Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316: Hả lòng hả dạ!

"Ông bắt họ làm gì?"

Vẻ mặt Lâm Hàn vẫn bình tĩnh, tò mò hỏi.

"Làm gì hả? Lâm Hàn, do cậu không biết điều, không nể nang mặt mũi nhà họ Hồng, bắt bọn họ là để trả thù cậu đấy!"

Hồng Nhai cười lạnh:

"Người đâu, đánh cho tôi!"

"Để thằng nhóc Lâm Hàn này nghe tiếng người nhà cậu ta gào hét thảm thiết thế nào!"

Chát!

Chát!

Đầu dây bên kia vang dội tiếng roi quất vào da thịt, Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải gào hét thảm thiết không thôi.

"Oái oái, đau quá! Đừng đánh nữa mà!"

"Ông tìm thằng vô tích sự Lâm Hàn kia mà đánh, tại sao lại bắt chúng tôi chứ! Á á á!"

"Đau chết tôi rồi!"

Tiếng gào hét thảm thiết văng vẳng không dứt.

Trong căn mật thất vài mét vuông, Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải bị roi quất đến rách da nát thịt, miệng vết thương máu me bê bết.

Toàn thân hai người đau rát.

Hai bên bọn họ là mỗi gã vạm vỡ tay cầm roi da, trên đó còn có chi chít gai nhọn.

"Lâm Hàn, cậu nghe thấy chứ? Tiếng gào hét của bố vợ và anh rể cậu đấy! Đây là điều mà nhà họ Hồng muốn cậu trả giá!"

Hồng Nhai cầm điện thoại lên, khàn giọng nói.

Trong bệnh viện, Lâm Hàn liếc mắt, sau cùng cũng không nhịn được bật cười.

Trận cười này còn làm anh động vào miệng vết thương, đau đến toát mồ hôi lạnh.

Lâm Hàn vội nhịn cười, anh nói:

"Trả thù tôi sao?"

"Đúng thế!"

Hồng Nhai cực kỳ đắc ý: "Lâm Hàn, tôi nói cho cậu biết, cậu không nên xúc phạm đến nhà họ Hồng, biết chưa hả?"

"Bây giờ, nếu cậu đồng ý bán Californium cho tôi, bố vợ và anh rể của cậu mới thoát khỏi cuộc giày vò này".

"Nếu không... Khà khà, chỗ tôi còn có nước ớt, ghế điện, ghế hùm! Đủ để làm bọn họ sống không bằng chết! Cậu đành lòng trơ mắt nhìn người thân mình bị hành hạ sao?"

Dứt lời, Hồng Nhai bật cười ha hả.

Ông ta tin Lâm Hàn sẽ đồng ý thôi.

Vì theo cách nghĩ của ông ta, những người giàu có ngoài cơ nghiệp gia tộc thì người thân của mình cũng rất quan trọng.

Tuổi đời Lâm Hàn còn trẻ mà đã có nhiều tài sản, đương nhiên tiền của cậu ta không phải tự thân làm ra mà do người thân cho.

Đối với Lâm Hàn, chắc chắn đám người thân này vô cùng quan trọng!

Cho nên, Lâm Hàn không có lý do gì mà từ chối cả.

Lúc này, đầu dây bên kia rơi vào lặng im.

Một lúc sau, giọng nói hờ hững của Lâm Hàn vang lên:

"Hồng Nhai, tôi không bao giờ bán Californium cho ông đâu, nếu ông muốn có nó thì tắm cho mát rồi lên giường ngủ một giấc đi, nằm mơ thì cái gì chả có được".

"Hở?", nghe thế, Hồng Nhai sửng sốt bật thốt:

"Lâm Hàn, ý cậu là sao, cậu không bán Californium cho tôi? Chẳng lẽ cậu cứ trơ mắt nhìn người thân của cậu bị tôi tra tấn lên bờ xuống ruộng sao?"

"Hồng Nhai, cầu xin ông đánh mạnh chút. Ông làm thế thì càng hả lòng hả dạ".

Giọng nói Lâm Hàn vô cùng nghiêm túc.

"Hả lòng hả dạ?"

Hồng Nhai liền biến sắc, chưng hửng cả người:

"Lâm Hàn, tôi tra tấn người thân cậu sống không bằng chết, cậu...cậu lại bảo là hả lòng hả dạ?!"

Hồng Nhai còn chưa dứt lời, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tít tít.

Lâm Hàn đã cúp máy.

Bởi vì Lâm Hàn sợ anh mà còn nói chuyện với Hồng Nhai nữa thì thật sự không kiềm được mà bật cười ha hả mất.

Cười cũng không sao, cơ mà động đến vết thương thì lại tiêu rồi.

Dưới mật thất phía bên kia.

Lúc này, toàn thân Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải không còn chỗ nào lành lặn, khắp nơi đều là vết thương đã rướm máu.

Ngay cả quần áo cũng bị rách tả tơi, không còn che chắn được bao nhiêu.

Sắc mặt hai người họ tái mét, hơi thở yếu ớt.

"Ôi trời ơi, tự dưng ngồi trong nhà mà cũng bị tai họa rơi trúng đầu!"

"Nếu có thù hằn gì thì đi mà tìm thằng vô tích sự Lâm Hàn kia đi, tại sao lại tìm chúng tôi chứ!"

"Đau chết tôi rồi! Tên Lâm Hàn khốn kiếp kia! Nếu không phải tại tên vô tích sự nhà mày thì tao với bố ra nông nỗi này sao?"

Hai người cùng nghiến răng nghiến lợi, oán hận ngút trời.

Nhìn biểu hiện của hai người họ, lúc này Hồng Nhai mới cảm thấy có gì đó sai sai.

"Ông chủ, điều tra được rồi!"

Một gã vạm vỡ đi đến, trầm giọng nói:

"Từ trước đến giờ, quan hệ của tên Lâm Hàn kia với bố vợ và anh rể cậu ta vẫn luôn bất hòa, hơn nữa có thể nói là chướng mắt nhau".

"Không ít lần, bố vợ và anh rể đã trù dập cậu ta, vì thế có lẽ Lâm Hàn đã ghim hai người họ từ lâu".

"Nói vậy, có bắt hai người này cũng vô ích?"

Sắc mặt Hồng Nhai xám ngắt: "Hơn nữa, nếu chúng ta hành hạ hai người này lên bờ xuống ruộng thì Lâm Hàn kia càng hả hê thêm?"

"Chắc là vậy rồi ạ, bởi vì mặt ngoài thì quan hệ bọn họ xem như là hòa thuận, nhưng khi đứng ở bờ vực thì lúc nào cũng có thể trở mặt thành thù", gã vạm vỡ trầm giọng.

"Chết tiệt!"

Hồng Nhai đập bàn quát:

"Phung phí bao nhiêu thời gian và công sức điều tra được nhà của Lâm Hàn, rồi bắt cóc người thân của cậu ta! Nhưng hai tên này lại là kẻ thù của Lâm Hàn! Đúng là công dã tràng mà!"

"Đúng rồi đó!", Dương Cảnh Đào cạnh đó nghe được liền bất mãn nói:

"Các người có thù hằn gì với thằng Lâm Hàn thì đi mà tìm nó, tìm chúng tôi làm gì?"

"Đúng vậy, tôi và bố đang uống rượu ở nhà chuẩn bị lo chuyện ma chay cho Lâm Hàn! Các người tự dưng lại bắt chúng tôi, rốt cuộc các người muốn gì hả!", Triệu Tứ Hải cũng nói:

"So với đám người ngoài mấy người, chúng tôi còn mong Lâm Hàn chết sớm hơn nữa cơ!"

"Còn không nhanh thả chúng tôi ra đi!"

"Đúng vậy, mau thả ra!"

"Mẹ kiếp!", Hồng Nhai tức đến phùng mang trợn mắt:

"Hại ông đây phí sức một trận, đánh 20 roi cho tôi!"

Nghe thế, sắc mặt hai người họ thờ thẫn.

Cái roi da kia chi chít gai nhọn, ba bốn roi đã làm người ta sống không bằng chết rồi, 20 roi này có khác gì muốn đánh chết bọn họ không chứ!

...

Tại bệnh viện nhân dân, sau khi Lâm Hàn cúp điện thoại, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên đã lăn ra ngủ tiếp.

Thời gian vội vã trôi qua, chớp mắt đã qua nửa tháng.

Trong nửa tháng này, Lâm Hàn đều nằm trên giường dưỡng thương, Dương Lệ giao hết việc của khu Bành Hộ cho trợ lý làm, đích thân cô đến bệnh viện chăm sóc Lâm Hàn mỗi ngày.

Trong phòng bệnh.

Dương Lệ ngồi ở mép giường, cẩn thận tháo băng gạc cho Lâm Hàn.

Từng mảng băng gạc rơi xuống, vết thương khoảng cỡ ngón cái ở bụng Lâm Hàn hiện ra.

Vết thương này là khi phẫu thuật gắp đạn ra để lại.

Vùng thịt này đã lên da non, đỏ ửng lên và cũng hơi ngứa.

"Xem ra tầm nửa tháng nữa là miệng vết thương có thể lành rồi, vảy bong ra thì sẽ để lại sẹo", Lâm Hàn nhìn vết thương rồi cười nói.

"Đúng vậy! Bác sĩ cũng nói, không ngờ khả năng phục hồi của ông xã lại nhanh đến thế, ông ấy còn nghĩ là phải hơn cả tháng thì mới đóng vảy được".

Dương Lệ nhìn vết thương, vui mừng nói.

Lâm Hàn càng sớm hồi phục thì đương nhiên cô càng vui vẻ rồi.

Lâm Hàn lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, khả năng hồi phục của anh nhanh hơn người bình thường gấp hai ba lần, ắt hẳn có liên quan đến những trận huấn luyện kinh khủng hồi nhỏ.

È è è...

Bỗng nhiên điện thoại anh rung lên, anh cầm lên thì thấy Hàn Hinh Nhi gọi đến.

"Alo", Lâm Hàn nhận cuộc gọi.

"Cậu Lâm, không xong rồi, những bệnh viện mua thiết bị xạ trị có kim loại Californium của nhà họ Hàn chúng tôi ở quanh thành phố Đông Hải đều muốn trả lại!"

Giọng điệu Hàn Hinh Nhi vô cùng nghiêm trọng.
Chương 317: Trở lại quán bar Dạ Sắc

"Trả lại hết? Nguyên nhân là gì?", Lâm Hàn khẽ nhíu mày.

"Đã điều tra được, do một người tên Hồng Nhai giở trò", Hàn Hinh Nhi sốt ruột nói:

"Người này rất có tiếng nói trong lĩnh vực thiết bị trị liệu ở Hoa Đông. 30% thiết bị trị liệu của tất cả bệnh viện ở khắp Hoa Đông đều do nhà máy sản xuất dưới trướng Hồng Nhai cung cấp".

"Hồi trước, bố tôi từng có ý định hợp tác với Hồng Nhai".

"Về việc những bệnh viện ở thành phố Đông Hải đồng loạt trả lại thiết bị trị liệu có kim loại Californium đều là chỉ thị của Hồng Nhai".

"Quả nhiên là Hồng Nhai!"

Ánh mắt Lâm Hàn lạnh đi, nửa tháng trước, Hồng Nhai đã bắt cóc Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải.

Âm mưu này bất thành, giờ lại giở trò mạnh tay hơn, trả lại hết tất cả thiết bị xạ trị có kim loại Californium.

Những thiết bị xạ trị có Californium này mỗi năm có thể giúp Lâm Hàn kiếm được hàng trăm triệu tệ, nhưng Hồng Nhai cả gan bắt những bệnh viện kia trả lại hết toàn bộ.

Có khác gì cắt đứt con đường làm ăn của người khác, ra tay giết bố mẹ người ta đâu.

Đáy mắt Lâm Hàn càng thêm rét lạnh, vả lại, anh cũng không nghĩ rằng một mình Hồng Nhai có đủ khả năng khiến cho những bệnh viện kia trả lại hết toàn bộ số thiết bị đó.

Sau lưng ông ta còn có một thế gia Hoa Đông là nhà họ Hồng chống lưng.

"Cậu Lâm, tiếp theo phải làm gì? Thiết bị xạ trị Californium vừa tung ra không bao lâu, chúng ta vẫn chưa thu hồi lại đủ vốn chế tạo nữa, bây giờ chưa có được lợi nhuận mà đã bị trả về toàn bộ, sau chuyện này chúng ta sẽ bị lỗ hết mấy trăm triệu tệ đấy!"

Hàn Hinh Nhi vẫn đang rất sốt ruột, thiết bị xạ trị Californium không chỉ liên quan đến Lâm Hàn mà cũng ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của nhà họ Hàn nữa.

Nên biết, có những thiết bị này, nhà họ Hàn mới có cơ hội lớn để bước đến ngưỡng cửa thế gia trong vòng hai đến ba chục năm tới.

Nhưng lúc này, còn đường đó lại bị cắt ngang, sao có thể không sốt ruột?

"Tôi sẽ giải quyết chuyện này", Lâm Hàn nhàn nhạt nói: "Cô làm tốt việc của mình là được".

Nghe thế, Hàn Hinh Nhi mới thở ra, nếu Lâm Hàn nói sẽ giải quyết thì chắc chắn sẽ ổn thỏa thôi.

Đây là sự tin tưởng tuyệt đối với Lâm Hàn.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn lại gọi cho Triệu Nhu.

Thiết bị xạ trị Californium bị trả về, không biết tình hình trị liệu của Triệu Nhu sẽ như thế nào.

Nếu ngay lúc chưa hoàn thành đợt điều trị, vậy thì phiền phức rồi.

Chỉ trong chốc lát, Triệu Nhu đã bắt máy.

Theo lời Triệu Nhu, đợt điều trị đã kết thúc, tế bào ung thư đã bị loại trừ hoàn toàn, bây giờ chỉ cần yên tâm điều dưỡng cơ thể là được.

Nhận được tin này, Lâm Hàn mới cảm thấy yên lòng.

"Trụ sở chính của nhà họ Hoàng ở Kim Lăng, mà nhà họ Hồng - Hoa Đông, trụ sở chính cũng nằm ở đấy. Một nhà thì ám sát tôi, làm tôi suýt bỏ mạng. Một nhà thì phá chén cơm của tôi, làm tôi thua lỗ mấy trăm triệu tệ. Xem ra đúng là không đến Kim Lăng không được mà!"

Lâm Hàn đặt điện thoại di động xuống, đáy mắt toát ra mùi chết chóc.

...

Mấy ngày sau, trời sập tối, ráng chiều đỏ rực khắp một vùng trời, làn gió hiu hiu thổi vào người vô cùng thoải mái.

Tại quán bar Dạ Sắc.

Một chiếc GMC màu trắng chậm rãi chạy đến, cửa xe mở ra, một chàng trai bước xuống.

Vóc dáng chàng trai này có phần gầy yếu, trông như một người tri thức tay trói gà không chặt, nhưng toàn thân lại phảng phất một loại khí chất bí ẩn.

Sau khi xuống xe, chàng trai này chắp tay sau lưng bước vào quán bar.

Đèn bên trong quán bar hơi mờ tối.

Đứng sau quầy bar là một người đàn ông trung niên để râu cá trê, khóe mắt đã có vài nếp nhăn, ông ta đang cầm khăn trắng cẩn thận lau một cái ly đế cao.

Bên cạnh là một cô gái nhuộm tóc vàng, tay cầm cây lau chăm chỉ lau sàn.

Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông trung niên cũng không ngẩng đâu lên nhìn mà tiếp tục lau ly, nói:

"Bây giờ quán chúng tôi vẫn chưa mở cửa, cảm phiền 7 giờ tối quay lại nhé!"

Nói xong, bên kia vẫn im lặng không trả lời.

Đàn ông trung niên hơi lấy làm lạ, chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức biến đổi:

"Chú...chú em Lâm Hàn!"

Chàng trai đang đứng trước cửa chính là Lâm Hàn.

Người đàn ông trung niên đương nhiên là Trần Nam, còn người đang lau sàn bên cạnh là Hà Lộ.

Nghe thấy hai tiếng "Lâm Hàn", ánh mắt Hà Lộ sáng lên, đứng thẳng lên nhìn sang cũng vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ:

"Lâm Hàn!"

"Chú em Lâm Hàn, vết thương cậu sao rồi?"

Trần Nam bỏ cái ly đế cao qua một bên, nhanh chóng bước đến lo lắng hỏi.

Hà Lộ cũng chạy đến, mặt đầy quan tâm.

"Đỡ hơn nhiều rồi, vết thương đã đóng vảy, không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn thôi", Lâm Hàn mỉm cười nói.

Nghe thế, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, Lâm Hàn bình an vô sự thì bọn họ mới yên tâm.

Sau đó, dường như Trần Nam nhớ đến điều gì, sắc mặt bỗng dưng lại mất tự nhiên:

"Lâm...Lâm Hàn, bây giờ tôi nên gọi cậu thế nào đây, gọi là anh Hàn hay là cậu Lâm?"

"Dù sao ngay cả Ngô Xuyên cũng gọi cậu là anh Hàn. Mà Ngô Xuyên lại là đại ca của tôi, hơn nữa giờ còn là người lãnh đạo vùng xám".

"Nếu tôi gọi cậu là chú em Lâm Hàn, có phải thất lễ quá rồi không".

Nghe thế, Hà Lộ cũng chợt biến sắc, trong lòng thấp thỏm không yên.

"Vẫn gọi tôi là chú em Lâm Hàn đi, chúng ta là bạn bè mà, đừng khách sáo như vậy chứ", Lâm Hàn xua tay nói.

"Được!"

Trần Nam gật đầu, ông ta cũng không phải kiểu ngươi thích câu nệ.

"Lâm Hàn, vậy tôi vẫn gọi tên anh nhé!"

Hà Lộ vỗ vai Lâm Hàn, lại bày ra dáng vẻ cẩu thả:

"Anh nào biết, hôm ở Trần Công Quán, ngay lúc chứng kiến Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đồng loạt gọi anh Hàn và cậu Lâm, tôi với anh Nam sợ đến ngây người".

"Chúng tôi làm sao biết được lai lịch của anh lại khủng khiếp đến vậy, ngay cả Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều phải cung kính với anh! Anh với chúng tôi đúng là người của hai thế giới và tầng lớp cũng khác nốt!"

Lâm Hàn bật cười, anh cũng không biết nên trả lời thế nào.

Dù sao anh cũng đã lường trước, một khi hai người này biết rõ lai lịch của anh, chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề khoảng cách.

"Sau khi anh bị ám sát, Ngô Xuyên quyết liệt lắm, vây toàn bộ chúng tôi ở Trần Công Quán, còn nói người nào dám trốn sẽ giết chết tại chỗ! Vả lại còn nói, nếu anh có mệnh hệ gì chúng tôi cũng sẽ chôn theo luôn", Hà Lộ nói tiếp:

"Đúng là phát rồ! Nhưng cũng may anh không sao, ba ngày sau, Ngô Xuyên đã thả chúng tôi. Nếu anh có chuyện gì, đám người chúng tôi ắt hẳn bị chôn theo thật rồi!"

Lâm Hàn vô lực lắc đầu, Ngô Xuyên làm thế đúng là có hơi quá đáng.

"Lắm chuyện!", Trần Nam trừng mắt: "Cái gì mà 'nếu anh có chuyện' hả? Câu này khác gì cô đang trù ẻo chú em Lâm Hàn chết không chứ?!"

Hà Lộ lè lưỡi, ngậm miệng không nói nữa, cũng cảm thấy những câu vừa rồi mình nói có hơi quá đáng, nhưng cũng do cô ta ăn nói không biết suy nghĩ mà thôi.

"Thôi được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi, Trần Nam, tôi đến tìm anh là có việc nghiêm túc cần nói", Lâm Hàn mở miệng nói.

"Chuyện gì vậy?"

Nói đến chuyện nghiêm túc, vẻ mặt Trần Nam liền nghiêm lại, dẫn Lâm Hàn đến một băng ghế ngồi xuống.

"Ngày mai tôi định đến Kim Lăng một chuyến, tôi muốn anh đi cùng", Lâm Hàn nói.

"Tôi đi với cậu?", Trần Nam sửng sốt, sau đó tò mò hỏi: "Lâm Hàn, Kim Lăng là tỉnh lỵ của tỉnh Tô, ở đấy thâm sâu khó dò, cậu đến đó làm gì?"

"Trả thù".

Lâm Hàn nói.

"Trả thù á!"

Trần Nam nheo mắt, hai chữ này thốt ra đằng đằng sát khí, làm cả người ông ta run lên, ớn lạnh toàn thân.

Trong lòng ông ta lờ mờ đoán được mục đích của Lâm Hàn khi đến Giang Tô.
Chương 318: Tần Liên

Bên cạnh, ánh mắt Hà Lộ dao động.

Tuy cô ta không giỏi ăn nói nhưng đầu óc không có vấn đề, liền nghĩ ngay tới việc Lâm Hàn đi Kim Lăng chắc chắn là để trả thù gã mặc áo khoác đen đã ám sát anh.

“Tôi đi cùng cậu!”, Trần Nam suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi cũng có một số việc ở Kim Lăng vẫn chưa làm, vừa hay phải giải quyết”.

Lâm Hàn nhìn Trần Nam, không hỏi chuyện gì, Trần Nam có thể dứt khoát đồng ý như vậy anh đã rất hài lòng.

Sở dĩ kêu Trần Nam đi cùng, trong lòng Lâm Hàn tự có tính toán.

“Anh Nam, Lâm Hàn, tôi cũng đi!”

Hà Lộ bên cạnh vội vã nói:

“Kim Lăng là cố đô của 6 triều đại! Nghe nói ở đó có nhiều cảnh đẹp, sông Tần Hoài, đền thờ Khổng Tử,… tôi vẫn luôn muốn đến đó tham quan!”

“Tiểu Lộ, lần này đi là có việc cần giải quyết, không phải đi du lịch!”, Trần Nam trừng Hà Lộ: “Cho nên, cô không thể đi!”

“A…”

Nghe những lời này, gương mặt Hà Lộ tỏ ra thất vọng: “Nhưng mà tôi cũng muốn đi”.

“Trần Nam đi rồi, quán bar phải có người quản lý, cô vẫn nên ở lại thì hơn”.

Lâm Hàn mỉm cười nhìn Hà Lộ, lần này đi Kim Lăng nguy hiểm trùng trùng, mang theo Hà Lộ có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Thôi được, vậy tôi không đi nữa!”

Trần Nam và Lâm Hàn đều không đồng ý, Hà Lộ càng thất vọng hơn. Vả lại cô ta cũng biết Trần Nam đi rồi, quán bar cần cô ta quản lý.

“Còn về thời gian, 8h sáng mai, tới lúc đó tôi đến đón anh”, Lâm Hàn lại nói.

“Được!”

Trần Nam gật đầu.



7h30 sáng hôm sau.

Tại biệt thự núi Vân Mộng.

“Ông xã, anh thật sự phải đi Kim Lăng hả?”

Dương Lệ đứng trước cửa biệt thự, vẻ mặt lưu luyến, tuy cô không biết Lâm Hàn đi Kim Lăng để làm gì, nhưng cô hiểu rõ nếu như không phải chuyện quan trọng thì Lâm Hàn sẽ không đi.

“Ừm”, Lâm Hàn gật đầu, bỏ hành lý vào cốp xe.

Trong hành lý có mấy bộ quần áo và thuốc của Lâm Hàn.

Vết thương trên eo Lâm Hàn vẫn chưa lành, vì thế phải mang theo một số thuốc chống viêm, làm liền vết thương…

“Bà xã, khoảng thời gian anh đi Kim Lăng, nếu em gặp phiền phức gì thì có thể liên lạc với Ngô Xuyên. Nếu như Ngô Xuyên không giải quyết được thì gọi cho anh”.

Lâm Hàn hôn lên trán Dương Lệ, dặn dò.

“Vâng!”

Dương Lệ ngoan ngoãn gật đầu, lại nói: “Phải rồi ông xã, Nhã Thiến đã nghỉ việc ở công ty chúng ta rồi, cũng đi đến Kim Lăng, hơn nữa đã đi được một khoảng thời gian rồi, cậu ấy chắc sẽ hiểu rõ tình hình bên đó”.

“Đến đó nếu anh có gặp trở ngại gì thì có thể liên hệ với cậu ấy”.

“Anh biết rồi”.

Lâm Hàn mỉm cười nhưng không quá để tâm những lời Dương Lệ nói.

Nói thêm một hồi, Lâm Hàn mới lưu luyến tạm biệt Dương Lệ.

Rời khỏi núi Vân Mộng, Lâm Hàn lái xe đến quán bar đón Trần Nam.



9h sáng, một chiếc GMC chầm chậm đi vào trạm thu phí cao tốc thành phố Đông Hải, sau đó rẽ vào cao tốc Kim Hải.

“Hôm nay trời âm u quá, hình như sắp mưa rồi”.

Lâm Hàn ngồi bên ghế lái phụ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời tiết âm u, mây đen gom lại thành từng đám khiến bầu trời tối đen như mực, không khí có chút oi bức.

Trên người Lâm Hàn đặt một tập tài liệu.

Đây là những tài liệu liên quan đến vị trí, quy mô các chuỗi cửa hàng của siêu thị Hoa Nhuận do Lương Huy chuẩn bị.

Lần này Lâm Hàn đến Kim Lăng ngoại trừ giải quyết vấn đề giữa hai nhà Hoàng - Hồng, thì vẫn còn một việc khác đó là khai trương chi nhánh của siêu thị Hoa Nhuận ở thành phố Kim Lăng, rộng hơn là cả tỉnh Tô.

Dù gì anh cũng chỉ có 1 năm để mở rộng chuỗi cửa hàng của siêu thị Hoa Nhuận, thế nên phải đẩy nhanh tiến độ.

Trần Nam đang lái xe cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười:

“Đúng vậy, thời tiết Giang Nam vào mùa này là như vậy, rất thất thường. Trước khi tới đây tôi đã xem dự báo thời tiết, nói rằng có mưa lớn”.

Lâm Hàn gật đầu, không nói gì.

Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, là ông Vân.

“Cậu Lâm, có tin tức cần báo cho cậu”, giọng của ông Vân cung kính truyền tới.

“Tin tức gì?”, Lâm Hàn hỏi.

“Cậu có thể kí hợp đồng vận chuyển với nhà họ Vương, tuy rằng hơi chậm nhưng những người đứng đầu trong gia tộc đều rất kinh ngạc, đặc biệt là ông bà chủ Lâm. Coi như bọn họ đã công nhận năng lực của cậu rồi”, ông Vân nói:

“Bà chủ Lâm kêu tôi thông báo cho cậu, bà ấy sẽ dành chút thời gian đến Hoa Hạ thăm cậu”.

“Mẹ tôi tới tìm tôi?”

Lâm Hàn ngẩn người, hít thở khó khăn.

“Đúng vậy, nhưng chưa có thời gian cụ thể”, ông Vân nói.

“Được rồi, tôi biết rồi”.

Lâm Hàn gật đầu, nhưng không hy vọng gì nhiều.

Bởi vì trong trí nhớ của anh, từ nhỏ bố mẹ đã rất bận rộn, căn bản không có thời gian bên cạnh anh. Nói đến thăm anh có lẽ 8 phần cũng chỉ là lời nói ra miệng, nhất định không thể ôm quá nhiều hy vọng.

Dù sao càng hy vọng sẽ càng thất vọng.

Sau khi tắt máy, Lâm Hàn nhắm mắt dưỡng thần, từ từ chìm vào giấc ngủ, Trần Nam im lặng lái xe.

Không biết đã ngủ bao lâu, Lâm Hàn lúc này mới tỉnh giấc.

“Còn chạy bao lâu nữa?”, Lâm Hàn ngáp một cái, xoa trán.

“Còn khoảng 2 tiếng nữa là ra khỏi cao tốc”.

Trần Nam ngậm điếu thuốc, mở cửa sổ xe:

“Lâm Hàn, phía trước là trạm dừng chân, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một lát không?”

“Cũng được!”

Lâm Hàn gật đầu, anh không mệt nhưng quan trọng là Trần Nam, ông ta lái xe lâu như vậy, cộng thêm thời tiết âm u, tầm nhìn không tốt nữa, nhất định sẽ rất mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một lát.

5 phút sau, xe chạy vào trạm dừng chân.

Dừng xe xong, hai người đều xuống xe.

Trạm dừng chân Kim Dương.

Lâm Hàn nhìn tấm biển cỡ lớn, bên trong có không ít cửa tiệm, bán xúc xích nướng, bánh chưng, bánh bao, nồi hấp bốc khói nghi ngút, còn có tiếng rao bán vang vọng.

Con đường cao tốc này người qua lại nhiều, do đó người ở trạm dừng chân cũng rất nhiều, xe tư nhân, xe khách đường dài đỗ kín trạm.

Brừm…

Tiếng động cơ vang lên, một chiếc Mercedes-Benz thương mại V260 từ từ chạy tới, dừng bên cạnh xe Lâm Hàn.

Cửa xe mở, một cô gái, bàn tay xinh đẹp nắm lấy lưng váy, bước ra từ trong xe.

Cô gái này khoảng chừng 20 tuổi, cơ thể nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy dài màu trắng, chân váy chạm đất, cả người cô ấy toát ra sự cao quý nhưng cũng có chút thuần khiết.

Cô ấy có khuôn mặt tròn xinh đẹp, cánh môi mỏng hồng hào và đôi mắt long lanh, giữa ấn đường còn có một nốt ruồi đỏ, chẳng khác nào bước ra từ tranh vẽ.

Phía sau cô gái có 2 người đàn ông đeo kính đen lực lưỡng, hình như là vệ sĩ, còn có một người phụ nữ tầm 40 đến 50 tuổi, cơ thể hơi mập mạp đi theo phía sau.

Cô gái ấy vừa bước xuống xe đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, đặc biệt là mấy gã đàn ông nhìn thấy cô ấy, ánh mắt liền trở nên nóng bỏng.

“Xinh đẹp quá đi mất!”

“Giống y như tiên nữ vậy!”

“Nhìn quen quá…hình như là Tần Liên”.

“Đúng là Tần Liên!”

“Không ngờ có thể gặp được cô ấy ở trạm dừng chân này!”



Có người không kiềm chế được lấy điện thoại ra chụp hình.

Lâm Hàn không mấy hứng thú với người họ Hồng gì đó, cùng Trần Nam đi thẳng vào trạm.

Giải quyết nhu cầu sinh lý xong, Lâm Hàn và Trần Nam rời khỏi nhà vệ sinh.

Đùng, đùng!

Một tia chớp dài xé rách bầu trời.
Chương 319: Sông Tần Hoài

Ầm!

Tiếp đó, một tiếng sấm vang dội trên bầu trời.

Gió lớn gào rít, mưa rơi lộp bộp như trút nước.

“Mưa rồi!”

Người bên ngoài trạm dừng chân đều vội vàng chạy lên xe.

“May mà chúng ta có mang theo ô, nếu không thì ướt như chuột lột rồi”, Trần Nam cầm ô, cười khà khà.

Lúc này, cô gái mặc váy trắng ban nãy cũng đi đến cửa.

Nhìn màn mưa trắng xoá bên ngoài, đôi mày rậm của cô khẽ nhíu lại, hình như không mang ô.

“Tôi bảo người đưa cô qua đó nhé”.

Lâm Hàn chỉ về phía Trần Nam, mỉm cười với cô gái: “Vừa hay xe của cô đỗ ngay bên cạnh xe chúng tôi, tiện đường”.

Nếu như lúc nãy không nghe nhầm thì tên của cô gái này là Tần Liên.

“Được thôi!”

Ánh mắt Trần Nam chợt loé lên sau đó nhanh chóng mở ô, ông ta cảm thấy Lâm Hàn chắc chắn đã nhìn trúng cô gái này rồi, muốn tán tỉnh đây mà.

“Không cần đâu, cảm ơn”, Tần Liên lắc đầu, giọng nói cực kì dễ nghe: “Trong xe tôi có ô, đợi lát nữa trợ lý sẽ đem đến”.

“Ok”

Lâm Hàn gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.

Anh chỉ nghĩ đơn giản tiện tay giúp đỡ, nếu Tần Liên đã từ chối, vậy thì anh cũng không miễn cưỡng.

“Này, nhóc con, cậu làm cái gì vậy!”

Bỗng nhiên một giọng nói giận dữ vang lên.

Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đeo kính, thân hình hơi mập mạp bước nhanh tới, anh mắt lạnh lẽo, cảnh giác nhìn Lâm Hàn;

“Sao nào, dám tán tỉnh Tần Liên chúng tôi giữa thanh thiên bạch nhật vậy hả? Cậu không chịu xem bộ dạng của mình trong bãi nước tiểu là cái thứ gì!”

Trong mắt bà ta đầy vẻ châm chọc.

“Dì Trương, không phải vậy đâu”, còn chưa đợi Lâm Hàn mở miệng thì Tần Liên đã lên tiếng: “Mưa lớn như vậy, anh trai này có ô, anh ấy chỉ tiện đường nên muốn đưa tôi ra xe mà thôi, xe anh ấy đỗ cạnh xe chúng ta, vừa hay cùng đường”.

“Cạnh xe chúng ta?”

Ánh mắt dì Trương dao động, nhìn bên ngoài.

Bên cạnh chiếc Mercedes-Benz của bọn họ quả thật có một chiếc xe màu trắng.

Nhưng mưa to quá làm cho tầm nhìn trở nên mờ ảo, chiếc xe đó hình như là xe Van.

“Hơ, lái một chiếc Van mà cũng đòi chở Tần Liên của chúng tôi? Nhóc con, cậu thật không biết tự lượng sức mình!”

Dì Trương ngó nghiêng Lâm Hàn, ánh mắt càng thêm châm chọc:

“Cậu cũng không chịu nghe ngóng thử Tần Liên của chúng tôi là ai! Cả vùng Dương Châu, Kim Lăng, Đan Đồ này không ai không biết cô ấy, người muốn tán tỉnh cô ấy tài sản cũng phải hơn chục triệu. Cậu có bản lĩnh đó không?”

Lâm Hàn liếc mắt xem thường, không ngờ mụ đàn bà đó lại độc mồm độc miệng như vậy, anh còn chưa nói lời nào, bà ta đã nói bao nhiêu thứ.

Hơn nữa, Lâm Hàn cũng chỉ đơn giản muốn giúp đỡ thôi.

“Trần Nam, chúng ta đi”.

Lâm Hàn bước ra ngoài, anh lười nói lời thừa thãi với mụ đàn bà đó.

Trần Nam vội vàng bật ô che cho Lâm Hàn, hai người đi ra xe.

Lúc này, hai gã cao to đeo kính đen cũng đi ra từ nhà vệ sinh.

“Hơ, nhìn thấy vệ sĩ tới liền muốn chạy, thằng nhóc cậu cũng có mắt đấy!”

Dì Trương nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Hàn, hừ lạnh một tiếng: “Nếu không thì vệ sĩ nhất định sẽ đánh cậu một trận ra hồn!”

“Cậu, nhanh ra xe lấy ô lại đây! Hôm nay cô Tần Liên của chúng ta có buổi biểu diễn ở sông Tần Hoài, ở đó toàn là con cháu nhà giàu, chúng ta không thể chậm trễ dù chỉ một giây”.

Dì Trương chỉ vào một tên vệ sĩ.

“Vâng!”

Vệ sĩ lập tức chạy vào màn mưa.



Rời khỏi trạm dừng chân, hai người Lâm Hàn đi vào cao tốc tiếp tục đến Kim Lăng.

Bởi vì trời mưa to nên phải chạy chậm, hơn 3 tiếng đồng hồ chiếc GMC mới chạy vào thành phố Kim Lăng.

Kim Lăng là tỉnh lị của Tô Tỉnh, là cố đô của 6 triều đại.

Đây là một thành phố phồn hoa, dân thường trú ở đây lên tới chục triệu hộ, GDP xếp thứ nhất thứ hai trong GDP của cả tỉnh Tô.

Là một thành phố du lịch điển hình, đền thờ Khổng Tử, sông Tần Hoài, lăng Trung Sơn...

Cũng là một thành phố hứng chịu nhiều đau thương, đặc biệt trong thời kỳ kháng chiến ở thế kỷ trước.

Và còn là một thành phố tranh giành quyền lực vô cùng tàn khốc.

Có thể nắm trong tay thành phố Kim Lăng thì việc nhậm chức ở Thiên Kinh, trở thành người sở hữu quyền lực tối cao của Hoa Hạ trong tương lai về cơ bản là điều hiển nhiên.

Có thể nói, Kim Lăng là “long môn” của tỉnh Tô.

Bước qua long môn, chuyển mình thành rồng mới thực sự là đứng trên đỉnh cao quyền lực.

Nếu như không thể vượt qua long môn thì cả đời cũng chỉ có thể làm một chú cá nhỏ trong hồ.

Đồng thời đây cũng là một thành phố ngoạ hổ tàng long.

Tổng bộ của ba gia tộc lớn ở Hoa Đông và nhà họ Hồng đều đặt ở Kim Lăng, còn có thế lực của vô số các gia tộc lớn nhỏ khác đang tranh giành, hợp tác, xung đột lẫn nhau.



“Cậu Lâm, nơi chúng ta đang đứng là khu vực Tần Hoài của Kim Lăng, tiếp theo phải đi đâu?”, Trần Nam xem bản đồ rồi hỏi Lâm Hàn.

“Tìm một khách sạn ở tạm trước đã”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

“Được!”

Khách sạn Hilton.

Lâm Hàn và Trần Nam đặt một phòng tổng thống.

Sắp xếp hành lý xong, Lâm Hàn thay một bộ quần áo rộng rãi, thoáng mát sau đó đi tìm Trần Nam.

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo một vòng, lần đầu tiên tôi tới Kim Lăng, nhân tiện thưởng thức một chút phong cảnh nơi đây”.

“Được”

Hai người rời khỏi khách sạn.

Phong cảnh nổi tiếng nhất ở khu vực Tần Hoài của Kim Lăng đương nhiên là sông Tần Hoài.

Bây giờ đã là chạng vạng, mưa cũng đã tạnh từ lâu, sau cơn mưa không khí cực kì mát mẻ, ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời phía tây.

Lái xe khoảng 1 giờ đồng hồ thì Lâm Hàn và Trần Nam cũng đã đến thắng cảnh sông Tần Hoài.

Trời chập tối, người đến đây rất đông.

Nước sông Tần Hoài chảy róc rách, trên mặt sông phủ kín đèn hoa trông vô cùng đẹp mắt.

“Cảnh sắc thực sự rất đẹp”.

Lâm Hàn chắp tay sau lưng, ngắm nhìn phong cảnh.

Mười dặm quanh Tần Hoài là nơi phát triển rực rỡ của sáu triều đại.

Hoa dại dưới chân cầu Chu Tước, ánh chiều tà trong ngõ Ô Y. Ngõ Ô Y, cầu Chu Tước, nhà cổ Vương Tạ... đủ các cảnh đẹp khiến Lâm Hàn không kịp thưởng thức hết.

Lúc này, một chiếc thuyền hoa 3 tầng màu đỏ trên sông chậm chậm dạt vào bờ.

Trên thuyền treo một bức màn màu đỏ, bên trong có bàn ăn, còn có rất nhiều bóng dáng thướt tha khiến khách du lịch phải dừng chân lại nhìn ngắm.

“Chậc, chậc, chậc, thuyền hoa này oách thật!”

“Thật đấy, bên trong hình như còn có người nhảy múa, muốn đi xem thử quá!”

“Anh chỉ có thể nghĩ thôi, không thấy mấy chữ dán trên thuyền hả? Vào một lần, 20 ngàn tệ”.

“20 ngàn!”

Người muốn đi xem lúc nãy liền hít một hơi, 20 ngàn tệ gần bằng một năm tiền lương của anh ta rồi.

“Đúng là người có tiền mới có thể vui chơi ở đây được!”



“Trần Nam, chúng ta vào chơi một lát không?”, Lâm Hàn nhìn thuyền hoa, khẽ cười.

Thuyền hoa neo lại bên bờ đợi khách vào thăm quan.

“Chẳng lẽ chúng ta vào uống rượu nhìn người đẹp hả?”

Trần Nam nhìn thuyền hoa một cái, kinh nghiệm của ông ta trong giang hồ cũng không ít, vừa nhìn liền biết chỗ này chắc chắn là nơi mấy tên con cháu nhà giàu uống rượu, ngắm gái.

“Chỉ vào xem thử thôi”, Lâm Hàn thành thật nói.

“Được!”

Trần Nam gật đầu.

Hai người đi vào thuyền.

“Hai anh ơi, mỗi người vào thuyền trả 20 ngàn tệ nhé, hôm nay có Tần Liên nổi tiếng gần xa tới biểu diễn, giá này thật sự rất hời luôn nha!”, một cô gái trang điểm xinh đẹp, ăn mặc mát mẻ đứng trước mũi thuyền, cười vui vẻ với bọn họ:

“Cho hỏi trả tiền mặt hay quét wechat vậy?”
Chương 320: Thuyền Túy Hồng

“Wechat đi”.

Lâm Hàn rút ra điện thoại quét mã thanh toán bốn mươi ngàn tệ.

“Hai vị, xin mời!”

Sau khi nhận tiền thành công, người phụ nữ khẽ mỉm cười, vươn cánh tay ngọc ra hiệu cho Lâm Hàn và Trần Nam bước vào thuyền hoa.

"Chậc chậc chậc, có tiền thật là tốt!”

“Đúng vậy, bốn mươi ngàn tệ, nói gửi liền gửi”.

Khách du lịch trên bờ nhìn bóng lưng của Lâm Hàn và Trần Nam đều nhếch miệng, ngưỡng mộ vô cùng.

Bước vào thuyền hoa, một hương thơm thoang thoảng phả vào mặt.

Bên trong có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng đều đặt bàn dài và đệm ngồi vải dệt êm ái bên cạnh, có thể ngồi được từ ba đến bốn người. Trên bàn bày đầy cao lương mỹ vị, nóng hổi, thơm ngào ngạt nơi đầu mũi, cá chình nấu mềm, viên thịt cua hầm, canh lụa Hoài Dương...

Đây đều là những món ăn nổi tiếng của địa phương.

Lúc này bên bàn đã ngồi chật ních khách, đa số đều là những người trẻ tuổi, tô son trát phấn, trang phục bất phàm, thoạt nhìn đã biết là con em nhà phú quý.

Ở trung tâm của thuyền hoa, có một sân khấu rộng hơn ba mét được trải thảm đỏ. Trên đó, bốn cô gái với dáng người thướt tha, khuôn mặt yêu kiều, trang phục mát mẻ đang nhảy múa.

Dáng múa ưu nhã, thi thoảng lộ ra cặp chân thon dài, trắng nõn tràn đầy hấp dẫn, khiến các vị khách xem tới hai mắt sáng ngời, lớn tiếng tán thưởng.

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Lâm Hàn và Trần Nam ngồi xuống một chiếc bàn dài ở góc tây bắc của tầng một.

"Những người có thể tới nơi này tiêu tiền, trong nhà thường là có căn cơ vững chắc”.

Trần Nam nhìn sân khấu, nói với một nụ cười.

"Phí vào cửa những hai mươi ngàn tệ, chắc chắn còn có những tiết mục giải trí khác, trong một đêm ít cũng phải tiêu hết một trăm ngàn. Nếu trong nhà không có điều kiện, làm sao có thể đến một nơi như thế này”.

Lâm Hàn dùng đũa kẹp thịt viên trước mặt mình hai lần liên tiếp, sau đó gắp một viên bỏ vào miệng nhai kỹ.

Một hương thơm nhàn nhạt tràn khắp khoang miệng, còn thoảng vị gạch cua, rất ngon.

“Người anh em, nghe cậu nói kìa, thuyền Túy Hồng này người có tiền mới có thể tới, nhưng bình dân cũng có thể tới mà!”

Nghe lời này của Lâm Hàn, một thanh niên ngồi bàn bên cạnh cười nhếch mép phản bác lại anh.

Người thanh niên này khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tóc ngắn, khuôn mặt đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu, rõ ràng đã uống không ít.

“Chỉ phí vào cửa đã là hai mươi ngàn, người dân bình thường thế nhưng chưa hẳn đã lỡ bỏ ra số tiền này!”, Lâm Hàn liếc người thanh niên đáp.

Người thanh niên lắc đầu nói với Lâm Hàn, hơi rượu phả lên mặt:

“Người anh em, vừa nhìn đã biết cậu chưa đủ kinh nghiệm xã hội. Như tôi, cho dù là người dân bình thường, một người công nhân, tiền lương một tháng cũng chỉ có bốn ngàn tệ”.

“Hai mươi ngàn tệ là một nửa thu nhập trong một năm của tôi, đó là còn phải thắt lưng buộc bụng. Nhưng tôi vẫn đến thuyền Túy Hồng này uống rượu”.

Lâm Hàn thực sự rất tò mò, với tiền lương của người thanh niên này, hoàn toàn không có khả năng chi trả để có thể tới được một nơi như thuyền Túy Hồng nhưng anh ta vẫn đến, đây là một trong những lý do anh hiếu kỳ.

“Bởi ở đây, anh có thể tìm thấy sự tôn trọng, có thể mở mang kiến thức, trải nghiệm một chút cuộc sống của những người thuộc tầng lớp thượng lưu”, người thanh niên cười chua chát.

“Giá nhà ở Kim Lăng, nếu rẻ thì hơn mười ngàn, mà đắt thì năm sáu mươi ngàn. Một công nhân như tôi, trong tay cầm đồng lương ba bốn ngàn tệ, đời này cũng không thể mua được nhà và định cư ở Kim Lăng. Anh có biết thế nào gọi là cuộc sống tuyệt vọng không? Đây chính là tuyệt vọng!”

“Một tháng lương của anh chẳng qua chỉ đáng giá một bữa ăn của những cậu ấm cô chiêu kia. Đây chính là tuyệt vọng!”

“Càng quan trọng hơn là, trong xã hội trọng vật chất này, một tên nghèo kiết xác không thể giành được chíu xíu tôn trọng nào. Anh không có tiền, người ta coi như không nhìn thấy anh. Những cái khác không nói, chắc chắn sẽ không cô gái nào dám ở bên cạnh anh”.

Khuôn mặt của người thanh niên đầy vẻ buồn khổ, sau đó anh ta lại nhìn lên sân khấu, ánh mắt hồi phục một chút sắc thái.

“Nhưng tới thuyền Túy Hồng, mọi thứ đều thay đổi”.

"Chỉ cần anh bỏ ra hai mươi ngàn tệ vé qua cửa, mọi người ở đây sẽ coi anh như đại gia. Những nữ thần dung mạo tuyệt mỹ động lòng người, ở trên cao trong cuộc sống hàng ngày của anh kia sẽ không coi anh là gì, nhưng ở đây, họ sẽ rất nhiệt tình với anh, thậm chí còn có thể cho anh trêu đùa thân mật”.

"Đồng thời ở đây, anh cũng có thể gặp những phú nhị đại đỉnh cấp kia, ăn chơi đàng điếm, thực sự thấy cuộc sống của họ, thậm chí có thể ảo tưởng bản thân chính là một phú nhị đại, hai mươi ngàn này tiêu cũng đáng!”

"Nói tóm lại, trên thuyền Túy Hồng này, hai mươi ngàn phí vào cửa cho phép anh trải nghiệm thế nào được gọi là tôn nghiêm, thế nào là người giàu có chân chính, và thế nào là cuộc sống của người có tiền!"

Vẻ bất lực chợt hiện rõ trên khuôn mặt người thanh niên:

“Đương nhiên, ngày mai trời sáng, tôi lại phải trở lại nhà máy, chăm chỉ làm việc bên dây chuyền sản xuất. Bây giờ, hôm nay có rượu hôm nay say!”

Nghe xong lời này, Lâm Hàn khẽ lắc đầu, nhưng cũng không nói nhiều.

Thế gian đều có nỗi khổ, Lâm Hàn không có sức mạnh thay đổi tất cả, anh chỉ có thể nỗ lực để người nhà, bạn bè, anh em của mình có một cuộc sống tốt đẹp.

“Người anh em, nói thật với anh, có 40% khách ngồi ở tầng một của thuyền Túy Hồng này đều ôm suy nghĩ giống như tôi”, người thanh niên lại cười ha ha nói.

“Tầng hai thì sao?”, Lâm Hàn tò mò hỏi.

“Tầng hai, đó mới là nơi của những công tử phú gia thực sự, đồng thời tầm nhìn trên tầng hai càng thêm rộng lớn, mỗi bàn đều có người đẹp kề bên, vì anh mà bóc tôm, rót rượu, đó mới là hưởng thụ!”

Người thanh niên nhìn lầu hai với vẻ hâm mộ: “Nhưng nếu muốn lên tầng, giá cả rất đắt, năm mươi ngàn một người, đã trừ giá vé”.

“Vậy tầng ba?”

Lâm Hàn nhìn tầng ba của chiếc thuyền hoa.

Trên đó chỉ bày một chiếc bàn dài, cũng là nơi cao nhất của thuyền hoa, tầm nhìn đẹp nhất, phục vụ hai bên là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt đỉnh, vóc dáng gợi cảm.

Bên cạnh bàn đang ngồi hai nam một nữ, tất cả đều trẻ tuổi đôi mươi.

Người bên trái mặc bộ đồ Armani với chiếc cằm thon gầy nổi bật trên gương mặt trắng nõn, giống như một người phụ nữ. Ánh mắt anh ta thâm thúy, toàn thân tràn đầy tự tin, khí chất cử chỉ đều khiến người khác nghẹt thở.

Người bên phải thì mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng với mái tóc chải ngược ra sau, khi cười tạo cho người ta cảm giác cà lơ phất phơ, nhưng chiếc đồng hồ Roger Dubuis trị giá hơn một triệu sáng lấp lánh trên cổ tay khiến cả người anh ta bao trùm trong hơi thở giàu sang bất phàm.

Cô gái ở trong cùng chỉ mặc một chiếc váy trắng bình thường, cả người không có bất kỳ dây chuyền, hoa tai và đồ trang sức khác. Cô có khuôn mặt đẹp đẽ, ánh mắt bình đạm nhìn xuống sân khấu lầu một, cho người ta cảm giác không ăn khói lửa nhân gian.

Dù trang phục mặc bình thường nhưng khi ánh mắt của hai người đàn ông bên cạnh rơi xuống người cô lại không mang theo bất cứ tia khinh thường nào, dường như người con gái này có địa vị ngang hàng với họ.

“Tầng ba à, đúng là không đơn giản!”

Người thanh niên bên cạnh Lâm Hàn liếc nhìn lầu ba, lập tức kinh sợ run rẩy thu hồi ánh mắt, tựa hồ sợ bị phát hiện.

“Ba người đang ngồi trên tầng ba đó, là con em thuộc ba thế gia lớn của Hoa Đông, nhà họ Thẩm, Hồng cùng Hạ, địa vị trên cao”, người thanh niên trong lòng kinh hoảng:

“Đây là phú nhị đại chân chính, không chỉ giàu có, còn có quyền thế ngất trời, chỉ cần ngáp một cái, cả Hoa Đông đều phải rung chuyển!"

Khuôn mặt người thanh niên đầy nét nghiêm trọng.

"Người mặc trang phục Armani tên là Hồng Ngọc, là con em dòng chính của nhà hộ Hồng”.

"Cô gái mặc váy trắng bên cạnh tên là Hạ Sương, nội tình tôi không rõ, chỉ biết rằng cô ấy là người của nhà họ Hạ”.

"Người đàn ông mặc áo hoa tên là Thẩm Xuân Phong, anh ta là cháu trai của người đứng đầu nhà họ Thẩm- Thẩm Hoài Xuân, thân phận cũng tôn quý bất phàm không kém!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK