Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 701: Âm mưu

Trong biệt thự núi Vân Mộng ở thành phố Đông Hải.

Lâm Hàn và Dương Lệ đang ăn cơm tối ngon lành.

Từ lúc Dương Lệ về nhà thì Lâm Hàn đã cảm giác được Dương Lệ có gì đó bất thường, hình như cô đi làm gặp phải chuyện không vui.

Nhưng Dương Lệ không nói gì nên Lâm Hàn cũng không hỏi nhiều, anh biết rằng cô chưa muốn nói với anh.

Mà nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Lệ lại làm anh hơi xót cô, dù sao thì hiện nay Lâm Hàn không hề thiếu tiền, chưa đề cập đến tài sản của nhà họ Lâm, chỉ tính riêng tiền của anh tự kiếm được thôi thì nửa đời còn lại của anh và Dương Lệ có tiêu xài thế nào cũng không hết nổi.

Lâm Hàn luôn không nói cho Dương Lệ biết và ủng hộ Dương Lệ đi làm là bởi vì anh cảm thấy có như vậy Dương Lệ mới hoàn thiện hơn, mới làm Dương Lệ cảm thấy có thành tựu.

Nhưng nếu Dương Lệ đi làm mà luôn gặp chuyện không vui thì đã đi ngược lại với dự tính ban đầu của Lâm Hàn khi để cô gầy dựng sự nghiệp riêng rồi, như thế còn không bằng bảo Dương Lệ nghỉ làm ở nhà tiêu tiền ăn chơi có phải hơn không.

Lâm Hàn thầm quyết định, nếu như về sau còn bắt gặp Dương Lệ thế này nữa thì anh phải đi gặp Tôn Minh tìm hiểu tình hình, sẵn đó giúp cô giải quyết muộn phiền, còn nếu không giải quyết được thì cứ để Dương Lệ ở nhà khỏi đi làm nữa.

Lâm Hàn liếc nhìn Dương Lệ rồi nói: "Tiểu Lệ, ngày mai là cuối tuần rồi, em có bận làm gì không? Có cần phải tăng ca không?"

"Hở?", Dương Lệ bất chợt hoàn hồn trong dòng suy nghĩ về chuyện Triệu Tứ Hải móc ngoặc với Tạ Kiến Bình, cô nói: "Em không bận, cũng không có tăng ca, có chuyện gì vậy anh?"

Bàn giao với công ty đã gần như hoàn thành, hiện tại còn chờ bên vùng Bắc Đông điều tra sẽ rõ ràng, trước khi có kết quả điều tra để giải quyết vấn đề, đương nhiên sẽ không có gì việc bận nữa.

"Ừ, vậy nếu không có gì bận thì ngay mai anh đưa em đi chơi cho khuây khỏa nhé? Dạo gần đây em cứ vùi đầu vào công việc suốt, mà lâu rồi anh với em cũng chưa đi đâu đó với nhau", Lâm Hàn nói.

Trước khi trở thành người kế thừa của nhà họ Lâm, điều kiện của Lâm Hàn và Dương Lệ không phải quá tốt, lại còn thường xuyên bị bố vợ ghẻ lạnh. Nhưng tình cảm vợ chồng họ vẫn luôn mặn nồng, không thứ gì có thể đổi chác được. Lúc ấy, anh cũng rất hay đưa Dương Lệ ra ngoài đi dạo mua sắm chút gì đó.

Bây giờ điều kiện đã tốt hơn, không còn nhiều chuyện phiền lòng nữa, trái lại thời gian hai người bên nhau cũng không nhiều được như trước, về chuyện này Lâm Hàn vẫn luôn tự trách không thôi.

Dương Lệ nghe thế liền cảm động, đương nhiên biết Lâm Hàn đã nhìn ra sự khác thường của cô nhưng không cố ép hỏi mà chỉ muốn giúp cô thả lỏng đầu óc.

Còn về chuyện Triệu Tứ Hải thông đồng với Tạ Kiến Bình tạm thời Dương Lệ cũng chưa muốn nói với Lâm Hàn. Với tính cách của Lâm Hàn, Dương Lệ khỏi nghĩ nhiều cũng biết, đến lúc Lâm Hàn biết được thì ắt hẳn sẽ giận tím mặt.

Dương Lệ rất hiểu tính của Lâm Hàn, đừng nghĩ ngày thường anh luôn nhẫn nhịn đám người Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt, Dương Cảnh Đào mà lầm, trên thực tế không phải do anh nhu nhược mà vì nghĩ cho cô thôi.

Ngày thường bọn họ luôn xem thường và nhằm vào Lâm Hàn, anh có thể vì nghĩ cho cô mà kiềm chế, nhưng nếu động đến quyền lợi của Dương Lệ, cô không chút nghi ngờ mà cho rằng Lâm Hàn chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Cũng bởi vì thế, trước khi chưa làm rõ được chuyện này thì Dương Lệ nghĩ tạm thời vẫn khoan hãy nói cho Lâm Hàn biết. Một khi mọi chuyện sáng tỏ, phải đưa ra quyết định, nếu chuyện này quả thật phiền phức thì Dương Lệ cũng sẽ không nghĩ cách giúp Triệu Tứ Hải nữa, cứ công tư phân minh là được, dẫu sao những chuyện đó cũng do anh ta tự làm tự chịu.

"Đúng là lâu lắm rồi chúng ta không đi dạo cùng nhau", Dương Lệ ngẫm nghĩ rồi nói: "Được đấy, ngày mai em cũng không muốn làm việc, chúng ta đi đâu đó chơi đi, vừa hay gần đây cũng vừa khai trương một quảng trường Trung Giao, nghe bảo cũng không tệ lắm, anh đưa em đi dạo chút nha".

"Được", Lâm Hàn mỉm cười rồi khẽ gật đầu.

Lúc này, bên nhà của Dương Duyệt, cô ta đang nghi hoặc vì sao Triệu Tứ Hải lại muốn cô ta đi hỏi han kế hoạch ngày mai của Dương Lệ.

Nhưng dù sao cũng là chồng mình nên Dương Duyệt không nghĩ nhiều nữa, dưới sự thúc giục của Triệu Tứ Hải liền bấm số gọi cho Dương Lệ.

"Bà xã, em nhớ đừng nói anh bảo em hỏi nhá, em cứ giả vờ rủ Dương Lệ đi mua sắm gì đó, nhưng không phải là kiểu nhất định sẽ hẹn đi đâu mà là tiện thể hỏi thôi, chỉ cần biết được cô ta ngày mai đi đâu và làm gì là được", Triệu Tứ Hải đứng cạnh nhỏ giọng căn dặn.

Dương Duyệt nhìn Triệu Tứ Hải với ánh mắt khó hiểu, không biết anh đang bày trò gì, nhưng cô ta vẫn gật đầu đồng ý.

Rất nhanh bên kia đã bắt máy.

"Alo, Tiểu Lệ à, ngày mai chị đang tính đi mua ít đồ gia dụng, mai em có bận gì không? Nếu không thì đi chung với chị nhé, còn nếu bận thì chị tự đi một mình cũng được", Dương Duyệt nói.

Dương Lệ nghe xong thì lấy làm lạ, sao tự dưng Dương Duyệt nghĩ gì mà lại hẹn cô ra ngoài chứ, nhưng cô vừa đồng ý với Lâm Hàn nên đương nhiên không thể đi với Dương Duyệt được.

"Chị cả, xin lỗi chị nha, em vừa hẹn với Lâm Hàn rồi, ngày mai bọn em tính đi dạo với nhau, em..."

Dương Lệ đang muốn giải thích thêm thì lại bị Dương Duyệt ngắt lời, vì vốn dĩ cô ta cũng đâu muốn đi mua sắm với Dương Lệ đâu.

"À, không sao không sao, ngày mai bọn em tính đi đâu thế? Lâu rồi chị cũng không đi đâu chơi, vừa hay tham khảo em chút cũng được", Dương Duyệt vội nói.

"Là quảng trường Trung Giao mới khai trương đó chị, chắc ngày mai sẽ ở đó cả ngày, có chuyện gì sao?", Dương Lệ cũng không nghi ngờ, chỉ đáp như nói chuyện thường ngày thôi.

Lâm Hàn ở cạnh thì khẽ cau mày, đột nhiên anh lại thấy là lạ, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng nghĩ lại cũng không biết là ở chỗ nào, nên đành bỏ qua một bên không nghĩ nữa.

Mà khi đầu dây bên Dương Duyệt biết được lộ trình của Dương Lệ, đã đạt được mục đích rồi liền vội nói: "À, không có gì đâu, chị chỉ hỏi tham khảo thôi ấy mà, vậy bọn em cứ lo chuyện của mình đi, chị tìm bạn chị phụ một tay cũng được, không sao cả".

Ngay sau đó Dương Duyệt liền cúp máy rồi nhìn về phía Triệu Tứ Hải cạnh bên: "Ngày mai Tiểu Lệ sẽ đến quảng trường Trung Giao với Lâm Hàn, có thể sẽ ở đó cả ngày, ông xã, anh muốn thăm dò lộ trình của Tiểu Lệ làm gì vậy?"

Khi Triệu Tứ Hải đạt được mục đích, biết được ngày mai Dương Lệ sẽ đi đâu thì vội vã muốn tìm chỗ yên tĩnh báo cho Tạ Kiến Bình biết, hiện tại phải nhanh chóng giải quyết Dương Lệ, nếu không xong thì bản thân Triệu Tứ Hải toi đời, còn nếu ổn thỏa thì con đường "thăng quan tiến chức" đang vẫy gọi anh ta.

"Không có gì đâu, bà xã, em nhớ đừng để lộ ra ngoài đó, có dịp anh sẽ nói với em sau", Triệu Tứ Hải dứt lời thì đi thẳng lên sân thượng. Suy cho cùng đây cũng là chuyện phạm pháp, đương nhiên Triệu Tứ Hải không dám nói cho Dương Duyệt biết, nên bây giờ chỉ có thể tạm viện cớ để Dương Duyệt không hoài nghi mà thôi.

Dương Duyệt nghe vậy vẫn có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục làm việc của mình.

Trên sân thượng, Triệu Tứ Hải nhấn số gọi vào điện thoại của Tạ Kiến Bình.

"Alo, đại ca Tạ à, tôi đã nắm được lộ trình của Dương Lệ", Triệu Tứ Hải thấp giọng nói.

"Ừ, nói đi", Tạ Kiến Bình thản nhiên đáp.

Triệu Tứ Hải vội nhỏ giọng thưa: "Ngày mai Dương Lệ và chồng của cô ta sẽ đến quảng trường Trung Giao, có lẽ sẽ ở đó cả ngày, mà người ra vào ở đó cũng không ít, ông xem xem khi nào tương đối dễ dàng ra tay?"

"Quảng trường Trung Giao à? Biết rồi, chuyện còn lại giao cho tôi là được, không cần cậu phải lắm mồm", vừa dứt lời, Tạ Kiến Bình liền thẳng tay cúp máy luôn.
Chương 702: Biến số

Triệu Tứ Hải nhìn màn hình điện thoại bị cúp ngang cũng không nổi giận, ngược lại thì khá vui vẻ, chỉ cần Tạ Kiến Bình có thể đe dọa được Dương Lệ, giúp anh ta giải quyết rắc rối này thì anh ta có thể tiếp tục giúp Tạ Kiến Bình móc nối với ông trùm đứng sau lưng Phùng Thạch. Đến khi đó Triệu Tứ Hải cũng sẽ đạt được không ít lợi lộc, con đường sự nghiệp sẽ lên như diều gặp gió.

Nghĩ đến mình sắp được phất lên vùn vụt, trong lòng Triệu Tứ Hải kích động không thôi, nhìn lại căn nhà nhỏ hẹp Triệu Tứ Hải bèn hạ quyết tâm, đến khi đó anh ta phải đổi một căn còn oách hơn căn biệt thự núi Vân Mộng kia của Lâm Hàn nữa, tuyệt đối không thể thua thằng Lâm Hàn vô dụng kia được.

Cùng lúc đó, sau khi Tạ Kiến Bình cúp điện thoại của Triệu Tứ Hải thì liền liên lạc với đám thuộc hạ của mình, bảo họ nhanh chóng đi sắp xếp.

Những chuyện này bọn họ đã từng làm không biết bao nhiêu lần rồi, bọn họ quen chân quen tay nhanh chóng hành động.

Mấy chuyện cỏn con này Tạ Kiến Bình chẳng bận tâm làm gì, cứ tin tưởng mà giao cho đám thuộc hạ của mình là được.

Đối với một cô gái được bảo bọc từ nhỏ như Dương Lệ, Tạ Kiến Bình tin chắc rằng chỉ cần dọa dẫm một tí thì cô ta nhất định sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ và phối hợp với bọn họ thôi.

Nghĩ đến chuyện sau khi giải quyết xong Dương Lệ, có thể bắt tay hợp tác với người đứng sau Phùng Thạch mà làm các thương vụ trong vùng xám, rinh về mớ lợi nhuận to lớn thì mới có thể bảo đảm những người ở vùng Bắc Đông bằng lòng đi theo hai anh em nhà ông ta.

Đến lúc đó, anh em nhà họ Tạ đã đủ tư cách thay Trương Thiên Sơn mà kế thừa ngôi vị Đại bàng núi, nắm trong tay toàn bộ sức mạnh vùng Bắc Đông.

Ngẫm nghĩ mọi chuyện gần như đã êm xuôi nên Tạ Kiến Bình liền gửi một tin nhắn cho Tạ Kiến An đang ở vùng Bắc Đông, báo cho ông ta biết tình hình bên đây đang rất suôn sẻ, lập tức có thể bắt đầu làm mấy thương vụ vùng xám rồi, để cho ông ta bắt đầu triển khai kế hoạch.

Lúc này, Tạ Kiến An đang mở một cuộc họp ở trong căn phòng bí mật tại vùng Bắc Đông, tối nay bọn họ dự tính sẽ hành động.

Bỗng, một tên thuộc hạ đi vào khẽ nói vào tai của Tạ Kiến An vài câu, hắn đang truyền đạt là tin tức Tạ Kiến Bình vừa gửi về.

Căn phòng bí mật này được xây dựng bằng một nguyên liệu đặc thù, không có tín hiệu nào truyền vào được, vì thế trước khi Tạ Kiến An xuống đây đã giao điện thoại của mình cho thuộc hạ giữ.

Tạ Kiến An nghe báo xong bèn yên tâm hẳn ra, bên Tạ Kiến Bình xem như là hậu cần của bọn họ, chỉ cần hết thảy suôn sẻ thì bên đây bọn họ có thể thoải mái làm việc rồi.

"Các anh em, kế hoạch của Tạ Kiến Bình ở bên thành phố Đông Hải đang diễn ra tốt đẹp, chúng ta có thể bắt đầu ra tay rồi, hành động tối nay là bước quan trọng nhất trong toàn bộ kế hoạch, nhất định phải hết sức cẩn thận, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào! Chỉ cần khống chế được Trương Thiên Sơn, những thế lực còn lại của vùng Bắc Đông sẽ như rồng mất đầu, kế hoạch tiếp theo của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều", Tạ Kiến An thấp giọng nói với đám thuộc hạ trong hầm bí mật.

Những người này vừa nghe thế bèn kích động không thôi, mặt mày ngập tràn hưng phấn.

Một khi bắt được Trương Thiên Sơn, để Tạ Kiến Bình và Tạ Kiến An ngồi lên vị trí Đại bàng núi của vùng Bắc Đông, bọn họ liền sẽ trở thành thế lực lớn mạnh nhất chỉ sau hai anh em nhà họ Tạ, vì lẽ đó bọn họ mới chấp nhận ra sức làm việc cho Tạ Kiến An.

Còn nếu chuyện này thất bại hoặc bọn họ không giúp Tạ Kiến An một tay, với đám người chỉ biết lăn lộn làm những chuyện phi pháp như bọn họ thì càng mặc định rằng sẽ không được Trương Thiên Sơn trọng dụng, địa vị chỉ có thể ngày một thấp hơn.

Lúc này, La Văn vẫn đang bị trói ở gần đó, vì hầm bí mật này quá nhỏ, những nơi ẩn náu khác lại không đảm bảo an toàn, thế nên Tạ Kiến An chỉ đành nhốt La Văn ở tại đây, chẳng kiêng dè gì nữa.

La Văn ở gần đó nghe được thầm nghĩ không hay rồi, mặc dù anh ta chưa biết được kế hoạch cụ thể của đám người Tạ Kiến An là gì, nhưng nếu Tạ Kiến An đã dự định hành động thì có lẽ ông ta đã ăn chắc phần lớn rồi.

Mà Trương Thiên Sơn lại khá tin tưởng Tạ Kiến An nên cũng không có đề phòng, La Văn tin rằng Tạ Kiến An nhất định đã nắm chắc phần thắng.

Một khi Trương Thiên Sơn bị khống chế, ngoài trừ những người anh em hết lòng trung thành ra, những người còn lại rất có thể sẽ vì món lợi ích to lớn mà bị mua chuộc quay lại phản bội Trương Thiên Sơn, về dưới trướng anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình.

Đến lúc đó, cho dù La Võ và Uông Nghĩa dẫn đám cao thủ tinh anh trở về thì cũng sẽ bất lực xoay chuyển cục diện.

Bấy giờ, trong lòng La Văn gần như đã tuyệt vọng, chẳng lẽ đường đường một Đại bàng núi vùng Bắc Đông như Trương Thiên Sơn lại bỏ mạng dưới tay chính những người anh em mà ông ta đã hết lòng tin tưởng sao?

"Tạ Kiến An, bọn mày là lũ súc vật, Đại bàng núi đối đãi với bọn mày tốt như vậy mà bọn mày lại mang suy nghĩ phản bội ông ấy sao!", La Văn không kiềm được mắng to.

Tạ Kiến An nghe thế thì đi đến bên cạnh La Văn, cười lạnh nói: "Cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc, ai bảo Trương Thiên Sơn không biết tự mình đề phòng chứ?"

Nói xong ông ta quay về phía đám thuộc hạ ra lệnh: "Bắt đầu hành động đi, tối nay nhất định phải bắt được Trương Thiên Sơn!"

Dưới hầm bí mật trong trang viên của Trương Thiên Sơn tại thành phố Phụng Thiên, vùng Bắc Đông.

Nghe Tạ Kiến An ra lệnh, đám thuộc hạ đồng loạt hô: "Vâng!"

Dưới sự hướng dẫn của đích thân Tạ Kiến An, đám người đó lập tức chuẩn bị lên đường.

Bỗng nhiên, có một người trong số bọn họ lại cố ý đi chậm lại sau cùng, người nọ luôn giấu mặt trong bóng tối, trước khi rời đi còn liếc nhìn La Văn.

Một người khác cạnh đó đang định bịt miệng La Văn lại, mặc dù nơi đây là tầng hầm đặc chế, La Văn có gào hét khàn giọng cũng sẽ không lọt chút tiếng động nào ra ngoài, nhưng để chắc ăn nên vẫn phải bịt miệng La Văn lại. Dù sao thì lần hành động này của bọn họ không được xảy ra bất kỳ sơ suất nào, nếu thất bại thì cả đám liền xong đời.

Không có bất kỳ người nào trong đám họ muốn nhận lãnh sự trả thù của Trương Thiên Sơn, mà có khi chưa đến tay ông ta, chỉ cần đám thuộc hạ trung thành dưới trướng của Trương Thiên Sơn thôi cũng đủ khiến bọn họ lạnh cả sống lưng rồi.

"Để tôi làm cho", người cao thủ cố ý đi sau cùng kia nhàn nhạt nói.

"Được, nhét cho chặt chút", tên cao thủ đang làm cũng không nghĩ nhiều liền đi thẳng ra ngoài.

Người cao thủ kia đứng lại tại chỗ, lén ngó nhìn rồi lặng lẽ nhét một con dao nhỏ vào tay đang bị trói của La Văn, sau đó mới nhanh chóng nhét đồ bịt chặt miệng anh ta lại rồi lập tức rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục hành động.

Nét mặt La Văn không thay đổi nhưng trong lòng thì âm thầm kinh ngạc.

La Văn định cố nhìn cho kỹ khuôn mặt của người cao thủ vừa rồi nhưng vì ánh sáng từ nến quá mờ, không thể nào nhìn rõ được. Cùng lúc đó, trong lòng La Văn cũng thầm sửng sốt, không ngờ trong đám thân tín của Tạ Kiến An vẫn còn có người đứng về phe của Trương Thiên Sơn, có thể thấy được cách sống của Trương Thiên Sơn làm người khác nể phục thế nào.

Nên biết rằng, những người có thể đi vào trong hầm bí mật này được đều là thuộc hạ mà Tạ Kiến An cực kỳ tín nhiệm, không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Tạ Kiến An sẽ không tài nào ngờ được, trong đám thân tín ông ta luôn cực kỳ tin tưởng vẫn còn có người đứng về phía Trương Thiên Sơn.

La Văn cười thầm trong lòng, có một biến số lớn thế này thì đúng là không gì có thế nói trước được.

Vốn dĩ tỷ lệ thành công của Tạ Kiến An là tuyệt đối, ông ta dựa vào chính thế lực của mình và lợi dụng sự tín nhiệm của Trương Thiên Sơn với ông ta.

Mà bây giờ cũng chính bởi vì nhân cách của Trương Thiên Sơn lại làm một người thuộc hạ dưới trướng mà Tạ Kiến An cực kỳ tin tưởng trở mặt, âm thầm giúp Trương Thiên Sơn, nhờ đó mà có những biến số khác xảy ra.
Chương 703: Phục kích

Trong hầm bí mật mờ tối, sau khi La Văn xác nhận đám người Tạ Kiến An đã đi xa, không còn bất kỳ tiếng động nào nữa thì mới vội vã dùng con dao vừa được nhét vào tay cắt sợi dây thừng thô ráp trói đang chặt cả người mình.

Sự thật thì La Văn luôn là người cẩn thận, bình thường luôn giấu một vài vũ khí loại nhỏ trong người, thậm chí ngay trong kẽ răng cũng có nhét mảnh dao lam nhỏ.

Nhưng đám người Tạ Kiến An quá mức đề phòng, kinh nghiệm cũng già dặn, bọn họ lục soát rất kỹ càng, nên đã phát hiện và lấy đi tất cả những thứ nhỏ nhặt mà La Văn giấu trong người.

Nếu như không có người cao thủ thân tín bên Tạ Kiến An trở mặt, La Văn thật sự không biết mình phải làm sao để thoát ra được.

Thoát không được thì chết đã đành, La Văn cũng thấy chẳng sao. Nhưng mà không thể giúp gì được cho Trương Thiên Sơn, anh ta sẽ rất áy náy, dù sao thì cái mạng của anh ta cũng do Trương Thiên Sơn ban cho, anh ta nợ Trương Thiên Sơn một mạng này.

May thay, tình hình hiện tại đã có biến số, có thể thay đổi cục diện.

La Văn cắt một hồi lâu mới có thể cởi bỏ được dây thừng trên người mình, anh ta nhặt một con dao găm trong hầm tối lên rồi cẩn thận mò mẫm đi ra ngoài.

La Văn cũng không biết Tạ Kiến An có để lại thuộc hạ canh chừng không, mà bản thân anh ta cũng không có võ nghệ gì, cho nên càng phải hết sức cẩn thận, nếu không đừng nói đến rời khỏi được hầm bí mật này hay không mà ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, chứ còn nói gì tới chuyện chạy đi giúp Trương Thiên Sơn được chứ?

La Văn đã nắm được sơ lược quá trình tiến hành kế hoạch của Tạ Kiến An, nhưng cụ thể thế nào thì anh ta vẫn chưa rõ.

Mà kế hoạch tối nay của Tạ Kiến An hiển nhiên là bắt được Trương Thiên Sơn.

Mặc dù Trương Thiên Sơn không có đề phòng gì Tạ Kiến An, nhưng bên cạnh lúc nào cũng có những vệ sĩ tinh anh. Suy cho cùng ông ta cũng là Đại bàng núi của vùng Bắc Đông, cần phải phòng hờ để đảm bảo an toàn bản thân.

Một khi Tạ Kiến An đã quyết định hành động vào tối nay thì nhất định là đã nắm chắc được điều gì đó, có lẽ đã có cơ hội rất tốt.

Sau khi La Văn thử cố mò đường ra ngoài, lúc này anh ta mới nhận ra hầm bí mật này vốn là để ẩn núp, nó dường như nằm sâu dưới lòng đất gần 10 mét, cửa ra cũng cực kỳ nhỏ, chỉ tầm được một người đi, nếu không để ý thì rất khó phát hiện ra nơi này.

Mà có lẽ vì nơi này rất khuất, hơn nữa hành động tối nay lại quá quan trọng, Tạ Kiến An đã dẫn hết toàn bộ cao thủ thân tín của mình đi, thế nên La Văn đã dễ dàng thoát ra mà không bắt gặp bất kỳ người nào.

La Văn vừa rời khỏi hầm bí mật liền tức tốc đi tìm thuộc hạ của mình.

"Anh Văn, anh đã đi đâu thế? Tại sao cả người anh lại bẩn như vậy?", đàn em La Văn vừa thấy anh ta thì hỏi với vẻ ngạc nhiên, La Văn đột nhiên biến mất mấy ngày trời, bọn họ đã tìm kiếm anh ta khắp nơi, ngay cả Trương Thiên Sơn cũng cử người đi tìm mà vẫn bặt vô âm tín, cứ như bỗng dưng bốc hơi vậy.

Ai ngờ bây giờ lại thình lình xuất hiện.

Lúc này, La Văn lại không có nhiều thời gian giải thích, sự an toàn của Trương Thiên Sơn mới là quan trọng nhất, liền vội vàng hỏi: "Đại bàng núi đang ở đâu? Tôi phải lập tức gặp được ông ấy, có chuyện vô cùng cấp bách!"

Đàn em La Văn nghe thế liền khó hiểu, không biết đã có chuyện gì, nhưng với một La Văn luôn điềm tĩnh mà lúc này lại hấp tấp hối hả thì biết đã có chuyện quan trọng xảy ra rồi, vội thưa: "Đại bàng núi vừa nhận được tin từ đại ca Tạ Kiến An, ông ta bảo rằng vùng ngoại ô có một lô hàng rất quan trọng đang chuyển vào, hẹn Đại bàng núi tối nay ra đó xem xem có gì khả nghi hay không".

La Văn nghe thế liền biến sắc, làm gì có lô hàng quan trọng nào, đó rõ ràng chính là cạm bẫy do Tạ Kiến An giăng ra.

Cũng bởi vì Đại bàng núi Trương Thiên Sơn một mực tin tưởng Tạ Kiến An, có lẽ ông ta cũng sẽ không suy nghĩ nhiều mà đi thẳng ra nơi hẹn.

"Đại bàng núi dẫn theo bao nhiêu người?", La Văn lại hỏi.

"Không nhiều lắm, vì có người của đại ca Tạ Kiến Bình hộ tống, Đại bàng núi chỉ dẫn theo vài người vệ sĩ hay đi theo thôi", đàn em của La Văn đáp.

"Không ổn rồi!", La Văn thầm nghĩ hỏng bét, dù những người vệ sĩ hay đi theo Trương Thiên Sơn quả thật rất xuất sắc, bản lĩnh cũng không tồi, nhưng lại không thể địch lại được hết tất cả các cao thủ dưới trướng của Tạ Kiến An được, La Văn liền nói: "Nhanh chóng tập họp hết tất cả cao thủ trong trang viên đến ngoại ô ngay, đó chính là cạm bẫy của Tạ Kiến An, ông ta muốn tạo phản, muốn giết Đại bàng núi. Còn nữa, lập tức báo với bên Uông Nghĩa và La Võ, bảo rằng Đại bàng núi đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, bất kể chuyện bọn họ đang làm có quan trọng thế nào đều phải chạy về ngay lập tức!"

"Hả? Đại ca Tạ Kiến An có ý định làm phản, mạng sống của Đại bàng núi đang bị đe dọa?", đám đàn em của La Văn nghe thế liền ngây ra rồi nhìn La Văn với vẻ mặt không thể tin nổi.

"Sao hả? Lời của tôi mà mấy người cũng không tin ư?", La Văn lạnh giọng nói.

Dù đám đàn em nhìn La Văn với vẻ mặt khó tin, nhưng dù sao bọn họ cũng là thân tín của anh ta, dĩ nhiên sẽ tin vào lời nói của La Văn. Mặc dù mọi thứ có hơi bất ngờ, nhưng bọn họ liền lập tức làm theo lời La Văn nói.

La Văn nhìn màn đêm đang bao phủ thì trong lòng lại càng lo lắng cho Trương Thiên Sơn hơn.

Thoáng chốc, đàn em của La Văn đã đi làm theo những gì La Văn căn dặn, lập tức chạy đi thông báo cho tất cả những cao thủ có mặt trong trang viên.

Những cao thủ này dù cũng cảm thấy lời La Văn rất khó tin, cho rằng Tạ Kiến An vốn dĩ không bao giờ dám phản bội Đại bàng núi.

Có điều chuyện này liên quan đến an nguy của Đại bàng núi Trương Thiên Sơn, những cao thủ này vẫn lập tức tụ họp vội vã chạy đến ngoại ô thành phố Phụng Thiên.

Cùng lúc đó, ở vùng ngoại ô thành phố Phụng Thiên.

Đại bàng núi Trương Thiên Sơn dẫn theo vài cao thủ ngồi trong hai chiếc xe chạy đến nơi Tạ Kiến An cung cấp tin tức.

Mặc dù không dẫn theo nhiều người nhưng Trương Thiên Sơn cũng chẳng sợ xảy ra bất trắc, dù gì thì những người đi theo võ nghệ cũng cao, mà thành phố Phụng Thiên này cũng là địa bàn của ông ta, vốn chẳng có một ai dám ra tay với Trương Thiên Sơn ngay tại đây. Còn nếu có người cả gan làm chuyện đó thì không thể toàn mạng mà rời khỏi thành phố Phụng Thiên được.

Trong lúc chờ đợi, rõ ràng thời gian đã đến, nhưng vẫn không thấy bóng dáng ai cả, đột nhiên Trương Thiên Sơn cảm thấy có gì đó không ổn.

"Đại bàng núi, ở đây khá rộng rãi, nếu chúng ta bị phục kích thì phiền phức lắm, nếu không mời ông rời đi trước, để lại vài người chúng tôi đợi đối phương là được", một người cao thủ đi theo Trương Thiên Sơn tới nhỏ giọng thưa.

Những người cao thủ còn lại cũng lần lượt gật đầu, tán thành với lời đề nghị này.

Tuy rằng thành phố Phụng Thiên là địa bàn của Trương Thiên Sơn, nhưng chỗ này lại khá hẻo lánh và rộng rãi, nếu bị phục kích sẽ rất phiền phức, bất kỳ ai cũng có thể gặp tai nạn, nhưng Đại bàng núi của vùng Bắc Đông - Trương Thiên Sơn thì tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.

Trương Thiên Sơn có hơi do dự, dù sao tin này cũng do Tạ Kiến An cung cấp, với năng lực làm việc của Tạ Kiến An thì chắc hẳn phải điều tra rõ ngọn nguồn thì mới để Trương Thiên Sơn tự mình đến được. Hơn nữa, Tạ Kiến An nhất định cũng sẽ dẫn theo một nhóm cao thủ đề phòng có chuyện bất trắc.

Nhưng đến bây giờ, Trương Thiên Sơn không những không thấy một bóng người nào mà ngay cả người của Tạ Kiến An cũng không có.

Lúc này, Trương Thiên Sơn cũng cảm thấy có gì đó bất thường, vì lý do an toàn, ông ta đã đồng ý đề nghị này.

"Vậy làm theo cậu nói đi, đám chúng tôi rời đi trước, những ai ở lại thì cũng phải cẩn thận đấy", Trương Thiên Sơn nói xong thì được cao thủ hộ tống lên xe, chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, vào thời điểm này, xung quanh đột nhiên có rất nhiều ánh đèn sáng lên.
Chương 704: Đau lòng

Ở ngoại ô thành phố Phụng Thiên.

Ánh đèn xung quanh chiếu mạnh khiến mấy người Trương Thiên Sơn không thể mở mắt.

Rõ ràng đây là một cái bẫy đặc biệt chuẩn bị cho Trương Thiên Sơn.

Tuy rằng mấy người mà Trương Thiên Sơn dẫn theo thân thủ đều rất tốt, nhưng dù sao cũng ít người, bây giờ lại đang bị mai phục, bị ánh sáng mạnh như vậy chiếu vào nên không có cách nào phản kháng.

Xét cho cùng, những người Tạ Kiến An đưa đến đây cũng không yếu, thân thủ của chúng có thể yếu hơn mấy thuộc hạ của Trương Thiên Sơn một chút, nhưng cũng là cao thủ, thân thủ đều rất khá.

Chẳng mấy chốc, một nhóm người ở xung quanh đã lao lên.

Hiển nhiên bọn chúng đã có chuẩn bị từ trước, lúc này ai cũng đeo kính râm, có thể ứng phó được với ánh sáng mạnh xung quanh.

Trương Thiên Sơn cố gắng mở mắt nhìn xem đối phương là ai, nhưng không thể nhìn rõ.

Mấy vệ sĩ Trương Thiên Sơn đưa đến thấy vậy thì ngạc nhiên kêu lên: “Đại bàng núi mau đi đi, chúng tôi yểm hộ cho ông!”

Nói xong họ liều chết xông lên.

Nhưng Trương Thiên Sơn nào có chỗ để trốn?

Xung quanh đã bị mấy chiếc xe bao vây, một loạt các cao thủ đứng xung quanh, đây vốn là một bãi đất trống, làm gì có nơi để trốn?

Mà bây giờ Trương Thiên Sơn cũng nghĩ đến một khả năng, đó là Tạ Kiến An đã phản bội mình, cái bẫy này là do ông ta lập ra.

Dù sao Trương Thiên Sơn có thể dẫn theo vài vệ sĩ đến đây vào lúc này cũng vì nhận được tin từ Tạ Kiến An, ông ta tin tưởng Tạ Kiến An làm việc không có vấn đề gì nên chỉ dẫn theo vài vệ sĩ tới, kết quả lại bị mai phục.

Tuy nhiên sau đó Trương Thiên Sơn lại cảm thấy không có khả năng lắm, dù sao ông ta cũng là ân nhân cứu mạng của Tạ Kiến An, lại đối xử với Tạ Kiến An rất tốt, Tạ Kiến An không có lý do để phản bội ông ta.

Lúc này vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, những vệ sĩ Trương Thiên Sơn dẫn tới đã lần lượt bị khống chế.

Tuy rằng thân thủ của họ rất tốt, nhưng đối phương cũng không tệ, mà họ lại bị ánh sáng mạnh chiếu vào không mở mắt ra được, bọn họ giống như người mù, không thể động thủ, còn đối phương đeo kính râm nên không bị ảnh hưởng lắm.

Như vậy mấy vệ sĩ Trương Thiên Sơn dẫn tới hoàn toàn không phải đối thủ của đối phương, huống chi đối phương còn có ưu thế rất lớn về quân số.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, mấy cao thủ Trương Thiên Sơn dẫn tới lần lượt bị khống chế.

Trương Thiên Sơn lập tức trở thành người duy nhất còn lại trên bãi đất trống.

Lúc này Tạ Kiến An đã dẫn một nhóm cao thủ đích thân tới đây, bao vây Trương Thiên Sơn ở giữa.

“Trương Thiên Sơn, không ngờ ông cũng có ngày hôm nay”, Tạ Kiến An bật cười thành tiếng, có phần đắc ý.

Đến bây giờ, bước quan trọng nhất của cả kế hoạch đã thành công, chỉ cần khuất phục được Trương Thiên Sơn thì phần còn lại của kế hoạch sẽ được thực hiện tốt. Ngày chiếm được thế lực Vùng Xám Bắc Đông, trở thành đại bàng núi mới của ông ta sẽ không còn xa!

Trương Thiên Sơn cau mày khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này.

Giọng nói này rất quen thuộc với Trương Thiên Sơn, vừa nghe thấy ông ta đã xác định được người nói là Tạ Kiến An.

Trương Thiên Sơn nhớ lại lúc trước Tạ Kiến An là người gửi tin bảo mình tới đây, mọi chuyện đã nổi lên mặt nước, chính Tạ Kiến An đã phản bội ông ta.

Mặc dù không dám tin Tạ Kiến An sẽ phản bội mình, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, Trương Thiên Sơn không thể không thừa nhận.

“Tạ Kiến An? Sao cậu lại phải bội tôi?”, Trương Thiên Sơn nói với vẻ không dám tin.

Tạ Kiến An cười đáp: “Phản bội? Sao ông nói khó nghe thế! Tôi chỉ muốn tự mình lập nên địa vị xã hội thôi. Tôi thừa nhận ông có ơn cứu mạng tôi, nhưng bao năm qua tôi làm việc cho ông đã lập nên rất nhiều công lao, cũng đủ để đền đáp ông rồi. Nhưng kế hoạch sau này của ông thì sao? Thậm chí ông còn không có bất kỳ kế hoạch nào định trao lại thế lực vùng Bắc Đông cho tôi, không ngờ ông lại muốn trao cho thằng nhóc Uông Nghĩa mới tới sau này, không ngờ ông còn không kinh doanh Vùng Xám nữa, chẳng phải là muốn khiến anh em chúng tôi đau lòng sao? Nếu ông đã khăng khăng một mực thì đừng trách chúng tôi không khách sáo. Tôi tự lập địa vị, ông cũng không cần phải làm đại bàng núi nữa, ông không xứng!”

Trương Thiên Sơn nghe vậy thân thể khẽ run lên, ông ta không ngờ Tạ Kiến An lại có thể nói ra những lời như vậy.

Khi Tạ Kiến An còn rất nhỏ, Trương Thiên Sơn đã cứu hai anh em họ rồi nuôi lớn, sau này cũng để Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình đảm nhiệm chức vụ quan trọng dưới trướng mình, phụ trách các thế lực và sản nghiệp nòng cốt.

Trương Thiên Sơn vốn tưởng quan hệ của mình và hai anh em Tạ Kiến An giống như bố con.

Nhưng Trương Thiên Sơn chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình lại bị chính người mà mình coi là con trai ruột phản bội, không ngờ chúng còn định ra tay với mình.

Ban đầu, Trương Thiên Sơn cũng định trao lại chức đại bàng núi cho một trong hai anh em Tạ Kiến An, Tạ Kiến Bình, dù sao họ cũng có năng lực, lại là người đáng tin cậy. Nhưng sau khi quen biết Lâm Hàn và trải qua một số việc sau này, Trương Thiên Sơn hiểu rằng xã hội đang thay đổi, thời đại đang đi lên, không thể tiếp tục sử dụng thế lực Vùng Xám và sản nghiệp Vùng Xám để kiếm tiền như trước nữa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này không những không thể tiếp tục kiếm tiền, thậm chí còn có thể gặp rất nhiều nguy cơ, đây là những điều Trương Thiên Sơn đã từng bước phát hiện ra.

Vì vậy những thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông cũng phải tìm một con đường mới, mà con đường Lâm Hàn đưa ra lại khiến Trương Thiên Sơn cực kỳ coi trọng.

Đó là tiếp tục phát triển thế lực Vùng Xám, nhưng việc kinh doanh Vùng Xám thì không được tiếp tục nữa mà phải làm ăn hợp pháp, sử dụng những thế lực Vùng Xám để hộ tống, giúp đỡ.

Có thể ban đầu lợi nhuận của việc kinh doanh hợp pháp tương đối ít, nhưng chỉ cần phát triển lớn hơn thì chắc chắn sẽ có nhiều lợi nhuận khách quan hơn, vượt xa kinh doanh Vùng Xám, lại cực kỳ ổn định, kinh doanh Vùng Xám không thể so sánh được.

Con đường này đã mang đến cho Trương Thiên Sơn một hy vọng mới, một bình minh mới, và là một con đường tốt cho nhóm người dưới trướng ông ta.

Trương Thiên Sơn biết rõ Tạ Kiến An, Tạ Kiến Bình cực kỳ hiểu biết và có kinh nghiệm trong lĩnh vực sản nghiệp Vùng Xám, nhưng lại không có khả năng kinh doanh hợp pháp. Để hai anh em họ làm đại bàng núi vùng Bắc Đông chẳng những không thể khiến thế lực vùng Bắc Đông trong thời đại tương lại lớn mạnh hơn, mà ngược lại nếu theo những thế lực vùng Bắc Đông này đến cuối cùng cũng sẽ gây tổn hại cho hai anh em họ.

Cũng chính vì lý do này nên Trương Thiên Sơn mới định đào tạo Uông Nghĩa giỏi kinh doanh hợp pháp trở thành đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông. Còn hai anh em Tạ Kiến An thì ông ta cũng không bạc đãi họ, sẽ cho họ đủ thế lực và tiền bạc, đủ cho hai anh em họ không cần lo cơm ăn áo mặc, sống cuộc sống vinh hoa phú quý cả đời.

Nhưng Trương Thiên Sơn không ngờ hôm nay Tạ Kiến An lại phản bội mình, còn tấn công trực diện.

“Tạ Kiến An, cậu thật sự khiến tôi rất thất vọng”, Trương Thiên Sơn có chút run rẩy nói, ông ta suýt chút nữa đã không nén được lửa giận trong lòng.

Nhưng lúc này Trương Thiên Sơn đã bình tĩnh hơn, ông ta đã bỏ tay xuống, nhắm mắt lại, sẵn sàng cho lần phản kháng cuối cùng.
Chương 705: Trương Thiên Sơn bị bắt

Ở ngoại ô thành phố Phụng Thiên.

Tạ Kiến An dẫn theo một nhóm cao thủ bao vây Trương Thiên Sơn ở giữa.

Nghe thấy câu này của Trương Thiên Sơn, Tạ Kiến An hơi khinh thường, lạnh lùng nói: “Nói thêm nữa cũng vô dụng, cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc, lần này tôi thắng!”

Nói xong Tạ Kiến An vẫy tay ra lệnh cho đám cao thủ mình dẫn tới xông lên.

Tuy nhiên khi tới tước mặt Trương Thiên Sơn, bọn họ lại không dám ra tay với ông ta.

Dù gì đây cũng là đại bàng núi vùng Bắc Đông, là nhân vật truyền kỳ luôn ở trên cao khiến họ phải ngước nhìn.

Tạ Kiến An thấy thế thì cao giọng hét: “Không phải sợ, bắt đầu từ đêm nay, ông ta không còn là đại bàng núi của vùng Bắc Đông nữa, chỉ là một người bình thường, ra tay đi!”

Nghe thấy giọng Tạ Kiến An, đám cao thủ mới phản ứng lại.

Đúng thế, bắt đầu từ đêm nay Trương Thiên Sơn không còn là đại bàng núi vùng Bắc Đông, không còn là đại bàng núi chỉ một ánh mắt là có cả nhóm thuộc hạ xông lên nữa.

Sau đó đám cao thủ cũng bắt đầu ra tay với Trương Thiên Sơn.

Mặc dù lòng Trương Thiên Sơn đã nguội lạnh, nhưng ông ta cũng hiểu lúc này nói những lời đó cũng là vô nghĩa. Việc đã xảy ra, Tạ Kiến An đã quyết định phản bội, cho dù bây giờ Trương Thiên Sơn nói quyết định trước đó của mình cho Tạ Kiến An thì cũng vô dụng.

Lúc này, sau khi nhắm mắt lại, mặc dù Trương Thiên Sơn không còn nhìn thấy nhưng cũng không bị ánh sáng mạnh ảnh hưởng.

Mặc dù không còn sử dụng thị giác nhưng vẫn còn thính giác và xúc giác.

Mà Trương Thiên Sơn vốn là cao thủ có thân thủ cực kỳ lợi hại, mặc dù bao năm nay không có việc gì cần ông ta phải đích thân ra tay, nhưng Trương Thiên Sơn chưa bao giờ thụt lùi kỹ năng, vì thế thân thủ lúc này vẫn cực kỳ tốt.

Đối mặt với nhiều cao thủ đang xông tới, Trương Thiên Sơn không lập tức bị bắt mà dưới tình thế một đánh bốn, năm thì ông ta cũng liên tục hạ gục được các cao thủ.

Nhìn thấy cảnh này, cao thủ xông lên sau cũng hơi kinh ngạc, đây là thân thủ kiểu gì vậy? Không nhìn thấy, một mình đấu lại mấy người mà vẫn không bị rơi vào thế hạ phong?

Đột nhiên bị điều này ảnh hưởng nên những cao thủ xông lên sau không thể phát huy hết năng lực của mình, nhất thời không thể hạ gục được Trương Thiên Sơn.

Trên thực tế, cho dù Trương Thiên Sơn có kỹ năng tốt nhưng cũng không thể đánh bại mấy người một lúc, dù sao họ cũng là cao thủ.

Điều quan trọng nhất là họ bị ảnh hưởng bởi uy nghiêm của Trương Thiên Sơn, ông ta làm đại bàng núi bao nhiêu năm, chỉ huy biết bao người, uy nghiêm đã hình thành từ lâu, khí thế đó không phải người bình thường có thể nhìn thẳng.

Cũng chính vì thế mà đám cao thủ không thể hoàn toàn phát huy hết khả năng, ngược lại còn lo sợ.

Tạ Kiến An thấy thế thì hơi giật mình, những cao thủ này đều là cao thủ lợi hại nhất dưới tay ông ta, thế mà mấy người họ lại không thể đối phó được với Trương Thiên Sơn, không thể lập tức hạ gục?

Nhưng Tạ Kiến An cũng không tin ma quỷ, ông ta bước về phía trước, kéo mấy cao thủ đang chắn đường ra rồi đích thân ra tay với Trương Thiên Sơn.

Tạ Kiến An khác với những cao thủ này, ông ta không sợ Trương Thiên Sơn nên ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

Chỉ vừa mới ra tay, Tạ Kiến An đã thuận lợi, ông ta dùng gậy đánh vào đầu Trương Thiên Sơn.

Trương Thiên Sơn khựng lại, tuy không ngất ngay nhưng động tác cũng chậm hơn rất nhiều.

Mà các cao thủ của Tạ Kiến An thấy thế thì lập tức xông lên, nhanh chóng hạ gục được Trương Thiên Sơn.

Trương Thiên Sơn bị ấn xuống đất, đám cao thủ cũng sợ Trương Thiên Sơn, không dám cho ông ta bất kỳ cơ hội nào.

Tạ Kiến An nhìn Trương Thiên Sơn đang bị ấn trên đất, trong lòng có chút đắc ý, cuối cùng cũng hạ được Trương Thiên Sơn, cuối cùng ông ta cũng có thể ngồi lên vị trí đại bàng núi vùng Bắc Đông này.

“Hahahaha!”

Tạ Kiến An không kìm được vui vẻ cười lớn.

Nghe tiếng cười của Tạ Kiến An, trong lòng Trương Thiên Sơn cũng hơi thê lương. Đường đường là đại bàng núi vùng Bắc Đông, gắng gượng sống sót sau bao chuyện lớn, không ngờ cuối cùng lại thua trong tay người của mình, thật nực cười biết bao!

Mà Trương Thiên Sơn, đường đường là đại bàng núi vùng Bắc Đông cũng có ngày bị bắt!

Chẳng mấy chốc Tạ Kiến An đã khôi phục lại tâm trạng, mặc dù lúc này ông ta đang rất vui vì dù sao bước quan trọng cuối cùng của kế hoạch cũng đã hoàn thành.

Nhưng Tạ Kiến An cũng hiểu, kế hoạch vẫn chưa thành công, đây chỉ là bước mấu chốt và vẫn còn rất nhiều bước khác. Ông ta phải nhanh chóng làm hết tất cả, nếu không chưa biết chừng thuộc hạ trung thành với Trương Thiên Sơn sẽ làm ra chuyện gì đó.

“Lập tức đưa Trương Thiên Sơn lên xe, các cậu về căn cứ bí mật, những người khác theo tôi về trang viên của Trương Thiên Sơn!”, Tạ Kiến An ra lệnh.

“Rõ!”, người của Tạ Kiến An đáp lại.

Sau đó đoàn người chia thành hai nhóm, một nhóm đưa Trương Thiên Sơn đến căn cứ bí mật mà chúng đã chuẩn bị từ trước, nhóm còn lại theo Tạ Kiến An về trang viên của Trương Thiên Sơn, dù sao những thuộc hạ của Trương Thiên Sơn vẫn chưa biết những chuyện này, Tạ Kiến An cũng cố gắng để mọi người biết càng muộn càng tốt, như vậy mới có nhiều thời gian chuẩn bị kế hoạch.

Khi nhóm Tạ Kiến An rời đi không chú ý tới, bên đường vừa có một nhóm người lặng lẽ đến gần.

Nhóm người này chính là người La Văn dẫn tới.

Vừa nãy La Văn đã tận mắt trông thấy Trương Thiên Sơn bị đưa lên xe, La Văn có lòng muốn cứu nhưng cũng biết mình có ít người, không phải là đối thủ của bao nhiêu cao thủ bên phía Tạ Kiến An.

Hiện tại những cao thủ còn lại trong trang viên phần lớn đều là người của Tạ Kiến An, những người còn lại đã đi theo Uông Nghĩa, La Võ và Tạ Kiến Bình rời khỏi vùng Bắc Đông.

“Anh Văn, Trương Thiên Sơn bị bắt rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, một thuộc hạ kích động hỏi.

Vẻ mặt La Văn cũng nặng nề, Trương Thiên Sơn bị bắt không thể nghi ngờ là một đả kích rất lớn với họ.

Nhưng La Văn cũng hiểu lúc này không được bốc đồng, nhất định phải bình tĩnh hành động mới có thể lật ngược tình thế!

“Chúng ta không thể hấp tấp, bây giờ đi cứu Trương Thiên Sơn chẳng những không cứu được mà còn bị bắt. Bây giờ chúng ta là cơ hội duy nhất để Trương Thiên Sơn lật ngược tình thế, nhất định phải hành động thận trọng, không được bốc đồng mà bỏ lỡ cơ hội!”, La Văn nói.

Thuộc hạ của La Văn nghe vậy cũng gật đầu, họ hiểu ý của La Văn, dù sao bây giờ họ là những người duy nhất biết chuyện, những thuộc hạ còn lại của Trương Thiên Sơn vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

La Văn lại nói: “Chúng ta phải mau chóng rời khỏi thành phố Phụng Thiên trong đêm, không được để người của Tạ Kiến An bắt được, sau đó thông báo cho La Võ, Uông Nghĩa và Tạ Kiến Bình. Chắc chắn Tạ Kiến Bình cùng thuyền với Tạ Kiến An, nhưng những người Tạ Kiến Bình đưa đến thành phố Đông Hải phần lớn là thuộc hạ trung thành với Trương Thiên Sơn, có thể giành được chiến thắng. Chúng ta phải truyền tin càng nhanh càng tốt, để họ gác lại mọi việc trong tay lập tức quay về toàn bộ, hiểu chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK