Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 446: Muốn so quan hệ với tôi?

Nói xong lời cuối, Triệu Cương ha hả cười to, trong mắt tràn đầy chế giễu:

"Nhãi ranh, đầu óc ngu si thì tứ chi phát triển! Đi đường quyền thì có gì hay ho chứ, không có quan hệ tốt như tôi thì không được đâu!"

"Quan hệ à, ông có chắc là muốn so quan hệ với tôi?", Lâm Hàn nhàn nhạt hỏi ngược lại.

"Sao hả? Không được sao? Xe cậu lái là biển số Đông Hải. Đông Hải cách tỉnh Cán mấy trăm cây số, dù cho cậu có quen biết ở Đông Hải thì chẳng lẽ còn có thể mời đến tỉnh Cán này được sao?"

Triệu Cương cười nhạt, ông ta không tin, làm gì có loại ông lớn nào lại đủ khả năng gầy dựng đầy rẫy mối quan hệ ở khắp các tỉnh thành như thế.

Nếu như có, đó cũng là một người tai to mặt lớn chân chính, chí ít cũng ngồi ngang hàng với mấy quan chức cấp tỉnh, cấp bộ.

Mà chàng trai trước mặt này lại còn trẻ như vậy, làm sao có những mạng lưới quan hệ như thế được?

Đương nhiên Triệu Cương không tin vào chuyện đó.

"Tôi muốn so quan hệ với cậu đó thì sao", Triệu Cương cười khà khà nói.

"Nếu ông đã muốn thế, vậy để cho ông sáng mắt ra đi".

Lâm Hàn than nhẹ, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

"Cậu Lâm".

Điện thoại vừa bắt máy, giọng nói cung kính trầm đục đang vang lên là của Thẩm Hoài Xuân.

"Ông có quen biết ai ở tỉnh Cán không?", Lâm Hàn nhàn nhạt hỏi.

"Đương nhiên là có, tôi là đồn trưởng đồn Hoa Đông, toàn bộ quan chức Tỉnh ủy cấp cao ở 7 tỉnh thành tôi đều quen biết. Hôm qua, tôi còn vừa thảo luận chuyện đầu tư với người đứng đầu tỉnh Cán đây", Thẩm Hoài Xuân cười ha hả nói.

"Dù sao thì Hoa Đông bây giờ chỉ còn hai thế gia lớn, thế lực nhà họ Thẩm đã tăng mạnh, cũng bắt đầu khuếch trương rộng thêm rồi".

"Vậy thì gọi người đứng đầu thôn họ Nhan, huyện Vinh Hoa, thành phố Thất Giang của tỉnh Cán đến gặp tôi đi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Thôn họ Nhan thuộc huyện Vinh Hoa, thành phố Thất Giang.

"Huyện Vinh Hoa?"

Thẩm Hoài Xuân sửng sốt, ông ta cũng không biết đến huyện này, nhưng vẫn lập tức nói:

"Vâng, để tôi nói với bên tỉnh Cán một tiếng".

"Ừ", Lâm Hàn cúp điện thoại.

"Ối trời ơi, diễn như thật vậy, còn bảo gọi người đứng đầu huyện đến gặp cậu á!", Triệu Cương đứng cạnh cười nhạt, vốn dĩ không hề tin:

"Nên biết nhá, huyện Vinh Hoa ở thành phố Thất Giang chúng tôi gần như đứng đầu trong các huyện, phát triển kinh tế thuộc loại tốt, ông Hà - người đứng đầu nơi đây rất được Thành ủy xem trọng".

"Dù cho là người đứng đầu Thành ủy cũng không dám nói chuyện với ông ấy như vậy, cậu là cái thá gì chứ? Còn bảo ông Hà đích thân đến á?"

"Nhãi ranh, sao cậu không tự soi mặt mình vào bãi nước tiểu đi, cậu có tư cách nói ra những lời đó à? Cậu tưởng cậu là người của Tỉnh ủy thật sao!"

"Tôi đã sống bao năm trời, cũng gặp không ít người thích giả vờ ra vẻ, nhưng đúng là lần đầu tiên gặp một người diễn đạt như cậu đó, hahaha!"

Nói xong lời cuối cùng, Triệu Cương bật cười ha hả, như sắp đứt cả ruột.

"Lâm Hàn này bị ngốc à?"

Trương Quế Như đứng một bên cũng hiện lên nét cười nhạo: "Còn bảo ông Hà đến tận đây, nên biết ông Hà là người đứng đầu huyện Vinh Hoa của chúng ta! Lâm Hàn có tư cách gì mà dám gọi người ta đến gặp cậu ta chứ?"

Vẻ mặt Lâm Hàn không thay đổi, đặt điện thoại xuống yên tĩnh chờ đợi.

"Nhãi ranh, từ huyện Vinh Hoa đến thôn họ Nhan cũng mất 1 tiếng lái xe. Tôi sẽ cho cậu 1 tiếng đồng hồ, xem thử xem ông Hà có đến hay không!"

Triệu Cương cân nhắc nói, dù sao cũng đang rảnh, không thì cứ chờ xem, rồi sau đó vạch mặt tên Lâm Hàn thích giả đò này.

Đến lúc đó, ông Hà không đến, chắc hẳn vẻ mặt của đối phương sẽ rất buồn cười.

Nhưng còn chưa đến nửa tiếng.

Brừm brừm...

Có tiếng động cơ xe lớn dần.

Một chiếc Emgrand đang vọt đến, dù đường xá lấm lem bùn lầy nhưng vẫn không cản trở được tốc độ nhanh như chớp của xe.

Một chiếc xe nội địa mà phóng đi cứ như xe thể thao.

"Đây là... Xe của ông Hà!"

Khi vừa thấy chiếc Emgrand này, nháy mắt, sắc mặt Triệu Cương liền tái đi.

Ông ta bị dọa đến choáng váng.

"Ông Hà... Tại sao lại đến đây? Đừng nói là tới gặp thằng nhãi này thật chứ!"

Sau đó Triệu Cương lại lắc đầu:

"Không thể nào, ông Hà làm gì mà phải lặn lội đến gặp thằng nhãi này chứ, chắc chỉ đi khảo sát miền thôn quê mà thôi".

Triệu Cương thầm nghĩ.

Lát sau, xe dừng hẳn lại, một người đàn ông trung niên bước xuống.

Người nọ mặc vest, thân hình chỉ cao tầm 1m6 - 1m7, mặt mũi ngăm đen, hai bên gõ má đã có nếp nhăn, tầm 40 tuổi, trong mắt ông ta đôi khi còn lóe sáng.

Người này là người đứng đầu huyện Vinh Hoa, Hà Tiến.

Vừa bước xuống xe, ánh mắt Hà Tiến quét qua một lượt đám đông, sau cùng dừng lại trên người Lâm Hàn, nhưng vẫn có hơi không chắc chắn.

"Ông Hà!"

Triệu Cương nở nụ cười chào đón.

Có lời đồn, ông ta vô cùng thân thiết với người đứng đầu huyện, nhưng đây cũng chỉ là chiêu trò nhằm xây dựng hình ảnh người có quan hệ với Hà Tiến cho người khác thấy mà thôi.

Thật ra, tính cách Hà Tiến này rất bảo thủ nghiêm túc, vô cùng coi trọng lễ nghi.

Triệu Cương dù có tiền nhưng cũng chỉ là một người kinh doanh, trong tay không có quyền hành gì.

Thế nên, khi đứng trước Hà Tiến, ông ta vẫn phải một mực cung kính.

Nhưng, Hà Tiến lại không thèm nhìn tới Triệu Cương, ánh mắt chỉ khóa chặt vào người Lâm Hàn, ông ta mỉm cười dò hỏi:

"Xin hỏi... Có phải cậu Lâm không?"

"Là tôi".

Lâm Hàn gật đầu.

Ầm!

Nghe được màn đối thoại này, Triệu Cương như bị sét đánh ngang tai, cả người run lên, hai mắt trợn to.

Sao có thể chứ!

Ông Hà thật sự đến tìm thằng nhãi này sao!

Vả lại... Còn gọi cậu ta là cậu Lâm nữa!

"Lai lịch của thằng nhãi này là gì chứ!"

Ánh mắt Triệu Cương nhìn chằm chằm Lâm Hàn, trong lòng nổi lên sóng thần cuồn cuộn.

Đám Trần Tiếu, Trần Mộng đứng một bên chứng kiến cảnh tượng này cũng trợn mắt tập thể.

Người đứng đầu huyện - Hà Tiến này, trong mắt bọn họ đã là người ngồi tít ở trên cao, không thể chạm vào.

Với bọn họ thì chẳng khác nào là một trời một vực, không cùng một tầng lớp.

Nhưng bây giờ, người đứng đầu huyện lại một mực cung kính với thằng nhãi này!

Vậy lai lịch thật sự của thằng nhãi này phải kinh khủng đến mức nào?

Trương Quế Như và Nhan Thành cũng đứng ngây ra tại chỗ.

Người đứng đầu huyện là một nhân vật bọn họ chỉ thấy được trên TV, hôm nay lại đích thân đến tận đây, lại còn cư xử hết mực cung kính với Lâm Hàn như thế... Đây là chuyện bọn họ không tài nào tưởng tượng ra được.

"Cậu Lâm, tôi vừa nhận được điện thoại của Tỉnh ủy, bảo tôi đến đây gặp cậu, tôi liền hỏa tốc chạy đến ngay, tốc độ xe đã chạy tối đa rồi, không để cậu chờ lâu chứ?"

Hà Tiến cười nói.

Ông ta chỉ biết chàng trai này được gọi là cậu Lâm, tên họ đầy đủ, lai lịch bối cảnh thế nào thì đều mù tịt!

Nhưng thế là đủ rồi!

Bởi vì, gọi điện cho ông ta chính là người của Tỉnh ủy.

Dựa theo quy định thông thường, nếu trong tỉnh có thông báo gì, đều thông qua thành phố trước, sau đó mới đến người đứng đầu huyện là Hà Tiến.

Nhưng lần này, Tỉnh ủy bỏ qua luôn Thành ủy mà nói chuyện trực tiếp với ông ta luôn, điều này đã làm cho Hà Tiến được xem trọng mà e sợ.

Mà Tỉnh ủy đã đặc biệt căn dặn về chàng trai trước mặt này:

"Phải cư xử cung kính, nói gì làm nấy!"

Bên trên là nguyên văn của Tỉnh ủy.

Nghe thế, Hà Tiến kích động suýt đã nhảy cỡn lên, ông ta biết cơ hội đã đến rồi, mà còn là cơ hội ngàn năm có một là đằng khác!

Cậu Lâm này chắc chắn là một nhân vật tai to mặt lớn, chỉ cần săn sóc kỹ càng, nói không chừng sinh thời còn có thể được thăng vài cấp!

"Cậu Lâm, cậu gọi tôi đến có chuyện gì cậu cứ căn dặn, tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt!", lúc này Hà Tiến đã mở miệng, nét mặt cung kính đang che giấu kích động trong lòng.

Nếu không có gì ắt hẳn đối phương đã không gọi ông ta đến.
Chương 447: Lâm Hàn, cảm ơn cháu

"Ông biết ông ta chứ?"

Lâm Hàn chỉ vào Triệu Cương.

"Đương nhiên biết, ông ta là một người kinh doanh có tiếng trong huyện chúng tôi, tên là Triệu Cương, ông chủ của lò gạch", Hà Tiến cười nói:

"Sao thế cậu Lâm, chuyện của cậu có liên quan đến Triệu Cương này à?"

Nghe thế, cả người Triệu Cương căng thẳng, cảm giác sắp có tại họa ập xuống đầu.

"Ừ!"

Lâm Hàn gật đầu: "Người này ngụy tạo hợp đồng chiếm đoạt ruộng đất. Ông ta còn ức hiếp đồng hương, chèn ép trăm họ. Vừa rồi còn uy hiếp một hộ thôn dân, rằng sẽ làm cho cả nhà bọn họ ra đường ăn mày nửa đời còn lại".

"Lại có chuyện này à?"

Sắc mặt Hà Tiến chợt thay đổi, nghiêm túc hẳn lên, quát lạnh:

"Triệu Cương, ông to gan thật đấy!"

"Ông Hà, tôi...tôi không có..."

Triệu Cương sợ hãi lùi về sau mấy bước, cười xòa muốn giải thích.

"Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của ông", Hà Tiến nhanh chóng cắt ngang:

"Bắt đầu từ bây giờ, mấy lò gạch vượt tiêu chuẩn gây ô nhiễm nghiêm trọng sẽ bị buộc ngừng kinh doanh vô thời hạn để nhằm chấn chỉnh. Ngoài ra, trong mấy ngày tới, ông phải hoàn trả toàn bộ tiền ruộng đất đã trưng thu cho thôn dân địa phương".

"Còn nữa, bản thân ông có hoàn thành nghĩa vụ đóng thuế chưa thì trong lòng ông là rõ nhất. Lát nữa ông tự đi tự thú đi, nể tình tôi với ông đã từng quen biết, tôi sẽ không báo cảnh sát đến thẳng nhà lôi cổ ông đi, chừa lại cho ông chút mặt mũi!"

"Ông Hà, xin đừng mà! Tôi và ông đã quen biết cũng hơn chục năm rồi, ông đừng làm thế với tôi..."

Toàn thân Triệu Cương run rẩy, vẻ mặt đầy cầu khẩn.

Mấy câu nói vừa rồi của Hà Tiến tương đương đã phán tử hình cho mớ sản nghiệp của ông ta.

Đây chính là sức mạnh của quyền lực!

"Dù có quen biết hơn 10 năm thì ông cũng không thể làm những chuyện phi pháp được!"

Vẻ mặt Hà Tiến không chút thay đổi nói, tỏ ra rất công chính nghiêm minh.

"Ông Hà, ông cho tôi thêm một cơ hội được không!", Triệu Cương quỳ bịch xuống đất ngay trước mặt Hà Tiến:

"Nếu tôi thật sự đi tự thú, vậy nửa đời còn lại phải sống trong ngục tù rồi!"

"Đó là chuyện của ông, ai bảo ông phạm pháp chứ!", Hà Tiến lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Triệu Cương hiện lên nét tuyệt vọng, ông ta lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Hàn.

Ông ta biết, kết cuộc của mình bây giờ là từ một cú điện thoại gọi Hà Tiến đến của chàng trai đang đứng trước mặt này mà ra.

"Cậu Lâm!"

Triệu Cương lớn giọng gọi, quỳ bò về trước Lâm Hàn, bắt đầu dập đầu:

"Cậu Lâm, Triệu Cương tôi có mắt như mù! Bây giờ rốt cuộc cũng được sáng tỏ, cậu thật sự là người tai to mặt lớn!"

"Triệu Cương tôi khi nãy đã vô lễ với cậu, xin cậu bỏ qua cho tôi, đừng tính toán với tôi!"

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Triệu Cương không ngừng dập đầu thật mạnh, trên trán nhất thời đã đổ máu.

"Van xin cậu, rộng lòng tha thứ, bỏ qua cho tôi lần này đi!"

"Cậu Lâm ơi, cầu xin cậu! Chỉ cần cậu đồng ý bỏ qua cho tôi lần này, tôi bảo đảm cả nhà Trương Quế Như nửa đời sau cơm no áo ấm, không cần lo miếng ăn nữa!"

"Tôi van cậu! Còn Trần Mộng kia, tôi cũng sẽ bắt cô ta phải lấy Nhan Thành lần nữa, cậu Lâm chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi thôi!"

Triệu Cương không ngừng cầu xin, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.

Ông ta biết, nếu Lâm Hàn không chịu buông tha cho ông ta, nửa đời sau của mình chắc chắn ăn cơm tù rồi.

Bởi vì, Hà Tiến sẽ theo nghe lệnh của Lâm Hàn!

Sau cùng thì Triệu Cương cũng đã hiểu ra vì sao Lâm Hàn dám so quan hệ với ông ta!

Người đứng đầu một huyện mà ở trước mặt Lâm Hàn còn phải hết mực cung kính, thế có gì mà không dám so quan hệ với ông ta?

Mà đám người Trương Quế Như, Nhan Thành, Trần Mộng khi chứng kiến một loạt cảnh tượng trước mắt thì đều có biểu cảm trợn mắt há mồm, cứ ngỡ là bản thân đang nằm mơ.

Triệu Cương - doanh nhân nổi tiếng của huyện, ông chủ sở hữu khối tài sản hơn chục triệu tệ, lại đang quỳ xuống không ngừng dập đầu với Lâm Hàn, hình ảnh này quả thật có chút nực cười.

Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, vô cảm nhìn một màn đang diễn ra trước mắt.

"Ngại quá, những chuyện này đều do ông tự làm tự chịu, cầu xin tôi cũng vô ích!"

"Có nghe thấy không, cậu Lâm đã nói rồi đấy, cầu xin cậu ấy cũng vô dụng thôi, còn không nhanh lăn đi tự thú đi!", Hà Tiến mất kiên nhẫn quát.

Triệu Cương há hốc mồm, cả người dường như đã suy sụp hoàn toàn.

Ông ta hối hận "xanh ruột", khi không rảnh rỗi lại ra tay giúp Trần Tiếu xử lý chuyện nhỏ nhặt làm gì?

Giờ thì hay rồi, đá vào tấm sắt mang tên Lâm Hàn này, bản thân cũng bị lật thuyền luôn.

"Tôi... tôi sẽ đi đầu thú... tôi sẽ lập tức đi ngay..."

Triệu Cương tuyệt vọng lẩm bẩm, không dám nảy sinh ý nghĩ chạy trốn.

Đùa à, bây giờ là thời đại 4.0 đấy, muốn làm đào phạm là chuyện bất khả thi, không đến mấy ngày cũng sẽ bị moi ra thôi.

Đi tự thú biết đầu còn nhận được sự khoan hồng của pháp luật.

Hai mắt Triệu Cương vô hồn, bò dậy từ dưới đất, lên xe rời đi.

"Ông chủ Triệu!", Trần Tiếu gọi theo.

"Đây là tay sai của Triệu Cương, chắc cũng có liên quan đến mấy thế lực đen tối", Lâm Hàn liếc nhìn Trần Tiếu nói.

"Cậu cũng đi tự thú đi".

Hà Tiến lập tức hiểu rõ, mặt lạnh tanh nhìn Trần Tiếu.

"Tôi..."

Trần Tiếu tái mặt, gã ta là đầu sỏ khu vực này, quả thật đã làm không ít chuyện thất đức, không ngờ hôm nay lại bị chính người đứng đầu huyện bảo gã ta đi đầu thú.

"Còn không nhanh chóng cút đi?", Hà Tiến quát lạnh.

"Vâng...tôi cút ngay..."

Vẻ mặt Trần Tiếu xụ xuống, nháy mắt trở nên uể oải, bước nhanh rời đi.

So với Triệu Cương, gã ta càng không dám mở miệng xin tha.

"Anh ơi!"

Trần Mộng lập tức đuổi theo.

Bốn người vệ sĩ thấy ông chủ Triệu Cương đã đi, tất cả cũng đều lên xe vọt lẹ.

Chỉ trong chớp mắt, đám đông đã giải tán sạch sẽ.

"Cậu Lâm, tôi..."

Hà Tiến cười xòa nhìn Lâm Hàn.

"Ông cũng về đi, ông phải xử lý thật tốt chuyện của Triệu Cương và Trần Tiếu theo đúng luật pháp, tội gì xử đó, đáng ngồi tù thì cứ bắt bỏ tù", Lâm Hàn phất tay.

"Vâng! Cậu Lâm!"

Hà Tiến gật đầu.

"Phía Tỉnh ủy tôi sẽ nói vài lời tốt đẹp cho ông", Lâm Hàn lại nhàn nhạt nói.

Hà Tiến giúp anh, đương nhiên cũng có mục đích riêng, Lâm Hàn có thể nhận ra được.

Mà khi nghe nói thế, cả người Hà Tiến run lên, kích động mừng như điên:

"Cậu Lâm yên tâm, chuyện của Triệu Cương và Trần Tiếu tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa. Xong rồi tôi sẽ báo cáo với cậu Lâm!"

Khi nhận được lời cam kết của Lâm Hàn, đã khiến Hà Tiến dường như nhìn thấy được con đường tương lai rộng mở đang vẫy gọi ông ta.

Nói thêm vài câu, Hà Tiến cũng nhanh chóng rời đi.

"Dì Trương, bắt đầu từ hôm nay, Triệu Cương và Trần Tiếu đều bị pháp luật xử trí, sẽ không ai chèn ép dì nữa. Ruộng đất đã bị trưng thu của dì cháu sẽ bảo Hà Tiến tìm người khác giúp dì giải quyết".

Lâm Hàn đưa mắt nhìn Trương Quế Như, mỉm cười nói.

Trương Quế Như há miệng, sau cùng cũng nói:

"Lâm Hàn, cảm ơn cháu".

Cậu con cả Nhan Bắc mất, Trương Quế Như vẫn luôn cảm thấy khúc mắc với Lâm Hàn, thậm chí bà ấy còn cho rằng là do Lâm Hàn hại chết con trai của bà ấy.

Nhưng, kể từ khi Lâm Hàn xuất hiện đến giờ, mỗi một việc làm đều đang giúp đỡ gia đình bọn họ, để bù đắp lỗi lầm của bản thân.

Gửi đến 1 triệu tệ, đối phó với đám thuộc hạ của Trần Tiếu, giải quyết cả Triệu Cương...

Hơn nữa, chuyện con trai mình mất, cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Lâm Hàn được.

Dù gì Trương Quế Như cũng không phải là người không biết lý lẽ, giờ khắc này cũng đã suy nghĩ thấu đáo.

"Cám ơn anh, Lâm Hàn".

Nhan Thành mở miệng, thấy mẹ không trách Lâm Hàn nữa, cậy ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Không có gì, những chuyện này là tôi nên làm", Lâm Hàn đáp.

"Lâm Hàn, trước kia dì nói năng xúc phạm cháu, mong cháu đừng bao giờ để trong lòng", Trương Quế Như lại nói.

"Những chuyện đó cháu cũng hiểu được mà", Lâm Hàn khẽ mỉm cười.
Chương 448: Chôn cất Tiểu Bắc

"Dì Trương, đừng nhắc những chuyện nhỏ nhặt này nữa, chuyện chúng ta cần làm trước mắt là chôn cất tro cốt của Tiểu Bắc đã", Lâm Hàn lại nói.

Cơ thể Trương Quế Như khẽ run, gật đầu đáp:

"Ừ".

Phía sau nhà trình tường của họ Nhan là một ngọn đồi, trên ấy đầy rẫy cây cỏ xanh um tươi tốt, dòng suối uốn lượn trong vắt, hết thảy tạo nên một khoảng trời thiên nhiên sinh động.

Trong làn gió mát, không ngừng vang vọng tiếng chim hót véo von, thế nên Nhan Thành đã quyết định chôn cất Tiểu Bắc ở nơi đây.

3 giờ chiều, giữa sườn đồi xanh.

Một ngôi mộ bằng đá vừa được xây xong, hũ tro cốt của Tiểu Bắc đã được chôn ở bên trong.

Trước mộ đang bày một cái chậu sắt, trong đó chứa giấy tiền vàng bạc đã cháy gần hết, những đốm lửa nhỏ vẫn còn bắn ra tí tách.

Cả nhà ba người Nhan Thành đứng trước mộ đều lộ vẻ vô cùng đau buồn, khóe mắt vẫn còn rưng rưng.

"Tiểu Bắc, anh yên nghỉ nhé!"

Lâm Hàn cũng đứng đấy, cúi người trước mộ với vẻ mặt thương tiếc.

Tro cốt của Hoàng Liệt không được chôn chung, chỉ đặt ở bên cạnh ngôi mộ của Tiểu Bắc.

...

Sáng sớm hôm sau.

Trước nhà trình tường, Lâm Hàn và Ngô Xuyên cùng mấy người Tôn Hàn Các đều đã lên xe.

Chuyện của Tiểu Bắc đã xử lý xong, Lâm Hàn chuẩn bị rời đi.

"Dì Trương, chú Nhan, đây là số điện thoại của cháu", Lâm Hàn đưa tới một tờ giấy:

"Nếu sau này cuộc sống chú dì có khó khăn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với cháu, cháu sẽ hỗ trợ hai người".

"Cám ơn cháu, Lâm Hàn", Trương Quế Như nhận lấy tờ giấy: "Hay cháu ở lại thêm mấy ngày đi, nhà chú dì tuy không đầy đủ tiện nghi, nhưng vẫn đủ ăn".

"Bên kia còn có việc đợi cháu về xử lý, không thể chậm trễ thêm nữa ạ", Lâm Hàn áy náy mỉm cười.

"Vậy à!"

Trương Quế Như cũng không gò ép nữa, vẻ mặt chỉ hơi thất vọng.

"Anh Hàn!"

Bỗng nhiên, Nhan Thành mở miệng, ở chung với nhau một đêm, quan hệ giữa cậu ấy và Lâm Hàn cũng thân thiết hơn, vì thế đã đổi thành gọi là "anh Hàn".

"Sao vậy?", Lâm Hàn hỏi.

"Tôi...tôi muốn đi theo anh, sau này ra sức làm việc dưới trướng của anh", Nhan Thành khẽ cắn răng nói.

"Tiểu Thành, con..."

Nghe thế, sắc mặt Trương Quế Như và Nhan Đại Sơn đều thay đổi, không ngờ đột nhiên Nhan Thành lại đưa ra quyết định này.

Lâm Hàn cũng ngẩn ra, anh nói:

"Cậu chắc chứ? Tuy trông bề ngoài tôi rạng rỡ thế thôi, nhưng đằng sau cũng phải trải qua không ít trận chém giết sinh tử, muôn vàng trắc trở. Cậu đi theo tôi sẽ rất nguy hiểm đấy, tôi cũng lo cậu sẽ giẫm vào vết xe đổ của Tiểu Bắc, đến lúc đó, tôi sẽ rất áy náy".

"Vả lại, cậu đi rồi thì bố mẹ cậu phải làm sao? Ai chăm sóc hai người họ đây?"

"Tôi đã quyết định rồi!"

Nhan Thành gật đầu, ánh mắt kiên định: "Dù có thế nào tôi cũng muốn đi theo anh, bởi vì tôi tin rằng, theo anh rồi, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!"

"Mấy hôm trước, lúc Trần Tiếu dẫn người đến đòi tôi 2 triệu, tôi rất căm hận, hận bản thân mình vì sao lại yếu đuối đến thế, tôi muốn chống lại, nhưng nhận ra bản thân không có đủ sức làm chuyện đó".

"Vì vậy, tôi rất muốn được trở nên trở nên mạnh mẽ, chỉ khi tôi đủ sức mạnh thì mới có thể bảo vệ mình, bảo vệ người thân", Nhan Thành siết chặt nắm tay:

"Nếu tôi cứ ngây ngốc ở thôn họ Nhan, đâu ai sẽ chắc chắn được những chuyện mấy hôm rồi sẽ tái diễn nữa hay không? Dù Triệu Cương và Trần Tiếu đã đi tù, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ lại xuất hiện Triệu Cương và Trần Tiếu khác thì sao, đến khi đó, anh Hàn không còn ở đây nữa thì tôi biết làm gì đây?"

Nghe đến đây, cả Nhan Đại Sơn và Trương Quế Như đều lặng thinh.

"Tiểu Thành, mẹ ủng hộ con!"

Trương Quế Như lên tiếng: "Mẹ tin tưởng vào phẩm chất của Lâm Hàn, cậu ấy là người tốt bụng, dám gánh vác trách nhiệm, con đi theo cậu ấy chắc chắn sẽ làm nên việc lớn!"

"Tiểu Thành, bố cũng ủng hộ con!"

Nhan Đại Sơn cầm tẩu thuốc, rít một hơi rồi nói: "Thôn họ Nhan dù sao cũng quá nhỏ. Bố tin Lâm Hàn sẽ đưa con ra khỏi nơi miền núi hẻo lánh này mà ngắm nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài!"

"Bố, mẹ!"

Nước mắt Nhan Thành trào ra, không ngờ bố mẹ lại quả quyết ủng hộ anh như vậy.

"Nhưng khi con đi rồi, ai sẽ chăm sóc bố mẹ đây...", Nhan Thành nức nở nói.

"Haha, yên tâm đi, bố mẹ chỉ mới 50 thôi mà, vẫn ra đồng làm việc được đấy, cần ai đến chăm sóc đâu!", Nhan Đại Sơn cười ha hả nói:

"Con cứ yên tâm xông xáo ra đời đi! Đến lúc đó, áo gấm về làng, lái một chiếc xe hơi về giống như Lâm Hàn nhé!"

"Đúng đó, con không cần lo lắng cho bố mẹ đâu, vẫn còn khỏe chán mà!", Trương Quế Như cũng nói.

"Vâng ạ!"

Nhan Thành lau nước mắt, tầm mắt chuyển sang người Lâm Hàn:

"Anh Hàn, anh đồng ý cho tôi theo anh chứ?"

Ánh mắt Lâm Hàn chớp động, trong đầu lại hiện lên hình bóng Tiểu Bắc chắn đạn cho anh.

"Nếu cậu quả thật muốn liều mạng với tôi, tôi cũng nhắc trước là sự lựa chọn này rất nguy hiểm, thậm chí còn có thể mất mạng, cậu... chắc chắn chứ?", Lâm Hàn hỏi.

"Chắc chắn!"

Nhan Thành gật đầu thật mạnh.

"Cậu lên xe đi", Lâm Hàn không dông dài nữa.

Với Lâm Hàn mà nói, tính cách Nhan Thành rất tốt, hiếu thảo bố mẹ, lại có chí khí, vì vậy không nên chôn vùi cả đời ở miền núi hẻo lánh này, cậu ấy cần mở mang hơn về thế giới bên ngoài.

Đương nhiên, việc này cũng có nghĩa sẽ phải đối mặt với nhiều tình huống nguy hiểm hơn.

Vì thế, Lâm Hàn đã giao quyền chọn lựa vào tay cậu ấy.

"Vâng!"

Ánh mắt Nhan Thành bừng sáng, nhảy lên xe.

Brừm brừm...

Ngô Xuyên khởi động xe.

"Dì Trương, chú Nhan, bọn cháu đi nhé!", Lâm Hàn hướng ra ngoài cửa kính nói.

"Bố mẹ..."

Trong mắt Nhan Thành lại ngấn lệ.

"Sau khi đến nơi nhớ gọi điện về nhé, chú ý an toàn, chuyện gì cũng phải nghe theo Lâm Hàn đấy".

"Ăn nhiều chút, đừng có nhịn đấy, trời lạnh thì phải mặc ấm vào!"

Hai người liên tục nhắc nhở.

"Con biết rồi bố mẹ..."

Nhan Thành nức nở nói.

Ánh mắt Trương Quế Như và Nhan Đại Sơn lại nhìn về phía Lâm Hàn, đồng loạt cúi người:

"Lâm Hàn, Tiểu Thành trông cậy vào cháu!"

"Yên tâm ạ... Cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Thành", Lâm Hàn nghiêm túc gật đầu.

GMC quẹo cua, chầm chậm rời khỏi thôn họ Nhan.

Bóng hai người vẫn đứng đó rất lâu.

...

Cùng lúc đó, tại ngân hàng Thiên Thụy ở Kim Lăng.

Mặt trời vừa lên, thời tiết rất ấm áp.

Cả người Chu Nhã Thiến đang trong bộ trang phục công sở màu đen, xinh đẹp tinh tế, tâm trạng cũng không tệ.

Mặc dù nhà họ Hồng đã bị diệt, nhưng cô ta đã bước ra khỏi cái bóng của người bạn trai Hồng Phong đang bị giam giữ trong tù.

Bởi vì, khi còn ở bên cạnh Hồng Phong, cô ta cũng đã moi được không ít tiền, hoàn toàn đủ để nuôi bản thân, rồi lại tìm một con em nhà giàu khác.

Hơn nữa, công việc gần đây cũng rất suôn sẻ, ngoại trừ việc vẫn tiếp tục phụ trách hạng mục đầu tư tài chính, còn kiêm luôn hướng dẫn đào tạo người mới.

Hôm nay, cô ta sẽ dạy nhân viên mới nhậm chức nội dung các loại cấp bậc thẻ ngân hàng của Thiên Thuỵ.

Chu Nhã Thiến ôm tài liệu trong ngực, bước vào phòng đào tạo.

Bên trong đã ngồi sẵn mấy chục người mới, lúc vừa thấy Chu Nhã Thiến, trong mắt liền phát sáng cả lên.

Chu Nhã Thiến cũng đã quen với kiểu nhìn này từ lâu, cô ta mở tài liệu ra, bắt đầu hướng dẫn:

"Các loại thẻ của ngân hàng Thiên Thuỵ chúng ta đều dựa theo số tiền gửi của khách hàng, và nó sẽ không ngừng thay đổi".

"Thẻ màu trắng là loại tiêu chuẩn".

"Tiền gửi ngân hàng hơn 10 triệu tệ là màu vàng".

Vừa nói, Chu Nhã Thiến vừa nhấn chuyển hình ảnh các loại thẻ trên màn hình chiếu bóng phía sau lưng mình.

Trong tay cô ta cũng cầm tài liệu có hình các loại thẻ.

"Tiền gửi ngân hàng hơn 100 triệu tệ là thẻ platinum".

"Tiền gửi ngân hàng hơn 10 tỷ là..."

Nói đến đây, bỗng nhiên Chu Nhã Thiến im bặt, con ngươi co rút lại, cả người run lên, trong mắt hiện lên nét vô cùng hoảng hốt.
Chương 449: Kẻ thù gặp nhau, đỏ mắt tức giận

Hình dáng của tấm thẻ trên tài liệu có đường viền mạ vàng, ở giữa là màu đen, còn có hoa văn được chạm khắc cẩn thận, khiêm tốn mà sang trọng, rất có khí chất.

Đây là loại thẻ đặc chế chỉ người nào có số tiền gửi hơn 10 tỷ tệ ở ngân hàng Thiên Thuỵ mới có.

Và lý do Chu Nhã Thiến bị sốc là vì cô ta đã nhìn thấy tấm thẻ này!

Ngày đó khi Lâm Hàn quẹt thẻ ở phòng kinh doanh biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa, tấm thẻ trên tay anh giống hệt tấm thẻ này!

Lúc đó Chu Nhã Thiến cũng cảm thấy hơi quen, nhưng không nghĩ nhiều.

Bây giờ cô ta cảm thấy thế giới quan của mình đã sụp đổ!

“10 tỷ tệ… 10 tỷ tệ tiền gửi…”

Toàn thân cô ta run rẩy kịch liệt, trong lòng dấy lên từng đợt sóng, Lâm Hàn có 10 tỷ tệ tiền gửi ở ngân hàng Thiên Thuỵ của họ?

Điều này… sao có thể?

Chu Nhã Thiến thực sự không dám tin, nhưng nếu là giả thì tại sao Lâm Hàn lại có tấm thẻ đó?

Sau đó Chu Nhã Thiến lại đảo mắt, nghĩ đến một chuyện khiến hai chân cô ta mềm nhũn.

Thời gian trước, khi cô ta vừa vào làm ở ngân hàng Thiên Thuỵ không lâu, có khách hàng chuyển 10 tỷ tệ vào ngân hàng.

10 tỷ tệ!

Số tiền rất lớn này lập tức thu hút sự chú ý của trụ sở chính ngân hàng Thiên Thuỵ, đồng thời nhân viên phải gửi thông tin này đến các chi nhánh lớn của ngân hàng Thiên Thuỵ trên khắp Hoa Hạ.

Tên khách hàng có tài khoản 10 tỷ tệ đó chính là Lâm Hàn!

Hơn nữa, Lâm Hàn đó còn ở Kim Lăng!

“Chẳng lẽ… hai người là cùng một người!”

Chu Nhã Thiến há to mồm, không rét mà run, Lâm Hàn là tỷ phú sao?

Sao có thể?

Chu Nhã Thiến không dám tin nhưng sự thật đã bày ra trước mắt!

Hình dáng thẻ, tên tài khoản có số tiền gửi 10 tỷ tệ, địa điểm, đều chỉ Lâm Hàn!

Trong suy nghĩ của Chu Nhã Thiến, Lâm Hàn vẫn luôn là một kẻ vô dụng!

Dù Chu Nhã Thiến không thể tin được, cũng phải tin điều đó!

“Cô Chu, cô sao thế?”

Nhân viên mới vừa đến nhận chức đang ở trên sân khấu, nhìn thấy Chu Nhã Thiến đứng yên, thở dốc, vẻ mặt thay đổi bèn không khỏi lo lắng hỏi thăm.

“Không sao”.

Chu Nhã Thiến phản ứng lại, kìm nén sự hỗn loạn trong lòng: “Chúng ta tiếp tục thôi”.



Ba giờ chiều, một chiếc GMC chậm rãi lái ra khỏi trạm thu phí đường cao tốc Kim Lăng.

“Đây là Kim Lăng nha!”

Một chàng thanh niên nhìn những toà nhà cao tầng ngoài cửa số, lòng tràn đầy hưng phấn, kích động.

Chàng thanh niên này chính là Nhan Thành.

Trên đường đi đến đây, có thể nói là cậu đã được mở mang tầm mắt.

Bước ra từ một sơn thôn hẻo lánh, lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bên ngoài, xe hơi, nhà cao tầng, đèn giao thông, những người đàn ông mặc vest đi giày da, những người phụ nữ ăn mặc đẹp, đây là những điều trước đây cậu rất ít khi nhìn thấy.

“Anh Hàn, chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?”

Ngô Xuyên đang lái xe, cất tiếng hỏi.

“Về nhà tắm rửa, sửa soạn một chút, sau đó đến chỗ Trần Nam”.

Lâm Hàn trả lời, anh vốn định nói về nhà gặp Dương Lệ một lát, nhưng anh nhớ ra cô đã về Đông Hải.

Một lát sau, xe đã về đến biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.

“Anh Hàn, nhà anh lớn thật đấy!”, nhìn thấy biệt thự của Lâm Hàn, Nhan Thành cực kỳ sửng sốt: “Kiểu biệt thự này tôi mới chỉ nhìn thấy trên tivi thôi!”

“Bên cạnh còn có một căn nữa, nếu cậu thích thì sau này ở biệt thự đi”, Lâm Hàn mỉm cười, vì Tiểu Bắc nên anh sẽ chăm sóc cho Nhan Thành nhiều hơn.

“Thu dọn xong chúng ta đến chỗ Trần Nam, chắc mấy ngày nay anh ấy chịu nhiều áp lực lắm”, Lâm Hàn lại nói.

Đến giờ trong đầu anh vẫn nhớ lời mẹ Liễu Nguyệt Như nói.

Bố Lâm Thiên Tiếu không giống như anh tưởng tượng, trong gia tộc, ông cũng đang trong cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Vậy nên Lâm Hàn phải trở nên mạnh mẽ.

Chỉ có như vậy mới có thể giúp được nhiều hơn cho gia đình.

Mà muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ có cách không ngừng mở rộng thế lực của mình.

Vùng Xám của Kim Lăng về cơ bản đã bị anh thu phục.

Nhưng những thế lực này vốn thuộc về nhà họ Hoàng ở Hoa Đông. Chắc nhà họ Hoàng đã nhận được tin Hoàng Liệt chết, chắc chắn họ sẽ ra tay với người trong Vùng Xám Kim Lăng.

Tiếp theo lại là một hồi máu tanh!

Vì vậy anh nhất định phải bàn bạc biện pháp ứng phó cùng Trần Nam.

Chuyện không thể chậm trễ, sau khi sửa soạn xong, Lâm Hàn, Ngô Xuyên và Nhan Thành cùng nhau đến Hộp đêm Hoàng gia số 1.

Mấy ngày Lâm Hàn đến tỉnh Cán, Trần Nam đều ở đây giải quyết các công việc của khu vực Vùng Xám.

Mấy ông trùm của từng quận ở Kim Lăng vẫn bị nhốt ở đây.

Trước khi thế lực khu vực Vùng Xám của Kim Lăng bị thôn tính hoàn toàn, không thể thả những ông trùm này ra được, nếu không có thể sẽ xảy ra một cuộc nổi loạn.

Gần 1 tiếng sau, mấy người Lâm Hàn đã đến đây.

Trời đã về đêm, Hộp đêm Hoàng gia số 1 đã hoạt động bình thường trở lại, trước cửa đầy xe hơi, công việc kinh doanh phát triển rất tốt.

Những người phụ nữ ăn mặc hở hang đi ra đi vào.

Ba người Lâm Hàn xuống xe, không khí khá mát mẻ, anh hít sâu một hơi, chuẩn bị đi vào gặp Trần Nam.

Lúc này bốn người trẻ tuổi từ bên cạnh đi tới.

Bốn người đều mặc áo khoác đen, làn da ngăm đen, má hơi hóp, tạo cho người ta cảm giác con lai.

Một người trong số họ nhuộm tóc vàng.

Lâm Hàn từng gặp người này, hôm đó ở quán bar Danh Hào, vì người này trêu ghẹo Tần Liên nên đã bị anh đánh cho một trận.

Sở dĩ anh nhớ rõ như vậy là vì khi gặp nhau lần đó, bốn người này đều mang theo súng.

“Không ngờ mấy tháng chúng ta không liên lạc với các thế lực ở Vùng Xám Kim Lăng mà Kim Lăng đã có những thay đổi chấn động địa cầu thế này”.

Thanh niên tóc vàng vừa đi vừa nói với người thanh niên đứng giữa:

“Khu vực Vùng Xám này của Kim Lăng đã xảy ra một cuộc thay máu lớn, tất cả đều do một người tên là Trần Nam khống chế!”

“Nếu không phải mấy ngày nay phải điều tra chuyên sâu thì tôi cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này”, người thanh niên ở giữa nghiêm túc nói:

“Ban đầu khu vực Vùng Xám của Kim Lăng thuộc về nhà họ Hoàng. Bây giờ lại bị Trần Nam kiểm soát. Rốt cuộc Trần Nam này là thần thánh phương nào, từ đâu đến vậy?”

“Dù thế nào, nếu thế lực của Tưởng Đào đã bị tiêu diệt thì chúng ta chỉ có thể tìm kiếm ngôi nhà mới, bán hàng của mình từ khu Tam Giác Vàng đến Kim Lăng thôi. Trong đó có hàng chục tỷ lợi nhuận, nhất định phải có được”.

Người thanh niên ở giữa nói tiếp: “Lần này chúng ta đến gặp Trần Nam bàn chuyện làm ăn, không thể mang ý thù địch được, hiểu không? Dù sao hắn có thế lực trong tay, Kim Lăng có rất nhiều địa điểm giải trí, hắn đều có thể nói chuyện được”.

“Biết rồi đại ca!”

Mấy thanh niên còn lại lần lượt nói.

“Hửm? Là anh ta?”

Ánh mắt thanh niên tóc vàng loé lên, lập tức phát hiện Lâm Hàn đang đứng ở cửa hộp đêm.

“Sao thằng ranh này lại ở đây?”

Ánh mắt người thanh niên ở giữa trở nên nặng nề.

Anh ta rất có ấn tượng với Lâm Hàn, người từng trải qua vô số trận chiến sinh tử như anh ta nhưng lại ngửi thấy một luồng hơi thở nguy hiểm từ trên người chàng thanh niên này.

“Này nhóc, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Mà thanh niên tóc vàng lại nhếch mép cười lạnh lùng, bước lên phía trước.

Đến giờ anh ta vẫn nhớ khi ở quán bar Danh Hào, Lâm Hàn đá anh ta một cái, tát anh ta một phát.

Đây là một sự sỉ nhục đối với anh ta.

Ở khu Tam Giác Vàng, không ai dám đối xử với anh ta như thế.

“Tiểu Lỗ! Đừng hấp tấp!”

Thanh niên ở giữa quát lên, vẻ mặt thay đổi nhưng cũng đã muộn.

Kẻ thù gặp nhau, đỏ mắt tức giận.

Tiểu Lỗ đã đi đến trước mặt Lâm Hàn, tung một cú đấm vào mặt anh!

Nhưng nắm đấm còn chưa hạ xuống, Nhan Thành phía sau đã tiến bên một bước, chắn trước Lâm Hàn.

“Dám đánh anh Hàn của tao à?”
Chương 450: Nguyễn Nguyên

Vừa nói Nhan Thành vừa tung một cú đấm về phía trước!

Bụp!

Hai nắm đấm va vào nhau.

Nhan Thành lui về sau ba bước, các khớp ngón tay lập tức đỏ bừng, cực kỳ đau đớn.

“Thằng ranh con, với thân thủ của mày mà cũng đòi xông lên! Tự tìm đường chết!”

Tiểu Lỗ cười khẩy, anh ta ở khu Tam Giác Vàng cũng trải qua nhiều trận sinh tử. Nhan Thành là một thanh niên từ đến sơn thôn, hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta.

“Còn mày nữa, hôm đó nhân lúc tao không chuẩn bị mà đánh tao bị thương! Hôm nay tao sẽ không dễ dàng tha cho mày đâu!”

Tiểu Lỗ lại nhìn sang Lâm Hàn.

Nói rồi, anh ta sờ vào thắt lưng.

Roẹt!

Trên tay anh ta là một khẩu súng lục đen ngòm, họng súng chĩa thẳng vào ấn đường Lâm Hàn.

“Tiểu Lỗ, đừng kích động!”

Người thanh niên ở giữa nghiêm giọng quát lên từ phía sau.

Trong lòng anh ta lo lắng, không ngờ Tiểu Lỗ lại bốc đồng như vậy, xông lên đánh người thì thôi, bây giờ còn dám rút súng ra.

Chàng thanh niên này mang lại cho anh ta cảm giác rất nguy hiểm.

“Anh Hàn!”

Vẻ mặt Nhan Thành thay đổi, cậu vừa đến Kim Lăng với Lâm Hàn, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng liều mạng làm việc cho Lâm Hàn, cũng biết chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.

Nhưng cậu không ngờ nó lại nguy hiểm đến thế.

Vừa mới đến đây mấy tiếng, Lâm Hàn đã bị người ta chĩa súng vào đầu, đó là vấn đề sinh tử!

“Thằng nhãi, cho mày một cơ hội quỳ xuống dập đầu dưới chân ông đây, như vậy ông sẽ bỏ qua chuyện ở quán bar Danh Hào trước đó. Nếu không ông đây sẽ giết mày bằng một phát súng!”

Tiểu Lỗ lạnh lùng lên tiếng, đặt ngón tay lên cò súng.

“Tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống trước tao”, Lâm Hàn ở trước mũi súng nhưng vẫn bất động, anh chắp hai tay sau lưng, cười nhạt:

“Quỳ xuống dập đầu thì tao sẽ bỏ qua chuyện mày chĩa súng vào tao. Nếu không mày sẽ chết!”

“Đã đến lúc này rồi mà mày còn giả bộ được với ông à? Thằng nhóc, mày vẫn chưa nhìn rõ tình hình à?”

Tiểu Lỗ chế nhạo: “Bây giờ mày đang bị tao chĩa súng vào, không phải tao đang bị chĩa súng. Mày còn không quỳ xuống cho tao, mày không có não à?”

Lâm Hàn nhíu mày, một luồng khí lạnh toả ra khắp cơ thể, anh đã chuẩn bị ra tay.

Cảm nhận được sự ớn lạnh này, toàn thân người ở giữa run lên, lông tơ sau lưng dựng ngược, lập tức quát:

“Tiểu Lỗ, không được vô lễ, bỏ súng xuống!”

“Bỏ cái rắm! Lần trước thằng ranh này đánh em ở quán bar Danh Hào, ông đây không nuốt trôi cục tức này!”

Tiểu Lỗ lớn tiếng hét lên, tay vẫn cầm chắc khẩu súng lục.

Nhưng ngay sau đó, mắt anh ta hoa lên, hình như có bóng dáng nào đó đang tiến lại gần.

“Nhanh quá!”

Sắc mặt Tiểu Lỗ thay đổi, lập tức nhận ra người thanh niên phía trước đã ra tay.

Pằng!

Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Anh không do dự bóp cò, nhưng phát súng này được bắn lên trời.

Bóng dáng Lâm Hàn xuất hiện bên cạnh anh ta.

Sau đó Tiểu Lỗ cảm thấy cổ tay đau nhói, một tiếng giòn tan vang lên, rắc!

Xương cổ tay anh ta đã gãy!

Khẩu súng lục rơi xuống đất.

“A!”

Tiểu Lỗ hét lên thảm thiết, mặt tái mét.

Nhưng hành động của Lâm Hàn vẫn chưa dừng lại.

Anh đưa tay phải về phía trước, dừng lại ở cổ họng Tiểu Lỗ, từ từ nhấc lên!

Lâm Hàn xách Tiểu Lỗ lên khỏi mặt đất như xách một con gà con.

Sát khí dâng trào trong mắt Lâm Hàn.

Người không phạm ta, ta không phạm người!

Tên tóc vàng này dám chĩa súng vào anh, rõ ràng là có ý định giết anh.

Nếu vậy thì chi bằng giết sớm một chút, để tránh những rắc rối về sau.

“A… ưm ưm ưm…”

Tiểu Lỗ lơ lửng trên không trung, cổ họng bị túm chặt, liên tục vùng vẫy nhưng vô ích, chỉ có thể phát ra những âm thanh kỳ lạ từ cổ họng.

Mặt anh ta đỏ bừng, mắt lồi ra, chẳng bao lâu nữa sẽ chết vì thiếu oxy.

“Người anh em, xin hãy nhân từ!”

Sắc mặt chàng thanh niên đứng giữa khó coi, vội vàng bước tới nở nụ cười làm lành khuyên ngăn:

“Người anh em, đàn em Tiểu Lỗ của tôi không hiêu chuyện đắc tội anh, xin anh hãy nhân từ! Tiểu Lỗ lớn lên ở khu Tam Giác Vàng từ nhỏ, tính cách bốc đồng, làm việc lỗ mãng, mong anh lượng thứ!”

“Chỉ cần anh tha cho Tiểu Lỗ thì chuyện gì cũng dễ nói!”

Khi nói câu này, người thanh niên đứng giữa lặng lẽ đưa tay trái vào túi quần, dường như đang cầm thứ gì đó.

“Ồ? Khu Tam Giác Vàng?”

Lâm Hàn giật mình, ngạc nhiên nhìn Tiểu Lỗ rồi anh hất tay.

Phịch!

Tiểu Lỗ bị ném xuống đất, há to miệng thở hổn hển, cảm giác ngạt thở dần biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, người thanh niên đứng giữa thở phào, bàn tay đút túi quần đã bỏ ra.

“Cảm ơn người anh em đã nhân từ!”

Anh ta mỉm cười với Lâm Hàn.

Cộp cộp cộp!

Lúc này có tiếng bước chân vọng lại.

Một người đàn ông bước ra từ Hộp đêm Hoàng gia số 1, anh ta mặc vest, để bộ râu chữ bát được cắt tỉa cẩn thận, người này chính ra Trần Nam.

“Chú em Lâm Hàn!”

Nhìn thấy Lâm Hàn, mắt Trần Nam sáng lên, anh ta lập tức vui mừng bước đến chào hỏi:

“Thế nào, đến tỉnh Cán không gặp chuyện gì chứ?”

Trần Nam đã nhận được tin Lâm Hàn sẽ tới, vì thế ước lượng thời gian rồi ra đón.

“Cũng tạm, mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp”, Lâm Hàn nhẹ giọng đáp.

“Trần Nam!”

Mà khi nhìn thấy Trần Nam, mí mắt chàng thiên niên đứng giữa giật giật, không ngờ người kiểm soát khu vực Vùng Xám Kim Lăng là Trần Nam lại xuất hiện!

Ảnh của Trần Nam đã được anh ta điều tra ra, vậy nên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Mà điều khiến anh ta sửng sốt hơn nữa là Trần Nam, người kiểm soát khu vực Vùng Xám Kim Lăng hiện tại lại xưng anh gọi em với người thanh niên trước mặt này.

Vậy người thanh niên này có thân phận gì?

Dù là thân phận gì, có thể để Trần Nam xưng anh gọi em, chắc chắn thân phận rất cao!

Nghĩ đến đây, mồ hôi túa ra từ sau lưng của người thanh niên ở giữa, nếu vừa rồi Tiểu Lỗ giết anh ta vậy bốn người bọn họ đừng ai mong có thể sống sót trở về.

“May mà vừa nãy ngăn được Tiểu Lỗ!”

Người thanh niên ở giữa thở phào nhẹ nhõm.

“Chú em Lâm Hàn, sao vậy? Cậu gặp rắc rối gì à?”

Trần Nam đưa mắt nhìn sang Tiểu Lỗ dưới đất rồi nhíu mày.

“Anh Trần, vừa nãy chỉ xảy ra chút chuyện không vui nho nhỏ thôi ý mà!”

Không đợi Lâm Hàn lên tiếng, người thanh niên đứng giữa đã vội vàng bước lên, cười nói: “Chuyện này đã qua rồi, anh Lâm đây đã tha thứ cho đàn em lỗ mãng của tôi”.

“Cậu là ai?”

Trần Nam quan sát người này từ trên xuống dưới, cảm nhận được một làn khí nguy hiểm trên người anh ta.

Mà người nói còn mang theo âm địa phương, hình như là người đến từ biên giới phía Nam.

“Ồ! Tôi quên tự giới thiệu, tôi là Nguyễn Nguyên, đến từ khu Tam Giác Vàng”, người thanh niên đứng giữa mỉm cười.

“Khu Tam Giác Vàng?”

Mắt Trần Nam loé lên, dường như nghĩ đến điều gì, anh ta bình tĩnh nói:

“Ừ, tôi biết rồi”.

“Chú em Lâm Hàn, chúng ta vào trước đi!”, Trần Nam lại lên tiếng, sau đó nhìn Nguyễn Nguyên:

“Cậu Nguyễn cũng vào đi!”

“Được!”

Mọi người cùng đi vào Hộp đêm Hoàng gia số 1.

Sau khi vào, họ đi thang máy đến sòng bạc dưới lòng đất.

Trần Nam dẫn bốn người Nguyễn Nguyên vào một phòng nghỉ đơn, sau đó cùng Lâm Hàn đến một phòng khác.

“Trần Nam, Nguyễn Nguyên đó là ai?”

Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, Lâm Hàn hỏi.

“Người này là tay sai thân tín của một trùm ma tuý ở khu Tam Giác Vàng!”

Trần Nam nghiêm túc đáp.

“Trùm ma tuý?”, Lâm Hàn giật mình.

“Đúng thế, chú em Lâm Hàn, chắc cậu cũng biết trên thế giới có ba cơ sở sản xuất ma tuý lớn, khu Tam Giác Vàng, Tam Giác Bạc và Kim Tân Nguyệt”, Trần Nam trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK