Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 496: Bốn gia chủ của bốn gia tộc lớn tập hợp

Tôn Minh là chủ tịch Quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Lâm Hàn gật đầu, quyết định ấy của gia tộc đã biến tướng để Lâm Hàn chính thức bắt đầu nhúng tay vào công việc trong nhà.

Hơn nữa, Liễu Như Nguyệt vừa trở về gia tộc chưa bao lâu đã bắt Lâm Hàn tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, đây cũng là một bài kiểm tra năng lực của anh.

Nếu làm tốt thì có lẽ gia tộc sẽ không nói ra nói vào chuyện hôn nhân của Lâm Hàn và Dương Lệ.

"Ông Vân, tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt", Lâm Hàn nghiêm túc nói.

Việc này mà thành công mỹ mãn, thứ nhất, có thể phô bày khả năng của Lâm Hàn trước gia tộc, trải đường để tương lai anh tiếp quản nhà họ Lâm. Không thì đến lúc đó, có lẽ sẽ khiến nhiều người khó chịu.

Thứ hai, chính là để nhà họ Lâm bớt nói ra nói vào về hôn nhân của Lâm Hàn.

Thứ ba, có thể giảm bớt tình thế bị kẹp chính giữa của bố anh - Lâm Thiên Tiếu và gia tộc.

Ông Vân nói: "Được rồi, vậy cậu Lâm này, lát nữa tôi sẽ gửi một số tài liệu có liên quan đến hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương để cậu chuẩn bị cho tốt".

Lâm Hàn đồng ý rồi cúp điện thoại.

...

Cùng lúc đó, tại núi Vân Mộng, bên ngoài biệt thự của Lâm Hàn có bốn chiếc xe đang đậu.

Một chiếc Maserati nữ hoàng, hai chiếc Audi A8 và một chiếc Mercedes-Benz G.

Hai nam hai nữ đứng im bên cạnh xe, mặt đầy cung kính.

Trong đó, có một cô gái khoảng 20 tuổi, gương mặt xinh xắn với hàng mày lá liễu, đôi môi chúm chím như hoa anh đào, trông vô cùng xinh đẹp. Cả người khẽ toát ra một loại khí chất trang nhã thanh lịch lại đầy cao quý.

Đó chính là Hàn Hinh Nhi - chủ nhà họ Hàn!

Người phụ nữ đứng cạnh thì khá lớn tuổi, khoảng 40, nhưng được chăm sóc rất kỹ nên làn da trắng nõn, có điều vẫn có thể thấy được vết chân chim nơi khóe mắt. Lúc này, bà ta đang nhìn xung quanh, giống như đang tìm ai đó.

Người này chính là Sở Nhiên – bà chủ nhà họ Vương!

Ở phía đối diện, đứng bên trái là một người đàn ông đeo kính, nhìn có vẻ nho nhã, toàn thân lại tản ra một sự uy nghiêm khiến người ta khó thở.

Ông ta chính là Tống Hoài Nhu - ông chủ nhà họ Tống!

Đứng bên phải ông ta lại là một người đầu hói bóng loáng, mặc vest, tên là Trịnh Phong - ông chủ của nhà họ Trịnh, cùng là một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải!

Bốn người đó ở Đông Hải, bất kể là ai đều có quyền thế ngập trời, giậm chân một cái thì cả thành phố sẽ lập tức chấn động.

Nhưng lúc này, bốn gia tộc lớn tập hợp lại với nhau cung kính đứng trước cửa biệt thự, giống như đang đợi một nhân vật quan trọng nào đó.

"Bà chủ Vương, bà bận rộn như thế mà hôm nay cũng tự mình đến à?", thấy bầu không khí im lặng quá, Tống Hoài Nhu nhìn Sở Nhiên cười hỏi.

Sở Nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi vì sao đến, chắc trong lòng mấy người cũng biết rõ mà đúng không?"

Ánh mắt chủ nhà họ Trịnh - Trịnh Phong lóe lên hỏi: "Lẽ nào mấy người cũng biết chuyện kia?"

Sở Nhiên và Tống Hoài Nhu bỗng nhiên ngậm miệng, giống như không muốn nói thêm gì nhiều.

Hàn Hinh Nhi thấy thế, mỉm cười:

"Được rồi, mọi người không cần thiết phải giấu. Tôi chỉ là tới thăm hỏi cậu Lâm thôi, mấy người nghe được tin nên cùng nhau đến. Vậy thì chắc là mọi người cũng biết chuyện cậu Lâm đã làm ở Kim Lăng rồi đúng không?"

Ba gia chủ nhìn nhau, cuối cùng cũng không giả vờ nữa. Bọn họ đều nghe nói chuyện cậu Lâm đã diệt hai nhà họ Hồng, họ Hoàng ở Kim Lăng, nên khi biết tin Lâm Hàn trở về Đông Hải, bèn nhanh chân đến nhà thăm hỏi.

Nhà họ Hoàng và họ Hồng đều là thế lực đứng đầu cả Hoa Đông, bốn nhà bọn họ ở trước mặt hai nhà kia chỉ là một con kiến, giơ tay phát đã có thể nghiền chết.

Hai thế lực lớn đó bất kể là nhà nào cũng đều có lịch sử trên trăm năm, tích lũy cực kỳ dày.

Mà Lâm Hàn lại có thể dễ dàng diệt bọn họ, hiển nhiên rằng thân phận anh không đơn giản.

"Xem ra trước đó vẫn xem nhẹ Lâm Hàn rồi!", chủ nhà họ Tống - Tống Hoài Nhu đẩy mắt kính, cảm khái nói.

Ông ta nhớ rõ hôm ở Sky Garden, mình còn nghi ngờ Lâm Hàn là tên lừa đảo.

Nhưng ai ngờ, Lâm Hàn không phải là tên lừa đảo, mà lại là hạc trong bầy gà, quyền thế ngập trời!

"Ông chủ Tống, tôi khuyên ông ăn nói cẩn thận vào".

Hàn Hinh Nhi nhướng mày: "Tên của cậu Lâm là người như ông có thể gọi à? Nếu ông còn xấc xược với cậu ấy thì đừng trách nhà họ Hàn tôi trở mặt tuyên chiến với nhà họ Tống ông!"

Sắc mặt Tống Hoài Nhu chợt thay đổi hẳn, vội vàng ngậm miệng lại.

Hàn Hinh Nhi này mới lên làm chủ chưa lâu đã lộ ra nanh vuốt sắc bén. Thời gian gần đây, cô ta xử lý nhà họ Hàn một cách ngay ngắn rõ ràng, phát triển không ngừng, tương lai trở thành thế gia chỉ là vấn đề thời gian thôi, nên Tống Hoài Nhu hoàn toàn không dám đắc tội.

"Đúng vậy, ông chủ Tống, ông không thể gọi thẳng tên của cậu Lâm như vậy được, mà ông cũng chẳng xứng nữa", bà chủ nhà họ Vương liếc Tống Hoài Nhu nói:

"Nhà họ Vương chúng tôi đã bắt tay hợp tác mảng logistics với cậu Lâm, giờ chính là cùng đứng chung trên một con thuyền với cậu ấy. Ông xúc phạm cậu Lâm đồng nghĩa vô lễ với chúng tôi. Nếu còn như thế thì đừng trách nhà họ Vương tôi trở mặt!"

"Đúng thế, nhà họ Trịnh đầu tư chương trình 'Tôi là triệu phú', kiếm được rất nhiều, là một sự chuyển đổi thành công từ ngành công nghiệp sản xuất sắt thép truyền thống sang công nghệ truyền thông hiện đại hóa, có thể nói đã giải cứu nhà họ Trịnh tôi khỏi nước sôi lửa bỏng!"

Trịnh Phong - ông chủ nhà họ Trịnh cũng lườm Tống Hoài Nhu, lạnh lùng nói:

"Mà người đứng sau chương trình 'Tôi là triệu phú' chính là cậu Lâm, là ân nhân của nhà họ Trịnh tôi! Vì vậy, ông chủ Tống, tôi khuyên ông cẩn thận từ lời nói đến việc làm, đừng vô lễ với cậu Lâm, không thì nhà họ Trịnh sẽ ăn thua đủ với ông đấy!"

"Ặc.."

Tống Hoài Nhu lộ vẻ lúng túng, không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu đã rước lấy mấy gia tộc lớn khác ở Đông Hải đối chọi gay gắt ngay.

Hơn hết, ông ta chỉ mới gọi tên Lâm Hàn thôi.

Tống Hoài Nhu có chút ức, rồi lại thầm khinh bỉ nhà họ Vương, họ Trịnh kia mặt dày, thấy cậu Lâm có năng lực ngợp trời bèn lập tức quỳ liếm, gì mà trên cùng một con thuyền, ân nhân của nhà họ Trịnh, quả thật là trơ trẽn mất hết liêm sỉ!

Vì lấy lòng Lâm Hàn, ngay cả mặt mũi cũng không cần!

Có điều, ông ta nghĩ lại bản thân đến núi Vân Mộng gặp Lâm Hàn, cũng mang tính chất lấy lòng anh.

Lâm Hàn diệt nhà họ Hồng, thu phục thế lực họ Hoàng ở vùng xám. Giờ anh đã đứng ở đỉnh, có thể nói là vô địch không ai dám chọc trong cả Hoa Đông.

Mà nhà họ Tống của ông ta chỉ có chút tiếng tăm ở Đông Hải thôi, ra khỏi đây, căn bản chẳng là cái đinh gì, sao so được với gia tộc lớn chân chính như mấy nhà kia?

Bởi vậy, khi biết được Lâm Hải quay về Đông Hải, bốn gia tộc lớn đều rục rịch, nhưng không có ai đứng ra đi thăm hỏi anh đầu tiên.

Nhưng hôm nay, bỗng nhận được tin, Hàn Hinh Nhi - chủ nhà họ Hàn lái xe đến núi Vân Mộng, ba gia tộc lớn khác lập tức đuổi theo, không thể để một mình nhà họ Hàn nịnh bợ hết được.

"Mấy người nói xem, rốt cuộc thì cậu Lâm là thần thánh phương nào? Có lai lịch gì? Mà lại có khả năng kinh khủng diệt cả hai nhà họ Hoàng và họ Hồng", Tống Hoài Nhu sửa miệng cảm thán nói.

Hàn Hinh Nhi mỉm cười, không nói gì.

Hàn Hinh Nhi cũng hiểu biết một chút về Lâm Hàn, nhưng cô ta cứ cảm giác mình mới chỉ thấy được một góc nhỏ về khả năng của anh thôi.

Mà bây gờ, toàn bộ nhà họ Hàn đều là của Lâm Hàn.

"Năng lực và lai lịch của cậu Lâm, với ánh mắt của ông thì không thể phỏng đoán hay đong đo đong đếm gì được đâu", Hàn Hinh Nhi nhìn Tống Hoài Nhu nói.

"Không thể phỏng đoán hay đong đo đong đếm..."

Tống Hoài Nhu nghe vậy chợt im lặng, ánh mắt lập lòe.

Sở Nhiên và Trịnh Phong cũng im lặng, như đang suy nghĩ gì đó.
Chương 497: Muốn hợp tác với nhau

Bên trong biệt thự, Dương Lệ nhận được thông báo từ dì Hà, có mấy chiếc xe đang đỗ trước cửa, trên xe bước xuống một vài người, xem cách ăn mặc thì không giàu cũng có thân phận cao quý.

Dương Lệ vội vàng đi qua chỗ dì Hà, nhìn camera bên ngoài, kinh ngạc há hốc miệng.

Sau khi cô đảm nhiệm chức vụ tổng phụ trách khu Bành Hộ, không chỉ tiền lương tăng lên mà mắt nhìn người cũng hơn trước.

Về cơ bản, Dương Lệ đều biết hết những nhân vật tai to mặt lớn trong thành phố Đông Hải.

Bốn người bên ngoài, tuy cô chưa từng nói chuyện, nhưng vẫn biết rõ thân phận của họ.

Bọn họ chính là gia chủ của bốn gia tộc lớn trong thành phố Đông Hải!

"Cô Lâm, những người đó là ai? Sao lại đứng trước cửa mà không ấn chuông vậy?", dì Hà khó hiểu hỏi.

Dương Lệ lắc đầu, cô cũng không hiểu, nhưng vẫn vội vã đi thay một bộ đồ đàng hoàng, rồi bước ra.

"Xin hỏi, mấy vị gia chủ có chuyện gì không?", Dương Lệ mở cửa, lễ phép hỏi.

Bốn người nghe vậy, nhìn sang, thấy là Dương Lệ thì sắc mặt chợt thay đổi. Bọn họ biết, người phụ nữ này là vợ của Lâm Hàn.

"Xin chào cô Lâm, không có chuyện gì cả, tôi chỉ muốn đến chào hỏi cậu Lâm một chút mà thôi, xin hỏi, giờ cậu ấy có rảnh hay không?"

Bà chủ nhà họ Vương - Sở Nhiên hơi hơi khom lưng, kính cẩn hỏi.

Đám Hàn Hinh Nhi cũng vội vàng khom lưng, chia nhau ân cần thăm hỏi, bày tỏ mục đích của họ. Tất nhiên là chẳng có ngoại lệ, ai cũng muốn gặp mặt Lâm Hàn.

Dương Lệ sững người, bọn họ chính là gia chủ của bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải đó!

Đều là những người có tầm ảnh hưởng cực lớn trên toàn bộ Đông Hải, giờ lại hạ mình xuống thấp như vậy, chỉ vì muốn gặp mặt Lâm Hàn ư?

Dương Lệ biết chồng mình có thân phận hiển hách, nhưng cũng không đến nỗi khiến cho bốn gia chủ lớn phải cung kính như vậy chứ!

"Các vị gia chủ, mọi người nói quá lời rồi, gặp mặt thôi mà, có gì mà rảnh hay không rảnh? Nhưng giờ chồng tôi đã đi ra ngoài bàn chuyện công việc rồi, chắc là lát nữa mới về. Mọi người theo tôi vào ngồi đợi một chút nhé?", Dương Lệ dè dặt hỏi, bọn họ đều có thân phận cao quý, cô không đắc tội nổi.

Tống Hoài Nhu nghe vậy, dứt khoát nói: "Thật sự là làm phiền cô Lâm rồi, nếu cậu Lâm không có ở nhà thì chúng tôi đứng đây đợi là được, không cần phải đi vào làm phiền cô đâu!"

Sở Nhiên lén lườm Tống Hoài Nhu một cái, nghĩ bụng ban nãy ông ta còn gọi thẳng tên của Lâm Hàn, giờ ở trước mặt Dương Lệ lại đổi giọng ngay, đúng là cáo già.

"Đúng vậy, tôi cũng không đi vào làm phiền cô Lâm đâu, đứng đây chờ là được rồi!", Sở Nhiên vội vàng nói theo.

Hàn Hinh Nhi và ông chủ Trịnh cũng vội nói đúng thế.

Dương Lệ sửng sốt, thấy bốn người này đều nói y như nhau, tức thì khó hiểu, đường đường bốn gia chủ lớn lại không dám bước vào cửa, chỉ đứng chờ ở ngoài?

Đây là tự hạ mình xuống bao nhiêu trời?

"Sao tôi có thể không biết xấu hổ để mọi người đứng ngoài chờ được? Vẫn nên nhanh chân vào nhà đi", Dương Lệ lại nói.

Mấy gia chủ kia xua tay liên tục, dường như vào nhà đợi là lấy mạng của bọn họ không bằng.

Dương Lệ thấy thế cũng bất lực, tuy rằng không hiểu mấy gia chủ của bốn gia tộc lớn hôm nay bị cái gì, nhưng cũng không tiện nhốt bọn họ ngoài cửa. Vì thế, cô dứt khoát đứng cạnh chờ cùng họ luôn.

Mấy người kia thấy vậy, biến sắc, bắt cô Lâm đứng chờ ở ngoài cửa cùng bọn họ là đạo lý gì? Nếu chọc Lâm Hàn bực chẳng phải tiêu cả lũ?

"Cô Lâm ơi, cô mau vào đi, tuyệt đối đừng đứng ngoài đây chờ".

"Đúng vậy, cô mau vào nhà đi, sao chúng tôi có thể bắt cô chờ cùng được?"

"Cô Lâm ơi, tôi cầu xin cô, mau vào nhà đi!"

"..."

Bốn người họ đều khuyên ngăn.

Ngay lúc này, một chiếc GMC đang chạy về phía họ, đúng là xe của Lâm Hàn.

Anh dừng xe xong thì thấy Dương Lệ và bốn gia chủ lớn đang đứng ở cửa, cảm thấy có chút lạ bèn bước xuống.

"Bà xã, có chuyện gì vậy?"

Lâm Hàn hơi khó hiểu hỏi.

Bốn người kia đồng loạt xoay người, thấy là Lâm Hàn, sắc mặt đều chợt thay đổi. Đúng là sợ cái gì đến cái đó, bọn họ vừa mới còn sợ bị anh thấy cảnh này nên muốn khuyên Dương Lệ vào nhà, đừng đứng ở cửa, ai ngờ Lâm Hàn vừa khéo trở về nhìn thấy luôn.

"Cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm, không phải chúng tôi bắt cô Lâm đứng ngoài đợi cùng mình đâu", Sở Nhiên lập tức nói.

"Là chính cô ấy cứ khăng khăng đứng ngoài chờ, chúng tôi đang khuyên cô ấy vào đó!", Tống Hoài Nhu cũng nói.

"Đúng đấy cậu Lâm, chúng tôi nào dám để cô Lâm đứng ngoài chờ chứ!", ông chủ nhà họ Trịnh - Trịnh Phong cũng mở miệng phân bua.

Lâm Hàn nghe thấy thế, sửng sốt, mặt mày ù ù cạc cạc, chẳng hiểu gì hết.

Nhưng lúc này, Hàn Hinh Nhi lại không sợ sệt như họ, dù sao mối quan hệ của cô ta với Lâm Hàn cũng chình ình ở đó, vội giải thích:

"Thưa cậu Lâm, chuyện là như này, bốn người chúng tôi chỉ muốn đến chào hỏi cậu thôi, biết cậu không ở nhà nên định đứng ngoài cửa chờ là được, ai ngờ cô Lâm..."

Lâm Hàn nghe xong, bấy giờ mới hiểu, thấy dáng vẻ bọn họ vừa kính cẩn lại hơi sợ sệt, anh lập tức đoán được có lẽ họ đã nghe phong phanh về một số chuyện mình làm ở Kim Lăng.

Chứ không dưng, bọn họ cũng chẳng cần thiết phải sợ sệt như vậy.

Lâm Hàn nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì thì vào nhà nói đi".

Anh nói xong bèn nắm tay Dương Lệ đi vào biệt thự.

Thấy hành động đó của anh, ánh mắt Hàn Hinh Nhi lóe lên, không biết đang nghĩ cái gì.

Bốn người lập tức đi theo Lâm Hàn.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã tiến vào phòng khách, dì Hà cũng chuẩn bị sẵn trà và bánh trái.

"Ngồi xuống đi", Lâm Hàn lạnh nhạt nói, sau đó ngồi xuống sô pha trước.

Bốn gia chủ vội vàng định từ chối, nhưng lén nhìn Lâm Hàn một cái lại không dám, sợ vì chút chuyện nhỏ chọc anh bực.

Nhưng Hàn Hinh Nhi lại không dè dặt như vậy, cô ta dứt khoát ngồi xuống ăn miếng bánh rồi khen:

"Cậu Lâm, không ngờ bánh trong nhà cậu lại ngon như vậy? Cậu tìm dì này ở đâu mà nấu ăn giỏi thế?"

"Đương nhiên rồi".

Lâm Hàn cười, từ khi mời dì Hà đến, Lâm Hàn cảm thấy mọi mặt trong cuộc sống đều dần dần được cải thiện.

Ba người kia thấy vậy, cũng cẩn thận ngồi xuống.

Sau đó, bốn người họ và Lâm Hàn bắt đầu trò chuyện, tuy trong lòng họ đều biết rõ những việc mà anh đã làm ở Kim Lăng, nhưng lại không nhắc đến chữ nào, chỉ nói chuyện và bày tỏ muốn hợp tác với nhau.

Lâm Hàn biết rõ nguyên nhân họ đột nhiên muốn hợp tác, có điều anh cũng không nói nhiều. Chỉ cần đối phương không đụng chạm đến lợi ích của Lâm Hàn, đương nhiên anh vẫn bằng lòng qua lại hợp tác cùng phát triển.

Thấy Lâm Hàn bằng lòng hợp tác cùng phát triển ở Đông Hải, bốn người họ đều thở hắt ra, trong lòng thầm may mắn không thôi.

Rất nhanh, chuyến thăm hỏi này cũng kết thúc, bọn họ sợ làm phiền Lâm Hàn, chọc anh bực, nên đều rời đi.

Ba gia chủ lớn đều đi, nhưng Hàn Hinh Nhi vẫn ngồi ở đối diện Lâm Hàn, rõ ràng là còn có chuyện gì nữa.

"Nói đi, có chuyện gì?", Lâm Hàn uống một ngụm trà.

Hàn Hinh Nhi cười: "Cậu Lâm, không ngờ cậu lại lợi hại như vậy, hai gia tộc lớn như nhà họ Hoàng và họ Hồng nói diệt cái là diệt luôn".
Chương 498: Đi theo tôi

“Những việc này chỉ là việc nhỏ thôi”, Lâm Hàn xua tay.

Hàn Hinh Nhi gật đầu: “Sau khi nhà họ Hồng bị tiêu diệt, thiết bị xạ trị kim loại Californium của chúng ta đã được phổ biến khắp các bệnh viện ở Hoa Đông”.

“Bây giờ nhà họ Hàn phát triển rất tốt, vậy nên tôi có một ý kiến, không biết cậu Lâm có đồng ý không”.

“Nói tôi nghe thử xem”, Lâm Hàn bảo.

“Cậu Lâm có biết Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương không?”, ánh mắt Hàn Hinh Nhi loé lên.

“Biết”, Lâm Hàn gật đầu, ông Vân đã gọi điện thông báo cho anh, ban tổ chức hội nghị thượng đỉnh này chính là nhà họ Lâm.

“Ừm, Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương sắp được tổ chức, tham gia hội nghị thượng đỉnh lần này đều là các nhà kinh tế, các gia tộc, thế lực lớn, nhà họ Hàn tôi cũng muốn tham gia cuộc họp này”.

Nói xong Hàn Hinh Nhi mở to mắt nhìn Lâm Hàn, thấy anh yên lặng lắng nghe thì nói tiếp:

“Nếu được tham gia Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương này, sau khi trở về chắc chắn danh tiếng nhà họ Hàn sẽ vang xa, dự tính trong vòng một năm sẽ nhảy vọt trở thành thế gia!”

Trong mắt Hàn Hinh Nhi đã xuất hiện một tia dã tâm, nhưng sau đó lại trở nên ảm đạm:

“Tuy nhiên với thực lực hiện nay của nhà họ Hàn, chúng tôi không đủ tư cách để tham gia Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương này. Ý tôi là tôi muốn nhờ cậu Lâm giúp đỡ, với thế lực bây giờ của anh, sau khi đã chiếm được nhà họ Hồng và nhà họ Hoàng hẳn là đủ tư cách tham gia hội nghị thượng đỉnh lần này”.

“Cậu Lâm có thể nộp đơn cho ban tổ chức hội nghị thượng đỉnh, có lẽ sẽ được tham gia, đến lúc đó cậu Lâm đưa tôi đi cùng là được rồi”.

“Tuy rằng vị trí chỉ là bên ngoài hội nghị, nhưng cũng là một cơ hội hiếm có. Với nhà họ Hàn hay với cậu Lâm đều có lợi”.

Nói xong Hàn Hinh Nhi nhìn Lâm Hàn đầy hy vọng.

Lâm Hàn sờ cằm, trầm giọng nói:

“Thủ tục nộp đơn xin gì đó, không cần thiết. Còn Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, khi nào hội nghị bắt đầu, cô đi theo tôi, vị trí bên ngoài quá tệ, lại còn đông, cũng phải mấy ngàn người, cô theo tôi vào đài chính là được!”

“Hả? Đài chính?”

Hàn Hinh Nhi sửng sốt, há to miệng ngạc nhiên.

Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương là hội nghị hợp tác quan trọng nhất trong toàn bộ khu vực Châu Á-Thái Bình Dương. Những người có thể tham gia là những xí nghiệp và gia tộc quan trọng có thể có tác động kinh tế đến một khu vực nhất định.

Thường thì hội nghị kiểu này không liên quan gì đến gia tộc nhỏ như nhà họ Hàn. Nhưng lần này Hàn Hinh Nhi nghe nói Lâm Hàn đã tiếp quản mấy xí nghiệp lớn như nhà họ Hồng, nhà họ Hoàng, vậy nên mới có suy nghĩ này. Cô ta cảm thấy có chút cơ hội được tham gia Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương với tư cách là thành viên dự bên ngoài.

Mặc dù chỉ ở vị trí bên ngoài thôi nhưng cũng có ý nghĩa rất lớn, có thể tác động sâu sắc đến nhà họ Hàn, điều này có nghĩa là nhà họ Hàn đã ra khỏi thành phố nhỏ Đông Hải.

Còn vị trí đài chính, Hàn Hinh Nhi chưa bao giờ nghĩ đến, có thể tham dự với tư cách thành viên ở đài chính, không ai không nổi tiếng trên toàn quốc, nhà họ Hàn so với họ thì chênh lệch rất nhiều.

“Cậu Lâm, tôi không nghe nhầm chứ? Anh vừa nói là đài chính? Anh nên biết vị trí đài chính của Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương nghĩa là gì”, Hàn Hinh Nhi không dám tin hỏi lại.

Nhưng Lâm Hàn lại xua tay, bảo: “Tôi biết nó nghĩa là gì, cô không cần hỏi thêm những điều khác, chuẩn bị sẵn sàng đến lúc đó theo tôi tham dự là được”.

Hàn Hinh Nhi thấy thế thì do dự một thoáng, không tiếp tục hỏi nữa mà gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị, tôi đi trước đây”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Hàn Hinh Nhi ra khỏi biệt thự núi Vân Mộng, quay đầu lại nhìn vẫn còn chút ngờ vực.

Mặc dù trước đây họ đều coi thường Lâm Hàn, nhưng không ngờ anh lại có thể tiêu diệt được nhà họ Hoàng và nhà họ Hồng đang như mặt trời ban trưa một cách dễ dàng thế này.

Nhưng theo sự hiểu biết của cô ta, cho dù vậy thì Lâm Hàn vẫn chưa đủ tư cách tham dự với vị trí đài chính của Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, huống chi còn dẫn cô ta tham dự cùng?

Nhưng dáng vẻ tự tin vừa rồi của Lâm Hàn lại khiến Hàn Hinh Nhi hơi tin tưởng, dù sao trước đây Lâm Hàn cũng chưa từng nói khoác.

“Chẳng lẽ mình lại đánh giá thấp anh ta à? Rốt cuộc cậu Lâm có thực lực thế nào đây?”

Hàn Hinh Nhi lắc đầu, không suy nghĩ nữa, cứ chuẩn bị theo Lâm Hàn dặn dò là được, những chuyện khác cô ta cũng không thể quyết định.

Cùng lúc này, trong biệt thự núi Vân Mộng, Lâm Hàn cũng đang yên lặng suy nghĩ.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hàn thay mặt nhà họ Lâm tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, đương nhiên anh cũng phải chuẩn bị thật tốt.

Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Hàn quyết định Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương lần này không chỉ dẫn theo nhà họ Hàn tham gia, còn phải dẫn Phùng Thạch, livestream Sa Ngư, siêu thị Hoa Nhuận và giải trí Tinh Quang cùng tham dự.

Đối với nhà họ Hàn, Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương là cơ hội để nâng cao thực lực, đối với những công ty khác dưới sự điều hành của Lâm Hàn cũng là một cơ hội.

Sự phát triển của sản nghiệp lớn mạnh đồng nghĩa với việc thực lực của Lâm Hàn đã nâng cao.

Sau khi quyết định, Lâm Hàn gửi tin nhắn thông báo cho Phùng Thạch, Lý Minh của livestream Sa Ngư, Triệu Nhã của siêu thị Hoa Nhuận và Hạ Minh Hạo của giải trí Tinh Quang.



Ở trụ sở chính của công ty livestream Sa Ngư, lúc này mọi người vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng được tăng lương, làm việc nghiêm túc hơn hẳn.

Họ đều là ban lãnh đạo dày dặn kinh nghiệm, đương nhiên hiểu không thể có một chiếc bánh tự dưng từ trên trời rơi xuống được.

Nếu không hoàn thành tốt công việc thì không xứng với tiền lương cả năm khổng lồ này.

Họ tin rằng Lâm Hàn chắc chắn sẽ không thể chu cấp cho họ một khoản lương hàng năm khổng lồ thế này mãi, dù sao giàu hơn nữa thì tiền cũng không phải do gió thổi đến.

Thấy mọi người làm việc hăng say, tâm trạng Lý Minh cũng cực kỳ tốt.

Cứ thế này thì việc đưa livestream Sa Ngư ra thị trường để niêm yết đã vững vàng đến 90%! Cũng xứng đáng với sự tin tưởng và đào tạo của cậu Lâm.

Lý Minh đang vui vẻ thì nhận được tin Lâm Hàn gửi tới, vừa mở ra xem, anh ta lập tức sững sờ tại chỗ, vẻ mặt không dám tin.

“Trưởng phòng Lý sao thế? Xảy ra chuyện xấu gì à?”, một giám đốc điều hành thấy vậy thì nghi ngờ hỏi.

“Không phải là cậu Lâm hối hận rồi đấy chứ? Cũng đúng, mức lương hàng năm cao thế này, không phải cậu Lâm sẽ phải đền đến chết à?”

“Không đến nỗi chứ, sao cậu Lâm có thể là người như thế? Tiền đã phát rồi, hợp đồng cũng ký, cậu Lâm không thể đổi ý”.

“Vậy có thể là chuyện gì? Không phải là chuỗi vốn có vấn đề gì rồi chứ?”

Các giám đốc điều hành lần lượt tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Lý Minh, bình thường Lý Minh luôn bình tĩnh, rất ít khi lộ vẻ mặt thế này.

Lý Minh đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn lên đám đông, có chút không tin lắm:

“Tôi vừa nhận được tin nhắn của cậu Lâm, bảo tôi dẫn theo một trợ lý chuẩn bị đại diện cho công ty livestream Sa Ngư chúng ta, theo cậu Lâm cùng tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương sắp tới, hơn nữa còn là vị trí ở đài chính!”

“Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương?”

“Đài chính?”

Các giám đốc điều hành đều có vẻ mặt mờ mịt, họ đều là lãnh đạo có kinh nghiệm, hiểu rõ tình hình kinh tế, những thay đổi của thị trường tài chính, những thay đổi chính sách, đương nhiên hiểu hai cụm từ này có ý nghĩa gì.
Chương 499: Thăng quan tiến chức nhanh chóng

Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương có thể nói là một sự kiện lớn thu hút sự chú ý của toàn thế giới.

Mà đài chính là vị trí mà họ thậm chí còn không dám nghĩ đến.

Những người có thể ngồi ở đó chắc chắn là những thế lực lớn, những tài phiệt lớn và nền kinh tế lớn thực sự!

“Thật không? Trưởng phòng Lý, anh nhìn kỹ lại đi, có chắc là ở vị trí đài chính không? Đừng nhìn nhầm”, một trưởng phòng khác có chút không dám tin.

Lý Minh lườm anh ta: “Vừa nãy tôi đã xác nhận không biết bao nhiêu lần rồi, không thể đọc nhầm được. Hơn nữa đây là tin nhắn cậu Lâm gửi cho tôi, anh thấy có thể là giả được à?”

Các trưởng phòng đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút kích động, nếu là thật thì livestream Sa Ngư sẽ rất phát triển trong mấy năm tới!

Chưa kể còn được niêm yết trên sàn chứng khoán NASDAQ trong vòng một năm, có thể sau khi đi dự về sẽ được lên sàn luôn, một hai tháng nữa là có thể đi Mỹ rồi!

“Chắc không giả đâu, dù sao chúng ta cũng không thể nào biết được năng lực thật sự của cậu Lâm!”

“Rốt cuộc cậu Lâm là ông lớn nào chứ? Không ngờ cậu ấy còn có tư cách đưa người tới tham dự hội nghị thượng đỉnh ở vị trí đài chính!”

Thoáng chốc, rất nhiều trưởng phòng của livestream Sa Ngư đều cảm thấy cực kỳ kích động, đồng thời cũng thấy may mắn vì trước đó không vội vàng nghỉ việc.

Nếu bỏ lỡ một công ty thế này và một người như cậu Lâm thì chắc chắn sẽ hối hận cả đời!

Sau khi kích động, Lý Minh nhanh chóng chọn một trợ lý để cùng đi dự Hội nghị thượng đỉnh sắp tới.



Đồng thời, Triệu Nhã ở siêu thị Hoa Nhuận, Phùng Thạch trong lĩnh vực bất động sản và Hạ Minh Hạo của giải trí Tinh Quang cũng nhận được tin nhắn của Lâm Hàn.

Trong một văn phòng ở Kim Lăng.

“Có thông báo bắt đầu từ hôm nay, siêu thị Hoa Nhuận sẽ tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt mỗi ngày, không được xuất hiện sai sót. Ngoài ra, cô cũng chuẩn bị một chút để tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương với tôi”, Triệu Nhã mặt không cảm xúc nói với trợ lý.

Trợ lý sửng sốt, tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương? Sao siêu thị Hoa Nhuận lại có tư cách này?

Mặc dù bây giờ siêu thị Hoa Nhuận có mặt trên khắp Hoa Đông, nhưng tham dự Hội nghị thượng đỉnh thì chắc chắn chưa đủ tư cách.

Nhưng thấy Triệu Nhã không muốn giải thích nhiều, trợ lý cũng chỉ đành kìm nén nghi ngờ trong lòng, lập tức đi thông báo và chuẩn bị.

Mà Triệu Nhã vẫn còn ngạc nhiên, thậm chí vừa nãy cô ta còn không nói với trợ lý của mình rằng họ sẽ ngồi ở vị trí đài chính trong hội nghị.

Triệu Nhã biết, cho dù thế nào thì siêu thị Hoa Nhuận đều không thể có đủ tư cách, cô ta có thể tham gia, tất cả đều nhờ Lâm Hàn!

“Rốt cuộc lai lịch của cậu Lâm đáng sợ đến nhường nào?”

Triệu Nhã thầm nghĩ trong lòng.



Ở một nơi khác, trong một công ty bất động sản ở thành phố Đông Hải.

Tiếng cười cường điệu của Phùng Thạch vọng ra từ trong phòng làm việc khơi dậy sự tò mò của các nhân viên bên ngoài.

Triệu Tứ Hải ngồi ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng cười này mà cảm thấy khó hiểu.

Anh ta đi theo Phùng Thạch được một thời gian, cũng đã hiểu tính Phùng Thạch. Ông ta luôn làm việc tuỳ theo sở thích của mình, nhưng hành động của Phùng Thạch hôm nay có phần ngoài dự liệu của anh ta.

“Ông chủ Phùng!”

Triệu Tứ Hải nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng.

“Vào đi!”, giọng Phùng Thạch vọng lại.

Sau khi được cho phép, Triệu Tứ Hải đi vào.

Phùng Thạch luôn lạnh lùng, bây giờ lại nở nụ cười trên môi, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.

“Ông chủ, có chuyện gì mà ông vui vậy ạ?”, Triệu Tứ Hải cười nịnh nọt, ngờ vực hỏi.

Phùng Thạch quan sát Triệu Tứ Hải, mặc dù bình thường người này hay thích nịnh hót, nhưng những phương diện khác cũng được, ông nghĩ một lúc rồi bảo:

“Tứ Hải à, thời gian này cậu tạm gác công việc của cậu lại đi, chuẩn bị làm trợ lý của tôi trong thời gian tới, cậu sẽ cùng tôi tham gia một hội nghị quan trọng”.

Cuối cùng Phùng Thạch quyết định đưa Triệu Tứ Hải đi theo, dù sao thì anh ta cũng là anh rể của Lâm Hàn.

“Hội nghị quan trọng?”

Triệu Tứ Hải suy nghĩ, bây giờ công ty đang bận rộn, có hội nghị gì đáng để anh ta gác lại công việc để chuẩn bị?

Đương nhiên Phùng Thạch không giấu giếm, dù sao cũng là chuyện tốt, một thời gian nữa ông cũng sẽ thông báo cho mọi người biết, vì thế ông cười bảo:

“Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương!”

“Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương? Là gì ạ?”

Triệu Tứ Hải không hiểu, anh ta đã nghe nói qua về Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương nhưng không hiểu, cũng không thấy nó có liên quan gì đến công ty.

Bởi vì tầng lớp của anh ta không thể có liên quan đến hội nghị này.

Phùng Thạch cười rất tươi, tự nói:

“Ban đầu tôi cũng không dám tin, đây là Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương đó! Phùng Thạch tôi chỉ là một con tôm tép mà cũng được tham gia! Đương nhiên, tất cả những điều này đều nhờ sếp tôi nên chúng ta mới có cơ hội hiếm có này. Tứ Hải, cậu chuẩn bị cho tốt, nếu chúng ta nắm được cơ hội này thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”

“Vâng thưa ông chủ Phùng!”, Thạch Tông gật đầu lia lịa.



Không lâu sau, Triệu Tứ Hải bước ra khỏi văn phòng Phùng Thạch với vẻ mặt kích động.

Trong văn phòng, Triệu Tứ Hải đã xác nhận được thông tin này là đúng, cũng biết được một số thông tin về Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương và cũng đã hiểu đẳng cấp của hội nghị thượng đỉnh này thông qua Phùng Thạch.

“Tứ Hải, ông chủ có chuyện gì mà vui thế?”, đồng nghiệp thấy Triệu Tứ Hải đi ra thì khó hiểu hỏi.

Triệu Tứ Hải đắc ý nói:

“Ông chủ muốn đưa tôi tham dự một hội nghị quan trọng, anh biết đó là hội nghị gì không?”

“Hội nghị gì?”, đồng nghiệp tò mò.

Triệu Tứ Hải cười đáp: “Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, hơn nữa còn là vị trí đài chính!”

“Cái gì? Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương? Vị trí đài chính? Thật không đó, Tứ Hải, anh không nói khoác đấy chứ?”

“Đúng thế, nói khoác cũng phải đàng hoàng, anh biết Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương là hội nghị thuộc đẳng cấp nào không? Đừng nói là vị trí đài chính, dù là ghế ngoài thì chúng ta cũng không có cơ hội”.

Ngay khi nhóm đồng nghiệp đang nghi ngờ Triệu Tứ Hải, một đồng nghiệp đang bận làm việc ngẩng đầu lên ngạc nhiên nói:

“Mọi người xem thông báo mới nhất của sếp Phùng đi, hình như Tứ Hải nói thật!”

Đồng nghiệp của Triệu Tứ Hải vây lại xem, đúng là có thông báo mới của Phùng Thạch, ông ta bảo mọi người trong công ty thời gian tới phải chuẩn bị thật kỹ, việc kiểm tra chất lượng và an toàn phải được kiểm soát chặt chẽ, nhất định phải qua cửa, không thể ảnh hưởng đến Hội nghị thượng đỉnh sắp tới!

Đột nhiên các đồng nghiệp đều nhìn Triệu Tứ Hải với cặp mắt khác. Đây là Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, mặc dù Triệu Tứ Hải chỉ tham gia với tư cách là trợ lý của Phùng Thạch, nhưng có thể nói anh ta rất được Phùng Thạch coi trọng.

Đây là cơ hội có thể khiến Triệu Tứ Hải thăng quan tiến chức nhanh chóng!

“Tứ Hải, phát triển rồi đừng quên chúng tôi nhé!”

“Đúng đó Tứ Hải, mọi người đều là anh em, lần này anh sắp phất rồi, nhất định phải quan tâm chúng tôi nữa nhé!”

“…”

Các đồng nghiệp bàn luận sôi nổi, ai nấy đều hâm mộ.

Trong lòng Triệu Tứ Hải rất thích, nhưng vẫn phải nói lời khiêm tốn với mọi người rằng ông chủ Phùng cất nhắc mình chẳng qua cũng chỉ do may mắn mà thôi.
Chương 500: Ếch ngồi đáy giếng

Đến khi tan làm, Triệu Tứ Hải lập tức gọi cho vợ Dương Duyệt để thông báo tin vui này.

“Thật sao? Tứ Hải, lần này anh thật sự sắp phất lên rồi!”

Dương Duyệt đột nhiên trở nên kích động.

Dương Cảnh Đào đang ở bên cạnh uống cà phê, thấy thế thì nghi hoặc hỏi:

“Tứ Hải nói gì mà con kích động thế?”

Dương Duyệt vui mừng nhìn Dương Cảnh Đào nói:

“Bố, bố biết Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương đúng không? Đó là hội nghị mà chỉ những người có tên tuổi lớn thực thụ mới được tham gia. Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương lần này, Tứ Hải được tham gia với tư cách trợ lý của sếp!”

“Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương? Tứ Hải được tham gia?”

Dương Cảnh Đào xem TV và đọc báo nên cũng biết sắp diễn ra Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, ông ta lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

“Đúng là Tứ Hải, ẩn dật nhiều năm, cuối cùng cũng hoá thân thành rồng! Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương này là cơ hội để nó nhảy vọt! Nhà họ Dương cũng sắp lên như diều gặp gió rồi! Tứ Hải đúng là con rể tốt của bố, bảo Tứ Hải về thẳng nhà Tiểu Lệ đi, chúng ta cùng chúc mừng!”, Dương Cảnh Đào kích động toàn thân run rẩy.

Dương Duyệt gật đầu, lập tức thông báo cho Triệu Tứ Hải.

“Thông báo cho Tiểu Khiết nữa, bảo con bé tối nay tới cùng ăn bữa cơm”.

Dương Cảnh Đào lại nói, trong lòng ông ta đã có kế hoạch, lần trước ở biệt thự núi Vân Mộng, ông ta bị Lâm Hàn đuổi ra ngoài trước mặt bao nhiêu họ hàng, cực kỳ mất mặt.

Đến bây giờ Dương Cảnh Đào vẫn còn tức giận, nhưng đó đúng là nhà Lâm Hàn, ông ta cũng không có cách nào.

Lần này là cơ hội tốt để ông ta thể hiện uy phong trước mặt Lâm Hàn.

“Hừ, mua được biệt thự ở núi Vân Mộng thì thế nào? Không có năng lực thì sớm muộn cũng sẽ gục ngã, tên vô dụng đó làm sao được như con rể Tứ Hải của mình, sự nghiệp đi lên, sau này còn lo không mua được biệt thự sao?”, Dương Cảnh Đào cười giễu.



Nhà họ Hạ, thành phố Dư Hàng, tỉnh Chiết.

Hạ Minh Hạo vừa nhận được tin nhắn của Lâm Hàn, nhưng ông ta không tin lắm.

Là người nhà họ Hạ, đương nhiên Hạ Minh Hạo biết được nhiều thông tin hơn người bình thường, hơn nữa ông ta cũng có hiểu biết về Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương này.

Nhìn bề ngoài, Hội nghị thượng đỉnh này chỉ cần công ty quan trọng, có tầm ảnh hưởng kinh tế là có tư cách tham gia, nhưng Hạ Minh Hạo biết thực ra không đơn giản như vậy, nó liên quan đến mạng lưới lợi ích khổng lồ.

Người bình thường có thể được ngồi ghế ngoài tham dự, nhưng vị trí đài chính thì nghĩ cũng đừng nghĩ, ngoài ban tổ chức thì những người khác đều không có tư cách.

Cũng như nhà họ Hạ, biết nhiều tin tức chi tiết như vậy nhưng cũng không có tư cách vào đài chính, cùng lắm chỉ có thể ở ghế ngoài.

Chứ đừng nói đến việc đưa người vào đài chính, đây là chuyện không thể nào.

Điều mà nhà họ Hạ không làm được, Lâm Hàn có thể làm được sao?

“Minh Hạo, có chuyện gì thế?”

Một người đàn ông trung niên, da mặt ngăm đen, chắp tay sau lưng đi vào, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm.

“Gia chủ!”

Nhìn thấy người đàn ông này, Hạ Minh Hạo lập tức đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt kính cẩn.

Người đàn ông này chính là Hạ Đạt, người đứng đầu nhà họ Hạ, một trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông!

“Gia chủ, không có gì, một đối tác đang bốc phét với tôi thôi ấy mà”, Hạ Minh Hạo đáp.

“Bốc phét? Bốc phét cái gì, nói tôi nghe xem”.

Hạ Đạt bật cười, mặc dù Hạ Minh Hạo là chi thứ của nhà họ Hạ, địa vị trong gia tộc không cao, nhưng làm việc rất đáng tin, ấn tượng của Hạ Đạt về Hạ Minh Hạo luôn rất tốt.

Vẻ mặt Hạ Minh Hạo trông có vẻ hơi lúng túng, nhưng ông ta vẫn trả lời:

“Một người nổi tiếng trên mạng không biết trời cao đất rộng, có chút tiền nên đầu tư vào Giải trí Tinh Quang của chúng ta. Vừa nãy cậu ta gửi tin nhắn cho tôi, nói sẽ để Giải trí Tinh Quang chúng ta lên kế hoạch và chọn người, cùng cậu ta tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, hơn nữa còn là vị trí đài chính. Đúng là bốc phét không cần nghĩ trước!”

Hạ Đạt nghe vậy thì cau mày, sở dĩ vừa nãy ông ta vui như vậy là vì năm nay nhà họ Hạ phát triển tương đối tốt.

Bên Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương vừa đồng ý đơn đăng ký tham gia của ông ta, nhưng chỉ ngồi ở ghế ngoài. Dù là ghế ngoài thì cũng đã thể hiện thân phận, địa vị.

Thế mà bây giờ còn có một tên vắt mũi chưa sạch không biết từ đâu chui ra nói những lời ngông cuồng như vậy!

Tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, còn ngồi vị trí đài chính, không là lời ngông cuồng thì là gì?

“Hừ! Đúng là không biết tốt xấu, Minh Hạo, sau này đừng hợp tác với loại người này, loại người này đã định sẵn chỉ có thể là ếch ngồi đáy giếng thôi!”

Hạ Đạt lạnh lùng nói, chắp tay sau lưng bước ra ngoài, đối với loại người này, Hạ Đạt không muốn để tâm.



Cùng lúc đó, Dương Cảnh Đào dẫn Dương Duyệt và Dương Khiết cùng đến cổng biệt thự núi Vân Mộng.

Đúng lúc Dương Lệ từ công ty về, tình cờ thấy.

“Bố, chị, sao mọi người lại tới đây?”, Dương Lệ xuống xe rồi hỏi.

Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng, nhớ lại chuyện lần trước ở biệt thự này là lòng lại bốc hoả.

“Sao? Tôi là bố cô mà cũng không được đến nhà con gái mình à?”, Dương Cảnh Đào lạnh lùng nói.

“Bố, con không có ý đó, sao lại không hoanh nghênh bố chứ? Bố xem, bố không báo trước nên con không chuẩn bị gì hết, biết trước thì con đã mua ít thức ăn rồi”.

Dương Lệ xấu hổ nói, lần trước Lâm Hàn đuổi họ đi, Dương Lệ cảm thấy Dương Cảnh Đào quá đáng quá nên cũng không ngăn cản, làm như không thấy. Nhưng dù sao cũng là bố mình, nên khó tránh khỏi có chút áy náy.

Dương Duyệt ở bên cạnh cố ý ho khan một tiếng, nói kiểu cà khịa: “Lần này mọi người tới chỗ em chủ yếu là để chúc mừng Tứ Hải. Lần này con đường làm quan của Tứ Hải rộng mở rồi, sau này sẽ không bị người nào đấy thầm coi thường sau lưng nữa”.

“Sự nghiệp của anh rể có tiến triển rồi ạ? Chúc mừng anh chị, mọi người mau vào ngồi đi”, Dương Lệ hoàn toàn không nghe ra ý khác trong lời Dương Duyệt, cô chân thành nói.

Còn Dương Khiết, cô có chút khó chịu khi thấy Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt cứ nhằm vào Dương Lệ, đồng thời cũng hơi tò mò hỏi:

“Bố, chị, anh rể có chuyện gì thế? Sao nhìn hai người cứ như nhặt được nhiều tiền lắm ý?”

“Hừ! Đâu chỉ là nhiều tiền? Tứ Hải không giống như ai đó, có chút tiền mua biệt thự liền đắc ý. Tiểu Khiết, bố nói con nghe, sau này đừng tìm chồng như Lâm Hàn, nếu tìm thì tìm người như Tứ Hải ấy. Không, bằng một nửa Tứ Hải thôi cũng đủ rồi. Cùng chờ xem, biệt thự gì đấy, sau này với Tứ Hải cũng chẳng là gì!”

Dương Cảnh Đào đắc ý, nhưng không nói rõ ràng, cố ý tỏ vẻ thần bí.

Sau đó mọi người cùng vào biệt thự.

Thấy Dương Cảnh Đào đến, Lâm Hàn nhíu mày, nhưng thấy Dương Lệ đứng bên cạnh nên anh không nổi nóng.

Còn Dương Cảnh Đào vào nhà thấy Lâm Hàn không chào hỏi mình, không nói một lời thì lòng rất bất mãn, Lâm Hàn so với con rể cả Triệu Tứ Hải thì ngoại hình hay lòng hiếu thuận đều kém xa.

“Lâm Hàn, nói thế nào tôi cũng là bố vợ cậu, mặc dù quan hệ giữa chúng ta không hoà hợp, nhưng tôi đến mà ngay cả một câu cậu cũng không chào hỏi à?”

Dương Cảnh Đào liếc nhìn Lâm Hàn, lạnh lùng lên tiếng.

“Hoan nghênh? Tôi chưa bao giờ chào đón sự xuất hiện của ông”.

Lâm Hàn lườm ông ta rồi thờ ơ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK