tiêu chúng ta quả thật sẽ rất khó khăn, huống hồ chúng ta cũng đã kết minh với Lâm Hàn, đúng lý nên chi viện. Thế này vậy, chú sẽ đi cùng với các cháu, bản lĩnh chú cũng khá, có lẽ có thể giúp được gì đó”.

Tiêu Nhã nghe thế thì hơi ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Hoa Bân không những không phản đối gì, mà còn chủ động đi cùng giúp đỡ.

Nếu là trước đây, Tiêu Nhã tin rằng Tiêu Hoa Bân chắc chắn là người đầu tiên đứng ra phản đối, vì chuyện này quả thật có độ nguy hiểm nhất định. Thứ nhất, phái cao thủ đến vùng Bắc Đông với tình hình vô cùng phức tạp hiện giờ có thể sẽ có thương vong. Thứ hai, phái nhiều cao thủ đi như vậy thì cốt lõi của nhà họ Tiêu cũng sẽ có nguy hiểm nhất định.

Nhưng hình như là vì trải qua việc nhà họ Tiêu gặp nạn lần trước, Tiêu Hoa Bân đã thay đổi, ý thức được tính quan trọng của việc kết minh. Khi có được đồng minh mạnh lại đáng tin, sau này gia tộc gặp phải khó khăn gì mới có người giúp đỡ.

Bất kể là thế lực lớn thế nào cũng sẽ có lúc khó khăn, quý tộc cũng không thể tránh khỏi, cho nên kết giao đồng minh đáng tin mà lại mạnh mẽ là việc cần thiết.

Mà Lâm Hàn chắc chắn là đồng minh cực kỳ đáng tin mà lại mạnh mẽ đó.

Tiêu Nhã hơi xúc động bởi sự thay đổi của Tiêu Hoa Bân, nhưng lúc này không có nhiều thời gian để lãng phí, lập tức đồng ý với ông ta.

Chưa đến giữa trưa, cao thủ của nhà họ Tiêu đã tập kết xong, để một số rất ít cao thủ ở lại trấn giữ nhà họ Tiêu, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những cao thủ khác đều vội vàng xuất phát.

Mấy chiếc xe xếp thành hàng, khởi hành từ khu nhà họ Tiêu, đi đến thành phố Phụng Thiên ở Bắc Đông.

Vì lần trước cao thủ của nhà họ Tiêu đã tổn thất hơn một nửa, cho nên bây giờ cao thủ có thể tham gia cũng cực kỳ có hạn, chỉ có hơn hai mươi người.

Nhưng hơn hai mươi người này đều có bản lĩnh không tồi, hẳn là có thể giúp Lâm Hàn không ít.

Sắp đến buổi trưa, ở biệt thự núi Vân Mộng, cao thủ dưới trướng Lâm Hàn và người của La Văn cũng đã tập kết xong.

Vì Ngô Xuyên cần để lại một số cao thủ canh giữ đàn em của Tạ Kiến Bình, số lượng cao thủ thực lực mạnh mẽ dưới trướng cũng không nhiều, cho nên chỉ có thể điều động được mười mấy cao thủ.

Còn bên Tôn Hàn Các, tất cả đều tham gia, tổng cộng cũng mười mấy người.

La Văn tự dẫn theo sáu cao thủ, cộng thêm đàn em trung thành của Trương Thiên Sơn triệu tập từ bên sơn trang Thúy Hồ đến tổng cộng cũng có mười mấy cao thủ.

Ba nhóm người cộng lại chỉ có hơn bốn mươi người.

La Văn thấy chỉ có hơn bốn mươi cao thủ, dù anh ta hiểu rằng những cao thủ này thực lực rất mạnh, nhất là những người thuộc Tôn Hàn Các dưới trướng Lâm Hàn, thực lực còn đáng sợ vô cùng, nhưng số lượng vẫn quá ít.

Hơn bốn mươi người thì đối phó với đàn em của Tạ Kiến An thôi cũng đã hơi quá sức, càng đừng nói tới những cao thủ của các thế lực ở vùng khác câu kết với Tạ Kiến Bình phái đến.

La Văn do dự một lúc rồi hỏi: “Anh Lâm, chỉ có chừng này người thôi sao? Thế này vẫn không đủ”.

La Văn cũng hơi ngại, dù sao vốn là anh ta xin Lâm Hàn giúp đỡ đi cứu Trương Thiên Sơn, bây giờ lại nói thế khó tránh khỏi có ý chán ghét và xem thường.

Nhưng quả thật số người quá ít, theo La Văn thấy vẫn còn chưa đủ, không thể thành công được.

Lâm Hàn nghe vậy nhìn về phía La Văn, cười nói: “Yên tâm đi, chắc chắn không chỉ có chừng này người. Những người còn lại không ở trong thành phố Đông Hải, tôi đã bảo họ đến thẳng thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông, đợi chúng ta ở bên đó”.

La Văn nghe vậy mới hơi yên tâm, nhưng trong lòng khó tránh khỏi vẫn còn chút lo lắng, lo lực lượng của Lâm Hàn không đủ.

Nhưng dù sao trước kia anh ta cũng đã đồng ý với Lâm Hàn lập tức xuất phát giải cứu Trương Thiên Sơn, đồng nghĩa tin tưởng Lâm Hàn, lúc này La Văn cũng không nhất thiết phải nghĩ nhiều, tin Lâm Hàn đến cùng là được.

Bây giờ, cao thủ ở bên đây đã tập kết xong, thời gian cũng đã đến giữa trưa.

Lâm Hàn nhìn các cao thủ, cũng không nói gì nhiều tránh lãng phí thời gian, ra lệnh ngay: “Bây giờ xuất phát, lập tức đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông!”
Chương 740: Năng lực chấp hành đáng sợ

Thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông, trong trang viên của Trương Thiên Sơn.

Khi đám người Lâm Hàn ở thành phố Đông Hải vùng Hoa Đông xuất phát, cùng lúc đó, Tạ Kiến An cũng đã nhận được tin tức, biết nhóm người Lâm Hàn đã lên đường đến bên này, cũng biết Tạ Kiến Bình bị trói dẫn theo.

Sau khi La Văn thoát khỏi, Tạ Kiến An đã sắp xếp người chú ý đến động tĩnh ở thành phố Đông Hải, nhất là động tĩnh của Lâm Hàn.

Lúc này, đám người Lâm Hàn xuất phát vốn cũng không bí mật gì, cứ quang minh chính đại mà đi, cho nên họ vừa xuất phát thì tin tức đã truyền đến tai Tạ Kiến An.

“Tổng cộng có hơn bốn mươi cao thủ mà cũng muốn đối phó với tôi? Đúng là nực cười!”, Tạ Kiến An cười lắc đầu, trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Lâm Hàn thế nào Tạ Kiến An không rõ, nhưng La Văn rõ ràng không phải tên ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Bây giờ anh ta đã dám dẫn theo hơn bốn mươi người đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông giải cứu Trương Thiên Sơn, vậy thì chắc chắn có sự đảm bảo nhất định.

La Văn xưa nay không làm những chuyện không chắc chắn, điều này Tạ Kiến An hiểu rất rõ.

Ban đầu sở dĩ ông ta vội vàng bắt La Văn, thậm chí mạo hiểm bị Trương Thiên Sơn phát hiện ra chỗ không ổn, chính là vì ông ta biết La Văn rất thông minh, chút gió thổi cỏ lay đều có thể bị La Văn phát hiện, kế hoạch của bọn họ cũng có khả năng bị anh ta phá hỏng.

Tạ Kiến An cũng biết, nếu ông ta không mạo hiểm bắt La Văn trước, kế hoạch bắt Trương Thiên Sơn chưa chắc đã thành công.

Lúc này, cùng với lúc Tạ Kiến An cảm giác có chỗ không đúng, ông ta cũng không nghĩ ra Lâm Hàn và La Văn rốt cuộc có động tĩnh gì.

“La Võ và Uông Nghĩa thế nào rồi?”, Tạ Kiến An lại hỏi.

“Đều đang đến đây, nhưng ít nhất phải mất hai ngày mới có thể đến được”, đàn em của Tạ Kiến An báo cáo.

Tạ Kiến An nghe vậy khẽ gật đầu, cũng hơi yên tâm.

Lúc này, Tạ Kiến An cũng không quan tâm được nhiều nữa, lập tức liên lạc với một số thế lực ở vùng khác, hứa với bọn họ một số lợi ích, mong bọn họ phái cao thủ đến giúp đỡ, từ đó đảm bảo mình có thể ngồi vào vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông.

Đến lúc này, Tạ Kiến An cũng không nghĩ được gì nhiều. Theo tình hình trước mắt, cho dù ông ta có thành công thì thế lực, cao thủ và sản nghiệp trong tay cũng không nhiều bằng khi ông ta chưa phản bội Trương Thiên Sơn.

Nhưng lại có điểm không giống, điểm này cũng là thứ hấp dẫn Tạ Kiến An nhất. Đó chính là ông ta có thể trở thành đại bàng núi vùng Bắc Đông. Cho dù đại bàng núi này không có nhiều quyền lợi như đại bàng núi trước kia, nhưng đấy cũng là vị trí mà ông ta mong ngóng đã lâu.

Sau khi liên lạc xong với những thế lực này, Tạ Kiến An lại đi gặp những cao thủ ở vùng khác đã đến thành phố Phụng Thiên, mời họ lên đường, đi mai phục đám Lâm Hàn nửa đường, giúp ông ta cứu em trai Tạ Kiến Bình.

Dù gì những cao thủ vùng khác cũng nhận được lợi ích mà Tạ Kiến An đã hứa hẹn lúc trước, huống hồ đi mai phục đám người Lâm Hàn cũng giúp bọn họ lật đổ thế lực của Trương Thiên Sơn ở vùng Bắc Đông, giúp bọn họ chia được miếng bánh ngọt này, cho nên bọn họ đồng ý với Tạ Kiến An.

Chẳng mấy chốc, thành phố Phụng Thiên có gần trăm cao thủ chuẩn bị sẵn sàng đợi xuất phát, đi mai phục đám người Lâm Hàn trên đường đến.

Mặc dù bọn họ phái đi chưa tới một nửa số cao thủ, nhưng dù sao trước kia cũng đã biết phía Lâm Hàn chỉ có hơn bốn mươi cao thủ, bọn họ một trăm cao thủ hoàn toàn có thể lấy hai đánh một, cộng thêm mai phục, thế là đã hoàn toàn đủ rồi.

Cùng lúc đó, một số cao thủ đến từ các địa phương khác nhau, các sản nghiệp khác nhau, những người này hoàn toàn không phải là thế lực vùng xám, trước kia có thể chỉ là những quản lý, nhân viên công ty bình thường, nhưng lúc này tất cả lại hội tụ về thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông.

Trên thực tế, bọn họ đều là cao thủ của nhà họ Lâm, thân phận thường ngày trông chẳng khác gì người bình thường, nhưng khi nhận được mệnh lệnh của Lâm Hàn, bọn họ sẽ lập tức lên đường dốc hết sức, thậm chí là hi sinh chính mình vì nhà họ Lâm.

Những người đến từ các địa phương khác nhau, các công ty khác nhau, các bộ phận khác nhau hoàn toàn không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Dù sao trông họ cũng chỉ là người bình thường, giống như đến nơi này công tác hoặc là du lịch.

Nhưng khi bọn họ gặp nhau lại ở cùng một khách sạn nơi ngoại ô thành phố Phụng Thiên.

Bình thường khách sạn này không có nhiều khách, nhưng bây giờ lại có đến mấy trăm khách một ngày.

Vậy mà khách sạn lại không hề bất ngờ, chỉ kinh doanh khách sạn như thường. Bởi vì thật ra khách sạn này cũng là một sản nghiệp của nhà họ Lâm, tầng lớp quản lý đều là người của nhà họ Lâm.

Đến tối, trong khách sạn đã tụ tập hơn ba trăm người, tất cả đều là cao thủ của nhà họ Lâm, bản lĩnh cao siêu, số lượng lại cực nhiều.

Những cao thủ này chỉ là cao thủ ở gần đây, còn có một số cao thủ ở xa cũng đang lần lượt tiến đến, số người cũng rất nhiều.

Sau khi những cao thủ này đến đây cũng không nhàn rỗi. Mặc dù Lâm Hàn chưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào cho bọn họ, nhưng bọn họ lại tự tìm việc để làm, chuẩn bị trước một số thứ.

Ngay sau đó bèn có người phụ trách sắp xếp đâu ra đấy, có cao thủ phụ trách chia ra khắp thành phố Phụng Thiên dò la tin tức về mọi mặt của thành phố gần đây, cũng có cao thủ xuất phát về phía thành phố Đông Hải, đón nhóm Lâm Hàn đến đây.

Người phụ trách dò la tin tức trong thành phố mau chóng dò la được chuyện đại bàng núi Trương Thiên Sơn bị đàn em phản bội, sự phân bố và thực lực mạnh yếu của các thế lực trong vùng, còn có thực lực mạnh yếu của một số thế lực vừa mới đến vùng Bắc Đông gần đây.

Những cao thủ phụ trách đón tiếp Lâm Hàn cũng mau chóng phát hiện được một nhóm cao thủ trăm người, sau khi điều tra thì biết được những người này đều là người đến từ liên quân của Tạ Kiến An, nơi ẩn nấp ở không xa lối vào đường cao tốc hướng đến thành phố Đông Hải.

Chẳng lâu sau, người của nhà họ Lâm đã ý thức được, những cao thủ của liên quân Tạ Kiến An rất có khả năng đến đó để mai phục Lâm Hàn.

Bấy giờ, bọn họ cũng ý thức được, liên quân Tạ Kiến An khả năng cao là kẻ địch của Lâm Hàn. Mục đích của những cao thủ nhà họ Lâm đến đây lần này hẳn là để đối phó với đám người là liên quân của Tạ Kiến An.

Dù sao bây giờ Lâm Hàn chưa đến nơi, bọn họ cũng không nhận được bất cứ mệnh lệnh nào của anh, nên không thể có bất cứ hành động nào với liên quân của Tạ Kiến An. Vì thế bọn họ chỉ tiếp tục điều tra tin tức, đồng thời phái đi hơn hai trăm cao thủ, phân bố ở gần một trăm cao thủ của liên quân Tạ Kiến An, giám sát hành động của bọn chúng. Nếu chúng thật sự định mai phục Lâm Hàn, đến lúc đó sẽ lập tức ra tay với bọn chúng, giúp đỡ Lâm Hàn.

Chỉ qua một buổi tối, cao thủ của nhà họ Lâm đã tìm hiểu rõ tình hình của thành phố Phụng Thiên, đồng thời thực hiện các biện pháp đối phó tương ứng.

Tất cả những thứ này đều là trong tình huống Lâm Hàn chưa đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, cao thủ của nhà họ Lâm đã tự động hoàn thành.

Nếu Lâm Hàn đưa ra một vài mệnh lệnh, rất có khả năng những cao thủ này đã giải cứu Trương Thiên Sơn ra trước khi nhóm người Lâm Hàn đến.

Năng lực chấp hành của cao thủ nhà họ Lâm đáng sợ vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK