Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 291: Trần Vô Cực từ chức

“Đạo diễn Trương, tôi…”

Triệu Tứ Hải mấp máy môi muốn giải thích.

“Triệu Tứ Hải, anh đơn phương vi phạm quy định của chương trình “Tôi là triệu phú”, cho anh 3 ngày để trả lại 10 triệu kia cho êkip chương trình”, đạo diễn Trương ngắt lời anh ta:

“Nếu như không làm được thì đợi gặp nhau trên toà nhé. 3 triệu đó vốn dĩ không phải là tiền của anh, anh dùng nó cho vay nặng lãi đã đủ phán anh 10 mấy năm tù rồi!”

“Đừng mà, đạo diễn Trương…”

Nghe xong những lời này, Triệu Tứ Hải biến sắc, vội vàng mở miệng.

Nhưng anh ta còn chưa nói hết thì đầu bên kia đã truyền đến âm thanh tắt máy tút, tút, tút.

“Tại sao…đạo diễn Trương lại biết chuyện cho vay nặng lãi”.

Sắc mặt Triệu Tứ Hải tái mét, có điều việc cấp bách hiện nay là phải trả lại 10 triệu tệ kia.

Nhưng mà bây giờ toàn bộ gia sản của anh ta cũng chỉ khoảng 500 ngàn tệ, số tiền dư ra đều đã cho vay hết rồi.

Trong vòng 3 ngày góp đủ 10 triệu tệ thật sự rất khó.

“Lẽ nào thật sự phải hầu toà, sau đó ngồi tù…”

Triệu Tứ Hải lẩm bẩm, trong lòng dấy lên một nỗi tuyệt vọng.

“Không được, mình không thể đi tù! Đánh chết mình cũng sẽ không đi!”

Triệu Tứ Hải nghiến răng, mở khoá tủ trong phòng ra, bên trong lập tức xuất hiện một cuốn sổ màu đỏ.

Đó chính là sổ đỏ của biệt thự.



Cùng lúc này, Lâm Hàn ở trong biệt thự.

Ting, ting!

Có tiếng tin nhắn phát ra từ điện thoại của Lâm Hàn, anh cầm lên xem, là tin nhắn của Lý Minh.

“Cậu Lâm, đã thông báo với đạo diễn Trương bảo anh ta loại Triệu Tứ Hải ra khỏi chương trình “Tôi là triệu phú” rồi”.

“Tôi biết rồi”.

Lâm Hàn nhắn tin lại, tiếp tục ăn sáng.

Ăn xong bữa sáng thì điện thoại của Lâm Hàn đột nhiên reo lên.

“Alo, cậu Lâm, là tôi Trần Vô Cực”, điện thoại kết nối, giọng của Trần Vô Cực trầm thấp truyền tới.

“Có việc gì vậy?”, Lâm Hàn cười hỏi.

“Ngô Xuyên kia tôi cảm thấy rất được”.

Trần Vô Cực vào thẳng vấn đề, không nói lời thừa thãi:

“Vùng xám của thành phố Đông Hải dưới sự dẫn dắt của cậu ta đã hợp nhất như bây giờ. Thế lực của Lý Vọng Sơn cũng bị cậu ta thu phục hoàn toàn, ngoài ra tôi còn giao cho cậu ta ít sản nghiệp, cũng được cậu ta quản lý đâu vào đấy”.

“Có thể nói trong vùng xám thành phố Đông Hải hiện nay, ngoài tôi ra thì Ngô Xuyên là người có tiếng tăm nhất”.

“Trần Vô Cực, ông nói với tôi những lời này là có ý gì?”, ánh mắt Lâm Hàn khẽ thay đổi.

“Cậu Lâm, lúc trước tôi đã nhiều lần đề cập với cậu mong muốn từ chức”, Trần Vô Cực cười nói:

“Tuổi tác của tôi không còn trẻ nữa, cũng đã trải qua không ít sóng gió trong giang hồ. Nhiều năm nay tụng kinh niệm phật đã dần dần lĩnh hội được nhân gian chẳng qua chỉ là bể khổ, quyền lực, địa vị, tiền bạc cũng như gió thoảng mây bay. Bây giờ tôi chỉ muốn trở về nơi rừng núi, sống những ngày tháng thong dong nhàn nhã”.

“Vì vậy nếu được, tôi muốn nhường vị trí này lại cho Ngô Xuyên, vị trí ông trùm vùng xám Đông Hải này, cậu ta là người thích hợp ngồi nhất”.

Ánh mắt Lâm Hàn trở nên nghiêm túc, đây là việc lớn.

Đối với Ngô Xuyên, Lâm Hàn luôn dìu dắt, giúp đỡ anh ta lên vị trí cao hơn, nhưng trước nay chưa từng nghĩ đến việc đưa Ngô Xuyên thay thế vị trí của Trần Vô Cực.

Bởi vì Ngô Xuyên chỉ mới 20 mấy tuổi đầu, còn quá trẻ, kinh nghiệm, năng lực đều cần phải xem xét.

Tùy tiện đưa anh ta lên thay thế vị trí của Trần Vô Cực, khó có thể bảo đảm không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Trần Vô Cực, vấn đề này quá lớn, tôi cảm thấy Ngô Xuyên không thích hợp lắm”, Lâm Hàn lên tiếng.

“Cậu Lâm, tôi cảm thấy rất phù hợp”, Trần Vô Cực nói.

“Thứ nhất, Ngô Xuyên là do một tay cậu nâng đỡ, cậu ta là người của cậu, đương nhiên sẽ trung thành với cậu. Nếu như nhường vị trí này cho người khác, cho dù những người đó có kinh nghiệm, có năng lực thì chắc gì có thể trung thành tuyệt đối như Ngô Xuyên”.

“Thứ hai, thằng nhóc Ngô Xuyên này tuy tuổi đời còn nhỏ, cũng chưa từng trải nhiều, nhưng ham học hỏi, biết sửa sai, 3 năm sau nhất định có thể làm nên chuyện lớn, cũng sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của cậu”.

“Khoảng thời gian này tôi có phân phó một vài sản nghiệp cho Ngô Xuyên quản lý, đặc biệt kiểm tra cậu ta một chút. Tuy đôi lúc cũng xảy ra chút sai sót nhưng trên cơ bản thì vẫn làm rất tốt, tôi rất hài lòng”.

“Ừm, ông nói tiếp đi”, Lâm Hàn gật đầu, cảm thấy Trần Vô Cực nói cũng đúng.

“Thứ 3, đứa nhóc Ngô Xuyên này có nhiệt huyết, có chí tiến thủ. Mục tiêu của cậu ta sẽ không chỉ giới hạn trong thành phố Đông Hải”.

Trần Vô Cực nói tiếp:

“Tuổi tác của tôi đã lớn, nhiệt huyết năm xưa cũng không còn nữa, vừa hay để một người trẻ tâm huyết như Ngô Xuyên đảm nhận vị trí của tôi. Hơn nữa, hiện nay, vùng xám của cả Hoa Đông đều hoạt động một cách âm thầm, càng thích hợp với người trẻ như cậu ta”.

“Cậu Lâm, lý do chủ yếu tôi nhường chức vụ này lại cho Ngô Xuyên là vì 3 điểm này”, Trần Vô Cực nói câu cuối:

“Nếu như bên cậu Lâm không chấp nhận, vậy thì việc này có thể tạm hoãn chờ chọn người khác thích hợp hơn”.

Vẻ mặt Lâm Hàn nặng nề, im lặng một lúc mới lên tiếng:

“Thôi được, nếu ông đã kiên quyết như vậy thì giao vị trí đó lại cho Ngô Xuyên đi”.

“Ừm, vâng”.

Trần Vô Cực nói: “Bây giờ cũng chưa muộn, việc này để 3 hôm sau đi! Hai hôm nay tôi sẽ thông báo cho các nhân vật cấp cao của vùng xám tập hợp lại cùng bàn bạc chuyện này”.

“Được!”, Lâm Hàn không nhiều lời, tắt máy.

Nhưng không bao lâu thì điện thoại lại vang lên, là Ngô Xuyên.

“Anh Hàn, anh Cực vừa nói với tôi muốn nhường chức vụ lại cho tôi!”, giọng nói kích động của Ngô Xuyên truyền tới.

“Ừ, việc này tôi biết rồi, 2 hôm nay cậu chuẩn bị tốt một chút”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói:

“Đến lúc đó, cả vùng xám của thành phố Đông Hải đều là của cậu!”.

“Vâng, có điều anh Hàn yên tâm, Ngô Xuyên tôi biết bản thân có được ngày hôm này là do ai cho!”, Ngô Xuyên nói:

“Nếu như không có cậu Lâm thì bây giờ tôi vẫn còn là một tên ăn mày thấp kém ở khu Bành Hộ! Vì vậy cho dù tôi ngồi vào vị trí của anh Cực, trở thành người đứng đầu của vùng xám, tôi vẫn hiểu rõ là ai đã tạo ra tôi!”

“Ừ”.

Lâm Hàn cúp điện thoại, gạt chuyện này sang một bên, suy nghĩ việc hợp tác vận chuyển với nhà họ Vương.

Anh mở wechat, gửi cho Trịnh Minh Sơn một tin nhắn:

“Giúp tôi hẹn gia chủ nhà họ Vương, nói là tôi muốn đích thân bàn bạc chuyện hợp tác vận chuyển với bà ta”.

“Vâng, cậu Lâm, tôi liên lạc với chủ nhà họ Vương ngay”, không lâu sau Trịnh Minh Sơn trả lời lại.

Sau đó, Lâm Hàn gửi tin nhắn cho Hàn Hinh Nhi và Tống Ngọc.

Hàn Hinh Nhi bên này đương nhiên đồng ý ngay, lập tức liên lạc với chủ nhà họ Vương.

Bên Tống Ngọc lại gọi điện cho Lâm Hàn trước, xin lỗi Lâm Hàn vì đã trách nhầm anh vụ biệt thự Sky Garden.

Việc nhỏ này Lâm Hàn đương nhiên không giữ trong lòng, sau khi nói với Tống Ngọc không sao, Tống Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng ý dùng thân phận chủ nhà họ Tống của Tống Hoài Nhu giúp Lâm Hàn hẹn gặp chủ nhà họ Vương.



Tổng bộ nhà họ Vương ở thành phố Đông Hải.

Chủ nhà họ Vương đang ngồi trước bàn làm việc, bà ta mặc một chiếc váy dài trông rất sang chảnh, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị.

“Bà chủ, ba gia tộc lớn của Đông Hải, ba nhà Hàn, Trịnh, Tống gửi tới lời mời liên danh, mời bà cùng với một cậu trai tên Lâm Hàn bàn công việc”.

Một cô thư kí trang điểm xinh đẹp bước vào, mở miệng nói.
Chương 292: Bảy ngày vui vẻ

“Lời mời liên danh?”

Vẻ mặt Sở Nhiên trở nên nghiêm túc: “Chắc chắn là bảo tôi tới nói chuyện cùng Lâm Hàn chứ?”

“Vâng ạ!”

Thư ký gật đầu: “Ba gia tộc lớn gọi điện tới đều nói như vậy, người đó đúng là tên Lâm Hàn”.

“Lâm Hàn…”

Lần này vẻ mặt Sở Nhiên trở nên nghiêm nghị lạ thường.

Bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải, trong đó ba gia tộc lớn đã gửi lời mời liên danh mời bà – bà chủ nhà họ Vương tới nói chuyện với Lâm Hàn, vậy thì Lâm Hàn này chắc chắn có thân phận không hề đơn giản!

“Chẳng lẽ cậu ta thật sự là người của tập đoàn nhà họ Lâm?”, Sở Nhiên suy nghĩ:

“Cũng chỉ có tập đoàn nhà họ Lâm có khả năng này, lôi kéo được ba gia tộc lớn làm việc cho cậu ta”.

“Thân phận của Lâm Hàn nhất định không đơn giản là người giao hàng, có thể là nhân viên của tập đoàn nhà họ Lâm! Tóm lại mình không thể đắc tội!”

“Bà chủ, bà có đồng ý tham gia không ạ?”, thư ký hỏi.

“Nói với ba gia tộc lớn bảo họ sắp xếp thời gian và địa điểm đi, tôi sẽ tới. Ngoài ra, đừng nói chuyện này với Huy Nhi, kẻo thằng bé lại làm ra chuyện gì hấp tấp”, Sở Nhiên dặn dò.

“Vâng thưa bà chủ!”

Thư ký lui ra ngoài.

Sở Nhiên nhìn ra cửa sổ, lòng lo lắng.

Đi, nhất định phải đi, vì Sở Nhiên chắc chắn đến 80% Lâm Hàn là người của tập đoàn nhà họ Lâm, không phải nhân viên giao hàng.

Nhưng Vương Huy, con trai bà có hiềm khích với Lâm Hàn, nếu đối phương nhân cơ hội gây khó dễ thì sẽ rắc rối.

“Hy vọng Lâm Hàn không so đo chuyện này!”, Sở Nhiên nghĩ thầm: “Nếu thật sự so đo thì chỉ có thể bảo Huy Nhi đến xin lỗi cậu ta thôi”.



Bảy ngày vui vẻ.

Đây là một quán trà lớn ở thành phố Đông Hải, kinh doanh rất tốt, có nghệ sĩ piano hàng đầu thế giới, hoa quả ở đây đều là hàng nhập khẩu, trà cũng là loại thượng hạng.

Đây là nơi dành cho những khách hàng thượng lưu, chi phí rất cao, một chỗ ngồi nho nhỏ đã có giá hơn ngàn tệ.

Khách khứa đến đây đều bàn công việc, trò chuyện, tụ tập, v.v.

Nhưng hôm nay Bảy ngày vui vẻ lại rất yên tĩnh, vì cả quán trà đã được bao trọn.

Bên ngoài quán có bốn chiếc ô tô đang đỗ.

Một Maserati nữ hoàng, hai Audi A8 và một Mercedes G.

Phòng VIP tầng trên cùng của quán trà có bốn người, một nam, ba nữ, trong đó có một người phụ nữ tuổi đã hơi lớn tuổi, tầm trung niên, nhưng da bà được chăm sóc rất tốt, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm.

Người này chính là Sở Nhiên.

Mà ngồi trước mặt bà ta là Hàn Hinh Nhi, Tống Ngọc và Trịnh Minh Sơn.

Trong ba người này, một người là bà chủ nhà họ Hàn, hai người còn lại đều là con của ông chủ gia tộc, địa vị rất cao, có thể đại diện cho gia tộc.

“Xin hỏi khi nào Lâm Hàn mới tới vậy?”, Sở Nhiên nhìn ra ngoài cửa, có chút lo lắng.

“Dì Sở đừng sốt ruột, bình thường Lâm Hàn đều tới rất đúng giờ, hơn nữa vẫn chưa tới thời gian chúng ta hẹn mà!”, Tống Ngọc cười nhẹ trả lời.

Thời gian đã hẹn là hai giờ chiều, bây giờ là một giờ năm mươi lăm, tức là còn năm phút nữa.

“Bà chủ Sở, địa vị của cậu Lâm cao quý, tôi hy vọng bà đừng gọi thẳng tên anh ấy, như vậy là không tôn trọng cậu Lâm”.

Hàn Hinh Nhi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không tôn trọng cậu Lâm tức là không tôn trọng nhà họ Hàn chúng tôi, tôi không muốn vì chuyện nhỏ này mà mối quan hệ giữa hai gia tộc lớn chúng ta xấu đi”.

Sắc mặt Sở Nhiên hơi thay đổi, không ngờ Hàn Hinh Nhi lại nói điều này ở nơi công cộng.

Hai gia tộc lớn còn lại đều đang ở đây, những lời này của Hàn Hinh Nhi cho thấy họ đang đứng về phía Lâm Hàn!

Hơn nữa thái độ của gia chủ nhà họ Hàn với Lâm Hàn rất cung kính!

Quả nhiên Hàn Hinh Nhi vừa nói câu này xong, Tống Ngọc và Trịnh Minh Sơn đều nhìn cô ta chằm chằm.

Ánh mắt Tống Ngọc hơi loé lên, lẽ nào Lâm Hàn còn có thân phận gì nữa, sao Hinh Nhi lại có thái độ này với anh?

Trong mắt Trịnh Minh Sơn hiện lên vẻ bất ngờ, liệu có phải Hàn Hinh Nhi cũng biết thân phận thật của cậu Lâm rồi không?

“Nếu cô chủ Hàn đã nói vậy thì tôi sẽ chú ý cách dùng từ của mình”, Sở Nhiên nhẹ nhàng thở dài.

Cộp cộp cộp!

Có tiếng bước chân vọng lại.

Một thanh niên với vẻ mặt bình tĩnh, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào.

“Cậu Lâm!”

Nhìn thấy Lâm Hàn, Hàn Hinh Nhi và Trịnh Minh Sơn đều đứng dậy, tỏ vẻ kính trọng.

Tống Ngọc nhìn thời gian, đúng hai giờ chiều, Lâm Hàn đến rất đúng giờ.

“Ừm”.

Lâm Hàn phất tay: “Ba người ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện với bà chủ Sở”.

“Được!”

Ba người Hàn Hinh Nhi nhanh chóng đi ra, trong phòng VIP chỉ còn lại Lâm Hàn và Sở Nhiên.

“Bà chủ Sở, tôi tự giới thiệu bản thân trước, tôi là Lâm Hàn, đến từ tập đoàn nhà họ Lâm”, Lâm Hàn ngồi đối diện Sở Nhiên, mỉm cười khẽ nói.

“Quả nhiên là tập đoàn nhà họ Lâm!”

Mí mắt Sở Nhiên giật giật: “Vậy hợp tác mảng vận chuyển mà cậu Lâm muốn bàn với nhà họ Vương chúng tôi, không phải là hợp tác giao đồ ăn đấy chứ?”

“Sao có thể?”

Lâm Hàn có chút không nói nên lời: “Hôm đó ở trang viên Hoàng Gia, con trai bà khẳng định là hợp tác giao đồ ăn, không cho tôi cơ hội nói, bị người khác hiểu lầm, tôi cũng bất đắc dĩ”.

“Con trai tôi từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều nên tính tình hơi kiêu ngạo, ngang ngược. Cậu Lâm, mong cậu rộng lượng bỏ qua”, Sở Nhiên cười nhẹ:

“Nếu cậu Lâm đã là người của tập đoàn nhà họ Lâm, vậy thì tôi cũng có nghe nói tới hợp tác vận chuyển mà cậu nói trong khoảng thời gian gần đây. Mảng vận chuyển trong hầu hết các thành phố của Hoa Đông đều đã hợp tác với tập đoàn nhà họ Lâm, hơn nữa cũng thu được rất nhiều lợi ích”.

“Nhà họ Vương chúng tôi vẫn luôn mong chờ được hợp tác với tập đoàn nhà họ Lâm. Nhưng không ngờ cậu Lâm lại tự tìm tới chúng tôi muốn hợp tác, không biết chúng ta hợp tác bằng cách nào?”

Lâm Hàn nở nụ cười, nói chuyện với người thông minh đúng là có thể tiết kiệm sức lực.

Anh lấy một xấp tài liệu từ trong túi bên cạnh ra, đưa cho Sở Nhiên:

“Bà chủ Sở xem qua đi, đây là các hạng mục liên quan đến hợp tác mảng vận chuyển và hợp đồng. Nếu bà chủ Sở đồng ý thì ký tên vào đó là được”.

Hợp đồng này được ông Vân gửi tới vào buổi trưa.

“Được”.

Sở Nhiên gật đầu, nhận lấy hợp đồng rồi im lặng đọc.

Càng đọc, trong mắt Sở Nhiên càng hiện lên vẻ chờ mong, càng lúc càng rõ.

Hợp đồng chủ yếu nói về tập đoàn nhà họ Lâm triển khai dịch vụ vận chuyển toàn cầu, xây dựng hệ thống vận chuyển của riêng mình.

Hệ thống này bao gồm bảy lục địa và bốn đại dương trên thế giới.

Một khi hệ thống này được hình thành, hàng hoá của tập đoàn nhà họ Lâm ở nước ngoài sẽ được vận chuyển trong nước để bán với tốc độc rất nhanh.

Chẳng hạn như rượu vang Pisco Nam Mỹ, cá phi lê thái lát Sabi, cà phê Kenya châu Phi, thịt nguội Parma châu Âu…

Đương nhiên, trong số đó còn có một số mặt hàng xa xỉ, trang sức kim cương, đồ dùng bằng vàng, vải nhung thiên nga, thảm Thổ Nhĩ Kỳ…

Với tốc độ vận chuyển hiện đại, muốn mua đồ nhập cảnh từ nước ngoài, tốc độ rất chậm, ít nhất cũng phải nửa tháng, nếu có chiến tranh loạn lạc hay gì thì hai ba tháng chưa chắc đã đến nơi.

Nhưng hệ thống vận chuyển của tập đoàn nhà họ Lâm có thể nâng tốc độ lên khoảng năm lần!

Đây là một con số rất đáng sợ!

Bỏ xa những công ty vận chuyển khác.

Tương tự, một khi hệ thống vận chuyển được hình thành, một số sản phẩn của Hoa Hạ cũng có thể được bán ra nước ngoài với tốc độ rất nhanh.

Ví như trà, nhân sâm, tơ tằm, xạ hương.

Những hàng hoá thông thường như một số đặc sản, đồ ăn nhẹ v.v.

Sau khi đọc xong tài liệu này, vẻ chờ mong trong mắt Sở Nhiên đã biến thành kinh hãi.
Chương 293: Hợp tác thành công

Không sai, chính là sợ hãi.

Nhìn thấy đội logistics toàn cầu của tập đoàn Lâm Thị, trong lòng Sở Nhiên dấy lên sự kinh hãi.

Đây là đội logistics có mặt khắp năm châu bốn bể trên thế giới.

So với tình hình chung, việc hợp tác với đội logistics của nhà họ Vương chẳng khác gì một con cờ nhỏ trong góc bàn cờ. Vốn dĩ nhà họ Vương của bà ta không phải một bộ phận quan trọng gì, khi hợp tác với nhau, nó chỉ đơn giản là làm cho bố cục bàn cờ càng thêm hoàn hảo hơn thôi.

Sao có thể để đích thân Lâm Hàn đến tận cửa tìm bọn họ hợp tác chứ, bên cần phải tới xin hợp tác với đội logistics của tập đoàn Lâm Thị phải là nhà họ Vương mới đúng.

Phải biết rằng, hiện giờ đội logistics của nhà họ Vương chỉ giới hạn xung quanh thành phố Đông Hải, hơn nữa hàng hóa vận chuyển của bọn họ cũng chỉ là của nhà họ Vương.

Một khi hợp tác thành công với đội logistics của tập đoàn Lâm Thị, nhà họ Vương của bà ta sẽ trở thành một trong những đội logistics toàn cầu.

Đến khi ấy, số lượng hàng hóa cần vận chuyển sẽ tăng lên nhiều hơn.

Đồng thời bọn họ cũng sẽ không bị giới hạn vận chuyển ở xung quanh Đông Hải nữa mà sẽ là toàn thế giới.

Đến lúc đó, lợi nhuận một năm nhà họ Vương thu được đương nhiên sẽ nhiều gấp hai, ba lần, thậm chí lên tới năm, sáu lần.

Tương lai vượt mặt nhà họ Hàn đứng đầu thành phố là điều hết sức khả thi.

“Đây là cơ hội lớn đó!”

Sở Nhiên thở gấp, ánh mắt lóe sáng, dường như nhìn thấy được sự thịnh vượng của nhà họ Vương sau này.

“Bà Sở, bà suy xét thế nào rồi, có ký hợp đồng này không?”, Lâm Hàn mỉm cười, hỏi.

“Ký, đương nhiên ký rồi!”

Sở Nhiên lập tức đáp: “Cậu Lâm, có thể ký được phần hợp đồng này với tập đoàn Lâm Thị đúng là niềm vinh hạnh cho nhà họ Vương, đây cũng là cơ hội lớn cho chúng tôi! Thật lòng cảm ơn cậu Lâm và tập đoàn Lâm Thị đã cho chúng tôi cơ may này!”

Sở Nhiên vừa nói, vừa cầm cây bút đen lên, ký tên mình vào bản hợp đồng.

Trong nháy mắt, Sở Nhiên đã ký xong hợp đồng, sau đó kính cẩn đưa cho Lâm Hàn.

“Hợp tác vui vẻ!”

Lâm Hàn nhận lấy hợp đồng rồi bỏ vào trong cặp, sau đó bắt tay với Sở Nhiên.

“Hợp tác vui vẻ! Nhà họ Vương chúng tôi sẽ dốc hết sức để hoàn thành thật tốt hợp đồng này!”, Sở Nhiên cười nói.

“Vậy tôi về đây”, Lâm Hàn bước ra ngoài. Hợp tác thành công với đội logistics của nhà họ Vương đã giúp Lâm Hàn trút được gánh nặng trong lòng.

“Đúng rồi, bà Sở, đây là kế hoạch bố trí đội logistics toàn cầu của tập đoàn Lâm Thị, thời gian kế hoạch vào khoảng một đến hai năm”.

“Sau khi ký hợp đồng, tập đoàn Lâm Thị sẽ cho người đến nhà họ Vương để xử lý chuyện hợp tác!”

“Cậu Lâm, tôi biết rõ chuyện này, đến lúc đó, tôi sẽ làm tốt công việc tiếp đãi”.

Sở Nhiên gật đầu, tiễn Lâm Hàn ra ngoài.

Kế hoạch lớn như thế này, đương nhiên không thể hoàn thành nó trong vòng vài tháng ngắn ngủi được, buộc phải dùng năm để tính toán.

Ra khỏi Bảy ngày vui vẻ, Lâm Hàn chào hỏi người của ba gia tộc lớn rồi mới rời đi.

“Ông Vân, đã ký xong hợp đồng rồi, trong hôm nay tôi sẽ gửi hợp đồng cho ông!”

Sau khi lên xe, Lâm Hàn rút điện thoại ra gọi cho ông Vân.

“Cậu Lâm, tốc độ làm việc của cậu chậm thật đấy”, giọng nói có phần không hài lòng của ông Vân truyền tới: “Cậu phải biết rằng, việc nhà họ Lâm chúng ta muốn hợp tác với đội logistics của một nhà họ Vương nhỏ bé của thành phố Đông Hải chỉ là chuyện đơn giản mà thôi, đó là vinh dự cho nhà họ Vương. Tuy nhiên tôi không ngờ rằng mọi việc lại kéo dài đến thế”.

“Tôi không muốn nói nhiều về chuyện trong lúc bàn hợp đồng. Có điều, chẳng phải tôi vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ này hay sao?”, Lâm Hàn lắc đầu nói.

“Ừm, nhưng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ có thể ảnh hưởng đến nhận định của lãnh đạo cấp cao trong gia tộc đối với cậu. Cậu Lâm, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho chuyện này”, ông Vân nhắc nhở.

“Tôi biết rồi”.

“Vậy tiếp theo là chuyện lên sàn chứng khoán của hai công ty kia. Cậu Lâm, cậu phải cố lên đấy!”, ông Vân lại cười khà khà, nói.

“Được!”

Lâm Hàn không nói gì nhiều, cúp điện thoại, lái xe trở về núi Vân Mộng.

Công ty livestream Sa Ngư đã ổn định rồi, cứ theo tốc độ phát triển này, chuyện có thể lên sàn chứng khoán trong vòng một năm là không thành vấn đề.

Tiếp theo đây sẽ là việc mở chi nhánh cho siêu thị Hoa Nhuận.

Ngay lúc Lâm Hàn đang suy xét đến tình hình phát triển trong tương lai. Rìn rìn...

Một âm thanh động cơ vang lên.

Một chiếc xe jeep đột nhiên phi tới, chắn ngang trước chiếc Business Star của Lâm Hàn.

Lâm Hàn nhanh tay nhanh mắt, đạp vào chân phanh, tính năng phanh tuyệt vời của chiếc xe trị giá tiền triệu được thể hiện.

Chiếc Business Star của Lâm Hàn đã kịp thời dừng lại khi còn chưa đâm vào chiếc xe jeep.

Lâm Hàn chau mày, nhìn về phía chiếc xe jeep.

Anh cũng chỉ là người bình thường, nếu không phải là phản ứng nhanh, chắc chắn đã đâm vào rồi, nhẹ thì đâm bị xây xát chút, nặng là phải nhập viện.

Lâm Hàn nhìn về phía ghế lái của chiếc xe jeep, một chàng trai trẻ ngồi ở đó.

Tóc nhuộm vàng, trông rất đẹp trai. Anh ta mặc một chiếc áo phông có logo Nike rất lớn và đang nhìn anh bằng ánh mắt cười cợt.

Người này là Vương Huy.

“Ế, thế mà không đụng trúng à, tên shipper kia, khả năng lái xe cũng tốt đấy!”

Vương Huy nhìn Lâm Hàn, cảm thán một tiếng, sau đó bước xuống xe, trong tay cầm một chiếc gậy bóng chày.

Cạch...

Cửa sau chiếc xe jeep được mở ra, bốn người đàn ông to con bước xuống.

Bốn người đàn ông này mặc đồ vest, đeo kính râm, cơ thể to lớn, cơ chuột nổi đầy vai, trông chẳng khác gì ngọn núi nhỏ, mặt không chút biểu cảm, đứng đằng sau Vương Huy, nhìn cái là biết đám người này là vệ sĩ của anh ta.

Lâm Hàn tháo dây an toàn ra, xuống xe và đi tới chỗ Vương Huy, ánh mắt bình thản nhìn anh ta, thản nhiên nói.

“Có chuyện?”

“Lâm Hàn, mày là thằng đần hả? Nếu không có chuyện gì thì ông có chặn đường mày không?”, Vương Huy đập đập cây gậy bóng chày vào lòng bàn tay, khuôn mặt đầy sự chế giễu.

“Tao thật không ngờ rằng, mày lại có thể hẹn được cả mẹ tao ra ngoài để bàn chuyện hợp tác logistics con khỉ gì đó!”

“Nghe nói mẹ tao không cho thư ký báo lại với tao. Nhưng tao vẫn có tai mắt trong nhà họ Vương đấy. Tao thực sự không tưởng tượng ra được mày đã nói những gì mà khiến mẹ tao đồng ý đến Bảy ngày vui vẻ để gặp mặt mày. Vậy nên tao mới tới đây!”

“Tôi nói gì không phải việc của anh, tránh ra”.

Lâm Hàn liếc Vương Huy, bình thản nói.

Vừa rồi anh nói chuyện với bà Sở của nhà họ Vương rất vui vẻ, không hy vọng vì Vương Huy mà rạn nứt quan hệ.

“Cái gì mà không phải việc của tao! Mày hợp tác với nhà họ Vương thì đương nhiên là chuyện Vương Huy tao phải lo rồi!”, Vương Huy trừng mắt.

“Tao với mày đã hợp tác thành công chưa? Chắc không phải mẹ tao đồng ý lập công ty, tiến hành hợp tác với đám shipper chúng mày đấy chứ?!”

“Hợp tác thành công rồi, mẹ anh đã ký tên!”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

“Cái gì? Thành công rồi?”

Vương Huy trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình: “Mẹ tao thông minh như vậy, nhà họ Vương đã phát triển không ngừng dưới sự lãnh đạo của bà ấy! Tại sao bà ấy lại hợp tác với cái công ty rách nát của mày chứ! Như vậy, nhất định sẽ phá hủy danh tiếng của nhà họ Vương! Tao không tin, chắc chắn mày lừa tao!”

Lúc này, một người vệ sĩ tiến lên trước, đến bên cạnh chiếc xe của Lâm Hàn, lấy một tập giấy tờ từ trên ghế phụ lái, đưa cho Vương Huy.

“Cậu chủ, hình như đây là giấy tờ hợp tác, hợp đồng nữa!”

Vương Huy mở tập tài liệu ra, tên giấy tờ:

Tập tài liệu rất dày, Vương Huy lười xem chi tiết, trực tiếp lật đến trang cuối cùng.

Dưới góc bên phải có chữ ký của mẹ anh ta.

“Ký tên rồi! Sao có thể chứ! Sao mẹ tao lại đồng ý hợp tác?”

Vương Huy tức đến mức khóe mắt đỏ rực: “Một công ty ship đồ có tư cách gì hợp tác với nhà họ Vương?!”

Nói rồi, anh ta dùng sức

Xẹt!

Toàn bộ tập tài liệu và hợp đồng bị Vương Huy xé làm hai.
Chương 294: Anh sẽ phải hối hận

“Lâm Hàn, tao thật không ngờ rằng cái đồ lưỡi không xương như mày còn lừa được cả mẹ tao, khiến bà ấy kí hợp đồng hợp tác với công ty ship đồ nát của chúng mày!”

Vương Huy tức đến run người: “Cái mồm dẻo của mày cũng lợi hại thật đấy!”

Mặc dù đã xé tập tài liệu thành hai mảnh nhưng Vương Huy vẫn nộ khí xung thiên, không giải tỏa được.

Xẹt!

Anh ta lại dừng sức xé tập tài liệu.

Xẹt!

Xẹt!

Chỉ trong chốc lát, tập tài liệu dày cộp ban đầu đã bị Vương Huy xé tan tành.

Anh ta vung tay một cái.

Rào!

Những mảnh giấy lớn rơi xuống đất như mưa tuyết.

“Phù...”

Vương Huy thở phù một tiếng, cảm giác sự tức giận trong lòng giảm đi nhiều hơn.

“Lâm Hàn, bây giờ hợp đồng đã bị tao xé rồi, cho dù trên đó có chữ ký của mẹ tao nhưng cũng coi như vô hiệu lực!”, Vương Huy chế giễu nhìn Lâm Hàn.

“Có phải hiện giờ mày rất buồn? Rất muốn khóc? Khó khăn lắm mày mới hợp tác thành công với mẹ tao, bám được vào cành cao của nhà họ Vương tao, nhưng trong lúc mày còn đang nằm mơ thì tao đã lập tức xé vụn giấc mơ đẹp của mày ra!”

Sắc mặt Lâm Hàn có chút thay đổi nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Vương Huy.

“Anh sẽ phải hối hận!”

“Hối hận?”, Vương Huy nhếch mép cười: “Nhà họ Vương của tao hợp tác với loại người dưới đáy xã hội như mày mới là sự hối hận của tao! Hơn nữa, sau đây, người phải hối hận không phải tao mà là mày!”

Anh ta vừa vung tay, bốn tên vệ sĩ lập tức vây chặt Lâm Hàn, ánh mắt lạnh băng nhìn anh, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

“Lâm Hàn, chẳng phải mày đánh đấm giỏi lắm sao? Được, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là giỏi đánh đấm! Bốn người vệ sĩ này là nhà họ Vương bỏ giá cao để thuê, trước đây đều từng đi lính, cơ thể cường tráng. Cho dù Lâm Hàn mày có giỏi đến mức nào cũng chẳng phải đối thủ của bọn họ!”

Ánh nhìn của Vương Huy hiện lên sự tàn nhẫn, lạnh lùng lên tiếng:

“Lên, đánh gãy hai chân của nó cho tao!”

Bốn người vệ sĩ nhận được lệnh, ánh mắt hung hãn, hơi lạnh toát ra quanh người, nắm chặt tay, chuẩn bị xông tới.

Hiện trường bỗng trở nên ngột ngạt.

Lâm Hàn cười khểnh, cho dù những người vệ sĩ này từng là bộ đội, anh cũng chẳng để vào mắt.

“Dừng tay!”

Ngay lúc hai bên chuẩn bị lao vào nhau, một giọng nói mềm mại vang lên.

“Hử?”

Lâm Hàn nhìn sang bên đường, một người con gái đi tới.

Người con gái này khoảng hai mươi tuổi, tóc ngắn qua tai, nhuộm vàng, khuôn mặt rất “đẹp trai” khiến người khác cảm thấy giống một cậu trai.

“Sao mấy người lại đánh người ngay giữa đường vậy?”

Cô gái bước tới, ánh mắt tức giận, nói với bốn người vệ sĩ.

Sau đó cô gái rút điện thoại ra, mở camera lên quay.

“Hiện giờ đang là xã hội sống theo pháp luật, đánh người giữa đường giữa chợ là phạm pháp đó! Hơn nữa còn bốn đánh một!”

Sau đó cô gái mỉm cười với Lâm Hàn, để lộ ra hàm răng trắng bóc.

“Anh trai này, anh đừng sợ, nếu bọn họ đánh anh, tôi sẽ quay video lại, sau đó báo cảnh sát cho cảnh sát gô cổ họ lại, giam vào tù!”

Nghe thấy lời nói này, Lâm Hàn đứng hình ba giây, sau đó cạn lời, lắc đầu.

Nếu thực sự quay video lại, vậy thứ mà cô ta quay được không phải cảnh tượng Lâm Hàn bị đánh mà là hình ảnh bốn người vệ sĩ kia bị Lâm Hàn hành ra bã.

“Cô gái, tôi khuyên cô đừng lo chuyện bao đồng”, Vương Huy nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô gái.

“Đây là chuyện của nhà họ Vương chúng tôi, một người qua đường như cô lượn càng xa càng tốt!”

“Nhà họ Vương? Nhà họ Vương nào? Chưa từng nghe qua”, khuôn mặt cô gái mông lung, đáp lại.

“Hơn nữa, mấy người đánh người giữa đường là không đúng! Tôi thấy chuyện bất bình thì đứng ra ngăn cản, tôi đúng thì sợ gì chứ? Chỉ cần mấy người dám ra tay, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát”.

“Báo cảnh sát?”

Vương Huy bật cười: “Cô gái, không giấu gì cô, cô có báo cảnh sát cũng vô dụng. Chúng tôi đánh người cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ cần nộp chút tiền bảo lãnh là được ra ngoài thôi! Nhà họ Vương chúng tôi chả có gì, chỉ có mỗi tiền!”

“Á?”

Nghe thấy vậy, sắc mặt cô gái tái nhợt, cô ta vội vã nhìn Lâm Hàn, sốt ruột nói:

“Anh trai, mau chạy đi! Đám người này có tiền, có quyền, anh không đấu lại bọn họ đâu!”

“Chạy? Khó khăn lắm mới tóm được thẳng nghèo kiết xác này, tôi sẽ dễ dàng để nó chạy sao?”, Vương Huy trợn ngược mắt, vẫy tay một cái.

“Một người lấy chiếc điện thoại của con nhóc lo chuyện bao đồng này lại đây, tránh để cô ta quay lung tung, gây ra rắc rối! Ba người còn lại lên đánh cho tôi! Nhớ cho kỹ, hai cái chân!”

“Rõ, cậu Vương!”

Một người vễ sĩ sải bước đi đến chỗ cô gái, nhanh như chớp giật được chiếc điện thoại của cô gái.

Sau đó tay phải của người này tóm lấy vai trái cô gái, chỉ bằng một tay mà đã có thể giữ chắc được cô gái.

“Đau quá! Buông tôi ra!”

Cô gái không ngừng giãy giụa, nhưng chẳng có chút tác dụng nào. Cô gái lập tức nhìn về phía Lâm Hàn.

“Anh trai, anh mau chạy đi!”

“Chạy? Chạy được sao? Còn không mau ra tay cho tao!”

Vương Huy quát lớn, ba người vệ sĩ lập tức xông tới chỗ Lâm Hàn.

“Thôi rồi, chắc chắn anh trai này sẽ bị đánh đến nỗi bố mẹ không nhận ra mất”, cô gái sợ đến mức phải nhắm nghiền mắt.

Bịch bịch bịch!

Bên tai cô gái vang lên âm thanh nặng nề, đấy là tiếng những nắm đấm đấm vào da thịt.

“Ây, hy vọng không bị đánh chết!”

Cô gái than thầm trong lòng.

Sau đó, mấy tiếng gào thảm thiết vang lên.

“Á!”

“Nhanh quá, chân của tôi!”

“Đau chết tôi rồi!”

Những tiếng kêu thảm thiết này không giống nhau, chắc chắn là không phải đến từ một người. Điều này khiến cô gái ngỡ ngàng.

Cô gái mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến cô gái kinh ngạc.

Cô gái trông thấy ba người vệ sĩ nằm bò dưới đất, có người ôm bụng, người ôm chân, người thì ôm vai, sắc mặt tím tái, đau đến toát mồ hôi.

“Chuyện...chuyện này...”

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô gái.

Cảnh tượng mà cô gái nghĩ tới là hình ảnh Lâm Hàn bị đánh cho toàn thân bầm dập, bố mẹ nhận không ra.

Nhưng mọi chuyện hoàn toàn trái ngược, ba người vệ sĩ mới là những tên bị đánh bầm dập.

Còn chàng trai kia vẫn đứng vững tại chỗ.

Vương Huy nhăn mặt, hít một hơi dài, trong lòng dấy lên sự sợ hãi.

Anh ta đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa xảy ra.

Ba người vệ sĩ mà nhà họ Vương thuê về với giá cao chẳng là gì khi ở trước mặt Lâm Hàn. Từng người đấu tay đôi với Lâm Hàn đều bị anh hạ gục.

Dễ dàng như một người lớn đánh với đứa trẻ con bốn, năm tuổi.

“Thân thủ của tên này thật đáng sợ quá!”

Trong mắt Vương Huy hiện lên sự sợ hãi.

Vương Huy biết thân thủ của Lâm Hàn rất giỏi nhưng anh ta không ngờ rằng lại xuất sắc đến mức này.

Cần biết rằng, ba người vệ sĩ kia đều từng là bộ đội, hai trong số họ còn từng đoạt giải nhất kick boxing.

Có điều, bọn họ vẫn không phải đối thủ của Lâm Hàn.

“Không được, không thể dùng mỗi vũ lực để đối phó với tên Lâm Hàn này được! Chỉ có thể dùng nguồn tài nguyên và tiền bạc mới đàn áp được hắn! Tìm người đánh hắn đúng là tự chuốc vạ vào thân!”

Ánh mắt Vương Huy lập tức dời đi, sau đó nghiến răng nói với người vệ sĩ còn lại:

“Anh, lên đó ngăn cậu ta lại!”

Dứt lời, anh ta quay người bước lên chiếc jeep.

Rìn rìn...

Chiếc xe jeep quay đầu rồi lao đi.

Vương Huy cứ thế mà rời đi.

“Cậu Vương!”

Người vệ sĩ còn lại buông cô gái ra, quay người về hướng Vương Huy lao xe đi, gọi lớn, sau đó lại nhìn Lâm Hàn.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của chàng trai trẻ, đột nhiên người vệ sĩ lạnh hết xương sống, cả người run rẩy, lùi ra sau ba bước.

“Cậu...cậu đừng tới đây!”
Chương 295: Quán bar ban đêm

Ánh mắt nhìn Lâm Hàn của người vệ sĩ tràn ngập sự sợ hãi.

Nực cười, ba người anh em của mình bị chàng trai này giải quyết trong tích tắc, một mình hắn sao có thể đối chọi lại được?

“Cút!”

Lâm Hàn nhìn người vệ sĩ bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Được, được, tôi lượn! Tôi lượn!”

Người vệ sĩ như được tha mạng, vội vã quay đầu, vắt chân lên cổ chạy.

Ba người vệ sĩ còn lại cố gắng lết dậy, đỡ lấy nhau, vội vã rời đi.

“Một mình anh đánh gục ba tên vệ sĩ vừa rồi sao?”

Cô gái đi tới, mở to mắt nhìn Lâm Hàn, không thể tin nổi hỏi.

“Nếu không có ai khác, vậy chắc là tôi rồi!”

Lâm Hàn chắp tay sau lưng, bình thản nói.

Cô gái này thấy chuyện bất bình đứng ra giúp đỡ, sự dũng cảm này khiến Lâm Hàn có chút thiện cảm.

“Thật không ngờ đấy, thân thủ của anh lợi hại đến vậy!”, cô gái chép chép miệng, kinh ngạc nói.

“Ba người cũng không phải đối thủ của anh, nếu như anh là dân Vùng Xám thì với thân thủ này chắc có thể lên làm đại ca rồi”.

Lâm Hàn cười, anh đã sớm là đại ca Vùng Xám của thành phố Đông Hải rồi.

Sau đó, Lâm Hàn nhìn cô gái một lượt.

Cô gái này cắt tóc ngắn, nhuộm vàng, đeo khuyên tai, bên ngoài khoác chiếc áo bò rộng rãi, bên trong là chiếc áo phông màu xanh nhạt, ngực lép, phía dưới là chiếc quần bó. Hơn nữa, ở cổ tay phải còn có một hình săm màu xanh nhạt thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người khác có cảm giác trông rất cà lơ phất phơ.

“Cô là người trong giới sao?”



Lâm Hàn hỏi dò.

“Anh cũng có con mắt nhìn đấy!”

Cô gái hơi ngạc nhiên, đưa tay ra vỗ vai Lâm Hàn, cười nói: “Tôi là đàn em của anh Nam ở đường Hồng Kỳ này. Thân thủ của anh cũng không tồi, có muốn đến làm đàn em cho anh Nam không? Đảm bảo cho anh ăn no uống say!”

Lâm Hàn không biết anh Nam nào cả, anh cũng chẳng có hứng thú gia nhập Vùng Xám, vậy nên lắc đầu ngay.

“Đù, cơ hội tốt như thế mà anh còn không lo nắm chắc!”

Sắc mặt cô gái hơi thay đổi, hận rèn sắt không thành thép.

“Tôi thấy chiếc xe anh lái cũng chỉ là xe van nhỉ! Anh Nam của chúng tôi chạy Audi A6 đấy. Nếu anh tới làm việc cho anh Nam thì cái khác không nói, riêng với thân thủ của anh chỉ cần ba năm là có thể chạy chiếc BMW 3 Series rồi! Anh thử suy xét thêm đi!”

“Không suy nghĩ nữa!”, Lâm Hàn lắc đầu.

“Không mong đổi đời!”

Cô gái trợn ngược mắt, thoải mái vô cùng: “Đúng rồi, tôi tên Hà Lộ, anh tên là gì?”

“Lâm Hàn!”

“Lâm Hàn...”

Hà Lộ nhẩm lại cái tên này, ánh mắt hơi chuyển động, dường như nghĩ đến chuyện gì đó lại vỗ vỗ vai Lâm Hàn.

“Gặp được nhau chính là duyên, có hứng thú đến quan bar của anh Nam chúng tôi uống vài ly, giao lưu không?”

“Chuyện này thì ok”.

Lâm Hàn gật đầu, dù sao còn sớm thế này, có về nhà cũng chẳng làm gì, đến quán bar uống chút rượu thả lỏng người chút cũng tốt.

Mấy ngày nay quả thực anh rất bận, nên có chút mệt mỏi.

“Được, vậy đi thôi!”

Hà Lộ cong miệng cười, để lộ ra nụ cười xấu xa, sau đó leo lên chiếc xe của Lâm Hàn, ngồi ở ghế phụ lái.

“Tên quán bar là Dạ Sắc, rất gần đây, mất khoảng mười phút để đến đó thôi, anh cứ lái theo chỉ đường là được”, Hà Lộ vừa thắt dây an toàn vừa nói.

“Ok!”

Lâm Hàn mở chỉ đường.

“Ấy, chiếc xe van của anh nhìn từ ngoài vào thì trông chẳng ra làm sao nhưng bên trong lại rất đẹp đấy chứ!”, Hà Lộ nhìn quanh một lượt bên trong chiếc xe, khẽ cảm thán một tiếng.

“Chiếc ghế này ngồi rất thoải mái, chẳng khác gì hàng da xịn cả”.

“Đó chính là hàng da xịn đấy”, Lâm Hàn nổ máy, bình thản nói.

“Chém gió!”

Hà Lộ trợn ngược mắt: “Mặc dù tôi không hiểu về xe cho lắm, nhưng bề ngoài của chiếc này là xe van, sao có thể sử dụng hàng da thật làm ghế ngồi chứ”.

Lâm Hàn chỉ cười, không nói gì cả, lẳng lặng lái xe tới quán bar Dạ Sắc.

...

Trong một diễn biến khác.

Trước cửa quán Bảy ngày vui vẻ.

Sở Nhiên ngồi trong chiếc Audi A8, đang nói chuyện điện thoại đầy kích động.

“Chú Vương, đã chắc chắn là tập đoàn lâm Thị, hơn nữa đã ký hợp đồng hợp tác rồi!”

“Cháu vừa nhìn đề cương đội logistics toàn cầu của tập đoàn Lâm Thị, bị chấn động thực sự, đó là bố cục toàn cầu khắp năm châu bốn bể của hệ thống logistics”.

“Nhà họ Vương chúng ta có thể gia nhập hệ thống này, lợi nhuận mỗi năm chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội! Trong vòng ba năm ta rất có thể sẽ vượt qua được nhà họ Hàn!”

“Vậy sao?”, đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng nói đầy vui mừng: “Được được được! Tiểu Nhiên, Cháu đã làm được một chuyện rất lớn cho nhà họ Vương ta rồi! Cháu chắc chắn không có gì sai sót trong hợp đồng đó chứ, đã ký chắc rồi đúng không?”

“Chú Vương, chú còn không yên tâm sao, mỗi một trang cháu đều đã ký tên, còn đóng dấu nữa, không có sai sót được đâu. Chúng ta chỉ cần im lặng đợi tập đoàn Lâm Thị cử người tới tiến hành hoạt động thôi”, Sở Nhiên cười nói.

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Chú Vương nói tốt đến ba lần, vô cùng kích động.

“Lần hợp tác đội logistics này là một cơ hội lớn đối với nhà họ Vương chúng ta! Tập đoàn Lâm Thị có thể nhờ cậy vào đội logistics bên ta vậy thì nhà họ Vương chúng ta cũng có thể trông cậy vào đội logistics của tập đoàn Lâm Thị”.

“Đến lúc ấy, có thể bán hàng hóa của nhà họ Vương chúng ta, thế thì lợi nhuận thu được chắc chắn sẽ rất khả quan! Chú có thể nói, trong số bốn mươi ba thành phố hợp tác thành công đội logistics của tập đoàn Lâm Thị, chắc chắn nhà họ Vương chúng ta sẽ thu lời lớn nhất!”

“Tiểu Nhiên, lần này cháu làm rất tốt! Tối nay, chúng ta sẽ gọi toàn bộ lãnh đạo cấp cao và con cháu của nhà họ Vương tới để mở tiệc thôi! Chuyện tốt như này phải chia sẻ!”

“Ừm, sau khi về nhà cháu sẽ sắp xếp”, Sở Nhiên gật đầu.

...

Khoảng mười phút sau, Lâm Hàn dừng xe trước một quán bar.

“Lâm Hàn, chính là chỗ này!”



Hà Lộ xuống xe cùng Lâm Hàn, chỉ vào quán bar trước mặt.

“Quán bar Dạ Sắc...”

Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn, đây là quán bar loại nhỏ, giờ còn đang buổi chiều, không có nhiều khách.

Hai người bước vào quán bar, bên trong ánh đèn rất mờ ảo.

Thấy Hà Lộ, một vài người phục vụ mỉm cười chào hỏi.

“Tiểu Lộ đến rồi hả!”

“Hôm nay đi làm sớm thế!”

...

Hà Lộ cũng chào hỏi bọn họ một tiếng, sau đó kéo Lâm Hàn tới quầy bar, bảo anh ngồi xuống.

“Lâm Hàn, anh ngồi đây một lát, chút nữa tôi qua tìm anh!”

“Được!”

Lâm Hàn gật đầu. Hà Lộ quay người đi vào quầy bar.

Trong quầy bar, một người đàn ông trung niên đứng ở đó, mặc đồ vest, đeo cà vạt, đang dùng khăn trắng lau ly rượu.

Người đàn ông để ria mép, nếp nhăn hiện trên mặt, đôi mắt có chút lờ đờ, mệt mỏi.

“Anh Nam!”

Hà Lộ đi đến chỗ người đàn ông, mỉm cười.

Người đàn ông này chính là ông chủ của quán bar, tên Trần Nam, cũng là người rất có tiếng trên con đường Hồng Kỳ này.

“Tiểu Lộ, hôm nay đến sớm vậy sao!”, Trần Nam nhìn Hà Lộ đầy bất ngờ, sau đó lại bất lực lắc đầu, nói:

“Thật ra cô không cần đến sớm vậy đâu, dù sao quán bar của chúng ta cũng sắp đóng cửa rồi. Tôi nghĩ, chắc lát nữa người của Vương Hổ tới sẽ gây rắc rối nữa thôi!”

“Một tên Vương Hổ có gì đáng sợ chứ!”, Hà Lộ hừ lạnh một tiếng, chỉ tay về phía Lâm Hàn, nhỏ tiếng nói.

“Anh Nam, tôi đem một người đến cho anh đây, tên kia có thân thủ rất khá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK