Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 351: Tần Liên là người của tôi

Lâm Hàn nhìn chiếc hộp màu đen, quả thực là hộp đựng camera siêu nhỏ, trên đó còn viết mấy chữ như độ phân giải cao, tầm nhìn ban đêm, bảo mật, quyền riêng tư...khiến người ta rất thích thú.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Phùng Dương trở nên khó coi.

"Hơn nữa hai ngày trước anh ta còn gửi cho tôi mấy tin nhắn quấy rối, nhưng tôi không trả lời”, Tần Liên vừa nói vừa lấy điện thoại, mở ra phần tin nhắn.

"Tần Liên, ngày đầu tiên em đi làm phải không? Em ở đâu, buổi tối có thời gian cùng tôi ăn một bữa cơm không?"

"Oa, Tần Liên, tôi đã bám theo em, không ngờ mấy đêm nay em lại ở khách sạn Hilton! Một tối ở đó không rẻ phải không? Em có phải là được bao nuôi không? Vừa tan làm đã về khách sạn, dục vọng khá lớn đó!"

"Dáng vẻ đẹp như vậy, quả nhiên là đồ chơi của người có tiền! Kẻ bao nuôi em là ai, có nhiều tiền bằng tôi không? Bố tôi thế nhưng là cổ đông của Trung tâm dạy múa Cổ phong Cổ Vận, gia sản nhà tôi cũng vài chục triệu tệ, có đủ bao nuôi em không?"

"Tại sao em không trả lời tin nhắn của tôi, cẩn thận tối nay tôi theo em về khách sạn đó".

...

Có rất nhiều tin nhắn được gửi tới, phía sau còn có một vài từ ngữ tục tĩu khiến Lâm Hàn không thể xem nổi nữa.

“Chứng cứ rành rành, anh còn có gì muốn nói không?"

Lâm Hàn trả lại điện thoại cho Tần Liên, ánh mắt lạnh băng nhìn Phùng Dương.

Theo anh Phùng Dương này 80% là một tên biến thái.

Dùng camera siêu nhỏ để quay trộm, còn bám theo Tần Liên sau khi tan làm, không phải là biến thái thì là gì?

Nhưng Tần Liên rất thông minh, âm thầm lưu giữ lại bằng chứng, đợi anh tới.

"Chứng cứ? Chứng cứ gì?"

Phùng Dương trợn tròn mắt: "Nếu nói tin nhắn kia là bằng chứng, vậy nhiều nhất cũng chỉ được tính là quấy rối, thế nào?”

“Về phần hộp đóng gói camera siêu nhỏ kia, căn bản không phải là của tôi. Nếu như đặt trên bàn làm việc liền là của tôi, vậy anh đem mười ngàn tệ trên bàn của tôi, mười ngàn tệ đó cũng là của tôi sao?”

“Tôi còn không biết chuyện gì đang xảy ra đây, nói không chừng là bị người khác vu cáo hãm hại thì sao!”

“Tần Liên, hay là quên chuyện này đi”, một người đàn ông bước tới khuyên nhủ: “Bố của Phùng Dương là cổ đông của công ty đào tạo chúng ta, đắc tội với hắn ta sẽ không có lợi cho cô”.

Người đàn ông này là quản lý ở đây, cũng là quản lý cấp cao nhất.

“Quản lý, tôi sao có thể quên được! Phùng Dương quay trộm tôi, đây là hành vi vi phạm pháp luật, tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát!”, Tần Liên tức giận tới gần như bật khóc.

"Không thể vì bố hắn là cổ đông mà bỏ qua chuyện này được!”

“Tần Liên, tôi nói lần cuối, xin đừng tạt nước bẩn lung tung lên người tôi, vu cáo cho tôi!”

Phùng Dương khí thế hung hãn nhìn chằm chằm Tần Liên, lớn tiếng nói:

“Tôi thấy đây từ đầu tới cuối là màn kịch do cô dựng lên! Những tin nhắn kia, hoàn toàn có thể gửi qua trạm thu phát sóng di động giả mạo, dùng một số điện thoại giống như của tôi để gửi đi!”

“Về phần camera siêu nhỏ, tôi nghi ngờ liệu nó có phải là cô tự mình mua hay không! Sau đó đem hộp đóng gói đặt trên bàn làm việc của tôi, nhân cơ hội hãm hại tôi!”

Cuối cùng hắn lại nhếch miệng cười:

“Theo tôi thấy 80% là cô thích tôi! Thích tôi sao không nói thẳng, lại dùng loại thủ đoạn thấp kém này, hấp dẫn sự chú ý của tôi? Cô vu cáo cho người tốt, vậy đừng trách tôi báo cảnh sát tới bắt cô!”

Phùng Dương chẳng những chết cũng không thừa nhận, ngược lại còn cắn ngược, đổ cho Tần Liên vu cáo cho hắn.

Những lời này khiến Tần Liên run lên vì tức giận.

Lâm Hàn lắc đầu, Tần Liên đương nhiên không thể vu khống cho Phùng Dương.

Còn về phần Phùng Dương có thể hiên ngang như vậy là ỷ vào việc bố hắn là cổ đông, tại Cổ Vận này không có ai dám làm mất lòng hắn.

Lâm Hàn lười nói nhảm, trực tiếp tiến lên, tay phải trắng nõn vươn tới túm chặt lấy cổ áo của Phùng Dương.

“Mày… mày muốn làm gì?”

Phùng Dương giật mình trừng mắt nhìn:

“Mày dám ra tay với tôi? Mày có biết tao là ai không? Có biết bố tao là ai không?”

“Tôi không có hứng thú với anh và bố của anh, tôi chỉ biết một điều, làm sai thì phải chịu đánh. Anh chết cũng không chịu nhận tội, vậy tôi sẽ đánh cho tới khi anh thừa nhận mới thôi!”

Lâm Hàn cười lạnh một tiếng, vung nắm đấm về phía mặt Phùng Dương!

Bụp!

Cú đấm này dùng lực rất lớn, trực tiếp nện Phùng Dương ngã ngồi xuống đất.

Cả đầu hắn ta đau nhức dữ dội, hoa mắt chóng mặt, tiếng ù tai không ngừng truyền tới.

Phùng Dương hít một ngụm khí lạnh, đau tới nghiến răng nghiến lợi, sờ lên mặt thì phát hiện nửa bên mặt đã bắt đầu sưng tấy, đau rát.

“Khốn kiếp! Thằng chó, dám đánh tao! Bố tao là cổ đông ở đây đó!”

Phùng Dương chửi ầm lên, muốn bò dậy đánh trả, nhưng Lâm Hàn lúc này đạp tới, khiến hắn lại ngã sõng soài trên đất.

“Tôi không quan tâm bố anh là ai! Hôm nay ngọc hoàng đại đế có tới cũng không bảo vệ được anh!”

Lâm Hàn lại đá vào bụng Phùng Dương, hắn đau tới thắt người, co rúm lại giống như một con tôm, trên trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.

“Tần Liên là người của tôi, anh lại dám quay trộm, bám đuôi cô ấy, đồ biến thái chết tiệt!”

Lâm Hàn lại đá.

"Tao không có!"

Phùng Dương hét lên.

Tần Liên đang đứng bên cạnh nghe thấy Lâm Hàn nói ‘Tần Liên là người của tôi’ thì trên mặt lập tức xuất hiện một tia ửng hồng.

Một cảm giác an toàn len lỏi trong tim cô.

“Có hay không?”

Lâm Hàn giẫm một chân xuống。

Bụp!

“Không… không có”, Phùng Dương cắn chặt răng, vẻ mặt vặn vẹo.

Bụp!

Lâm Hàn lại tung tới một cước.

“Có hay không?”

“Không có! Mày dám đánh tao, bố tao…”

Bụp!

Bụp!

Bụp!

Chân Lâm Hàn không ngừng đạp xuống.

“Có! Có!”

Phùng Dương rốt cuộc không chống đỡ được nữa, trong giọng nói còn mang theo tia nức nở, hắn gào lên:

“Có, tôi có quay trộm, có bám đuôi, anh đừng giẫm nữa… ôi chao, tôi đau chết mất!”

Phùng Dương khóc lóc thảm thiết, cảm giác ruột gan của mình như bị Lâm Hàn đạp nát.

“Nói rõ mọi chuyện, để tránh tôi vu oan cho anh”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.

“Camera siêu nhỏ là do tôi mua từ chợ đen, sáng nay trong mỗi phòng thay đồ tôi đều lắp một cái, tin nhắn là tôi gửi, bám đuôi cũng là tôi làm”.

Phùng Dương run rẩy nói, Lâm Hàn thực sự khiến hắn sợ hãi.

Hắn vốn tưởng rằng vẫn có thể dùng thân phận cổ đông của bố mình để gây sức ép lên đối phương.

Không ngờ tên này lại một kẻ cuồng bạo lực, trực tiếp ra tay, đánh cho tới khi hắn phải thừa nhận.

Nghe được lời này của Phùng Dương, sắc mặt của một vài giáo viên của Cổ Vận liền tái xanh.

Vài người trong số họ khi thay quần áo đều là khỏa thân, 80% đều bị tên biến thái Phùng Dương này nhìn thấy hết rồi.

"Đôi khi, bạo lực đơn giản hơn, có thể ra tay thì đừng phí lời làm gì!”

Lâm Hàn phủi tay nhìn Tần Liên:

“Tên Phùng Dương này cô định xử lý thế nào, báo cảnh sát hay là?”

“Báo cảnh sát đi, bằng chứng rõ ràng, loại chuyện này cứ giao cho cảnh sát xử lý”.

Tần Liên đáp, trong lòng vẫn đang nghĩ về câu nói ‘Tần Liên là người của tôi’ kia của Lâm Hàn, tim đập nhanh hơn một chút.

“Ai đánh con trai của tôi?”

Đột nhiên một giọng nói âm trầm vang lên.

Một người đàn ông trung niên bước vào.

Người đàn ông này mặc vest, bụng bia to, dưới vai kẹp một chiếc cặp công văn, khuôn mặt hung tợn.

“Bố!”

Nhìn thấy người đàn ông này, hai mắt Phùng Dương sáng lên, vừa lăn vừa bò chạy về hướng ông ta.

Người này chính là bố của Phùng Dương- Phùng Hữu Đức.

“Bố, là hắn đánh con!”

Phùng Dương chỉ vào Lâm Hàn, hốc mắt đỏ bừng.

“Bố phải làm chủ cho con!”

“Còn có cô ta!”, Phùng Dương lại chỉ về phía Tần Liên:

“Tiện nhân này vu cáo hãm hại con, nói con quay trộm, theo dõi cô ta!”
Chương 352: Dựa vào đâu mà đuổi?

"Lại có chuyện thế à!"

Nghe thế, lông mày Phùng Hữu Đức dựng lên, vô cùng tức giận:

"Cái thứ không biết sống chết là gì kia, tôi là người hùn vốn ở đây đó! Dám gây chuyện ở địa bàn của tôi, còn bôi nhọ cả con trai tôi, đúng là chán sống mà!"

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Tần Liên tái đi.

Mặc dù vừa rồi Phùng Dương đã thú nhận, hơn nữa lại có bằng chứng rõ ràng, nhưng một khi bố hắn ta đến thì sẽ khó giải quyết hơn.

Bởi vì, có nói thế nào thì Phùng Hữu Đức cũng là cổ đông ở đây.

Tần Liên đắc tội Phùng Dương tất nhiên sẽ bị Phùng Hữu Đức đuổi!

Quản lý trung tâm Cổ Phong Cổ Vận liếc nhìn Tần Liên rồi thở dài, ban nãy ông ta đã bảo cô ấy bỏ qua chuyện này đi, bố Phùng Dương người ta là cổ đông đấy, đắc tội nổi không?

Bây giờ Phùng Hữu Đức đã đến, Tần Liên còn ăn được trái ngọt sao?

"Bố à, đừng quên thằng nhãi này nữa! Chính nó đã đánh con đấy, nó còn đạp lên người con mười mấy cái! Đau đến độ con suýt đã bất tỉnh!"

Phùng Dương lại chỉ vào Lâm Hàn, cắn răng nghiến lợi, khao khát muốn bóp chết Lâm Hàn tức khắc.

"Yên tâm, chuyện hôm nay bố sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi cho con".

Phùng Hữu Đức xoa đầu Phùng Dương, ánh nhìn dời về phía Lâm Hàn.

Tức thì.

Nét mặt ông ta lập tức cứng lại.

"Cậu...cậu Lâm..."

Phùng Hữu Đức há hốc cả miệng, ngạc nhiên trợn to hai mắt.

Cả đám người Tần Liên, Phùng Dương, quản lý đều ngây ra.

Phùng Hữu Đức gọi Lâm Hàn là “cậu Lâm”, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

"Ông quen tôi à?"

Lâm Hàn bất ngờ, anh chưa gặp Phùng Hữu Đức bao giờ.

"Không...không có quen!"

Phùng Hữu Đức lập tức nở một nụ cười nịnh hót: "Loại người như tôi làm sao xứng được quen biết cậu Lâm chứ!"

"Bố! Bố sao thế! Cái vẹo gì đang diễn ra vậy?"

Phùng Dương mất kiến nhẫn quát to: "Thằng đó nó đánh con thê thảm thế này mà bố còn cung kính với nó á! Con là con ruột của bố mà!"

"Mày cút sang một bên cho tao!"

Sắc mặt Phùng Hữu Đức lạnh đi, đạp cho Phùng Dương một cước:

"Cậu Lâm đánh mày là phước phần tám đời nhà mày rồi! Mày còn dám bất mãn, chán sống rồi à!"

"Bố... con là con ruột của bố mà, sao bố không dạy dỗ nó mà còn đánh con nữa!"

Phùng Dương té xuống đất, sau cùng không kiềm được mà gào khóc.

Vừa rồi khi bị Lâm Hàn đánh, hắn ta còn cố nhịn, dù sao Lâm Hàn cũng là người ngoài.

Nhưng bây giờ, cả bố hắn ta cũng đánh hắn ta, điều này khiến Phùng Dương vô cùng khó hiểu, vừa tủi thân lại còn bực bội.

"Sao ông lại gọi tôi là cậu Lâm?", Lâm Hàn hỏi.

"Ặc... Tôi nhìn trộm tin tức về cậu trong điện thoại của tổng giám đốc Thẩm".

Phùng Hữu Đức vẫn bày ra vẻ nịnh bợ: "Vào mấy hôm trước, tổng giám đốc Thẩm đi vệ sinh mà quên tắt điện thoại, tôi thấy một tin nhắn gì mà cậu Lâm đến Kim Lăng, tất cả các nhân viên nhà họ Thẩm ở Kim Lăng phải làm tốt công việc tiếp đón! Không được có sơ suất gì!"

"Trong tin nhắn đó còn kèm theo hình của cậu! Vì thế tôi liền nhận ra".

Sau khi nói xong, Phùng Hữu Đức len lén liếc nhìn Lâm Hàn, không dám mở miệng nữa.

Trong lòng ông ta thấp thỏm.

Tổng giám đốc Thẩm tên là Thẩm Hải, tài sản hơn trăm triệu, sau lưng còn có thế gia nhà họ Thẩm.

Mà tất cả các mặt tiền ở tầng bốn Wanda Plaza này đều là của Thẩm Hải.

Thế nên, dù cho Phùng Hữu Đức là cổ đông của Cổ Phong Cổ Vận, đụng phải chủ cho thuê nhà thì cũng phải cung kính mà đối đãi.

Bởi vì, thân phận và địa vị của hai người có khác biệt quá lớn.

Nhưng mà, người tên Lâm Hàn được đề cập trong tin nhắn này, ngay cả Thẩm Hải còn phải kính cẩn tiếp đón, vậy thân phận chàng trai sao có thể đơn giản được?

Lúc ấy, Phùng Hữu Đức chỉ vô tình liếc qua mà lòng gần như đã dậy sóng, ông ta có cảm giác lai lịch chàng trai tên Lâm Hàn này chắc chắn rất khủng khiếp, có lẽ là người của thế gia.

Có điều ông ta không ngờ hôm nay lại được giáp mặt ngay tại đây.

Nét mặt Lâm Hàn lộ vẻ suy tư, "tổng giám đốc Thẩm" trong lời của Phùng Hữu Đức chắc hẳn là người của nhà họ Thẩm.

Nếu như vậy, thái độ đối đãi của Phùng Hữu Đức với anh như thế cũng là điều dễ hiểu.

"Cậu Lâm, con trai tôi dám xúc phạm cậu, cậu muốn xử trí nó thế nào tôi cũng không xen vào!", Phùng Hữu Đức lại cười xòa nói.

"Giao cho cảnh sát đi".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, loại người biến thái này nên để luật pháp trừng trị.

"Bố! Bố... đừng báo cảnh sát mà!"

Sắc mặt Phùng Dương tái mét, khi cảnh sát đến, cộng với bằng chứng rõ ràng, nói sao thì cũng phải bị tạm giam mấy ngày.

Phùng Hữu Đức đảo mắt, đùa sao, Lâm Hàn này là người ngay cả tổng giám đốc Thẩm còn phải cung kính, cậu ấy đã lên tiếng rồi mà còn không báo cảnh sát sao được? Nếu không báo cảnh sát, công ty dạy múa Cổ Phong Cổ Vận này của ông ta cũng toang luôn!

"Cậu Lâm, tôi lập tức báo cảnh sát ngay!"

Phùng Hữu Đức lấy điện thoại ra gọi cho 110.

"Tiện thể gọi điện cho tổng giám đốc Thẩm mà ông nhắc đến đây gặp tôi luôn".

Lâm Hàn lại nói, anh cũng muốn xác nhận xem, tổng giám đốc Thẩm rốt cuộc có phải là người của nhà họ Thẩm hay không.

"Vâng!"

Phùng Hữu Đức lại gọi vào số của Thẩm Hải: "Alo, tổng giám đốc Thẩm à, tôi là Phùng Hữu Đức đây".

"Có việc gì không?", đầu dây bên kia vang lên một giọng nói không mấy mặn mà.

"Chuyện là vầy, hình như cậu Lâm đến trung tâm dạy múa cổ điển của tôi rồi, cậu ấy bảo muốn gặp ông", Phùng Hữu Đức tươi cười nói.

"Cậu Lâm? Phùng Hữu Đức, tại sao ông lại biết cậu Lâm?", giọng nói Thẩm Hải đột nhiên thay đổi, nghiêm túc hẳn lên.

"Hôm đó tôi tình cờ nhìn thấy trong điện thoại của ông", Phùng Hữu Đức cười làm lành.

"Tôi biết rồi, bây giờ tôi đến ngay".

Thẩm Hải tức thì đáp, mặc dù bực bội chuyện Phùng Hữu Đức nhìn trộm tin nhắn riêng, nhưng lúc này việc cần làm là đến gặp Lâm Hàn, chuyện đó để tính sau đi.

...

Cùng lúc đó, tại trung tâm ghi-ta punk.

Sau khi đám người Trần Thông di dời xe đã ổn thỏa thì quay lại trên lầu. Lúc này, bọn họ vẫn đang trong cơn hốt hoảng khi biết chuyện Lâm Hàn là chủ xe GMC.

Vừa đi đến trước cửa ghi-ta punk, bỗng nhiên có một cô bé mặc đồng phục màu lam trắng chặn họ lại.

Cô bé này có làn da trắng mịn, khuôn ngực nở nang, cả người đều toát lên hơi thở tuổi trẻ thiếu nữ.

Phía sau cô bé còn có mười mấy học sinh.

"Tạ Huyên, bây giờ là giờ học, sao em lại ra đây?"

Khúc Hà nhướng mày, mở miệng hỏi.

Cô ta có biết Tạ Huyên, lúc đăng ký vào học chính Khúc Hà đã giúp cô bé viết hồ sơ nhập học.

"Cô Hà, thầy Lâm Hàn đâu rồi?", Tạ Huyên hỏi.

"Lâm Hàn đã bị đuổi việc rồi! Bắt đầu từ hôm nay, trung tâm ghi-ta punk này không có Lâm Hàn nữa!", Trần Thông lạnh lùng nói.

"Quả nhiên là thế!"

Sắc mặt Tạ Huyên lạnh dần, tức giận nói: "Em vừa đi ngang qua phòng họp, nghe thấy mấy thầy cô bảo muốn đuổi thầy Lâm, em còn tưởng mình đã nghe lầm, không ngờ thật sự bị đuổi rồi!"

"Bài 'Hotel California' là do thầy Lâm đàn, tài năng ghi-ta của thấy ấy phải đến trình độ cấp 10, hoàn toàn đủ khả năng làm thầy dạy! Mấy người dựa vào đâu mà đuổi thầy ấy chứ?"

Tạ Huyên lạnh giọng chất vấn.

"Đúng vậy, dựa vào đâu chứ!"

"Thầy Lâm rất giỏi!"

"Trình độ đến cấp 10, cao nhất trong các giáo viên tại trung tâm ghi-ta punk rồi! Dựa vào đâu mà đuổi chứ!"

"Nhanh để thầy Lâm quay về dạy đi!"

Những học sinh sau lưng Tạ Huyên đều bất mãn mở miệng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Trần Thông và đám người Khúc Hà đều thay đổi.

"Tạ Huyên, em muốn quậy hả?"

Trần Thông lớn tiếng nói: "Đây là trung tâm dạy học, không phải chỗ để em quậy phá! Đuổi giáo viên là quyết định của ông chủ chúng tôi, mấy đứa học sinh như các cô cậu có tư cách như mà quơ tay múa chân?"

"Em học sinh này, dù Lâm Hàn có bị đuổi, ghi-ta punk chúng tôi vẫn còn những giáo viên khác, trình độ ghi-ta đều rất cao. Em yên tâm, chắc chắn sẽ dạy cho em thật giỏi mà, thế nên em ngoan ngoãn quay về phòng học đi nhé!", Tống Thanh cũng nói.

Anh ta không ngờ, chỉ đuổi việc một Lâm Hàn mà lại làm bọn học sinh bất mãn như vậy.
Chương 353: Đi dạy lại

"Đám học sinh bọn tôi không có tư cách để quơ tay múa chân?"

Sắc mặt Tạ Huyên càng lạnh hơn.

Có hai lý do mà cô bé không muốn Lâm Hàn bị đuổi, một là vì trình độ ghi-ta của Lâm Hàn, anh đủ tư cách đảm đương vị trí thầy giáo. Hai là cô bé rất có thiện cảm với Lâm Hàn, thế nên cô bé không nỡ để anh rời đi.

"Nếu chúng tôi không có tư cách đó, vậy vẫn có tư cách thôi học chứ!", Tạ Huyên nói.

"Thôi học?"

Nghe thế, đám người Tống Thanh và Trần Thông đều ngây ra.

"Tạ Huyên, tôi nhắc nhở em, nếu em thôi học, ghi-ta punk chúng tôi sẽ không hoàn lại học phí cho em đâu, tôi mong em cân nhắc cho cẩn thận!", Trần Thông nói.

"Không cần cân nhắc gì cả, nếu thầy Lâm Hàn không còn ở đây, tôi cũng không muốn theo học ở ghi-ta punk nữa. Còn về học phí, nhà chúng tôi không thiếu chút tiền đó!", Tạ Huyên nhàn nhạt nói.

"Tôi cũng thôi học!"

"Nếu thầy Lâm Hàn bị đuổi, tôi cũng không muốn học ghi-ta nữa!"

"Thôi học!"

"Chẳng những tôi thôi học, mà còn tung tin ghi-ta punk mấy người không biết xem trọng người tài!"

"Trình độ ghi-ta của thầy Lâm Hàn phải đến cấp 10, vậy mà mấy người còn muốn đuổi thầy ấy, sách lược của lãnh đạo mấy người đúng là có vấn đề mà!"

Những học sinh kia hùng hồn nói lên quan điểm đúng đắn.

Đám người Tống Thanh đồng loạt ngớ người.

Nếu những học sinh này thật sự thôi học, tổn thất kinh tế chỉ là một phần, mặt khác sẽ tạo nên ảnh hưởng tiêu cực tới phát triển của trung tâm ghi-ta punk trong tương lai, thậm chí có thể khiến ghi-ta punk đóng cửa!

Việc này là vô cùng nghiêm trọng!

"Chẳng lẽ... Phải mời Lâm Hàn kia quay lại sao?"

Tống Thanh đang lưỡng lự, vừa rồi, anh ta nhìn thấy Lâm Hàn chạy GMC hơn cả triệu tệ, có thể xác nhận được Lâm Hàn không hề ăn quỵt, đương nhiên đạo đức không có vấn đề gì.

Lấy lý do đạo đức mà đuổi Lâm Hàn là chuyện rất hoang đường.

Nhưng mời Lâm Hàn quay lại thì Tống Thanh lại thấy có hơi mất mặt, dù sao anh ta là chủ, câu đuổi Lâm Hàn cũng là anh ta thốt ra.

Mà nếu không mời Lâm Hàn về, những học sinh này sẽ thôi học.

Nét mặt Tống Thanh hiện lên vẻ rối rắm...

...

Tại trung tâm dạy múa Cổ Phong Cổ Vận.

Phùng Hữu Đức vừa gọi điện không đến 10 phút đồng hồ, thì có một người đàn ông trung niên mồ hôi nhễ nhại vội vã chạy đến.

"Cậu Lâm! Cậu Lâm đâu?"

Người còn chưa thấy mà tiếng nói đã truyền đến.

Người đàn ông này mặc vest, khoảng 40 tuổi, chính là Thẩm Hải.

"Tổng giám đốc Thẩm!"

Phùng Hữu Đức lập tức gọi, rồi mỉm cười nhìn.

"Cậu Lâm!"

Thẩm Hải không mảy may để ý tới Phùng Hữu Đức, vọt vào Cổ Phong Cổ Vận, ông ta đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên người Lâm Hàn, lập tức cung kính nói:

"Cậu Lâm, Thẩm Hải đến muộn! Mong cậu đừng trách!"

Chứng kiến cảnh này, Phùng Hữu Đức nheo mắt lại, quả thế, xem ra thân phận chàng trai này không hề đơn giản chút nào.

"Không sao cả", Lâm Hàn khoát tay, không để ý nói: "Ông là người của nhà họ Thẩm à?"

"Thưa vâng!"

Thẩm Hải cúi đầu nói: "Tôi chỉ là dòng thứ của nhà họ Thẩm, dựa vào thế lực và quan hệ của nhà họ Thẩm mới có thể kinh doanh một vài bất động sản ở đất Kim Lăng này".

"Ừm!"

Lâm Hàn gật đầu, chắp tay sau lưng, bước ra khỏi Cổ Phong Cổ Vận.

Tần Liên vội vàng đuổi theo.

Ánh mắt Thẩm Hải chợt lóe, cũng theo sau Lâm Hàn.

"Phùng Hữu Đức kia gọi ông là tổng giám đốc Thẩm, vậy giữa ông và ông ta có quan hệ kinh doanh gì sao?"

"Cũng không hẳn là có kinh doanh gì với nhau".

Thẩm Hải cười nói: "Có điều tất cả các mặt tiền ở tầng bốn của Wanda Plaza đều được tôi mua rồi cho thuê lại, có thể nói tôi là chủ cho thuê".

"Tôi gần như biết hết toàn bộ những người thuê mặt tiền mở trung tâm dạy học ở lầu 4 này".

"Thì ra là như vậy".

Lâm Hàn hiểu ra.

Trong vô thức, ba người họ đã đi đến trước cửa trung tâm ghi-ta punk.

"Hử? Lâm Hàn?"

Ánh mắt Trần Thông chợt lóe, vừa thấy Lâm Hàn lại bật thốt:

"Lâm Hàn, cậu còn mặt mũi quay lại sao? Không phải cậu đã bị đuổi việc rồi à? Lúc này còn quay lại, đừng nói là cậu về đòi vài trăm đồng tiền lương nhá!"

"Lâm Hàn..."

Ánh mắt đám người Khúc Hà nhìn về phía Lâm Hàn bỗng nhiên khá phức tạp.

Người trong mộng của bọn họ lại là Lâm Hàn, điều này khiến bọn họ cảm thấy có hơi là lạ.

"Anh Lâm Hàn!"

Tạ Huyên vọt nhanh đến, nhìn anh nói:

"Em nghe nói anh bị đuổi, nếu anh đi em cũng không muốn học ghi-ta ở đây nữa! Vì thế em dẫn đầu các bạn học khác cùng nhau thôi học luôn!"

Lâm Hàn hơi ngẩn ra nhìn về phía mười mấy học sinh kia, không ngờ Tạ Huyên lại quậy tưng lên thế, mấy bạn học kia chắc cũng do cô bé này xúi, nên mới đồng loạt đòi thôi học.

Tống Thanh yên lặng nhìn Lâm Hàn một lúc, cắn răng bước lên nói:

"Lâm Hàn, những câu tôi nói với cậu trong phòng họp khi nãy có chút nặng lời, tôi xin lỗi cậu. Ngoài ra, tôi cũng thu hồi lại quyết định đuổi việc cậu, mong cậu đồng ý quay về ghi-ta punk chúng tôi dạy lại".

Ánh mắt Tống Thanh đầy chân thành.

Tống Thanh đã cân nhắc kỹ rồi mới rút lại quyết định và để Lâm Hàn đi dạy lại.

Có hai nguyên nhân chính, thứ nhất là khi Lâm Hàn rời đi học sinh sẽ đòi thôi học, ảnh hưởng rất lớn. Thứ hai là Lâm Hàn lái GMC, ắt hẳn đạo đức anh không có vấn đề gì.

"Ông chủ Tống! Sao anh lại để cậu ta đi dạy lại chứ!"

Trần Thông cuống cuồng: "Anh đã nói sẽ đuổi cậu ta rồi! Lời đã nói cũng như bát nước hất đi!"

Trần Thông không hề mong muốn Lâm Hàn quay về làm giáo viên.

Hơn nữa, Lâm Hàn còn lái một con GMC cả triệu tệ, bỏ xa BMW 3-Series của anh ta tám con phố, nếu Lâm Hàn quay lại, đám cô giáo Khúc Hà nhất định sẽ bám theo cậu ta không buông.

Trần Thông không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Cậu Lâm, trung tâm ghi-ta punk này trêu vào cậu à?", ánh mắt Thẩm Hải chợt lóe, hỏi.

"Ông là ai?", Trần Thông nhìn Thẩm Hải, mất kiên nhẫn nói:

"Đây là chuyện riêng của ghi-ta punk chúng tôi, ông xía vào làm gì?"

Vừa thấy Thẩm Hải, Tống Thanh há hốc miệng, bật thốt:

"Tổng giám đốc Thẩm..."

Tống Thanh xoắn suýt cả lên.

Tại sao tổng giám đốc Thẩm lại theo sau Lâm Hàn?

Tại sao tổng giám đốc Thẩm lại gọi Lâm Hàn là “cậu Lâm”?

Lâm Hàn này ngoài việc đi xe GMC ra, chẳng lẽ còn có lai lịch gì sao?

"Ông chủ Tống, anh gọi ông ta là tổng giám đốc Thẩm à, ông ta là ai?", Trần Thông nghệch mặt hỏi, chẳng biết ai là ai.

"Thẩm Hải là chủ cho thuê tầng bốn Wanda Plaza này, mặt tiền trung tâm ghi-ta punk của chúng ta là do ông ấy cho thuê", sắc mặt Tống Thanh nghiêm lại.

"Chủ...chủ cho thuê!"

Trần Thông sững sờ, điều này có nghĩa là toàn bộ mặt tiền ở lầu 4 này đều là của ông ta sao?

Kiểu người này sở hữu khối tài sản lên đến hàng trăm triệu chứ đùa!

Tại sao ông ta lại theo sau Lâm Hàn, mà còn cung kính như vậy chứ?

"Chuyện hôm nay đến đây thôi!"

Bỗng nhiên Lâm Hàn mở miệng, chắp tay sau lưng đi về phía thang cuốn.

Quả thực anh chẳng có tâm tình phung phí tinh lực vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này.

Bên Lương Huy vừa nhắn wechat cho anh, đã cử nhân viên tới mở rộng và phát triển siêu thị Hoa Nhuận, họ đã đi đến trạm dừng chân đường cao tốc Tần Hoài rồi, Lâm Hàn còn phải đi đón người.

"Lâm Hàn, vậy chuyện quay lại dạy học..."

Tống Thanh gọi theo từ phía sau.

"Ngày mai tôi sẽ đến dạy".

Giọng nói nhàn nhạt của Lâm Hàn văng vẳng truyền đến.

...

"Thẩm Hải, ông cũng về đi, khi nào cần thì tôi sẽ liên lạc với ông", ở bãi đỗ xe, Lâm Hàn nói với Thẩm Hải.

"Vâng! Đến lúc đó, dù có xông vào nơi nước sôi lửa bỏng tôi cũng không từ!", Thẩm Hải nghiêm túc nói.

Lâm Hàn gật đầu, khởi động xe, vì không muốn để người ta chờ lâu, Lâm Hàn quyết định đưa Tần Liên theo đến trạm dừng chân trên đường cao tốc luôn.
Chương 354: Mười tỷ

Trên đường đi, điện thoại Lâm Hàn bỗng reo lên, là ông Vân gọi đến.

"Alo, ông Vân à", Lâm Hàn nhận điện thoại.

"Cậu Lâm, chuyện bên cậu không đủ tiền tôi đã xin với ông chủ rồi, cũng đã được chấp nhận. Một lát nữa, 10 tỷ sẽ được chuyển vào trong thẻ ngân hàng Thiên Thuỵ của cậu", giọng điệu cung kính của ông Vân vang lên.

"Đã biết!"

Lâm Hàn đáp rồi cúp, chưa được bao lâu lại một nghe tiếng.

Ting!

Là tiếng tin nhắn của điện thoại Lâm Hàn, anh cầm lên xem:

"Tài khoản ngân hàng Thiên Thuỵ 3741 của bạn vừa nhận được: 10,000,000,000.00 nhân dân tệ vào lúc 11:42 phút. Số dư hiện tại: 15,787,426,482.98 nhân dân tệ".

"Năng suất làm việc tốt ghê, nhanh thế 10 tỷ đã vào tài khỏan rồi".

Lâm Hàn đọc xong tin nhắn, lại đặt điện thoại xuống, tiếp tục lái xe.

Có điều Lâm Hàn không biết được, cùng lúc đó, trong văn phòng của chủ tịch ngân hàng tại trụ sở chính của ngân hàng Thiên Thuỵ, thành phố Thiên Kinh.

Một người đàn ông nhã nhặn, đeo kính gọng vàng, khoác trên người bộ vest may bằng tơ lụa, ông ta đang ngồi trước bàn làm việc của mình.

Reng reng reng!

Bỗng điện thoại reo lên.

Người đàn ông liền bắt máy.

"Thưa chủ tịch, ngân hàng chúng ta vừa có một tài khoản khách hàng vừa nhận được một số tiền rất lớn".

"Rất lớn à? Bao nhiêu vậy?", người đàn ông hỏi.

"10 tỷ ạ!"

Đầu dây bên kia nói tiếp: "Dựa vào 'Luật phòng chống rửa tiền', ghi chép về khoản giao dịch này cần được báo lên hệ thống phòng chống rửa tiền của ngân hàng nhân dân, ông xem..."

Nhân viên ngân hàng ở đầu dây bên kia hơi ngập ngừng, chuyển vào tài khoản cá nhân số tiền lớn đến tận 10 tỷ, anh ta nghi ngờ đối phương đang tiến hành rửa tiền.

Nhưng số tiền lớn này lại đang nằm trong ngân hàng, anh ta lại không muốn buông tha.

"Báo cáo đi, cũng chỉ có vài nhân vật mới có thể gửi hẳn 10 tỷ trong ngân hàng chúng ta. Cứ yên tâm báo cáo, tiền của họ đều hợp pháp", chủ tịch ngân hàng nhàn nhạt nói.

"Ngoài ra, thông báo đến toàn bộ các chi nhánh ngân hàng Thiên Thuỵ ở Hoa Hạ về danh tính của vị khách hàng này. Nếu biết được vị trí cụ thể vị khách đang nắm 10 tỷ kia, có thể để nhân viên ghé thăm sẵn tiện đẩy mạnh tiêu thụ về mảng đầu tư tài chính và mua bảo hiểm cũng được".

"Những ngày lễ tết, cũng nên gửi vài món quà tặng cho bố mẹ và con cái của họ. Tất nhiên, nếu vị khách hàng này có bạn bè muốn đến ngân hàng làm việc cũng có thể sắp xếp được, dùng những cách thức này tiếp cận khách hàng để kéo gần quan hệ. Nhớ là đừng làm khách hàng khó chịu đấy".

"Vâng thưa chủ tịch! Tôi đi làm ngay đây!"

Chưa đến 2 phút sau, tin tức khách hàng tên Lâm Hàn gửi vào ngân hàng 10 tỷ đã được truyền đến khắp các chi nhánh ngân hàng Thiên Thuỵ ở Hoa Hạ.

Đương nhiên, những loại tin tức này chỉ có nội bộ nhân viên ngân hàng mới biết, tuyệt đối sẽ không công khai ra ngoài.

"Wow, 10 tỷ lận đấy! Nếu tôi có thể chào hàng được cho Lâm Hàn này, tôi sẽ kiếm được mớ tiền hoa hồng kếch xù rồi!"

"10 tỷ lận á! Nhiều...nhiều quá rồi!"

"Giàu quá đi mất, làm sao bọn họ có thể kiếm được nhiều thế, không hiểu nổi luôn đó!"

Toàn bộ nhân viên khắp các chi nhánh ngân hàng Thiên Thuỵ ở Hoa Hạ đều rất hưng phấn.

Đương nhiên trong số đó vẫn còn tồn tại những người tỉnh táo.

"Úi chà, mặc dù tài khoản vị khách hàng này có tận 10 tỷ, nhưng không biết được người ta ở đâu thì sao mà chào mời đây!"

"Đúng vậy, Hoa Hạ rộng lớn như này, tìm được cũng như mua vé số mà trúng độc đắc ấy".

Ngân hàng Thiên Thuỵ ở Kim Lăng.

Một người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc.

Trên bàn làm việc đang bày máy vi tính, máy soi tiền, máy in và còn rất nhiều tiền giấy màu đỏ đã được đóng lại thành từng xấp.

Người phụ nữ này mặc trang phục nghiệp vụ màu cà phê, ba vòng chuẩn chỉnh, khuôn mặt được make up nhẹ nhàng, tất cả tạo nên một vẻ đẹp tinh tế, tựa như nữ thần lạnh lùng xa cách với vẻ uy nghiêm toát ra.

Bất ngờ thay người này chính là Chu Nhã Thiến!

Cô ta lặn lội từ Đông Hải đến Kim Lăng cũng đã được một khoảng thời gian.

Với kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực tài chính, khi đến ngân hàng Thiên Thuỵ ở Kim Lăng, cô ta dễ dàng tìm được công việc là làm cố vấn tài chính ngân hàng, chuyên giúp khách hàng lựa chọn và tùy chỉnh các phương án đầu tư tài chính.

"Nhã Thiến, tối nay tan tầm cùng đi ăn cơm nhé!"

Lúc này, một người đàn ông mặc vest bước đến, anh ta mỉm cười nói với Chu Nhã Thiến, đáy mắt tràn đầy vẻ yêu mến.

"Không cần đâu, cảm ơn nha!"

Chu Nhã Thiến cũng mỉm cười lịch sự từ chối, cô ta không mấy hứng thú.

Trong lòng cô ta thầm dè bỉu, một nhân viên ngân hàng cỏn con làm sao đủ tư cách theo đuổi tôi? Cũng không nhìn lại trong túi mình có được bao nhiêu tiền chứ!

Hơn nữa, ngoại hình người này còn khá giống tên Lâm Hàn nghèo kiết xác kia, làm cô ta chướng mắt từ lâu.

Ở thành phố Đông Hải, người yêu của Chu Nhã Thiến đều là những cậu ấm nhà giàu.

Lý Vĩnh Phú và Vương Huy, người nào cũng lắm tiền.

Cho nên đối với một người bình thường, vốn dĩ Chu Nhã Thiến đã chẳng coi ra gì.

Nhưng hai người này cũng là hai người đàn ông làm Chu Nhã Thiến tổn thương sâu sắc nhất.

Chu Nhã Thiến một lòng muốn gả vào gia đình giàu có, nhưng Lý Vĩnh Phú lại là một tên biến thái, hắn ta nỡ dâng cô lên giường Phùng Thạch, điều này làm cô ta đau lòng không thôi, suýt nữa đã nhảy sông tự tử.

Còn Vương Huy kia tự dưng lại bị đánh cho nhập viện, mẹ anh ta quát thẳng mặt bảo cô ta cút đi, đừng vọng tưởng bước được vào cửa nhà họ Vương.

Chuyện này lại đả kích nặng nề Chu Nhã Thiến một lần nữa.

Cô ta cảm thấy giấc mơ bước vào gia đình giàu có của mình, nếu còn ở thành phố Đông Hải ắt hẳn không thể thành sự thật, thế nên đã chuyển đến Kim Lăng.

Chu Nhã Thiến chống tay dưới chiếc cằm trắng nõn, chán nản nhìn màn hình, suy tính làm thế nào để câu được một đại gia đây.

Bỗng nhiên, màn hình máy vi tính cô ta nhảy lên một tin nhắn.

Nhấp chuột mở ra xem thì là tin nhắn gửi từ trụ sở chính của ngân hàng Thiên Thuỵ, nội dung nói có một vị khách hàng gửi 10 tỷ nhân dân tệ vào ngân hàng, loại khách hàng này rất phù hợp để tư vấn đầu tư tài chính, nếu thành công, trụ sở chính sẽ có phần thưởng hậu hĩnh.

"Nhạt nhẽo, Hoa Hạ lớn thế này làm sao biết khách hàng đó ở đâu chứ, trừ khi người đó rút tiền ở ATM thì mới xác nhận được vị trí của anh ta".

"Nhưng thời buổi này người ta đều thanh toán qua wechat, rất hiếm người dùng tiền mặt".

Chu Nhã Thiến liếc mắt, không có hứng thú gì với tin nhắn kia:

"Chuyện này khác gì mò kim đáy biển cơ chứ. Nhưng có thể gửi tận 10 tỷ tệ thì chắc chắn là con ông cháu cha lắm tiền rồi, haiz, không biết mình có gặp được anh ta không nữa".

Chu Nhã Thiến lại mở tệp tư liệu khách hàng ra.

Tài liệu rất đơn giản, bao gồm tên họ, số thẻ và số tài khoản ngân hàng.

"Lâm... Lâm Hàn!"

Vừa thấy tên họ, Chu Nhã Thiến trợn mắt ngây ra:

"Không phải là tên Lâm Hàn nghèo kiết xác ở thành phố Đông Hải đó chứ!"

Cô ta lại chợt lắc đầu: "Không thể nào, chắc chỉ là cùng họ cùng tên thôi, tên nghèo kiết xác kia lấy đâu ra 10 tỷ chứ! Hơn nữa số tài khoản này không đăng ký ở Đông Hải mà là ở thành phố Thiên Kinh, thế nên không thể nào là tên nghèo nát đó được!"

"Tên gì không đặt lại đặt Lâm Hàn, đúng là làm người ta chán ghét mà!", Chu Nhã Thiến cau mày rồi lại dãn ra:

"Nhưng chỉ cần anh có tiền, tên anh là gì kệ chứ, em đều thích hết! Nhưng Hoa Hạ rộng thế này làm sao tìm ra người này đây!"

"Nhã Thiến! Nhã Thiến!"

Bỗng nhiên, có một người đàn ông mặt mày hào hứng bước đến bên cạnh.

"Giám đốc ạ!"

Chu Nhã Thiến liền vội vàng đứng lên, lễ phép chào.

Người đàn ông này là giám đốc đầu tư tài chính của ngân hàng Thiên Thuỵ, là sếp của Chu Nhã Thiến, nếu không phải đã có gia đình thì Chu Nhã Thiến sớm đã quyến rũ anh ta rồi.

"Trụ sở chính vừa gửi thông tin khách hàng cô nhận được chưa!", người đàn ông hỏi.

"Đã nhận được rồi, nhưng giám đốc ơi, chúng ta đừng phí thời gian và công sức làm gì, Hoa Hạ lớn thế này, đi đâu mà tìm được người này cơ chứ", Chu Nhã Thiến nói.

"Cô nhầm rồi!"

Người đàn ông càng thêm hưng phấn: "Cách đây 10 giây trước, tôi lại vừa nhận được tin, khách hàng vừa rút tiền ở máy ATM, địa điểm là ở gần trạm thu phí đường cao tốc khu Tần Hoài!"

"Sao cơ! Nói cách khác, khách hàng tên Lâm Hàn đang ở Kim Lăng chúng ta sao?!"

Ánh mắt Chu Nhã Thiến liền bừng sáng.
Chương 355: Triệu Nhã

“Đúng vậy! Tại Kim Lăng, hơn nữa máy ATM cũng là của ngân hàng Thiên Thụy chúng ta, có thể trích xuất camera, thấy được tướng mạo của khách hàng Lâm Hàn!”

Giám đốc đầu tư tài chính hào hứng nói:

"Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm, Nhã Thiến, cô tới phòng giám sát, tôi sẽ tới đường cao tốc bên kia, tranh thủ cơ hội gặp được vị khách hàng lớn này!”

“Vâng!”

Chu Nhã Thiến gật đầu đi về hướng phòng quản lý giám sát.

Tất cả các máy ATM của ngân hàng Thiên Thụy tại Kim Lăng đương nhiên đều có lắp đặt camera, có thể trích xuất bất cứ lúc nào.

Đến phòng quản lý giám sát, Chu Nhã Thiến lập tức tìm ngay camera của máy ATM thuộc ngân hàng Thiên Thụy nằm trên đường cao tốc trong ba phút gần đây.

“Chỉ là không biết anh ta trông như thế nào, Lâm Hàn… cái tên này thật là khó nghe, làm mình nhớ tới tên nghèo kiết hủ lậu kia! Nhưng chỉ cần có tiền là được rồi!”

Chu Nhã Thiến hai má ửng hồng, mở ra video.

“Làm sao có thể như vậy?”

Chu Nhã Thiến há hốc miệng, chết lặng.

Trên màn hình giám sát, người rút tiền không phải là đàn ông mà là một phụ nữ có nốt ruồi son ở giữa hai lông mày, vô cùng xinh đẹp, ở cô toát lên khí chất cổ điển.

“Không phải đó chứ, có phải là nhầm lẫn rồi không”.

“Lâm Hàn đâu? Sao lại trở thành phụ nữ rồi?”

...

Đồng thời, tại trạm thu phí đường cao tốc Tần Hoài Kim Lăng.

“Cậu Lâm, tôi rút tiền xong rồi”.

Tần Liên lên xe, ngồi vào ghế phụ, mở túi lấy ra một xấp tiền giấy màu đỏ. Tổng cộng 100 ngàn tệ, cô trả lại tấm thẻ ngân hàng Thiên Thụy kia cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn gật đầu, sở dĩ bảo Tần Liên đi rút tiền là vì xe đang dừng ở bên đường, nếu có cảnh sát giao thông tới, có người ngồi ở ghế lái sẽ dễ dàng giải thích hơn.

Còn về 100 ngàn tệ, là chuẩn bị cho người mà Lương Huy cử tới.

Suy cho cùng, các thủ tục mở siêu thị rất rườm rà, nếu có thể đút lót được các cơ quan ban ngành của chính phủ một lượt thì hiệu quả sẽ càng cao.

Lâm Hàn đem thẻ cất đi, yên lặng chờ người bên kia đến, trong xe rơi vào trầm mặc.

“Cậu Lâm, vừa rồi ở Trung tâm dạy múa cổ phong Cổ Vận, anh nói… nói tôi là người của anh, câu đó là có ý gì?”

Tần Liên cắn môi mỏng, bỗng nhiên mở lời, nhìn Lâm Hàn với đôi mắt to, có chút ngượng ngùng.

Lâm Hàn khựng lại, không ngờ Tần Liên sẽ đột nhiên đưa ra câu hỏi này.

“Tôi bỏ tiền ký hợp đồng với cô, cô chính là người của tôi, còn có ý gì nữa sao?”, Lâm Hàn cười nói.

“Chỉ đơn giản như vậy?”

Tần Liên hơi ngẩn người, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng.

Cô còn tưởng rằng… Lâm Hàn có hảo cảm với cô, nên mới nói như vậy trước mặt mọi người.

Cô cũng có ấn tượng tốt với anh.

Dù sao một người đàn ông ưu tú như vậy rất dễ dàng chiếm được tâm hồn thiếu nữ của các cô gái.

“Vậy còn ý gì khác à?”, Lâm Hàn bất đắc dĩ.

“Được rồi”.

Tần Liên gật đầu, nhịp tim hơi tăng nhanh, đây là lần đầu tiên cô chủ động với người khác giới như vậy, nhưng kết quả, khiến cô có chút thất vọng.

Tiếp đó cô lại nghĩ, một người xuất sắc như Lâm Hàn, Tần Liên cô xứng với anh sao?

Tần Liên, mày hiện giờ chỉ là một streamer, thế nào cũng không có khả năng xứng với Cậu Lâm!

Đợi hai năm nữa hợp đồng hết hạn, sau đó mày đặt chân vào giới showbiz, trở thành minh tinh, đến lúc đó nhất định có thể xứng với Cậu Lâm!

Tần Liên thầm nghĩ trong lòng.

Không quá mười phút, một chiếc xe khách chạy tới Hoa Đông từ Kim Lăng chậm rãi đỗ lại bên đường.

Một người phụ nữ bước xuống xe.

Cô ta trông rất lão luyện với mái tóc tém, khuôn mặt trắng bóc, cao tầm 1m65, vòng ba nảy nở đàn hồi. Bước đi khí phái, mang đến cho người ta cảm giác của một nữ cường nhân.

Người phụ nữ tay trái cầm một chiếc cặp công văn màu đen, sau khi xuống xe, cô ta đảo mắt đánh giá xung quanh, nhìn thấy xe của Lâm Hàn liền bước tới.

Lâm Hàn cũng xuống xe.

“Chào cậu Lâm, tôi là Triệu Nhã, là người được giám đốc Lương cử tới để giúp anh mở chi nhánh Siêu thị Hoa Nhuận”, tới trước mặt Lâm Hàn, Triệu Nhã vươn tay phải trắng nõn, rất trực tiếp:

"Tôi đã có ba năm kinh nghiệm làm việc tại siêu thị, và tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt công việc”.

“Ừ, lên xe đi”.

Lâm Hàn gật đầu và bắt tay với Triệu Nhã.

“Vị này là?”

Sau khi lên xe, Triệu Nhã phát hiện ghế phụ còn có một cô gái đang ngồi.

Cô gái này rất xinh đẹp, giống như thiếu nữ trong khuê phòng chờ gả thời cổ đại, khí chất xuất chúng.

“Bạn của tôi, sau này hai người sẽ sống chung với nhau, tôi hy vọng hai người sẽ không xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào!”, Lâm Hàn khởi động xe, mỉm cười nói.

Phòng tổng thống có rất nhiều phòng nên việc Triệu Nhã dọn đến ở cũng không ảnh hưởng gì cả.

“Cậu Lâm yên tâm, tôi chỉ quan tâm tới công việc”, Triệu Nhã nói.

Tần Liên thì gật đầu, so sánh với nữ cường nhân như Triệu Nhã, tính cách của cô ấy có vẻ mềm mại hơn một chút.

Sau đó, chiếc GMC liền rời trạm thu phí cao tốc và hướng về phía khách sạn Hilton.

Không lâu sau khi Lâm Hàn rời đi, một chiếc Audi A6 chạy tới.

Giám đốc tài chính của ngân hàng Thiên Thụy bước khỏi xe, và nhìn xung quanh, trống không.

“Ôi chao! Đến muộn một bước rồi!”

Khuôn mặt anh ta đầy vẻ phiền muộn: “Bỏ đi, vẫn nên quay về xem camera thôi!”

...

Khi đến khách sạn Hilton, Tần Liên bắt đầu livestream, Lâm Hàn lấy ra tài liệu về Siêu thị Hoa Nhuận và bản đồ của toàn bộ thành phố Kim Lăng để thảo luận với Triệu Nhã về việc mở chi nhánh ở Kim Lăng trong tương lai.

Thấy hai người thảo luận vô cùng nghiêm túc, trong lòng Tần Liên cảm thấy khó chịu.

Thu nhập của Triệu Nhã chắc chắn không bằng Tần Liên, nhưng ít nhất, đây là một công việc đòi hỏi sự tâm huyết, đổ mồ hôi và nỗ lực.

Còn Tần Liên thì cảm thấy mình đang bán nụ cười trước ống kính, tuy rằng chỉ nhảy múa, tán gẫu, nhưng bản thân giống như một con hát thời xưa, chỉ cần ở bên người giàu có thật tốt là được.

Thu nhập rất cao, nhưng địa vị, cô không có.

“Chẳng trách Cậu Lâm không thích mình, có lẽ anh ấy cũng nghĩ như vậy, rốt cuộc mình cũng chỉ là một con hát. Hơn nữa còn là một streamer, ngay cả một con hát cũng không bằng”, Tần Liên liếc nhìn Lâm Hàn, ánh mắt u ám.

Cô nghiến răng ngà, tự động viên chính mình:

"Trong tương lai, mình nhất định sẽ trở thành ngôi sao, hơn nữa còn phải thuộc phái diễn viên thực lực, tuyệt đối không đóng tiểu thịt tươi hay phim chiếu mạng! Phải khiến Cậu Lâm thực sự yêu mình!”

Lâm Hàn và Triệu Nhã bàn luận ba bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng lên kế hoạch cho hướng phát triển trong tương lai cho chi nhánh của Siêu thị Hoa Nhuận.

Quy mô của siêu thị đương nhiên không thể giới hạn ở Kim Lăng, toàn bộ Hoa Đông đều phải mở chi nhánh của các Siêu thị Hoa Nhuận.

Như vậy mới có thể trở thành công ty niêm yết sàn NASDAQ trong vòng một năm!

Sau khi thảo luận xong, Lâm Hàn có chút mệt mỏi nên trở về phòng, ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại, chuẩn bị sau khi tỉnh dậy sẽ đi tới chỗ Trần Nam, bắt đầu xử lý việc máy bảo vệ môi trường của Hồng Chính.

Giấc ngủ này kéo dài hai ba tiếng đồng hồ, đợi Lâm Hàn rời giường thì trời đã tối, nhưng anh lại tràn đầy năng lượng.

Trăng sáng treo trước cửa sổ, ánh trăng mờ ảo, thành phố Kim Lăng xe cộ đông nghịt và ồn ào náo động.

Ù ù ù...

Bỗng nhiên điện thoại di động của anh vang lên, cầm lên xem thì đó là một số điện thoại lạ.

“Alo, ai đó?”, Lâm Hàn trả lời điện thoại.

“Lâm Hàn, là tôi, Khúc Hà đây”, giọng nói của người kia mang theo sự ngập ngừng.

“Khúc Hà?”

Lâm Hàn giật mình, không ngờ Khúc Hà sẽ gọi điện tới.

Anh đã để lại số điện thoại di động của mình khi bắt đầu làm việc cho guitar punk, vì vậy anh không hề ngạc nhiên đối với việc Khúc Hà biết số của mình.

“Có chuyện gì sao?”, Lâm Hàn lạnh nhạt đáp.

“Tôi… tôi gọi điện tới là muốn xin lỗi anh”.

Ở đầu bên kia, Khúc Hà đẩy gọng kính, lấy hết can đảm:

"Trước đây ở công ty, những lời tôi nói với anh có lẽ có phần quá đáng, mong anh đừng để trong lòng".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK