Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 796: Thu phục thành công

Trên khoảng đất trống trước cổng trang viên.

Vài tên phụ trách các thế lực nghe thấy Uông Nghĩa nói thế đều đồng loạt nhìn về phía người được anh ta chỉ.

Khi thấy Lâm Hàn, vài tên kia cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Lâm Hàn lại trẻ như vậy.

Dù bọn họ cũng có mặt trong lần Lâm Hàn đến làm khách ở trong trang viên của Trương Thiên Sơn trước đó, nhưng lúc ấy họ lại không coi anh ra gì nên chẳng ai để ý mấy. Vì thế, họ mới không có ấn tượng với anh.

Sau khi bất ngờ với tuổi tác của anh, sắc mặt vài tên phụ trách chợt trở nên xấu hổ. Ai trong số họ mà chẳng đáng tuổi cha chú, nhưng giờ lại phải coi một chàng trai hơn 20 tuổi là đại ca? Đây quả thất là không biết giấu mặt vào đâu.

Nhìn lượng lớn cao thủ của Lâm Hàn ở xung quanh, vài tên phụ trách cũng chẳng dám ý kiến gì, vội vàng hạ mình.

"Cậu Lâm, chúng tôi tới để đầu quân chứ không có ý gì khác, cậu đừng hiểu lầm".

"Đúng thế, chúng tôi đến nhận cậu là đại ca, cậu không cần phải làm vậy đâu".

"Còn cậu Lâm gì nữa, đại ca Lâm, chúng tôi tới là để đầu quân cho cậu!"

Vài tên phụ trách khép nép nói, bình thường, ai trong số họ không hất cằm nhìn người, thế mà giờ lại hạ mình như thế.

Các cao thủ của những thế lực kia thấy cảnh ấy cũng khá kinh ngạc, không ngờ có ngày đại ca của họ lại khép nép như vậy. Có điều, bọn họ cũng không dám cười nhạo, bởi vì thật sự là Lâm Hàn có quá nhiều đàn em, còn đều là cao thủ. Ở trước mặt sự áp đảo về sức mạnh, thì họ cũng đành bất lực.

Bấy giờ, Lâm Hàn mới đi tới, các cao thủ đều kính cẩn nhường lối cho anh thẳng tới trước mặt vài tên phụ trách kia.

"Các người có chắc muốn đầu quân theo tôi?", Lâm Hàn hỏi thẳng.

"Có, có".

"Chúng tôi muốn và chắc chắn sẽ đi theo cậu".

"Đây mà còn phải nữa à?"

Vài tên phụ trách gật đầu liên tục, nào dám nói không.

Lâm Hàn thấy vậy, cười nói: "Vậy tôi nói trước, làm việc cho tôi, đương nhiên phải nghe theo tôi, không thể chống đối. Không thì đừng trách tôi ác".

"Vâng, vâng".

"Đây là điều đương nhiên mà".

Vài tên kia lại tiếp tục gật đầu như giã tỏi.

Lâm Hàn thấy thế, cười thầm trong bụng. Đương nhiên anh hiểu có cảnh trước mắt là bởi vì đông đảo cao thủ xung quanh tạo áp lực cho họ, họ mới tỏ ra như vậy với anh.

Trên thực tế, vài tên phụ trách kia cũng chẳng thật lòng đi theo anh, coi anh là đại ca của toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông. Bọn họ mà thiệt tình đầu quân mới là lạ đó.

Nhưng Lâm Hàn cũng không lo lắng, dù sao anh vẫn còn các cao thủ nhà họ Lâm, tin rằng vài thế lực kia cũng không dám hó hé gì. Mệnh lệnh của anh có khiến họ khó chịu thì cũng chẳng dám chống lại, chỉ đành nghe theo mà thôi. Suy cho cùng, thực lực của Lâm Hàn cũng bày ra đó, không nghe thì chết.

Đợi đến sau này, khi buôn bán hợp pháp kiếm được nhiều lợi nhuận, khiến họ nếm được ngon ngọt. Lâm Hàn tin rằng bọn họ sẽ nhận ra chỗ tốt khi đi theo anh, rồi dần thật lòng thiệt tình với anh hơn.

Mà lúc này, vài tên phụ trách kia thấy Lâm Hàn không nói gì, thì trong lòng lo lắng bồn chồn không thôi.

Nói cũng lạ, tối qua bọn họ còn ngồi bàn bạc là nên nghe theo hay chống cự lại Lâm Hàn. Nhưng tới giờ, bọn họ lại chỉ muốn cầu xin để Lâm Hàn chấp nhận cho mình được đi theo, sợ anh không chịu nhận họ làm đàn em.

Mọi sự thay đổi ấy cũng chỉ vì thấy được sự đáng sợ và lực lượng hùng hậu của Lâm Hàn.

Giờ Lâm Hàn cũng cười, nói: "Được, nếu các người đã đồng ý hết, tôi sẽ nhận. Nhưng tôi nói trước, các người đã đồng ý thì phải làm được, phải hoàn toàn nghe theo lệnh của tôi. Không thì đừng trách tôi ác".

"Vâng, vâng, vâng".

"Cậu Lâm yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo lệnh của cậu".

"Chắc chắn rồi".

"Cảm ơn cậu Lâm đã bằng lòng nhận chúng tôi là đàn em!"

Vài tên phụ trách đều nịnh hót nói.

Song, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lâm Hàn chịu nhận họ là đàn em thì sẽ không ra tay với họ, số cao thủ khổng lồ xung quanh cũng sẽ không còn là kẻ định mà sau này còn trở thành đồng đội của họ.

Nếu là địch với một lực lượng kinh khủng như thế thì bọn họ thật sự không dám tưởng tượng cảnh ấy sẽ ra sao.

La Võ và Uông Nghĩa đứng bên, thấy Lâm Hàn đã thu phục xong mấy thế lực vùng xám kia thì hết sức vui vẻ.

Tuy ở Bắc Đông có rất nhiều thế lực vùng xám vàng thau lẫn lộn, nhưng giờ những thế lực mạnh nhất muốn tự ra riêng đều bị Lâm Hàn thu phục.

Những thế lực còn lại vẫn còn khá đông, chẳng qua cũng không rắc rối lắm, chỉ mất thời gian đi giải quyết và quản lý thôi. Những chắc chắn sẽ không quá phiền phức.

Dù sao ngay cả nhà họ An, nhà họ Điền và vài thế lực kia cũng đã đầu quân cho Lâm Hàn, thì các thế lực còn lại cũng chẳng dám chống trả. Chỉ cần dùng chút mánh lới là có thể dẹp yên được ngay.

Lâm Hàn nhìn vài tên phụ trách kia, cười nói: "Đừng nịnh, tôi không ưa kiểu đó. Tôi đồng ý rồi nhưng đừng thỏa mãn vội, chẳng được gì đâu. Cái tôi cần là các người có thể nghe theo lệnh của mình. Giờ tôi sẽ đưa ra yêu cầu thứ nhất, nếu ngay cả mệnh lệnh đầu tiên cũng không làm được thì đừng trách sao tôi trở mặt và tàn nhẫn".

Lâm Hàn đang cười, nhưng vài tên phụ trách kia lại cảm thấy trong lòng rét run.

Bọn họ lập tức không cười nổi, ai cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ nhìn Lâm Hàn.

Tuy không thân với Lâm Hàn, không biết anh là người như thế nào. Mà chỉ dựa vào mấy câu ban nãy và hành động của Lâm Hàn thôi, họ cũng biết anh không phải là người dễ bị qua mặt và lừa dối.

"Cậu Lâm cứ nói", lúc này, ông chủ Điền chợt mở miệng nói.

Vài tên phụ trách các thế lực khác cũng thở dài, dù bất lực, nhưng biết sao giờ. Bất kể Lâm Hàn đưa ra mệnh lệnh gì, e rằng họ đều phải làm theo. Ở trước mặt kẻ mạnh một cách quá đáng như thế thì họ cũng tịt đường.

Lâm Hàn thấy vậy, gật đầu. Anh cũng không dong dài mà nói thẳng: "Yêu cầu thứ nhất, nói dễ cũng rất dễ, nói khó cũng cực kỳ khó. Để xem các người có thật lòng vâng theo sự sai khiến thực hiện mệnh lệnh của tôi hay không. Đó là tôi muốn các người ngừng mọi hoạt động kinh doanh hợp pháp trong vòng 3 ngày, nhớ nhé, là mọi hoạt động. Đến lúc đó, tôi sẽ cử người đi kiểm tra. Nếu phát hiện ai không ngừng thì đừng có trách tôi!"
Chương 797: Đến

Trên khoảng đất trống trước trang viên.

Vài thế lực vùng xám ở Bắc Đông đến đầu quân cho Lâm Hàn nghe thấy yêu cầu đó của anh đều sửng sốt, không ngờ mệnh lệnh đầu tiên lại là cái này.

Ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp? Đùa gì vậy, thu nhập của bọn họ đều dựa vào làm ăn phi pháp đó.

Lúc trước, bọn họ đua nhau tự lập thế lực riêng cũng chẳng phải là vì muốn tự mình làm ăn các thương vụ trong vùng xám, kiếm được càng nhiều tiền hơn sao? Giờ tạm thời nhịn nhục cũng không phải vì lợi ích chung, vì có thể tiếp tục làm ăn phi pháp?

Nhưng lúc này, Lâm Hàn lại bảo bọn họ ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp là có ý gì. Thế lực ở trong vùng xám như họ không làm ăn phi pháp nữa thì chẳng phải là hài hước quá à?

Vài tên phụ trách đều nghi ngờ mình nghe nhầm, theo sự hiểu biết của họ thì Lâm Hàn cũng là đại ca của Hoa Đông. Tuy không biết anh kiếm đâu ra nhiều cao thủ như vậy, nhưng bọn họ biết Lâm Hàn cũng thuộc thế lực trong vùng xám. Vì thế, họ mới không hiểu nổi tại sao Lâm Hàn lại không muốn làm ăn phi pháp nữa.

Bọn họ quay sang nhìn nhau, có hơi khó xử. Vì Lâm Hàn quá mạnh, bọn họ cũng muốn đi theo và thực hiện mệnh lệnh của anh. Nhưng họ không ngờ rằng yêu cầu đầu tiên lại khiến họ rối rắm như thế.

Ông chủ Điền chần chừ một lát, rồi mở miệng nói: "Cậu Lâm, tôi không nghe nhầm chứ? Tại sao lại muốn chúng tôi ngừng làm ăn phi pháp? Điều này cũng đâu có lợi gì cho cậu đâu, cùng lắm thì chúng tôi chia một phần hay một nửa lợi nhuận cho cậu".

Vài tên phụ trách còn lại nghe vậy cũng gật đầu, tuy nhường ra một nửa lợi nhuận khiến họ rất xót, nhưng giờ còn cách nào đâu. Ai bảo Lâm Hàn mạnh hơn bọn họ chứ? Mà nhường đi một nửa vẫn tốt hơn là khỏi làm ăn gì nữa. Suy cho cùng, bọn họ vốn dựa vào cái nghề này mà sống, tiền đều đến từ những phi vụ làm ăn đó, không có nó thì chắc bọn họ cạp đất ăn mất.

Dưới ánh nhìn của vài tên phụ trách, Lâm Hàn vẫn lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Các người không cần biết tại sao tôi làm thế, đây là mệnh lệnh của tôi, có làm theo hay không là do mấy người. Nhưng tôi hy vọng, trước khi đưa ra quyết định thì hãy nghĩ đến hậu quả".

Lâm Hàn nói xong, xoay người đi vào trang viên, không tính giải thích gì nhiều với mấy thế lực vùng xám kia.

Đàn em của anh thấy thế, cũng đi theo Lâm Hàn trở về.

Phút chốc, khoảng sân rộng lớn vốn tràn đầy cao thủ của Lâm Hàn chợt trở nên trống trải. Gần như đa số cao thủ đều rời đi, chỉ để lại vài người đứng gác cùng mấy chục người của các thế lực vùng xám kia.

Thấy Lâm Hàn nói xong câu đó bèn rời đi, mấy thế lực vùng xám kia đều ngơ ngác, không thể hiểu nổi Lâm Hàn làm thế để làm gì.

Vài tên phụ trách nhìn nhau, đau đầu trao đổi.

"Cậu Lâm có ý gì thế? Tại sao đang yên đang lành lại muốn chúng ta ngừng kinh doanh phi pháp?"

"Lẽ nào tính chuyển sang kinh doanh hợp pháp ư? Trước đó, cậu Lâm và Trương Thiên Sơn cũng quyết định như thế".

"Đùa gì vậy? Bảo chúng ta kinh doanh hợp pháp á? Việc này không những chẳng kiếm được tiền, có khi còn lỗ nữa ấy chứ".

"Vậy giờ phải làm sao? Hình như cậu Lâm đã quyết tâm như thế rồi".

Vài tên phụ trách bàn bạc một lát, lại không có cách nào.

Cuối cùng, ông chủ Điền bất lực thở dài nói: "Thôi bỏ đi, còn làm sao nữa, không có tiền vẫn hơn mất mạng. Cứ làm theo lệnh của cậu Lâm đi, sau này lại nghĩ biện pháp tiếp vậy".

"Hay là, chúng ta lén để lại một vài mối làm ăn bên ngoài Bắc Đông, còn bên trong thì ngừng hết. Có lẽ, cậu Lâm sẽ không phát hiện, vậy chẳng phải vẹn cả đôi bên hả?", có một tên phụ trách nhỏ giọng đề nghị.

Mấy tên khác nghe thế, hơi dao động. Bọn họ làm đủ thứ mặt hàng phi pháp, còn quen biết rộng rãi. Đến lúc đó, chưa chắc Lâm Hàn có thể điều tra hết được. Đặc biệt là mạng lưới kinh doanh bên ngoài, nếu họ bảo đàn em làm bí mật một chút, có khi sẽ qua mắt được anh.

Nhưng lúc này, ông chủ Điền lại lắc đầu nói: "Tôi cảm thấy tốt nhất đừng nên mạo hiểm như vậy, cậu Lâm có nhiều cao thủ lợi hại như vậy, hiển nhiên không đơn giản như vẻ bề ngoài. Chúng ta tuyệt đối đừng quá xem nhẹ cậu Lâm, chưa biết chừng cậu ấy còn có mạng lưới khác, đến lúc đó, nếu bị phát hiện thì chúng ta chết chắc".

Vài tên phụ trách lại bàn bạc một lát, rồi quyết định nghe theo mệnh lệnh của Lâm Hàn.

Dù sao Lâm Hàn quả thật là một câu đố bí ẩn với họ, chẳng ai biết anh có mánh khóe gì, lỡ đến lúc đó bị phát hiện không nghe theo mệnh lệnh, thì sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Ban nãy, Lâm Hàn cũng nói rõ, sau khi kiểm tra, ai mà không ngừng kinh doanh phi pháp, chắc chắn sẽ bị anh thẳng tay trừng trị.

Sau đó, vài thế lực kia đều bất lực trở về nhà, thực hiện mệnh lệnh của Lâm Hàn, ngừng hết mọi hoạt động kinh doanh phi pháp.

Cùng lúc đó, tại sân bay La quốc.

Giờ đây, phía Bắc La quốc tràn đầy các trường đại học màu trắng san sát nhau.

La Văn vừa xuống máy bay đã thấy có mấy người đứng trước mặt, trông giống như người Hoa.

"Mấy người là?", La Văn nghi ngờ hỏi.

"Anh La Văn, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến", một người dẫn đầu nhàn nhạt nói.

La Văn nghe vậy cũng đoán được chắc hẳn họ là người mà Lâm Hàn đã nói.

Anh ta cũng không chống cự, gật đầu đồng ý.

Sau đó, La Văn đi theo mấy người kia đến bãi đậu xe.

Nhưng mà vừa lên xe, bọn họ đã dứt khoát mở miệng nói muốn bịt mắt La Văn lại.

La Văn nghe thế, khẽ nhíu mày, có chút không muốn.

Thế nhưng, mấy người kia cũng không giải thích gì nhiều với La Văn, mà trực tiếp ra tay bịt mắt anh ta lại luôn.

Hai cao thủ do La Văn dẫn tới thấy thế tính ngăn cản, lại bị một người của đối phương hạ gục trong nháy mắt.

La Văn thấy cảnh ấy thì giật mình sửng sốt, hai vệ sĩ do anh ta dẫn theo đều là tinh anh trong tinh anh, thế mà mới giây lát lại bị một người bên đối phương hạ gục? Rốt cuộc thì mấy người kia là ai? Sao lại có võ nghệ đáng sợ như thế?

La Văn còn đang khó hiểu thì đã bị đánh ngất xỉu, hai tên vệ sĩ kia cũng bị bịt mắt lôi lên xe, nổ máy rời khỏi đây.

Hai chiếc xe kia chạy đến một nhà máy loại nhỏ ở ngoại ô thành phố mới dừng lại. Nơi này là nhà máy tư nhân của nhà họ Lâm, là khu vực bí mật của gia tộc, nên tạm thời không thể để đám La Văn biết.

Sau khi tới, mấy người La Văn bị kéo xuống xe rồi bị người đánh thức.
Chương 798: Thuận lợi

Khi La Văn tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở bên trong một nhà kho, xung quanh đứng mấy người lạ mặt.

"Chào anh La, ngại quá, nơi này là chỗ bí mật của chúng tôi nên mới đành phải làm vậy. Mong anh bỏ qua cho. Giờ chúng ta bàn bạc chuyện lần này luôn nhé?", một người đàn ông trung niên khách sáo nói.

La Văn nhìn xung quanh, đây là một nhà kho lạ hoắc. Lúc này, bên trong cũng không có nhiều người, tổng cộng chỉ có mười mấy người thôi.

Mười mấy người kia trông rất bình thường, nhìn như người đi đường, nhưng La Văn biết bọn họ lại không đơn giản như vẻ bề ngoài của mình.

Vừa nãy, tuy mới đánh nhau mấy chiêu, nhưng đã có thể thấy được sự lợi hại của bọn họ.

Phải biết rằng, hai vệ sĩ mà La Văn dẫn đến đều là cao thủ đứng đầu, thế mà lại không phải đối thủ của họ.

Lúc này, La Văn cũng thả lỏng lại, dù sao những người kia đều do Lâm Hàn cử tới, cũng là người một nhà, nên sẽ không làm gì anh ta.

Song, trong lòng La Văn lại thầm kinh ngạc không thôi, biết mình vẫn xem nhẹ Lâm Hàn. Ở một nơi như La quốc mà bọn họ cũng có thể có địa bàn của mình thì đủ thấy được sự lợi hại của thế lực này.

La Văn chợt có chút nghi ngờ, nếu không phải do lời trăng trối cuối cùng của Trương Thiên Sơn, thì chắc Lâm Hàn đã chẳng thèm ngó tới cái vị trí Đại bàng núi kia ấy chứ.

Ở trong mắt đám Tạ Kiến An, vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông đồng nghĩa với vô số lợi ích và quyền lực. Nhưng đối với Lâm Hàn, nó lại chẳng là cái đinh gì.

Bấy giờ, La Văn cũng gật đầu, phối hợp với những người kia.

"Tôi phải nói rõ trước là dù thời gian hơi gấp, nhưng chúng tôi cần người chuyên nghiệp, không thì sẽ không thực hiện được hợp đồng này. Các khía cạnh đều phải có nhân viên chuyên môn và một nguồn vốn khổng lồ. Hơn nữa, sau này có thành công thì chúng tôi cũng còn phải chuẩn bị rất nhiều", La Văn nói.

"Yên tâm đi, chúng tôi đều đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ rồi".

Sau đó, những người do nhà họ Lâm cử tới liền bàn bạc kế hoạch cụ thể với La Văn.

Từ cuộc nói chuyện, La Văn kinh ngạc phát hiện, các nhân viên chuyên môn đều được đối phương chuẩn bị xong, mà còn toàn là những người xuất chúng trong lĩnh vực đó.

Còn về nguồn vốn, cũng đã được chuẩn bị vài trăm tỷ, thậm chí đối phương còn dự bị thêm rất nhiều để phòng ngừa cho bất kỳ tình huống nào.

Càng khiến La Văn kinh ngạc hơn là dự tính của đối phương sau khi chuyển giao mấy nhà máy máy móc hạng nặng cho bên mình. Ban đầu, La Văn cảm thấy sau khi tiếp nhận thì còn cần một lượng lớn nguồn vốn và nhân lực, bởi vì mấy cái máy móc hạng nặng kia được đặt ở nhà máy tại La quốc, nên sẽ khá bất tiện trong việc sản xuất và tiêu thụ.

La Văn không ngờ, sau khi chuyển nhượng, đối phương còn định vận chuyển toàn bộ máy móc hạng nặng ấy ra khỏi La quốc đưa đến Hoa Hạ. Vậy thì sẽ tiện hơn rất nhiều cho bọn họ.

Đương nhiên La Văn hiểu điều ấy sẽ tiện hơn cho mình rất nhiều, đối phương vận chuyển thẳng đến Bắc Đông, đến lúc đó không những sẽ sản sinh ra một nguồn lợi nhuận khổng lồ, mà còn sẽ mang lại vô số chỗ tốt cho sự phát triển của Bắc Đông. Những thế lực vùng xám như họ cũng có thể kiếm chác được rất nhiều lợi ích.

Nhưng đây là một công trình có quy mô rất lớn, muốn vận chuyển nó đi thì phải tốn bao nhiêu nhân lực và tiền của chứ?

Vốn dĩ, La Văn còn nghĩ đối phương không hiểu rõ quy mô của mấy nhà máy ấy, nhưng sau khi trò chuyện, anh ta kinh ngạc nhận ra bên họ đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Đừng nói vài nhà máy cơ giới kia, dù là quy mô lớn hơn nữa thì họ cũng có thể vận chuyển đến Bắc Đông.

Đến giờ, cuối cùng La Văn mới biết được thế lực bí ẩn đứng sau Lâm Hàn không những có vô số cao thủ được huấn luyện một cách bài bản, và một nguồn vốn khổng lồ khiến người ta sợ hãi, mà còn có thực lực mạnh mẽ về kinh tế. Quả thật là khiến anh ta được mở rộng tầm mắt.

Nếu đặt lên bàn cân thì mấy thế lực vùng xám ở Bắc Đông của họ quả thật y như những chú kiến. Ngoài vài ba vụ buôn bán phi pháp ra thì họ chẳng biết làm gì hết. Mà những hoạt động kinh doanh phi pháp kia lại không đáng là gì trong mắt thế lực bí ẩn kia.

Giờ đây, cuối cùng La Văn cũng hiểu được chỗ tốt sau khi phát triển làm ăn hợp pháp. Chẳng trách Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn lại không muốn để các thế lực vùng xám ở Bắc Đông tiếp tục làm ăn phi pháp, mà muốn chuyển sang kinh doanh hợp pháp.

Quy mô làm ăn lớn như thế, quả thật sẽ mang lại lợi ích vô cùng khổng lồ khiến người ta không tài nào tưởng tượng nổi.

Sau khi biết được đối phương có thực lực ấy, La Văn cũng dần yên tâm. Chuyện kế tiếp sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ cần bên anh ta chuẩn bị tốt làm theo từng bước một, thì chắc chắn sẽ thành công.

Kế đó, La Văn lại bàn bạc chi tiết hơn về kế hoạch với người do nhà họ Lâm cử tới, chuẩn bị chuyển giao mấy nhà máy ấy về Hoa Hạ.

Ngay lúc này, bên trong trang viên ở Bắc Đông.

Cấp dưới của Lâm Hàn phân công nhau đi thực hiện mệnh lệnh, người thì phụ trách thu phục các thế lực vùng xám còn lại, người thì đi ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp của Trương Thiên Sơn, chuẩn bị chuyển sang làm ăn hợp pháp.

Vài ngày sau, mấy thế lực vừa đầu quân cho Lâm Hàn đều đã ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp trong tay, không dám dùng mánh lới gì. Dù sao, thực lực của Lâm Hàn cũng mạnh một cách quá đáng lại còn bí ẩn, nên bọn họ chẳng dám mạo hiểm xíu nào.

Bên nhà họ An, An Thành Chí biết mấy thế lực kia đã ngừng kinh doanh phi pháp thì cũng ra lệnh ngừng mọi hoạt động làm ăn bất hợp pháp trong nhà.

Tuy mới bắt đầu cũng có người phản đối, nhưng đó dù sao cũng là lệnh của Lâm Hàn. Ngay cả mấy thế lực kia cũng ngừng, nên người trong gia tộc cũng chẳng dám cãi, đành phải nghe theo Lâm Hàn. Dựa theo mệnh lệnh của An Thành Chí, đau lòng ngưng hẳn mọi phi vụ làm ăn phi pháp.

Mặc dù, mấy thế lực kia và nhà họ An không hiểu tại sao Lâm Hàn lại bảo bọn họ ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp, chặn ngón nghề kiếm cơm của họ. Nhưng với tình hình trước mắt, họ cũng không dám có ý kiến gì. Suy cho cùng, chẳng ai trong họ muốn làm chim đầu đàn hết, nếu thế lực nào dám chống đối, chắc chắn sẽ bị Lâm Hàn thẳng tay xóa sổ. Mà kết quả ấy, lại không thế lực nào có thể thay đổi được.

An Thành Chí thấy người trong gia tộc không phản kháng thì thở phào một hơi, người khác không biết mục đích của Lâm Hàn nhưng cậu ta lại biết.

Lúc này, thấy nhà họ An và những thế lực vùng xám còn lại ở Bắc Đông ngừng kinh doanh phi pháp. An Thành Chí như thấy được một viễn cảnh mới, một tương lai tràn ngập sáng lạn đang vẫy gọi bọn họ.
Chương 799: Trở về Đông Hải

Vài ngày sau, bên trong trang viên.

Lâm Hàn đang phơi nắng thì Lâm Phong bước tới.

"Thưa cậu Lâm, tôi đã kiểm tra xong, mấy thế lực vùng xám kia đều ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp trong và ngoài tỉnh", Lâm Phong báo cáo với Lâm Hàn.

Lâm Hàn nghe vậy, khẽ gật đầu, khá là hài lòng.

Thực tế, Lâm Hàn đã sớm biết vài thế lực kia có mấy đường dây làm ăn phi pháp ngoài tỉnh được che giấu rất kỹ, người bình thường khó mà phát hiện ra. Chẳng qua, Lâm Hàn cũng không phải người bình thường, đằng sau anh còn có nhà họ Lâm. Tuy nhà họ Lâm vẫn chưa đứng vững gót chân ở Hoa Hạ, nhưng điều tra việc cỏn con ấy thì lại dễ như trở bàn tay.

Lần này, Lâm Phong nhờ nhà họ Lâm giúp nên đã điều tra được vài thế lực kia đều ngoan ngoãn ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp, mà không giở mánh khóe gì.

Lâm Hàn khá là hài lòng với điều ấy, xem ra mấy thế lực kia quả thật không dám cãi lời anh Giờ, Lâm Hàn cũng không quan tâm bọn họ có thật lòng nghe theo hay không, chỉ cần họ nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh của anh là được.

Tuy chuyện như thế sẽ không thể kéo dài mãi được, về sau chắc chắn họ sẽ chống đối, nhưng chỉ cần trước mắt đã đủ rồi. Kế tiếp chỉ cần dựa theo kế hoạch của Lâm Hàn, kéo bọn họ làm ăn hợp pháp là được.

Lâm Hàn tin rằng đến lúc đó, vài thế lực vùng xám kia sẽ dần nhận ra làm ăn hợp pháp không những kiếm được tiền mà còn ổn định hơn so với phi pháp, lợi nhuận cũng sẽ ngày càng tăng. Suy cho cùng, làm ăn hợp pháp còn có thể mở rộng quy mô.

Đợi đến lúc ấy, Lâm Hàn chắc rằng bọn họ sẽ hiểu được suy nghĩ của mình và Trương Thiên Sơn, rồi thật lòng đi theo anh.

Còn về chuyện thu phục toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông, vì Lâm Hàn đã khiến nhà họ An - một thế lực đi đầu trong việc chống đối anh đầu quân cho mình. Còn những thế lực còn lại không tôn trọng di chúc của Trương Thiên Sơn thì cũng chẳng có thực lực phản kháng.

Thế nên, mấy ngày nay, đàn em của Lâm Hàn cũng thuận lợi thu phục hết những thế lực còn lại ở Bắc Đông.

Tuy Bắc Đôn có rất nhiều thế lực vùng xám, cần phải mất một thời gian mới thu phục hết được. Nhưng nếu thuận lợi như thế, có lẽ sẽ không mất quá lâu.

Về chuyện ở La quốc, Lâm Hàn cũng đã nhận được tin, mọi thứ đều tiến hành suôn sẻ. Đã xác định được mấy nhà máy cơ giới kia chính là những nhà máy mà nhà họ Lâm bỏ ra giá trên trời nhưng vẫn chưa thể mua được.

Sau khi kiểm tra, bên kia đã bàn bạc với người của La quốc, ký hợp đồng mua lại mấy nhà máy kia. Nếu suôn sẻ thì có lẽ đêm nay có thể thành công.

Tới giờ cũng chẳng cần Lâm Hàn làm gì.

Bên Bắc Đông, Lâm Hàn hoàn toàn có thể giao cho Lâm Phong, Ngô Xuyên, La Võ và Uông Nghĩa giải quyết. Dù sao, anh cũng đã sắp xếp hết rồi, bọn họ tự phân công nhau thực hiện là được. Suy cho cùng, anh cũng khá là tin tưởng bọn họ.

Bên La quốc, Lâm Hàn lại càng không cần lo lắng. Dù sao, chuyện này cũng rất quan trọng đối với nhà họ Lâm, gia tộc sẽ tự cử chuyên gia đáng tin đi dốc sức giải quyết.

Nếu là thế mà còn không thể mua được vài nhà máy cơ giới kia thì Lâm Hàn cũng chẳng giúp được gì. Rốt cuộc, anh đã làm hết sức rồi.

Thấy ở đây không còn chuyện gì cần đến mình nữa, Lâm Hàn liền chuẩn bị rời khỏi đây, trở về Đông Hải.

"Gọi Ngô Xuyên, Uông Nghĩa, La Võ đến đây đi, tôi có một số chuyện cần dặn", Lâm Hàn nói với Lâm Phong.

"Vâng", Lâm Phong khẽ gật đầu, rồi rời đi.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Phong đã dẫn theo Ngô Xuyên, Uông Nghĩa, La Võ đến.

"Cậu Lâm".

"Anh Hàn".

Bọn họ vừa thấy Lâm Hàn thì đều kính cẩn chào anh.

Lâm Hàn gật đầu, đứng dậy, nói: "Mấy chuyện còn lại ở đây tự mọi người lo đi, tôi tính về Đông Hải. Bên này sẽ do mấy anh quản lý, nếu có chuyện gì quan trọng hay rắc rối nào không giải quyết được thì gọi cho tôi".

Đám Ngô Xuyên nghe vậy đều gật đầu, bọn họ tin rằng mình có thể giải quyết những chuyện còn lại, dù không có Lâm Hàn ở lại chủ trì toàn cục cũng có thể làm tốt.

Có hơn 400 cao thủ ở đây thì còn gì không làm được nữa chứ?

Lâm Hàn chợt nhớ đến chuyện hợp tác giữa quỹ đầu tư Nhân Phàm và Bắc Đông, bèn nói với Uông Nghĩa: "À đúng rồi Uông Nghĩa, anh phân chuyện của mình cho bọn họ đi, rồi về Đông Hải với tôi luôn. Dự án hợp tác giữa Bắc Đông và Nhân Phàm sẽ do anh đảm nhận, cần phải nhanh chóng nối lại chuyện này để bắt tay vào làm ăn hợp pháp, kiếm được một nguồn lợi nhuận khả quan cho Bắc Đông".

Uông Nghĩa nghe vậy, gật đầu đồng ý.

Anh ta có nghe chuyện này từ La Văn và Ngô Xuyên, biết bên thành phố Đông Hải đã xảy ra chuyện, Tạ Kiến Bình suýt chút nữa đã hại chết Lâm Hàn và vợ anh.

Sau, bên Trương Thiên Sơn bị người hại, Lâm Hàn vội vàng chạy tới, Tạ Kiến Bình và đám đàn em thân tín cũng bị dẫn về. Những người còn lại ở Đông Hải đều là người trung thành với Trương Thiên Sơn. Giờ họ vẫn đang chờ lệnh ở đó.

Chuyện hợp tác giữa Bắc Đông và quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng bị gác lại, nay bên này đã bình ổn, tất nhiên cần phải đẩy nhanh việc hợp tác một chút mới được.

Có quỹ đầu tư Nhân Phàm giúp, cộng thêm những sản nghiệp bên Bắc Đông thì một khi triển khai dự án, đương nhiên có thể mang lại lợi nhuận khách quan cho đôi bên. Mà nguồn lợi nhuận ấy lại cực kỳ quan trọng đối với một Bắc Đông như hiện nay.

Dù sao, trước mắt các thế lực vùng xám ở Bắc Đông vừa trải qua một trận chiến, đã bị tổn thất nặng nề, giờ lại còn ngừng kinh doanh phi pháp. Vì vậy, đương nhiên những thế lực kia sẽ không có nguồn thu để khôi phục thực lực. Thế nên, để bọn họ nhìn thấy được hy vọng trong tương lai quả thật là một chuyện hết sức cấp thiết.

"Vâng thưa cậu Lâm", Uông Nghĩa đáp.

Lâm Hàn gật đầu, sau đó lại dặn dò vài điều, rồi thu xếp hành lý trở về Đông Hải.

Ngô Xuyên và những cao thủ do anh ta dẫn đến cùng cao thủ nhà họ Lâm đều bị Lâm Hàn để lại Bắc Đông, tiếp tục bận chuyện ở đây. Anh chỉ dẫn theo người của Tôn Hàn Các về.

Bên Uông Nghĩa cũng không dẫn theo nhiều người, Đông Hải là địa bàn của Lâm Hàn, nên sẽ chẳng thể xảy ra chuyện gì được, không cần phải dẫn nhiều người đi. Huống chi, mục đích của chuyến đi lần này là hợp tác làm ăn hợp pháp, hoàn toàn không cần dùng đến nhiều cao thủ. Chỉ cần dẫn theo vài người đề phòng cho bất cứ tình huống nào và giải quyết một vài chuyện là được.

Buổi chiều, mấy chục người của Lâm Hàn thu xếp chút hành lý rồi lên xe, xuất phát đi Đông Hải.
Chương 800: Mềm lòng

Sáng sớm tại Đông Hải.

Sau khi lên đường cả chiều lẫn đêm, cuối cùng đoàn xe của Lâm Hàn cũng về tới thành phố Đông Hải.

Vừa trở về, đám người Lâm Hàn đã tách ra.

Uông Nghĩa thì đi sơn trang Thúy Hồ gặp những cao thủ đến từ Bắc Đông để sắp xếp bước tiếp theo.

Người của Tôn Hàn Các thì về nhà nghỉ ngơi.

Còn Lâm Hàn, đương nhiên là trở về biệt thự núi Vân Mộng.

Lần này đến Bắc Đông, tuy không mất nhiều thời gian, mới khoảng 10 ngày thôi, nhưng lại trải qua rất nhiều chuyện. Đặc biệt là cái chết của Trương Thiên Sơn đã khiến cho Lâm Hàn cảm thấy hơi mệt mỏi, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.

"Cậu Lâm, vậy tôi đi trước đây. Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm tốt chuyện hợp tác giữa Bắc Đông và Nhân Phàm", Uông Nghĩa nói.

Lâm Hàn gật đầu rồi nổ máy rời đi.

Bên trong biệt thự núi Vân Mộng, Lâm Hàn đỗ xe xong rồi đi tới trước cửa.

Đương nhiên anh có chìa khóa, nhưng Lâm Hàn lại không dùng mà gõ cửa.

Dương Lệ đang ăn sáng trong nhà nghe thấy tiếng gõ cửa thì kinh ngạc, sao lại có người gõ cửa biệt thự được nhỉ? Cổng vẫn đóng mà? Nếu có người tới chơi thì chắc hẳn sẽ không vào sân được.

Dương Lệ nghi hoặc đi đến mắt mèo ngay cửa thì thấy bóng hình quen thuộc, tức thì kích động mở cửa ra, nhào vào trong lòng Lâm Hàn.

Lâm Hàn thấy thế thì hơi kinh ngạc, không ngờ Dương Lệ lại kích động như vậy.

Có điều, nghĩ lại thì cũng đúng thôi. Dẫu sao lúc trước Lâm Hàn đi ra ngoài, Dương Lệ cũng không biết rõ anh đi làm gì, nên mới không lo lắng lắm.

Nhưng lần này lại khác, Dương Lệ không biết cụ thể Lâm Hàn đi làm gì, lại biết nó có liên quan tới thế lực vùng xám ở Bắc Đông, một nơi đầy rẫy nguy hiểm, nên mới lo lắng như vậy.

"Được rồi, được rồi, chẳng phải anh vẫn lành lặn sao? Xem em kìa, y như con nít", Lâm Hàn vỗ vỗ tấm lưng của Dương Lệ nói.

Lúc này, Dương Lệ mới lưu luyến thả Lâm Hàn ra, trợn mắt liếc anh một cái.

Gần đây, bên quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng chẳng có chuyện gì gấp nên cô vẫn nghỉ phép ở nhà, không cần đến công ty.

Giờ Lâm Hàn về, Dương Lệ càng không muốn đến công ty, dứt khoát ở nhà với anh thêm mấy ngày.

Hai người ăn sáng xong rồi về phòng nghỉ ngơi.

Mãi đến tối, cả hai mới ra khỏi phòng ngủ. Lâm Hàn thì tinh thần sáng láng, còn Dương Lệ lại mặt mày đỏ bừng.

"À đúng rồi, anh ra ngoài một chuyến giờ mới về, có cần gọi bố và anh chị đến ăn cơm không?", Dương Lệ nghi hoặc hỏi.

Theo lý thì sau khi trải qua chuyện vừa rồi, ngoài mối quan hệ máu mủ ra, Lâm Hàn và Dương Lệ không cần phải qua lại nhiều với mấy người họ. Nhưng Dương Lệ vẫn có chút để ý, mới hỏi anh.

Lâm Hàn không ngốc, cũng đoán được đại khái. Bọn họ có đáng ghét cỡ nào thì vẫn là người thân của Dương Lệ, với cái tính dễ mềm lòng của cô, chắc chắn sẽ không từ mặt bọn họ.

"Có chuyện gì à?", Lâm Hàn hỏi thẳng.

Dương Lệ hơi kinh ngạc, không ngờ Lâm Hàn lại đoán được. Cô chần chờ một lát rồi gật đầu nói: "Thực ra cũng không có gì, chỉ là chuyện của Triệu Tứ Hải thôi".

Lâm Hàn gật đầu, không nói gì, kéo Dương Lệ ngồi xuống sô pha.

Bấy giờ, Dương Lệ lại nói tiếp: "Sau chuyện kia, Triệu Tứ Hải đã bị Nhân Phàm đuổi. Em vẫn giấu bố với chị cả chuyện đó nên họ không biết. Rồi Triệu Tứ Hải cũng thử đi chỗ khác tìm việc, nhưng bằng cấp của anh ta vốn không cao, còn không có năng lực, tuổi cũng lớn. Vì vậy, chẳng có công ty nào bằng lòng đào tạo, nên đến giờ vẫn thất nghiệp".

"Từ đó, cuộc sống của họ cũng bị ảnh hưởng do không có nguồn thu nhập. Mà Dương Duyệt không biết chuyện kia, nên cho rằng đó là trách nhiệm của em. Chị ấy đến tìm em rất nhiều lần, muốn nói lý với em, nhưng đều bị Triệu Tứ Hải kịp thời chạy tới dẫn đi. Em nghĩ, chuyện kia đúng là do Triệu Tứ Hải sai, chỉ là chị em lại không làm gì sai, chị ấy hoàn toàn chẳng hay biết gì hết. Vì thế, em muốn... giúp Triệu Tứ Hải", Dương Lệ do dự nói.

Dương Lệ cũng biết chuyện lần trước Triệu Tứ Hải làm thật quá đáng, nếu cấp dưới của Lâm Hàn không phát hiện thì có lẽ cô và Lâm Hàn nhẹ thì bị đe dọa, nặng thì sẽ trực tiếp mất mạng.

Đây hoàn toàn là trách nhiệm của Triệu Tứ Hải, đáng lẽ anh ta phải bị trừng phạt. Bọn họ không tống Triệu Tứ Hải vào tù đã tốt với anh ta lắm rồi. Bây giờ, anh ta thảm như thế cũng là gieo gió gặt bão.

Nhưng dù sao Dương Duyệt cũng là chị ruột của mình, cô không thể cứ thế đứng nhìn chị ấy vì Triệu Tứ Hải mà sống cuộc sống nghèo khổ, nên mới muốn vì Dương Duyệt mà giúp Triệu Tứ Hải một tay.

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu, đương nhiên anh hiểu được ý của Dương Lệ, cũng biết cô mềm lòng.

Có điều, chuyện này Triệu Tứ Hải thật sự quá đáng, Lâm Hàn không thể nào bỏ qua một cách dễ dàng được. Giờ anh không xử Triệu Tứ Hải đã là nương tay lắm rồi. Muốn Lâm Hàn giúp anh ta ư? Không có cửa đâu.

Nhưng thấy Dương Lệ mềm lòng muốn giúp đỡ, Lâm Hàn lại do dự.

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Cứ gọi họ đến nhà ăn một bữa đi, còn có giúp Triệu Tứ Hải hay không thì phải xem biểu hiện của anh ta sao đã",

Dương Lệ nghe vậy, nhìn Lâm Hàn đầy biết ơn. Cô cũng biết yêu cầu này của mình rất quá đáng, giờ Lâm Hàn hơi du di đã tốt lắm rồi, đương nhiên không dám mong muốn xa vời anh sẽ đồng ý ngay.

Sau đó, Dương Lệ bèn gọi cho Dương Duyệt.

Dương Duyệt không biết chuyện Triệu Tứ Hải đã làm, chỉ nghĩ rằng Triệu Tứ Hải bị như bây giờ là do Dương Lệ không giúp, nên mới ghét cô như vậy.

Thấy Dương Lệ gọi tới, mặt mày Dương Duyệt hơi bực bội nhấn nghe.

"Cô còn có mặt mũi gọi cho tôi à?", Dương Duyệt móc mỉa.

Dương Lệ cũng không giận và chẳng để ý, chỉ nói thẳng: "Lâm Hàn vừa về, tối nay chị với anh rể và bố đến ăn bữa cơm đi".

"Ai muốn ăn cơm với cô!", Dương Duyệt nghe vậy, thẳng tay cúp máy, chẳng muốn nói gì nhiều với Dương Lệ.

Dương Lệ thấy điện thoại bị cúp ngang thì có chút bất lực và tủi thân.

Nếu để Dương Duyệt biết Triệu Tứ Hải dám làm ra chuyện kia, có lẽ cuộc hôn nhân ấy sẽ đi đến hồi kết. Nhưng giờ không nói cho Dương Duyệt biết thì chị ấy lại ghét cay ghét đắng mình. Dương Lệ thật sự không biết nên làm như thế nào mới phải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK